1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 70 – Muốn Có Người Con Như Vậy.


      “Nếu người của mình công tác ở vùng khác, khoảng tháng thể gặp mặt nhau, làm gì?” Bác sĩ “Có phải cảm thấy thể chịu đựng được? Nhất định phải đến đó tìm ấy? Để ấy lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của mình?”

      Tần Chính bỗng dưng cảm thấy mình muốn hút thuốc, miệng đắng lưỡi khô, cuối đầu sửa lại ống tay áo – “ phải vậy.”

      “Chỉ cần giữ liên lạc với nhau qua điện thoại thôi, biết tình hình của ấy vẫn ổn là được.”

      Bác sĩ ghi chép lại, ngẩng đầu nhìn hỏi – “ ấy có cần mỗi ngày phải báo cáo hành tung của mình với ?”

      Hô hấp của Tần Chính bỗng dưng bị nghẹn lại, thể ra tư thái như có gì ảnh hưởng đến mình cả, giọng trầm thấp xuống – “Tôi cần ấy phải làm như vậy.”

      ấy có cuộc sống riêng của mình, có vòng tròn quan hệ của mình, tôi nghĩ rằng hai người nhau, điều kiện quan trọng khi ở bên nhau là lòng tin.”

      “Đương nhiên, nếu ấy hi vọng tôi có thể quan tâm ấy nhiều hơn, tôi làm ấy hài lòng.”

      Cây bút tay bác sĩ lại xoay vài vòng, ông hỏi tiếp.

      “Nếu ngày nào đó người con vô cùng, cho biết, ấy muốn tiếp tục với nữa, có buông tay ?”

      ngày như vậy, cũng cho phép ngày đó xảy ra, nhưng Tần Chính câu đó ra miệng, đôi môi mỏng của mân thẳng tắp, sít sao chỗ, hàm răng cắt chặt, gân xanh thái dương như như , cơ thịt cả người căng lên. toát lên hơi thở đè nén tận cùng.

      Tựa như lúc nào cũng có thể đánh mất lý trí, nổi giận, tàn phá mọi thứ.

      Bác sĩ nhìn chằm chằm vào Tần Chính, khi ông nghĩ rằng lắc đầu và cho câu trả là “”, lại nghe thấy giọng vang lên – “Nếu có ngày như vậy, tôi tôn trọng lựa chọn của ấy.”

      Mấy chữ kia, dùng hết sức bật ra từ đầu lưỡi, hầu hết phía dưới lăn lộn, ngón tay đặt đùi run rẩy, dùng sức xoa lại, bỏ vào túi quần, nắm chặt nắm tay lại.

      lúc lâu sau, Tần Chính mới chậm rãi buông tay ra, lòng bàn tay rịn ra lớp mồ hôi mỏng, mặt điềm nhiên như có gì, đếm xỉa trả lời những vấn đề tiếp theo.

      ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tần Chính phát giác sau lưng mình ướt đẫm.

      Từ trạng thái tập trung thần kinh cao độ rồi thả lòng, cảm thấy mình hơi mệt.

      Tựa như bản thân mình vừa kết thúc trận chiến ác liệt.

      Nhìn Tần Chính bước ra, Đường Y Y lập tức đứng dậy – “Sao rồi?”

      Tần Chính nới lỏng cổ áo – “ có gì.”

      Đường Y Y đưa tay – “Đưa bệnh án cho em.”

      Tần Chính đưa bệnh án qua, chữ bên trong khác gì gà bới, nhìn cũng hiểu là viết gì, Đường Y Y cũng hiểu.

      Quả nhiên, ấn đường của Đường Y Y nhăn lại – “Viết gì thế này…”

      khép bệnh án lại – “Để em hỏi lại chút.”

      Tần Chính túm lại – “Hỏi gì?”

      Cả người Đường Y Y bị túm lảo đảo – “Sao kê đơn thuốc cho ?”

      cần.” Tần Chính kéo Đường Y Y vào trong ngực, hai tay ôm lấy eo – “Em có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào.”

      Má Đường Y Y dán vào lồng ngực Tần Chính – “Em đùa với .”

      Tần Chính sờ sờ tóc – “ cũng nghiêm túc.”

      Đường Y Y thoát khỏi ngực , ngẩng đầu nhìn lên – “Hôm qua em đến gặp Hoàng Tiêu, ấy mập lên rất nhiều, ánh mắt vô thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thuốc làm cho trí nhớ ấy giảm sút, ngủ gật liên tục, nhớ ra bất cứ điều gì.”

      “Nơi đó đều bị cửa sổ song sắt giam khép kín lại, ra vào có nhiều lớp phòng hộ, là cái nhà giam khổng lồ.”

      Đưa tay luồng loạn tóc lộn xộn ra sau tai, Đường Y Y tiếp – “Em muốn vào nơi đó gặp .”

      Khóe môi Tần Chính vểnh lên – “Yên tâm, bảo đảm với em, tuyệt đối ngày như vậy.”

      Đường Y Y cũng vì lời mà thả lỏng tinh thần.

      biết Tần Chính giấu ít chuyện, cho dù khi đối mặt với bác sĩ cũng nhất thiết là .

      “Đừng suy nghĩ lung tung.” Tần Chính – “Buổi tối ăn cùng nhau.”

      Đường Y Y – “Tối nay em có buổi tiệc.”

      Tần Chính nhíu mày cái – “Khi tiệc kết thúc gọi điện thoại cho .”

      Đường Y Y suy nghĩ chút – “Lần sau rồi…”

      Môi đột ngột bị đau, giọng của bị lắp thay bằng giọng khàn khàn của Tần Chính – “Đừng cự tuyệt nữa.”

      Đường Y Y – “Để xem tình huống lúc đó như thế nào, nếu thời gian còn sớm, em gọi cho .”

      Tần Chính cong môi – “Được.”

      Ra khỏi bệnh viện, hai người đều bận việc của mình.

      Tần Chính lái xe theo Đường Y Y cho đến khi ngừng xe bước hẳn vào công ty du lịch, mới quay đầu xe về công ty mình.

      Mở lịch sử cuộc gọi nhỡ di động, Tần Chính gọi lại – “Có chuyện gì ?”

      Tiết Ngũ – “Tớ ở chỗ cậu.”

      Tần Chính nhướng mày.

      Đại sảnh công ty tầng , Thạch Tiến chuyện với người con xinh đẹp, mắt nhìn chằm chằm vào người đối phương.

      Sắc mặt bỗng dưng thay đổi, nụ cười thu lại nhanh.

      Thạch Tiết vẫn vui vẻ - “Sao tiếp ?”

      mở khẩu hình miệng với – “Tổng tài đến.”

      Thạch Tiến còn biết chuyện gì xảy ra – “Cái gì?”

      đột ngột phát bầu khí của tầng bỗng dưng yên lặng hẳn , áp suất khí quen thuộc đập vào mặt, mặt đơ cứng, lập tức xoay người lại.

      “Tổng tài.”

      Tần Chính xoải bước về phía thang máy.

      Thạch Tiến bước theo sau, trong lòng tự tán dương bản thân vì khả năng phản ứng linh hoạt của mình, vừa – “Tiết thiếu đến được nửa giờ.”

      Nét mặt Tần Chính chút thay đổi – “Lần sau được như thế này nữa.”

      Thạch Tiến nén xuống kinh ngạc trong lòng – “Dạ.”

      trong giờ làm việc, làm việc mà chạy xuống tám chuyện trêu chọc đồng nghiệp nữ. Nếu là trước kia, tránh khỏi việc bị khiển trách.

      tại chỉ cảnh cáo đơn giản, Thạch Tiến cảm thấy thể tin được – Tổng Tài trở nên nhân tính hóa.

      Bước ra khỏi thang máy, Tần Chính – “Đưa hai ly cà phê lên.”

      Thạch Tiến cúi đầu lên tiếng – “Dạ.”

      Nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Ngũ nghiêng đầu nhìn lại, để khung ảnh tay về bàn làm việc – “Tấm ảnh này của cậu được đó.”

      Tần Chính cởi đồng hồ ra vứt lên bàn.

      Tấm ảnh là thừa dịp Đường Y Y đọc kinh thánh chụp trộm, quả thực rất thích, lập tức đem rửa, mua khung ảnh lộng vào, đặt cạnh máy tính, giương mắt lên là nhìn được.

      Trong nhà cũng có bức, trong ví cũng có bức.

      “Cậu tìm tớ có phải vì chuyện của nhà họ Hoàng?”

      Tiết Ngũ đốt thuốc, cười khinh miệt – “Nhà họ Hoàng còn có thể có chuyện gì.”

      “Cậu Luân Đôn với Đường Y Y mấy ngày nay ra sao? Vui ?”

      Tần Chính ngồi vào ghế dựa – “Hơn cả dự tính.”

      Tiết Ngũ buồn bực lấy thuốc ra hút, phun ra từng đợt khói trắng, cuối cùng cũng mục đích của mình – “A Chính, tớ biết chuyện của Lưu Đình Vân .”

      Tần Chính bắt chéo đôi chân lại – “Cậu muốn biết ở phương diện nào.”

      Có tiếng gõ cửa, Thạch Tiến bưng cà phê bước vào, lập tức rời khỏi.

      Tần Chính nhấp hớp cà phê – “Lưu Đình Vân có bạn trai – người Pháp.”

      Tiết Ngũ nhướng mày – “Cái gì?”

      Tần Chính ngửa người ra sau – “Chia tay tháng trước.”

      Bộ mặt Tiết Ngũ run lên – “Cậu có thể hai câu lượt.”

      “Đường Y Y qua cũng là vì việc này” Tần Chính ngắn gọn – “Bạn trai ấy hiểu lầm ấy đánh mẹ mình, đẩy mẹ ta xuống lầu, ra tay đánh ấy.”

      “Cái gì? Đánh?!” Ánh mắt Tiết Ngũ trở nên hung hãn, cắn đầu thuốc “Thằng đó tên gì?”

      Tần Chính – “Ben.”

      Tiết Ngũ thầm ghi nhớ - “Vậy ấy thảm hại hết sức.”

      Tần Chính thản nhiên – “Quy mô trang trại rựu của ấy , kinh doanh cũng tạm được.”

      “Tớ và Đường Y Y chuẩn bị đầu tư, mấy ngày nữa ký hợp đồng với ấy.

      Tiết Ngũ giật giật khóe miệng.

      nghiệp thuận lợi, tốt .

      “Tớ nghe Hoàng Tiêu ở trong bệnh viện tâm thần.” – Tần Chính cất lời.

      Nghe Tần Chính nhắc tới Hoàng Tiêu, Tiết Ngũ rít mấy hơi thuốc, khói thuốc phủ kính gương mặt.

      Tần Chính đột ngột hỏi – “Đứa biết bò chưa?”

      “Bò? Còn mà.” Tiết Ngũ – “Vừa biết xoay người.”

      Nhắc tới đứa , vẻ mặt có chút dễ chịu mà bản thân cũng biết. Nhưng cuối cùng cũng phải con của .

      Tiết Ngũ cười lạnh, có cảm giác gì với trẻ , chưa từng nghĩ bản thân mình có đứa con với bất cứ người phụ nữ nào.

      Khi chuyện xảy ra, thời điểm ôm đứa bé kia, Tiết Ngũ cảm thấy ghét bỏ, thậm chí muốn làm gì đó cho đứa .

      Trong khi vừa cảm nhận được chút gì đó gọi là tình phụ tử, kết quả là trò hài, ông trời cố ý trêu đùa .

      phải con ruột.” - Tần Chính – “Giữ bên cạnh cũng chẳng làm gì.”

      “Tương lai biết mọi chuyện, cũng tránh khỏi việc phản bội cậu.”

      Tiết Ngũ nghe ra chút ý – “Đường Y Y gì với cậu?”

      Tần Chính cũng đốt điếu thuốc – “ gì.”

      Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Trình độ ăn ý của hai người đến mức này?”

      Vẻ mặt Tần Chính dịu dàng.

      Tiết Ngũ hí mắt nhìn, hâm – “Huynh đệ, chúc mừng cậu qua những ngày gian khổ.”

      Nhìn vết thương đầu Tần chính, muốn có được người con như Đường Y Y, chết cũng lột lớp da.

      Tần Chính hấp hơi thuốc – “Kiên trì là con đường dẫn đến chiến thắng.

      gợi ý – “ tin cậu thử xem.”

      Tiết Ngũ run run bả vai, cười đứng lên được – “Ok, vậy tớ cũng kiên trì.”

      Buổi tối, khi Tần Chính nhận được điện thoại của Đường Y Y cũng sắp mười giờ.

      Đường Y Y uống vài chén rượu, vẫn tỉnh táo.

      Tần Chính uống lấy ngụm rượu, nhưng ngửi mùi người Đường Y Y – say.

      ôm , muốn đem vuốt ve đến nhập vào xương cốt.

      Cho dù Đường giãy giụa như thế nào, gì, Tần Chính cũng buông tay ra.

      Hai người cứ như vậy cho đến hừng đông, thu hết cảnh đẹp mặt trời mọc vào tầm nhìn.

      Ngày mười ba, Lưu Đình Vân về nước, thẳng về nhà cũ.

      vừa vào cửa, chưa kịp uống ngụm nước – “Ba, xảy ra chuyện gì? Mẹ đâu?”

      “Nằm trong phòng.” Ông Lưu thở dài – “Mẹ của con cả đời đều bỏ được tật xấu tham mọn.

      Lưu Đình Vân bỏ giỏ xuống, nghe thấy vậy, mặt biến sắc – “Có phải mẹ lại bị lừa hội nghị thực phẩm bảo vệ sức khỏe?”

      Ba Lưu gật đầu.

      “Sao trong điện thoại ba với con?” – Lưu Đình Vân khoát tay – “Thôi được rồi, dù gì cũng mua rồi, lấy ra cho con xem chút, xem coi cái nào có thể dùng được.”

      Ba Lưu trầm giọng – “Lần này … mua hết mười mấy vạn.”

      Lưu Đình Vân trừng mắt – “Mười mấy vạn?”

      vuốt mặt mình, đổi giọng , trấn an ông – “Ba, tiền còn thôi, người có gì là mừng rồi.”

      “Hôm trước, mẹ con cùng mấy chị em của bà ấy ra ngoài uống trà.” Ba Lưu than thở “Về lập tức vào giường nằm, thiết ăn uống.”

      Lưu Đình Vân nghe xong biết gì cho phải, chuyện đều như vậy, còn hêt cho biết, còn kêu lập tức quay về.

      “Mấy người đó có phải gì với mẹ ?”

      “Mẹ con biết được mình bị gạt.”

      Lưu Đình Vân hít sâu hơi, biết nguyên nhân tại sao.

      Người già tính tiết kiệm, bình thường mất chút tiền, nhắc nhắc lại vài lần, nhưng lại cố chấp, căn bản nghe lời khuyên của người khác, thà mua cái gì đó chỉ cần nghe ăn uống vào phải bệnh viện là tin, người nhà gì cũng nghe.

      “Ba, chuyện này ra sao ba cho con biết chút .”

      Ba Lưu lộ ra vẻ mặt áy náy – “Ba ngày ngày câu cá, đánh cờ, nghe giảng với mẹ con, cũng biết chuyện gì xảy ra.”

      Lưu Đình Vân xoa trán.

      Ngồi lâu, bước vào trong phòng – “Mẹ.”

      Mẹ Lưu nằm giường xoay người lại – “Đình Vân à, sao con lại quay về? Có phải ba con gọi điện thoại cho con ?”

      “Nhìn vẻ mặt con cam chịu, bà Lưu tức giận hướng ra ngoài cửa la to – “Lão Lưu!”

      Lưu Đình Vân – “Đừng gọi, ba ra ngoài rồi.”

      Mẹ Lưu nằm xuống, sắc mặt kém cỏi – “Con nghe ba con rồi phải ?!”

      “Tục ngữ ngã lần khôn hơn lần.” Lưu Đình Vân – “Mẹ, sau này chúng ta bị lừa nữa là mừng rồi.”

      Hốc mắt bà Lưu nóng lên – “Mười mấy vạn!!!”

      “Ba con với bẹ dành dụm cả đời, còn có tiền con cho, tiền bán phế liệu nữa.”

      Bà bật khóc.

      Lưu Đình Vân vội vàng cầm khăn giấy “Mẹ, con của mẹ mở trang trại rượu ở nước ngoài, làm ăn lớn, tiền thành vấn đề, chúng ta đau lòng.”

      “Sao mà giống nhau được.” Mẹ Lưu khổ sở - “Mẹ giận bản thân mình.”

      Bà là người cậy mạnh, chịu đả kích như vậy, trong lòng khó chịu, khuyên giải bình thường tác dụng.

      Lưu Đình Vân được, đành phải cất bước ra ngoài.

      Cho đến bữa cơm tối, mẹ Lưu vẫn động đũa, – “ ăn.” “ có khẩu vị.”

      Hai cha con ngồi nhìn cả bàn thức ăn, mặt mày ủ rũ.

      Ngày hôm sau, Lưu Đình Vân hồ hởi – “Đám người kia bị bắt rồi mẹ, tiền được trả lại rồi.”

      Mẹ Lưu kích động ngồi bật dậy – “Thực ?”

      Lưu Đình Vân vui vẻ - “Thực ! Mẹ, có người tố cáo.”

      Tinh thần mẹ Lưu lập tức phấn khởi, cho đến khi Lưu Đình Vân vệ sinh trở lại, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi ba Lưu gọi ra ngoài.

      “Đình Vân, mẹ con vừa gọi điện cho mấy chị em của bà, mẹ con biết con lừa bà ấy rồi.”

      Lưu Đình Vân – “…” – Sao có thể quên nghĩ tới điểm này!

      Buổi chiều, có người thanh niên tới nhà, quỳ đất.

      Ba Lưu quét dọn, nhìn thấy trận thế này, cây chổi cầm tay rớt xuống đất, ông vội vàng gọi Lưu Đình Vân ra.

      Lưu Đình Vân cũng giật mình – “Cậu là ai?”

      Người thanh niên cứ quỳ đó đứng dậy “Tôi là tiểu Trương, tôi…tôi là người giới thiệu dì mua sản phẩm.”

      Bầu khí trong nhà lập tức thay đổi.

      Ba Lưu vỗ bàn, Lưu Đình Vân giữ chặt ông lại – “Ba, con gọi mẹ ra.”

      Mẹ Lưu vừa ra, người thanh niên dập đầu từng cái từng cái nện xuống nền đất – “Dì, con xin lỗi, con nên lừa dì, con băng heo chó, con là đứa ra gì, là đồ vô liêm sỉ.”

      ta mở chiếc túi mang theo ra – “Đây là 147 nghìn của dì, sản phẩm đưa dì lúc trước đều tặng dì hết, cần trả lại con.”

      “Dì ơi, con biết sai rồi, xin dì tha thứ cho con, cho con lần hối lỗi làm người, cho con cơ hội.”

      Mẹ Lưu nhìn bạn già của mình, rồi nhìn con – “Sao…?! Sao lại thế này?”

      Ba người đều ở trong trạng thái khiếp sợ thôi.

      Trong đầu Lưu Đình Vân lóe lên suy nghĩ, bản thân cảm thấy khả năng, mặc dù nghĩ vậy, nhưng chính bản thân cũng tìm ra cách lý giải nào khác. đứng ở cửa, phát cách nhà mình xa dừng chiếc xe.

      bước tới, nhìn thấy Tiết Ngũ vắt hai chân tay lái. Nhìn thấy , cười lộ ra hàm răng trắng – “Hello.”




    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      "muốn sang bắt cầu kiều, muốn cua con phải chìu phụ huynh"

      cần biết là ai, cứ ấn tượng đầu tiên thế này coi như được 1/3 đoạn đường rồi đó.
      --------------
      Ba mẹ Lưu trở tay kịp, hai người quan sát người con trai đứng cạnh con mình, rồi nhìn nhau trao đổi bằng mắt.
      “Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Đình Vân.”
      “Lớn hơn chút sao, cũng phải lớn hơn hai chục tuổi.”
      “Nhìn thấy tóc mai hai bên của cậu ta bạc ít ?!”
      “Có thể là do di truyền, nhìn rất có sức sống.”
      “Lần đầu Đình Vân dẫn bạn trai về nhà, hài lòng lắm phải ?”
      “Dĩ nhiên.”

      Trích đoạn chương 71 edit - chờ chị em. ^^
      Last edited: 30/3/19

    3. Đỗ Thuỳ Trang

      Đỗ Thuỳ Trang New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Dù Tiết Ngũ rất đáng ghét nên bị dập cho đáng đời nhưng với tinh thần mẹ ruột vẫn mong cho được HE hoặc OE với Đình Vân T_T
      Biết đến truyện của bạn muộn quá, còn vài chương là hết rồi hiuhiu. Còm ủn mông cho bạn về đích nhanh chóng
      gió đông bắcCarol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 71 Em Có Đồng Ý Gả Cho ?


      Tứ xưa đến nay, cảm giác khi chinh phục điều gì đó luôn luôn bị ràng buộc, ép uổng.

      Đối với Tiết Ngũ mà , Lưu Đình Vân chính là người duy nhất muốn có được, lại có được.

      chiếm được, luôn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng lại.

      Như ăn cá, nếu vướng phải xương, nhìn thấy, sờ được, nhưng thể nào bỏ lơ được. Thỉnh thoảng lại đâm lần, rướn đau dây thần kinh.

      Nếu nhổ bỏ, cứ đau rướn ỉ, rồi có ngày đau chết sống do viêm nhiễm.

      “Ở nước ngoài thời gian còn như trước kia nữa.” – Tiết Ngũ dựa vào cửa xe, cả người áp về phía Lưu Đình Vân vài phân, cười nghiền ngẫm, tiếp.

      “Cả gương mặt đều non mịn mơn mởn hơn xưa.”

      Lưu Đình Vân lạnh mặt – “Người đàn ông đó, có phải bắt tới ?”

      Tiết Ngũ liếc cái – “Chẳng lẽ em nghĩ loại lừa cả người già như ta còn lương tâm sao?”

      Lưu Đình Vân đếm xỉa tới lời trào phúng của – “Làm sao biết chuyện của gia đình tôi?”

      Vẻ mặt đầy ghét bỏ, chợt nghĩ đến điều gì – “Mười mấy vạn đó là của ?”

      Tiết Ngũ phun làn khói về phía – “Có thể là của nhà em.”

      Lưu Đình Vân vừa định tiếp, từ cánh cửa nhà phía bên trái xuất bác – “Đình Vân à, con mang bạn trai về rồi!”

      Giọng bà rất lớn, mọi tiếng cất lên cả xóm đều nghe thấy, mấy nhà xung quanh tò mò ra nhìn xem.

      “Xe xịn quá.”

      “Phía trước xe là con trâu phải ? Là ký hiệu xe? Tôi chưa thấy qua bao giờ.”

      Có người hiểu biết – “Là Lamborghini.”

      Người nọ còn chi tiết luôn giá xe, càng làm cho mọi người xôn xao.

      Ánh mắt mọi người nghiêng nhìn về phía Tiết Ngũ, ước lượng từ món người có giá cả ra sao.

      Trong chớp mắt, Tiết Ngũ được cân lượng trong mắt mọi người thành – người giàu.

      “Tôi rồi mà, Đình Vân lên tivi, còn ra nước ngoài, ánh mắt rất cao, bình thường lọt vào mắt được.”

      “Mẹ của Đình Vân chỉ lo hão, sớm chiều cứ lo ai thèm lấy con mình.”

      “Đình Vân, bạn trai ở đâu? Làm gì?”

      “Bạn trai của cũng làm việc kinh doanh ở nước ngoài phải ?”

      Mọi người bảy miệng tám lời, ánh mắt thân mật nhìn qua Tiết Ngũ, thanh niên nam nữ ánh mắt tỏa sáng, nam xem xe, nữ xem Tiết Ngũ.

      Đầu Lưu Đình Vân đau muốn nứt.

      Người cùng trang lứa với trong thôn xóm cũng làm mẹ vài đứa con, chỉ có là chưa kết hôn. ngoài ý muốn, chính là đối tượng được lấy ra tiêu khiển trong cuộc trà dư tửu hậu.

      Tính huống này đột ngột phát sinh, khiến mọi người kinh động, cũng sững sờ.

      Nhìn cảnh này, điếu thuốc môi Tiết Ngũ run rẩy, cúi đầu vỗ vỗ bụi bám ngực, dùng lượng chỉ có Lưu Đình Vân có thể nghe thấy – “Bạn trai?”

      Vẻ mặt Lưu Đình Vân tự như ăn phải con ruồi.

      Chỉ trong chốc lát, chuyện được truyền . Mọi người đều biết Lưu Đình Vân có bạn trai, bề ngoài soái ca, chạy xe sang, là người giàu có.

      Mọi người chạy đến xem mặt, cửa sắp bị chèn vỡ.

      Ba mẹ Lưu trở tay kịp, hai người quan sát người con trai đứng cạnh con mình, rồi nhìn nhau trao đổi bằng mắt.

      “Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Đình Vân.”

      “Lớn hơn chút sao, cũng phải lớn hơn hai chục tuổi.”

      “Nhìn thấy tóc mai hai bên của cậu ta bạc ít ?!”

      “Có thể là do di truyền, nhìn rất có sức sống.”

      “Lần đầu Đình Vân dẫn bạn trai về nhà, hài lòng lắm phải ?”

      “Dĩ nhiên.”

      Hai người thu hồi ánh mắt, ba Lưu lấy bình trà tốt trong nhà ra pha đãi Tiết Ngũ, mẹ Lưu mặt mày hớn hở, cầm lại tiền bị lừa, con cũng có nơi có chốn, song hỷ lâm môn.

      Nhìn cậu, mợ, bác, dì nghe tiếng đồn rồi lại hỏi chuyện, Lưu Đình Vân muốn điên.

      rất muốn sập cửa bước thẳng ra khỏi nhà, hay là quan tâm ngó ngàng gì hoàn cảnh xung quanh ra , những nghĩ cảnh cha mẹ mình lúng túng, khó xử. Hàng xóm trong thôn ngượng ngùng tan rã vui. muốn.

      còn là trẻ bảy tám tuổi, có suy nghĩ và cũng có lý trí. Hành động bốc đồng xốc nổi gợn được trong .

      Nhìn vào trong sảnh, trong vườn, cửa nhà, đều là người.

      Khóe mắt Lưu Đình Vân giật giật.

      Thừa dịp mẹ Lưu vào bếp, vội xoay người chạy vào.

      “Mẹ, con và Tiết Ngũ phải trai nhau.” – Lưu Đình Vân – “Thậm chí phải là bạn bè.”

      “Hả?” Mẹ Lưu ngừng đôi tay xắt thức ăn lại – “Vậy mà còn đem người đưa về nhà?”

      Lưu Đình Vân hừ lạnh – “Là ta tự tìm tới.”

      Mẹ Lưu tin – “ phải bạn bè, vậy sao cậu ấy biết địa chỉ nhà chúng ta?”

      Lưu Đình Vân á khẩu trả lời được.

      “Mẹ, tạm thời con cho mẹ được, nhưng thực con và ta có gì.”

      Mẹ Lưu nhìn chằm chằm con mình, lúc lâu sau, bà đem thức ăn bỏ vào túi, tức giận cất giọng – “Làm mừng hụt hồi.”

      Lưu Đình Vân giọng dụ dỗ - “Mẹ, sau này con mang người con rể vừa cao lớn vừa đẹp trai về.”

      “Sau này?” Mẹ Lưu – “Mẹ của con còn biết sống được tới khi nào đâu.”

      “Mẹ gì vậy?” Lưu Đình Vân xùy xùy vài tiếng – “Nhật định sống lâu trăm tuổi.”

      Mẹ Lưu chao ôi tiếng – “Vậy làm sao bây giờ? Ba con, nhà bác cả, bác hai ngồi chuyện cùng Tiết Ngũ, bọn họ đều nghĩ Tiết Ngũ là con rể nhà ta rồi.”

      “Đình Vân, con đừng gì, sau này có dịp mẹ hai đứa bận công việc chia tay rồi.”

      Lưu Đình Vân trợn trắng mắt.

      “Nhưng mà,” Mẹ Lưu tiếp – “Biết đâu chừng hai đứa thành đôi sao? Vậy cũng đỡ phải giải thích.”

      Lưu Đình Vân chém đinh chặt sắt – “ có chuyện đó!”

      “Duyên phận là thứ thể nào biết trước được.” Mẹ Lưu cười – “Mẹ nhìn hai đứa có tướng phu thê.”

      “Tướng phu thê?” Nét mặt Lưu Đình Vân kinh hãi – “Mẹ, mẹ đừng dọa con.”

      trốn luôn trong phòng bếp, ăn hết vài trái cà cua, quả dưa chuột, hai củ cải trắng.

      “Đình Vân, cậu Tiết đâu rồi?”

      Tiếng của ba Lưu vọng vào từ cửa – “Ra ngoài nghe cuộc điện thoại thôi sao thấy đâu nữa rồi?”

      Lưu Đình Vân bĩu môi – “ ta có tay có chân, muôn muốn đứng con cũng xen vào được.”

      Ba Lưu tức giận – “Con này, cậu ấy lần đầu đến nhà chúng ta, chưa quen hoàn cảnh khu này, lạc đường sao?!”

      Lưu Đình Vân thầm trong bung – “Lạc càng tốt.”

      Tiết Ngũ chẳng những lạc đường, mà còn mang theo quà biếu sang quý trở về - “Chú, dì, con vừa lại xe lấy quà.”

      vừa gọi trợ lý mua, đều là những vật thích hợp cho người lớn tuổi.

      Mẹ Lưu nhìn bạn đời mình.

      Ba Lưu lúng túng ho khan vài tiếng, khi ông còn trẻ dại đến nhà phụ huynh hai tay trống trơn, biết lễ nghĩa.

      Do ông biết

      Mẹ Lưu nhìn quà biếu được gói lại sang trọng, phải là những mặc hàng thông thường, bà vội dùng ánh mắt ra hiệu cho bạn đời của mình.

      Ba Lưu nhăn nhíu mi lại – “Khiến cho cậu Tiết tốn kém rồi.”

      Tiết Ngũ cười khéo léo – “Nên như vậy.”

      Lưu Đình Vân đứng bên, bực bội giật giật khóe miệng.

      Tiếng trò chuyện ồn ào đến chạng vạng mới kết thúc.

      Chỉ đơn giản là vì Ba mẹ Lưu mời Tiết Ngũ ở lại dùng cơm tối, khiến cho Lưu Đình Vân cảm thấy mây đen phủ đầy đỉnh núi.

      Tiết Ngũ được bà nuôi lớn, biết cách lấy lòng người lớn, khiến họ vui vẻ, có duyên với họ. Mẹ Lưu càng nhìn càng thấy thuận mắt, ba Lưu cũng tươi cười vui vẻ, từng lời ra đều có ý tán thưởng.

      Lưu Đình Vân cảm thấy cha mẹ mình bị Tiết Ngũ tẩy não.

      Hơn tám giờ, Tiết Ngũ đứng dậy rời khỏi, mẹ Lưu nháy mắt với con – “Đình Vân, tiển cậu Tiết con.”

      Lưu Đình Vân ngồi uống nước trái cây, mắt điếc tai ngơ.

      Mẹ Lưu cưỡng chế lấy ly nước tay , đẩy về phía cửa, ầm tiếng – cửa đóng lại.

      Lưu Đình Vân – “…”

      Ban đêm ở nông thôn, côn trùng kêu vang như ban nhạc siêng năng hòa tấu giữa đất trời.

      Tiết Ngũ bỏ tay vào túi quần – “Mẹ em nấu ăn tệ.”

      “À, đúng rồi, trước khi , ba em khi nào rãnh ghé chơi, ngồi lại đánh cờ uống trà với ông.”

      Lưu Đình Vân quay đầu lại nhìn – “Làm vậy có ý nghĩa ?”

      Nghe giọng điệu của , Tiết Ngũ giận tái mặt – “Lưu Đình Vân, đừng lệch lạc, giúp em, nếu , buổi chiều hôm nay em chết đuối vì nước miếng của những người trong thôn, còn liên lụy ba mẹ mình. Vì em, mà sáu tháng cuối năm tâm an được.

      Lưu Đình Vân vuốt mặt, cắn môi dưới – “Tiết Ngũ, tôi với , tôi là người hết sức tục tằng.”

      “Những điểm xấu của phụ nữ đều có thể thấy được ở tôi, như ham mê hư vinh, già mồm cải láo..”

      Tiết Ngũ – “Màu son của em hôm nay nhìn được đó.”

      Đột ngột bị cắt lời, Lưu đình Vân vẫn tiếp tục – “Tiết Ngũ, với tôi mà , tựa như đứa bé khi muốn ăn món gì đó mà được ăn luôn luôn tưởng tượng mùi vị món đó trong đầu, nghĩ rằng khi ăn món đó ngon ra sao, cảm giác như thế nào. đến khi ăn được hương vị đúng như trong tưởng tượng.”

      món ăn vặt mà thôi, đời này có nhiều mà, có thể chọn món khác, cần gì châm châm vào món.”

      “Đúng vậy, em có lý.” – Vẻ mặt Tiết Ngũ hồ hởi – “Vậy em cứ đến với tôi, để xem khi nào tôi chán em.”

      Cái tán tay của Lưu Đình Vân bay qua.

      Tiết Ngũ bắt lấy cổ tay , giật mạnh vào xe, cả người áp giữa hai chân .

      Động tác liền mạch nhanh nhẹn.

      Lưu Đình Vân mất sức lực giãy giụa nhưng có tác dụng.

      càng phản kháng, càng khiến Tiết Ngũ nổi điên – “Mẹ nó!”

      cúi đầu, ngấu nghiến lấy đôi môi của Lưu Đình Vân.

      trừng to mắt, tiếng chửi rủa thoát ra khỏi miệng trở thành thanh ái muội.

      lát sau, Tiết Ngũ liếm sạch máu trong môi, hơi thở ấm nóng phun lên mặt Lưu Đình Vân.

      “Tiết Ngũ này muốn loại phụ nữ nào mà có?” Lời thốt ra, tay vỗ vỗ lên má Lưu Đình Vân, rồi dùng sức béo má – “Em nhiều lần biết phân biệt tốt xấu, Đình Vân, đừng thấy tôi nhúng nhường mà em lấn lướt.”

      Mặt Lưu Đình Vân bị bóp méo, tức giận chửi ẩm lên.

      cho là đám phụ nữ đó bám lấy à? Họ bất quá là bám lấy tiền của thôi.”

      “Tiết Ngũ, tốt nhất là cầu nguyện cho Tiết Thị đừng bị phá sản, nếu , là cái gì hết.”

      Tiết Ngũ đẩy mạnh Lưu Đình Vân vào trong xe, tốc váy lên cao, dùng sức ngang tàng bạo ngược hung ác với .

      Sắc mặt Lưu Đình Vân trắng bệt, hết đá lại đánh – “Tiết Ngũ, loại người như , cho đến hết đời cũng đừng mong có người lòng với mình.”

      Tiết Ngũ đột ngột ngừng lại, ánh mắt đẩy ý nhìn bao quát Lưu Đình Vân, nhìn nỗi căm hận và uất ức trong mắt .

      Khi cùng gia đình dùng cơm chiều, chung đụng với cha mẹ , như , biết làm nũng, chơi xỏ lá. Vì sao khi ở cùng với như người điên?! chút tươi cười vui vẻ cũng muốn chia với ?!

      Tiết Ngũ đứng dậy, ngồi bên cạnh, tà áo mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn rỏi – “Xuống .”

      Lưu Đình Vân để ý đến quần áo xộc xệch, bất chấp bước xuống xe, giây cũng muốn nấn ná.

      Bên trong xe còn hơi thở ấm nóng, Tiết Ngũ híp mắt hút thuốc – lòng?

      Trong đầu lên hình ảnh của người con .

      ấy .

      Sao lại có? – Có người.

      Qua ngày hôm sau, Tiết Ngũ đến bệnh viện tâm thần.

      “Hoàng Tiêu, tôi tới thăm , vui ?”

      Vẻ mặt Hoàng Tiêu ngu si.

      Sờ sờ lên chiếc cằm mềm mượt, Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Nhìn sống ở đây cũng tốt quá, béo lên thế này mà.”

      Hoàng Tiêu đột ngột cắn tay Tiết Ngũ.

      “Mẹ nó!” Tiết Ngũ chửi - “ dám cắn tôi?”

      nhả ra ngay cho tôi!”

      Hoàng Tiêu buông miệng.

      Tiết Ngũ vặn khớp hàm , buộc buông miệng ra.

      Nhìn mu bàn tay của mình có hàng dấu răng rướm máu, Tiết Ngũ tức điên, gào lên – “Mẹ nó, Hoàng Tiêu đừng giả ngây giả dại trước mặt tôi, nên biết cảm ơn Lưu Đình Vân, nếu phải bị ấy nguyền rủa, tôi cũng nhớ ra .

      Hoàng Tiêu bị rống co người lại phía sau.

      Tiết Ngũ nhướng nhướng môi – “Được rồi, chúng ta ngồi xuống chuyện chút , tôi nghe xem lòng đối với tôi ra sao, rồi dang díu với bác Hai của tôi ra sao.”

      chỉ có cơ hội lần này thôi, nhớ cho kỹ.”

      Nửa giờ sau, Tiết Ngũ rời khỏi, bác sỹ bước vào kiểm tra, trán Hoàng Tiêu vừa bầm vừa chảy máu, do đâm vào vật cứng.

      tới tuần, số chuyên gia đến khám bệnh cho , có vấn đề gì nữa, có thể làm thủ tục xuất viện.

      Ngày Hoàng Tiêu xuất viện, chủ tịch Tiết thị công bố với truyền thông, và vợ mình tình cảm hợp nên ly hôn, đứa được phía mẹ nuôi nấng.

      Mấy tờ báo lớn muốn đào sâu tin tức độc quyền, nhưng tìm thấy tung tích của Hoàng Tiêu.

      Bỏ tờ báo xuống, Đường Y Y nhấp ngụm trà. Thời gian trước, nhận được bưu kiện từ Tiết Thú, ông ta bỏ hết mọi thứ tìm Hoàng Tiêu.

      “Đây là hiệp nghị chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Tiết Thú, chỉ cần ký tên là có hiệu lực.”

      Tần Chính giọng – “Em quyết định .”

      “So với việc này.” – Đường Y Y – “Em càng muốn biết làm sao Tiết ngũ có thể nghĩ thông?”

      Tần Chính nhìn .

      Hai người cùng bật thốt lên – “Lưu Đình Vân.”

      Hai người nhìn nhau cùng cười xùy tiếng.

      Mặt trời lặn hoàng hôn buông xuống, bớt phần oi bức.

      Đường Y Y và Tần Chính tản bộ trong vườn hoa, hai chú mèo theo sau, rồi lẻn lên phía trước, chui vào trong bụi hoa.

      “Khi nào khai trương quán trà?”

      “Dự định ngày mười .”

      Tần Chính nhướng mày – “ chờ đến Trung Thu được sao?”

      Lễ Quốc Khánh lên kế hoạch du lịch với .

      Đường Y Y lắc đầu – “Nếu khai trương vào Trung Thu quá gấp gáp.”

      Tần Chính xoa xoa sống mũi.

      đoạn, Đường Y Y ngồi vào ghế gỗ, Tần Chính ngồi bên cạnh .

      “Ngày mai em công tác, đem Phú Quý và Cát Tường tiêm vắc-xin phòng bên được ?”

      “Được.” – Tần Chính nhìn hai con mèo lăn lộn thảm cỏ, cầm tay Đường Y Y để lên đùi, vuốt vài cái – “Em đem vật dùng cần thiết đưa cho .”

      nhìn về phía vườn – “Bên đó có nhiều lựu.”

      Tần Chính cũng nhìn sang – “ phát em đối với đồ ăn đặc biệt để tâm.”

      Đường Y Y vô ý thức mím miệng.

      Gió phất qua , hoa cỏ nhảy múa, người đàn ông bên cạnh cúi đầu, ánh mắt rơi vào người con bên cạnh, khóe mắt đuôi mày dịu dàng khôn xiết.

      Bầu khí tốt vô cùng.

      Tần Chính chuẩn bị bất cứ điều gì, bởi muốn đường Y Y phát giác bất cứ điều gì bình thường.

      Bình thản mà trực tiếp, nhưng có tác dụng đánh sâu vào nội tâm.

      Đường Y Y trước giờ vô cùng mẫn cảm, sức quan sát tỉ mỉ, nhưng lần này có chút dấu hiệu gì.

      sửng sốt.

      Tần Chính nhìn người con bối rối trước mặt mình – “Đêm giao thừa muốn làm thế này, nhưng đêm đó em trước bước, muốn ly hôn với .”

      Đường Y Y mím môi nhớ lại chuyện cũ.

      Tư thái Tần Chính thành kính, giọng khàn khàn – “Bên nhau hơn hai mươi năm, làm nhiều chuyện có lỗi với em.”

      Hầu kết cổ lăn lộn – “Mong em cho cơ hội để có thể chăm sóc em vài chục năm tiếp theo.”

      Đường Y Y lẳng lặng nhìn .

      Ánh mắt Tần Chính đong đầy tình cảm, từ chữ ra đều tận đáy lòng – “Đường Y Y, em có đồng ý lấy ? Làm vợ của ?”

      Hai con mèo cũng lại, trái phải ngồi cạnh, như đôi chứng nhân.


    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Nam chính của tôi bị ngược quá nhiều. Cầu tác giả ngược bạn thân của nốt, k cần dễ dàng cho ta. Cảm ơn nàng @Carol nhiều nhiều. Tớ trả lời câu hỏi lúc trước của nàng nhé! Nếu có người như Tần Chính chắc em xin lui. Tổng tài dễ ăn đâu!!!
      gió đông bắc, Khủng LongCarol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :