1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 31: TẠI SAO MẸ LỚN LÀ HEO?

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, Tiểu Meow
      Nếu Bùi Vân Khinh trở về chắc chắn bị chửi mắng trận.

      Còn nếu quay về khẳng định đám người kia ở trước mặt ông ngoại xấu .Đến lúc đó ngay cả bản thân có giải thích, ông cũng nghe.

      Cân nhắc trái phải phen, Bùi Vân Khinh quyết định quay về nhà lần.

      Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

      Cho dù bị mắng làm sao, cũng mất miếng thịt nào! Đằng nào cũng lo cho ông ngoại, bị mình biết tốt xấu gây họa như thế, bây giờ sống có ổn ?

      Từ xuống dưới La gia, có ai đối xử tốt với bản thân hơn ông sao?! Lúc còn trẻ hiểu chuyện, chỉ biết đối nghịch cùng trưởng bối, lần này Bùi Vân Khinh giẫm lên vết xe đổ đó nữa.

      Trong ví còn bao nhiêu tiền nữa.

      Lấy thẻ ngân hàng ra để rút tiền nhưng được, thử rút ở hai cây ATM khác nhau, tuy nhiên kết quả vẫn như cũ.

      La gia cho con cháu ra ở riêng. Hai đứa con trai và mấy đứa cháu đều phải ở cùng ông cụ La. Con dâu thứ hai mở công ty dược phẩm. Vì thế, mọi việc trong nhà đều do con dâu cả quán xuyến.

      Tiền tiêu vặt của mấy đứa cháu đều do con dâu lớn phụ trách, ai cũng có thẻ tín dụng riêng, tiền được chuyển vào mỗi tháng.

      Nếu rút được tiền chỉ có nguyên nhân – lớn đóng băng thẻ ngân hàng của mình.

      Trong ví chỉ còn quá 200 đồng, mua giỏ trái cây cho ông ngoại, số tiền sót lại bắt taxi cũng đủ. Bất đắc dĩ, Bùi Vân Khinh đành phải mang theo giỏ trái cây xe buýt, đổi hai lần xe. Cuối cùng, cũng đến được biệt thự của La gia qua 12 giờ trưa.

      Chị Tống – người giúp việc giúp mở cửa rồi vội vàng nhận giỏ trái cây:

      “Tam tiểu thư về rồi.”

      “Ông ngoại như thế nào?” Bùi Vân Khinh lo lắng hỏi.

      “Bác sĩ có gì đáng ngại. Ông còn lầu nghỉ ngơi.”

      Bùi Vân Khinh gật đầu, vào phòng khách vừa vặn gặp lớn – Bạch Phượng Đàn từ lầu xuống vừa nhìn thấy lập tức liền mắng.

      “Bùi Vân Khinh còn mặt mũi trở về sao? Toàn bộ thể diện La gia mất hết vì rồi!”

      Ngồi ghế sa lon, hai Hồ Lập Bình ra vẻ giả nhân giả nghĩa “Chị dâu, chị cũng bớt giận, Vân Khinh phải còn sao…”

      “Còn ? 20 tuổi mà còn sao? Người ta vẫn rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Ngay từ đầu tôi thể gả cho mấy người ở miền nam rồi! Giờ đẻ ra tai họa thế này, biết lúc trước La Yên nghĩ gì mà bao nhiêu thanh niên trâm thế phiệt trẻ tuổi theo đuổi như vậy, cố tình lại lấy tên lính!”

      Bùi Vân Khinh nhảy dựng lên.

      Người cũng qua đời rồi, ai cho phép bà ta ra vào?

      mắng mình thôi , lại còn xúc phạm ba mẹ , vẫn nghĩ đứa cháu này là quả hồng mềm mặc người bóp lúc trước sao?

      “Ít nhất mẹ con phải là con heo.”

      Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, là tiểu bạch thỏ.

      Nhưng trước người La gia, sao mình phải ngụy trang chứ?

      Hồ Lập Bình lập tức ở bên cạnh quạt gió thổi lửa: “Vân Khinh, cái gì đấy? lớn chửi con cũng vì muốn tốt cho con, tại sao con có thể lớn là heo? Còn nhanh đến xin lỗi?”

      Bùi Vân Khinh cười lạnh “Là nóicô lớn là heo.”

      Con kia khi nào thông minh như thế?

      Vẻ mặt Hồ Lập Bình cứng đờ lại, sợ đem lửa giận của Bạch Phượng Đàn đến mình, biểu tình lúc này cũng thay đổi:

      “Hỗn láo, sao cháu lại có thể như vậy? có lòng tốt muốn khuyên nhủ mà cháu lại có thể thành kẻ có lòng dạ độc ác thế sao? "

      Ngày thường, Bạch Phượng Đàn nhìn hiền hậu nhưng kiêng kỵ nhất là người khác mình béo.

      Giờ nghe hai người họ cứ tiếng heo, hai tiếng heo ... tức giận đến mức mặt to đầy thịt đều run rẩy.

      muốn phát hỏa với Hồ Lập Bình, Bạch Phượng Đàn nhanh chóng trút giận về phía Bùi Vân Khinh.

      “Đứa cháu hư hỏng này, hôm nay tao xé nát miệng mày!”

      Bà ta đến trước mặt Bùi Vân Khinh, hung hăng muốn cho cái tát.
      Last edited: 6/3/19

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 32: DẠY DỖ BÙI VÂN KHINH.

      Cung Quảng Hằng
      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, Tiểu Meow

      Bàn tay mập mạp của Bạch Phượng Đàn xẹt qua trong trung, xé gió lao đến, muốn in dấu lên mặt đứa " cháu quý ".

      Đột nhiên Bạch Phượng Đàn nảy sinh ác độc xông đến nhưng Bùi Vân Khinh đoán được từ trước.

      Vì muốn có thể tự bảo vệ bản thân, Đường Mặc Trầm sớm dạy võ Judo cho . Hơn nữa ở trong quân đội bốn năm, ngoài học tập ra còn phải huấn luyện quân . Đánh nhau, súng ống, Bùi Vân Khinh đều được học cả.

      Mặc dù bây giờ cho dù thân thể và khả năng so với trước kia đều kém hơi nhưng kỹ xảo vẫn có.

      Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, mình chỉ được coi là trẻ đánh loạn nhưng ở trước mặt Bạch Phượng Đàn, vẫn có thể thành thạo phản công.

      Chân phải vừa nhàng lui về phía sau bước, vừa vặn né được bàn tay Bạch Phượng Đàn. Trong chớp mắt, thiếu nữ dùng chân móc lấy cổ chân của đối phương. Ngay lập tức, thân thể nặng nề của Bạch Phượng Đàn té xuống sàn nhà.

      Bùi Vân Khinh nhìn xuống dưới, bi ai thay sàn nhà hai giây rồi bước qua bàn chân mập mạp của đống thịt nằm đất, lên cầu thang.

      Ở bên cạnh xem trò vui hai Hồ Lập Bình thầm cười tiếng, vội vã chạy đến đỡ lấy cánh tay Bạch Phượng Đàn.

      “Ôi, chị dâu mau đứng lên.”

      Lúc này, họ Bùi Vân Khinh – La Gia Lập vừa thay quần áo xong xuống lầu.

      “Mẹ, làm sao vậy?”

      “Con nhãi đó dám lấy chân đẩy mẹ.” Bạch Phượng Đàn đứng dậy, thở hồng hộc nhìn con trai, lập tức nghiến răng nghiến lợi mở miệng “Bắt lấy đứa sấc xược này cho mẹ.”

      La Gia Lập là tên háo sắc, sớm thèm muốn nhan sắc xinh đẹp của em họ xinh đẹp này.

      lần ăn, ta ăn đậu hủ Bùi Vân Khinh bị nghéo ở lỗ tai còn đến trước mặt ông ngoại tố cáo. Lúc ấy, La Gia Lập chỉ lấy lý do là giỡn hoặc mượn cớ cho qua chuyện nhưng vẫn bị ông cụ La khiển trách trận, từ đó Bùi Vân Khinh vẫn ghi hận trong lòng tên sắc lang này.

      Hiển nhiên lần này nắm lấy cơ hội, sao bỏ qua cho La Gia Lập.

      Dáng người La Gia Lập cao to, Bùi Vân Khinh sợ mình bị thiệt nên dám cùng La Gia Lập đối đầu với nhau.

      Xoay mặt muốn chạy lên cầu thang nhưng kịp, có người chặn lối đó.

      Bùi Vân Khinh sợ hãi, vội vàng hét lên.

      “Ông ngoại … Ông ngoại… Cứu mạng a ông ngoại…”

      “Ông ngoại vừa ăn rồi uống thuốc nên ngủ rồi. Bây giờ, dù sét đánh cũng tỉnh đâu!”

      La Gia Lập cởi áo khoác của âu phục, cười thâm hiển bước xuống bậc thang: “Ngay cả mẹ cũng dám đánh sao? Lần này họ nhất định dạy dỗ tốt em.”

      Hóa ra là đám người này dám chắc ông ngoại dậy nên mới huyênh hoang thế này sao!

      Mắt thấy La Gia Lập nhanh xuống bậc thang, Bùi Vân Khinh xoay người nhìn ở dưới lầu, Bạch Phượng Đàn xắn tay áo, làm tư thế muốn bắt gà con.

      Bùi Vân Khinh câu môi, hai tay nắm lấy lan can, hai chân nhàng dứt khoát theo lan can nhảy xuống sàn nhà.

      ngờ Hồ Lập Bình đứng lên, bắt lấy tay “Đừng sợ hai giải thích mọi chuyện với mọi người cho con….”

      Giải thích giùm ?

      Hồ Lập Bình hận thể đưa chính vào miệng cọp!

      Bùi Vân Khinh gat tay ‘ hai thánh thiện’ ra, vòng qua sô pha theo bàn trà chạy đến cửa.

      Bởi vì bị Hồ Lập Bình lãng phí thời gian nên La Gia Lập đuổi kịp từ cầu thang chạy xuống, đuổi theo.

      Đẩy cửa ra, Bùi Vân Khinh bước nhanh chạy xuống cầu thang.

      “Con bé chết tiệt, xem mày chạy được ở đâu!”

      La Gia Lập miệng mắng chửi, tay bắt được cánh tay của em họ.

      Ngay lập tức, xoay người đá về phía chỗ yếu của .

      Mũi chân vừa nâng lên, lưng căng thẳng, thân thể bay lên trời.

      giây kế tiếp, dừng cánh tay người.
      Last edited: 6/3/19

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 33: CON CỪA TỘI NGHIỆP.

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, Tiểu Meow
      “Sao lại thế này?”

      đỉnh đầu có giọng nam quen thuộc giống như miền Bắc, giận mà uy.

      ngẩng đầu nhưng Bùi Vân Khinh cũng biết là ai. Lúc này, duỗi tay ra, ôm lấy thắt lưng Đường Mặc Trầm, nâng cánh tay chỉ vào đám người kia liền cáo trạng.

      “Chú , bọn họ đánh em!”

      Vừa mới giả trư ăn cọp đem người La gia xoay người như con cún , thế mà trong nháy mắt biến thành cừa tội nghiệp.

      Ánh mắt Đường Mặc Trầm liền nhìn theo cánh tay trắng noãn như ngó sen của bé, lập tức nhìn thấy ba dấu tay màu đỏ chiều dài chừng cái tát còn rách da vừa nãy, da non mềm mại liền phá lệ chói mắt.

      Bùi Vân Khinh nghe lời lại hay gây chuyện. Thậm chí vết thương cánh tay của mình cũng do em ấy dùng súng bắn ...

      cũng nhúc nhích, nhìn theo hướng chỉ thế nhưng đám người ấy lại dám đánh ?

      Người đàn ông này nổi giận!

      Đôi mắt đen như mực co lên, trong mắt Đường Mặc Trầm che giấu hàn ý.

      “Con còn dám đứng trước ngài ấy tố cáo xằng bậy….”

      Bạch Phượng Đàn vốn dĩ muốn giải thích nhưng chạm ánh mắt của Đường Mặc Trầm, sợ đến mực co rúm người, đứng đờ ra tại chỗ, há hốc mồm như kẻ thiểu năng.

      “Đường … Đường bộ trưởng….” La Gia Lập lúc này mới phản ứng kịp mới trưng ra khuôn mặt tươi cười bước xuống cầu thang “Ngài đừng nghe nhóc con này….”

      Nhóc con?

      Ba chữ kia chỉ có mình có thể gọi thôi!

      Đường Mặc Trầm đưa tay trái ra.

      Chỉ trong chớp mắt, La Gia Lập giống như bao tải bị nện ngã xuống nền đá cẩm thạch, ngay dưới chân Bạch Phượng Đàn.

      ta theo bản năng chống tay muốn đứng dậy nhưng chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc” vang dội, cánh tay cong thành hình thù quái dị.

      La Gia Lập hoảng sợ, lập tức lại nằm xuống, ôm lấy thứ cong queo kia kêu lên tiếng như heo bị giết:

      “Cánh tay của tôi… Cánh tay của tôi… Đau chết mất…”

      Đường Mặc Trầm buông lông mi dài xuống, đáy mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

      Chỉ là cánh tay bị bẻ gãy mà kêu như vậy, đúng là phế vật!

      Đáng đời!

      Trong đáy mắt Bùi Vân Khinh lên ý cười.

      là bác sĩ, chỉ nhìn cánh tay cong vẹo thế kia thể nào hơn gãy xương được.

      Gân cốt thương tổn cần tĩnh dưỡng ít nhất 100 ngày.

      họ phải rất thích làm chuyện xấu với con sao? Đến lúc này đó cho dù mĩ nữ có lượn lờ trước mặt, ta có thể làm gì được sao?

      “Gia Lập…. con trai…” Bạch Phượng Đàn ngồi xổm đỡ lấy con trai, gương mặt mập mạp tái nhợt còn huyết sắc “Mau…Mau gọi xe cứu thương!”

      Chị Tống phục hồi tinh thần lại, xoay người vọt vào phòng khách.

      Bên cạnh, Hồ Lập Bình sợ đến mức mặt chuyển thành tái xanh, bàn tay vừa giữ Bùi Vân Khinh lại run rẩy, miệng mồm lanh lợi ngày thường im bặt, dám thở mạnh.

      Nhìn tình trạng của con trai, Bạch Phượng Đàn ngẩng mặt nhìn Đường Mặc Trầm. Vốn chỉ muốn trách hai câu nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông đó, lời đến khóe miệng nuốt trở về.

      Vị này là ai chứ?

      bộ trưởng của đất nước với quyền cao chức trọng, có quan hệ gần với tổng thống.

      Nhân vật như vậy, muốn giết người cũng chỉ nhàng như nghiền chết con kiến. Càng đến con trai bà ta chỉ bị gãy cánh tay.

      Sợ sếp của mình dưới cơn nóng giận đại khai sát giới, thư kí Ôn vội vàng chạy đến giọng mở miệng:

      “Bộ trưởng, người tiểu thư bị thương nên trước hết xử lý chút .”

      Vị đại gia này cho dù có bực bội đến thế nào chăng nữa, trời đất bao la, chuyện của Bùi Vân Khinh là lớn nhất.

      Quả nhiên.

      Đường Mặc Trầm thu hối ánh mắt, dừng ở cánh tay Bùi Vân Khinh.

      “Thông báo cho ông cụ La tiếng, Đường Mặc Trầm mang người !”

      Bàn tay dừng ở lưng Bùi Vân Khinh như an ủi, bàn tay to cẩn thận nâng cánh tay của rồi Đường Mặc Trầm mở miệng là ngữ khí ôn hòa “ bé, lên xe!”
      Last edited: 6/3/19

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 34: HƯỞNG THỤ SỦNG ÁI CỦA .

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, Tiểu Meow​

      Thư ký Ôn thầm thở phào hơi, qua mở cửa xe, đỡ lấy cánh tay bị thương của tiểu thư. Vì thế, thuận lợi ngồi vào ghế sau xe, Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi bên cạnh, đôi mắt như máy quét rà xoát từ đầu đến chân thiếu nữ bên cạnh.

      “Còn chỗ nào bị thương nữa ?”

      Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu cái.

      Đường Mặc Trầm yên tâm nhìn lại nhìn từ đầu đến chân lần nữa, xác định có vết thương khác ánh mắt mới quay về cánh tay của .

      Nhìn vết cào ràng làn da mềm mại, trắng nõn, Bùi Mặc Trầm cau mày:

      “Đau?”

      ra cũng chỉ hơi nóng và đau chút, vài vết thương này mình thèm để vào mắt nhưng lúc này, tỏ ra yếu ớt còn đợi lúc nào nữa?!

      “Đau.”

      Thư ký Ôn cũng thấy vết thương của như thế nào, nhưng nghe đau cũng lo lắng quay sang, muốn nhìn thương thế của như thế nào.

      Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Bộ trưởng nhà mình cầm cánh tay của Bùi Vân Khinh, biểu tình mặt nghiêm túc như cầm ‘quốc bảo quốc gia’, cố gắng thổi nhàng vào vết thương của .

      Mà cái gọi là vết thương chỉ là đến cm.

      Vốn định gọi điện thoại nhưng thấy vậy, Ôn thư kí lập tức kết thúc cuộc gọi.

      Nếu vì chút vết thương này mà tìm bác sĩ đến đây coi chừng bị đối phương cười đến rụng răng.

      Hơi thở của Đường Mặc Trầm xẹt qua vết thương lành lạnh mà thoải mái lưng tựa vào ghế ngồi, Bùi Vân Khinh mắt mở to giống như chú mèo hưởng thụ sủng ái của vậy.

      “Chú ơi, như thế nào đến La gia?”

      đến gặp ông cụ La vì ngày hôm qua có thời gian.”

      là người La gia, ban đầu muốn đưa trở lại nhưng tại muốn rước về cũng phải với ông cụ tiếng, người La gia để tâm nhưng bất kể như thế nào cũng là người nhà .

      Lúc trước đem giao cho ông cụ La giúp đỡ chiếu Bùi Vân Khinh năm chút mặt mũi này vẫn cho.

      Chỉ là ngày hôm qua công việc bận quá, hôm nay tranh thủ chút thời gian để đến chuyện gặp phải chuyện “Bị đánh”.

      Nhớ đến lúc bị đuổi đến bộ dáng “Thương xác chạy trốn”, tim lại tức giận như vậy, nếu sợ bị thương nghiêm trọng bỏ qua như vậy.

      “Bộ trưởng chúng ta về nhà hay trở lại văn phòng?”

      Đường Mặc Trầm ngẩng đầu.

      “Băng keo cá nhân.”

      Thư ký Ôn giật mình nhanh chóng phản ứng “Tôi nhớ phía trước có nhà thuốc.”

      Xe dừng đường thư ký Ôn xuống xe mua băng keo cá nhân về, lấy cái đưa cho Đường Mặc Trầm.

      Làn da người đàn ông thô ráp, động tác cũng dịu dàng nhưng cẩn thận giúp băng vết thương giùm rồi mới buông cánh tay của ra.

      Lần này lấy làm lớn người La gia dám đánh , năm này chỉ sợ ấy chịu ít khi dễ.

      Nếu lao thẳng đến giữ bên người làm sao chịu ủy khuất đó chứ!

      Đường Mặc Trầm nâng tay sờ vào đầu tóc xù của Bùi Vân Khinh, thanh cao nhưng từng chữ giống như lời thế.

      “Về sau đuổi em nữa.”

      Bùi Vân Khinh thuận thế nghiêng người sang tựa vào lồng ngực của liền đưa tay nắm lấy hông .

      “Em muốn chú luôn ở bên cạnh vĩnh viễn với nhau.”

      Vĩnh viễn?

      Ánh mắt người đàn ông chuyển thành ôn nhu, trượt bàn tay xoa đầu thành vỗ nhè vai cái.

      “Được.”

      Khóe môi Bùi Vân Khinh gợi lên, thân thể càng thả lỏng, mặt áp vào lồng ngực của cách áo sơ mi có thể cảm nhận được độ ấm và kiên cố của cơ bắp còn có nhịp tim đập…

      đúng!

      Tim của sao lại nhanh như vậy?

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Nghe đến vĩnh viễn tim đập nhanh là đúng rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :