319. Tiểu gia hỏa nhà quê này chắc có kế hoạch gì. Nhân viên cửa hàng cảm thán nhìn hai người, nhất thời dám gì, giống như hận là chưa từng biết họ, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài. Chuyện như ngày hôm nay, đời này bọn họ đều dám nghĩ có thêm lần nữa. Mà phía Mộ Dạ Lê, Mộ Bát đến. Mộ Dạ Lê nhìn chỗ này lộn xộn “Giao cho cậu xử lý.” “Dạ , tiên sinh, vậy còn Diệp tiểu thư....” Nhìn Diệp Tử chật vật ngồi dưới đất, cậu hỏi. “Cũng gia cho cậu xử lý.” Mộ Dạ Lê lười câu, ôm lấy Diệp Chanh liền rời khỏi đây. Diệp Tử nhất thời cắn môi nhìn mọi ngừi, tức chịu được. ...... Về đến nhà, Diệp Tử bị ăn hành lâu, liền chạy tắm sạch . Trở lại phòng, tức giận cầm lấy điện thoại đến, gọi điện cho Dung Lệ Hoa. “Mẹ, con cảm thấy chúng ta bị con nhà quê kia lừa gạt.” “ gì đấy?” “Diệp Chanh biết tiếng , còn vô cùng tốt, hơn nữa nó còn đánh nhau rất lợi hại, mẹ phải cẩn thận, người ở quê kia, có lẽ thầm lên kế hoạch, muốn chiếm lấy vị trí của mẹ, chắc chắn là bà ta dạy Diệp Chanh thứ gì rồi, lại còn giả vờ đưa đến nhà chúng ta, hừ.” “Này Diệp Tử, phải con bị dọa ngu rồi chứ, bậy bạ gì đó, con bé kia lúc ở thôn luôn bị mẹ canh chừng, học cái gì chứ.” “ thể nào.” “Có lẽ là trùng hợp, con đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Dung Lệ Hoa cảm thấy nếu là , bà ta cũng tin, Diệp Chanh có thể có được năng lực gì. Diệp Tử chỉ có thể . “Được rồi, còn cũng hy vọng là như thế, bằng con ....” ....... Ngày hôm sau. Mộ Dạ Lê cho người chẩn bị quần áo, phải là bộ ngày hôm qua, mà đổi bộ khác, đưa Diệp Chanh cũng đến tham gia tiệc tối. Là tiệc tối Mạc gia, Mạc gia năm có đoạn thâm giao với Mộ gia, sau đó liềm di cư sang Ý. giờ ở bên này, cũng là gia động chính thống. Mạc Băng Hàn này cũng năm mươi bốn, tuổi cũng lớn vậy rồi, mà còn có con , vô cùng vui vẻ, trước đó ông cũng đó có ba đứa con , này là đứa bé trai, mong chờ nửa đời người, bởi vậy liền làm bữa tiệc lớn, bạn bè đầy nhà. Diệp Chanh theo Mộ Dạ Lê vừa ra khỏi cửa, Diệp Tử liền theo. Bây giờ Mộ Dạ Lê nhìn thấy ta, liền xem như người vô hình, chút cũng thèm để ý. Chính là , Diệp Tử lại bám riết tha, nhất định là ăn vạ cho bằng được. cũng là nghĩ muốn quan sát lại Diệp Chanh, xem có phải hay là nghĩ nhiều, trùng hợp mới có thể tránh được những chuyện này. Mộ Dạ Lê “ mới bị thương, ở nhà chờ, cùng theo ra ngoài làm gì.” Diệp Tử nghe xong, vẻ mặt đầy cảm động nhìn Mộ Dạ Lê. Cho nên, vẫn là quan tâm phải ? “Dạ Lê, còn quan tâm em, em cũng đỡ hơn phân nửa rồi.” Mộ Dạ Lê cười “Ý tôi là, đừng giữa đường phát bệnh, làm trở ngại chuyện tốt của tôi.” “……” Diệp Chanh vừa nổi lên chút hy vọng, lập tức rơi xuống. Diệp Chanh nhịn được muốn cười. Mộ Dạ Lê này, phải là cố ý đả kích người ta sao? Như vậy là xấu á. Mộ Dạ Lê cũng lười quản Diệp Tử, mang theo Diệp Chanh trước. Diệp Tử khẽ cắn môi, cảm thấy bây giờ mình nhẫn nhục, nhất định nhận được quả ngọt, vì thế liền sống chết theo. Trong bữa tiệc. Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê đến, ở cửa có người kêu lên “Mộ tiên sinh cùng phu nhân đến.” Liền lập tức Mạc Hàn Băng liền đến đón tiếp. 320. Nghe vợ của Mộ Dạ Lê là đến từ nông thôn? “Cháu trai, còn làm phiền các con chuyến, là.” “ có, bác trai, chúng con hẳn nên đến, chúc mừng bác có quý tử.” “Cùng vui, cùng vui, mau màu vào .” Ông nhìn Diệp Chanh bên cạnh “Vị này là...” “Vợ cháu.” “A, vậy , mau mời vào.” Rồi ở phía sau, còn có người theo vào, đó là Diệp Tử. “Còn vị này....” Mộ Dạ Lê nhìn cái cũng muốn quản. Diệp Tử cắn môi, cười “Chúng tôi là đến cùng nhau.” Mạc gia cao hứng, thấy Mộ Dạ Lê cũng phủ nhận, liền để người vào. Rất xa, ba người con của Mạc gia, liền nhìn đến Mộ Dạ Lê. Đại tiểu thư Mạc Lăng Vân, nhị tiểu thư Mạc Lăng Trầm, tam tiểu thư Mạc Lăng Thanh, đều nhìn sang bên kia, giọng bàn tán. “Sao Mộ thiếu lại cũng mang theo hai đến.” “ người nghe là vợ ta.” “A, , trông như thế nào, nhìn thấy a.” “Nghe là đồ nhà quê.” “ phải chứ....” “Người phía sau, phải là Diệp Tử sao, người này gặp qua, nên liền nhận ra được, ta là thanh mai trúc mã của ta, lúc này còn đưa theo, quả nhiên lời đồn sai, ta đối với vợ mình, vô cùng thích, miễn cưỡng cưới về, cho nên phỏng chừng cũng là cái vật trang trí thôi.” “Trời, người đàn ông tốt như vậy, thế mà tiện lợi cho cái đồ nhà quê đó.” “ sai nha.” …… Vào đến bên trong, Diệp Chanh nhìn váy mình, “Sai lại chọn cho em cái váy như vậy, phiền lắm, kéo lê đáng, thiệt thấy gớm.” Mộ Dạ Lê “Thấy gớm chỗ nào?” “ nhìn , đường tiện, ai nha, còn dễ bị bẩn nữa.” Mộ Dạ Lê cúi đầu nhì, nhón nhón mũi chân, có chút vết bẩn. “Đừng nhúc nhích.” Mộ Dạ Lê lấy khăn từ túi ra, ngồi xuống đặt gối. Diệp Tử kinh ngạc nhìn, Mộ Dạ Lê vậy mà ngồi xổm xuống lau giày cho ta? Đây đúng là...... Đảo mắt, Mộ Dạ Lê đứng lên, bình thản ném khăn , “Ăn mặc đẹp chút, , xinh đẹp chính là xinh đẹp, em mặc vào phải là để nhìn sao, nhìn đẹp là được.” “.....” Diệp Chanh hết cách, nhìn ngồi xổm xuống, cảm thấy kinh ngạc, lúc này còn còn gì để , chỉ có thể , “Cái đó, có có chút dơ, em vào bên trong rửa.” Diệp Tử đứng ở phía sau, ghen ghét đến mức vặn vẹo khuôn mặt, lúc này nhìn thấy Diệp Chanh rời , bên kia, ba chị em nhà Mạc gia, lại đến. “Diệp Tử, đến rồi à.” “Ai, Diệp Tử, sao thế, sắc mặt lại kém như vậy.” Diệp Tử miễn cưỡng cười cười, nhìn ba chị em “ có việc gì, ngồi máy bay có chút mệt, lâu gặp, các khỏe chứ.” “Khỏe khỏe, nhưng mà, Mộ thiếu đưa vợ cùng à?” Mạc Lăng Thanh nhìn Mộ Dạ Lê phía trước, bộ dáng thẳng tắp, sường mặt tựa như vầng thái dương, nóng bỏng, lóa mắt, hào quang vạn trượng. Diệp Tử liếc mắt liền nhìn ra được, vẻ mặt thế này, quá quen thuộc, bao nhiêu người, đối với Mộ Dạ Lê đều có dạng này. thể nghĩ được, tam tiểu thư Mạc gia lại còn ràng như vậy. Nếu là trước kia, Diệp Tử nhất định tuyên bố quyền sở hữu, nhưng mà bây giờ.... cười cười “Đúng vậy.” “Nghe , vợ ta là em , nghe là đồ nhà quê, là con riêng à.” “Ha ha, đúng vậy.” Diệp Tử “Nhưng các vẫn là đừng nên nữa, em ấy .......” Diệp Tử làm ra vẻ khó xử. Mạc Lăng Thanh liền “A, cái gì? Khó sao? ghê tởm sao? Ha ha, như vậy mà còn có thể làm thiếu phu nhân Mộ gia?” Diệp Tử là cố ý để người cảm nhận loại ý tứ này, nghe ta , cũng là khó xử lẩm bẩm nho “Được rồi, đừng nữa.”
321. Đùa có chút thái quá. Ba chị em Mạc gia nhìn nhau, hừ lạnh “ nghĩ đến, đường đường là Mộ Dạ Le lại cưới đứa quê mùa nha.” “Đúng vậy, hơn nữa nghe lớn lên cực kỳ xấu xí.” “Sao có thể xứng đôi với Mộ Dạ Lê chứ, cũng tự biết thân phận à.” “Đứng bên cạnh Mộ Dạ Lê chẳng lẽ thấy tự ti sao?” “Đáng tiếc, Mộ gia chỉ có thể đính hôn với Diệp gia thôi.” “Bằng làm gì có chỗ đến lượt ta chứ.” Mạc Lăng Thanh nhìn về phía Mộ Dạ Lê. vẫn là trò chuyện thân thiết cùng cha mình. Có người cười “ qua đó sao, Lăng Thanh, khó mà có cơ hội đến gần ta đâu.” Diệp Tử tuy là với ta rất tức, trong lòng mắng biết bao nhiêu lần là tiện nhân, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đứng bên nhìn. Mạc Lăng Thanh “Được rồi, được rồi, cùng nhau qua đó .” Ba chị em họ cùng nhau qua. Mộ Dạ Lê dự tiệc chỉ dẫn theo Mộ Bát cùng Mộ Thất theo, lúc này đứng gần xa, lại làm người ta cảm thấy áp lực ghê gớm. Dạ Lê đúng giữa vòng vây, u ám lại tĩnh lặng, làm người cảm thấy giống như bức tượng. “Daddy.” Ba chị em qua, ánh mắt rời khỏi người Mộ Dạ Lê. “A, đây là ba đứa con của bác, cháu trai, cháu đến làm quen chút, hồi mấy đứa còn cũng là từng gặp qua, bất quá cháu thường lui tới cho nên chưa gặp lại nhau.” Mộ Dạ Lê nhìn nhìn, lịch với ba chị em họ “Chào các .” Nhìn gần như vậy, Mạc Lăng Thanh càng cảm thấy lớn lên là rất đẹp trai. So với hồi , phải là quá đẹp. Có lẽ bởi vì có thân phận là gia chủ Mộ gia, càng làm càng thêm có khí thế. “Mộ thiếu, khi còn chúng ta còn cùng nhau nghịch đất, bây giờ nghĩ là nhiều năm gặp.” Mộ Dạ Lê cười cười, khách khí “Đúng vậy.” “Đúng vậy, phu nhân đâu?” “À, vừa nãy có việc ra ngoài chút rồi.” Mạc Lăng Thanh mang vẻ mặt đáng tiếc nhìn “Nghe chuyện của , tôi là cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nghe muốn cưới, là bị người nhà ép buộc, người nọ xấu xí chịu được, căn bản xứng với Mộ thiếu, tôi cảm thấy, lúc trước chúng ta ở cách nhau quá xa, bằng , hoàn toàn có thể giúp khuyên nhủ ông cụ.” , thân mình càng nhích đến gần hơn. Mùi nước hoa là Mộ Dạ Lê hơi nhíu mày, trực tiếp nhìn về phía Mạc Lăng Lăng chuyện. Mọi người bên này, biết khi Mộ Dạ Lê đến, chỉ là cảm thấy Mạc gia chẳng lẽ có hành động gì sao, quả nhiên, Mạc Lăng Thanh tuổi tác tương đương , trực tiếp đánh thẳng đến. Mọi người ở bên xem náo nhiệt, “Nhìn , Mạc gia đây là muốn làm gì, thọc gậy bánh xe sao?” “Người ta phải là có mang vợ theo sao?” “Vợ của Mộ thiếu bây giờ có ở đây, nạy góc tường chút có sao đây, bình thường Mạc Lăng Thăng kia rất thanh cao, ai cũng để vào mắt, cho là ta muốn làm cao, ra người ta đúng là tâm cao khí ngạo .” “Mạc Lăng Thăng lớn lên đúng là kém, hơn nữa gia thế cũng tốt. Vừa rôi, Mộ thiếu phu nhân trông như thế nào, tôi còn chưa thấy được, có điều ở đây, Mạc Lăng Thanh đúng coi như là đứng đầu.” Mọi người chính là xem náo nhiệt, lại thấy Mộ Dạ Lê lùi về sau bước, tươi cười mà xa cách, khoé miệng hơi nhếch, trong mắt đầy ý lạnh nhìn Mạc Lăng Thanh “ từ đâu mà nghe được mấy lời đồn đãi như vậy, nếu là đùa, đùa như vậy cũng có chút thái quá rồi đấy.” Là có ý gì. Mọi người sửng sốt, đường đường là tam tiểu thư Mạc gia, lại bị Mộ thiếu hung hăng cự tuyệt. 322. Sao có thể ngu ngốc như vậy. Môi đỏ xinh đẹp của Mạc Lăng Thanh lúc này mang nụ cười cứng ngắc, khoé môi giật giật, được lời. Mạc Lăng Thanh nhìn “Cái…. Cái gì đùa, tôi chỉ là nghe ….” Mộ Dạ Lê lập tức khoanh tay, “ cần, lời hợp, nửa câu còn ngại ngùng, vợ tôi mau quay lại đây, hai người chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, lời bên ngoài đồn đãi, cần phải tin.” “……” xong, Mộ Dạ Lê liền trực tiếp xoay người . Mạc Lăng Thanh đưa mắt nhìn, người xung quanh còn nhìn đến, giống như vô số đôi mắt này là nhìn chăm chăm lên người vậy. đường đường là tam tiểu thư Mạc gia, là người quý tộc, luôn luôn ngước mặt cao đầu qua mặt người khác, ít danh môn vọng tộc theo đuổi, đều bị từ chối ngoài cửa, bây giờ vậy mà…. Mạc lão gia, thấy con mình đến đây, còn thấy sao, bây giờ vậy mà nhìn thấy con mình công khai ngưỡng mộ, cầu ái Mộ Dạ Lê… Cái khác cũng , mà lời con mình vừa khi nãy là… Làm người là cha như ông đây cảm thấy biết sao cho được. Cũng do con nhà ông, do ông quá nuông chiều, nên quá tự mãn cùng kiêu ngạo. Thường ngày ít con cháu hào môn đến cửa, con cũng thích, kén cá chọn canh, phải người này tốt cũng là người kia được, ông cũng chưa từng để ý. Bây giờ, con mình đều cảm thấy ai ai cũng thích mình, ngay cả Mộ Dạ Lê cũng thế sao? là…. Hơn nữa, con mình còn cái gì mà vợ người ta xấu xí chịu được…. Vừa nãy người khác chưa thấy qua, Mạc lão ông đây chính là nhìn thấy ràng, kia xinh đẹp tựa tiên nữ, còn phải là Mộ thiếu phu nhân sao, sao giống như lời con mình . Con mình cũng biết xấu hổ. Mạc lão gia nhanh nén cục tức giận xuống, nhìn người xung quanh cùng vẻ mặt giận dữ, xấu hổ của Mạc Lăng Thanh. “Lăng Thanh, con sao thế này, con làm gì thế hả?” “Sao vậy daddy?” Mạc Lăng Thanh có chút tức giận, giọng điệu vô cùng khó nghe. “Sao vậy, chẳng lẽ daddy cũng thấy con xứng với ta sao? Hay là cảm thấy con bằng bà vợ xấu xí của ta?” Vì cớ gì mà người xấu xí bởi vì hôn ước mà được gả cho Mộ Dạ Lê, được? “Được rồi, ai với con, vợ Mộ Dạ Lê là đồ xấu xí, còn con đẹp, con là tốt nhất, con đúng là…” “Daddy, sao cha lại có thể như vậy!” Mạc Lăng Thanh hừ hừ, lại thấy người xung quanh nhìn mình, càng vì mình bị người ta nhìn thấy màn vừa rồi mà thêm tức giận. Quá mất mặt. Đặc biệt là bây giờ, ánh mắt họ vẫn là cười nhạo, làm như , nhìn , Mộ Dạ Lê còn lạ gì loại người như . ta lại bất chấp, chạy nhanh trong lòng thầm nghĩ, vợ của Mộ Dạ Lê phải ? ra để tôi muốn xem là thần thánh phương nào. là dám động đến Mộ Dạ Lê, vợ ta, đồ quê mùa quyền thế, còn dám động sao? Có lẽ ta cũng dám chống lại Mạc gia, Mạc Lăng Thanh làm cái gì, ta còn phải là ngoan ngoan chịu đựng sao. Sau đó. Mộ Lăng Thanh trực tiếp qua. “Vừa rồi, Mộ thiếu phu nhân có phải là đến đây hay ?” “Dạ, tiểu thư.” “Ở đâu?” “Khi nãy hình như mới vào trong, a, ra tới rồi.” Mộ Lăng Thanh đưa mắt nhìn qua.
323. Con người tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp. Khi Diệp Chanh ra đến, kéo kéo váy mình, lập tức nghe thấy có tiếng . ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt của Mạc Lăng Thanh. Mạc Lăng Thanh sửng sốt. Bóng hồng xinh đẹp, đẹp, hơn nữa, diện mạo diễm lệ, lại mang theo khí chất khí. Có người quá diễm lệ ngược lại làm người càng thêm tục khí. Nhưng là lại mang cảm giác thời thượng vô cùng, chút nào làm người cảm thấy quên mùa. Quả , nguyên chủ trước kia diện mạo rất là quê mùa, chính là bởi vì khí chất quê cha đất tổ, cho nên nhìn là thấy quê rồi, khu khi thay đổi, khí chất thay đổi rất lớn, nhìn kiểu nào cũng có vẻ quê nữa. giá này, so với tam tiểu thư Mạc gia đẹp hơn nhiều. Có người lén lút trộm ra xem náo nhiệt, ở sau nhìn, khỏi nghĩ. Khó trách vừa rồi, Mộ Dạ Lê người ta cũng lười nhìn ta. “Cái này là Mộ thiếu phu nhân mà Mạc tam tiểu thư luôn miệng người ta là đồ vô cùng xấu xí, ai ngờ….” “Ha ha, nếu Mộ thiếu phu nhân xấu xí, ta là gì?” “Tôi cũng thấy vậy, người ta ràng là xinh đẹp hơn ta nhiều.” Mạc Lăng Thanh nhìn Diệp Chanh, kiêu căng ngạo mạn bước qua. Vòng quanh Diệp Chanh vòng, thấp cao nhìn lượt, nhìn qua rất giống nữ vương nhìn kẻ hầu của mình. Chỉ là, phong thái của Diệp Chanh, nhìn ta cũng phải là dễ tuỳ tiện khinh bỉ được đâu. “ là Diệp Chanh phải ?” Diệp Chanh có thể cảm giác được địch ý, cười nhạt “ sai.” “Lúc gả đến Mộ gia, có phải cũng nghe qua truyền thống liên hôn của hai nhà cho nên mới cưới hay ?” A, lại là vì Mộ Dạ Lê mà đến. Diệp Chanh càng cười lạnh nhạt hơn “Là cũng có như vậy.” “Đúng vậy, bằng , cho rằng, như mà có thể gả cho Mộ Dạ Lê sao? có thể giúp được gì cho Mộ Dạ Lê? Tôi cũng là tò mò, ràng là biết nhưng còn đồng ý gả cho ta, da mặt cũng đủ dày , nếu mà là tôi, tôi thậm chí còn còn thấy thẹn, mà vậy mà chút hổ thẹn cũng có.” Diệp Chanh cười ha ha “ còn thấy thẹn, sao tôi phải thẹn?” “… Ai cho lá gan để dám như vậy, có biết tôi là ai ?” “Biết, mặt là viết rành rành kìa.” Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt đầy châm chọc nhìn mặt ta. “Vậy …” “Là người tự cho là đúng, là loại đàn bà đê tiện muốn cho đàn ông có gia đình nha, loại phụ nữ này ở nước Z chúng tôi có cái tên đặc biệt lắm.” Diệp Chanh lạnh nhạt “Gọi là tiện nhân.” “… cũng dám….” Mạc Lăng Thanh tức quá lao thẳng đến. Diệp Chanh cười, loại phụ nữ còn biết xấu hổ chạy đến nơi này tìm kiếm chuyện? thậm chí là lười cân não với với loại đàn bà như thế này. thấy ta lao đến, nhúc nhích, ngay khi ta sắp lao đến trước mặt mới lắc mình né tránh. Mạc Lăng Thanh hoàn toàn có phản ứng lại, liền thấy như tránh gió. Sao có thể, tốc độ của người sao lại nhanh đến như vậy Nhưng mà Diệp Chanh nhướng mày, dưới chân hơi động…. Cả người Mạc Lăng Thanh liền ngã sấp mặt đất. “A……” ta nằm sấp mặt đất, miệng va mạnh vào mặt đất, hàm trăng rơi mất hai cái. ta bụm mặt, thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chanh, nức nở khóc lóc, giọng vô cùng được ràng, “, dám làm càn, cả gan làm loạn, cũng dám động đến tam tiểu thư Mạc gia, cho rằng Diệp gia , cái đồ quê mùa như , có tư cách gì, có bản lĩnh gì mà đụng đến tôi? Hôm nay tôi nhất định phải cho trả giá lớn.” “Ha? Tư cách? Bản lĩnh?” hừ cái, trực tiếp kéo Mạc Lăng Thanh đến “Con người của tôi, ghét nhất chình là bị người ta uy hiếp.” xong, trực tiếp mang Mạc Lăng Thanh, ấn vào cái chậu trước mặt. “A……” 324. Tôi nghĩ là người nào đó đến giành ông xã của tôi. Mạc Lăng Thanh ở trong nước phát ra thanh mơ hồ. Diệp Chanh đưa tay kéo người ra. Mạc Lăng Thanh mặt trang điểm lem luốc, vội vàng hít thở. Diệp Chanh lại lần nữa ấn người vào nước, nước mắt của Mạc Lăng Thanh cùng nước trong chậu hoà vào nhau. Người xung quanh nhất thời đều cảm thấy, Mộ thiếu phu nhân đây là… Điên sao! Đây chính là tam tiểu thư Mạc gia đó. Diệp Chanh cùng Diệp gia, ở thủ đô nước Z ngay của mặt bàn còn lên được, huống chi là đến nước Ý. Lặp lại hai lần, Diệp Chanh mới chịu kéo tiểu thư mềm yếu này ném sang bên. Còn non lắm, nhịn được muốn chơi ta mấy vố. Diệp Chanh lau nước tay, nhìn Mạc Lăng Thanh mặt đất, nửa người ướt đẫm, kinh hoảng thất thố, nửa ngày mới mở được đôi mắt sưng to, nhìn Diệp Chanh trước mặt như thể nhìn ác ma. cho nàng là đồ nhà quê nhát gan, sợ phiền phức có đúng ? Yếu ớt như vậy, Diệp Chanh đều đành lòng lại lăn ta vài lần nữa đâu. Mạc Lăng Thanh thở hổn hển mấy hơi, đưa cánh tay ướt đẫm ra, chỉ vào mặt Diệp Chanh, bộ đội trời chung “Diệp Chanh, dám đối xử như vậy với tôi, hôm nay, hôm nay đừng nghĩ mà hoàn hảo ra khỏi nơi này.’ Người bên cảnh lập tức nhịn được kinh hãi. “Thảm rồi, Mạc tam tiểu thư nổi giận rồi, Diệp Chanh này, cũng lớn gan.” “Đúng vậy, vẫn còn ở Mạc gia, Diệp Chanh chính là muốn thảm rồi.” “Nhưng người ta cũng là vợ cũng Mộ Dạ Lê đó.” “Thế lúc Mạc gia lớn như vậy, Mộ Dạ Lê sao lại vì Diệp Chanh mà đắc tội với người ta.” “Đúng vậy, Diệp Chanh nghe là đến từ nông thôn, có lẽ biết thế lực của Mạc gia lớn bao nhiêu đâu, cho nên mới đùa bỡn Mạc Lăng Thanh , lát nữa khi biết, còn phải là bị hù chết.” “Nhìn Mạc tam tiểu thư kia, ha ha ha, cũng là quá mất mặt, muốn cướp chồng người ta, kết quá bị người ta đánh dìm vào nước, nhìn dáng vẻ ta kìa.” Mạc Lăng Thanh có thể nghe được lời bàn tán xung quanh, tuy rằng nghe là bàn tán chuyện gì, chính là vẫn cảm thấy, đời này ta chưa từng mất mặt như vậy bao giờ. Lúc này ta khóc ra nước mắt, nhìn người bên ngoài hoảng loạn chạy đến, nhìn thấy cha mình đến, mới đối với bên kia, uỷ khuất khóc rống lên. “Daddy, cha phải làm chủ cho con, cha phải giết chết con này cho con.” Diệp Tử lúc này cũng chạy đến. Nhìn cảnh này, đầu liên là vô cùng sửng sốt. Kinh ngạc nghĩ, Diệp Chanh… Sao lại to gan như vậy, thế mà lại đem Mạc lăng Thanh … Lăn lộn thành thảm như vậy. Vừa nãy thấy Mạc Lăng Thanh đến, còn nghĩ Diệp Chanh chắc chắn là bị ta xử lý, ai ngờ… Nhưng mà Diệp Tử lại lập tức thấy vui vẻ. chạy nhanh đến bày ra vẻ mặt quan tâm với Diệp Chanh, cố ý hù doạ “Diệp Chanh, em… Em gây hoạ lớn rồi, đây là tam tiểu thư Mạc gia, em biết Mạc gia có thế lực lớn thế nào phải , bây giờ có ba mẹ ở đây, đều phải cúi đầu trước người ta, em sao lại như vậy chứ?” Diệp Chanh thầm nghĩ, các người muốn cúi đầu, chưa chắc tôi cũng phải cúi đầu. Mạc gia sao, biết còn ít đâu. Đặc biệt là ở nước Ý này, ở Châu Âu, muốn lớn mạnh như thế, đen mới là lạ đó. Lúc này, Mạc Hàn Băng nhìn thấy cảnh này, cũng là sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn Diệp Chanh còn đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, “Mộ thiếu phu nhân, có phải nên giải thích chút với tôi hay ?” Diệp Chanh “ ta là ai?” Phốc, đúng là biết ta là ai? Mạc Hàn Băng , “Là con thứ ba của tôi.” “A, vậy xin lỗi, tôi đúng là biết, tôi chỉ biết là có người đàn bà chạy đến với tôi, tôi xứng với chồng tôi, tôi tưởng là tiểu tam nào đó biết xấu hổ, chạy đến giành ông xã của tôi, cho nên nhất thời liền động thủ…. “……”
325. Là do tôi nuông chiều mà thành, được sao? Lời này ra càng làm mặt Mạc Lăng Thanh thêm hồng. Phía sau, mặt Mạc Hàn Băng cũng phát lạnh, đứa con này của ông… là ném hết mặt mũi ở nhà. Chính là, Mộ thiếu phu nhân này làm trò trước mặt nhiều người, lại như vậy, là cũng cho họ mặt mũi. Rồi sau đó… Khi Mộ Dạ Lê đến, chính là nhìn thấy màn như vậy. Mộ Bát ở phía sau nhì, phu nhân nhà mình… Đem Mạc tiểu thư xử lý a. là, nhìn ngược như vậy, chỉ là … Tiên sinh nhà mình có nổi giận đây? Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiên sinh nhà mình. Trái tim của cậu cũng bị kéo lên. Lúc này lại nghe thấy phu nhân bỗng nhiên câu như vậy. Đôi mắt Mộ Dạ Lê lập tức sáng ngời. Sau đó, mặt mày hớn hở cấp tốc chạy đến. Mộ Bát sửng sốt, đây là bị nghẹn gì biết? Não xoay vòng, nhớ lại chút. Phu nhân , ta tưởng đó là tiểu tam biết xấu hổ nào đó, chạy đến giành ông xã với tôi, cho nên liền động thủ…. Tiên sinh nhà mình phải vì câu này mà nhảy thẳng sang bên ấy … Tiên sinh nhà mình…. Sao càng ngày càng ấu trĩ, càng ngày càng dễ dụ thế này… Lúc này Mộ Dạ Lê qua. Theo ánh mắt của mọi người, lập tức đến trước mặt của Diệp Chanh. Diệp Tử nhìn thấy, vội “Dạ Lê, đều là do em trông chừng Diệp Chanh, bây giừo em ấy gây chuyện….” Mộ Dạ Lê cũng nhìn Diệp Tử. Phía trước, Mạc Lãnh Hàn, với vẻ mặt kích động, “Cháu trai, cháu nhìn , này… Sao lại thế này…” Mộ Dạ Lê nhìn nhìn Diệp Chanh, đem người kéo ra sau lưng mình, mới nhìn phía trước , “Diệp Chanh phải , ấy hiểu lầm người ta đến cướp ông xã mình, đây là muốn giữ tôi mà.” “……” Đây là có ý tứ gì? Người xung quanh cằm đều muốn rớt cả ra ngoài. Mạc Lãnh Hàn cũng vô cùng kinh ngạc “Cậu… Giữ chồng sao lại có thể ra tay.” “Ra tay làm sao?” “Cậu nhìn … Cậu nhìn xem ta rốt cuộc là bộ dạng gì, xuất thân từ gia đình bình dân, mới thô lỗ như vậy.” “Bác trai, bác hiểu lầm rồi.” Mộ Dạ Lê chậm rãi . “Hiểu lầm cái gì?” Mạc Lãnh Hàn cho rằng phải xin lỗi. Lại nghe Mộ Dạ Lê “Này cùng xuất thân bình dân liên quan, cái chính đó là…” “Là cái gì?” “Là do tôi nuông chiều mà thành.” Phốc. Người xung quanh thiếu chút nữa là nôn ra hết. Diệp Tử thể tin được mà nhìn Mộ Dạ Lê. Mạc Lãnh Hàn giận tím mặt. đất, Mạc Lăng Thanh nghe xong, càng ôm mặt khóc tu tu. Người chung quanh nhất thời chỉ cảm thấy, Mộ Dạ Lê là … Quá bá đạo! Mộ Bát ở phía sau muốn vỗ tay, tiên sinh nhà họ … là rất nuông chiều phu nhân. Diệp Chanh đơ người, khỏi nhìn . Mộ Dạ Lê này…. thế làm lòng nàng nở hoa, biết là, loại khiêu khích vô hình này, rất khó để người nắm bắt sao? Nhưng người ta nghĩ nghĩ, đúng vậy, sống chết liền giữ chặt Mộ Dạ Lê, bạn còn có cửa sao? Cùng Mộ Dạ Lê trở mặt sao? Cũng là muốn qua mặt Mộ gia à? Người ta gia nghiệp khổng lồ , giàu nứt vách cả nước bì được, thần bí khó lường, người như vậy, mượn lá gan cũng ai dám đánh lên. Mạc Lăng Thanh khóc lóc với cha mình “Daddy…” Mạc Lãnh Hàn chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn con mình. là, sớm mà nghe, bây giừo, quá mất mặt. Mạc Lăng Thanh bị trừng thở được. Mọi người hâm mộ Diệp Chanh thôi, có người đàn ông như vậy bảo vệ… Chẳng phải là muốn xen ngang? 326. Bước hẹn hò đầu tiên là gì? Có Mộ gia bảo vệ, đời này ai còn dám lời nào với ? Liền tự nhiên còn ai dám cái gì. Diệp Chanh bị Mộ Dạ Lê nắm tay kéo ra ngoài. Mộ Dạ Lê mỉm cười nhìn Diệp Chanh. “Sao vậy? Sao nhìn em?” Diệp Chanh thấy quái quái, sờ sờ mặt mình. Mộ Dạ Lê “Ừ, biểu vừa rồi tệ.” Đặc biệt là câu kia, tôi nghĩ là tiểu tam biết xấu hổ nào chạy đến cướp ông xã tôi. “……” Gì mà còn biểu tệ chứ? Diệp Chanh “Vậy bây giờ sao?” “Bỏ , tham dự tiệc nữa, ra ngoài dạo chơi, em còn chưa đến Ý lần nào, đưa em dạo khắp La Mã.” Bữa tiệc cũng cần tham gia nha… Mộ Dạ Lê “Sao nào, em vui à, còn muốn vào bên trong?” “A, , đương nhiên là theo đại Boss rồi, nơi này có gì tốt đâu, thôi.” Diệp Chanh nhanh chóng cười nịnh nọt với , tiệc tối có gì tốt đâu mà tham gia. Ra đến bên ngoài. Mộ Dạ lê “Em muốn nơi nào?” “Em á, tuỳ thôi, đâu cũng được.” Mộ Dạ Lê có chút biết là sao, biết phải làm gì mới tốt. rốt cuộc cũng đâu có kinh nghiệm cùng con dạo chơi đâu. Nghĩ nghĩ liền thầm lấy điện thoại ra, lên mạng tìm tòi. Cùng con hẹn hò, những nơi nào? Liền có câu trả lời thứ nhất, làm đơ chút. “Con a, ra ngoài chình là ăn, vừa ăn vừa dạo chơi, dạo phố trước rồi lại ăn, lại đến khách sạn, liền có thể bắt đầu cuộc sống happy về đêm.” Câu cuối cùng, bắt đầu sống về đêm kia… Ừ, hợp ý mình. lặng lẽ cất điện thoại, với “bằng qua kia dạo .” chỉ chỉ vào khu buôn bán bên kia. Diệp Chanh , phải chứ, Mộ Dạ Lê còn có chuyện dạo khu buôn bán như vậy sao. Diệp Chanh gật gật đầu “Được, được được á.” Khu buôn bán kia, xem ra hẳn là nơi tập trung ít nhãn hiệu lớn đâu, xa xa còn có thể nhìn thấy bảng hiệu LV Chanel lấp lánh. Mộ Dạ Lê “ thôi.” Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh vào khu buôn bán, bên trong rộn ràng náo nhiệt, người tính ra ít, mấy thương hiệu lớn đều có nhóm người. Ngày thường Diệp Chanh sao lại đến nơi này, làm việc ở tổ chức, cũng có cơ hội nào mang túi ra ngoài, mặc quần áo này nọ, Diệp Chanh nhìn cũng là thấy mới lạ. Hai người vào cửa hàng, lại để ý, người nhiều, các tiếp người còn kịp, nhìn dáng vẻ của Diệp Chanh, chỉ cảm thấy đây lại là đôi vợ chồng Châu Á du lịch, vào xem chút, chứ chưa chắc mua. Hai người thay đổi quần áo đơn giản, lại nhìn ra nhãn hàng, nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn cái, lại hoàn toàn giống với các nhãn hàng lớn bày bán ở đây vì thế cũng quan tâm đến họ. Diệp Chanh nhìn cùng người đàn ông bên cạnh “Oa, Y Sâm, cái này đẹp, em muốn mua cá này có được ?” Người đàn ông bên cạnh nhìn giá cả, gần bốn ngan euro, liền nhíu mày “Xem cái khác , thấy cái này hợp với em.” có chút suy sụp, vui dẫu miệng. Mộ Dạ Lê nhìn thấy, xem ra con gai đều thích mấy cái này nọ nha. Vì thế quay đầu với Diệp Chanh “Có thích cái nào ?” Diệp Chanh nhìn lướt qua, “Ách, cái nào cũng thích.” Nhưng mà có hứng nghiên cứu quá lớn với mấy thứ này, chỉ cảm thây mỗi cái đều nhìn xinh đẹp. Đặc biệt là giá cả, tại với mà đều là giá trời, mấy thứ này giá như vậy, thấy sao cũng đẹp. Dân tình copy nếu có lấy vui lòng free đừng thu phí, đừng ăn đầu cổ editor nghiệp dư chúng tôi, cảm ơn nhiều.