1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 25.2: Tắm uyên ương


      Editor: Typard


      Beta-er: Hằng Lê


      “Quản gia” vốn ngồi cạnh tài xế ngẩng đầu, cười híp mắt: “Ba, động tác của ba hơi chậm đó? Nếu bây giờ con cầm súng, ba xong rồi.”

      Bạch Tu Nhiên quan sát , toàn thân mặc áo dài phổ thông, đội cái mũ phớt, có phần giống học giả gầy gò cổ hủ, y bất đắc dĩ cười : “Sao lại mặc như vậy ra ngoài?”

      Lại nghĩ chút, lập tức nhìn về phía tài xế, tài xế đội mũ lưỡi trai quay đầu, nhe răng cười tiếng: “Cha vợ đại nhân.”

      Tài xế cũng đổi thành Phùng Kiêu.

      Y tát cái: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu làm ẩu mà, êm đẹp cậu mang con bé ra ngoài làm gì? Có biết bây giờ nguy hiểm ? Tôi chưa thấy có lúc nào cậu đáng tin được hết!”

      Phùng Kiêu: “A La ở nhà hoài cũng hơi bức bối, chẳng phải là con muốn dẫn ấy ra ngoài hóng ít gió hay sao?”

      Sắc mặt Bạch Tu Nhiên vẫn khó coi như cũ: “Nếu xảy ra chuyện gì sao hả?”

      Phùng Kiêu nghiêm túc: “Nếu ra ngoài, con cũng để cho ấy gặp chuyện. Hơn nữa, loại chuyện trốn khỏi nhà tránh né tất cả mọi người này, từ năm tuổi còn bắt đầu làm, , thông thạo.”

      Bạch Khởi La giơ tay đầu hàng: “Ba, là con buộc ta mang con ra ngoài, ba cũng đừng trách ta.”

      Bạch Tu Nhiên hận rèn sắt thành thép: “Con cứ che chở nó ! Suốt ngày cứ che chở nó, cái thằng nhóc con này biết có bao nhiêu nợ đào hoa ở bên ngoài đâu!”

      Phùng Kiêu: “! ! !”

      Đúng là cha ruột của vợ, ruột ruột thịt thịt! Hãm hại mình hề nương tay!

      vội vàng: “Cha vợ đại nhân à, ngài cũng đừng oan uổng con, chuyện này con phải ràng, con thừa nhận vốn hơi cợt nhả, danh tiếng cũng được tốt lắm. Nhưng nếu gì mà nợ hoa đào nhất định có đâu! Hơn nữa, từ khi đính hôn với A La vào ba năm trước, con tu thân dưỡng tính rồi! Đừng phụ nữ, bên ngoài có con ruồi cái, con cũng tránh né.”

      Bạch Khởi La nhanh nhảu: “Ơ này, còn thiếu tôi lần nghe ca nhạc phải ? À đúng rồi, lần đầu tiên thấy tôi còn tưởng tôi là ca sĩ đó!”

      Mặt Bạch Tu Nhiên lập tức tối xuống, y gần như là nghiến răng nghiến lợi, : “Giỏi, giỏi, giỏi, Phùng Kiêu, cậu giỏi lắm.”

      Phùng Kiêu quay đầu cực kỳ muốn giải thích chút.

      Bạch Tu Nhiên thèm nhìn , trực tiếp: “Lái xe, trở về phủ.”

      Phùng Kiêu thở dài tiếng vội vàng cho xe chạy, chẳng qua sao lại có cảm giác lái xe này phải đến Bạch phủ, mà là đến. . . Địa phủ!

      Cha vợ trực tiếp bắn chết chứ?

      Phùng Kiêu lái xe cực kỳ chậm, cố gắng giải thích: “Chuyện này hiểu lầm, lúc tụi con ăn cơm gọi ca sĩ hát giúp trợ hứng thôi, làm gì với các ấy! Bây giờ con chỉ thiếu đến chùa tu nương nhờ Phật pháp thôi, trời đất chứng giám nha!”

      Lại suy nghĩ chút, : “Con thề, nếu sau khi đính hôn con còn ở cùng người đàn bà khác, con lập tức bị sét đánh chết.”

      Loại chuyện này ấy mà, phải giải thích , nếu từ nay về sau cách nào ràng.

      Bạch Tu Nhiên u: “Trời nắng làm gì có sấm mà đánh.”

      Phùng Kiêu: “Vậy con ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, bộ té chết, ngài thấy vậy có được ?”

      thề độc như vậy, đúng là tương đối độc!

      Lúc này Bạch Tu Nhiên nhếch miệng, mặt lộ ra chút tươi cười, chậm rãi : "Vậy còn tạm được."

      Bạch Khởi La quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh khích bác: “Cha, vậy là xong rồi sao? Cha dễ dãi quá !"

      "Ôi trời bà của tôi ơi, em hãy tha cho tôi . Chờ hôm nào tôi quỳ ván giặt đồ với em, hôm nay em đừng hãm hại tôi trước mặt ba em được ? Bên Lục hệ tôi xin nghỉ dài hạn rồi, để có thể ở bên cạnh em nhiều hơn, em cảm động thôi, còn hãm hại tôi. làm tôi rất đau lòng."

      Bạch Khởi La đạp , : " chừng chuyện có người giết tôi này là do mà ra ấy chứ? ở lại giúp tìm hung thủ, định trông cậy tất cả vào nhà chúng tôi à! thấy hồ ly tinh kia nhà chúng tôi cũng thiếu chút nữa cũng tặng luôn cái mạng vào hay sao?"

      Phùng Kiêu nhướng mày: "Trời ơi ~ em cũng biết tại sao ta bị thương mà."

      Bạch Khởi La hơi híp mắt, cân nhắc có nên đánh bể đầu chó của hay .

      nặng nề hừ, : " khinh tôi ngu đúng ?"

      Chân lại đạp tới.

      Rốt cuộc Bạch Tu Nhiên nhìn nổi, y nặng nề tằng hắng cái, mắng Phùng Kiêu: "Cậu coi như tôi chết rồi đúng ? Dám dụ dỗ con tôi trước mặt tôi, còn táy máy tay chân nữa?"

      Y lại hài lòng.

      Phùng Kiêu: "... . . ."

      gánh nỗi oan còn dài hơn sông Trường giang nữa, người “táy máy tay chân ", cũng phải là mà!

      "Phùng Kiêu, tôi cho cậu biết, chuyện tôi dễ dàng tha thứ cho cậu là có hạn, cậu đừng có được nước mà lấn tới."

      Phùng Kiêu cảm thấy mình càng oan uổng, rất muốn ngửa mặt lên trời rơi lệ. Có điều, người đàn ông chân chính, sợ cha vợ nóng nảy.

      "Được rồi, , tại sao hai đứa chạy đến đây, chỉ vì giải sầu à? Hay là vì tới đón tôi?" Bạch Tu Nhiên hỏi.

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Rốt cuộc gạt được cha vợ, ra , đều phải. Vì tụi con muốn thử nghiệm vợ chồng lão Vương."

      Bạch Tu Nhiên nhếch khóe miệng lên, ôm ngực tựa vào chỗ ngồi: "Cậu tin bọn họ còn dám dẫn về? sợ A La bị thương à?"

      Phùng Kiêu: "Con tin mà, con tin bọn họ, nhưng con tin bọn họ có nghĩa là con hoàn toàn phòng bị bọn họ, cũng có nghĩa là bọn họ bị người khác lừa. Hơn nữa, nếu như bọn họ có vấn đề, con càng phải giữ bọn họ lại, dù sao đều phải tìm kẻ núp sau màn, tương kế tựu kế phải tốt hơn sao?”

      Ngón tay khoác lên tay lái, tỉnh táo lạ thường: "Hơn nữa con nghĩ rồi, thời điểm A La bị tập kích quá trùng hợp. Sao lại vừa đúng dịp sau khi tụi con quyết định kết hôn chứ? chừng đúng là hướng tới mối hôn này."

      Dừng chút, như có như nở nụ cười, có điều nụ cười lan đến đáy mắt, mà mang theo mấy phần lạnh lẽo: "Tất cả những người muốn tụi con kết hôn, đều có khả năng."

      "Nếu muốn chúng ta kết hôn, giết hay giết tôi có khác gì nhau? Tại sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy? Hay là người thầm ? Còn phải nợ đào hoa của sao!" Bạch Khởi La nhếch miệng, cũng cười như cười. Dẫu sao, phân tích như vậy mới là hợp lý nhất.

      Phùng Kiêu: "Nếu tôi là hung thủ thực sau màn, bất kể tôi vì nguyên nhân gì mà muốn mối hôn này thành công, nhất định tôi cũng lựa chọn giết em."

      Bạch Khởi La nhướng mày: " thử xem?"

      Phùng Kiêu: "Thứ nhất, giết em hậu hoạn . Mặc dù cha vợ tham chính, nhưng đối tượng quản lý phải là người, mà là tiền. Ông muốn làm gì phải thông qua tiền mới đạt được. Nhưng giết tôi khác, mặc dù cha tôi về hưu, nhưng vẫn là em của Lục đại soái, mà chính tôi lại là Đoàn trưởng hai đoàn của Lục hệ. Tôi chết, rất dễ biến thành phiền toái rất lớn. Cứ cho là vì mặt mũi, Lục hệ cũng thể ngồi mặc kệ. Mà cha tôi còn có rất nhiều quan hệ và thuộc hạ cũ, về công hay về tư, đều phải chết ngừng. Tương đối phiền toái. Thứ hai, là về độ khó hay dễ, mặc dù võ nghệ của em tệ, nhưng chưa từng trải đời, có kinh nghiệm thực chiến, tính cảnh giác thấp, dễ ra tay hơn. Mà tôi từng lên chiến trường, tính cảnh giác cao hơn rất nhiều, là người có kinh nghiệm thực chiến. Thứ ba, đó chính là vu oan giá họa. Nếu em chết, nhưng tôi bình an vô , phàm là chỉ cần có đầu mối chứng minh hung thủ giết em vì tôi. Ba em cũng bỏ qua cho tôi. Ông chỉ cần vung tiền thôi cũng đủ đập chết tôi, em xem, thế tôi cũng phải chết, cần gì phải giết tôi chứ! Dĩ nhiên, còn thứ tư thứ năm nữa."

      Phùng Kiêu lái xe rất ổn, nghiêm túc phân tích: "Thứ tư và thứ năm chỉ là trong những khả năng, nhưng đều có thể xảy ra. Ba em vì em chết mà muốn rời khỏi nơi đau lòng này, như vậy có thể là Lục hệ, cũng có thể là đến Hoài hệ. Nhưng bất kể nơi nào, cũng là lợi ích to lớn đối với bọn họ. Cho nên em xem, cùng là thể kết hôn, nhưng nếu em chết rất nhiều lợi ích cho người khác. Mà tôi chết, cũng được, ba tôi chỉ có đứa con trai như tôi, vừa cố chấp như trâu sắt, đầu óc cũng vòng vèo. Ông ấy suy nghĩ nhiều giống như ba em, tìm tòi nghiên cứu trong đó có tầng tầng lớp lớp bí mật nào . Ba tôi chỉ biết ai ra tay đấm chết người đó. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tôi quan trọng với ba tôi đến thế."

      Bạch Khởi La an tĩnh lại, quả cũng từng cân nhắc đến tột cùng là ai có thể làm những việc này, nhưng chưa từng nghĩ nhiều như vậy giống Phùng Kiêu.

      Có điều nghe phân tích tỉ mỉ xong, lại cảm thấy, cực kỳ có lý.

      Bạch Khởi La suy nghĩ chút, : " có thể suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ chưa có nghĩ tới đối tượng có khả năng?"

      Nụ cười mặt Phùng Kiêu thu bớt, trầm mặc xuống.

      Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn , lẳng lặng chờ câu trả lời của , ngay khi tiến vào nhà họ Bạch, lúc Bạch Khởi La cho là trả lời. Rốt cuộc mở miệng: "Vốn là có rất nhiều, nhưng vợ chồng Vương đến, ra tôi rất tin tưởng bọn họ, nhưng tôi cảm thấy dẫn bọn họ tới phải để giúp tôi ngăn người có mưu đồ, mà giống như là muốn lợi dụng bọn họ. Mà đây cũng là lời giải để tôi có thể hoài nghi 1 vài người hơn số còn lại.”

      Dừng lại chút, : "Tôi chứng thực từng cái , em yên tâm, tôi để em có chuyện gì, càng tùy tiện oan uổng bất kỳ người nào."

      Bạch Khởi La chậc tiếng: "Cũng phải là chuyện của , tại sao phải ôm đồm toàn bộ vậy. Có phải muốn tự mình bắt được hung thủ, sau đó tiết kiệm được tiền treo giải thưởng đúng !"

      Phùng Kiêu nghiêng mặt nhìn , cười rộ lên: "Lại bị em phát ý đồ của tôi rồi! Có điều, em chỉ đoán trúng cái, cũng phải là toàn bộ."

      dương dương đắc ý hất cằm cái.

      Bạch Khởi La: "Hả?"

      Phùng Kiêu nghiêm trang: " ra , tôi còn muốn lấy phần tiền thưởng kia của cha em nữa!"

      Bạch Khởi La: "..."

      Nhưng vào lúc này, xe đến nhà họ Bạch.

      Từ sau khi Phùng Kiêu chuyện với Bạch Khởi La, Bạch Tu Nhiên vẫn im lặng, y ôm ngực ngồi ở đằng sau nhìn hai người đối đáp qua lại, có biểu cảm nào dư thừa, nhìn ra được bất cứ gì. Nhưng lúc này, rốt cuộc y mở miệng: "Hai đứa thân thiết với nhau quá nhỉ."

      Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, biết tại sao, cảm thấy giọng cha vợ dường như có chút lạnh lẽo.

      Cũng may, Bạch Tu Nhiên cũng câu nào nữa, y nhanh chóng xuống xe, dẫn đầu vào nhà.

      Phùng Kiêu thở phào hơi, thấy ánh mắt trêu đùa của Bạch Khởi La, : "Bản lĩnh của ."

      Phùng Kiêu mỉm cười giễu cợt: "Ai bảo tôi muốn cưới con cưng của ông ấy chứ?"

      Bạch Khởi La trừng cái, hừ: "Ai muốn gả cho !"

      Hai người tựa như đứa trẻ, trong lúc rãnh rỗi phải cấu véo nhau cái. . .


      ******


      Bạch Tu Nhiên dẫn đầu vào cửa trước, nhưng vừa vào cửa, thấy các di nương đều ngồi ở phòng khách, mỗi ánh mắt của từng người đều mang theo vẻ hóng hớt, hóng chuyện, cũng biết chuyện gì, phát ra tiếng cười khúc khích như gà tây.

      "Sao đều ở đây?"

      Tiếng vừa dứt, mọi người mới từ trong tiệc trà náo nhiệt kịp phản ứng lại, lập tức đồng loạt hô: "Lão gia về."

      Bạch Tu Nhiên: "A La. . ."

      Vẫn chưa kịp thêm gì, thấy sắc mặt Nhị phu nhân lập tức lúng túng.

      Nhị phu nhân chần chờ chút, giọng ghé vào bên tai Bạch Tu Nhiên : " muốn với chuyện của A La đó?"

      Bạch Tu Nhiên: "? ? ?"

      Y dịu chút, hỏi: Chuyện gì của A La?" phải A La đón y sao?

      Nhị phu nhân cực kì khó xử, hai cái tay xoắn chung chỗ, hết sức bứt rứt.

      "Rốt cuộc thế nào!"

      Nhị phu nhân rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng: "A La và Phùng công tử ở trong phòng ba tiếng rồi!"

      Câu đó, là câu khó nhất, nhưng sau khi thốt ra khỏi miệng những lời khác cũng dễ hơn.

      Nhị phu nhân lại : "A La còn dặn dò tụi em đừng quấy rầy bọn họ. Lão gia cũng biết tính tình của A La rồi, tụi em dám quấy rầy. Nhưng trong lòng lại rất lo lắng, nam quả nữ ở chung phòng, tóm lại khiến người ta yên tâm. Hơn nữa cũng được tốt cho danh tiếng của A La lắm. Em lo lắng muốn chết luôn, cũng may cuối cùng trở về. Hay là lên lầu xem chút ."

      Bạch Tu Nhiên: "... . . ."

      Tam phu nhân: "Em cũng thực lo lắng cho A La, lúc đầu em có lên lầu nghe lén, nhưng căn phòng kia của con bé tiếng động nào, cũng biết hai người họ làm gì nữa! làm em lo chết được! Em lo A La nhà mình bị thua thiệt ấy! Con bé là con con đứa, còn Phùng công tử người ta là đàn ông, nên thèm để ý những thứ này, nhưng nhà ta thể để ý được!"

      Tứ phu nhân: "Đúng vậy, đúng vậy, ba tiếng lận, làm gì cũng làm. . . xong rồi."

      Mặc dù mắt thấy sắc mặt lão Bạch nhà bọn họ bắt đầu trở nên u, nhưng Tứ phu nhân vẫn nốt hai chữ phía sau.

      Sắc mặt của Bạch Tu Nhiên giờ còn là u, mà là mở ra phường nhuộm, đủ mọi màu sắc, năm màu đan xen!

      Chẳng qua là Lục phu nhân bình thường cũng biết nhìn sắc mặt người khác mà chuyện, Lục phu nhân thẳng: "Bọn họ đều lo lắng A La bị thiệt thòi, nhưng theo em thấy á, trước giờ có bao giờ A La chịu thua kém ai đâu! Dù sao thách Phùng công tử cũng dám nhận. Nên chuyện chịu thiệt chắc chắn là có rồi. Nhưng dù sao cũng có thể thử chút kỹ thuật, chứ đừng để đến khi kết hôn mới phát , súng nhưng đạn bằng bùn. Chuyện mà em sợ nhất bây giờ chính là bọn họ có thai trước khi cưới! Nếu có con trước đúng là khó coi !”

      Bạch Tu Nhiên bây giờ giống như cái khinh khí cầu bị bơm phồng đến cực hạn, chỉ cần đụng cái, "piu" tiếng, hoàn toàn bùng cháy.

      Mà lúc này, Lục phu nhân hoàn toàn biết mình chính là cây kim , là đầu sỏ đâm rách khí cầu!

      Lục phu nhân lại tiếp tục : "Rình mà nghe thấy động tĩnh gì, có lẽ họ làm xong hết rồi nên giờ mới mệt mỏi nghỉ ngơi đó, nếu chắc tắm! Phòng tắm phòng con bé cách xa cửa. nghe được là bình thường . Đúng, đúng đúng đúng, chừng bọn họ chơi trò uyên ương nghịch nước trong phòng tắm!”

      "piu!"

      Đoàng đoàng đoàng!

      Bạch Tu Nhiên tựa như nghe được trong đầu mình thứ được đặt tên là lý trí kia hoàn toàn gãy răng rắc như cái cây.

      Mặt y đỏ lên, nổi trận lôi đình, hét ầm lên: "Mẹ nó đầu óc các có bệnh đúng ? Tôi thấy các ăn tim hùm mật gấu rồi, tôi thấy các chán sống rồi, cho là ai muốn đúng . Con cưng của tôi có thể để các muốn xiên vẹo đúng ? Ai cho các cái quyền này, các có bản lãnh như vậy sao cắm cây lông gà lên trời luôn ! . . ."

      Bạch Khởi La mới vừa tới cửa nghe thấy tiếng mắng chửi nóng nảy của ba , sửng sốt chút vội vàng vào cửa trấn an: "Ba, sao vậy? Ai lại chọc ba thế?"

      Mọi người nhìn Bạch Khởi La, lập tức bối rối!

      Ôi, máu chó !
      yuki0129, Phong Vũ Yên, Anhdva30 others thích bài này.

    2. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      Mấy dì tưởng tượng phong phú thật :))))
      Cơ mà mới đầu đọc cái tên chương tui cũng bị lừa tình :))))
      huyen1604Typard thích bài này.

    3. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      @Typard, đoán nhầm rồi, hoá ra bố nữ chính cũng sạch á.
      ChloebuiTypard thích bài này.

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      ☆, Chương 26: hôn gió
      Edit: Anita

      Bạch gia, gà bay chó sủa.

      Cũng may, cuối cùng Bạch Khởi La khống chế được cục diện.

      Các di nương đều có chút xấu hổ, cun cút rúc ở trong góc, dám thở mạnh. Bọn họ rất hiểu lão Bạch, y nhất định bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng lão Bạch đánh phụ nữ, có nghĩa là tiểu Bạch đánh! ấy là đâu thèm quan tâm đến loại chuyện này!

      Cũng chính vì như thế, nên tuy rằng Bạch Khởi La khống chế được trường, nhưng mọi người lại thấp thỏm run rẩy thôi.

      Bạch Khởi La cau mày liếc mắt vòng, hỏi: "Ai có thể cho tôi biết, xảy ra chuyện gì hay ?"

      Trong nháy mắt, tất cả di nương đều nhìn về phía Nhị phu nhân, Nhị phu nhân tức muốn hộc máu, những người này mỗi khi có chuyện đều nghĩ đến Nhị phu nhân, nhưng bình thường cũng đâu có thấy bọn họ tôn kính chút xíu nào đâu. Nhưng dù sao cũng là chưởng quản gia đình này, nên đành phải mở miệng: "Là do..."

      "Được rồi!"

      Bạch Tu Nhiên đột nhiên mở miệng: "Chuyện bậy bạ của các em ngưng ở đây được rồi. Đừng làm bẩn lỗ tai A La nhà chúng ta!”

      Con cưng của y vẫn còn là trẻ con đó, làm sao nghe được những lời thô tục bậy bạ của bọn họ được?

      Hơn nữa nếu giận mà bỏ ra ngoài nguy hiểm đến bực nào? Y hít hơi sâu, cảnh cáo: "Lần này, niệm tình các em có ác ý, xem như bỏ qua. Nhưng nếu để nghe được những lời hàm hồ bậy bạ này thêm lần nào nữa cút ra khỏi Bạch gia!"

      Mấy di phu nhân đáng thương, đáp lí nhí như muỗi kêu: "Dạ biết."

      Bạch Khởi La khẽ chau mày, truy cứu nữa.

      Phùng Kiêu dựa vào cửa, trong đôi mắt đen sâu của thoáng qua nụ cười, nhìn thấy mọi người bắt đầu hoà hợp lại, lên tiếng: “Được rồi, được rồi, chuyện này..."

      chuẩn bị lên tiếng giảng hòa nghe tiếng kèn xe từ bên ngoài truyền đến, nhanh chóng quay đầu, sau đó : "Là dì ."

      ngừng câu chuyện, bước ra cửa trước, sắc mặt của Trần Mạn Du được tốt lắm, miệng mím chặc, gương mặt vốn luôn tinh xảo nay xuất nếp nhăn , làm cả người có vẻ càng thêm nghiêm túc.

      Bạch Khởi La tiến lên đón, cười tủm tỉm: "Dì , sao dì lại đến đây?"

      Có thể là nhìn thấy cháu vui vẻ nên gương mặt căng thẳng của ấy thả lỏng ít. Nàng nở nụ cười, : "Sao A La lại ăn mặc như thế này?"

      Ánh mắt lại dừng ở người Phùng Kiêu, : "Chắc chắn là cậu lại dụ dỗ A La nhà chúng tôi làm càn làm quấy nữa phải ?”

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Dì , sao lần nào dì cũng nghĩ là cháu xúi hết vậy! Cháu oan lắm! Dì tha mạng!"

      Trần Mạn Du bĩu môi, : "Xem cậu vô dụng kìa."

      Nhưng dường như có chuyện, nên cũng gì thêm, thậm chí cũng có thời gian liếc mắt đến các di phu nhân đứng bên cạnh, hỏi: " rể, biết rể có rảnh hay ? Em có số việc muốn với ."

      Bạch Tu Nhiên: " thôi, lên thư phòng lầu ."

      Biệt thự của nhà họ Bạch tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng Bạch Tu Nhiên đều có thư phòng, nhưng nếu để đãi khách thường quen dùng thư phòng ở lầu .

      Trần Mạn Du cười vỗ vỗ cánh tay Bạch Khởi La, : "Được rồi, dì lên lầu chuyện chính trước lát nữa ra tìm con."

      Bạch Khởi La cười sau đó thở dài tiếng, cởi bỏ nút áo chiếc áo cổ cao kiểu Tôn Trung Sơn này, cảm khái: "Loại áo này mặc quá khó chịu thoải mái chút nào, tôi lên lầu thay bộ đồ khác đây."

      Dừng chút, dường như nhớ ra chuyện gì, : "Phùng Kiêu, mấy ngày nay cũng quá mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi chút . Vả lại..."

      nháy mắt mấy cái, cười như có như : " Được rồi, nhiều quá cũng kì, thôi, tôi tiễn đến cổng.”

      đẩy lưng Phùng Kiêu ra ngoài.

      Phùng Kiêu: "Haiiiz, tự tôi cũng được mà, em làm thế này là đuổi tôi về đấy! Đừng đẩy tôi mà!”

      Bạch Khởi La phùng má: "Đẩy đấy sao nào."

      Đợi đến khi hai người ra khỏi cửa, Bạch Khởi La đầy vẻ thần bí : " đoán thử xem dì có chuyện gì gấp thế?"

      Phùng Kiêu làm bộ nghĩ nghĩ, : "Chắc chắn là có liên quan đến Chương cảnh trưởng, gần đây phải dì ấy chỉ có mỗi vấn đề này hay sao?”

      Dừng chút, tiếp: "Em đưa bức ảnh cho dì em rồi đúng ? Dì ấy bán đứng chúng ta đấy chứ. Nếu để cho ba em biết dẫn em đến sòng bạc quậy phá và trộm đồ, tám chục phần trăm là đánh chết ."

      Bạch Khởi La ngước mắt : "Đương nhiên , dì hứa với tôi là dì ấy tuyệt đối . Nhưng chuyện hai chúng ta đến Chương công quán vừa rồi là thể giấu được, nếu tin tức Chương công quán bị mất trộm truyền ra ngoài, ba tôi nhất định đoán là có liên quan đến chúng ta."

      đến chuyện này, có chút ưu sầu: "Tôi cũng cải tà quy chính ra ngoài gây chuyện nữa, đúng là thủ lĩnh xấu xa mà.”
      Phùng Kiêu như cười như hỏi lại: " ? Là tôi làm hư em sao? Sao tôi lại cảm thấy em cực kì hào hứng nhỉ!"

      Bạch Khởi La tựa vào cửa xe của Phùng Kiêu, đúng lý hợp tình: "Chuyện vừa rồi, là chủ mưu hay tôi là chủ mưu? Nếu là chủ mưu, như vậy do làm hư tôi nha!"

      như vậy, là Phùng Kiêu.

      Phùng Kiêu vô tội: "Nhưng tôi chỉ muốn mình mà? Là em nhất quyết đòi theo cho bằng được ấy chứ? Là em phải thừa dịp ba em có ở nhà, cũng nhân dịp hỗn loạn thế này chạy đến Chương công quán. Tất cả các thứ này đều là chính miệng em ."

      "Chuyện này có liên quan đến nhà chúng tôi, nếu để mình, ai biết khi biết được tin gì rồi với tôi sao?" Bạch Khởi La năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Là dùng kế dụ đám giúp việc Chương công quán rời , cũng chính mở cửa nhà Chương cảnh trưởng, đồng thời cũng chính tay mở tủ bảo hiểm nhà ông ta.”

      Bạch Khởi La chớp đôi mắt to, lông mi chớp chớp trêu chọc: "Tất cả đều là tự làm nha! là kẻ chủ mưu còn muốn thừa nhận là thủ lĩnh xấu xa sao?”

      Phùng Kiêu tiến lên bước, cánh tay khoác lên xe, dựa vào rất gần, hơi thở của rơi ở mặt , thổi cái, : "Đàn ông xấu phụ nữ thương, có phải em rất vừa lòng về đúng ?"

      Bạch Khởi La nhìn đôi mắt đen nhánh của , ánh mắt của giống như mặt hồ sâu thăm thẳm, chỉ nhìn vào đó như bị hút sâu vào trong đó, khó có thể đào thoát.

      "A La kỳ cũng bài xích hôn của chúng ta chút nào, đúng ?"

      Tầm mắt của Phùng Kiêu dừng chiếc cổ trắng nõn vừa được cởi bỏ nút áo của , thầm: "Có phải em hơi…. Thích đúng ?”
      Hàm răng trắng tinh của Bạch Khởi La cắn môi dưới, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mở miệng: "Ai thích chứ? Tự kỷ cuồng! Quỷ đáng ghét! Đồ ngứa da!”

      Phùng Kiêu nhíu mày, cười khẽ đưa tay ra,
      mắt thấy sắp chạm được vào đôi má của A La, vươn tay bắt lấy cổ tay , xoay người cái, đè lên cửa xe. Cũng biết Phùng Kiêu giở trò quỷ như thế nào, cửa xe lập tức bật mở, Phùng Kiêu móc chân cái, hai người đồng loạt ngã vào ghế sau xe.

      Bạch Khởi La nằm chồng lên người Phùng Kiêu, dáng vẻ cực … Mờ ám!

      lập tức hiểu ngay, gã khốn này là cố ý.

      lập tức bóp chặt cổ của , chân gập lại, khoá cứng người , cả giận : " ăn gan hùm mật gấu đúng ? Dám đùa cợt tôi như thế?"

      "Qủy thần thiên địa ơi!" Lục phu nhân vừa ra khỏi cửa nhìn thấy tình cảnh như thế.

      Ban ngày ban mặt, trước công chúng, tiểu tổ tông nhà bọn họ lại cưỡi ở người Phùng công tử, ở góc độ của Lục phu nhân nhìn tới Bạch Khởi La bóp cổ Phùng Kiêu, chỉ nhìn thấy cảnh tay quân bọn họ quấn quýt nhau, cực kì mờ ám.

      Dù là lớn mật như Lục di thái lúc này cũng đột nhiên đỏ mặt, hốt hoảng nhìn thấy Bạch Khởi La nhìn về hướng này.

      Lục phu nhân lập tức mở to mắt, ánh mắt có bất kỳ tiêu điểm nào lướt qua mặt Bạch Khởi La, sau đó nhìn bầu trời, nghiêm trang : "Trời hôm nay trong văng vắt thế này, chắc có mưa đâu, ừm, chắc mưa đâu.”

      Quay đầu "chậc chậc": "Ai nha, sao phân chim lại rơi vào mắt mình thế này..."

      Lục phu nhân lập tức nhắm mắt lại, sau đó mò mẫm về hướng nhà: "Ai nha nha nha, mình nhìn thấy gì hết nha..."

      Bạch Khởi La: "..............."

      giãy dụa đứng lên, mặt đầy vẻ bối rối, có chút hiểu cách làm này của Lục phu nhân lắm. Hơn nữa, có cần khoa trương đến mức như vậy ?

      "Ha ha ha ha, khặc khặc khặc khặc khặc ha!" Phùng Kiêu đột nhiên bật cười ha hả, nằm ở ghế sau, cười đến run cả người, : "Em xem đó, hai cha con em đem mọi người thành cái dạng gì rồi này! Cả lời thực cũng dám luôn!”

      Bạch Khởi La quay đầu trừng cái, để ý tới nữa: "Mau cút."

      Phùng Kiêu nhướng hàng mày rậm, : "Em hôn cái, ngay!"

      Bạch Khởi La nhịn nổi nữa, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người.

      Phùng Kiêu lại lơ đễnh, nở nụ cười, thong thả ngồi dậy, quần áo cực kì chỉnh tề, nhưng lại mang vài phần tiêu sái.

      "Được rồi, đùa với em nữa, mau vào nhà . Tối nay có hẹn với thiếu soái."

      Dừng chút, nghiêm trang : " cam đoan nghe nghe hí khúc, nếu bọn họ ai dám đòi nghe hát, cũng tuyệt đối thong đồng làm bậy với bọn họ. Được ?"

      Bạch Khởi La liếc cái, : " bớt xấu họ của tôi chút . Người ta đều là người xấu, còn với bọn họ dù trong bùn nhưng nhiễm mùi bùn à? tưởng là bạch liên hoa à?”

      Phùng Kiêu: "Đành chịu thôi, ai bảo nhân phẩm của tốt quá làm chi."

      Bạch Khởi La cũng thèm dây dưa với nữa, bĩu môi với xong, xoay người vào trong nhà.

      Phùng Kiêu: "A La!"

      Bạch Khởi La dừng bước, quay đầu lại nhìn , Phùng Kiêu phóng đãng quăng nụ hôn gió về hướng , mỉm cười: "Bye.”

      Bạch Khởi La thuận tay cầm chậu hoa kế bên, xoay người và ném.

      Khoảng cách quá xa nên thể ném trúng Phùng Kiêu.

      Nhưng Phùng Kiêu cũng nhảy lên, lùi về phía sau bước.

      nhanh chóng ngồi vào tay lái, cho xe chạy, lại tung nụ hôn gió với Bạch Khởi La ngoài cửa sổ xe, đợi Bạch Khởi La kịp nổi giận, xe gầm rú rời .

      Bạch Khởi La tức giận dậm chân: "Gã xấu xa này!"

    5. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Chu choa mạ ơi ta thích Lục di ghê gớm lúc như quả ớt lúc lại cute k chịu nổi :yoyo60::yoyo60:
      Typardhuyen1604 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :