1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ

      [​IMG]

      Tác giả: Lục Thập Giáp Tử (六十甲子)

      Số chương: 71 chương ( hoàn)

      Nguồn convert: tangthuvien

      Thể loại: 1v1, trọng sinh, cung đình hầu tước, sủng ngọt, báo thù, ngược tra

      Editor: Tart_trung

      Beta: gaubokki

      VĂN ÁN

      Sau khi phụ thân qua đời, Tước vị Kiến An hầu bị thúc thúc tiếp nhận, nàng vốn là đích nữ của Kiến An Hầu nay thành nữ nhi mồ côi cha mẹ.

      Thế là vị hôn phu bị đổi lại, vị thiếu gia ăn chơi quần áo lụa là bị ngã vỡ đầu sắp chết kia của đích nữ nhị phòng biến thành hôn phu của nàng.

      Nhưng mà, Nghiêm Tiêu Nghi phát , bộ dáng đối phương hoàn toànkhông giống như trong lời đồn.

      “Phu quân, chờ ngươi còn, ta có thể tái giá ?”

      Khương Kỳ vuốt đao, cười tủm tỉm đáp: “Được…”


      Lời của Editor và Beta:

      *Hoàn khố (纨绔)= Quần áo lụa là

      1. Mượn chỉ con cháu người phú quý.
      2. Khỉ nhu hoàn khố nhu: áo đuôi ngắn; khố: quần. Dùng tơ lụa làm quần áo. dùng chỉ phú quý đệ tử

      3. Hoàn khố cao lương cao lương: thực phẩm tinh mỹ. áo cơm Tinh mỹ. Mượn chỉ con cháu nhà phú quý chỉ biết hưởng thụ, chuyện gì cũng thể làm.

      4. Ăn chơi thiếu gia quần là áo lượt: mảnh lụa làm quần. Chỉ quan liêu, địa chủ các loại: đợi có tiền có thế, suốt ngày sống phóng túng, làm việc đàng hoàng


      Tên đầy đủ của truyện: 纨绔的宠妻日常 (Hoàn khố đích sủng thê thường nhật) hiểu nôm na là chuyện thường ngày của vợ công tử nhà phú quý, nhưng để ngắn gọn với cả ngôn ngữ mang hơi hướm cổ đại nên bọn mình để tên là "CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ"
      P/S: Bọn mình tạm thời post văn án lên trước, chương đầu tiên phải tới cuối tháng 3 mới lên sàng được.
      Mình và beta cố gắng mỗi tuần chương và post vào ngày chủ nhật. Khi nào bận quá ko post được mình báo trước để mọi người khỏi ngóng nhé.
      Hy vọng nhận được ủng hộ của mọi người cho hố mới của bọn mình :038::038::038:


      [​IMG]

      Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 .1 .2 Chương 25
      Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
      Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35
      Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40
      Last edited: 17/4/20
      thuann, Thanh Hằng, Khủng Long16 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Em tham khảo tựa truyện: Câu chuyện sủng thê của công tử phong lưu xem có đỡ hơn tựa
      Nhok_Njcotart_trung thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hóng hóng, co mui gian trá
      tart_trung thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lọt hoooo

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 1: Hành động khó coi.

      Ninh Quốc Công Khương Văn Chính vốn là khất cái xin ăn mọi người mà lớn lên, đủ tuổi liền đầu quân. Ai ngờ mười năm trôi qua, ông từ tên lính quèn ai thèm để mắt tới trở thành tướng quân thống lĩnh. Tam vương cấu kết làm phản, phản quân kéo tới dưới chân kinh thành, Khương Văn Chính ngàn dặm chạy tới cứu viện, lẻn vào nội bộ quân địch, đem thế lực mạnh nhất lúc ấy là Đằng Vương chém cho ngã ngựa, liên minh tam vương nhất thời sụp đổ.

      Ở kinh thành, quân phản loạnbị dọa tới sợ vỡ mật, dám xuất quân làm ra chuyện gì, Khương Văn Chính nắm chặt cơ hội, mang theo năm vạn viện quân của mình, đem hai mươi vạn quân phản loạn bao vây tiêu diệt. Từ đó, Khương Văn Chính trận thành danh. Hoàng đế đứng tường thành nhìn Khương Văn Chính giết địch liền hạ chỉ phong tước, lại càng cho quyền hành lớn hơn, để chưởng quản toàn bộ việc bảo vệ kinh thành.

      Lúc ấy, có ít nhàquyền quý đều muốn gả nữ nhi cho Khương Văn Chính, kết làm quan hệ thông gia, nhưng cuối cùng lại bị Đại Trưởng công chúa cướp mất.

      Đại trưởng công chúa cũng là kỳ nữ, nàng là nữ nhi nhất của tiên đế, so với bệ hạ còn hơn hai tuổi. Tam vương chi loạn, nàng tự tay giết chết phò mã cấu kết với Đằng Vương, lại theo lời khai của phò mã, mang theo tám trăm binh lính của Phủ Công chúa tịch thu gia sản của những quan viên trong triều có cấu kết với Tam Vương.

      Lúc Khương Văn Chính mang viện binh tới, Đại Trưởng Công chúa tự mình áp giải những viên quan quyền quý kia lên tường thành xử trảm, nghe đại đao bên trong đao phủ đều chém đến cuốn lại. Sau khi bình ổn Tam vương chi loạn, Hoàng đế lại muốn Đại Trưởng Công chúa chọn phò mã, những người trong kinh lại nhà nào muốn chuyện này. Theo lý thuyết, mặc dù là gả lần hai, nhưng nữ nhi Hoàng gia cũng khó gả, chỉ là bên ngoài đồn rằng, Đại Trưởng Công chúa này là mệnh hung!

      Ngay lúc hoàng đế phát sầu,Đại Trưởng Công chúa lôi kéo Khương Văn Chính tới trước mặt ngự tiền thỉnh cầu ý chỉ tứ hôn. Cứ vậy, Khương Văn Chính xuất thân đứa trẻ ăn xin đường đường chính chính trở thành phò mã của Đại Trưởng Công chúa.

      Đại Trưởng Công chúa và Ninh Quốc Công sau khi thành thân là cầm sắt hòa minh, vô cùng ân ái, sinh được nhi tử duy nhất, rất mực sủng ái. Nhưng vị thế tử này, mười hai tuổi dám phóng ngựa ầm ầm nơi phố xá đông người, mười bốn tuổi đánh nhau với người ta ở phố hoa, mười lăm tuổi nuôi con hát, mười sáu tuổi cướp cặp tỷ đệ song sinh, mười bảy tuổi đánh gãy xương đùi phải của trưởng tử Tướng quân Thành An… Cuối cùng lúc mười tám tuổi, ta bởi vì muốn thuần phục con ngựa giống, ngã từ lưng ngựa xuống, hôn mê bất tỉnh.

      Cuối cùng, có người đề nghị thử biện pháp xung hỉ, nhưng phàm là người có chút thân phận, ai lại nguyện ý đưa nữ nhi của mình tới xung hỉ chứ? Đại Trưởng Công chúa nghĩ tới hôn ước lúc trước bà hài lòng, liền phái người tới cửa hỏi thăm, nếu nhà bọn họ đồng ý, bà cũng miễn cưỡng. Nếu được nữa, trong phủ cũng có thể chọn ra nha hoàn nguyện ý, cho dù sau này… Phủ Ninh Quốc Công bọn họ cũng bạc đãi người ta.

      Chỉ là cho dù là ai cũng đều muốn, vị Kiến An Hầu kia sau cùng lại nữ nhi mình bệnh nặng, sợ làm bệnh tình thế tử nặng hơn, có thể dùng đích nữ mà huynh trưởng lưu lại gả thay hay ?

      “Cách làm của Kiến An Hầu này cũng khó coi, thế nên trước kia mới bị huynh trưởng ép tới ngốc đầu lên được. May mà bản cung lúc trước cũng xem trọng nữ nhi ta, đổi người khác cũng được”. Đại Trưởng Công chúa cười lạnh, đồng ý đề nghị gả thay.

      Bởi vì Huynh trưởng vừa qua đời, Kiến An Hầu lại dùng chất nữ mới vừa qua hiếu kỳ thay thế nữ nhi ruột thịt đưa tới Ninh Quốc Công xung hỉ cho thế tử, chuyện này liền lan truyền khắp kinh thành.

      Theo lý, những chuyện trong giới huân tước quyền quý này có khả năng ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết, Kiến An Hầu càng muốn áp chế dư luận lại càng khiến việc này bị truyền vô cùng lợi hại. Chờ tới ngày đưa sinh lễ, hoàng đế phái Lễ bộ tới chủ trì, Kiến An Hầu mới biết thế nào là hối hận.

      Mùng ba tháng mười, thích hợp gả cưới.

      Thế tử Ninh Quốc Công đại hôn, mọi người trong kinh thành đều tụ tập ở ven đường xem náo nhiệt. Ai cũng đây là vì xung hỉ cho thế tử Ninh Quốc Công, nhưng lần đón dâu này so với Hoàng trưởng tử mới đại hôn hai tháng trước cũng náo nhiệt kém. Vì thế tử Ninh Quốc Công bệnh đứng dậy được, Hoàng gia phái đích thứ tử An Vương thay mặt rước dâu. Từ việc này nhìn ra, Phủ Ninh Quốc Công đối với vị thế tử phu nhân này vẫn vô cùng chú trọng.

      “Đều là ngươi, cái gì để Nghi tỷ nhi thay Nguyệt tỷ nhi gả , ngươi thử nhìn xem…” Lão phu nhân Ôn thị của Kiến An Hầu chỉ vào Kiến An Hầu Nghiêm Bồi Luân khóc lóc ầm ĩ: “Nhi tử An Vương cũng tới rồi, ngươi còn dám Phủ Ninh Quốc Công bằng được Lư Gia? Phủ Ninh Quốc Công bày ra bộ dáng như vậy, là để cho chúng ta nhìn!”

      “Nương, là Lư Gia bọn họ…” Nghiêm Bồi Luân đau khổ muốn giải thích.

      “Lư Gia làm sao? Lúc trước người Lư Gia muốn thành thân là Nghi tỷ nhi, các ngươi lại vô liêm sĩ ban đầu định hôn với Kiến An Hầu là đích nữ… Lúc đại ca ngươi còn sống, đối đãi với ngươi thế nào? Bây giờ Nghi tỷ nhi mới vừa qua hiếu kỳ, ngươi liền sốt ruột tống con bé ra ngoài, ngày khác ngươi gặp lại đại ca ngươi, còn có mặt mũi nào nữa?” Lão phu nhân tức giận vỗ ngực, đại nha hoàn bên cạnh bận rộn đưa nước trà lên. Lão phu nhân đẩy tách trà ra, cười lạnh : “Chỉ là ngươi nghĩ tới Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa lại coi trọng Nghi tỷ nhi! Ngươi muốn dựa thế Lư Gia, lão bà tử này cũng ngăn được, nhưng sau này, Nghi tỷ nhi nhớ thù này, nhận vị thúc thúc là ngươi ngươi cũng đừng cầu lão bà này”.

      “Nương…” Nghiêm Bồi Luân tiến lên bước, muốn gì đó.

      Lão phu nhân xua tay, mắt nhắm lại nhìn . Nghiêm Bồi Luân thấy thế chỉ đành lui ra ngoài.

      Đợi Nghiêm Bồi Luân ra ngoài, lão phu nhân chậm rãi mở mắt, : “Cát Nhi, ngươi mang theo đồ đạc chuẩn bị, với Nghi tỷ nhi ”.

      Cát Nhi đứng ở bên lên phía trước, quỳ rạp đất hướng lão phu nhân bái lạy, : “Vâng, Lão phu nhân”.

      Hỷ Nhi đứng bên đem đồ đạc sớm chuẩn bị tốt đưa cho Cát Nhi, nàng ta hai tay nhận lấy.

      “Trừ đồ Phủ Ninh Quốc Công mang tới, sợ rằng Nhị lão gia tốt bụng vì Nghi tỷ nhi mua thêm chút đồ cưới nào. Mấy thứ này ngươi giao cho Nghi tỷ nhi, những đồ này đều là lúc trước nương nàng lưu lại, để nàng thu về”. Lão phu nhân thở dài, lại : “Bây giờ sợ rằng Nghi tỷ nhi cũng hận lão bà này, cho dù việc này là Lão Nhị gạt ta tự tiện quyết định, con bé cũng tin. Cho nên ta lưu lại ngươi bên cạnh Nghi tỷ nhi, cho dù con bé có nghĩ thế nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi và Nghiêm gia còn bất kỳ quan hệ nào, người ngươi phải hầu hạ là Nghi tỷ nhi”.

      Cát Nhi ôm lấy chiếc hộp, lại bái lạy : “Cát Nhi hiểu ”.

      ! lát nữa người Phủ Ninh Quốc Công tới”. Lão phu nhân khoát tay, thở dài tiếng.

      Cát Nhi cúi đầu sâu, khom người lui ra ngoài.

      Hỷ Nhi cầm khăn lụa, nhàng giúp lão phu nhân lau nước mắt mặt, khẽ : “Lão phu nhân, người đừng thương tâm”.

      “Sao có thể thương tâm? Lão đại rồi, phu nhân nó quá tháng cũng ra , lưu lại mình Nghi tỷ nhi lẻ loi. Lão nhị có bản lãnh gì, tâm lại lớn. nữ nhi như Nghi tỷ nhi có thể làm ra chuyên gì trở ngại chứ? Chẳng qua là muốn đem Nguyệt tỷ nhi gả vào Lư Gia, muốn kéo quan hệ với nhà mẹ đẻ Hoàng Quý phi mà thôi. Lúc trước Đại Trưởng Công chúa cho người sang , ra chính là cho Nghiêm gia chúng ta đường sống. Đáng tiếc, lão nhị vừa muốn leo lên Lư Gia, vừa nỡ vứt bỏ Phủ Ninh Quốc Công. ta cho rằng Phủ Ninh Quốc Công làm vậy chỉ vì muốn xung hỉ sao? Hừ! Phủ Ninh Quốc tuy rằng mấy năm nay ít tham dự chuyện triều chính, nhưng cũng phải người chúng ta có thể đắc tội, bằng lời đồn đãi trong kinh thành này từ đâu mà có? Hôm nay làm to như vậy là để cho chúng ta và Lư Gia nhìn thấy, cũng là vì trợ giúp Nghi tỷ nhi, cho thế tử phu nhân bọn họ mặt mũi. Cho dù sau này thế tử rồi, Nghi tỷ nhi cũng là thế tử phu nhân do Phủ Ninh Quốc Công bọn họ cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng thể xem thường. Năm đó, Lư Gia và lão đại là đồng môn, nên mới có mối hôn này, Lư Gia đối với Nghi nhi cũng có phần quan tâm. Nhưng hôm nay trưởng bối tự tiện đổi người, cho dù Nguyệt tỷ nhi gả vào Lư Gia, cuộc sống sau này sợ rằng cũng dễ chịu.

      Hỷ Nhi chỉ có thể mắt nhìn mũi, đứng bên nghe, có tiếp lời.

      thôi! Chuẩn bị chút, chúng ta về Kiến Châu”. Lão phu nhân niết chuỗi châu trong tay, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ.

      “Về Kiến Châu?” Hỷ Nhi sửng sốt, Kiến Châu là nguyên quán của Nghiêm gia, phu thê đại phòng mất , chính là an táng ở đó.

      thể ở lại, thể ở lại”. Lão phu nhân liên tục thở dài.

      Nghiêm Bồi Luân sau khi ra khỏi sân viện của lão phu nhân, liền hỏi quản : “Phu nhân ra tiền thính chưa?”

      Quản cúi người : “Phu nhân còn chưa ra ạ!”

      “Người đón dâu cũng gần tới, nàng ta còn lề mề cái gì?” Nghiêm Bồi Luân mắng câu, rồi nhấc chân về hướng sân viện của mình.

      Ngay lúc ông ta tới cửa viện, liền thấy Ôn thị nhăn mặt, dẫn theo đám nha hoàn bà tử chậm rì rì tới ngoại viện. Bị lão phu nhân chê cười trận, tâm tình ông vốn vui, trông thấy điệu bộ Ôn thị như vậy, trong lòng càng thêm tức giận.

      “Bây giờ lại còn bày ra dáng vẻ ngông nghênh, người đón dâu muốn tới trước cửa phủ”. Nghiêm Bồi Luân xanh mặt quát lớn.

      Ôn thị bị Nghiêm Bồi Luân mắng trận, mặt cũng nhịn được : “Người còn chưa tới? Ông gấp cái gì?”

      Nghiêm Bồi Luân hừ lạnh tiếng: “Chẳng lẽ ngươi còn định để người Phủ Ninh Quốc Công chờ ngươi? Nên biết đây là do Lễ bộ chủ trì, Nhị công tử An Vương Gia thay mặt đón dâu, nếu ngươi còn làm ra vẻ, vậy đừng trách bản hầu bỏ ngu phụ biết nặng nhà ngươi!”

      Nghiêm Bồi Luân dứt lời liền xoay người rời .

      Hai tay Ôn thị nắm chặt khăn lụa, trợn trừng mắt, nhưng lại được câu phản bác nào. Chỉ thấy bà ta bước nhanh hai bước, lại lập tức dừng lại, với bà tử bên cạnh: “Chỗ Đông viện thế nào rồi? Hôm nay quan trọng, đừng để nha đầu kia gây ra chuyện gì”.

      Bà tử kia cười nịnh nọt, cúi người : “Phu nhân yên tâm, sớm đổ dược, lại có người canh giữ, xảy ra chuyện gì”.

      “Vậy tốt”. Ôn thị hài lòng, khóe môi cong lên.

      Ngày xưa bà ta bị Đại phòng đè ép đầu, chi phí ăn mặc toàn bộ phải xem sắc mặt nhà bọn họ. Chờ phu thê đại phòng rồi, Đông Viện kia vốn nên dọn ra, nhưng lão phu nhân sống chết chịu, còn muốn nha đầu giữ đạo hiếu được cung phụng đầy đủ. Giờ tốt rồi, nha đầu kia rồi, sau này dưới hầu phủ liền chân chính là của bọn họ.

      Cho dù bây giờ Phủ Ninh Quốc Công cho Nghi tỷ nhi mặt mũi thế nào? Ai biết thế tử của bọn họ có thể tỉnh lại hay , cho dù tỉnh, chỉ bằng mấy chuyện ta làm trước kia mà nghĩ, ngày trôi qua của Nghi tỷ nhi hẳn cũng dễ chịu. Nghĩ tới đây, sắc mặt Ôn thị liền dịu lại ít.
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :