1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Chả hiểu sao mà Tam thiếu thu được 1 hội trợ lý có tâm dữ dội :v
      LinhLiLihaimap2346 thích bài này.

    2. meomy1

      meomy1 New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      Câm ơn b edit nha. Cố lên b ới ❤️
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 40.1: Trận pháp luyện hồn


      Thực ra, khi sắc ma nữ dắt tay cậu nhóc ma ra khỏi ngõ , Trần Ngư cũng có thể đoán được sắc ma nữ muốn nhân cơ hội đem theo cậu nhóc ma đầu thai. Mặc dù đoán được nhưng Trần Ngư ngăn cản, dù sao siêu độ cho con ma phải mở cửa lần, siêu độ cho hai con ma cũng phải mở cửa lần, vì thế liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Nhưng điều mà ngờ đến là, cậu nhóc ma này lại bị cửa từ chối.

      Khi Trần Ngư mở cửa , do cảm nhận được khí của sắc ma nữ nên cửa mở ra, chứng tỏ phủ đồng ý tiếp nhận ma nữ này, cho nên bị ánh sáng cửa bắn ngược ra sau, chỉ có lời giải thích duy nhất là do cậu nhóc ma thừa cơ “lén vào” bị phủ từ chối.

      làm cái gì thế?” Theo tiếng gầm giận dữ, Trần Ngư cảm nhận được nguồn ác khí mạnh mẽ từ bên cạnh đánh tới, Trần Ngư nghiêng mình tránh né, đưa tay đập tới lá bùa phòng ngự cao cấp.

      Bùa trừ ma cao cấp chặn hồn ma thanh niên lại, rung lên hai lần rồi cứ thế bốc cháy thành ngọn lửa vàng bắt mắt trong đêm tối.

      “Màu vàng?” Bỗng dưng Trần Ngư ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt biến đổi của hồn ma thanh niên tìm tòi nghiên cứu.

      Hướng Nam cũng nhìn chằm chằm vào Trần Ngư, đôi mắt hẹp dài đen nhánh lóe lên ánh sáng đỏ, luân phiên nhau biến đổi, chứng tỏ giữa lý trí của hồn ma và oán khí giao đấu với nhau, nếu như hoàn toàn mất lý trí ác khí của ác ma tăng vọt.

      Trần Ngư quan sát vài giây đồng hồ, nhìn từ đầu đến cuối hồn ma thanh niên đứng ở đầu ngõ, dường như phát điều gì đó, sau đó về hướng sắc ma nữ và cậu nhóc ma.

      định làm cái gì?” Hướng Nam phát hành động của Trần Ngư, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ, luồng ác khí to lớn phóng vọt lên trời.

      Hướng Nam!” Cậu nhóc ma lo lắng kêu lên.

      “Hướng Nam!” Sắc ma nữ cũng lo lắng gọi.

      Theo xuất của ác khí mạnh mẽ, trận pháp vốn vẽ tường bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt, từ từ hấp thu ác khí mạnh mẽ tỏa ra xung quanh.

      Trần Ngư đến trước người sắc ma nữ và cậu nhóc ma, sắc ma nữ đem cậu nhóc ra phía sau lưng mình, căng thẳng lắp bắp “Tiểu … Trần Thiên Sư, đúng vậy, … thành xin lỗi , tôi … phải là cố ý muốn lừa đâu.”

      Bây giờ sắc ma nữ dám gọi Trần Ngư là Tiểu Thiên Sư nữa rồi.

      “Nếu dám động đến bọn họ, dù là tôi phải hồn bay phách lạc cũng bỏ qua cho đâu.” Phía sau lưng, Hướng Nam lạnh lùng uy hiếp, nhưng vẫn thể rời khỏi ngõ nửa bước.

      Trần Ngư xoay người, nhìn qua hồn ma thanh niên thay đổi vị trí tẹo nào, khẳng định suy đoán trong đầu mình “Cậu ra khỏi ngõ được.”

      Trần Ngư vừa dứt lời, cả ba hồn ma đều giật mình.

      “Đúng thế!” Hướng Nam thấy Trần Ngư phát cũng giấu diếm nữa “Nhưng nếu dám làm bọn họ bị thương, tôi …”

      “Dù cậu bị hồn bay phách lạc cũng bỏ qua cho tôi, cậu lần rồi.” Trần Ngư lặp lại.

      “…” Hướng Nam bị Trần Ngư chặn họng, sắc mặt càng khó coi.

      Sắc ma nữ sợ lại kích thích mau thuẫn giữa hai người, liền vội vàng giải thích “Trần Thiên Sư, lúc trước ngài đồng ý với tôi, có thể giúp tôi siêu độ lần, như vậy siêu độ cho tôi cùng với siêu độ cho Tiểu Khang cũng giống nhau mà. Tôi đầu thai nữa mà nhường cơ hội này cho Tiểu Khang được ?”

      Ánh mắt Trần Ngư đảo qua đảo lại giữa sắc ma nữ và cậu nhóc ma, sau đó dừng lại mặt sắc ma nữ, cho rằng lúc nãy là tôi cho nó đầu thai?”

      Sắc ma nữ trả lời nhưng vẻ mặt ràng viết ‘tôi nghĩ như thế’.

      có biết lần mở cửa tốn bao nhiêu linh lực ?” Trần Ngư hỏi.

      “Tôi biết.” Sắc ma nữ vô tội lắc đầu, đâu phải là Thiên Sư.

      “…” Trần Ngư cứng đờ, cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề ngu ngốc, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra giải thích “Cũng như cái điện thoại này, ví dụ như linh lực của tôi là trăm phần trăm pin, lần mở cửa tiêu hao năm mươi phần trăm pin, đồng thời khi mở cửa còn cần phải làm sạch oán khí người các , lại phải mất thêm năm phần trăm pin nữa.”

      “Năm mươi phần trăm lượng pin của tôi sử dụng hết, tôi chỉ vì mang thêm nhóc ma mà phải đóng lại cửa tôi vất vả mở ra hay sao?” Trần Ngư .

      “Vậy … vậy tại sao?” Lúc nãy tia sáng màu vàng lóe lên, cửa liền ầm ầm đóng lại, sắc ma nữ vẫn cho là Trần Ngư đóng lại.

      “Bởi vì cậu nhóc này nè!” Trần Ngư chỉ vào cậu nhóc ma phủ thu nó.”

      phủ thu? thu là sao?” Sắc ma nữ hiểu hỏi.

      “Chính là siêu độ được, có cách nào đầu thai.” Trần Ngư dễ hiểu.

      thể nào!” Sắc ma nữ kéo cậu nhóc ra, kích động “Thiên Sư, nhìn xem, người Tiểu Khang có chút oán khí nào, bé hại người, làm sai bất cứ chuyện gì, vì sao lại đầu thai được. Tại sao phủ lại thu? phải chỉ có ác ma hại người mới thể siêu sinh sao? Tại sao Tiểu Khang lại thể?”

      Sắc ma nữ hỏi loạt vấn đề, tất nhiên là Trần Ngư cũng nhìn ra, hơi thở người cậu nhóc này vô cùng sạch , loại hồn phách sạch có chút oán khí này, khi đầu thai tại phủ cũng có những ưu tiên nhất định. Cũng chính vì thế mà Trần Ngư mới vui lòng thuận nước đẩy thuyền đưa cậu nhóc ma này đoạn đường. Nhưng chuyện xảy ra cũng khiến bất ngờ.

      “Chị Thiên Sư, Tiểu Khang làm sai chuyện gì sao?” Cậu nhóc ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn Trần Ngư, yếu ớt hỏi.

      “Chị cũng biết.” Nhìn ánh mắt của cậu nhóc mà trong lòng Trần Ngư có chút khó chịu, lắc lắc đầu “Nhưng cửa tự động đóng chính là có ý thu em rồi.”

      “Vâng.” Tiểu Khang gật đầu, buông tay sắc ma nữ, chạy vào trong ngõ, sau đó kéo kéo tay ma Hướng Nam “ Hướng Nam, phủ muốn Tiểu Khang, vậy Tiểu Khang ở đây với nha.”

      được!” Lúc này Hướng Nam cũng nhận ra Trần Ngư có ý định gây tổn thương cho sắc ma nữ và Tiểu Khang, cảm xúc nóng giận vốn bình tĩnh lại, lúc này nghe Tiểu Khang như vậy lại bộc phát, ác khí mạnh mẽ lại lần nữa phóng lên trời.

      Trong ngõ , trận pháp lại tỏa ánh sáng đỏ, tốc độ hấp thu ác khí còn nhanh hơn lần trước.

      “Tôi cậu vẫn nên bình tĩnh chút , trận pháp khởi động rồi kìa.” Trần Ngư nhịn được mà nhắc nhở.

      Hướng Nam khẽ giật mình, cậu ta nhìn thoáng qua Trần Ngư, hơi thở quanh thân từ từ thu lại. Lúc này Trần Ngư cũng vào ngõ , qua hồn ma lớn (sắc ma nữ và cậu nhóc ma), thẳng đến bên trận pháp luyện hồn, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

      Trần Ngư đưa tay sờ lên nét vẽ trận pháp bằng mực đỏ, phía vẫn còn giấu linh khí nhàn nhạt, hiển nhiên là do vừa mới khởi động. Lúc Trần Ngư mới phát trận pháp luyện hồn, còn tưởng là Thiên Sư nào đó có ‘thâm thù đại hận’ với sắc ma nữ mới tốn công sức như thế trừng trị ma nữ này. Nhưng mà tại xem ra, đối tượng mà Thiên Sư nào đó muốn luyện hồn chính là thanh niên có tu vi vô cùng mạnh mẽ này.

      nhìn cái gì?” Hướng Nam chán ghét tất cả Thiên Sư.

      “Cậu chết bao lâu rồi?” Đột nhiên Trần Ngư hỏi.

      “Mắc mớ gì đến .” Sắc mặt Hướng Nam khó coi, quát.

      Lần đầu tiên Trần Ngư bị hồn ma quát nạt như thế, cũng dỗi luôn “ thôi!”

      Trần Ngư vỗ vỗ tay đứng lên, quay người ra khỏi ngõ , lúc ngang qua sắc ma nữ, “Tôi giúp mở cửa lần rồi, cơ hội đầu thai do tự làm hỏng, coi như là chúng ta còn nợ nần gì nhau.”

      “Trần Thiên Sư.” Sắc ma nữ còn muốn gì đó nhưng lại biết phải mở lời thế nào.

      “A, đúng rồi.” Trần Ngư suy nghĩ chút rồi nhắc nhở “ và cậu nhóc kia cách ngõ này xa chút, coi chừng bị ảnh hưởng đó.”

      “Thiên Sư, có thể giúp chúng tôi xóa cái trận pháp luyện hồn kia .” Sắc ma nữ thấy Trần Ngư định rời cuống quýt, còn e dè nữa mà chạy đến trước mặt Trần Ngư cầu xin.

      “Xóa ? Hình đó là Thiên Sư khác vẽ đó, thể xóa đơn giản được.” Trần Ngư cũng bó tay.

      Trận pháp luyện hồn là thủ đoạn thu phục ác ma của Thiên Sư. Khi Thiên Sư đuổi ma, nếu vô tình gặp được ác ma có tu vi cao mà tự nguyện đầu thai có thể cùng Thiên Sư kí kết hợp đồng, hạn chế ác ma được làm hại người đồng thời có thể làm ác ma hết sức phục vụ cho bản thân Thiên Sư. Thiên Sư có được phục vụ của ác ma phải che chở cho ác ma đó, để Thiên Sư khác truy sát.

      Loại hợp đồng này tương đối bình đẳng, giữa Thiên Sư và ác ma hai bên đều có lợi, nhưng trận pháp luyện hồn giống như vậy, trận luyện hồn là biện pháp cưỡng chế từ phía. khi trận luyện hồn khởi động thành công, dù ác ma có nguyện ý hay đều phải nghe lệnh của Thiên Sư, đồng thời ác ma bị luyện hồn vĩnh viễn mất tư cách được đầu thai.

      Đợi đến khi Thiên Sư thu phục ác ma chết , xuống dưới phủ, nếu trong bảy bảy bốn mươi chín ngày có người tiếp nhận ác ma bị thu phục bị hồn bay phách lạc.

      Trần Ngư chưa bao giờ cùng ác ma kí hợp đồng, ông lão cũng , nhưng theo lời ông cụ chính là, đại đa số ác ma đều có oán khí trong người, dù cho khi còn sống tính cách có như thế nào, sau khi chết, tính tình đều bị oán khí làm ảnh hưởng, trở nên ngang ngược, tàn nhẫn. Nuôi ác ma mà hiểu suy nghĩ chi bằng chăm chỉ tu luyện còn hơn.

      Mặc dù Trần Ngư e dè hồn ma trải qua luyện hồn nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ Trần Ngư có suy nghĩ muốn luyện hồn ma gì đó, dù khi tới Đế Đô, phát ra việc trừ ma kiếm được nhiều tiền nhưng Trần Ngư chưa bao giờ để ý đến việc luyện hồn.

      Dù cho là người hay ma nhưng đều là những cá thể có suy nghĩ riêng. Lớn lên trong xã hội mới, còn là sinh viên trường đại học danh tiếng, Trần Ngư thể làm được hành vi kí kết hợp đồng giống như chủ nô với nô lệ vậy, quá độc ác. Với lại, khi luyện hồn, nhất định phải tìm được pháp khí để thu nạp ác ma, chỉ cần nghĩ đến việc suốt ngày có con ác ma căm thù mình đến tận xương suốt ngày ở bên mình là Trần Ngư thấy ớn.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 40.2

      “Trần Thiên Sư, cũng là Thiên Sư, nhất định là có biện pháp mà, đúng ?” Sắc ma nữ cầu khẩn.

      Trần Ngư khó xử, trong giới huyền học, trận pháp luyện hồn được ngầm cho phép sử dụng, dù sao những hồn ma luyện hồn đều là những ác ma có ác khí cực kì nặng, phần lớn đều giết người cho nên bị luyện hồn cũng có gì đáng . Vả lại, Thiên Sư có thể luyện hồn ác ma cũng là bản lĩnh của Thiên Sư đó.

      “Tôi thể xóa trận luyện hồn được, đó là hành vi khiêu khích với Thiên Sư vẽ trận pháp này.”

      “Nhưng mà … Nhưng mà Thiên Sư kia là kẻ rất xấu xa.” Sắc ma nữ vội vội vàng vàng .

      “Đứng dưới góc độ của con người, Thiên Sư thu ác ma là việc làm tốt.” Trần Ngư .

      “Nhưng …”

      “Đừng cầu xin ta!” Thấy sắc ma nữ còn muốn , Hướng Nam chợt tới, đem sắc ma nữ kéo ra sau, rồi nhìn Trần Ngư, sắc mặt lạnh lẽo được rồi.”

      “Hướng Nam, đừng như thế mà.” Sắc ma nữ định tránh Hướng Nam nhưng thể tránh thoát được, ma nữ định kêu Trần Ngư lại nhưng Trần Ngư cũng quay đầu ra khỏi ngõ .

      Sắc ma nữ thấy Trần Ngư bỏ , gấp gáp đến mức suýt khóc lên “Hướng Nam, rốt cuộc là muốn làm gì?”

      “Em cần quan tâm!” Vẻ mặt Hướng Nam vẫn lạnh như tiền.

      “Em mặc kệ, được, em kệ , vậy còn Tiểu Khang phải làm sao?” Sắc ma nữ hỏi.

      Ánh mắt Hướng Nam lóe lên, nét lạnh lùng hơi buông lỏng, cậu ta nhìn về cậu nhóc nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cắn răng “Ngày mai em mang Tiểu Khang rời khỏi đây .”

      , em đâu!” Tiểu Khang vừa nghe thấy vậy lập tức bổ nhào qua ôm chặt lấy chân Hướng Nam.

      “Em có thể đâu được chứ?” Sắc ma nữ tuyệt vọng “Đưa Tiểu Khang đầu thai là biện pháp duy nhất, bây giờ Tiểu Khang xuống được phủ, dù cho ra khỏi ngõ người kia vẫn tìm được thôi.”

      để ta .” Hướng Nam cắn răng, dường như hạ quyết tâm lớn.

      để cho ta ? Mặc dù lợi hại nhưng thể ra khỏi ngõ này được.” Sắc ma nữ “Người kia là vì thấy thể ra khỏi ngõ này mới có thể lợi dụng Tiểu Khang uy hiếp . giết được cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để cho luyện hồn.”

      “Dù sao ở ngõ này bao năm rồi, dù bị ta luyện hồn cùng lắm ‘đồng quy vu tận’ với ta.” Hướng Nam lạnh giọng .


      Đồng quy vu tận: cùng chết chỗ.


      có cam tâm ? Nếu như thực muốn hồn bay phách lạc, vậy còn cố gắng tu luyện nhiều năm như thế làm gì?”

      “Tóm lại, cần em quan tâm!” Hướng Nam bị làm phiền trả lời được bèn quát.

      “Mặc kệ mặc kệ, muốn chết cũng liên quan đến em, bà đây cũng thèm để ý nữa.” Sắc ma nữ cũng tức điên lên, quay người khỏi ngõ .

      Hướng Nam, chị Duy Duy giận rồi kìa.” Tiểu Khang ngẩng đầu lên .

      sao đâu, chút nữa ấy quay lại ấy mà.” Hướng Nam ngồi xổm xuống, với cậu nhóc “Chút nữa ấy về, em với ấy ra khỏi đây nhé.”

      “Em muốn , em muốn ở cạnh cơ.” Tiểu Khang lắc đầu mạnh.

      “Nghe lời cho !” Hướng Nam chợt quát lớn, Tiểu Khang cúi đầu dám gì thêm.

      ==

      Mở cửa làm la bàn tiêu hao ít linh khí, bởi vì có địa điểm nhiều linh khí như ở biệt thự nhà họ Lâu, nên la bàn trở nên vô cùng đỏng đảnh, khi linh khí đủ là bắt đầu vù vù mè nheo muốn biệt thự nhà họ Lâu để hấp thu linh khí. Trần Ngư bận ôn thi cuối học kì, yên tĩnh đọc sách cũng được. Lúc đầu, định trước khi kết thúc kì thi về nhà, cuối cùng thực là bị là bàn làm phiền chịu nổi, đành phải ôm đống sách chiếm cứ phòng sách của Lâu Minh vào cuối tuần.

      Lâu Minh nhìn thấy Trần Ngư mang đống sách đến, nào Toán, ngữ, Triết học … vô cùng nghi ngờ biết nhóc này có phải là đem toàn bộ số sách học trong học kì này tới đây .

      “Sao phải ôn tập nhiều như vậy?” Lâu Minh nhịn được hỏi.

      “Cuối học kì vừa rồi em toàn vội vàng kiếm tiền, đâu có tâm tư lên lớp.” Vì muốn thăng cấp tài khoản của mình trang web huyền học, nửa học kì sau, Trần Ngư toàn nửa đêm trốn ra ngoài bắt ma, ban ngày lên lớp ngủ bù nên theo kịp bài giảng.

      Kiếm tiền? Lâu Minh nhíu mày, nhịn được nhắc nhở “Nếu thi rớt học phần bị cho thôi học đó.”

      “Em biết, Ba, yên tâm, chắc chắn em để bị cho thôi học đâu.” Trần Ngư , cầm miếng cam bên cạnh lên ăn, rồi phàn nàn “ Ba, sao trong phòng hôm nay nóng vậy, em toát hết mồ hôi.”

      “Em nóng hả, để mở điều hòa.” Lâu Minh rồi đứng lên tìm remote.

      “Mở điều hòa chi cho tốn điện, mở cửa sổ là được rồi.” Trần Ngư .

      Lâu Minh cười cười, quay người đến bên cửa sổ, nhấc then cài lên, đẩy cửa sổ ra, luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, thân thể Lâu Minh khống chế được mà khẽ run rẩy, vội vàng lấy tay chống lên cửa sổ mới đứng vững được. phải là còn mấy ngày nữa mới đến Đông Chí sao, sao hôm nay lại vậy chứ, Lâu Minh hít sâu hai cái mới thích ứng được cái cảm giác lạnh lẽo ngấm vào người, sau đó mới quay người, điềm nhiên như có việc gì ra ngoài “ ra ngoài đây, em ôn tập cho tốt nhé.”

      “Vâng, cám ơn Ba. Đúng rồi, Ba, tối nay em muốn ăn cá hấp.” Trần Ngư nhìn Lâu Minh .

      “Được.” Lâu Minh quay đầu lại, đưa tay vịn vào cửa phòng sách.

      Lúc nay đúng lúc Trình Bằng bưng trà lên, cậu ta trông thấy Lâu Minh cúi đầu đứng dựa vào cửa phòng sách, giật mình, đặt vội ly trà xuống đất rồi bước nhanh đến bên Lâu Minh “Tam thiếu.”

      Lâu Minh khẽ ngẩng đầu, mặt tầng sương trắng bao phủ.

      Trình Bằng vừa nhìn biết chuyện gì xảy ra, lúc này dám chần chừ, đỡ Lâu Minh đứng lên, dìu thân hình đông cứng của về phòng ngủ. Đắp chiếc chăn dày lên, mở hết công suất ba máy sưởi cỡ lớn trước giường, lại rót mấy chén nước nóng cho Lâu Minh uống, mới làm giảm được tầng sương trắng mặt .

      “Lúc nãy mở cửa sổ sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu của Trình Bằng vô cùng chắc chắn.

      “Tôi sao!” Lâu Minh để ý.

      ràng biết mình thể chịu được gió lạnh mùa đông mà.” Trình Bằng lo lắng .

      “Tôi nghĩ hôm nay sao.” Lâu Minh .

      biết là sắp Đông Chí rồi. Có phải là vì tiểu thư Trần Ngư ạ?” Thực ra cần Tam thiếu trả lời, cậu ta biết câu trả lời.

      ấy biết.”

      “Vậy để tôi với ấy, ở đây vào mùa đông thể mở cửa sổ.” Trình Bằng xong đứng dậy định ra ngoài.

      “Cậu quay lại cho tôi!” Sắc mặt Lâu Minh đột nhiên trầm xuống.

      Trình Bằng cắn răng nhưng cũng dừng bước.

      “Tôi với ấy, cậu đừng để ý chuyện này.” Nếu như bây giờ với nhóc, chắc chắn nhóc đó biết nguyên nhân là do .

      Sát khí trong cơ thể Lâu Minh phát triển mạnh mẽ nhất vào mùa xuân, còn mùa đông là thời điểm yên tĩnh nhất, nhưng vào mùa đông cũng tiềm mối nguy. Sát khí của Lâu Minh bị khí lạnh ảnh hưởng, sau đó các bộ phận trong cơ thể bắt đầu đóng băng hoàn toàn. Đối với việc này, Mao đại sư tìm hiểu rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, kết luận duy nhất ông có thể đưa ra là, trước Đông Chí, nếu Lâu Minh gặp gió lạnh sát khí trong cơ thể ngủ đông, sau khi qua Đông Chí khôi phục lại bình thường.

      “Vậy nghỉ ngơi , tôi ra ngoài trước.” Trình Bằng thấy vậy cũng gì thêm nữa.

      “Đúng rồi, bữa tối nấu cá hấp .” Lâu Minh bỗng nhiên .

      vất vả mới giữ được bình tĩnh, vẻ mặt Trình Bằng lại co lại, từ trước đến giờ Tam thiếu bao giờ dặn món ăn, cá hấp chắc chắn là dành cho Trần Ngư ngồi trong phòng sách kia.

      ==

      Trong phòng sách, chăm chú đọc sách, bỗng nhiên Trần Ngư nhận được tin nhắn của ông lão.

      Ta là đại hào: Đúng rồi, nếu bùa đuổi ma bị đốt ra ngọn lửa màu vàng chứng minh hồn ma này là con ma tu luyện, mấy năm nay, hồn ma tu luyện rất hiếm gặp, con gặp ở đâu.

      Mấy ngày trước, Trần Ngư thấy bùa phòng ngự cao cấp khi gặp ác khí của Hướng Nam hóa thành ngọn lửa màu vàng nên đoán Hướng Nam là ma tu luyện, thế là nhắn tin hỏi ông lão.

      Tôi muốn xây đường: Đúng là ma tu luyện sao ạ? Nhưng đó là con ác ma mà.

      Ta là đại hào: Ngốc quá, ác ma thể tự tu hành hay sao? Ác ma có tu vi cao, nếu có thể tu luyện thành công biến thành Ma Vương. Lại lập công mấy lần có thể so với Quỷ Sai cũng được nữa.

      Trần Ngư tức muốn chết, muốn làm lẫy với ông lão nhưng có cách nào, bức xúc muốn đập phá cái gì đó. đưa mắt nhìn quanh tìm xem có thứ nào có thể đập bỗng dưng nhìn thấy ảnh của Lâu Minh bàn sách. lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi “Số điện thoại của ông là bao nhiêu, con có chuyện muốn hỏi ông nè?”

      Ta là đại hào: Ông nhận được tin nhắn của con, có việc gì mà phải nhất định qua điện thoại, ông vẫn chưa mua điện thoại di động đâu.

      Tôi muốn xây đường: Ông định lừa con nít hả!

      Ta là đại hào: Giờ con hỏi luôn , hỏi là ông thoát đây.

      Trần Ngư thấy ông lão cà lơ phất phơ như thế tức muốn nện bàn, hít sâu mấy lần rồi mới hỏi “Con gặp người, sát khí người ấy còn lợi hại hơn cả cương thi, ông, ông có biết chuyện gì xảy ra ?”

      Ta là đại hào: Sát khí người người còn lợi hại hơn cả cương thi?

      Tôi muốn xây đường: Vâng.

      Ta là đại hào: Vậy nhân cơ hội kết bạn với cậu ta, để cậu ta cho con ké sát khí mà vẽ bùa.

      Tôi muốn xây đường: Ông !!!

      Ta là đại hào: Mặc dù ông từng gặp người có sát khí người nhưng sát khí nặng như vậy ông chưa gặp bao giờ. Thực ra ta rất tò mò sao cậu ta có thể sống đến tận bây giờ, những người như cậu ta giống như loại vũ khí nguy hiểm, mấy ông già trong giới huyền học chắc là để cậu ta lớn lên mà xử lý phăng teo cậu ta từ lâu rồi chứ.

      Xử lý!!!

      Trần Ngư cảm thấy những chữ này vô cùng chói mắt: Ông có biện pháp giải quyết ?

      Ta là đại hào: có!

      Tôi muốn xây đường: phải ông nội rất lợi hại sao?

      Ta là đại hào: Mặc dù ông nội rất vui khi thấy con ngưỡng mộ ông như vậy nhưng ông nội cũng là người bình thường thôi con.

      Trần Ngư muốn đập điện thoại: Vậy ông đến Đế Đô , ông nhìn ấy chút rồi mới tiếp, được .

      Ta là đại hào: quen biết, mất công ta chạy xa như vậy làm gì.

      Trần Ngư nhanh chóng trả lời: ấy là bạn con.

      Ta là đại hào: Đâu phải bạn trai con!

      Ta là đại hào: Ông out đây.

      Trần Ngư nhìn hình đại diện chuyển màu xám trong nháy mắt, tức giận hét to trong phòng sách: Lão già chết tiệt, có giỏi cả đời này ông đừng có đến gặp con.


      Tác giả có lời muốn :


      Ông Ngô trò chuyện cùng Tây Thi xong, tiếp tục trò chơi, mặc áo giáp lấp lánh ánh bạc tản bộ tại cổng phó bản.

      Miêu Miêu: trai, xin mang em theo với.

      Ông Ngô: Xin hãy gọi ông là ông nội!

      Mấy bây giờ sao e dè chút xíu nào hết vậy, ngay cả ông lão như ông mà cũng buông tha.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Dạo này chương nào cũng dài, hôm qua ráng cày post nguyên chương cho các nàng đây!

      Chương 41: Nhiệt độ của em



      Trần Ngư bị ông nội làm cho tức giận, có tâm trạng đọc sách nữa, lề mề đến giờ ăn cơm tối, cho đến khi nhìn thấy bàn ăn đĩa cá hấp to mới vui vẻ hơn chút.

      Trần Ngư vui vẻ ngồi xuống, nhìn về hướng cầu thang hỏi “ Ba đâu?”

      Vẻ mặt Trình Bằng đổi “Tam thiếu ấy đói bụng, tiểu thư Trần Ngư cứ ăn trước ạ.”

      đói bụng?” Trần Ngư kinh ngạc .

      Trình Bằng có có chút giận dỗi vì Trần Ngư làm Lâu Minh phát bệnh, muốn nhiều với Trần Ngư, đem bữa tối chuẩn bị đầy đủ, mời Trần Ngư ăn cơm rồi lui xuống.

      Trần Ngư nhìn phòng ăn vắng vẻ mà thể quen được, bình thường cho dù Ba đói cũng ngồi cùng ăn mấy miếng, sao hôm nay ngay cả có mặt ở phòng ăn cũng thấy.

      Trần Ngư ăn cơm mà yên lòng, ngay cả món ruột là cá hấp cũng chỉ ăn vài miếng, miễn cưỡng ăn xong bát cơm, suy nghĩ rồi đứng dậy lên phòng ngủ của Lâu Minh ở lầu hai.

      Trình Bằng nhìn thấy, do dự chút nhưng ngăn cản, bởi vì cậu ta biết, mặc dù Lâu Minh vì Trần Ngư mà phát bệnh nhưng ngược lại, cũng bởi vì nhìn thấy mới vui vẻ.

      Trần Ngư đứng trước cửa phòng ngủ của Lâu Minh, rồi nhàng gõ cửa “ Ba.”

      “Vào .” Giọng của Lâu Minh vang lên.

      Trần Ngư vặn cửa bước vào, thấy Lâu Minh nằm giường đọc sách, mặc dù khuôn mặt đẹp trai hơi mỉm cười nhưng ràng là trạng thái tinh thần được tốt lắm “ Ba, thoải mái sao?”

      hơi bị cảm chút thôi.” Lâu Minh đặt sách xuống “Có thể đêm qua ngủ bị nhiễm lạnh.”

      “Nhà ấm như thế này mà còn bị cảm lạnh sao?” Trần Ngư ngạc nhiên.

      Lâu Minh sững người, muốn tìm lý do lại nghe Trần Ngư “Có phải cũng cảm thấy nóng giống em nên lén mở cửa sổ ra ?”

      Lâu Minh mỉm cười, gật đầu chấp nhận.

      Ba, sao lại trẻ con như vậy chứ.” Trần Ngư làm như , giáo dục Lâu Minh "Ban ngày mở cửa sổ ra sao, nhưng ban đêm mà mở cửa sổ bị cảm lạnh đó, đây là bài học mà đứa con nít nào cũng biết nha.”

      “Em đúng, sau này như vậy nữa.” Lần đầu tiên, Lâu Minh bị quở trách như thế, nhưng cảm giác tồi chút nào.

      bị sốt hả?”

      Lâu Minh muốn trả lời, bàn tay mềm mại bất ngờ đặt lên trán , làm cứng người lại.

      “Đâu có sốt đâu.” Trần Ngư đặt tay lên trán Lâu Minh đo thử nhiệt độ nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay làm cảm nhận ràng, suy nghĩ chút rồi lấy tay ra, cúi đầu dán trán mình lên trán Lâu Minh.

      Lâu Minh né tránh theo bản năng.

      đừng nhúc nhích.” Trần Ngư đè bả vai Lâu Minh lại, lấy trán của mình dán chặt lên trán Lâu Minh.

      Trong lòng Lâu Minh cảm thấy thế giới an tĩnh lại, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của , trong mắt chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nhóc cùng với từng sợi lông mi cong dài.

      Trần Ngư đo khoảng mười giây rồi ngồi thẳng lên “Hình như sốt đâu .”

      Cảm xúc trán kề trán còn chưa biến mất, Lâu Minh cảm giác hình như đầu mình vẫn có thứ gì đó, nhàng, hơi ngứa chút lại vừa ấm ấm làm nhịn được mà muốn đưa tay sờ lên.

      Ba, em biết là khi bị bệnh đói bụng, nhưng vẫn phải ăn cơm chứ, như vậy mới có sức được.” Vẻ mặt Trần Ngư quan tâm, với Lâu Minh.

      “Ừ.” Lâu Minh gật đầu.”

      “Vậy để em với trợ lý Trình giúp chuẩn bị bữa tối, Ba, muốn ăn gì?”

      “Ăn cái gì mới có sức?” Lâu Minh mỉm cười hỏi.

      “Tất nhiên là cơm rồi.” Trần Ngư đáp chút nghĩ ngợi.

      “Vậy ăn cơm.”

      “Còn chuẩn bị thêm mấy món thanh đạm nữa, bị cảm, thể ăn mấy món có nhiều dầu mỡ đâu.” Trần Ngư xong, kéo cửa phòng bước ra.

      Đến khi trong phòng có ai, Lâu Minh mới thuận theo khát vọng trong lòng, đưa tay lên, dùng ngón tay chạm lên trán mình.

      Người với người tiếp xúc với nhau là có ấm áp, chỉ có ấm áp khi tiếp xúc mới là tiếp xúc hữu hiệu, còn những mặt khác của con người đều là vì sinh tồn mà có bản năng giao tiếp. (Câu này hơi lủng củng, nhưng mình cũng chẳng biết chuyển ngữ thế nào, mong mọi người thông cảm)

      Lâu Minh từng đọc mạng câu như vậy, lúc đó còn chưa hiểu nhưng đến hôm nay, mới hoàn toàn thấu hiểu.

      ra đây là ấm áp khi tiếp xúc sao?

      ==

      Nỗ lực ôn tập tuần, rốt cuộc kì thi cuối học kì bắt đầu, môn thi đầu tiên là toán cao cấp, Trần Ngư hận nhất là môn này, luôn cảm thấy những công thức phức tạp kia còn khó gặm hơn cả việc vẽ bùa chú cao cấp nhất. Đối với môn học này, Trần Ngư quyết định thi đạt điểm chuẩn là cám ơn trời đất rồi, chẳng mong muốn gì hơn.

      phải người ta đều , khi lên đại học các bài kiểm tra cuối kì đều đơn giản sao, chẳng lẽ đại học Đế Đô là trường hợp đặc biệt? Ra khó như vậy làm gì chứ! Trần Ngư buồn bực, vùi đầu làm bài.

      Mà cách đại học Đế Đô hai con đường, trong ngõ yên lặng, người đàn ông trung niên mặc đồ vest thản nhiên vào ngõ , nhìn ngõ bóng người, hỏi “Nghĩ kĩ chưa?”

      Vừa dứt lời, ba hồn ma từ trong tường bay ra, nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên.

      “Xem ra các ngươi cũng biết là chạy trốn có tác dụng gì?” Người đàn ông trung niên lướt qua Hướng Nam nhìn cậu nhóc và sắc ma nữ đứng bên, nhíu mày.

      Sắc ma nữ thấy người đàn ông trung niên theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng ma nữ vẫn cố nén hỏi “Ông có thể cần dùng trận luyện hồn , chúng tôi kí hợp đồng với ông?”

      “Hợp đồng?” Người đàn ông trung niên lắc đầu “Nếu trước khi ta vẽ trận luyện hồn mà bọn mi biết điều như vậy ta còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ … thể!”

      “Ông …” Sắc ma nữ còn muốn cãi bị Hướng Nam chặn lại.

      Hướng Nam nhìn trừng trừng vào người đàn ông trung niên.

      “Chính là ánh mắt này, cam lòng, căm hận, thù hằn.” Người đàn ông trung niên cười lạnh “Sao ta có thể cùng ác ma hận ta thấu xương kí hợp đồng chứ? Ta muốn tự tìm phiền phức đâu!”

      “Nhưng sức mạnh người mi cũng quá hấp dẫn người khác rồi, ta nhiều nơi, ma tu luyện cũng gặp mấy lần nhưng tư chất tốt như mi hiếm thấy. Đồ tốt thể bỏ qua, cho nên chỉ có luyện hồn ta mới yên tâm sử dụng mi.” Ánh mắt tham lam của người đàn ông dừng người Hướng Nam.

      “Ông …” Sắc ma nữ lại muốn chuyện, nhưng khi chạm đến ánh mắt của người đàn ông trung niên lại co rúm lại.

      Tiểu Khang cũng hơi sợ hãi mà nhích lại gần Hướng Nam.

      Hướng Nam cúi đầu nhìn Tiểu Khang, sau đó ngẩng đầu “Có phải ông động tay động chân lên người Tiểu Khang ?”

      “Mi phát rồi? Có phải tiễn nó đầu thai được, có phải phủ thu nó ?” Người đàn ông trung niên cười xấu xa.

      “Quả nhiên là ông!”

      “Khá đấy!” Người đàn ông trung niên thản nhiên thừa nhận “Ta rồi, sức mạnh của mi rất lớn, nếu như ta chỉ muốn giết mi, mặc dù hơi phiền phức nhưng có gì là thể. Nhưng ta muốn hóa luyện mi nên phải hoàn toàn áp chế được mi. Những hồn ma cá tính thà chết chứ chịu khuất phục như mi làm sao có thể ngoan ngoãn để cho ta thu phục, cho nên ta sử dụng chút thủ đoạn.”

      Hướng Nam hận thể bổ nhào qua xé xác người đàn ông.

      “Hồn ma quả là trạng thái của con người sau khi chết, cho dù chết nhiều năm giống như mi, oán khí đầy người như vậy mà vẫn còn có điều quan tâm.” Vẻ mặt người đàn ông trung niên chế giễu nhìn cậu nhóc ma bên cạnh Hướng Nam “Vì thứ bé yếu ớt như vậy mà tự đưa mình lâm vào tình trạng như bây giờ, đúng là ngu ai bằng, ha ha ha…”

      Hướng Nam nhìn người đàn ông trung niên hề kiêng dè mà cười ha hả, nắm đấm bên cạnh sườn nắm chặt, nhưng cậu ta có cách nào khác, mặc dù rất cam tâm nhưng người Thiên Sư vô sỉ này nắm hết số mệnh của cậu ta tay. Vậy mà còn động chân động tay với Tiểu Khang làm cho thằng nhóc có cách nào đầu thai được.

      Người đàn ông trung niên nhìn ra nỗi hận thù của Hướng Nam, giữa ban ngày mà oán khí tăng vọt là minh chứng tốt nhất, tức giận, phẫn nộ, thù hận, rất tốt, mi càng oán hận, sức mạnh càng lớn, sau khi ta dùng sức mạnh của mi luyện hồn cũng càng mạnh hơn, ha ha ha …

      “Có phải chỉ cần tôi để ông luyện hồn ông bỏ qua cho bọn họ?” Hướng Nam nghiến răng hỏi.

      “Đương nhiên, với ta mà bọn họ chỉ là rác rưởi.” khinh bỉ.

      Sát ý (ý muốn giết người) trong mắt Hướng Nam chợt lóe lên.

      “Ta biết mi rất muốn giết ta, nhưng có ích gì đâu, mi giết được ta.” Người đàn ông trung niên cảm nhận được sát ý của Hướng Nam “Ta phải người tốt nhưng chuyện luôn chắc chắn, chỉ cần mi ngoan ngoãn cho ta luyện hồn, ta những đụng vào bọn họ mà còn chủ động siêu độ cho bọn họ nữa. Thế nào?”

      Hướng Nam nhìn người đàn ông trung niên, bắt đầu suy nghĩ về điều kiện của đối phương, hôm nay cậu ta thể lựa chọn.

      “Hướng Nam, đừng nghe ông ta! Cùng lắm bọn em vĩnh viễn ở ngõ này ra, dù sao ông ta cũng dám vào đây.” Sắc ma nữ bỗng nhiên “Tuổi thọ của con người có hạn, nhưng chúng ta có thời gian, xem ai hao tổn hơn ai.”

      “Khá đấy!” Người đàn ông trung niên nghe ma nữ , chợt cười tiếng, tay phải vẫn đút túi quần rút ra, giơ lên trước người, từ từ tạo thành pháp quyết (bí quyết pháp thuật).

      “A!” Chợt tiếng hét thảm thiết vang lên, Hướng Nam và sắc ma nữ nhìn lại, thấy Tiểu Khang vừa nãy còn đứng bên, giờ ngã mặt đất ngừng lăn lộn, thân tỏa ra ngọn lửa màu xanh nhạt.

      “Dừng tay, dừng tay, ông dừng tay cho tôi!” Hướng Nam phẫn nộ phóng ra đầu ngõ, luồng khí bàng bạc giận giữ đánh về phía trước nhưng người đàn ông trung niên chuẩn bị trước, lùi về sau hai mét.

      Dù sức mạnh của Hướng Nam lớn đến đâu cũng thể ra khỏi ngõ , hai mắt Hướng Nam vằn đỏ, thân thể cố gắng bổ nhào ra phía ngoài.

      Bộp tiếng vang lên, bốn sợi dây xích đen nhánh to bằng cánh tay đứa trẻ con từ dưới đất chui lên, đầu gắn vào tường, đầu xích tại tay chân Hướng Nam.

      Theo giãy dụa của Hướng Nam, xích sắt ngừng lay động, loảng xoảng loảng xoảng hết sức chói tai nhưng vẫn suy chuyển chút nào.

      Người đàn ông trung niên thấy đủ, thu pháp quyết lại, ngọn lửa người Tiểu Khang bỗng dưng tắt, Tiểu Khang ngừng kêu la, run lên hai lần rồi nằm bất động mặt đất.

      “Tiểu Khang, Tiểu Khang, em sao rồi?” Sắc ma nữ vội vàng ôm lấy Tiểu Khang, chỉ thấy khuôn mặt vốn hồng hào của Tiểu Khang nay trở nên trắng nhợt, hơi thở quanh thân cũng vô cùng yếu ớt, đây là dấu hiệu của việc hồn phách tan rã sao.

      Lúc này Hướng Nam cũng tỉnh táo lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn thoáng qua Tiểu Khang, nhìn cậu nhóc được mình che chở bao lâu nay trở nên như vậy đau lòng thôi.

      Thôi, thôi, dù sao cậu ta sớm còn chấp niệm gì với việc sống hay chết nữa rồi, phải là luyện hồn sao? Luyện xong cậu ta có thể thế nào? Nếu như mất lý trí giữa trời đất này còn Hướng Nam nữa mà chỉ còn lại con ác ma điên cuồng mà thôi. Dù cho bị biến thành đồ vật cho người ta lợi dụng hay là thân bất do kỷ mà bị hồn bay phách lạc, lúc đó cậu ta cũng còn tri giác. Coi như là từ hôm nay trở , cậu ta bị hồn bay phách lạc rồi.

      Thân bất do kỷ: Thân thể do mình điều khiển

      “Ông thả bọn họ !” Hướng Nam vô cùng tỉnh táo .

      “Mi nghĩ thông rồi?” nở nụ cười sắp được như ý.

      “Nhớ kĩ lời ông , sau khi luyện hồn xong, ông phải siêu độ cho bọn họ.” Hướng Nam .

      “Tất nhiên!” Người đàn ông trung niên dứt khoát.

      Sắc ma nữ nghe hai người chuyện, khóc lên “Hướng Nam muốn, muốn mà … Dù sao em chết lần rồi, em sợ.”

      Hướng Nam xoay người, sững sờ nhìn sắc ma nữ khóc thút thít đầy đau khổ, sau đó nện bước chân đến trước người ma nữ, tiếng xích sắt theo bước chân của Hướng Nam mà rền vang khắp ngõ, cho đến khi Hướng Nam dừng bước trước mặt ma nữ.

      Hướng Nam từ từ ngồi xuống, nhìn sắc ma nữ bởi vì khóc nức nở mà xấu xí, cúi đầu xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của sắc ma nữ, hôn lên trán ma nữ cái.

      “Hướng Nam …” Sắc ma nữ ngây người.

      “Mang Tiểu Khang rời khỏi đây .” Hướng Nam thấp giọng .

      Sắc ma nữ nhìn Hướng Nam, nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi đó, ma nữ vừa mới chết, vẫn là ma mới. Ma nữ là ‘nhan khống’ chính hiệu, thích ngắm nhìn những ‘tiểu thịt tươi’, bởi vì khi còn sống chưa từng đương nên đến đại học Đế Đô ngắm nhìn các ‘soái ca’ cho thỏa thích rồi mới đầu thai. Nhưng đại học Đế Đô có khí lành (tường thụy chi khí) quá nặng mà lúc đó ma nữ rất yếu, có cách nào vào, đành ngồi xổm bên lề đường gần đại học Đế Đô lén lút nhìn các ‘tiểu thịt tươi’.

      ngày, ma nữ theo ‘soái ca’ đến ngõ này, bỗng nhiên có giọng non nớt gọi lại “Chị ơi, chị định hại người sao?”

      Lúc đó, sắc ma nữ giật nảy mình, lúc lấy lại tinh thần phát chỉ là cậu nhóc ma , lập tức trừng cậu nhóc “Nhóc con, nhóc lung tung gì đó, cẩn thận chị đánh cho cái bây giờ.”

      muốn đánh ai?”

      giọng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, sắc ma nữ nhìn thấy chàng đẹp trai nhất từ trước đến giờ, ra đời này thực có người đẹp như lời thơ miêu tả “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” (chắc là đời này có người đẹp như ngọc, công tử chính là có hai, bạn nào biết chỉ mình nha).

      Từ đó về sau, sắc ma nữ thường xuyên xuất ở ngõ , ý đồ lén ngắm nhìn chàng trai đẹp nhất đời này.

      ngày, Tiểu Khang hỏi ma nữ “Chị Duy Duy, vì sao chị đầu thai?”

      “Chị muốn sưu tập đủ 999 ‘soái ca’ !”

      “Nhiều như thế, làm sao chị sưu tập hết được.”

      “Nếu sưu tập đủ chị đến hôn trai em, nếu có thể hôn được ấy chị mãn nguyện lắm rồi.”

      Sắc ma nữ vẫn nhớ, lúc câu đó, Hướng Nam tức giận mà phát chưởng ma nữ bay ra ngoài. nghĩ rằng đến hôm nay, nguyện vọng đó được thực .

      !” Hướng Nam đứng lên, nhường đường cho sắc ma nữ .

      Sắc ma nữ im lặng lát, sau đó cắn răng cái, ôm thân thể bất động của Tiểu Khang, cúi đầu ra khỏi ngõ , từng bước đến gần người đàn ông đứng ở đầu ngõ kia.

      Người đàn ông trung niên tất nhiên là biết thái độ thù địch của sắc ma nữ với mình, nhưng hồn ma yếu như vậy, ngón tay của ta cũng có thể bóp chết, nên hoàn toàn để ma nữ vào mắt.

      Sắc ma nữ từng bước, từng bước tới, trong nháy mắt sượt qua người đàn ông trung niên, bỗng nhiên bùng phát, móng tay mọc dài ra đâm về phía lồng ngực của người đàn ông trung niên.

      “Chết tiệt!” Người đàn ông trung niên đánh ra chưởng linh khí, đánh bay sắc ma nữ và Tiểu Khang nằm trong ngực ma nữ.

      Hướng Nam bay người lên đón lấy hai người, phát hơi thở vốn tương đối sạch của sắc ma nữ biến đổi, hai mắt đỏ vằn, quanh thân tỏa ra quầng oán khí đen nhánh.

      “Em …” Hướng Nam muốn lại thôi.

      “Em là vô dụng mà, dù có biến thành ác ma cũng vô dụng thôi!” Linh hồn ma nữ vốn yếu ớt, bị linh lực của người đàn ông trung niên gây tổn thương mà có chút ổn định.

      Hướng Nam nhìn hai linh hồn trong ngực mình, hình ảnh chập chờn, cậu ta căm phẫn nhìn người đàn ông trung niên “Ông làm tổn thương bọn họ.”

      “Là ta biết lượng sức, châu chấu đá xe, nếu phải vì mi chưởng lúc nãy của ta làm ta hồn bay phách lạc.” Người đàn ông trung niên xong, bỗng nhiên ngổi xổm xuống, nhặt lá bùa màu vàng vừa rơi xuống đất lên, đây là khi ma nữ bị đánh bay ra ngoài làm rơi “Bùa cảm ứng, bọn mi đúng là to gan, dám tìm Thiên Sư khác giúp đỡ.”

      Người đàn ông trung niên mở lá bùa ra, nhìn những đường vẽ lá bùa, cười lạnh “Đồ ta nhìn trúng mà còn có người dám hớt tay sao, là chán sống rồi.”

      ==

      Buổi thi diễn ra được hơn nửa, tất cả câu hỏi Trần Ngư làm xong, bỏ qua câu nào, định tính toán điểm mình có thể đạt được. Nếu đạt được 70 điểm nộp bài, dù sao còn mười điểm là do các giảng viên tự đánh giá, đạt điểm cầu quá khó, nếu vẫn chưa đủ điểm lại tiếp tục cố gắng viết thêm gì đó, có lẽ viết thêm mấy dòng có thể thêm được mấy điểm.

      Vừa tính đến năm mươi điểm, bỗng nhiên Trần Ngư cảm thấy linh khí trong cơ thể mình thể khống chế, linh khí trong đan điền xoay tròn căng phồng dường như muốn nổ tung.

      “Ầm!”

      Mông Trần Ngư từ ghế đập mạnh xuống đất, nhã nhào mặt đất, ho khan liên tục.

      “Bạn học, em làm sao thế?” Giáo viên giám thị thấy Trần Ngư bỗng nhiên ngã mặt đất chạy vội đến xem.

      Trần Ngư ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mẹ nó, đau sóc hông bà rồi.

      “Bạn học, sắc mặt em kém lắm, có muốn đến phòng y tế ?” Giáo viên giám thị lo lắng hỏi.

      “Giáo sư, em sao!” Trần Ngư ổn định khí, để linh khí xao động trong cơ thể mình ổn định lại, nhờ giáo viên giám thị đỡ đứng lên, đưa bài thi nộp luôn “Giáo sư, em nộp bài ạ.”

      Trần Ngư quay người lên bục giảng, lấy túi vải của mình, sải bước ra ngoài.

      Thằng khốn nào dám ám hại bà ta đây!

      Trần Ngư thở hổn hển ra khỏi phòng học, khi đến đầu cầu thang, tìm góc có người, hai tay xoay chuyển, vẽ lá bùa trong khí “Thiên linh linh, địa linh linh, hàng linh!”

      Hàng linh: chắc là gọi thần linh

      Trần Ngư vừa dứt lời, lá bùa vàng óng ánh được hình thành trung, đây trạng thái chung của bùa chú, hàng linh. Thời cổ đại, khi huyền học còn thịnh vượng, hành linh có thể dùng để mời các vị thần tiên, nhưng bây giờ chỉ có thể sử dụng để tìm kiếm bùa chú.

      Trần Ngư thấy bùa chú được tạo thành, trong lòng cảm nhận được điểm xuất phát của nguồn sức mạnh lúc nãy, ngón tay phất cái “!”

      Lá bùa xuyên qua tường bay , hướng về phía ngõ cách đó xa.

      Trần Ngư lại cầm túi vải lên, định đuổi theo lá bùa chợt nghe lầu vọng đến tiếng cười khẽ.

      Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy thanh niên đẹp trai, tuấn, người đó cười “Bạn học, thi phải dựa vào học bài, niệm ‘thiên linh linh địa linh linh’ có tác dụng đâu.”

      Trần Ngư rảnh quan tâm cậu ta, xấu hổ cười cười rồi cầm túi vải chạy ra ngoài. Người thanh niên chỉ coi như Trần Ngư xấu hổ, cũng thêm gì, cười cười xuống lầu.

      Phòng thi của Trần Ngư cách cổng lớn của trường đại học rất gần, tăng tốc chạy nhanh làm các bạn học trong sân trường đều ngó theo.

      Trong ngõ cách đại học Đế Đô xa, người đàn ông trung niên dạy cho chủ nhân lá bùa bài học xong nhìn Hướng Nam lần nữa “Ta nể mặt mi tha cho ta lần, nếu có lần sau nữa, đừng trách ta khách khí.”

      “Hướng Nam, đừng, đừng …” Sắc ma nữ vẫn cố gắng ngăn cản Hướng Nam.

      kiên nhẫn của ta cũng có mức độ.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở.

      Hướng Nam ôm lấy sắc ma nữ và cả Tiểu Khang, từng bước từng bước về cửa khác của ngõ , sau đó dùng sức đẩy mạnh hai người ra ngoài.

      “Đừng, đừng …” Sắc ma nữ gào khóc nhìn Hướng Nam, nhưng có cách nào chạm vào thân thể Hướng Nam.

      , …” Lúc này Tiểu Khang cũng tỉnh lại, nhìn Hướng Nam lẩm bẩm kêu lên.

      Hướng Nam nhắm mắt lại, dứt khoát xoay người, nhìn hai người nữa. Ác khí quanh thân ngừng cuồn cuộn tuôn ra, càng ngày càng nhiều, cho đến khi trận pháp luyện hồn vách tường hoàn toàn khởi động, ngừng cắn nuốt ác khí của cậu ta đồng thời cũng kéo hồn phách của cậu ta .

      Cái gọi là luyện hồn chính là ngừng hấp thu ác khí của ác ma, ác khí hấp thu đến mức độ nhất định sau đó hấp thu hồn thể của ác ma. Khi hồn thể của ác ma suy yếu là lúc Thiên Sư tế luyện (cúng tế và tu luyện). Đây là bước cầu Thiên Sư chính mình đánh bại ác ma, khi ác ma sắp hồn bay phách lạc, thông qua trận pháp luyện hồn để tế luyện hồn ác ma.

      Bây giờ Hướng Nam làm suy yếu sức mạnh của mình, cho đến khi hồn thể suy yếu đến mức còn có thể phản kháng là thời điểm người đàn ông trung niên mới có thể vào ngõ , cần tốn nhiều sức tế luyện hồn phách của Hướng Nam.

      Người đàn ông trung niên thấy Hướng Nam cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, thấy mình sắp có hồn ma nô lệ có thực lực vô cùng cao thâm, nhịn được mà nở nụ cười khoe khoang.

      “Ầm!”

      Khi người đàn ông trung niên cười đắc ý, lá bùa ánh vàng kim từ phía sau lưng bay đến, luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ nổ tung phía sau người đàn ông. Ông ta kịp né tránh bị xung kích của linh lực chấn động nhào vào trong ngõ .

      Hướng Nam thấy người đàn ông vào trong ngõ , lập tức hóa thành luồng khí đen nhào tới, ác khí đầy trời tập trung đánh vào người đàn ông làm cho trốn thoát.

      Khi người đàn ông trung niên bị Hướng Nam chụp tay, phản ứng rất nhanh, rút từ trong áo thanh kiếm gỗ đào đánh nhau với Hướng Nam.

      Hướng Nam hận thể xé nát đối phương, lúc chiến đấu hề kiêng dè chút nào, điên cuồng tấn công.

      Người đàn ông trung niên luống cuống chân tay chống đỡ, ông ta cần cơ hội để thoát khỏi ngõ , chỉ cần rời khỏi ngõ này, có thằng oắt ma trong tay cho dù Hướng Nam có lợi hại như thế nào nữa cũng dám làm gì ta.

      Ngay khi người đàn ông trung niên rút ra bùa phòng ngự cao cấp, dán lên người Hướng Nam, rồi lợi dụng cơ hội trong nháy mắt đó thoát khỏi ngõ hẻm. Lúc này, Trần Ngư vừa lúc chạy đến, trong mắt nhìn thấy khu vực ngập tràn ác khí kia mà chỉ thấy người đàn ông trước mắt với hơi thở vô cùng quen thuộc.

      Cháu trai, chính mi là người dám ám hại bà ta đây sao!

      Trần Ngư ngay lập tức lấy la bàn ra, vung tay đập tới.

      Người đàn ông đáng thương còn chưa đứng vững liền bị luồng linh lực cực lớn đạp vào người bay trở lại ngõ .


      Tác giả có lời muốn :

      Tây Thi: Dám ám hại tôi trong lúc tôi thi, nếu tôi thi rớt làm sao bây giờ.

      Tam thiếu: Có nè, dạy bổ túc cho em.

      Tây Thi: Vậy cần đánh chết, đánh gần chết thôi ha …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :