1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 4: Có Thể gả cho Định Quốc Công, dù có chết cũng hối hận.

      Tại triều Đại Việt, ai biết Định Quốc Công Tạ Hành là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ, là nam nhân danh tiếng lẫy lừng nhưng chứa đầy sát khí khiến người người e sợ tránh xa .
      Lúc Định Quốc Công vừa sinh ra đời, Tạ lão phu nhân xém chút rong huyết mà ra , trùng hợp có vị cao tăng đắc đạo ngang qua, nhìn thấy sát khí tận trời phát ra từ người Định Quốc Công sinh, nên tự mình ôm Định Quốc Công , lúc đó Tạ lão phu nhân mới nhặt về cái mạng.
      Nhưng điều làm cho mọi người cảm thấy lạ là vị cao tăng kia lại hề cầu Định Quốc Công trốn vào phật môn để tiêu trừ sát khí, mà ngược lại tập hợp mười vị cao tăng đắc đạo bỏ ra chín chín tám mươi mốt ngày giúp khai quang, còn thêm chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn để mang cổ tay, mới miễn cưỡng trấn áp sát khí phát ra từ người .
      Khi Định Quốc Công mười hai tuổi, mình rời nhà đến chiến trường ở biên cương, chỉ mới vài năm thôi lập nên chién công hiển hách, làm cho địch nhân nghe tin sợ mất mật, dám xâm phạm nữa, được tiên đế phong làm Định Quốc Công trẻ tuổi nhất thời bây giờ, bảo vệ triều Đại Việt, trở thành Chiến thần trong lòng dân chúng triều Đại Việt.
      Đáng tiếc cho dù Định Quốc Công là nam nhân mạnh mẽ, khí thế oai hùng nhưng vẫn có nữ nhân nào có thể đến gần. Ngay cả Tạ lão phu nhân là mẫu thân của cũng thể, khi tới gần Quốc Công Gia, bị bệnh liệt giường, nặng mất mạng.
      Khi Định Quốc công đến tuổi thành gia lập thất, từng có ít quý nữ tin vào số mệnh, điên cuồng theo đuổi Định Quốc Công, nhưng đáng tiếc kết quả cũng tốt.
      Chết cũng có mà bệnh nặng cũng có, nên cuối cùng có nữ tử nào dám tiếp cận Định Quốc Công nữa.
      Quyền thế ngập trời là quan trọng nhưng tánh mạng vẫn quan trọng hơn.
      còn sống cần quyền thế để làm gì.
      tại, tất cả người hầu bên người Định Quốc Công đều là binh sĩ bước ra chiến trường, tràn đầy khí thế nam nhi mạnh mẽ, nhưng vài ngày cũng phải thay đổi lần, ai có thể theo hầu bên cạnh Định Quốc Công lâu dài được.
      Đây là mà tất cả mọi người đều biết.
      tại, Khương Nịnh Bảo yếu đuối mỏng manh, giống như chỉ cần có trận gió liền có thể thổi bay lại kiên cường muốn gả cho Định Quốc Công, tất cả mọi người ở đây đều thầm suy đoán, chẳng lẽ Tứ tiểu thư bị thế tử gia từ hôn nên kích động đến điên rồi, nên mới có thể mất lý trí ra câu đó.
      Khương lão phu nhân tỉnh táo lại, bỗng nhiên vỗ bàn cái: " được!"
      Tuy năm nay Định Quốc Công Tạ Hành chỉ mới hai mươi tám tuổi lại quyền cao chức trọng, nhưng nếu vừa gả qua liền mất mạng, , có lẽ chưa kịp gả, chỉ cần tiếp xúc với Định Quốc Công tầm vài ngày, chừng người còn, như vậy đứt mối liên quan hệ với Trường Ninh Bá phủ, còn bằng làm đại tiểu thư của phủ Quốc Công để mối quan hệ hai bên càng tiến thêm bước.
      gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Khương Minh Dao lên chút bối rối.
      Sao… Sao Tứ tỷ lại hồ đồ như thế, lấy tính mạng của mình ra để đùa, nàng liền vội vàng nắm chặt tay của Khương Nịnh Bảo lại, khẩn trương dịu dàng khuyên nhủ.
      "Tứ tỷ, tỷ đừng mê sảng, Định Quốc Công phải chúng ta trèo cao nổi."
      "Tổ mẫu, chuyện liên quan đến chung thân đại , cháu muốn làm theo ý mình lần, mong tổ mẫu chấp thuận." Khương Nịnh Bảo nhàng đẩy tay Khương Minh Dao ra, khuôn mặt tinh xảo ngẩng cao đầy kiên định.
      Đây là lựa chọn mà nàng suy nghĩ cặn kẽ.
      Khi Triệu quản gia vừa bước vào chuyện, Khương Nịnh Bảo tóm tắt xong nội dung của quyển sách trọng sinh này rồi. ‘Nữ chính’ là Dương Thư Thanh, sau khi trọng sinh cũng phải người hiền lành gì, có thù báo thú, thủ đoạn tàn nhẫn, những ai khi dễ nhục mạ nàng ta ở kiếp trước đều bị nàng ta hung hăng trả thù từng người , ai nấy đều rơi vào kết cục thê thảm.
      Trong sách, Khương Nịnh Bảo và ‘nữ chính’ Dương Thư Thanh đời trước hề có liên quan gì đến nhau.
      Nhưng sau khi ‘nữ chính’ sống lại đoạt mất vị hôn phu của Khương Nịnh Bảo, khiến cho Khương Nịnh Bảo hắc hóa, trở thành nữ phụ ác độc lớn nhất trong truyện.
      Khương Nịnh Bảo vốn cũng muốn trở thành nữ phụ ác độc, nhưng nam chính Tạ Cảnh Dực vẫn lòng muốn tẩy sạch thanh danh bất hảo cướp chồng người khác của ‘nữ chính’, còn ‘nữ chính’ cũng muốn lưu lại vết bẩn cho mình, nên nàng ở vào vị thế nhất định phải có liên quan đến nam và nữ chính.
      Nếu trốn thoát tại sao vượt khó mà tiến lên.
      Mười sáu năm thai xuyên qua cổ đại, bị cổ nhân hun đúc mười sáu năm, cả người của Khương Nịnh Bảo luôn luôn toát ra khí chất của tiểu thư khuê các. Nhưng tính cách được hun đúc từ trong xương của đời trước lại hề thay đổi.
      Người bị huỷ hôn là nàng, người bị tổn hại thanh danh cũng là nàng.
      Bị người ta bức hiếp đến mức này, Khương Nịnh Bảo ngoài mặt lạnh nhạt thong thả, nhưng trong lòng sớm có tính toán, ngay cả lão phu nhân cũng biết được tâm tư của nàng.
      Buông lời gả cho Định Quốc công chỉ là bước đầu tiên. Định Quốc Công có đáp lại hay đó nằm trong phạm vi nàng quan tâm.
      Về vấn đề có mất mạng hay , Khương Nịnh Bảo khẽ rũ mắt xuống, còn ai có thể có mạng cứng hơn nàng?
      "Ta tuyệt đối đồng ý, được nhắc đến việc này nữa.”
      Khương lão phu nhân bị thái độ ngang bướng khuyên được, mắng xong của Khương Nịnh Bảo tức tối thôi, thân thể hơi nghiêng sang bên, tay bà đỡ trán tay vịn ghế cẩm đôn ngã về phía sau, tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh hầu bên cạnh, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà.
      "Mẫu thân, ngài có sao chứ?" Đại phu nhân Trương thị hung hăng trợn mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, khẩn trương bước đến vuốt vuốt ngực bà.
      Khương Nịnh Bảo đứng ở nơi đó nhúc nhích, trừ khuôn mặt tinh xảo mang theo nét ôn nhu, cả người hoàn toàn hề thấy vẻ yếu đuối nhu nhược nào, tựa như gốc cây hoa dâm bụt cứng cỏi.
      thời kì nở rộ, khoe ra hương sắc rực rỡ nhất của mình.
      "Tứ tiểu thư, việc này Triệu mỗ thể nào quyết định được, hay là chờ Triệu mỗ quay về thưa lại với lão phu nhân rồi cho Tứ tiểu thư câu trả lời chắc chắn được ?"
      Sau khi kinh hãi qua , Triệu quản gia nhìn thấy biểu của Khương lão phu nhân, lập tức tỉnh táo lại, đề nghị của Khương Tứ tiểu thư nếu Triệu quản gia xao động đó là giả, cần biết có phải Khương Tứ tiểu thư vì phẫn nộ nhất thời mà mất lý trí, hờn dỗi muốn gả cho Quốc Công Gia, đều muốn nhân cơ hội này mà gật đầu ngay lập tức.
      So với thế tử gia, Triệu quản gia càng đau lòng Quốc Công Gia từ đến lớn sống trong độc hơn, hi vọng bên cạnh có thể có được người tri kỷ chăm sóc nhau.
      Chẳng biết tại sao, trong lòng của Triệu quản gia đột nhiên dâng lên cảm giác quỷ dị, rằng vị Khương Tứ tiểu thư này rất có thể bị ảnh hưởng sát khí của Quốc Công Gia.
      Loại trực giác này từ sau khi trở về từ chiến trường, rất lâu hề thấy xuất . Triệu quản gia liếc nhìn Tứ tiểu thư xinh đẹp yếu đuối, thần sắc mang theo vẻ ngưng trọng.
      "Làm phiền Triệu quản gia." Khương Nịnh Bảo lãnh đạm gật đầu, nhìn đến Khương lão phu nhân giận đến phát run.
      "Lão phu nhân, chuyện thế tử gia huỷ hôn là chuyện thể vãn hồi, mong ngài suy nghĩ kĩ lại, hai ngày sau cho ta câu trả lời chắc chắn, Triệu mỗ xin cáo từ trước." Triệu quản gia xong, chắp tay hành lễ rồi mang người vội vàng rời khỏi Trường Ninh Bá phủ.
      cho Khương lão phu nhân có cơ hội nào để cự tuyệt.
      "Nghiệt chướng, ngươi quỳ xuống cho ta!" Triệu quản gia vừa rời , Khương lão phu nhân cầm cái chén sứ ném mạnh đến mép váy của Khương Nịnh Bảo, loảng xoảng tiếng, chén sứ chia năm xẻ bảy.
      Nước trà văng tung tóe lên váy của nàng, lưu lại nhiều vết ố váy.
      Khương Nịnh Bảo mím chặt môi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ, gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia nở nụ cười , trong đôi mắt cực đẹp dường như có ánh lửa cháy.
      "Tổ mẫu, có thể huỷ hôn nhưng cháu thể nuốt cơn giận này được, Định Quốc Công là người mà cháu kính nể nhất, có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù là chết, cháu cũng hối hận."
      "Xin tổ mẫu tha thứ ương bướng lần này của cháu.”
      Sau khi thốt ra câu kiên định đó, Khương Nịnh Bảo hơi khụy gối hành lễ với Khương lão phu nhân, sau đó quay người rời khỏi đại sảnh hề quay đầu lại.
      Đám tỳ nữ và ma ma trong đại sảnh đều cúi đầu thấp, dám thở mạnh. Trong đại sảnh to như thế nhưng yên tĩnh đến mức nếu có kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
      Lão phu nhân tức đến phát run, gần như thở được, bà nhìn chòng chọc vào bóng lưng nhắn rời của Khương Nịnh Bảo. Ánh mắt bà lạnh lẽo nặng nề gần như có thể đông thành đá.
      “Cháu bất hiếu này, đúng là phản nghịch mà!"
      Khương Minh Dao sớm sợ ngây người, trong lòng phức tạp khó tả, nàng ngờ việc thế tử gia của phủ Quốc Công đến huỷ hôn lại làm cho Tứ tỷ bị đả kích lớn như vậy, thậm chí có dũng khí dám chống đối tổ mẫu.
      Tỳ nữ Hồng Hạnh thận trọng bưng bát canh trà an thần tới: "Lão phu nhân, ngài đừng tức quá ảnh hưởng đến sức khỏe, uống ngụm canh để bớt giận."
      Khương lão phu nhân tiếp nhận bát, sau khi uống canh xong , cả người bình tĩnh lại.
      "Mẫu thân, chuyện của Tứ nha đầu nên xử lý thế nào?” Đại phu nhân Trương thị thấy thế, liền vội vàng hỏi. Đây là chuyện liên quan đến nghiệp tương lai của con trai bà, Trương thị muốn chú ý cũng được.
      Khương lão phu nhân nghe con dâu trưởng lại nhắc đến đứa cháu phản nghịch, cơn giận vừa hạ xuống lại muốn trào dâng lên lần nữa.
      Bà vốn ưa gì hình dáng nhu nhược yếu đuối của Khương Nịnh Bảo, tại thái độ cường ngạnh khác thường của Khương Nịnh Bảo, lão phu nhân lại cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích.
      Nếu phủ Định Quốc Công biểu lộ ý định muốn huỷ hôn.
      Cháu này cũng mất giá trị lợi dụng, tương lai cũng khó mà gả cho mối tốt.
      Khương lão phu nhân híp mắt lại, vẫy lui tỳ nữ và ma ma chung quanh, chỉ để lại Trương thị cùng cháu Khương Minh Dao, bà cười đầy tàn nhẫn: "Tứ nha đầu muốn gả cho Định Quốc Công, cứ mặc kệ nó, dù sao hôn của nó cũng bảo đảm rồi, để ta xem nó còn có thể khuấy động được chuyện gì, ngoài chức quan Ngũ phẩm kia, ngươi nhớ kỹ nên đòi bồi thường nhiều thêm chút nữa."
      Đại phu nhân Trương thị nghe vậy, đáy mắt lên tia sáng lấp lánh: "Mẫu thân dạy rất phải, nhưng nếu như thế Bá phủ chúng ta cùng phủ Định Quốc công còn quan hệ rồi."
      cho cùng, Trương thị vẫn nỡ bỏ mối quan hệ với phủ Định Quốc Công.
      Khương lão phu nhân liếc con dâu trưởng của mình, lại nhấp ngụm canh, nhanh chậm chỉ điểm bà ta: " phải còn có chi thứ hai của Tạ gia sao, Ngũ nha đầu tuổi tròn mười sáu, cũng nên định ra chuyện chung thân của con bé rồi, ta thấy chi thứ hai của Tạ gia vẫn còn người có thể chọn.”
      Khương Minh Dao sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo của nàng tràn đầy kinh ngạc.
      Tổ mẫu. . . Tổ mẫu muốn lợi dụng chuyện Tứ tỷ bị huỷ hôn mà đem nàng gả vào Tạ gia.
      Làm sao có thể, làm sao có thể chứ?
      Trương thị nghe vậy lập tức hiểu ra, nhớ lại chi thứ hai của Tạ gia vẫn còn thiếu gia con chính thất vừa tròn mười sáu vẫn chưa định thân, là em ruột với thế tử gia của phủ Định Quốc Công.
      Chỉ cần đem Dao Nhi gả qua đó, đây phải có thể mở ra quan hệ gián tiếp với phủ Định Quốc Công hay sao?
      Vị thiếu gia chi thứ hai của Tạ gia kia, đó là món hàng nóng bỏng tay, người muốn kết thân với Tạ gia chi thứ hai đó nhiều đến kể xiết, Trường Ninh Bá phủ ràng là thể chen chân.
      Nay, cơ hội đến rồi.
      "Đa tạ mẫu thân chỉ điểm."
      Đại phu nhân Trương thị nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy mưu tính, vừa vặn mượn chuyện cháu bị huỷ hôn mà trèo lên mối hôn khác, dù sao cháu cũng chỉ còn chút giá trị đó để lợi dụng.
      Khương lão phu nhân nhìn nét mặt của con dâu trưởng, hài lòng gật đầu, vẫn là con dâu trưởng này hợp tâm ý bà nhất, giống đứa con trai thứ hai, cưới đứa biết vâng lời người lớn, lại là đố phụ, lúc còn sống luôn làm bà tức giận.
      Vừa nghĩ tới Dương thị chết sớm, lại nhớ tới đứa cháu có đầu óc vẫn còn sống sờ sờ ra đó, Khương lão phu nhân cảm thấy đầu bà lại đau, cơn giận muốn bùng lên.
      "Việc này nên chậm trễ, lát nữa ngươi phái người đến phủ Quốc Công chuyến, ta mệt mỏi, ngươi xuống ."
      Khương lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo Trương thị rời .
      Trương thị liền vội vàng hành lễ cáo lui, kìm được vui mừng, đến gần ma ma tâm phúc vài câu bên tai bà ta, ma ma tâm phúc liền vội vã rời khỏi Trường Ninh Bá phủ.
      Trương thị đứng trong hành lang, nhìn bóng lưng ma ma tâm phúc từ từ xa, khóe miệng kiềm được mà nở nụ cười, quay đầu nhìn Khương Minh Dao cười : "Dao Nhi, nương định cho con mối lương duyên tốt.”
      Khương Minh Dao tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười vui sướng của mẫu thân, nghĩ đến Tứ tỷ đột nhiên thay đổi tính tình, vì bị đả kích sau khi bị huỷ hôn, trong lòng dâng lên chút áy náy, nàng mím môi, quay mặt , lạnh lùng lắc đầu cự tuyệt.
      "Mẫu thân, Tứ tỷ đủ đáng thương, ta muốn giẫm lên Tứ tỷ dể kết thân với nhà họ Tạ đó.”
      Sắc mặt Đại phu nhân Trương thị lập tức thay đổi, giọng điệu ôn nhu khuyên nhủ.
      "Dao Nhi, việc liên quan đến hạnh phúc cả đời con, con đừng ngang bướng như thế.”
      Khương Minh Dao lặng im , hai mắt bình tĩnh trong suốt nhìn Trương thị, trong mắt tràn đầy cự tuyệt.
      Trong lòng nàng hiểu rất , mẫu thân chỉ nhìn chòng chọc vào chức quan Ngũ phẩm, đền bù của phủ Định Quốc Công, mà còn muốn vắt sạch chút giá trị lợi dụng cuối cùng của Tứ tỷ.
      Vừa nghĩ đến lời của mẫu thân, mối lương duyên tốt đẹp của mình là nhờ giẫm lên Tứ tỷ mà có, trong lòng Khương Minh Dao rất thoải mái.
      Last edited: 14/4/19

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 5 : Tạ thế tử là người vong ân bội nghĩa.

      Sau khi Khương Nịnh Bảo rời khỏi Thọ Kim Đường, bước chân nhàng mang theo tỳ nữ Xuân Hỉ chờ ở bên ngoài về Tây trắc viện, nàng bỏ qua những ánh mắt trộm ngắm nàng cũng như những ma ma và tỳ nữ xì xầm bàn tán.

      Chuyện Triệu quản gia tới cửa từ hôn vốn thể giấu được, tại có lẽ truyền khắp toàn bộ kinh thành.

      “Tiểu thư, ngài sao chứ?” Tỳ nữ Xuân Hỉ cẩn thận liếc mắt dò xét tiểu thư nhà mình, nhớ tới chuyện Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công đến nhà bái phỏng, nhịn được lo lắng hỏi.

      Khương Nịnh Bảo cười , nhìn ra hoa viên cách đó xa, trong hoa viên từng bông hoa tranh đua khoe sắc, tâm trạng sung sướng mở miệng : “Ta rất khoẻ.”

      Thực là rất khoẻ, nhiều năm làm tiểu thư nũng nịu đáng như thế, hiếm khi có thể có cơ hội bày ra gương mặt chút, lại đem người ta sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, cảm giác của Khương Nịnh Bảo bây giờ là thấy cả người thoải mái thôi.

      Tỳ nữ Xuân Hỉ nhìn tiểu thư nũng nịu đáng động lòng người nhà mình nở nụ cười, biết vì sao, trong lòng lại dâng lên chút bất an, cứ cảm thấy tiểu thư nhà mình là lạ ở chỗ nào.

      Chờ đến buổi trưa, khi nàng đến nhà bếp để lấy cơm trưa, mới biết được tiểu thư nhà mình rốt cuộc làm gì, thể kiềm được, rùng mình cái, sao tiểu thư nhà mình lại hồ đồ như thế. Nàng vội vã xách lồng đựng thức ăn quay về sân viện, nhìn thấy tiểu thư đứng dưới tàng cây hoa quế ở trong sân, khuôn mặt trắng nõn mềm mại xinh đẹp kia tràn đầy nét tưởng nhớ, tựa như bức tranh mỹ lệ.

      Xuân Hỉ nhịn được rón rén bước tới.

      “Tiểu thư, ngài lại nhớ tới Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân.”

      Khương Nịnh Bảo khẽ gật đầu, nhớ tới dưới tàng cây hoa quế này có chôn loạt rượu nữ nhi hồng, có vài vò rượu là nàng và cha cùng nhau ủ, cùng nhau chôn xuống, thở dài: “Nếu cha mẹ biết được chuyện ta bị từ hôn, biết đau lòng đến mức nào.”

      Thai xuyên đến cổ đại, Khương Nịnh Bảo liền được cha mẹ sủng ái.

      Nhớ đến đoạn sau của nguyên tác, có tình tiết cha mẹ xuất báo thù cho ‘nàng’ khóe miệng Khương Nịnh Bảo khẽ cong cong, ra cha mẹ nàng vẫn chưa chết.

      thông tin đáng giá làm người ta vui mừng.

      Đáng tiếc là trong nguyên tác vẫn lộ ra rốt cuộc cha mẹ ở nơi nào, chỉ được người cứu, địa phương đó ngăn cách với nhân thế, cha bị gãy hai chân, còn nương mất trí nhớ, nên thể quay về Trường Ninh Bá phủ.

      “Tiểu thư……” Trong mắt tỳ nữ Xuân Hỉ lên nét đau lòng, tiểu thư là đáng thương, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân ra , có cha mẹ che chở, tại lại bị từ hôn.

      Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua Xuân Hỉ, Xuân Hỉ là tỳ nữ tâm phúc của nàng, vẫn luôn lưu lại ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời , cuối cùng cũng là nàng ấy giúp đỡ ‘nàng’ làm rất nhiều chuyện ác độc, sau đó bị người ta đem bán tới nơi dơ bẩn.

      “Hôm nay cơm trưa có món gì ăn ngon?” Khương Nịnh Bảo thu lại suy nghĩ, cười tủm tỉm hỏi.

      Tỳ nữ Xuân Hỉ vội vàng ra tên món ăn: “Có món canh gà hầm tổ yến, vịt bát bảo, trân châu gà xào đường giấm, bánh đậu thuý ngọc, cuốn như ý, rau xanh xào.”

      Vốn tưởng rằng phòng bếp sau khi biết được tiểu thư bị từ hôn bị cắt xén thức ăn, ngờ thức ăn vẫn cứ giống y như cũ.

      Xuân Hỉ thầm thở phào nhõm.

      Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, cũng gì, xoay người trở về phòng dùng cơm trưa, kỳ nếu thức ăn cũng bị cắt xén Khương Nịnh Bảo cũng quan tâm, bởi nàng giữ hồi môn của mẫu thân trong tay, hoàn toàn cần lo lắng chi phí ăn mặc.

      Cho dù muốn mở gian bếp ở viện mình cũng thế. Nhưng Khương Nịnh Bảo lại lười làm như thế.

      Phòng bếp lớn làm đồ ăn khá ngon, chỉ cần chất lượng đồ ăn có giảm xuống, giảm bớt số lượng cũng sao.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, tỳ nữ Xuân Hỉ dọn dẹp mặt bàn, nàng ngồi trường kỉ, pha bình trà hồ hương, nhìn chăm chú vào những đóa hoa quế bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.

      đến hôn ước của nàng và thế tử Tạ Cảnh Dực của phủ Định Quốc Công, trong nguyên tác cũng được miêu tả tỉ mỉ kỹ càng, nhưng Khương Nịnh Bảo lại hiểu rất , tóm tắt dễ hiểu câu thôi, đó chính là “ơn cứu mạng” nên hai nhà kết thân.

      Năm ấy, khi nàng ba tuổi theo mẫu thân Dương thị lên chùa dâng hương, đường trở về vô tình cứu được phu nhân chi thứ hai là Tạ thị và Tạ Cảnh Dực sáu tuổi. Lúc đó Tạ Cảnh Dực vẫn còn chưa được Định Quốc Công nhận làm con thừa tự.

      Sau khi phu nhân của chi thứ hai nhà họ Tạ được cứu, biết được mẫu thân có con ba tuổi, liền đưa ra ý định kết làm thân gia, mẫu thân thấy Tạ Cảnh Dực thông tuệ nhạy bén, dáng vẻ tuấn tú nên cũng đồng ý.

      Hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối.

      Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, như cây to lâu năm có bộ rễ sâu vững chắc, cành nhánh vươn cao và xa, đặc biệt là sau khi Tạ gia xuất người thừa kế là Định Quốc Công, càng giống như mặt trời ban trưa, thanh danh hiển hách.

      Chi thứ hai của nhà họ Tạ cũng phất lên như diều gặp gió, nhưng lại thiếu nổi bật, nên địa vị của chi thứ hai ở Tạ gia cũng giống như bao nhiêu người khác, tuy nhiên, thiếu gia Tạ Cảnh Dực con dòng chính thất vừa tuấn tú lại vừa thông minh xuất chúng.

      Năm Tạ Cảnh Dực tám tuổi được Tạ lão phu nhân nhìn trúng, dưới chứng kiến của tông tộc, được nhận làm con thừa tự của Định Quốc Công, trở thành thế tử gia của phủ Định Quốc Công, cho nên địa vị vị hôn thê được định sẵn là nàng lên vùn vụt như nước đẩy thuyền, trở thành đối tượng bị nhóm thiên kim quý nữ trong kinh thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

      “Vì người trong lòng, nên tiếc tổn hại thanh danh của con ân nhân cứu mạng, cuối cùng còn cùng nữ chính huỷ hoại cả nhà nàng, nam chính này đúng là vong ân phụ nghĩa”

      Khương Nịnh Bảo nhấp ngụm trà hồ hương, lẩm bẩm.

      Nhưng tại sao trong nguyên tác lại nhắc đến việc này, chỉ Khương Nịnh Bảo cam lòng từ hôn, lì lợm la liếm dây dưa nam chính, , hình như có qua, là Khương Nịnh Bảo sau khi bị ‘nữ chính’ huỷ hoại tất cả thanh danh cách tàn nhẫn, nàng cam lòng gào lên. Nhưng quá muộn, những người biết được chuyện này ngoài cha mẹ nàng ra, tất cả đều chết, hoặc đều câm lặng lên tiếng nên ai tin tưởng nàng.

      Chỉ cảm thấy nàng cắn càn vị Định Quốc Công vừa mới kế thừa tước vị.

      Ấn đường của Khương Nịnh Bảo khẽ cau lại, vẻ mặt như suy tư điều gì, sau lúc lâu, nàng mới chợt tỉnh hồn, than khẽ tiếng: “ bé ngốc.”

      chữ tình che mờ mắt người.

      May mắn nàng cũng phải là ‘ nàng ’ bên trong nguyên tác.

      Có ký ức đời trước cùng với chút cảm tình đối vị hôn phu Tạ Cảnh Dực của Khương Nịnh Bảo, ra loại hình như Tạ Cảnh Dực cũng phải loại người nàng thích, nhưng việc hôn nhân cũng được định ra, ván đóng thuyền, Khương Nịnh Bảo liền nhập gia tùy tục, quyết định cùng tương kính như tân (*), sống suốt cuộc đời này.

      (Câu này hay thấy khi về đạo vợ chồng nhưng mình nghĩ có 1 số bạn hiểu nên giải thích, tương kính như tân: tôn trọng và kính nhau như mới vừa gặp mặt, hay nôm na là tôn trọng nhau như những người khách lạ. Vợ chồng ngày xưa mới cưới về đại đa số đều trước, rụt rè ngại ngần, nhưng lâu dàu quen biết, thân thuộc nên còn những bỡ ngỡ như xưa, nên dễ gây ra cãi vã hiểu lầm, nếu có thể tôn trọng nhau suốt như thế cuộc sồn vợ chồng chắc nhàng hơn)

      Ai ngờ lại phát ra mình xuyên thư.

      Còn gặp phải tình cảnh khốn quẫn bị từ hôn.

      ai biết được kích động và mừng rỡ trong lòng Khương Nịnh Bảo.

      Lúc này, tỳ nữ Xuân Hỉ trở lại, trong tay cầm theo rổ dâu tây đỏ tươi, vén rèm châu lên bước vào bên trong phòng, đặt rổ dâu tây lên chiếc bàn của chiếc trường kỷ, do dự mấy phen, Xuân Hỉ cắn cắn môi, rốt cuộc nhịn được oán trách câu.

      “Tiểu thư, Diêu chưởng quầy vừa mới tặng sọt dâu tây lại đây, lại bị đại phu nhân phái người đến lấy hơn phân nửa rồi.”

      Diêu chưởng quầy là người phụ trách xử lý của hồi môn mẫu thân Khương Nịnh Bảo, là đại chưởng quầy cửa hàng.

      Ba năm nay, cứ mỗi khi đến mùa hè ông mang mẻ trái cây đầu mùa đến Trường Ninh Bá phủ cùng thư viện Thanh Sơn, đáng tiếc trái cây khi đưa đến Trường Ninh Bá phủ phần lớn đều rơi vào túi của đại phu nhân Trương thị.

      Mỗi lần Xuân Hỉ nhìn thấy đều kiềm được, đau lòng thôi.

      “Xuân Hỉ, cần để ý việc đó, đại bá mẫu dám làm đến quá phận.”

      Khương Nịnh Bảo cười khẽ, cầm trái dâu tây lên đưa vào trong miệng cắn miếng, hoàn toàn hề để ý.

      Tỳ nữ Xuân Hỉ ngẫm lại cũng đúng, ba năm nay, đại phu nhân cũng chưa từng lấy hết trái cây mà Diêu chưởng quầy đưa tới, nhưng ngoài chuyện trái cây ra, Xuân Hỉ bắt đầu lo lắng chuyện khác.

      “Tiểu thư, đại phu nhân lại để mặc cho tôi tớ đàm tiếu chuyện tiểu thư bị từ hôn, tại có lẽ tất cả mọi người trong kinh thành này đều biết chuyện tiểu thư bị phủ Định Quốc công từ hôn rồi.”

      Khương Nịnh Bảo ngước mắt liếc nhìn Xuân Hỉ, gương mặt xinh xắn dịu dàng là nụ cười : “Dù sao sớm muộn gì cũng bị truyền ra ngoài, Xuân Hỉ, chúng ta phải bình tĩnh, chỉ là từ hôn thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

      Đống lửa này cháy càng to càng tốt.

      Xuân Hỉ cắn cắn môi, cảm thấy bất bình cho tiểu thư: “Nhưng …… Nhưng ràng lỗi đâu phải do tiểu thư!”

      Khương Nịnh Bảo cười , chớp chớp mắt nhìn Xuân Hỉ.

      “Xuân Hỉ, đời này, việc như ý mình có đến tâm chín phần, nhưng ai biết chắc, mối lương duyên tốt có chờ ta ở phía trước hay ?”

      xong, nàng lại nhặt trái dâu tây lên ăn, thích thú nheo mắt lại, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy kỳ lạ, tại sao có lời đồn đãi nào về việc nàng muốn gả cho Định Quốc Công.

      Theo Khương Nịnh Bảo thấy, Định Quốc Công tốt hơn tên khốn Tạ Cảnh Dực biết bao nhiêu lần, đáng tiếc phải nam chính, chỉ là bậc thang cho bàn tay vàng của nam chính, nên cần phải chết sớm, quyền thế - tước vị - nhân mạch tất cả đều để cho nam chính sử dụng, đưa lên địa vị đứng đầu của nam chính.

      làm cho người ta tức tối thôi mà.

      May mắn nàng có kỹ năng ủ rượu thần kỳ, rượu do chính tay nàng chưng cất ra có thuộc tính thần kỳ, chỉ cần nàng gả cho Định Quốc Công, nhất định ủ thêm mớ dược tửu đưa cho Định Quốc Công, sống lâu trăm tuổi là thành vấn đề.

      Bàn về việc chọc gậy bánh xe, nàng sành vấn đề này nhất.

      Trong mắt của Khương Nịnh Bảo lóe lên tia sáng.

      Nhưng Xuân Hỉ lại được lạc quan như tiểu thư nhà nàng, may mà nàng vẫn còn chưa biết tiểu thư nhà nàng gan lớn bằng trời, dám buông lời rằng muốn gả cho Định Quốc Công, bằng nhất định bị dọa sợ đến mất mật.

      “Nhưng, nhưng giờ tiểu thư bị từ hôn, sau này muốn kiếm mối lương duyên tốt cũng rất khó khăn.” Xuân Hỉ khổ sở .

      Đặc biệt người từ hôn đó chính là Tạ thế tử của phủ Định Quốc Công.

      Khương Nịnh Bảo cười cười, gương mặt lại xuất vẻ nũng nịu, làm người nhìn vào trìu mến thôi

      “Xuân Hỉ, ngươi thấy Định Quốc Công như thế nào?”

      “Hôm nay khi Triệu quản gia tới cửa từ hôn, ta nhất thời kích động nên mới buông lời là muốn gả cho Định Quốc Công, Triệu quản gia hứa hồi phủ bẩm báo với Tạ lão phu nhân.”

      Khương Nịnh Bảo chậm rãi tung qua quả bom hạng hặng.

      “Tiểu thư, Định Quốc Công là người tốt, nhưng…… Nhưng ngài ấy phải là người bình thường, tất cả những nữ nhân tới gần ngài ấy đều có kết cục tốt, tiểu thư, ngài đừng tự đưa mình vào chỗ chết như thế.”

      Mặt Xuân Hỉ tràn đầy hoảng sợ, nôn nóng khuyên nhủ.

      “Xuân Hỉ, biết đâu ta và Định Quốc Công là duyên trời tác hợp, duyên nợ được định sẵn sao.” Khương Nịnh Bảo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Xuân Hỉ, cầm chén trà lên nhấp miếng trà thơm, nửa nửa giả đùa câu.

      Kiếp trước, ngoài kỹ năng ủ rượu thần kỳ, ở mạt thế nàng hề có dị năng nhưng dù có gặp phải nguy hiểm đến độ nào, mỗi lần đồng đội đều chết sạch, nàng xn đều may mắn sống sót.

      biết là mệnh của nàng quá cứng hay số nàng quá may mắn.

      Cuối cùng, bạn bè thân thích bên người Khương Nịnh Bảo đều còn ai, chỉ còn lại có mình nàng, lẻ loi tồn tại sống ở thế giới tràn đầy tang thi sinh long hoạt hổ, cho đến khi Vua tang thi bị giết, thế giới khôi phục lại cuộc sống mới, ham muốn sống tiếp của nàng cũng còn, liền…… Liền tự sát.

      Ai ngờ tự sát chết cũng xong, mà là mang theo ký ức đầu thai đến cổ đại.

      còn là cảnh hoang tàn khắp nơi, người thân của thời mạt thế, mà kiếp này, nàng có cha mẹ thương nàng, có thể ăn đủ loại thức ăn ngon đời, ủ ra loại rượu thần kỳ, Khương Nịnh Bảo mới có ham muốn sống sót đời này lần nữa.

      nữ tử có số mệnh cứng rắn như nàng và Định Quốc Công, chẳng lẽ phải duyên trời tác hợp sao?

      Bên trong gian phòng lặng ngắt như tờ.

      Duyên trời tác hợp……

      Thử hỏi có nào dám rằng mình và Định Quốc Công là duyên trời tác hợp.

      Xuân Hỉ hít hơi sâu, muốn xóa tan suy nghĩ nguy hiểm của tiểu thư: ““Tiểu thư, trước ngài có ít quý nữ tin vào số mệnh, đều nhắm mắt đều ào đến tiếp cận, nhưng những nữ nhân đó ngắn ngày, lâu là bảy ngày, đều ai có kết cục tốt, dần dà, cũng có nữ nhân nào dám đến gần Định Quốc Công nữa.”

      “Tiểu thư, ngài thể lấy bản thân mình để mạo hiểm được.

      “Tiểu thư, ngài hãy nghĩ cho Tam thiếu gia, nếu Tam thiếu gia biết được việc này, cắc chắn lo lắng cho ngài.”

      Nghe được Xuân Hỉ nhắc tới đại ca ruột thịt là Khương Cẩn của nàng, sắc mặt Khương Nịnh Bảo càng thêm dịu dàng hơn, sao nàng lại quên viết cho ca ca phong thư mang đến thư viện Thanh Sơn thông báo cho đại ca.

      Tránh cho đại ca nghe được lời đồn đãi rồi lo lắng, vội vã chạy về phủ mà còn tâm trí để học hành thi cử.

      Khương Nịnh Bảo bỗng dưng đứng dậy mở ra bút mực bên cạnh bàn, để ý đến tỳ nữ Xuân Hỉ nôn nóng lo lắng, nhanh chóng lấy giấy Tuyên Thành ra, mài mực, chấp bút viết phong thư, báo cho đại ca ràng chuyện từ hôn cùng với tính toán của chính mình, sau khi dán thư xong giao cho Xuân Hỉ, dặn dò : “Xuân Hỉ, em đem phong thư này giao cho Diêu chưởng quầy, ông ấy mang thư đến thư viện Thanh Sơn.”

      “Dạ, tiểu thư.” Xuân Hỉ cho rằng khuyên bảo của mình có hiệu quả, thầm thở phào nhõm, cẩn thận đem thư để vào cổ tay áo, vội vàng bước khỏi sân viện.

      Xuân Hỉ mới rời lâu, có vài ma ma và tỳ nữ đến sân viện, trong đó có vị là Dương ma ma, là ma ma tâm phúc của đại phu nhân Trương thị.

      Dương ma ma mặt có chút cảm xúc chỉ khẽ nhún người thi lễ với Khương Nịnh Bảo.

      “Tứ tiểu thư, phu nhân ra lệnh cho nô tỳ mang ít sách thư đến cho ngài, hy vọng ngài sao chép cẩn thận lần, về sau cần phải cẩn thận lời và việc làm, tuyệt đối đừng bao giờ chống đối trưởng bối thêm lần nào nữa.”

      xong, tỳ nữ cung kính đem đống sách đưa qua.

      Khương Nịnh Bảo tiếp nhận sách, nhìn thấy bìa sách viết hai chữ rất lớn: Nữ giới!

      Ý của Đại bá mẫu là muốn nàng sao chép nữ giới?

      Khương Nịnh Bảo nhanh chậm đem nữ giới nhét trở lại trong tay tỳ nữ, giọng cự tuyệt: “Dương ma ma, ngươi hãy mang nữ giới này về , ta cần.”

      Đúng vậy, nàng cần nữ giới.

      Đại bá mẫu muốn dùng nữ giới để cảnh cáo nàng, quả thực buồn cười.

      Dương ma ma mặt mũi nặng nề, chấp cự tuyệt nên giành lấy nữ giới từ trong tay tỳ nữ mạnh mẽ nhét vào trong lòng ngực Khương Nịnh Bảo, lạnh nhạt : “Tứ tiểu thư, đây là mệnh lệnh của đại phu nhân.”

      “Rẹt, rẹt rẹt……”

      Sách nữ giới được mạnh mẽ nhét vào trong ngực Khương Nịnh Bảo bỗng bị xé nát, từng trang giấy rách nát rơi lả tả đầy đất
      Last edited by a moderator: 4/5/19

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      @Vy RuRi cảm tạ bài thơ nha, động lực chính là đây

    4. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Hay...

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ố ồ, nu9 mạnh mẽ, ta thik

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :