1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 163 học lớp tự học buổi tối 2
      Edit: Lựu Đạn

      “Ừ, tệ.” Thẩm Mặc Trần gật gật đầu, cố ý nhịn cười chầm chậm chạy đến trường.

      ra là cậu cho Đào Tử biết là mình được tuyển thẳng, chuyện này là chuyện chắc chắn, nên chuyện học lớp tự học buổi tối, căn bản là có ai ép buộc cậu.

      Chỉ là…

      Cậu thích nhìn gương mặt rối rắm của ai đó kìa.

      Hơn nữa lớp tự học buổi tối này đối với Đào Tử, cũng có hại gì, cũng đỡ việc mỗi ngày nàng vội vội vàng vàng làm bài tập rồi lại xem TV, tuy rằng thành tích trong lớp cũng thuộc loại khá, nhưng muốn thị đậu nhất trung vẫn phải cần cố gắng nhiều hơn.

      Mặc kệ là như thế nào, cậu cũng hi vọng Đào Tử cũng có thể học chung trường.

      Chẳng qua, Thẩm Mặc Trần chưa từng mắc sai lầm, nhưng lại quá sơ suất khi quyết định cho Đào Tử học lớp tự học buổi tối.

      Học kỳ mới bắt đầu.

      Thời tiết tháng chín vẫn còn chút khô nóng, quạt trần phần phật quay, tiếng râm rang liên miên ngừng ngoài cửa sổ, tiết tự học đầu tiên của Đào Tử trong mùa thu oi bức bắt đầu.

      người…Hai người…Ba người…” Đào Tử ngồi tại chỗ, đưa bàn tay trắng nõn ra lén lúc đếm số bạn học trong lớp tự học.

      Tổng công có mười hai người học lớp tự học buổi tối!!???

      Ai… Đào Tử bất đắc dĩ mà thở dài, tay chống cằm, tay cầm bút, xoay xoay.

      Tô Đào? ấy sao lại đến lớp tự học?

      Khúc Vũ ngồi sau lưng Đào Tử, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng xiêu vẹo bàn của bạn học, ánh mắt trong suốt đầy vẻ tò mò.


      Nhưng tò mò này cũng chỉ thoáng qua trong đầu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

      “Ai……”

      Bên tai liền vang lên tiếng thở dài lần thứ nhất của bạn.

      Đào Tử nhìn đống bài tập bàn, đổi tay chống cằm, khuôn mặt trắng mũm mĩm của bị bàn tay tỳ vào tạo vết sâu.

      Chương trình học của lớp hai tăng thêm môn vật lý, giáo viên dạy môn này là thầy giáo cao tuổi, mỗi ngày lên lớp với đầu tóc rối mù, cái chính là tiếng phổ thông chuẩn, mà lại nhanh, giống như nhân viên hướng dẫn bán hàng TV, khóa học mới có tuần ngắn ngủi mà Đào Tử như lọt vào sương mù, hoàn toàn hiểu thấy gì hết.

      Bây giờ mà nhìn đống bài tập trước mặt này, ừm… ABCD rốt cuộc là chọn cái nào đây… cảm thấy đáp án nào cũng sai cả, ai …Nếu có Thẩm Mặc Trần ở đây có thể hỏi ấy rồi.

      “Bạn Tô Đào, cậu thấy phiền gì sao?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng trong trẻo, chỉ là rất , đủ để mình Tô Đào nghe được.

      Đào Tử xoay đầu lại, nhìn đến người sau lưng mình là Khúc Vũ cười cười, làn da trắng dưới ánh đèn càng thêm trơn bóng, đôi mắt trong suốt với cái nhìn đầy tò mò, cách lớp mắt kính mỏng nhìn mình.

      Đào Tử ngại ngùng mà cười “Có phải làm phiền đến cậu hay ?”

      Chương 164 học lớp tự học buổi tối 3
      Edit: Lựu Đạn


      “Tớ chỉ tò mò.” Khúc Vũ nhàng đỡ lấy mắt kính mũi mình, bộ dáng hiền lành như trước, cười “Từ lúc bắt đầu tự học đến giờ, mới hai mươi phú mà cậu thở dài mười hai làn, là có chuyện phiền não gì sao?”

      “Ặc… Haha…” Đào Tử xấu hổ gãi đầu, rất xấu hổ nếu đem chuyện mình bị bắt học lớp tự học, vì thế chỉ đành làm bộ khổ sở đáng thương, đem vở bài tập vật lý bàn quơ quơ trước mặt cậu, buồn bực phải, thầy giáo nhanh quá, nghe hiểu được gì.”

      “A, vì chuyện này à.” Khóe môi Khúc Vũ cong cong, đem vở bài tập vật lý của mình làm xong dưới ngăn bàn ra, ôn hòa với Đào Tử “Chỗ nào hiểu? Tớ có thế giải thích giúp cậu.”

      á? Vậy cảm ơn cậu.” Đào Tử cười tủm tỉm nhìn Khúc Vũ, trong lòng kích động vô cùng, mình sao nghĩ đến, Khúc Vũ chính là đứng nhất lớp đó sao, có cái gì hiểu đều có thể hỏi cậu ấy.

      Chỉ là…Đào Tử nhận vở bài tập của cậu xong, cẩn thận xem xem, tuy rằng đa phần đều là số cùng chữ cái, nhưng những cái khác chữ hán viết rất đẹp, rất cẩn thận tựa như rồng bay phượng múa.

      Chữ viết này…Nhìn có chút hơi quen mắt a….

      “Sao vậy? Có chỗ nào hiểu sao?” Khúc Vũ nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Đào Tử, cũng , nên khỏi hỏi .

      phải… Chỉ là cảm thấy… Chữ của cậu có chút quen mắt.” Đào Tử tay cầm vở của cậu, tay cầm bút đưa lên miệng gặm “Rốt cuộc là thấy ở đâu nhỉ…?”

      “Đúng …” Ánh mắt Khúc Vũ hơi lóe lóe cười “Đều là bạn học chung lớp, có lẽ lần trước thầy giáo gọi tớ lên bảng làm giải bài tập, nên cậu thấy qua?”

      “Ừ… cũng đúng…” Tư duy Đào Tử rất đơn giản, nghe xong những lời này của Khúc Vũ, nên cũng nghĩ nhiều, liền chỉ vào đề bài trong đó, hỏi cậu “Bài này làm sao?”

      “Ừ, bài này….” Khúc Vũ cầm lấy đề bài, nhìn sơ qua, liền cầm bút trong tay giải thích cách tính toán lên giấy nháp của Đào Tử.

      Ngày thu gió đêm oi bức, dù cho cửa sổ lớp có mở toang ra cũng mang theo chút mát mẻ nào.

      Dưới kiên nhẫn giảng giải của Khúc Vũ, Đào Tử nhanh chóng làm xong đống bài tập.

      cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu quá!” Đào Tử sung sướng nhìn đống bài tập của mình, thể ngờ được, năng lực diễn đạt của Khúc Vũ lại tốt đến như vậy, bài tập phức tạp đến như vậy dưới giảng giải của cậu nháy mắt liền trở nên dễ hiểu như vậy.

      cần ngại, tớ rất sẵn lòng.” Khúc Vũ cười hiền với Đào Tử, sau đó dùng bút gõ gõ xuống vở của mình “Hôm nay tớ làm bài tập xong sớm, bây giờ làm bài tập khác.”

      “Oa, lợi hại!” Đào Tử tâm khen ngợi cậu bạn, người này ràng làm bài tập xong từ lâu mà lại tự nguyện ngồi ngốc trong phòng đợi tiết tự học buổi tối, khó trách mỗi kỳ thi đều đứng nhất.

      “Tớ với Thẩm Mặc Trần, ai lợi hại hơn?” Khúc Vũ cười tủm tỉm hỏi .
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260212 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      165. học lớp tự học buổi tối 4

      “Ai?” Đào Tử khi nghe đến câu hỏi này, có chút sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nhìn khuôn mặt hiền lành của Khúc Vũ, cười tủm tỉm “Cả hai người cùng lợi hại như nhau, đều là người đứng hạng nhất, có đều cậu tương đối có kiên nhẫn, tính tình lại tốt, tự nguyện giảng bài tập cho tớ, còn Thẩm Mặc Trần công thức này nọ ra, để tự tớ suy nghĩ, nếu làm sai, còn bị ấy mắng….”

      ? Cậu ấy dữ lắm à?” Khúc Vũ giật mình, chống cằm nhìn Đào Tử, rất có hứng thứ tiếp tục hỏi “Cậu ấy phải bạn trai cậu sao? như vậy bạn trai phải dịu dàng với bạn có đúng hay ?”

      “A….” Đào Tử cau mày, nghiêm túc tự hỏi bản thân vấn đề này, sau đó lắc đầu “Tớ cũng lắm, chưa gặp qua cách chung đụng của đôi tình nhân nào cả….”

      Ừ.” Khúc Vũ tỏ vẻ đồng ý mà gật đầu, sau đó lại cười “Nếu là tớ, khẳng định đối xử dịu dàng với bạn của mình.”

      “Phải ?” Đào Tử ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú của Khúc Vũ, nấp sau lớp kính mỏng là đôi mắt dịu dàng, cả người cậu toát ra hơi thở ôn nhuận, làm người chút nghi ngờ lời của cậu.

      Khúc Vũ lần này có trả lời Đào Tử mà chỉ cười khẽ, nụ cười tựa như đêm hè đầy sao mang theo gió mát lạnh.

      “Vậy…Cậu có bạn à?” Đào Tử trong nháy mắt dâng lên tò mò với Khúc Vũ, ở điểm nào đó cậu cùng Thẩm Mặc Trần rất giống nhau, đều rất là ưu tú, đều thích chuyện, là người cuồng học tập, đều là học bá, nếu là như vậy có phải hay lại có thêm Thẩm Mặc Trần?

      có.” Lúc này Khúc Vũ vô cùng chắc chắn mà trả lời Đào Tử.

      “A, vậy cậu có thích nữ sinh nào ?” đôi mắt to tròn nhìn cậu với tràn đầy ham học hỏi.

      “Hả?” Khúc Vũ làm như đoán được hỏi vấn đề này, biểu tình rỏ ràng có chút sửng sốt, sau đó biến mất.

      á? Là ai á?” Tính hóng hớt của Đào Tử hừng hực bốc lên, thể tưởng tượng được, Khúc Vũ cũng thích bạn nữ nha, người như cậu ấy Tiểu Tuyến là cậu luôn luôn để ý chuyện bên ngoài, lòng đọc sách, đời trước khẳng định là hòa thượng.

      mặt Khúc Vũ vẫn là nụ cười như gió mát trong lành, sau đó lắc đầu, tiếp tục nhìn đề bài trước mặt mình, giọng “Bạn học Tô Đào, cậu còn có bài tập khác làm chưa xong đó?”

      “Ai da…” Khuôn mặt Đào Tử trắng nõn mềm mại lập tức nhăn lại, chỉ là thấy Khúc VŨ tiếp tục nghiêm túc làm bài, bản thân cũng thấy ngượng khi quấy rầy người ta, vì thế quay người , lấy bài tập toán ra, tiếp tục làm bài tập.

      “Ting….” Chuông báo giờ nghỉ tiết học buổi tối vang lên.

      Đào Tử đột nhiên quay người lại, đem đầu nằm lên bàn Khúc Vũ, chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi “ , , là ai vậy, tớ với người khác đâu!”

      cái gì?” Khúc Vũ bị đột ngột như vậy làm cho hoảng sợ, sớm quên mất vấn đề khi nãy của hai người.

      166. học lớp tự học buổi tối 5

      , người cậu thích là ai đó?”

      “Bạn học Tô Đào, cậu sao lại cố chấp với chuyện này như vậy?” Khúc Vũ mang vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn .

      “Gọi tớ Đào Tử là được rồi!” Đào Tử đưa tay chống cằm, nhìn vẻ mặt rối rắm của Khúc Vũ, tròng mắt đảo vòng, lại “Vậy nếu là cậu muốn người đó là ai, miêu tả dáng vẻ bạn ấy chút .”

      “Miêu tả dáng vẻ?”

      “Ừ, như vậy, tớ hỏi cậu, cậu trả lời!” Đào Tử đối với chuyện này, ràng theo kịp Khúc Vũ, tay vung lên, rất dũng cảm “Người kia học cùng trường với chúng ta sao?

      “Ừ.”

      “Là học chung khối với chúng ra sao?”

      “Ừ.”

      “Bạn ấy xinh đẹp ?”

      Khúc Vũ cười cười, gật đầu, lại lắc đầu.

      “Có ý gì đó? Bạn ấy rốt cuộc là xinh đẹp hay xinh đẹp á?”

      ấy có khi rất xinh đẹp, nhưng phần lớn là ấy rất đáng .”

      “A, a!!” Đào Tử đột nhiên nhìn cậu cười xấu xa, duỗi tay chọc chọc cánh tay cậu trêu “Vậy là cậu thích bạn ấy xinh đẹp hay là đáng .”

      Vấn đề này, Khúc Vũ trả lời, chỉ là khóe môi lên nụ cười dịu dàng.

      “Được rồi, vấn đề tiếp theo, ừm… bạn ấy biết cậu thích ấy ?”

      “Biết.” Khúc Vũ gật đầu, rất bình tĩnh mà nhìn Đào Tử, mỉm cười “Tớ với cậu ấy.”

      “Vậy, ấy cũng thích cậu sao?” Đào Tử nghiêng đầu nhìn cậu, tuy rằng Khúc Vũ phải là soái ca làm người nhìn chói mắt, nhưng cậu lại có khí chất độc đáo riêng mình, chỉ là cái cười ấm áp, làm cho người ta thêm tin cậy “Cậu ưu tú như vậy, ấy khẳng định cũng thích cậu ?”

      “……” Tươi cười mặt Khúc Vũ nhạt dần, sau đó chậm rãi lắc đầu.

      “Hả?” Đào Tử nhìn đơn mặt Khúc Vũ, khỏi tròn mắt ngạc nhiên hỏi “ thích? Hay là biết?”

      ấy có người rồi, nhưng người đó phải tớ.” Giọng trong trẻo có chút lạnh nhàng truyền đến, ràng là giọng điều tự nhiên mà lại làm người cảm thấy đau lòng.

      Đào tử trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng được lời nào an ủi cậu, trách được vừa nãy cậu muốn cho mình, người cậu thích là ai, ra là như vậy.

      “Cậu cũng đừng khổ sở, người ưu tú như cậu, có lẽ là ấy biết, nếu ấy biết chừng thích cậu đó.” Đào Tử suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới được câu an ủi như vậy.

      sao.” Khúc Vũ lắc đầu, bàn tay tự véo cằm mình, cười cười nhìn Đào Tử “Thích người, nhất thiết là ở bên cạnh người ấy, huống chi bây giờ tớ cũng thể cho cậu ấy hứa hẹn điều gì.”

      “A…Vậy nếu là vậy….” Đào Tử định thêm điều gì, tiếng chuông vào học vang lên, nhìn thấy Khúc Vũ ôn hòa cười với mình, liền cúi đầu, tiếp tục làm bài tập, chỉ là xoay người lại, nhìn bài tập của mình phát ngốc.

      Ai…Vì cái gì lại thể ở bên nhau???

      Sau giờ tan học, Đào Tử ngồi sau xe của Thẩm Mặc Trần, ôm eo cậu, cảm thái như vậy.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas7 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 167: học lớp học buổi tối 6
      Edit: LĐ

      Sau giờ tự học buổi tối, Đào Tử ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, ôm eo cậu, lời cảm khái như vậy.

      “Sao thế? học tiết tư học thôi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy?” Giọng trầm thấp của cậu ràng làm trái tim Đào rối rắm phiền muộn của Đào Tử bình ôn lại.

      “Đúng vậy, người ưu tú nhìn qua chuyện gì cũng thuận lợi, làm cho người ta hâm mộ, nhưng ra bọn họ cũng có chuyện thể theo ý muốn của mình được.”

      “Ừ…” Hiếm có được chuyện Thẩm Mặc Trần phản bác lời của Đào Tử mà chỉ nhàng gật đầu.

      cũng có chuyện như mong muốn sao?” Đào Tử mở to đôi mắt trong veo của mình, tin được mà nhìn lưng của Thẩm Mặc Trần, cậu nhìn có vẻ gầy, nhưng lại cao vượt bậc, từ đến lớn vẫn luôn để phía sau lưng, che chở tốt.

      có.” Thẩm Mặc Trần ra hai chữ, chắc chắn kiên định mà trả lời Đào Tử.

      “Vậy ừ cái gì chứ?” Đào Tử có chút bất đắc dĩ mà chớp chớp mắt, nhung là nghĩ đến Thẩm Mặc Trần nhìn thấy, liền đưa tay ra trộm nhéo eo cậu cái.

      “Bởi vì chuyện đến cuối cùng nhất định như mong muốn. “Giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần vang lên trong đêm yên tĩnh, mang theo đầy tự tin cùng đậm ý cười.

      “Xí… Chán….” Đào Tử ngồi sau xe đạp, nhàn nhã tự đắc mà đong đưa hai chân, gió đêm có chút lạnh, đèn đường mờ nhạt soi người bọn họ, đưa bóng dáng hai người kéo ra hết ngắn lại dài, chưa bao giờ nghi ngờ lời của cậu, cũng tin cậu nhất định là có năng lực như vậy, đem mọi chuyện trở thành như ý muốn.

      Kì thi đầu năm hai trôi qua.

      Ngày phát bài thi, khắp phòng đầy ắp tiếng xôn xao, lúc này đề thi vật lý đặc biệt trở nên biến thái, người đạt tiêu chuẩn trong lớp chỉ có mấy người, miễn bàn chuyện có người điểm cao.

      Triệu Tuyết cầm bài thi của mình nỡ nhìn, đó còn chình ình 60 điểm đỏ tươi.

      tệ nha, phải là đạt tiêu chuẩn rồi sao?” Đào Tử thò đầu sang, nhìn bài thi của Triệu Tuyết, lần thi này người đạt đủ điểm rất ít, bạn cũng đạt 60 điềm sao còn có vẻ mặt bi thương như vậy chứ.

      “Đủ điểm cái đầu cậu í!” Triệu Tuyết giận dữ mà trắng mắt nhìn Đào Tử “Điểm của bài thi này tất cả là 120 điểm, cậu đừng là cậu biết nhé?”

      “Hả? phải là 100 điểm sao?” Đào Tử vô tội nhìn Triệu Tuyết, vẻ mặt ràng là biết gì.

      “Cho nên lần, giáo viên ra đề lần này bị hư não rồi!” Triệu Tuyết bi phẫn mà nhìn bài thi của mình, bài thi này còn phải đem về cho phụ huy ký tên, nghĩ đến thái độ của cha già nhà mình khi nhìn thấy số điểm… Trời ạ … “Đào Tử, cậu được mấy điểm?”

      biết nữa, còn chưa có phát bài thi cho tớ nữa.” Đào Tử lậpt ức cũng khẩn trương vô cùng mà nhìn người bạn học phát bài thi kia, trong lòng lặng thầm cầu nguyện bản thân nhất định phải đạt đủ điểm.

      Bạn học kia cầm chồng bài thi đến gần, mặt có bất cứ thái độ nào nhìn Đào Tử, sau đó đem bài thi trong tay đưa cho .

      Đào Tử hồi hợp mà nhắm chặt hai mắt, vô cùng thành kính mà cầu nguyện dùng hai tay nhận lấy bài thi, sau đó đợi mở mắt, liền bị Triệu Tuyệt thẳng tay đoạt mất.

      “Woa, có nhầm hay ! Đào Tử cậu thi được 96 điểm đó!!!!” Tiếng gào của Triệu Tuyết vang bên tai , Đào Tử nhanh mở mắt nhìn bài thi trong tay bạn.

      168. học lớp học buổi tối 7
      Edit: LĐ

      Triệu Tuyết cầm bài thi trong tay, cái là 96 điểm cái là 60 điểm đỏ tươi, là trái ngược.

      “Woa, tốt quá, đạt đủ điểm rồi!” Đào Tử nhảy nhót cầm lấy bài thi của mình, vui vẻ , sau đó đột nhiên lại nhớ đến cái gì, xoay người sang chỗ khác, tò mò nhìn bài thi của Khúc Vũ, đó là 113 điểm, quả nhiên phải là người a!!!!

      cần nghĩ, lần này khẳng định Khúc Vũ lại đứng nhất rồi.

      Khúc Vũ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn Đào Tử, dừng lại bài thi vật lý trong tay , sau đó cười với Đào Tử: “ tệ, 96 điểm, đứng thứ hai.”

      “Tớ? Đứng thứ hai?” Đào Tử kinh ngạc, miệng mở to như chữ O, cái tay trắng nonc tin được mà chỉ chính mình.

      “Ừ.” Khúc Vũ gật đầu, mỉm cười : “Buổi sáng tớ mới giúp giáo viên sao chép số điểm, trừ tớ ra, có điểm nào cao hơn cậu.”

      vậy hả, hả, hả?” Đào Tử nhất thời quá vui mừng, vậy mà lại hỏi đến ba lần.

      Khúc Vũ sắp nhịn được cười, lại quay người lại, lắc lư cánh tay cảu Triệu Tuyết : “Cậu xem, Tiểu Tuyết, tớ lớp học thêm buổi tối có tác dụng đó, nhanh nhanh cùng tớ học lớp buổi tối !!!”

      Triệu Tuyết đầy buồn bực nhìn Đào Tử.

      Đến lúc học tiết thể dục, Đào Tử lại tiếp tục khuyên Triệu Tuyết học lớp tự học buổi tối.

      “Đến , Tiểu Tuyết, Khúc Vũ rất tốt, có gì hiểu đều có thể hỏi cậu ấy, cậu ấy đều kiên nhẫn trả lời.” Đào Tử cùng Tiểu Tuyết ngồi cạnh sân thể dục, nhìn người lại bên trong sân.

      “Khúc Vũ?” Triệu Tuyết đột nhiên mang vẻ mặt đầy mờ ám nhìn Đào Tử : “Cậu ta thích cậu, nên đương nhiên là đối với cậu có kiên nhẫn rồi, chẳng lẽ cậu quên lúc trước tớ với cậu, là mỗi ngày cậu ấy đều để sữa trong ngăn bàn cậu sao?”

      “Ai nha, sữa bò kia phải là cậu ấy để đâu.” Đào Tử vội vàng phẩy tay, giọng với Triệu Tuyết: “Sau có ngày tớ đến trường khá sớm, sữa kia là do bạn học cùng khoá chúng ta để, nè, chính là cái bạn đá cầu sân đó, mặc áo xanh nước biển đó, tớ với cậu ấy, sau cậu ấy liền để nữa.”

      “À, ra là vậy.” Triệu Tuyết nhìn cái người trong sân kia, suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

      “Hơn nữa,” Đào Tử đột nhiên là thần bí mà đến trước mặt Triệu Tuyết, bên tai bạn: “Khúc Vũ có người thương rồi.”

      hay giả? Tên nhóc đó mà có người thương rồi à?” Triệu Tuyết kinh ngạc, giọng liền khỏi lớn hơn.

      “Cậu làm gì kình ngạc như vậy? Vừa rồi cậu còn phải là cậu ấy thích tớ sao?” Đào Tử, vội vàng đưa tay bịt kín miệng Triệu Tuyết, liếc mắt nhìn bạn cái.
      “Thích cậu là chuyện bình thường, ngay cả cái người ai dám đến gần Thẩm Mặc Trần kia cũng đều thích cậu, người khác thích cậu cũng chẳng phải là kỳ quái, nhưng Khúc Vũ vậy mà lại thích người khác, vậy đúng là bình thường!!!” Triệu Tuyết vô cùng nghiêm túc gật đầu, nhìn Đào Tử .

      Quả đào 囧……

      “Tiểu tuyết, logic của cậu đúng là… Kỳ lạ… Ha ha ha… Ha ha ha…” Đào Tử mang vẻ mặt hết cách để nhìn bạn mình.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas7 others thích bài này.

    4. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Ư ư Trc theo dõi bộ này vs cực sủng vợ đúng gu luôn mà lâu r k thấy chương mới. Có người làm tiếp rồi. Mừng lắm luônn

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      169. Hai Người Giống Nhau 1
      Edit: LĐ

      “Này có gì, cần sùng bái tớ!” Triệu Tuyết chút để ý mà phất tay, đột đè sát Đào Tử giọng hỏi: “Người Khúc Vũ thích là ai á?”

      biết nữa, cậu ấy chịu cho tớ biết.” Đào Tử rất là vô tội, chớp chớp mắt, nhìn nhìn hai tay của bạn.

      “Có cái con mèo béo á~ Chẳng lẽ người cậu ấy thích đúng là cậu?” Triệu Tuyết cười đến mặt mũi đỏ ửng.

      “Đừng vậy, nữ sinh kia biết Khúc Vũ thích ấy, lại có thái độ gì, ai, cậu , người ưu tú như Khúc Vũ như vậy, thế mà cũng có có người muốn?” Đào từ ngồi đó, hai đùi nhàn rỗi đung đưa, vẻ mặt có cách nào giải thích được.

      “Ồ… Cậu ấy có người để thích sao?”Triệu Tuyết đột nhiên đem tay đặt trán, chặn ánh mặt trời, nhìn khắp nơi ngoài sân thể dục.

      “Cậu nhìn gì vậy?”

      “Tìm Khúc Vũ, ai, cậu xem, cậu ta ở bên kia đánh bóng rổ.” Triệu Tuyết giống như tìm ra đại lục mới, vẻ mặt đầy kích động kéo Đào Tử qua, chỉ vao sân thể dục, ý nhìn.

      Đào Tử nhìn theo tay chỉ của Triệu Tuyết.

      Chỉ thấy Khúc Vũ thân đồng phục bóng rổ màu trắng, động tác đẹp mắt giữ bóng vượt qua hàng phòng thủ, tiếp theo là cho bóng luồn dưới háng đối phương, liền vọt lên khung rổ, trước mặt cậu nháy mắt liền có ba người, nhưng cậu vẫn như cũ chút hoang mang dừng lại, nhảy lên, chuẩn bị ném bóng vào rổ, ngay trong nháy mát, đường bóng đến rổ kia đột nhiên thay đổi, cậu là truyền cho đồng đội phía sau.

      Bởi có người phòng thủ, người đồng đội kia đơn giản ba bước đến rổ bóng, đội của Khúc vũ liền chia ra làm hai.

      “Truyền bóng đẹp mắt!” Triệu Tuyết vui vẻ đến nỗi vỗ bả vai Đào Tử cái, thiếu chút nữa đem rơi khỏi chỗ.

      “Ha ha, Đào Tử, ngại quá, tớ phải là cố ý.” Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Đào Tử, Triệu Tuyết xấu hổ cười cười, nhanh đưa tay xoa xoa bả vai bạn, “Có điều phải nó lại, Khúc Vũ lớn lên cũng tồi, thành tích lại tốt, thể dục cũng tốt, ngày thường đối xử người cũng hoà đồng, lại , thể so là kém với Thẩm Mặc Trần của nhà cậu đâu.”

      “Ừ.” Đào Tử vô cùng ngắn gọn gật đầu.

      “Lại , Thẩm Mặc Trần nhà cậu, tính tình kém, còn đam mê thể thao, tuy rằng người lớn lên là rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, nhưng phỏng chừng là cũng chỉ có cậu mới có thể nhìn được cậu ta, lần trước tớ còn thấy bé lớp dưới, gửi thư tình cho Thẩm Mặc Trần của cậu, cậu ta cái cũng liếc mắt nhìn, trực tiếp lướt qua người bé mà , tớ cũng là trơ mắt nhìn vẻ mặt bé đó từ vui sướng liền trở nên đau lòng muốn chết, sau khi Thẩm Mặc Trần qua, bé còn đứng ở đó khóc rất lâu đó!”

      hay giả vậy? Có quá đó?” Đào Tử vẻ mặt tin được nhìn Triệu Tuyết, người này hay thích quá lắm đó.

      “Đương nhiên là rồi.” Triệu Tuyết tức giận mà liếc bạn trắng cả mắt, lại : “Có điều tớ cảm thấy bé kia cũng đáng, biết là Thẩm Mặc Trần có cậu rồi, còn đưa thư tình cho cậu ta, này phải là ràng muốn đào góc tường nhà cậu sao, tớ ghét nhất là tiểu tam!”

      “Được rồi, đừng làm bộ tức giận nữa, tớ còn giận, cậu giận cái gì!” Đào Tử nhàng vỗ vai Triệu Tuyết, cười tủm tỉm.

      170. Hai Người Giống Nhau 2
      Edit: LĐ

      “Cậu vì sao lại tức giận chứ! Cậu là sợ Thẩm Mặc Trần bị người ta cướp sao?”

      “A?” Đào Tử bị Triệu Tuyết hỏi đến ngẩn người, gãi gãi đầu mình, kỳ quái hỏi: “Tớ vì sao phải giận chứ?”

      “Chẳng lẽ cậu thấy khác đưa thư tình cho Thẩm Mặc Trần nhà cậu, cậu cũng ăn giấm sao?”

      “Ách…” Đào Tử nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, giống như mình đúng là có ghen nha, “ ăn giấm đâu, từ đến lớn, người ta đưa thư tình cho ấy nhiều lắm, tớ quen rồi, nếu mà ghen á, tớ còn chua đến chết sao?”

      “Ai, hiểu, Thẩm Mặc Trần nhà cậu, rốt cuộc là thích cậu ở điểm nào chứ, thần kinh thô, người ngốc nghếch, trừ khi nhảy múa, hào quang bắn ra bốn phía làm người kinh diễm ra ngày thường đúng là người ngốc mà.” Triệu Tuyết mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn bạn.

      “Này, cậu có lầm , tớ có chỗ nào ngốc, tớ phải là thi vật lý đứng thứ hai sao? Môn học khác tuy ưu tú như Thẩm Mặc Trần, nhưng tốt xấu gì cũng là học sớm chút phải hả!” Đào Tử đưa tay chọc chọc Triệu Tuyết, rất là nghiêm túc phản bác lại.

      “……”

      Ngu ngốc! Triệu Tuyết trợn trắng mắt, thành lời nhìn trời.

      gì thế?” Lăng Vân vừa rồi còn đá cầu trong sân, bây giờ liền thở hồng hộc chạy đến chỗ các , kéo áo thể dục của mình, tuỳ ý mà lau mồ hôi đầu.

      “Dù sao cũng phải cậu!” Triệu Tuyết tức giận nhìn cậu.

      “Làm gì dữ vậy, cẩn thận sau lại gả được!”Lăng Vân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Triệu Tuyết, khuôn mặt trắng nõn kia bởi vì vận động nhiều mà nhuộm màu đỏ ửng.

      “Gả được gả được, cần cậu lo!”

      “Được rồi, đến lúc đó mà gả được, tớ có thể cố gắng mà lấy cậu là được!” Lăng Vân vẫn mang vẻ mặt tươi cười như cũ, ra lại làm Triệu Tuyết tức muốn chết.

      “Ai cần cậu làm người tốt! Tớ là gả được cũng gả cho cậu!” Triệu Tuyết giận dữ hét vào mặt Lăng Vân.

      “Ai nha, chút, lỗ tai muốn điếc rồi nè!” Đào Tử bất đắc dĩ mà đưa tay lên che lỗ tai mình, sao mà Triệu Tuyết gần đây hung dữ với Lăng Vân như vậy, mà Lăng Vân lại vẫn cứ mang bộ dáng thích thú.

      Chẳng lẽ……

      Đôi mắt to đen của Đào Tử mở to, vô cùng mờ ám mà quét qua lại người Lăng Vân cùng Triệu Tuyết, môi tự giác mà cười cái đầy bỡn cợt.

      “Ha ha… hai người các cậu… Chẳng lẽ…?” Đào Tử đưa ngón tay bé ra, chỉ vào hai người họ.

      “Cậu mau đem ý nghĩ xấu xa trong đầu vất cho tớ!” Triệu Tuyết quay đầu giận dữ hét với Đào Tử.

      “Tớ có nghĩ cái gì đâu a!” Đào Tử vô tội mà nhìn bạn, đùa dai “Này, tiểu tuyết, cậu sao lại đỏ mặt? Chẳng lẽ là do lời tớ vừa rồi?”

      “……”

      “Ai nha, càng đỏ thêm nha, Tiểu Tuyết có phải cậu bị bệnh rồi ??” Đào Tử làm bộ đưa tay sờ trán Triệu Tuyết, lại bị bạn lập tức dùng tay hất ra.

      chuyện với mấy cậu nữa!” Triệu Tuyết để lại câu, sau đó liền nhảy xuống, chạy về phía lớp học.

      “Này này, Tiểu Tuyết, có phải cậu là xấu hổ hay á???”
      Last edited: 8/4/19
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :