1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 68. Trời hanh vật khô.
      Edit: LĐ

      Đại đa số danh cảnh thế gian đều nằm trong những ngọn núi lớn nổi tiếng, Ngọc Phật tự cũng ngoại lệ, toạ lạc giữa sườn núi Chung Sơn, sách có .

      Chung Sơn tuy rằng cách trấn Mai Sơn rất xa, nhưng lại các phủ nha Giang chỉ hơn mười mấy dặm. Thuyền San Nương cập bến dưới chân núi Chung Sơn, cũng thấy bến tàu ít nha dịch thường lui tới, giống như kiểm tra tàu thuyền cùng người đường. Mà bởi vì kiểm tra, nên thuyền phải ngưng lại bên bên tàu, nhất thời chưa neo lại được, đành phải chờ đợi.

      Hầu Thuỵ, Hầu Quyết đều như con khỉ, ngồi yên chỗ được, sớm chạy lên đầu tàu xem náo nhiệt.

      Hầu Quyết rướn cổ hướng lên bờ nhìn chút, tò mò hỏi “Đây là truy bắt đào phạm sao?”

      Lái thuyền đúng lúc ở bên cạnh, nhịn được cười lạnh “Truy bắt đào phạm cái gì chứ, chỉ là…” đột nhiên im bặt, cảnh giác nhìn bốn phía, hướng Hầu Quyết, Hầu Thuỵ cười “Bình thường cũng có như vậy đâu, bất quá là bởi hôm qua trong thành có chuyện xảy ra, mấy ngày gần đây mới có chút yên ổn.”

      Ngũ lão gia trong khoang nghe được ba chữ ‘ yên ổn’ lập tức đứng lên, gọi lái thuyền kia vào khoang hỏi chuyện.

      Lá thuyền kia là do Quế Thúc đào từ chân núi Chung Sơn, cho nên đối với vùng lân cận đều rất quen thuộc, nghe Ngũ lão gia , liền đem chuyện đầu đuôi kể lại cho ông nghe lần.

      ra chuyện này là bắt nguồn từ tức giận của Lâm lão phu nhân mà ra.

      Lão phu nhân sau khi phát có người giả mạo cùng quẫn đến nhận đồ quyên góp, cảm thấy đây phải chỉ cá biệt hai người, liền viết thư gửi đến người quyên góp xung quanh, nhắc nhở họ nên điều tra triệt để.

      Đây vốn là ý tốt, nhưng chuyện đến phủ thành Giang lại xảy ra biến cố. Tri phủ lão gia nửa đêm nhận được thư vô danh cáo trạng, có người cáo trạng lấy cớ điều tra quyên góp, cố ý cắt xén tham ô đồ quyên tặng. vì vậy tri phủ lão gia liền đưa người quyên góp đến, là muốn điều tra chuyện quyên tặng. Đêm đó, tri phủ lão gia vừa thu dọn sổ sách quyên góp, ngay trong đêm đạo chích thò tay đến phủ nha, đánh cắp những sổ sách đó. Tri phủ đại nhân giận dữ, lập tức hạ lệnh, đóng cửa thành lùng bắt, lại có kết quả, rồi phái nha dịch khắp nơi nghiêm cẩn kiểm tra, lúc này mới có chuyện chậm trễ lên bờ.

      “Này, bến tàu kiểm tra hai ngày rồi, làm chậm trễ chuyện buôn bán của chúng tôi.” Lái thuyền thở dài .

      Sau khi lái thuyền kể lại tình, San Nương vẫn luôn nằm bệ cửa sổ nhìn nha dịch kiểm tra người qua đường bờ, sau đó nàng chú ý đến, những người này chủ yếu chỉ kiểm tra người trẻ tuổi, hề kiểm tra người lớn tuổi, chú ý vóc dáng cao, bỏ qua người lùn, nghĩ đến kẻ trộm kia, hẳn là người trẻ tuổi cao lớn.

      Ngũ lão gia còn lâu mới quan tâm ai là tên trộm sổ sách, ông chỉ quan tâm vấn đề an toàn, vội : “ núi vẫn an toàn chứ?”

      “Lão gia cứ việc yên tâm.” Lái thuyền cười “Tri phủ phu nhân là đệ tử tục gia của Đức Nguyên đại sư trụ tại Ngọc Phật tự, đó là chuyện nháo loạn bên ngoài, những chó săn… Quan sai cũng dám nháo đến tận chùa. Huống chi chuyện trộm này có hay vẫn còn là …”

      Có thể thấy được, nhà thuyền này phải là người kín miệng, ngời lại lần nữa lỡ lời. vội đưa tay che miệng lại, cười nịnh nọt “Lão gia, đừng nghe tiểu nhân lời xằng xiên, tiểu nhân chỉ là người lái thuyền, có thể biết được chuyện gì. Đó là những lời quan sai ra, cũng bất quá, ngày thường vất vả, nhân cớ này cùng người kiếm chút tiền, lão gia lên bờ tiêu tốn vài văn tiền liền có việc gì.”

      Nhà đò đến hồ đồ, lại khó có thể che dấu chuyện những nha dịch đó mượn cớ làm tiền, thiếu niên trẻ tuổi Hầu Thuỵ lòng liền đầy căm phẫn mà nhảy dựng lên, tức giận : “Chẵng lẽ bọn họ lại dám ăn hối lộ? Tri phủ đại nhân vậy mà lại quản sao?”

      Ngũ lão gia tuy là tính tình tao nhã, nhưng ít nhiều gì so với Sang Nương, này nọ liền biết ít chính , liền cười lạnh : “Thượng bất chính hạ tắc loạn, chừng vị đại lão gia kia còn ăn ít đâu, con cho là giống với huyện lệnh thanh liêm của Mai trấn chúng ta sao.”

      Giang này từ tri phủ đến huyện lệnh các hạt huyện lân cận, chỉ có huyện lệnh Mai Sơn trấn bọ họ là chính trực liêm minh.

      Cũng bởi vì ông ta chính trực thanh liêm, nên làm huyện lệnh thất phẩm mãi bảy năm. Này đối với huyện lệnh chính là chuyện tốt, nhưng đối với bá tánh Mai Sơn, đây là chuyện may mắn thấu trời xanh.

      San Nương nghiêng đầu : “Triều đình phải có quy đinh, chuyện quyên góp đều đến huyện nhà lập hồ sơ hay sao? Đó là sổ sách quyên góp nị trộm mắt, huyện nha chắc phải là giữ bảng, có cần thiết đem người lùng sục khắp nơi điều tra ?” Gần đây nàng luôn giúp việc quyên góp. Cho nên phương diện này, quy định nàng biết cũng ít nhiều.

      “Đúng vậy.” Ngũ lão gia cũng vuốt cằm “Vị đại nhân kia, chính là tiền trong chảo dầu cũng đều có thể đưa tay vớt. trước có nghe thấy, khi mới kế nhiệm bắt đầu đánh chủ ý lên đồ quyên góp, chỉ là vẫn luôn được như ý. Bây giờ chuyện ầm ĩ như vậy, vừa đúng lúc vị kia tìm được lý do. Đó là trộm cuỗm hết sổ sách, hẳn là đối với đại cục ảnh hưởng, sao lại lại nháo loạn ra như vậy?”

      Lái thuyền tuy miệng mồm kín, lá gan cũng rất , thấy cha con hai người gần như bật ra hai chữ tham quan, vội xin tha mà cung tay : “Trời hanh vật khô, trời hanh vật khô." rồi, vội kịp liền ra ngoài.

      San Nương cùng Ngũ lão gia nhìn nhau, tất cả đều cười.

      Hầu Thuỵ, Hầu Quyết cùng Ngũ thái thái đều nghe hiểu “Ông ta là có ý gì?” Hầu Thuỵ , “Đây phải mùa đông sao, gì mà trời hanh vật khô?”

      San Nương nhấp môi cười “Gõ mõ cầm canh phải đều ‘trời hanh vật khô, cần thận củi lửa sao’? thuyền, người nên kiêng kỵ nhất là chữ 'lửa' kia, nên người lái thuyền mới những lời như thế.”

      Ngũ thái thái đảo mắt suy nghĩ, liền hiểu, cúi đầu lấy tay áo che miệng cười hồi, Hầu Thuỵ và Hầu Quyết lại vẫn là .

      Ngũ lão gia lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài “Trời hanh vậy khô, cẩn thận củi lửa. Cẩn thận củi lửa, đừng bàn chuyện quốc .”

      Đây là câu nhắc nhở ở trà quán xuất cách đây 4-5 năm trước, bởi vì khoảng 5 năm trước, có người trong trà quán bàn tán vài câu chuyện hậu cung buôn bán tước vị, biết bay đến tai bên thế nào, quan phủ bắt được người bàn luận, liền đem ông chủ trà quán bắt , đến cuối cùng đưa sung quân đến nơi quan ngoại lạnh lẽo, khổ cực. Người làm ăn liền nhát gan, chuyện này vừa xảy ra, nhưng ông chủ trà quán khác liền nhốn nháo dán câu đối đủ loại trong cửa hàng. Ngay từ lúc bắt đầu dán giấy viết , miễn bàn quốc , lại bị bọn nha dịch khó dễ vài lần, sau đó cả đám liền mờ mịt sửa thành ‘Cẩn thận củi lửa’. ngờ nhà thuyền này lại mang nghĩa rộng hơn ‘Trời hanh vật khô…”

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, San Nương đều giống như cha mình, màng chính . Nhưng kiếp trước khi mà Viên Trường Khanh làm nội các đại học sĩ, nên nàng ít nhiều gì cũng được. Đương kim thánh thượng ngồi long ỷ kia, tính là quân chủ tài đức, sáng suốt gì, trị vì hiểu được thanh minh chạy đâu, nghe năm đó, tiên đế cũng chướng mắt người này, bất quá bởi chỉ có mỗi nhi tử, mới thể để kế thừa chính thống. lại , từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, cũng chỉ được lập hoàng thái tứ, chứ truyền ngôi cho hoàng thái tôn, lại bởi vì vị đương nhiệm này tiên đế khi còn tại vị phá lệ, lập hoàng thái tôn làm thái tử điện hạ, chẳng sợ sau này vị nào lại lòng hướng về tứ hoàng tử, thái tử điện hạ vẫn có thể vững vàng ngồi ở Đông cung.

      Cả nhà cảm khái hồi, cuối cùng cũng đến lượt thuyền họ cập bờ.


      Có lẽ là biết Ngũ lão gia là người biết kiềm chế tính tình, Quế Thúc liền trước bước xử lý những tên ‘Chó đen’ kia, để Ngũ lão gia cùng mọi người thẳng đến, bởi vậy, cả nhà ông đều thuận lợi đất Chung Sơn.

      *·*·*

      Ngọc Phật tự quả nhiên phải là ngôi chùa trấn Mai có thể so được, đứng dưới chân núi nhìn lên, lièn có thể thấy, bắt đầu từ giữa sườn núi, thẳng đến tận đỉnh, cao thấp toàn bộ là màu đỏ sẫm cùng tường cao vàng sáng, mái cong trùng điệp. Xem ra lớn hơn chùa Mai Sơn gấp mười mấy lần.

      Hôm nay tuy rằng mới ngày bảy, núi khách hành hương dâng hoa bái phập cũng rất đông, ít nhà cũng như nhà San Nương, nâng rương hành lý, nghĩ cũng là muốn quá đêm ở Ngọc Phật tự.

      Ngũ lão gia vốn là muốn du sơn, liền với thê tử: “Nghe phong cảnh dọc đường tệ, bằng chúng ta cứ thong thả mà , để kiệu mềm phía sau, nàng được nữa có thể tuỳ lúc ngồi kiệu.”

      Ngũ thái thái cười : “Bái phật là phải thành tâm, phải tự mình từng bước lên mới được.”

      Phu thê Ngũ lão gia hứng thú tăng vọt, còn Hầu Quyết với Hầu thuỵ cũng là hưng phấn thành lời, chỉ là người lười biếng San Nương đây là có chút khó khăn, bây giờ nàng là người có thể ngồi tuyệt đứng, có thể nằm tuyệt ngồi.”

      Ngũ thái thái dường như biết nàng nghĩ thế nào, quay đầu lại cười với nàng: “Bất quá ta chỉ có lòng thành, con thân thể luôn yếu ớt, cần theo ta.”

      Ngũ lão gia cũng quay đầu lại cười chê San Nương: “Đừng học lười biếng, rốt cuộc cũng tự mình bước , chờ được cho con kiệu.”

      Vì thế cả nhà liền vừa ngắm phong cảnh, vừa chậm rãi bò lên từng bậc đá. Quế Thúc chỉ huy nhóm tôi tớ, nâng rương hành lý, trước lên chùa thu xếp.

      Sau khi cả nhà San Nương lên núi, là qua buổi trưa. Lúc này, ánh mặt trời vừa đứng bóng. Cảnh xuân tươi đẹp xuyên qua nhành lá in xuống mặt đất tạo ra những điểm sáng xinh đẹp.

      Nhị thiếu gia Hầu Quyết ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xuyên qua cành lá, bỗng nhiên thở dài như ông cụ non, : “Quả nhiên là núi thiêng có khác, còn chưa vào cửa núi, làm người ta có cảm giác khác biệt.”

      Đại thiếu gia Hầu Thuỵ phụt cười, tò mò qua nhìn Hầu Quyết “Nơi nào khác biệt, để ca ca xem thử. Nha, khác biệt, rơi ra cái răng phật! --- nhờ là lấy chuyện Hầu Khuyết bị gãy cái răng ra mà triêu chọc.

      Hầu Quyết tức giận, dậm chân đuổi đánh ca ca mình. Hầu Thuỵ cười xoay người bỏ chạy. San Nương nhịn được chạy theo hai bước, lại ngại mệt, liền đứng tại chỗ hướng đến bóng dáng hai người lớn: “Cẩn thận cái răng nha!”

      sao, dù sao sớm hay muộn gì chúng của phải rụng.” Hầu Thuỵ cười đáp lạ câu, bên tựa như cún con mèo , nhảy qua lại mà trêu chọc Hầu Quyết, chọc đến khi cục thịt liên tục dậm chân, cả buổi lại đuổi kịp Hầu Thuỵ. Cuối cùng hết cách, thấy ngũ lão gia cùng ngũ thái thái đúng lúc đến, liền trực tiếp nhào lên người thái thái, uỷ khuất mà gọi “Thái thái.”

      Thái thái cười xoa xoa đầu cục thịt “Ca ca là trêu đùa con thôi.” Lại ngẩng đầu trách Hầu Thuỵ “Có ca ca nào lại như vậy !!”

      Lại , trước kia thái thái đối với huynh muội ba người họ đều là khách khí, giống như chủ nhân đối với khách, cũng chịu câu trách cứ nào. Bây giờ tuy là trách cứ Hầu Thuỵ, nhưng nhìn thậy ra là ngày càng có phần thân thiết.

      Hầu Thuỵ tuy rằng có chút tạo phản, nhưng cũng phải là người biết tốt xấu, nhớ chuyện lúc trước bà ở thuyền lời tốt về , dừng bước, quay đâu lại le lưỡi với bà, quả nhiên cũng còn trêu đùa Hầu Quyết nữa.

      San Nương vốn tính là leo lên nữa rồi kiệu mềm, nhưng nàng đường ngắm cảnh, lại cùng ca ca, đệ đệ, bùa giỡn, vậy mà cũng cảm giác được mệt. Chờ đến khi nàng nhớ đến hai chữ lười biếng, nhấc đầu nhìn, cửa Ngọc Phật tự vậy mà ngay trước mắt.

      *·*·*

      nhà San Nương khi vào cửa, liền có sư tăng từ đại điện ra đón tiếp. vị tăng đón khách này nhìn lướt qua dưới cả nhà Ngũ lão gia lần, liền quay người lại, liền quay người lại, hướng phía sau bọn họ mà chào đón “Thí chủ đường mệt nhọc, vất vả rồi.”

      San Nương quay đầu lại nhìn, cũng chỉ thấy phía sau bọn họ, nhà ngồi kiệu mềm đến. Người nhà kia, thân lụa là, nữ quyến còn mang đầu trâm cài sặc sỡ, làm San Nương thấy cũng mệt thay cho các nàng.

      Nàng cong chân mày lên, quay đầu nhìn lại người nhà mình.

      Ngũ lão gia vốn là người câu nệ, chú ý ăn mặc, mọi thứ chỉ cần thoải mái. Cho nên Ngũ lão gia hề thích loại tơ lụa sờ vào lành lạnh man mát này nọ, ông chỉ thích loại vải bông Tùng Giang dễ bị nhăn nhúm. Lúc này ông chỉ mặc người thân áo áo lam, bởi vì vừa leo lên núi vừa muốn dìu thê tử, cho nên áo lam sớm bị ông làm cho nhăn nhúm. vậy ông còn kiêng kị kéo góc áo để lộ ra hai ống quần bên dưới cũng nhăn nhúm kém, lại thêm đôi giày cũ đế mỏng dính đầy bùn núi…. thân này, thấy thế nào giống cử nhân chứ, cùng lắm chính là thư sinh nghèo túng.

      Ngũ phu nhân bình thường cũng quá chú ý những cái này, người chỉ mặc thân y phục bình thường, áo rộng tay màu lam thêm giày đế bằng, ống tay, vạt áo đều được thêm vòng chỉ xanh đen đầy tinh xảo. đầu cũng cài vài món trang sức, chỉ là so sánh với trang sức vừa thô vừa tục của gia đình phía sau trang nhã hài hoà hơn nhiều.

      Đến cả San Nương, bất quá chỉ mặt bộ đồ lam ôm thân, kiểu cổ đứng-----Đương nhiên, nàng vẫn là thích màu tím---Áo khoác dài đến gối thêu hoa văn trắng. đầu ngoài trâm cài trân châu, có thêm món đồ nào khác.

      Ca ca Hầu Thuỵ của nàng, lúc nào cũng như con khỉ nghịch ngợm, xiêm y có tốt cỡ nào bị mặc lên cũng ra bộ dáng, lại thêm lúc nãy chạy trước chạy sau đùa giỡn, lúc này cũng mồ hôi đầy người. chỉ giống Ngũ lão gia áo khoác nhếch nhác, hai ống tay áo cuộn cao, dạng này liền cho rằng so với người khuân vác dưới núi còn khác bao nhiêu.

      Trong mấy người họ, vậy mà chỉ có cục thịt béo nhớ còn giống tiểu thiếu nhà có tiền. Thịt hôm nay ăn mặc thân cẩm y màu đỏ tía loá mắt, mặt còn thêu chữ ngũ phúc bằng chỉ vàng, cổ lại có khoá trường thọ bằng vàng, lại thêm thiếu hầu bao. Chỉ là nhìn giống như thiếu gia hào môn, lại nắm chặt tay San Nương, trừ bỏ ngũ phúc cùng tiểu nha hoàn ra còn lại khác gì hạ nhân, đâu giống nhà phía sau, tiền hô hậu ủng, muốn làm sập cửa chùa.

      Ngũ lão gia cũng nhìn vị tăng đón khách đến đây, bất quá khi đó ông chỉ lo lỡ Ngũ phu nhân bước qua ngạch cửa cao trước cửa chùa, nhất thời tiện phân tâm, tạm thời rời mắt .

      Chờ đến khi đỡ phu nhân đứng vững ở ngạch cửa, lão gia quay đầu lại muốn chuyện với vị tăng đón khách kia, lúc này mới nhận ra, người ta sớm vứt bỏ nhà bọn họ, ân cần chạy đón quý nhân hào môn kia rồi.

      Ngay cả San Nương còn nhìn ra được vị tăng kia có đôi mắt trọng phú quý, lẽ nào Ngũ lão gia lại thể nào nhận ra? Lập tức liền cười lạnh.

      San Nương đột nhiên quay đầu, nhìn Ngũ lão gia nháy mắt cái, cười “Lão gia, con ra vế đối , người ra đối vế sau nhé. Vế là: Ngồi, mời ngồi, mời ngồi lên.”

      Ngũ lão gia vừa nghe liền cười, đưa tay chỉ chỉ nàng, lại rất phối hợp mà lớn tiếng đáp lại: “Này còn quá dễ, vế dưới là: Trà, kính trà, kính trà thơm.”

      Lời của phụ tử hai người, cái nào là giọng, đây chính là điển cố nổi tiếng, lúc này chỉ có mỗi vị tăng kia đỏ mặt, mà người hành hương vào trước trong điện, nghe được cũng khỏi hiểu ý cười thầm.

      Người khác nghe hiểu, chỉ là làm khó tiểu Hầu Quyết, liền lôi kéo tay San Nương hỏi “Mọi người là cười gì thể?”

      Hầu Thuỵ cười, kéo qua, “Để ca kể chuyện xưa cho đệ….”

      Lúc kể chuyện xưa, Quế Thúc đến.

      Quế Thúc hướng nhóm người Ngũ lão gia hành lễ cung kính, mồm miệng nhanh nhẹn mà bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, đại tiểu thư, tiểu thiếu gia đường vất vả, chúng ta có phải vào viện nghỉ ngơi trước rồi mới dạo tiếp?” Lại với Ngũ lão gia “Đức Tuệ đại sư ở đó nghe ngài đến, nghĩ muốn thỉnh lão gia nhàn rỗi ghé qua viện chút.”

      Vị tăng tiếp khác vốn là còn hận lời ám chỉ trào phúng của nhà quê mùa này, nghĩ muốn tìm cơ hội trả thù lại, lúc này đột nhiên nghe được tên Đức Tuệ đại sư, lập tức dám lỗ mãng nữa------Đức Tuệ đại sư này, tuy rằng chỉ treo cái tên ở Ngọc Phật Tự, lại từng được thái hậu mời đến giảng kinh, đến ngài còn là đại sư huynh của phương trượng Đức Nguyên đại sư … Bằng hữu của đại sư, cũng phải là kẻ tiếp khó bé như có thể dễ dàng đắc tội được.

      ở đó nghĩ cách để hướng Ngũ lão gia xin lòng thông cảm, Ngũ lão gia sớm đem quên đến tận chín tầng mây.

      Lão gia quay lại nhìn phu nhân, thấy bà cái gì cũng chưa , nhưng vẫn có thể nhìn ra được bộ dạng mệt nhọc, vất vả, liền : “Cũng được, trước nghỉ ngơi lúc.” Lại với Quế Thúc” Người với lão lừa đầu trọc kia, hai ngày nay ta muốn ở cùng người nhà, quan tâm , bảo đừng đến làm phiền ta, chờ ta rảnh rỗi tự tìm .”

      San Nương cùng Ngũ phu nhân liền có ánh mắt đúng rồi. Ngũ lão gia này đúng là danh xứng với , dám mắng hoà thượng là con lừa trọc đầu….

      Mẫu tử hai người cùng nhìn về phía Ngũ lão gia, lập tức làm ông cười giải thích: “Lão lừa đầu trọc kia, cũng là tranh thích chữ, là bằng hữu hoạ thơ ca với ta, chỉ là tranh của vẽ quá nát.” Lại : “Vốn là nghe phong cảnh nơi này tệ, mời ta đến nhưng ta đều ….”

      Lời này của lão gia ra, vị tăng tiếp khác kia đâu mất. Ngũ phu nhân lập tức liếc mắt nhìn Ngũ lão gia cái. Cái liếc mắt này, muốn ông thu lại những lời gở, ha ha cười, theo Quế Thúc, cùng Ngũ phu nhân vào trong khách viện.

      Lúc này, Hầu Thuỵ mặt mày hớn hở mà kể với Hầu Quyết về điển cố ‘Ngồi, mời ngồi, mời ngồi lên’. San Nương cười , đẩy hai người, “Vừa vừa , đừng đứng đây.”

      Nhưng khi chuyện nàng đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.

      “Làm sau vậy?” Hầu Thuỵ hỏi.

      có gì.”

      San Nương lại nhìn khắp bốn phía, liền đẩy Hầu Thuỵ, nắm tay kéo Hầu Quyết, đuổi theo Ngũ Lão gia và phu nhân.

      Vừa rồi trong chớp mắt, nàng bỗng nhiên có ảo giác, giống như có ai đó nấp trong bóng tối nhìn nàng.
      Last edited: 28/3/19

    2. Wailtting

      Wailtting New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      19
      đường đến đây.. . Cảm ơn ed

    3. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Cuối cùng cũng edit tiếp, truyện rất hay, cảm ơn editor nhé cùng

    4. MitNa Minh

      MitNa Minh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      36
      Mừng quá, truyện lại được edit tiếp rồi, cám ơn bạn @Vân_08

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 69: Hồ Quỷ Quái
      Edit: LĐ

      Viện mà Quế Thúc chọn là viện yên tĩnh. Sân lớn, nhà ba gian, phía trước có mái đình, ngược lại vừa vặn để nhà Ngũ lão gia thoải mái.

      Ngũ lão gia cùng phu nhân tự nhiên ở nhà chính, San Nương ở nhà kề bên, còn lại hai gian phòng kia là cho huynh đệ Hầu Thuỵ. Quế Thúc đưa hạ nhân ở tại đình mát.

      Cả nhà nghỉ ngơi đến giờ Thân. Ngũ phu nhân bình thường cũng ít vận động như thế, hôm nay lại đường leo thẳng lên núi, sớm làm bà chịu nổi. Tuy lúc này cũng sớm muộn, lại thích hợp ngủ trưa, nhưng Ngũ lão gia vẫn là giữ bà lại ngủ thêm chút nữa.

      Hầu Thuỵ, Hầu Quyết là hai chú khỉ con, đem thời gian lãng phí vào chuyện nghỉ ngơi, chẳng qua là qua phòng Ngũ lão gia ngồi chút, chào hỏi tiếng, rồi tự mình mang hạ nhân ra ngoài chơi.

      San Nương là con sâu lười, chỉ là nàng mệt nên buồn ngủ, Ngũ Phúc ở đó chăm chăm nhìn nàng, nàng liền học theo Ngũ phu nhân, nằm ì giường chịu dậy.

      Mới đầu nàng cho là mình ngủ, nhưng chờ đến khi nàng mở mắt ra ngoài cửa sổ đầy ánh hoàng hôn, trời chạng vạng. Tam Hoà ngồi giường gật gù, ngay cả nha hoàn Ngũ Phúc luôn miệng rầm rì đòi ra ngoài chơi cũng nằm ỳ giường, dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành.

      Các nàng lần này được ra ngoài, trước sau gì cũng là ba ngày, San Nương chỉ dẫn theo hai người Ngũ Phúc cùng Tam Hoà, để lại Lý ma ma cùng Lục An ở nhà, Tam Hoà vừa lên thuyền có chút say tàu, cho nên vẫn là Ngũ Phúc hầu hạ nàng. Lúc này nhìn bộ dạng ngủ ngon của hai người, San Nương cũng muốn làm động đến các nàng, liền tay chân, lướt qua hai người xuống giường.

      Ra đến của phòng, ngẩng đầu cái liền nhìn thấy cha nàng cùng chơi cờ với lão hoà thượng dưới gốc cây bạch quả trong sân.

      Lão hoà thượng vừa trắng lại vừa béo, mặt đầy sắc hồng, nhìn quả rất giống hoà thượng rượu thịt.

      Đó là có người giới thiệu, San Nương cũng đại khái đoán được, lão hoà thượng này chình là ‘Lão lừa ngốc đầu trọc’ mà cha nàng có qua, Đức Tuệ hoà thượng --- Đương nhiên, cũng bởi vì lúc này cha nàng là gọi người ta như vậy.

      “Cái lão lừa ngốc này, nghĩ cái gì mà nghĩ mãi? nhanh ! Đó là nhầm, chẳng qua cũng chỉ là thua ván thôi, người phật môn các ông đều phải là tứ đại giai sao? Chẳng lẽ ông còn để ý thắng thua?” Ngũ lão gia luôn là thích đánh cờ nhanh tay, còn lão hoà thượng kia nước cờ cũng muốn mất cả buổi sáng, làm Ngũ lão gia gấp đến độ vò đầu bứt tai.

      Lão hoà thượng cầm cờ tay cũng lâu rồi, cho nên Ngũ lão gia mới gấp gáp mắng hai chữ ‘lừa ngốc’, lão hoà thượng vẫn là bộ dáng gió thổi lung lay. Lại thêm hồi lâu nữa, lão hoà thượng mới đặt quân cờ xuống, sau đó làm San Nương hận thể xông lên mà đẩy tốc độ của lão, sau khi nghe xong lời phàn nàn vô cùng chậm rãi, lạ gằn từng chữ, từng chữ mà : “Trước mặt hoà thượng mắng lừa ngốc, thí chủ đây là phạm khẩu giới a.”

      Chỉ trong nháy mắt, Ngũ lão gia liền hạ xuống quân cờ, sau đó lại xoa tay, nhìn lão hoà thượng : “Hoà thượng! phải Nhà Phật hết thảy mọi mọi vật ở thế gian đều là giả sao? Chỉ là cái xưng hô mà thôi, ‘hoà thượng’ cũng là ông, ‘Lừa ngốc’ cũng là ông, ở trong lòng tôi, hoà thượng và lừa ngốc cũng là giống nhau, đều là ông. Còn về trong lòng hoà thượng ông lại phân cao thấp hai cái xưng hô này, hoà thượng, quả nhiên là tu vi chưa đến a.”

      Lão hoà thượng lại cầm quân cờ lên, lại động tác từ từ, chậm rãi xoay bàn cờ, sau đó lại là bộ như suy nghĩ, đến mức Ngũ lão gia muốn chỉ vào mặt hoà thượng mắng con lừa ngốc, lão hoà thượng mới chậm chạp : “Trong lòng thí chủ, tất nhiên hoà thượng là hoà thượng, con lừa ngốc cũng là hoà thượng, nhưng thí chủ có để ý ‘hoà thượng’ mà lão kia , là ý tốt của hoà thượng ta, gọi trăm ngàn lần, có lợi cũng chẳng có hại, còn ‘Con lừa ngốc’ kia, cũng là mang ác ý. Gọi tiếng liền mang phần tội lỗi. Hoà thượng ta là phổ độ chúng sinh, đành lòng nhìn thí chủ tạo nên nghiệp chướng. A di đà phật.”

      Lão hoà thượng vừa giảng lý phật, vừa chậm rãi xuống quân cờ, sau đó rất là quy cũ, lại chậm rãi nhặt mấy quân cờ ăn được của Ngũ lão gia, cuối cùng hất mày hoa râm của mình lên, nhìn Ngũ lão gia cười cười, “Đa tạ, con lừa già ngốc này lại thắng.”

      San Nương nhìn hai người càng thấy thú vị, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng đợt bước chân hỗn loạn. Nhìn lại thấy Tam Hoà cùng Ngũ Phúc vội vã chạy từ phòng ra. Nhìn thấy San Nương, hai người đồng thời nhàng thở ra, Ngũ Phúc phàn nàn: “ nương sao lại với chúng tôi tiếng, chúng tôi còn nghĩ rằng nương mình chạy ra ngoài đó.”

      San Nương khoát tay, ý bảo các nàng nên kinh động Ngũ lão gia cùng lão hoà thượng bắt đầu lại ván cờ mới dưới tàng cây bạch quả kia, liền lôi kéo Tam Hoà cùng Ngũ Phúc quanh quẩn xuyên qua hành lang, ra cửa viện.

      *·*·*

      Theo viện ra, theo hành lang cua ngoặc, khúc khuỷu, trước mắt là thềm đá rộng lớn. Dọc theo thềm đá xuống, là cửa sau của Ngọc Phật Tự, lại nhìn lên , là những gian nhà được xây san sát nối tiếp nhau theo triền núi, nhìn có chút khí phái.

      “Quả nhiên là chùa lớn nổi danh a!” Ngũ Phúc nhìn ra ngoài hồi rồi líu lưỡi “Nhưng mà, trong chùa sao lại xây nhiều phòng như vậy để làm gì?”

      “Cho thuê.” San Nương “Cho những người khách hành hương như chúng ta thuê.”

      “Có nhiều người đến dâng hương như vậy sao?” Tam Hoà “Đó là dâng hương, chẳng qua chỉ ở lại hai ngày mà thôi, xây nhiều phòng ở như vậy, phải là lãng phí sao?”

      “Yên tâm, lãng phí đâu.” San Nương “Các ngươi đừng quên, nơi này cách nội thành chỉ hơn mươi dặm. Hàng năm khi có kì thi, toàn bộ thư sinh Giang đều đến đây dự thi. đến thành Giang có chút lớn, mới đầu thư sinh đến ở nhiều như vậy, nếu mà ở được, trong thành ầm ĩ ồn ào, phải là nơi thích hợp có thể để người tĩnh tâm học tập.”

      Lại những lời mang theo phần trào phúng “ nghĩ đến hoà thượng Ngọc Phật Tự lại biết cách làm giàu như vậy.”

      Có thể là vị tăng tiếp khách để lại ấn tượng xấu cho nàng, sau đó nàng đối với hoà thượng cao thấp của Ngọc Phật Tự, tất cả đều mang theo thành kiến.

      Nàng dẫn hai nha hoàn dọc theo bậc thềm đá đến Ngọc Phật Tự quả nhiên liền thấy, ở dọc đường, rừng cây triền núi, hay sân dọc đường, đều có ít thi sinh hoặc đứng, hoặc ngồi, mỗi người đều giơ sách mài dùi học hành cực khổ.

      “Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là ngày khảo thí rồi.” Ngũ Phúc , “Chúng ta có ai tham gia khảo thí, cho nên nhớ.” Lại quay đầu nhìn San Nương “ nương, đại thiếu gia nhà chúng ta sang năm là đợi năm sau?’

      Tiên sinh trong thư viện coi trọng Hầu Thuỵ, năm nay cũng như năm rồi, đồng ý cho .

      “Ca?” San Nương cười . “ thi võ trạng, khả năng huynh ấy trúng tuyển ngược lại có chút lớn…”

      Lời nàng bỗng dưng ngưng lại, quay đầu nhìn rừng cây bên kia.

      “Làm sao vậy?” Ngũ phúc cũng đưa đầu nhìn qua, lại cái gì cũng thấy.

      có gì.” San Nương lắc đầu, đưa tay sờ sờ cái cổ đột nhiên có chút ngứa. Vừa rồi, trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy được như có ai đó nhìn mình.

      Chủ tớ ba người vừa vừa chuyện vui vẻ, lại vào vùng giống như ruộng bậc thang. Đứng sườn núi ngẩn đầu nhìn lại, liền chỉ thấy chân trời ở phía tây, mặt trời tròn đỏ rực, vừa đúng lúc dừng ở giữa chỗ lõm của hai ngọn núi, nhìn rất đẹp, San Nương liền đứng lại, ngắm hồi lâu.

      Nhưng vào lúc này, nàng lại cảm thấy cái gáy mình tê dại. nhanh nghiêng đầu lại nhìn, lại vẫn là nhìn thấy được gì.

      Tam Hoà nghi ngờ nhìn nàng, “ nương, làm sao vậy?”

      … Có gì.” San Nương do dự hồi lâu. Nhưng rốt cuộc là nàng cũng nhìn thấy được gì, ra nên khen ngược lại nàng nghi thần nghi quỷ. Nàng lắc đầu cười, : “Được rồi, chúng ta về thôi, trời sắp tối rồi.”

      Nhưng đường về, gáy của Sang Nương lại tê dại lần nữa. Nàng tức giận quay đầu, cũng là chẳng thấy được cái gì.

      “Gặp quỷ!” Nàng tức giận .

      Tam Hoà trước này so với Ngũ Phúc luôn cẩn thận hơn, vội vã theo cạnh nàng, trái phải nhìn xung quanh, hỏi: “ nương, rốt cuộc người nhìn gì vậy?”

      San Nương lúc này mới : “Giống như có người nhìn chúng ta. Các người có cảm giác à?”

      Nàng hỏi tốt rồi, này vừa hỏi đến, ngược lại doạ sợ Ngũ Phúc đầu tiên. Tiểu nha đầu bỗng dưng nhảy dựng lên, ôm chặt Tam Hoà, “, nương, đừng doạ muội.”

      “Sao vậy?” San Nương diễn tả được thành lời, này là giữa ban ngày ban mặt, nếu là có người theo dõi các nàng, cũng có gì đáng sợ kia chứ?

      Ngũ Phúc lại : “ Vậy, là hồ, nếu là thích tìm thư sinh trong tự, nơi này nhiều thư sinh như vậy, lúc này trời cũng sắp tối đen, , phải là…” nàng ngay cả hai chữ Hồ cũng dám ra miệng, chỉ dè dặt cắn răng “….Xuất rồi?”

      San Nương ngạc nhiên phen “Ai với muội, hồ chỉ thích tìm thư sinh trong tự?”

      “Tiên sinh kể chuyện đều vậy?” Ngũ Phúc liến thoắng trả lời cách bài bản.

      San Nương nhịn được, “Phốc” cưới to lên.

      Tam Hoà cũng ghét bỏ gỡ tay Ngũ Phúc ra, cười nhạo nàng: “ là, muội bình thường ít nghe mấy chuyện xưa râu ria kia, nhưng mà muội cứ thích nghe.”

      San Nương cũng cười : “Nếu là có chuyện Hồ , thích thư sinh, người ta cũng là nhằm vào thư sinh kia kìa, cũng tìm muội, muội sợ cái gì chứ?”

      Thấy San Nương cùng Tam Hoà cười nhạo mình, Ngũ Phúc cũng ra vẻ dũng cảm : “Đúng, cũng đung ha. Chỉ là, xuất ... Cũng tìm chúng ta…”

      Lời tuy là thế, nhưng nàng vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được, tựa như con thỏ sợ hãi, quay đầu nhìn chung quanh. Có thể là chính bởi vì bộ dạng này của nàng, làm người rình rập theo dõi kia khó lòng giấu diếm hành tích, San Nương trong lúc vô tình quay đầu lại, liền cùng Ngũ Phúc nhìn thấy bóng người ra trong rừng cây cách đó xa.

      “A!” Ngũ Phúc lập tức hét chói tai.

      San Nương nhíu mày, còn muốn nhìn cẩn thận, bên kia cái gì cũng có.

      Tam Hoà cũng thấy gì, liền hỏi Ngũ Phúc “Muội thấy cái gì?”

      cái, thứ gì đó màu trắng….” Ngũ Phúc ôm lấy cánh tay nàng chịu buông.

      “Màu trắng?” San Nương hỏi “Ta lại….” Nàng đột nhiên dừng lại. Nếu nàng cho Ngũ Phúc biết, nàng thấy là bóng người màu xanh, doạ nha đầu kia. Vì thế nàng đổi lời: “Muội nhất định là nhìn nhầm, đó có thể là con thỏ trong núi.”

      “A!” Ngũ Phúc lại thét chói tai. “Thỏ, đó là thỏ tinh!”

      San Nương nhịn được liền trợn to mắt, đem ngón tay cong thành vuốt hổ, đột nhiên nhảy bổ nhào vào trước mặt nàng ấy “, là con hổ tinh!”

      Trong mấy người, tuy rằng nhìn Ngũ Phúc can đảm nhất, nhưng đó là khi nàng nghe được chuyện xưa quỷ quái nào. Lúc này nàng lại tự doạ mình ít, San Nương còn dùng chiêu như vậy, làm cho Ngũ Phú ‘oa’ tiếng, xoay người nang váy chạy dọc theo thềm đá chạy về tiểu viện mà nhà họ ở. Ngay cả giày rơi cũng dừng lại nhặt, để chân trần như vậy chạy vào cửa viện.

      Cũng may là viện của các nàng quá xa, Ngũ Phúc hai ba cái liền xông vào sân, có làm kinh động người khác.

      Tuy là kinh động người khác, cũng là làm San Nương kinh ngạc chút. Nàng nghĩ đến, nàng lại có thể doạ Ngũ Phúc sợ đến như vậy, sửng sốt, liền cười gập người thể nào dừng được.

      Tam Hoà cũng bị phản ứng của Ngũ Phúc làm ngây người, mãi đến khi thấy chiếc giày kia. Nàng vội vã chạy đến nhặt giày rơi của Ngũ Phúc, đuổi theo bóng lưng nàng, gọi hai ba tiếng: “Này… Này….” Lại gọi được nàng ấy. Tam Hoà giậm chân cái, vừa quay đầu lại San Nương phía sau gọi tiếng: “ nương!”

      San Nương lúc này cười đến ngoặc nghẽo, vịn tường : “Nhanh đưa giày đến cho muội ấy. Để người ta thấy muội ấy như vậy, muội ấy hận chết ta.”

      “Nhưng…” Tam Hoà cũng muốn , nhưng lại sợ San Nương còn lại mình, liềm cầm giày chần chừ chút.

      San Nương : “Mấy bước là đến, ta còn có thể lạc sao? Muội nhanh về trước , để ta thỏng thả về là được.”

      Tam Hoà nhìn cửa viện gần trong gang tấc, vừa quay đầu nhìn nàng vịn tường cười, ngày cả đứng thẳng cũng được, nghĩ phải nhanh nhanh mới được, liền chạy đưa giày cho Ngũ Phúc.

      Đến khi bóng lưng Tam Hoà mất hút sau cửa San Nương mới từ từ ngưng cười, sau đó đứng lên, quay đầu lại nhìn chỗ vừa rồi có bóng người xuất . Tuy rằng nàng thấy người nọ, nhưng mà nàng ấn tượng mạnh với màu xanh này.

      Chỉ là nàng biết, chỉ có duy nhất người, thích mặc y phục màu sắc này.

      Mà, ngay khi nàng cho người đó cơ hội lộ diện, nhưng người nọ vẫn lộ diện.

      San Nương nhăn mày, nhìn rừng cây bên kia, đột nhiên rùng mình cái--- phải là nàng nghĩ lầm rồi, đúng là Ngũ Phúc đúng????

      *·*·*

      Bị San Nương hù doạ như vậy, buổi tối Ngũ Phúc có chết cũng dám ngủ mình, liền chạy đến gác đêm cho San Nương.

      Còn về San Nương, nàng ngủ được sâu, có chút động tĩnh nàng liền thức giấc, tự nhiên chịu đồng ý, cười : “ ràng là muội sợ hãi, dám ngủ mình, nhưng lại lấy ta là cái cớ!”

      Cuối cùng vẫn là Tam Hoà có lòng tốt, chứa chấp Ngũ Phúc.

      đêm này tĩnh lặng… đúng, là trước nữa đêm .

      Chờ xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh, ngày cả phòng Quế Thúc cũng tắt đèn, San Nương lại đột nhiên mở mắt ra.

      Đừng hỏi nàng vì cái gì mà bị đánh thức, nàng cũng biết. khắc kia, nàng vừa thấy gì, cũng nghe được cái gì, cũng chỉ là có loại cảm giác mà thôi….

      Nàng mơ hồ muốn nghĩ ngợi, liền vung tay xua cảm giác kia.

      Mà, đó là nàng tuỳ tay chém bừa, là chưa được tỉnh táo, trong đầu còn vang lên giọng của lý trí: ở đó có gì.

      Cho nên, trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên tiếng rên đau cơn buồn ngủ của San Nương lập tức bay xa ngàn dặm….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :