1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      Chắc có chuyện gì với A La rồi chứ sao dì mặt nghiêm trọng vậy hoặc là phát bí mật gì của Chương cảnh trưởng nhỉ
      Typard thích bài này.

    2. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      [​IMG]

      Ngồi ở xa nhất, Ngũ di nương giật mình cái, run bần bật, nhanh chóng : "Những tờ báo này đều luôn thích hươu vượn, kỳ chỉ là mấy chuyện vặt vãnh bình thường thôi, có đôi khi hơi nhiều câu bị bọn họ viết là có gian tình, tuyệt đối đừng nghe bọn họ bậy. Đơn giản chỉ là tấm hình, nội dung là viết bậy thôi. Gặp đôi bướm tìm hoa hút mật, chừng viết đến sinh con làm tổ luôn ấy chứ. Có đọc cũng như à, để dì đem cất nhé?”

      Ngũ di nương bước nhanh đến muốn lấy tờ báo tay Bạch Khởi La cất , nhưng vừa chạm vào lập tức bị Bạch Khởi La dùng tay đè lại.

      [​IMG]

      Nhưng Tam phu nhân lại cực kì thích Ngũ phu nhân, thường giọng hát của chị ấy hay nhất Bắc Bình này, ai có thể sánh bằng. Ai mà ngờ, sau đó Ngũ phu nhân lại si mê lão gia nhà chúng ta, vì thế cũng được gả vào đây. Bắt đầu từ đó Tam phu nhân liền hận Ngũ phu nhân thấu xương. Thường chỉ cần có hai người này ở chung đều mỉa mai nhau đôi câu như thế.”

      Bạch Khởi La ngẫm nghĩ, dùng từ thông dụng của dân bến xe hay : “Bỏ Fan thành phân.”

      Mọi người: "........."

      [​IMG]

      Trần Mạn Du suy nghĩ chút, : "Con và Phùng Kiêu, lấy cái gì của Chương đê tiện đó vậy?"

      Tạm dừng chút, ấy : "Ngoài những bức ảnh loại đó, các con còn lấy cái gì?"

      Bạch Khởi La chống cằm, nhìn Trần Mạn Du, cười: "Cũng đâu có gì khác, chỉ vài thứ bừa bãi trong tủ sắt của gã. Sao ạ? Rốt cục gã phát ạ?”

      [​IMG]

      Bạch Khởi La chớp mắt mấy cái, : "Vì sao ạ? Chính Phùng Kiêu cũng biết, nhưng dì lại biết."

      Trần Mạn Du: "Còn có ai dám mang cháu quậy tung lên như thế? Dì thấy hai đứa bây đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà."

      Bạch Khởi La cúi đầu ngửi ngửi người mình, phản bác: "Con đâu có, cái gì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chứ! ràng con thơm thế này.”

      cười , "Vì trừng phạt dì , con gọi điện thoại cho Phùng Kiêu."

      Trần Mạn Du: "Ai ôi tiểu tổ tông, con mau gọi điện thoại giùm dì ."

      Bạch Khởi La ra phòng ngoài gọi điện thoại, nhưng nhanh chóng mếu máo đáp, : " ở trong phòng..."

      Lúc này Phùng Kiêu quả ở trong phòng, ở nhà ăn ở lầu hai của khách sạn Bắc Bình, giống như xương, lười biếng tựa vào đệm lót bắt chéo chân. Đối diện là Lục thiếu soái.

      "Cậu có chuyện gì tìm tôi làm gì!"

      Lục thiếu soái: "Chuyện gì đây? Bây giờ tôi muốn tìm cậu cũng được sao? Bây giờ cậu đắt giá đến vậy rồi à?”

      Phùng Kiêu đúng lý hợp tình: " tại tôi đâu có thời gian để quan tâm đến cậu, hôn thê của tôi gặp nguy hiểm, tôi phải cố gắng xuất trước mặt ấy, cố gắng biểu bản thân mình quan tâm ấy như thế nào. À, quên mất, mấy chuyện này làm sao cậu hiểu được chứ. Dù sao, cậu cũng độc thân chưa vợ mà.”

      Lục thiếu soái cầm hộp diêm bàn lên ném thẳng vào người , : “Cậu cố ý đúng ?"

      Phùng Kiêu nở nụ cười, đổi tư thế tiếp tục lười: "Cậu xem cậu đó, sao dạo này lại nóng nảy như thế. Lần này tới Bắc Bình tìm em thứ trăm lẻ tám của cậu sao?”

      Lục thiếu soái: "Liên quan cái mông gì đến cậu, cậu nên quản tốt bản thân cậu có. Bớt đắc ý , đừng để dượng họ của tôi giết chết cậu là được.”

      Phùng Kiêu đắc ý dương dương: "Chuyện đó chắc còn khuya, vợ đứng về phe tôi lắm nhé! Tôi với cậu rồi, đẹp trai luôn có tác dụng ở chỗ này, vợ tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của tôi, úi chà chá, làm sao nỡ để tôi chịu chút thương tích nào chứ!”

      Lục thiếu soái trầm mặc, như cười như nhìn chăm chú vào Phùng Kiêu, tràn đầy thâm ý.

      Phùng Kiêu: "Sao? Cậu tin à? Lần trước ở Bạch gia phải cậu nhìn thấy sao? Vợ tôi bảo vệ tôi kĩ lắm.”

      Lục thiếu soái chậm rãi: "Phùng lão ngũ, cậu tưởng tôi mới quen cậu hôm nay à?”

      cười lạnh tiếng, : "Các người hợp tác chơi Chương cảnh trưởng, tưởng tôi đoán ra à?”

      Phùng Kiêu nhíu mày, thừa nhận: "Làm gì có chứ! Sao chúng tôi lại làm như thế? Đây chính là dượng rể của vợ tôi mà. chỉ là ngoài ý muốn, cậu xem cái tính tình của cậu đó, lòng dạ thâm trầm, vừa sâu (thâm) vừa trầm (nặng) nên sao cao to nổi. Bởi vậy sao cao bằng tôi!”
      Lục thiếu soái đem ly trà tay ném thẳng qua, Phùng Kiêu cũng trốn, cười sặc sụa.
      Lục thiếu soái giận: "Tôi cởi giày ra cũng cao 183cm! Cậu cũng chỉ cao hơn tôi có hai cm, cậu khoe khoang cái gì chứ? Bớt đắc ý giùm !"

      Đây là yếu điểm của , cùng nhau lớn lên, Phùng lão ngũ chỉ dựa vào chuyện cao hơn 2cm, cứ khăng khăng khí cao vô cùng thoáng đãng trong lành, chế giễu hai mươi mấy năm!

      Đây là chuyện mà con người làm à?

      khí cao hơn 2cm trong lành lắm nha!”

      Lục thiếu soái nắm quả đấm: "Cậu lên mặt chết đúng ? Tôi cho cậu biết, tôi mà đánh cậu chắc chắn đánh trúng, giống nhạc phụ cậu đâu!”

      Phùng Kiêu giang hai cánh tay: "Đến đây đánh tôi , dù sao vợ tôi chắc chắn báo thù cho tôi! Đúng lúc tôi còn chưa có cơ hội để làm ấy đau lòng đây!”

      Đối mặt với loại người biết xấu hổ đến mức còn ranh giới như thế, Lục thiếu soái quyết đoán: "Cậu chết !”

      xoay người chuẩn bị chạy lấy người, tán gẫu nổi nữa.

      “Cậu xem cậu đó, càng ngày càng nóng nảy. Chúng ta còn chưa vào vấn đề chính mà? cái gì mà ! Nếu cậu , người thiệt thòi là cậu đó nha!” Câu của có hàm ý khác, tiếp: "Nếu hôm nay bàn xong qua hôm nay tôi rảnh đâu đấy!”

      Lục thiếu soái dừng lại bước chân, mắng câu, rồi quay lại ngồi xuống, cực kì nghiêm túc: “Thứ mà Chương cảnh quan mất, là do cậu trộm sao?”

      Phùng Kiêu cúi đầu, đôi mắt lấp lánh mang theo nụ cười: “Cậu đoán xem!”

      Lục thiếu soái: "........."

      Vẫn là nên đánh chết tên khốn kiếp này !

      cảm khái: "Cậu xem, trước đây sao mắt tớ mù để chơi chung với cậu nhỉ? Lã ra tôi nên đập chết cậu mới đúng!”

      Phùng Kiêu: "Bởi vì đời này có ai bán thuốc hối hận."

      dang tay, mỉm cười: "Cậu thể quay về quá khứ để thay đổi lịch sử được, chấp nhận số mệnh !”

      Lục thiếu soái: " chuyện nghiêm túc nào, rốt cuộc có liên quan đến cậu hay ."

      Phùng Kiêu vẫn cười rạng rỡ như trước, nhíu mày hỏi: "Nếu có liên quan gì đến cậu?"

      Lục thiếu soái rốt cục xác nhận: "Vậy có liên quan đến cậu rồi, là cậu giữ thứ mà Chương cảnh trưởng tìm.”

      Phùng Kiêu đáp trả, cầm đũa lên bắt đầu ăn vừa ăn vừa bình luận: "Ăn ngon , nếm thử ?"

      Lục thiếu soái: "Tôi chỉ muốn biết, có hình của Lãnh Tâm hay ?”

      "Hồng nhan tri kỷ của cậu cũng nhiều quá nhỉ?”

      "Có hay !"

      Phùng Kiêu tay ăn cơm, tay đưa vào túi mò tìm, tiện tay đem ba bức ảnh ném lên bàn.

      Lục thiếu soái nhúc nhích, chỉ nhìn Phùng Kiêu moi tìm ngừng, ném ra cuộn phim nữa: “ em hết lòng hết dạ rồi đấy nhé!”

      uống ngụm canh, cười : "Tôi tình với bạn bè như thế, cậu cũng nên có gì đáp trả lại bạn mình đúng ? Chuyện của vợ tôi, có liên quan đến cha cậu ? Có liên quan đến gia tộc của cậu ?”

      xong, để muỗng canh xuống, nụ cười cũng thu lại, nhìn chăm chú vào Lục thiếu soái.

      Lục thiếu soái ngước mắt lên, trầm thấp: "Tôi có, cậu tin ?"

    3. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Sao cứ kích thích trái tim bé như thế này nhỉ.
      TypardChloebui thích bài này.

    4. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      Hử, lẽ do Lục đại soái làm, ăn được đạp đổ, hại A La sao.
      Typard thích bài này.

    5. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 27.1: tinh đánh nhau


      Phùng Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Thiếu soái, lâu sau, đột nhiên nhướng mày nhếch miệng: "Cậu , tất nhiên tôi tin."

      cúi đầu bắt đầu tiếp tục ăn, : " phải là tôi tin cậu, chủ yếu là tôi yên tâm về ba cậu. Ba cậu ấy à? Dễ sa vào tà đạo, ai biết ông ấy có vì muốn Bạch Tu Nhiên đến Lục hệ, mà có thể xuất ra chiêu trò mờ ám gì chứ?"

      Lục Thiếu soái hừ tiếng, dựa vào ghế, nghiêm túc: "Dù ba tôi dễ sa vào tà đạo, nhưng cũng có não, biết người nào nên động, người nào nên động. Bạch Tu Nhiên quá thông minh, dùng loại thủ đoạn này có khác gì tự đưa đầu mình cho người ta đâu chứ. có đầu óc mới làm như thế."

      [​IMG]

      "Haiiiz, bởi mới , gần đây tôi và A La nhà tôi luôn chơi đùa với nhau kiểu này, quả nhiên thân thủ cũng bén nhạy ít nhỉ. Có điều động tác của chút, nếu kiếm đâu ra người đàn ông tốt như tôi để bồi thường cho A La nhà tôi đâu."

      Lục Thiếu soái liếc mắt cái, bóp bóp ngón tay: "Đánh chết trước rồi sau!"

      Động tác của hai người rất nhanh, sĩ quan phụ tá đứng ở cửa phòng VIP thấy hai người đánh nhau nhưng làm như phát . Quả nhiên, thấy cảnh này riết nên quen rồi.

      [​IMG]

      thản nhiên tiếp: "Tóm lại phải bảo đảm an toàn cho A La của chúng tôi trước, còn những thứ khác, người cũng ở trong tay chúng ta rồi, cũng quá khó khăn đâu đúng ?"

      Từ Tiến Minh: "Vậy tôi xử lý ngay bây giờ."

      Phùng Kiêu: "Cám ơn."

      Từ Tiến Minh đứng dậy, thẳng thừng: "Nên thế, chúng tôi thể để bất kỳ người nào lợi dụng cơ hội này để lôi kéo khỏi Bạch Tu Nhiên khỏi Bắc Bình."

      [​IMG]
      Cho nên Phùng Kiêu kết luận, mấy cửa tiệm này có vấn đề.

      Lời của Phùng Kiêu khiến Tạ Tam gia lập tức cảnh giác, ông ta phụ trách việc kinh doanh trong nhà, nhưng nếu việc kinh doanh của gia tộc xảy ra chuyện như vậy rắc rối lớn. Khóe miệng của ông mím chặt: "Cám ơn cậu nhắc nhở cho nhà chúng tôi, ân tình này của cậu, chú Ba nhận. Cậu có chuyện gì, cứ với chú Ba."

      [​IMG]
      Phùng Kiêu: "... ... ... ... ..."

      xuýt xoa tiếng, kêu đau bị kéo vào phòng.

      Vừa vào phòng, Phùng Kiêu tựa người vào cửa, mỉm cười: "Tôi nên cởi quần áo trước hay tắm trước đây?"

      Quả đấm của Bạch Khởi La trực tiếp vung tới, thể nhịn được nữa cũng cần nhịn nữa.

      Phùng Kiêu đoán được muốn động thủ, nhanh chóng tránh được, cười ha hả: "Em đoán xem nếu chúng ta đánh nhau, bên ngoài suy đoán thế nào?"

      làm bộ suy nghĩ chút, : "Tôi đoán bọn họ chắc chắn cảm thấy chúng ta đánh nhau, hẳn cảm thấy việc chúng ta làm là... tinh đánh nhau?"

      Bạch Khởi La: "Tôi quan tâm các dì ấy nghĩ như thế nào, dạy dỗ trận, tôi thể tha thứ cho bản thân!"

      vốn có ý định chính , nhưng Phùng Kiêu là đáng ghét quá .

      Quả nhiên hai người nhanh chóng ra tay, Nhị di nương đứng ở đầu cầu thang, nghe tiếng rầm rầm kêu to ngừng từ trong phòng, trần nhà rung rắc kịch liệt muốn sụp xuống, Nhị di nương rất do dự, cắn môi, bối rối biết mình có nên bước lên hay .

      "Chị Hai, có chuyện gì thế? Sao em nghe giống như là có người đánh nhau vậy!" Tam di nương cau mày bước ra cửa, vui.

      Nhị di nương đáp lời, Tứ di nương cũng từ trong phòng ra ngoài, thấp giọng : "Phùng công tử tới."

      Bởi vì thanh bên này quá lớn quá kịch liệt. Mấy di nương đứng hết ở cửa, quang minh chính đại nghe lén.

      Lục di nương cảm thán: "Đúng là trẻ tuổi mà, quá kịch liệt!"

      Thất di nương lo lắng: "Như thế này làm sao báo cáo với lão gia đây!"

      Mấy người kia nhìn Thất di nương giống như nhìn đứa thiểu năng, Tam di nương kinh ngạc: "Em điên rồi sao? cho lão gia biết? Em muốn tìm chết sao? Em đoán xem khi em xong có kết quả gì? Em bị mắng chưa đủ đúng ?"

      Thất di nương: "Vậy ạ?"

      Lục di nương trực tiếp liếc mắt cái: "Dù sao tôi biết gì hết! Tôi nhìn thấy gì hết, nghe thấy gì hết."

      Lời là như vậy, nhưng Lục di nương chiếm cứ địa hình tương đối có lợi, dán sát lỗ tai lên cửa nghe lén.

      Mọi người: "... ... ..."

      Mẹ nó, nghe vậy tránh ra !

      Đúng là giỏi làm bộ làm tịch!

      Ngay lúc mấy người nghe vui vẻ, cửa phòng bị kéo ra cái roẹt, mấy di nương đều mang giày cao gót, đồng loạt ngã xuống đất.
      yuki0129, Phong Vũ Yên, huyen160421 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :