1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Haha nhóm trợ lý cute muốn xỉu. biết chân tướng vụ này thế nào nhỉ?

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hẳn nà “tình thú”. Há há
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 51: Nó ghét em


      Mặc dù Trần Ngư muốn hiểu chuyện của Trương Tử Dương, nhưng điều kiện tiên quyết là gia đình Trương Văn Văn phải đến nhờ giúp đỡ.

      Nhưng biết xảy ra chuyện gì, sau khi Trần Ngư từ bệnh viện trở về hai ngày rồi nhưng Trương Văn Văn hề tìm Trần Ngư, Tần Dật và Thiệu Huy cũng đến tìm . Lúc đầu Trần Ngư còn cảm thấy kì lạ, nhưng rồi ngẫm lại, ngay từ đầu trong chuyện này chỉ là người vô tình dính líu vào. Vốn còn nghĩ, thấy thể nhẫn tâm thấy chết mà cứu, vậy bằng thử tìm hiểu mọi chuyện cho kĩ xem có biện pháp giải quyết nào tốt hơn .

      Nhưng hai ngày trôi qua, đối phương chẳng có động tĩnh gì, Trần Ngư cũng phải là người vội vã nóng nảy (nguyên tác là Hoàng Thượng vội, thái giám lo), thế là cũng lười thèm để ý, còn nghĩ là chừng nhà người ta tìm được Thiên Sư giỏi hơn sao.

      Thế là Trần Ngư vẫn theo kế hoạch từ trước, sung sướng bôn ba trang web huyền học để nhận nhiệm vụ, nhanh chóng con đường thăng cấp tài khoản.

      Ngày hôm nay, sau khi ăn cơm trưa, Mao đại sư ôm thanh kiếm đồng lần nữa xuất trong biệt thự nhà họ Lâu, Lâu Minh thấy thế hơi ngạc nhiên “Mao đại sư, sao ông phải đích thân đến đây chứ?”

      “Đúng dịp tôi muốn đến thăm cậu chút, người phía lại muốn cho người mang thanh kiếm đến cho cậu nên tôi cũng thuận tiện mang đến luôn.” Mao đại sư đặt hộp gỗ đựng kiếm lên bàn, dặn dò “Chẳng mấy khi cậu đề xuất xin cái gì với cấp , nên lần này cậu cần thanh kiếm, cấp hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý đề xuất. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu, thanh kiếm này để bên người cậu là vô cùng nguy hiểm.”

      “Tôi biết.” Lần trước ở phòng nghiên cứu, sát khi bỗng nhiên tăng vọt, việc được Mao đại sư và nhóm trợ lý che giấu, nếu cấp biết vì thanh kiếm này mà dẫn đến việc sát khí tăng vọt nhất định bảo quản thanh kiếm này cẩn mật.

      “Nếu như lại xảy ra việc đó lần nữa, tôi giúp cậu che giấu nữa đâu.” Mao đại sư .

      “Tôi biết rồi.” Lâu Minh cười “Thi Thi có pháp khí khi trừ ma an toàn hơn. Với lại ông cũng , việc gặp phải ác ma giống như Ma Vương là rất hiếm khi.”

      “Điều này cũng đúng, trong giới huyền học, thuật trừ ma của phái Lạc Sơn nằm trong top ba đó, mặc dù Trần tiểu hữu còn tuổi nhưng tu vi thấp chút nào. Lại có thêm thanh kiếm đồng này làm pháp khí chắc là gặp nguy hiểm gì.” Đây cũng là nguyên nhân Mao đại sư đồng ý đưa thanh kiếm đồng cho Trần Ngư, chỉ khi Trần Ngư được an toàn Lâu Minh mới hành động thiếu suy nghĩ.

      “Đúng rồi.” Nhắc đến Ma Vương, Lâu Minh nhớ đến Kỳ Trường Minh “Thiên Sư lúc trước điều khiển Ma Vương bắt được chưa?”

      “Bắt được rồi.” Mao đại sư đến đây nhịn được cười tiếng “Bản lĩnh chạy trốn của Kỳ Trường Minh này cũng rất ghê gớm, tổ Sáu truy ta mất năm ngày, còn để ta trốn lên núi Bạch Sơn.”

      Cái gọi là tổ Sáu, là tổ chức của huyền học được thành lập để chuyên bắt những Thiên Sư xấu lợi dụng thuật pháp của huyền học để hại người khác, có thể xem như cảnh sát của giới huyền học.

      Lâu Minh kinh ngạc “Trốn về núi Bạch Sơn?”

      “Núi Bạch Sơn có môn phái Bạch Sơn, Kỳ Trường Minh chính là đệ tử ở đó, phái Bạch Sơn là môn phái tương đối cực đoan.” Mao đại sư “Tổ sư sáng lập môn phái là Thiên Sư có tính cách cực đoan, trong thời kì chiến loạn, dựa vào tình trạng dân chúng lầm than, oán khí trần gian nặng nề mà luyện chế ra ít ác ma, sau những năm tháng dài tu luyện mà hóa thành Ma Vương.”

      “Vì Ma Vương có thực lực vô cùng hung mãnh, những Thiên Sư bình thường đều phải là đối thủ nên môn phái Bạch Sơn cũng dần dần lớn mạnh. Sau khi chiến loạn kết thúc, oán khí trần gian cũng vơi rất nhiều, rất nhiều ác ma phải về dưới phủ, Ma Vương càng ngày càng khó luyện chế, phái Bạch Sơn cũng từ từ xuống dốc.” Mao đại sư giải thích “Kỳ Trường Minh là đệ tử cuối cùng của môn chủ phái Bạch Sơn, vì có năng lực khá lại được sư phụ ta thích nên được sư phụ ta truyền lại cho con Ma Vương.”

      “Truyền cho con? Vậy chắc chắn là phái Bạch Sơn này chỉ có con Ma Vương, ta trốn về Bạch Sơn chắc là muốn tìm che chở của sư phụ ta chứ gì.” Lâu Minh nghi ngờ hỏi “Vậy làm sao tổ Sáu bắt được ta?”

      “Lúc đó, khi đuổi đến Bạch Sơn, người phụ trách tổ Sáu cũng tính đến điều này, mặc dù phái Bạch Sơn xuống dốc nhưng có khả năng phải chỉ có con Ma Vương. Khi còn do dự có nên lên núi bắt người , phái Bạch Sơn nghe được tiếng gió tự mình đưa người đến.” Mao đại sư đến đây lại cười tiếng nữa.

      ngờ Cố môn chủ của phái Bạch Sơn lại là người chí công vô tư như vậy.” Lâu Minh cũng bất ngờ, phái Bạch Sơn có đệ tử như Kỳ Trường Minh, xem như là ‘trúc tốt mà mọc măng xấu’ sao?

      “Cũng phải.” Mao đại sư lắc đầu “Có người rằng, trước hai ngày Kỳ Trường Minh chạy về Bạch Sơn, có người tìm đến cửa phái Bạch Sơn diệt mấy con Ma Vương, phái Bạch Sơn sợ chọc phải họa diệt môn nên dám che chở Kỳ Trường Minh.”

      “Có người giỏi như vậy sao?” Lâu Minh kinh ngạc .

      “Nghe vị cao nhân đó báo thù cho đệ tử nhà mình.” Mao đại sư nhắc nhở.

      “Ông nội của Thi Thi?”

      “Như tôi , đệ tử của phái Bạch Sơn ra ngoài rèn luyện chỉ có Kỳ Trường Minh, mà người đắc tội gần đây nhất trong giới huyền học chính là Trần tiểu hữu.” Lời của Mao đại sư là câu trả lời chắc chắn cho Lâu Minh.

      ngờ ông nội của Thi Thi lại là người giỏi như vậy.” Lâu Minh thở dài .

      “Nên … cậu nhất định phải mau chóng gặp được ông nội của Trần tiểu hữu.” Mao đại sư “Có lẽ ông ấy có biện pháp gì đấy.”

      “Vâng.” Lâu Minh gật đầu.

      Mao đại sư thấy Lâu Minh đồng ý cũng an tâm, sau đó lấy trong áo dài ba vòng tay được bện bằng sợi dây màu đỏ, phía gắn miếng ngọc to bằng đồng xu, “Đây là bùa hộ mệnh Trần tiểu hữu nhờ tôi luyện chế ra, cậu đưa cho bé giúp tôi.”

      “Thi Thi nhìn thấy vui lắm đây.” Lâu Minh cười “Cám ơn ông.”

      Mao đại sư sang chuyện khác “Gần đây cậu cảm thấy thế nào? Sau khi mở mắt dương thấy khó chịu chỗ nào ?”

      “Tôi vẫn bình thường, hai hôm trước đường đến Viện khoa học quốc gia tôi còn nhìn thấy mấy hồn ma.” Lâu Minh cười “Giờ tôi mới biết, ban đêm ở Đế Đô vẫn đông đúc ồn ào như xưa.”

      Mao đại sư cười ha ha, lại cùng Lâu Minh hàn huyên lúc rồi mới rời .

      Khi Mao đại sư rồi, Lâu Minh định cầm mấy bùa hộ mệnh bàn lên, tay vừa giơ lên liền thu về, gọi Điền Phi tới.

      Điền Phi tìm cái hộp bỏ mấy bùa hộ mệnh vào, rồi “Tam thiếu, lúc nãy Xí nghiệp công nghệ quốc phòng có gọi điện đến.”

      “Có chuyện gì ? Hàng mẫu đạt hiệu quả như mong muốn?” Vào tháng năm năm nay, Lâu Minh gửi bản thảo mẫu thiết kế loại vũ khí tân tiến có trí thông minh nhân tạo đến Xí nghiệp công nghệ quốc phòng để họ sản xuất hàng mẫu. Để sản xuất mẫu vũ khí này, chính phủ đầu tư nguồn vốn rất lớn, nhưng ngờ lô hàng mẫu đầu tiên sản xuất ra lại phát có 10% khả năng vũ khí đó tự nổ.”

      Nguy hiểm ngầm lớn như thế, tất nhiên là chính phủ cấp phát cho lực lượng quân đội, sau khi nhận được thông tin phản hồi, Lâu Minh nghiên cứu đề xuất cải tiến nhiều lần nhưng vẫn chưa có hiệu quả rệt.

