1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Welcome back !!!
      haimap2346 thích bài này.

    2. Lâm An An

      Lâm An An New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      comeback again
      haimap2346 thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Cương thi nào có soái khí như Ba chứ. Ông Ngô lo lắng dư thừa r. Kaka
      haimap2346 thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 38: Đây là hẹn hò sao?


      Mẹ Trần bưng trái cây cắt sẵn, định cầm lên lầu cho con ăn thấy Trần Ngư vội vội vàng vàng từ lầu chạy xuống.

      “Thi Thi, con ra ngoài à?” Mẹ Trần kinh ngạc .

      “Vâng.” Trần Ngư vui vẻ “Mẹ, con muốn thăm Vạn Lý Trường Thành, cho nên có khi tối nay con mới về đến nhà.”

      “Con cùng bạn học leo Trường Thành sao?”

      “A, vâng.” Trần Ngư đáp qua loa.

      “Vậy con mang theo cái áo khoác , đó gió to lắm.” Đế Đô vào tháng mười hai, nhiệt độ khí hạ xuống, ở đây thời tiết giống như phương nam, mặc dù có mặt trời nhưng cũng ấm áp được bao nhiêu.

      Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, mặc thêm áo khoác kiểu bóng chày rộng rãi rồi mới ra cửa.

      Trần Ngư chạy chậm ra cổng chính, rẽ phải đến ngã rẽ mới nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen, đứng cạnh chiếc xe hơi thứ nhất là khuôn mặt tươi cười của Điền Phi.

      “Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào hỏi.

      Điền Phi chờ Trần Ngư đến gần mới mỉm cười mở cửa xe phía sau ra, Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minh nhìn mỉm cười.

      Ba.” Trần Ngư vui vẻ vẫy vẫy tay.

      “Lên xe .” Lâu Minh .

      Trần Ngư vâng lời ngồi vào xe, vì mới vừa chạy ra mà Trần Ngư có chút thở gấp. Lâu Minh nhíu mày, cầm chai nước, vặn nắp rồi đưa cho Trần Ngư, giọng có chút trách cứ “Sao lại chạy vội làm chi?”

      “Em sợ mọi người chờ lâu mà.” Trần Ngư ngửa đầu uống hớp nước.

      “Đâu có gấp gì đâu, muộn chút có sao.” Lâu Minh .

      “Nhưng em muốn sớm chút nha.” Trần Ngư hưng phấn “Khi còn học tiểu học em đọc về Trường Thành trong sách giáo khoa, giáo đó là trong tám kỳ quan lớn của thế giới đó. Thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, vậy mà em được thấy nó liền nè, hồi hộp quá .”

      “Tám kỳ quan lớn của thế giới, phải là thế giới chỉ có tám kỳ quan thôi đâu.” Lâu Minh giải thích.

      “Vậy có tất cả bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư chân thành hỏi.

      “…” Bị Trần Ngư hỏi như thế, bỗng chốc Lâu cũng biết phải trả lời thế nào. Thực ra, suy nghĩ kĩ chút, thế giới này, kỳ quan có rất nhiều, đương nhiên có khả năng là chỉ có tám cái, nhưng được nhiều người biết đến và được cả thế giới công nhận, quả là chỉ có tám cái. Vì thế, xét góc độ nào đó mà , Trần Ngư như vậy quả sai tí nào.

      “Nổi tiếng nhất là có tám cái.” Lâu Minh đành phải vậy.

      Cũng may Trần Ngư phải là người tích cực, quấn lấy đề tài này nữa, trong lòng, trong mắt giờ này tràn ngập niềm vui được nhìn thấy Trường Thành trong chốc lát nữa thôi.

      “Em chưa cùng bạn học đến Trường Thành sao?” Trần Ngư đến Đế Đô hơn ba tháng, sau giờ học sinh viên lại là người có nhiều thời gian nhất nên khi thấy Trần Ngư có vẻ hưng phấn khi lần đầu tiên được đến đó, Lâu Minh nhịn được mà tò mò hỏi.

      “Chưa ạ.” Trần Ngư lắc đầu “Bạn học trước đây của em còn chưa ra khỏi tỉnh Thanh Sơn nữa là, còn bạn học đại học hoàn toàn ngược lại. Hình như chỗ nào các cậu ấy cũng đều đến rồi nên làm gì có người nào là chưa đến Trường Thành chứ, các cậu ấy còn là người ở Đế Đô nữa chứ.”

      chưa được đến đó bao giờ.” Lâu Minh ở Đế Đô ba mươi năm cũng chưa lần được đến Trường Thành. Nghĩ đến việc hôm nay đến đó mà trong lòng có chút ngẩn ngơ.

      “Em cũng chưa đến đó.” Trần Ngư nghịch ngợm chớp chớp mắt “ là đúng dịp nha.”

      “A …” Lâu Minh nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu của Trần Ngư, nhóc để tóc ngắn, buộc tóc lại, sờ lên vô cùng mềm mại.

      Trần Ngư thấy Lâu Minh vui vẻ hơn, thế là bắt đầu cầm bịch khoai tây chiên lên, răng rắc răng rắc cắn ăn.

      Điền Phi yên tĩnh ngồi phía trước lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, cảm xúc biến đổi của Lâu Minh cậu ta đều nhìn thấy. Lần thứ vạn khẳng định, quả nhiên chỉ cần có tiểu thư Trần Ngư ở bên tâm tình của Tam thiếu trở nên tốt hơn nhiều.

      Núi Bát Đạt cách thành phố hai giờ chạy xe, khi đến chân Trường Thành là giữa trưa. Nhìn dãy núi hùng vĩ chập chùng trước mặt, Lâu Minh và Trần Ngư quyết định ăn chút gì đó trước, dù sao ăn cơm có sức leo núi.

      Nhưng núi Bát Đạt lớn như thế, đống quầy hàng bán đồ lưu niệm mà lại tìm thấy tiệm cơm nào, hai người lại lười nhác lái xe ra ngoài tìm chỗ ăn. Cuối cùng hai người đành phải tìm quầy bán đồ ăn vặt mua hai tô mì ăn liền, ngồi xổm dưới chân Trường Thành ăn mì gói.

      Sau khi nếm xong mì, hai người cùng bốn chiến sĩ bảo vệ, bắt đầu leo lên Trường Thành-nơi dường như tập trung người toàn thế giới lại, chen chúc qua lại.

      “Khiếp, sao mà đông người thế!” Trần Ngư cảm thán.

      “Ừ, đúng thế.” Bị nhiều người đụng chạm như vậy, lần đầu tiên Lâu Minh cảm nhận, ra tiếp xúc với người khác phải là lúc nào cũng vui vẻ.

      mấy bậc thang cũ kĩ như vậy là do bị thời gian bào mòn hay là do quá nhiều người giẫm lên?” Trần Ngư chỉ mấy bậc thang mấp mô dưới chân hỏi.

      “Những bậc thang chúng ta bước lên, phần lớn được thế hệ sau tu sửa rồi đó, còn bậc thang nguyên thủy chắc chỉ có số ít người sống ở vùng núi này mới đặt chân lên được, nhưng chắc là chúng cũng cũ nát lắm rồi.” Lâu Minh .

      “Em rồi, nhà ở có mấy chục năm mà còn muốn xây mới, còn Trường Thành này cũng mấy ngàn năm rồi.” Trần Ngư vừa và trèo lên thành, nhìn dãy Trường Thành dài liên miên bất tận thấy điểm cuối, nhịn được cảm thán “ là dài quá , biết là dài bao nhiêu ha.”

      “Căn cứ vào thực tế của di sản cùng đo vẽ của cục bản đồ quốc gia tính toán chiều dài của Trường Thành vào thời Minh là 8851.8m, còn Trường Thành ở thời Tần Hán là hơn mười ngàn mét, tổng chiều dài khoảng hơn hai mươi mốt ngàn mét.” Lâu Minh thuận miệng tiếp.

      Ba, sao lại biết những điều này.” Trần Ngư sùng bái nhìn Lâu Minh.

      “Đọc nhiều sách vào.” Lâu Minh tức giận .

      Cảm nhận được ghét bỏ của Ba, Trần Ngư lè lưỡi, tiếp tục trèo lên, càng lên cao, người lại cũng ít , khi lên đến đỉnh núi chỉ còn lác đác vài du khách. Trần Ngư nhìn Trường Thành uốn lượn theo núi non trùng điệp, lấy ngay điện thoại ra, răng rắc, răng rắc chụp liên tiếp vài tấm.

      Lúc này Lâu Minh cũng leo lên đến nơi, đứng dựa lưng vào tường thành, mái tóc hơi dài bị gió thổi tung bay tán loạn, ánh mắt nhìn về nơi xa, yên tĩnh mà dịu dàng.

      Răng rắc!

      Lâu Minh đột nhiên xoay người vừa lúc bắt gặp Trần Ngư buông điện thoại di động xuống, cười “Sau này muốn chụp lén nhớ để chế độ im lặng.”

      “Ai chụp lén cơ?” Trần Ngư thể thừa nhận “ ràng là em chụp cách quang minh chính đại, ban ngày ban mặt mà.”

      Lâu Minh nhịn được lắc đầu.

      Ba, tấm vừa nãy là chụp nghiêng, chụp thêm tấm chính diện nữa .” Trần Ngư được voi đòi tiên.

      đúng là quang minh chính đại.

      Trần Ngư chụp mấy tấm chính diện, lại tự chụp cho mình mấy kiểu, quay đầu thấy Điền Phi và mấy bảo vệ đứng cách đó xa, bỗng nhiên gọi “Trợ lý Điền, giúp tôi chụp cho tôi và Ba chung tấm .”

      Trợ lý Điền tới, cầm điện thoại của Trần Ngư mà từ trong túi móc ra cây gậy chụp hình đưa cho Trần Ngư, “Tiểu thư Trần Ngư, kĩ thuật chụp hình của tôi tốt, dùng cây gậy này tự chụp được ?”

      đùa, tìm người chụp giùm sao bằng chính mình tự chụp chứ.

      Quả nhiên, khi Điền Phi nhìn thấy Trần Ngư và Lâu Minh vì muốn có tấm hình chụp chung đẹp mắt mà hai cái đầu ngừng dính sát vào nhau, lần nữa vì hành động nhanh trí của mình mà cho like.

      (Editor cũng cho like nè)

      Ngay lúc Điền Phi ngừng tự đắc vì nhanh trí của mình đồng chí bảo vệ đứng bên nhắc nhở “ Điền, hình chụp của Tam thiếu thể truyền ra ngoài được.”

      “Truyền ra ngoài? Tiểu thư Trần Ngư mà là người ngoài sao?” Điền Phi hỏi ngược lại.

      tính sao?” Đồng chí bảo vệ nghi ngờ hỏi.

      “Cậu nhìn Tam thiếu cười như thế kia kìa, vậy mà còn coi tiểu thư Trần Ngư là người ngoài sao? Ngu ngốc!” Điền Phi ghét bỏ trợn trắng mắt.

      Đồng chí bảo vệ mơ hồ xoa xoa lên mái tóc ngắn của mình mà vẫn còn ngơ ngác, nhưng thôi, vẫn nghe Điền hơn.

      Mùa này, buổi tối đến sớm hơn, chỉ chốc lát sau, mặt trời xuống núi, Trần Ngư đứng bên Lâu Minh cùng ngắm hết cảnh mặt trời lặn, rồi lại yên lặng chờ đến khi sao sáng khắp bầu trời.

      Hai người ngồi bậc thang, lẳng lặng nhìn bầu trời. Ban đêm, Trường Thành cũng thắp đèn nhìn giống như con rồng lửa, nhưng còn hùng vĩ tráng lệ như ban ngày nữa. Hình như Lâu Minh rất thích bầu trời ở Trường Thành, ngửa đầu yên lặng nhìn đến nửa giờ, Trần Ngư mấy lần nghi ngờ có phải đếm sao trời hay .

      “A … hắt xì …” Bị gió lạnh thổi tới, Trần Ngư nhịn được hắt hơi cái.

      Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra mình ngồi yên lặng trong bóng đêm khá lâu rồi, quên mất Trần Ngư ngồi bên. nhanh chóng cởi áo khoác xuống, choàng lên người Trần Ngư, xin lỗi “Xin lỗi em, nhìn lâu quá hả, chúng ta về thôi.”

      Trần Ngư bỏ áo khoác xuống, đứng lên, vừa cùng Lâu Minh xuống, vừa Ba, lúc nãy là đếm sao hay là suy nghĩ cái gì?”

      ngẩn người.” Lâu Minh cười trả lời.

      “Ngẩn người?” Trần Ngư hơi ngạc nhiên.

      được nhiều nơi nhưng đọc rất nhiều sách.” Lâu Minh sách có rất nhiều nơi mà muốn đến, xem người ta viết nhật kí du lịch, video, ảnh chụp. Có mặt trời mọc lúc bình minh, mặt trời lặn khi hoàng hôn, rồi cả bầu trời đầy sao, lúc đó mong muốn có ngày mình có thể trải qua tất cả những điều đó. Lúc nãy thấy được mặt trời lặn, thấy được sao trời, phát ra quả nhiên nhìn tận mắt đẹp hơn nhiều so với nhìn qua phim ảnh, vì thế vô thức mà đắm chìm trong đó.”

      “Vậy là vẫn còn thiếu ngắm mặt trời mọc lúc bình minh nữa?” Trần Ngư dừng chân.

      “Ừm?” Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

      “Bình minh, hoàng hôn, ngắm sao, vẫn còn thiếu bình minh nữa nè.” Trần Ngư giơ tay đếm.

      sao đâu, cần xem.” Lâu Minh cảm nhận nhiệt độ hạ thấp đỉnh núi, mặc dù khó có được cơ hội như thế này, nhưng thể để nhóc này vì theo mình mà bị cảm lạnh được.

      “Xem mà, xem mà, em cũng chưa được thấy mặt trời mọc ở Trường Thành nữa đâu.” Trần Ngư kích động “Bạn học của em nhiều như vậy, các cậu ấy đều đến Trường Thành rồi nhưng ở Trường Thành vừa ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn và sao trời chắc chắn là rất ít người đó.”

      “Được rồi, nhưng trời rất lạnh, bị cảm đó.” Lâu Minh phát giác ra Trần Ngư rất dễ dàng bị người khác thuyết phục. Sao mà chỉ có mấy câu đơn giản mà ấy còn kích động hơn cả nữa vậy.

      “Tam thiếu, trong xe có chuẩn bị sẵn chăn mền.” Nãy giờ vẫn im lặng, Điền Phi đột ngột lên tiếng.

      Trần Ngư nghe xong càng kích động hơn “ Ba, chúng ta xem mặt trời mọc . Quyết định như vậy nhé, để em gọi điện thoại cho mẹ em.”

      Lâu Minh nhìn người nào đó lập tức lấy điện thoại qua bên gọi điện thoại cho mẹ Trần, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Điền Phi.

      Điền Phi lặng lẽ nuốt mấy ngụm nước bọt “Tam thiếu, tôi lấy mền.” xong, Điền Phi phát huy tốc độ chạy bộ của lính đặc chủng ưu tú, hai giây sau còn thấy bóng dáng đâu.

      Khi Điền Phi quay trở lại, chẳng những mang theo chăn mền, còn mang theo ít đồ ăn vặt. Trần Ngư cùng Lâu Minh đón bình minh, nhưng chưa đến chín giờ bọc chăn quanh mình, dựa đầu vào vai Lâu Minh nghẹo đầu ngủ mất.

      Cho đến khi bầu trời phía đông ửng hồng cả khoảng, từng tia nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống dương gian, Lâu Minh mới nhàng đẩy đẩy đầu Trần Ngư.

      Trần Ngư xoa mắt, ngái ngủ nhìn mặt trời mọc, đến khi hoàn toàn tỉnh táo mặt trời mọc cũng kết thúc. ràng là chẳng xem được kĩ nhưng tâm trạng lại vô cùng hưng phấn “Mặt trời mọc ở Trường Thành quả nhiên là khác so với những nơi khác.”

      “Khác chỗ nào?” Lâu Minh nhịn cười hỏi.

      “Đây là mặt trời mọc ở trong tám kỳ quan lớn thế giới đó.” Trần Ngư làm như .

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt Lâu Minh làm làn da trắng nõn của gần như trở nên trong suốt, con ngươi đen bóng cũng thay đổi trở thành màu vàng nhàn nhạt, mà nụ cười gương mặt còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

      Ba, lần sau em lại cùng nữa nha.” Trần Ngư bỗng nhiên

      Quả nhiên tối hôm qua là vì nên mới cố tình đòi ở lại? Lâu Minh cảm động, bàn tay nhịn được lại vò rối mái tóc ngắn của cần, lần sau muốn xem tìm em vẽ cho mấy tấm bùa trấn sát.”

      “Bùa trấn sát chỉ có thể được em vẽ tại chỗ, mà cũng chỉ có tác dụng trong hai giờ thôi, còn chưa đủ cho từ nhà đến đây đâu.” Trần Ngư .

      “Hiệu quả kém hơn chút cũng sao, em có thể vẽ lên giấy vẽ nhiều nhiều chút cũng được mà.”

      Lâu Minh hai lần dùng bùa trấn sát, thân thể có gì bất thường nên đúng là nghĩ nhờ Trần Ngư vẽ mấy tấm bùa trấn sát, phải chỉ vì ngắm mặt trời mọc mà để phòng khi cần thiết sử dụng.

      thể.” Bỗng nhiên vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc hẳn lên “ thể dùng bùa trấn sát vẽ giấy được.”

      Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

      “Bùa trấn sát vẽ giấy sát khí quá nặng, trấn áp sát khí đồng thời cũng trấn áp linh hồn, Ba dùng thích hợp.” Trần Ngư giải thích “Chỉ có khi em dùng linh lực để vẽ bùa trấn sát, sát khí mới được em làm cho nhất, gây tổn thương đến cơ thể của Ba.”

      Lâu Minh sửng sốt lát, mới giật mình ra là thế.”

      “Vâng.” Trần Ngư gật đầu.

      Trần Ngư thấp hơn Lâu Minh cái đầu, lúc này, Lâu Minh cúi xuống nhìn hàng lông mi đen dày của cùng với lông tơ ánh dưới ánh nắng vàng của buổi sớm, khuôn mặt nhắn hơi ngẩng lên, trong đôi mắt to trắng đen ràng là hình ảnh chiếu ngược của .

      Ba, chúng ta về thôi.”

      Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng hoạt bát của , hình như từ nơi nào đó trong trí nhớ của , cũng trải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.

      Ba, nhanh chút, em đói.” Trần Ngư xuống mười bậc thang, thấy Lâu Minh vẫn còn sững sờ đứng đó, thúc giục.

      “Ừ, tới đây!” Lâu Minh cười cười, lòng bàn chân dường như có gió, lướt nhàng.


      Tác giả có lời muốn :

      Khi Trần Ngư hắt xì, đồng chí bảo vệ ngồi bên thấy Tam thiếu cởi áo khoác, khoác lên cho Trần Ngư, lập tức cởi áo khoác của mình ra, định đem đến đổi cho Tam thiếu.

      Điền Phi đạp cho cậu ta cú “Nhiều chuyện, đúng là đồ có mắt.”

      Đồng chí bảo vệ “…”

    5. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Mình thấy bạn Điền Phi này tâm lý nhất cả hội
      mà hình như cũng may nhất hội này luôn :))))))))))
      nhoxbinahaimap2346 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :