1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 146: NGƯỜI CÁ BIỂN XANH

      Ba ngày sau, Durth gia đúng hạn cử hành yến hội. Lần này ngoại trừ toàn thể quý tộc của Kình đảo đều đến tham dự, những người ở các đảo lân cận vì số nguyên nhân bị kẹt lại ở Kình đảo cũng đều kéo đến chung vui.

      Tuy tại các con thuyền đều được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hễ nhớ tới loài động vật biển làm cả Kình đảo phải chấn động kia mọi người lại thể nén được hoảng loạn, luôn sợ con bạch tuộc kia vẫn chưa thực trở về đại dương của nó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ vẫn cảm thấy ở lại đất liền có vẻ an toàn hơn, vì thế tạm thời ai có ý định muốn rời khỏi Kình đảo.

      kiện lần này làm ít người phải sợ phát khiếp, trong khoảng thời gian ngắn có ai dám bước chân ra khỏi Kình đảo.

      Cứ như vậy, Kình đảo chỉ đành phải tiếp đãi các vị khách chu đáo mà thôi.

      Elena niềm nở tiếp đón những vị khách có mặt tối nay. Tuy lượng khách mời vượt khỏi dự tính làm mọi người phen luống cuống, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn duy trì hòa nhã lịch , có vẻ gì là vì chủ nhân tiếp đãi khách chu đáo mà sinh lòng bất mãn.

      Nhìn chung, bầu khí vô cùng hòa hợp.

      Mà thực tế, dù yến hội đêm nay tổ chức có bị gì chăng nữa, cũng ai dám đưa ra ý kiến.

      Đối diện với thực lực, mọi thứ đều trở nên còn quan trọng. Đứng trước sức mạnh và quyền lực, tự tôn hay thể diện quý tộc gì đó đều có thể vứt .

      Elena tiếp đón khách khứa được lúc dặn dò vài câu với Millers quản gia, sau đó mới xoay người lên lầu.

      Trì An từ biển trở về chưa bao lâu tắm rửa sạch và bước ra phòng tắm, còn chưa kịp mặc xong quần áo Elena trực tiếp mở cửa tiến vào.

      Elena tiếp lấy đồ tay con , phát trang phục con bé mặc vẫn lại là nam trang, tuy rằng có chút hài lòng nhưng thể thừa nhận, trang phục của đàn ông vẫn là thuận tiện hơn so với của phụ nữ. Đặc biệt là trong kiện đêm nay, bà tin Trì An với thân nam trang càng rạng ngời tỏa sáng hơn bao giờ hết.

      “Mẹ ngờ hôm nay lại có nhiều người đến vậy.” Elena giúp Trì An cài lại cúc tay áo, thở dài : “Tuy căn dặn Millers sắp xếp chu đáo, nhưng kết quả vẫn bị thiếu sót. Đoán chừng các quý tộc tham gia tối nay đều cảm thấy yến tiệc này quá mức sơ sài rồi.”

      Thân là quý tộc, Elena tất nhiên hy vọng rằng các quý tộc tham dự đều khen ngợi yến tiệc đêm nay của Durth gia. Tuy nhiên bà cũng hiểu Durth gia sa sút quá lâu, có thể chiêu đãi các vị quý tộc được như bây giờ là quá tốt rồi.

      Và tất nhiên, đoán chừng những quý tộc có mặt ở đây cũng dám có tâm tư soi mói Durth gia rồi.

      Trì An thấy bà mặt mày ủ dột, nhịn được bật cười: “Mục đích hôm nay con đãi tiệc mời đâu phải để bọn họ xem đây là nhà đâu. Người nào hài lòng yến tiệc tối nay cứ để họ cút thôi!”

      “Nhưng họ nhất định cút, thậm chí còn ước gì con có thể giữ họ lại lâu hơn ấy chứ.” Elena tiếp lời con .

      Hai mẹ con nhìn nhau, rốt cuộc nhịn được phì cười.

      Elena từng là thiên kim quý tộc, hiển nhiên cũng am hiểu được lừa lọc dối trá trong giới thượng lưu.

      Quả yến tiệc tối nay của Durth gia có phần chu toàn, phục vụ cũng chu đáo. Có thể trong mắt rất nhiều quý tộc ở đây, yến tiệc tối nay hoàn toàn xứng đáng là yến tiệc của giới thượng lưu, thậm chí có thể đem chuyện Durth gia là gia tộc thất thế mà khơi ra vô vàn khuyết điểm, sau đó mặc sức bắt bẻ cho thỏa lòng.

      Chỉ đáng tiếc, bọn họ sao dám chì chiết Durth gia cho được. Dù có chỗ nào thực được tốt, các quý tộc cũng ráng xem như thấy, thoạt nhìn cứ vẻ như họ tham dự yến tiệc bình thường vô cùng hoàn mỹ mà thôi.

      Sau khi Trì An mặc xong quần áo, thấy Elena cao hứng bất chợt : “Elena, con định làm đảo chủ!”

      Elena sửng sốt, ý cười mặt cũng rút bớt vài phần. Bà nhìn con mình, thở dài đáp: “Con , mẹ hiểu chứ! Chỉ là mẹ mừng quá sớm rồi.”

      Trì An hơi cúi đầu, : “Elena, con xin lỗi!”

      , phải tại con!” Elena thế nhưng lại cảm thông cho Trì An, “Chức đảo chủ này thực chất chỉ bên họ tình nguyện, con vẫn muốn ra biển hơn, mẹ hiểu mà! Chỉ có ở ngoài đại dương, con mới có thể thoải mái ở cùng vị nhân ngư tài năng kia, cần phải như lúc này …”

      Cứ mỗi đêm con bé đều phải chạy ra biển hẹn hò với nhân ngư, suy cho cùng cũng vì hề có phương tiện di chuyển nào khác giữa đất liền và biển cả. Lại càng đừng tới nơi có nhiều tai mắt như Kình đảo lại càng phải là chỗ nhân ngư thích lui tới.

      Ngay từ đầu bà hiểu , chỉ là gần đây phát sinh nhiều chuyện nên bà mới hân hoan trong nhất thời, suýt chút quên .

      “Con , con chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.” Elena hôn lên mặt con mình, cười : “Chỉ cần con thấy hạnh phúc cần thiết phải làm đảo chủ nữa. Con còn trẻ, cứ làm chuyện mình thích . Mẹ luôn ủng hộ con!”

      Trì An kìm được ôm chầm lấy bà, cười : “Elena, cám ơn mẹ!”

      Trì An cẩn thận dìu Elena bước xuống lầu, nhìn xuống mọi người khiêu vũ trong phòng kia.

      Các quý tộc ngó nghiêng tám hướng nên nhanh chóng phát ra hai người, vội giơ ly rượu trong tay về phía họ, tỏ ý lịch thiệp gật đầu cái.

      Trì An thân là gia quyến, sau khi đọc xong diễn văn để các khách mời tự do giao lưu, sau đó tiến tới trước mặt hai nhà quý tộc của Edward Hill và Leslie Carter trò chuyện.

      Những quý tộc còn lại thấy cảnh này, hiển nhiên đều vì muốn lưu lại ấn tượng tố với chủ nhân mà tận lực tìm cơ hội tiếp chuyện với Trì An. Nhưng đáng tiếc đối phương lại cho họ chút cơ hội nào.

      Đến tận sau khi yến tiệc kết thúc và ai nấy rời khỏi Durth gia, ngẫm lại biểu của Angel Durth lúc ở yến tiệc, mọi người mới phát giác được Durth gia khá thân thiết với hai gia tộc nọ, đặc biệt là Edward Hill của Hill gia kia. Nếu tình ngoài ý muốn, chắc hẳn quý tộc này là thuộc hạ thân cận nhất của tân đảo chủ!

      Khi sáng tỏ được điểm này, rất nhiều quý tộc đều hối hận đến đấm ngực giậm chân rằng sao mình lại có thể sai lầm đến thế. Sao lúc ban đầu Durth gia trở về Warner, họ lại chạy lại giúp đỡ Durth gia như Edward Hill làm, được như vậy giờ đây người mà Durth gia ghi nhớ giao tình là bọn họ rồi.

      Các quý tộc tuy trong lòng thất vọng não nề nhưng cũng tiện thể ra mặt, chỉ đành đợi đến ngày tranh cử nửa tháng sau.

      Bọn họ đều ngầm hiểu được, buổi tranh cử lần này cùng lắm cũng chỉ làm cho có mà thôi, người kế nhiệm chức đảo chủ vốn được định sẵn, căn bản càng có kẻ nào dám kiến nghị, chỉ cần đến thời điểm lập tức công bố ngay.

      Rốt cuộc khi ngày trọng đại đến, vào thời khắc kết quả tranh cử được công bố, toàn bộ Kình đảo đều ngạc nhiên đến chấn động.

      Đảo chủ lần thứ 102 của Kình đảo chính là Edward Hill.

      Tất cả mọi người đều tin được.

      Chỉ có đám quần chúng tham gia cuộc tranh cử mới biết , vị trí của Edward Hill là do chính tay Angel Durth nâng đỡ mà ra.

      Vốn dĩ vị trí đảo chủ được hội đồng công nhận là Angel Durth, nhưng kết quả đương lại ở giữa cuộc bầu cử thẳng thừng tuyên bố chính mình muốn đề bạt Edward Hill làm tân đảo chủ, cho rằng nếu có vị đảo chủ công chính liêm minh như Edward Hill, nhất định Kình đảo càng thêm phát triển.

      Trong lúc Edward Hill tiếp nhận gậy và con dấu thuộc chủ quyền của đảo chủ, Leslie Carter vẫn thẫn thờ đứng chỗ.

      Thậm chí khi cùng Edward Hill đến tận cổng nhà họ Durth, Leslie vẫn còn kịp phản ứng.

      Bởi vì hoàn toàn lường trước được!

      ràng sau khi hạ gục được Jones đảo chủ, vinh quang phải thuộc về Durth gia mới đúng, tại sao kết quả lại thành Hill gia được lợi, chuyện này khoa học? Người nào ngu tới nỗi có lợi trước mắt mà lại dâng tay nhường cho kẻ khác?

      Nhưng hết lần này tới lần khác, Angel Durth cứ luôn làm như thế.

      “Vì sao?” Edward Hill hỏi. Leslie Carter hai mắt cũng phát sáng chờ đợi Trì An cho đáp án.

      chỉ riêng họ, rất nhiều người cũng thể hiểu vì sao Angel Durth lại cự tuyệt chức đảo chủ, nhường cơ hội tốt cho Edward Hill như vậy. Chỉ cần có thực lực bất kể là tính tình hay tuổi tác, phụ nữ ở thế giới này vẫn có thể trở thành đảo chủ kia mà, ràng có lý do nào để cự tuyệt mới đúng.

      “Bởi vì tôi phải ra biển.” Trì An cười tủm tỉm đáp, “Con thuyền của tôi cũng gần hoàn tất, rất nhanh tôi rời khỏi đất liền. Biển cả là nơi thích của tôi, tôi nghĩ mình đảo cả đời, chỉ nửa năm mới ra biển lần, thời gian vậy là khá lâu. Nhưng hơn hết, tôi vẫn cảm thấy vị trí này vô cùng phù hợp với Edward Hill tiên sinh.”

      Vậy cũng cần thiết phải nhượng lại vị trí này cho Edward Hill mà, chẳng phải vẫn còn những khác sao?

      Leslie Carter thực vô cùng đau đớn, hiểu tại sao có nhiều lựa chọn như vậy nhưng lại chọn Edward Hill, ràng đáng tin hơn Edward Hill kia mà! Chẳng phải Carter gia và Durth gia là đồng minh của nhau hay sao?

      Edward Hill nghe vậy, cuối cùng sáng tỏ.

      “Là vì … ngài nhân ngư kia?” Edward Hill hỏi.

      “Đúng vậy.” Trì An thản nhiên cười, “À phải rồi, các hẳn là còn chưa biết tên của ấy. ấy tên là Siren!”

      “Sir---!”

      Ngay lập tức, hai người đàn ông hít lấy hơi khí lạnh.

      Hải vương – Siren, bất kỳ ai đều nghe đến cái tên này từ khi còn rất ! Đây là cái tên độc nhất vô nhị thế gian – chỉ duy nhất hải vương mới có quyền sở hữu nó, đồng thời cũng là danh xưng được biển cả chấp thuận!

      Thế gian này, nhân loại nào dám dùng danh xưng Siren để đặt tên cả, ngoại trừ - hải vương.

      Lúc này bọn họ mới minh bạch vì sao nhân ngư kia có thể triệu hoán và cưỡi quái vật biển cả lên bờ, đơn giản vì là Hải vương – Siren!

      Chỉ cần là Siren, các loại sinh vật dưới biển đều nghe theo tiếng gọi của . Đối với Hải vương, chỉ cần là ở đại dương bao la, có nơi nào mà thể đến.

      Đến tận lúc này, hai người mới có ý thức thế lực sau lưng Durth gia là đáng sợ đến nhường nào. Chẳng cần tới đội quân hay nhóm Kiếm sư tài ba của con người, càng chẳng cần tới sản nghiệp dồi dào gì đó, chỉ riêng Hải vương là quá đủ rồi.

      “Durth, Durth tiểu thư, lời chứ?” Leslie Carter lắp bắp hỏi.

      sai.” Trì An khẽ cười đáp.

      Nghe được lời khẳng định, hai người đàn ông cùng nhất thời trầm mặc.

      Cho tới khi họ rời khỏi Durth gia rồi, cả thể xác lẫn tinh thần vẫn còn bị chấn động, nên lời.

      lúc lâu sau, Leslie Carter mời Edward Hill tới hàng ghế trong góc Tây Muse và ngồi xuống. Hai người giữ trầm mặc trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn là Leslie mở lời: “Edward, ngài may mắn !”

      Edward Hill im lặng nhìn đối phương.

      Chính xác thái độ này của mới chính là điểm khiến Leslie Carter bất mãn nhất. Người đàn ông này cứ mãi như vậy, biết làm gì để lấy lòng phụ nữ, lúc nào cũng lầm lầm lì lì đối diện với tất cả. Vậy mà cũng chính bản tính này mới khiến mọi phụ nữ xung quanh cho rằng vô cùng đáng tin tưởng!

      Đáng tin cái con khỉ!

      “Nhưng, nếu vị kia thực là hải vương, có lẽ chúng ta ….”

      được!” Edward Hill ngắt lời.

      “Tôi còn chưa hết.” Leslie bất mãn nhìn .

      Edward Hill nhấc lấy mũ để bàn, đội lên đầu, dùng thanh trầm thấp : “Hải nhúng vào chuyện của con người, mà tôi lại càng muốn lợi dụng hải .”

      Leslie Carter suýt chút kìm được tục, đầu óc của tên Edward Hill này đúng là có vấn đề rồi.

      cơ hội tốt đặt ngay trước mắt mà tận còn là người sao? Quý tộc có thể vì danh lợi mà vứt bỏ hết thảy kia mà, Edward Hill thực xứng làm người của quý tộc!

      Edward Hill nhìn đối phương chằm chằm, : “Carter tiên sinh, tôi khuyên ngài vẫn nên đừng động đến hải hơn, bằng Durth tiểu thư để yên cho ngài đâu!” Ngừng chút, lại tiếp: “Ngài có biết vì sao ấy tình nguyện đề cử tôi đảm chức đảo chủ, cũng chọn ngài ?”

      Trước đây hai người họ cùng nhau giúp Angel Durth đối phó gia tộc Jones, theo lý mà , đối xử với Hill gia và Carter gia là bình đẳng như nhau.

      “Bởi vì ngài từng cứu ta?” Leslie đùa cợt.

      ! Là bởi vì tôi kiên định! ấy biết tôi có nguyên tắc, nên nguyện ý đem vị trí này cho tôi.” Trong mắt Edward Hill rạng ngời ánh sáng, “Và tôi cũng làm ấy thất vọng!”

      ***

      Sau khi lễ nhậm chức đảo chủ Kình đảo trôi qua trót lọt, rốt cuộc Trì An cũng sắp xếp được ngày dẫn mẹ mình ra biển gặp người kia.

      Cuối cùng, Elena có thể diện kiến vị nhân ngư tiên sinh trong truyền thuyết.

      “Elena, ấy là Siren! Siren, đây là Elena mẹ em!” Trì An giới thiệu hai người với nhau.

      Siren ngồi thềm đá, hơi gật đầu với Elena, tiếp đó dâng cho bà quà gặp mặt do chính chuẩn bị - rương chất đầy châu báu trang sức phổ biến gần đây ở đảo Karan.

      Đây là do sai các hải đem ít vật phẩm dưới biển đổi chác với đảo Karan mới có được.

      Về phần Elena, sau khi nghe thấy tên của đối phương, Elena gần như sợ đến ngây người.

      Lâu nay vì biết được tên của , Elena vẫn luôn dùng kính ngữ “nhân ngư tiên sinh” để gọi đối phương, vì thế đây chính là lần đầu tiên bà nghe đích danh tên gọi của nhân ngư từ con . Trước đây Trì An chưa từng , bà cũng cho rằng có tên, nên càng ngờ danh tính của đối phương hóa ra lại là thế này …

      Tuy Elena cũng bị đả kích hề , có điều khi giây phút xúc động qua , bà cũng rất nhanh chấp nhận .

      Dù có là hải vương hay nhân ngư bình thường cũng đều là tình nhân của con bà, vì thế càng nghĩ lại càng vui vẻ trong lòng. Elena những nhanh chóng tiếp nhận tình, mà còn khoái trá khi phát vấn đề khác. Nghĩ tới sau này có hải vương hộ tống, con thoải mái hoạt động biển rồi, cũng đến phiên bà lo lắng cho con nữa.

      Sau tiết mục gặp gỡ phụ huynh, Trì An tiếp tục bận rộn chuyện rời bến.

      Vào ngày tiết trời nắng ấm, thuyền Siren rốt cuộc cũng bắt đầu nhổ neo.

      Ngày khởi hành, rất nhiều quý tộc nghe được tin tức đều đến tận bến thuyền đưa tiễn, có thể so với thời điểm các thuyền đảo lân cận rời còn hoành tráng náo nhiệt hơn.

      Lúc này bến thuyền chật kín người, có điều bầu khí cũng đến mức ồn ào, bởi vì những người đến đưa tiễn đều sợ chẳng may chọc giận đến vị hải con thuyền kia.

      Dưới ánh dương ban ngày, nhan sắc của vị nhân ngư tuy đẹp đến hư ảo nhưng cũng làm người khác quên mất nguy hiểm của .

      Trì An với Edward Hill: “Hill đảo chủ, lúc tôi ở đây, phiền ngài giúp tôi chiếu cố cho mẹ Elena. Nếu có người dám khi dễ bà, ngài cứ việc sai người ra bờ truyền báo cho tôi tiếng. Tôi nghe được tin lập tức quay trở về.”

      Nghe như vậy, toàn bộ các quý tộc ở đây đều cùng lúc lạnh hết sống lưng.

      này hung ác!

      Càng hung ác hơn khi ta có thể để cho hải thay mình truyền tin. Nếu là như vậy, ai còn dám nhân lúc ta ở đây mà khi dễ Durth phu nhân chứ?

      Trì An ôm mẹ mình chút, sau đó mới bước lên thuyền, lời tạm biệt với mọi người.

      Thuyền Siren chậm rãi rời khỏi Kình đảo, đợi đến khi hòn đảo khuất khỏi tầm mắt, Trì An mới chậm rãi quay trở về phòng.

      Thuyền Siren vô cùng rộng lớn, thuyền viên chỉ tổng cộng năm mươi người, miễn cưỡng xem như vừa đủ. Trì An quyết định về sau có cơ hội, chiêu mộ thêm ít thuyền viên nữa.

      Đẩy cửa ra, gian phòng lớn liền phơi bày trước mắt. nửa phòng là cảnh nhân loại sinh hoạt hằng ngày, nửa còn lại trở thành nơi cất chứa hồ nước lớn.

      Lúc này, chàng nhân ngư ở hồ nước biển trong suốt, trong nước còn có số thềm đá và thực vật nhân tạo, ánh sáng len lỏi từ cửa sổ rọi xuống, biến phong cảnh nơi đây càng thêm mộng ảo như tranh.

      “An An, rất thích con thuyền này.” Nhân ngư thản nhiên vờn đuôi trong nước, với .

      Trì An ngồi cạnh hồ, hai chân ngâm dưới nước, lấy ra viên Lam Nguyệt Quả từ trong mâm trái cây đặt bên cạnh, “Nghe lúc thuyền còn kiến tạo, dạo chung quanh vài lần rồi, phải ?”

      Thực ra chỉ dạo quanh đơn giản như vậy, chủ yếu là vì Siren muốn các thợ xây sửa vài chỗ theo ý , thuận tiện cho ra vào. Có thể , con thuyền này thực chất là thuyền của nhân ngư, tất cả đều được tạo ra vì .

      Về chuyện sau khi các thợ xây có bị dọa khi gặp nhân ngư hay , Trì An . Dù sao những người thợ này cũng có vẻ hứng thú với nhân ngư, càng bởi vì thù lao nhân ngư trả cho họ cao ngất ngưỡng những người khác, cho nên họ tình nguyện làm việc cho nhân ngư.

      trả lời, màu tím trong mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên giương tay, dụ dỗ kéo xuống nước.

      Mực nước biển tinh khiết trong nháy mắt bao phủ hai người. Giữa vầng sáng rực rỡ tỏa ra từ bên ngoài, Trì An nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia sấn đến gần, bắt giữ lấy môi .

      điều chỉnh hơi thở, vòng tay ôm lại , vui vẻ đáp lại nụ hôn này.

      Ào tiếng, hai người ngoi mình ra khỏi mặt nước.

      Tiếp đó lại đặt lên thành hồ, tiếp tục hôn xuống.

      Trì An bị hôn đến tâm can ngứa ngáy, hai tay vô thức ôm lấy cơ thể rắn chắc của đối phương, cứ hết sờ đến vây cá nơi lỗ tai rồi lại xuống mân mê đường vảy cá dọc sống lưng . Cũng biết chạm vào đâu mà cơ bắp chợt căng cứng lại, Trì An lập tức cảm giác được mình bị cỗ sức mạnh khủng khiếp đè bờ, chèn ép đến suýt thở nổi.

      ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy chàng nhân ngư xưa nay vừa kiêu ngạo lại quy củ nay bỗng dưng lộ dáng vẻ của dã thú săn mồi, trong mắt như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

      Trì An hơi mơ màng, mãi tới khi cảm giác được vật cứng rắn quen thuộc nào đó cạ vào bụng, mới sợ run cả người.

      “Si … Siren …” lắp bắp hỏi: “ muốn làm gì?”

      “Cùng em, giao, phối!”

      “…”

      Trả lời huỵch toẹt chút che giấu như vậy, thực suýt chút dọa Trì An bất tỉnh, có chút dở khóc dở cười : “, phải là nhân ngư sao?”

      Người đàn ông nhìn khó hiểu, là nhân ngư có làm sao?

      Trì An cũng phát mình hỏi vấn đề ngu ngốc. Nếu ra câu này chứng minh được nhân ngư cũng có được năng lực đó! Chỉ trách xưa nay ngây thơ cho rằng rất thuần khiết, nghĩ tới cấu tạo cơ thể của nhân ngư giống đực cũng có bộ phận sinh dục giống thế này …

      Trì An nghía mắt nhìn xuống bụng , quả nhiên nhìn thấy vị trí vốn dĩ luôn đóng vảy bằng phẳng nay bị co lại, vảy chung quanh đều bị dựng ngược, khiến quái thú lâu nay ngủ vùi trong kia được dịp thức tỉnh.

      Vừa liếc mắt, Trì An liền nhịn được run rẩy.

      Vật này quá khủng khiếp rồi, Trì An muốn lùi bước quá!

      Làm nhân ngư đơn thuần thôi được sao?

      Người đàn ông dùng hành động cho Trì An biết, nhân ngư đơn thuần thực chất chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi. Nhân ngư từ xưa đến nay chưa bao giờ có tư tưởng thuần khiết.

      ôm lấy Trì An, nụ hôn của lần lượt rơi xuống mặt xuống ngực, tay lướt qua lưng bụng của Trì An rồi nâng lên cặp mông cao vút kia, tay len vào giữa hai chân , nâng chân của gác lên vai , động tác vừa lớn mật lại đầy phóng túng.

      Trì An bị lăn lộn đến cả người như muốn bay.
      Last edited: 21/3/19
      AELITA, Mshalloween90, daovan21015 others thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 147: NGƯỜI CÁ BIỂN XANH
      Bầu trời đêm đen. Lúc này bóng trăng bên ngoài len lỏi vào cửa sổ, lan tỏa cùng ánh sáng phát ra từ những hạt minh châu đính trần nhà, vô tình biến cả khoang thuyền trở thành thiên đường tràn ngập ánh sáng.

      Hạt minh châu bóng loáng rực rỡ rọi xuống chàng nhân ngư tựa bên hồ, khiến bộ dạng xinh đẹp của càng thêm phần giống kiệt tác mà tạo hóa ban tặng, làm ai nỡ lòng phá tan khoảnh khắc xinh đẹp trước mắt.

      Lúc Trì An tỉnh táo lại phát chính mình lúc này nằm cạnh hồ nước, người khoác chiếc chăn mỏng. Nhân ngư dựa người bên thành hồ, vừa vặn có thể nhìn ngắm từ xuống dưới.

      Cũng biết nhìn như vậy được bao lâu rồi.

      Đối diện với ánh mắt nồng nàn say đắm của , Trì An có chút đỏ mặt, đặc biệt khi nhớ tới trước đó cùng điên cuồng trong hồ nước này, lại càng thấy mình còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa.

      Cho dù là tài xế già cũng là tài xế già cổ chịu được chủng loại khác biệt, muôn màu đa dạng, gần như mỗi lần đều muốn chạm tới mấu chốt của Trì An mới thôi!

      Và lần giao hợp với nhân thú này mới đích thị là điểm giới hạn cuối cùng của Trì An!

      Thấy Trì An tỉnh lại, Siren lập tức đưa qua khúc mía đầy nước cho . Loại thực vật có thể uống này rất giàu chất protein và dinh dưỡng, rất thích hợp để làm thuốc bổ. Nhân loại nếu duy trì uống thức uống này, tuổi thọ cũng kéo dài hơn rất nhiều.

      Sau khi uống xong nước mía, Trì An mới cảm thấy cổ họng đỡ khô hơn trước.

      ngồi dậy, chăn đơn người cũng theo cử động của mà rớt xuống. Cảm nhận được tầm mắt của nhân ngư, Trì An đến tận lúc này mới phát giác được người mình hoàn toàn có mặc quần áo.

      ung dung kéo chăn che hết cả cơ thể mình, với : “Hóa ra muộn như vậy rồi, có muốn ăn gì đó ?”

      ăn rồi, có dành phần cho em đây.” Dứt lời, chỉ tay vào chậu cá ở bên cạnh hồ nước.

      Hình thù của con cá trong chậu vô cùng xấu xí, thoạt nhìn tưởng chết nhưng thực ra vẫn còn tươi sống. Đây là loại cá sống dưới đáy biển, chỉ cần rời khỏi biển sâu chết rất nhanh chóng. Xưa nay nhân ngư luôn ưa chuộng thức ăn tươi sống, vì muốn cũng được ăn món còn tươi nên canh thời gian bắt nó lên bờ, bỏ vào trong chậu , chờ tỉnh dậy có thể ăn rồi.

      Đáng lẽ Trì An còn giận vì hành động quá phận của lúc sáng, nhưng khi bị dùng cách này lấy lòng mình lòng lập tức mềm nhũn lại, tức giận thêm được nữa.

      ràng còn ký ức, nhưng người đàn ông này vẫn luôn biết làm thế nào để mềm lòng!

      Sau khi ăn uống no nê, Trì An đứng dậy cử động gân cốt.

      sàn bằng chân trần, người chỉ có duy nhất bộ váy ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết.

      Nhân ngư dựa bên hồ, tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chặp buông, đuôi cá bên dưới nhàng vỗ trong nước. Nếu phải Trì An tránh ra xa, nhất định kéo xuống nước lần nữa, tiếp tục công việc giao phối lúc sáng rồi.

      Nếu phải chịu nổi đến ngất , có lẽ còn có thể làm thêm vài lần nữa. Thể chất của nhân loại và nhân ngư đúng là khác biệt mà!

      “Em muốn ra ngoài nhìn chút, cùng ?” Trì An mỉm cười hỏi.

      Người đàn ông ừ tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn lát rồi với tay nắm lấy sợi dây xích được treo thõng xuống ở bên cạnh. Theo tiếng động ròng rọc của cơ quan, hồ nước to lớn lập tức tách ra thành con đường thông ra biển, tiếp đó nhân ngư nhảy ra khỏi mặt hồ, nhanh chóng men theo lối bơi thẳng ra biển lớn.

      Con thuyền chiến Siren có mấy lối ra vào giống hệt thế này, tất cả đều là địa bàn của , cũng chỉ riêng mình nhân ngư mới có thể tự do di chuyển chúng.

      Trì An thấy sau khi bơi khỏi chỗ này mấy vui vẻ, dường như có chút tình nguyện, có điều cũng để trong lòng.

      Cứ như vậy, Trì An lập tức thay bộ y phục thuận tiện, treo thanh kiếm bên hông, cuối cùng mới bước ra khoang thuyền.

      Thấy bước ra ngoài, mấy thuyền viên tuần tra kìm được nhìn cái. Cả ngày hôm nay, bọn họ đều thấy nhốt mình trong khoang thuyền, chẳng biết là làm gì mà ngay cả cơm tối cũng ra ăn.

      “Thuyền trưởng, ngài có muốn ăn tối ?” thuyền viên phụ trách bếp nút tiến lại hỏi.

      cần đâu, tôi đói!”

      Trì An để ý đến biểu cảm kỳ dị của thuyền viên mà thẳng tới đầu thuyền. Ngay lúc này từ dưới biển nhảy ra chú cá heo có ký hiệu tia chớp màu bạc trán.

      “Chào Ares!” Trì An vui vẻ chào nó.

      Ares bơi đến gần thuyền, sau đó Trì An ngay lập tức nhận ra chàng nhân ngư của mình lưng của Ares.

      Bởi vì vừa ngoi lên mặt nước, mái tóc bạc ướt sũng của Siren dính bệt làn da trắng như cẩm thạch, những giọt nước đọng vương lồng ngực rắn chắc tạo nên hình ảnh đối lập mãnh liệt dưới ánh trăng. Hết thảy như dung hòa với bộ dạng gợi cảm khó tả sẵn có, vô tình làm người khác phải choáng ngợp vì .

      Siren dựa vào Ares, ngẩng đầu nhìn lên người thiếu nữ đứng ở đầu thuyền, ánh mắt chuyên chú dần dần dung mạo tuấn mỹ của , dường như lúc này cả thế giới đều sinh động nhảy múa bởi vì .

      Tim Trì An khẽ rung động, cơ thể cũng vô thức chấn động theo.

      “An An, xuống đây chơi thôi!” hé ra cánh môi xinh đẹp, vươn tay về phía .

      Rốt cuộc Trì An cũng muốn thua thiệt mà nhảy xuống, đích xác rơi vào trong lòng .

      mỉm cười ôm chặt như ôm cả thế giới trong lòng, đưa vào trong biển cả.

      Lúc này các thuyền viên thuyền bị nhân ngư hấp dẫn dưới ánh trăng mới hoàn hồn tỉnh táo lại, ngoài thở hắt ra vì kinh ngạc dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữ. Họ chỉ sợ hải này cũng câu hồn mê hoặc lòng người như dân gian lưu truyền, để rồi bất tri bất giác bị dụ dỗ kéo vào trong nước, cuối cùng chết tự lúc nào cũng hay biết.

      Xưa nay với những tin đồn kiểu này họ chỉ duy trì thái độ bán tín bán nghi, nhưng khi tận mắt chứng kiến hải bằng xương bằng thịt ở ngay trước mặt, họ muốn tin cũng được.

      Bởi lẽ, ngoại hình của hải hóa ra lại mê hoặc nhân loại đến như vậy.

      Siren dẫn Trì An xuống lòng biển, Ares cũng theo đuôi phía sau.

      Hai người đùa nghịch trong nước chừng hai giờ, cuối cùng mới mò tới chỗ đá ngầm nghỉ mệt, ăn ít thực phẩm để lấy lại sức.

      Trì An ngồi chỗ vắt khô nước tóc, thấy chàng nhân ngư gì đó với Ares, tiếp đó chú cá heo liền rơi xuống nước thấy nữa.

      Đợi bước tới choàng tay ôm eo mình, Trì An mới nhàng đưa chân đạp đạp đuôi cá dưới nước của , cười trêu chọc: “ sai Ares đâu vậy, làm chuyện mờ ám gì à?”

      chút để ý hừ tiếng, hai tay thuần thục dịch chuyển từ bắp đùi Trì An rồi vờn quanh cặp mông tròn lẳng, bàn tay men theo đường rãnh mò mẫm đến vùng sống lưng, chậm rãi nhích dần lên cao từng chút từng chút.

      Ý tứ cần cũng biết.

      Trì An cảnh giác trừng , “Hôm nay làm rồi, được!”

      à?” nhìn ngắm bằng đôi mắt tím nồng đậm tình ý.

      Trì An: “… được, chờ ba ngày nữa, à thôi, hai ngày vậy …”

      “Hai ngày lâu lắm.”

      lâu, rất nhanh thôi.” Ngữ điệu của Trì An vô cùng thành khẩn.

      “Nhưng mà khó chịu … An An yên tâm, nhất định làm cho em sung sướng.”

      Đến tận sau khi Trì An bị kéo vào trong nước và trải qua trận hoan ái kịch liệt, hứa bao giờ tin người đàn ông này nữa.

      Mẹ kiếp, có mấy tiếng thôi còn chờ được gì đến ngày mai, còn kéo xuống nước hành hạ đến suýt bị nước làm ngộp chết luôn. Cứ cho loài người ở thế giới này có khả năng nín thở lâu trong nước cũng phải để dùng cho việc này chứ. thực xấu hổ muốn chết được!

      Trì An nằm giường, xoay lưng về phía hồ nước.

      “An An, em có mệt ? Có muốn lại đây tắm ?” Nhân ngư tựa bên hồ nước, thanh mềm mại tươi đẹp vang lên.

      Trì An thèm để ý, kéo chăn lên che mất lỗ tai, kẻo chính mình có định lực mà thực chạy lại chỗ .

      Hormone của nam nhân ngư trong mùa giao phối mạnh mẽ đến chóng mặt, thực khiến người ta thể kháng cự được mà.

      Phát giận , nhân ngư đành phải ngậm chặt miệng, lại hé mắt nhìn lần nữa mới lên tiếng: “Ngủ ngon!”

      Sau lúc, Trì An mới mở hai mắt quay đầu nhìn về phía hồ nước. Mắt thấy chàng nhân ngư nọ trầm xuống đáy nước nghỉ ngơi, mới đáp “ngủ ngon” rồi quay người nhắm mắt lại ngủ giấc.

      Thuyền Siren chậm rãi trôi biển.

      Do bọn họ cần phải chạy đua với thời gian mà chỉ tùy ý trôi theo dòng thượng lưu, vì thế thuyền Siren lấy tiêu chí thong thả đầu tốc độ.

      Chung quanh có hòn đảo nào có địa hình lớn, tuy nhiên đảo lại xuất rất nhiều. Mỗi lần ngang qua đảo nào đó, thuyền của Trì An đều nán lại để đổi chác vật dụng hằng ngày với các cư dân đảo, hoàn toàn biệt lập với phong cách làm việc của Gerry lão đại.

      Đành rằng Gerry lão đại làm việc thiện, nhưng do là dân buôn nên dù sao cũng phải kiếm chác ít. Trì An ngược lại thiếu của cải, mục đích con thuyền này được kiến tạo cũng vì nhân ngư của chứ chẳng phải vì tiền bạc, thế nên việc vận hành cứ để xuôi theo tự nhiên là tốt rồi.

      Điểm dừng đầu tiên Trì An chính là Tiểu Châu đảo.

      Thời điểm mới tiến tới thế giới này, giai đoạn Trì An sinh sống ở đây để lại cho rất nhiều tình cảm và quý trọng. phần cũng nhờ có Tiểu Châu đảo nên mỗi khi ngang hòn đảo bé cằn cỗi, mới có suy nghĩ nên trao đổi những vật phẩm sinh hoạt của mình với các hải dân nghèo khó.

      tại Trì An có thuyền, vật chất và có thời gian, vì thế nhân tiện gặp hai ông cháu Bill luôn thôi.

      Lúc thuyền Siren cập bến Tiểu Châu đảo, cả Tiểu Châu đảo buồn tẻ như hóa sinh động trong chớp mắt.

      Trì An đứng boong tàu đưa mắt nhìn về phía xa, lúc trông thấy người lượm nhặt vỏ sò ở bãi cát chợt bật cười thành tiếng, vẫy tay kêu lên: “Bliss!”

      Bliss nhìn chằm chằm lúc, khi phát người đứng boong tàu là Trì An vui mừng nhảy dựng lên, vừa chạy nhào tới vừa kêu to: “ Joy!”

      Bất ngờ, Trì An từ thuyền nhảy phốc xuống, nhàng đáp xuống bãi cát dưới chân.

      Chứng kiến màn thế này, đừng là mọi người thuyền đều trừng mắt nhìn sang, ngay cả các hải dân ở nơi đây nghe được tiếng huyên náo cũng phải giật mình vì bất ngờ.

      Bliss cuối cùng cũng chạy tới.

      Trì An cười ôm lấy cậu bé xoay tít vòng tròn rồi đặt nó xuống đất, cuối cùng mới xoay người đối diện với các hải dân.

      “Jo … Joy?” Bill ngạc nhiên nhìn Trì An, khi phát hai điểm nhô lên ở ngực , hai mắt của ông trừng lớn đến suýt rớt ra ngoài.

      người Trì An vẫn mặc phục trang của nam giới, nhưng vì lần này dùng vải buộc nên khiến đường cong nữ tính của mình được dịp phơi bày hết ra ngoài, ai nhìn vào cũng nhận ra được đây là thiếu nữ.

      Trì An nắm tay cậu bé Bliss, hướng bọn họ chào hỏi: “Ông nội Bill, lâu gặp! Dịp này trở lại, con có đem theo khá nhiều vật dụng hằng ngày tới đây, mọi người ai cũng có phần!”

      Nhóm người hải dân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn cách nào tin cậu bé từng lưu lạc đến Tiểu Châu đảo nghèo túng ngày xưa và thiếu nữ như con nhà quyền quý trước mắt này là cùng người.

      Tuy nhiên nghe được câu cuối cùng của họ, mọi người nơi đây ai cũng lập tức vui vẻ!

      Trì An kéo tay nhóc Bliss, theo chân ông Bill tiến vào trong thôn.

      Bill nhịn được hỏi: “Joy, con đây là …”

      “Ông nội Bill, tên của con là Angel Durth, Joy Durth chẳng qua chỉ là danh xưng để con tiện hoạt động thuyền bè mà thôi. tại con có thuyền của riêng mình rồi, có là nam hay nữ cũng còn quan trọng, nhưng sau này ông cứ gọi con là Joy cũng được.” Trì An cười .

      Bill vui mừng : “Xem ra khi đó con bình an trở lại Kình đảo rồi! Người nhà của con khỏe chứ?”

      “Vâng, rất khỏe! Mẹ của con rất lấy làm cảm kích vì lúc trước ông chịu thu nhận và giúp đỡ con.”

      Tới khi bọn họ trở lại thôn, Trì An mới đưa số đồ dùng cho ông Bill và các thôn dân xung quanh. Sau khi mọi người biết Trì An cung cấp đồ dùng cho họ bằng với giá gốc, hiển nhiên ai cũng vô cùng cao hứng.

      “Tháng trước Kerry lão đại có đến đây lần, dường như gần đây Kình đảo xảy ra chuyện gì đó, khiến hải tặc chung quanh hoảng sợ tháo chạy hết, báo hại ông lo lắng phen!”

      Trì An ngồi ghế đá trước nhà ông cháu Bill, mở miệng an ủi ông lão: “ có gì đâu, tại chuyện ở Kình đảo được giải quyết, từ nay về sau hải tặc dám bước vào Kình đảo nữa. Ông yên tâm nhé!”

      Dứt lời, mở ra gói đồ mình đem tới, bên trong đều là lễ vật mang đến cho ông Bill.

      Bliss vô cùng khoái chí, ngừng sờ hết món này đến món khác. Trong đây ngoại trừ những đồ chơi dành cho bé trai, còn có ít quần áo đẹp đẽ nữa.

      Cậu bé ngẩng đầu nhìn Trì An, thấp thỏm hỏi: “Chị Joy, toàn bộ ở đây đều cho em hết ư?”

      “Đúng vậy, tất cả đều là của em hết.” Trì An sờ đầu cậu bé, sau đó lại tiếp tục hỏi Bliss thời gian qua cậu bé có chịu khó luyện kiếm hay .

      “Có, em rất chăm chỉ luyện tập ạ, ngày nào ông nội cũng canh chừng em chằm chặp ạ!” Bliss ngại ngùng đáp.

      Trì An lại xoa đầu Bliss, thưởng cho cậu thêm vài Lam Nguyệt Quả.

      Đợi khi Bliss bưng quà chạy tìm mấy người trong thôn chơi, Trì An mới đối mặt với Bill:” Ông nội Bill, thực ra lần này ngoại trừ đến thăm mọi người, con còn có chuyện muốn . biết hai ông cháu có đồng ý rời khỏi Tiểu Châu đảo cùng con nhỉ?”

      Bill giật mình nhìn Trì An, tận khi hiểu được lời lòng, ông bèn kìm được mừng rỡ cười rộ lên: “Cám ơn con, Joy!” Xưa kia tình cờ gặp thiếu niên lưu lạc đến Tiểu Châu đảo, Bill chưa từng nghĩ rằng mình chỉ cho đối phương nơi ở thế nhưng lại nhận được đền đáp từ đó.

      Ông hơi ngập ngừng, cuối cùng : “Joy, ông già cả lắm rồi, cả đời có ở lại Tiểu Châu đảo cũng sao cả. Chỉ có điều Bliss còn , ông cũng hy vọng thằng bé chịu nghèo ngổ như vậy cả đời. Nếu có thể con hãy đưa Bliss lên thuyền cùng con , sau này bình ổn mà lớn lên, con sắp xếp công việc cho nó là được!”

      Trì An cười : “Ông nội Bill, ông vẫn còn trẻ lắm mà. Thuyền của con lớn vô cùng, lại thiếu rất nhiều người, dù có thêm hai ông cháu ông cũng thành vấn đề.”

      Cuối cùng dưới khuyên nhủ của Trì An, Bill rốt cuộc cũng đồng ý với lời cam kết của , cùng với cháu trai Bliss của mình trở thành thuyền viên chính thức của thuyền Siren.

      Dù rằng đại dương ngoài kia muôn vàn nguy hiểm, cũng vẫn tốt hơn nhiều so với cả đời chết già ở hòn đảo bé cằn cỗi, ông Bill lại càng luyến tiếc cháu trai duy nhất của mình chôn cả tương lai ở nơi đây. Chưa kể thuyền Siren lớn như vậy, người bình thường muốn lên thuyền còn lên được, giờ đây họ có được cơ hội này dĩ nhiên là cao hứng vô cùng. Vì thế tận đáy lòng ông Bill thực rất biết ơn Trì An.

      Thuyền Siren nán lại ở Tiểu Châu đảo ngày. Sau khi trao đổi với hải dân đồ dùng và lương thực hằng ngày, mọi người cùng hai ông cháu Bill lại tiếp tục cuộc hành trình.

      Chờ Trì An sắp xếp ổn thỏa cho hai ông cháu xong xuôi, lúc này mới quay trở lại khoang thuyền.

      Nhưng mới vừa bước vào phòng bị tia nước hắt vào mặt, tiếp đó dưới chân chợt lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại bị người kéo vào trong nước, môi lập tức bị hôn lên.

      Trì An há miệng cắn môi dưới của , trong mắt chứa đầy ý cười, ngón tay dần mân mê vảy cá dọc sống lưng , xoa xoa đến khi động tác của dần trở nên ôn nhu, mới cười hỏi: “ lên thuyền từ lúc nào vậy?”

      hừ mũi tiếng: “ lên đây từ sớm, chỉ là em ở đây thôi.”

      “Em phải thu xếp cho ông cháu Bill mà.” Trì An ngồi bờ, hai tay ôm cổ Siren, ngón tay như có như lượn lờ sau gáy , động tác vô thức làm cho ai kia được thoải mái mà nheo mắt lại, tựa như con mãnh thú vì được ăn uống no đủ mà sinh ra bất mãn.

      “Nếu nhờ có lúc trước ông nội Bill chịu thu nhận em, sợ là em …”

      Trì An đem việc lúc đó kể lại lượt cho Siren.

      Sau khi bước vào thế giới này, người bằng hữu làm cho Trì An tín nhiệm đầu tiên chính là chú cá heo Ares – tuy rằng phải đến tận sau này mới biết được nó là sủng vật của Siren, và tiếp theo, hai đối tượng mà quý trọng sau đó chính là hai ông cháu Bill ở Tiểu Châu đảo. Nếu có họ dựa vào cơ thể yếu ớt này và nắm tình huống của mình lúc đó, chỉ sợ là cách nào hoàn thành nhiệm vụ được rồi.

      Sau khi nghe những lời kể, người đàn ông hôn lên mặt trấn an, giọng : “Hải tặc truy sát thuyền Warren xưa kia là kẻ nào? Để triệu hoán con dưới biển lên đây san bằng hòn đảo của chúng, thay em trút giận!”

    3. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Lần đầu tiên đọc được truyện xuyên nhanh như này, hay quá!!
      Editor cố lên nhé mình chờ từng ngày

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Editor sau nghỉ lễ cố gắng trở lại nha!!
      Hóng chương mới quá.....

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Halo mọi người, sorry vì dừng truyện lâu như vậy, dạo trước các editor đều có việc bận nên thể edit được, tại ta trở lại, cố gắng 1chap/tuần, ai có hứng thú muốn edit truyện này liên hệ mình nha.
      ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
      CHƯƠNG 148: NGƯỜI CÁ BIỂN XANH
      Người đàn ông này chỉ vì câu thích của mình mà muốn nhấn chìm cả đảo hải tặc, bỗng dưng Trì An cảm thấy lời khó hết.

      “Đảo vô tội à nha!” Rốt cuộc Trì An cũng chỉ có thể được như vậy.

      đưa mắt nhìn , vô cùng tự nhiên mà thỏa hiệp, “Được rồi, đảo là vô tội, vậy đuổi đám hải tặc , cho bọn chúng chiếm đoạt hòn đảo vô tội đó là được.”

      Rồi sau đó để chúng ta tự mình xâm chiếm sao?

      Trì An thiệt hết nổi.

      Kể từ ngày đó, Trì An nhận ra vị nhân ngư nào đó thực rất thích thú với việc “giúp trút giận”, còn bám dính lấy đòi làm chuyện đó mỗi khi có gì làm như trước mà thường xuyên rời thuyền Siren, trở lại biển sâu tìm các hải khác tra hỏi.

      Toàn bộ hải dưới lòng đại dương đều nằm dưới trướng của . Đây cũng chính là đặc quyền của riêng Vua hải .

      tới nửa tháng, Siren gần như tra ra được tình.

      Nhóm hải tặc trước kia từng ra tay hạ thuyền Warren là băng nhóm Bọ Cạp Đỏ, có điều Alec lại phải người của chúng. Và thực chất lệ thuộc vào bất kỳ băng nhóm hải tặc nào mà chỉ đơn độc nằm vùng cho hải tặc, miễn là đối phương chịu chi tiền, Alec sẵn sàng làm việc cho chúng.

      Trì An kinh ngạc hỏi, “Vậy Alec lúc đó cũng được đám hải tặc Fillion đích thân thuê sao?”

      Mặc dù Alec giúp Bọ Cạp Đỏ cướp thuyền Warren nhưng lúc đó cũng được băng nhóm Fillion thuê người. Thực tế mà , Alec bị lệ thuộc bởi bất kỳ băng hải tặc nào mà chỉ đơn giản là kẻ nằm vùng của các băng nhóm hải tặc, chỉ cần nơi nào chi đủ tiền cho mình, Alec đều sẵn sàng làm việc cho chúng!

      “Đúng.” Vị nhân ngư tựa bên hồ thản nhiên đung đưa đuôi cá trong nước, thanh biếng nhác, “Nghe có rất nhiều kẻ nằm vùng giống Alec, ai biết chúng từ đâu đến, thậm chí hải cũng cách nào tra được chuyện này … em cũng biết đấy, hải vốn thích lên bờ.”

      Trì An nhoài về phía mặt hồ bị dính nước, hôn cái bẹp lên mặt .

      nhướn mắt nhìn Trì An cái, lại quay mặt ra chiều còn giận chuyện vừa rồi.

      nhịn được muốn cười, đây chẳng phải vì còn để bụng chuyện lúc trước mải dạy kiếm pháp cho Bliss mà màng ra biển chơi với hay sao? Bliss cũng chỉ là cậu nhóc năm tuổi thôi mà, cũng đâu phải luyến đồng, làm sao có gì với cậu bé trai được, cái vị này có muốn ghen cũng nên đến mức này chứ.

      Trì An lại hôn cái lên má Siren, thấy xoay bên mặt còn lại sang đây, ngụ ý bên này cũng muốn. Ánh mắt lập tức đong đầy ý cười, tiếp tục hôn thêm hai cái nữa, đối với chàng nhân ngư kiêu ngạo khó chiều này càng thêm phần bao dung.

      Tính tình của nhân ngư ở thế giới này được tốt lắm, lúc giận lên có thể khiến cả đại dương dấy lên trận sóng to gió lớn. Có điều chỉ cần bắt được kỹ thuật “vuốt ve” bọn họ tính cách cũng đến nỗi nào. Ở trong mắt Trì An, thỉnh thoảng giận dỗi hay kiêu ngạo chút cũng là loại lạc thú ấy mà.

      Bị vờn đến tâm gan ngứa ngáy, Trì An nhảy phóc xuống nước ôm lấy , vừa hôn vừa ve vuốt vây cá nơi dọc sống lưng chàng nhân ngư của mình.

      Trì An sau hồi bị hôn loạn đến mơ màng tỉnh lại mới phát chính mình bị ai kia áp đến bờ biển hoan ái, tứ chi quấn quít làm chuyện sung sướng nhất đời người.

      Mãi đến sau trận thở hổn hển, Trì An vừa ôm choàng cổ vừa vuốt ve vây cá ở tai , lên tiếng: “Nhóm hải biết Alec ở đâu ?”

      “Vẫn còn đảo của bọn Bọ Cạp Đỏ.”

      Nghe vậy, Trì An khẽ cười đứng lên, “Thế chúng ta cũng đến chỗ bọn hải tặc Bọ Cạp Đỏ thôi.”

      Nếu Trì An đến kịp thời e rằng “Angel Durth” chết tại thời điểm đó, Alec cũng trở thành kẻ gián tiếp gây ra cái chết của nguyên chủ. Hơn thế nữa, Trì An cũng nhận lời với Herry lão đại rằng ngày nào đó tận tay áp giải về Kình đảo, buộc thừa nhận thân phận hải tặc của mình trước mặt tất cả mọi người.

      Tất nhiên là sau khi chứng minh được Alec phải hải tặc mà chỉ là kẻ nằm vùng cho hải tặc, Trì An cũng phải áp giải Alec về, buộc phải thú nhận cho tất cả những gì mình làm.

      Và khi biết được Alec từng trà trộn vào ít nhóm hải tặc, Trì An liền sai người điều tra những băng nhóm này hồi, cũng vì mục đích gì khác, chỉ là muốn biết rốt cuộc bọn chúng định làm gì mà thôi.

      Việc này hiển nhiên đành phải giao lại cho nhóm hải làm việc.

      Đây là thế giới của biển cả. Chỉ cần là nơi có hải nơi đó ắt thể thoát khỏi tai mắt của Siren, trừ phi những người kia ra biển cả đời, bằng chẳng có chuyện gì đời có thể lừa được hải . Nhưng hiển nhiên cũng có số ít nhân loại thuộc ngoại lệ, ngay cả hải cũng dám qua mặt, trường hợp tiêu biểu trong đó chính là băng nhóm hải tặc Đầu Lâu Cốt.

      Sau khi Trì An ra lệnh thuyền Siren khởi hành, Siren thẳng thắng : “Trước tiên đến đảo của hải tặc Đầu Lâu Cốt .”

      “Vì sao vậy?” Trì An vừa bố trí lộ tuyến cho thuyền viên, vừa thắc mắc.

      Đối với chính phủ nhân loại mà cứ địa của hải tặc là nơi vô cùng bí mật, nhưng với hải . Chỉ cần dò thám từ những hải xung quanh bí mật nào rồi cũng được làm sáng tỏ.

      “Xử lý chút chuyện, bọn hải tặc Đầu Lâu Cốt từng qua mặt nhân ngư chúng ta.” Siren đáp. Nhắc đến chuyện này, còn ra chiều bất mãn dùng đuôi đập lên mặt nước.

      Nghe vậy, Trì An liền cảm thấy hiếu kỳ, có khi đây mới chính là lý do mà băng Đầu Lâu Cốt được hải hậu thuẫn trong truyền thuyết.

      Lúc này ánh mặt trời vừa kịp tỏ, Trì An và nhân ngư cùng nhau chờ đợi trong hồ nước. Mặt hồ này tính ra cũng quá lớn, chỉ cần mỗi ngày thay nước biển là hoàn toàn sạch ngay.

      Từ đây có thể nhìn thấy vùng đất bao la rộng lớn bên ngoài, Siren hiển nhiên rất vừa lòng.

      Tất nhiên điều khiến càng hài lòng hơn, chính là mỗi lầnTrì An ở tàu làm việc, chỉ cần ghé vào bờ là có thể nhìn thấy rồi.

      Siren thích nhất chính là Trì An bị tiểu quỷ được gọi là “Bliss” gì đó quấn quít đòi dạy kiếm thuật. Mỗi lần như vậy Trì An của đặc biệt kiên nhẫn, mặt vẫn thủy chung duy trì nụ cười ấm áp, mặc kệ đối phương có làm gì cũng vẫn đủ kiên nhẫn mà bao dung. Thế giới này hẳn ai đủ lòng nhẫn nại để bao che khuyết điểm cho người khác, nhưng Trì An lại có thể. Cũng vì thế mà khiến cho mỗi người ở chung với đều tự chủ được mà bị hấp dẫn.

      Siren cảm giác được xinh đẹp từ trong cốt cách Trì An chính là có quá nhiều điểm tốt. Có lẽ người khác bị làm mê muội cũng là từ đây mà ra.

      Lúc này, Siren ở ghé bên hồ dõi mắt nhìn Trì An luyện kiếm cho tiểu quỷ nhân loại bên dưới, bên cạnh còn có vài Kiếm Sư vung kiếm trái phải, thái độ của mỗi người dành cho Trì An luôn hết mực cung kính.

      Ngay lúc nhìn thấy Trì An bắt lấy tay đứa giảng dạy kiếm thuật, Siren lại nhịn dược dùng đuôi đập xuống mặt nước, khiến xung quanh nổi lên toàn bọt biển.

      Những người boong tàu nghe được tiếng động này liền tự chủ được giật giật đuôi mắt, cố gắng tập trung vào phận của chính mình.

      Đuôi của nhân ngư đặc biệt xinh đẹp, nhưng đừng lầm tưởng rằng ngoài công dụng đẹp ra thứ này chẳng có lợi ích gì khác. Thời điểm nhân ngư giận lên, đuôi của có thể trực tiếp hất ngã con thuyền, thậm chí có thể đập nát thành từng mảnh .

      May mắn bẩm sinh nhân ngư vốn thích tiếp cận nhân loại, bình thường chỉ cần người phạm ta ta phạm người, đôi bên bình an vô .

      Còn chưa kể tàu của họ còn có vị nhân ngư. Tuy nhân ngư này xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm đó, ở đây ngoại trừ thuyền trưởng bọn họ ra nào ai dám tiếp cận đâu. Thậm chí đứa lanh lợi đáng như Bliss tới đó cũng còn bị chiếc đuôi nể tình của tạt nước vào nữa đấy.

      Sau hồi hạ màn, lúc này Trì An mới dắt tay Bliss trở lại hồ nước.

      Nhân ngư thần thái kiêu ngạo đưa mắt nhìn hai người họ.

      Bliss chạy đến, từng giọt mồ hôi nhễ nhại gương mặt nhắn đỏ bừng, phấn khích hỏi: “ Siren, mình xuống biển chơi ?”

      Nhân ngư vung đuôi, lãnh đạm : “Nhóc quỷ nhà ngươi chớ nên động chút lại đòi ra biển, coi chừng bị sinh vật kéo xuống đáy biển, ta cũng rảnh mà cứu tên nhóc như ngươi.”

      Bliss bị như vậy cũng chút buồn bực, ngược lại ngồi bệt xuống cạnh hồ nước, túm lấy trái Lam Nguyệt Quả mà ăn, tiếp tục hỏi: “Ares và Ales chúng nó đâu rồi ạ?”

      Nhân ngư quét mắt nhìn đứa , hé răng, xoay người lội tới túm chân Trì An ở dưới nước.

      Chân Trì An đung đưa trong nước, cúi đầu hôn lên trán , cười : “Đợi ánh mặt trời bớt gắt, em mới cùng ra biển nhé.”

      Nhân ngư hừ tiếng, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời.

      buông chân , vươn mình phất đuôi lên trung tạo thành đường cung xinh đẹp, cuối cùng tiếp mình lặn xuống lòng biển rồi bơi mất.

      Bliss òa lên tiếng rồi chạy ra lan can ngó nghiêng chung quanh. Tuy Bliss còn tuổi nhưng chí ít cậu vẫn nhận thức được vị nhân ngư này xinh đẹp đến nhường nào. Mỗi lần chứng kiến Siren từ mạn thuyền nhảy xuống biển, cậu đều cảm thấy cảnh tượng này hoàn mỹ đến mức từ nào có thể lột tả được. Đây đích thị là loại vẻ đẹp hấp dẫn đến động lòng người.

      Trì An bất đắc dĩ thở dài, chắc mẩm rằng người đàn ông của mình lại ganh tị nữa rồi.

      Trước đây ăn dấm chua với người đàn ông khác cũng được , nhưng Bliss mới bao nhiêu tuổi đâu, chỉ đối đãi với Bliss như đứa mà vị này cũng có thể ghen cho được.

      Chạng vạng, lúc Trì An chuẩn bị thay y phục để xuống biển tìm nhân ngư của mình đột nhiên phó thuyền trưởng Jarreau tìm đến báo cáo, rằng có con thuyền tiến đến.

      “Là thuyền của hải quân hay là thuyền buôn?” Trì An hỏi.

      “Đều phải, hình như là cùa hải tặc.”

      Trì An trừng to hai mắt, sau đó nhịn được mà cười rộ lên, “Hắc, vận khí của chúng ta quả sai.”

      Jarreau nghe được hung phấn trong giọng , còn gì để .

      Thuyền khác gặp phải hải tặc chỉ biết lo lắng, khẩn trương mà chuẩn bị chiến đấu; còn thuyền của bọn họ, lại hưng phấn giống như muốn cướp bóc, nghĩ lại đều thấy thích hợp.

      Đúng rồi, thuyền này còn có nhân ngư, mà vị nhân ngư kia đâu rồi?

      Rất nhanh, thuyền hải tặc xuất trong tầm nhìn, theo gió vượt sóng mà đến.

      Trì An tiếp nhận kính viễn vọng nhìn lát, xác nhận con thuyền này là thuộc về nhóm hải tặc Hắc Quả Phụ, cũng có thể xưng là nhóm hải tặc phu nhân biển, vì thành viên trong nhóm hải tặc toàn bộ là nữ giới.

      cao gầy xinh đẹp đứng ở đầu thuyền, lấy kính viễn vọng quan sát con thuyền cách đó xa, thong thả chạy đến.

      Chiếc thuyền kia so với thuyền bình thường còn lớn hơn, chứng tỏ là con dê béo, hơn nữa bên ngoài của nó vô cùng xinh đẹp, có thể thấy khi được chế tạo sử dụng toàn tài liệu sang quý, chứng minh con thuyền này có thể vững vàng biển dù trong bão táp mưa sa; điều này càng làm cho người ta động lòng tham. Tuy nhiên, thiết kế bên ngoài của nó cũng có ký hiệu chính xác nào, thể xác định được nó thuộc về thế lực nào, là của chính phủ, hay là thuyền buôn, hoặc là của hải tặc.

      “Thế nào?” Nữ thủ lĩnh dò hỏi phó thủ lĩnh – người có kiến thức rộng rãi bên cạnh mình.

      “Nhìn ra, thuyền này vô cùng mới, hẳn là mới đóng thành quá năm.” Phó thủ lĩnh .

      Bên cạnh có vài nàng ăn mặc lộ liễu, dáng người gợi cảm, làn da bánh mật, hứng thú bừng bừng hỏi: “Lão Đại, vậy có đoạt ?”

      Nữ thủ lĩnh vô cùng cẩn thận, “Trước tìm hiểu ràng rồi lại .”

      Chờ đến khi hai thuyền đến gần nhau, có thể nhìn thấy tình huống của đối phương thuyền.

      Trì An đứng ở đầu thuyền, nhìn dáng người của đám phụ nữ kia, nhịn được có chút tán thưởng.

      Đối với nhóm hải tặc Hắc Quả Phụ này, Trì An cũng tìm hiểu qua, vì nữ thủ lĩnh từng có chuyện xưa, cho nên nhóm hải tặc này giống những nhóm khác hai tay dính đầy máu, cho người ta đường lui, các chỉ đánh chiếm thuyền buôn, sau khi lấy được những thứ mình có thể sử dụng, đem người đuổi tận giết tuyệt.

      Đương nhiên, hải tặc là việc làm trái pháp luật, cũng đúng, nhưng biển, cá lớn nuốt cá bé, bản thân mình có bản lĩnh đến đoạt, cũng thể là sai.

      Nhóm Hắc Quả Phụ nhìn tình huống tàu Siren, nhịn được “chậc chậc” vài tiếng.

      Bởi vì cái thuyền lớn như vậy, nhưng chỉ có mấy chục thuyền viên, cũng quá quạnh quẽ , nếu gặp phải hải tặc, trừ bỏ cho đối phương biết đây là con dê béo, ngoan ngoãn đứng yên chờ người đến đoạt, căn bản có cách trốn thoát.

      Nhưng mà, khi phát những thuyền viên đó bảo vệ xung quanh thiếu nữ có dáng người tinh tế, khuôn mặt non nớt, nhóm thuyền viên của Hắc Quả Phụ giấu nỗi kinh ngạc.

      Chẳng lẽ này là thuyền trưởng của con thuyền danh hào này?

      Khi hai bên bắt đầu kêu gọi nhau, Trì An dùng cái loa đơn sơ, khách khí : “Người bạn Hắc Quả Phụ, có muốn cùng ta làm vụ làm ăn ?”

      Nhóm hải tặc: “Cái gì?”

      “Ta biết quy củ của các người, thuyền ta có đồ các người có thể đoạt, mà thuyền này, ta cũng thể để các người chiếm, xem ở quá khứ các ngươi vẫn có chút tốt tính, chúng ta làm ăn .” Trì An cười tủm tỉm , bộ dáng nhìn thực hiền lành lương thiện.

      Nhóm hải tặc nhịn được cười ầm ầm lên.

      Thuyền viên thuyền Siren lập tức khó chịu, dám cười nhạo thuyền trưởng bọn họ, cũng xem thuyền trưởng bọn họ là cái dạng hung tàn nào, nếu phải đối diện là đám đàn bà, bọn họ sớm giết qua.

      Phụ nữ khi đối diện với phụ nữ, vẫn là dễ mềm lòng.

      Thủ lĩnh của Hắc Quả Phụ cười, tung hoành biển bao nhiêu năm, trực giác báo cho biết thích hợp, đặc biệt là này, ở thời điểm này mà còn có thể mặt cười muốn cùng các làm buôn bán, càng khiến cảm thấy ổn. Nếu phải đối phương là kẻ ngu dốt hiểu tình huống tại, chỉ có thể là do thực lực tuyệt đối vượt trội mọi mặt, tương đối nghĩ về hướng về giả thiết sau.

      Khi hai phương giằng co, đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên

      “Mau nhìn, dưới biển.” Có người kêu lên.

      Nhóm nữ hải tặc Hắc Quả Phụ theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, phát mặt biển xanh, có bóng ma khổng lồ dần dần xuất trong nước, các đối với tình huống này phi thường quen thuộc, trong biển có hải thú khổng lồ được phái đến.

      “Các ngươi là nhóm hải tặc Đầu Lâu Cốt?” Nữ thủ lĩnh hoảng sợ .

      Trì An dựa lan can, chút nào để ý đến bóng ma khủng lồ dưới biển kia, nhanh chậm : “Chúng ta phải hải tặc, chỉ là thương nhân bình thường.”

      Đối phương ràng tin, nhưng lúc này hải thú được phái tới, làm sao còn có thời gian để ý chuyện khác.

      “Lão Đại, chúng ta có nên nhanh chóng bỏ chạy ?” Phó thủ lĩnh nhóm hải tặc lên tiếng hỏi.

      Nữ thủ lĩnh rốt cuộc cũng là người từng trải, tuy bóng dáng hải thú cũng khiến trong nhất thời rối loạn, nhưng rất nhanh trấn định lại. trấn định này là do thấy phản ứng kỳ quái của phía đối diện, thuyền viên thuyền kia chỉ hoảng loạn khi thấy hải thú, ngược lại, hoàn toàn trấn tĩnh, vô cùng kỳ quái.

      Trước kia ta cũng từng thấy qua nhóm Đầu Lâu Cốt triệu hoán hải thú, bọn chúng dù biết hải thú kia là do chính mình triệu tới, nhưng vẫn có chút thuyền viên thập phần hoảng loạn, dù sao người và hải thú là có biện pháp câu thông, nếu hải thú được triệu hoán tới phân biệt được địch ta, chỉ sợ kẻ triệu hoán cũng biết nên làm gì cho đúng.

      Nhưng những người này lại bình tĩnh đến thể tin được.

      Cuối cùng, nữ thủ lĩnh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

      Chờ sau khi thuyền của Hắc Quả Phụ rời , bóng hải thú mặt biển cũng chậm rãi lặn xuống, sau đó biến mất.

      Lúc này, sắc trời cũng chưa tắt nắng hẳn.

      Trì An cởi áo choàng người xuống, trực tiếp nhảy xuống biển.

      Nước biển ấm áp do ánh mặt trời chiếu rọi, đôi tay ôm lấy từ phía sau, đem ôm vào lòng ngực kiên cố, khi Trì An quay đầu lại, môi hôn ướt át tiến đến, chiếm lấy môi , hơi thở của đại dương nháy mắt chiếm cứ môi mềm của . Rầm tiếng, hai người nhảy lên từ dưới biển.

      tay Trì An vén tóc ướt trán qua sau đầu, cười khanh khách nhìn người đàn ông trước mặt, “Hải thú vừa rồi là do triệu hoán tới sao?”

      “Đúng vậy.” Tay người đàn ông trượt dọc theo sống lưng , đôi mắt sáng quắc nhìn , “Đáng tiếc bọn họ động thủ, bằng để hải thú ném thuyền chúng .”

      “Thuyền là vô tội mà.” Trì An lời chính nghĩa.

      hừ tiếng, ôm xuống biển lần nữa, bơi xa.

      Tốc độ của nhân ngư vô cùng mau, Trì An nhắm mắt lại, tùy ý để mang theo ngao du trong biển.

      mang nhìn cảnh biển tuyệt đẹp lúc hoàng hôn, ngắm san hô xinh đẹp cùng các loài cá sặc sỡ, cuối cùng, bọn họ ở dưới ánh trăng ân ái tảng đá ngầm, nhân ngư vô cùng có kỹ xảo, để ngồi trong lòng ngực , cho đá ngầm cứng rắn tổn thương da thịt .

      có chút then vì động tác có độ khó cao.

      Trì An nằm trong lòng ngực , nhìn nửa người dưới ngâm mình dưới nước, ý cười trong mắt dần dần bị tinh quanh che dấu, thần sắc xinh đẹp làm nhân ngư nhịn được si mê, dần dần thể khắc chế.

      Khi tỉnh lại do nghe tiếng sóng biển vỗ về, Trì An phát mình nằm tấm đệm mềm thấm nước ở khu bể bơi thuyền Siren, nhân ngư ở bên cạnh nhìn , khi phát tỉnh lại, lập tức lộ ra nụ cười rụt rè tươi sáng, nụ cười sáng đến mức ánh sáng ngoài cửa sổ cũng phải thua kém

      Trì An ngồi dậy, cảm giác khác thường người, hừ : “ quá mức!”

      thế mà làm đến mức được ôm về thuyền cũng biết, có thể thấy có bao nhiêu phóng túng, Trì An cảm thấy từ sau khi nhân ngư được khai trai, càng ngày càng biết khắc chế, nếu lên tiếng ngăn cản, đều có thể mỗi ngày đều động dục. (sorry pakon cho tám nhảm chút, edit tới đây làm tui nhớ câu “Mỗi ngày là mỗi ngày” của Hàm Quan Quân quá, hehe)

      lấy cây nhũ mía đưa cho , sắc bén phản kích, “ phải em kêu đừng ngừng sao?”

      Trì An: “…”

      Trì An đem nhũ mía trong miệng trở thành thịt nhân ngư mà nhai, nhai đến khi sai biệt lắm, nhân ngư duỗi tay bóp miệng há ra, : “Đừng nhai, dư lại toàn là xác, tiêu hóa tốt.”

      Trì An đem xác mía phun ra tay , thấy chút để ý mà ném vào sọt rác, lại dùng nước trong rửa tay, tiếp tục đút ăn món khác.

      Lazzy Le, AELITA, Hale2059 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :