1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Tập Truyện] Lời Âu Yếm Ngọt Ngào- Vi Vi An Đích Thế Giới- Quyển 1- Phùng Mật

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      20.2
      Lão tam lặng lẽ vào Biệt Xuân Viện, nhìn thấy Mật Nhi dựa cửa sổ phát ngốc, lặng lẽ đến phía sau nàng, vỗ vai nàng cái, “Muội muội.”

      Mật Nhi nhìn thấy Lão tam lâu ngày gặp, ánh mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy “Ca ca, sao ca lại đến đây”

      Lão tam nhìn khắp bốn phía, nhận ra là hạ nhân nào, khỏi buồn bực “Viện của muội trống trãi, cuộc sống thú vị, Lệ Nhuận Du đâu, liền như vậy mà giam giữ muội?”

      “Ca ca, đừng bừa.” Mật Nhi đưa cho ly nước ấm, “ có việc ra ngoài. Hôm nay thời tiết tốt, khó có khi ca đến đây lần, có việc lên đại điện, ca cũng đừng ý, mau .”

      Nhìn nàng như vậy, lão tam hết cách, chỉ chỉ cái trán của nàng, sau đó mới : “ ra cũng có chuyện gì nhiều, liền nghĩ muốn cho muội tiếng, ân tình muội báo xong rồi, là đến lúc nàng phải theo ta trở về.”

      “Hả?” Mật Nhi kinh ngạc “Ca ca, ca phải là để muội hầu hạ cả đời sao, lúc này cũng mới hơn năm, còn chưa đến lúc rời .”

      “Là chưa đến lúc, nhưng ta thấy muội ngày càng lún càng sâu, lại mang muội rời , sợ muội càng khó khăn hơn.”

      “Nhuận Du đối với muội rất tốt.”

      “Tốt mà để muội phòng gối chiếc?” Lão tam nhướng mày hỏi lại, rốt cuộc cũng bắt được sơ hở.

      Mật Nhi lại cho là đứng “Cùng thể thời thời khắc khắc mà dính người mình được, muốn như vậy, muội cũng chướng mắt .”

      Nhìn thấy nàng che chở cho phàm nhân kia như vậy, lão tam thở dài “Muội chẳng lẽ nghĩ đến mấy ngày nay bận việc gì sao?”

      bận là chuyện nên làm.” Mật Nhi thuận miệng tiếp, như lại chạm đến ánh mắt sâu xa của lão tam, trái tim chậm rãi rơi xuống “Ca ca, ca là phát điều gì sao?”

      “Lời này ta dám .” Lão tam ăn ngay , “Chỉ là cần thiết để muội tỉnh ra, muội nếu theo ta, vậy cần nghĩ kỹ tính toán cuộc sống về sau ở nhân gia, bỏ qua chuyện người và , rốt cuộc cũng là gã nam nhân, lại vừa khỏi bệnh, tinh lực tràn trề, đặc biệt là giường, ít nhiều gì cũng có nữ nhân nhìn trúng thân phận của hăn mà hung hăng chạy theo, liền sợ ngươi thần kinh thô, nghĩ đến chuyện này.”

      Mật Nhi lại cười cười : “ , ca ca. Muội hiểu Nhuận Du, phải là người như vậy, đối với muội rất tốt.”

      Đúng , Lão tam mang trà uống ngụm, chuyện này nữa, đem mục đích đến đây ra “Phượng tộc gửi thiếp mời thành hôn.”

      Vừa nghe đến Phượng tộc, trong lòng Mật Nhi liền lộp bộp: “Thiệp mời gì?”

      Nàng nhận lấy thiệp hồng từ tay lão tam, chỉ thấy hai cái tên đó, người là hoàng tử Phượng tộc, sắc mặt có chút mất tự nhiên mà đem thiệp cưới ném ngược về: “Việc này với muội làm gì?”

      Lão tam thấy nàng như vậy là biết chưa nguôi, cười : “Bất quá là khi còn tè dầm, vừa lúc tiểu giường nhà người ta, đó cũng là chuyện mấy trăm năm rồi, bây giờ có cái gì mà xấu hổ chứ.” rồi đem thiệp mời đưa lại cho nàng lần nữa “Ca là cầm của mình, đây là của muội, đừng quên thời gian đó.”

      Mật nhi đỏ mặt nhận lấy, chờ lão tam rồi bèn lập tức ném , mặt vẫn là đăm đăm. Lại sợ thứ này bị Lệ Nhuận Du nhìn thấy, khó tránh khỏi nghi ngờ, lại lần nữa tìm nơi giấu .

      khi yên tĩnh liền dễ suy nghĩ lung tung, lời lão tam vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, rốt cuộc cũng tin Lệ Nhuận Du là người như vậy, Mật Nhi lắc đầu, lại đem tâm tư nặng nề đè nén.

      Buổi tối Lệ Nhuận Du trở về, rửa mặt xong rồi, đột nhiên ôm nàng từ phía sau, cằm nhẹn nhàng cọ cổ nàng, nỉ non “Phu thê là phải thành với nhau, Mật Nhi có phải nàng có việc gạt ta hay ?”

      Mật Nhi chột dạ vô cùng, nghĩ lại nghĩ người nên chột dạ là mới đúng, ngay sau đó lắc đầu “ có, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

      Lệ Nhuận Du cũng lắc đầu “ có việc gì, tuỳ tiện hỏi mà thôi.”

      Ánh mắt lưu luyến xương quai xanh của nàng, ở cổ, hơi thở liền nặng nề, bế nàng lên đến phía giường.

      Chờ nằm giường khi mà Mật Nhi bị hôn đến mơ mơ màng màng, nam nhân hôn nồng nhiệt lại bỗng nhiên ôn như, bỗng nhiên có rượu được đưa vào miệng nàng, lại nồng nhiệt dùng sức hôn nàng. Mật Nhi lại bị rượu là cho chảy nước mắt, tay chống lấy ngực nóng rực của , “Làm sao vậy, Nhuận Du?”

      Lệ Nhuận Du lại giữ chặt cái gáy của nàng, lại đưa rượu vào miệng nàng, “Muốn nhìn dáng vẻ khi say của nàng.”

      Mật Nhi bất đắc dĩ, cuối cùng cùng bị chuốc say, đuôi cáo liền biết lý do lại ra, còn nằm trong ngực nam nhân mà ngủ.

      ra nàng đúng là….” Lệ Nhuận Du ôm Mật Nhi, lại nắm lấy cái đuôi của nàng trong tay, giọng lại dần: “Nàng chịu , ta nên bắt nàng làm sao bây giờ.”

      Sau mấy ngày, Lệ Nhuận Du vẫn bận rộn như trước.

      Mật Nhi nhịn được lại suy nghĩ, lại ngắn được tin đồn nhảm nhí, có rất hiều lần hoá thành tiểu hồ ly leo lên mái nhà hóng hớt, nghe lén bọn nha hoàn chuyện, mơ hồ nghe được, Dương nhị tiểu thư, lông mao đều dựng đứng, ngơ ngác mà đứng mái hiên.

      “Ai có thể nghĩ được. Dương nhị tiểu thư này năm đó rời cùng cha mẹ, mà bị đại gia của chúng ta giam cầm, còn giấu trong viện, cũng sợ nhị gia biết.”

      “Cùng phải là sao, tiện nhân xấu xí biết xấu hổ, bây giờ thấy đại gia tốt như vậy liền dính đến, nhị gia chúng ta là người thành thân, làm sao mà chịu nàng ta kia chứ.”

      “Này là nhất định nha, ta trước kia là từng hầu hạ nhị gia, có rất nhiều lần nhìn thấy thủ dâm với bức hoạ của Dương nhị tiểu thư” nha hoàn chậc lưỡi “Các người còn nữa, đồng nghĩa là hoạ chết người đó, đó cũng phải là chuyện mà nha hoàn chúng ta có thể chạm vào, trong lòng nhị gia có bao nhiêu si tình a.”

      “Ít bừa , tại phải là có nhị phu nhân sao?”

      cũng đúng, tướng mạo, dáng người nhị phu nhân, đều là ngàn dặm khó tìm được, chỗ nào mà tiện nhân kia có thể so được.”

      “Hừ kia cũng nhất định, nhưng ta là nghe nữ nhân kia có rất nhiều bản lĩnh!”

      nha hoàn phát ra tiểu hồ ly trắng như tuyết trốn mái hiên, có người kéo tay áo nha hoàn khác cười hì hì, lại có người hướng hồ ly mà mở miệng, lại ngại xui xẻo “Chúng ta trêu chọc được hồ ly tinh đâu, vẫn là nhanh .”

      chờ các nàng rời , Mật Nhi liền nhảy khỏi mái hiên rời .

      Giọng ô ô , dọc đường đau lòng thôi, chờ lấy lại tinh thần phát được bản thân đứng ở cửa sổ thư phòng, lén lút nhìn vào bên trong, lại thấy Lệ Nhuận Du ngồi ở bàn lật sách, đột nhiên hạ nhân vào, muốn lại thôi, Lệ Nhuận Du ngừng tay, đưa mắt nhìn, hỏi “Có chuyện gì?”

      Hạ nhân : “Dương nhị tiểu thư muốn gặp ngài.”

      Lệ Nhuận Du chần chừ, sau đó khép sách lại: “Để nàng ta vào.”

      Khoảnh khắc cửa lại lần mở ra, lúc này vài là Dương nhị tiểu thư dịu dàng như bước, tay nâng khăn, u oán nhìn Lệ Nhuận Du, thỏ thẻ “Nhuận Du ca ca.”

      “Ngồi .” châm trà cho nàng.

      Dương Uyển bỗng nhiên nắm lấy cổ tay , nhân cơ hội ôm lấy “Nhuận Du ca ca, cuối cùng chàng cùng chịu gặp ta.” Khi chuyện hai dòng nước mắt chảy dài.

      Nhìn cảnh như vậy, Mật Nhi cắn cắn móng vuốt của mình, hận thể liền nhảy bổ ra cào nát mặt nàng ta ngay bây giờ.

      Lệ Nhuận Du nhanh chậm mà kéo hai tay của Dương Uyển ra, mắt thấy nàng ta muốn lao đến, lập tức bước nhanh đến sau bàn sách, bình tĩnh : “Mong ngươi tự trọng.”

      “Ca ca, chàng biết mấy năm nay ta có bao nhiêu nhớ thương chàng.”

      Dương Uyển ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, nước mắt lúng liếng đưa tình, kể ra tình ý của mình dừng, “Năm đó, giải trừ hôn ước cùng chàng là ý của cha ta, vì thể cho ta hậu thuẩn sau này, đem ta chuốc say, lại suốt đêm thu thập hành lý mang ta rời khỏi thành, chờ đến ngày hôm sau ta mới tỉnh lại…”

      đến đây, nàng đột nhiên nhìn , nước mắt rơi càng nhiều hơn, nức nở “Chàng biết… Ta… Ta vì chàng, ngay cả nhà cũng đều từ bỏ, lòng trở về chờ chàng, chỉ là ngàn vạn lần ngờ đến, bị đại ca chàng cầm tù trong viện của . Ta chỉ là nữ tử mềm yếu, có khả năng chạy trốn, vì muốn đến gần chàng thêm chút, chỉ có thể mỗi ngày chịu đựng dâm uy của , Nhuận Du ca ca, chàng phải biết tình ý của ta đối với chàng.”

      Lệ Nhuận Du nhàn nhạt : “Ta biết.”

      Dương Uyển hai mắt sáng rỡ nhìn , còn mong đợi điều gì, nhưng đợi hồi lâu cũng thấy mở miệng, mặt có chút nhịn được, nắm chặt tay, cúi đầu hỏi: “Ta biể chúng ta thể trở về như trước được nữa, nhưng là ta vẫn muốn hỏi câu, Nhuận Du ca ca, trong lòng chàng còn có ta ?”

      Dương Uyển ngừng khát vọng chờ đợi đáp án của Lệ Nhuận Du, Mật Nhi cũng gắt gao nhìn chăm chăm .

      Lệ Nhuận Du chưa từng chú ý đến bóng trắng ngồi xổm trong góc kia, ánh mắt đặt mặt Dương Uyên, mở miệng : “Nếu là có, người muốn làm gì?”

      Nếu là có…

      Nếu là có, lời này …

      Đó chính là có!

      Trái tim Mật Nhi nháy mắt vỡ vụn rơi đầy đất, ô ô mà nuốt lấy tiếng kêu nho của chính mình.

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

    2. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Cuối cùng nàng trở lại ngóng chương ms từ nàng

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      21.1

      Lệ Nhuận Du như phát , nâng mày nhìn nàng ở bên này. Thình lình Dương Uyển đột nhiên quỳ gối trước mặt “Ta liền biết Nhuận Du ca ca đối với ta vẫn còn tình ý, ta cũng cầu chàng bỏ phu nhân bây giờ, chỉ cần có thể ở cùng chàng, liền cho là nha hoàn, ta cũng nguyện ý.”

      Lệ Nhuận Du đưa tay vẫy vẫy nàng đến “Lại đây.”

      Dương Uyển rưng rưng nước mắt, lại khó nhịn được vui mừng, thướt tha lả lướt mà đến bên người , vốn tưởng là đưa tay ra ôm lấy mình vào lòng, Lệ Nhuận Du liền lấy phong thư dưới bàn đưa ra.

      Dương Uyển có chút giật mình “Đây là?”

      Lệ Nhuận Du : “Đây là lộ phí cho ngươi, hy vọng về sau cần xuất ở Lệ gia nữa.”

      Dương Uyển rưng rưng đến, thể tin được : “Vậy còn chàng? Nhiều nàm như vậy, ta tin chàng lại có chút tình ý nào với ta…”

      Lời lại bị Lệ Nhuận Du chặn lại: “Thỉnh ngươi nhớ cho , ta là người có thê tử.”

      “Ta tin!” Dương Uyển ngừng lắc đầu: “Nếu là trong lòng chàng có ta, hôm nay có khả năng chịu gặp ta, ta biết chàng hận ta, cố ý dùng cách này để trừng phạt ta, Nhuận Du ca ca, Uyển Nhi biết sai rồi, năm đó nên rời bỏ chàng, chính là ta còn cách nào khác, cha ta, ông ấy là người quyết định, ai có thể thay đổi.”

      Lại nghĩ đến chuyện gì đó, nàng giữ chặt góc áo của : “Có phải là chàng sợ nương tử chàng biết được, cho nên chàng mới cự tuyệt ta, Nhuận Du ca ca, ta rồi, chỉ cần được ở bên cạnh chàng, cho dù chỉ là nô tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần đừng đuổi ta , ở chỗ tỷ tỷ ta giải thích cùng nàng.”

      Lệ Nhuận Du có thể chịu đựng được nàng ta giảo miệng, nhưng lại chịu được nàng ta nhắc tới Mật Nhi, khuôn mặt ôn hoà xưa nay khỏi lộ ra nự cười lạnh: “Dương Uyển, chuyện đến lúc này rồi mà ngươi còn dối.”

      “Nhuận Du ca ca…” Nàng ngơ ngẩn , lệ quanh hốc mắt, đáng thương vô cùng.

      Lệ Nhuận Du nhìn nàng, đôi mặt hẹp dài hề có chút thương tiếc, lạnh lùng : “Lúc trước ta vì sao thành kẻ tàn phế, vì sao bị ngươi cùng Lệ Nhuận Mộng xoay quanh, ta còn nhớ rất , tại cùng ngươi nhắc lại chuyện xua, ta chút tình cảm nào đối với ngươi.”

      Dương Uyển rốt cuộc từ trong mộng đẹp, lừa mình dối người chợt tỉnh, liên tục lui về phía sau, gần như ngồi bệt luôn dưới đất, thất thần lẩm bẩm: “Lúc trước, lúc trước ta cũng bị lừa, ta cũng nghĩ hại chàng thành như vậy.”

      đến đây nước mắt nàng lăn dài, che mặt lại oà khóc.

      Lệ Nhuận Du yên lặng nhìn nàng hồi lâu, chờ đến khi tiếng khóc dừng lại, mới gọi Cao Tân đến đưa nàng ta .

      Người rồi, Lệ Nhuận Du vẫn chờ ở thư phòng, đưa mắt nhìn sang góc cửa sổ, gõ gõ lên bàn : “Ra đây .”

      Theo sau đó là bóng trắng hoá thành người, chưa nhìn , thấy người nọ bổ nhào vào ngực oa oa khóc lên “Ta còn tưởng chàng cần ta nữa, hu hu hu…”

      Lệ Nhuận Du cảm thấy muốn cười, lại hề kiêng dè, xoa đầu nàng, hỏi: “Nấp ở đây bao lâu rồi.”

      “Chỉ, chỉ có lát thôi.” Mật Nhi thút tha thút thít, nức nở , đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đỏ cả mặt, hoang mang, bối rồi lại rất cẩn thận mà hỏi” Tướng, tướng công, vừa rồi chàng nhìn thấy gì sao?”

      Đều là do nàng quá kích động, vậy mà lại quên biến thành hình người hoàn toàn rồi mới ra.

      Xong rồi, xong rồi, ngàn vạn lần đừng để tướng công phát !

      Mật Nhi khẩn trương nhìn , Lệ Nhuận Du xoa bóp khuôn mặt mượt mà của nàng: “Tiểu ngu ngôc, ta sớm biết.”

      Hả!!!!!!

      Mật Nhi mở to mắt, líu lưỡi: “Chàng, chàng chàng cái gì????”

      Nhìn thấy nàng giật mình như thế, Lệ Nhuận Du khoé môi lộ ra ý cười, liền giọng bên tai nàng “Ngày đó nàng say rượu, nằm giường mở rộng hai chân muốn tướng công chơi, lại cẩn thận để lộ đuôi cáo của nàng ra, sau đó hỏi nàng lại chịu , tâm tình rất là buồn bực đó.”

      Khó trách nhiều ngày nay thấy cảm xúc của thấp xuống, ra là giận nàng dấu diếm.

      Mật Nhi nhàng kéo góc áo của , đỏ mặt “Tướng công, Mật Nhi biết sai rồi, chàng cần lại giận nữa, nếu đem mình tức giận thành điên phải làm sao bây giờ.”

      Lệ Nhuận Du rất là hưởng thụ lời xin lỗi vô cùng ngọt ngào của Mật Nhi, lại làm mặt doạ, “Chỉ tiếng xin lỗi còn chưa đủ.”

      “Vậy chàng muốn thế nào?” Mật Nhi cố lấy lại mặt mũi.

      Lệ Nhuận Du bắt lấy tay của nàng đưa xuống dưới giữa hai chân mình, Mật Nhi lại đỏ bừng mặt, “Sao lại sưng to lên nữa rồi.” ràng là khi nãy còn nghiêm trang với Dương Uyển, lạnh lùng sắc bén, mà ở trước mặt nàng, lại lộ ra bộ mặt phóng đãng đến như vậy.

      Mật Nhi miệng oán giận như vậy, lại cũng bị làm cho động tình, tự mình cởi quần, tách hai chân ra, đem thịt sưng to của ăn vào từng chút , nháy mắt đổ đầy mồ hôi, hai người cùng thoả mãn, phát ra tiếng rên rĩ nhàng thoải mái.

      Lệ Nhuận Du ôm lấy vòng eo của nàng bắt đầu đòi hỏi, thanh bành bạch càng lúc càng vang lên, bên ngoài đều nghe được mồm , Cao Tân bất đắc dĩ nhìn bao to phồng lên đống dưới háng mình, chỉ đành phải tiếp tục nhịn.

      Đến khi trời tối, Lệ Nhuận Du mới ôm Mật Nhi ra ngoài, lại dùng quần áo bọc kín kẽ, chỉ lộ ra nửa cái đầu tròn tròn, Cao Tân tự nhiên cũng dám nhìn nhiều, chờ nhị gia cùng phu nhân rồi, mới vội vàng chạy tìm thân ái của mình.

      Mà Lệ Nhuân Du là đợi được về đến phòng, chọn bụi cỏ yên ắng ít người qua lại, đem Mật Nhi đặt xuống hung hăng chơi đùa, đầu tiên là nâng mông nàng lên cao rồi vào từ phía sau, lại mặt đối mặt đem hai chân nàng tách ra hết cỡ, cắm đến nỗi cánh hoa thịt non nớt cũng bị kéo ra ngoài, Mật Nhi cũng liên tục xin tha, khóc cũng khóc, nam nhân kia lại có ý định khi dễ nàng, chỉ là muốn cho nàng biết lừa gạt hậu quả ra sao.

      Mật Nhi lại mang đầy uỷ khuất khóc sướt mướt, rầm rì, lại bị cắm đến run rẩy, vì vui sướng mà lộ cả đuôi cáo ra, ve vẩy quét lên vòm ngực tinh tráng của , lúc lắc cái mông để cắm vào.

      Vô tư biết được có đôi mắt nhìn trộm hai người, mặt đỏ tai hồng lại ngập tràn oán độc.

      Cuối cùng cũng biết chơi đùa nàng bao nhiêu lần, khi bị ôm về phòng, bụng của Mật Nhi căng trướng, nước xuân trong suốt cùng tinh dịch sữa đục, hoà vào nhau theo chân nàng chảy xuống, ẩm ướt mà rơi đầy đất, nàng muốn cùng Lệ Nhuận Du chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, dịch trắng bên trong cũng chảy ra, dính đầy khoé miệng, tất cả đều được Lệ Nhuận Du liếm sạch.

      vẫn thoả mãn, lại ôm nàng lên giường thương phen, chờ đến khi sắc trời dần sáng, đem hung khí còn chưa mềm xuống đặt phía sau mông Mật Nhi, ôm nàng từ phía sau vào giấc ngủ.

      Mấy ngày sau Lệ Nhuận Du đem mọi chuyện giao cho Cao Tân, bản thân ở cùng Mật Nhi trong phòng tận tình giao hoan. Nếu đổi lấy nữ tử bình thường sớm chịu nổi tinh lực của , Mật Nhi là tinh, lại là hồ mê người nhất trong các tinh, có thế đáp ứng được Lệ Nhuận Du, lại đem mê người phô diễn ra hết, giường đều làm mê muội.

      Khi nhàn rỗi, Mật Nhi còn kể chuyện thường này ở Thanh Khâu, lại đến lúc nàng chưa biến thành người lưu lạc nhân gian, bị mãng xà tình dây dưa, lại bị thương nằm trong bụi cỏ thoi thóp.

      Nàng vốn chỉ còn hơi tàn, cho rằng mình sắp chết, lại nghĩ là gặp được .

      Lệ Nhuận Du thế mới biết nàng chính là hồ ly trắng tròn kia, đến chuyện ba năm trước, khỏi hỏi: “Lúc trước nàng đâu?”

      Mật Nhi : “Khi đó ta thấy chàng muốn đem ta tặng , liền nghĩ muốn ở nhân gian nữa, nên vì thế liền về Thanh Khâu.”

      Lệ Nhuận Du hỏi: “Sau sao lại đến tìm ta?”

      Mật Nhi dám cho biết, chủ yếu là do lão tam ép nàng đến, liền : “Nhớ chàng mới quay về, bằng chẳng ai muốn chàng đâu nha.”

      Lệ Nhuận Du ôm nàng, giọng : “Nàng sai, nếu là điều kiện của ta lúc trước, liền cho là trong nhà có núi vàng núi bạc, cũng ai nguyện ý hầu hạ người tàn phế của đời.”

      Thấy giọng lại, Mật Nhi cho là lại nhớ chuyện cũ nên thương tâm, vội “Ta đùa mà, chàng đừng coi là ,” lại dịu dàng dỗ dành , lắc mông cọ tới cọ lui trong lòng , đem đôi thỏ trắng cọ đến hồng hồng, Lệ Nhuận Du lại càng ôm chặt nàng thêm, cúi đầu liền đem nụ hoa hồng hồng trước ngực nàng ngậm vào trong miệng, mày mày khoé môi đều mang ý cười gian manh: “Mật Nhi ngoan, nếu là chăm sóc tướng công, đêm nay ngủ muộn chút.”

    4. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Dễ thương quá huhu, đôi bạn trẻ ngược nhau mà bị người khác hãm hại rồi, chắc sắp đến giai đoạn sóng gió đây
      Themealice thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      đúng rồi @baoyeubaoyeu nhưng chắc mình chưa edit được, do còn làm ít chuyện ác khác:yoyo49:
      baoyeubaoyeu, Mengotinh_RanluoiHaruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :