1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 42.2

      “Cái gì!!!” Khâu Hằng phẫn nộ nhìn người đàn ông, lúc này khuôn mặt tràn đầy vết thương nhìn hết sức đáng thương của ông ta trong phút chốc trở nên bỉ ổi.

      Người đàn ông cũng ngờ Trần Ngư như vậy, lập tức nghẹn hơi trong ngực cách nào thoát ra.

      Trần Dương nghe xong, lại có người dám sàm sỡ em , đột nhiên quay đầu nhìn chòng chọc vào cái đầu heo kia, ngực thở hổn hển, ngay trước mặt người đàn ông đem lon nước trong tay bóp dẹp lép.

      “Đưa ông ta về sở!” Trần Dương quay người, kéo Trần Ngư lên xe cảnh sát trước.

      Khâu Hằng móc còng tay, trước ánh mắt thể tin của người đàn ông, còng tay ta lại đưa lên xe.

      “Tôi làm gì ta hết!” Lúc này người đàn ông mới nhớ ra chuyện phản đối.

      “Vậy tại sao em ấy đánh ông?” Khâu Hằng hỏi.

      “…” Vấn đề này chỉ Trần Ngư khó trả lời mà người đàn ông cũng trả lời được.

      Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng cục cảnh sát, Trần Dương với sắc mặt khó coi đằng trước, Trần Ngư chột dạ theo sau, Khâu Hằng thô bạo lôi kéo người đàn ông về phía văn phòng làm việc của cục cảnh sát.

      “Rầm!” Trần Dương cầm súng lục đập xuống bàn làm các đồng nghiệp trong phòng cũng run lên cái.

      “Lão đại làm sao thế?” Có người vụng trộm đến hỏi thầm Lâu Hằng.

      “Kia là em của lão đại.” Khâu Hằng hất hất cằm về phía Trần Ngư.

      “Là người lần trước mời chúng ta ăn sáng ý hả?” Lần trước, khi Trần Ngư rời khỏi phòng nghỉ công vụ của Trần Dương, mua mười mấy phần ăn sáng cho mọi người, những người ở đây vẫn còn nhớ kĩ.

      “Ừ.” Khâu Hằng xong, dùng sức kéo người đàn ông “Thằng cha này lại dám sàm sỡ em của lão đại, bị tôi bắt quả tang luôn.”

      “Mẹ kiếp, ông chán sống hả?” Vị cảnh sát nhiệt tình định đưa tay dạy dỗ người đàn ông nhưng chợt phát ta quá thảm rồi, thế là yên lặng bỏ tay xuống, giọng hỏi “Lão đại xuống tay hả?”

      “Lão đại của chúng ta là người nghiêm chỉnh nhất, sao có thể tùy tiện đánh bị thương nghi phạm, là em Trần Ngư ra tay.” Khâu Hằng cũng giọng trả lời.

      Khâu Hằng và vị cảnh sát nhiệt tình cùng quay đầu nhìn về phía Trần Ngư, Trần Ngư chột dạ, mỉm cười trở lại.

      hổ là em của lão đại!” Vị cảnh sát yên lặng dựng ngón tay cái lên.

      Khâu Hằng rất tán thành gật đầu.

      Nghe toàn bộ lời bàn tán, người đàn ông nhịn được trợn trắng mắt.

      Lúc này, Trần Dương từ giữa phòng ra, áo khoác cởi ra, mặc áo thun xanh navy, đập folder tài liệu cái chát lên bàn, quát “Cậu thất thần gì đó, đem người lại đây!”

      Khâu Hằng giật nảy người, kéo giật người đàn ông qua, dúi ta ngồi lên ghế “Ngồi xuống!”

      Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Khâu Hằng, dường như muốn “Sao cậu dám đối xử với tôi như thế”.

      “Nhìn cái gì, ông ngoan ngoãn cho tôi.” Khâu Hằng vung tay, phát đập lên trán người đàn ông, ai bảo ông dám sàm sỡ em Trần Ngư.

      Hai mắt người đàn ông vằn đỏ, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến ta.

      “Thi Thi, em cũng ngồi xuống !” Trần Dương nhìn về phía em nhà mình, dáng vẻ hoang mang lo sợ thế kia chắc chắn là sợ lắm đây.

      “Vâng.” Trần Ngư vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Trần Dương lật cặp tài liệu, trầm giọng hỏi “Tên gì?”

      “…” Người đàn ông trả lời.

      “Tên?” Trần Dương lên giọng.

      “…” Người đàn ông tiếp tục im lặng.

      “Hỏi tên ông đó!” Khâu Hằng lại cho cái tát tới.

      Đột nhiên người đàn ông quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Khâu Hằng. Từ khi ta làm Thiên Sư, có người thường nào nhìn thấy ta mà cung kính, làm gì có ai dám đối xử với ta như vậy!

      “Nhìn cái gì vậy, hỏi tên của ông đó!” cái tát nữa lại được Khâu Hằng vung lên.

      …” Ngón tay người đàn ông vừa động liền cảm giác được nguồn linh lực vô cùng thuần khiết chấn động, dừng lại việc niệm chú, quay đầu nhìn Trần Ngư.

      Quanh thân Trần Ngư tỏa ra nguồn linh lực thuần khiết, trong mắt là cảnh cáo nhìn ta.

      Bài vị của Ma Vương vỡ, tạm thời thể triệu tập Ma Vương, linh lực của con nhóc này , ta chưa chắc đánh thắng được, cảnh sát đều bên phe con nhóc này, xem ra hôm nay ta đành phải nhận thua.

      “Kỳ Trường Minh!” Người đàn ông cắn răng phun ra ba chữ.

      “Khi nào, ở đâu, tại sao lại sàm sỡ em tôi?” Trần Dương xong, cây bút trong tay cũng ‘rắc’ cái gãy đôi.

      “…” Trong đầu Kỳ Trường Minh muốn phun ngụm máu, mẹ nó, sàm sỡ em ta khi nào chứ??

      Trần Ngư chột dạ cúi đầu, đập vào mắt người ngoài là thương tâm, khổ sở muốn khóc.

      “Thành khai báo, nhanh lên!” Lòng đầy căm phẫn, Khâu Hằng lại cho cái tát giáng xuống, tên đàn ông luống tuổi bỉ ổi, dám sàm sỡ mười tám tuổi, ghê tởm!

      ==

      Khi Trần Ngư rời khỏi cục cảnh sát trời tối, Trần Dương tự mình lái xe đưa Trần Ngư về đại học Đế Đô.

      , em vào trường đây.” Trần Ngư mở dây an toàn, định xuống xe.

      “Thi Thi.” Trần Dương gọi “Sau này ra ngoài phải cẩn thận chút.”

      , yên tâm, em rất giỏi đó, để mình chịu thiệt đâu mà.” Trần Ngư .

      Trần Dương nghĩ đến hình ảnh Kỳ Trường Minh người đầy vết thương, hình như lo lắng của mình hơi thừa phải.

      “Em sắp nghỉ đông rồi hả?” Trần Dương lại hỏi.

      “Vâng, em thi hết học kỳ trong hai tuần, sau khi thi xong nghỉ.” Trần Ngư .

      “Thi cho tốt, nếu rớt môn nào, mua cho em bộ máy tính mới.” Trần Dương xoa xoa đầu Trần Ngư.

      Trần Ngư gật đầu cười cười, xuống xe, chờ trai nhà mình xa, tức giận đứng dậm chân “Kỳ Trường Minh đúng , nếu tôi có được máy tính, tôi để ông yên đâu.”

      Trần Ngư phát tiết xong, định về phía trường học, kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với khuôn mặt trắng bệch của hồn ma, làm suýt chút nữa rút bùa trừ ma ra.

      “Trần Thiên Sư, là tôi, là tôi.”

      Trần Ngư định thần lại, cuối cùng nhận ra là sắc ma nữ “ ra là , sao lại biến thành ác ma rồi?” Trần Ngư nhíu mày nhìn oán khí quanh thân ma nữ.

      “Lúc đầu tôi định biến thành ác ma sức mạng tăng lên.” Sắc ma nữ có chút hiu quạnh, .

      “Đầu đất!” Trần Ngư định trách mắng ma nữ mấy câu nhưng chợt nhớ đến lúc chiều ta kịp thời ‘gợi ý’ cho mình, vì thế hỏi “ tìm tôi có chuyện gì?”

      Ai ngờ Trần Ngư vừa xong, ma nữ chợt quỳ xuống làm Trần Ngư bị hù lùi ra sau hai bước.

      làm gì vậy, mau đứng lên .”

      “Trần Thiên Sư, cầu xin cứu chúng tôi .” Sắc ma nữ cầu khẩn.

      “Tôi rồi, tôi …”

      “Tôi biết, chúng ta quen biết mà tôi lại mặt dày cầu xin giúp đỡ chúng tôi là đúng, nhưng chúng tôi biết có cách nào.” Sắc ma nữ cầu khẩn “Chỉ cần cứu chúng tôi, sau này khi có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi tuyệt đối từ. Chúng tôi biết là phải có trả giá nhưng chúng tôi đều là hồn ma, có tiền tài trong người, ngoại trừ Hướng Nam có mấy món đồ cổ chôn cùng …”

      Đồ cổ? Mắt Trần Ngư đột nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối xuống “ phải là tôi muốn giúp , nhưng bên cạnh Kỳ Trường Minh có con Ma Vương làm tay sai, tôi đánh lại.”

      “Vậy …” Sắc ma nữ nghĩ nghĩ rồi thêm “Vậy có thể làm Hướng Nam rời khỏi ngõ , chỉ cần chúng tôi rời khỏi ngõ tên kia dễ tìm được chúng tôi.”

      “Vậy để tôi thử chút coi.” Ai, mình quả nhiên là dễ mềm lòng mà, Trần Ngư bất đắc dĩ nghĩ.

      Trần Ngư lần nữa theo sắc ma nữ đến ngõ , lúc này trong ngõ , ác khí tan , Hướng Nam ôm Tiểu Khang đứng ở đầu ngõ trầm mặc nhìn Trần Ngư, mặt còn vẻ kiêu căng như lúc đầu.

      Cậu ta khom lưng về phía Trần Ngư “Cám ơn ngài!”

      “Đừng, tôi chỉ đồng ý đến đây xem chút thôi, cũng chưa chắc thành công.” Trần Ngư vội né tránh.

      “Hôm nay, cám ơn ngài cứu chúng tôi.” Hướng Nam .

      Từ trước đến nay, Trần Ngư ‘ăn mềm ăn cứng’, hơi lúng túng sáng chuyện khác, nhìn cậu nhóc trong ngực Hướng Nam hỏi “Cậu nhóc sao rồi?”

      “Bị tên kia làm bị thương, Tiểu Khang thể đầu thai cũng do ta dở trò.” Sắc ma nữ đứng bên cạnh .

      “Để tôi xem chút.” Trần Ngư nghe xong tò mò tới.

      Hướng Nam buông Tiểu Khang ra để cho Trần Ngư quan sát tỉ mỉ Tiểu Khang. Trần Ngư quan sát lúc, sau đó vươn tay để lên phía trán của cậu nhóc, luồng linh lực nhàng từ ngón tay tràn ra, từ từ chảy vào cơ thể Tiểu Khang. Trong chốc lát, hình bóng Tiểu Khang chập chờn trở nên nét hơn.

      Khi linh lực lưu chuyển toàn thân Tiểu Khang, Trần Ngư phát mu bàn tay phải của Tiểu Khang có hình vẽ màu đỏ.

      “Ấn câu hồn?” Trách được phủ thu, dán ấn câu hồn lên hồn ma là đánh dấu hồn ma đó có chủ, nhất định phải được chủ nhân đó đồng ý mới được đầu thai.

      Trần Ngư thu hồi tay để trán Tiểu Khang, sau đó lại duỗi tay chỉ vào hình vẽ ấn câu hồn, linh lực theo hình vẽ ấn chảy vào, khoảng phút sau, linh lực từ từ cắn nuốt hết dấu vết của ấn câu hồn.

      “Cám ơn ngài!” Hướng Nam thấy hồn thể của Tiểu Khang khôi phục bình thường lại lên tiếng cám ơn Trần Ngư.

      “Mặc dù tôi hóa giải ấn câu hồn người nhóc ma, nhưng hồn thể của nó bị thương, cần phải tĩnh dưỡng thời gian, nếu phủ đầu thai sau này đời đời kiếp kiếp cũng phải chịu ốm đau quặt quẹo.” Trần Ngư .

      “Tiểu Khang có thể đầu thai?” Sắc ma nữ vui mừng .

      “Chờ cậu nhóc tĩnh dưỡng cho khỏe .” Trần Ngư nhắc lại.

      “Vậy là tốt rồi, cám ơn ngài.” Hướng Nam vô cùng vui mừng, bên cạnh sắc ma nữ cũng rất phấn chấn.

      Trần Ngư sợ có người oán hận nhưng lại sợ người khác cứ tạ ơn , thể quen với chuyện Hướng Nam bỗng trở nên khách khí với , thế là vội vàng sang chuyện khác “Đúng rồi, sao cậu lại rời khỏi ngõ được?”

      Hướng Nam dừng lại chút, đem Tiểu Khang đưa qua cho sắc ma nữ, rồi sau đó, nhấc hai tay lên, lập tức tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên tiên tục, bốn sợi dây xích to bỗng nhiên xuất dưới ánh đèn đường lờ mờ.

      “Khóa xích hồn?” Trần Ngư kinh ngạc kêu lên tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy khóa xích hồn to như thế.

      “Trần Thiên Sư, có biện pháp nào cởi bỏ nó ?” Sắc ma nữ sốt ruột hỏi.

      “Theo lý thuyết, khóa xích hồn chỉ cần chém đứt là được, nhưng dây xích này quá lớn, giờ tôi vẫn chưa đủ năng lực.” Trần Ngư khó xử .

      “A?” Sắc ma nữ nén nổi thất vọng.

      sao đâu, bây giờ Tiểu Khang an toàn rồi, bị tên kia cưỡng chế nữa, có rời khỏi đây được hay cũng quan trọng.” Ngược lại, Hướng Nam rất nhàng .

      Trần Ngư trầm ngâm lát, rồi hỏi Hướng Nam “Cậu chết được bao lâu rồi?”

      “Chắc khoảng sáu trăm năm.” Hướng Nam trả lời.

      “Đồ cổ chôn cùng cậu có bao nhiêu món?” Trần Ngư lại hỏi.

      nhiều lắm, chắc khoảng hai mươi món!” Mặc dù Hướng Nam biết tại sao Trần Ngư lại hỏi vậy, nhưng vẫn thà trả lời.

      Đồ cổ sáu trăm năm, khoảng hai mươi món, vậy là được bao nhiêu tiền? Trần Ngư móc điện thoại ra, lại câu ‘chờ tôi chút’, rồi chạy qua bên gọi điện thoại.

      “Thi Thi?” Lâu Minh đặt bút xuống.

      Ba, đồ cổ sáu trăm năm, có hai mươi món, đáng giá nhiều tiền ạ?” Trần Ngư hưng phấn hỏi.

      “Đúng là rất đáng giá đó.” Lâu Minh trả lời.

      Ba, em chia cho nửa.” Trần Ngư cao hứng cho em mượn thanh kiếm đồng dùng chút.”


      Tác giả có lời muốn :

      Trần Dương: Hôm qua chúng ta bắt nhóm xã hội đen đánh nhau đúng nhỉ?

      Khâu Hằng: Vâng, đúng thế.

      Trần Dương: Đem thằng cha kia nhốt chung vào đó .

      Mắt Khâu Hằng sáng lên: Vâng, lão đại.

      ==
      Ba biết Thi Thi là Thiên Sư nên biết chẳng có chuyện Thi Thi bị sàm sỡ đâu. Nhưng có người 'báo thù' cho Thi Thi nè.

    2. meomy1

      meomy1 New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      Lỡ mất tem cố lên b ơi. quá xá ❤️❤️
      haimap2346 thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tiểu Thi Thi à . Đến hồn ma mà cũng lừa gặt người ta vậy là tốt nhen . Tiểu Thi Thi nên gạt tiền của 3 kìa =D]]]]]]~
      haimap2346 thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. trai Dương là soái khí a~
      Ta cần có người sáng giá như vậy, ta chỉ cần trai 10 điểm như vậy thôi. Mà tiếc thay ta lại có bà chị hãm đời, đánh nhau từ bé đến lớn :yoyo44::yoyo36::yoyo36:
      LinhLiLihaimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương nào cũng dài quá dài, post nóng nên có chỗ nào còn sai sót các nàng góp ý nha!

      Chương 43: Tôi cũng là Thiên Sư?



      Trần Ngư cúp điện thoại, quay vào ngõ , dưới ánh mắt chờ đợi của Hướng Nam và sắc ma nữ, “Tôi nhờ người mượn món pháp khí (vũ khí có pháp thuật), chờ người ta đem đến, để tôi thử coi có chặt đứt được khóa xích hồn này .”

      Khóa xích hồn là do Thiên Sư dùng thuật pháp và linh lực của bản thân hóa thành, khóa lại hồn phách của ác ma, chính xác chính là đọ sức giữa linh khí và sát khí. Linh lực mạnh, xích khóa hồn tất nhiên là có thể khóa được hồn ma, nhưng trái lại, nếu sát khí mạnh sao?

      Trần Ngư nghĩ sức mạnh của nguồn sát khí người Ba nhà mình có thể tương đương với nhà máy năng lượng nguyên tử, nhịn được muốn cười to ba tiếng. Sao lại thông minh như vậy chứ, là giỏi quá à. Cái thanh kiếm đồng kia hấp thu sát khí người Ba nhiều như vậy, chặt khóa xích hồn này chắc chắn là có vấn đề gì, ha ha …

      “Vậy … vậy lúc nào mới có thể làm được?” Nữ sắc quả nôn nóng hỏi.

      “Món pháp khí đó là di sản văn hóa khảo cổ, chắc là phải chờ mấy ngày nữa.” Lúc nãy, Ba đồng ý giúp mượn thanh kiếm đồng, nhưng mà vì nó là di sản văn hóa khảo cổ, lại bị giới huyền học mượn nghiên cứu, cho nên muốn mượn về phải tốn chút thời gian.

      “Đợi mấy ngày cơ á, vậy nếu gã Thiên Sư kia lại đến sao?” Sắc ma nữ sợ hãi .

      sao đâu, mấy ngày tới em mang Tiểu Khang tránh chỗ khác, ở đây mình ta làm gì được đâu.” Hướng Nam .

      “Làm sao có thể có việc gì, bên cạnh ta có Ma Vương đó.” việc lúc ban ngày, sắc ma nữ cũng nhìn thấy, Hướng Nam có thể đối phó với Kỳ Trường Minh nhưng phải là đối thủ của con Ma Vương kia. Nếu Kỳ Trường Minh và Ma Vương đồng thời ra tay Hướng Nam chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

      Tất nhiên là Hướng Nam cũng biết điều này, nhưng ngoài cách đó ra cũng còn cách nào khác.

      cần lo đâu.” Trần Ngư bỗng nhiên “Kỳ Trường Minh bị tạm giữ ở Sở cảnh sát phải năm sáu ngày, vậy cũng đủ cho tôi mượn được pháp khí rồi.”

      “Tạm giữ??” Sắc ma nữ thể tin hỏi “Chẳng lẽ … chuyện ta sàm sỡ bị định tội rồi?”

      “…” Sao mà nghe giống như thực bị sàm sỡ vậy trời, Trần Ngư nghe mà thấy nhức cả trứng.

      ==

      Môn thi ngày mai là Tiếng , mặc dù kỹ năng của Trần Ngư tốt lắm nhưng bài thi đại học môn tiếng Trần Ngư đạt 138/150 điểm, tuy thể là học siêu nhưng để qua được kỳ thứ nhất của đại học vẫn dư sức qua cầu.

      Vì thế, sau khi về kí túc xá, Trần Ngư còn phải thức khuya dậy sớm ôn tập nữa, mà rảnh rỗi lấy điện thoại lên trang web huyền học nhận nhiệm vụ mới.

      Còn có hai tuần nghỉ đông nữa, đến lúc đó có thời gian rỗi cả ngày, nhất định phải thăng tài khoản lên cấp A trước khi kì nghỉ đông kết thúc, sau đó mới có thể nhận các nhiệm vụ cao cấp được.

      “Tích tích”

      “Tích tích”



      Trần Ngư liếc nhìn nhiệm vụ trang web huyền học, báo tin nhắn điện thoại vang lên ngừng. Hôm nay nhóm “Ma quỷ chớ hỏi” náo nhiệt quá vậy.

      Trần Ngư ấn mở tin tức nhóm diễn đàn.

      Hạt đậu ma: Nghe gì chưa? Nghe gì chưa? Có cương thi xuất ở Đế Đô, mà lại còn là cương thi lớn ngàn năm.

      Hạt hoàng liên: thể nào, Đế Đô là vùng đất long mạch hội tụ, thể có cương thi được.

      Hòa thượng rượu thịt: Đúng đó, đúng đó. Với lại Trụ sở chính của huyền học (tổng bộ huyền học) ở Đế Đô mà, ba gia đình lớn của giới huyền học cũng ở Đế Đô, con cương thi nào biết nghĩ mà dám chạy đến Đế Đô.

      Hạt đậu ma: Nghe mới từ phần mộ nào đó chạy đến.

      Hạt hoàng liên: nghe tin này ở đâu?

      Hạt đậu ma: Chú tôi là người ở Đế Đô, ông ấy vừa gọi cho sư phụ của tôi, ông ấy chiều nay trời có sấm sét cảnh báo. Sấm sét giáng xuống, quái xuất . Nhóm mình có đồng nghiệp nào ở Đế Đô , xác nhận chút coi, có phải cũng nghe thấy sấm sét ?

      Phong Hỏa đạo nhân: Tôi cũng nghe thấy.

      Mưa bay tháng ba: Tôi cũng vậy.

      Hạt hoàng liên: sao? Thực là có cương thi kinh động đến thiên giới xuất ở Đế Đô hả?

      Hòa thượng rượu thịt: A di nhờ phúc, vậy bần tăng phải mua vé tàu cao tốc liền, đến Đế Đô xem mới được.

      Phong Hỏa đạo nhân: Khi sấm sét vang lên, la bàn của sư phụ tôi phát nguồn khí vô cùng lớn nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh.

      Mưa bay tháng ba: Đúng đó, lúc đó ông nội tôi còn muốn tính ra vị trí nhưng chưa kịp sấm sét còn nữa, khí cũng chẳng thấy đâu.

      Hạt hoàng liên: Chẳng lẽ con cương thi này có lí trí, biết thu liễm sát khí và khí của mình, ngụy trang thành người bình thường sinh hoạt với chúng ta.

      Phong Hỏa đạo nhân: Cậu coi phim nhiều quá đó.

      Chiều hôm nay? Sấm sét trời? Chẳng lẽ là do Hướng Nam với con Ma Vương kia? Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi gõ câu hỏi: Có phải mọi người về tiếng sấm lúc khoảng hai giờ ba mươi chiều nay ?

      Sở dĩ Trần Ngư biết chính xác thời gian như vậy, là bởi vì khi bắt đầu thi món Toán cao cấp là giờ chiều, Trần Ngư làm bài hết hơn tiếng đồng hồ, lại tính thêm thời gian chạy đến ngõ , trừ trước trừ sau nên đoán khi có sấm sét vang lên là khoảng hai giờ ba mươi.

      Mưa bay tháng ba: Đại thần, cũng nghe thấy hả?

      Tôi muốn xây đường: Nếu đúng là lúc đó tôi chỉ nghe thấy mà tôi còn tận mắt chứng kiến.

      Hạt đậu ma: Má!

      Hạt hoàng liên: Trâu bò!

      Hòa thượng rượu thịt: Thế mà vẫn còn sống?

      Phong Hỏa đạo nhân: …

      Mưa bay tháng ba: Đại thần, có mặt ở trường luôn sao? nhìn thấy con cương thi rồi?

      Trần Ngư bác bỏ tin đồn: phải là cương thi. Chỉ là hai con ác ma đánh nhau, lúc đó khí hơi nặng chút dẫn đến trời cảnh báo mà thôi.

      Mưa bay tháng ba: Ác ma gì mà có đạo hạnh trâu bò thế?

      Tôi muốn xây đường: con ma tu tu luyện được sáu trăm năm và con Ma Vương.

      Hạt đậu ma: Má!

      Hạt hoàng liên: Trâu bò!

      Hòa thượng rượu thịt: Ma Vương nhìn như thế nào?

      Tôi muốn xây đường: Cũng giống hồn ma bình thường, nhiều hơn hai cái sừng trán mà thôi.

      Mưa bay tháng ba: Thế tại sao sau đó sát khí lại hoàn toàn biến mất?

      Trần Ngư trầm ngâm lát, gõ xuống mấy chữ vô cùng vi diệu: Vì tôi.

      phải vì sao? Nếu phải thông minh, phát đạp vỡ bài vị của Ma Vương, sao Ma Vương có thể đột nhiên biến mất như vậy chứ?

      Trong nhóm xuất loạt dấu chấm thể im lặng tuyệt đối, tất nhiên là mọi người tin lời của Trần Ngư.

      Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, nhóm “Ma quỷ chớ hỏi” là nơi tụ tập các Thiên Sư có tu vi cao, thể tiếp nhận các nhiệm vụ cao cấp trong trang web huyền học. Thiên Sư có thể thu thập được Ma Vương còn cần phải lăn lộn trong nhóm bé này sao? Cho nên, giải thích duy nhất được mọi người đương nhiên thừa nhận là Trần Ngư khoác.

      Duy chỉ có ‘Mưa bay tháng ba’ nhắn tin riêng cho Trần Ngư: Đại thần, tôi tin .

      Trần Ngư cười cười, quan tâm người khác có tin mình hay , có tiền trong tay mới là chân lý a. Thấy thời gian còn sớm, Trần Ngư tắt điện thoại, ngủ thôi.

      ==

      Ba ngày sau, Mao đại sư cầm thanh kiếm đồng đến biệt thự nhà họ Lâu.

      Mao đại sư được Hà Thất đón vào nhà, Lâu Minh đợi trong phòng khách, khi Mao đại sư vừa vào cửa, ánh mắt tập trung nhìn vào hộp gỗ đen như mun tay Mao đại sư.

      “Thế nào, cậu vẫn có cảm ứng?” Mao đại sư nhớ, Lâu Minh cảm giác thân thiết với thanh kiếm đồng.

      “Vâng.” Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp gật đầu.

      Mao đại sư cầm hộp gỗ đứng cách Lâu Minh ba mét hỏi “So với hôm đó hôm nay có khác biệt gì ?”

      “Càng quen thuộc hơn.” Lâu Minh cười khổ , cảm giác thân thiết này quá mức chân thực, chân thực đến mức cảm thấy thanh kiếm này như phần thân thể , làm muốn chạm vào nó, nhưng nếu chạm vào nó lại sợ sát khí trong cơ thể lại …

      Cái cảm giác muốn chiếm được vật gì đó, đây là lần đầu tiên cảm nhận được.

      “Sát khí trong người cậu thế nào?” Mao đại sư lại hỏi.

      có ảnh hưởng.” Lâu Minh lắc đầu “Lần trước cũng như thế, mặc dù tôi cảm nhận được cảm giác thân thiết, nhưng trước khi chạm tay vào thanh kiếm, sát khí của cơ thể tôi vẫn bình thường.

      “Trong giới huyền học, nếu Thiên Sư nảy sinh cảm giác thân thiết với pháp khí và pháp khí đó cũng đồng thời có cảm ứng tương tự, có chính là pháp khí này có linh hồn, nhận chủ.” Bỗng nhiên Mao đại sư .

      “Ông là …” Lâu Minh kinh ngạc ngước mắt.

      “Tám chín phần thanh kiếm này thuộc về cậu.” Mao đại sư như vậy cũng chính xác, tối thiểu phải là Lâu Minh của tại.

      Lâu Minh sửng sốt lát, rồi hỏi “Đội khảo cổ bên Nam Lĩnh có kết quả chưa?”

      “Vẫn chưa có.” Mao đại sư lắc đầu.

      Lâu Minh nao nao, nhớ lại, hôm đó Mao đại sư phân tích hai khả năng, nếu thanh kiếm đồng này đúng là của , vậy

      “Vậy ông cảm thấy tôi là Thiên Sư hay cương thi?” Là cương thi sát nghiệt đầy người hay là Thiên Sư vì dân trừ hại?

      “Cương thi có cách nào chuyển thế đầu thai.” Mao đại sư .

      “Vậy … Tôi là Thiên Sư?” Lâu Minh thể tin.

      “Rất có thể.” Mao đại sư nhìn ánh mắt bỗng sáng lên của Lâu Minh, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.

      Mặc dù Lâu Minh luôn để ý, thèm để ý tại sao từ khi sinh ra mang theo thân sát khí trong người, nhưng Mao đại sư biết, sâu trong nội tâm của gần như chấp nhận kiếp trước của mình là tội nhân chuyên gây ra cái ác cho người dân.

      Bây giờ có suy đoán mới, tuy chưa thể cải biến tình trạng sát khí trong cơ thể Lâu Minh, nhưng ít nhất về mặt tâm lý, có thể làm Lâu Minh cảm giác nhõm hơn.

      “Tôi là Thiên Sư?” Giống như Mao đại sư, giống như Trần Ngư? Nghĩ đến đây Lâu Minh cảm thấy vui vẻ.

      Mao đại sư mỉm cười, đem hộp gỗ trong tay đặt lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sô pha, hỏi “Người mượn thanh kiếm đồng là Trần tiểu hữu (bạn Trần) sao?”

      “Vâng.” Hôm đó, khi Trần Ngư hỏi Lâu Minh mượn thanh kiếm đồng, Lâu Minh lập tức liên hệ với Mao đại sư, nhưng chỉ cần dùng mà là mượn cho người khác.

      Dù sao thanh kiếm đồng này là di sản văn hóa khảo cổ lại là pháp khí của huyền học cổ đại, người bình thường làm sao có thể thấy được huống chi là còn mượn dùng.

      “Cậu …” Mao đại sư nhìn Lâu Minh, muốn gì đó nhưng rồi ngừng lại.

      “Sao vậy ạ?”

      có gì.” Mao đại sư thu hồi ánh mắt, cười sâu xa với Lâu Minh “Chẳng qua là tôi cảm thấy, cậu rất thích Trần tiểu hữu.”

      “Vâng, đúng vậy.” Nhớ đến Trần Ngư, vẻ mặt Lâu Minh trở nên dịu dàng hơn nhiều.

      Mao đại sư giật mình, tay cầm chén trà cứng đờ.

      “Tuy nhóc đó bắng nha bắng nhắng như là trẻ con nhưng mà rất hiền lành, còn rất đáng nữa.” Lâu Minh .

      ra là thế, làm ông hết hồn à, sợ bóng sợ gió hồi, Mao đại sư nâng chén trà lên, uống ngụm ‘Thiết Quan ’ xoa dịu tâm tình của mình.

      Suýt chút nữa ông tưởng Lâu Minh bước vào con đường tình ái.

      “Trần tiểu hữu muốn mượn bao lâu?”

      “Thi Thi khoảng hai giờ là đủ.”

      “Vậy cũng được.” Mao đại sư “Vậy tôi ở đây chờ hai giờ, cậu cho người mang thanh kiếm cho Trần tiểu hữu .”

      “Hai giờ chỉ sợ kịp.”

      “Tại sao? Lúc nãy cậu bé đó muốn mượn trong hai giờ mà.” Vừa mới xong, có khả năng là ông nghe nhầm chứ.

      Lâu Minh cười giải thích “Thời gian này, đại học Đế Đô tổ chức thi hết học kì, giờ này có thể Thi Thi còn phải thi, nên …”

      “Được rồi, được rồi, cậu cứ cho người mang , tôi chờ thêm chút cũng được.” là, lo lắng quá chu đáo rồi, Mao đại sư lại đưa ra cầu “Nhưng cậu phải đánh cờ với tôi đó nhé.”

      “Rất hân hạnh.”

      Hà Thất lấy bàn cờ ra, chuẩn bị thêm nước trà và điểm tâm, mới cầm hộp gỗ đựng thanh kiếm ra ngoài. Ngoài cổng đứng chờ chính là người nghe Trần Ngư lại muốn trừ ma nên xung phong nhận việc – Điền Phi.

      Điền Phi mang theo kiếm đồng lái xe đến đại học Đế Đô, rồi chờ cho Trần Ngư thi xong ra khỏi trường.

      “Có thanh kiếm đồng rồi ạ?” Trần Ngư hỏi.

      “Có rồi.” Điền Phi nghiêng người để Trần Ngư nhìn thấy hộp gỗ đựng kiếm để bên ghế lái phụ.

      thôi!” Trần Ngư mở cửa phía sau ngồi xuống.

      Ngõ cách đại học Đế Đô xa, bộ khoảng mười mấy phút, Điền Phi lái xe mất ba phút là đến.

      Trần Ngư xuống xe về phía ngõ , Điền Phi ôm hộp gỗ sát phía sau, trong lòng có chút kích động nho , có hồn ma tu sáu trăm năm bị khóa ở ngõ này sao?

      “Hướng Nam?” Trần Ngư đưa tay gõ lên vách tường.

      Theo động tác gõ của Trần Ngư, ba hồn ma từ vách tường chui ra.

      Ngay lập tức Điền Phi cảm thấy luồng khí lạnh, mặc dù Đế Đô vào mùa đông rất lạnh, nhưng cái lạnh u này vẫn có chút khác biệt. Điền Phi tự chủ được mà ôm sát hộp gỗ vào người, yên lặng dịch đến sát Trần Ngư hơn chút.

      Mặc dù rất tò mò nhưng ta vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, làm sao đây.

      “Trần Thiên Sư, ngài mượn được pháp khí rồi?” Sắc ma nữ ngạc nhiên hỏi.

      Mặc dù Hướng Nam chuyện nhưng kích động trong ánh mắt hề che giấu.

      “Mượn được rồi, cậu đem khóa xích hồn ra đây, tôi chém thử xem.” Trần Ngư nhìn Hướng Nam .

      Chém đứt sớm chút nào, nhận đồ cổ sớm chút nấy, nhân tiện có trợ lý Điền lái xe đến đây nhờ ấy mang về luôn.

      “Được.” Hướng Nam ra hiệu cho sắc ma nữ và Tiểu Khang tránh ra chút, lúc này phát tán ác khí trong cơ thể mình ra bên ngoài, khi ác khí đạt đến mức độ nhất định xích sắt khóa hồn thể Hướng Nam ra trước mặt Trần Ngư lần nữa.

      “Đưa kiếm cho tôi!”

      “A!? Được!” Điền Phi giật nảy mình, mặc dù cậu ta biết Trần Ngư là Thiên Sư, có thể nhìn thấy ma, nhưng thấy chuyện với khí trước mắt, cái cảm giác này như thế nào đây? Vẫn có chút nổi da gà.

      Điền Phi mở hộp gỗ để lộ thanh kiếm đồng, Trần Ngư đưa tay muốn cầm.

      “Vù vù!”

      “Á!” Trần Ngư bị đau, nhanh chóng rụt tay lại. Trong khoảng khắc Trần Ngư chạm vào thanh kiếm đồng, nãy giờ vẫn nằm bất động trong hộp gỗ, thanh kiếm chợt chấn động. Lưỡi kiếm sắc bén dứng thẳng, xoẹt qua ngón tay của Trần Ngư, làm chảy máu. Đây là do Trần Ngư phản ứng nhanh, ngón tay khó lòng giữ được.

      Thanh kiếm này có ý đối địch với ?? Trong đầu Trần Ngư bỗng nảy ra ý nghĩ này.

      “Tiểu thư Trần Ngư, sao chứ?” Điền Phi thấy Trần Ngư bị thương lo lắng hỏi.

      sao, cẩn thận bị chạm vào chút.” Trần Ngư lắc đầu, nhìn thanh kiếm đồng, do dự biết phải làm sao.

      Thanh kiếm đồng này cho đụng vào nó, vậy làm sao mà cầm nó chém đứt khóa xích hồn đây?

      “Trần Thiên sư, bị làm sao chứ?” Điền Phi nhìn thấy chỉ là Trần Ngư cẩn thận bị thanh kiếm đồng quẹt vào làm bị thương, còn Hướng Nam nhìn thấy là thanh kiếm đồng bỗng nhiên tỏa ra sát khí màu đỏ, ràng là thanh kiếm này nguyện ý cho vị Thiên Sư trước mắt này chạm vào nó.

      sao!” Trần Ngư lại lắc đầu lần nữa.

      Đúng như lời Trần Ngư , sát khí màu đỏ phóng ra làm bị thương đầu ngón tay của Trần Ngư chút rồi tan , tạo bất cứ tổn thương nào cho Trần Ngư.

      Sát khí có cách nào làm tổn thương đối phương tại sao lại muốn tấn công đối phương, là mâu thuẫn, trong lòng Hướng Nam lên chút khó hiểu.

      Sắc ma nữ thấy Trần Ngư bỗng nhiên dừng lại, lấy pháp khí ra nữa mà đứng ngẩn chỗ, tưởng là có chuyện gì xảy ra, định lên tiếng hỏi bị Hướng Nam dùng ánh mắt ngăn lại.

      Trần Ngư đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dời khỏi thanh kiếm đồng, quay người đến sau lưng Hướng Nam, đưa tay giữ lấy sợ dây xích khóa tay phải Hướng Nam, rồi nhìn Điền Phi “Trợ lý Điền, giúp tôi việc được ?”

      “Tiểu thư Trần Ngư, cần giúp đỡ gì cứ .” Điền Phi ôm hộp gỗ đến.

      lấy thanh kiếm đồng ra.” Trần Ngư .

      Điền Phi lấy thanh kiếm đồng ra, định đưa cho Trần Ngư.

      Trần Ngư nhìn thanh kiếm trong tay Điền Phi có chút gì khác thường. Mặc dù đoán từ trước là thanh kiếm này có ý đối địch nên mới tấn công , nhưng khi tận mắt xác nhận nhịn được mà trong lòng có chút buồn bực. Vì sao thanh kiếm này lại chán ghét như vậy, chẳng lẽ do hôm đó dùng la bàn đánh nó?

      cầm , cần đưa cho tôi.”

      “Vâng.” Mặc dù hiểu lắm nhưng Điền Phi vẫn làm theo.

      Trần Ngư đưa tay còn lại cầm đầu kia của khóa xích hồn, hai tay dùng sức kéo căng sợi dây xích ra, sau đó hỏi “Ở giữa hai tay tôi có đoạn dây xích, có cảm giác được ?”

      Điền Phi nhìn qua, chẳng thấy gì cả, càng cảm giác được bất cứ thứ gì, thế là yên lặng lắc đầu.

      nhìn thấy cũng sao, chỉ cần biết vị trí của xích sắt là được.”

      Ở giữa hai tay chính là đoạn xích sắt, vị trí khó hình dung, Điền Phi gật đầu.

      “Chút nữa tôi để chém, dùng thanh kiếm đồng này chém đứt sợi xích giữa hai ray tôi nha.”

      “Được.” Điền Phi giơ tay lên, để thanh kiếm đồng ở vị trí cao giữa hai tay Trần Ngư.

      Điền Phi phải là Thiên Sư nên cậu ta thể phát huy được năng lực vốn có của kiếm đồng, mà Trần Ngư lại thể chạm vào thanh kiếm. Theo lý thuyết lúc này nên tìm Thiên Sư khác để giúp đỡ nhưng sao Trần Ngư có thể trơ mắt nhìn đồ cổ sắp vào tay mình lại rơi vào tay người khác được chứ!

      Thế là Trần Ngư suy nghĩ lâu, nghĩ ra biện pháp vô cùng tuyệt diệu này. Nếu thực là thanh kiếm này có địch ý với , lúc cảm nhận được hơi thở của tự động tấn công, giống như là lúc nãy, vậy

      “Chém!” Trần Ngư truyền linh lực của mình vào khóa xích hồn.

      Điền Phi giơ tay chém xuống.

      “Keng!” Chỉ cần chạm cái, sát khí màu đỏ chợt lóe lên, sợi xích sắt to bằng cổ tay trong nháy mắt bị chém rơi xuống đất.

      “Thành công rồi!” Trần Ngư hưng phấn kêu to “Tôi biết sát khí của Ba là vô địch mà, ha ha …”

      Điền Phi cầm thanh kiếm đồng, kinh ngạc nhìn xuống mặt đất, mặc dù ở đó chẳng có gì, nhưng cú chém lúc nãy gặp lực cản để Điền Phi biết, ở đó chắc chắn có gì đó, chỉ là ta nhìn thấy mà thôi.

      Hướng Nam ngờ rằng sợi dây xích khóa mình sáu trăm năm có thể bị chặt đứt như vậy, trong chốc lát, ánh mắt phức tạp và trong lòng chấn động vô cùng.

      “Hướng Nam!” Sắc ma nữ kích động chạy đến ôm Hướng Nam.

      !” Tiểu Khang cũng chạy đến tham gia náo nhiệt.

      “Tôi này, có thể để cho tôi chém nốt ba sợi xích còn lại, rồi mọi người giao đồ cổ cho tôi, sau đó các người hãy cùng nhau chúc mừng, được ?”

      Sắc ma nữ lúng túng cười cười, đưa Tiểu Khang ra đứng bên cạnh, làm ảnh hưởng đến Trần Ngư nữa.

      Trần Ngư và Điền Phi tiếp tục phối hợp, dựa theo phương pháp lúc nãy, ba sợi khóa xích hồn còn lại dễ dàng được giải quyết nhanh gọn.

      Khi toàn bộ khóa xích giam giữ hồn thể của mình sáu trăm năm, Hướng Nam còn chưa kịp cảm thụ khí của tự do chợt nghe Trần Ngư “À, … tôi còn phải về trường ôn tập tiếp đây, chiều nay còn có môn thi nữa, cậu kết toán hợp đồng cho tôi .”

      Lời cảm kích của Hướng Nam vừa tới miệng, lại miễn cưỡng nuốt xuống, cậu ta nhìn chăm chú Trần Ngư, sau đó quay người vào góc tường nào đó.

      Điền Phi đem thanh kiếm cất vào hộp gỗ, lúc ngẩng đầu lên chứng kiến màn vô cùng thần kỳ.

      ràng là góc tường kia chẳng có thứ gì, vậy mà trong năm phút ngắn ngủi, xuất mười mấy, hai mươi món đồ cổ lớn .

      Mấy thứ này … ở đâu ra vậy?

      “Chuyển ra hết chưa?” Điền Phi thấy Trần Ngư nhìn vào khoảng hỏi.

      “Ở đây hết rồi.” Hồn ma bình thường thể đụng vào đồ vật , nhưng Hướng Nam giống. Cậu ta là ma tu sáu trăm năm tu luyện, chỉ cần cậu ta nghĩ, cậu ta có thể dùng tay lật đổ chiếc xe buýt.

      Phần mộ của Hướng Nam ngay ở bên dưới ngõ hẻm, ở nơi rất rất sâu, sâu đến mức khi Đế Đô xây dựng hệ thống tàu điện ngầm, đào xuống dưới lòng đất cũng thể phát được. Nếu phải Hướng Nam tự mình đưa ra những món đồ cổ này, chắc chắn là chẳng có người bình thường nào có thể tìm ra chúng.

      Trần Ngư thấy dưới đất chất đầy bình sứ, đồ ngọc mặt mày hớn hở, quay đầu nhìn Điền Phi “Trợ lý Điền, ở đây đều là đồ cổ sáu trăm năm, xem có thích món nào chọn cái .”

      “A? Cho tôi?” Điền Phi nghi ngờ hỏi lại.

      “Đúng vậy, nếu nhờ giúp đỡ của tôi thể dễ dàng chặt đứt xích khóa hồn được, nên tôi cho món, cứ chọn thoải mái , đừng khách sáo!” Trần Ngư rộng rãi .

      “Cái này … quá quý rồi.” Điền Phi chột dạ , đồ cổ sáu trăm năm đó, vậy là bao nhiêu tiền chứ, cả cuộc đời binh nghiệp của cậu ta chắc cũng kiếm được bằng.

      sao đâu, chỗ này có nhiều mà.” Trần Ngư thấy Điền Phi chậm chạp chọn, thế là tùy tiện chọn chiếc bình sứ Thanh Hoa ở giữa đưa cho Điền Phi “Vậy cái này nha, cho cái này.”

      ==

      Vì Trần Ngư còn về trường đại học tiếp tục thi nên tất cả đồ cổ Điền Phi đều cho lên xe chở về biệt thự nhà họ Lâu.

      Khi Điền Phi đứng trước mặt Lâu Minh, tay trái cầm hộp đựng kiếm đồng, tay phải cầm bình sứ Thanh Hoa, vẻ mặt ngây ngốc. Lâu Minh thấy thế, hỏi “Cậu sao thế?”

      “Tam thiếu.” Điền Phi lắp bắp “Tiểu thư Trần Ngư … tặng đồ cổ cho tôi …”

      nhóc tham tiền đó mà lại rộng rãi như vậy? Lâu Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ấy cho cậu cậu cầm .”

      “Đồ cổ gì vậy, tôi xem chút.” Mao đại sư là người thích đồ cổ, tiến lại gần xem xét bình sứ Thanh Hoa mà Điền Phi cầm “Là bình sứ này hả? Nhìn nước men này chắc là phải có niên đại khoảng ngàn năm rồi, mà sứ Thanh Hoa rất hiếm, món này có giá ít nhất là ba mươi triệu.”

      Ba mươi triệu? Điền Phi buông tay.

      Cũng may Hà Thất đứng bên nhanh tay lẹ mắt, trước khi bình sứ tiếp đất, kịp thời đỡ được, cả người toát mồ hôi lạnh, mắng “Cậu muốn chết à, ba mươi triệu đó!”

      em, vừa rồi suýt nữa tôi ném ba mươi triệu, số tôi vẫn còn may quá.


      Tác giả có lời muốn

      Điền Phi ôm bình sứ trị giá ba mươi triệu về kí túc xá.

      Nhóm trợ lý thấy việc chưa từng có này, từ đó việc cùng Trần Ngư ra ngoài trừ ma trở thành công việc vô cùng có giá trị.

    6. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Đọc truyện này chết cười với dàn vệ sĩ nhà Ba. Lần nào có dàn này lên diễn là ruột ta cũng quặn đau vì cười :hoho::hoho:
      Po1468, Hale205haimap2346 thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :