1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 46. Nếu ta đáng chết, cũng nên chết !


      Chu đại nhân bức Hồ gia đóng cửa hàng?


      Nghe thấy tin này, đầu tiên Hồ Ngọc Nhu cảm thấy sướng ghê. Mặc dù phải là tiểu nguyên chủ, nhưng ràng tiểu nguyên chủ bị Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển bức tử, dù cho chính cũng có chút liên quan, nhưng bé lựa chọn cái chết, đó chứng minh rằng bé yếu đuối. Trái lại càng chứng tỏ bé là ngườican trường, người có cỗ khí phách, chiếm giữ thân xác con người ta, thể trả thù được trong lòng nghẹn muốn chết.


      Bây giờ nghe thấy Chu Thừa Vũ bức cửa hàng của Hồ gia đóng cửa, Hồ Lĩnh tức giận, chắc Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển sống dễ chịu gì. Đây cũng coi như trút giận thay tiểu nguyên chủ!


      phải tự làm, cũng vui hết sức.


      Hồ thị thấy Hồ Ngọc Nhu đáp. Sau khi chờ được lúc, bà nhìn sang thấy thần sắc Hồ Ngọc Nhu trông có vẻ hơi vui?


      Bà lập tức hít hơi khí lạnh, đưa tay đánh lên mu bàn tay của Hồ Ngọc Nhu. "A Nhu, con có nghe ta ?"


      Hồ Ngọc Nhu bị đánh đau, lông mày nhăn lại. "Tất nhiên nghe ạ." Nhưng đây là mẹ của Triệu Tịch Ngôn, giống mẹ ruột trong lòng tiểu nguyên chủ,có bất mãn chỉ có thể chịu đựng.


      nhiều như vậy, nhưng Hồ Ngọc Nhu chút làm vẻ cũng có, Hồ thị cũng sốt ruột. Thay vì quanh co lòng vòng, bà trực lệnh dùng giọng ra lệnh cho Hồ Ngọc Nhu: "Nếu nghe thấy, vậy khi nào Chu đại nhân về, con lại với , bảo thu tay lại, sau này đừng đối đầu với Hồ gia nữa." xong bà dừng lại chút, tiếp,"Còn Tiết thị, bà ta vẫn bị nhốt, quý tử A Phỉ của bà ta cũng tháng rồi gặp được. Còn A Uyển muội muội con, nó biết lỗi rồi, ăn chay gần tháng, ăn đau khổ biết bao, con cũng bớt giận !"


      Ăn chay chỉ thấng mà gọi là ăn đau khổ?


      Hồ Ngọc Nhu thể hết chân tướng, nhưng có thể cho Hồ thị biết hôm đó xảy ra chuyện gì. " có biết, ngày xuất giá gả thay hôm đó ta làm cái gì ?"


      Hồ thị biết Hồ Ngọc Nhu có ý gì, lắc đầu trong ngỡ ngàng.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn, hơi bối rối khó hiểu.


      “Vào sáng sớm cái ngày xuất giá đó, ta chọn tự vẫn. Ba thước lụa trắng treo vào cổ ta, ghế kê chân bị đá. Cái cảm giác thở nổi dần dần vào cõi chết, ta đều cảm nhận được. Nếu phải sau đó có người cứu, lại bị rót thuốc cho cả người mất sức, à, ta chết rồi!”Hồ Ngọc Nhu , như thể trước mắt ra đầy bất lực, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tự tử. Nhưng sao bé có thể cam lòng mà chết, bé thích biểu ca Triệu Tịch Ngôn như vậy, bé còn chưa gả cho huynh ấy, còn chưa kịp sinh con đẻ cái cho huynh ấy mà.


      kìm được đỏ mắt, Hồ Ngọc Nhu đưa tay lên chỉ cổ, "Vết dây hằn ở đây bôi phấn cũng che được, cả sáu, bảy ngày mới tan mất. Nếu khi ấy ta chết, Hồ Ngọc Uyển chỉ ăn chay tháng là có thể bù đắp sao? Tiết thị gặp nhi tử tháng là có thể bù sao?"


      Sao Hồ thị biết được mấy chuyện này, lời vạch trần khiến lòng người thấy lạnh lẽo, bà nhìn mặt mũi Hồ Ngọc Nhu còn vương nét tiều tụy, bất giác cũng rơi nước mắt.


      Bà lấy khăn ra lau nước mắt. Im lặng hồi lâu, bà , "Nhưng, nhưng con chết đó sao? Nếu chết, ... thể tha thứ cho hai người họ sao?"


      Huống chi, con gả cho huyện lênh Trường Châu huyện.


      Tháng ngày trôi qua, tính ra hề tệ.


      Sao thể rộng lượng mà tha thứ chứ?


      Hồ Ngọc Nhu bất lực, nhưng thể .


      muốn biết bao, chết, Hồ Ngọc Nhu vốn chết!


      tại đứng ở đây chỉ là du hồn, mặc dù tên giống nhau, nhưng thực tế, phải là bé vừa qua mười lăm tuổi còn sinh mệnh!


      Hồ Ngọc Nhu tức nổi, nhịn lúc lâu mới lên tiếng: "Nếu chết sao? Nếu cứu kịp, ta chết rồi, sớm chết, ta chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa kịp gả!"


      Thiệt thòi cho tiểu nguyên chủ đối như với Hồ thị như mẹ ruột, vậy mà Hồ thị lại mang thái độ dàn xếp ổn thỏa như vậy. Suy cho cùng bà ta có quan tâm tới tiểu nguyên chủ sao? Trong lòng bà ta, tiểu nguyên chủ sợ rằng cũng quan trọng, nhưng đứa cháu giá này có quan trọng tới đâu cũng quan trọng bằng con trai của bà ta, đúng ? Huống chi bây giờ gả cho Chu Thừa Vũ, làm tổn thương tới con trai bà ta, nên càng cần quan tâm tới bé nữa.


      Trong chớp mắt, Hồ Ngọc Nhu, ngoài việc cảm thấy bất lực sâu sắc, còn có đồng cảm vô bờ với cảnh ngộ của tiểu nguyên chủ. đáng thương này, đời này có người đối xử với tình sao? Mẹ ruột chết, có mẹ kế rồi có luôn cha ghẻ, thậm chí Hồ thị giống như mẹ ruột, dường như chẳngmấy quan tâm đến bé cả.


      May thay, bây giờ có ở đây.


      Nếu là tiểu nguyên chủ, chắc bé đau lòng tới chết


      "Đại tỷ!" Hồ Ngọc Tiên kìm lòng được, "òa" lên khóc nức nở.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn em ấy, lúc này mới nhớ tới, à còn có em . chỉ có em ấy, mà có A Quỳnh và quản ma ma, còn có...Triệu Tịch Ngôn. Có người mẹ như Hồ thị, ta sao?


      như cảm nhận của tiểu nguyên chủ ?


      Hai đứa cháu ôm nhau khóc lóc, điều này khiến Hồ thị bực mình vô cùng, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, ánh mắt đứa cháu này nhìn về bà còn tình cảm thân thương như trước, mà như thể mang theo ba phần hận ý bảy phần chán ghét.


      Hồ thị chỉ cảm thấy lửa giận của mình kìm nén bỗng bùng lên. Người thực giận điên nên là bà mới đúng. Bây giờ bà còn cầm lá thư của con mình trong tay, biết làm sao mới tốt. Coi như kéo dài được mấy ngày, lúc thi Hương trở nên nó cũng biết chân tướng!


      Bà còn muốn con mình trúng cử, lên đường lên kinh thành ngay, năm sau là kì thi mùa xuân rồi,nếu con trai có thể đề tên đầu bảng vàng, đoạt danh trạng nguyên là tốt nhất. Nếu nó biết được chân tướng, mấy chuyện đó chỉ sợ là mơ ước xa vời?


      thể chịu đựng được nữa: "Đó là nhà mẹ đẻ của ngươi. Nhà mẹ đẻ xong. Ngươi có thể tốt sao? Coi như tại ngươi còn trẻ, nam nhân say mê sắc đẹp của ngươi tốt với ngươi, nhưng khi tuổi ngươi lớn dần, đến lúc đó có nhà mẹ đẻ dựa vào, nam nhân còn tốt với ngươi nữa, ngươi làm sao bây giờ?"


      "Trong huyện Trường Châu này, người nào biết ngươi là nữ nhi Hồ gia, cho dù bị muội muội ngươi tính kế vào đây, nhưng giờ nuội muội ngươi ăn chay niệm Phật, danh tiếng cũng bị hủy hoại hoàn toàn. Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Ngươi là nữ nhi Hồ gia, nhưng lại xúi giụcphu quân chèn ép Hồ gia, ức hiếp Hồ gia, chữ “hiếu” cũng biết, người khác nhìn vào thấy thế nào? Chính là ra ngoài gặp khác, mặt ngươi cũng vẻ vang gì."


      Đúng là lời lẽ của Hồ thị rất có lý, nhưng lời lại trộn lẫn tư tâm của bà ta, thành ra khi ra dễ nghe mấy.


      Song bà ta quen dặn tiểu nguyên chủ làm gì là làm nấy. Lần này, thấy Hồ Ngọc Nhu nghe lời, trái lại còn trách bà ta. Thế là bà càng càng khó nghe hơn. "Đừng mấy lời này nữa, chính là ngươi, ngươi đáng chết sao? Nếu bàn luận , ngươi đúng là đáng chết, ngươi và Tịch Ngôn đính ước từ bé, từ lâu ngươi được định làm con dâu của Triệu gia chúng ta! Nhưng giờ sao, ngươi gả tới Chu gia , mà giờ, chắc là viên phòng với Chu đại nhân rồi chứ gì? Ngươi như vậy ... như vậy ... "Có vẻ như khó tiếp, bà dừng lại lúc mới . "Ta trách ngươi, vậy mà ngươi còn chịu tha thứ cho người khác! Tam muội ngươi có lỗi, nhưng sai lại thành đúng, bây giờ ngươi là nữ nhân tôn quý nhất huyện Trường Châu!"


      Hồ Ngọc Tiên bị lời bà ta dọa hết hồn, quên cả khóc.


      Mà Hồ Ngọc Nhu lại bị lời bà ta làm tức cười, ra người ta hại tiểu nguyên chủ, lại thành ra tiểu nguyên chủ sai. Sai lại thành đúng, vãi cả sai, bây giờ đứng đây là , phải tiểu nguyên chủ!


      Mà dù cho là tiểu nguyên chủ, chỉ đó cũng là do người ta ăn may, tốt số. Đâu thể lấy sai lầm của ngươi ra ngụy biện, có biết xấu hổ hay ? Nhìn bản mặt lên án của Hồ thị nhìn qua, Hồ Ngọc Nhu nổi bão, cũng lười tôn trọng bà ta nữa.


      "Nếu ta đáng chết, cũng nên chết !" Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng liên lụy lên người Triệu Tịch Ngôn, “Thân là , che chở cháu giá nhà mẹ đẻ, đây là đúng. Thân là bà bà tương lai, nhưng lại để con dâu mình bị người hại, đây là bà bà thất trách. Bây giờ ta gả cho Chu đại nhân, lại kiếm cơ hội đưa ta trở về, có nghĩ tới cảm nhận của biểu ca ? bà bà thất trách như vậy đúng như vậy vô dụng như vậy, quá bất tài, cần phải tạ tội với liệt tổ liệt tông Triệu gia mới phải!”


      Hồ thị ngạc nhiên nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Đây còn là cháu của bà sao?


      Đây còn là con dâu tương lai khéo léo hiểu chuyện nghe lời?


      Sao ... sao thành ra tráo trở thế này,vô lại thế này, thế này...


      Bà đưa tay ôm ngực, khó khắn lắm mới nén cơn giận muốn bùng phát. Giơ ngón tay chỉ về phía Hồ Ngọc Nhu, giọng bà run rẩy. "Ngươi ... Ngươi tuân thủ nữ tắc, biết kiểm điểm, thế mà ta đáng chết?"


      tuân thủ nữ tắc?


      biết kiểm điểm?


      Tội lớn !


      Cho dù tiểu nguyên chủ có chưa chết, chắc lúc này cũng bị bức tử nữa!


      Hồ Ngọc Nhu bước lên bước, lãnh đạm : “Đúng, đương nhiên đáng chết! Cháu nhà mẹ đẻ của tuân thủ nữ tắc, biết kiểm điểm. cũng là nữ tử Hồ gia, cũng tuân thủ nữ tắc, biết kiểm điểm, có nên chết ? Cháu nhà mẹ đẻ của làm hại Triệu gia mất mặt trước bao nhiêu người, lại là phu nhân Triệu gia vô dụng, làm được chuyện gì, có nên chết hay ?”


      Hồ thị tức điên lên, giơ tay muốn tát.


      Hồ Ngọc Nhu đề phòng từ trước, trực tiếp giơ tay bắt lấy tay bà.


      Nghĩ đến Triệu Tịch Ngôn, nghĩ tới tiểu nguyên chủ, mặc dù thấy vị Hồ thị này chắc chắn chán sống, thèm chết nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn tăng thêm tầng bảo đảm. “ nếu chết rồi, cũng có thể hóa thành ác quỷ tới tìm ta đòi mạng, bằng ta tuyệt đối chết được! Chẳng qua trước khi chết, nên nghĩ tới biểu ca. Chỉ e là biểu ca biết được chân tướng chịu nổi. Nếu lại chết, biểu ca có chuyện gì bất trắc. coi như chết cũng hết tội."


      Hồ thị căn bản muốn chết, nực cười ,đứa đáng chết lại chết, dựa vào cái gì bắt bà chết?


      Có điều giờ phút này bà mới nghĩ tới, Hồ Ngọc Nhu còn là người bà đánh được nữa rồi.Hồ Ngọc Nhu là phu nhân huyện lệnh Trường Châu huyện. Gặp nàng ta bà phải hành lễ.


      là, được tiện nghi còn khoe mẽ!


      Hồ thị tức xanh mặt bỏ .


      Bà vừa , Hồ Ngọc Tiên cuối cùng cũng có phản ứng. nàng nhìn Hồ Ngọc Nhu, trực tiếp vỗ tay. "Đại tỷ! Tỷ...tỷ lợi hại!" nàng cứ nghĩ đại tỷ luôn luôn nhát gát, nhưng hôm nay nàng thấy, đại tỷ ràng rất có khí thế quyền uy.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu lại đột ngộtngồi phịch xuống ghế.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 47. Chu Thừa Vũ: Ta nhận được thư tình của tên nam nhân khác viết cho vợ mình.→_→


      Hồ Ngọc Nhu luôn luôn là người yếu đuối, đặc biệt là gặp việc hơi khó khăn liền có tâm lý tránh né. Hôm nay, chuyện khắc nghiệt với Hồ thị là lần đầu trong đời. Bởi thế Hồ thị vừa , cũng thể cầm cự nữa, trực tiếp ngã xuống.


      Hồ Ngọc Tiên hết hồn, vội chạy tới kiểm tra xem có sao . "Đại tỷ, tỷ sao vậy?"


      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu: "Tỷ ổn." Đột nhiên, hỏi, "Ngọc Tiên, lời ta vừa ... Có hơi quá đáng ?"


      Há có hơi, mà quá quắt đấy chứ.


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu lập tức, có điều kế đó lắc đầu ngay. "Nhưng lời của còn quá đáng hơn nhiều. ràng là lỗi của mẫu thân và tam tỷ. Dựa vào cái gì mà đỗ lỗi lên đầu tỷ chứ! So với lời của , đại tỷ, tỷ hề quá đáng, trái lại muội thấy tỷ đúng lắm!"


      Có trời mới biết, nàng hơi sùng bái đại tỷ rồi đấy.


      Nànglà người luôn luôn nuốt tức trôi, nhưng từ tới lớn hết lần tới tới lần khác đều bị khinh thường. Di nương bắt nàng nhẫn rồi lại nhẫn. Nàng nhịn muốn tắt thở. Chỉ hôm nay, khi nàng thấy đại tỷ làm tức run người nên lời, bộ dáng dám ra tay, nàng mới nhận ra quá , thấy hả giận gì đâu!


      Đại tỷ gả cho đại tỷ phu, đại tỷ phu lại làm quan huyện lệnh Trường Châu huyện. Có phải tương lai nàng cũng gả cho ai đó có thân phận địa vị cao, nàng cũng có thể như vậy, cần phải chịu đựng những cục tức đáng ghét kia nữa?


      Thế nhưng nàng chỉ là thứ nữ, người có thân phân có địa vị sợ là chướng mắt nàng.


      Hồ Ngọc Tiên chôn hạt mầm vào trong lòng, nhưng vừa chôn xuống bị nàng bịt kín lại. Còn sau này à, phải tùy thuộc vào sức sống của hạt mầm này có đủ mạnh mẽ hay .

      ·


      Hồ thị giận tới lạnh lòng, nén lửa giận tới run cả người, ra cửa hất Quản ma ma qua bên,lảo đảo nghiêng ngã ra cửa Chu gia.


      Quản ma ma vừa nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng, nhưng cụ thể lăn lộn cái gì nghe thấy, Hồ Ngọc Nhu lại gọi người vào, bà cũng thể vào nghe lén. Lần này, bà thấy Hồ thị tức thành dạng kia, áng chừng vừa rồi có chuyện xảy ra . Bà yên lòng về Hồ Ngọc Nhu, thế là bảo A Quỳnh đuổi theo tiễn Hồ thị về.


      A Quỳnh thấy bộ dạng đó của Hồ thị, nàng dám tiến lên, cứ thế theo xa xa, cho nên lúc phát giác ra Hồ thị va vào Chu Thừa Vũ ở cửa, đồng thời gì đó với Chu Thừa Vũ, tất nhiên đuổi tới kịp rồi.


      Chu Thừa Vũ nhìn Hồ thị, thấy hơi quen. Song lại nhất thời nhớ ra đó là ai. Nhưng thấy mình dọa người ta quỳ xuống đất, chàng vẫn kêu đứng lên. Còn ba ngày nữa tới Tết Trung thu, có vài người tới tặng lễ muộn, hoặc những người hầu có tuổi ở cửa hàng thôn trang tới là chuyện thường. Chàng cũng quan tâm, nhấc chân muốn .


      Hồ thị đứng lên, nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Vũ, bỗng nhớ tới lá thư còn giấu trong tay áo. Nghĩ đến tâm trạng của con trai khi viết bức thư này, lại nghĩ tới đứa cháu quá đáng kia, bà căn bản giống như nổi điên lên, thề nghĩ tới Chu Thừa Vũ tính sổ với con trai, chỉ muốn Hồ Ngọc Nhu sống tốt là được.


      Bà gấp gáp bước lên hai bước, lớn tiếng : "Đại nhân, xin chờ chút!"


      Chu Thừa Vũ dừng chân lại, quay đầu nhìn sang.


      Chỉ thấy Hồ thị hối hả chạy đến, tay run run dâng lên bức thư. "Đại nhân, dân phụ là ruột của A Nhu, khi nãy gặp nàng mà quên, quên cái này ..." tới lúc này bà bỗng nhớ tới, nếu Chu Thừa Vũ thực tức giận, con trai bà hoàn toàn có trái ngọt để ăn, thế là câu sau kiểu gì cũng thốt ra được.


      Chu Thừa Vũ nhìn thấy bốn chữ "A Nhu thân mến" phong bì,trong chớp mắt nhớ tới chữ của Triệu Tịch Ngôn, nét chữ y đúc, đây là thư Triệu Tịch Ngôn viết cho Nhu Nhu!


      Chàng nhìn sâu vào mắt Hồ thị, ngay lúc Hồ thị hối hận muốn rút thư về, chàng đưa tay cầm lấy lá thư.


      Siết chặt phong thư trong tay, Chu Thừa Vũ sải bước cực dài vào, cho đến khi tới cửa chính phòng mới chậm lại, dừng chân. Cúi đầu nhìn thoáng qua, kìm lại nỗi xúc động mở thư ra xem. Mẹ của Triệu Tịch Ngôn tới cửa đưa tin, nhưng bí mật đưa nó cho Nhu Nhu, mà lại lớn gan giao cho chính mình. Bà ta bị điên à?


      Chàng nhậm chức ở huyện Trường Châu quả thực làm việc thiện cho bách tính, nhưng suy cho cùng chàng cũng là nam nhân. Hồ thị, đây là vả vào mặt chàng ư?


      Chàng lo cho con của bà ta bị ảnh hưởng, còn đề cử cho danh sư!


      Mà Hồ thị, bà ta muốn gì, thê tử của chàng và con của bà còn tình cũ ư? phải, Hồ thị thực lòng thương Nhu Nhu, nhưng với con trai duy nhất là Triệu Tịch Ngôn nhất định thành tâm thương , vậy nên... nhớ tới bóng dáng Hồ thị khi đó, Chu Thừa Vũ sáng tỏ, Hồ thị là bị tức nóng đầu.


      Ở Chu gia mà bị tức điên, là Nhu Nhu làm?


      Chu Thừa Vũmặt lạnh cất bước vào phòng, tới cửa phòng nghe được bên trong chuyện. Chàng liếc mắt ra hiệu A Hương và A Kim, đứng chỗ mà bước vào cửa.


      Bên trong, Hồ Ngọc Tiên kể lại tình huống Hồ gia tại, “Từ ngày tỷ và đại tỷ phủ , cha lập tức cấm cửa mẫu thân, cũng cho phép A Phỉ tới gặp bà. Việc nhà giao lại cho di nương và Đào di nương quản. Ban đầu cho là tỷ và đại tỷ phu như vậy hài lòng, nhưng cửa hàng trong nhà dần dần có vấn đề, cha mới biết đúng."


      "Ban đầu, có hai cửa hàng thất thoát tiền bạc. Sau đó, hầu nhưtất cả cửa hàng đều thất thoát tiền bạc cả. Chuyện này cũng chưa đáng sợ. Hồ gia chúng ta tốt xấu gì ở huyện Trường Châu này được tính là phú hộ. Tạm thời bù đắp vào là được. Nhưng đâu ai biết được vào thời điểm thua lỗ, nhiều khách hàng cũ tới tìm đối thủ cạnh tranh, cứ thế, tiền trong nhà chịu nổi nữa."


      "Nhiều năm qua đều tốt. Đột nhiên, bị chuyện vậy giống như gặp chuyện may có người mưu hại. Người đầu tiên cha nghĩ tới là đại tỷ phu. Nhưng ông ấy tới cầu kiến đại tỷ phu, đại tỷ phu căn bản gặp, đúng lúc xảy ra vụ án mạng dã man, đại tỷ phu cũng thực bận rộn. Thế là ông ấy muốn tìm tỷ. Kết quả là, hạ nhân Chu gia đều có lệnh, ông muốn truyền lời căn bản tới được nơi.”


      "Ông ấy rất tức giận. Có hai lần ông ấy nhịn được làm loạn trước nhà tỷ. Nhưng ai biết được ... làm loạn lần liền trực tiếp đóng cửa cửa hàng, hai cửa hàng có lợi nhuận cao nhất trong nhà đều bị cưỡng chế đóng cửa. Mà mấy cái còn lại đều thị thâm hụt tiền. Cha tức chịu được, ngờvề nhà lại ra tay đánh mẫu thân. Muội ở trong phòng mà còn nghe tiếng mẫu thân khóc, có thể tưởng tượng đánh ác cỡ nào. Tam tỷ thế mà thực bị phạt quỳ. Hồi đầu chỉ bị phạt chép “nữ giới”, dù ở phòng am trôi qua tốt chán.Mà giờ , đúng là xong đúng nghĩa, cha sai muội tới cầu tình với tỷ, trước đó để ta gặp tỷ ấy. Mỗi sáng tỷ ấy phải quỳ canh giờ, quỳ liên tục mấy ngày, dẫu có tấm đệm bồ đoàn lót, đầu gối của tỷ ấy cũng duỗi thẳng được."


      Hồ Ngọc Nhu nghe xong hoảng sợ, hỏi: "Ông ta phải thương Hồ Ngọc Uyển nhất sao?"


      Con dấu nhất thế mà có thể đối xử như vậy, ông cha này, đúng là lời khó hết!


      Hồ Ngọc Tiên muốn trả lời, A Quỳnh, người mới vừa chứng kiến cảnh Hồ thị đưa thư Triệu Tịch Ngôn viết cho Chu Thừa Vũ, gương mặt kinh hoàng chạy vào tiểu viện, mắt thấy Chu Thừa Vũ đứng ở cửa, A Kim và A Hương giữ cửa để mặc cho ngài ấy đứng nghe vợ trong phòng chuyện, tim A Quỳnh muốn nhảy ra ngoài.


      Đại tiểu thư và tứ tiểu thư bên trong tuyệt đối đừng chuyện nên nha!


      "A, đại nhân, ngài quay lại!" nàng vừa hớt hải vào trong viện, còn xa xa, gần như hét lên.


      Nghe thấy, Hồ Ngọc Tiên hết hồn đứng dậy ngay lập tức.


      Hồ Ngọc Nhu cũng nhìn ra cửa.


      Chu Thừa Vũ lúc này mới vào phòng.


      "Gặp ...gặp qua đại tỷ phu." Hồ Ngọc Tiên nấp sau lưng Hồ Ngọc Nhu, hành lễ trong lo sợ.


      Chu Thừa Vũ khẽ gật đầu. "Tứ muội muội tới." chàng nhìn Hồ Ngọc Nhu. Thấy nàng giống với bộ dạng điên tiết lên. Chàng siết lá thư trong tay, xoay người muốn ra ngoài. "Tứ muội muội khó có được tới đây chuyến, Nhu Nhu nàng ở đây chơi với muội ấy, giữ muội ấy ở lại ăn cơm trưa ."


      Thời gian chung đụng giữa Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ tính ngắn lắm, có thể nhìn ra được Chu Thừa Vũ có vẻ hơi vui, nhưng trong nhất thời nghĩ ra được nguyên nhân. Vừa rồi mấy lời của Hồ Ngọc Tiên, Chu Thừa Vũ chắc là bận tâm, vậy nên mất hứng ... chẳng lẽ là do án mạng kia nên phiền não?


      cũng nghĩ nhiều, mà rể và em vợ đúng là cần tránh gặp, nên tới cạnh chàng , "Được rồi, thiếp biết. Chàng đây là muốn tới thư phòng à,giữa trưa có về ăn cơm ?"


      Gần như vậy, Chu Thừa Vũ nhìn Hồ Ngọc Nhuthêm lần nữa, phát sắc mặt nàng vẫn còn sót lại tí tức giận. biết giữa nàng và Hồ thị có chuyện gì, chẳng lẽ Hồ thị tới chỉ trích nàng?


      Bây giờ Hồ Ngọc Tiên ở đây, chàng tiện hỏi.


      thư phòng, chẳng qua cơm vẫn phải ăn. Nếu có việc khác, chắc ăn ở thư phòng." chàng có ý định làm phiền nàng và muội muội nàng trò chuyện, đưa tay vuốt sợi tóc rối xuống mang tai. Chàng : "Ở chung với muội muội vui vẻ vào."


      Chu Thừa Vũ vừa , A Quỳnh vọt lẹ vào phòng.


      Đẩy Quản ma ma ra ngoài canh cửa, nàng kéo Hồ Ngọc Nhu vào nội thất. "Đại tiểu thư, xong rồi, chết rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!" Tiểu nha hoànsớm rơi vào tình trạng rối tung rối mù, vừa xong, nước mắt rơi lộp lộp bộp.


      "Sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?" mặt Hồ Ngọc Nhu cũng nghiêm túc hẳn.


      A Quỳnh khóc hụ hụ kể lại việc lúc nãy: " phu nhân cũng do bà nhất thời hồ đồ, khi còn sợ tới choáng váng. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Đó là thư Triệu biểu thiếu gia viết cho người, cũng biết nội dung trong thư viết cái gì. Thiếu gia còn chưa biết người gả cho người, ngài ấy viết cái gì nữa?"


      viết gì đây?


      Thư tình à?


      Hồ Ngọc Nhu thấycả người khỏe rồi.


      Vậy nên khi nãy Chu Thừa Vũ có phần vui là vì nhận lá thư này sao?


      Hồ thị này, là gan to quá rồi!


      ngờ giúp con trai đưa thư cho Chu Thừa Vũ.


      Hồ Ngọc Tiên có tâm trạng ở lại ăn trưa. Sau khi xảy ra cố nghiêm trọng như vậy, nàng vội kêu đại tỷ tìm đại tỷ phu, nhanh chóng xoay chuyển tình thế.


      nàng : "Đại tỷ, tỷ nhanh chóng tìm đại tỷ phu . Chuyện này tỷ biết gì cả. Đại tỷ phu coi như có giận cũng giận lây tỷ. Còn về phần chuyện trong nhà tỷ đừng quan tâm. Dù sao, tại cha đâu làm gì được tỷ, muội chỉ thay chân chuyến thôi.Dù sao nhà có nhiều tiền tới đâu phân tới chỗ muội và A Nam chẳng được bao nhiêu.Muội quan tâm."


      Hồ Ngọc Nhu thực cảm thấy vấn đề có tính nghiêm trọng, ngay lập tức đồng ý.


      Tác giả có lời muốn : vở kịch :


      Chu Thừa Vũ: Ta nhận được thư tình của tên nam nhân khác viết cho vợ mình. có bệnh mà.


      Hồ Ngọc Nhu: Cá , thiếp vô tội!


      Chu Thừa Vũ: ... cá ?


      Triệu Tịch Ngôn: Cá , đó phải là thư tình viết cho vợ ngươi đâu, viết cho ngươi đó.


      Chu Thừa Vũ: Ngươi có thể chết được rồi → _ →
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri19 others thích bài này.

    3. Diệu Mai

      Diệu Mai New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2
      Truyện hay quá ạ editor cố lên
      Nhitocngan thích bài này.

    4. Diệu Mai

      Diệu Mai New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2
      Truyện hay quá ạ editor cố lên

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 48. Tầm mắt của Chu Thừa Vũ cũng lướt qua lá thư đó, trong lòng hiểu .


      Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên ra phòng, dấy lên tinh thần chuyện với Hồ Ngọc Tiên đường. "Muội quay lại, nếu vì thuyết phục được tỷ màcha có tức giận hay muốn làm gì muội, muội nhớ với tỷ. Nếu bản thân muội có tự do, cứ sai tiểu nha đầu tới, lát nữa ta dặn dò với người giữ cửa tiếng."


      Nghĩ tới ngay cả tam tỷ còn bị cha thu thập thành dạng đó, Hồ Ngọc Tiên gì, nàng gật đầu thận trọng.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của nàng,chợt nghĩ tới em ấy bằng tuổi với Hồ Ngọc Uyển, ở tuổi mười ba, xa nữa là xuất giá. Em ấy đối đãi với nguyên chủ bằng tấm lòng, trước mắt cũng lòng với mình, có khả năng dĩ nhiên phải giúp tay.


      "Ngọc Tiên, hôn của muội được quyết định chưa?" hỏi.


      Thình lình bị hỏi vấn đề này, mặt của Hồ Ngọc Tiên tức khắc đỏ bừng, rồi nghĩ tới những gì vừa mong muốn trong lòng, nàng thể nghĩ, lẽ nào đại tỷ nhìn thấu được tâm tư của nàng sao? Chuyện si tâm vọng tưởng như vậy, nàng cũng dám .


      "Đại tỷ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tỷ nên tìm đại tỷ phu kìa." nàng vân vê mặt, có chút ngượng ngùng, "Muội còn vội."


      Nếu còn đại đương nhiên gấp rồi, nhưng ở cổ đại này gấp lắm rồi. Dù sao đâu ai biết được cuối cùng Tiết thị ra sao. Áng theo tính tình của Hồ Lĩnh, nếu Tiết thịcầu cứu em trai làm quan của bà, Hồ Lĩnh thế nào cũng bỏ qua Tiết thị 100% . Hồ Ngọc Tiên lại gần gũi với , ngày trước còn đỡ cho . khó mà đảm bảo Tiết thị làm phiền được , chuyển sang người Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Nhu thực sốt ruột muốn gặp Chu Thừa Vũ, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Hồ Ngọc Tiên, ở đây có điện thoại, nếu bên kia mà cản trở Hồ Ngọc Tiên đưa tin ra ngoài, rất có khả năng chuyện có xảy ra cũng biết gì cả.


      thẳng thừng: "Muội đỡ cho tỷ ngày trước. Nay lại khuyên tỷ thành công. Tỷ lo lắng rằng nếu Tiết thị nổi dậy thành công, bà đối phó được tỷ tất đối phó muội. Đối với nữ tử mà , chuyện quan trọng nhất cả đời chính là hôn . Nếu bà ta muốn hại muội, gả muội tới nơi bẩn thỉu nát bét, khi đó muội có với ta cũng kịp nữa, có lẽ chính ta cũng biết."


      Hồ Ngọc Tiên nghe xong,sắc mặt trắng còn chút máu.


      Đúng rồi, mẫu thân đối với đại tỷ cũng có thể làm ra chuyện hạ thuốc ép gả, huống gì mình chỉ là thứ nữ. Vốn hôn của nàng cũng chẳng trông mong gì ở mẫu thân, nếu lỡ may sau này bà ta hòa hảo lại với cha như ban đầu. Thù này, đúng là có cơ hội gả nàng tới nhà thấp kém.


      Chính là nhị tỷ, phải nhà đó bề ngoài nhìn có vẻ tệ. Chứ còn ngày tháng bên trong trôi qua biết bao khổ, có ai biết được?


      "Còn chưa có định, cha bỏ mặc mấy việc này, mẫu thân để tâm." trái lại di nương từ khi nàng mười tuổi lải nhải. Song di nương chỉ là thiếp thất, nào có cơ hội quen biết nhà trai khá giả, Hồ Ngọc Tiên hơi gấp, "Đại tỷ, muội...muội phải làm sao?"


      Bây giờ thời gian đủ để kĩ càng.


      Hồ Ngọc Nhu : "Thế này , muội trở về suy nghĩ kĩ , muội muốn gả cho dạng người thế nào. Muội suy nghĩ kĩ, xong rồi tìm thời gian gặp tỷ. Nếu ra được, ta gọi A Quỳnh tới đón muội. Muội với ta, ta tìm cách giúp muội xem thử."


      Hồ Ngọc Tiên được ăn viên định tâm hoàn (thuốc an thần), mới yên lòng rời .


      Hồ Ngọc Nhu trực tiếp quay chân tới thư phòng, nhưng ngờ gặp lại Lô Nghiễm trước cửa thư phòng. Chu Thừa Vũ cảm thấy Hồ Ngọc Nhu còn , dù thế nào chăng nữa, chàng có thói quen bàn bạc với Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu lại là nữ quyến bình thường hay tiếp xúc với chuyện bên cạnh chàng ta, thế nên chưa biết chàng thay đổi tùy tùng.


      “Đại nhân bận à?”


      Ai ngờ đâu Lộ Nghiêm lại lộ ra vẻ mặt lúng túng, xoắn xuýt nửa ngày mới nhả ra: "...tiểu nhân cũng biết. Phu nhân tới tìm đại nhân sao?"


      Hồ Ngọc Nhu thấy mặt lạ lùng quá, nhưng vẫn gật đầu.


      Ai ngờ khắc sau Lô Nghiễm quỳ thẳng xuống trước mặt , "Phu nhân, tiểu nhân có thể cầu ngài việc ạ?"


      Hồ Ngọc Nhu thể chấp nhận được việc người khác quỳ xuống trước mặt , vội vàng lùi xuống né qua bên.


      "Ngươi làm gì vậy? Có gì cứ thẳng với ta, ta ... ngươi trước , ta mới biết có giúp được ngươi chứ." biết có chuyện gì, Hồ Ngọc Nhu dám đáp ứng bừa.


      Lô Nghiễm thấy Hồ Ngọc Nhu thận trọng như vậy, cũng đành nghĩ lại tâm tư, đứng lên cúi đầu : "Tiểu nhân muốn nhờ phu nhân giúp đỡ với đại nhân tiếng, có thể an bài cho tiểu nhân việc làm được ." Dừng lại, xong tiếp, "Còn có phu nhân, bên người ngài có thiếu người ạ, tiểu nhân vừa cưới vợ, đúng lúc nàng cũng chưa có việc làm..."


      Lô Nghiễm vậy mà cưới vợ rồi?


      quản gia mà nghe tí tiếng gió nào,chuyện gì xảy ra thế này?


      Hồ Ngọc Nhuxem bộ dạng Lô Nghiễm xuất khúm núm như vậy, khác xa hoàn toàn hình tượng trước đây. Trước kia coi như phải xuân phong đắc ý, nhưng thân là tùy tùng thiếp thân của Chu Thừa Vũ, vẫn rất có thể diện. Chính là ngày đó ở Hồ gia, ban đầu tuy bất ngờ với hành động của Chu Thừa Vũ, song vẫn thể rất tốt.


      Thế nên, trêu chọc gì tới Chu Thừa Vũ rồi?


      Nếu đúng vậy, thể mơ mơ màng màng giúp được.


      "Ngươi thành thân lúc nào, sao ta thấy tin." Hồ Ngọc Nhu cười.


      Nhắc tới hôn của mình, Lô Nghiễm vừa buồn vừa vui. Điều đáng buồn là thành thân trong lặng lẽ có ai tới dự. Cha cho làm lớn. Cuối cùng, ông chỉ mời vẻn vẹn hai, ba bàn ăn cơm coi coi như xong. Nếu như vẫn theo bên người đại nhân như trước đây, chuyện này sao có thể. Chẳng qua vui vẻ là, Tú Vân đồng ý gả cho ,sau khi thành thân xong cũng đặc biệt dịu dàng và đặc biệt tốt. tại, vợ chồng hai người đều có việc làm, lâu dài ắt được, nên chỉ có thể bất chấp cầu xin.


      " có làm ạ, chỉ mở tiệc rượu trong nhà." Lô Nghiễm giọng đáp. "Có điều vợ của tiểu nhân phu nhân cũng biết, chính là nha đầu Tú Vân lúc trước, nàng ... kiện kia là do Tú Hương làm, nàng ấy vô tội. Cầu phu nhân an bài cho nàng việc làm, việc thô sử (những việc nặng nhọc) cũng được ạ."


      Hóa ra là Tú Vân!


      Hồ Ngọc Nhu tin câu Lô Nghiễm , Tú Vân và Tú Hương, ai thông minh, ai ở vị trí chỉ đạo, vừa nhìn liền biết.Chuyện đó dù cho Tú Hương có làm, nhưng Tú Vân chắc chắn sạch . Chẳng qua là Tú Vân, ở Chu gia cũng nhiều năm rồi, hiểu Chu gia. Nếu điều ta tới trước mặt mình, ngày sau có đấu với Tô thị ít nhiều gì cũng đỡ công dò la tin tức. Song, suy cho cùng có ta, hại tốn tâm tư.


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời đưa ra quyết định, coi như muốn Tú Vân vì biết chuyện Chu gia, nhưng cũng phải bàn bạc với Chu Thừa Vũ . Khi ấy Tú Hương và Tú Vân đều bị Chu Thừa Vũ đuổi ra phủ, có đạo lý nào mình giấu chàng ta trộm người về.


      Chỉ có điều... Chu Thừa Vũ quá đáng . Hình như chuyện gì cũng với cả? Chàng ta ràng để ý mình, quan tâm mình, vậy lẽ nào tin bản lĩnh của mình chăng?


      Hồ Ngọc Nhu liếc nhìn Lô Nghiễm, : "Ta biết, để ta bàn bạc với đại nhân, rồi thông báo cho ngươi."


      Tới cửa phòng, gã sai vặt giữ cửa cũng ngăn lại. Hồ Ngọc Nhu nhàng gõ cửa. Chờ Chu Thừa Vũ ngước lên nhìn, mới bước vào.


      vừa vừa nghĩ, nghe xong A Quỳnh suốt ruột muốn chết, phải thế nào đây! Cũng thể Chu Thừa Vũ còn chưa gì, lên tiếng hỏi trước, Triểu biểu ca viết thư cho thiếp, chàng để đâu rồi?


      Nếu hỏi vậy , liệu có chọc Chu Thừa Vũ giận tới mức nhảy dựng lên ?


      Tĩnh tâm, Hồ Ngọc Nhu cười cười : " bận à?"


      Chu Thừa Vũ gật đầu, nhìn phía sau . "Sao nào, có chuyện gì à?"


      Hồ Ngọc Nhu : "Tứ muội muội tạm thời có việc, trước. Thiếp ..." Hồ Ngọc Nhu vừa đến bàn, vừa vặn nhìn thấy phong thư chiễm chệ bàn, vừa đặt xuống, biết liệu có phải là thư Triệu Tịch Ngôn viết cho , ngưng lại trong nháy mắt mới tiếp, "Thiếp tới hỏi chàng chút, trưa nay muốn ăn gì?"


      Tầm mắt của Chu Thừa Vũ cũng lướt qua lá thư đó, trong lòng hiểu .


      Chắc là A Quỳnh về kể, nên nàng mới vội vã chạy qua đây.


      Nàng tại có tâm tình gì?


      Là sợ mình giận nhiều hơn, hay muốn xem thư Triệu Tịch Ngôn viết cho nàng nhiều hơn?


      Nghĩ đến khả năng thứ hai, đáy lòng của Chu Thừa Vũ khó tránh khỏi khó chịu,giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn mấy phần, “Nàng xem liệu mà làm là được”.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, "Ờ."


      Nhìn thấy phản ứng Chu Thừa Vũ lãnh đạm như vậy, Hồ Ngọc Nhu xác định chàng ta quả nhiên tức giận. Đúng rồi, chàng thông minh thế mà, Hồ thị đưa thư Triệu Tịch Ngôn viết cho chàng, đúng là ngu dã man. Cho dù bà ta bị làm tức xỉu, bà ta cũng nên làm vậy, đây là hại nhưng đồng thời hại cả Triệu Tịch Ngôn!


      nên làm gì giờ?


      Hồ Ngọc Nhu mãi im lặng, Chu Thừa Vũ nhướn mày, "Có gì ?"


      Giọng lạnh lùng, biểu cảm lãnh đạm, đây là mặt quần vào liền quen biết?


      Lại kể từ ngày vào Chu gia.Đến cùng có liên lạc với Triệu Tịch Ngôn hay , chàng ta hiểu nhất, phải sao? Thời gian trước, mỗi ngày đều lo nghĩ chuyện quà cáp đáp lễ, rầu muốn bạc đầu. Chỉ có hai ngày nay mới thoải mái chút, chàng ta trái lại tốt, chỉ vì người ta viết thư cho mà tức giận?


      có thể quản được chính mình, nhưng sao quản được người khác.


      Huống gì, Triệu Tịch Ngôn biết chân tướng, phải tìm cách giấu diếm Triệu Tịch Ngôn.


      Hồ Ngọc Nhu càng nhìn bộ dạng này của Chu Thừa Vũ càng vừa mắt, , chàng nàymuốn giận với thích sống trong cảnh tranh lạnh, thích vợ chồng nhau ầm ĩ mâu thuẫn, đặc biệt là vì kiểu này!


      cười cười, dứt khoát bước tới cạnh Chu Thừa Vũ, cầm tay trái chàng ta ngồi xổm xuống. "Chàng vẫn còn bận à? mấy ngày nay ngày nào chàng cũng vội vội vàng vàng, ngay cả thời gian trò chuyện cũng có."


      ra đúng là ấm ức thiệt, tình trạng vậy cũngđã nửa tháng.


      Cảm nhận được Hồ Ngọc Nhu dè dặt lấy lòng, sắc mặt Chu Thừa Vũ từng chút lạnh dần, nhìn Hồ Ngọc Nhu mà trong mắt như còn chút tình cảm nào. "Nàng muốn gì?"


      Hồ Ngọc Nhu: "..."


      Quả muốn hộc máu, người này thực là - thể lý!


      dùng thanh chính mình cũng muốn nổi da gà, : "Chàng muốn nghe gì? Chàng muốn nghe gì, ta cái đó."


      Chu Thừa Vũ tới đây vốn để viết thư tới phủ thành cho Tri phủ đại nhân, viết cũng viết xong rồi. Vừa hay rảnh rỗi, thế là chàng nhìn Hồ Ngọc Nhu, giọng điệu thản nhiên : "Nếu nàng muốn , tất nhiên, nàng ta nghe đó."


      Hồ Ngọc Nhu: "..." Tôi muốn , bái bai!


      Vở kịch :


      Phóng viên hoa: Cá , xin hỏi ngươi có tức giận ?


      Hồ Ngọc Nhu: Đúng! Nhìn chàng ta như vậy, phiền, ta thể tức giận sao? Có chút nhân quyền được !


      Triệu Tịch Ngôn: phải, ta là mừng thầm vì nhận được thư tình của ta, chỉ sợ A Nhu giật lại, nên mới giả vờ tức giận!


      Hồ thị: Ta làm gì? Ta ở đâu? Ta là ai?


      Hồ Ngọc Tiên: a a a a a, ta biết, ta chỉ muốn cười cái.


      Chu Thừa Duệ: bằng hiểu biết của ta với đại ca, huynh ấy chính là - muộn tao. Cử chỉ này ... đại khái là muốn đại tẩu dỗ dành đây mà.


      Tô thị: Chồngnói đúng, a Nhu Nhu nhanh lên,dùng ngực to của ngươi, dùng eo thon của ngươi, dùng chân dài của ngươi, lên lên lên….


      Chu Thừa Vũ: Nhị đệ muội đúng là người tốt!
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :