1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      Tiên sư nhà , Quyền ạ. ác với Nhạc Nhạc ác cả vs con dân hóng H. Mấy kia bảo làm là làm ngay, ai như lâm trận còn bỏ chạy. Ghét ghê :yoyo65::yoyo65:
      Yenhi thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 239: ta sung sướng sao

      Sáng sớm, hai mẹ con Hà Nhạc Nhạc liền giam mình trong phòng chuyện lâu, đến khi ra hốc mắt hai người đều hồng hồng, nhưng thần thái mềm mại lại lộ ra vẻ kiên cường giống nhau, làm người ta nhìn thấy khỏi vui mừng.

      “Con còn có công việc, trở về , mẹ sao, ba con mẹ với , để làm chuyện điên rồ.”

      “… Ừ.” Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, lúc trước cho cha mẹ biết chính là sợ bọn họ lo lắng, ngờ Thôi Nhã Nhiên lại tự mình với mẹ !

      Nhiều năm như thế, đều nghẹn lại, muốn như ý của Tiểu Nhã, muốn như chờ mong của Tiểu Nhã hoang mang đau khổ truy tìm lý do ‘vì sao’!

      Nhưng bây giờ rất muốn gặp mặt hỏi Tiểu Nhã chút ── nhiều năm như thế, làm nhiều chuyện dơ bẩn như thế, ta sung sướng ?

      Cảm ơn tất cả những việc làm, làm cho tôi học được bài học quý giá, làm cho tôi có được những điều tốt đẹp nhất! Ép buộc tôi thấy thế giới này, thấy lòng người, làm cho tôi kiên cường đứng lên, làm cho tôi kiên trì tuyệt đối để đau khổ đánh gục! Làm cho tôi ── có được dũng cảm để đối mặt tất cả mọi việc.

      “Đợi đến ngày nghỉ con lại về, nếu khỏe nhất định phải bác sĩ nha! Con lo lắng đó!”

      Hốc mặt mẹ Hà Nhạc Nhạc lại đỏ thêm, “ biết rồi, con so với ba con còn lải nhải nhiều hơn! Con như vậy đứa con trai nào thích con chứ!” xong, mẹ Nhạc Nhạc còn cố ý ái muội liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền và vệ sĩ đứng bên cạnh.

      “Mẹ!” Hà Nhạc Nhạc giọng gọi, nhìn thấy ánh mắt Lê Dĩ Quyền và dáng vẻ mềm mại của .

      Nhớ lại tình huống ‘ngoài ý muốn’ tối qua, Hà Nhạc Nhạc liền xấu hổ dám liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, mà sau khi xuống máy bay thấy Quý Tiết đến đón, gần như chạy chậm đến trước mặt .

      Lòng Quý Tiết giống như có nước ấm chảy qua, mỉm cười ôm thắt lưng , “ có việc gì chứ?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, nghĩ nghĩ, quay lại nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, “Cảm ơn… Lê luật sư.”

      Lê Dĩ Quyền cười cười, giống như hai người thân thiết cũng cảm thấy gì. thể sốt ruột, còn chưa nắm chắc tất cả tình huống, thể… trong lúc vô ý lại làm tổn thương…

      Lê Dĩ Quyền sau, Quý Tiết đưa thẻ cho vệ sĩ, người vệ sĩ vẫn luôn yên lặng ít lời kia liền biến mất nhanh chóng trong tầm mắt họ.

      thôi.”

      Bởi vì tạm bị giữ bằng lái nên Quý Tiết dùng của công vào việc riêng, thuyên chuyển chiếc xe bảo mẫu dành cho nghệ sĩ tạm dùng ── ra rất thích cùng chen chúc xe bus hơn.

      “Quý Tiết…” Ngồi ở ghế sau của chiếc SUV, cả người Hà Nhạc Nhạc đều được tự nhiên, ánh mắt mềm mại của nam nhân bên cạnh giống như mũi kim nhọn đâm vào người , là đau hay là ngứa.

      nhớ lại dáng vẻ lúc nãy em chạy về phía .” Vẻ mặt Quý Tiết hồi tưởng lại.

      Khuôn mặt nhắn của Hà Nhạc Nhạc đỏ hồng, đôi mắt biết nên nhìn vào chỗ nào.

      Đôi mắt như thỏ xấu hổ khiếp sợ, làn da trắng nõn phiếm hồng say lòng người, cái miệng nhắn hồng hào nhếch lên câu dẫn người khác.

      Quý Tiết tới gần, gì cũng trực tiếp hôn lên môi mềm mại của , mà cách mấy mm dùng lưỡi miêu tả đường cong đôi môi .

      Hô hấp nhàng của phả lên khuôn mặt nhắn của , kích thích làn da, Hà Nhạc Nhạc ngửa đầu ra phía sau, lại tiến tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười trêu tức nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của .

      ── ”

      muốn hôn em.”

      …”

      “Rất muốn rất muốn.”

      “…”

      bằng chúng ta làm giao dịch ? Em cho hôn cái, cho em đánh bạt tay.” Ngả ngớn lại dịu dàng từ tính. câu này của Quý Tiết làm giọng hay thiên phú của phát huy đến mức tốt nhất, làm trái tim người nghe ngứa ngáy thôi.

      đếm tới ba, em gì coi như em đồng ý nha? …”

      “Quý ──” “Ba!”

      Nụ hôn bá đạo xâm lược ngay từ đầu làm cho người ta có sức đánh trả, cánh môi bị hút mạnh, hàm răng bị cạy mở, đầu lưỡi mẫn cảm cùng khoang miệng đều bị lưỡi của liếm đến mức tê dại.

      “A…” Nụ hôn dài triền miên mà kiên nhẫn làm mềm nội tâm giãy dụa của . Thay đổi của , đau khổ của , thỏa hiệp của , tình của

      “Được rồi…” lưu luyến rời khỏi môi , Quý Tiết hướng bên má về phía , “Cho em đánh.”

      Sao có thể vô lại như thế chứ?

      Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc hung hăng quăng cái tát. Nhìn kinh ngạc lại uất ức trừng mắt nhìn , dáng vẻ bị bắt nạt lại dám oán giận…

      Hà Nhạc Nhạc cau mày bật cười, Quý Tiết cũng lộ ra tươi cười, tham lam cúi đầu tiếp tục hôn lên cái miệng nhắn mỹ vị tuyệt vời.

      Ôm hai vai của Quý Tiết, nhàng đáp lại nụ hôn sâu thẳm của , Quý Tiết vòng tay ôm lấy eo , gắt gao ôm chặt vào trong ngực.

      “Khi nào em phải rời khỏi, cái gì cũng đừng .” Ngồi đùi , tựa vào đầu vai , lẳng lặng .

      “… Khi nào rời , đến cả cũng được là khi nào.” Quý Tiết bình tĩnh thỏa mãn ôm lấy . , mới hiểu được, chữ ‘’ này … đến tột cùng là có ý nghĩa gì.

      Đau khổ đến nghiêng trời lệch đất, hạnh phúc đến nước mắt chảy dài.

      “Nhạc Nhạc… em.” Cho dù thích , cũng sao cả.

      “… ừ.”

      Công ty văn hóa × .

      Hai người vừa vào bộ phận phối liền phát khí chung quanh hình như đúng lắm.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhạc Nhạc hỏi Quý Tiết.

      Quý Tiết lắc đầu. ra hôm nay có công việc, chỉ đơn thuần cùng mà thôi, thuận tiện quan sát chút.

      Phòng ghi có ai, trong phòng nghỉ là đám người khe khẽ .

      “Đến rồi? Ngồi nghỉ rồi !” chị trong phòng lên tiếng.

      phải hai giờ chiều bắt đầu sao?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

      “A… Đừng buổi chiều, chúng ta chờ từ sáng đến giờ, đến bóng người của siêu sao cũng chưa thấy.”

      Hà Nhạc Nhạc và Quý Tiết liếc mắt cái nhìn nhau, “Nguyễn… Bọn họ chưa có chuyện gì sao?”

      “Chưa , vì chưa nên mới chờ xem sao. Nghe Nguyễn Lân luôn làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, nhiều năm như thế bất kể là quay phim hay các hoạt động khác cũng chưa bao giờ đến muộn hay thay đổi vào phút chót cả, vì thế bây giờ cấp lo lắng có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay , thế mà đến người đại diện của Nguyễn Lân cũng tìm thấy . Chúng ta đợi đến ba giờ, nếu còn có tin tức, chắc phải thay đổi sắp xếp lại, dù sao mọi người cũng phải chỉ có việc này thôi.”

      Quý Tiết nghe xong, xoay người ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc cũng đứng dậy đuổi theo, nhìn gọi điện thoại.

      “… Nguyễn Lân mất tích. Tiểu tử này vì phòng ngừa cha bắt trở về nhà, mà học được kỹ thuật hóa trang rất giỏi, nếu muốn trốn, ai có thể tìm được .”

      , xảy ra chuyện gì sao?”

      Quý Tiết tính lại thời gian, hình như sau khi đưa Nhạc Nhạc đến bên cạnh Nguyễn Lân liền mất tích, mà đêm đó…

      “Có lẽ, Mục Duy biết gì đó.”
      CandyTN, 阮美何, daovan21010 others thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 240: Tuyệt vọng

      “Nhạc Nhạc, em cảm thấy ở đâu?”

      “… Em biết.”

      , em biết, cũng chỉ có em biết.”

      “Duy, em ── ”

      tìm , hỏi trái tim của em chút, Nguyễn Lân ở đâu.”

      “Duy, có khỏe ?” Nghe giọng giống như rất mệt mỏi.

      tốt lắm.”

      “Có, có chuyện gì em có thể làm ?”

      “Chờ trở về, để cho ôm ba ngày, được , được cầu xin tha thứ.”

      “… Được.” Hà Nhạc Nhạc đồng ý.

      “A! Chờ .”

      “Ừ! Tự chăm sóc bản thân, sức khỏe quan trọng nhất.”

      “Nhạc Nhạc… Buổi tối lại gọi cho em.”

      “Được.”

      Vừa chuyện điện thoại xong, Thái chủ nhiệm liền tuyên bố công việc hôm nay hủy bỏ, kế hoạch ngày mai lại thông báo tiếp. Hà Nhạc Nhạc nghĩ lại lời của Mục Duy, giương mắt nhìn Quý Tiết bên cạnh.

      “Xảy ra chuyện gì? Mục Duy sao?”

      , em biết Nguyễn Lân ở đâu.”

      Biểu cảm Quý Tiết thay đổi, nhàng cười khổ chút, “Chính xác, nên hỏi em.”

      Hà Nhạc Nhạc hiểu được ý của , nhưng là, “Vì sao… lại là em.”

      Mục Duy cũng tốt, Quý Tiết cũng tốt, Nguyễn Lân… Đều nữ nhân bằng tai, nam nhân bằng mắt, chẳng lẽ bởi vì bị bọn họ xài chung ba tháng, bọn họ liền sinh ra tình cảm hiểu được đối với sao? cũng phải …. xinh đẹp vạn người mê.

      “Bởi vì vật họp theo loài.” Dắt tay Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết thang máy mà về phía thang bộ. bước lại bước chậm rãi thong thả xuống, giống như vị thần cao quý từng bước xuống nhân gian hóa thành con người. “Em chắc là cảm giác được, chúng tôi… bao gồm cả Tần tiểu tử, đều là đám động vật máu lạnh cực kỳ. Mà em…”

      Quý Tiết đứng ở bậc cầu thang dưới ngẩng đầu lên nhìn , đem tay bé của đặt lên ngực , “Có thể làm nơi này ấm lên, có thể làm nơi này tràn ngập thất tình lục dục đến bản thân cũng khống chế được.” Giống như Mục Duy , có thể làm nam nhân có cảm giác còn sống.

      ...” Hà Nhạc Nhạc theo bản năng tránh né ánh mắt của , “Em, em có cái gì có thể cho bọn .”

      “Nhạc Nhạc, nhìn .” Quý Tiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt , thần sắc bình tĩnh mà kiên định, “Những người khác mặc kệ, đối với , em cần cho cái gì cả, chỉ muốn em đồng ý với , bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, em cũng được trốn , được đẩy ra xa. cần em giống như em, chỉ muốn em chấp nhận em, vậy là đủ rồi.”

      Quý Tiết… thể phản kháng, thể từ chối, vô sỉ cũng tốt, lòng tham cũng được, , muốn tình này của !

      thôi, tìm Nguyễn chủ quặng mỏ đại nhân nào.”

      , đâu tìm bây giờ?”

      đến những chỗ em và từng qua.”

      “…”

      Nếu như đáp án giống như lời Quý Tiết, vậy những nơi Nguyễn Lân có thể cũng nhiều. Trừ nhà trọ, chỉ còn lại phòng chụp, nhà mới thuê và công ty ×. Nhà trọ có, Quý Tiết gọi điện thoại cho phòng chụp và công ty × để nhờ người tìm thử cũng phát , chỗ cuối cùng còn lại chính là nhà mới thuê.

      Bóng ma lần trước làm cho vẫn còn sợ hãi, Hà Nhạc Nhạc dám mở cửa, Quý Tiết liền lấy chìa khóa vào nhà tìm, cái gì cũng có.

      xung quanh tìm thử xem.”

      Từ giữa trưa tìm đến trời tối, đến cái bóng cũng phát , Hà Nhạc Nhạc khỏi hoài nghi suy đoán của Mục Duy và Quý Tiết.

      “Nguyễn Lân có thể xảy ra chuyện gì hay … ?”

      Quý Tiết dừng bước chân, “Em nghĩ thử coi, còn có chỗ nào khác hay ?”

      Chỗ nào khác, chỗ khác… Hà Nhạc Nhạc sốt ruột nhớ lại trong đầu, bất chợt linh quang chợt lóe lên, nắm tay Quý Tiết chạy tới hướng đông đại học ×.

      Hai người cùng chạy dọc theo đường hấp dẫn ít ánh mắt của người khác, các loại ánh mắt làm Hà Nhạc Nhạc đứng ngồi yên, nhưng rất cố gắng.

      Xích đu! Xích đu!

      ── có!

      Vẫn có… Hai cái xích đu vắng vẻ đìu hiu, giống như người du hành lạc mất phương hướng.

      Nguyễn Lân… ở đâu?

      bao nuôi em.”

      của tôi bị người ta đánh, tôi còn biết gì cả vẫn theo người ta diễn trò, em cảm thấy… chuyện này rất thú vị sao?”

      “Vì sao lại thích ? Nhưng lại thích em!”

      “Em . Nguyễn Lân để mắt, sao lại dễ cho em chạy trốn chứ?”

      “Trừ em ra, muốn lại ôm khác.”

      “Dám chạm vào ấy tôi giết cậu!”

      “Tất cả của em, đều muốn. Vì sao lại là em, vì sao buông tay được, vì sao quên được, vì sao đau khổ đến mức nổi điên vẫn muốn, vì sao… biết làm em buồn bực vẫn muốn xuất trước mặt em.”

      “Bởi vì em muốn nhưng nó từ lâu là của em.”

      Nguyễn Lân… Nguyễn Lân…

      Nắm lấy dây xích đu, Hà Nhạc Nhạc nhìn xung quanh, trong lòng lo lắng nghĩ tới tiếng nức nở bật ra từ khoé môi ──

      “Nguyễn Lân, Nguyễn Lân, Nguyễn Lân… Nguyễn ── ”

      Trong bụi cỏ có động tĩnh, bóng đen cao lớn đứng lên từ trong bụi cỏ.

      “Nguyễn Lân?” Quý Tiết cau mày kêu.

      Bóng đen đứng che ánh sáng làm Hà Nhạc Nhạc thể thấy mặt của , nhưng thân hình cao lớn, đứng thẳng kiêu ngạo, bất cứ lúc nào cũng tồn tại cảm giác cường đại làm người khác thể bỏ qua, …

      Chậm rãi về phía bóng đen, ánh mắt đảo qua đôi giày đầy vết bẩn, áo khoác quần áo đầy nếp nhăn ── vẫn mặc bộ quần áo lúc trước thấy? Chẳng lẽ tuần này vẫn lang thang ở bên ngoài sao?

      “Nguyễn Lân…”

      vẫn thể vào giấc ngủ… chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu toàn lên dáng vẻ của em! Lông mi cong cong, đôi mắt trong trẻo, chiếc mũi thanh tú đáng , đôi môi hồng nhuận mê người… tóc dài mềm mại, mỗi biểu cảm hoạt bát sinh động… em trộm trái tim của , xoá tất cả trí nhớ của , có em, thậm chí nhớ phải thở như thế nào nữa…”

      “…”

      ra câu này là dùng dáng vẻ tuyệt vọng như vậy.”

      “Nguyễn Lân ── a…”

      Ôm hôn sâu, giống như hoàn toàn cắn nuốt , xương cốt cả người như bị ôm nát, vậy mà vẫn ngừng tăng thêm sức.

      “Cậu bình tĩnh chút ! Có chuyện gì trở về rồi .” Quý Tiết muốn tiến lên ngăn Nguyễn Lân, vậy mà vẫn động đậy. “Tên điên! Cậu làm ấy đau rồi!”

      Nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân mới run sợ buông hai tay ra, “…”

      Khuôn mặt nhắn của Hà Nhạc Nhạc nhăn lại xoa xoa cánh tay, “ về trước rồi sau.”

      Trở lại phòng của Quý Tiết, Quý Tiết nhìn hai người, ra ngoài mua đồ ăn tối.

      “Trước, trước tiên tắm cái .” Nhìn mặt nạ silicon mặt Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc quen .

      Sau lúc lâu, Nguyễn Lân sô pha chút sứt mẻ.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nguyễn Lân bóc mặt nạ, đứng lên về phía Hà Nhạc Nhạc, chữ cũng ôm lên về phía phòng tắm.

      “Nguyễn Lân!”

      Mở vòi hoa sen ra, Nguyễn Lân để trong lòng xuống, lãng phí giây hôn lên môi , bàn tay quen thuộc cởi bỏ quần áo của , vuốt ve da thịt trắng nõn của .

      Hà Nhạc Nhạc giãy dụa, để mặc hôn môi , để mặc đầu lưỡi ở trong miệng tàn sát bừa bãi, để mặc đặt lên tường dùng cự vật kiên cường nóng bỏng ma sát với cánh hoa mềm mại giữa hai chân .

      Nhưng qua hồi lâu, lâu đến mức thân thể của tự nhiên phản ứng ướt đẫm rồi mà vẫn vào.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? lấy thân thể của em để trấn an cảm xúc của mình, đến cuối cùng em cũng có quyền hỏi câu ?”

      lại lần nữa hôn lên môi của , cánh tay trái bắt lầy bàn tay bé dẫn dắt đụng vào dục vọng bồng bột của .

      Than tiếng, cầm lấy côn thịt to dài của làm bộ vuốt ve vài cái, nhưng bàn tay lại cầm chặt tay di chuyển.

      hiểu ý của , Hà Nhạc Nhạc giãy dụa, ngoái đầu hoang mang nhìn .

      lẳng lặng nhìn hai mắt , trong đó hề có dục vọng quen thuộc, làm cho thấy chỉ là hoảng hốt!

      “Nguyễn Lân… …”

      Trong tay trái truyền đến lực lớn, bị bắt buộc nắm chặt lấy dục vọng của , nhưng lực trong tay truyền đến ngừng tăng mạnh, mạnh đến mức muốn bóp nát cực nóng trong tay !

      “Nguyễn Lân! làm gì vậy! Dừng tay!” Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức đột nhiên rút tay lại, nhưng làm thế nào cũng giãy ra được.

      “Nguyễn Lân! buông tay! Đừng như vậy! Rốt cuộc làm gì vậy ── ”

      “Tất cả đều là vì nó, vậy hủy nó …”

      :yoyo60::yoyo60:
      CandyTN, Winter, 阮美何15 others thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 241: Bưng đá đập chân

      “Đến đến đến đây, sau này mọi người phải nhớ nghĩ nha, phòng bệnh này chúng ta cần sắp xếp bệnh nhân khác, bọn họ thay phiên đến đây nghỉ phép thôi.” Bên ngoài phòng bệnh, Tông Kiên Định với y tá.

      Trong phòng bệnh Quý Tiết xem thường bĩu môi cái, tiếp tục nhìn Hà Nhạc Nhạc ngồi bên giường bệnh.

      Ngày hôm qua khi mua xong bữa tối trở về, vừa đóng cửa lại nghe thấy tiếng khóc kêu tên của Nhạc Nhạc, làm sợ tới mức lập tức quăng đồ ăn vọt vào phòng tắm. Vừa thấy dáng vẻ Nhạc Nhạc kinh hoảng sợ hãi nước mắt giàn giụa như mưa bị đặt lên vách tường ở phòng tắm, hai lời liền tới đá Nguyễn Lân văng ra, chờ đến khi tắt vòi sen ôm lấy Nhạc Nhạc mới phát , Nguyễn Lân yên tĩnh nhúc nhích. . .

      “Tôi cảm thấy nên tăng lương cho toàn bộ nhân viên.” Tông Kiên Định vào phòng bệnh, hai tay cắm trong túi quần, đầu tóc ngắn xoăn lại, vẻ mặt đều là dáng vẻ trêu tức, rất muốn bị đánh. “Mỗi ngày đều phải thấy nhiều tin tức bát quái như vậy nhưng thể , nghẹn lâu có hại cho tinh thần và thể xác phát triển khoẻ mạnh.”

      Hà Nhạc Nhạc có chút xấu hổ nhìn Tông Kiên Định, “Tông bác sĩ, lúc nào Nguyễn Lân có thể tỉnh lại.”

      Ngày hôm qua sau khi Nguyễn Lân bị đụng vào đầu, lúc ấy liền ngất , đưa đến bệnh viện mới biết bị mất nước nên suy yếu, chắc là cả tuần nay ăn gì.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?

      Trực giác cho biết bản thân có liên quan đến chuyện này nên Hà Nhạc Nhạc yên lòng được.

      “Lúc nào mở mắt tỉnh.” Tông Kiên Định cực kỳ ôn hoà .

      Quý Tiết bĩu môi, “Cậu trừ việc nhảm, có thể chuyện dinh dưỡng chút .”

      “Ah! Chúng ta lại đây thảo luận chút, thế hệ siêu sao bị đói bụng vài ngày, dương vật bầm tím, đầu bị đụng sưng cùng vài mối quan hệ thế nào mới ăn khớp với tin tức đây?”

      Quý Tiết khẽ cắn môi, hai tay nắm tay rồi bẻ các đốt ngón tay rốp rốp. “Xem ra cậu chê tóc cậu dài quá rồi?”

      “A. . . Chỉ dựa vào cậu?”

      “Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc thấp giọng hô.

      Quý Tiết trừng mắt nhìn Tông Kiên Định, giảm lực lại.

      “Ai, Hà tiểu thư, rốt cuộc ── ”

      Tông Kiên Định vừa định đặt câu hỏi, chợt nghe cửa phòng phía sau bị thô lỗ mở ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Phi Vân vẻ mặt lo lắng sốt ruột đến, Ngô Minh - người đại diện của Nguyễn Lân theo ở phía sau Địch Phi Vân.

      Đầu tiên Địch Phi Vân nhìn Nguyễn Lân giường, sau đó lại oán giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Tiểu Tông, rốt cuộc Nguyễn Lân thế nào rồi?”

      Tông Kiên Định nhíu mày, “ có việc gì đâu, truyền mấy bình nước biển, tỉnh ngủ sao nữa.”

      Địch Phi Vân thoáng nhàng thở ra, “Hà tiểu thư, phiền theo tôi chút.”

      “Dì Vân ──” Quý Tiết vội vàng đứng lên.

      “Con đứng đây trước! Xong rồi đến lượt con đó! Tiểu Tông, mượn văn phòng của con chút.”

      Văn phòng viện trưởng.

      Địch Phi Vân mím môi, ngừng nhìn từ xuống dưới yên tĩnh như nước trước mắt, đến dáng người, này cũng có chỗ nào xuất chúng chỉ nhìn cân xứng thuận mắt mà thôi. về khí chất, so với các mềm mại xinh đẹp, lại… nhìn có gì xuất sắc! Sao mấy tên tiểu tử thối này lại chết sống tay con bé chứ?

      là!

      “Hà tiểu thư, tôi nhớ nhầm phải dân địa phương đúng .”

      “Ừ.”

      rời khỏi thành phố S , tôi có thể giới thiệu cho vài công việc.”

      “. . .”

      “Hay là , đưa tiền trực tiếp thoải mái hơn?”

      “. . .”

      , bao nhiêu tiền mới chịu rời !”

      Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn lại, “Vì sao dì lại hy vọng tôi rời .”

      Địch Phi Vân cười xòa tiếng, “Thực ra cũng là tôi tự bưng đá đập chân mình, lúc trước làm quản lý lại bị bọn họ hiểu lầm là ── ”

      “Dì Vân!” Nguyễn Lân như hoả tiễn vọt vào, trong mắt đầy khủng hoảng.

      “Nguyễn Lân! Con sao chứ?” Địch Phi Vân thân thiết .

      “Nhạc Nhạc, , em…” Nguyễn Lân bước đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc, lo lắng nhìn sắc mặt của .

      “Nguyễn Lân! Con tỉnh lạiđi!” Địch Phi Vân quát.

      “Con rất tỉnh táo!” Nguyễn Lân , “Chuyện của con với ấy, cần dì nhúng tay vào! Nhạc Nhạc, chúng ta thôi!”

      “Đứng lại! Đừng với dì con động tâm với ấy! Con biết ấy ── ”

      “Dì Vân!” Nguyễn Lân nắm chặt bàn tay bé của Hà Nhạc Nhạc, “Có số việc, nếu lúc trước dì để ý, vậy bây giờ, tương lai, xin dì đừng gì cả!”

      “Con!” Địch Phi Vân bối rối nghẹn lời.

      Nguyễn Lân lôi kéo tay Hà Nhạc Nhạc tiện tay mở cửa phòng bệnh vào.

      Sau lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc thở dài, “ doạ em đó.”

      …”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có liên quan đến em ?”

      “. . .” Nhìn đôi mắt ôn nhu bình thản của , dám mở miệng, dám hỏi, sợ khi biết chân tướng , vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt căm hận của !

      ──” Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn nước mắt giọt từ hốc mắt chảy xuống, trái tim giống như bị xé rách, nhìn xung quanh tìm khăn tay. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? “Nguyễn Lân…”

      Nguyễn Lân tiến lên ôm lấy , dùng nụ hôn ngăn chặn môi của , trằn trọc liếm mút, khẽ cắn, nước mắt mặn mặn chảy xuống khoé miệng, lẫn vào trong miệng hai người, hoá thành chua sót.

      Hà Nhạc Nhạc vòng tay ôm lấy thắt lưng của , nhàng vuốt ve trấn an.

      Nước mắt chảy xuống mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể ôm vào trong ngực, cắn răng nhịn xuống thanh khóc rống.

      hoang mang, yếu ớt, thống khổ, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy thân thể run rẩy của , vỗ vào lưng , ra những lời trước đây chưa từng ──

      “Em ở đây, ở đây, sao, có gì hết…”
      A-annt, CandyTN, Winter11 others thích bài này.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 242: Cảm giác như thế nào

      “Cảm giác như thế nào?” Tông Kiên Định ngồi vào bên cạnh Quý Tiết, đưa cho hộp thuốc lá.

      Chuyện thứ nhất Nguyễn Lân tỉnh lại chính là hỏi ‘ ấy đâu?”, dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa bất lực cùng với bộ dáng bình thường của hoàn toàn khác xa nhau, vừa nhìn thấy biết gặp hạn rồi, chắc là cả đời cũng thoát ra được. Sau khi vừa nghe Địch Phi Vân kêu người mất, Nguyễn Lân trực tiếp lao xuống giường làm cho cây treo túi nước biển cũng bị ngã đổ, tên kia lại giống như biết đau vẫn tiếp tục , túm theo cả ống tiêm mà nhanh ra ngoài.

      “. . .” Quý Tiết liếc mắt nhìn hộp thuốc lá.

      Tông Kiên Định cười cười kiểu đáng đánh đòn, từ trong hộp thuốc lá lấy ra điếu. Trong bệnh viện thể hút thuốc, đương nhiên biết.

      “Vẫn nên miễn cưỡng, dù sao cùng nhiều người chia sẻ mình , cũng phải chuyện vui vẻ gì.” Tông Kiên Định đem điếu thuốc đặt ở chóp mũi, nghe mùi thuốc lá, nhưng đốt.

      “Lúc nào cậu ra lời ‘’?”

      “. . . Từ lúc mình kia bắt đầu . Mình ấy, mình Phó Hân, mình làm người ta hận đến nghiến răng, dáng vẻ tức giận liền trợn trắng mắt, dánh vẻ thô lỗ, dáng vẻ hung dữ, tất cả mỗi tấc làn da của , cả hơi thở của ấy…”

      Quý Tiết mắt lạnh trừng mắt nhìn Tông Kiên Định, “Muốn mình với kia .”

      “Ha ha! với ấy những lời này, ấy ngược đãi trứng của mình đó.” Tông Kiên Định cười to, “Đối với cậu chắc cũng như thế này rồi.”

      “. . .” Có số việc, là đối lập. Nghĩ tới tên em Tông Kiên Định này lại mạnh mẽ, còn mình có Nhạc Nhạc mềm mại, tâm tình Quý Tiết vốn dĩ có chút rối rắm giảm bớt chút, ngược lại muốn hỏi… vấn đề khác.

      “Các cậu cùng với ấy, bây giờ rốt cuộc như thế nào? Theo cá tính của Nguyễn Lân, chắc có khả năng chấp nhận.”

      “Cậu ‘Các cậu’, bao gồm ai?”

      “A. . .” Tông Kiên Định khẽ cười tiếng, “Đương nhiên là năm người cực phẩm các cậu rồi.”

      Năm. . . Trái tim Quý Tiết đập mạnh.

      Tông Kiên Định thấy thế, đem điếu thuốc bỏ lại vào trong hộp, vỗ vai Quý Tiết.

      số cảm xúc, chỉ có bản thân mới tiêu hoá được. Đời người chính là ngừng lựa chọn, bỏ gì lấy gì, nhưng muốn tiếp tục dễ dàng như vậy… cần dũng khí.

      Trong lòng sớm có đáp án, chính là đem đáp án thống khổ này đè xuống, cần thời gian, cũng may lúc này cũng lâu lắm.

      Thở ra hơi đè nén ngay ngực, Quý Tiết gọi điện thoại, hồi lâu mới có người nghe máy.

      “Xảy ra chuyện gì vậy? Nguyễn Lân còn sống ?” Đối diện hỏi.

      Quý Tiết lúc này nghẹn lại, chẳng lẽ tất cả những phản ứng của Nguyễn Lân đều nằm trong khống chế của Mục Duy? Hay là , toàn bộ đều là kế hoạch của ?

      có việc gì.”

      “Ha? A. . . Thực muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của chút.”

      “Mục Duy! Rốt cuộc cậu với cái gì vậy?”

      “. . . Chuyện này, tôi cậu có biết hay . ‘Nha đầu thông phòng’ là đùa giỡn, lúc trước Nguyễn Lân ràng cường bạo Nhạc Nhạc, còn đem chuyện ‘nha đầu thông phòng’ trở thành . Tôi chỉ đem chân tướng chuyện này cho biết mà thôi.”

      “. . .”

      ra, cậu cũng biết.” Giọng Mục Duy lạnh dần.

      “Tôi. . .”

      cần giải thích, cậu là dạng người gì, chúng ta đều rất ràng.”

      “Vì sao? Vì sao Nhạc Nhạc sau khi rời khỏi nhà trọ vẫn nghe lời cậu? ỷ lại cậu?”

      “Tự bản thân tìm hiểu .”

      “Cậu ấy sao? Nếu như , cậu ràng có cơ hội độc chiếm ấy, vì sao lại giúp tôi? Vì sao phải kích thích Nguyễn Lân? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

      “. . .”

      “Mục Duy!”

      “Tôi muốn, được cứu rỗi. Hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ấy tươi cười, hy vọng ấy cho dù ở bên cạnh tôi, cũng có thể cảm thấy hạnh phúc, mà phải… héo rũ ở trong tay tôi. Quý Tiết, lần trước tôi giúp cậu, lần này, cậu giúp Nguyễn Lân .”

      “Cậu!”

      “Quý Tiết! Nguyễn Lân người đâu rồi?” Địch Phi Vân nổi giận đùng đùng đến.

      Quý Tiết nghe thấy Mục Duy tắt điện thoại, liền cúp máy, “Vừa mới nãy phải tìm dì sao?”

      “Cái tên tiểu tử kia! được! Dì phải với Tháng Hằng!” (Tháng Hằng chắc là tên ba hay mẹ Nguyễn Lân gì đó)

      “Dì Vân!” Quý Tiết đứng lên, “Chuyện của Nguyễn Lân, vẫn nên để tự mình xử lý .”

      “Vậy sao được! Mẹ nó nhờ dì chăm sóc cho nó! Bây giờ lại mê mẩn như thế, sao dì có thể ──”

      “Dì Vân!” Quý Tiết thấp giọng quát, làm Địch Phi Vân nhất thời tình huống. “Con chỉ lúc này, cần nhúng tay vào.”

      Há hốc mồm nhìn Quý Tiết và Tông Kiên Định lần lượt qua trước mắt bà, Địch Phi Vân hơn nửa ngày mới tiêu hóa được cơn giận này.

      Đám tiểu tử hỗn láo này! sao bà cũng nhìn thấy bọn họ lớn lên! Vậy mà cả đám lại dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với bà!

      Lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng bà biết ràng, đám tiểu tử này chưa bao giờ để mắt bất kỳ kẻ nào, bà tức giận với bọn họ chính là tự mình chịu tội!

      Nhưng chuyện trước mắt là…

      Địch Phi Vân thở dài tiếng, nhìn thời gian, gọi điện thoại.

      chuyện điện thoại xong, Địch Phi Vân ra khỏi phòng bệnh, nhìn hành lang im lặng trước mắt, lại than tiếng. Sinh con chính là bớt lo được mà, đúng là sinh con tốt hơn. Gần đây Mâu Tư bị hacker xâm nhập, cả tập đoàn đều chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, kết quả mấy tên tiểu tử này lại vì mà làm mọi chuyện thêm phiền phức!

      “Nguyễn Lân. . .” Cảm giác được người trước mặt vẫn run rẩy, Hà Nhạc Nhạc giọng kêu.

      Trong lòng thống khổ theo nước mắt mà nhàng vơi bớt chút, ôm lấy trong lòng, muốn buông tay, muốn… cả đời cũng muốn. Nhưng mà ── nếu như biết chân tướng, tuyệt đối tha thứ cho ! Tuyệt đối ! chỉ biết… hận cả đời!

      “Nhạc Nhạc, em hận sao?”

      Hà Nhạc Nhạc nhớ lại chút, “Từng có.”

      Thân hình cao lớn chấn động mãnh liệt, làm trái tim Hà Nhạc Nhạc cũng run rẩy theo, vội vàng bổ sung, “Nhưng đều qua . Nhưng… sau này đối với những người khác, đừng thô bạo như vậy nữa.”

      Trái tim giống như bị ngũ mã phanh thây, nước mắt thiếu chút nữa lại chịu khống chế mà bùng chảy, “ , có ai khác, trừ em ra, gặp nào như vậy nữa…”

      “A… ngốc cái gì vậy, sau này diễn cảnh nóng giường chiếu nữa sao?” Hà Nhạc Nhạc cố ý thoải mái vui vẻ , muốn liên tục chìm trong cảm xúc thống khổ.

      .”

      “Vậy phúc lợi của fan của mất rất nhiều a.”

      “Gả cho .”

      Hà Nhạc Nhạc sửng sốt.

      “Nhạc Nhạc, cầu xin em, gả cho … xin em… xin em… xin em.... xin em…”

      Quý Tiết đẩy cửa mà vào, yên lặng liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, “Nhạc Nhạc, có việc gì rồi, chúng ta trở về .”
      CandyTN, Winter, daovan21012 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :