[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 244:
      Người nhà họ Tạ

      Hai tuần này đối với Tư Tuyền phải là vô cùng nhàm chán. Trời trở lạnh, vừa tuyết vừa mưa nên ở trong nhà dưỡng bệnh dám ra ngoài. Tần Phong gọi cho vài lần hẹn ăn cơm đều bị từ chối, Tư Tuyền sợ ra ngoài bệnh nặng thêm, ngày nào cũng chăm chỉ uống thuốc, thậm chí nếu phải bác sĩ cần thiết, chắc chịu chích thuốc rồi. Tư Tuyền muốn khỏi bệnh nhanh, Bảo Bảo sắp trở về rồi, thể để lây bệnh cho nó.

      Hôm nay, nhà coi như sửa xong. Tư Tuyền giúp ông nội chuyển đồ đạc từ phòng ngủ cũ sang phòng ngủ mới. Phòng ngủ của ông nội rất gọn gàng, thậm chí buổi sáng ngủ dậy vẫn tự gấp chăn gối vuông vức. Ông có nhiều đồ đạc, chủ yếu đồ trong căn phòng này là của bà nội.

      Tư Tuyền vuốt ve khung ảnh của bà nội đặt mặt bàn, có nhiều kí ức về bà nội. Bà mất khi còn rất . Năm đó, chắc khoảng bốn tuổi, mùa hè vẫn còn cùng dì dượng và Fredrick trở về Trung Quốc, mà chỉ vài tháng sau đó, bà nội qua đời trong đêm gió đông về.

      Bà nội lúc trẻ hẳn là đẹp, cũng chỉ thanh tú dễ nhìn thôi. Bà nội và ông nội lấy nhau khi còn rất trẻ, thậm chí trước khi cưới hai người còn chẳng gặp mặt nhau lần nào, nhưng khi kết hôn rồi tình cảm rất khắng khít. Trong những năm chiến tranh, nhiệm vụ của ông nội vừa đặc biệt vừa phức tạp, lại phải giữ bí mật. Bà cùng hai con thường xuyên phải thay đổi tên tuổi, chỗ ở, thân phận rất vất vả. Tới tận khi ông Tạ về Cục quân báo, mới được coi là tạm ổn.

      Tư Tuyền chăm chỉ dọn lại những đồ đạc của bà nội, cái nào còn quá quan trọng xếp vào hòm gỗ, còn lại xếp đặt ngăn nắp ở bên phòng mới. Tư Tuyền tìm thấy rất nhiều ảnh cũ, chủ yếu là của Tư Toàn và Tư Khiêm, có số ảnh là của được bà Tư đem về, từ lúc còn là đứa trẻ quấn bỉm đến lúc bò lổm ngổm sàn và chạy lẫm chẫm cỏ, lăn lê ôm ấp con chó xù mà Tư Tuyền thực có chút xíu kí ức nào về nó. .

      Bà Tư hồi trẻ đúng là vô cùng đẹp, ảnh cưới chụp với ông Andrew là xuất sắc, cũng có số ảnh của bà trong các buổi biểu diễn, với khá nhiều giải thưởng. Bức ảnh duy nhất đầy đủ mọi người trong gia đình chụp năm khoảng hai tuổi gì đó. Tư Tuyền còn xíu, ngồi lòng bà nội, Tư Toàn được ông nội ôm. Bà Tạ Uyển ngồi cạnh ông. Hàng sau là ba em nhà Trần Bạch Dụ, Tư Khiêm rồi tới Fredrick. Năm đó vẫn là thiếu niên, đứng cùng hàng với bọn họ mà còn cao hơn họ cả cái đầu, khuôn mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng như cũ. . Hàng sau cùng là người lớn, vợ chồng ông Tư Chính - Bạch Uyển, ông Tư Khoan - Du Linh và dì Tư - Andrew.

      Thím Lưu vào phòng thấy Tư Tuyền bày bao nhiêu là ảnh ra sàn nhà, khỏi kêu trời lên nhưng vẫn ngồi xuống cùng , thím làm cho nhà họ Tạ rất lâu. Chú Lưu ban đầu là lính cần vụ cho ông nội, sau đó chuyển sang lái xe cho ông Tạ. Hai người có con.

      Ông nội nhất quyết bắt sửa phòng đọc sách và làm việc của ông để ông nghỉ ngơi ở đó, nhường căn phòng này cho Bảo Bảo, phòng vợ chồng bà Du Linh và Tư Khiêm đều ở lầu ba. Ngoài ra còn phòng để cho Tư Tuyền hay Tư Toàn về nhà ở tạm.

      Thím Lưu thở dài , ông nội quý Bảo Bảo lắm đấy. Căn phòng cũ của ông hầu như còn giữ nguyên như trước lúc bà nội mất. Nhưng ông bây giờ già rồi, sắp gặp bà ấy được rồi, biết có Bảo Bảo có lẽ bà ấy cũng vui lòng cho nó ở đấy lắm ấy chứ.

      Bảo Bảo hồi phục rất tốt, nhưng để chắc ăn, Trần Bạch Dụ vẫn đề nghị Bảo Bảo nên ở thêm hai ngày trong Tổng viện Giải Phóng để theo dõi, sau đó hãy xuất viện. Và khi về nhà vẫn cần theo dõi thêm, nếu hợp với khí hậu Bắc Kinh khô hanh có thể về Giang Nam ở cũng được. Dù sao khí hậu ở Giang Nam cũng thích hợp để điều dưỡng hơn.

      Bảo Bảo về Bắc Kinh được hai ngày, ngày mai chính thức xuất viện. Hôm nay dọn đồ cho ông ngoại xong còn phải tới bệnh viện trông nom nó rồi ngày mai đón nó về nhà. Bà Du Linh sợ con dâu mới chưa vào cửa phải chịu uất ức nên từ hôm kia điên cuồng lôi kéo Trần Dao Dao mua sắm, làm đẹp. Tư Khiêm cũng cảm thấy điều này có gì là quá đáng, trông con lúc nào trông, còn giao cả lại cho Tư Tuyền và Tư Toàn.

      Theo lịch trình, ngày mai cũng vẫn chưa về đây. Tư Khiêm cố ý thuê cái biệt viện có tới hơn chục gian phòng ở, sau khi đưa con trai về nhà Tổ tế Tổ lại đây tổ chức tiệc mừng. Cuối năm dù rất bận nhưng người nhà họ Tạ và nhà họ Du đều ham bát quái, gọi cho ai cũng hi ha nhất định tới, để xem cây vạn tuế già nở hoa kết trái như thế nào. Chính bởi vậy, bà Du Linh mới gấp gáp là thế.

      Dọn dẹp xong phòng cho ông nội, Tư Tuyền cầm theo canh của thím Lưu tới bệnh viện. Toàn Toàn gọi cho khóc hưng hức trong điện thoại, trời tuyết lạnh Hầu Thần nhất định chịu cho ra ngoài, ấm ức vô cùng. cảm thấy Hầu Thần làm như vậy hề sai, nhưng cũng dám chọc vào bà bầu tâm trạng thất thường đành dỗ dành qua loa mấy câu, hẹn lát nữa đến bệnh viện gọi video call cho Tư Toàn, để mấy cháu gặp nhau.

      !” Bảo Bảo thấy Tư Tuyền đẩy cửa phòng bệnh, vội vàng chạy ào tới tính ôm . Tư Tuyền vội né sang bên, cởi áo khoác đầy gió lạnh rồi mới vừa ôm vừa cấu véo khuôn mặt phúng phính của nó.

      “Đến rồi đấy à?” Tư Khiêm thong thả đứng dậy khỏi giường, bắt đầu đeo khăn, mặc áo khoác. Hết thời gian kỉ luật, phải quay lại với công việc. Thậm chí để mấy ngày tới được rảnh rang chắc đêm nay còn phải làm thâu đêm ấy chứ.

      Tư Khiêm rời , để lại hai cháu lăn lộn chơi bời trong phòng bệnh ấm áp. Tư Tuyền dạy Bảo Bảo chơi cờ nhảy, thế nhưng nhanh chóng lĩnh hội được đàn ông nhà họ Tạ IQ rất cao, Bảo Bảo học chơi có chục ngày mà còn có thể đánh cho Tư Tuyền thua be bét.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 244:
      Gọi tôi là "ca" nhé

      Tư Tuyền tức tối đưa tay gạt bàn cờ, thua mười lăm trận ngóc đầu lên được. Bảo Bảo cười ha ha trêu tức , nó đặc biệt thích chơi với Tư Tuyền, cảm giác rất ngốc, bắt nạt rất dễ.

      phải quốc ư?”

      Với chuyện này, Bảo Bảo vẫn chấp nhận được tí nào, mặc dù Tư Tuyền giải thích chỉ khoảng tháng, và chắc chắn trở về trước tết lịch.

      “Năm sau nha, lớn hơn chút đưa cháu cùng”.

      Sáu giờ, hai cháu bụng đói meo vẫn thấy Trần Bạch Dụ đâu. Bình thường phụ trách cơm nước cho hai người. Có lẽ kẹt ở ca mổ nào đó. Tư Tuyền thở dài “Cháu muốn ăn gì? gọi thức ăn ngoài nhé?”

      Tim Tư Tuyền mềm nhũn, tránh khỏi ánh mắt long lanh của Bảo Bảo, nó muốn ăn KFC nhưng bị bà Du Linh và Trần Dao Dao cấm tuyệt đối, đó là rác của phương tây, ăn tốt cho sức khỏe chút nào.

      Tư Tuyền biết số của KFC, hai cháu cắm đầu chiếc ipad tìm số điện thoại và chọn món. Đúng lúc đó Tần Phong gọi tới, hẹn ăn cơm, ngày mai về Thượng Hải,

      được rồi, tôi ở trong bệnh viện với Bảo Bảo”

      “Vậy ư? Chỉ có hai người thôi à?”

      “Đúng thế, chỉ có hai cháu đáng thương chúng tôi thôi a… a…”

      “Hai người ăn gì chưa?”

      “Vẫn chưa, chọn món để gọi KFC ăn nè” Tư Tuyền liếc nhìn Bảo Bảo vẫn say mê lật lật lại ảnh mấy miếng cánh gà, ảo não .

      “Sao lại ăn KFC, tốt cho Bảo Bảo đâu. Em cũng là… có ai quản hai cháu bắt đầu làm bậy đúng ?” Tần Phong buồn cười, mang tiếng là , nhưng Tư Tuyền cũng chẳng lớn hơn Bảo Bảo là bao.

      “Khoan khoan… chỉ ăn có lần, mà có ai biết tính đúng ko?”

      “Được rồi, em đọc số phòng , tôi mua KFC cho em và Bảo Bảo rồi mang tới cho hai người.” Tần Phong dịu dàng thỏa hiệp

      “Vậy… có được ?” Tư Tuyền đắn đo hỏi, lúc nãy gọi cho KFC, chắc là đông quá hay sao mà toàn nghẽn mạng, tính chờ xíu nữa gọi lại.

      “Được chứ sao ? Ngày mai tôi về Thượng Hải rồi, coi như là ăn bữa cơm chia tay luôn.”

      Tư Tuyền cúp máy, thấy vui vui. Tần Phong bây giờ giống như Trịnh Thiếu Thành hay Mạch Tuệ, ây da nếu hai người đó mang KFC, biết họ có chịu thông đồng làm bậy nhỉ?

      “Bảo Bảo, mau lại uống canh” Tư Tuyền hô lớn, Bảo Bảo vẫn còn chìm đắm phân biệt gà nướng sa tế với gà rán truyền thống quay lại hỏi “ đặt được chưa?”

      “Được rồi, xíu nữa có người mang đến, mau lại uống canh , cháu thể để bị đói được”.

      Hơn bảy giờ, Tần Phong đến mang theo thùng lớn gà rán, nhưng có nước có gas mà chỉ có nước trái cây. Như vậy là rất thỏa mãn rồi.

      “Bạn của , chú Tần Phong” Tư Tuyền giới thiệu qua loa, quả cũng đói lắm rồi

      “Chào nhóc” Tần Phong xoa đầu Bảo Bảo, đặt thùng gà rán cỡ bự vào tay nó

      “Chào chú, chú Tần” Được ăn quên cha mẹ, Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

      Tần Phong mua rất nhiều gà, đủ các loại vị. Tư Tuyền và Bảo Bảo nếm thử mỗi loại ít, loại nào ngon đẩy lại cho . Ba người ngồi sàn nhà, ăn đến tay và mặt mũi đầy dầu mỡ.

      “Ngon quá , cảm ơn chú Tần ạ” Bảo Bảo tít mắt cười

      có gì, đừng ăn quá no, cháu nên ăn quá nhiều dầu mỡ”.

      Tư Tuyền rất cảm động. cái vỏ thùng đúng là KFC, nhưng gà bên trong tuyệt đối phải. Ít nhiều gì lăn lộn trong giang hồ lâu, đương nhiên cũng có thể phân biệt được thức ăn cao cấp và thức ăn bình dân. Món gà này dù là làm có vẻ giống KFC đấy, nhưng chất lượng hoàn toàn trời vực, ít nhất cũng phải do đầu bếp khách sạn năm sao làm ra.

      Tư Tuyền đoán sai, khi Tần Phong gọi điện đặt gà, đầu bếp từng nhận sao Michelin suýt nữa ngã lăn ra đất.

      Ăn xong, Tư Tuyền đau khổ ngồi bên nhìn hai chú cháu đại chiến. Bảo Bảo ngồi khoanh tròn chân sàn nhà, nghiêm túc cân nhắc về ý định đẩy con tốt thêm nước nữa. Chú Tần này ngốc nghếch như Tư Tuyền, chiêu số đơn giản này chắc chắn thể lừa được chú ấy.

      Tần Phong chơi rất nghiêm túc, hề nương tay, cảm giác Bảo Bảo rất thông minh, nó vô cùng thích nếu như giả vờ thua nó. Bởi vậy, đòi được món nợ hôm trước thua ba ván gỡ trước mặt ông nội Tạ người Bảo Bảo.

      Chín giờ, Trần Bạch Dụ xong ca mổ vội vàng chạy đến bắt gặp khung cảnh ấm áp này, cảm thấy mình như thằng ngốc. Ca mổ dự kiến kết thúc từ bốn tiếng trước nhưng những biến chứng nguy hiểm buộc và ekip phải đứng lâu hơn.Vừa ra khỏi phòng mổ, chỉ kịp tắm cái vội vàng chạy tới đây xem hai cháu thế nào, thế mà haiz… có hiệp sĩ tới cứu giá rồi.

      Trần Bạch Dụ đói đến mức da bụng dán vào lưng, mở mồm chê bai gà KFC là rác rưởi nữa, cầm cái đùi gà bị cắn miếng xong bỏ lại nhai nuốt đến tận xương. Ừm, gà ngon, chẳng hiểu từ khi nào KFC lại chế biến ngon như vậy, hay là tại đói quá?

      Trần Bạch Dụ mới gặp Tần Phong lần ở đám cưới Tư Toàn, nhưng trí nhớ của rất tốt, hôm đó người này bị ông thần mặt lạnh Tư Khiêm dọa cho chắc cũng sợ phát khiếp. ta có biết đây là hậu nhân của Tư Khiêm hay mà dám tới tận đây như vậy?

      Thấy Trần Bạch Dụ tới, Tư Tuyền liền giục Tần Phong ra về. phần cũng vì sắp hết giờ thăm buổi tối, phần vì nhìn Bảo Bảo buồn ngủ lắm rồi. Hai người bộ con đường , trời vẫn có tuyết, giẫm lên lên tuyết nghe lạo xạo. Tư Tuyền đưa tay chạm vào bông tuyết, nó tan ngay tay .

      “Cám ơn , hôm nay Bảo Bảo rất vui”

      có gì, thằng bé thích là được rồi. Ngày kia em bay phải ?”

      “Vâng, ngày kia”

      “Khi nào sang đến hãy nhắn tin cho tôi nhé”

      “Được rồi, tôi biết rồi”

      Tần Phong chợt dừng lại, ngập ngừng hỏi “Có phải, em vẫn thích tôi làm bạn với em hay sao?”

      Tư Tuyền chớp mắt, tại sao lại hỏi như vậy, lắc đầu “ phải thế, rất tốt, tôi…”

      “Vậy có thể thay đổi cách xưng hô được ? Gọi tôi là “ca” giống như em gọi Diệp Chính hay Trịnh Thiếu Thành vậy?”

      “Ồ? Cái này… có khác nhau sao?” Cách xưng hô với đám Trịnh Thiếu Thành, Mạch Tuệ là do Tư Toàn dạy , bảo kêu thế nào như vậy.

      Tần Phong nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tư Tuyền, cảm thấy rất thất bại, khó khăn mở lời “Ừm, em cứ xưng “tôi” với tôi, tôi cảm thấy hơi xa lạ. Chúng ta là bạn bè mà đúng ?”

      “Được mà, cái đó chỉ là tôi… à em biết như nào thôi. Tư Toàn bảo xưng hô như nào em như vậy đó.”

      Tần Phong nghe tiếng “em” mềm mại chảy vào lòng, tim hơi nhũn ra. Mỗi ngày, bước sâu thêm vào cuộc sống của Tư Tuyền, cảm giác xa lạ này làm vui vẻ đến phát nghiện.

      Tần Phong vẫy chiếc taxi gần đó, “Em quay trở lại , tôi phải về rồi”

      “À được”

      “Khi nào em quay lại, chúng ta tụ họp nhé, lúc đó gọi cả Hạ Việt nữa”.

      “Được, tạm biệt”.

      Tư Tuyền vẫy tay chào rồi, rồi nhanh chóng quay lại. biết những người luôn galant và chăm sóc phụ nữ như Tần Phong hay Mạch Tuệ, nếu như còn chưa khỏi họ còn chờ ở đó mãi.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 245:
      Vạn tuế già nở hoa

      Sáng hôm sau, Bảo Bảo phải đánh thức Tư Tuyền dậy. Tư Tuyền mờ mịt nhìn thằng bé mười tuổi nghiêm túc đứng trước mặt mình giáo huấn cảm thấy rất đau đầu. Nó là trẻ con, phải là nên giống hay sao? Sao cứ cảm thấy nó giống Tư Khiêm cách quá đáng.

      Tư Tuyền lồm cồm bò dậy, làm vệ sinh cá nhân. Khi quay lại, Bảo Bảo ngồi nghiêm chỉnh ghế, Trần Bạch Dụ mang bữa sáng đến và rời từ sớm. Bảo Bảo xếp cho Tư Tuyền hai chiếc bánh bao và hai quả trứng luộc, lại rót cho cốc nước hoa quả, nó phải uống sữa theo chỉ định của bác sĩ.

      mau lại ăn sáng!”

      Bảo Bảo thở dài, nhìn sáng sớm vẫn còn đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn khỏi cảm thấy rất lo lắng. Ban đầu, nó còn tưởng là người lớn như thế nào, cuối cùng phát ra vừa ngốc vừa lười, vừa ham ăn ham ngủ. Mà năm nay cũng lớn rồi, còn chưa có bạn trai, bao giờ mới gả được.

      Ăn sáng xong, Tư Tuyền ép Bảo Bảo mặc đồ, quấn nó như quả bông màu đỏ. Bảo Bảo thò đầu ra khỏi cái khăn lông cừu, bằng giọng ảo não “Cháu nóng lắm”

      “Lát ra ngoài lạnh ngay!”

      Trần Bạch Dụ mở cửa phòng, thay bộ đồ bình thường, mặc chiếc áo dạ màu cafe đậm, vành mắt đen xì hỏi “ xong chưa?”

      “Xong rồi”

      Bảo Bảo tự ôm thùng đồ chơi của mình trước, Tư Tuyền kéo vali quần áo cho nó và xách cái túi , hai cái thùng lớn dành cả lại cho Trần Bạch Dụ.

      gọi chiếc xe bảy chỗ khá rộng rãi. Trần Bạch Dụ có xe nhưng mổ cả ngày hôm qua, đêm qua cũng trực đêm nên cho rằng tự lái xe là an toàn.

      Nhà Tổ của dòng họ Tạ trước cũng nằm trong nội thành, nhưng thời chiến tranh may bị phá hủy. Sau này, ông nội Tạ mới chọn nơi ở ngoại thành rộng rãi thoáng đãng xây nhà Tổ làm nơi thờ cúng. Bây giờ, tốc độ đô thị hóa nhanh, nơi ông nội Tạ chọn khi xưa cũng thành phố xá sầm uất, cũng may nhà Tổ ở nơi hẻo lánh nên cũng vẫn còn được coi là yên tĩnh.

      Tư Tuyền cảm thấy Bảo Bảo hơi hồi hộp, bàn tay của nó sũng mồ hôi. Hôm nay vì để sắp xếp mọi việc nên Tư Khiêm tới đó từ sớm, mẹ và Trần Dao Dao còn tới đó từ đêm qua. Giờ này chắc mọi người trong nhà cũng đến gần đủ rồi.

      sớm nên tắc đường, xe tới nhà Tổ rất nhanh, Tư Tuyền còn chưa kịp mở cửa xe có người kéo ra. Hầu Thần thò đầu vào, vui vẻ “Tới rồi, tới rồi”

      Hầu Thần nhấc Bảo Bảo đặt xuống đất “Hai chị em vào trước , mang đồ vào sau”.

      Bảo Bảo nghiêm nghị nhìn cách cổng nhà Tổ sơn đỏ phai mở rộng, nắm tay chậm rãi vào. Tư Tuyền vung vung tay hỏi “Run hả”, Bảo Bảo lắc đầu.

      Ông Tư Khoan đón hai người bọn họ ngay sau cánh cổng. Ông cúi xuống với Bảo Bảo “Tới đây nào, ông dắt Bảo Bảo chào mọi người nhé”.

      Mọi người đều đến đông đủ, đứng ngồi lố nhố trong sảnh và phòng khách, người nào người nấy tươi như hoa. Toàn Toàn vác cái bụng to bự, còn cố tình thò đầu ra nhìn.

      Ông Tư Khoan đưa Bảo Bảo vào nhà, mọi người liền lập tức ổn định chỗ ngồi cho ông lần lượt giới thiệu. Ông chậm rãi, cố gắng dùng giọng nhu hòa nhất giới thiệu từng người trong căn phòng, tỉ mỉ quan hệ và căn dặn thứ bậc phải gọi như thế nào. Hôm nay mọi người đến rất đầy đủ, thậm chí mấy đứa cháu nội cháu ngoại bà Tạ Uyển cũng tới, tuổi cũng chỉ xêm xêm với Bảo Bảo.

      “Bảo Bảo tới rồi” Bà ngoại Tư Tuyền kích động kêu lên, bà và ông nội ông ngoại Tư Tuyền vừa mới dạo vòng. Ông Tư Khoan dắt Bảo Bảo tới, để cậu bé cúi chào, sau đó dịu dàng “Đây là cụ nội và cụ ngoại, là người lớn nhất trong đại gia đình chúng ta”.

      Ông ngoại và ông nội đều cho Bảo Bảo phong bao đỏ vô cùng lớn vô cùng dày.

      “Mọi thứ xong hết rồi, chuẩn bị làm lễ được chưa ạ?”

      người đàn ông bước lại từ hành lang đối diện, Bảo Bảo chớp mắt vội vã chạy về phía đó, ôm chầm lấy chân người đàn ông, xúc động kêu lên “Cậu… cậu”

      Trần Hiểu cúi xuống ôm cháu, cũng cảm thấy hơi run run. tới Bắc Kinh từ hôm qua, được Tư Khiêm đón tới đây để hỗ trợ. Hôm nay thực ra cũng phải là lễ tế Tổ bình thường.

      nào, sắp đến giờ rồi”

      “Mẹ cháu đâu?”

      “Mẹ cháu và cha cháu chờ ở trong từ đường”.

      Nghe đến đây, Bảo Bảo yên tâm hẳn, bé rất sợ tìm mẹ thấy đâu.

      Mọi người cùng tới từ đường, bên trong rộng rãi lắm nên chỉ số người được vào. Ông Tư Khuyên đích thân lên hương, lẩm bẩm những câu khấn đứt quãng. Tư Tuyền dắt tay Bảo Bảo, đứng chờ ở cửa. Vài phút sau, đám đông xôn xao tránh đường, cho đôi tân lang tân nương bước vào từ đường.

      Tư Tuyền cảm thấy cũng phục mẹ quá thôi. Tư Khiêm và Dao Dao đều mặc hỉ phục long phượng đỏ bằng gấm, đầu Dao Dao còn có cả chiếc khăn che mặt. Bảo Bảo tròn mắt nhìn cha mẹ, đến cái miệng cũng há hốc ra.

      “Con trai, thôi”

      Tư Khiêm chìa tay ra cho con, cũng muốn phức tạp như thế này, nhưng theo ý Dao Dao, miễn cưỡng , còn Dao Dao thể từ chối nổi bà Du Linh. Ý bà Du Linh là bây giờ tạm thời vẫn chưa thể tổ chức hôn lễ được, nhưng đón Dao Dao vào cửa nhà họ Tạ cũng thể để tủi thân. Ít nhất cũng phải long trọng chút.

      Ông Tư Khoan đỡ ông nội Tạ quỳ xuống, Tư Khiêm, Dao Dao và Bảo Bảo đều quỳ sau lưng ông. Ông nội Tạ khấn sau đó dập đầu lạy ba lạy, ba người phía sau cũng làm theo ông. Sau đó, Tư Khiêm và Bảo Bảo cùng đỡ ông nội dậy.

      Mọi người cùng bước sang sảnh bên phải Từ đường, ở đây bày sẵn bộ đồ để kính trà.

      Ông Tư Khoan và bà Du Linh ngồi xuống bên, do cha mẹ Dao Dao đều mất, nên hai chỗ ghế bên cạnh đều để trống. Huynh trưởng như cha mẹ, Trần Hiểu ngồi xuống cái ghế được kê thấp hơn hàng, chếch chếch sang bên, thay cha mẹ nhận lễ.

      Tư Khiêm cầm tay vợ, bái thiên địa sau đó quỳ xuống lạy cha mẹ hai bên, lúc ông Tư Chính hô phu thê giao bái, hai người quỳ đối diện nhau. Tư Khiêm đón chiếc gậy hoa từ tay Hầu Thần, mở khăn đỏ của vợ. Dao Dao hôm nay trang điểm rất xinh, bình thường đẹp sẵn, nay lại giống đóa mẫu đơn nở rộ, càng kiều diễm hơn.

      dâu chú rể dâng trà cho bố mẹ, bà Du Linh tặng cho Dao Dao bộ trang sức bằng ngọc quý giá kém gì Tư Toàn. Năm nay, bà mất lúc hai bộ trang sức lớn, nhưng đổi được con rể con dâu, vui mừng quá cứ vừa cười vừa khóc.

      Trần Hiểu tặng cho em , em rể đôi vòng vàng. Đây là đôi vòng năm xưa mẹ để lại cho Dao Dao trước khi mất, năm đó Bảo Bảo bị bệnh, phải bán để lấy tiền. Rất lâu sau đó, mới gom góp đủ tiền chuộc lại.

      Kết thúc lễ, mọi người trong gia đình chen chúc đứng cùng nhau để chụp bức ảnh Tứ đại đồng đường và ngồi vào bàn ăn tiệc.
      SiAmChris thích bài này.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 246:
      Chỉ là bạn thôi

      Tư Khiêm hôm nay đóng vai chú rể, ai cũng có quyền ép uống rượu, bị ép uống nhiều đến mức chân lảo đảo vững. Người thứ hai bị mời nhiều rượu là Trần Hiểu, người nhà họ Tạ đều vô cùng biết ơn .

      Sau khi Trần Hiểu và Dao Dao rời khỏi Bắc Kinh, hai người cũng về quê cũ mà tới Thành Đô. Ở đây, vài năm sau Dao Dao gặp lại Tư Khiêm, và Bảo Bảo ra đời lúc đó. Lúc ấy, Tư Khiêm và Dao Dao vẫn còn nhiều khúc mắc, nên khi Dao Dao có thai, Trần Hiểu lại đưa về Hồ Nam. Trần Hiểu bằng tuổi Tư Khiêm, nhưng sớm già hơn rất nhiều.

      Trước kia, khi Bảo Bảo còn chưa ra đời, Trần Hiểu vẫn sống đời du thủ du thực như cũ. Sau đó, nghĩ thể để Bảo Bảo theo con đường của được, dù nhà họ Trần có tốt như nhà họ Tạ, nhưng chắc chắn thể để Bảo Bảo phải chịu khổ.

      bắt đầu làm công cho xưởng gỗ, dần dà lên được quản lý, Dao Dao sinh được Bảo Bảo ba tuổi mới bắt đầu làm, ban đầu làm nhân viên bán hàng rồi lên dần thành trưởng bộ phận. Dù phải giàu có gì, nhưng cũng coi như là đủ ăn. Nếu Bảo Bảo bị bệnh, có lẽ chật vật đến thế.

      Trần Hiểu từ chối ai kính rượu , mắt hoe hoe đỏ. Dao Dao gả vào nhà họ Tạ, ban đầu đồng ý, chuyện năm xưa như thế, sợ lại chịu khổ. Nhưng rồi dần dà, thấy nhà họ Tạ quá mức nhiệt tình cũng còn phản đối nữa.

      Bữa tiệc kéo dài từ trưa đến tận tối mịt, ai mệt cứ nghỉ, ai chơi cứ chơi. Tư Tuyền đưa Bảo Bảo về phòng của nó ở biệt viện Tư Khiêm thuê gần ở đấy, hai cháu vẫn ở chung với nhau phòng, sau đó lại bị Tư Toàn tới chiếm địa bàn, lát sau Trần Tư Dung, chị Trần Bạch Dụ cũng vác bụng tới. Bốn người người chơi cá ngựa đến tối mịt, tận lúc bà Du Linh phải tới gọi ăn tối.

      Hôm sau, Trần Hiểu phải quay lại Trường Sa. Tư Khiêm muốn tới Bắc Kinh nhưng Trần Hiểu từ chối, chỉ cần em và cháu trai hạnh phúc là đủ. Còn bây giờ, có thể sống cho riêng mình.

      Nhà họ Tạ quay lại đại viện, ngôi nhà của ông nội Tạ cũng có rất đông người, rất nhiều hàng xóm đều đến chơi, nhất là ông nội bà nội Mạch Tuệ, Diệp Chính. Mọi người lại cùng ăn bữa cơm ấm áp nữa, mới được coi là xong chuyện.

      Buổi tối, Bảo Bảo nằm giường, Tư Tuyền trải nệm nằm dưới đất. Hôm nay, phòng phải nhường cho Tư Toàn và Hầu Thần. Trần Dao Dao để Tư Khiêm ngủ cùng Bảo Bảo, sang ngủ với chị ấy nhưng Tư Tuyền cảm thấy chuyện hoang đường chen chân vào đôi vợ chồng mới cưới thể nào làm được, cho nên thà cứ chung đụng với Bảo Bảo còn hơn.

      Tư Tuyền lấy rất nhiều ảnh từ phòng ông nội sang, chỉ cho Bảo Bảo hình ảnh mọi người trong quá khứ. Bảo Bảo trí nhớ rất tốt, thằng bé có thể ghép mặt và nhận ra người rất nhanh. Đặc biệt, nó chỉ vào Fredrick trong bức ảnh đại gia đình và nhận ra ngay. Bảo Bảo từng video call chuyện với Fredrick hai lần, cảm ơn gửi cho nó rất nhiều đồ chơi.

      Fredrick gọi điện thoại tới, vui vẻ trò chuyện với hai cháu. Ngày mai, Tư Tuyền quay trở lại . dặn dò số chuyện cần thiết rồi cầu ngủ sớm.

      Thế nhưng, Tư Tuyền tài nào ngủ được, lăn lộn cả đêm, còn chưa tới sáu giờ thể ngủ được nữa.

      Khi xuống nhà, thấy tiếng lục cục trong bếp. Trần Dao Dao dậy rất sớm, nấu đồ ăn sáng, thím Lưu đứng bên cạnh giúp đỡ.

      “Sao em ngủ thêm, còn lâu mới đến giờ bay mà?”

      ngủ được, hic”.

      Trần Dao Dao chuẩn bị cho cháo với mấy chiếc sủi cảo và sữa ngũ cốc. Tư Tuyền vừa ăn vừa nhìn người chị dâu mới này, vẫn rất đẹp nhưng rất gầy. Nhưng còn vẻ ủ rũ bất lực như hôm đầu tiên gặp lại. biết mối quan hệ giữa chị ấy và Tư Khiêm tốt hơn chưa?

      “Ăn , sao cứ nhìn chị mãi thế?”

      Trần Dao Dao lúng túng kéo lại áo, nhiều năm như vậy hai người lại quay về trở lại bên nhau, ở giữa còn có Bảo Bảo. Có rất nhiều vấn đề mà và Tư Khiêm đều mặc định bỏ qua.

      Ban đầu, Tư Khiêm muốn ở riêng, căn hộ ba phòng ngủ được phân cho, cũng là nhà công vụ, có thể đem vợ con đến ở được. Nhưng bà Du Linh hài lòng, muốn ở chung để được chăm sóc cháu nội. Sau đó lại đến lượt ông nội . Thành ra, cả nhà gần chục người lại chen chúc trong căn nhà cũ ở đại viện.

      Thực ra, cũng nên như thế. và ông Tạ quanh năm suốt tháng có ai ở nhà, mà chăm sóc cho Bảo Bảo và ông nội đều cần nhiều sức lực. Mẹ cũng thể phân thân chạy qua chạy lại được. Cân nhắc vài lượt, thấy bà Du Linh rất nhiệt tình với con dâu cũng nghĩ nhiều nữa, để cho Dao Dao tự quyết. quyết định ở nhà làm nội trợ, chăm sóc mọi người trong gia đình.

      Ông Tạ và Tư Khiêm thể dục buổi sáng về cũng ngồi vào bàn, vài phút sau ông nội Tạ và Hầu Thần cũng xuống lầu. Ông Tạ ngồi cạnh Tư Tuyền,

      “Tuyền Tuyền, cha mẹ mua ít quà, lát nữa con nhớ đừng quên đấy”

      “Con biết rồi”

      Bà Du Linh đóng cho hai chiếc thùng lớn, to như vậy quên được mới là lạ đấy.

      “Mọi người đều bận rộn, con đừng buồn. Tới khi nào con quay lại chúng ta đón con”

      Tư Tuyền dở khóc dở cười, có phải trẻ nít ba tuổi như Bảo Bảo đâu mà còn hờn dỗi. Ông Tạ và Tư Khiêm, Hầu Thần đều phải làm, Tư Toàn bụng to và Bảo Bảo bệnh phải tránh chỗ đông người. Dao Dao ở nhà dọn dẹp nhà cửa, chỉ có bà Du Linh đưa ra sân bay.

      Tám giờ, chiếc xe công vụ tới đón. Chú lái xe cũng rất quen biết với nhà họ Tạ, còn nhờ bà Du Linh gửi cho Bảo Bảo chiếc phong bao đỏ thẫm.

      Bà Du Linh ngồi cùng với Tư Tuyền trong phòng chờ VIP, lại tránh khỏi xúc động, mắt ướt ướt. thể hiểu được tại sao bà lại lấy đâu ra nhiều nước mắt đến thế.

      Tần Phong gọi điện tới, ở Hong Kong, cùng với Hạ Việt. Hai người đều chúc lên đường thượng lộ bình an.

      Tư Tuyền tắt điện thoại, quay lại đối mặt với ánh nhìn đầy nghi ngờ của bà Tạ, toát hết cả mồ hôi khi bà ra vẻ bí mật thầm

      “Bạn trai?”

      phải, haha, người bạn của con”

      “Có ? Sao mẹ nghe mợ Dịch Hiểu Vụ là hai đứa rất thân thiết. Thím Lưu còn ông nội giữ nó ở lại ăn cơm, đánh cờ nữa?”

      Tư Tuyền muốn quỳ luôn với mẹ và mợ . Sao có thể quy chụp như thế được, số lần đám Trịnh Thiếu Thành, Mạch Tuệ, Diệp Chính, Hạ Hầu Uyên ăn cơm, chơi bời ở nhà còn ít lắm ấy.

      “Bao giờ cho mẹ gặp mặt??”

      “Chỉ là bạn thôi, haha”

      Sau đó khi tiếp viên tới thông báo cho hành khách hạng thương gia có thể lên máy bay, Tư Tuyền chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
      SiAm, Mengotinh_Ranluoi, Hale2052 others thích bài này.

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Truyện này viết nữa hả bạn?? Truyện viết hay mừ. Đợi từ năm ngoái mà vẫn ko thấy chương mới . Buồn
      ChrisHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :