1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Có khi nào là n9 k nhỉ
      Vân_08 thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 70.1 Đăng Đồ Tử ( Râu Xanh)
      Edit: LĐ

      Giấc ngủ của San Nương vốn tốt, dễ tỉnh giấc , quá trình tỉnh giấc cũng khá lâu, sau khi tỉnh giấc thường có tình trạng xuống giường có hơi thở nặng nề, sau loại bệnh này được gọi là huyết áp thấp.

      Cho nên, lúc này nàng bị kinh hách lớn như vậy, đầu óc tỉnh hơn phân nửa, thân thể lại có phản ứng được.

      Chờ đến khi nàng có phản ứng, đột nhiên ngồi dậy, vừa muốn hít thở mạnh hét lên, bàn tay chính sát chờ ở đó. Bàn tay to kia chụp lên mặt nàng, lại thêm dùng sức đem nàng nằm ngược lại gối nằm. Cùng lúc đó, bên tai nàng nhanh chóng vang lên giọng nam nhân trong trẻo đầy trấn định.

      “Suỵt, là ta, Viên Trường Khanh, đừng sợ, ta có ác ý, chỉ là muốn nhờ nàng giúp chuyện.”

      Đêm đó, ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ vào trong, chiếu rọi vào mọi vật trong nhà ràng. Nhưng kỳ lạ chính là, Viên Trường Khanh đứng ở đầu giường lại dường như vào trong bóng đêm, chỉ có thể để San Nương nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời.

      Khi tỉnh giấc, tính tình San Nương cực kỳ mất khống chế, bây giờ lại bị tập kích, nàng đâu chịu ngoan ngoãn mà vào khuôn khổ, vừa muốn giãy giụa hét to lên, lại phát lúc này toàn thân nàng còn sức lực, choáng đầu ù tai, trước mắt là màu đen tối ---- ra phải là do Viên Trường Khanh mình ở chỗ tối, mà là nàng vừa rồi bật dậy quá nhanh, liền hoa mắt chỉ thấy màu đen. Chỉ trong chốc lát, màn đen kia liền đem Viên Trường Khanh che phủ, hai lỗ tai nàng cũng vang lên trận ong ong….

      Viên Trường Khanh lại biết nàng bị bệnh huyết áp thấp, thấy San Nương sau khi bị ép nằm xuống, vậy mà lại nằm im ngoan ngoãn, còn nháy mắt với , còn cho là nàng rất bình tĩnh thong dong, trong lòng bội phục.

      “Thất lễ rồi.” khẽ . “ xin lỗi doạ nàng, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ nàng giúp đỡ, nhưng lại thể nhờ người quen, đành phải mạo muội.”

      San Nương vẫn là yên lặng chớp mắt, mãi đến khi mây đen trước mắt tan hết, cuối cùng nàng cũng thấy được Viên Trường Khanh.

      Viên Trường Khanh ăn mặc bộ hắc y sát thân, mặt còn che mảnh khăn đen, chỉ có thể để người nhìn thấy được cặp mắt sắc bén của . Lúc này lại lấy tay che miệng nàng, tay phải lại chắn trước ngực, nhìn như là che chở, nhưng lại là tuỳ lúc chuẩn bị ngăn chặn phản kháng của nàng.

      Chỉ nghe thấy Viên Trường Khanh lại : “Ta buông nàng ra, nàng đừng hét lên, có được ?”

      San Nương vẫn có bất cứ phản ứng gì, chỉ là yên lặng nhìn chăm chăm . Trong bóng đêm, đôi mắt hồ ly của nàng mở to, nhìn qua vô tội lại có chút đáng thương, nhìn mãi đến nổi Viên Trường Khanh mềm lòng, chính mình cũng biết bản thân lại lộ ra nụ cười trấn an, sau đó cẩn thận mà rút tay về.

      Chỉ là, tay vừa nâng lên, bị San Nương bắt lấy, hơn nữa còn hung hăng cắn cái tay . Viên Trường Khanh ăn đau, theo bản năng mà rút tay vểm San Nương liền bị sức của kéo lên theo, sau đó lại như con hổ đầy tức giận, lao qua đầu đuôi mà đám cho quả đấm.

      “Đồ khốn kiếp! Ngươi làm ta sợ muốn chết!”---- nàng phát giận mà còn nhớ bảo vệ danh tiết của mình, vẫn là cẩn thận đè giọng xuống.

      Viên Trường Khanh lại đoán được nàng phản ứng như vậy, đầu tiên là chấn động, sau đó biết như thế nào, nhịn được liền im lặng nở nụ cười, Thập tam nhi này…

      Thẳng đến khi nắm đấm của Thập tam nhi khách khí mà đánh lần nữa. hề phòng bị nên lập tức kêu lên tiếng.

      Lần thứ hai….

      San Nương ở đó tay đấm chân đá nửa ngày, vẫn còn cảm giác bản thân như đấm đá khúc gỗ bằng, Viên Trường Khanh ở đó cư nhiên cũng có phản ứng gì, lúc này nghe rên thành tiếng, nàng liền biết khẳng định là đánh trúng chỗ yếu hiểm, vì thế nàng chút do dự hướng về chỗ đó mà đánh đến đấm.

      đấm này đánh xuống, liền nghe được tiếng kêu đau nho của Vương Trường Khanh. lảo đảo lui về sau vài bước, sau đó chợt lách thân mình, đêm bản thân nấp trong bóng tối ở đầu giường ra.

      Mãi đến lúc này, San Nương mới cảm giác được lưng ướt át. Nàng đưa tay đến nhìn, lại nhờ vào ánh trăng mờ nhạt trong phòng mà nhìn được, nhưng lỗ mũi dường như ngửi được mùi tanh nhanh của máu tươi.

      “Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày ngẩng đầu, nheo mắt, mới thấy được bóng dáng Viên Trường Khanh ở giường.

      là người luôn luôn thẳng lưng lúc này lại cong người, hai tay ôm lấy thân thể--- Hiển nhiên, nàng là đánh vào chỗ bị thương của .

      Được rồi, San Nương có chút đành lòng ….

      Viên Trường Khanh yên lặng chịu đựng cơn đau từng cơn kia qua , lặng lẽ sờ chỗ vết thương bị vỡ ra, ngẩng đầu : “….”

      vốn nghĩ định an ủi nàng là “ có gì’ Nhưng lại bắt gặp đôi mắt hồ ly mang theo bất an, lời kia biết sao lại bẻ cong , hàm hồ đáp “Chỉ là vết thương .” Lại dựng thẳng eo, dùng tay chỉ vào đầu giường của nàng phía xa xa “ xin lỗi, làm nàng sợ. Ta vốn nghĩ làm kinh động nàng, chỉ là nghĩ muốn đưa nàng phong thư, nghĩ đánh thức nàng.”

      Thấy nhanh thẳng người, nhìn giống như bị thương, San Nương lập tức đem chút lương tâm áy náy kia vứt mất, chép miệng, theo ngón tay của mà quay đầu nhìn bên gối.

      Quả nhiên, bên gối có phong thư. Nàng cũng có đến lấy phong thư kia, mà là giơ tay đem mái tóc dài rối tung trước mắt ra sau vai, nhìn Viên Trường Khanh nhếch khoé môi, trào phúng : “Có cần thiết đêm tối nhờ ta đưa tin ? Làm cho hai ta giống như có gian tình, chúng ta quen thân lắm sao?”

      Lời này…

      Viên Trường Khanh ngẩn ngơ. sớm biết Thập tam nhi này phải là người khuôn phép qui cũ gì, lạ thể ngờ được nàng vậy mà lại hào phóng thoải mái ra hai chữ như vậy….

      Lúc San Nương ngồi vắt chân giường, người chỉ có bộ đồ ngủ trắng. Mà tiểu nương nào bị người khác nhìn y mão chỉnh tề, hề tức giận, khẳng định cũng rẩt là xấu hổ. Vì thế Viên Trường Khanh tự nhận mình là quân tử, hơi nhích thân mình sang bên, dời tầm mắt chỗ khác.

      Chỉ là trước khi dời mắt, nhìn thấy San Nương lại sửng sốt.

      Bởi vì San Nương lúc này chút nào là tự nhiên cả. Nàng gom mái tóc dài của mình lại, có ý muốn bện chúng thành bím tóc…

      “Thư gì?” San Nương hỏi.

      Viên Trường Khanh ngẩn ra, lúc này mới nhận thấy, bản thân mình ngơ ngác nhìn San Nương hơn nửa ngày.

      ra cũng khó trách, San Nương đem thành người ngoài, dù sao kiếp trước hai người cũng là thân mảnh vải lăn qua lộn lại, huống chi lúc này nàng còn mặc xiêm y --- Tuy rằng áo ngủ này có lẽ tính là xiêm y đứng đắn… Tóm lại, lúc này San Nương đầu suy nghĩ, khi nãy bị đánh thức, đầu óc ràng, để phân tích chuyện xảy ra trước mắt.

      Hơn nữa tuy rằng lúc này nàng cũng chưa được tỉnh táo nhưng suy nghĩ rất nhiều. Từ việc Viên Trường Khanh bị thương, nàng lập tức nghĩ đến chuyện điều tra dưới chân núi, cùng với vị tri phủ tham ô trong thành kia, vì thế nàng cũng chỉ suy đoác được vì cái gì mà bị thương, cùng vấn đề muốn làm gì, hoàn toàn là chú ý để hoàn cảnh bản thân trước mắt.

      Viên Trường Khanh ở nơi đó phát ngốc, San Nương có kiên nhẫn, trừng mắt với , “ chuyện !” Lại “Nếu ta thức giấc rồi, liền cần nhìn cái thư kia, ngươi tìm ta có chuyện gì, thẳng !”

      Viên Trường Khanh chớp mắt, lúc này mới tránh ánh mắt, mở miệng : “Ta nghĩ muốn nhờ nàng giúp ta đưa cho Lâm sư huynh lá thư….”

      Cầu cứu?!

      Trong đầu San Nương lập tức kết luận như vậy. Vì thế đều cần đợi xong, liền cắt lời , hất cằm về phía phong thư bên giường “Thư này?”

      phải, đó là cho nàng….”

      “Cho ta?” San Nương liền kinh ngạc phen.

      “Ta biết nàng có đồng ý đưa thư giúp ta hay , cho nên mới nghĩ viết trước cho nàng lá thư để hỏi thử…”

      “Lấy đến đây!” đợi xong, San Nương chìa tay về phía .

      Viên Trường Khanh kinh ngạc “Cái gì?”

      “Thư, ngươi phải là ta giúp đưa thư cho Lâm sư huynh sao? Thư đâu?”

      … Mang người.” lại sửng sốt hồi lâu mới đáp lại.

      San Nương liền khách khí chậc lưỡi “Vậy ngươi tới là làm gì?”

      Viên Trường Khanh nhìn nàng, đôi mắt mở to “Ta biết nàng có chịu giúp đỡ hay , cho nên là muốn thăm dò hỏi nàng tiếng trước, nếu nàng đồng ý, ngày mai ta lại tìm cơ hội giao thư tận tay cho nàng…”

      “Vậy cũng đâu cần buổi tối học người ta làm trộm a!” San Nương trừng , lại cắt lời lần nữa.

      Viên Trường Khanh dừng chút mới : “Ban ngày có cách, hơn nữa…”

      San Nương đột nhiên vung tay, “ cần giải thích với ta nhiều như vậy, đưa thư thôi mà, ta giúp ngươi là được. Ngươi mau lấy ….”

      đến đây, nàng bỗng nhiên có phản ứng, đột nhiên ngồi thẳng dậy, trừng mắt với : “Ta , chuyện này người tìm ta làm gì? phải là nên tìm ca ca ta hoặc là cha ta càng thích hợp hơn sao?”

      Viên Trường Khanh im lặng. , mãi đến lúc này mới ý thức được, từ khi nhìn thấy cả nhà San Nương, mãi đến khi lên kế hoạch bước tiếp theo, trong đầu luôn tự hỏi ai là người có thể giúp truyền tin, nhưng đến cuối cũng cũng chỉ mình San Nương, từ đầu nghĩ qua Ngũ lão gia hoặc Hầu Thuỵ, tuy rằng như lời San Nương , dựa theo lẽ thường hẳn nên tìm bọn họ hợp lý hơn….

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 70.2 Đăng Đồ Tử ( Râu Xanh)
      Edit: LĐ

      cách khăn che mặt, sờ sờ cái mũi, nghĩ tìm lý do hợp lý, lại thấy San Nương nghiêng đầu bên, giọng thầm: “Cũng đúng, Hầu Thuỵ gần đây rất ghét ngươi, có lẽ là chịu giúp ngươi đâu” --- Nàng vậy mà lại giúp nghĩ lý do.

      “Có điều.” nàng đột nhiên mở to mắt hung hăng nhìn “Lão gia hẳn là giúp ngươi, sao ngươi tìm ông ấy?”

      Viên Trường Khanh nhanh chóng động não, lại trong nhất thời nghĩ ra được lý do nào cho phù hợp, liền lập tức ra vẻ thần bí, đưa tay chỉ chỉ hướng chính phòng.

      Vì thế lại lần nữa, San Nương lại chủ động giúp lý do, gật đầu : “Cũng đúng, có phu nhân ở đó.”

      Viên Trường Khánh nhịn được lại đưa ta sờ khăn che mặt.

      đưa mắt nhìn nàng, lại cẩn thận chạm phải ánh mắt của nàng, muốn tránh né ánh mắt đó, nhưng lại cảm thấy nếu tránh ánh mắt đó có vẻ là chột dạ, cho nên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

      San Nương cũng nhìn thẳng vào mắt .

      Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy hồi lâu, San Nương hết kiên nhẫn liền hất cằm “Còn có chuyện gì sao?”

      Viên Trường Khanh ngẩn ra.

      “Nhanh lấy thư lại đây !” San Nương nhíu mày . “Nhân lúc ta còn chưa ngủ, ngươi nhanh lấy thư đến đây, đỡ phải lúc ta khó khăn lắm mới ngủ được lại bị ngươi đánh thức.”

      Viên Trường Khanh lại giật mình, lúc này “A” tiếng, xoay người phi thân bay ra ngoài cửa sổ. Đứng ở ngoài cửa sổ, lại có chút ngạc nhiên.

      Thập tam nhi này….

      Dưới ánh trăng, Viên Trường Khanh nghiêng đầu mỉm cười, sau đó vận khó nhàng bay lên nóc này.

      vừa mới nhảy khỏi cửa sổ, San Nương liền chân trần mà nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn, cách cửa sổ cẩn thận nhìn động tĩnh của .

      Thấy tựa như chim nhàng bay lên nóc nhà, San Nương nhịn được, kinh ngạc phen. Tuy rằng Viên Trường Khanh xuất thân nhà tướng, nhưng vì tứ thúc của luôn đề phòng , để dính vào chuyện võ binh, cho nên nàng luôn cho là có chút võ công bất quá cũng như mèo quào. Đây là lần đầu tiên nàng biết, ra lại còn có chút tài năng, khó trách lại nữa đêm dám làm tên trộm cướp!

      Trãi qua hồi lăn lộn như vậy, khí huyết của San Nương cuối cùng cũng thông, xuống giường cũng còn choáng. Nàng quay người về giường, đốt sáng đèn, lấy lá thư bên gối lên xem.

      Lá thư cũng ngắn ngủn, ra chỉ là viết mấy câu. Trong thư Viên Trường Khanh , bởi vì có chút việc riêng nên ở nơi này thời gian, tạm thời về Mai Sơn trấn, hỏi nàng có đồng ý giúp giao thư cho Lâm Như Đình sư huynh hay , nếu nàng đồng ý, ngày mai tìm cơ hội đưa thư đến đây cho nàng.

      Buông lá thư xuống, San Nương cười lạnh. Có thể thấy được, Viên Trường Khanh quả nhiên là có làm chuyện trộm cắp, vừa rồi chỉ là đưa thư cho Lâm Như Đình, nhưng cũng là chuyện gì.

      Mà nàng, váng đầu mới tin lời , nàng vừa mới định leo lên giường, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh lạnh. Mãi đến lúc này nàng mới nhận ra được, nàng nãy giờ là mặc áo ngủ mà chuyện cùng Viên Trường Khanh …

      Nghĩ đến Viên Trường Khanh vậy mà cũng than tiếng, nhìn dáng vẻ này của nàng, San Nương liền bụng tức giận, khí huyết mới điều hoà giờ lại đột ngột tăng lên.

      Vì thế, khi Viên Trường Khanh cầm thư quay lại, liền chỉ thấy phòng ngủ của San Nương sáng đèn, nàng tựa như môn thần đứng ngay bên cửa sổ, thân ảnh của nàng chiếu vào giấy dán cửa trong suốt.

      lập tức hiểu, San Nương đây là chào đón lại vào nhà, khẽ cong môi, lấy ngón tay gõ cửa sổ hai cái.

      San Nương ở cửa sổ đột nhiên đẩy cửa ra, câu nào im lặng chìa tay ra phía .

      Viên Trường Khanh nhìn nàng, thấy nàng lúc này ăn mặc chỉnh tề, chỉ là bím tóc rũ vai vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, liền cố nhịn cười, lấy lá thư từ trong ngực ra.

      San Nương bĩu môi, : “ phải , chỉ cần đưa lá thư cho Lâm sư huynh thôi sao?”

      Viên Trường Khanh liếc nàng cái, liền đem lá thư trong đó nhét vào lá thư còn lại, sau đó đưa cho nàng.

      San Nương nhìn , mặt vui vẻ gì mà nhận thư, xoay tay lại liền muốn đóng cửa, nghĩ Viên Trường Khanh giữ lấy khung cửa sổ.

      “Nàng hỏi ta là chuyện gì sao?” Viên Trường Khanh hỏi.

      “Ngươi có cần cho ta biết ?” San Nương hỏi lại.

      Viên Trường Khanh ngẩn người, lắc đầu.

      “Này được!”

      San Nương trừng mắt với , xoay người muốn đóng cửa sổ, cánh tay chợt dừng lại. nàng nhìn , lấy cằm mà chỉ về ngực phải của “Bị thương nặng?”

      Viên Trường Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, dừng chút mới : “Còn may, chỉ là trầy chút da thịt.”

      San Nương bị nhìn trắng mắt, muốn đóng cửa, lại dừng tay, bĩu môi nhìn Viên Trường Khanh “Được rồi, ta thừa nhận là ta có chút tò mò. xảy ra chuyện gì?”

      Viên Trường Khanh hơi mỉm cười “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, người nào đó làm trộm đủ kinh nghiệm, bị người phát . liền bị truy nã.”

      “A…” San Nương lên tiếng phản ứng, Viên Trường Khanh này lại dùng miệng lưỡi nghịch ngợm trêu chọc mà trả lời nàng! Nàng đột nhiên ngẩn đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn , làm cho Viên Trường Khanh được tự nhiên, lấy tay trái vuốt mặt : “Sao vậy?”

      Lúc này tháo khăn che mặt, vẫn mặc y phục dạ hành đổi.

      “Ngươi thế mà cũng cười giỡn như vậy với ta.” San Nương nhìn lại bĩu môi lần nữa, đưa tay muốn đóng cửa lại, đóng được nửa, rồi lại đột ngột mở cửa ra, hỏi dò: “Ngươi trộm cái gì?”

      Viên Trường Khanh khựng lại, vừa muốn trả lời, San Nương bĩu môi lẫy: “Bỏ , coi như ta chưa hỏi…”

      “Chỉ là mấy quyển sổ sách mà thôi.” Viên Trường Khanh giữ cánh cửa sổ lại.

      San Nương chớp mắt “Quyên góp?” Vừa dứt lời nàng liền khẳng định có khả năng, vì thế đợi trả lời, liền hất tay “Đừng có với ta, ta có hứng thú để biết.”

      rồi, lại đưa mắt nhìn cánh tay luôn che ngực của , lại bĩu môi : “ có kim cương cũng đừng lấy đồ sứ! ràng là mệnh đại gia mà lại thích làm tên ăn trộm, bị thương cũng đáng…”

      Nàng những lời này ràng là khách khí lại trào phúng, lại biết lọt tai Viên Trường Khanh thế nào mà lại nghe ra được hai chữ “Quan tâm”. Vì thế nhất thời nhịn được, môi mỏng ràng cong lên, đôi mắt ưng cũng tạo ra hình trăng non xinh đẹp--- Lại là nụ cười khó có được.

      Đáng tiếc là, lúc này đưa lưng về phía ánh trăng, cánh tay giữ lấy khung cửa sổ lại che hết nửa khuôn mặt của , San Nương ở đó lại thể nhìn được nụ cười tựa nắng xuân này của : “… Bình thường nhìn ngươi cũng là người thông minh, sao những lúc quan trọng thế này lại hiểu được cái gì gọi là ‘Chuyên nghiệp’….”

      phải ta.” Viên Trường Khanh dịu dàng cắt lời nàng “Tên trộm kia phải ta. Vốn là cần ta ra tay, mà khi đó lại xảy ra chuyện cho nên ta sợ ảnh hưởng đến bước tiếp theo….”

      đến đây, đột nhiên dừng lại. cho đến bây giờ cũng phải là người thích chuyện tung tung, huống chi chuyện này đương nhiên là chuyện lớn cần giữ bí mật….

      ở đó đột nhiên im lặng, liền làm San Nương mẫn cảm nhìn cái, nhếch miệng cười nhạo tiếng: “Hứ, ai muốn biết!” rồi, dùng tay nhéo mu bàn tay giữ khung cửa của cái, lại nhân lúc bị đau buông tay, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

      Bên trong, Sang Nương xoay người sang chỗ khác, cũng quay đầu lại “Thấy người làm chuyện đứng đắn, lần này ta so đo với ngươi, còn có lần sau, ta trực tiếp mang dao băm vằm tên đằng đồ tử người thành từng mảnh!”

      Ngoài cửa sổ, Viên Trường Khanh che mu bàn tay, đối với cửa sổ đóng chặt kia nhìn chăm chăm hồi lầu, mãi đến khi San Nương tắt đèn, nghe động tĩnh có lẽ là lên giường rồi, lúc này mới thở sâu cái, sau đó quay người lại, thở dài với ánh trăng hơi.

      Cho đến lúc này, mới có thời gian mà suy nghĩ cảm xúc tên lớn dần trong lồng ngực. Cảm giác ê cẩm, căng đau, làm vô cớ muốn cười, muốn nhảy lên.

      Vì thế nhịn được, nhảy tại chỗ hai cái, nhảy lên nóc nhà, lại động đến vết thương dưới sườn suýt nữa ngã từ nóc nhà xuống.

      Thập tam nhi này, xuống tay đủ tàn nhẫn!

      Che lại vết thương, Viên Trường Khanh lại hít ngụm khí, nhưng đuôi mày đáy mắt đều là chứa đựng ý cười dịu dàng.

    4. souris368

      souris368 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Iu chết mất thôi! Mấy ngày nay có thời gian lượn vào. Vừa vào thấy ngay 3 chương hí hí:yoyo66:

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Cám ơn bạn editor mới @Vân_08 tiếp nhận bộ này lắm ạ. ra kiếp trước Viên Trường Khanh ko sai, chỉ là do San Nương quá cố chấp thôi. Nhưng mà đoc vẫn mong kiếp này bạn nam bị ngược nhiều tý. Chỉ mong con đường tình của VTK thêm chông gai để cảm thấy San Nương đỡ thiệt thôi.
      Last edited: 12/4/19
      Trịnh Thị Ninh Kiều, Hen_88B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :