1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 253: Lấy lùi để tiến

      Buổi sáng khi Hà Nhạc Nhạc tỉnh lại, Quý Tiết rời giường rồi, hôm nay buổi chiều và buổi tối Tần Chi Tu có buổi tuyên truyền phim 《 đời kiếp 》, cuối tuần làm khách mời chương trình giải trí nổi tiếng, Quý Tiết tính xem. Lấy tính cách, thói quen, nhân khí của Tần Chi Tu, thực ra cần thường xuyên tham gia mấy chương trình này, hai tháng gần đây liên tục tham gia các chương trình là vì lần trước chủ động muốn tham gia phim 《 đời kiếp 》, Thân Đồ Mặc có người tự nhiên sử dụng liền ra điều kiện này. Hơn nữa chuyện của Tiêu Toa làm cho 《 đời kiếp 》nổi lên, để đảm bảo, Quý Tiết và Nguyễn Lân đều phải dời chú ý của truyền thông đến những chuyện cần thiết.

      “Đêm nay chắc là khuya mới trở về, nghỉ sớm chút.” Quý Tiết .

      “Ừ.”

      Sau khi Quý Tiết và Tần Chi Tu rời , Hà Nhạc Nhạc dọn dẹp chút, xoa xoa cơ bắp bủn rủn người, cầm Thái Cực kiếm hôm qua mua ra khỏi nhà.

      Chuyện của L và chuyện, chuyện của và dì Tằng là chuyện khác, tuy rằng tiếp xúc với dì Tằng khó tránh gặp L, nhưng muốn với dì Tằng là ‘Bởi vì con và Lê luật sư có chút khúc mắc, vì thế nên chúng ta sau này đừng tiếp xúc nữa…’, như vậy được. ra còn hy vọng dì Tằng có thể giúp khuyên L chút, được sau khi hợp đồng thuê nhà đến hạn, liền rời khỏi chỗ này, sau này tự nhiên gặp nhau nữa.

      nghĩ là, Lê Dĩ Quyền cũng theo luyện kiếm chung…

      Trang phục màu trắng nhàng phụ trợ thêm phong độ lịch tao nhã của , trường kiếm trong tay giống như có sinh mệnh, bóng kiếm nhấp nháy, cơ thể uyển chuyển, bày ra tư thế vô nhuần nhuyễn.

      Trường kiếm thu vào thả ra tự nhiên, giống như múa kiếm, chân bước vững vàng nhàng lại rất linh hoạt, cánh tay giương lên quay người lại, sải bước chân…

      cần xem những đoạn clip dạy học nữa, Lê Dĩ Quyền trước mắt chính là hình mẫu hoàn mỹ nhất thể nghi ngờ! Hoàn mỹ như thâm sơn thác nước, nước trong cá lượn, hồn nhiên đoạt lòng người.

      Làm Hà Nhạc Nhạc nhìn chuyển mắt, ràng bị dáng vẻ của làm cho kinh ngạc, Tằng Hương Nghi lộ ra nụ cười trộm. Ngày hôm qua gặp nhau là ngoài ý muốn, hôm nay đương nhiên bà phải có chuẩn bị, để cho bà vui vẻ, đứa con trai này cực kỳ phối hợp nha!

      “Thế nào? Còn ?” Tằng Hương Nghi tiến đến bên người Hà Nhạc Nhạc .

      “A? Con, con hiểu lắm.” Hà Nhạc Nhạc lại nhìn Lê Dĩ Quyền, nhưng thu kiếm lại.

      hiểu cũng sao, kêu lại dạy con là được!” Con lại đây, dạy sư muội của con nè! Mẹ ra ngoài dạo chút, lát nữa quay lại đây kiểm tra đó.”

      “Ách. . . Dì Tằng!”

      “Lúc cầm kiếm phải gọi là sư phụ!”

      “Tằng, Tằng sư phụ, con. . .”

      “Đừng thêm họ vào, dì cũng phải đầu bếp hoặc lái xe, được rồi, hai người từ từ tập nha!”

      Hà Nhạc Nhạc vừa định theo, bên tai truyền tới giọng ôn hòa của Lê Dĩ Quyền, “ muốn dạy sao?”

      “Em…”

      sao, tìm cho em sư phụ tốt rồi.” Lê Dĩ Quyền mỉm cười .

      Dĩ Quyền!”

      Lê Dĩ Quyền vừa dứt lời, cao gầy mặc quần áo thể thao màu lam liền lên tiếng kêu . Sau lúc giới thiệu, Lê Dĩ Quyền liền thu kiếm ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai .

      là… bạn của Dĩ Quyền hả?” Chu Châu vừa sửa động tác cho Hà Nhạc Nhạc, vừa giọng hỏi.

      “. . . phải, tôi ──” Hà Nhạc Nhạc biết nên giải thích như thế nào.

      “A. . . ra là bạn tương lai, hiểu rồi, hiểu rồi. Thắt lưng này, đúng, ánh mắt nhìn theo kiếm.”

      Hà Nhạc Nhạc biết nhìn như thế nào là tốt, may mà Chu Châu sau khi hỏi câu này cũng thêm gì về Lê Dĩ Quyền nữa, mà rất chuyên tâm dạy, trong chốc lát, Hà Nhạc Nhạc cũng yên tĩnh nhìn kỹ động tác của Chu Châu, chú tâm học.

      Bên ngoài cách đó xa, Tằng Hương Nghi nằm úp cửa sổ nhìn ra, lại phát thấy Chu Châu - con của ông lão làm chung với bà, còn con trai bà lại ngồi bên suy nghĩ. Tiểu tử thối xảy ra chuyện gì vậy? Tạo cho cơ hội như vậy rồi mà biết lợi dụng?

      Tằng Hương Nghi im lặng quay lại, ngồi bên cạnh con trai, “Sao Chu Châu lại chạy tới đây?”

      “Con gọi đến đó.”

      “Con muốn làm gì? phải con thích Nhạc Nhạc sao? Cơ hội biểu tốt như thế.”

      Lê Dĩ Quyền lắc đầu, nhìn Hà Nhạc Nhạc chuyên tâm học kiếm, “Làm chặt quá, làm cho ấy càng muốn chạy trốn hơn thôi.”

      “... Vì thế con chuẩn bị duy trì khoảng cách như thế, để con bé quen với tồn tại của con, thậm chí bất tri bất giác dỡ bỏ trái tim phòng bị với con xuống?”

      Lê Dĩ Quyền phủ nhận, chỉ im lặng nhìn về phía quyến luyến.

      “Lấy lùi để tiến, mê hoặc đối thủ. Tên nhóc này, sao đến đương cũng cẩn thận như thế chứ.”

      “Bởi vì. . . Mặc kệ là lý do gì cũng muốn ấy bởi vì con mà khóc.”

      “Con, con, tên nhóc này! Nhiều năm như thế cũng thấy con nào, vậy mà chỉ động tâm lần mà sâu như vậy… cẩn thận bị tổn thương cũng sâu đậm nha!” Tuy rằng mỗi ngày bà đều mắng tiểu tử thối, nhưng dù sao cũng là đứa con bảo bối trong tim, nhìn dáng vẻ sâu đậm của Lê Dĩ Quyền, Tằng Hương Nghi khỏi lo lắng .

      Thấy được lo lắng của mẹ, Lê Dĩ Quyền thu hồi ánh mắt, nhìn Tằng Hương Nghi cười cười, ôm lấy vai bà, khuôn mặt tuấn mỹ như châu như ngọc, “ tin tưởng con như vậy à?”

      “. . . Tiểu tử thối!” đống tuổi rồi, thiếu chút nữa bị con trai mình hù dọa, Tằng Hương Nghi tức giận trừng mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, đứng dậy về phía Hà Nhạc Nhạc.

      Giữa trưa Tằng Hương Nghi lại kêu Hà Nhạc Nhạc ăn trưa cùng nhau, Hà Nhạc Nhạc nhìn Lê Dĩ Quyền, khéo léo từ chối lời mời của Tằng Hương Nghi, Tằng Hương Nghi muốn kiên trì nhưng bị Lê Dĩ Quyền ngăn lại, đành phải thôi.

      “Vậy buổi chiều con có việc gì ? dạo cùng dì ? vào mùa đông rồi, dì muốn mua cho tên tiểu tử thối này mấy bộ đồ mới.” Tằng Hương Nghi nhắc lại lời mời.

      “Dì Tằng, con…”

      Tiếng chuông điện thoại….

      “Ngại quá, con nghe điện thoại chút.” Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại xa lạ, thân thể tự nhiên theo phản xạ rùng mình cái, cách hai giây mới nhận ra vì sao lại có phản ứng như vậy.

      Thân, Thân Đồ Mặc sao?

      Muốn nhận hay nhận? , . . .

      “Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt Hà Nhạc Nhạc tốt, Lê Dĩ Quyền liếc nhìn màn hình điện thoại trong tay , giọng hỏi.

      Nhìn thoáng qua mắt Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc ép buộc bản thân mau chóng tỉnh táo lại, nhìn lại dãy số, trong lòng khẽ nhúc nhích ── hình như phải số điện thoại của Thân Đồ Mặc.

      “Alo, xin chào? Tôi là Hà Nhạc Nhạc.”

      “Hà tiểu thư, khỏe ? lâu gặp, tôi là Ngô Minh, người đại diện của Nguyễn Lân, còn nhớ ?”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 254: Giống như ma rủa

      “Ngại quá, Hà tiểu thư, lại quấy rầy như thế.”

      Hà Nhạc Nhạc giật khóe miệng, cầm lấy tách trà để lên bàn trà trước mặt Ngô Minh rồi ngồi xuống sô pha đối diện . Khi Ngô Minh gọi cho đến bên ngoài đại học ×, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, bên ngoài các quán ăn chật cứng các sinh viên, thể chuyện được, đành phải mời Ngô Minh đến nhà thuê.

      “Chú cần khách sáo như thế, có chuyện gì, xin chú thẳng.”

      Hà Nhạc Nhạc ràng như thế ngược lại làm Ngô Minh biết từ đâu, ra cũng biết có nên đến hay , nhưng trơ mắt nhìn Nguyễn Lân tự hủy hoại mình mà lại thể làm gì, cái loại cảm giác vô lực đó làm thể đến.

      “Vậy chú thẳng. Nguyễn Lân … nếu cứ như vậy nữa bị phá hủy.”

      Trái tim Hà Nhạc Nhạc giật thót, “Chỉ là mấy tin tức phản đối, đến nổi vậy chứ?”

      hai lần đương nhiên có gì cả, nhưng nếu như kế tiếp đều là tin tức bất lợi sao?”

      “. . .”

      “Hà tiểu thư, cảm thấy, Nguyễn Lân là nghệ sỹ, đều đáng giá nhất là gì?”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “Hành động?”

      Ngô Minh lắc đầu.

      “Hình tượng bên ngoài?”

      “Đúng là hình tượng, là hình tượng thân sỹ hoàn mỹ tạo ra bảy năm nay. Nhóm fan thích, các thương hiệu quảng cáo ưu ái, đều là dựa vào hình tượng đó, khi hình tượng này sụp đổ, giá trị của hai chữ Nguyễn Lân… có lẽ còn tồn tại, hơn nữa cũng có cơ hội cứu vãn.”

      “. . .Những thứ giả dối, có ngày sụp đổ, nếu như lựa chọn ngụy trang nữa, chưa chắc là chuyện tốt. Dựa vào thực lực của , cho dù gặp phải khủng hoảng, nhất định vẫn có thể trở lại đỉnh cao. Hơn nữa, lấy dáng vẻ chân nhất đối mặt với thế giới, sống thoải mái hơn, phải sao?”

      Ngô Minh rất bất ngờ. Ông nghĩ vài lời như ‘ như thế nào cũng liên quan gì đến tôi’, còn nghĩ lỡ như để ý đến sống chết của Nguyễn Lân, nên làm gì bây giờ, tại xem ra… này phải hoàn toàn thèm để ý đến Nguyễn Lân! Nhất là, trong lời của chứa đầy tin tưởng đối với Nguyễn Lân.

      “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nếu như vốn dĩ phải muốn dùng diện mạo chân của đối mặt với mọi người, mà có ý định hủy hoại nghiệp nghệ sĩ của bản thân sao?”

      Ngô Minh .

      Hà Nhạc Nhạc trầm ngâm ngồi ở sô pha, trong đầu ngừng tràn ra những hình ảnh, có dáng vẻ Nguyễn Lân, bộ dáng kiêu ngạo bá đạo của , bộ dáng hung hăng rít gào, bộ dáng phóng đãng, dáng vẻ tức giận được tự nhiên, dáng vẻ cưng chiều sủng nịnh, dáng vẻ bi thương đau lòng, dáng vẻ tuyệt vọng giãy dụa… hình ảnh như bộ phim, như nước vỡ đê, tàn phá trái tim thành từng mảnh .

      Ngày đó là tiệc chúc mừng của Memory, bạn của Lương Cách ‘ cẩn thận’ làm đổ vài giọt rượu lên người của Nguyễn Lân, loại cách thức làm quen cũ rích này mọi người đều hiểu nhưng đây là phương pháp mà những xinh đẹp sử dụng xác suất thành công rất cao, tuy nhiên Nguyễn Lân lại chút khách khí gạt bàn tay non mềm giúp lau rượu ra. Vừa vặn cảnh này lại để cho Lương Cách thấy được qua tra hỏi Nguyễn Lân, Nguyễn Lân nghiêm mặt lạnh lẽo quay đầu bước , Lương Cách cảm thấy mất mặt liền lấy ly rượu vang tay phục vụ hất về phía Nguyễn Lân.

      Nếu như là Nguyễn Lân trước đây; , vươn tay ra, mà là mỉm cười lùi về sau; hai, cho Lương Cách chút mặt mũi nào, nhưng xả ra lý do thoái thác khiến đôi bên đều có thể lùi lại; ba, cho dù trước mặt mọi người bị vũ nhục, cũng … đánh người.

      Bốn năm người thiếu chút nữa ngăn được lại, cuối cùng Lương Cách bị đánh đến khóc ngất.

      Mâu Tư tìm rất nhiều nguồn lực mới có thể bình ổn dư luận, trấn an Memory, đồng thời bảo Nguyễn Lân ở nhà trọ thể ra ngoài, buổi tuyên truyền chiều nay chính là thí nghiệm, nếu như Nguyễn Lân thể khôi phục lại trạng thái cũ, vẫn bị cấm ra ngoài cho đến khi công chiếu bộ phim 《 đời kiếp》!

      Đồng thời, Thân Đồ Mặc cũng tự mình hạ cảnh cáo với Nguyễn Lân ── nếu như Nguyễn Lân phục tự ý muốn ra ngoài, rộng rãi thuê máy bay đưa Nguyễn Lân về nước!

      , có phải tặng cái caravat cho Nguyễn Lân hay ?”

      Trước khi , Ngô Minh hỏi câu, sau khi nhìn thấy gật đầu, than tiếng, “Vậy khó trách, hôm đó… đeo nó.”

      Nguyễn Lân. . .

      Cổ họng đột nhiên biết bị cái gì chặn lại, khí có thể hít vào ngực nhưng lại thở ra được, Hà Nhạc Nhạc gắt gao siết chặt đùi, cắn chặt hàm răng để đè nén thống khổ do hít thở thông. Nhưng mà cuối cùng, vẫn nhịn được…

      Cảm giác nghẹn lại ở cổ họng làm chóp mũi lên men, vừa thở ra, nước mắt lạnh băng tràn theo.

      Nhạc Nhạc, cầu xin em, gả cho . . . Cầu xin em. . . Cầu em. . .

      Giống như ma rủa!

      “Em cho nụ cười, dùng nước mắt trả lại, tự nguyện em, rời xa nỗi buồn phiền…”

      Tiếng hát uyển chuyển bỗng nhiên vang lên, làm Hà Nhạc Nhạc bừng tỉnh.

      Giọng hát này? Đây là tiếng hát ── của mà?

      Chuyện quỷ dị như thế làm Hà Nhạc Nhạc luôn luôn tin vào quỷ thần cũng có chút nhút nhát, nhưng sau khi định thần lại, Hà Nhạc Nhạc đứng lên cẩn thẩn nghe nơi phát ra giọng hát ── sô pha đối diện, di động.

      phải Quý Tiết cũng phải Tần Chi Tu, mà là của người đại diện của Nguyễn Lân? Ngô Minh tiên sinh sao lại có bài hát của ? Còn dùng làm nhạc chuông? Hà Nhạc Nhạc nhìn thông báo cuộc gọi đến của ‘Tiểu Ma vương’ màn hình, biết có nên nhận hay , hơi do dự chút, điện thoại tắt, còn lên biểu tượng màu đỏ của cuộc gọi nhỡ.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, hai giờ chiều Ngô Minh phải lên máy bay thành phố C cùng với Nguyễn Lân, lúc này chắc là đường đến sân bay, nếu phát di động để quên quay lại lấy cũng kịp.

      Chờ, chờ, chờ. . . Trong bụng đợi chút cũng thấy Ngô Minh trở lại, Hà Nhạc Nhạc cầm di động vòng quanh sô pha, cắn cắn môi.

      phải trả di động, phải gặp Nguyễn Lân! Đúng, là như vậy!

      Nghĩ như thế, Hà Nhạc Nhạc cầm lấy túi xách mở cửa phòng ra, vừa mở ra, chỉ thấy Lê Dĩ Quyền giơ tay lên, dáng vẻ như muốn gõ cửa.
      CandyTN, Winter, 阮美何6 others thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 255: và trừng phạt

      “Sao mình trở lại? Nhạc Nhạc đâu?” Tằng Hương Nghi nhìn phía sau Lê Dĩ Quyền, hỏi.

      “Có việc ra ngoài.”

      “Con cùng hả?”

      “. . . Mẹ.”

      “Được được rồi, lấy lùi để tiến, lấy lùi để tiến. Nhưng, con a, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng tình cảm nếu như con cẩn thận quá… khi bỏ qua cái gì đó, có khả năng có cơ hội cứu vãn đâu! Mẹ cứ hy vọng ── con xúc động phen .”

      “. . .” Lê Dĩ Quyền lên tiếng trả lời, lên lầu trở về phòng mình.

      Giữa trưa lúc nhận điện thoại dáng vẻ kích động lại rối rắm của , yên lòng liền theo. Ngô Minh có biết, nhưng nghĩ nhìn thấy Ngô Minh mà kích động. Ngô Minh rồi, cân nhắc trái phải cuối cùng vẫn chuẩn bị gõ cửa xem như thế nào, kết quả chỉ thấy cầm túi xách chuẩn bị rời .

      cùng, bởi vì biết hy vọng cùng.

      Vui vẻ. . .

      Hà Nhạc Nhạc dẫn vệ sĩ đuổi theo tới sân bay mới biết được Ngô Minh đổi giờ bay thành sớm nhất, Hà Nhạc Nhạc hai lời liền quẹt thẻ mua vé máy bay, vệ sĩ vé máy bay của Quý Tiết phụ trách chi trả, cũng so đo nữa, vội vàng qua cổng an ninh chờ máy bay.

      Thành phố C là địa danh du lịch, kiến trúc thành thị, văn hóa đều rất đặc sắc, nhưng ngồi tắc xi, Hà Nhạc Nhạc chẳng có tí tâm trạng ngắm cảnh, lo lắng chút nữa gặp Quý Tiết và Tần Chi Tu làm sao giải thích cho xuất của . . .

      “Đến gặp Nguyễn Lân à?”

      cần mở miệng, Quý Tiết nhận được điện thoại của liền xuống đại sảnh Đài Truyền hình đón , câu đầu tiên đem những câu trả lời nghĩ sẵn trong đầu đập nát.

      “Giữa trưa Ngô Minh tiên sinh có tới tìm em, để quên điện thoại lại.” Hà Nhạc Nhạc tốt xấu gì cũng nên chút.

      thôi, dẫn em , bọn họ diễn tập.”

      Giọng điệu Quý Tiết thản nhiên bao dung cho , nhìn rất giống dáng vẻ của Tu, Hà Nhạc Nhạc chần chừ vài giây, khi quay đầu dừng lại chờ , nhìn vào đôi mắt đẹp phong lưu tuấn của , lên trước nắm lấy bàn tay .

      Lông mi khẽ nháy, Quý Tiết cúi đầu bất ngờ nhìn tay mình.

      thôi.” lát sau, nắm chặt bàn tay bé trong tay mình, Quý Tiết nhàng mỉm cười .

      . . . Dần dần hiểu được chút ý của Mục Duy.

      Ngay cả đau lòng, ngay cả buông tha, nhưng chỉ chút thỏa mãn, an tâm. Nếu như có bước ra từng bước như thế này, hậu quả như thế nào? Làm cho dây dưa của mình mà đau khổ than khóc? Hay là buông tay , trở về những ngày tháng chán nản nhàm chán?

      May mắn.

      Nắm tay đưa lên bên môi khẽ hôn cái, ánh mắt liếc nhìn dáng vẻ kinh ngạc lại thẹn thùng của , khuôn mặt tuấn của Quý Tiết toát ra vẻ phong lưu tiêu sái vô hình, làm cho mọi người bất kể nam nữ vô tình nhìn thấy trong nháy mắt quên mất ngôn ngữ, động tác, giống như bị dính thuật đứng hình đứng im tại chỗ, cho đến khi nắm tay Hà Nhạc Nhạc qua mới giật mình tỉnh lại.

      “Vừa nãy là ai vậy? Diễn viên sao? Hình như tôi chưa từng thấy qua? Khí chất rất… đặc biệt…”

      phải diễn viên, đó là người đại diện của Tần Chi Tu, người đại diện số , Quý thiếu chủ của Mâu Tư!”

      “A. . . rất có khí chất a! Thực là cao phú soái a! hâm mộ bạn của …”

      “Được rồi! Đừng háo sắc, trong cái vòng luẩn quẩn này, cậu tốt nhất nhìn thấy cái gì cũng phải giữ bình tĩnh.”

      phải chị Trương hồi nãy cũng nhìn ngây người sao?”

      , , nha đầu kia!”

      Phòng diễn tập rộng số 1 thành phố C, dựa theo giờ giấc bảng phân công, lúc này diễn tập chấm dứt, nên sắp xếp người xem vào chỗ để chính thức quay, nhưng trong phòng lại là im lặng quỷ dị, Quý Tiết thấy thế trực tiếp dẫn Hà Nhạc Nhạc vào phòng trang điểm.

      Vừa chào hỏi với Tần Chi Tu, bên Đài Truyền hình còn có thêm mấy nhân viên đến đây hỗ trợ.

      “Quý thiếu chủ, xem, hỗ trợ khuyên nhủ , trạng thái của Lân ca như thế này thể quay được, nếu đợi lát nữa người xem vào rồi mà vẫn là dáng vẻ như vậy, rơi vào tay đám người mạng chúng ta khống chế được.”

      biết rồi, đợi lát nữa tôi qua.”

      “Cảm ơn Quý thiếu chủ, cảm ơn Quý thiếu chủ!”

      sao, làm phiền mọi người rồi, nghệ sĩ của Mâu Tư còn phải nhờ mọi người chăm sóc nhiều hơn.”

      “Quý thiếu chủ khách khí! Khách khí! Tôi ra ngoài trước!”

      “. . . Nguyễn Lân , xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc chần chờ hỏi.

      Quý Tiết hướng về Tần Chi Tu giơ giơ cằm lên.

      Tần Chi Tu lột trái quýt đưa cho Hà Nhạc Nhạc, “Từ lúc xuất đến bây giờ cũng có biểu cảm gì, cầu gì, lời thoại vẫn bình thường… Nhưng… Biểu cảm gì cũng có.”

      Đứng ở bên ngoài phòng trang điểm của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc cầm điện thoại của Ngô Minh, nâng tay nửa ngày cũng gõ cửa.

      Quý Tiết ràng thay gõ cửa.

      Ngô Minh mở cửa vừa thấy là Hà Nhạc Nhạc, hai mắt nhất thời sáng lên, “Nguyễn Lân, Hà tiểu thư đến đây!”

      đợi Hà Nhạc Nhạc có phản ứng, Ngô Minh nhìn di động tay , liên tục lời cảm ơn, thuận tiện ra ngoài đóng cửa, đẩy Hà Nhạc Nhạc vào phòng.

      Quay đầu nhìn cửa phòng đóng lại sau lưng mình, Hà Nhạc Nhạc hồi lâu cũng dám quay đầu trở lại.

      Cảm giác được người khác tới gần, Hà Nhạc Nhạc vẫn xoay đầu lại, lồng ngực dày rộng của nam nhân gần trong gang tấc.

      “Nguyễn ── a. . . , đừng như vậy. . .” Điên cuồng hôn lên môi , dừng ở hai má, dừng ở bên tai, dừng ở cổ, quần áo giống như giấy bị xé rách ra, hai tay bị bắt chéo sau lưng, toàn bộ thân thể bị nam nhân ôm lấy đặt tường ──

      “Nguyễn Lân!”

      Nam nhân cuối cùng cũng dừng lại xâm nhập dã man, nhưng vẫn ép dựa sát vào tường như cũ, dựa vào kế bên gáy , thân thể to lớn lại run rẩy.

      “. . . bảy năm kiên trì liền như thế đều đáng giá sao? phải rất chuyên nghiệp sao? nhịn 7 năm, bây giờ muốn buông tay hoàn toàn sao? phải vì để cho có thể đóng đạt vai ‘thân sĩ hoàn mỹ’ mà sinh ra ‘nha đầu thông phòng’ như em sao, bây giờ phải rất buồn cười sao?

      Nam nhân càng run rẩy hơn nữa, làm thân thể cũng hơi hơi run lên.

      “Nguyễn Lân, đừng để cho em khinh thường.”

      Hồi lâu, hai người cũng gì nữa.

      Cho đến khi Quý Tiết mở cửa vào, nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Lân ép Hà Nhạc Nhạc vào tường.

      “Buông ra. Đừng để cho tôi phải dùng chân đá.”

      Cởi áo khoác phủ lên người Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết kêu Tần Chi Tu dẫn ra ngoài trước.

      “Sao vậy? Ngay cả cũng dám với ấy?” Vẻ mặt Nguyễn Lân thống khổ giãy dự, Quý Tiết lạnh nhạt .

      “. . .”

      “Sợ rằng mình khi mở miệng ra chân tướng vạn kiếp bất phục sao?”

      “Cút!”

      “Tôi đương nhiên cút, tôi cút đến bên cạnh ấy, ôm côấy, côấy. Mà cậu sao? Chạy về nước làm chủ quặng mỏ à?”

      “Cậu muốn chết!”

      “Tôi rảnh đánh nhau với cậu, tôi chỉ hy vọng cậu hiểu chuyện ── nếu như biết chân tướng chỉ làm ấy thống khổ hơn, vì sao cậu phải ra?”

      “. . .”

      “Lỗi cậu phạm phải, bất kể như thế nào cũng có cách cứu vãn rồi, cậu đau khổ là do cậu xứng đáng, nhưng cậu lại muốn ấy đau khổ theo sao? Thậm chí là đau khổ cả đời?”

      Hai tay nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên. Nguyễn Lân áp chế đau khổ, lại nhịn được rùng mình. biết, đều biết! biết bản thân phạm phải lỗi lầm thể tha thứ! biết khi ra có kết quả như thế nào!

      Lần đầu tiên biết, bản thân yếu đuối như thế! Sợ hãi nhìn mặt trời mọc mỗi ngày, mỗi tia ánh sáng, mỗi giọng , mỗi người! Chỉ cần mở mắt ra, giống như nhìn thấy tất cả đều chế giễu trào phúng ──

      ấy hận mày cả đời cả kiếp!

      ấy vĩnh viễn cũng tha thứ cho mày!

      ấy đối với mày chỉ có oán hận hề có tình !

      ấy có khả năng mày!

      Tiếng rên đau khổ tự chủ tràn ra ngay khóe miệng Nguyễn Lân, Quý Tiết yên lặng nhìn chằm chằm, biết qua bao lâu, lấy cái chìa khóa từ trong túi ra đặt ở bàn trang điểm.

      “Chuyện cậu muốn là gì cậu ràng nhất, những chuyện dư thừa khác, đừng nghĩ nữa, cũng cần làm. Có số việc…. để nó nát ra trong bụng cậu, đối với cậu mà , chính là trừng phạt tốt nhất.”

      Quý Tiết vừa dứt lời, tiếng tất tay rất từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo là giọng ai đó kinh hô ── “Hơi Hơi!”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 256: Cậu mau buông tay

      Khi Quý Tiết và Nguyễn Lân lao ra khỏi phòng trang điểm, chỉ thấy bóng lưng nam nhân đối diện bọn họ cầm lấy tay Đỗ Vi dùng lực chút, hất Đỗ Vi ngã vào người Đỗ Hồng.

      “Em có sao ?” nhìn Đỗ Vi cái, Quý Tiết cẩn thận nhìn quanh người Hà Nhạc Nhạc.

      “Em sao.” Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn Nguyễn Lân bên cạnh, giọng trả lời Quý Tiết.

      Nhà tạo mẫu giúp mượn quần áo, vừa thay xong, nhân viên mời Tần Chi Tu khớp kịch bản, ở phòng thay đồ đợi chút, cuối cùng nghĩ tới tình huống của Nguyễn Lân, vừa ra khỏi cửa phòng liền đụng phải Đỗ Vi cũng khớp kịch bản.

      “Sao chỗ nào cũng có vậy!”

      Hà Nhạc Nhạc muốn dây dưa với Đỗ Vi, muốn quay lại phòng thay đồ, Đỗ Vi liếc mắt nhìn thấy bóng của Tần Chi Tu liền bước lên che trước người .

      Đầu tiên Đỗ Vi nhìn quanh hành lang trước sau, thấy có nhân viên đài truyền hình, mới lộ vẻ mặt lạnh lẽo chán ghét nhìn Hà Nhạc Nhạc từ xuống dưới.

      cho tên tiểu tử ngốc kia uống thuốc mê gì vậy? Để ngốc đến nỗi làm cái quỹ từ thiện?”

      “... Làm phiền cho qua chút.”

      qua? Đương nhiên có thể! Tên tiểu tử kia ngu ngốc như vậy? Nhưng, chỉ dựa vào , thèm sao? Đừng để mới qua hai ngày lại chạy về với tôi, tôi chướng mắt thèm!”

      Im lặng gì, Hà Nhạc Nhạc chỉ thương hại liếc mắt nhìn Đỗ Vi cái, nhịn được lắc đầu.

      Đỗ Vi vốn dĩ mang bụng tức ngay lập tức nổi trận lôi đình, “ lắc đầu cái gì? có tư cách gì lắc đầu?”

      Hà Nhạc Nhạc thèm chữ, muốn bước lên vòng qua Đỗ Vi, nhưng dáng vẻ thèm để ý này của làm cho oán giận đầy bụng của Đỗ Vi phát tiết được càng thêm bành trướng.

      Đỗ Vi túm mạnh lấy tay , “ điếc sao? Hay là câm điếc? Đúng là vừa điếc vừa câm xứng với tên tiểu tử ngốc kia?”

      Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng nhịn nữa, quay đầu nhìn thẳng khuôn mặt kiều diễm tức giận của Đỗ Vi, giọng điệu bình thản như trần thuật câu chuyện đáng tin cậy.

      “... Tôi chỉ thấy rất đáng thương, đánh mất thứ gì đó quý giá nhất đời mà vẫn biết.”

      Khi bản thân Đỗ Vi còn chưa có phản ứng gì tay đưa lên trước bước, nhưng mu bàn tay lập tức bị cái tát của nam nhân vỗ vào, sau đó người bị nam nhân này thô bạo đẩy về phía dì của mình.

      “Dám đánh tôi?” Đỗ Vi lúc này cũng thèm để ý hình tượng gì nữa, chỉ biết là nếu như bây giờ đẩy cục tức này ra được cũng muốn điên rồi! Hai năm cẩn thận, hai năm nén giận, nhìn sắc mặt người ta để a dua nịnh bợ, vất vả tên tiểu tử kia có tí tiền tài có thể dùng được, bây giờ quay đầu hóa thành hư ảo! Muốn vẫn như trước nhẫn nhịn biết phải nhẫn nhịn đến khi nào!

      Đều là do này làm hại! Đều là do con tiện nhân này làm hại!

      Đỗ Vi đưa tay hung hăng đập về phía Hà Nhạc Nhạc, dùng cả người xông đến.

      Vệ sĩ bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cũng chính là nam nhân tiện tay đẩy tay của Đỗ Vi ra chuẩn bị bước đến, nhưng còn chưa cất bước, thân ảnh liền ── tay cầm lấy cổ áo Đỗ Vi vặn ngược, mấy bước chân tiếp theo ngừng nhấn thẳng Đỗ Vi vào tường.

      “Hơi Hơi! Nguyễn Lân cậu!” Đỗ Hồng hoảng hốt.

      “Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc kích động.

      Đỗ Vi thở được liều mạng giãy dụa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguyễn Lân thô bạo! Đây, đây là Nguyễn Lân?

      “Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc sốt ruột nhìn quanh bốn phía, vừa thấy hai bên có người nghe được tiếng động tới bên này, càng thêm nóng lòng, “Nguyễn Lân, mau buông tay ra!”

      Ai ngờ Đỗ Vi nghe thấy giọng sốt ruột của Hà Nhạc Nhạc lại giống như uống thuốc trợ tim, chịu đựng việc hít thở được hô to lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

      “Nguyễn Lân! Cậu làm gì vậy!” Đỗ Hồng bước lên nắm lấy tay Nguyễn Lân, nhưng chẳng thể làm gì, ngược lại đứng trơ mắt nhìn Nguyễn Lân Đỗ Vi lên cao hơn, mà Đỗ Vi rốt cuộc cũng hô được nữa, chỉ có thể cầm lấy tay đạp chân loạn xạ.

      “Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc vọt tới trước người Nguyễn Lân cố sống cố chết lôi kéo tay , “Quý Tiết! Mau giúp đỡ a!”

      Quý Tiết nhúc nhích, vệ sĩ cũng nhúc nhích.

      Cuối cùng, dưới cố gắng của vài nhân viên ở đài truyền hình, cuối cùng Đỗ Vi cũng thoát hiểm, ánh mắt mọi người nhìn Nguyễn Lân đều mang theo vẻ hoảng sợ thể tin được.

      Bảy năm nay Nguyễn Lân đắp nặn lên hình tượng hoàn mỹ, trong lòng nhóm người ở đây bây giờ xem như hoàn toàn sụp đổ.

      có việc gì, chúng ta trở về .” Trong khi mọi người loạn thành đống, Quý Tiết ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc lên lầu, ôm về phía thang máy.

      “Nguyễn Lân ── ”

      “Em ở chỗ này, càng thất thường hơn nữa.”

      “Em ── ”

      Quý Tiết cầm lấy di động, “Chi Tu, cảnh quay hủy bỏ, chúng ta ra sân bay trước, cậu đợi lát nữa rồi kêu Tiểu Chu đưa cậu lại đây.”

      Đám người bên trong, Ngô Minh nhìn mặt Đỗ Vi mang đầy nước mắt, thở dài sâu, sao lại nghĩ đến kết quả như vậy chứ…

      Chần chờ lát, Ngô Minh gọi điện cho “Tiểu ma vương”.

      “Thực xin lỗi, Thân Đồ giám chế, Nguyễn Lân …”

      “Làm hỏng?”

      “Là lỗi của tôi! Tôi, tôi tìm Hà tiểu thư, Nguyễn Lân là vì nhìn thấy Hà tiểu thư mới ── ”

      “Hà Nhạc Nhạc?”

      “Đúng!”

      “Vậy Quý Tiết đâu?”

      “Vừa nãy trước với Hà tiểu thư rồi.”

      “… Dẫn Nguyễn Lân về trước .”

      Tắt điện thoại, Ngô Minh rất muốn từ giọng của Thân Đồ Mặc nghe ra chút gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười khổ, ông chủ này chẳng khi nào để cho người ta nhìn thấu được gì cả?

      “Nguyễn Lân ──” Ngô Minh vừa đẩy cửa phòng trang điểm ra liền giật mình.

      Nguyễn Lân đâu rồi? ràng nhìn thấy Nguyễn Lân về phòng trang điểm rồi! Nguyễn Lân a! Cậu đừng gây chuyện nữa chứ!

      Bên kia, Đỗ Vi trong lòng oán giận tưởng tượng đến cảnh đâm cho Hà Nhạc Nhạc và Nguyễn Lân trăm ngàn đao, khuôn mặt nhắn diễm lên mấy phần độc ác, lấy điện thoại di động ra lục lọi số điện thoại.

      “Bây giờ các người đến sân bay, theo Quý Tiết còn có kia, nhất định có tin tức tốt chờ các người!”

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 257: Hòa thượng cùng miếu

      “Thực xin lỗi, em… Tự tiện chạy tới…” Trằn trọc trở lại phòng là chuyện buổi tối, Hà Nhạc Nhạc nhìn Quý Tiết cởi quần áo, bất an .

      Quý Tiết lõa nửa người đến trước mặt , gõ lên cái trán trơn bóng của , “Sao chuyện gì cũng ôm vào người mình vậy? kia, nếu phải Tần tiểu tử vẫn che chở, sớm ra tay. Được rồi, đến ta, chúng ta tắm rửa, rồi mới…”

      Hà Nhạc Nhạc ngượng ngùng né qua ánh mắt cần cũng biết của , “Vậy, Chi Tu sao…”

      có biện pháp, bây giờ đám fan đều là paparazzi nghiệp dư, nhiều fan ở sân bay như thế, đêm nay tới được đâu. Sao vậy? Muốn , muốn sao?”

      Hà Nhạc Nhạc giật mình, liếc mắt nhìn Quý Tiết.

      hơi hơi nhếch khóe miệng, trong ánh mắt hề có miễn cưỡng hay ý đồ châm chọc.

      Nhìn Quý Tiết như vậy, theo bản nhàng rúc vào trước ngực , ôm lấy .

      “… Thực xin lỗi.”

      ” ‘Thực xin lỗi’ cái gì?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. cũng biết vì sao lại xin lỗi, chỉ là… Rất muốn với “Thực xin lỗi” .

      “Chúng ta đổi ba chữ khác được ?”

      “Ừ?”

      thích ‘thực xin lỗi’ với , nhưng nếu như em nhất định phải ‘thực xin lỗi’, vậy đổi thành ‘ đẹp trai’ ‘rất đẹp trai’, nghe thấy coi như em là ‘thực xin lỗi’, được ?”

      “…” Hà Nhạc Nhạc nhịn được kỳ quái nhìn Quý Tiết, cười lên tiếng, “ là… Chưa thấy qua ai mặt dày như .”

      “Cái này gọi là tự tin.”

      “A… Đúng! Soái ca của em! đẹp trai! Rất đẹp trai!”

      Ngốc nghếch nhìn vài giây, Quý Tiết cúi đầu hôn lên khuôn mặt tươi cười của .

      “Meo meo…”

      Nửa đêm kiều diễm.

      Ở bên ngoài phòng là đống người xe nháo nhào.

      “Muốn làm gì vậy! Đỗ Vi đây là tình nhân Quý thiếu chủ bao dưỡng bên ngoài đó? Chắc chắn có tin tức tốt.”

      “Được rồi, cậu oán giận cả buổi tối rồi. đến đây rồi, ngồi xuống .”

      Tuy muốn đủ tư cách làm paparazzi việc cơ bản nhất đó là phải có tố chất kiên nhẫn, nhưng theo Quý thiếu chủ và bên cạnh ngày đêm, trừ việc biết kia làm thêm ở công ty văn hóa truyền thông ×, hai tên paparazzi hầu như thu hoạch được gì cả. Hơn nữa Quý thiếu chủ còn dẫn theo vệ sĩ tùy thân cắt đuôi bọn họ, nên bọn họ rất hoài nghi bọn họ bị bại lộ rồi hay .

      Nếu bại lộ, ở lại cũng có ý nghĩa. Hai tên paparazzi gọi điện thoại cho Đỗ Vi hỏi ràng, rốt cuộc ‘tin tức tốt’ là gì, ai ngờ điện thoại của ta vẫn tắt máy, hai người tính toán, quyết định ngồi chờ đêm, nếu như thu hoạch được gì liền rút khỏi đây.

      Mà đêm nay, vậy mà bọn họ lại thấy được Quý thiếu chủ mang danh hoa hoa công tử lại cùng vào chợ, từng sạp thức ăn lựa đồ ăn!

      Đây là thế hệ công tử phong lưu hạ phàm, thay đổi hoàn toàn để quay đầu lại sao?

      “A! Có chút đặc biệt!”

      “Hừ! Hoa hoa công tử người ta chơi mỹ nữ ngôi sao nhiều rồi, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị thôi, cậu hưng phấn gì chứ.”

      “Vậy cậu ở đây nhìn tiếp, tôi lên cửa sổ tòa nhà đối diện nhìn xem thử, coi có thể chụp được gì táo bạo hơn .”

      Dừng cắt đồ ăn, Hà Nhạc Nhạc mở nồi cơm điện ra nhìn thấy cơm trong đó khỏi sửng sốt chút, “Chi Tu quay lại? Vậy chờ chút , đói sao?”

      Cơm là do Quý Tiết nấu, nấu nhiều như thế, đương nhiên là người ăn cơm cũng nhiều.

      Quý Tiết cũng ngẩng đầu lên lấy ba bộ chén đũa, “Người ở nhà đối diện, em kêu .”

      “Đối diện? quên mang chìa khóa bên này à?” Hà Nhạc Nhạc vừa mở miệng xong vừa mở cửa về phía nhà thuê ở đối diện.

      Bóng ma tâm lý lúc trước cũng phai nhạt rất nhiều, Hà Nhạc Nhạc gõ cửa, “Tu?”

      Lạch cạch, khóa cửa bị vặn mở.

      “Tu ── Nguyễn Lân? Sao, sao lại ở chỗ này?”

      “Lại đây ăn cơm .” Quý Tiết tới cửa, hô.

      Paparazzi Giáp vừa nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Lân đột nhiên xuất ở cửa phòng đối diện, người vừa sợ vừa mừng, vội vàng gọi điện thoại cho bạn đồng hành phía dưới.

      “Nguyễn Lân! Nguyễn Lân! Tôi nhìn thấy Nguyễn Lân! Tôi! vào lúc nào vậy!”

      “Cái gì? Nguyễn Lân? Đáng chết! Cửa phía dưới lầu đóng lại rồi, cậu mau xuống dưới mở cửa giúp tôi !”

      Paparazzi Giáp cuống quít cầm máy ảnh, chạy nhanh xuống mở cửa cho đồng bọn, chờ khi hai người quay lên lại, từ góc độ cửa sổ này nhìn thấy được ai trong nhà nữa, làm hai tên paparazzi vò đầu bứt tai!

      “Trấn định trấn định, hòa thượng ngồi thiền, nhìn chăm chú cho bọn họ chết!”

      Hai tên paparazzi vội vàng muốn biết ba người trong phòng làm gì, hình ảnh như thế nào, hình ảnh này bán được bao nhiêu tiền, mà ba người Hà Nhạc Nhạc sao?

      Ăn cơm.

      Nguyễn Lân… Vì sao lại ở đối diện? Vì sao Quý Tiết biết ở đối diện? Là Quý Tiết đưa chìa khóa sao? Vì sao? Chuyện ngày hôm qua như vậy, Nguyễn Lân …. có chuyện gì ?

      Nghẹn bụng nghi vấn, Hà Nhạc Nhạc ăn biết vị gì cả.

      ra ngoài mua hộp thuốc.” Vừa ăn xong, Quý Tiết để bát đũa xuống, rất tùy ý .

      “Em, em cùng ── ”

      trở lại nhanh thôi.” Cắt đứt lời Hà Nhạc Nhạc , Quý Tiết xoay người rời khỏi phòng.

      Đóng cửa phòng lại, Quý Tiết dừng lại ở cửa trong chốc lát, lộ ra chút cười khổ, lấy điếu thuốc trong hộp ra ngậm ngoài miệng, châm lửa, về phía thang bộ, ngồi xuống bên cạnh vệ sĩ.

      Trong phòng, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn chén cơm, tâm hoảng ý loạn.

      “Ăn vô?” Giọng nam chấn động lòng người.

      “…”

      “Bởi vì sao?”

      “Nguyễn Lân… , em…” biết bản thân nên cái gì. Nguyễn Lân khác thường, Nguyễn Lân thất thố, nghiệp diễn viên tràn ngập nguy cơ của Nguyễn Lân … có thể lạnh lùng những điều này là do bản thân Nguyễn Lân lựa chọn, có thể làm như thấy tất cả, an tâm vào giấc ngủ sao?

      Hận, hận được, , thể.

      Nguyễn Lân…

      có thể ở đối diện ?”

      Hà Nhạc Nhạc chậm rãi nâng mắt, nam nhân ngồi ở đối diện vẫn đẹp trai tuấn lãng như trước, phong thái khí chất siêu sao, phong độ thân sĩ hoàn mỹ nho nhã, lúc này có chút ngụy trang nào, nhưng trong mắt lại chứa đầy tình sâu nặng làm cho nhịn được cả người phát run.

      “Nguyễn Lân, em, em xin , quên ── ”

      “Quên được.”

      có cái gì là quên được cả!” Hà Nhạc Nhạc nhịn được kích động, “ đời này, ai thiếu ai cũng đều có thể sống, cho dù bây giờ ── ”

      Nguyễn Lân đứng dậy tay chống lên mặt bàn đến đứng bên cạnh , cúi đầu nhìn thẳng .

      “ ‘Cho dù bây giờ ’ làm sao?”

      “Cho dù, cho dù bây giờ thích em, thậm chí em, bất quá cũng chỉ là tại mà thôi! Qua khoảng thời gian này, tất cả đều vơi ! Chỉ vì ngày sớm hay muộn cũng vơi dần mà hủy hoại cố gắng bảy năm qua của , đáng giá ?”

      đáng.” Nguyễn Lân trả lời rất ràng, vừa trả lời vừa đến bên cạnh ôm lấy thắt lưng nâng ngồi lên bàn cơm, làm cho vốn ngẩng đầu thành hơi hơi nhìn xuống .

      biết ── ”

      “Nếu như vơi dần , đương nhiên đáng. Nhưng thời gian chứng minh...” thân thể gần sát với , đem cái trán tựa vào đầu vai , nghe tiếng tim đập của , vẻ mặt Nguyễn Lân bình tĩnh dị thường, “Chỉ cần máu của vẫn nóng … vĩnh viễn có cơ hội quên dần .”

      , ! Hà Nhạc Nhạc đẩy mạnh Nguyễn Lân ra nhảy xuống bàn ăn liền chạy tới cửa phòng nghỉ.

      “Nhạc Nhạc!”

      Hà Nhạc Nhạc thể điều khiển, tự động dừng lại.

      “Mặc kệ làm bao nhiêu lâu, bao nhiêu năm, tuyệt đối buông tay, cho dù như vậy, em vẫn muốn trốn sao?”

      Tiếng bước chân trầm vang lên, mỗi bước đều giống như đạp vào lòng của .

      “Cho dù chỉ xin em thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cái, em vẫn muốn trốn hay sao?”

      Hà Nhạc Nhạc quay người che môi Nguyễn Lân lại, nước mắt như mưa, lại sống chết ngăn cho tiếng nghẹn ngào tràn ra khỏi miệng.

      Khẽ lắc đầu, “Những lời này nên ! Nguyễn Lân em quen biết, dã man, bá đạo, ngang ngược, kiêu ngạo! ra những lời như vậy!”

      Nguyễn Lân nắm bàn tay bé của đưa lên môi, chậm rãi, ôm vào lòng, “Đúng, phải Nguyễn Lân. chỉ là tên ngu ngốc, tên ngốc đến…”

      Nửa câu sau, cuối cùng cũng mở miệng gì, nửa câu hối hận kia chỉ có thể để nó thành nỗi chua sót dưới đáy lòng.

      “Trời ơi, đó là….! Đó là tình huống gì vậy! Tình nhân của Quý thiếu chủ và Nguyễn Lân ôm nhau!”

      “Cậu còn để ý đến Quý thiếu chủ gì nữa! Mấu chốt là Nguyễn Lân! Nguyễn Lân! Mau chụp!”

      Ngày hôm sau, tiêu đề hot của báo sáng sớm ── Nguyễn Lân giận dữ, vì người đẹp mà ‘mạnh tay bẻ hoa’; ôm nhau tình tứ trong phòng thuê, bạn thanh xuân là hay giả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :