Chương 67: Lúc nên buông tay phải buông tay Edit: Cửu Trùng Cát La nhi cùng Lí Kim Hương nghe xong lời Cúc Hoa , cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu. Lưu Tiểu muội chống đỡ được nữa, cũng chuyện, mắt to xoay vòng vòng, hết nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia. Dù sao về nhà nàng cũng phải nấu cơm, những gì hôm nay Cúc Hoa dạy nàng đều nhớ kỹ, chung học cũng khó. Dương thị cười : - "Nhóm nữ oa như các ngươi thôi cần , ngay cả ta nấu cơm vài thập niên rồi, Trịnh thúc ngươi đều , căn bản bằng nửa của Cúc Hoa nấu. Ngươi nha (ý là Mơ nhi), cũng đừng gấp rút làm gì, chậm rãi mà nấu thử, lâu ngày rồi cũng có thể nấu tốt lên. Cúc Hoa nhà ta rất hay làm thử các món ăn tươi mới đa dạng, ta cũng quản, có nàng động não như vậy ta còn buôn bán được hơn." Mơ nhi nghe xong liên tục gật đầu. Ăn cơm xong, Dương thị đem đám tiểu nữ oa đuổi ra khỏi phòng, kêu các nàng chuyện nhàn thoại , bản thân bà cùng Trịnh Trường Hà thu thập bát đũa. Mấy người ăn uống no đủ, lười biếng ngồi ở trong sân, bên phơi nắng, bên câu được câu bắt đầu nhàn thoại bát quái. Mơ nhi cười : - "Ta muốn dạo chút. Ăn rất no rồi, ngồi đây là khó chịu!" Vì thế nàng ta lắc lư đứng lên. La nhi xem xét hình dáng nhóm các nàng, ngượng ngùng mà hé miệng cười : - "Xem chúng ta giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, ăn đến mức chống đỡ được, để cho Cúc Hoa chê cười rồi. Thời điểm mừng năm mới ta cũng chưa được ăn nhiều như vậy — nương ta cũng nấu ngon bằng Cúc Hoa." Lí Kim Hương cùng Lưu Tiểu muội cũng đều lắc đầu cười trộm. là chê cười, lúc ăn sao cảm thấy dọa người, ăn xong rồi mới biết là mình ăn dọa người sao? Lưu Tiểu muội xoa bụng thỏa mãn : - "Nhà của ta chỉ có thời điểm giết heo, ta mới có thể được ăn thoải mái như vậy. Bình thường ca ca ta làm tốt lắm cũng dành phần cho ta, nhưng mà ta thấy ta lớn như vậy rồi, vẫn là hôm nay được ăn sảng khoái nhất." Ở nhà nàng là khuê nữ độc nhất, sinh ra bốn ca ca mới sinh được cái khuê nữ này, cha mẹ tự nhiên là xem nàng như bảo bối vậy; hơn nữa nàng cũng chịu khó, cho nên các ca ca đều che chở cho nàng. Cúc Hoa khẽ cười : - "Xem các ngươi kìa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có ăn cần khách khí. Sau này mỗi khi các ngươi ăn món ngon gì đó, nhớ tới ta là được." xong, nàng đem chuyện lần trước lúc Triệu Đại Chủy tặng con lão ba ba cho nàng, nàng chút khách khí cầm về nhà nấu ăn đầy bụng, toàn bộ tình hình đều cùng nhóm các nàng. Mấy người nghe thấy đều cười ha hả. Lưu Tiểu muội hưng phấn mà hỏi: - "Cúc Hoa, là sao? Các ca ca của ta giỏi nhất là bắt cá bắt lươn đấy, đến mùa xuân sang năm ta cần phải tới tìm ngươi dạy ta nấu mấy thứ này đó. Ta cũng có thể nấu được, nhưng có mùi vị gì cả. Mà ta vẫn cảm thấy đồ ăn hôm nay ngươi nấu dường như thiếu mùi vị gì đó.” Cúc Hoa hỏi: - "Có phải ngươi muốn đến hạt tiêu , còn phải nấu trong thời gian nữa?" Nông dân luôn cảm thấy "Nấu ngàn món đều phải nấu lâu, ăn vào trong bụng mới thấy an ổn", nhưng họ lại biết làm như vậy đem thịt nấu cho già , hương vị thơm ngon gì khác cũng đều biến mất. Lưu Tiểu muội liên tục gật đầu, chớp chớp đôi mắt to : - " phải đều rằng ‘Nấu ngàn món đều phải nấu lâu, ăn vào trong bụng mới thấy an ổn’ sao? Mẹ ta dù là món nào cũng phải nấu cho lâu, ăn vào mới dễ dàng sinh bệnh." Cúc Hoa liền cho nàng biết thể nấu trong thời gian quá dài, chỉ cần chín là được, như vậy thịt mới nộn (non, mềm), mùi vị mới thơm ngon. Mơ nhi nghiêng đầu tin hỏi: - "Vậy ngươi ngươi nấu thịt đầu heo cùng lòng heo sao, phải cũng nấu trong thời gian rất dài à? Nghe còn phải để ở trong nồi nấu hết đêm phải ?" Cúc Hoa nghe xong há hốc mồm, nàng cũng biết phải làm sao cho các nàng ấy hiểu nữa. Thấy nhóm các nàng nhìn chằm chằm vào mình, Cúc Hoa suy nghĩ lát, tổ chức sắp xếp lại ngôn ngữ, mới cùng các nàng : - "Cá và lươn, đều là những thứ rất mau chín, thả chút gừng, hành lá xào sơ cũng có thể xóa mùi tanh; còn đầu heo cùng lòng heo vốn là những thứ bẩn, lại dễ dàng chín như vậy, nếu bình thường chúng ta cũng ăn cho dù tẩy rửa sạch , lúc nấu cùng cần nhiều gia vị nặng mùi, tinh tế nấu cho đến khi chúng thấm được gia vị, hầm lâu mới mềm được, mùi vị mới thơm. Chưa đủ thời gian được ngon đâu." La nhi tay quấn quít lấy khăn, đem chỉ dư đầu đế hài vòng qua vòng thắt gút lại rồi giựt mạnh cái để cắt đứt sợi chỉ dư, bên cười : - "Nhìn cái, tưởng có thể tay nấu tốt cơm nước nhưng nào có dễ dàng như vậy. Nhìn những thứ này xem, biết là phải nấu trong bao lâu mới tốt được? riêng gì mấy thứ này, còn các loại đa dạng khác chúng ta cũng phải tự mình nắm chắc cách chế biến mới được!" Cúc Hoa tán thưởng nhìn nàng ta : - "Đúng là như vậy. Nhưng cần phải làm nhiều lần hơn, mới hiểu được —— ‘Quen tay quen việc’ mà, phải sao?" Mơ nhi nhìn Lưu Tiểu muội : - "Ta mặc kệ, nếu sang năm ca ca ngươi bắt được lươn cùng lão ba ba, ngươi cũng phải cho ta nếm thử. Cúc Hoa là ăn ngon, thứ này chỉ sợ là ăn ngon . Chúng ta bình thường cũng hay nhìn thấy nhưng lại thích ăn, đúng là ngốc tử.” Lưu Tiểu muội liên tục cam đoan, là nếu ca ca nàng bắt được mấy thứ này, nhất định trước tiên đem đến nhà Cúc Hoa, cũng gọi nhóm các nàng tới, bên cùng Cúc Hoa học nấu, bên cùng thưởng thức mấy món đồ ăn này. như vậy rồi trong lòng mấy người đều tràn đầy chờ đợi. Phải biết rằng những thứ này chỉ có nam oa nhiều người sức lớn mới có thể thường xuyên bắt được. Nhóm đại nhân lúc nào cũng bận rộn, vội vàng rảnh bắt mấy thứ này, nữ nhân lại càng thể bắt mấy thứ đó được. Hai mắt Cúc Hoa tỏa ra ánh sáng. Người nhà nàng ít, bây giờ ca ca nàng còn phải học, nào có thời gian rảnh mà bắt mấy thứ đó. Nếu đúng như lời Lưu Tiểu muội rằng ca ca của nàng có tài bắt mấy thứ dưới nước, vậy mấy thứ kia khẳng định có thể bắt được ít. Lại , phải Triệu Đại Chủy cũng là nếu bắt được mang đến cho nàng sao? Mơ nhi mỉm cười nhìn Cúc Hoa : - "Thời điểm mừng năm mới, mọi người trong thôn đều giết heo, sợ là nhà nhà đều để lại nội tạng của heo. Bình thường chỉ nấu lung tung cả thôi, có số nhà, người ta còn ném bỏ. Năm nay chắc bọn họ đến tìm nhà của ngươi để hỏi cách nấu đấy!" Cúc Hoa sửng sốt chút nhưng rất nhanh nàng liền mỉm cười : - "Có gì đâu, ta dạy cho nhóm các ngươi tẩy sạch là được. Lưu trữ để mừng năm mới còn có cái ăn, phải là có thể thêm được vài món hay sao?" Bí mật này chỉ sợ giữ được bao lâu, lưu trữ ra cũng là tội nhân; chờ ruộng đất đều khai hoang xong rồi, heo cũng nuôi dưỡng ổn thỏa rồi, sợ là nhà nàng thể tiếp tục duy trì việc làm ăn này nữa. Dù sao lúc đó là vì kiếm tiền để trang trải nợ nần trong nhà, bây giờ có chút tiền vốn, những ngày sau này cũng còn khó khăn như vậy nữa, hiển nhiên thể thấy tiền mà sáng mắt. phải có câu gì đó sao? A, là câu “lúc nên buông tay phải buông tay”! Ở nông thôn nghèo khổ như vầy, nhà mình cho dù kiếm được chút tiền cũng có ý nghĩa gì, còn bằng ra để cho cuộc sống của mọi người đều có thể tốt hơn chút, cũng có hứng thú, phải sao? Núi Tiểu Thanh xinh đẹp như tranh vẽ thế này, nàng cũng muốn chuyển vào ở trong thành, đương nhiên thể cùng người trong thôn xa cách, họ hàng phải thân cận, phải sao? La nhi các nàng đều rất cao hứng. Các nàng còn tưởng rằng Cúc Hoa bỏ được mà chỉ dạy cho các nàng chiêu bí mật kia, nhà Cúc Hoa là dựa vào chuyện làm ăn này mới có thể khá lên, ra phải khua chiên gõ trống cho mọi người đều biết hết sao? La nhi nhìn nhà Cúc Hoa ngâm tượng tử quả trong ao, quay đầu, thành tâm thành ý nhìn Cúc Hoa : - "Cúc Hoa, làm khó cho nhà của ngươi đối tốt với mọi người như vậy. Nếu là người khác, làm sao cũng thể ra. Mẹ ta , cũng vì Trịnh thúc cùng Trịnh thẩm đều là người thành , mới đem cách xử lý tượng tử quả cho người khác biết.” Lí Kim Hương cũng cười : - " đúng như vậy sao, thôn trưởng Đại bá của ta cũng , nhờ Trịnh thúc giúp đỡ như vậy, cho người toàn thôn chúng ta chiếu cố lớn. Sau này kiếm tiền được hay , nhưng nuôi mấy đầu heo cho nhà mình ăn cũng dễ dàng hơn, chỉ sợ sau này bao giờ thiếu thịt ăn nữa!" Cúc Hoa lẳng lặng nghe các nàng mấy việc này, nghĩ rằng, làm sao có thể đơn giản như vậy, heo này nếu có thể nuôi dưỡng cho ra hồn, còn phải tính toán tìm cách bán à, Hạ Đường Tập tuy là trấn , nhưng sức tiêu thụ thịt heo cũng rất lớn nha, đến lúc đó là có người được vui mừng có người phải sầu khổ. Cái này còn phải xem tâm nhãn của thôn trưởng. Nhưng mà, ca ca nàng nghĩ đến những chuyện như vậy, đến lúc đó chắc cũng có thể đối phó được. Nghĩ đến việc Thanh Mộc thị trấn Thanh Huy chú ý mấy thứ gì đó, nàng nhịn được tự giác mỉm cười. đùa hồi, mới chính thức bắt đầu việc thêu thùa may vá. La nhi đem chỉ cắt "Xuy , xuy " vang lên mấy tiếng, lát sau liền làm xong vài cái đế hài. Cúc Hoa hâm mộ : - "La tỷ tỷ, ngươi may đế hài là nhanh nha. Ta nhanh được như vậy, tay nghề châm tuyến của ta được tốt. Nếu đem đế hài lót quá mỏng, mang vào chân thoải mái; lót quá dày căn bản ta lại may được." Lí Kim Hương nhìn mấy ngón tay thon dài tinh tế của nàng, cười : - "Ngươi còn , đủ sức, đương nhiên thế may đế hài lót quá dày. Vẫn là giống như Mơ nhi, trước tiên may chút đệm hài để luyện tay nghề châm tuyến ." La nhi lại lôi kéo tay Cúc Hoa xem xét, đem đế hài của nàng làm ra nghiên cứu phương pháp may, rồi cùng nàng : - "Ngón tay của ngươi , còn phương pháp may đế hài này đường may quá thưa, rất khó hoạt động tốt, tự nhiên là ngươi dùng sức được. Nếu để cho cha ngươi làm chắc tốt hơn. Trước tiên ngươi may chút đế hài mỏng thôi, làm mấy đôi đan hài (giày đơn, mỏng, chỉ may lớp) để mang vào lúc xuân thu; chờ làm thuần thục rồi may ít đế hài lót dày chút cho mùa đông." Cúc Hoa quả cảm thấy phương pháp may hài này của nàng rất tốn công phu và sức lực, còn rất vất vả nữa, liền nghĩ đến việc kêu Trịnh Trường Hà giúp nàng may vài đường. La nhi nghĩ nghĩ, lại cùng nàng : - "Ngươi chỉ để ý làm đan hài thôi, ta giúp ngươi làm đôi hài bông cho mùa đông. Cũng tốn nhiều thời gian lắm, vài ngày làm xong rồi." Cúc Hoa vội : - "Sao ta có thể biết xấu hổ như vậy chứ? Nhà của ngươi phải rất đông người sao? Đều là do ngươi làm hài, ngươi còn phải bận rộn muốn chết. Ta có đôi hài bông rồi." Mơ nhi mỉm cười cùng nàng : - "Ngươi đừng khách khí với nàng ấy. Nhà nàng ấy tuy nhiều người, nhưng toàn là nữ nhân, người người đều biết làm châm tuyến, làm sao còn thiếu hài mang. Lại , nàng đưa giày cho ngươi, ngươi nhận, lần tới nàng đến ăn lòng heo của ngươi mới tốt, phải sao?" Mọi người nghe xong ồ ồ cười vang, khiến cho La nhi xem xét Mơ nhi rồi lắc đầu. Lưu Tiểu muội thấy mọi người đều có thứ này thứ nọ đưa cho Cúc Hoa, trong nhà Lí Kim Hương khẳng định cũng có ít thứ có thể mang tặng người, chỉ có bản thân nàng là nhà nghèo, phải đưa thứ gì cho Cúc Hoa đây? Nàng nhìn cái bình đựng than dưới chân Cúc Hoa, bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi tuyết rơi, thời điểm ngồi trong nhà sưởi ấm nàng có làm bánh bột ngô, các ca ca đều là rất thơm. Tuy rằng chỉ là thứ tiện nghi (rẻ tiền), ngờ lại ăn rất ngon, có thể làm chút đồ ăn vặt đưa cho Cúc Hoa cũng tốt. Vì thế, nàng liền đối với Cúc Hoa : - "Ngày mai ta làm chút bánh bột ngô đem cho ngươi ăn, dùng đồ ăn ngâm làm nhân bánh, vừa thơm lại vừa có vị chua chua ngọt ngọt." Mơ nhi vừa nghe, hai mắt nhất thời tỏa sáng, vội hỏi phải làm như thế nào. Những người khác cũng đều ngừng châm tuyến trong tay ngước nhìn nàng. Lưu Tiểu muội ngượng ngùng : - "Cũng phải thứ tốt gì, chính là dùng bột ngô làm bánh bột ngô mà thôi, ở giữa bỏ chút đồ ăn ngâm làm nhân bánh, rồi bỏ ở trong nồi để bếp lò mà làm ra. Ta vốn chỉ làm chơi thôi, sau này Tam ca ta ăn xong rất thơm, ta liền làm nhiều, thời điểm ăn cùng với cháo, so với bánh bột ngô thông thường ngon hơn." Cúc Hoa bừng tỉnh đại ngộ, "Ai nha" tiếng, thấy mọi người đều quay lại nhìn nàng, vội vàng : - "Ta hiểu được nàng ấy muốn gì, khó làm đâu." Nàng nghĩ, đây phải là bánh trái cây sao! Xem ra đầu óc của nàng thực là hồ đồ rồi, nhiều thứ rất đơn giản mà nàng lại nghĩ ra. Mơ nhi vội vàng : - "Nếu chúng ta lập tức thử xem sao?" Lí Kim Hương cũng chờ đợi nhìn Cúc Hoa, chỉ có La nhi là oán trách đối với các nàng : - "Nhìn xem Trịnh thẩm vội vã muốn chết kìa, các ngươi còn theo thêm phiền ư? Thứ này ra đơn giản, nhưng khi làm cũng dễ dàng như vậy đâu. Vừa phải nhóm lửa, vừa muốn cán bột làm vỏ bánh, còn phải xào nhân bánh, lại , chỉ làm cái có thể đặt ở cái bình đựng than của Cúc Hoa mà làm cũng được ; nhưng nếu làm nhiều, phải lấy cái gì để làm ra đây? cần nồi cũng có thể làm được sao? Nhưng Trịnh thẩm còn nấu lòng heo trong phòng bếp, làm sao còn có nồi đem cho nhóm chúng ta dùng?" Lưu Tiểu muội chỉ đành phải cười lấy lòng : - "Vậy ngày mai ta làm nhiều chút, đem tới cho nhóm các ngươi ăn. Hôm nay cần phải ép buộc Cúc Hoa nữa."