      “Vâng, trưởng khoa Vương quay lại toàn bộ quá trình chế tác ra lô vũ khí gần đây nhất, ông ấy gửi cho để nghiên cứu xem có gì cần thay đổi .” Điền Phi “Tập tin video tôi tải xuống và lưu máy vi tính trong phòng sách.”

      “Được rồi, tôi phải xem chút.” Khi bản thảo thiết kế giao cho xí nghiệp công nghệ, Lâu Minh tự tay đánh giá tất cả các số liệu, mọi số liệu đều ổn định nhưng hiểu tại sao khi sản xuất thành thành phẩm lại xảy ra vấn đề liên tiếp như thế.

      người nghiên cứu khoa học, khi công tác mà ăn ngủ là điều bình thường, Lâu Minh cũng ngoại lệ, bắt đầu tập trung nghiên cứu là nghiên cứu đến khuya. Cho đến khi Trần Ngư chờ người nhà ngủ say nhảy cửa sổ chạy đến nhà , Lâu Minh vẫn chưa rời khỏi phòng sách.

      Ba đâu ạ?” Trần Ngư đưa mấy tấm bùa huyền sát hôm nay vừa vẽ xong cho Điền Phi, hỏi.

      “Tam thiếu làm việc trong phòng sách.” Điền Phi vừa vừa lấy chiếc hộp dưới bàn sô pha đưa cho Trần Ngư “Đây là của Tam thiếu gửi cho .”

      Trần Ngư tò mò mở ra, phát là ba vòng bùa hộ mệnh tràn đầy linh khí, xem hơi thở chính là của môn phái chính tông, so với bùa bình an mà vẽ mạnh hơn nhiều. Vẻ mặt Trần Ngư vui cười hớn hở “Là bùa hộ mệnh do Mao đại sư luyện chế sao, Mao đại sư là lợi hại.”

      Điền Phi cười cười, quay người định hâm nóng cơm tối lần nữa, đề phòng Tam thiếu đói bụng muốn ăn. Nhưng cậu ta vừa muốn xoay người, ánh mắt chợt sáng lên, lại quay về phía Trần Ngư, khách sáo “Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu làm việc đến giờ vẫn chưa ăn tối nữa, tôi hâm lại thức ăn, lên lầu giúp tôi gọi Tam thiếu xuống ăn được ?”

      “Sao Ba còn chưa ăn cơm nữa chứ, các nhắc ấy à.” Trần Ngư đứng ngay lên “ nhanh hâm đồ ăn , tôi gọi Ba giờ nè.”

      xong, Trần Ngư lật đật chạy lên lầu.

      Điền Phi lộ ra nụ cười vừa lòng, nhanh xuống bếp.

      Chờ Lâu Minh xoa hai mắt mỏi mệt được Trần Ngư kéo từ lầu xuống, Điền Phi đem đồ ăn được hâm nóng bày sẵn lên bàn.

      Ba, dù công việc bận rộn đến đâu, cũng phải nhớ ăn cơm đầy đủ nha. Khi mà em được ăn no, ngay cả cộng bằng mấy em cũng tính ra nữa là, hiểu lấy đâu sức mà nghiên cứu khoa học chứ.” Trần Ngư .

      “Em xạo quá .” Lâu Minh cười to “ cộng bằng mấy mà cũng biết.”

      “Ấy … Hồi đó em còn học tiểu học, có lần ăn sáng mà vào học, thầy giáo dạy toán hỏi em cộng bằng mấy, em suy nghĩ cả buổi trời luôn đó.” Trần Ngư .

      “Tại sao lại ăn sáng?” Lâu Minh tò mò hỏi

      “Lúc đó em còn , mới học lớp , học phải đường núi mà đường dễ , lần đó được nửa đường cẩn thận em bị té, làm rơi mất tiền ông nội cho em mua đồ ăn sáng.” Trần Ngư “Vì thế em có tiền mua bánh bao.”

      Đây là lần đầu tiên Trần Ngư kể chuyện cho Lâu Minh nghe về chuyện lúc còn bé, qua lời kể của Trần Ngư, Lâu Minh có thể tưởng tượng ra nhóc bé, bởi vì té ngã mà rơi mất tiền xuống sườn núi, đau lòng mà khóc thút thít, trong lòng chợt thấy nhói đau. cũng có thể hiểu được bây giờ nhóc này lại tiền như vậy.

      Ba, ăn cơm nha.” Trần Ngư thấy Lâu Minh ngồi sững người lại nhắc.

      “Ừ.” Lâu Minh cầm chén đũa lên, chậm rãi ăn, Trần Ngư ngồi bên cạnh ngắm nghía mấy tấm bùa hộ mệnh.

      “Mao đại sư quả là người lợi hại, bùa hộ mệnh này rất mạnh đó mà nhìn cũng rất đẹp nữa.” Trần Ngư vui mừng, ngạc nhiên “Em còn lo là khối ngọc bội lớn như vậy làm sao đem theo bên người nữa.”

      Người xưa thích đeo ngọc bội bên hông nên mấy cái ngọc bội lấy của Hướng Nam đều rất lớn. Thời đại bây giờ còn phong tục đó nữa, nếu làm ngọc bội đeo lên cổ rất khó nhìn. Nên khi chọn ngọc bội đưa cho Mao đại sư, Trần Ngư chọn mấy cái nhất để thuận tiện cho người nhà có thể mang người. Nhưng ngờ là khi chế luyện, Mao đại sư còn lưu tâm giúp làm thành chiếc vòng rất thích hợp đeo người thế này.

      Chẳng lẽ ông ấy cảm thấy lấy cái ngọc bội chia thành nhiều phần có thể tiết kiệm làm thêm được nhiều bùa hộ mệnh nữa? Dù sao sức mạnh của bùa hộ mệnh phụ thuộc vào việc miếng ngọc lớn hay . Trần Ngư càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng, ra Mao đại sư chỉ là người giàu lòng nhân ái mà còn là người tiết kiệm như thế.

      Lâu Minh cười tiếng, đến việc cho người chế lại mấy miếng ngọc này trước rồi mới đưa cho Mao đại sư.

      “Vù vù vù!” Chiếc la bàn người bỗng nhiên rung động cách mãnh liệt. Đồng thời, Trần Ngư cũng cảm nhận được nguồn khí đối địch với , quay đầu nhìn thấy Điền Phi cầm hộp gỗ đến.

      “Trợ lý Điền, cầm cái gì vậy?” Nguồn khí đối địch là từ chiếc hộp gỗ truyền đến.

      “Thanh kiếm đồng …” Điền Phi vừa dứt lời, dường như để đáp lại Điền Phi, thanh kiếm trong hộp gỗ cũng đứng yên mà rung động. Điền Phi suýt nữa làm rớt cái hộp, cậu ta giật mình cầm chắc cái hộp lại.

      đừng đến đây, lùi lại .” Trần Ngư xong lùi ra sau hai mét.

      “Sao thế?” Điền Phi cũng bị dọa sợ mà lùi ra ngoài xa.

      “Thanh kiếm đồng này sao thù dai quá vậy, lần sau còn hung dữ hơn lần trước nữa.” Trần Ngư tủi thân .

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâu Minh cũng cảm nhận được cảm xúc tức giận của thanh kiếm đồng, ngạc nhiên hỏi.

      “Chắc là lúc ở phòng nghiên cứu em với nó đấu với nhau, nó liền ghi hận lên người em, lần nào gặp em nó đều muốn tấn công em hết trơn.” Trần Ngư “Lần trước, khi em mượn nó chặt khóa xích hồn, nó còn cắt sượt qua ngón tay em, lần này còn quá đáng hơn, đứng cách nó cả mấy mét thế mà nó phát ra sát khí rồi.”

      “Thanh kiếm đồng tấn công em sao?” Lâu Minh .

      “Ừm, đây là thanh kiếm rất hẹp hòi.” Trần Ngư rồi về phía Lâu Minh vài bước, khi Trần Ngư sắp đến gần Lâu Minh, thanh kiếm vừa mới an tĩnh được lúc lại bắt đầu rung động mãnh liệt.

      Điền Phi kéo ôm hộp gỗ chặt, nhưng lần này thanh kiếm đồng rung động quá mãnh liệt, Điền Phi cố hết sức mới giữ được.

      “Trợ lý Điền, mau đem nó , đừng để nó thoát được ra ngoài.” Trần Ngư vẫn hiểu tại sao thanh kiếm này lại nhìn vừa mắt.

      “A … À.” Điền Phi hơi sửng sốt, muốn ôm bị Lâu Minh gọi lại.

      “Đợi chút.” Lâu Minh lên tiếng cản Điền Phi lại, sải bước đến bên thanh kiếm đồng, càng tới gần, vẻ mặt Lâu Minh càng phức tạp. Lâu Minh thực cảm nhận được cảm xúc của thanh kiếm, từ phẫn nộ chuyển sang vui mừng.

      “Bộp bộp bộp …” Lâu Minh do dự rồi tới gần, thanh kiếm đồng vui vẻ gõ gõ lên hộp gỗ, dường như muốn chào hỏi .

      “Yên lặng.” Lâu Minh trầm giọng .

      “…” Rung động trong hộp gỗ ngay tức khắc trở nên yên ắng.

      Trần Ngư kinh ngạc há to miệng “Chẳng lẽ là nó ghét em vì sàm sỡ Ba?”

      Lâu Minh lảo đảo cái, tí nữa ngã sấp xuống.


      Tác giả có lời muốn :


      Tam thiếu: Cho dù lúc nãy cậu nghe được cái gì, được ra ngoài, nghe chưa?

      Điền Phi: ! (A a a, có chuyện buôn dưa lê mà thể ra ngoài, con mẹ nó khó chịu)

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Tại sao, tại sao, dưa ngon dưa ngọt như thế mà lại được đem buôn? Guê??? :yoyo60:

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 52: Thanh kiếm đồng tủi thân


      “Thi Thi, đừng đoán bừa.” Lâu Minh bất đắc dĩ nhìn Trần Ngư.

      Điền Phi ôm hộp gỗ, cúi đầu dám để cho Tam thiếu nhìn thấy ta cười trộm, he he … “sàm sỡ” là muốn đến việc đó đó sao?

      Trần Ngư nghịch ngợm lè lưỡi “Em đùa thôi, lúc đầu em cứ nghĩ là thanh kiếm này ghét em bởi vì em và nó đánh nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là nó bảo vệ chủ nhân. Ông nội em , pháp khí có linh tính tự mình lựa chọn chủ nhân. Sức mạnh của thanh kiếm này đến từ sát khí, đời này người có sát khí nặng chắc ai qua được Ba, nên em nghĩ thanh kiếm này chịu khuất phục , coi là chủ nhân của nó.”

      “Mà hôm đó, đúng lúc nó gặp em phong ấn sát khí của Ba, nên chắc là nó coi em là kẻ địch mà bảo vệ chủ nhân.” Trần Ngư vừa vừa vài bước về phía Lâu Minh, thanh kiếm đồng lại rung cái, lập tức Trần Ngư kích động nhìn xem, em khẽ đến gần là nó lại nổi dậy, chắc chắn là muốn bảo vệ chủ nhân.”

      “Yên lặng!” Lâu Minh nhìn thanh kiếm rung động khẽ quát tiếng, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

      “Quả nhiên là nó rất nghe lời Ba, so với la bàn của em còn ngoan hơn nhiều.” Trần Ngư vừa dứt lời, la bàn trong túi vải lập tức rung động bày tỏ bất mãn.

      Trần Ngư móc la bàn ra, với nó “Đừng rung nữa, yên lặng .”

      La bàn thèm để ý đến , tủi thân tiếp tục rung động, dường như oán trách: Tôi cứu nhiều lần như vậy, vậy mà dám so sánh tôi với cái thằng oắt kia.

      “Đừng lắm lời, mày nhìn , tao mày yên lặng mà mày có thèm nghe tao đâu.” Trần Ngư chuyện với la bàn như với bạn bè.

      La bàn dừng lại chút, rung động nữa, nhưng chỉ được hai giây tiếp tục tủi thân rung động.

      “Được rồi, được rồi, là do tính cách của mày quá hoạt bát.” Trần Ngư dụ dỗ .

      La bàn vui vẻ rung lên hai lần, sau đó mới yên lặng.

      Trần Ngư bất đắc dĩ nhìn Lâu Minh nhún vai, dường như muốn , xem …

      Nếu như là lúc trước, Lâu Minh mà nhìn thấy Trần Ngư chuyện với la bàn cảm thấy kì lạ, nhưng bây giờ cảm nhận được cảm xúc của thanh kiếm đồng cách ràng nên có thể hiểu cách giải thích lúc nãy của Trần Ngư.

      Cảm nhận vui mừng và thân mật từ thanh kiếm đồng truyền đến, ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua hộp gỗ, sau đó để Điền Phi mở nắp hộp ra.

      “Vù vù.” Thanh kiếm thấy nắp hộp mở ra, nằm trong hộp gỗ vui vẻ rung động, trong lòng Lâu Minh biết nó rất vui sướng, dường như muốn với : mau cầm tôi lên , thử sử dụng tôi .

      “Tao thể đụng vào mày.” Lâu Minh thử đáp lại nó.

      “Vù?” Thanh kiếm đồng vô cùng mất mát.

      “Nếu tạo chạm vào mày, sát khí trong người bùng phát, tao bị mất lý trí.” Lâu Minh giải thích.

      “Vù? Vù!!” Thanh kiếm đồng rung động mãnh liệt, cảm xúc phẫn nộ chợt sinh ra, Lâu Minh có thể cảm nhận được nỗi oán hận và phẫn nộ đó nhưng lại biết thanh kiếm oán hận điều gì.

      “Mày bình tĩnh lại .” Lâu Minh thở dài, nhận ra thanh kiếm này cũng dễ làm người khác phải quan tâm.

      Thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

      “Thi Thi, cũng chính là bé mày định tấn công lúc nãy, là bạn của tao, mày thể làm ấy bị thương, nghe .” Lâu Minh .

      Trần Ngư nghe Lâu Minh vậy, lập tức nhón chân nhìn phản ứng của thanh kiếm.

      “Vù vù!!” Lâu Minh cảm giác được nguy hiểm, thanh kiếm muốn đến nguy hiểm, là về Trần Ngư sao?

      ấy nguy hiểm, ấy phong ấn sát khí của tao là để cứu tao.” Lâu Minh giải thích.

      “Vù …vù!!” Thanh kiếm đồng rung động càng mãnh liệt, dường như cảm xúc của nó rất phức tạp, Lâu Minh cảm nhận được xáo động trong cảm xúc của nó nhưng biết nó muốn điều gì.

      “Tóm lại, mày được làm tổn thương ấy.” Lâu Minh ra lệnh.

      “Vù? Vù!” Thanh kiếm đồng lập tức bay ra khỏi hộp, vèo cái bay về hướng Trần Ngư.

      Trần Ngư hoảng sợ, quăng la bàn trong tay ra. La bàn ở trong biệt thự nhà họ Lâu, hấp thụ linh khí tràn đầy nên vô cùng xông xáo bay đến chiến đấu với thanh kiếm đồng.

      nhóc Trần Ngư chết tiệt kia khen mi, ta đánh chết mi nè!

      Lâu Minh thấy thanh kiếm đồng bay , lập tức nôn nóng, nổi giận quát thanh kiếm bay trung “Quay về!”

      “Vụt!” muốn chiến đấu sống chết với la bàn, thanh kiếm nghe lệnh lập tức dừng giữa trung, la bàn thấy đối phương bất động nên thừa cơ bay đến đập hai lần lên thanh kiếm. Thanh kiếm rung động hai cái, cuối cùng vẫn bay trở về trước mặt Lâu Minh.

      “Nếu mày coi tao là chủ nhân của mày được làm ấy bị thương.” Lâu Minh nghiêm nghị trách mắng “Nếu tao khóa mày lại đó.”

      “Vù …” Lâu Minh bỗng cảm nhận được cảm xúc tủi thân vô cùng vô tận ập đến làm cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn kiên định ra “Mày có đồng ý ?”

      Thanh kiếm đồng trung vẫn giãy dụa, giống như đứa trẻ con hờn dỗi.

      Trần Ngư cảm thấy nó có chút tội nghiệp, đứng cách xa kêu lên “Ai da, tao làm tổn thương chủ nhân của mày đâu mà, mày cần đề phòng tao, nếu bị khóa lại đó, khóa vào nhà bảo tàng, mấy trăm, mấy ngàn năm cũng ra được đâu nha.”

      Thanh kiếm nghe thấy Trần Ngư , mũi kiếm liền chuyển hướng về phía Trần Ngư, la bàn còn dạo trong trung, thấy thế lại bay qua đập nó cái.

      Thanh kiếm đồng tức lắm, muốn đánh trận ba trăm hiệp với la bàn, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Lâu Minh, cuối cùng chỉ có thể tủi thân dừng giữa trung.

      “Quay về hộp .” Lâu Minh vừa dứt lời, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn bay trở lại hộp gỗ. Ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua thanh kiếm, rồi với Trần Ngư “ định tặng em thanh kiếm này để phòng thân, nhưng giờ chắc là được rồi.”

      “Đâu chỉ được, đừng để đến lúc em đấu với ác ma, nó ở đâu từ phía sau đâm em cái là em cám ơn lắm luôn rồi.” Trần Ngư cũng dám có nó.

      Lâu Minh tưởng tượng đến cảnh này, lông mày nhíu lại “Vậy quên việc này thôi.”

      Việc tìm pháp khí chỉ có thể nghĩ cách khác.

      Mỗi ngày, vào buổi tối, Trần Ngư đều đến biệt thự nhà họ Lâu hai tiếng đồng hồ, thanh trừ hết sát khí người. Nhưng hai ngày nay, sát khí người thanh trừ gần hết nên cũng cần chờ đủ hai giờ. Sau khi cùng Lâu Minh ăn tối xong, Trần Ngư cầm ba bùa hộ mệnh Mao đại sư luyện chế, quay về nhà.

      Điền Phi ôm hộp gỗ, hỏi Lâu Minh “Tam thiếu, vậy chúng ta có trả lại thanh kiếm đồng ?”

      Lâu Minh nhìn hộp gỗ, trong đó truyền đến cảm giác thân thiết làm có chút nỡ “Thôi cứ nhận lấy, trả lại nữa.”

      “Vậy … định để ở đâu?” Điền Phi cảm thấy thanh kiếm này có thể tự mình bay , hình như là để ở đâu cũng an toàn lắm.

      “Cậu tìm cái két sắt, khóa lại để trong phòng tôi .”

      “Vâng.” Điền Phi đáp lời rồi thực .

      ==

      Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Ngư lấy cớ hôm qua chùa dâng hương xin ba bùa hộ mệnh cho ba mẹ và trai rồi đưa ra.

      “Quả nhiên là con hiểu chuyện, mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, chưa thấy nó mua cho mẹ cái gì.” Mẹ Trần nhận dây đeo bùa hộ mệnh, vui vẻ đến mức khép miệng lại được.

      Mặc dù thị trưởng Trần đến mức thẳng ra giống như mẹ Trần nhưng động tác còn nhanh hơn nhiều so với mẹ Trần, ông lập tức đeo ngay lên cổ tay.

      Trần Dương cũng để ý đến lời oán trách của mẹ mình, bỗng nhiên có cảm giác ‘mọi người đều say chỉ có mình tỉnh’, bởi vì biết, Trần Ngư đưa ra ba bùa hộ mệnh này là hàng giá hẳn hoi.

      Mọi người tiếp tục trò chuyện, lúc này người làm đem hộp quà đến “Phu nhân, quà thăm bệnh chuẩn bị xong.”

      Thị trưởng Trần nhìn thoáng qua hộp quà “Bà định đến thăm thằng bé Tử Dương hả?”

      “Vâng.” Mẹ Trần thở dài “ đứa ngoan sao bỗng nhiên lại bị bệnh chứ. Tôi cũng là người nhìn nó lớn lên, nó bị bệnh như thế, tôi cũng phải đến thăm chút.”

      “Tử Dương bị bệnh gì?” Thị trưởng Trần hỏi.

      “Tôi cũng biết, chỉ nghe là bị bệnh, là bệnh gì, nghe thằng bé vẫn luôn hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Mẹ Trần “Hôm qua tôi gặp Lệ Phân, cả người đều gầy , nhìn tiều tụy lắm.”

      Lệ Phân là tên mẹ của Trương Tử Dương.

      “Trần Dương, con đến thăm thằng bé chưa?” Mẹ Trần hỏi con trai.

      “Gần đây con hơi bận, chỉ nghe mà vẫn chưa thăm được.” Trần Dương “Chút nữa tan làm, con cũng ghé thăm chút.”

      “Thi Thi chắc là biết Tử Dương phải , thằng bé là trai Trương Văn Văn.” Mẹ Trần thấy con cúi đầu tiếng nào giải thích “Tử Dương là đứa rất hiền lành, nó còn hiểu chuyện hơn cả em Văn Văn của nó.”

      “Con biết, con gặp ấy rồi.” Trần Ngư đáp.

      “Con gặp rồi sao? Gặp lúc nào?” Mẹ Trần kinh ngạc.

      “À, … hai ngày trước, Tần Dật và Thiệu Huy đến thăm ấy nên tiện thể mang con cùng.” Trần Ngư đáp.

      “Tình hình của thằng bé lúc đó thế nào?” Mẹ Trần thuận miệng hỏi.

      “Rất … rất nghiêm trọng, vẫn còn hôn mê.” Trần Ngư ấp a ấp úng đáp.

      “Hai ngày trước hôn mê, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng đó.” Mẹ Trần lo lắng đáp.

      Bên cạnh, Trần Dương như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua em mình, nhìn đồng hồ, thấy đến giờ làm, thế là đứng lên “Thi Thi, phải em là hẹn bạn nhà sách sao? Để chở em luôn nè!”

      “A? Dạ.” Trần Ngư nhìn ánh mắt ám chỉ của trai, ngoan ngoãn gật đầu.

      Khi xe rời khỏi khu tập thể, quả nhiên Trần Dương lên tiếng hỏi “Là Tần Dật và Thiệu Duy dẫn em thăm Tử Dương?”

      Tần Dật và Thiệu Huy có lẽ giới thiệu cho Tử Dương và em mình làm quen nhưng tuyệt đối dẫn Trần Ngư lúc đó còn chưa quen biết Tử Dương đến thăm bệnh. Với lại mấy ngày qua cũng nghe được ít chuyện, nghe nhà họ Trương tìm mấy đạo sĩ đến phòng bệnh.

      là … là …”

      “Em biết , khi em dối lắp.” Bỗng nhiên Trần Dương .

      “…” Trần Ngư thầm: quả nhiên lừa được cảnh sát, thế là thành , còn nhớ ? Khi lần đầu tiên gặp Trương Văn Văn, em dọa ấy.”

      Trí nhớ của Trần Dương rất tốt, rất nhanh, nhớ đến việc ngày hôm đó, sau đó nhíu mày “Lúc đó em vai con bé có thằng nhóc ma, chẳng lẽ là ?”

      “Vâng, sau đó em giúp nó siêu độ rồi.” Trần Ngư “Nên Trương Văn Văn biết em là Thiên Sư.”

      Làm cảnh sát, tư duy logic và năng lực liên tưởng của Trần Dương rất nhanh, Trần Ngư chỉ hai câu, đoán được đại khái “Trương Tử Dương phải bị bệnh bình thường mà bị ma quỷ quấy nhiễu?”

      có quan hệ với ác ma, ngược lại là có liên quan đến Thiên Sư.” Trần Ngư .

      “Mấy đứa đó tìm em là muốn em giúp đỡ?” Trần Dương nghĩ đến việc bây giờ Tử Dương vẫn còn nằm trong bệnh viện, hỏi “Ngay cả em cũng có cách giải quyết sao?”

      “Chuyện này tương đối phức tạp, thế nào nhỉ?” Trần Ngư do dự chút rồi “Em gặp linh hồn của Trương Tử Dương, chính ta muốn tỉnh lại nên em muốn nhúng tay vào.”

      “Chính Tử Dương muốn tỉnh lại sao?” Trần Dương kinh ngạc “Chuyện này người nhà họ Trương biết ?”

      “Em với họ, em với họ nếu Trương Tử Dương muốn tỉnh lại đến tìm em, em ra tay. Nhưng qua hai ngày rồi, người nhà họ Trương vẫn gặp em, chắc là Trương Tử Dương vẫn muốn tỉnh lại.” Trần Ngư “Chuyện này rắc rối, nếu giải quyết tốt, em dễ bị dính líu luật nhân quả, nên nhà họ đến tìm em em cũng xen vào.”

      “Nhân quả?” Mặc dù Trần Dương nghe hiểu nhưng cảm giác được đây phải là điều tốt lành gì, thế là cau mày “ nghe mấy ngày nay nhà họ Trương tìm rất nhiều đạo sĩ và Thiên Sư đến, chắc là tìm đến em đâu, tốt nhất em nên xen vào.”

      “Vâng.” Trần Ngư gật đầu “Nếu họ đến tìm em, em mặc kệ.”

      Trần Dương nghe thấy nhăn lông mày, vốn muốn cho Thi Thi xen vào, nhưng nghĩ đến việc Trương Tử Dương còn hôn mê bất tỉnh lại “Nếu nhà họ đến tìm em, em nhớ cho , cùng em.”

      “Vâng, cám ơn Hai.” Trần Ngư cười hì hì.

      Tâm trạng của Trần Dương nhõm như em nhà mình, theo lời của Trần Ngư, việc của Trương Tử Dương, Thi Thi hoàn toàn có năng lực giải quyết. Chỉ là vì Trương Tử Dương muốn tỉnh lại nên vì nguyên nhân nào đó nên Thi Thi mới ra tay giúp đỡ. Nếu như cuối cùng nhà họ Trương vẫn đến nhờ Thi Thi tám, chín phần mười là ép buộc Thi Thi giúp họ.

      Mặc dù có thể hiểu được tâm trạng nhà họ Trương, nhưng ai có thể ép buộc em của được.

      ==

      Trần Dương đưa Trần Ngư đến nơi muốn đến, khu biệt thự nội thành Đế Đô tấc đất tấc vàng, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hỏi “Em lại trừ ma sao?”

      , hôm nay em chỉ đến điều tra thôi.” Trần Ngư “Có báo cáo khu vực gần đây khí rất nặng, trang web huyền học ra nhiệm vụ cho Thiên Sư đến điều tra, em chỉ cần tìm nguyên nhân khí tăng lên là được. Gặp phải ác ma em cũng ra tay, em báo cáo lên mạng huyền học trước, chờ mạng huyền học lại ra nhiệm vụ, lúc đó em mới tiếp nhận xử lý, thế mới kiếm được hai phần tiền chứ, he he ..”

      “…” Trần Dương im lặng “Xem ra em rất thích hợp học tài chính.”

      Trần Ngư xuống xe, tốn chút sức lực nào tìm đến nơi khí dày đặc nhất, tốn hai mươi phút, cuối cùng đứng trước công viên trong rừng cây.

      Trần Ngư đứng cảm nhận, lập tức có chút phiền lòng, khí nặng như vậy, nếu mạng huyền học công bố nhiệm vụ chắc là phải cấp bậc A , xong rồi, sao kiếm hai lần tiền được đây.

      Khi Trần Ngư còn thở dài ảo não, ba bóng dáng từ rừng cây bay ra, Trần Ngư ngẩng đầu nhìn, a, ma quen.

      “Là mấy người sao!” Trần Ngư nhìn hai ma lớn, ma trước mặt, chính là mấy hồn ma vừa cứu từ tay Kỳ Trường Minh mấy hôm trước.

      Sắc ma nữ đứng ở đằng xa, dám đến gần Trần Ngư, vẻ mặt sợ hãi “Trần Thiên Sư, đến bắt chúng tôi sao?”

      “Ai! Mấy người có cấp bậc quá cao, tôi bắt nổi.” Đúng là thế mà, với sức mạnh của Hướng Nam chắc chắn nhiệm vụ phải là cấp A, tài khoản của thể nhận nhiệm vụ được rồi.

      “Cái gì?” Sắc ma nữ và Hướng Nam liếc nhau, hiểu gì cả.

      “À, tôi này, mấy người đừng loanh quanh ở đây nữa, làm ảnh hưởng đến khí xung quanh hết rồi nè.” Trần Ngư “Đặc biệt là Hướng Nam, khí của cậu nặng như vậy, cậu cứ luẩn quẩn nơi phố xá đông đúc như thế này rất dễ gặp phải người thường.”

      đến bắt chúng tôi?” Hướng Nam nghi ngờ hỏi.

      “Cậu muốn tôi bắt mấy người hả? Vậy cậu ra phía trước khu biệt thự dọa mấy người có tiền , sau đó với người ta nhất định phải chi tiền mời tôi, tôi rất vui lòng tới.” Trần Ngư trợn trắng mắt đề nghị.

      “…” Lập tức Hướng Nam câm miệng.

      “Nghe lệnh ngay lập tức!” Ngay lúc hai người chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng gào to, Hướng Nam nhạy bén nhấc tay phải lên, nguồn khí dựng lên thành hàng rào chắn bao bọc sắc ma nữ và Tiểu Khang bên trong, lá bùa va chạm với hàng rào khí.

      “Đùng!” ngọn lửa xanh bốc lên.

      “Đạo hữu, bần đạo là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, mong rằng đạo hữu giúp tôi thu con ác ma kia lại.” đạo sĩ già tóc xám nhìn Trần Ngư hô lên.

      Hướng Nam biến sắc, liếc mắt nhìn Trần Ngư.

      Trần Ngư đoán chừng thực lực giữa hai bên, sau đó hai tay đút túi, thản nhiên rời .

      “Đừng giết chết nhé, nếu sáu trăm năm tu hành của cậu bị hủy đó.” Trần Ngư nhắc nhở Hướng Nam.


      Tác giả có lời muốn :


      Sắc ma nữ: Em mà, Trần Thiên Sư là Thiên Sư tươi mát thoát tục nhất mà em từng gặp.

      Hướng Nam: …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :