1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Italy, Nhật Ký Tình Đầu - Thảo Đăng Đại Nhân (Chương 9)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @Tầm Nhiên : tui đọc toi đoan «tu the kho noi» la tui nghi ngo ong nam9 lay việc cong lam việc tu lam roi :))

    2. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Mục Lục

      Chương 4: Ngày thứ tư


      -23-


      Có lẽ vì tôi rất tính của Linh Quân, nên trước giờ tôi chẳng hề lo về việc và người khác giới tiếp xúc với nhau. những thế, tôi còn lấy làm thú vị, bởi con người luôn xuề xòa, nhưng cái kiểu cẩn thận lại làm người ta thích.

      Linh Quân chuyện với người khác giới, cũng có bất bất gì bạn bè khác giới nào. Cũng phải vì tôi ràng buộc , mà là do vốn dĩ có bạn là con , nên phân giới hạn với mọi người.

      Cũng có người ganh tị bàn tán sau lưng, bảo rằng Linh Quân chưa cưới tôi mà thế này, thế sau khi cưới cũng thể cưng tôi đến tận trời được.

      Nhớ có lần, tôi và Linh Quân có nội chiến, cãi nhau.

      Bạn của Linh Quân nhiều chuyện với , : "Em ấy nóng tính như vậy mà cậu còn nhịn được à?"

      ràng vẫn còn chiến tranh với tôi, nhưng Linh Quân vẫn cho người ta nửa câu tốt về tôi, lạnh lùng quét mắt rồi : "Bạn của tôi còn đến lượt cậu khoa tay múa chân à?"


      -23-


      Lại tiếp, lúc vừa xuất ngoại, tôi sống ở nhà họ.

      Trùng hợp thay, họ tôi là bạn của Linh Quân. Khi cùng họ về nhà, họ đen tối bất ngờ : "Có em họ mới chuyển đến nhà tôi, rất đáng , xem thử à?"

      Linh Quân khinh bỉ liếc nhìn họ tôi, chắc nghĩ người này đen tối và khó ưa.

      Em họ nhà cậu ta, đến xem làm gì?

      Vậy nên, từ chối.

      Bỗng nhiên lôi chuyện chuyện xưa ra ngẫm lại.

      Linh Quân nắm cổ tay thở dài: "Nếu hồi đó chịu đến nhà cậu ấy, có thể quen biết em và em sớm hơn chút được nhỉ?".

      Nội tâm của tôi kêu gào: còn ngại quen em chưa đủ sớm à? mình nuôi lớn em còn chưa đủ à?


      -24-


      Linh Quân có người bạn, gọi là K Quân.

      Mặt mày của K Quân tệ, miệng mồm ngọt xớt, từ trước đến giờ luôn tiến xa con đường tán .

      Ngày nào ấy cũng có bạn mới, chạy đến trước mặt Linh Quân khoe tình đẹp đẽ của mình: "Bộ đồ này, cái quần này, đôi giày này... đều là đồ bạn tôi mua cho tôi. Bạn cậu có mua cho cậu ? Có mua ?"

      "Tiền của em ấy tiêu lên người em ấy là đủ rồi."

      "Cậu như thế này là được, thời này sao cái gì cũng để phái nam bỏ tiền ra được, chúng ta phải sớm nhận ra chân lý."

      Linh Quân im lặng, có lẽ biết nên làm thế nào để thông não cho tên nhóc đần độn này. hồi sau, mới mở miệng: "Cậu thế này là ăn bám đấy, có vấn đề gì à?"

      "Ăn bám cũng là năng lực của tôi đó!" K Quân đắc ý .

      đến tiền, ra tôi từng bảo với Linh Quân: "Khoản tiền đầu tiên em kiếm được, em dùng để mua nhà cho chúng ta trước nhé?"

      Linh Quân nghĩ ngợi chút nào, cự tuyệt: "Tổ ấm của , muốn dùng tiền tự kiếm được để mua."


      -25-


      Mấy ngày gần đây, tôi và Linh Quân chơi Mộng Huyễn Tây Du, giúp tôi luyện cấp.

      Kết nối điện thoại, thầm với tôi: "Có muốn bái sư cho em ?"

      Tôi đáp cho có lệ: "Tùy đó."

      Linh Quân suy nghĩ lúc rồi đáp lại tôi rất kiên định: "Chuyện này được, bái làm thầy là được rồi."

      Tôi hộc máu, : " đúng là cái kiểu để phù sa chảy ra ruộng ngoài."

      "Lúc xuất sư, gả cho ." đột nhiên câu đầy tình tứ, hại tôi kịp phòng bị mà lún sâu vào trong, trái tim đập thình thịch.

      Chuyện này là... đại nghịch bất đạo! Nhưng tôi thích.


      -26-


      Từ đến lớn, Linh Quân đều là người giải quyết rắc rối do tôi gây ra.

      để người khác nửa câu tốt về tôi. khi về nhà, tự dạy dỗ tôi, làm cho tôi khổ thể tả.

      Bình thường, khi tôi gây rắc rối ở nhà , như làm vỡ chén. Nếu mẹ hỏi, trả lời: "Con làm vỡ."

      Lúc tôi làm ướt sàn nhà, Linh Quân la to: "Con làm đổ nước."

      Tôi đóng tủ lạnh quá mạnh, suýt chút làm rơi cửa tủ lạnh, Linh Quân lập tức phản ứng: "Con đóng."

      Mấy hôm trước, biết chơi gì ở giường, tôi nhảy rầm rầm giường , làm gãy ván giường.

      Linh Quân nhịn được nữa, phải lót gạch ở phía dưới, định dạy dỗ tôi, mẹ hỏi: "Giường của con làm sao thế?"

      Linh Quân tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Con nhảy!"

      Có thể , mình phải vác cả cái nồi to.


      -27-


      Lúc bực bội, tôi giận dữ hét to: "EM GHÉT !"

      Linh Quân hạ giọng, tủi thân trả lời: " sao hết, -thích-em là đủ."

      Thấy chưa đủ, bổ sung thêm: "Dù sao chuyện em ghét , cũng phải chuyện lần lần hai."


      -28-


      Tôi nấu ăn rất tệ, có thể gọi là nữ hoàng của giới nấu ăn dở tệ.

      Ngược với tôi, Linh Quân rất giỏi ở mặt này, tạo thành hai mặt chính - tà đối lập với tôi.

      là người nấu cơm, từ đến lớn, tôi cũng mấy quan tâm đến chuyện này.

      lần, tôi nghe Linh Quân muốn ăn món trứng ốp-la do tôi tự tay nấu. Dù tôi có nấu mì, cũng có thể ăn ngon lành.

      Tôi cảm thấy thằng nhóc này rất phiền phức. Vì thế, tôi đồng ý xuống bếp nấu ốp-la cho .

      Linh Quân vui vẻ ra ngoài. Trưa về nhà, bàn thực có bày chồng trứng chiên.

      dùng đôi đũa gắp lên, cẩn thận cắn miếng, hơi nhíu mày... Nhìn biểu tình như thế, hình như được ổn lắm.

      Tôi bất mãn : "Sao vậy? Mùi vị được tốt hả? Lần này em cố gắng kiểm soát lửa rồi, bị cháy mà!"

      Linh Quân nhấp môi, thủ thỉ: "Nhưng được chín."

      Vừa dứt lời, tròng đỏ vàng tươi lập tức tràn ra từ vết rách của "lớp da trứng", chảy vào bát.

      Đến đây, tôi mới nhớ: Linh Quân thích ăn sống, ăn chút nào. thích ăn thịt, cũng thích ăn hải sản, rất kén chọn. Nhưng tôi thích ăn thịt, thấy bò bít tết tái là thể nào nhịn được. Bình thường, khi vào quán ăn, tôi lục bát của , cướp thịt ăn.


      -29-


      Buổi sáng, khi ăn bánh quẩy, tôi bỏ thêm giấm vào bát.

      Linh Quân ngăn tôi: "Đừng thêm nữa."

      Tôi hứng thú, giả làm hôn quân nghe lời. Ngay sau đó, lọ giấm trong tay tuột mất, đổ đầy lên người Linh Quân.

      hít hơi sâu, mở mắt nhìn tôi như : Em nhất định phải chết.


      -30-


      Vì trường của tôi và Linh Quân ở thành phố khác, nên mỗi sớm đều phải xe lửa nửa giờ để học.

      nấu xong bữa sáng, đun sữa tươi rồi cho vào bình giữ ấm, đem lên xe lửa đút cho tôi.

      Tôi liếm cái chén , bưng sữa tươi nằm sấp lên gối Linh Quân, mập mờ : " muốn xem xinh uống sữa ?"

      Linh Quân nhíu mày, nhìn thoáng qua khoảng cách giữa phần eo của tôi và , nhàng : "Dám nhào vào người , đánh chết!"

      Lưng của tôi ngứa ran, phẫn nộ rút tay về, dám làm liều.

      Sau khi suy nghĩ về hình ảnh quần của Linh Quân dính đầy sữa tươi màu trắng... Hự, hình như được tốt cho lắm nhỉ.


      -31-


      Trước đây, khi chờ Linh Quân tan học, tôi gửi cho vài tin nhắn ngắn ngắn: "Trời mưa, chờ ở ngoài lại quá. Em đến quán ăn nhanh ăn bánh gạo cay, nhất định phải đến đón em.

      Gửi xong tin nhắn, tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm ra cửa.

      hùng cái thế của tôi, nhất định bước vào từ cửa chính, đưa tôi về nhà.

      Nhưng thực tế, tình tiết tiếp theo thường là thế này: "Trừ bánh gạo cay, em còn ăn cái gì nữa ? Ăn chả ram à? Bỏ thêm bao nhiêu giấm, có thêm tương ớt ? thành khai báo em nhất định chết."

      "..." Tôi rất tủi thận.
      1012, Chris, okane812 others thích bài này.

    3. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Mục lục

      Chương 5: Ngày thứ năm


      -32-


      Vì tôi có chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, có cả chút vấn đề về mặt tâm tí, nên thích chuyện cho lắm. Gần đây, tôi phải đến viện điều dưỡng để thực tập, phải tiếp xúc với rất nhiều người, nên tôi rất sợ.

      Linh Quân cứ an ủi tôi suốt: "Đừng sợ, có chuyện gì cứ cho biết, giúp em khiếu nại. bảo vệ cho em, em đừng sợ."

      Tôi núp trong chăn chịu chui ra, lầm bầm trong miệng: "Nhưng rất đáng sợ."

      " ở cạnh em, sợ cái gì? Chơi cho vui là được, nhiệm vụ của em chỉ có chơi thôi."

      Mặc dù rất muốn : "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Nhưng tôi vẫn rầu rĩ như ban nãy: "Em có thể ăn gà rán và sủi cảo ?"

      "-thể!"

      Tôi che ngực, rên rỉ: "Vậy ngày mai sao mà làm việc được chứ, ăn gà rán thể nào thả lỏng tinh thần được..."

      Linh Quân hết cách, thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, em ăn ."

      Kế hoạch ăn gà rán và sủi cảo hoàn toàn thắng lợi!


      -33-


      Mỗi lần về nhà, Linh Quân sờ trán của tôi và thầm : " bị sốt, được."

      Sau đó ghé sát vào má tôi, đặt ngay nụ hôn lên đó. Rồi, đột nhiên dừng cương ngựa bên bờ vực thẳm, hỏi tôi bằng giọng có thiện ý: "Ăn vụng quýt phải ?"

      Tôi ấp úng trả lời: "Sao biết?"

      "Đoán ra."


      -34-


      đường cùng Linh Quân, tôi bất chợt chỉ về phía trước bảo: "Đằng trước có xe rác, hai đứa mình cua qua bên trái ."

      Linh Quân ngạc nhiên nhìn tôi, trả lời: "Cục cưng bé bỏng nhà thể nào thông minh thế này được, , em là ai?"

      Tôi á khẩu, thể trả lời.

      khẽ cười, nắm lấy cổ tay của tôi, rồi thong thả : "Hay là, để cho nghiệm chứng tẹo nhé?"

      ràng là muốn mượn cơ hội này để "quấy rối" tôi, cái đồ lưu manh xấu xa!


      -35-


      về chuyện bây giờ mới nhớ, cái chuyện làm cho trái tim thiếu nữ của tôi đập thình thịch.

      Linh Quân rất ít khi hôn môi với tôi, cũng phải là hôn, mà là do nghĩ hôn môi rất dễ làm lây nhiễm các loại vi khuẩn. Ví dụ, lúc môi bị khô mà hôn môi, tôi có thể tiếp xúc với máu của . Hôn môi khi tôi bị loét miệng, vi khuẩn trong khoang miệng của dễ xâm nhập vào vết thương của tôi, gây ra vài loại bệnh. Hoặc là, khi bị cảm, vi-rút trao đổi với nhau, tạo thành các loại vi-rút mới.

      Chuyện người đàn ông này bận tâm nhiều vô số kể, chuyện gì cũng phải nghĩ ngợi chút, biến thành tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

      Hôm qua, hai đứa ăn su-shi cùng nhau, tôi giận hờn với : " lâu lắm rồi hôn môi em! Lâu lắm rồi đó!"

      Linh Quân ậm ờ đáp lời: " có cơ hội."

      " có cơ hội như thế nào? Công viên ở đây cũng chẳng còn ai, phải cơ hội đây sao? Do muốn có!"

      Hình như còn cách nào dỗ tôi, nên kéo tôi đến ngồi cái ghế dài. trực tiếp ra tay, mà chuyển sang trêu tôi lúc. đột nhiên dùng ngón cái thon dài của mình xoa phía sau tai tôi, nụ hôn lập tức theo đó mà đến, từ mặt đến mũi, rồi rơi thẳng xuống cánh môi.

      Tôi là loại người miệng mồm lợi hại, nhưng liên quan đến việc chính lặp tức sợ sệt. Tôi rụt cổ, đẩy ra: "Ở đây nhiều người."

      cười như cười bảo: " phải em em sợ à? Gạt người hết đấy hả?"

      "Dù sao em cũng muốn nữa."

      "Vẫn chưa đủ."

      "Em muốn là muốn..."


      -36-


      Khi ấy, lúc mới Linh Quân, cửa nẻo nhà tôi kín như bưng, hầu như có cơ hội ra ngoài.

      Có lần, mượn chuyến xem phim rạp của lớp bổ túc, tới mới có cơ hội gặp Linh Quân.

      Chúng tôi tan cuộc từ sớm, ngoài trời đổ mưa nên hai đứa mang theo cây dù, Linh Quân dắt tôi dưới màn mưa rả rích.

      Chắc cảm thấy cơ hội khó có, lần sau gặp lại cũng biết là đến khi nào, Linh Quân đột nhiên kéo tôi đến cái ngõ vắng người... sau lưng là bức tường ướt nước mưa, từng hạt mưa rơi xuống, toàn bộ bọt nước văng vào trong vớ, se se lạnh.

      Linh Quân dám ấn tôi lên vách tường, chỉ có thể luống cuống kéo tôi vào ngực, rồi cuối đầu, hạ xuống nụ hôn.

      Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách, tình như ly rượu mạnh đổ vào cuống họng, mênh mông cuồn cuộn, thiêu đốt từ miệng đến trái tim, uống thế nào cũng hết.

      Tôi nhớ, khi ấy nắm tay tôi dây dưa rất lâu, rồi mới bằng lòng để tôi .


      -37-


      Lúc mới bắt đầu Linh Quân, tôi mới hơn mười sáu tuổi đầu. là tuổi tác quá , ngoài việc là người hiểu tình ra, tôi còn lo mình bị phụ lòng gì đó, còn có thêm cái tật có mới nới cũ, rồi lại sợ Linh Quân hứa: "Nếu , sau này lấy nhau." Tôi cứ cảm thấy, ngày vui chưa tới, quyết định quá sớm bị thời gian làm hao mòn.

      Bởi thế, chuyện chưa đầy tháng, tôi lời chia tay với Linh Quân.

      Khi tôi vừa dứt lời, Linh Quân ngạc nhiên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tôi. Chưa câu nào, nước mắt rơi.

      Con trai khóc giống con , có tiếng khóc thút thít, cũng chẳng có phản ứng nào khác. Ấy thế mà nước mắt cứ chảy ròng ròng, quay đầy tránh , muốn để tôi trông thấy.

      Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, hình như tôi vô tâm nên lỡ lời, khiến Linh Quân tổn thương thành thế này. Cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu: Độ tinh tế của con trai thua gì con , thậm chí họ còn nhạy cảm hơn, còn thích dính lấy người mình hơn nữa.

      Tôi vội vàng dỗ : " chia tay, chia tay nữa, đừng khóc được ?"

      Linh Quân tiếng nào, tôi đưa tay bưng lấy mặt , vừa thấy buồn cười vừa dỗ : " chia tay nữa mà, đừng buồn nữa nha."

      Hồi ấy, tôi còn cảm thấy mình rất thành công... tôi cứ nghĩ mình chỉ mới là đứa con nít, thế mà có thể làm cho thanh niên trưởng thành, cao lớn bị tổn thương, đến nỗi phải khóc bù lu bù loa; chắc về mặt tình tôi khá sỏi, hiểu nó nhiều hơn , nắm bắt tiết tấu của nó cũng tốt.

      Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chẳng qua chỉ là Linh Quân nhiều hơn tôi.

      Như theo lời : " cũng biết em thích gì. hiểu ở cái tuổi bây giờ, em là tờ giấy trắng, chuyện gì cũng chưa từng trải. Sau khi chia tay, chắc chắn bị tổn thương khá nhiều. Hoặc có thể là, nuôi dạy em từ bé; cuối cùng, khi em đủ lông đủ cánh, quen người khác tốt hơn theo người ta. Nghĩ cũng rất đau lòng, tay nuôi em đến lớn, cuối cùng vẫn bị người nhà khác cướp ."

      Nhưng may là tôi vẫn nhớ thương Linh Quân như thuở nào, có chuyện vì đây là mối tình đầu mà lại có mới nới cũ, muốn nếm thử hương vị tình với người khác.

      Lần đầu đương chỉ có việc chịu nổi đơn và tò mò về thế giới bên ngoài là tốt. Trong hai người nhất định phải có người trưởng thành dẫn đường, dìu dắt; nếu , tỷ lệ chết non của mối tình đầu rất cao, bất cứ lúc nào vào bất cứ nơi đâu cũng có thể bị bóp chết từ trong tã lót. Nhưng ngược lại, người bước lên trước nhận hết sóng gió tiến xa hơn người được người che chở.

      Tôi hiểu được đạo lý này sớm hơn người bình thường rất nhiều, nên tôi mới có thể kiên trì đến giờ, để tình được đâm hoa kết quả.

      Người tốt đời nhiều như thác lũ, nhưng cả đời lại gặp được mấy người hợp với mình. Dù là thế, nhưng bạn cũng đừng sợ.

      Chỉ cần kiên trì chờ đợi, người thiếu niên tốt nhất tình cờ gặp được bạn trong những năm tháng dài đằng đẵng.
      Last edited: 18/2/19
      1012, Chris, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Mục lục

      Chương 6:
      Ngày thứ 6


      -38-


      Hôm nay, tôi với Linh Quân: "Em vừa đăng bài chia sẻ nhận thưởng lên Weibo, nếu đủ tám trăm người chia sẻ có thể nhận thưởng đó."

      Linh Quân hơi kinh ngạc, : "Thế chẳng phải fan của em rất đông à? Người hâm có biết chuyện của em ?

      "Cũng chắc nữa."

      Tôi vừa dứt lời, lẩm bẩm: "Thế thảm rồi, dưới tình thế ép buộc, phải kết hôn với em thôi."

      Tôi: "..."

      ràng mượn cơ hội này cầu hôn, lý do đưa ra rất đường hoàng.


      -39-


      Khi học cao trung, vừa tan học tôi phải siêu thị với Linh Quân. Vì ngày ba bữa đều do Linh Quân nấu, khó tránh có những lúc nguyên liệu nấu ăn hết hàng. Có lần, chúng tôi ngồi xe buýt bị bạn học bắt gặp, bọn họ còn tưởng là chúng tôi sống chung với nhau.

      Đến siêu thị, tôi thích mê quầy chuyên bán thịt và đồ ăn vặt, tôi giơ cái đùi gà lên cao, hỏi Linh Quân: "Gà rán, em muốn ăn gà rán."

      "Miệng em bị loét chưa hết, bỏ xuống!"

      Tôi lưu luyến luông buông tay, rồi lại giơ hộp thịt lợn băm lên: "Thịt viên, em muốn ăn thịt viên!"

      "Nhiều giấm? Em nghĩ em ăn được ? Bỏ xuống!"

      hết cách, tôi lén giấu hộp sô--la, đợi đến lúc Linh Quân trả tiền mới nhét vào.

      Gừng càng già càng cay, Linh Quân mở ví da, với giọng bất đắc dĩ: "Trả lại , chỉ có năm Ơ-rô thôi."

      "..." Được, xem như lợi hại.


      -40-


      Tôi thích sắp xếp thứ tự của các loại hoa quả. Xếp dưới cùng là táo tây, đến giờ tôi vẫn thể chịu nổi mùi của nó, chứ đừng đến chuyện ăn. Nhưng Linh Quân luôn coi nó là đồ bổ; đối với câu "mỗi ngày quả tái, cả đời cần bác sĩ", Linh Quân tin tưởng chút nghi ngờ.

      Khi trời lạnh, Linh Quân nằm ỳ trong chăn, tôi chui vào đấy mè nheo, năn nỉ dậy chơi với tôi.

      Linh Quân bị làm ồn nên hết cách, khoác áo choàng ngồi dậy, rồi đột nhiên quay đầu lại, cười tà tứ: " ngủ cũng được, thế ăn hoa quả nhé."

      là, sợ gì gặp ấy. Từ trong nụ cười của Linh Quân, tôi giải mã ra rất nhiều hàm ý: "Trời lạnh, hay chúng ta ăn táo ." Hoặc có thể là: "Mấy hôm nay mệt trong người, ăn táo lấy tinh thần nha."

      chung, bộ dạng như cười như của thằng nhóc này, vừa nhìn biết phải ý gì tốt.

      Tôi run cả người, cố gắng từ chối: "Chuyện này tốt lắm đâu?"

      "Sao tốt?"

      Mềm được, cứng xong. Trông bộ dạng , hình như Linh Quân bắt đầu nổi giận rồi. Tôi lén nhìn cái bàn ngoài cửa, trong chiếc khay đặt bàn được xếp ngay ngắn đầy những táo. Xem ra, đấy cũng là số mệnh; làm người, thể để ngày mai.

      Tôi lấy khăn che đầu, liều chết giãy dụa: "Em muốn ngủ."

      Linh Quân cười cười: "Quá muộn."

      Tôi cắn răng đáp: "Thế, hay là mình ăn quýt nha?"

      "Ơ, em thấy sao? Nghĩ hay quá ha, hai đứa mình ăn táo."

      Linh Quân cốc đầu tôi, tôi biết đại nạn đến.


      -41-


      Trong mắt Linh Quân, tôi là kiểu thiếu nữ đơn giản, rành đời. Chỉ cần chú ý, tôi bị người xấu lừa mất.

      Bởi thế, mỗi lần xảy ra chuyện gì làm lo lắng, chỉ ra lỗi và dạy dỗ lại tôi.

      Gần đây xuất rất nhiều tin tức về việc dụ bắt những trẻ, Linh Quân lại bắt đầu lo lắng.

      Lửa cháy trong thành, phận làm cá dưới hồ gần cửa thành như tôi gặp họa.

      Linh Quân nghiêm túc nhìn tôi với đôi mắt sắc lẹm, : "Nếu em cẩn thận, người xấu bắt cóc em. Nhốt vào tầng hầm, dùng ống khóa khóa lại!"

      Tôi chống cằm, ngờ nghệch hỏi : "Nhưng mà tầng hầm rất lạnh, có thể em sống quá ba ngày."

      "Thế lắp cho em hệ thống sưởi là được rồi."

      Tôi lại lo lắng: "Vậy lúc đó chúng có nấu cơm cho em ăn ? ăn cơm chết đói..."

      "Có chứ."

      "Có máy vi tính ?" Thấy tôi được đằng chân lân đằng đầu, Linh Quân giận nghiến răng, hung dữ trả lời: "Tất nhiên là !"

      "Thế em thấy rất chán..."

      "..."

      Ngừng lát, tôi hỏi tiếp: "Thế có đồ ăn vặt ?"

      " có."

      "Có giường ?"

      Bị mười vạn câu hỏi vì sao của tôi khuất phục, Linh Quân bất lực trả lời: "Đứng ngủ."

      "Nhưng em đứng ngủ được..."

      "Thế dựa vào vách."

      Tôi yếu ớt trả lời: "Nhưng dựa vào vách em cũng ngủ được, lạnh lắm."

      Linh Quân hít sâu hơi, hình như chưa từng thấy tôi nhiều chuyện thế này: "Vậy cho em thảm luôn."

      "Quan trọng nhất là nếu có đồ ăn vặt, em thấy chắc em sống nổi luôn quá..."

      Linh Quân hết đường, qua loa cho xong chuyện: "Được rồi, được rồi. Cho em hết."

      Tôi vui quá đỗi: "Hay quá, em muốn bị giam lỏng!"

      Lời này vừa ra khỏi miệng, Linh Quân mới nhớ tới mục đích chính của cuộc chuyện lần này, chỉ có thể đỡ trán, bóp cổ tay thở dài.

      Hừ, đây là "tấm gương" thất bại của nền giáo dục và đào tạo an toàn.


      -42-


      Linh Quân có tài khoản Bilbili, thi thoảng hai đứa xem video gặp ít trục trặc.

      Hết đường, chỉ có thể chọn cách đăng kí tài khoản, nhưng lại có thông báo email của được dùng để đăng kí.

      Trong chốc, hình như thằng oắt này nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt bất thiện, thâm trầm hỏi: "Có phải em lại dùng email của đăng kí thứ gì đó rồi ?"

      Sau đó, lập tức có tiếng thông báo nhắc nhở "Chúc mừng, đăng nhập thành công".

      Vừa nhìn thấy tên đăng nhập, Linh Quân tức đến nổi suýt ngất.

      ấy viết: Công Chúa Em Số Thế Giới.


      -43-


      Thi thoảng tôi cũng học được kiểu lải nhải dong dài của Linh Quân.

      Phía trước có nước, tôi nhắc : "Có vũng nước, đừng giẫm!"

      Phía trước có sương, đường trơn, tôi lại la lên: "Cẩn thận ngã đấy!"

      Linh Quân bất đắc dĩ trả lời: "Em tưởng là em hả?"

      "Hở."

      Ý là: có đần giống em à?


      -44-


      Nhớ lại chuyện khủng khiếp.

      Ở nhà Linh Quân, tôi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn giường.

      Linh Quân dặn tôi: " toa-lét lát, em đừng nằm lì giường hoài, ngày nào cũng thế tốt cho cột sống, biết chưa?

      Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

      Lúc vừa khỏi, tôi lập tức chui tọt vào chăn. vui vẻ, tôi cười láu lĩnh nhìn ra ngoài cửa... đột nhiên phát Linh Quân đứng đấy cười lạnh.


      -45-


      Lúc Linh Quân nghiêm túc dạy bảo tôi, tôi nhõng nhẽo nằm sấp lên người , ngờ lại bị gạt ra. Dự định vuốt ve an ủi vô dụng, tôi chỉ có thể dùng chiêu độc khác.

      Lần nọ, nhớ tôi gây ra chuyện gì, Linh Quân cách lạnh lùng: "Người lớn như vậy!"

      Để bị mắng, tôi đáp câu theo phản xạ: "Sao lại đáng thế này?"

      "..."

      Linh Quân ngờ tôi còn chiêu đó, nên cũng bị tôi chọc cười.


      -46-


      Khi tôi học cao trung, tiếng cũng tôi rất kém. Nếu bài tập buổi tối làm xong, tôi giở trò, cố tình kéo dài đến sáng hôm sau, lập tức lấy lí do phải nộp bài để tìm Linh Quân giúp đỡ.

      Tôi hỏi : "Có phải đến giờ vẫn chưa từng nghĩ có ngày mình phải giúp bạn làm bài tập ?"

      Chắc Linh Quân ngờ da mặt tôi dày như vậy, ghét bỏ trả lời: "Xê ra , năm ngoái từng làm rồi."

      "Hở."
      Last edited: 28/4/19
      1900, Chris, duyenktn12 others thích bài này.

    5. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Mục lục

      Chương 7:
      Ngày thứ bảy


      -47-


      Tư tưởng của mẹ Linh Quân rất thoáng. Người bình thường cản con mình sớn, còn mẹ Linh Quân vừa ủng hộ vừa hiếu kỳ.

      Lúc tôi và Linh Quân vừa mới nhau lâu, dắt tôi về nhà gặp người lớn. Mẹ của Linh Quân có ý kiến gì về tôi, vậy còn nấu món ngon cho tôi ăn. Theo lời Linh Quân , đêm trước ngày mẹ biết tôi đến nhà bà chơi, bà cố ý dắt Linh Quân siêu thị mua sắm, lựa rất nhiều đồ ăn ngon, sợ tôi ăn cơm nhà quen.

      Trước đó, lớp bổ túc tổ chức tiệc Giáng Sinh, mời phụ huynh đến tham dự. Em trai Linh Quân là học sinh của lớp bổ túc, nên mẹ Linh Quân mượn danh em trai , kiên quyết muốn đến lớp bổ túc xem mặt tôi.

      Đến đó, thấy Linh Quân chuyện xì xầm với đôi vợ chồng trung niên. Tôi tùy ý hỏi thăm, đáp: “ quen.”

      “Ha.” Tôi cũng bỏ qua để trong lòng.

      Sau này mới biết, đấy là mẹ Linh Quân. Mẹ tò mò về bộ dạng của tôi, nên đặc biệt đến xem mặt.

      Khi về nhà, mẹ Linh Quân khinh thường , : “ ngờ thằng nhóc nhà con thích con nít, con bé chắc mới mười hai tuổi ấy nhỉ?”

      Linh Quân phản bác cách cứng ngắc: “Em ấy mười sáu rồi.”

      ngờ con thích người như thế, chậc chậc chậc.” là thế thời thay đổi, vật đổi sao dời.

      là em ấy như vậy.” Linh Quân có tính tình tốt trước sau như , nhưng lúc này cũng nhịn được, tức muốn hộc máu trả lời.

      Mẹ Linh Quân rất dễ nghĩ linh tinh. Bà cảm thấy Linh Quân là loại người ra vẻ đạo mạo, nên cũng buồn trêu chọc. Bà sợ chỉ cần mình chú ý, Linh Quân ức hiếp tôi, làm này làm nọ tôi. Thế nên, mỗi khi Linh Quân ở cạnh tôi, bà tới quấy rầy chuyện tốt của Linh Quân, thường gây khó dễ với .

      Mùa hè năm nào đó, mẹ Linh Quân về nước chơi ba tháng.

      Trong khoảng thời gian ấy, sức khỏe của tôi ổn, nên kinh nguyệt đều, tôi oán hận với Linh Quân: “Kinh nguyệt của em vẫn chưa tới, trễ lâu lắm rồi.”

      Tai mẹ Linh Quân quá “thính”. Nghe đến đây, bà kinh ngạc kêu lên, chất vấn Linh Quân: “Trong khoảng thời gian mẹ về nước, con làm gì với con bé vậy hả?”

      Linh Quân còn chưa kịp mở miệng giải thích, nghe tiếng mẹ tiếc hận : “Lớn như vậy rồi mà chưa biết sử dụng biện pháp an toàn hả?”

      Tôi rất xấu hổ, ràng vẫn còn trong sáng mà.

      Linh Quân cũng cực bối rối, nhất thời mặt đỏ tai hồng, nên câu.


      -48-


      Máy nước nóng nhà tôi bị hỏng. Nên tôi phải mang quần áo, hỏi Linh Quân thử xem có thể đến nhà tắm hay .

      Linh Quân vừa mới gội đầu xong, lau tóc ướt sau ót trả lời: “Có thể, em tắm là được.”

      Tôi tắm xong, lúc ngồi giường mặc quần … mẹ Linh Quân đột nhiên về nhà. Bà ngẩn tò te, thoáng nhìn Linh Quân lau tóc, rồi lại nhìn thoáng qua tôi mặc quần áo giường. Nhất thời cũng biết nên câu gì.

      Tôi sợ bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Máy nước nóng nhà con hỏng, nên con tới nhà dì tắm nhờ.”

      Mẹ Linh Quân sảng khoái : “Có thể, con tắm là được.”

      Sau đó, bà dứt khoát đóng của lại.

      Tôi và Linh Quân nhìn nhau, hai đứa tỉnh táo lại: “Có phải bà ấy hiểu lầm chuyện gì rồi ?”

      Người bình thường nào thấy tôi thế này cũng đều có thể hiểu: Chẳng qua tôi vừa tắm xong nên phải thay quần áo mà thôi. Nhưng trông phản ứng của mẹ Linh Quân, hẳn là bà ấy nghĩ tôi và Linh Quân vừa tắm uyên ương, tắm vẫn chưa sạch, nhưng mắt thấy phụ huynh về đến nhà, nên phải mặc quần áo lại, lừa được mình lừa được người.

      Tôi đỡ trán, chuyện này là…


      -49-


      Dạo trước, tôi phải đến thành phố A ăn cưới, mà Linh Quân cũng phải đến thành phố A mừng năm mới. Tuy chỉ hai ngày, buồn bực vui, nhớ tôi nhớ đến nỗi bỏ về trước mình, nhưng chuyện này để sau.

      Trước khi , Linh Quân trêu mẹ : “Meow (con) cũng phải thành phố A.”

      Mẹ Linh Quân xoắn xuýt trả lời: “Nhưng nhà ngủ ở thành phố A của chúng cũng ít, có hẳn bốn cái giường, nếu …”

      Khóe miệng Linh Quân giật giật, sợ mẹ mình lại ra điều gì linh tinh đáng sợ, ví dụ như kiểu bảo tôi và ngủ chung giường. Mặc dù chuyện tôi và Linh Quân ngủ trưa chung với nhau cũng chẳng phải chuyện gì lạ nữa.

      Thế là vội vàng ngắt lời mẹ mình: “ ấy chỉ đến ăn cưới nhà người thân thôi.”

      “Con bé có người thân nào chứ?”

      Linh Quân nghĩ thầm: ấy có người thân thế nào liên quan đến mẹ hả? Mẹ lo cho ấy đến độ người thân của người ta cũng muốn quản luôn à?


      -50-


      Mùa đông ở Ý ngày cành lạnh. Vẫn chưa tới khoảng thời gian lạnh nhất mà bắt đầu có tuyết rơi lả tả.

      Găng tay của tôi mất, đến giờ vẫn chưa mua cái mới. Nếu phải lạnh chịu nổi nữa, sợ bị nứt da, dựa vào tính cách lười nhát của tôi, chưa đến thời khắc cuối cùng tôi nhất định mua mới.

      Tôi run lập cập với Linh Quân: “Em lạnh quá, muốn mua bao tay. có muốn ? Em cũng mua cho đôi nhé?”

      Vừa xong, tôi nghĩ Linh Quân chắc chắn giục tôi mua. Dù sao ấy rất lo tôi bị lạnh, ốm chút lòng cũng như bị lửa đốt.

      Nhưng lần này giống mọi hôm, ngừng hai giây rồi bảo: “Loại này xấu lắm, em đừng mua.”

      Thế mà lại cản tôi? Chuyện này hợp với cái tính hay lo lắng của , bên trong nhất định có chuyện mờ ám.

      Tôi quan sát , nhìn chăm chú hồi lâu rồi bảo: “Nhưng em lạnh!”

      “Tạm thời đừng mua.”

      “Có phải mua cho em rồi ?” Tôi càng nghĩ càng thấy chỉ có khả năng này thôi.

      Linh Quân tránh ánh mắt thăm dò của tôi, hồi lâu sau mới chầm chậm gật đầu: “Vốn định cho em bất ngờ.”

      “Thế đủ tốt rồi, vậy em chờ găng tay của !”

      Tôi ngờ tâm tư của người đàn ông này lại tinh tế đến ngần ấy. Mọi ngày thấy tôi cần thứ gì, thường tạo cho tôi ít kinh ngạc và lãng mạn, làm tôi vui.

      “Ừ.” Linh Quân vươn tay, cưng chiều vân vê mấy sợi tóc trán tôi: “Nếu em thấy lạnh, hay mua đôi dùng trước nhé, nỡ để em bị lạnh.”


      -51-


      Buổi sáng chỉ còn miếng gà rán, mà Linh Quân chỉ làm cái bánh mì mang cho tôi ăn.

      Tôi tò mò hỏi: “Có mỗi cái, cho em ăn hả? Vậy còn ?”

      Linh Quân xoa ót tôi, ôn nhu bảo: “Em ăn no là được rồi, liên quan đến .”


      -52-


      Thi thoảng Linh Quân cũng đút cho tôi mấy chén canh gà: “Em hạnh phúc, nhiều người thích em như thế, em có biết ?”

      Tôi ngẩng đầu lên, trả lời: “Em biết chứ, vì em dễ thương mà.”

      Linh Quân lặng thinh hồi rồi bảo: “Chuyện đó và chuyện em có đáng hay liên quan gì với nhau!”

      “…” Hơ.


      -53-


      Tôi là đứa cuồng mắt kính. Hồi trước cũng vì bị do dạng đeo kính của Linh Quân mà tôi bị hấp dẫn. Tôi luôn cảm thấy những người như thế trông rất nho nhã, tính cách lại rất dịu dàng.

      Linh Quân định đổi kính, kể dự định này với tôi.

      Tôi cười xấu xa bảo: “ có nghe câu “mắt kính chọn tốt, vợ đẹp về nhà sớm” chưa?”

      “Em nhảm nhí quá.” Linh Quân ghét bỏ câu “thô bỉ” của tôi. Miệng chê nhưng cơ thể rất thành , lát sau lại nhờ vả tôi: “Mai lấy tiền… Em có thể giúp chọn chiếc ?”


      -54-


      Kể về chuyện cho đến giờ Linh Quân vẫn bị tôi cười nhạo.

      Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi và Linh Quân đều có thói quen nấu cháo điện thoại. Thuở trước khi , trong điện thoại tôi nhắc đến chuyện nụ hôn đầu tiên.

      Tôi hỏi: “ hôn môi với ai chưa?”

      Linh Quân chần chờ hồi lâu mới chịu : “Có, với . Nửa đêm hôm ấy lén lên núi, có pháo hoa, khí trong lành, thế là hôn môi.”

      Vẻ mặt tôi mong mỏi, hâm mộ : “Nghe hay đấy, hôn môi có cảm giác gì vậy?”

      “Chắc là giống như ăn cá chạch sống, có gì đâu mà hay.” hiểu tại sao, trong giọng của có chút nhớn nhác.

      Khi ấy, tôi còn quá ngốc, nghe ra mất mát trong lời Linh Quân. Đến lúc sau khi , tôi thường nhắc chuyện này, bảo tình cảm sót lại của Linh Quân đối với kia chưa hết, nụ hôn đầu cũng cho ấy luôn.

      Linh Quân bị tôi ép, hết cách, chỉ có thể thừa nhận: “Xạo em cả đấy. Chẳng qua, lớn thế này mà vẫn chưa từng hôn môi, ra quá mất mặt.”

      Tôi cười run người, có phải buồn cười lắm ? Hóa ra đây chính là thứ được gọi là lòng tự trọng của đàn ông.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :