1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 7
      Edit: Song

      Vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng của nàng.

      Từ khi được gả cho Dương Thiệu , cứ mỗi lúc sợ hãi, nàng lại bổ nhào vào trong lồng ngực , mà ôn nhu an ủi, có rồi, cái gì cũng cần sợ.

      Nhưng tại……

      Đối diện với nam nhân vẻ mặt đầy mặt phẫn nộ này, nước mắt Kỷ Dao thiếu chút nữa tràn mi.

      Nhưng nàng mau chóng liền tỉnh táo lại, nàng chết qua lần, trở về năm mười ba tuổi, Dương Thiệu cũng phải là Dương Thiệu kia, phải là phu quân của nàng, thể thân cận như vậy được.

      Bất quá, nàng dám đụng vào con sâu kia a, Kỷ Dao nghẹn khuất, nước mắt lại từng giọt, từng giọt to rơi xuống, đây thật là muốn lấy mạng của nàng mà, nàng dám bắt con sâu này đâu!

      Nhìn tiểu nương khóc đến nhũn người, Dương Thiệu liền nói với Trần Tố : “Ngươi xuyên mồi câu .”

      “Dạ” Trần Tố động thủ.

      Rốt cuộc cần nàng phải làm, Kỷ Dao trộm ngắm Dương Thiệu, liếc mắt cái nghĩ thầm, vẫn là mềm lòng với nàng, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu chút.

      Chờ Trần Tố chuẩn bị xong, nàng ngồi ở bờ sông, đem dây câu ném ra, đôi mắt nhìn chăm chăm mặt nước. Cứ như thế, nàng cũng nghĩ cùng Dương Thiệu chuyện nhiều. đoạn nhân duyên kiếp trước kia là nghiệt duyên, đối với ai cũng đều tốt, cho nên vẫn sớm chút đem cá câu lên cho xong.

      Nàng hết sức chăm chú, lại biết Dương Thiệu cũng nhìn nàng chằm chằm.

      Vừa rồi, trong nháy mắt kia lại khiến kia nhớ tới kiếp trước, xem ra, hiện giờ mười ba tuổi, lá gan Kỷ Dao càng nhỏ hơn, chỉ bị sâu dọa thôi, cư nhiên có thể nhào vào trong lòng ngực người ta để trốn. Chuyện này cũng quá kỳ cục a, đổi thành nam nhân khác, lẽ nàng cũng như thế? ( hình như có mùi giấm đâu đây)

      Trong lòng vui, lấy ra túi rượu bên hông, uống hớp lớn.

      Mùi hương bốn phía.

      Là ngự tửu trong cung hoàng đế thưởng cho Hoài Viễn hầu phủ, hương vị phi thường mê người. Nàng nhớ mỗi lần uống, Dương Thiệu luôn chỉ cho nàng uống chút, ngậm ở trong miệng đút cho nàng.

      Mặt Kỷ Dao mặt đột nhiên đỏ lên.

      Sao lại nhớ chuyện đó làm chi?

      Đều là chuyện quá khứ rồi!

      Nàng lắc lắc đầu.

      Lúc này, dây câu bỗng động đậy, nàng vội vàng kéo cần câu, có con cá tung tăng nhảy nhót đó.

      con” nàng , ý là câu con nữa, nàng có thể rồi.

      Trần Tố đem cá gỡ xuống.

      Dương Thiệu im lặng.

      Trần Tố lại giúp Kỷ Dao xuyên mồi câu.

      Vẫn rất thuận lợi, cần đợi lâu, lại câu được một con khác còn lớn hơn con trước ít.

      Dương Thiệu nhướng mày, nhớ tới kiếp trước, bọn họ ra ngoài du ngoạn, lần nào Kỷ Dao cũng muốn dạy câu cá, kết quả con đều câu được, lại liều mạng làm nũng, bắt câu cho nàng ăn.

      Nguyên lai, nàng biết câu cá.

      Cũng là kiếp trước hắn ngốc, bị lừa đến xoay mòng mòng.

      Dương Thiệu : “Xong rồi.”

      Rốt cuộc cần đền tiền, Kỷ Dao buông cần câu, hướng thi lễ: “Hôm nay đa tạ công tử khoan thứ, tình này ta khắc trong tâm khảm.” Tóm lại là hầu gia, cuối cùng cũng có truy cứu, xem như tránh được kiếp.

      Dương Thiệu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ xinh xắn, nhướng mày : “Tình này khắc trong tâm khảm? Vậy Bản hầu có ích lợi gì đây?”

      Bản hầu?

      đưa thân phận ra, Kỷ Dao vội làm bộ khiếp sợ : “Hầu gia, tiểu nữ cũng muốn bồi thường, chỉ lấy ra nhiều bạc như vậy, ngoài việc vì hầu gia câu mấy con cá, ghi nhớ kỹ ân tình này, tiểu nữ cũng biết làm gì hơn.”

      Có thể làm được nhiều lắm nha, nghĩ vâỵ nhưng Dương Thiệu ra, chỉ nhàn nhạt bảo : “Ngươi .”

      hoàn toàn có sự ân cần với nàng như trong kiếp trước, chỉ một bộ dáng kiêu ngạo cao cao tại thượng, Kỷ Dao cắn môi nghĩ thầm, Dương Thiệu tại quá đáng ghét , giống như đã thay đổi thành người khác, bất quá dù sao nàng cũng nghĩ sẽ gả cho hắn nữa, hà tất để ý thái độ của làm chi?

      Nàng thi lễ, rồi quay đầu rời .

      Dương Thiệu nhìn theo bóng dáng nàng, sau đó đem hết cá trong sọt ném trở về hồ. Kiếp này, tuyệt sẽ để lập lại giống như trước, mới lần đầu tiên gặp mặt Kỷ Dao đã thân thiện, khiến tiểu nha đầu vểnh cái đuôi lên tận trời, đem để vào mắt, cuối cùng mọi thương của hắn chỉ có đổi lấy được lừa gạt của nàng. Lần này, muốn Kỷ Dao thích trước, dâng ra tấm chân tình của nàng, trong mắt lẫn trong lòng nàng, vĩnh viễn chỉ có một mình .

      Đương nhiên, hôm nay chỉ là bắt đầu.

      Bên cạnh, Trần Tố hoàn toàn chủ tử muốn làm gì nữa. Ngay từ đầu nấp ở chỗ này , cố ý cùng tiểu nương đụng vào nhau, huỷ hoại ngọc bội, bắt nương người ta câu cá, kết quả cá câu được lại cần, đem thả hết xuống hồ.

      Đây là chuyện gì a ?

      phải coi trọng nương này chứ? Nhìn bất quá chỉ mới mười hai mười ba tuổi thôi mà? Lần trước ở ngọc mãn đường, cũng là chủ tử bảo nhìn chằm chằm Kỷ gia, lẽ vì xem Kỷ nhị nương này sao, Trần Tố cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      Lại đến Kỷ Dao, vội vội vàng vàng trở về còn dặn dò Mộc Hương: “Chuyện hôm nay được ra, vừa rồi ta quá mức sợ hãi, đụng chạm thân cận cùng người nọ ...quyết thể lan truyền ra ngoài.”

      Biết tiểu thư của mình cũng ́ ý, Mộc Hương đương nhiên hiểu được, liền gật đầu.

      Trở lại bên người ca ca, Kỷ Dao lau mồ hôi trán.

      “Nãy giờ chơi nơi nào?” Kỷ Đình Nguyên , “Ta đã câu được hơn mười con cá rồi!”

      Đừng nhìn ngày thường thanh cao, cùng muội muội thân thiết, lúc này còn phải chờ nàng khen sao? Nam nhân a, Kỷ Dao cười tủm tỉm : “Ca ca lợi hại nha, muội ở bên kia xem những người khác câu cá, đều chỉ câu được hai con, hoàn toàn phải đối thủ của ca ca đâu.”

      Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên giương lên, rất đắc ý.

      Hai người chuyện thì Kỷ Nguyệt tới.

      “Tỷ tỷ ở cùng nương bồi tiếp các phu nhân chuyện sao?”

      “Đến xem các người.” Kỷ Nguyệt cũng ứng phó đủ rồi, những phu nhân đó cũng phải quý tộc gì, nhưng tầm mắt đều hướng lên , hy vọng tìm dòng dõi tốt hơn để kết thân. Mẫu thân cho rằng chỉ cần nàng tài giỏi, xinh đẹp, các phu nhân thích, nhưng hoàn toàn ngược lại, các nàng mới coi trọng mặt này đâu.

      Nếu là cùng các công tử gặp gỡ, còn có khả năng nhiều hơn.

      Kỷ Nguyệt mang đến ghế con ngồi lên.

      “Câu được mấy con rồi?” Nàng hỏi.

      "Sắp ba mươi con rồi"

      Vì muốn Kỷ Đình Nguyên cao hứng, Kỷ Dao lại nức nở khen thêm hồi, “Nếu ca ca mỗi ngày ở chỗ này câu, sợ là cá trong hồ sẽ tuyệt chủng luôn.”

      “Ai nha, nhiều như vậy rồi, sao nghỉ ngơi ?” Kỷ Nguyệt , “Nếu , trước nướng mấy con ăn thử?”

      Kỷ Đình Nguyên kêu gã sai vặt chuẩn bị lửa than.

      Nơi xa lại có người lại đây câu cá, lúc ngang qua, Kỷ Dao ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy, cứng người lại, nàng có chút muốn vả miệng mình, biết vậy thèm tới đây câu cá làm gì .

      Vừa rồi gặp được Dương Thiệu , tại lại gặp được người còn đáng sợ hơn - Tạ Minh Kha.

      Kỷ Dao gục đầu xuống, làm bộ thấy hắn.

      Nhưng Tạ Minh Kha mắt sắc, liền nhanh phát ra hai chị em, bọn họ tựa hồ chuẩn bị cá nướng, có gã sai vặt ở trong hồ cầm cá rửa sạch.

      Tạ Minh Kha thản nhiên đến bên cạnh đám người Kỷ Dao câu cá.

      Kỷ Dao nhịn được, lẻn đến bên Kỷ Nguyệt thấp giọng : “Tỷ tỷ, là người kia .”

      Kỷ Nguyệt đương nhiên thấy được: “ cần lo , cũng phải sợ, nên làm cái gì thì làm cái đó.”

      “Ừ.” Kỷ Dao gật đầu.

      Nhưng cố tình Kỷ Đình Nguyên lại quen biết Tạ Minh Kha, bởi vì từng là Trạng Nguyên, ở Hàn Lâm Viện dạy học, nhập vào Đông Cung ban,tính ra hai người là quan cùng triều.

      “Tạ đại nhân.” Kỷ Đình Nguyên cung kính.

      Thi đậu Trạng Nguyên là mộng của mỗi học sinh , bất quá mộng của Kỷ Đình Nguyên thành, nên rất kính nể những người có tài học.

      “Tạ đại nhân cũng có nhã hứng tới câu cá?”

      “Khó được lúc rảnh rỗi thư giãn chút," Tạ Minh Kha , “Kỷ đại nhân, ngươi đã câu được đầy sọt rồi à ”

      Kỷ Đình Nguyên cười: “ biết Tạ đại nhân chịu cùng vui ",rồi mời ăn cá nướng.

      Đại Yến chịu ảnh hưởng phong tục người Hồ, giữa nam nữ cần quá nghiêm khắc, nữ tử ra cửa cần mang mũ, thanh niên nam nữ ra ngoài du ngoạn cũng có thể cùng , chỉ là động tác thể quá thân mật thôi.

      Kỷ Dao nghe xong đau đầu.

      Tuy rằng tại Tạ Minh Kha còn chưa bị Tống Vân mời chào, nhưng tương lai, là cánh tay trái bờ vai phải, mà ca ca nàng, kiếp trước chính là cùng Tống Vân đối nghịch! Nàng suy nghĩ, mắt nhìn Tạ Minh Kha, chân hắn còn tốt cũng có phế, chẳng lẽ Tạ Minh Kha bởi vì gặp được các nàng, nên tránh được kiếp? Ngày ấy ai cứu hắn ?

      tiện nghi cho !

      nghĩ ngợi, Tạ Minh Kha : “Kỷ đại nhân cần khách khí.”

      Rồi uyển chuyển từ chối, Kỷ Đình Nguyên đương nhiên miễn cưỡng.

      Mùi hương cá nướng nhanh chóng lan ra tứ phía.

      Kỷ Nguyệt lúc này giọng hỏi Kỷ Đình Nguyên: “Vị Tạ đại nhân này là ai?”

      “Là Hàn Lâm Viện học sĩ, bọn họ là Tạ gia trăm năm vọng tộc, phụ thân là Lại Bộ Tả Thị Lang……”

      Tất cả đều là những từ ngữ khen ngợi, Kỷ Dao nghĩ thầm, loại người xấu này, có cái gì mà khen? Nàng cắt ngang lời hai người, duỗi tay : “Ta đói bụng.”

      Kỷ Đình Nguyên vội cầm con cá cho nàng: “Tiểu tâm năng.”

      Ca ca cho, Kỷ Dao thổi thổi liền đưa vào trong miệng cắn : “Thơm quá a! Ca ca, cùng ăn .” Lại đưa cho Kỷ Nguyệt, “Tỷ tỷ!”

      “Các ngươi ăn trước,” Kỷ Nguyệt thanh mềm , “Dao Dao, như thế nào, vừa ăn , nếu lạt, ta lại cho ngươi chút xíu muối.”

      “Vừa rồi, trù nghệ của ca ca là nhất.”

      Kỷ Nguyệt giật mình, cảm giác Kỷ Dao tại quá thích nịnh nọt Kỷ Đình Nguyên.

      Kỷ Đình Nguyên thực hưởng thụ, cười ha ha.

      Kỷ Nguyệt đưa nước cho Kỷ Dao: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”

      Huynh muội ba người cười đùa ngừng.

      Tạ Minh Kha cầm cần câu tay nắm chặt, có chút hâm mộ, bởi vì có thân huynh đệ, thân tỷ muội, tại có được, chỉ có...

      đứng lên,khi xoay người lại liếc mắt cái liền thấy được người ngồi ở đối diện là Kỷ Nguyệt.

      Mặt nàng dưới ánh lửa than nhiễm hồng, tươi đẹp như hoa, đôi con ngươi càng thêm trong trẻo, Tạ Minh Kha nghĩ đến thanh vừa rồi nghe được, nàng vẫn luôn chiếu cố ca ca cùng muội muội, hình như chính mình có ăn được bao nhiêu.

      Người này thực ôn nhu, nhưng cũng rất bình tĩnh.

      Ít nhất ở thời điểm nàng gặp được , vẫn rất bình tĩnh.

      chưa từng gặp qua nữ tử như vậy.

      Lúc Tạ Minh Kha suy tư lại nhìn thấy ánh mắt Kỷ Nguyệt.

      Nàng phảng phất nhớ sự tình ngày đó, ánh mắt trong trẻo, bình thản. Tạ Minh Kha đột nhiên có cảm giác nên lời, bước tới :

      “Kỷ đại nhân, cá nơi này chỉ sợ đều bị ngươi câu hết, chắc ta phải đổi chỗ khác vậy.”

      “A,” Kỷ Đình Nguyên sửng sốt, “Ngươi câu được gì sao? bằng đừng câu nữa, trước ngồi xuống đây ăn cá .”

      Thịnh tình lúc này, Tạ Minh Kha lại tiếp tục từ chối nữa.

      đến ngồi cạnh Kỷ Nguyệt.

      “Kỷ nương,” Tạ Minh Kha , “Có thể rải cho ta chút xíu muối , ta thích mặn chút.”

      Kỷ Dao thấy tới ăn được tự nhiên, nghĩ tới da mặt Tạ Minh Kha còn dày như vậy, còn tự nhiên đến ngồi bên cạnh tỷ tỷ mình, nhớ chính mình trải qua tình gì sao? uy hiếp thiếu nữ còn trong sạch (hoàng hoa khuê nữ) băng bó miệng vết thương cho hắn, nhìn thân thể hắn! Chuyện này nếu như bị người khác biết, thanh danh tỷ tỷ khẳng định sẽ bị huỷ hoại, còn biết xấu hổ mở miệng nữa chứ.

      Kỷ Dao tới, cầm một nắm muối lên hướng con cá của thả xuống.

      Tạ Minh Kha giương mắt, cùng ánh mắt Kỷ Dao đối nhau.

      Tiểu nương nhếch miệng cười: “Tạ công tử, như vầy đủ mặn chưa, nếu đủ, ta còn có nữa” với một vẻ tự nhiên như .

      Kỷ Nguyệt : “Dao Dao, được vô lễ.”

      Lại hướng Tạ Minh Kha xin lỗi, “Tạ công tử, muội muội tuổi còn , xin đừng để ý, ta đổi cho ngươi con cá khác.”

      Nàng đem con cá mình ̣nh ăn đưa cho .

      Ngón tay thon dài đưa cá tới trước mặt, tuyệt đẹp đến nỗi nên lời, làm liên tưởng tới hoa ngọc trâm mùa thu, Tạ Minh Kha : “Kỷ nương, cảm ơn.”

      Lời thực bình thường, nhưng cùng ánh mắt hắn bất đồng, Kỷ Nguyệt nhìn ra, nói cảm tạ vì sự tình lần trước.

      cần khách khí.” Nàng vẫn an tĩnh như vậy, giống như mặt hồ ngày xuân.

      Tạ Minh Kha gì nữa, cúi đầu ăn cá.

      Kỷ Dao rất thích Tạ Minh Kha , bởi vì gia thế hắ́n quá phức tạp, tỷ tỷ cùng ở chung có chỗ nào tốt. Nàng chỉ muốn cả nhà bình an sinh sống qua ngày mà thôi.

      Phụ thân thăng quan, cần làm đến quá lớn, tam hay tứ phẩm được rồi, ca ca cưới một người vợ hiền, tỷ tỷ gả cho một phu quân tốt, như vậy cũng đủ để nàng vui mừng.

      Mắt thấy Tạ Minh Kha rời , Kỷ Dao : “Tỷ tỷ, nên để ý đến , muội cảm giác cùng người này ở bên nhau rất nguy hiểm, lần trước khẳng định hắn bị người ám sát.”

      Xác như thế, nhưng Kỷ Nguyệt cảm thấy bằng năng lực Tạ Minh Kha khẳng định vẫn có thể ứng phó nổi, bằng cũng thể thoải mái tới đây câu cá, người bình thường gặp được loại tình này sớm sợ tới mức hồn phi phách tán.

      “Dao Dao, Tạ đại nhân kia thân phận là gì, chúng ta tại đều biết, việc trước kia xem như xóa bỏ toàn bộ , muội chớ đắc tội với , tỷ đương nhiên cũng vậy.”

      Nàng một cách nhẹ nhàng.

      Nhưng thực tế, sao có thể tức giận? Nàng là một nương, lại bị Tạ Minh Kha ép buộc chà lau vết máu, rửa sạch miệng vết thương, đụng chạm vào thân thể . Chuyện này, nàng vĩnh viễn đều quên được, nhưng trừ bỏ nhẫn nhịn, thể khác hơn. Kỷ gia phải là danh môn thế gia, ở kinh đô có thể bước từng bước gian nan, cho nên rất nhiều chuyện, chỉ cần phải quá phận, nàng đều có thể nhịn xuống.

      Nhưng hôm nay lại tới câu cảm ơn.

      Ngược lại làm cho nàng có cảm giác hắn khinh người quá đáng, cứ xem như chuyện gì, thậm chí nói cảm ơn cũng ràng là có thể bỏ qua chuyện này sao?

      Kỷ Nguyệt khẽ phủi phủi tro bụi dính vào váy sam, lại phủi hết được oán giận đối với Tạ Minh Kha.

      Tác giả có lời muốn :

      Tạ Minh Kha: Vậy như thế nào ngươi mới nguôi giận?

      Kỷ Nguyệt: Ta phải nghĩ kỹ lại đã……

    2. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 8:

      Editor: songanh

      Kỷ Dao ăn cá xong, nghiêng người qua bên mơ màng sắp ngủ.

      Kỷ Đình Nguyên : “Ăn no quá rồi hả?”

      phải, muội chỉ thấy buồn ngủ.”

      "Chính là ăn quá no đó” Kỷ Đình Nguyên kéo nàng lên, “Đứng dậy chơi chút, đừng nằm yên như vậy sẽ khó tiêu.”

      Kỷ Dao bị dẫn tới bãi cỏ.

      Kỷ Đình Nguyên gọi Mộc Hương : “ phải có mang theo diều tới sao?”

      Mộc Hương vội vàng lấy diều.

      Kỷ Đình Nguyên đem con diều nhét vào trong tay Kỷ Dao : “ thả diều .”

      Khó được lúc ca ca chủ động chơi cùng nàng như vậy, trong lòng Kỷ Dao cao hứng, cầm diều chạy lên.

      Ai ngờ, phía đó cũng có một nương thả diều, hai người thiếu chút nữa đâm vào nhau. Kỷ Dao bị dẫm lên một góc váy, nàng xoay người : “ cầu ngươi……”

      Chưa xong, nàng nghẹn họng.

      nương này lại là Du Tố Hoa!

      Kiếp trước, nàng ta ỷ được thái phu nhân thích, mỗi ngày ở Hoài Viễn hầu phủ, ở trước mặt Dương Thiệu lắc lư, chẳng qua Dương Thiệu thèm liếc mắt nhìn cái. Kỷ Dao đối với nàng ta có hảo cảm gì, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm: “Ngươi dẫm lên váy ta.”

      “Chẳng lẽ phải ngươi đụng vào ta ?” Du Tố Hoa nhướng mày, “Nơi này là ta thả diều trước, ngươi thấy được sao?”

      ̃ ngạo khí bốc lên.

      Du Tố Hoa này tính là cái gì chứ, Kỷ Dao cắn răng nghĩ thầm, bày đặt diễu võ dương oai, trước kia ở hầu phủ, chữ cũng dám động tới nàng. Vì muốn nịnh bợ Dương Thiệu, ngoài mặt nàng ta luôn giả bộ ôn nhu, mở miệng ngậm miệng đều kêu “Muội muội, muội muội”, nhưng trong lòng chỉ sợ toàn mắng gọi nàng là tiểu nhân .

      Kỷ Dao đem góc váy kéo ra, giờ nàng khinh thường thèm nói cùng Du Tố Hoa.

      Thấy muội muội bị khi dễ, Kỷ Đình Nguyên bước nhanh đến hỏi : “Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Đừng xem thường phụ thân Kỷ Chương của nàng nha, tuy gia thế được tốt lắm, nhưng con người lớn lên tuấn, Liêu thị lại xinh đẹp như hoa, sinh hạ ba người con, dung mạo mỗi người đều xuất sắc. Hai nữ nhi, thanh lệ, dịu dàng, nhi tử cũng là tuấn vô song, nhất là con trai, giống hệt Kỷ Chương, dáng người thon dài, hiển nhiên là một mỹ nam tử.

      Du Tố Hoa cảm thấy trước mắt sáng ngời, thanh liền trở nên nũng nịu: “Công tử, là ta tốt, ta phát lệnh muội ở thả diều ở đây, xin lỗi.”

      Kỷ Dao sớm hiểu được thủ đoạn của ả rồi, Du Tố Hoa bởi vì lớn lên được xinh đẹp,cho nên chỉ có thể dùng công phu thanh lấy lòng người, chỉ cần vừa thốt ra lời, có thể ngọt chết ngươi, thái phu nhân cũng chính là vì thế mới thích ả.

      “Nàng ta dẫm váy của muội” Kỷ Dao , “Bất quá muội thèm so đo, ca ca, chúng ta nơi khác thả diều .”

      Kỷ Đình Nguyên đại khái đã hiểu được chuyện gì, cười lạnh : “ đâu? Cỏ này cũng có ghi dấu là của ai, nếu ai còn dám dẫm ngươi, ta liền tính sổ với người đó.”

      Kỷ Dao thật sự kinh ngạc. Ca ca chắc rất đau lòng nàng, cho nên mới tỏ ra ngốc nghếch như vậy.

      Nhưng đời này, nàng tham lam nhiều, chỉ cần người nhà bình bình an an, những việc khác, đều cần tính toán.

      Du Tố Hoa nghĩ tới lại có vị công tử dám coi thường mình, nhất thời trong lòng nổi giận, chỉ vào nơi xa : "Biểu ca ta ở đó, biểu ca ta chính là Hoài Viễn hầu !”

      Kỷ Dao giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Dương Thiệu đứng ở nơi xa, cùng thái phu nhân chuyện. Thái phu nhân mặc áo thêu chữ vạn mỏng manh ( vạn tự văn thu hương sắc mỏng???), vẫn như trước hề sợ lạnh.

      Nhớ tới kiếp trước, khi nàng mới gặp thái phu nhân , biểu tình mặt thái phu nhân đã lộ ra cho thấy, ngoại trừ Dương Thiệu, cả Dương gia, có ai thích nàng, mà đời đó, nàng lại cùng Dương Thiệu dây dưa dứt.

      Kỷ Dao lắc lắc đầu, kéo Kỷ Đình Nguyên .

      Tiểu nương nhanh, góc váy cuồn cuộn, nhẹ nhàng giống như một con bướm, Dương Thiệu nhìn bóng dáng nàng, chợt nhớ tới trước kia, hắn muốn dẫn nàng thả diều, nàng luôn nói là muốn, là chạy quá mệt mỏi. Nhưng rồi có ngày, nàng lại ở lâm uyển thả diều, là bởi vì ngày hôm đó có Thái Tử Tống Vân tới săn thú. Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều, sau lại nghe nàng gọi tên Tống Vân trong lúc bệnh, từng chuyện từng chuyện nhớ ra, hắn mới hiểu được Kỷ Dao thích người kia nhiều bao nhiêu.

      Bất quá đời này, Tống Vân còn có thể tiếp tục phong quang như vậy nữa sao?

      Ngón tay Dương Thiệu xoa xoa chuôi kiếm, khóe môi lộ ra nụ cười .

      Kỷ Đình Nguyên bị Kỷ Dao kéo đến nơi xa.

      Sao hôm nay muội muội hiền vậy, một chút tính tình đều có, như suy tư, nhìn Kỷ Dao : “Dao Dao, nghĩ tới lá gan muội thu lại rồi ha. Nếu là ngày thường, gặp được loại người này, chắc là muốn nháo trận mới xong.”

      Đúng vậy, như trước kia nháo một trận để rồi cuối cùng đều là chính mình chịu xui xẻo, tựa như ở kiêp trước, nàng đối phó với Chu Lương , lần thành công, ngược lại đem Tống Vân dần dần đẩy về phía Chu Lương , mà nàng lại càng bị chán ghét, triệt để trở thành kẻ thất bại.

      giờ trọng sinh, đầu óc nàng đã thanh tỉnh nhiều hơn.

      Kỷ Dao cầm lấy diều cười, chạy thả.

      Chơi lát, mồ hôi đầy đầu.

      Nàng đứng ở dưới bóng cây lau mồ hôi.

      Kỷ Đình Nguyên hỏi: “Hôm nay sao muội chơi có mình, nương vẫn luôn theo muội... Thẩm Nghiên gì đó ...đâu rồi?”

      Kỷ Dao hoàn toàn nghĩ tới ca ca hỏi nàng, ngẩn người : “Ca ca, ngươi muốn gặp nàng, nhớ nàng à ?”

      “Đâu có”

      Tiểu nương kia thích nhìn chằm chằm , thấy nhìn ngây ngô cười, mỗi lần như vậy làm hắn cũng ngại ngùng, nhưng thấy muội muội thường xuyên cùng nàng ta ở bên nhau riết cũng thành quen, cho nên khi thấy thì mới hỏi chút.

      “Ta chỉ cảm thấy lạ thôi.”

      Kỷ Dao gật gật đầu, đột nhiên : “Ca ca, về sau muội nhất định chọn cho ca một người vợ tốt!”

      Kỷ Đình Nguyên nhếch miệng cười: “ cái gì đâu ? Ai muốn thành thân chứ?”

      “Ca còn muốn thành thân, ca đã hai mươi rồi nha.”

      “Gấp cái gì, chờ hai người các ngươi đều gả rồi lại .” Kỷ Đình Nguyên .“Mỗi ngày ta còn phải ra ngoài, cùng bằng hữu giao lưu, quá nhiều việc lo hết.”

      là một lãng tử, chỉ thích giao thiệp ở bên ngoài.

      Kỷ Dao níu cánh tay hắn: “Dù sao chuyện này muội nói cũng phải tính.”

      “Trước tiên muội lo cho chính mình , với tính tình này của muội, ta thấy muốn tìm tướng công cũng dễ dàng đâu.”

      Tức giận, Kỷ Dao lại cùng hắn gây gổ hồi.

      Lúc huynh muội hai người chuyện, Kỷ Nguyệt còn ở Trân châu hồ, thấy Kỷ Đình Nguyên hề lại đây, nàng bèn kêu gã sai vặt đem đồ đạc thu dọn lại.

      Tạ Minh Kha ở đối diện câu cá, người vẫn bất động, yên tĩnh như tượng.

      Kỷ Nguyệt nhìn thoáng qua, rồi rời .

      Ai ngờ phía trước lại có vị công tử tới, đến bên hồ kêu lên: “Đại ca, ngươi câu cá cũng lâu rồi, tổ mẫu sai ta kêu ngươi qua đó.” Khi chuyện, đột nhiên hắn nhìn thấy Kỷ Nguyệt, hai chân trở nên bất động, chỉ cảm thấy kia nương kia phảng phất như từ ánh trăng mà đến, thanh lãnh tựa tiên tử, mặt mày nhàn nhạt, trang điểm, lại như ngưng tụ toàn bộ linh khí ngày xuân.

      Cho đến lúc Kỷ Nguyệt đã xa, hồn hắn còn chưa có trở về.

      Tạ Minh Kha nhìn thấy vậy, mở miệng hỏi: “Tổ mẫu tìm ta chuyện gì?”

      “A!” Kia công tử như ở trong mộng mới tỉnh, xoay người lại trả lời, chỉ là tâm tư sớm bị Kỷ Nguyệt hấp dẫn .

      Lúc này sắc trời còn sớm, Liêu thị cùng các phu nhân cũng đã chuyện xong, liền kêu Kỷ Chương cùng ba hài tử ngồi xe về nhà.

      đường, Liêu thị hỏi Kỷ Dao: "Có phải con cãi nhau với Thẩm nương ?”

      “Nàng cùng nương cái gì hả?” Kỷ Dao thầm nghĩ, Thẩm Nghiên này đúng là xấu mà, mới đó đã cáo trạng.

      Ai ngờ Liêu thị : “Nàng cái gì cũng chưa , chỉ là khóc thôi, bất quá ta thấy lúc đầu nàng cùng con ở bên nhau. Dao Dao, có phải con bắt nạt nàng ?”

      Tính tình con gái mình, nàng biết rất , Kỷ Dao thập phần tùy hứng, nhưng nàng luôn nỡ trách mắng con dù chỉ câu.

      “Con có khi dễ nàng,” Kỷ Dao bĩu môi, “là nàng lại muốn đưa đồ cho con, con cần, nàng chịu, con tại hoài nghi nàng có phải có mục đích gì , vì sao cứ luôn tặng đồ cho con vậy? Có câu "bắt người tay ngắn", còn "lễ nhẹ tình ý nặng", nàng luôn đưa cho con những đồ vật quý trọng, nương xem nàng rốt cuộc là có ý gì ?”

      Liêu thị nhất thời đáp được.

      “Tỷ tỷ, ngươi ?”

      Kỷ Nguyệt suy nghĩ: “ việc gì mà tự nhiên ân cần, luôn là có ý đồ, nàng làm việc quang minh lỗi lạc thì chúng ta cần để ý tới.”

      Liêu thị hơi nhíu mày : “Nương cảm thấy Thẩm nương tồi, nhưng nếu các con đều thích, vậy thì về sau bớt qua lại chút.”

      Cuối cùng đã thoát khỏi Thẩm Nghiên, Kỷ Dao cao hứng cực kỳ, lấy mứt hoa quả mang bên người ra ăn.

      Hôm nay có rất nhiều gia tộc ra ngoài du xuân, khi trở về, binh sĩ thủ thành binh sĩ phải kiểm tra từng hộ, làm tắc nghẽn cũng giống như khi .

      Kỷ Dao ăn no, cơn buồn ngủ ập tới,trong lúc chờ đợi, liền dựa vào người Liêu thị ngủ gà ngủ gật.

      “Đứa này, ta đã , luôn luôn hễ dính gối đầu liền ngủ mà, lần trước đại phu lại nàng có tâm gì chứ.” Liêu thị buồn cười, đắp cho nàng kiện áo choàng, lại giọng cùng Kỷ Nguyệt chuyện, “Hôm nay mấy vị phu nhân đều rất thích ngươi, bất quá ta thấy Tưởng phu nhân vừa lòng nhất, còn bọn họ sẽ đến phủ ta làm khách.”

      Tưởng gia phu nhân này là Liêu thị quen biết ở chỗ Thẩm gia, sau ở Ngọc Sơn lại gặp được, Liêu thị cảm thấy xem như hợp ý.

      Kỷ Nguyệt nghĩ đến ánh mắt khắc nghiệt của Tưởng phu nhân, thấp giọng : “Nương, con quá thích Tưởng phu nhân.”

      “Vì sao?”

      “Dường như bà quá nghiêm khắc.”

      “Mẹ hiền con hư, Tưởng phu nhân như vậy mới tốt, bằng Tưởng công tử làm thế nào có tiền đồ được”, Liêu thị khuyên nhủ, “Nguyệt Nhi, từ trước đến nay con luôn hiểu chuyện, như thế nào lại hiểu đạo lý này?”

      Mẫu thân ở trong nhà làm chủ đã quen, việc này nàng có muốn cãi cũng được đành "dạ" tiếng : “Con nghe theo nương.”

      Trấn an nữ nhi nhưng Liêu thị cũng tính toán sẽ tìm hiểu thêm về Tưởng công tử, tránh cho về sau lại có gì bất trắc.

      Nàng để ý trong lòng, sau đó mau chóng liền hỏi thăm cho ràng.

      Tưởng công tử tính tình tồi, bất kể xét nhân phẩm, tài hoa hay gia thế, đều xứng đôi cùng nhà bọn họ, thậm chí còn hơi cao hơn chút 0. Liêu thị liền mời Tưởng lão gia, Tưởng phu nhân còn có Tưởng công tử tới làm khách.

      Kỷ Chương : “Lúc này là ràng rồi, có sai lầm nữa, Tưởng công tử hẳn có thông phòng ?”

      “Tưởng công tử giữ mình trong sạch, Tưởng phu nhân giáo dưỡng thích đáng, bên người hắn nha hoàn thông phòng đều có.” Liêu thị cười tủm tỉm, “Nếu thành, chàng cũng cần lại tốn thời gian chọn lựa phu quân cho Nguyệt Nhi nữa rồi.”

      Như vậy đương nhiên tốt nhất, Kỷ Chương cũng rất là chờ mong.

      Liêu thị lại hỏi: “Xem chàng gần đây rất bận rộn, chẳng lẽ chuyện hài tử là thật? Tướng công, chàng cũng nên quá phận, đừng đắc tội những quan viên đó a ? Nhà của chúng ta hề có chỗ dựa đâu nha!”

      Nguyên bản Kỷ Chương là nghĩ nhiều như vậy, nhưng Kỷ Đình Nguyên đặt ở trong lòng, cùng thương lượng, còn cung cấp chứng cứ. Hai người theo hướng điều tra lên phía , càng tra càng kinh ngạc, cũng càng phẫn nộ. Các bá tánh đã khổ, gặp thiên tai, xác chết đói đầy đất, những người đó lại còn giống như súc sinh, càng hề có lòng thương hại, áp bức đủ điều. Kỷ Chương quyết định muốn thay các bá tánh đòi lại công bằng.

      Bất quá sợ thê tử giận, hắn dám , chỉ trả lời cho có lệ : “Ta làm gì có bản lĩnh đó, chỉ là bận việc trong nha môn”

      Liêu thị lo chuyện của con gái nên cũng có hỏi thêm.

      Đến ngày tốt nàng mời Tưởng gia lại làm khách, liền bảo Kỷ Nguyệt trang điểm cho thật đẹp.

      Kỷ Dao cũng mong việc hôn sự này có thể thành, từ sớm liền tới chỗ Kỷ Nguyệt, vừa mới vào nhà, nghe đến mùi hương ngọt lịm, nàng ngửi ngửi: “ thơm, nghe tới trong bụng nôn nao! Tỷ tỷ dùng huân hương gì vậy?”

      “Là vài vị trộn lẫn nhau” Kỷ Nguyệt vừa , vừa hướng búi tóc cắm cây trâm bộ diêu được khảm ngọc thạch năm màu.

      Kỷ Dao đứng ở bên nhìn tỷ tỷ, cảm thấy nàng hôm nay hết sức đẹp, so với ngày thường thanh tú thì hình như càng thêm kiều mị hơn nhiều

      Có chút giống nàng ở kiếp trước!

      Kiếp trước, Kỷ Dao thích trang điểm kiểu như vậy, nàng biết ưu điểm dung mạo của chính mình, ở đôi mắt thường bỏ nhiều công phu,chỉ ánh mắt lưu chuyển đã có thể câu dẫn mất tâm của nam nhân rồi,( chẳng qua, đối với Tống Vân trước nay đều thành công, sau đánh bậy đánh bạ, vô tình lại câu tới Dương Thiệu,) có phong tư giống như một tiểu hồ ly tinh.

      Đương nhiên, cách gọi này ở trong miệng người khác cũng phải là cái gì tốt đẹp.

      Kỷ Dao còn nghĩ ngợi, Kỷ Nguyệt trang điểm xong, liền quay đầu mỉm cười: “Thất thần làm gì, thôi, đừng để cho khách Tưởng gia đợi lâu.”

      “Ừ” Kỷ Dao cảm thấy có chỗ nào đó đúng nhưng lại thể được.

      Tưởng công tử đã gặp qua Kỷ Nguyệt, mười phần hài lòng, sớm nhón chân mong chờ, vừa nghe nha hoàn thông báo, vội vàng nhìn về phía cửa, nhìn thấy bóng người thướt tha đến.

      Còn chưa đến trước người, mùi hương sực nức đã xông vào mũi.

      Tưởng phu nhân cũng ngẩng đầu lên.

      Nàng ngửi được mùi hương, đầu tiên là nhíu nhíu mày, chờ khi Kỷ Nguyệt đến gần, liền kinh ngạc.

      Vốn dĩ là một nương đoan trang, sao đột nhiên lại có khí chất của hồ ly tinh thế này?

      Nhìn qua nhi tử mình, hồn đã bay đâu mất, lại xem trượng phu ngồi ở bên tay trái, thế nhưng cũng lom lom nhìn Kỷ Nguyệt, Tưởng phu nhân đột nhiên liền thích Kỷ Nguyệt chút nào nữa.

      nương nhà đàng hoàng thì phải nên mộc mạc, trang điểm nhẹ nhàng, chứ ăn diện rực rỡ như vậy để cho ai xem đây? Về sau nhi tử cưới Kỷ Nguyệt rồi còn có tâm tư nào học hành nữa?

      Loại nương thích trang điểm kiểu này tuyệt đối thể cưới!

      bao lâu, Tưởng phu nhân liền mượn cớ về, thậm chí cũng ở lại dùng cơm.

      Liêu thị khỏi kỳ quái.

      Làm mẫu thân, thường nghĩ nữ nhi mình có liên quan đến cái gì hồ ly tinh, Kỷ Nguyệt ở trong lòng nàng lại cực kỳ hiểu chuyện, cho nên Liêu thị cảm thấy Tưởng phu nhân hơi kỳ cục. ràng lúc trước nàng ta có ý kết thân, mới dẫn đến chuyện mời đến nhà làm khách để hai nhà thương lượng tính toán chọn ngày tốt thành thân, nhưng bây giờ Tưởng gia lại nói gì lại bỏ về.

      Liêu thị bực tức nói cùng Kỷ Chương : “Thôi, vẫn là tướng công giúp Nguyệt Nhi lưu ý tìm phu quân .”

      Kỷ Chương lại cảm thấy áp lực rồi, nhưng dù sao đây cũng là chuyện cần phải làm.

      Chỉ là thể ngờ được, Kỷ Chương còn chưa chọn được người hợp ý, Tạ gia nơi đó đã đưa tới phong thiệp mời, mời các nương qua nhà làm khách.

      Tạ phủ chính là danh môn vọng tộc ở kinh đô, Kỷ gia nhà bọn họ từ năm trước nhập kinh đến nay, chưa bao giờ cùng Tạ phủ lui tới, cũng trèo cao nổi, nghĩ tới……

      Liêu thị sợ ngây người.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Sao ta lúc nao cung muốn xem nữ 9 diễn thoi, ko muốn đọc nhiều ve may ba lục tám thím nhu kiểu ba kỷ nguyệt nhiều chuyen nay. Dành đất diễn cua nữ 9 qua deee.

    4. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Chương 9:

      Editor:
      Tầm Nhiên

      Vào ngày nghỉ, Kỷ Chương cũng ở đây.

      Liêu thị hỏi: "Chàng và Tạ lão gia có việc công phải gặp nhau hả?"

      Kỷ Chương có phần lơ mơ: "Chưa lần nào cả. Tạ lão gia bệnh nặng, sớm xin nghỉ, về Uất huyện* dưỡng bệnh. Nhị lão gia là quan Tự khanh của Đại Lý Tự**, bình thường bọn ta được gặp ông ấy."

      Uất huyện: Là huyện thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.

      Quan Tự khanh của Đại Lý Tự (Đại Lý Tự khanh): Là quan đứng đầu Đại Lý Tự.

      Liêu thị càng thêm hồ đồ.

      "Thế sao lại mời con chúng ta đến đấy?" Bà đưa mắt nhìn tấm thiệp in chữ vàng kia: "Phần lạc khoản* đề tên Tạ đại tiểu thư. Thiếp nhớ chúng ta từng gặp Tạ đại tiểu thư lúc nào."

      Lạc khoản: Dòng chữ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, thư, câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.

      "Để Nguyệt nhi và Dao Dao là biết, chúng ta ngồi ở nhà suy đoán cũng vô dụng."

      Liêu thị thấy cũng phải, nở nụ cười: "May mà mời thiếp, thiếp cũng kịp chuẩn bị."

      Trừ lúc chồng bà chỉ là quan tứ phẩm, gia thế được cao, bà đều có thể ứng phó được với các vị phu nhân tiếp xúc với mình. Nhưng Tạ gia lần này giống thế, ba đời ngã, đời nào cũng làm quan có tài. Tạ lão gia là Lại Bộ Tả Thị Lang, nếu bị bệnh nặng, sợ là ông ấy làm đến chức Thủ Phụ.

      Nghe ra ý của thê tử, Kỷ Chương bực bội, càng thêm kiên định, quyết tâm lật đỗ những tên tham quan ô lại kia. Dù thể thăng quan cũng có được danh tiếng tốt, để thê tử có thể ngẩng cao đầu.

      Ông lẳng lặng bước ra ngoài.

      Liêu thị vẫn chưa chú ý, vội vàng gọi Chu ma ma đến báo cho hai đứa con của mình biết, chuẩn bị y phục tươm tất.

      Bạc còn dư trong nhà, bà dùng hết người con rồi, cố gắng mua cho các nàng những món đồ tốt, đắt tiền. Còn phần bà, người đẹp hết thời, có được gì chứ?

      Chỉ cần Kỷ Chương chê là được.

      Nghe thấy tin này, Kỷ Dao hơi kinh ngạc.

      Sao Tạ gia lại mời các nàng, người mời lại là Tạ Minh Thù kia? Chuyện này rất kỳ lạ, nàng mặc đại bộ đồ, rồi đến nhà .

      Kỷ Nguyệt có mặt ở đấy, ăn mặc rất mộc mạc. Kỷ Dao nhìn sang, biết nàng ấy có ý định gì.

      Nhưng chuyện Tưởng gia lần trước, nàng vẫn còn nghĩ đến. Tỷ tỷ cố ý làm cho Tưởng phu nhân thích, quậy tung mối hôn này, tỷ ấy chắc chắn thích Tưởng gia. Có điều, Tưởng phu nhân cũng có hơi nghiêm khắc, đến cả chuyện nương nhà nào mặc đồ gì bà ấy cũng quan tâm? Quản quá nhiều chuyện! Hôm nay nghĩ lại, kiếp trước chắc chắn là vì tỷ tỷ tìm được vị hôn phu như ý, nên mới có thể kéo dài đến kì tuyển tú.

      biết kiếp này ra sao, nhưng Tạ gia này...

      Kỷ Dao : "Mẹ, nếu con và tỷ tỷ . Tạ Minh Thù gì đấy, con biết, biết tại sao lại mời bọn con."

      " bậy gì đấy?" Tuy Liêu thị thương Kỷ Dao, nhưng nuông chiều tới độ có điểm dừng. Tạ gia là ai, làm bộ , sợ đắc tội họ, làm Kỷ Chương bị liên lụy. Liêu thị có lá gan đó. Còn nữa, Tạ Minh Thù là có thể làm gì?

      "Nếu Dao Dao khó chịu, để tỷ là được rồi."

      Nghe tỷ tỷ thế, Kỷ Dao vội trả lời: ", muội cũng !"

      mình tỷ tỷ , nàng yên tâm.

      Hai người ngồi kiệu đến Tạ phủ.

      Nghe muội muội gửi thiếp mời, Tạ nhị công tử Tạ Minh Thiều mở cờ trong bụng.

      Khi ấy, thấy Kỷ Nguyệt ở hồ Trân Châu, y lập tức để trong lòng, sai người tìm hiểu, biết nàng ấy là con lớn của Kỷ gia, y lập tức năn nỉ muội muội mời nàng ấy tới đây.

      Y đến để cảm ơn.

      Tạ Minh Thù ngồi đối diện với gương trang điểm, nhếch mi : "Muội giúp huynh, nhưng huynh phải giữ lời đấy."

      "Tất nhiên rồi, lần tới ta dẫn muội đến..." Tạ Minh Thiều nhích lại gần, ngắm khuôn mặt của muội muội mình, mi dài mắt phượng, vô cùng xinh đẹp. Nếu Tống Quân thấy, chắc chắn thích: "Đến Vân Hòa Cư, Sở vương điện hạ thích trà ở đó, tiếc là thết đãi khách nữ. Đến lúc từ Linh Châu về, ngài ấy chắc chắn đến đấy, khi đó, muội cải trang là được."

      Tạ Minh Thù đảo đôi mắt đẹp: "Hóa ra là Vân Hòa Cư." Nàng liếc xéo Tạ Minh Thiều: "Ca ca xấu, đến cả muội muội mà cũng muốn gạt. Vì Kỷ đại nương kia, hôm nay mới đòi được ân tình."

      Tạ Minh Thiều cười .

      "Có điều, ta phải nhắc nhở huynh câu. Gia thế của Kỷ gia kia xứng với Tạ phủ chúng ta, nàng ấy muốn làm cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp của huynh."

      "Được rồi, ta tự có chừng mục."

      Tạ Minh Thù hừ tiếng, cắm cây trâm quý lên đâu, cẩn thận quan sát trong gương. Tưởng tượng đến ngày nọ gặp Tống Quân ở Vân Hòa Cư, nàng có bộ dạng thế nào.

      Mặt nàng tự chủ được mà đỏ lên.

      Tuy , Đại Yến sớm lập thái tử. Nhưng địa vị cao nhất trong lòng hoàng đế là Hoàng quý phi. Trong các hoàng tử, Tống Quân là người nổi bật, năng lực vượt trội, ngày thường trông y tựa tiên giáng trần. Có thể , Tạ Minh Thù thích y đến tận xương cốt, luôn nghĩ đến việc phải gả cho y.

      Nàng ấy càng nghĩ càng xúc động, soi gương mơ mộng.

      đến hai tỷ muội Kỷ gia, lúc này đến nơi.

      Tạ gia là vọng tộc trăm năm, tòa phủ đệ này mang phong cách hơi hướng cổ xưa, xinh đẹp, tĩnh mịch, nét; mỗi đóa hoa, mỗi nhành cây đều được thi công tỉ mỉ, mỗi bước đều làm nên cảnh. Bước trong đó giống như dạo chơi ở hoa viên, nhưng đây phải là lần đầu Kỷ Dao đến đây, lần này có chút hứng thú nào, nàng chỉ nghĩ đến mục đích của Tạ Minh Thù.

      thế nào nàng ấy vẫn nên mời vào lúc này.

      Nàng chưa gặp Tạ Minh Thù, cũng chưa từng gặp Tạ Minh Thiều.

      Ôm suy nghĩ, tới phòng khách.

      Từ xa xa nghe được tiếng cười khe khẽ: "Đại nương, nhị nương, có thể coi là được gặp hai người rồi. Ta thường hay nghe tài vẽ tranh của nương rất tốt, sớm muốn gặp."

      Theo tiếng cười ấy, Tạ Minh Thù từ từ bước lại.

      Lộ ra khuôn mặt vui vẻ xinh đẹp của “người vừa lấy chồng”. Đối với Kỷ Dao, khuôn mặt ấy rất quen thuộc. Tạ Minh Thù này cũng ái mộ Tống Quân giống mình, gặp ai là đọ nhan sắc với người đó. Tiếc là bối cảnh của nàng lại thế nào, so về ăn mặt và diện mạo: quần áo và trang sức còn kém xa. Nên cuối cùng, nàng còn cách nào, chỉ có thể gả cho Dương Thiệu. Còn Tạ Minh Thù này tiếp tục phấn đấu, cuối cùng dồn mình đến đường chết.

      Chết sớm hơn cả nàng!

      Kỷ Dao nhìn Tạ Minh Thù, Tạ Minh Thù nhìn Kỷ Nguyệt.

      Kỷ đại nường này quả giống người thường, so với những bình thường khác, người nàng ấy mang loại khí thế xuất trần. Chiếc váy màu xanh nhạt mặc người càng làm nàng ấy giống đóa hoa cúc mùa thu. Ngay cả mình cũng kiềm được mà nhìn thêm mấy lần. Thảo nào ca ca lại nhớ thương và gấp gáp đến thế.

      Tạ Minh Thù thân mật kéo tay của Kỷ Nguyệt: "Nàng bắt đầu học vẽ từ khi nào."

      Kỷ Nguyệt vừa đến kinh thành hồi năm ngoái. Tuy tài hội họa tệ, nhưng vẫn chưa có danh tiếng gì, biết Tạ Mình Thù nghe được từ đâu.

      "Sáu tuổi học rồi."

      "Chao ôi, thế giống ta rồi, lát nữa chúng ta phải luận bàn mới được."

      Tạ Minh Thù mời các nàng ngồi xuống uống trà, ăn chút điểm tâm. Qua lát lại mời hai nàng đến rừng hoa ngắm hoa.

      "Hai nàng đợi ở đằng này lát, ta bảo hạ nhân chuẩn bị bút vẽ. Lát nữa chúng ta vẽ những đóa hoa ở đây." Tạ Minh Thù tạm thời rời khỏi đó.

      Kỷ Dao : "Lạ , quen biết, hôm nay lại chỉ mời mỗi hai chúng ta. Tỷ tỷ, tỷ xem nàng ấy rốt cuộc muốn làm gì?"

      Bóng dáng của Tạ Minh Kha lướt qua lòng Kỷ Nguyệt, tự hỏi biết có phải là y hay . Lần trước y muốn dùng hai chữ "cảm ơn" để vứt sạch chuyện kia, cắt đứt quan hệ gặp lại nhau nữa. Quả , nàng ấy nghĩ ra: "Dù sao cũng đến đây chuyến rồi." Nàng ấy bắt chuyện với Kỷ Dao: "Dao Dao, muội nhìn nhành đỗ quyên này , nhiều cánh hoa thế này, có khoảng mười lớp, rất hiếm thấy."

      Hoa, trước kia Kỷ Dao ở Hầu phủ từng thấy rất nhiều. Nàng đưa mắt nhìn qua loa lấy lệ, hoàn toàn có tâm tư ngắm hoa. muốn hỏi nha hoàn Tạ phủ khi nào Tạ Minh Thù trở về nàng nghe được thanh của vị công tử: "Hoa đỗ quyên này được gọi là đại phú quý, do ta đặc biệt chuyển tới từ Tài thành. Nếu nương thích, ta có thể tặng cho nàng chậu."

      Giọng chàng trai dễ nghe, bồng bềnh lướt . Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn lại, thấy chàng trai môi hồng răng trắng, mũi cao môi mỏng, kèm với đôi mắt đào hoa đầy tình tứ. Y chính là Tạ nhị công tử Tạ Minh Thiều.

      Nàng vô thức lui về sau bước.

      Thoạt nhìn nhút nhát, nhưng ánh mắt đẹp vô cùng, tựa như dấu lưỡi câu, làm cho người ta kiềm được, cứ nhìn nữa, nhìn mãi. Tạ Minh Thiều ngây người. Y nghĩ, Kỷ đại nương vô cùng xinh đẹp, ngờ nhị nương cũng có thể làm cho y ngạc nhiên. Tuổi còn , nhưng lại xinh đẹp như vậy...

      Mắt y nhìn nàng chằm chằm.

      Hàng mi thanh tú của Kỷ Dao nhếch lên. Kiếp trước, lúc tỷ tỷ vào cung, nàng gặp Tạ Minh Thiều, nam nhân này cực kì lỗ mãn, cao quý xuất trần như Tống Quân, cũng tuấn tú, dịu dàng như Dương Thiệu, rất đáng ghét. Tạ Minh Thù luôn muốn diệt trừ đối thủ là nàng, giúp đỡ Tạ Minh Thiều làm bậy.

      May mà Dương Thiệu cưới nàng, để Tạ Minh Thiều thực được mục đích, ngờ hôm nay...

      thể nào, trước đây Tạ Minh Thiều chưa từng gặp nàng, cũng chưa từng gặp tỷ tỷ. Sao y lại xuất , chẳng lẽ là vô tình gặp nhau?

      "Tỷ tỷ, chúng ta !" Kỷ Dao lập tức lùi về sau, để nha hoàn che chắn ở phía trước.

      Thấy bộ dạng phòng bị của nàng, Tạ Minh Thiều : "Nhị nương, đừng sợ. Tại hạ là Tạ Minh Thiều, là ca ca ruột của Minh Thù, ta muốn tặng hoa cho các nàng." Y di chuyển lồng chim trong tay, Bát ca bên trong kêu lên: " nương, vạn như ý."

      Mang cái này đến dụ các nàng à?

      Kỷ Dao thầm nghĩ, xem các nàng là con nít ba tuổi à!

      Thấy muội muội thích người đàn ông này, Kỷ Nguyệt cũng vui, nàng ấy thản nhiên : "Chim của công tử rất có linh tính, nhưng chúng ta muốn tới trước ngắm hoa, xin được lĩnh ý tốt của công tử."

      Này ấy vừa mở miệng, xung quanh tựa cảnh xuân, sưởi ấm lòng người.

      Điều này làm cho Tạ Minh Thiều càng đặt chú ý người Kỷ Nguyệt. Tuy nhị nương cũng tệ, nhưng tuổi vẫn còn . Dáng dấp bằng Kỷ Nguyệt, muốn to có to, muốn , hợp với khuôn mặt của tiên nữ hạ phàm. Tạ Minh Thiều khó lòng kiềm nổi, hận thể lập tức có được nàng.

      Nếu mời tới, tất nhiên thể để nàng chạy cách dễ dàng.

      Tạ Minh Thiều đến gần hai bước, cười tà mị.

      Y tự cho là nụ cười như thế có thể dễ dàng làm thiếu nữ rung động. Nhưng trong mắt Kỷ Dao, nó rất bỉ ổi. Nàng tự nghĩ, biết lấy tự tin ở đâu ra, với khuôn mặt này của y, chưa đến Tống Quân, ngay cả Dương Thiệu vẫn còn thua xa!

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

      Từ trong rừng hoa, người bước ra, với Tạ Minh Thiều: "Hoa đại phú quí này tệ, bản Hầu muốn tìm vài chậu cho mẫu thân, chi bằng ngươi bán cho ta ."

      Kỷ Dao cảm thấy mình chắc chắn gặp phải quỉ. Vậy mà lại găp Dương Thiệu đến lần thứ ba, hơn nữa còn gặp trong Tạ phủ.

      Kiếp trước, Dương Thiệu và Tạ phủ có quan hệ gì.

      Chuyện tốt của Tạ Minh Thiều bị phá, lòng y căm tức, nhưng người nọ lại là Hoài Viễn Hầu, là khách quý của Tạ Minh Kha, thể đắc tội, y miễn cưỡng cười : "Hầu gia, sao lại là bán. Nếu ngài thích, ta tặng cho ngài.

      "Vậy cảm ơn." Dương Thiệu đưa mắt nhìn các nàng, thản nhiên : "Bản Hầu muốn chọn hoa, hai vị công nương tránh mặt lát ."

      " quấy rầy Hầu gia và Nhị công tử nữa." Kỷ Nguyệt kéo tay Kỷ Dao rời khỏi rừng hoa.

      Tạ Minh Thiều thấy hai nàng bỏ , hận thể đuổi theo, nhưng Dương Thiệu vẫn còn nhìn chằm chằm, thể ra ngoài được.

      Kỷ Dao được khoảng mười bước, nàng quay lại nhìn. Nghĩ tới hành động của Dương Thiệu, trong đầu nàng xuất suy nghĩ. Kiếp này hăn để ý nàng, chẳng lẽ là để ý tỷ tỷ ư? Nàng tin Hoài Viễn Hầu phủ lại thiếu hai chậu hoa đỗ quyên. Với lại, thái phu nhân cũng thích đại phú quý. Vậy... để ý đến tỷ tỷ, làm việc giống kiếp trước làm với nàng, -hùng-cứu-mĩ-nhân?


      Tác giả phát biểu cảm nghĩ:

      Dương Thiệu: ... Nghĩ gì thế? Bản Hầu muốn làm tỷ phu của nàng.

      Kỷ Dao: Hứ, chàng xứng à?

      Tạ Minh Kha: Ha ha, cướp đồ chơi của ta.

      Kỷ Nguyệt: |||”...╯▽╰)╭

    5. hoadan59

      hoadan59 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Bạn ơi bạn drop truyện rồi ạ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :