TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 244: Gọi tôi là "ca" nhé
Tư Tuyền tức tối đưa tay gạt bàn cờ, thua mười lăm trận ngóc đầu lên được. Bảo Bảo cười ha ha trêu tức , nó đặc biệt thích chơi với Tư Tuyền, cảm giác rất ngốc, bắt nạt rất dễ.
“ phải quốc ư?”
Với chuyện này, Bảo Bảo vẫn chấp nhận được tí nào, mặc dù Tư Tuyền giải thích chỉ khoảng tháng, và chắc chắn trở về trước tết lịch.
“Năm sau nha, lớn hơn chút đưa cháu cùng”.
Sáu giờ, hai cháu bụng đói meo vẫn thấy Trần Bạch Dụ đâu. Bình thường phụ trách cơm nước cho hai người. Có lẽ kẹt ở ca mổ nào đó. Tư Tuyền thở dài “Cháu muốn ăn gì? gọi thức ăn ngoài nhé?”
Tim Tư Tuyền mềm nhũn, tránh khỏi ánh mắt long lanh của Bảo Bảo, nó muốn ăn KFC nhưng bị bà Du Linh và Trần Dao Dao cấm tuyệt đối, đó là rác của phương tây, ăn tốt cho sức khỏe chút nào.
Tư Tuyền biết số của KFC, hai cháu cắm đầu chiếc ipad tìm số điện thoại và chọn món. Đúng lúc đó Tần Phong gọi tới, hẹn ăn cơm, ngày mai về Thượng Hải,
“ được rồi, tôi ở trong bệnh viện với Bảo Bảo”
“Vậy ư? Chỉ có hai người thôi à?”
“Đúng thế, chỉ có hai cháu đáng thương chúng tôi thôi a… a…”
“Hai người ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa, chọn món để gọi KFC ăn nè” Tư Tuyền liếc nhìn Bảo Bảo vẫn say mê lật lật lại ảnh mấy miếng cánh gà, ảo não .
“Sao lại ăn KFC, tốt cho Bảo Bảo đâu. Em cũng là… có ai quản hai cháu bắt đầu làm bậy đúng ?” Tần Phong buồn cười, mang tiếng là , nhưng Tư Tuyền cũng chẳng lớn hơn Bảo Bảo là bao.
“Khoan khoan… chỉ ăn có lần, mà có ai biết tính đúng ko?”
“Được rồi, em đọc số phòng , tôi mua KFC cho em và Bảo Bảo rồi mang tới cho hai người.” Tần Phong dịu dàng thỏa hiệp
“Vậy… có được ?” Tư Tuyền đắn đo hỏi, lúc nãy gọi cho KFC, chắc là đông quá hay sao mà toàn nghẽn mạng, tính chờ xíu nữa gọi lại.
“Được chứ sao ? Ngày mai tôi về Thượng Hải rồi, coi như là ăn bữa cơm chia tay luôn.”
Tư Tuyền cúp máy, thấy vui vui. Tần Phong bây giờ giống như Trịnh Thiếu Thành hay Mạch Tuệ, ây da nếu hai người đó mang KFC, biết họ có chịu thông đồng làm bậy nhỉ?
“Bảo Bảo, mau lại uống canh” Tư Tuyền hô lớn, Bảo Bảo vẫn còn chìm đắm phân biệt gà nướng sa tế với gà rán truyền thống quay lại hỏi “ đặt được chưa?”
“Được rồi, xíu nữa có người mang đến, mau lại uống canh , cháu thể để bị đói được”.
Hơn bảy giờ, Tần Phong đến mang theo thùng lớn gà rán, nhưng có nước có gas mà chỉ có nước trái cây. Như vậy là rất thỏa mãn rồi.
“Bạn của , chú Tần Phong” Tư Tuyền giới thiệu qua loa, quả cũng đói lắm rồi
“Chào nhóc” Tần Phong xoa đầu Bảo Bảo, đặt thùng gà rán cỡ bự vào tay nó
“Chào chú, chú Tần” Được ăn quên cha mẹ, Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Phong mua rất nhiều gà, đủ các loại vị. Tư Tuyền và Bảo Bảo nếm thử mỗi loại ít, loại nào ngon đẩy lại cho . Ba người ngồi sàn nhà, ăn đến tay và mặt mũi đầy dầu mỡ.
“Ngon quá , cảm ơn chú Tần ạ” Bảo Bảo tít mắt cười
“ có gì, đừng ăn quá no, cháu nên ăn quá nhiều dầu mỡ”.
Tư Tuyền rất cảm động. cái vỏ thùng đúng là KFC, nhưng gà bên trong tuyệt đối phải. Ít nhiều gì lăn lộn trong giang hồ lâu, đương nhiên cũng có thể phân biệt được thức ăn cao cấp và thức ăn bình dân. Món gà này dù là làm có vẻ giống KFC đấy, nhưng chất lượng hoàn toàn trời vực, ít nhất cũng phải do đầu bếp khách sạn năm sao làm ra.
Tư Tuyền đoán sai, khi Tần Phong gọi điện đặt gà, đầu bếp từng nhận sao Michelin suýt nữa ngã lăn ra đất.
Ăn xong, Tư Tuyền đau khổ ngồi bên nhìn hai chú cháu đại chiến. Bảo Bảo ngồi khoanh tròn chân sàn nhà, nghiêm túc cân nhắc về ý định đẩy con tốt thêm nước nữa. Chú Tần này ngốc nghếch như Tư Tuyền, chiêu số đơn giản này chắc chắn thể lừa được chú ấy.
Tần Phong chơi rất nghiêm túc, hề nương tay, cảm giác Bảo Bảo rất thông minh, nó vô cùng thích nếu như giả vờ thua nó. Bởi vậy, đòi được món nợ hôm trước thua ba ván gỡ trước mặt ông nội Tạ người Bảo Bảo.
Chín giờ, Trần Bạch Dụ xong ca mổ vội vàng chạy đến bắt gặp khung cảnh ấm áp này, cảm thấy mình như thằng ngốc. Ca mổ dự kiến kết thúc từ bốn tiếng trước nhưng những biến chứng nguy hiểm buộc và ekip phải đứng lâu hơn.Vừa ra khỏi phòng mổ, chỉ kịp tắm cái vội vàng chạy tới đây xem hai cháu thế nào, thế mà haiz… có hiệp sĩ tới cứu giá rồi.
Trần Bạch Dụ đói đến mức da bụng dán vào lưng, mở mồm chê bai gà KFC là rác rưởi nữa, cầm cái đùi gà bị cắn miếng xong bỏ lại nhai nuốt đến tận xương. Ừm, gà ngon, chẳng hiểu từ khi nào KFC lại chế biến ngon như vậy, hay là tại đói quá?
Trần Bạch Dụ mới gặp Tần Phong lần ở đám cưới Tư Toàn, nhưng trí nhớ của rất tốt, hôm đó người này bị ông thần mặt lạnh Tư Khiêm dọa cho chắc cũng sợ phát khiếp. ta có biết đây là hậu nhân của Tư Khiêm hay mà dám tới tận đây như vậy?
Thấy Trần Bạch Dụ tới, Tư Tuyền liền giục Tần Phong ra về. phần cũng vì sắp hết giờ thăm buổi tối, phần vì nhìn Bảo Bảo buồn ngủ lắm rồi. Hai người bộ con đường , trời vẫn có tuyết, giẫm lên lên tuyết nghe lạo xạo. Tư Tuyền đưa tay chạm vào bông tuyết, nó tan ngay tay .
“Cám ơn , hôm nay Bảo Bảo rất vui”
“ có gì, thằng bé thích là được rồi. Ngày kia em bay phải ?”
“Vâng, ngày kia”
“Khi nào sang đến hãy nhắn tin cho tôi nhé”
“Được rồi, tôi biết rồi”
Tần Phong chợt dừng lại, ngập ngừng hỏi “Có phải, em vẫn thích tôi làm bạn với em hay sao?”
Tư Tuyền chớp mắt, tại sao lại hỏi như vậy, lắc đầu “ phải thế, rất tốt, tôi…”
“Vậy có thể thay đổi cách xưng hô được ? Gọi tôi là “ca” giống như em gọi Diệp Chính hay Trịnh Thiếu Thành vậy?”
“Ồ? Cái này… có khác nhau sao?” Cách xưng hô với đám Trịnh Thiếu Thành, Mạch Tuệ là do Tư Toàn dạy , bảo kêu thế nào như vậy.
Tần Phong nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tư Tuyền, cảm thấy rất thất bại, khó khăn mở lời “Ừm, em cứ xưng “tôi” với tôi, tôi cảm thấy hơi xa lạ. Chúng ta là bạn bè mà đúng ?”
“Được mà, cái đó chỉ là tôi… à em biết như nào thôi. Tư Toàn bảo xưng hô như nào em như vậy đó.”
Tần Phong nghe tiếng “em” mềm mại chảy vào lòng, tim hơi nhũn ra. Mỗi ngày, bước sâu thêm vào cuộc sống của Tư Tuyền, cảm giác xa lạ này làm vui vẻ đến phát nghiện.
Tần Phong vẫy chiếc taxi gần đó, “Em quay trở lại , tôi phải về rồi”
“À được”
“Khi nào em quay lại, chúng ta tụ họp nhé, lúc đó gọi cả Hạ Việt nữa”.
“Được, tạm biệt”.
Tư Tuyền vẫy tay chào rồi, rồi nhanh chóng quay lại. biết những người luôn galant và chăm sóc phụ nữ như Tần Phong hay Mạch Tuệ, nếu như còn chưa khỏi họ còn chờ ở đó mãi.