1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 22: Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn

      Edit: Anita

      Lục thiếu soái xấu hổ giây, tầm mắt lướt từ mái tóc còn ướt của , cuối cùng dừng lại ở y phục của , chần chờ chút, : "Lão Ngũ đâu?"

      Bạch Khởi La: " muốn tìm ấy sao? Vậy chờ chút , ấy tắm."

      Lục thiếu soái: "....................."

      Nhìn thấy chút ngượng ngùng cùng thẹn thùng nào, thậm chí cũng chưa hề né tránh , trong lúc nhất thời ngược lại có chút biết nên mở lời như thế nào.

      hít hơi sâu, rốt cục khôi phục lại gương mặt chút thay đổi: " mời tôi vào ngồi sao?"

      Bạch Khởi La nghĩ đến túi đồ kia, quyết đoán : " tiện."

      Lục thiếu soái: "..............."

      Lần đầu tiên trong đời bị người ta đến nghẹn lời, nhưng đúng là vẫn còn cố gắng chống cự, nghiêm túc : "Vậy em phải gọi lão Ngũ nhanh chút. Vừa rồi, ba em có gọi điện thoại tới phòng tôi."

      Ngừng chút, tiếp: "Tìm hai người, ông ấy bảo tôi sang đây xem thử có gặp hai người ở bên này hay ."

      Bạch Khởi La cảm thấy cực kì khó hiểu, hỏi: "Tìm chúng tôi sao lại gọi tới chỗ ? Gọi thẳng đến đây phải tốt hơn sao?"

      Sao ba lại làm điều thừa như vậy chứ!

      Lục thiếu soái nhếch miệng, đáp thẳng thừng: "Ba em sợ gọi đến đây mà em lại là người bắt máy, ông ấy sợ kiềm chế được vác đao lại đây chém chết Phùng Kiêu. Cho nên mới bảo tôi tới đây xem thử, xem như để ông ấy có chút giảm xóc. Nếu em ở đây, tôi nghĩ ông ấy cũng yên tâm rồi… Ách, chắc ông ấy có yên tâm hay nữa, tóm lại, biết em có ở đây là được. Hai người nhanh lên chút, tôi đến nhà em trước đây.

      Tối hôm nay Bạch gia mở tiệc đãi khách, trong những vị khách của họ, nhưng tại xem ra, cơm chiều có lẽ, có lẽ, chắc là… thể ăn uống yên ổn rồi.

      quyết đoán: "Tóm lại, em bảo lão Ngũ tự thắp nhang cầu phúc cho mình trước .” xong, quay đầu rời .

      Bạch Khởi La nghi ngờ đánh giá bóng lưng của Lục thiếu soái, biết người này rốt cuộc lại muốn làm gì.

      tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, gọi: " họ!"

      Lục thiếu soái dừng lại bước chân, quay đầu nhìn : "Hửm ?"

      muốn đem chuyện bọn họ lén lút chung đụng ra sao?

      Bạch Khởi La: "Sao lại đến nhà tôi vậy?"

      Đôi mắt to của đặc biệt sáng ngời, tươi mát động lòng người, ánh mắt Lục thiếu soái lóe lên, bình tĩnh đáp: "Đêm nay nhà em đãi tiệc mời khách, tôi là trong số khách được mời.”

      Bạch Khởi La bắt lấy trọng điểm: "Còn có ai nữa?"

      "Gia yến thôi, có người ngoài. rể và đại tỷ hai vợ chồng cùng nhau đến, còn có dì họ và dượng rể tương lai Chương Cảnh Trưởng, những người khác là Lương Bát thúc cùng Tống Ngũ thúc ở Phụng Thiên." kể tên từng người rồi tiếp: “Còn muốn hỏi thêm gì nữa ?”

      Bạch Khởi La cười : "Cám ơn họ."

      Xoạch tiếng, cửa đóng lại.

      Lục thiếu soái đứng trong hành lang, lâu nhúc nhích, tuy mạnh mẽ bạo dạn ở thành Phụng Thiên rất nhiều, nhưng người giống như vậy, ra có. ràng giữa ban ngày ban mặt, lêu lổng cùng lão Ngũ là , nhưng lại đạm mạc trong suốt vướng chút bụi trần nào.

      , chút cũng chẳng kiêng dè cùng lo lắng.

      Lục thiếu soái cũng biết bản thân mình đứng bao lâu, lâu sau đó, tựa hồ rốt cục kịp phản ứng, hít hơi sâu, thẳng xuống lầu.

      Tóm lại, chuyện của bọn họ cũng đâu có liên quan gì đến .

      Bạch Khởi La cũng biết suy nghĩ của Lục thiếu soái dạo quanh đến tận eo biển Malacca, tại cả đầu đều là Chương cảnh trưởng.

      Tên cẩu tặc kia còn dám đến nhà bọn họ làm khách!

      Bạch Khởi La nắm chặt nắm đấm, vòng vòng trong phòng, giống như chú ruồi đầu.

      "A La!" Ngay lúc Bạch Khởi La gần như chán đến chết được, thanh của Phùng Kiêu vang lên từ phòng tắm.

      "Vụ gì!" hỏi với giọng vui.

      Trong giọng của Phùng Kiêu mang theo vẻ đáng thương: "Tôi quên mang quần áo vô rồi, em có thể lấy vào giúp tôi được ?"

      Bạch Khởi La: "! ! !"

      hít hơi sâu, hét lên: "Phùng lão ngũ, cố ý phải !"

      Phùng Kiêu càng đáng thương hơn: " phải mà! Tại tôi ở mình quen rồi, bình thường đều là cần mặc gì liền trực tiếp ra ngoài... Để thay quần áo!"

      kịp thời ngăn lại mấy lời lưu manh lại.

      "Đây phải là do quen với việc có phụ nữ bên cạnh sao? Em giúp tôi chút mà? Ở trong ngăn tủ, em tùy tiện lấy bộ nào cũng được, phải cố ý mà."

      "Kệ !" Bạch Khởi La rất lãnh khốc.

      "Vậy tôi trực tiếp quấn khăn ra nha, đến lúc đó em đừng đánh tôi là được, nếu lỡ cẩn thận kéo xuống xấu hổ phải là tôi đâu nha!" cực kì hảo tâm nhắc nhở.

      Phùng Kiêu dựa vào cửa toilet, những giọt nước nhi chậm rãi trượt xuống, như có như cong môi mép lên.

      Bạch Khởi La: "! ! !"

      Đừng gì đến chuyện kéo xuống, chỉ nghĩ đến chuyện trùm khăn tắm bước ra, cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.

      Bạch Khởi La quả quyết lắc lắc đầu, : " được ra ngoài! Để tôi lấy cho !"

      rất nhanh thỏa hiệp, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh! (*)

      (Nếu hai lựa chọn đều có hại mình lựa chọn có thiệt hại ít nhất)

      nhanh chóng bước đến trước ngăn tủ, ách... Trong tủ quần áo của ta sao nhiều hành lý như vậy? Bạch Khởi La nhanh chóng lấy đại cái, bước đến trước cửa phòng tắm: "Tôi đặt trước cửa phòng tắm, tự ..."

      Vẫn chưa xong, nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, Phùng Kiêu ló đầu tóc ướt nhẹp ra nhìn: "Đưa tôi , có cảm thấy tôi quyến rũ giống như hoa sen mới nở ?"

      Bạch Khởi La trợn trừng mắt, cảm thấy người này là đáng ghét nhất đời! trực tiếp ném quần áo cho Phùng Kiêu, gằn giọng cảnh cáo: "Lát nữa ba tôi lột da ra!”

      Phùng Kiêu kêu rên tiếng, lập tức ngậm miệng, nhanh chóng rút vào phòng thay quần áo.

      Quả nhiên hành động rất nhanh, lát sau mặc quần áo hoàn chỉnh bước ra, vừa vừa cài cúc áo sơ mi vừa hỏi: "Vừa rồi có phải có ai đến gõ cửa đúng ?”

      Bạch Khởi La: " họ tôi tới tìm chúng ta, bảo chúng ta nhanh chút. Ba tôi dạo này đúng là thích đùa dai, gọi thẳng tới đây mà lại gọi cho họ, đúng là kì lạ, nhưng tôi cũng muốn về nhà rồi!”

      Phùng Kiêu cài xong viên cúc áo cuối cùng, bước lên phía trước, chống tay lên ghế sa lon, nở nụ cười nhìn : " ra em thích tôi đến như à, chỉ muốn ở bên cạnh tôi thôi đúng ?... Ôi!"

      nắm đấm đập thẳng vào bụng , hừ lạnh: " bớt phách lối !"

      Phùng Kiêu ôm bụng mình xoa xoa, bi thương: "Bà à, ai chọc giận em rồi? Xuống tay nặng như vậy."

      ràng là ra tay mạnh hơn bình thường ba phần.

      bĩu môi tức giận: "Còn phải là gã Chương cảnh trưởng biết xấu hổ kia sao, gã lại dám chạy đến nhà của tôi, xem có quá đáng hay ! Cũng biết ba tôi nghĩ như thế nào lại còn mời gã ta đến."

      Phùng Kiêu cười gian trá, dán sát đến gần hơn, hơi thở gần như phả lên mặt của , Bạch Khởi La nhếch miệng, muốn lùi về phía sau.

      Đúng lúc này, Phùng Kiêu ngước mắt lên : "Chúng ta hợp tác trừng trị gã lần nữa?"

      Bạch Khởi La: "? ? ? Lại muốn trừng trị gã?"

      Nhưng rất nhanh, lập tức gật đầu: " Được !"

      Chuyện hôm nay xem như cũng đánh trực tiếp tới người gã, đánh trâu ở khoảng cách xa, tuy rằng cũng có chút kích thích, nhưng tóm lại vẫn là kém rất nhiều.

      Phùng Kiêu rời khỏi Bạch Khởi La, xoay người lại cầm đồng hồ vẫn còn đặt bàn uống trà, đeo vào tay: " tại bảy giờ linh năm, dù sao cũng trễ rồi, cũng ngại trễ thêm chút nữa. Tám giờ chúng ta hãy về nhà, cho cha em cơ hội nổi giận đánh tôi trận.”

      Bạch Khởi La châm chọc: " cũng đừng tự cảm thấy mình là người tốt lành gì, về bây giờ hay về trễ hơn chút cũng đều chết.”

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Tôi sợ gì chứ? Em cứu tôi mà!"

      Bạch Khởi La: "Tôi ... Đợi , muốn làm gì?"

      Phùng Kiêu cười xấu xa, ngoắc: "Đưa lỗ tai lại đây."

      Hai người thầm, Bạch Khởi La: "Còn có thể làm đến thế sao?"

      Phùng Kiêu đúng lý hợp tình: "Vì sao được? Chỉ cần kỹ thuật diễn tốt, tất cả mọi chuyện đều có khả năng. Được rồi, thừa cơ hội còn rảnh rỗi, chúng ta chia của !"

      xoay người lại, bắt đầu tháo cái bọc đồ được mang về.

      Bạch Khởi La: "Bọ đồ này nhìn giống y phục của người nào đó quá vậy?”

      Phùng Kiêu càng thêm đúng lý hợp tình: "Tất nhiên giống rồi, lúc tôi đâu có mang theo túi xách, nên mới lột bộ đồ của tên canh gác, em xem quần và áo cột lại với nhau phải cực hợp thành gói chứa tang vật sao? Nhưng tôi cũng chuyện với em trước, tôi lấy từ trong này ra món rồi.”

      Bạch Khởi La hơi híp mắt: " muốn giữ lời à!"

      Phùng Kiêu cười: "Là những bức ảnh cấm trẻ em xem, em xem được."

      đùa nghịch thứ trong chiếc túi, : "Hứa với em xong tôi mới nhớ bên trong còn có xấp ảnh càn quấy của gã đó. Nếu để cho ba em biết tôi cho em xem mấy thứ đó, tôi chết chắc mà cần dự đoán luôn, nên tôi mới lấy ra."

      Bạch Khởi La nhìn Phùng Kiêu chăm chú, đột nhiên liền cảnh giác hỏi: "Có dì của tôi trong đó ?”

      Cũng đừng trách nghĩ như vậy, dù sao bọn họ cũng đăng kí kết hôn rồi, tuy rằng vẫn chưa làm hôn lễ, nhưng mà danh nghĩa, bọn họ cũng là vợ chồng hợp lệ, cho dù có hành động thân thiết gì cũng làm ai ngạc nhiên đâu nhỉ?

      Phùng Kiêu sửng sốt, rối rắm : "Tôi chỉ liếc sơ qua, cũng đâu có nhìn kĩ, tôi ăn trộm đồ mà, làm sao dám phí thời gian. Hay tôi lấy ra cho em xem nhé?”

      Bạch Khởi La khẽ cau mày, quyết đoán: "Để tôi tự xem, cho phép nhìn dì của tôi."

      Bất quá lần này Phùng Kiêu lại kiên quyết đồng ý, mỉm cười: " được, để tôi tìm cho em, nếu như có tôi trả lại cho em. Nhưng, em thể nhìn loại hình ảnh này."

      Hai người đấu khẩu với nhau, ai nhường ai.

      Phùng Kiêu: "Tôi chỉ liếc cái, cam đoan nhìn nghiêm túc tỉ mỉ, để cho dì của em chịu thiệt thòi. A La, em nghĩ , nếu tôi cho em biết, em cũng đâu có biết chuyện tôi tìm thấy bức ảnh, đúng ? Ngay cả phim lẫn ảnh trong tủ sắt gã ta tôi cũng lấy về hết rồi, sau khi tìm được tôi đưa hết cho em, em giao cho dì . Chủ yếu là đừng để cho dì em có cơ hội mềm lòng! Làm cho dì ấy hoàn toàn hết hy vọng với loại người này, ba em xuống tay mới có thể càng thống khoái hơn."

      Phùng Kiêu chuyện rất thành khẩn, Bạch Khởi La nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu.

      Phùng Kiêu xoay người lấy đống ảnh giấu bên dưới gầm giường ra: "Kỳ tôi cũng đâu có muốn giấu, chỉ thuận tay nhét vào thôi."

      Bạch Khởi La: "..."

      Xấp ảnh trong tay Phùng Kiêu dày cộp, khoảng sáu bảy mươi tờ, xem rất nhanh, lướt qua từng tờ nhanh đến mức cũng thấy động tác tay .

      "Đây rồi..."

      Phùng Kiêu rút ra tấm, đem bức ảnh chụp thân thể hai người trực tiếp xé làm hai, chỉ lưu lại phần, sau đó ném cho Bạch Khởi La: "Dì của em."

      Quả nhiên là có!

      Ba bức ảnh liên tiếp đều là Trần Mạn Du. Phùng Kiêu mỗi lần đều phần sau đó mới đưa cho Bạch Khởi La.

      Bạch Khởi La cũng ngăn cản hành động này của , cầm bức ảnh lên lập tức nghiến răng kèn kẹt, phùng mang như cá nóc, tức đến xịt khói: "Tên tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ hạ lưu này!"

      Phùng Kiêu tiếp tục động tác, bức ảnh tuy nhiều, nhưng động tác của mau, bao lâu sau xem xong toàn bộ, cũng gạt Bạch Khởi La, đem đống ảnh nhét lại vào dưới giường, : "Để tôi tìm phim gốc cho em."

      Bạch Khởi La cầm ba bức ảnh giận đến phát run: "Tại sao có thể có loại người vô sỉ như vậy!"

      Phùng Kiêu lại bình thản, bắt đầu lục tìm đống phim ảnh trong thùng, : "Mỗi phụ nữ có ba tấm anhr, tôi cảm thấy mấy bức này là do ta tự rửa ra. Nhưng bên trong đống phim gốc tôi nghĩ chỉ bấy nhiêu đâu, dựa vào số lượng ảnh được rửa, cũng đủ thấy phim gốc chắc chắn còn rất nhiều. Cũng biết trong này còn có dì của em hay ...Oa? Chúng ta đúng là phải may mắn bình thường nha. Có rồi!"

      Phùng Kiêu cũng ngờ đánh bậy đánh bạ cầm mấy thứ này về lại gián tiếp giúp cho Trần Mạn Du.

      đưa cho Bạch Khởi La, "Cho em nè!"

      Bạch cá nóc giận dữ khó có thể kiềm chế, mắt như phun ra lửa.

      Phùng Kiêu đưa tay véo lên má , Bạch Khởi La: "? ? ? điên rồi sao? Dám véo mặt tôi!"

      Phùng Kiêu: "Tức giận với người sắp chết làm gì?”

      "Nhưng phải gã vẫn còn chưa chết sao? Gã vẫn còn nhảy nhót kìa ! Nhảy nhót ở ngay tại nhà tôi đó! xem có tức hay !" Bạch Khởi La bẻ đốt ngón tay nghe răng rắc.

      Phùng Kiêu nhướng mày: "Cho nên lát nữa chúng ta mới cho gã biết tay! Tức giận như vậy, người nào biết em cố ý? Đến đây, nhìn tôi cười cái nào. Tôi dạy cho em khẩu quyết."

      "Meo meo?" Bạch Khởi La nhíu nhíu lỗ mũi.

      Phùng Kiêu: "Đời người như trò đùa, toàn dựa vào kỹ thuật diễn. , là thời điểm xuất ra tài diễn xuất chân chính của em!"

      Bạch Khởi La kéo Phùng Kiêu lại, Phùng Kiêu: "Ai ai ai, em vẫn còn muốn đánh tôi à?"

      Bạch Khởi La: "Mấy thứ này ngày mai chúng ta hãy chơi tiếp, bây giờ trở về nhà ngay! Tôi thể chờ đợi để biểu diễn khả năng diễn xuất của tôi rồi!”

      ******

      Vừa đúng tám giờ tối.

      Xe của Phùng Kiêu cũng vừa đúng lúc chạy vào trong sân của Bạch gia, trong sân cực kì vắng lặng, yên tĩnh đến mức chó cũng dám sủa.

      Phùng Kiêu vào vị trí kế bên tài xế, mỉm cười: "Tiểu thư xinh đẹp, xin mời."

      Bạch Khởi La nhướng mắt liếc cái, đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của , Phùng Kiêu bật cười, thuận thế đỡ xuống xe, thanh của rất thấp: "Bát phu nhân nhà em ở ban công lầu hai nhìn chúng ta."

      Bạch Khởi La lập tức ngẩng đầu, cùng lúc đón nhận ánh mắt át phu nhân nhìn xuống, Bạch Khởi La khẽ chau mày, quan tâm ả ta nữa.

      Hôm nay, cũng phải là sân khấu để Hứa Giai Di ả lên sàn diễn đâu!

      Bạch Khởi La nhanh chóng dời tầm mắt, cùng Phùng Kiêu sóng vai vào.

      Hai người nhanh chóng bước vào cửa, vừa đẩy cửa ra ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang đây.

      Bạch Tu Nhiên, Lục thiếu soái, Lục Mỹ Lệ, cùng với... Rất nhiều người.
      meyil08, Phong Vũ Yên, Anhdva28 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hóng kết hợp tiếp theo của 2 ng này, haha
      Typard thích bài này.

    3. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Hóng chàng rể của Bạch lão gia bị đánh như thế nào! Hihi.
      Typard thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hóng biến 1:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Typard thích bài này.

    5. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Hóng chương sau
      Typard thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :