1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Cưới gả đổi người huề vốn, thân càng thêm thân mà sao đc nhỉ?

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 143:

      Edit: Do Nguyen

      Vợ chồng Đế - Hậu vẫn chưa thương lượng được gì cung nữ chạy đến bẩm báo: An Khang công chúa tỉnh, có thể xuống giường!

      Ha ha, quả nhiên là bệnh tương tư… Đế - Hậu nhìn nhau, Hoàng hậu thở dài: “Bệ hạ, cái tiếng xấu này chúng ta cứ gánh lấy vậy, cưới gả đổi người gì đó cũng quan trọng, chỉ cần Huy Nương hạnh phúc là được”.

      Hoàng đế yên lặng gật đầu… Cũng tốt, nể mặt 100 vạn lượng, à , là do xúc động trước tấm chân tình của An Nhị Lang…

      Chuyện cưới gả thế này tất nhiên các đại thần trong triều đồng ý. Nhưng bọn họ cũng dám nhiều, tại sao? Vì nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn vui mừng của Hoàng đế: “Trẫm có con rể tốt sau này giúp trẫm kiếm tiền, Hoàng gia cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa”.

      Đành kệ! Nhóm đại thần vốn có ý định liều mình ngăn cản giờ lại dám ho he, tuy quốc khố và Hoàng gia tư khố tách ra nhưng nay quốc khố trống rỗng, thu đủ chi, nếu con rể Hoàng đế kiếm được tiền tất nhiên việc đầu tiên là bỏ vào quốc khố, còn Hoàng gia tư khố hả? Xin lỗi nhé… Từ khi tách quốc khố và tư khố, bọn họ chưa từng phát cho Hoàng đế phân tiền. Cũng may là Hoàng đế chỉ có người vợ, hơn nữa vợ của ngài ấy xuất thân từ gia đình giết heo nên mỗi ngày đều có thịt ăn, tiêu chuẩn sinh hoạt hơi thấp chút nhưng dù sao vẫn tốt hơn là phải nhịn đói nhịn khát…

      Các đại thần trao đổi ánh mắt với nhau, ra nguyên nhân Hoàng gia gả công chúa cho An Nhị Lang là vậy, tiền quyết định tất cả. Hoàng Thượng sắp có con rể là Thần Tài, chuyện trùng tu cung điện cần lo lắng nữa. An Nhị Lang quả là người thông minh, trước kia thường xuyên cung cấp quần áo trang sức cho Hoàng hậu nương nương và công chúa là để lấy lòng hai người ấy sao? Đúng là tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Đến Hoàng gia cũng thoát được.

      Đàn bà con toàn kinh thành nghĩ vậy. Các nàng hoàn toàn bị An Nhị Lang làm cảm động. Đó là người đàn ông tốt, kiên trì ngừng lấy lòng người , lấy lòng cha mẹ người , những trang sức quần áo có giá trị trời kia cũng chỉ đổi lấy ánh mắt chú ý của người … Sao các nàng thể gặp được người đàn ông như vậy chứ?

      Vì thế An Nhị Lang trở thành nhân vật nổi bật nhất kinh thành. Và chuyện theo đuổi vợ của An Nhị Lang cũng trở thành tượng, chuẩn mực mới của đương: Nếu người, phải cứ bằng miệng mà phải mua, phải mua, phải mua… nhiều thứ cho người .

      -------------------------o0o----------------------------​

      “Nàng làm sao vậy?” An Nhị Lang thay đổi dáng ngồi, cố ý che dấu vẻ mất tự nhiên của mình. Mặc kệ là ai, nếu cứ liên tục được mỹ nhân đẹp như tiên liếc mắt đưa tình, hơn nữa, mỹ nhân này còn là người trong lòng đều muốn hóa thành sói giống như : “Ta đẹp trai quá nên công chúa ngắm đến ngây người à?”

      “Ờ…” Công chúa ngốc nghếch đỏ mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc “Nhị Lang huynh chính là người đẹp trai nhất đời”.

      “Khụ khụ…” Tuy tự biết mình đẹp trai nhưng nếu so sánh với Tam Lang và Thái tử thể nào bằng, nhưng khi được nàng khen tâm tình như muốn bay lên trời, có phải “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” là vậy?

      “Nhị Lang!” An Khang công chúa đỏ mặt, tầm mắt dao động, : “Bọn họ Nhị Lang vốn thích ta từ trước nên mới tìm cớ tiếp cận ta, huynh để ta làm người quảng cáo cho huynh, nhưng ra, mục đích của huynh là muốn tặng quần áo trang sức cho ta và mẫu hậu, có phải ?”

      Tất nhiên gian thương như An Nhị Lang hủy hình tượng đẹp đẽ của mình, nên mỉm cười nhìn công chúa, đến khi công chúa đỏ mặt, vùi đầu vào lòng mới thôi.

      An Đại Lang sắp thành thân, sau đó đến lượt . An Nhị Lang ôm chặt mỹ nhân trong ngực, lòng mềm như nước, nhưng vẫn nhận ra ngực Huy Nương hơi , vì phúc lợi sau này vẫn phải tìm mấy phương thuốc nở ngực đưa cho Hoàng hậu nương nương, giúp công chúa chăm sóc cơ thể. Đúng rồi, nhìn ngực của An Khang công chúa, nghe nếu thường xuyên xoa bóp rất nhanh to lên, nếu vậy rất vui lòng giúp đỡ.

      “Nhị Lang huynh… Huynh… háo sắc!” Trong phòng vang lên tiếng kêu thất thanh của An Khang công chúa…

      An Nhị Lang tiếc nuối… Haizz… ta chỉ muốn giúp nhưng nàng chịu.

      --------------------------o0o----------------------------​

      Tôn thị cười khép được miệng “Ta ngờ Nhị Lang im hơi lặng tiếng giải quyết chuyện hôn nhân của nó. Ta còn tưởng mình phải học đại tẩu tìm hiểu các nương kinh thành, rồi bắt nó xem mắt từng người… há há”

      Phương thị nhìn Tôn thị: “Nhị đệ muội quả có phúc, An Khang công chúa vừa xinh đẹp lại lương thiện dịu dàng, từ khi Hoàng Thượng hạ chỉ đến giờ, nàng đều đến phủ cùng muội ngắm hoa, đọc sách, ràng nàng biết chút võ thuật nào mà cũng dám theo muội chơi roi, lần trước ta thấy công chúa rất cố gắng, mồ hôi ướt đẫm vẫn chịu dừng lại, ta chúc mừng muội có được con dâu tốt”.

      Tôn thị cười đắc ý: “ha ha… ta nàng cần như vậy, nhưng chính nàng cũng hiểu phụ nữ An gia rất kiên cường, tuy Nhị Lang thích kinh doanh buôn bán nhưng nếu ngày nào đó An gia cần trở lại chiến trường, Nhị Lang chắc chắn , nàng muốn cản trở …”

      Phương thị xúc động “Công chúa là tốt, hoàn toàn có dáng vẻ cao cao tại thượng, Nhị Lang xưa nay ánh mắt đều rất tốt”.

      “Đại tẩu cũng đừng hâm mộ muội như vậy”. Tôn thị trêu ghẹo “Ba tháng nữa, chẳng phải Bát Nương cũng vào cửa sao? Bát Nương thua kém công chúa, lần trước tỷ muốn ăn điểm tâm của Thanh Trúc Am, con bé liền đến đó vài ngày học cách làm điểm tâm, đúng là, con dâu vẫn tri kỉ gấp trăm lần mấy cái tiểu tử thúi kia”.

      Phương thị tươi cười “Bát Nương là tốt, chờ nàng vào cửa ta nhàng hơn nhiều, quyền quản gia cứ giao cho nàng rồi ta ung dung nhàn tản”.

      “Đại tẩu đúng, sau này các con dâu vào cửa, chúng ta thảnh thơi hơn, lâu rồi ta chưa Giang Nam, nhớ mấy món ăn vặt ở vùng ấy”.

      Phương thị nhìn Tôn thị đầy áy náy “Mấy năm nay muội phải giúp ta quản gia, nếu có thể Giang Nam rồi”.

      Tôn thị cười khổ “giúp tỷ quản gia chỉ là cái cớ, ra muội đành lòng trở về, lúc muội lớn lên ở Giang Nam, nhà muội và Lâm gia rất thân thiết, A Chỉ tỷ tỷ giống như chị ruột của muội, tỷ ấy rất thương muội… Dạo này muội hay mơ thấy tỷ ấy, nhớ tới góc sân , khi gió thổi liễu lay, hoa đào Giang Nam nở hồng rực cả vùng, tỷ ấy cười rất tươi xem muội thả diều”.

      Phương thị cũng đau lòng, Tam đệ muội rất tốt, đáng tiếc nàng mất rồi. Phương thị vỗ bả vai Tôn thị “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, muội ấy mất nhiều năm, nhưng muội ấy cũng hạnh phúc, Tam Đệ vì muội ấy mà có người đàn bà khác, Thập Nhất Nương sắp thành Thái tử phi, chúng ta cũng phải giúp thằng bé Tam Lang tìm tốt, chờ bọn đều hạnh phúc, muội ấy nhất định rất vui”.

      Tôn thị lau nước mắt “Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, trước hết là lo chuyện hôn nhân cho tụi , đại tẩu, tập tranh ảnh các tiểu thư kinh thành đâu rồi? Chúng ta phải tìm vợ cho Tam Lang”.

      ----------------------o0o------------------------​

      An Khang công chúa nhíu mày nhưng vẫn bưng chén thuốc lên, cầm muỗng múc từng muỗng đưa vào miệng, cung nữ nhìn thấy cảnh này cũng hiểu nàng khổ sở đến mức nào, từ khỏ An Khang công chúa sức khỏe tốt nên phải thường xuyên uống thuốc đắng, vì thế nàng ghét nhất là mùi thuốc, sau này nghe Thập Nhất Nương chịu khó tập nhảy bài Con thỏ cần dùng thuốc nữa, công chúa mới nghe lời mà luyện tập.

      Nhìn công chúa vất vả uống xong chén thuốc, cung nữ “Công chúa, nếu thích cần uống, dù sao bây giờ sức khỏe người cũng tốt nhiều rồi”.

      được” Công chúa nhìn cơ thể nàng trong gương, “Ngực của ta vẫn chưa lớn, ngươi phòng bếp ngày 3 bữa nấu dược thiện, thêm cả bữa khuya nữa, ta tin ta kiên trì như vậy mà ngực vẫn chịu to ra”.

      “Khụ khụ… công chúa, nay đàn ông kinh thành đều thích con mềm mại tinh tế gầy gầy, cũng cầu con phải ngực lớn, chỉ là An Nhị Lang lớn lên ở Tây Bắc, ở đó đàn bà con đều ngực to, mông nở nên An Nhị Lang mới chú ý chuyện này”. cung nữ cười .

      “Nô tỳ nghĩ vậy”. cung nữ khác lên tiếng “Mọi người nhìn kỹ biết, đàn ông kinh thành cầu vợ cả phải đoan trang hiền thục, cần cơ thể đẫy đà, nhưng ra bọn họ vẫn thích các ngực lớn mông to, chẳng phải tiểu thiếp trong nhà đều như vậy cả sao”.

      An Khang công chúa lầu bầu “Đàn ông quả nhiên đều như vậy”. Nàng tin tưởng chuyện này, mẫu thân của nàng – Hoàng hậu nương nương rất được đàn ông chú ý vì bộ ngực của bà .

      cần tắm rửa vội”. An Khang công chúa xoay người lại “Chờ ta tập mấy động tác nâng ngực mà Thập Nhất Nương dạy trước , đúng rồi, đem phương thuốc nở ngực này đến Tăng gia , còn chỗ của Thập Nhất Nương … Đưa luôn”. Tuy phương thuốc là của An Nhị Lang, nhưng chắc ngại nên đưa cho Thập Nhất Nương đâu.

      Dưới ánh trăng, An Khang công chúa vẫn luyện tập duỗi thân thể, trời rất nóng, nhưng nàng cố gắng làm cho đủ số lượng động tác của ngày hôm nay.

      “Hừ…” Hoàng đế nhìn công chúa vất vả luyện tập, ngài vui chút nào “Huy Nương đối với tên tiểu tử thúi kia tốt, nếu sau này dám làm gì có lỗi với con bé, trẫm chém”.

      Hoàng hậu mỉm cười: “An Nhị Lang có lòng, nó phương thuốc và bài tập gì đó rất tốt cho Huy Nương, càng có lợi cho việc sinh con sau này, nó lo lắng cho con bé”.

      Hoàng đế vẫn xụ mặt, Hoàng hậu tiếp tục “Nhị Lang xử lý đất đai hoàng gia rất tốt, kiểm tra từng ly từng tý, chỉ trong khoảng thời gian ngắn chúng ta có hơn 30 vạn lượng, giờ Bệ hạ cần phải nhìn sắc mặt của quần thần, lần trước triều, Người tự tin lấy ra 20 vạn lượng cứu tế cho bách tính, các đại thần sợ đến ngây người, cả kinh thành đều ca ngợi công đức của Bệ hạ, nhờ có con rể mới được thoải mái vung tiền như vậy, Người còn bất mãn cái gì?”

      Hoàng đế tình nguyện “Cũng phải là bất mãn, chỉ là cảm thấy… bỗng nhiên con mình trở thành con nhà người khác… chua xót… đúng rồi, 100 vạn lượng bạc kia chúng ta cứ dùng cứu trợ bách tính, tạo phúc cho An Khang công chúa, sau này chúng ta vẫn có rất nhiều tiền, trẫm muốn gánh cái tiếng bán con lấy 100 vạn lượng”.

      Hoàng hậu mỉm cười, đau lòng con , lo lắng khi cầm tiền của Nhị Lang, “của cho là của nợ”, “Được, sau này chúng ta vẫn kiếm được tiền, Người cũng đừng nghĩ nữa, nếu đối xử tử tế với con bé, chúng ta đưa nó trở về, An Tam Gia tại vẫn cho chúng ta sắc mặt tốt”.

      Hoàng đế xúc động “ ràng hai chân của An Tam Gia còn tật nguyền, lại chịu đến thư viện Hoàng gia dạy học, haizz… trẫm cũng còn cách nào”.

      Hoàng hậu rất có lòng tin “Vậy, Người hãy để Thái tử mời An Tam Gia, dù sao cũng là Nhạc phụ tương lai của Tứ Lang, Tứ Lang phải tự nghĩ cách”.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nhị lang huynh có sở thích hay
      Thích sờ ngực ny cho nó mau to còn lo cả thuốc cả bài tập nâng ngực nựa chơ. Suy tính cho việc hưởng phúc dài lâu đây mà.

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      @HHONGMINH Nhị Lang đúng là "gian thương"... hahaa
      HHONGMINH thích bài này.

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 144:

      Edit: Do Nguyen

      Cuối hè đầu thu, học viện Hoàng gia xây dựng xong mà cần tốn phân tiền, bắt đầu chiêu sinh, Hoàng đế phấn khởi cắt băng khánh thành Học viện.

      Đông đảo đại thần nhìn về phía các thương nhân nên lời, ngậm ngùi nếm nhục. Hơn nữa, thể chịu nổi là ở góc thư viện lại có riêng khu vực hoành tráng ghi thông tin các thương gia và sản phẩm họ tài trợ để xây dựng học viện, hứ… ra làm sao! Các đại thần đều là những người học thức sâu rộng, tài cao bắc đẩu thế mà còn được lưu danh…

      “Hoàng Thượng, cứ… cứ… yên… tâm”. thương nhân lắp bắp mở lời “Thông tin của chúng thần… viết ràng như vậy… Sau này, sau này, nếu vật liệu của nhà nào… cung cấp… có… có vấn đề… đều dễ tìm người… chịu… chịu… trách nhiệm ạ”. cũng đâu muốn lắp, chỉ vì quá khẩn trương và phấn khích, trong lịch sử xưa nay có bao nhiêu thương gia có thể xây dựng hoàng cung chứ, lại được mấy người có tư cách chuyện cùng Hoàng Thượng?

      Hoàng đế mỉm cười thân thiết, từ khi việc hôn nhân của Huy Nương định, An Nhị Lang liên tục đưa tiền vào cung, vì thế Hoàng đế càng lúc càng có ấn tượng tốt với thương nhân, học viện Hoàng gia này cũng chính là phiên bản khác của việc quảng cáo sản phẩm, từ khi thấy được lợi ích của việc quảng cáo, Hoàng đế đều nhiệt tình nghĩ cách kiếm tiền.

      Được Hoàng Thượng xem trọng, các thương nhân đều vỗ ngực cam đoan “Hoàng Thượng yên tâm, nguyên vật liệu của nhà thần đều là đồ tốt nhất, nếu xảy ra cố ngoài ý muốn có thể dùng được đến cả trăm năm”. Bọn họ dám khoác, cũng dám dùng nguyên vật liệu thấp kém, bởi Học viện Hoàng gia sừng sững là minh chứng tốt nhất để quảng cáo sản phẩm nhà họ. Giờ này đâu họ cũng khoe là cung cấp hàng hóa cho Hoàng gia, nhờ thế việc làm ăn buôn bán ngày càng thuận lợi. Dân chúng kinh thành đều đinh ninh hàng của bọn họ là tốt nhất.

      Rất kỳ lạ, từ đây lịch sử cũng dần dần thay đổi. Lúc đầu chỉ là thay đổi rất , Hoàng đế có cảm tình tốt với giới thương nhân, phải kẻ buôn bán nào cũng là người gian manh giảo hoạt, nhiều năm sau, vài chiếc thương thuyền của Đại Hạ buôn bán với nước ngoài đem về rất nhiều tiền, Hoàng đế cũng xây dựng thương đội Hoàng gia buôn bán khắp thế giới kiếm được ít tiền, quốc khố ngày càng sung túc, Hoàng gia tư khố cũng đầy ăm ắp, ai có thể ngờ Chủ nghĩa tư bản được sinh ra chỉ từ ấn tượng tốt của Hoàng đế với thương nhân như vậy chứ.

      Thái tử vào Học viện Hoàng gia học tập khiến ít người bắt chước theo. Cuối cùng An Tam Gia cũng đồng ý với lời thỉnh mời của Thái tử, đến Học viện làm Hiệu trưởng.

      “Nhạc phụ đại nhân, ngài muốn dạy dỗ con cái của ta và Thập Nhất Nương sao?” Thái tử chỉ câu như vậy là có thể mời được An Tam Gia.

      An Tam Gia nghiến răng nghiến lợi, thời gian mấy năm rất nhanh, Thập Nhất Nương và Thái tử kết hôn, rất nhanh có cháu ngoại. Học viện Hoàng gia nằm góc ở Hoàng cung, khá gần Đông cung của Thái tử, vào Học viện, thường xuyên gặp được Thập Nhất Nương, nhìn con bé mang thai, sinh con cái…

      Tuy như vậy nhưng An Tam Gia vẫn muốn cho Thái tử sắc mặt tốt, ông cố ý với người hầu bên cạnh: “Tường thành phía tây phủ an toàn, nên xây lại , xây cao hơn, lợp ngói kín luôn, à đúng rồi, ngươi đem cái thang dưới gốc cây lê dẹp , Thập Nhất Nương cũng là, cứ chờ quả lê chín trèo thang lên hái, nhưng mấy tháng nữa lê mới bắt đầu chín, đặt thang ở đó sớm như vậy làm gì…” Con bé ngốc, có ai lại đem thang đặt ràng như vậy, chẳng phải cho người ta biết là mình muốn leo tường lén lút gặp người à?

      Thái tử đơ mặt im re, trong đầu nghĩ: Thập Nhất Nương, muội định luyện tập vượt nóc băng tường à?

      --------------------------o0o---------------------------​

      Mùa thu đến cũng là lúc Tăng Bát Nương gả vào An phủ. An Đại Lang dặn người làm chuẩn bị chu đáo, Tăng Bát Nương tự thiết kế phòng ở mới của bọn họ. Vì Tăng Bát Nương thường xuyên tới An gia bồi dưỡng tình cảm nên nàng cũng xa lạ với mọi người.

      “Tăng tỷ tỷ đẹp chút nào”. Thập Nhất Nương rùng mình khi nhìn Tăng Bát Nương bị trang điểm lòe loẹt như hát bội “Sau này muội thành thân, nhất định trang điểm như vậy”.

      Thái tử cũng nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của tân nương tử, im lặng đồng ý, cũng muốn đến lúc đó nhận ra dâu của mình.

      Của hồi môn kéo dài cả mười dặm, An Đại Lang biết kiếm tiền nhưng sao, nhà thần tài đệ đệ. Lúc trước khi người nhà họ Tăng nhìn thấy sính lễ rợp trời mà An gia đưa tới cửa, thiếu điều muốn rớt tròng mắt xuống đất. Nếu phải Tăng gia biết Thần tài An Nhị Lang giúp Hoàng đế kinh doanh sản nghiệp, bọn họ chắc chắn nghi ngờ An gia tham ô, sống mồ hôi nước mắt của nhân dân.

      Người Tăng gia vô cùng vui mừng, tuy trong ngày cưới bọn họ phải đem hết toàn bộ sính lễ cộng thêm ít nhiều của hồi môn cho Tăng Bát Nương đưa đến An phủ, nhưng thấy con được coi trọng như vậy họ đều yên lòng. An gia là ai chứ? Đó là nhà mẹ đẻ của Thái tử phi tương lai, còn là nhà chồng của An Khang công chúa. Là tổ tiên mấy đời của họ phù hộ mới có thể được trở thành thông gia với An gia. Chính vì vậy, ngày Tăng Bát Nương xuất giá có thể là “thập lý hồng trang”.

      “Biểu tỷ cứ yên tâm, An Đại ca nhất định thương tỷ” Diêu Tam Nương nhanh để Tăng Bát Nương rơi nước mắt. “Tỷ cũng đừng lo cho cha mẹ, Đại ca thường xuyên đưa tỷ về thăm nhà”. Đừng khóc mà, tỷ ấy mà khóc son phấn mặt nhòe nhoẹt, đỏ đỏ trắng trắng đáng sợ lắm, ta lo lắng An Đại ca mà thấy kinh hoảng trả hàng!

      Diêu phu nhân gõ đầu con , tức giận “Sao con biết vậy?” lẽ nó từng chạy tới hỏi An Đại Lang sao?

      Diêu Tam Nương vô tội “Con hỏi Ngũ ca mà, huynh ấy vậy”. An Ngũ ca mới nhìn thấy lôi thôi lếch thếch, cái gì cũng qua loa, việc tỉ mỉ duy nhất là điều tra phá án, nhưng nếu ai hỏi chuyện gì, nghiêm túc trả lời, nhất định qua loa lấy lệ, chỉ nhìn vào việc dạy nàng Lang nha bổng, An Ngũ Lang chính là thầy giáo vô cùng có trách nhiệm.

      Diêu phu nhân bực mình, con mình là hết nổi, cũng may hỏi trực tiếp Đại Lang, nếu người ta hiểu lầm Bát Nương sao, chỉ sợ ảnh hưởng tình cảm phu thê vừa mới xây đắp.

      Đêm động phòng, Thập Nhất Nương rất muốn nghe lén, nhưng xui thay lại bị Thái tử điện hạ xách ngắm trăng.

      Trăng đêm ấy rất tròn, Thập Nhất Nương say rượu đỏ bừng mặt, dụi đầu vào lòng Thái tử cười ngây ngô.

      “Tinh La ca ca, lúc nào huynh cũng tốt với muội”.

      “Ta tốt với muội cả đời”. Thái tử đem con ma men trong lòng ngực ôm chặt, để nàng té xuống tường thành.

      “Huynh tốt với ta cũng sao, ta có giấy ly hôn rồi, hắc hắc…” Thập Nhất Nương vui vẻ .

      Thái tử đau đầu, hình như nuông chiều nàng quá rồi, phải cố gắng để nàng quên ý nghĩ ly hôn này mới được.

      “Thập Nhất Nương muốn rời xa huynh?” Thái tử nhàng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, chờ bọn họ kết hôn, lập tức cho nàng sinh con, tin có con cái quấn thân nàng còn muốn chạy?

      Thập Nhất Nương dụi dụi mắt “ phải, muội muốn rời xa huynh. Nhiều lúc rất muốn ngắm nhìn thế giới này rộng lớn thế nào, nhưng nghĩ đến cha, tổ phụ, các ca ca, còn có Tinh La ca ca, muội thấy ở lại cũng tốt, thế giới này đẹp ra sao muội tưởng tượng cũng được, cần phải nhìn đâu”.

      Lòng Thái tử mềm mại, cúi đầu hôn lên môi của con ma men nào đó. biết mình biến thái, bé còn chưa cập kê, nhưng muốn ôm nàng, giữ chặt nàng, thế giới này lớn lắm, còn sau này chỉ sống trong hoàng cung đơn tịch mịch, cho nên Thập Nhất Nương thể , nàng phải luôn luôn bên cạnh .

      “Xin lỗi muội Thập Nhất Nương, ta trói buộc muội cả đời, nhưng ta cố gắng làm Hoàng đế tốt, chờ con cái chúng ta trưởng thành, ta thoái vị rồi cùng muội tiêu dao, được ? Muội muốn đâu ta đưa muội …” Thái tử nỉ non, từng câu từng chữ nhàng tan trong gió. Ma men nào đó hình như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng tươi cười.

      Qua trung thu, Trưởng công chúa Tư Đồ Minh Nguyệt mang theo chồng và đứa con hơn 1 tuổi về kinh. Hoàng hậu và An Khang công chúa vui mừng đến rơi nước mắt, Thập Nhất Nương cũng bái kiến chị chồng.

      Khi Trưởng công chúa xuất giá, nhà Hoàng đế vẫn là vương gia bị giam cầm. Phò mã là con trai trưởng của Đào Ngự sử - Đào Trị. Lúc ấy Đào Ngự sử vừa mất, Đào Trị đưa di hài cha và cả gia đình quy về quê hương dạy học, còn hứng thú làm quan, rời bỏ kinh thành trời cao hoàng đế xa. thương tiếc vị công chúa lớn tuổi vẫn chưa lấy chồng, địa vị hơi nhạy cảm là Minh Nguyệt công chúa, tiếp xúc vài lần thấy đây là nương tốt nên cưới nàng.

      Nghĩ lại chuyện cũ, Đào phò mã thở dài. “Vô tâm cắm liễu liễu lên xanh”, ai có thể ngờ Hoài Vương bị giam cầm lúc trước lại lên ngôi Hoàng đế.

      “Nàng có hối hận khi lấy ta ” Đào phò mã giọng hỏi thê tử “Nàng vốn dĩ có thể lấy những người tốt hơn ta”.

      Trưởng công chúa mỉm cười nhìn chồng con, trong mắt nàng đều là tình ý “Chàng chính là người tốt nhất, ta rất may mắn, lúc khổ sở nhất lại được gả cho chàng. Ta có được tấm lòng chân thành này của chàng chính là bảo vật quý giá nhất đời”.

      “Nhưng bây giờ nàng là Trưởng công chúa, còn ta, phò mã lại chỉ là tiên sinh dạy học” Trong mắt Đào phò mã đầy ắp ý cười, nhàng .

      đời này người ta kính trọng nhất cái gì? Chính là Thiên – Địa – Quân – Thân - Sư… Phu quân của ta cao quý như vậy, ta phải vui mừng mới đúng”. Trưởng công chúa cười ngọt ngào dựa vào ngực người đàn ông của nàng.

      -----------------------o0o------------------------​

      Trong năm này xảy ra rất nhiều kiện, đến mức sách sử đều phải miêu tả chi tiết nhiều chút, chính sử ghi : Quốc khố cùng Hoàng gia tư khố tách ra, Học viện Hoàng gia được thành lập, Thương nghiệp dần được coi trọng,… còn dã sử lưu truyền chuyện hôn nhân của Thái tử, tình tràn ngập màu hồng của An Khang công chúa và Thần tài phò mã,… Đời sau, những kiện này trở thành đề tài phim ảnh cho hàng ngàn công chúng.

      Ngày An Khang công chúa và An Nhị Lang thành thân, quần thần lại hâm mộ ghen tỵ nhìn hàng đống hồi môn của An Khang công chúa, bọn họ hối hận muốn chết luôn rồi, quốc khố và tư khố ngàn vạn lần nên tách ra, bởi vì quốc khố có tiền, hoàng đế lấy được đồng nào trong quốc khố, trong khi đó, tư khố Hoàng gia tiền muốn đè chết người rồi… Nhưng cái này phải là điểm mấu chốt, quan trọng nhất là Hoàng đế có con rể là Thần tài siêu siêu siêu cấp kiếm tiền, nếu Quốc khố và tư khố tách ra, bọn họ có thể đem của hồi môn của công chúa sung công quỹ.

      Hừ… Hoàng đế đắc ý ngẩng cao đầu. đáng tiếc, có lão thần nào có mắt nhảy ra ý kiến, nếu có thể chửi cho sướng miệng. Ha hả!... Lấy tiền của mình cho con làm của hồi môn là sung sướng. ai được gì. Thái tử rất đúng, biết vậy nên tách Quốc khố và tư khố ra từ sớm, ha hả… lần trước, tên Thượng thư béo khóc lóc với quốc khố có tiền nên cung cấp cho gia đình Hoàng đế được, sảng khoái bắt Thượng thư béo viết giấy nợ, dùng ngọc tỷ ấn xuống làm chứng triều đình nợ tiền nhà . Nhìn mặt các vị đại thần xụ đống, cười muốn rung ghế, còn cho người truyền ra khắp kinh thành hình tượng Hoàng đế vĩ đại uy nghi nhất, vị Hoàng đế cần tiền của dân chúng, hơn nữa còn xuất tiền riêng cứu trợ cho dân chúng, cho nên lũ tham quan nên chết tâm , lão tử là Hoàng đế thèm đụng đến tiền môi nước mắt của muôn dân.

      An Nhị Lang ngơ ngác nhìn dâu của mình, nàng quá đẹp, đẹp đến mức khiến thấy cho dù phải vất vả kiếm tiền lấp đầy tư khố Hoàng gia vẫn rất có lời.

      Tiền chỉ là con số mà thôi, Hoàng đế thoải mái cho An Nhị Lang toàn quyền kinh doanh chuyện làm ăn của Hoàng gia, Đại Hạ là nước lớn, nhìn các tiểu quốc hàng năm tiến cống, mỗi động tác của Đại Hạ đều ảnh hưởng đến họ, nhất là các gia đình quý tộc ngoại bang. Gian thương An Nhị Lang tổ chức các cuộc thăm quan, triễn lãm, để cho man di tiểu quốc nhìn thấy phong cảnh sa hoa của hoàng cung Đại Hạ, phân tích kỹ lưỡng nguyên vật liệu xây dựng hoàng cung, cho bọn họ chiêm ngưỡng những vật phẩm ngự dụng trong cung, quần áo trang sức của Hoàng hậu – công chúa,… nhờ vậy, hàng hóa Đại Hạ tăng giá gấp trăm lần vẫn bán được ào ào sang quý tộc tiểu quốc… Kết quả là: Hoàng đế càng ngẩng cao đầu, của hồi môn của An Khang công chúa càng nhiều hơn trăm vạn lượng. Hoàng đế dùng của hồi môn của công chúa để với An Nhị Lang: Lão tử gả con chứ bán con, ngươi dám đối xử tốt với nàng đưa cổ chờ lão tử chém!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :