1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tui góp ý cấu trúc câu tí là bộ này hay cực kỳ.
      Vd: đem nàng ôm lên đùi -> ôm nàng lên đùi, câu suông hơn
      anita, AmeliaHằng Lê thích bài này.

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 2
      Edit: Songanh


      Bị Kỷ Nguyệt nhìn đến, Kỷ Đình Nguyên càng được tự nhiên, đem cánh tay rút ra chút.
      “Muội bệnh đến choáng váng rồi à, sao cứ quấn lấy ta, còn tưởng mình mới ba tuổi sao”
      Khi còn , Kỷ Dao chính là như vậy, thích quấn lấy . đến nơi nào, Kỷ Dao liền theo tới nơi đó. Khi đó bị cục thịt nho nhỏ, béo tròn này kêu réo tối ngày, nhưng Kỷ Đình Nguyên sớm trưởng thành, cả ngày cùng bằng hữu lui tới, làm sao còn có thể cùng chơi đùa với muội muội, để cho bạn bè chê cười sao?
      Kỷ Dao bĩu môi: “Ca ca đáng ghét nhất.”
      Kỷ Đình Nguyên nhướng mày: “Muội biết thì tốt, có việc gì đừng tới tìm ta.” rồi phất tay áo bỏ vừa nói “ Chờ ta mang đại phu đến xem bệnh cho muội !” xong rời sương phòng.
      Kỷ Nguyệt ngồi ở đầu giường, quan tâm hỏi: “Như thế nào, còn khó chịu sao?”
      có, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Kỷ Dao nhào vào trong lòng ngực tỷ tỷ.
      Kiếp trước, khi Kỷ Nguyệt còn con gái, nguyên là có thể tuyển một người chồng tốt bên ngoài, ai ngờ lại được tuyển vào trong cung làm phi. Sau đó, bởi vì nàng, Kỷ gia cùng Tống Vân, chu lương kết thù. Dù muốn dù , tỷ tỷ cũng thể may mắn thoát khỏi, bị cuốn vào hoàng quyền chi tranh, cuối cùng khi Tống Vân đăng cơ liền bị ban cho ba thước lụa trắng .
      Chỉ vì nàng phải chu lương , nhất định phải trở thành người thua trận , nàng bại cũng sao, do mệnh bằng người, chỉ thương tiếc cho tỷ tỷ.
      Kỷ Dao nghĩ càng đau lòng, càng gắt gao ôm lấy tỷ tỷ.
      “Ai nha, rốt cuộc làm sao vậy?” Kỷ Nguyệt sốt ruột, nhàng vỗ phía sau lưng nàng trấn an, “Dao Dao, đừng sợ, mộng đều là giả. Tỷ tỷ đợi chút cùng muội ngủ, được ?”
      “Được", Kỷ Dao gật đầu.
      Kỷ Nguyệt xoa xoa đầu nàng như dỗ dành một đứa bé.
      Mộc Hương mời đại phu đến, đã làm kinh động tới Kỷ phu nhân Liêu thị, bà bước nhanh cùng đại phu cùng vào nhà.
      phải chỉ bị cảm lạnh sao? Như thế nào còn nghiêm trọng vậy?” Liêu thị từ trước đến nay đau lòng này con gái này nhất, thúc giục , “Trương đại phu, phiền ngươi mau chút xem cho nàng.”
      “Đâu có nghiêm trọng, là Mộc Hương quá lo thôi, ca ca lại tin là , thế nào cũng phải muốn thỉnh đại phu.” Kỷ Dao rúc vào trong lòng ngực tỷ tỷ, càng ngày càng an tâm, tại hết thảy đều còn kịp.
      nghiêm trọng sao mặt đỏ hồng như thế ?” Liêu thị la lên, “Ngoan, cho đại phu xem chút.”
      Kỷ Dao vươn tay cổ tay.
      Trương đại phu cẩn thận bắt mạch sau, vân vê chòm râu : “Nhị nương có việc gì, theo lão phu xem, hẳn là lo lắng quá nên gặp ác mộng, bị bóng đè, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày là được.”
      Liêu thị yên tâm, ra lệnh cho mộc hương tiễn đại phu ra ngoài lĩnh bạc, ngay sau đó liền hỏi Kỷ Dao: “Con từ trước đến nay, hễ dính vào gối đầu liền ngủ, như thế nào còn ……Đứa này, có tâm gì phải ?”
      “Con nào có tâm gì, có lẽ là vừa rồi ăn nhiều nên tiêu.”
      Lời này chọc Kỷ Nguyệt cười rộ lên, trấn an mẫu thân: “Nương, ngài đừng lo lắng, đêm nay để con ngủ cùng muội muội”
      Con gái lớn tinh tế săn sóc, Liêu thị cũng tín nhiệm nàng: “Được, vậy con cùng Dao Dao ngủ ,” rồi phân phó mộc hương, bạch quả, “Hai người các ngươi chuẩn bị đệm chăn cho tốt, đừng làm cho Nguyệt Nhi cũng bị cảm lạnh đó.”
      “Dạ.” Hai cái nha hoàn lĩnh mệnh.
      Buổi tối, Kỷ Nguyệt tắm rửa sạch liền ngủ ở bên cạnh Kỷ Dao. Vốn là mỗi người cái chăn, nhưng nói lời nào, Kỷ Dao liền chui tọt vào trong chăn của tỷ tỷ.
      Chờ đến lúc Kỷ Nguyệt ngủ rồi, dưới ánh trăng, Kỷ Dao lặng ngắm tỷ tỷ mình: gương mặt trái xoan thanh tú, chân mày lá liễu, sóng mũi thẳng, đôi cánh môi hồng hồng. Nàng nhắm mắt tĩnh lặng, ôn nhu, trông giống như đóa hoa sen trong nước, trắng tinh tì vết.
      Tỷ tỷ như vậy, vào cung làm phi tần là đáng tiếc. Đương kim hoàng đế đã bốn mươi tuổi, cho dù bảo dưỡng thích đáng, phong độ nhàng, thân thể kia so ra cũng kém người trẻ tuổi. Nghĩ đến tỷ tỷ về sau còn phải hầu hạ , phải sinh con cho , Kỷ Nguyệt đã cảm thấy cả người khó chịu, nghĩ thầm, kiếp trước nàng ngăn cản được, lúc này nhất định thể để việc này phát sinh.
      Mang theo quyết tâm như vậy, Kỷ Dao vào giấc ngủ.
      Buổi sáng thức dây, tinh thần sảng khoái.
      “Quả nhiên tốt hơn.” Kỷ Nguyệt thực vui mừng, “Trương đại phu chút sai, sau này trước khi ngủ muội cũng nên ăn đồ bậy bạ nữa, kẻo bụng nhỏ thể tiêu hoá nổi.”
      “Dạ.” Kỷ Dao đáp ứng.
      Mộc hương cùng bạch quả bưng đồ ăn sáng tới, hai người cùng nhau dùng.
      Năm nay, Kỷ Nguyệt mười sáu, đã là tuổi đính hôn. Gần đây càng ít ra cửa, thường xuyên ở sương phòng thêu thùa may vá, vẽ tranh. Kỷ Dao cũng có quấn lấy nàng, xoay người tìm mẫu thân.
      Phụ thân nàng là Hộ Bộ lang trung, phẩm cấp cao, lại là người chăm chỉ, cần cù, mỗi ngày sớm về trễ, lòng đặt vào công vụ. Sáng hôm nay, Kỷ Dao lại có nhìn thấy cha, chỉ có mình Liêu thị ở thư phòng tính sổ.
      Nàng tuy rằng xuất thân từ thương hộ, nhưng khi xuất giá, nhà mẹ đẻ phân cũng cho. Liêu gia cảm thấy, dựa vào khuôn mặt, Liêu thị vốn có thể gả cho một hôn phu tốt hơn, kết quả, Liêu thị cố tình coi trọng tú tài nghèo Kỷ Chương này (toan hủ tú tài). Đừng nhìn Liêu thị có dung mạo xinh đẹp mà lầm, nàng hành lại rất dứt khoát. Dưới tức giận, nàng cùng nhà mẹ chặt đứt lui tới, toàn gia chỉ sống bằng bổng lộc của trượng phu, nên làm cái gì đều phải tính toán kỹ.
      May mắn nhi tử có tiền đồ, ở việc đọc sách (niệm thư thượng) rất có thiên phú, tại làm Lại Bộ chủ , có bổng lộc của hắn trợ cấp thêm nên thoải mái hơn một chút ( đỉnh đầu còn tính rộng thùng thình). Năm trước chuyển vào kinh, năm sau lại mua được thêm mấy nha hoàn, nương trong nhà ra ngoài cũng có thể diện hơn chút.
      “Nương,” Kỷ Dao ló đầu vào, gọi :“Nương bận a?”
      Trông nàng giống như một con mèo nhỏ đáng , Liêu thị cười: “Mau vào đây, vừa lúc phòng bếp đưa canh nấm tuyết tới, con ăn .”
      “Con no rồi, cần ăn, nương ăn .” Kỷ Dao ngồi ở bên người mẫu thân, mắt nhìn sổ sách, “Nương, nhà của chúng ta ngày thường đủ bạc để tiêu ?”
      “Đương nhiên đủ rồi, còn có dư một ít.” Liêu thị cười tủm tỉm , “Tổ phụ con trước đó lâu vừa gửi cho năm mươi lượng bạc .”
      Kỷ gia tuy rằng phải nhà cao cửa rộng, nhưng cũng có mấy phân ruộng màu mỡ. Kỷ lão gia tử lo cho con, mướn vài nông dân trồng trọt, lại nuôi heo nuôi gà, mỗi năm cũng thu được số tiền nhỏ. Liêu thị thực cảm kích vị cha chồng này: “Chờ mùa hè, con cùng Nguyệt Nhi nông trang xem lão nhân gia, còn có thể tránh nóng, đáng tiếc phụ thân con bận quá, bằng nương và cũng cùng .”
      Kỷ Dao chớp chớp mắt: “Có thể đón tổ phụ lại đây a.”
      “Ông chịu, sợ làm phiền chúng ta.”
      “Nếu là tỷ tỷ gả chồng , tổ phụ hẳn phải tới ? Tỷ tỷ mười sáu tuổi rồi, nương, mau chút tìm nhà chồng tốt cho tỷ tỷ !”
      Liêu thị bật cười : “Đứa ngốc, chuyện này con khỏi lo. Cha con , giúp Nguyệt Nhi chọn phu quân thật tốt, xem ra con còn sốt ruột hơn cả chúng ta.”
      “Cha bận rộn như vậy, nào có rảnh? Chờ cha nhàn rỗi, lỡ tỷ tỷ bỏ qua nhân duyên tốt nhất thì sao. Kinh thành có ít nương nha, tuổi trẻ tài tuấn sớm bị người đoạt hết cho coi!” Nàng sâu kín thở dài, “ngày mai hoa úa, bướm cũng sầu , đến lúc đó cả nhà chúng ta đều vui”.
      Liêu thị kỳ cũng vì việc đó mà lo lắng. Tuy rằng trượng phu đã lên tiếng, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng có hơi bất mãn, tại bị con gái động vài câu, nhịn được nóng lòng.
      Đúng vậy, nhà bọn họ lại phải danh môn vọng tộc như người ta, chờ những thanh niên tuổi trẻ tài tuấn đạp vỡ ngạch cửa. Muốn tuyển cho nữ nhi mối hôn sự tốt cũng dễ dàng. Chắc nàng phải để tâm thêm một chút, chứ chỉ ngồi chờ trượng phu. Người này a, quá mức ngay thẳng , trong nha môn, mọi việc luôn cứ thích ôm đồm vào người.
      Liêu thị quyết định mang con gái lớn lộ diện nhiều hơn. Sau mấy ngày, vào buổi sáng lúc thỉnh an, Kỷ Dao liền nghe thấy Liêu thị dặn dò Kỷ Nguyệt.
      “ Tính tình con quá yên tĩnh, nếu có được nửa hoạt bát của Dao Dao thì tốt rồi.”
      Nàng rất hài lòng Kỷ Nguyệt về phương diện này, các vị phu nhân thường thích các nương linh lợi hoạt bát , nhưng Kỷ Nguyệt ở bên ngoài lại biết chuyện, cho nên khó được các phu nhân để ý.
      Liêu thị hy vọng Kỷ Nguyệt có thể hơi chủ động chút, đương nhiên, quá mức cũng tốt, nương cũng phải nên e thẹn một chút nữa.
      Kỷ Nguyệt nghiêm túc : “Nữ nhi nhớ kỹ.”
      Liêu thị liếc nhìn nàng cái, gật đầu.
      Bất quá, nếu so về gia thế, con gái lớn của mình tính tình ôn nhu, dung mạo thanh lệ, vẽ tranh kém, nàng vẫn rất tin tưởng, nghĩ thầm rồi sẽ có người có ánh mắt nhận ra thôi!
      “Nương, hôm nay chúng ta làm khách sao?”
      “Đúng vậy, Thẩm gia, Thẩm phu nhân đưa thiệp tới, mời chúng ta thưởng mai.” Liêu thị nhìn đến con gái nhỏ, mười ba tuổi, ngũ quan còn chưa hoàn toàn phát triển, rất non nớt, nhưng vẻ non nớt này lại làm cho nàng có vẻ đáng . Liêu thị cười , “ thôi, Thẩm phu nhân Thẩm nương rất nhớ con đó.”
      Thẩm nương đây chính là Thẩm Nghiên.
      Kