1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      buông phích nước nóng xuống, thập phần thục nữ, giống như người biểu diễn cực kì sống động vừa rồi phải .

      Lục thiếu soái gật đầu chào , cũng thân thiện.

      Lục Mỹ Lệ véo em trai mình: “Em đó, đừng có trưng cái mặt khó khăn kiểu đó ra, làm em họ sợ phải làm sao bây giờ?"

      Lục thiếu soái hơi hơi nhíu mày, cảm khái: " Chị, lỗ tai của chị hết xài được rồi à?"

      Giọng vốn lớn, tại lại còn hét to đến điếc tai.

      Lục Mỹ Lệ: "Rồi sao nào? Chê chị lớn tiếng à!" hừ tiếng, hài lòng: "Bởi chị em đó, em ngay cả tiểu Ngũ cũng bằng, em có thấy mỗi khi chị gì với cậu ấy, cậu ấy cũng đâu có chê bai gì chị. Em là em ruột mà còn bằng người ta, là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi mà!"

      Lục thiếu soái: "...... Chị à, chị dùng sai thành ngữ rồi."

      Lục Mỹ Lệ vỗ cái bốp lên lưng , ồn ào: "Em còn dám chê chị nữa hả!"

      Lục thiếu soái ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Khởi La, quay đầu : "Lỗ tai của lão Ngũ cũng bị thương giống chị nên đương nhiên ai có thể chê ai.”

      Lục Mỹ Lệ: "Nhưng A La cũng đâu có chê chị!”

      Lục thiếu soái lại liếc nhìn A La lần nữa, : "Được rồi, chỉ có em là chê chị thôi."

      Lời này lại đổi lấy hai bàn tay nghe đôm đốp, nhưng Lục thiếu soái dường như cũng thèm để ý lắm.

      Bạch Khởi La: "Chị họ, hai người ngồi chơi, em lấy phích nước nóng về cho chị."

      mang phích nước nóng bước ra ngoài, cũng gì thêm với Lục thiếu soái.

      Điều kiện tiên quyết để Bạch Khởi La thân cận với người khác, chính là người nọ có chung hoàn cảnh sống với mình, họ tôn trọng trung thành lẫn nhau nên đương nhiên cảm thấy là người nhà. Nhưng Lục thiếu soái lại khác, trước kia bản thân người họ nào, cho nên người này đối với chính là người xa lạ đến thể xa lạ hơn.

      đúng hơn là, đối với người thân lách chách ngừng nhưng với người xa lạ cứ như nữ thần cao lãnh, tính cách cách xa như hai thái cực.

      Trừ phi loại người tự mình chạy đến làm thân, da mặt dày đến bất trị, liều mạng chạy đến làm quen như Phùng Kiêu, nếu Bạch Khởi La tuyệt đối có khả năng trở thành bạn với người chỉ mới quen trong khoảng thời gian ngắn.

      "A La!"

      Bạch Khởi La vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phùng Kiêu bước lên lầu, cũng biết từ khi nào mình từ "Bạch tiểu thư" biến thành "A La", cho nên mới đối với loại mặt dày tự cho là người quen kiểu này, bạn cũng phải bó tay thôi.

      "Sao phải để em múc nước? Để , để .”

      Bạch Khởi La nhìn theo vào phòng chứa nước, cũng bước theo, lúc này trong phòng cũng có người, do dự chút, mới cách nghiêm túc: "Cảm ơn ."

      Phùng Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Bạch Khởi La, tựa hồ hoàn toàn nghe thấy cái gì, móc móc lỗ tai, hỏi: "Em gì?"

      Bạch Khởi La cất cao thanh thêm vài phần: "Cảm ơn !"

      Phùng Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: "Thôi, em đừng nữa, vốn điếc rồi, nếu lớn tiếng nghe được, vậy giọng em cứ như con mèo kêu ấy..."

      Bạch Khởi La nghiến răng kèn kẹt, lại muốn đánh người làm sao bây giờ!

      hít hơi sâu, tự với mình rằng thể dùng phích nước nóng đập lên đầu của ta, cất tiếng lớn hơn ban nãy: "Cảm ơn , cảm ơn , cảm ơn !"

      Phùng Kiêu rốt cục bật cười, nhướng nhướng mày, nghiêm trang : " cần cảm ơn."

      Dừng chút, còn : "Chuyện nên làm."

      Bạch Khởi La: " có gì gọi là chuyện nên làm, tóm lại vẫn là cám ơn ."

      Phùng Kiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên : "Nếu như em chân thành cảm ơn như thế, vậy hôn vài cái ? Hôn nhiều là cảm ơn nhiều, chứ cảm ơn suông kiểu đó đâu có ích lợi gì…”

      Bạch Khởi La vung chân đạp tới: "Hôn nè, hôn nè, hôn cái đầu nè!"

      Phùng Kiêu lắc mình né tránh chạy ra khỏi phòng, làm cú đạp của rơi vào khoảng .

      Phùng Kiêu chậc chậc: "Úi chà? Công lực giảm hẳn rồi nha?"

      Bạch Khởi La xắn tay áo: "Phùng Kiêu, hôm nay nếu tôi đạp chết , tôi theo họ !"

      "Úi úi úi? Nhanh như thế muốn theo họ chồng rồi sao? Ở quê vẫn chưa cập nhật được tập tục này nha!"

      Bạch Khởi La tức giận đến bốc hơi, vung nắm đấm tới, Phùng Kiêu hơi nghiêng đầu chạy trốn, "Lại đánh trúng nữa kìa!"

      "Phùng Kiêu!" Giọng nam trầm thấp vang lên, Lục thiếu soái chẳng biết đứng ở cửa phòng bệnh lúc nào, gương mặt ta lạnh lùng: "Cậu bớt tìm đường chết có được ? Nơi này là bệnh viện, đừng càn quấy."

      Phùng Kiêu khẽ chau mày, cười: "Tôi càn quấy chỗ bào chứ, đây phải là do vợ tôi muốn biểu cái gì gọi là thân mắng là sao?... Ui da."

      Bạch Khởi La vung chân giẫm mạnh lên chân , mặt của lập tức méo xệch : "Em đối xử với ân nhân cứu mạng của em như vậy sao!"

      Bạch Khởi La ha ha tiếng, đoạt lấy phích nước, bước ngang qua Lục thiếu soái đứng, thẳng về phòng bệnh.

      Nếu phải tầng này tất cả đều là nhà gian, gần như có người nào ngụ ở đây, cũng đánh nhau với Phùng Kiêu ở hành lang như thế này.

      Bạch Khởi La: "Chị họ có muốn uống nước ?"

      Lục Mỹ Lệ: " cần."

      ấy nhìn lướt qua Phùng Kiêu, cười : "Chị sao rồi, các em cũng cần ở lại đây làm gì, ra ngoài chơi vòng . Sắp tới tiểu Ngũ còn phải trở về Phụng Thiên. tại thừa dịp để ở chung bồi dưỡng cảm tình nhiều nhiều chút, đợi tương lai kết hôn hai đứa bỡ ngỡ lắm. Chẳng lẽ còn muốn bắt chước chị với ông chồng oan gia của chị sao?"

      Nhắc tới chuyện này, Bạch Khởi La hỏi: " phải ta ở Bắc Bình sao? Sao lại tới thăm chị?"

      Chỉ là vừa hỏi xong, Bạch Khởi La cảm thấy mình đúng là biết ăn , có chút xấu hổ, giọng: "Chị họ, em ý gì khác,em..."

      Lục Mỹ Lệ ngược lại có vấn đề: "Em xem em đó, chị còn thèm quan tâm em lo lắng làm gì. Khuya hôm trước ta còn mang con đào hát của ta quay về Phụng Thiên trong đêm rồi. Có chị ở đây mà ta còn dám dắt tình nhân ta trước mặt chị, đây phải là đánh mặt chị sao? Em xem nếu lỡ gặp phải, mặt mũi của chị phải đặt ở chỗ nào đây?"

      "Em có cảnh cáo ta rồi, tối nay ta tới." Lục thiếu soái đột nhiên mở miệng.

      "Fu*k. Em kêu ta đến làm gì, chị chút cũng muốn nhìn thấy ta, bảo ta đến chăm sóc chị còn bằng bảo Triệu khanh xuân đến còn hay hơn ? Tối thiểu còn có thể hát cho chị nghe."

      Lục thiếu soái tán thành nhìn chị của , nhưng Lục Mỹ Lệ mới lười quan tâm nghĩ gì, quay đầu lại : "Tiểu Ngũ, mau mang Khởi La chơi , đừng lãng phí thời gian ở chỗ chị làm gì. chút , à đúng rồi, Thanh Hà, em cũng luôn . Lát nữa Triệu khanh xuân tới thăm chị, em ở chỗ này được tiện lắm."

      Tiểu tam phiên bản nam lên sàn diễn, quả bọn họ lưu lạikhông tiện.

      Mọi người cùng nhau bước xuống lầu, Lục thiếu soái : "Tiễn tôi đoạn ."

      Phùng Kiêu: "Cậu có cần văn tắt đến vậy ? Nghe giống như cậu muốn bảo tôi đưa cậu gặp diêm vương vậy. Đưa cậu đâu mà chẳng được nhưng cậu muốn đâu vậy?"

      Lúc này ngoài cửa có những hạt mưa rơi lất phất, dựa ở cửa xe, lắc lư chìa khóa, như cười như : "Cậu muốn gặp ba ấy, hay là gặp ba tôi đây?"

      Lục thiếu soái: "Ba cậu."

      Phùng Kiêu nhíu mày: "Vậy được rồi, sáng nay ba tôi ngồi xe lửa quay về Phụng Thiên. Đây phải là do nghe tối qua cậu đến đây sao? Ông ấy lười gặp cậu, nên suốt đêm thu dọn hành lý, sáng nay khởi hành sớm rồi. Cậu xem lại cách làm người của mình , cũng có hơn gì tôi đâu. Sao rồi? Cha ruột tôi cậu thể gặp rồi, hay đến gặp nhạc phụ tôi nhé? Dù sao cậu dến đây rồi gặp người này gặp người kia cũng vậy thôi.”

      Lục thiếu soái: "Tôi gặp dượng họ tối qua rồi, vậy cậu đưa tôi về khách sạn Bắc Bình ."

      Phùng Kiêu: "Vậy được, thôi."

      Lục thiếu soái cùng sĩ quan phụ tá ngồi ở ghế sau, Phùng Kiêu cười : "A La, em xem hai chúng ta có giống vệ sĩ của cậu ta hay ?"

      Bạch Khởi La: " ngậm miệng ai câm đâu."

      ngừng nghe ta lầm bầm lầu bầu suốt, nghe riết đau cả đầu.

      Xe rất nhanh đậu ở trước cửa khách sạn Bắc Bình, Lục thiếu soái bước thẳng xuống xe, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại : "Chú ý an toàn."

      Lời này là nhìn Bạch Khởi La mà , Bạch Khởi La kinh ngạc chút, nhưng vẫn trả lời nhu thuận: "Tôi biết rồi, cảm ơn họ quan tâm."

      Lục thiếu soái đem cánh tay khoát lên xe, khẽ gật đầu, : "Cậu lái xe cũng cẩn thận, chăm sóc em họ cẩn thận.”

      Phùng Kiêu nổ máy xe, ý bảo đem cánh tay buông xuống, trêu chọc: "Đừng diễn vai người họ ôn nhu gì đó. A La à, cậu ta nịnh bợ em, quan tâm em là muốn dụ dỗ ba em đến Phụng Thiên đó, em đừng tin cậu ta."

      Lục thiếu soái cảm thấy nếu phải có mặt Bạch Khởi La, thực đánh cái gã lưu manh miệng mồm biết điểm dừng này.

      Bạch Khởi La chớp mắt nghiêng nghiêng đầu, giống như bảo bối cực kì tò mò, Lục thiếu soái nhếch miệng, mắng: "Cút mau."

      Phùng Kiêu nhún nhún vai, cười : "Thẹn quá thành giận ha! đây!"

      Xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Lục thiếu soái đứng ở cửa khách sạn, khóe miệng cong cong.

      " sớm nghe đại danh của Bạch tiểu thư, nhưng lời đồn đãi đúng là hại chết người, ngờ Bạch tiểu thư lại tốt như thế." Có lẽ là nhìn thấy Lục thiếu soái nhìn theo xe ngơ ngẩn cả người, nên sĩ quan phụ tá theo lên tiếng.

      "Cậu cảm thấy ấy tốt?" chậm rãi mở miệng.

      phải sao? Dáng vẻ xinh đẹp, gia thế khủng, tuy người bên ngoài đồn rằng là tính tình ấy kém chút, nhưng theo thuộc hạ thấy, thực ra ấy rất tốt tính. Là đại tiểu thư hoạt bát lanh lợi, có chút xíu bướng bỉnh cũng có sao đâu. Người vừa đơn thuần vừa đáng , rất tốt, hoàn toàn giống như lời đồn đại khoa trương ở bên ngoài. Bởi thuộc hạ mà, sao đại soái năm xưa lại muốn cưới Bạch tiểu thư về làm vợ kế của ngài chứ? Ngài xem đó, ánh mắt của đại soái thực độc đáo.”

      Lục thiếu soái đột nhiên liền lạnh như băng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, gằn từng tiếng: "Chuyện này, đừng bao giờ nhắc lại."

      Sĩ quan phụ tá xong cũng lập tức nhớ tới quan hệ giữa bọn họ, lập tức cúi mắt xuống: "Thực xin lỗi, thiếu soái, là tôi lắm mồm."

      Gã trực tiếp tát vào mặt mình cái, tiếp tục : “Cái miệng thối này của tôi đúng là ăn hàm hồ, sau này bao giờ nhắc lại nữa.”

      Lục thiếu soái nghiêm túc : "Lão ngũ cùng em họ đính hôn là gia trưởng hai bên nghị định, là mối duyên trời tác hợp, ngậm chặt miệng lại cho tôi, bất kể là tôi hay bất cứ ai, tôi đều muốn bọn họ nghe được mấy câu chuyện như hạt mè hạt đậu cũ rích này. Câu đùa vô căn cứ của mấy năm trước, cần gì phải nhắc lại. Hơn nữa, lúc đó dượng họ cự tuyệt mối hôn này, như thế mọi chuyện chấm dứt từ đó. Dượng họ nhìn trúng lão Ngũ, tất nhiên dượng ấy có lý do riêng của mình Lão ngũ là em của tôi, Bạch Khởi La là em họ của tôi, trước kia bọn họ biết chuyện này, sau này cũng cần biết. khi như vậy, cần gì nhắc lại để quấy rối bình yên của tất cả mọi người Tự dung rước phiền phức cho mình."

      " Dạ, thuộc hạ biết rồi."

      Lục thiếu soái xoay người: "Lên lầu ."

      ******


      Xe lái xa, Bạch Khởi La xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chăm chú, : " họ của tôi sao cứ nhìn theo như khúc gỗ vậy."

      Phùng Kiêu: "Quân nhân mà, ai chẳng có kiểu đứng như thế.”

      Bạch Khởi La trực tiếp phản bác: " cũng là quân nhân mà, đâu có giống thế."

      Phùng Kiêu ủy khuất chít chít: "Đứng kiểu đó mệt mỏi lắm nên tôi mới dựa lát thôi mà, vả lại chung quanh có ai ngắm tôi đâu, chứ em nhìn kĩ em thấy, tôi đứng còn thẳng hơn ta nữa ấy.”

      Bạch Khởi La hầm hừ tiếng, "Khoác lác!"

      nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: " đưa tôi về nhà mà lái đâu vậy?”

      Con đường này nhìn qua rất xa lạ.

      Phùng Kiêu cười : "Đến bây giờ em mới phát phải đường về nhà à, đây phải là bắt cóc em đem bán sao?"

      Bạch Khởi La lườm cái: "Nhàm chán!"

      Câu đùa đó buồn cười chút nào.

      Phùng Kiêu nhì thấy thèm để ý tới , nghiêng đầu nhìn : "Em liếc nhìn tôi cái , liếc cái thôi mà, tôi mang em đến nơi đặc biệt, bảo đảm em vừa lòng."

      Bạch Khởi La lười biếng quay đầu, qua loa lấy lệ liếc mắt nhìn : " ."

      Phùng Kiêu bật cười: "Em cũng quá qua loa lấy lệ rồi."

      Tuy như thế, nhưng cũng tiếp: "Chúng ta phá địa bàn của họ Chương.”

      Bạch Khởi La: "Hả?"

      Lập tức tinh thần của tỉnh táo hẳn lên, hai tròng mắt sáng lấp lánh: ", , nhanh lên!"

      Phùng Kiêu cảm khái: "Cho nên mới , chỉ có đánh nhau mới có thể kích khởi hứng thú của em?”

      Bạch Khởi La lắc đầu: " phải, liên quan đến việc đánh nhau, là do tôi chướng mắt tên tiểu nhân ác độc, hèn hạ vô sỉ, người người đều muốn giết kia thôi.”

      Phùng Kiêu phì cười: "Tốt lắm, nữ hiệp, bây giờ chúng ta tìm chỗ cải trang giả dạng trước. Sau đó chúng ta đến sòng bạc ở khu Đông. Tôi biết ông chủ đứng sau sòng bạc đó là Chương cảnh trưởng. Chúng ta đến đó phá quán thôi.”

      Bạch Khởi La tỏ vẻ hết sức hài lòng đối với hoạt động giải trí này, nhưng cũng cảnh giác: "Có thể gây thêm phiền phức gì cho cha tôi ? Tôi biết bọn họ làm gì."

      Phùng Kiêu lại rất bình tĩnh: "Ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông, dựa theo tính cách của ba em nhất định đợi đến hôn lễ mới hành động. Dù sao, hôn lễ hoàn thành của em mới càng danh chính ngôn thuận thừa kế gia sản của Chương cảnh trưởng. Tuy luật pháp bọn họ có hôn thú làm chứng, nhưng theo phong tục vẫn phải làm lễ thành hôn xong mới được tính. Ko cần suy nghĩ, đợi hôn lễ hoàn thành mới có thể ra tay.”

      Bạch Khởi La: "...... Ba tôi gì với ?"

      Phùng Kiêu: "Cũng gì, nhưng cũng ảnh hưởng đến suy đoán của tôi. Cho nên, chúng ta nên khởi động làm nóng tạo đà cho bọn họ trước mới phải. Những tên cướp bởi vì xuất mâu thuẫn ở địa bàn của Chương cảnh trưởng, nên mới nhân lúc kết hôn xuất bắt cóc Chương cảnh trưởng, hại chết để trả thù. Em cảm thấy nội dung vở kịch này có phải càng hợp lý hay ?"

      Bạch Khởi La nuốt nước miếng cái, hỏi: "Cho nên, tiếp theo chúng ta phải đóng vai ăn cướp?"

      Phùng Kiêu bật cười: "Thế nào? Bất ngờ ? Hưng phấn ?”

      Bạch Khởi La: "......"

      mỉm cười: " lâu tôi được trổ tài rồi, đây là thời điểm để tôi thi triển tài năng!”

      Bạch Khởi La: "......"

      Tên ba hoa này… Có đáng tin đây?

      Nhưng, thậm chí có chút, có chút chút... Hưng phấn?
      meyil08, Phong Vũ Yên, windlove_969327 others thích bài này.

    2. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Nhà trai có ý ko phải chứ bao nhiêu người đến dạm ngõ nhà rồi vậy, để bik lúc sau cưới về còn trân trọng ko mất. Chứ thấy 2 a Kim Tan rồi á.
      Typard thích bài này.

    3. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      Ủa sao ba của Lục thiếu lại muốn lấy A La, sao họ hàng mà nhỉ.
      Còn lão Phùng sao càng ngày càng thích lão là sao :))))
      Typard thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @Chloebui Theo luật trung quốc huyết thống bên nội mới được lấy nhau, còn em họ ngoại lấy nhau bình thường
      Chloebui, levuong, Typard2 others thích bài này.

    5. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 21.1: Thư Hùng song sát
      (biên lại từ Hắc Bạch song sát, trong đó thư là nữ, hùng là nam.)


      Editor: Typard


      Beta-er: Hằng Lê


      Bạch Khởi La ngồi trước gương, có chút choáng váng.

      Phùng Kiêu gom phấn thoa trong tay lại, giọng điệu đương nhiên: “Em yên tâm , tôi giúp em cải trang, chắc chắn người khác nhận ra.”

      Bạch Khởi La: “... ... ...”

      Dịu chút, giương mắt lên nhìn , có vẻ như tin tưởng lắm, hỏi: “ cũng biết hóa trang hả?”

      Phùng Kiêu cực kỳ bình tĩnh đáp: “ biết.”

      đến gần Bạch Khởi La, muốn thoa lên mặt , sống lưng Bạch Khởi La ngửa về sau chút, nghi ngờ: “ biết làm, còn dám chủ động đến hóa trang cho tôi?”

      Phùng Kiêu chậm rãi lý với : “Chỉ làm em thành kẻ đen đúa xấu xí mà thôi, cần gì phải hóa trang? biết hóa trang như tôi càng tốt á! Dù sao nếu tay nghề tốt cỡ dì của em, ai mà nhận ra em chứ! Thủ đoạn của chúng ta làm là để bất cứ ai biết được.”

      Bạch Khởi La: “Đổi từ thủ đoạn .”

      Phùng Kiêu: “Hành động hùng vô danh của chúng ta thể để bất cứ ai biết được.”

      Bạch Khởi La hoàn toàn nghẹn lời nhìn Phùng Kiêu, rốt cuộc thấy được cậu bé kho báu (*) trong truyền thuyết.

      (Đây là thuật ngữ mạng, nó gần như mang nghĩa xấu, kiểu như người mang đầy ý nghĩ xấu xa, nhiều như kho tàng, xuất hoài ngớt, đoạn ý bảo chàng này chiêu trò nhiều như kho tàng, sử dụng hoài hết)

      nhếch miệng, tùy ý: “Được rồi, vậy hóa trang cho tôi .”

      Phùng Kiêu xích lại gần Bạch Khởi La, nhàng thoa mật phấn màu sắc quái dị lên mặt , quả nhiên kỹ thuật của chưa ra hình dáng gì, thoa tới thoa lui, hề đều đặn, có điều ấy thế mà Phùng Kiêu lại là hài lòng chính mình, thoa đến quanh mắt , lực tay thả rất : “Hơi nhắm mắt chút.”

      Bạch Khởi La nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mặc dù nhắm mắt, nhưng có vẻ yên tâm về lắm, lông mi cong vểnh nhàng nhúc nhích, tránh tránh né né. Phùng Kiêu bật cười, mở miệng: “Em đừng sợ, tôi cũng đâu có ăn em. Cứ cho là tôi thuộc loại đói bụng ăn quàng , nhưng với gương mặt này của em bây giờ tôi cũng ăn vô đâu.”

      , nhưng động tác tay cũng dừng lại, Bạch Khởi La cảm thấy hơi thở của quanh quẩn bên mũi , chung quanh hai người đều là mùi phấn.

      Bạch Khởi La để ý tới lời của nhạo báng của , mà hỏi: “Cái mùi phấn này, che giấu kiểu gì?”

      “Cứ để vậy thôi. kỳ lạ chút nào đâu, mà còn có thể hình tượng thân phận của chúng ta.” Phùng Kiêu thoa quanh mắt xong, gật đầu mỉm cười, đầy thỏa mãn: “Kỹ thuật của tôi, tệ đến còn chỗ chê.”

      Bạch Khởi La: “... ... có thể khoe khoang ngạo mạn như vậy ? Mùi nồng như thế này, lộ tẩy sao?”

      Cuối cùng Phùng Kiêu ngừng động tác tay, cảm thán: “Haiz đâu, tôi Bạch đại tiểu thư này, quả nhiên em đúng là thiên kim tiểu thư rành thế mà. Em làm ơn học thêm chút kiến thức được ? Sao em nghĩ đám thổ phỉ kia kìm nén núi lâu, xuống núi có thể vào kỹ viện chắc? Thổ phỉ xuống núi, quán cơm hai bước kỹ viện ba chen sòng bạc, đây là thông lệ. người có mùi phấn sao? Tôi còn đặc biệt mua loại rẻ nhất mùi nồng nặc nhất đó, để người ta lập tức ngửi ra được. Em đó, phải quan sát đời sống nhiều vào!”

      Phùng Kiêu dùng giọng cực kì nghiêm khắc giải thích nghi hoặc của Bạch Khởi La, nhưng trong chớp mắt lại cảm thấy chân đau nhói, quả nhiên giày của Bạch Khởi La lại hề do dự giẫm chân , còn xấu xa nghiến thêm mấy cái.

      Bạch Khởi La nở nụ cười, : “Thổ phỉ nha, kỹ viện nha, đúng là tôi hiểu biết bằng .”

      Câu này, trầm u ám.

      Phùng Kiêu lập tức đáp: “Chủ yếu là tôi từng dẫn binh diệt cướp, nên hiểu thôi.”

      “Diệt cướp á?” Bạch Khởi La ngửa đầu nhìn , lại nghĩ đến cuộc đời Phùng Kiêu tuy cuộc sống cá nhân lông bông ăn chơi trác táng, nhưng cũng là đàn ông đích thực, lý lịch cá nhân vẫn rất huy hoàng. hùng cũng quá đáng.

      Dù Bạch Khởi La cảm thấy Phùng Kiêu rất cần ăn đòn, nhưng cũng phải tính tình biết biết hai, lại còn những công việc tiện công khai, đợi trả lời, dứt khoát thay đổi đề tài: “ thoa mặt tôi đều, đóng cục lại này.”

      Phùng Kiêu: “Bọn ở núi phơi nắng đều.”

      lại lấy chút phấn, : “Em ngửa đầu lên, tôi thoa lên cổ giúp em chút.”

      Bạch Khởi La: “! ! !”

      mở to mắt nhìn chăm chú, Phùng Kiêu nhướng mi: “Tôi cũng phải là muốn chiếm tiện nghi của em, chẳng phải là muốn làm cho hoàn mỹ chút hay sao? riêng gì cổ của em, còn cổ tay, ngón tay, đều phải thoa nha. À đúng rồi, chờ chút nữa vẽ ít đường vân lên tay làm vết nứt nẻ, như vậy tốt hơn.”

      Bạch Khởi La: “Vậy tôi tự làm.”

      thoa mặt giúp , cảm thấy có chút mập mờ giải thích được, nếu lại để thoa cổ cho , sai càng thêm sai.

      rất kiên định: “Tôi có thể.”

      Phùng Kiêu cũng kiên trì, đưa bông phấn và phấn cho Bạch Khởi La, còn : “Vậy tôi hóa trang chút.”

      Bạch Khởi La: “Chờ chút, tóc tôi dài... phải làm sao?”

      Trong phút chốc chợt cảm thấy mình có chút vô dụng, đến Phùng Kiêu khinh bỉ , đúng là phải người từng trải, phải cái gì cũng biết được. Nghĩ tới đây, sắc mặt hơi ửng đỏ, nhưng cũng may là nhờ có phấn đen mà sắc đỏ bị lộ ra.

      Phùng Kiêu chỉ chỉ lên bàn: “Bên kia còn hộp phấn, chút nữa em thoa cả hộp lên, ở phía sau chấm đại ít là được.”

      Hai người Phùng Bạch tách ra trang điểm, chỉ trong chốc lát, Phùng Kiêu xuất lại trước mặt Bạch Khởi La, Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn, trực tiếp phụt cười: “Ha ha, ha ha ha. . .”

      vốn là người đàn ông tuấn góc cạnh ràng, hiểu sao thoa phấn đen làm sao mà góc cạnh của trở nên bén nhọn, chính xác mà , bây giờ Phùng Kiêu chính là con quạ đen, mặt mũi có phần chua ngoa.

      Hóa trang chỉ thay đổi vẻ bề ngoài, mà còn khí chất.

      cười càng dữ dội hơn, Phùng Kiêu khinh bỉ : “Em soi gương chưa? Còn dám cười nhạo tôi!”

      , cũng trách Bạch Khởi La được, nếu thoạt nhìn Phùng Kiêu là con quỷ cay nghiệt đen thui, chính là lão già gầy gò, tóc muối tiêu đen kém. Đều là cái loại lôi thôi lếch thếch đến tóc cũng cắt.

      Bạch Khởi La rất hài lòng với kiểu hóa trang này, chính soi gương cũng nhận ra mình, có thể hài lòng hay sao?

      Hai người cũng xe, mà gọi xe kéo ra ngoài, bây giờ Bạch Khởi La hơi hiểu tại sao Phùng Kiêu lựa chọn hóa trang ở khách sạn này. Cách kỹ viện quá gần luôn.

      Bọn họ vừa ra tới, nhận được ánh mắt “hiểu ” của phu xe.

      Cũng biết là hiểu bọn họ vừa dạo kỹ viện ra, hay là hiểu “thân phận thổ phỉ” của bọn họ.

      Bạch tiểu thư trước sau như mầm chồi non tràn đầy hứng thú với màn hóa trang thổ phỉ, nhưng nãy giờ gì, những thứ khác có thể giả trang, nhưng giọng thể.

      Cho nên chỉ là lão già đen đúa lôi thôi lếch thếch, mà còn là ... người câm.

      Hai người nhanh chóng đến thành đông, bên thành đông này chỉ có sòng bạc, dõi mắt nhìn quanh, đúng là “tương đối sầm uất”.

      Bạch Khởi La chưa từng thấy những thứ này, nên tò mò nhìn quanh.

      Phùng Kiêu đưa cho Bạch Khởi La túi tiền: “Chờ chút nữa em thẳng vào sòng bạc Trường Hưng phía trước, em đừng chơi mấy trò phức tạp, chơi tài xỉu được rồi. Chơi nhiều chút, thắng thua quan trọng. Chỉ cần mở miệng là được.”

      Bạch Khởi La giọng: “ sao?”

      Làm chuyện xấu nên tâm trạng cực kỳ kích động!

      Phùng Kiêu vểnh vểnh đuôi: “Tôi lượn quanh ở phía sau lên lầu cạy tủ sắt của bọn họ.”

      Bạch Khởi La: “... ... Làm trộm á.”

      Phùng Kiêu lý lẽ hùng hổ: “Chẳng phải đây là tiền của bất nghĩa hay sao? Vả lại tôi còn nghe được tin, đây là hang ổ trong đám hang ổ của con thỏ già Chương Cảnh trưởng, tổng cục cảnh sát và nhà gã dễ vào, nhưng bên này như thế, dù bên này nhiều côn đồ, nhưng ở đây cũng có đủ hạng người, chúng ta làm người ta thấy gai mắt, hành động rất dễ dàng. Tôi luôn cảm thấy cái lão già khốn kiếp này có thể mưu ra chuyện như vậy, gốc rễ nhất định cực kỳ dơ bẩn, tôi định xem thử gã ta còn những hoạt động xấu xa nào khác hay .”

      Bạch Khởi La: “Hay là để tôi cùng ?”

      Phùng Kiêu lắc đầu: “ cần, em ở lại đó, nhưng nếu như có động tĩnh gì, em tiếp viện cho tôi chút. Nếu tôi xuống đây an toàn, tới tìm em. Tôi dẫn em cảm nhận sung sướng cược đâu thắng đó chút!”

      Bạch Khởi La: “Được.”

      Hai người nhanh chóng tách ra hành động, lần đầu tiên Bạch Khởi La vào sòng bạc, trong hưng phấn lộ ra căng thẳng, nhưng lại lo lắng cho Phùng Kiêu. Chẳng qua là nhìn bốn phía chút, lại thấy ai tới bắt chuyện với , cũng có vài tên côn đồ mặc đồ đen tựa người cây cột hút thuốc, nhưng chỉ liếc mặt cái rồi dời mắt.

      À, thổ phỉ xuống núi.

      Bọn họ lăn lộn ở đây lâu, từ cách ăn mặc bên ngoài và hành vi là có thể nhìn ra đôi chút.

      Đen đúa ---- phơi nắng núi.

      Lôi thôi ---- tắm.

      Mùi son phấn ---- kỹ viện dính.

      Bước nhàng ---- Mới chơi xong chân bị mềm.

      Như tên nhà quê nhìn đông nhìn tây ---- ít khi xuống núi.

      Chắc chắn là tên thổ phỉ thể nghi ngờ.

      Tuy thổ phỉ phải người tốt lành gì, nhưng nơi này của bọn họ vốn cũng phải nơi cao sang gì, đủ hạng người đến, loại người nào mà có chứ? Thổ phỉ này cũng là gì. Nhưng nhìn hơi kỹ chút, thấy chạy đến bàn cược, cũng để tâm.

      ra Bạch Khởi La có thể cảm nhận được có người nhìn , cố bình tĩnh, chen đến bàn đánh bài trước, dù gầy, nhưng do tập võ từ , cũng coi như là có chút sức lực, nên càng giống như đàn ông.

      Lần đầu tiên cược tiền, Bạch Khởi La yên lặng móc túi tiền ra, cầm tờ nhất, đặt Tài.

      cũng phải là người xuất chúng gì, lại câu nào, mọi người căn bản cũng chú ý đến , mọi người đều đặt tiền cược, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm xúc xắc.

      hai ba, xỉu!”

      Bạch Khởi La: “...”

      móc tiền ra, tiếp tục tăng dần, rất cố chấp.

      Nhà cái lắc xúc xắc, lạch cạch mở ra: “Hai , xỉu!”

      Bạch Khởi La do dự chút, lần này yên lặng đặt xỉu.

      “Sáu bảy tám, Tài!”

      Bạch Khởi La: “...”

      Lần đầu tiên tới sòng bạc, Bạch Khởi La cảm thấy mình thể cứ tiếp tục như vậy, dù thế nào cũng phải thắng lần chứ, nếu bị tên Phùng Kiêu kia biết được, nhất định ta cười chết.

      Bạch Khởi La lặng lẽ đặt tiền ở hai bên lớn và giống nhau.

      Người chung quanh: “...”

      người trong đó nhịn được nhắc nhở: “Chú à, chú là tay mới phải ? Chơi kiểu này dù mở bên nào chú cũng đâu có thắng?”

      Kiểu chơi gì đặc biệt vậy.

      Chẳng qua là biết, Bạch Khởi La chỉ muốn thắng lần.

      cũng đáp lại người bên cạnh, tương đối kiên định.

      Những người bên cạnh thấy lời nào, nhún nhún vai trợn trắng mắt, thời thế bây giờ, lão già bại hoại cố chấp đúng là khiến người ta thích chút nào, giống y như cha . cố ý làm ngược lại, mua màu.

      “Ba, ba, ba, màu!” Nhà cái mở ra, xung quanh ồ tiếng.

      Bạch Khởi La: “! ! !”

      Vì sao mình đặt cược tệ như vậy!

      chăm chú nhìn chằm chằm vào ba xúc xắc đồng màu kia, cảm thấy nó đối nghịch với mình.

      “Á há há, chú à, chú chú chú... há há há, vận khí này của chú ...”

      Bạch Khởi La quay đầu nhìn cái, tên đàn ông cao to chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt gian xảo, khom người lưng gù, giống người tốt. Mới đây chính nhắc nhở Bạch Khởi La, nhưng bây giờ lại cười vào mặt Bạch Khởi La.

      Phùng Kiêu chưa quay lại, Bạch Khởi La rất an phận, tiếp tục đặt tài.

      Quả nhiên, , Bạch Khởi La mua tài, lập tức mua xỉu.

      ". . . Xỉu!"

      Khóe miệng Bạch Khởi La mím chặt, dám tin rằng chuyến dạo chơi sòng bạc lần đầu tiên của mình lại rơi vào kết cục như vậy.

      Bên này Bạch Khởi La đánh cược xui thảm hại, bên kia Phùng Kiêu cũng rảnh rỗi, vòng qua sân sau nhanh chóng leo lên tường lầu ba, lầu là chỗ làm ăn với dân chúng bình thường; mà lầu hai lại như thế, từng căn phòng bố trí tương đối chỉn chu, đây là hướng đến khách hàng lớn; đến tận lầu ba, đó mới là nơi bọn họ làm việc và nghỉ tạm.

      Phùng Kiêu sớm hỏi thăm được, yên lặng leo lên lầu ba, cửa cầu thang lầu ba có hai tên côn đồ trông coi. Phùng Kiêu cũng qua đó, dọc ngoài cửa sổ, tìm từng phòng. Có phòng có hai ba tên côn đồ nằm ghế sa lon lim dim, những phòng khác lại là rất trống.

      Phùng Kiêu vòng vo vòng, tìm được phòng giống như được Chương cảnh trưởng sử dụng, nhưng cũng có hai căn phòng làm việc, nhưng nhìn giống như là người phụ trách sân dùng hơn. Nếu ở bên này gã có chỗ nghỉ ngơi, Phùng Kiêu tin.

      Mỗi tháng Chương cảnh trưởng tới lấy sổ sách hai lần, gã lại là ông chủ, tóm lại thể nào ngay cả cái phòng làm việc cũng giữ cho mình.

      Chẳng lẽ ở lầu hai?

      lập tức tuột xuống lầu hai, kiểm tra từng phòng, bởi vì cực kỳ cẩn thận, nên cũng bị ai phát , nhưng lầu hai giống tin tức lấy được lúc trước, cũng có cái phòng nghỉ ngơi nào.

      Phùng Kiêu xoa xoa huyệt Thái dương, trầm mặc.

      Vậy. . . rốt cuộc là ở đâu?

      Lầu hỗn loạn như vậy, chắc chắn có ở lầu đâu, hơn nữa phòng khách lầu quá lớn. . . Chờ chút !

      Đột nhiên Phùng Kiêu phát chỗ đúng, lầu lầu hai đều vừa rộng rãi vừa lớn, vì sao lầu ba lại ít phòng như vậy? Hơn nữa chỉ bàn về bố cục, cũng đúng. Thêm vào đó buổi chiều đông như thế, mọi người đều ở lầu trông sân, tại sao có thể có ba người ngủ ở lầu ba đây!

      Hơn nữa ràng căn phòng kia trang trí tệ, ghế sa lon đều là kiểu châu Âu da .

      Nếu chẳng qua là để lại cho đám côn đồ sử dụng, sai quá sai.

      Nghĩ đến chỗ này, Phùng Kiêu lập tức leo lên lại, leo tới ngoài cửa sổ lần nữa, len lén quan sát người bên trong phòng, lần này quả nhiên có thu hoạch, bên vách tường căn phòng lại có cánh cửa. Cũng hẳn là cửa ngầm, chẳng qua vì nó cùng màu với vách tường, nên trở thành cực kỳ khó thấy.

      Phùng Kiêu sáng tỏ: Hèn chi có người canh gác ở đây, đây hẳn là chỗ nghỉ ngơi của Chương cảnh trưởng. Nhưng để dẫn dụ ba người , hơi khó.

      Con người cũng phải là người lo trước tính sau, nghĩ gì, làm ngay!

      Vừa vặn thừa dịp bọn họ cũng mơ màng buồn ngủ, đánh bất ngờ!

      lập tức kéo cửa sổ ra, vội vàng chui vào, chờ ba người kịp phản ứng, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng giải quyết ba người.

      Nhưng cũng cẩn thận, khóa cửa từ bên trong lại trước, sau đó nhanh chóng trói ba người lại, hơn nữa bịt miệng lại, để ngừa bất trắc.

      Phùng Kiêu mở cửa phòng làm việc, thể , cái tên Chương cảnh trưởng này cực kỳ biết hưởng thụ, nơi này cực kì xa hoa. Phùng Kiêu lật ngăn kéo, trong ngăn kéo có mấy cái hộp, súng lục cực xịn, kiểu mới.

      Phùng Kiêu dứt khoát nhét vào người mình, tiếp tục lục lọi. . . Đống hình ảnh ướt át chịu nổi đập vào mắt.

      Động tác rất nhanh, lục soát khắp nơi lượt, cuối cùng đặt hết chú ý cái tủ sắt, Phùng Kiêu cười nhạo tiếng, cạy mở ra. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :