1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ- TS] KHÔNG LỐI THOÁT - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 12
      Edit: Anita


      Liễu Tuệ nhìn ra khác thường của , vội hỏi: "Làm sao vậy Khả Hân?"


      Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, cười : " có chuyện gì."


      Buổi tối Ngôn Khả Hân lưu lại nơi này ăn cơm. Quan hệ của mọi người hoà hoãn, bầu khí bàn ăn cũng trở nên thân thiện hẳn lên, có thể nhìn ra được Dương lão tiên sinh cùng Dương lão phu nhân thương , vẫn liên tục ngừng gắ thức ăn cho , hơn nữa mọi người cũng khuyên nên nhìn mọi chuyện thoáng chút, đừng tiếp tục nghĩ đến An Cảnh Diệp .


      Ngôn Khả Hân đến tận lúc này mới biết ra bởi vì chuyện An Cảnh Diệp phản bội , mà Dương gia cùng An gia gần đây cũng ầm ĩ vừa mắt nhau.


      Ngôn Khả Hân khỏi cảm thấy đau xót trong lòng, đây mới là hành động mà người nhà nên có, đau lòng, tổn thương bất công vì , quyết liệt với bạn tri kỉ vì , còn người cha nuôi lớn lên lại… Quên , đề cập tới tốt hơn.


      Ăn xong cơm tối Dương Minh Lan ồn ào bảo đàn khúc, chỉ có như thế còn vẻ mặt hưng phấn nhìn Dịch Khuynh Dương : " Khuynh Dương chắc biết, trước kia Khả Hân giỏi nhất là đàn dương cầm , nhưng sau đó bởi vì đứa em khác mẹ của chị ấy muốn học đàn dương cầm nên dượng cho chị ấy học tiếp." đến chỗ này Dương Minh Lan phẫn nộ : "Bọn họ quả thực quá ích kỷ, từ khi có con ả Ngôn Nhã Mộng kia, Khả Hân khác gì cọng cỏ dại, Ngôn Nhã Mộng muốn học đàn dương cầm, Khả Hân liền thể tiếp tục học, bởi vì ta sợ Khả Hân học tốt đoạt nổi bật của ta, xem có đáng giận hay ? Nếu Khả Hân tại là nữ thần của giới dương cầm rồi."


      Dương Minh Lan bước lên kéo tay Ngôn Khả Hân : "Khả Hân, Khuynh Dương vẫn chưa từng nghe chị đàn dương cầm, chị đàn bản cho ấy nghe ."


      May mà lúc còn là Thành Nhạc Nhạc cũng từng học qua đàn dương cầm, bằng bị lộ tẩy ở điểm này rồi, nhưng vẫn vì đề phòng có sơ xót gì vẫn : " lâu lắm rồi đàn, nên cũng biết có quen tay hay ."


      " sao đâu." Dương Minh Lan tuyệt khách sáo, " Khuynh Dương chắc chắn chê đâu."


      Dịch Khuynh Dương cũng gật đầu cười : "Em Khả Hân cứ tự nhiên là được, sao."


      Dường như ta vẫn luôn mang vẻ mặt điềm tĩnh như thế này, gương mặt ta vĩnh viễn mang theo nụ cười tươi mát như gió xuân, cả người đều toát lên vẻ ôn hoà an tĩnh, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.


      Ngôn Khả Hân nghĩ sơ rồi : "Vậy em đàn bản Refrain, nhưng bản hợp giữa đoạn là chính em cải biến, hy vọng mọi người đừng chê."


      Ngôn Khả Hân vừa dứt lời, ngờ Dịch Khuynh Dương vẫn luôn điềm tĩnh ngồi ghế sa lon lại giống như bị điện giật, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng , giọng lộ ra vài phần sắc bén hỏi: "Refrain?"


      Trạng thái tại của ta quả khác hẳn với khí chất từ trước đến giờ, làm cho những người nhà họ Dương cũng khỏi đưa mắt nhìn sang, Dương Minh Lan luôn là người có gì đó , lập tức liền hỏi: " Khuynh Dương, làm sao thế?"


      Dịch Khuynh Dương lúc này mới phát mình phản ứng quá mức kịch liệt, lập tức thu lại biểu tình, ôn hòa cười : " có gì, bởi vì rất thích bài hát này, ngờ Khả Hân cũng biết đàn bài này."


      Dương Minh Lan thở phào hơi, " ra là vậy, họ biết rồi, Khả Hân biết đàn rất nhiều bản nổi tiếng lắm, sau này bảo chị ấy từ từ đàn cho nghe."


      ta khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh ôn hòa ngày thường của mình, : " Được.”


      Quản gia của Dương gia cực kì có nhãn lực, cho người đem đàn dương cầm chuyển xuống, Ngôn Khả Hân bước tới ngồi xuống, nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của Dịch Khuynh Dương vẫn cảm thấy kỳ quái, tựa hồ bài hát này làm cho ta quá xúc động, nhưng bài hát này cũng quá đại chúng, người nghe qua đương nhiên ít, có lẽ bài hát này đại biểu cho đoạn kí ức nào đó của ta, cho nên phản ứng của ta mới lớn như vậy.


      Ngôn Khả Hân cũng suy nghĩ thêm nữa, bắt đầu đàn, chỗ ngồi ngay tại đối diện Dịch Khuynh Dương, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có thể quét người ta.


      Từ khi bắt đầu đàn ta nghe rất nghiêm túc, ta cầm tách cà phê lẳng lặng uống, vẻ mặt cũng rất chuyên chú, cũng biết có phải là do quá mức chuyên chú hay , mà trán ta khẽ cau lại, ra mấy phần ngưng trọng.


      phần ba của bản nhạc là đàn theo nguyên tác, bắt đầu vào đoạn điệp khúc là do chính tự soạn lại, bởi vì cảm thấy bài hát này quá bi thương, vì thế sửa lại số nhịp điệu, nên khi đàn lên quá bi thương như nguyên tác.


      Tuy rằng lâu có đàn qua bài hát này , nhưng bởi vì lúc trước khi biên soạn lại đoạn nhạc này mất ít thời gian cho nên ấn tượng còn rất sâu, nên khi bắt tay vào đàn cũng khá lưu loát.


      Khúc nhạc đàn xong, Dương Minh Lan phi thường cổ động, lập tức vỗ tay bảo hay.


      "Khả Hân quả nhiên là thiên tài, đàn hay." Dương Minh Lan rất vui vẻ, tựa hồ đàn hay ấy cũng hãnh diện theo, xong ấy lại kích động hỏi Dịch Khuynh Dương : " Khuynh Dương, cảm thấy thế nào?"


      Ngôn Khả Hân nhìn theo ánh mắt Dương Minh Lan, chỉ thấy Dịch Khuynh Dương cúi thấp đầu, bởi vì cúi thấp đầu thấy vẻ mặt của ta, nhưng lại phát bàn tay cầm tách cà phê của ta dường như cực kì dùng sức, mấy đầu ngón tay của ta đều trắng bệch. Nghe Dương Minh Lan hỏi, lát sau ta mới ngẩng đầu lên, nhưng Ngôn Khả Hân phát ra sắc mặt của ra được ổn lắm, bởi vì da thịt trắng noãn, cho nên đôi mắt đỏ ngầu thấy đặc biệt ràng, hơn nữa đôi môi của ta cũng có chút huyết sắc nào.


      Dương Minh Lan vừa nhìn thấy bộ dạng này của ta cũng hoảng sợ, vội hỏi: " Khuynh Dương, làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay ?"


      Dịch Khuynh Dương lắc đầu, cười khổ : "Là em Khả Hân đàn hay quá, khi nghe đến khúc nhạc quen thuộc nên nghĩ tới chút chuyện."


      Dương Minh Lan gật gật đầu nhưng ra để ý nhiều lắm.


      Dịch Khuynh Dương lại nhìn về hướng Ngôn Khả Hân, hai mắt ta khẽ híp lại, ràng phát ánh mắt của ta thâm sâu thêm vài phần, "Đoạn điệp khúc giữa bài hát là tự tay em biến tấu?”


      Ngôn Khả Hân cảm thấy ánh mắt của ta như vậy là quá kỳ quái, ánh mắt thâm trầm u như thế nên xuất loại người có khí chất ôn hoà như ta.


      Ngôn Khả Hân gật gật đầu, "Đích xác là chính em tự viết lại."


      ta lên tiếng, cứ đờ người nhìn chằm chằm cách ngây ngốc, cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt của ta dường như bắt đầu khởi động, vừa như bi thương lại vừa như khiếp sợ, nhưng ta giấu tốt lắm, thời điểm nhìn kỹ lại lại cảm thấy có gì cả. Nhưng đôi tay cầm chiếc tách kia lại tựa hồ ngừng xiết càng lúc càng chặt, thậm chí nhìn thấy cánh tay ta dường như run rẩy.


      Ngôn Khả Hân cũng biết ta làm sao thế, bài hát này lại có uy lực lớn đến vậy sao, lớn đến mức làm cho con người trầm ổn người ta cũng thất thố?


      Cũng biết qua bao lâu, ta mới mỉm cười nhìn , tựa như gió mát thổi tan mây đen, nét thâm trầm u ám mặt ta lập tức còn sót lại chút gì, ta ôn nhu nhìn : "Biến tấu rất hay."


      Ngôn Khả Hân cũng thở phào nhõm hơi, "Cám ơn."


      Buổi tối Ngôn Khả Hân bị người nhà họ Dương lưu lại nơi này qua đêm, khi ngủ lại Dương gia bình thường đều là ngủ chung với Dương Minh Lan .


      Trong lòng Ngôn Khả Hân vẫn liên tục tồn tại hoài nghi, lúc này sau khi theo Dương Minh Lan vào phòng liền giống như chuyện phiếm, hỏi: " họ Khuynh Dương này hình như chị chưa từng gặp qua."


      "Đương nhiên chị chưa từng gặp rồi." Dương Minh Lan với vẻ mặt đương nhiên giải thích với , "Nhà ấy ở Huỳnh Thành, thành thị ở phía Nam, cách thành phố bên này của chúng ta rất xa, em cũng chỉ gặp ấy lần lúc còn rất ."


      "Huỳnh Thành?" Ngôn Khả Hân ngạc nhiên dám tin, làm sao có thể trùng hợp như thế, lúc vẫn còn là Thành Nhạc Nhạc nhà cũng ở Huỳnh Thành.


      Dương Minh Lan nghi ngờ nhìn : "Sao thế? Ở Huỳnh Thành có gì lạ đâu?"


      Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, vội : " có, chẳng qua là cảm thấy đúng là xa ."


      Dương Minh Lan tựa hồ nghĩ đến chuyện gì lại : "Nhắc tới Khuynh Dương, ấy cũng là nhân vật rất lợi hại, ấy còn đáng thương hơn cả chị nữa ấy, mẹ ấy chết lúc ấy còn rất , sau đó ba ấy cưới người khác, chị cũng biết đó, có mẹ kế có bố dượng. Khuynh Dương từ được ba ấy thích, hơn nữa mẹ kế ấy lại sinh ra hai đứa con trai, hai đứa con trai này người nào cũng xuất sắc. Ba của Khuynh Dương lúc ấy còn có ý tưởng đem công ty truyền lại cho đứa con lớn nhất trong hai đứa con trai kia. Mà Khuynh Dương sao, hoàn toàn có gì cả, nhưng sau này ai cũng nghĩ tới, Khuynh Dương người mà luôn được ai coi trọng lại là người thắng cuối cùng, cầm lấy quyền quản lý công ty, cuối cùng còn mẹ kế cùng hai người em trai của ấy đồng loạt trục xuất ra khỏi Dịch gia. Đúng rồi, chị có biết tập đoàn Quang Minh ? Đó chính là sản nghiệp của Dịch gia."


      "Tập đoàn Quang Minh?" Chuyện này càng làm Ngôn Khả Hân kinh ngạc hơn, hoàn toàn thể khống chế bật thốt thành tiếng.


      Dương Minh Lan bị làm cho sợ hết hồn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Chị làm sao thế?"


      Ngôn Khả Hân cũng biết phản ứng lúc này của là quá lớn, nhưng bất chấp mọi chuyện m, lại hỏi tiếp: "Em Khuynh Dương tại chính là tổng tài của tập đoàn Quang Minh?"


      Dương Minh Lan cũng biết xảy ra chuyện gì , chỉ ngây ngốc gật gật đầu


      Đây quả thực cũng quá trùng hợp rồi. Cũng trách lại có phản ứng lớn như vậy khi nghe đến tên tập đoàn Quang Minh, ở kiếp trước, tập đoàn Quang Minh này là có ân oán quá sâu với nhà .


      Thành gia ở Huỳnh Thành vốn cũng là hào môn vọng tộc, tập đoàn dệt may của Thành gia rất nổi danh cả nước, hơn nữa tơ lụa sản xuất từ tập đoàn này đều được xuất khẩu nước ngoài với số lượng lớn, có danh tiếng cố định thương trường thế giới.


      Thành Nhạc Nhạc có người , vốn dĩ ấy và nhị thiếu gia của tập đoàn Quang Minh thương nhau, nhưng bị ông nội của phản đối mãnh liệt, cuối cùng ông nội đem ấy gả cho người khác, điều này làm cho nhị thiếu gia của tập đoàn Quang Minh cũng chính là tổng tài tập đoàn Quang Minh tương lai là Dịch Xương Minh ghi hận trong lòng, sau khi Dịch Xương Minh trở thành tổng tài tập đoàn Quang Minh liền cường lực chèn ép tập đoàn dệt may, thậm chí dùng thủ đoạn để thu mua cổ phần tập đoàn, nhưng tất nhiên ông nội đồng ý.


      Nhưng trong những năm tập đoàn Quang Minh cùng tập đoàn dệt may nhà họ Thành tranh đấu quyết liệt, Thành Nhạc Nhạc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì chuyện ngoài ý muốn này làm hôn mê bốn năm thời gian, khi tỉnh lại tập đoàn dệt may của ông nội bị tập đoàn Quang Minh thu mua, mà ông nội cũng bởi vì đả kích quá lớn do công ty thay đổi chủ sở hữu mà não tụ huyết dẫn đến tử vong.


      Khi đó vừa mới tỉnh lại, trí nhớ trống rỗng bốn năm, trạng huống trước mắt lại quá nhiều, làm cho biết làm sao. Hơn nữa bên có tập đoàn Quang Minh như hổ rình mồi, rơi vào đường cùng liền bám lấy Quý Thần Vũ, thứ nhất là tìm kiếm bảo hộ, thứ hai là muốn ôm chặt cây đại thụ này đoạt lại tập đoàn dệt may lần nữa.


      Sau đó, dưới trợ giúp của Quý Thần Vũ tập đoàn dệt may đoạt lại được, nhưng cũng vì thế mà bỏ ra cái giá đắt đến thảm thiết.


      Sau khi cùng Quý Thần Vũ ở chung với nhau, bị dẫn ra nước ngoài, hơn nữa tựa hồ Quý Thần Vũ cố ý làm cho phân giới hạn tất cả mọi thứ ở quốc nội, cho nên rất ít để biết những tin tức ở quốc nội, chỉ sau khi đoạt tập đoàn dệt may về liền dem thư chuyển nhượng công ty cùng với cổ phần công ty cho .


      Sau đó cũng có nghe là đại công tử tập đoàn Quang Minh đoạt lại quyền điều hành công ty, nhưng cụ thể tên ta gọi là gì lại biết.


      ngờ rằng lại chính là Dịch Khuynh Dương.


      Nhưng nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Dịch Khuynh Dương khi ta hỏi về cải biên bài hát "Refrain" lại cảm thấy kỳ quái.


      Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy ta giống như từng nghe đàn qua.


      Tuyệt đối có khả năng này! Bài hát này là do tự tay cải biên, sau đó cũng chưa từng đàn cho ai nghe kể cả Quý Thần Vũ, cho nên có khả năng có người từng nghe qua.


      Còn có hình ảnh vừa loé lên trong đầu khi vừa nhìn thấy lông mi của Dịch Khuynh Dương lại là chuyện gì?


      Người ôm vào trong ngực tùy ý để chơi đùa lông mi của rốt cuộc là ai?
      Last edited by a moderator: 18/3/19
      Khủng Long, AikoNguyen, Dung hýt19 others thích bài này.

    2. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 13
      Edit: Anita

      Ngày hôm sau lúc Ngôn Khả Hân thức dậy Dịch Khuynh Dương còn ở nơi này, nghe là công ty bên Huỳnh Thành xảy ra chút cố, ta quay về ngay trong đêm.

      Ngôn Khả Hân cũng để ý, ở Dương gia ăn điểm tâm xong liền trực tiếp đến công ty.

      Ngôn Khả Hân vừa đến công ty, thư ký tiểu thư liền báo cáo với : "Ngôn tổng, Ngôn tiên sinh tới, là tìm ngài có việc, tôi bảo ngài ấy chờ ở phòng khách, Ngôn tổng có muốn gặp ngài ấy ?"

      Ngôn Phi Hùng mới sáng sớm chạy tới Thiên Mỹ tìm để làm gì nhỉ?

      "Tôi biết rồi, xuống làm việc của trước ."

      Thư ký tiểu thư xuống, Ngôn Khả Hân mặc dù hiểu vì sao Ngôn Phi Hùng lại tới nơi này tìm , nhưng nếu ông ta tìm tới nơi này có lẽ có chuyện quan trọng, vẫn nên qua đó gặp mặt lần.

      Lúc Ngôn Khả Hân bước vào phòng khách nhìn thấy Ngôn Phi Hùng chắp hai tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ, Ngôn Khả Hân gọi ông ta tiếng, lúc này ôbg ta mới xoay đầu lại, nhưng sắc mặt ông ta tốt lắm.

      Ngôn Khả Hân bước đến hỏi: "Ba ba, ba tìm đến con..."

      "Bốp!" đợi Ngôn Khả Hân xong, Ngôn Phi Hùng liền quăng cái tát vào mặt .

      Khí lực của ông ta rất lớn, cái tát này quả thực đánh cực kì hung tàn.

      Ngôn Khả Hân hoàn toàn bị đánh đến choáng váng , đầu óc mơ hồ, ôm gương mặt bị đánh đến ngơ ngác nhìn ông ta hỏi: "Ba ba, ba làm thế là ý gì?"

      "Con khốn!" Ngôn Phi Hùng hét lên.

      Ngôn Khả Hân biết đến tột cùng mình làm sai cái gì, để ông ta vừa gặp mặt vung nắm đấm tiếp đón.

      Sau khi cơn khiếp sợ kinh hoàng qua , Ngôn Khả Hân cũng khỏi mang theo lửa giận, cười lạnh tiếng : "Ba ba, sáng sớm ba chạy đến chỗ của tôi là vì muốn giáo huấn tôi sao? Nhưng tôi lại hiểu rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào, làm cho ba ba nổi giận lớn như vậy."

      "Mày xem mày hại Nhã Mộng đến mức nào rồi kìa, mày vẫn còn mặt mũi để hỏi tao là mày làm sai ở đâu à, sao tao lại sinh ta đứa con vô liêm sỉ như mày chứ?” Ngôn Phi Hùng mặt mày xanh mét, có thể nhìn thấy được ông ta cực kì giận dữ.

      Lần này xem như Ngôn Khả Hân hiểu ra triệt để rồi, ra bởi vì chuyện của Ngôn Nhã Mộng, Ngôn Khả Hân khỏi mang theo giễu cợt : "Ba ba, con nghe thử, con hại Ngôn Nhã Mộng như thế nào ?"

      "Mày còn già mồm đúng ?" Ngôn Phi Hùng hung tợn , "Lúc trước chuyện của Nhã Mộng và An Cảnh Diệp phải tao từng với mày, bảo mày được chuyện đó ra ngoài sao? Chuyện trong nhà trong nhà giải quyết là được, vì sao lại mang ra bên ngoài tự vạch áo cho người ta xem? Có phải mày làm mất hết mặt mũi nhà này mày bỏ qua phải ? Huống chi trong trường hợp đó, mày có từng nghĩ tới chuyện đó tổn hại đến thanh danh của Nhã Mộng như thế nào hay ? Từ khuya hôm đó đến tận hôm nay, con bé về nhà đều luôn chea từng bước ra khỏi phòng, vẫn liên tục trốn ở trong phòng khóc, ngay cả cơm cũng ăn, kết quả như thế mày hài lòng lắm đúng ? Nó mới được giới giải trí công nhận có tài năng, nếu lúc này truyền ra lời đồn bất lợi với con bé tất cả cố gắng trước nay của con bé đều bị phế bỏ! Tất cả những chuyện đó, người làm chị như mày rốt cuộc có từng nghĩ tới hay ?"

      Ngôn Khả Hân cảm thấy những lời mà Ngôn Phi Hùng quá buồn cười, Ngôn Nhã Mộng tự mình làm ra chuyện thông đồng chồng sắp cưới của chị mình, lại còn cho người ta , huống chi thanh danh của Ngôn Nhã Mộng quan trọng, như vậy thanh danh của sao? vì chuyện đó mà tự sát tính thế nào đây? Mạng của đáng giá đến như vậy sao?

      cũng hề nợ gì ta, ta dựa vào cái gì muốn hy sinh bản thân để bảo toàn thanh danh của Ngôn Nhã Mộng chứ?

      mới có rộng lượng vô tư như vậy!

      Ngôn Khả Hân giận quá thành cười, lạnh lùng : "Ba ba, cùng là con của ba, nhưng tấm lòng thương con của ba dường như lệch quá mức rồi? Ba chỉ lo cho thanh danh và tương lai của Nhã Mộng, vậy còn con sao? Lúc con tự sát nằm ở bệnh viện hấp hối, ba ba có nghĩ tới thống khổ của con hay ? Nhã Mộng là em con, lại lên giường với chồng chưa cưới của con, vậy ta có xem con là chị của ta hay ? Nếu ta bất nhân, vì sao con lại thể bất nghĩa với ta? Muốn bảo con lấy ơn báo oán sao? xin lỗi, con thể rộng lượng như thế được, con làm được!"

      "Mày..." Ngôn Phi Hùng quả thực tức giận đến phát run, "Sao tao lại sinh ra đứa con có lòng dạ độc ác như mày vậy chứ?"

      "Lòng dạ độc ác?" Ngôn Khả Hân cảm thấy càng lúc càng buồn cười, quả thực cực kỳ tức giận, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, giọng cũng lạnh như băng: "Nếu con có lòng dạ độc ác, ba ba cảm thấy Ngôn Nhã Mộng cùng Tương Thục Viện còn có thể bình an sống đến bây giờ sao? Con nhường nhịn đủ mọi chuyện, nhẫn nhục chịu đựng đến mức chỉ biết khóc thôi nhưng vẫn bị thành là lòng dạ độc ác, ba ba thấy ba ba quá công bình với con sao? Nhưng ba ba khen tặng con như thế, xem ra sau này nếu lòng dạ của con độc ác chút cũng là quá có lỗi với khen tặng của ba ba rồi!"

      Cũng biết có phải khí thế người Ngôn Khả Hân giờ phút này quá mạnh mẽ hay , Ngôn Phi Hùng lại khỏi lui về phía sau bước, ông ta nhìn đứa con từng bước ép sát thối lui chút nào trước mắt, đột nhiên cảm thấy quả thực xa lạ đến đáng sợ.

      Ông ta bị những lời của làm nghẹn lời, trầm mặc lâu mới hung hăng : " hổ là con của Dương Oánh, quả nhiên chỉ biết lợi ích cho bản thân!"

      Nghe được câu này, trái tim của Ngôn Khả Hân lạnh giá tới cực điểm, cũng biết có phải là do và thân thể này hoàn toàn dung hợp rồi hay , lại hoàn toàn cảm nhận được nỗi ấm ức cùng thống khổ của nguyên chủ, cho nên khi nghe được câu này, cảm thấy luồng lửa giận cháy hừng hực trong lòng.

      tiếc phản bội gia tộc của mình để bỏ trốn cùng ông ta, chỉ như thế, còn trộm tiền của gia đình để ông ta gây dựng nghiệp, ngừng nâng đỡ ông ta chậm rãi về hướng thành công, cầu ông ta có phần cảm động và nhớ nhung, nhưng ngờ đến sau khi chết vẫn còn bị ông ta mắng là vì lợi ích riêng.

      Người đàn ông bạc tình như thế này, thực cảm thấy tiếc nuối cho mẹ . Ngôn Khả Hân cảm thấy giữa và Ngôn Phi Hùng còn gì để nữa rồi, thậm chí cảm thấy nếu tức giận đều tự làm mất mặt mình, hít hơi sâu, ngữ khí lãnh đạm : "Chuyện của Ngôn Nhã Mộng con hề cảm thấy con làm sai cái gì, nếu như có chuyện gì khác con ra ngoài trước."

      Ngôn Phi Hùng lên tiếng, Ngôn Khả Hân cũng lười thêm gì với ông ta, trực tiếp xoay người rời .

      đến phòng vệ sinh rửa mặt, chỗ bị Ngôn Phi Hùng đánh chậm rãi xuất vết đỏ, nhìn hai mắt đỏ lên, hai má hơi sưng của chính mình trong gương, ánh mắt lãnh đạm bật cười khẽ.

      Bởi vậy có thể thấy được, lão bất tử này đối với hoàn toàn hề có chút tình cảm cha và con nào, khi như vậy, cần gì phải nhân từ với ông ta!

      Ngôn Khả Hân cũng muốn lãng phí thời gian vì Ngôn Phi Hùng, nhanh chóng thu xếp xong tâm tình vùi đầu vào trong công tác.

      Tới gần giờ tan việc Ngôn Khả Hân nhận được điện thoại của Phương phu nhân, bảo là cho người sang đón cùng qua ăn cơm, Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ rồi đồng ý, sau khi tan việc cố ý đánh phấn lên mặt nhiều hơn chút, cũng muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân.

      Ra tới cửa, quả nhiên thấy xe mà Phương gia phái tới chờ ở cửa, Ngôn Khả Hân sau khi xác định liền trực tiếp lên xe.

      nay tuy rằng hoà hoãn quan hệ với nhà ngoại, nhưng liên hệ nhiều với bạn cũ của mẹ cũng có lợi ít, cho nên cũng phản đối việc đến Phương gia ăn cơm, chỉ là Ngôn Khả Hân hoàn toàn ngờ Quý Thần Vũ cũng có mặt ở đó.

      Người kia khi nào trở nên rãnh rỗi như vậy, ngày hôm qua ở trong này suốt ngày, hôm nay lại chạy tới dùng cơm, điểm này hoàn toàn phù hợp với hình tượng cực kì bận rộn mà Quý tiên sinh nên có.

      Giờ phút này Quý Thần Vũ an vị ở ghế sa lon chuyện phiếm với người nhà họ Phương, Phương phu nhân nhìn thấy m đến vội vàng hướng vẫy tay, Ngôn Khả Hân liền ngoan ngoãn qua.

      Phương phu nhân cười : "Ngày hôm qua cháu và Quý tiên sinh cũng gặp mặt , mọi người cần câu nệ."

      Đại khái có chuẩn bị tâm lý từ hôm qua, nên lúc Ngôn Khả Hân gặp lại Quý Thần Vũ lđã còn khẩn trương như trước nữa, hào phóng nhìn chào tiếng, Quý Thần Vũ cũng khách sáo gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

      Lát sau, giúp việc đến mời mọi người dùng cơm, mọi người liền dời bước đến bàn ăn, người nhà họ Phương cố ý biểu đạt nhiệt tình đối với Quý Thần Vũ, chỉ chuẩn bị món Tây mà còn chuẩn bị cả món Trung.

      Phương phu nhân đem dĩa cá hấp cay đẩy đến trước mặt Ngôn Khả Hân : "Dì Vạn biết cháu thích ăn cá hấp cay, đây là dì bảo đầu bếp đặc biệt làm cho cháu ăn đó, cháu nếm thử xem."

      Nguyên chủ đúng là rất thích ăn cá hấp cay, nhưng lại thích, đơn giản là vì món ăn này quá cay, mà lại chút cay cũng thể dính, ăn nhiều thậm chí còn buồn nôn.

      Từ sau khi trở thành Ngôn Khả Hân, cảm thấy điều chỉnh rất nhiều thói quen trong cuộc sống cho giống với nguyên chủ, những thứ khác sao, nhưng ăn cay lại là chuyện làm thế nào cũng đều làm được, thử qua mấy lần, mỗi lần chỉ vừa nếm thử thôi chịu nổi.

      cũng cảm thấy kỳ quái, ràng phải cùng thân xác, nhưng biết vì sao, thói quen thể ăn cay ở kiếp trước lại vẫn bị thân thể này thừa kế.

      Cho nên, nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Phương phu nhân, có chút rối rắm.

      Phương phu nhân thấy nhúc nhích liền ân cần : "Cháu sao thế, Khả Hân?"

      Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, vội cười : "Gần đây dạ dày của cháu khoẻ, l thể ăn cay."

      Phương phu nhân lập tức o lắng : "Sao lại thế này? Có nghiêm trọng , có khám bác sĩ chưa?"

      Phương phu nhân lo lắng cho như thế, Ngôn Khả Hân cảm thấy rất băn khoăn, vội : "Vấn đề lớn lắm, có thể là gần đây ăn uống điều độ, nên dạ dày mới đau." Lại cảm thấy người ta đặc biệt làm món ăn này để chiêu đãi , nếu như ăn hình như quá có l lỗi với tấm lòng của người ta, lại : "Cháu ăn ít chút chắc có lẽ sao đâu."

      xong liền dùng đũa gắp miếng lên nếm thử, dù sao chỉ cần có nếm qua.

      Nhưng đánh giá bản thân mình quá cao, chỉ nếm có chút xíu món cá hấp cay thôi, liền cảm thấy như có ngọn lửa từ cổ họng cháy thẳng xuống dạ dày.

      Ngôn Khả Hân cố nén khó chịu múc cho mình muỗng canh, uống từng chút từng chút, tận lực để người khác phát ra khó chịu.

      Phương phu nhân phát ra, tiếp tục dặn dò ăn thanh đạm hơn ít, Ngôn Khả Hân đều gật đầu vâng dạ.

      Chỉ là uống chén canh dường như vẫn còn chưa đủ, liền múc thêm chén nữa, lúc cúi đầu uống canh chú ý tới đối diện có tầm mắt quét tới, Ngôn Khả Hân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ngồi Quý Thần Vũ ngồi ở đối diện chậm rãi ăn, nhìn về hướng .

      Nhưng ánh mắt chỉ nhìn lướt qua rồi lại giống như có việc gì lập tức dời tầm mắt, nhưng Ngôn Khả Hân rất ràng, ánh mắt của cũng phải vô tình mà liếc qua, tầm mắt của xác thực dừng lại người trong chốc lát.

      Chỉ là nhảy điệu nhạc tối hôm qua mà thôi, Ngôn Khả Hân cũng biết mình còn có mị lực nào làm cho Quý Thần Vũ cao cao tại thượng, như con cưng của trời đó lại liếc mắt nhìn mình.

      Rốt cuộc, điểm nào của mình hấp dẫn ánh mắt của ta?

      Ngôn Khả Hân cúi đầu nhìn chén canh trước mặt, đột nhiên nhớ tới, khi vẫn còn là Thành Nhạc Nhạc, mỗi lần ăn phải món gì cay luôn ngừng uống canh để giảm bớt khó chịu.

      Vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện uống canh để làm cho mình dễ chịu chút, nhưng lại phát mình bất tri bất giác lại phạm vào thói quen ở kiếp trước. Có lẽ đây là nguyên nhân mà ta liếc về hướng mình, nhưng từ biểu mặt của ta mà thấy tựa hồ ta cũng quá để ý, có lẽ nhìn thấy có thói quen giống như tình nhân cũ của ta, nên mới liếc nhìn, nhưng cũng chỉ là liếc nhìn mà thôi, thể lên bất cứ chuyện gì.

      Ngôn Khả Hân thở phào nhõm hơi, m cẩn thận đem canh còn dư lại uống xong.

      Sau khi ăn xong cơm tối ở Phương gia sau Ngôn Khả Hân liền lấy cớ có việc bận nên chào tạm biệt Phương phu nhân. muốn đứng cùng mái hiên với Quý Thần Vũ, điều này làm cho rất được tự nhiên.

      Nhưng ngờ rằng sau khi đưa ra lời cáo từ Quý Thần Vũ lại cũng lên tiếng muốn về.

      Phương phu nhân liền cười : "Khả Hân vừa rồi có lái xe đến, nếu Quý tiên sinh cũng về, biết có tiện đưa ấy đoạn đường hay ?"

      Ngôn Khả Hân cứng đờ cả người, lập tức muốn cự tuyệt theo bản năng, ngờ Quý Thần Vũ nhìn lướt qua người , cực kì rộng rãi tỏ vẻ, " có vấn đề, tôi rất vui lòng đưa Ngôn tiểu thư về nhà."

      "..."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ta biết các người chắc chắn muốn nhìn Quý biến thái trực tiếp đem nữ chính đưa đến giường phịch đến phịch đúng , hừ, các bé xấu xa kia, đừng tưởng rằng ta biết các người nghĩ cái gì!
      Khủng Long, AikoNguyen, Dung hýt21 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      giờ chỉ muốn Tiểu Hân xử chết thằng cha khốn nạn ngôn phi hùng mà thôi Chết cách thảm thiết nhất càng tốt . Đọc đến đoạn có gả khốn đó mà khó chịu
      Khủng Long thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đọc mà ức chế thay cho nguyên chủ của Khả Hân, mau mau được n9 sủng rồi trừng trị lại cái nhà bạc bẽo ấy .

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Tức là trong 4 năm hôn mê đó, ko phải là hôn mê mà là Nhạc Nhạc quên mất khoảng thời gian thương cùng Dịch rồi thôi. Đọc đến chi tiết này thấy nó dùng dằng ngược tâm quá nên hơi chùn nà :'(
      Last edited: 19/3/19
      AikoNguyenHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :