1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Ông Ngô ngầu đấy, san bằng cả môn phái cơ mà, lại còn thi đấu giải mà lại ko hiểu gì về máy tính mới sợ chứ :yoyo36:

      Ba mở mắt dương Thi Thi lại mặt dày đeo bám đấy, Ba đừng sa ngã mà :yoyo60:
      Hale205haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 49: Ông Ngô ra tay
      Sân bay Tề Dương.

      Mặc chiếc áo kiểu truyền thống màu xám, quần jeans xanh đậm, chân giày thể thao đen, còn mang theo cặp kính râm hợp mốt, khoác lưng cái balo màu đen, bên tai còn chụp cặp tai nghe màu đỏ chói, ông Ngô ung dung từ sân bay bước ra.

      Ăn mặc như thế này, chứng tỏ ta đây là người có tiền. Các tài xế chờ khách ở cổng sân bay nhao nhao bước lên đón khách, cuối cùng bác tài xế trung niên đoạt được trước.

      “Lão tiên sinh, ngài muốn đâu, có muốn xe ạ?” Tài xế trung niên ân cần hỏi.

      “Núi Bạch Sơn, cậu ?” Ông Ngô hé cặp kính đen xuống chút liếc mắt hỏi.

      chứ, chứ, lão tiên sinh đến núi Bạch Sơn du lịch sao?” Từ sân bay đến núi Bạch Sơn phải mất ba bốn tiếng chứ bộ, chuyến dài thế này, đủ tiền sở hụi hôm nay rồi.

      Ông Ngô ngồi vào xe taxi, tùy ý hỏi “Từ đây đến núi Bạch Sơn mất bao lâu?”

      “Nhanh là ba bốn tiếng, chậm phải mất bốn năm tiếng.” Tài xế trung niên vừa lái xe vừa đáp.

      Ông Ngô lấy điện thoại di động ra nhìn, bây giờ là hai giờ chiều, dù gì đến được chỗ kia cũng tối, ông Ngô nghĩ nghĩ rồi hỏi “Ở đó có chỗ nào ăn uống ngủ nghỉ ?”

      “Có chứ ạ, Bạch Sơn là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng của Tề Dương chúng tôi đó, sao lại có tiệm ăn khách sạn nào được cơ chứ.” Tài xế đáp.

      “Địa điểm ngắm cảnh?” Ông Ngô có chút ngoài ý muốn.

      “Ngài phải đến đây du lịch sao?” Tài xế trung niên nhiệt tình giới thiệu “ núi Bạch Sơn có phái Bạch Sơn, cư sĩ phái Bạch Sơn vẽ bùa rất linh nghiệm. Đặc biệt môn chủ là cư sĩ Cố Như Phong, nghe có thể hô mưa gọi gió, biến cát thành vàng, còn có thể trị các bệnh nan y, vô cùng hiệu nghiệm. Mỗi năm, người ở các nơi trong cả nước đến đây xin gặp Cố môn chủ nhiều kể xiết. Nếu lão tiên sinh đến Bạch Sơn nên đến đó lần, nếu may mắn gặp được Cố môn chủ chưa đâu, có lẽ có thể xin được bùa bình an đó.”

      “Cố Như Phong?” Ông Ngô nhướng mày “Lão già đó mà cũng lên được cấp bậc đại thần nữa sao?”

      “Dạ?” Tài xế trung niên nghe ông Ngô gì “Lão tiên sinh, ngài vừa gì?”

      “Ta ta biết Cố Như Phong.” Ông Ngô “Lần này ta Bạch Sơn là tìm ông ta, nhưng cũng hai mươi năm ta chưa quay lại đây, ngờ ông ta khá thế này rồi.”

      “Lão tiên sinh, tôi vừa thấy ngài cảm thấy ngài rất là phong độ, ra là người quen của Cố môn chủ a.” Tài xế trung niên ngờ khách hàng hôm nay của mình là vị có thân thế cao như vậy, vì thế kích động “Lão tiên sinh, ngài có thể xin giùm tôi hai lá bùa bình an được . ra sợ ngài chê cười, năm nay tôi chạy đến Bạch Sơn bảy tám lần mà vẫn chưa xin được lá bùa nào.”

      “Bán chạy vậy sao?” Lão già Cố Như Phong phải chỉ chuyên dưỡng ma sao, vậy mà còn biết bán bùa bình an kiếm tiền nữa hả.

      “Dạ, còn phải . Nên nếu thuận tiện, lão tiên sinh nhớ xin giùm tôi hai tấm nha. Lần này tôi chở ngài đến đó miễn phí, khi nào ngài xong việc quay trở lại, cứ báo tôi tôi đến đón ngài, có được ạ?” Tài xế trung niên vô cùng mong đợi .

      “Được rồi, lát nữa đến Bạch Sơn, cậu tìm khách sạn rồi ở cùng với tôi, ngày mai tôi xe cậu quay lại sân bay luôn.” Ông Ngô .

      “Ngài chỉ ở đêm thôi sao.” Tài xế kinh ngạc .

      “Đúng thế, tôi còn có việc phải về gấp.” Lão già Cố Như Phong kia đổi từ việc dưỡng ma sang bán bùa, chắc là tu vi kém nhiều rồi, thu thập lão ta trong đêm là đủ. Ông còn phải quay về tham gia giải đấu quốc gia nữa đó, ông đồng ý với mấy đứa đệ tử trong bang phái rồi.

      “Đúng rồi ha, mấy vị cao nhân giống như ngài, chắc là bận rộn lắm.” Tài xế trung niên liên tục gật đầu.

      Cao nhân: người xuất sắc, người ưu tú

      Cân nhắc đến việc buổi tối hôm nay có hoạt động tay chân, ông Ngô dựa người lên ghế ngủ thiếp . Đều do lão già Cố Như Phong kia, hại ông phí mất thời gian hai ngày trời, nên tối hôm qua ông phải thức đêm tăng thêm trang bị, giờ buồn ngủ quá xá.

      Vì dọc đường, ông Ngô đều ngủ, tài xế sợ làm ông Ngô giật mình nên tốc độ xe hơi chậm, khi đến núi Bạch Sơn là bảy giờ tối.

      Lái xe vì muốn cám ơn ông Ngô đồng ý xin giúp hai lá bùa bình an, nên chẳng những lấy tiền xe mà còn giúp ông Ngô đặt phòng khách sạn.

      Lúc ông Ngô còn trẻ cũng trải qua việc đời (bị người ta nịnh bợ quen), chút lăn tăn mà nhận thẻ phòng khách sạn từ tay tài xế trung niên, thản nhiên vào phòng.

      Sau lưng ông Ngô, tài xế thấy thái độ của ông Ngô như thế, lập tức càng tin tưởng ông Ngô có thể xin được bùa bình an cho ông ta. Cao nhân, đúng là cao nhân mà, cao nhân đều là điệu bộ như vậy hay sao.

      Đầu tiên, ông Ngô đến phòng ăn ăn tối, đến lúc tám giờ mới khoác balo màu đen của mình ra khỏi khách sạn, đường leo thẳng lên núi Bạch Sơn.

      Khi đến cổng môn phái Bạch Sơn (nguyên tác tác giả lại viết là Bạch Vân, phải Bạch Sơn), ông Ngô nhìn khoảng sân rộng rãi kiểu truyền thống Trung Quốc chỉ thấy TV mới có, chậc chậc thở dài “Xem ra, lão già này kiếm được ít tiền.”

      “Cốc cốc” Ông Ngô tiến lên gõ cửa.

      “Két két …” tiếng mở cửa vang lên, người thanh niên mặc áo dài kiểu Trung Quốc xuất , nhìn thấy ông Ngô lên giọng hách dịch “ đóng cửa rồi, muốn cầu bùa bình an ngày mai đến.”

      Ông Ngô có tính tình như thế nào? Ngoại trừ cháu ông, chưa có người nào dám chuyện với ông như thế.

      Lập tức ông Ngô hơi híp mắt lại, nhấc chân đạp tới, chỉ nghe “Rầm” cái, cánh cửa gỗ cao hai mét, ầm ầm ngã xuống đất.

      Đứng giữa cửa, người thanh niên bị dọa sợ mặt mày xanh mét, ánh mắt sợ hãi nhìn ông Ngô “Ngài … ngài … ngài …”

      “Lão già Cố Như Phong có trong đó ?” Ông Ngô đẩy cậu đệ tử còn sợ choáng váng ra, giẫm lên cánh cửa bị mình đạp ngã, sải bước vào, cánh cửa rung lên đùng đùng.

      “Chuyện gì xảy ra?”

      xảy ra chuyện gì?”

      Nghe tiếng động, các đệ tử phái Bạch Sơn nhao nhao chạy ra, khi thấy cánh cửa gỗ bị đạp ngã chỏng chơ vô cùng kinh ngạc.

      “Sao cửa lại bị đổ?” Cả đám thi nhau hỏi cậu đệ tử canh cửa, nhưng đáng tiếc cậu ta vẫn chưa tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi.

      “Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?” người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh từ trong nhà ra.

      “Sư phụ.”

      “Sư thúc.”

      Trong sân, đám đệ tử nhao nhao nhìn người đàn ông trung niên chào hỏi.

      “Lý Nghiệp, cánh cửa này làm sao lại như vậy?” Người đàn ông trung niên hỏi đệ tử mở cửa.

      “Sư phụ, ông ta … ông ta … là người đạp đổ cửa.” Lúc này, Lý Nghiệp lấy lại tinh thần, lấy ngón tay chỉ về phía điện chính, kích động .

      Đám người quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát trong điện chính của môn phái nhà mình, biết từ bao giờ, có vị ... ông lão thời thượng, ngồi thản nhiên uống trà.

      Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cánh cửa ngã đổ mặt đất, đó in dấu chân lớn nhưng vô cùng sâu, rồi quay đầu về phía đại điện “Xin hỏi tiền bối là vị cao nhân nào? Đến phái Bạch Sơn chúng tôi có chuyện gì?”

      Ông Ngô ghét bỏ buông ly trà trong tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, à, … thằng nhóc này nhìn khá là quen mặt, nhưng mà ông nghĩ ra là đứa nào.

      Trong nháy mắt người đàn ông trung niên thấy ông Ngô ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức mở to, tay chân hơi run rẩy kêu lên “Ngài là ngài Ngô?”

      “Cậu biết ta?” Ông Ngô nhíu mày.

      “Dạ, tôi biết chứ ạ. Hai mươi ba năm trước, khi tôi theo sư phụ may mắn được gặp ngài lần.” Người đàn ông trung niên kích động .

      “Biết tốt, Cố Như Phong đâu?” Ông Ngô hỏi

      “Sư phụ ở phòng nghỉ phía sau ạ, để tôi mời sư phụ đến.” Người đàn ông trung niên cho người mời Cố Như Phong, lại cho người đổi trà, mang điểm tâm đến cho ông Ngô thưởng thức.

      Chỉ chốc lát sau, vị râu tóc bạc trắng, mặc áo dài màu tím bước đến, khi trông thấy ông Ngô trợn to hai mắt “ Ngô, hơn hai mươi năm chưa gặp, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, ha ha ha ha ha …”

      Ông Ngô bưng chén trà, vô cùng lạnh lùng liếc Cố Như Phong để ông ta từ ha ha cười to biến thành gượng cười, đến khi ông ta cảm giác mình cười cũng thấy lúng túng.

      “Khụ …” Cố Như Phong thấy ông Ngô tiếp lời, đành phải tự mình tiếp “Sao Ngô lại đến tìm tôi?”

      phải là cậu mời tôi tới sao?” Giọng của ông Ngô lạnh lùng.

      “Xin cho?” Cố Như Phong kinh ngạc .

      “Trước khi động thủ, tôi hỏi cậu chuyện.” Ông Ngô đặt chén trà xuống, hỏi “Phái Bạch Sơn của các cậu có phải có đệ tử tên Kỳ Trường Minh, phải ?”

      “Trường Minh?” Cố Như Phong gật đầu “Trường Minh chính là đệ tử cuối cùng của tôi, mặc dù tuổi lớn lắm nhưng cũng nhận hết chân truyền của phái Bạch Sơn chúng tôi. Ngô gặp đệ tử của tôi rồi sao?”

      “Tôi chưa gặp, nhưng đệ tử của tôi gặp.”

      “A … Ngô cũng nhận đồ đệ nữa à.” Cố Như Phong rất kinh ngạc.

      “Đồ đệ của tôi đánh nhau trận với đồ đệ của cậu.” Ông Ngô “Nhưng đồ đệ kia của cậu có tu vi tệ, nuôi được con Ma Vương, đồ đệ của tôi bình thường lười biếng, chịu học tập nên cuối cùng bị thua.”

      “Thắng thua là chuyện bình thường mà, đồ đệ tôi chỉ là may mắn, may mắn thôi.” Tuy Cố Như Phong khiêm tốn nhưng vẻ mặt vô cùng đắc ý.

      “Ha ha …” Ông Ngô thấy vẻ mặt đắc ý của Cố Như Phong, cười lạnh “Cậu cũng biết là, con người của tôi có khuyết điểm gì, chỉ có khuyết điểm là tương đối bao che khuyết điểm.”

      “A …” Vẻ mặt Cố Như Phong biến đổi, bao che khuyết điểm??

      “Đánh đồ đệ của cậu tôi sợ mang tiếng là ỷ lớn hiếp , thế là tôi phải tới tìm cậu thôi.” Vẻ mặt ông Ngô nhàng, như hôm nay thời tiết rất tốt vậy.

      “…” Cố Như Phong lập tức từ ghết đứng phắt dậy, kích động “Việc này … việc này … Ngô, trong này có phải có gì đó hiểu lầm .”

      “Hiểu lầm sao chứ, cậu thấy đó, tôi từ xa, đặc biệt bay máy bay đến đây tìm cậu, cậu nghĩ tôi dễ dàng buông tay vậy sao?” Ông Ngô cười nhạt “Tôi trong mắt cậu lại là người dễ thông cảm, dễ chuyện vậy cơ à?”

      Dễ thông cảm cái rắm, ông chính là tên càn quấy, ‘hỗn thế ma vương’!

      “Tôi … tôi Kỳ Trường Minh đến xin lỗi đệ tử của .” Cố Như Phong thực là sợ ông Ngô bỗng nhiên nổi điên, cơ nghiệp mấy chục năm ông ta khổ cực xây dựng đến bây giờ chắc chắn là tan thành tro bụi trong tay ông Ngô “Chắc chắn là sau này cậu ta bao giờ dám động thủ với đồ đệ của nữa.”

      “Ý cậu là đồ đệ của tôi đánh lại đồ đệ của cậu?” Ông Ngô hừ lạnh .

      phải … phải ý này …” Má nó, lão già này đúng là đồ vô lý mà. Phái Bạch Sơn của ông ta vì danh tiếng nuôi dưỡng ra Ma Vương mà trong giới huyền học này có người nào thấy ông ta mà nhường ba phần. Nhưng ngờ, người có thể gọi Ma Vương của phủ lại chỉ có thể là lão Ngô này. Nếu là người khác, ông ta còn để Ma Vương giết chết người đó.

      “Sáng sớm mai tôi còn có chuyến bay, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh .” Ông Ngô đứng dậy “Lúc nãy vào đây tôi cảm nhận được, ở đây cậu dưỡng ba con Ma Vương, tôi để lại cho cậu con, cậu thấy thế nào?”

      “Ngô Lễ, ông đừng quá đáng, ông cho là tôi thực sợ ông sao.” Cố Như Phong nghe ông Ngô muốn lấy Ma Vương mà phái Bạch Sơn ông ta nuôi dưỡng đời nào chịu.

      giả vờ khách khí nữa?” Ông Ngô miệt thị “Phái Bạch Sơn các người là đám bại hoại, tu luyện thuật pháp cho tốt mà cả ngày nghiên cứu trận pháp luyện hồn, từ xuống dưới chẳng có lấy người tốt. Mấy năm trước, oan hồn ác ma nhiều cũng được . Nhưng bây giờ là thời đại hòa bình rồi, vậy mà ông còn để đệ tử nuôi dưỡng Ma Vương, tôi thấy phái của ông cũng sớm mà thất truyền thôi.”

      “Đúng là khinh người quá đáng mà.” Cố Như Phong gầm lên tiếng, hai tay kết ấn, đèn đuốc sáng trưng trong đại điện đột nhiên tắt lịm, cả gian trở nên đen như mực, ba luồng gió lạnh lẽo cũng theo đó mà đánh tới.

      Ông Ngô kéo khóa balo ra, rút kiếm gỗ đào và bùa chú ra, giẫm lên ghế nhảy ra ngoài, né được tấn công của Ma Vương, lá bùa trấn hồn xoay tròn trong tay rồi dán lên, theo sau là nhát kiếm gỗ đào đâm vào tim Ma Vương.

      “Phá hồn!” Theo lời hô của ông Ngô, từ vết đâm ngực Ma Vương bỗng nổi lên đường vân phức tạp của linh khí như trận pháp nào đó, sau đó luồng sáng lóe lên, Ma Vương biến thành tro bụi vết tích.

      Cố Như Phong thấy thế biến sắc, pháp quyết trong tay biến chuyển, định để hai con Ma Vương còn lại bỏ chạy.

      “Muốn chạy sao?” Ông Ngô hừ lạnh tiếng, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tay phải lại móc vào balo lôi ra là bùa trấn hồn, theo hướng kiếm gỗ đào đâm trong nháy mắt dán lên lưng Ma Vương khác.

      “Phá!”

      hồi gào thét đau đớn vang lên, Ma Vương thứ hai cũng hóa thành tro bụi trong giây lát. Lúc này ông Ngô mới thu hồi kiếm gỗ đào, tiếp tục xử lý con Ma Vương cuối cùng nữa.

      “Ngô Lễ, ông ngang nhiên phái Bạch Sơn chúng tôi nuôi dưỡng Ma Vương là tốt, nhưng ông là người tốt sao?” Hai mắt Cố Như Phong đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo “Hai mươi năm trước, vì lý do gì mà ông quy , ông nhớ sao?”

      “Con Ma Vương cuối cùng cũng muốn nữa?” Ông Ngô híp mắt đe dọa.

      “…” Cố Như Phong làm sao còn dám kêu gào gì nữa, vừa rồi chẳng qua là quá tức giận mà mất lý trí thôi. Lão già này, hai mươi mấy năm rồi thấy, lại mạnh hơn nữa rồi, chỉ cần kiếm mà cũng có thể tiêu diệt Ma Vương.

      Ông Ngô thu kiếm gỗ đào lại, quay người khoác balo lên vai định luôn, khi ra tới cửa chợt xoay người lại, làm Cố Như Phong bị dọa, lảo đảo xém chút nữa ngã sấp mặt.

      “Nghe cậu đổi qua bán bùa bình an hả?” Ông Ngô đột nhiên hỏi.

      “…” Cố Như Phong biết vì sao ông Ngô lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ ông ta bán bùa bình an cũng cho nữa hả?

      “Lấy cho tôi hai tấm.” Ông Ngô thản nhiên , giọng thân mật như bạn tốt nhiều năm gặp lại, hoàn toàn nhận ra đó là người vừa mới giết hai con Ma Vương của người ta.

      Đợi đến khi ông Ngô cầm hai lá bùa bình an rời , Cố Như Phong chỉ muốn chửi đổng câu: Chưa bao giờ thấy người mặt dày lại vô sỉ như ông ta.

      ==

      Đại học Đế Đô, kí túc xá nữ.

      Hôm nay bắt đầu kì nghỉ đông, Trần Ngư và mấy bạn cùng phòng tụ tập với nhau ăn bữa, thu thập xong đồ đạc, muốn về nhà, khi ra cửa kí túc xá gặp hai chàng soái ca.

      “Tần Dật, Thiệu Huy?” Tuy Tần Dật và Thiệu Huy còn học năm thứ hai, nhưng trừ giờ lên lớp trong trường, hai người này phần lớn thời gian đều bận rộn bên ngoài, nghe là hùn vốn mở công ty, nên Trần Ngư rất ít khi gặp họ ở trường. Ngày hôm nay bỗng nhiên được gặp cả hai người lúc, lại còn đứng trước cổng kí túc xá nữ hơi ngạc nhiên, hỏi “Sao các lại đến đây?”

      “Tụi chờ em.” Luôn là người ít , Tần Dật lại là người trả lời trước.

      trai em các đón em về nhà à?” Trần Ngư đoán.

      “Thi Thi, chúng ta lên xe rồi tiếp.” Thiệu Huy còn nụ cười nhàng như mọi ngày nữa.

      Trần Ngư cảm thấy hơi kì lạ, chớp chớp mắt, đeo túi xách ngồi lên xe. Tần Dật yên lặng ở đằng trước lái xe, nhưng phương hướng lại phải là về khu tập thể bộ đội.

      Trần Ngư nhận ra, nhưng lên tiếng hỏi, yên lặng lát, cùng Trần Ngư ngồi ở hàng ghế sau, Thiệu Huy bỗng lên tiếng hỏi “Thi Thi, em là Thiên Sư phải ?”

      “?!” Trần Ngư kinh ngạc trợn to mắt.

      “Trương Văn Văn và Sở Tiêu em có thể nhìn thấy ma.”

      Tác giả có lời muốn :

      Ngày hôm sau, ông Ngô quay trở lại tiệm net

      Nhân viên quản lý: Ông nội, ông đâu hai ngày nay vậy?

      Ông Ngô: Du lịch.

      Nhân viên quản lý: Ông du lịch ở đâu vậy ạ?

      Ông Ngô: Bạch Sơn.

      Nhân viên quản lý: Con nghe , bùa chú ở đó linh nghiệm lắm, phải ông?

      Ông Ngô móc từ trong balo ra nắm bùa chú “Cho con làm kỷ niệm.”

    3. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Tiểu Ngư mà chăm chỉ học có phải giàu nhanh ko?
      haimap2346 thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Quào, ông Ngô tiêu diệt Ma vương hay là cắt cỏ dại vậy. Siêu cấp ngầu nha :v
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 50: Lựa chọn khó khăn


      “Thi Thi, em thực nhìn thấy ma sao?” Thiệu Huy mong ngóng nhìn Trần Ngư.

      “Vâng.” Trần Ngư dứt khoát gật đầu, nếu Trương Văn Văn và Sở Tiêu với hai người này, Trần Ngư cũng cần phải giấu diếm nữa. Huống chi, chỉ lười phải ra thôi chứ cũng chẳng có ý định giấu ai cả.

      Thiệu Huy kích động nắm chặt tay Trần Ngư “Trương Văn Văn còn , em còn lợi hại hơn Thiên Sư bình thường rất nhiều.”

      Trương Văn Văn còn quảng cáo miễn phí cho ? Trần Ngư hơi ngạc nhiên.

      Trần Ngư khiêm tốn đáp “So với người giỏi hơn bằng, so với người giỏi hơn là cái chắc.”

      “Dù sao nữa, xin em cùng đến nơi .” Thiệu Huy xong thúc giục Tần Dật “Tần Dật, cậu lái nhanh chút nữa .”

      “Tới ngay rồi đây.” Tần Dật trả lời.

      Trần Ngư tò mò nhìn ra ngoài cửa xe, xe qua ngã tư, rẽ phải rồi vào bệnh viện.

      Lúc này, điện thoại trong tay Thiệu Huy bỗng vang lên, Thiệu Huy nhận điện thoại, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trương Văn Văn “ Thiệu Huy, mau tới , ấy sắp được rồi.”

      “Bọn đến dưới lầu rồi.” Sắc mặt Thiệu Huy trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

      Tần Dật định tìm chỗ đậu xe, nghe thế chuyển tay lái, lái xe đến dưới khu điều trị nội trú “Cậu mang Thi Thi lên trước .”

      “Ừ.” Thiệu Huy xong, kéo Trần Ngư từ ghế ngồi xuống xe.

      Bị lôi kéo ép xuống xe, ra Trần Ngư rất muốn rằng: thả em ra để em tự xuống từ phía bên kia phải là nhanh hơn sao? Nhưng mà tất nhiên là bây giờ Thiệu Huy hoảng hốt, thể để ý nhiều như vậy được.

      lôi Trần Ngư còn ngơ ngơ ngác ngác chạy thẳng lên khu điều trị nội trú, vào thang máy lên tầng mười sáu, sau khi ra khỏi thang máy tiếp tục lôi Trần Ngư chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng điều trị VIP.

      “Trần Ngư!!” Trương Văn Văn nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

      Trong phòng bệnh có bốn người, đầu tiên Trần Ngư nhìn thoáng qua Trương Văn Văn chút rồi ánh mắt rơi vào đạo sĩ trung niên mặc áo choàng dài ngồi cạnh giường bênh. thấy người đạo sĩ trung niên kia cầm khối ngọc bội có linh khí dồi dào, làm phép chuyển linh khí từ ngọc bội sang thân thể của người thanh niên nằm giường bệnh.

      “Tử Dương, Tử Dương sao rồi ạ?” Thiệu Huy gạt mấy người ra rồi chạy đến bên giường bệnh.

      “Trần Ngư, xin cậu hãy cứu ấy .” Trương Văn Văn thấy Trần Ngư đứng bất động chạy vội đến cầu xin.

      Lần đầu tiên Trần Ngư bị người ta khóc lóc cầu xin, dùng sức định rút tay ra, nhưng Trương Văn Văn lại tưởng muốn hất tay ta ra, thế là lại dùng sức nắm chặt.

      Lúc này Thiệu Huy cũng định thần lại, quay đầu nhìn Trần Ngư kêu “Thi Thi, em mau tới nhìn xem?”

      buông ra coi!” Trần Ngư xạm mặt, nhìn Trương Văn Văn nắm tay mình, kêu lên.

      “Trần Ngư, lần trước đều là do tôi đúng, tôi nên cậu bậy, tôi xin lỗi cậu, xin cậu hãy cứu tôi .” Trương Văn Văn khóc sưng cả mắt, hiển nhiên là ta rất lo lắng cho người này.

      nắm tay tôi làm sao tôi qua đó được.” Trần Ngư bó tay luôn rồi.

      “Á …” Trương Văn Văn sửng sốt, rồi dường như phải bỏng vội vàng thả lỏng tay Trần Ngư ra.

      Lúc này, Trần Ngư mới đến cạnh giường bệnh, đứng quanh giường bệnh là mẹ Trương, Sở Tiêu, Thiệu Huy đều lui về sau đồng thời mong chờ nhìn về phía Trần Ngư.

      Trần Ngư nhìn thoáng qua người thanh niên nằm giường bệnh, người thanh niên này có nét giống với Trương Văn Văn, chỉ là làn da tái nhợt gần như trong suốt, có thể nguyên nhân là do nằm bệnh thời gian dài, gương mặt thoạt nhìn hết sức gày gò. Người thanh niên yên tĩnh ngủ say, nhưng trong cơ thể, sinh khí từng chút , từng chút trôi .

      Hỗn hợp sinh khí và linh khí người đạo sĩ trung niên đưa vào cùng nhau chảy về phía cái lỗ đen bằng quả bóng bàn nơi ấn đường của người thanh niên, nếu như phải người đạo sĩ trung niên này ngừng rót linh lực vào, sinh khí trong cơ thể người thanh niên này có lẽ sớm chấm dứt.

      “A!” Người đạo sĩ trung niên bỗng nhiên hừ tiếng, nhìn mồ hôi hột đầy đầu và hai tay co rút là biết ông ta còn cầm cự được bao lâu.

      “Đạo trưởng Triệu!” Mẹ Trương lo lắng kêu lên.

      “Trương phu nhân … bần đạo … chỉ sợ là … duy trì được nữa rồi.” Đạo trưởng Triệu khó khăn .

      “Kiên trì lát nữa!” Bỗng nhiên Trần Ngư lên tiếng .

      Từ khi Trần Ngư bước vào phòng bệnh, đạo trưởng Triệu biết là con phu nhân Trương đúng, này đúng là Thiên Sư, nhìn linh lực quanh thân của bé này còn mạnh hơn ông chút. Nhưng do từ khi vào phòng, Trần Ngư vẫn có hành động gì, mà đạo trưởng Triệu lại phải tập trung duy trì sinh khí người Trương Tử Dương nên vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm Trần Ngư.

      Bây giờ, thấy Trần Ngư chủ động lên tiếng, đạo trưởng Triệu như trút được gánh nặng, “Ba … ba phút.”

      “Được, thế là đủ” Trần Ngư vừa vừa móc la bàn trong túi vải ra.

      Trước đó, vì đánh thức sát khí ngủ đông trong cơ thể Lâu Minh nên thân thể cũng hấp thu ít sát khí. Mặc dù mấy ngày nay khôi phục được phần nào nhưng để an toàn, quyết định mượn linh khí trong la bàn cho chắc ăn.

      “Vù vù!”

      La bàn trong tay Trần Ngư mấy vui vẻ, chấn động mấy cái, dường như muốn , sao mỗi lần tôi vừa hút đầy linh khí là lại kiếm chuyện ép khô tôi.

      “Ngoan nha, tối nay tao cho mày qua bên kia ngủ.” Trần Ngư dỗ dành.

      Lúc này la bàn mới an tĩnh lại, Trần Ngư đưa tay nhàng ném , la bàn xoay tròn trong trung rồi dừng lại trước đầu Tử Dương, nguồn ánh sáng nhàn nhạt tỏa xuống, bao trùm toàn bộ thân thể người thanh niên.

      Trong phòng bệnh, những người khác mặc dù nhìn thấy ánh sáng của linh khí, nhưng cái la bàn đen nhánh tự động trôi bồng bềnh giữa trung cũng đủ làm người khác chấn động, Thiệu Huy vừa Tần Dật vừa mới bước vào đều giật mình.

      Khi ánh sáng linh khí chiếu xuống, lỗ đen nơi ấn đường của người thanh niên chợt ngừng việc hấp thu sinh khí, ngược lại, bắt đầu hấp thu linh khí do la bàn rót xuống.

      Trần Ngư nhân cơ hội này, duỗi tay ra, mượn linh lực của la bàn vẽ ấn đường của người thanh niên cái bùa chú, đem sinh khí trong cơ thể người thanh niên phong ấn lại.

      Cuối cùng, khi bùa chú được vẽ xong, phong ấn được khởi động, lỗ đen ban đầu to bằng quả bóng bàn bắt đầu co lại, cuối cùng biến thành điểm đen nơi ấn đường, đây là nơi bùa chú được phong ấn. Trần Ngư đưa tay thu hồi la bàn, đạo trưởng Triệu cũng ngừng động tác vận chuyển sinh khí, lảo đảo cái, ngã về cái ghế đằng sau ông.

      “Sao rồi ạ?” Mẹ Trương thấy hai người cùng dừng động tác lo lắng hỏi.

      Đầu tiên, đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngư nhưng thấy Trần Ngư cúi đầu, biết suy nghĩ gì, nên đành phải lên tiếng giải thích “Tình trạng của Trương thiếu tạm thời được khống chế, nhưng trước đó, cậu ấy bị hút quá nhiều sinh khí, chỉ sợ …”

      “Chỉ sợ gì ạ?” Mẹ Trương kích động .

      “Sợ là vẫn chưa tỉnh lại được?” Đạo trưởng Triệu thở dài .

      “Vẫn chưa tỉnh lại là có ý gì? Con trai tôi cứu được hay là cứu được đây?” Mẹ Trương rối loạn hỏi.

      Bà vốn cho là con trai mình bị bệnh nguy hiểm, bác sĩ bó tay cứu được, nhưng con bà lại tìm được đạo sĩ cho bà biết con trai bà là bị người khác dùng thuật pháp hãm hại. Bây giờ vất cả lắm mới có thể khống chế được tình huống, vậy mà người ta lại có thể con trai bà tỉnh lại được, mẹ Trương cầm cự lâu cuối cùng chịu nổi mà sụp đổ.

      “Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh chút.” Trương Văn Văn ôm lấy mẹ mình trấn an.

      Đứng bên, Tần Dật đột nhiên hỏi “Có biện pháp nào cứu ấy được ạ?”

      “Trừ phi có thể thu hồi sinh khí bị người ta hút .” Đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngư “Nhưng tu vi của bần đạo quá thấp, phát được ai là người hút sinh khí của Trương thiếu?”

      Tần Dật theo ánh mắt của đạo trưởng Triệu nhìn về phía Trần Ngư nãy giờ vẫn trầm ngâm, chợt lên tiếng hỏi “Thi Thi, em có biện pháp nào ?”

      “A?” Trần Ngư đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, tất nhiên là nghe được vấn đề Tần Dật hỏi.

      “Đạo trưởng Triệu là phải thu hồi sinh khí mà Tử Dương bị hút ấy mới có thể khôi phục được, em có biện pháp thu hồi sinh khí ?”

      “Tôi muốn!”

      Trần Ngư đột nhiên quay đầu, nhìn về phía giường bệnh, hồn phách của Tử Dương vừa ngồi dậy, ánh mắt người thanh niên đầy cầu khẩn, nhìn Trần Ngư lắc đầu ngừng.

      Quả nhiên là tự nguyện!

      Đoạt sinh khí của người khác là tà thuật phản ý trời, nên dù được sử dụng thành công nhưng cũng thể bị hút thuận lợi cách kì lạ như vừa rồi. Lúc đó, Trần Ngư cảm thấy kì lạ rồi, bây giờ xem ra, quả nhiên người thanh niên này tự nguyện để người ta hút sinh khí của mình, hơn nữa đem chính mình, ngày sinh tháng đẻ và máu sống của mình cho đối phương.

      Lông mày Trần Ngư nhíu lại, biết phải làm thế nào, bên là người bệnh tự nguyện chịu chết, bên là người thân cố hết sức ngăn cản, bỗng dưng bị cuốn vào việc riêng nhà người khác mà thấy buồn bực.

      “Thi Thi?” Tần Dật.

      nên ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’!” Trương Tử Du.

      “Trần Ngư à.” Trương Văn Văn.

      được tổn thương ấy!” Trương Tử Du.

      “Câm miệng!” Bị nhiều người nhao nhao mà Trần Ngư cảm thấy đau cả đầu, khoác túi vải lên, đẩy đám người ra khỏi phòng bệnh.

      Trước đây, chỉ gặp qua ác ma, hoặc là đánh chết, hoặc là siêu độ, chưa khi nào gặp trường hợp phức tạp như thế này. cần gian yên tĩnh để suy nghĩ xem rốt cục phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa.

      Trong phòng bệnh, cả đám người sững sờ, mẹ Trương tuyệt vọng ngồi sõng xoài mặt đất, Trương Văn Văn cắn môi, lập tức buông mẹ Trương ra, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài đuổi theo Trần Ngư.

      “Trần Ngư, em Trần Ngư.” Trương Văn Văn đuổi kịp Trần Ngư đứng trước cửa thang máy “Trần Ngư, tôi xin cậu, cầu xin cậu cứu trai tôi mà, chuyện lúc trước là tôi đúng, tôi xin lỗi cậu, sau này tôi …”

      “Chuyện lúc trước bỏ qua, đừng nhắc lại nữa.” Trần Ngư biết Trương Văn Văn muốn lại chuyện nhóc ma rơi xuống nước.

      “Nếu cậu tha thứ cho tôi rồi cậu cứu trai tôi , có được ?” Trương Văn Văn cầu xin, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Trần Ngư.

      “Văn Văn!” Sở Tiêu chạy đến trông thấy Trương Văn Văn muốn quỳ xuống vội vàng chạy đến đỡ Trương Văn Văn.

      định đưa tay cản lại, Trần Ngư thấy Sở Tiêu ngăn Trương Văn Văn, vì thế lặng lẽ rụt tay lại.

      “Em Trần Ngư, chuyện lúc trước tất nhiên là Văn Văn làm đúng nhưng cũng thể trách mình Văn Văn. Nếu như phải em nhắc ấy người ấy có hồn ma bám ấy cũng sợ hãi mà tìm Thiên Sư.” Sở Tiêu nhịn được .

      “…” Trần Ngư yên lặng lúc lâu, thực ra cũng biết là Sở Tiêu đúng, lúc trước nếu phải cố ý hù dọa Trương Văn Văn, đứa bé kia sớm đầu thai, phát sinh những chuyện sau này nữa.

      Lúc đó, nhìn thấy Trương Văn Văn mà cảm thấy tức giận như vậy là bởi vì nhóc ma đó dùng tay bịt kín miệng Trương Văn Văn, hồn phách vừa mới chết nên vô cũng yếu ớt, nếu phải là vì quá sợ hãi hoặc là có oán hận thể có khả năng khống chế sức mạnh của Trương Văn Văn. Cho nên chắc chắn là lúc đầu Trương Văn Văn muốn tìm người siêu độ cho nhóc ma nhưng sau đó đổi ý, tìm người thu cậu nhóc, nhóc ma ý thức được nguy hiểm nên theo bản năng mà che miệng Trương Văn Văn, để cho ta chuyện.

      Chuyện này ràng cả và Trương Văn Văn đều có lỗi, nên Trần Ngư siêu độ cho nhóc ma là đền bù áy náy, lại để cho Trương Văn Văn lấy danh nghĩa nhóc ma quyên góp cho trẻ em vùng núi, tích đức là để cho nhóc ma có cơ hội đầu thai tốt hơn.

      đến cùng, Trương Văn Văn bị như thế cũng có chút liên quan đến , nghĩ như thế Trần Ngư ngẩng đầu với Trương Văn Văn “ qua đây với tôi chút.”

      Trương Văn Văn ngẩn người, sau đó cùng Trần Ngư đứng qua bên vắng người.

      Trần Ngư nhìn Tần Dật và Thiệu Huy cũng đuổi đến đây cùng Sở Tiêu đứng cách đó xa, giọng hỏi Trương Văn Văn “Nếu bản thân của muốn chết có còn muốn cứu ta ?”

      “Cái gì?” Trương Văn Văn thể tin, cao giọng.

      của sỡ dĩ bị như vậy là do có người cầm ngày sinh tháng đẻ và máu sống của ta, sử dụng ‘thuật đổi mệnh’, đổi tuổi thọ của trai cho người nào đó sắp chết.” Trần Ngư “Loại thuật pháp này khó phá, điều khó khăn chính là trai tự nguyện.”

      “Cái gì … Cậu có ý gì? Vì sao trai tôi tại tình nguyện chứ?” Vẻ mặt Trương Văn Văn tràn đầy ngờ vực.

      “Biến!” Trần Ngư nhíu mày, cảm thấy chuyện này thể do mình được, nghĩ đến đây, ngón trỏ và ngón giữa tay phải Trần Ngư khép lại, từ từ vạch ngang trước mắt Trương Văn Văn.

      Trương Văn Văn phản xạ nháy mắt cái.

      “Bây giờ trở về phòng bệnh , có thể nhìn thấy trai rồi.” Trần Ngư .

      “Hả?” Trương Văn Văn vẫn chưa hiểu.

      “Mắt dương tạm thời chỉ có hiệu lực trong ba mươi phút, tranh thủ .” Trần Ngư thúc giục.

      Lúc này Trương Văn Văn mới phản ứng lại, nửa tin nửa ngờ chạy về phía phòng bệnh.

      “Văn Văn?” Sở Tiêu thấy Trương Văn Văn bỗng nhiên chạy , nghi ngờ nhìn thoáng qua Trần Ngư rồi cũng xoay người chạy theo.

      Tần Dật và Thiệu Huy tới, Thiệu Huy nhìn Trần Ngư hỏi “Thi Thi, lúc nãy em gì với Văn Văn vậy?”

      “Chuyện này xem như là chuyện riêng của gia đình ấy, em thể cho biết, nếu muốn có thể hỏi Trương Văn Văn.” Trần Ngư đáp.

      Tần Dật và Thiệu Huy liếc nhìn nhau, Thiệu Huy tiếp tục hỏi Trần Ngư “Vậy … tình trạng của Tử Dương còn có thể cứu được ?”

      phải là vấn đề có thể cứu được hay mà là vấn đề có muốn cứu hay ?” Trần Ngư nhíu mày đáp.

      “Em có ý gì? Có thể cứu đương nhiên phải cứu chứ, cái gì mà có muốn cứu hay ?” Tần Dật hiểu hỏi.

      Đúng lúc này, trong phòng bệnh bỗng truyền đến tiếng ồn ào, Tần Dật và Thiệu Huy sợ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào.

      Chờ bọn họ chạy , Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại di động gửi cho Thiệu Huy tin nhắn ( chuyển lời cho Trương Văn Văn, phong ấn của em có thể duy trì trong bảy ngày, trong bảy ngày, nếu trai ấy nghĩ thông suốt ấy đến tìm em.)

      Nhắn tin xong, Trần Ngư bước vào thang máy rời , dọc đường , tâm tình vô cùng tệ, cảm xúc sa sút này vẫn còn cho đến tối, ngay cả Lâu Minh cũng nhận ra.

      “Được nghỉ đông mà sao em lại buồn bã vậy?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi.

      “Em gặp chuyện mà biết nên giải quyết như thế nào?” Trần Ngư cau mày .

      “Em ra để góp ý cho.” Hiếm khi Lâu Minh thấy nhóc có tâm , vì thế mà có chút tò mò.

      “Vâng, hôm nay em gặp tượng kỳ quái.” Trần Ngư tên Trương Văn Văn mà sử dụng đại từ chung, sau đó kể mọi chuyện cho Lâu Minh nghe “Vậy Ba, cho rằng em nên cứu hay nên cứu người này?”

      “Em cũng ‘thuật đổi mệnh’ là trái với lẽ thường, bình thường hẳn là tìm cách cứu người này về chứ.”

      “Nhưng mà người này tự nguyện vì người khác mà đổi mệnh a.” Trần Ngư “Từ góc độ nào đó mà , người được người kia cứu cơ hội tiếp tục sống sót, nếu như em ra tay ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’, như vậy cũng tương đương là em giết người khác.”

      Lâu Minh hơi sững người “Nhưng mà người đó phải là người đáng lẽ phải chết sao?”

      “Cũng hoàn toàn, nếu đối phương là cường hào ác bá, hoặc là ác ý hãm hại như vậy em ra tay ngăn cản phải lăn tăn gì hết. Nhưng vấn đề là, giữa hai người bọn họ là tự nguyện.” Trần Ngư “Giống như khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ, đứng đường là đứa bé, nhưng đứng ở ven đường, người mẹ theo bản năng nhào đến cứu. Nếu như em có biện pháp ngăn cản chuyện này, em có nên ngăn cản người mẹ cứu con mình hay ?”

      “…” Vấn đề này cũng làm khó Lâu Minh, vốn là bi kịch kết thúc như thế nào cũng đều mỹ mãn.

      “Nếu mà em nhìn thấy cũng được hoặc là em đủ năng lực giải quyết em cũng thấy áy náy gì, nhưng mà em lại nhìn thấy ràng, lại có năng lực ngăn cản được, sao em có cảm giác hai người họ ai chết cũng đều làm em có liên quan a, là phiền chết thôi!!!” Trần Ngư buồn bực ôm gối ôm lăn lộn ghế sô pha “Thực ra em hiểu nổi hành động của người này, ta như vậy sợ người nhà của ta đau lòng hay sao chứ?”

      “Tại sao em lại thấy bực bội?” Lâu Minh chợt lên tiếng hỏi “Em hoàn toàn có thể coi như em chưa từng gặp qua chuyện này. Khi người nhà của ta đến tìm em giúp đỡ, em cũng có thể lựa chọn nhúng tay vào.”

      “Thế nhưng mà, em nhìn thấy a, em có cách nào coi như là em chưa từng thấy qua.” Trần Ngư buồn bực .

      Lâu Minh nhịn được cười tiếng, đưa tay kéo gối ôm Trần Ngư ôm trong lòng, “Đứng dậy nào, đừng buồn bực nữa.”

      Trần Ngư tiếp tục ôm gối ôm ngồi bất động.

      “Em có biết vì sao em cảm thấy bực bội ?” Lâu Minh hỏi

      “Em biết.” Trần Ngư buồn buồn .

      “Vì em là người lương thiện.” Lâu Minh chợt

      Trần Ngư đẩy đẩy gối ôm, liếc nhìn Lâu Minh “Em mới phải là người lương thiện, khi em bắt ma, cho dù ma có đáng thương cỡ nào, em cũng đều thu nó.”

      “Đó là vì em biết, đưa bọn họ đầu thai là kết quả tốt nhất cho mấy con ma đó.” Lâu Minh “Nhưng chuyện này giống. Em người này đánh đổi mạng sống của mình để cứu người khác, sâu trong lòng em cũng muốn người này chết , đúng ?”

      “…” Trần Ngư sửng sốt chút, ôm gối ôm ngồi dậy “Em biết.”

      “Nếu có biện pháp vẹn cả đôi đường, em có làm ?” Lâu Minh hỏi.

      “Nhưng mà có biện pháp nào vẹn cả đôi đường cả.” Trần Ngư “’Thuật đổi mệnh’ chỉ có thể sử dụng với người sắp chết, nên trong hai người họ nhất định người chết.”

      “Nếu chuyện này em thể bỏ mặc được em hãy tìm hiểu ràng mọi chuyện .” Lâu Minh “Nhỡ đâu khi em tìm hiểu ràng mọi chuyện, có biện pháp tốt hơn sao?”

      “Nếu vẫn có biện pháp tốt hơn sao?” Trần Ngư hỏi

      Lâu Minh nghĩ nghĩ rồi “Hoặc coi như là em vì , rất tò mò, hai người đó có thể có mối quan hệ gì mà người đó có thể dùng tính mạng của mình để đổi cho người khác như vậy.”

      “Ừm …” Trần Ngư rối rắm chút rồi “Nhưng mà quy định của môn phái nhà em, khi ra tay nhất định phải lấy tiền.”

      Lâu Minh cười khúc khích “Vậy trả tiền nhờ em điều tra chuyện này cho nha, đồng, được ?”

      đồng? Ít như vậy thôi á. Được rồi, nể giao tình giữa hai chúng ta, em nhận, có lời nha.” Trần Ngư quăng gối ôm ra, cầm quả táo bàn bắt đầu gặm.

      Lâu Minh thấy Trần Ngư khôi phục tinh thần, nhịn được cười tiếng.

      Chỉ tốn có đồng mà có thể làm nhóc tham tiền này phải ra tay, xem ra là có vị trí rất lớn trong lòng của nha.


      Tác giả có lời muốn

      Trong group chat của nhóm trợ lý.

      “Trần tiểu thư vừa ra tay là có mấy trăm vạn, vậy mà Tam thiếu chỉ cần đồng là có thể nhờ ấy ra tay?”

      “Quả nhiên là Trần tiểu thư cũng thích Tam thiếu nhà chúng ta.”

      “Nhưng ràng là Tam thiếu có rất nhiều tiền mà!”

      “Cái này gọi là tình thú!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :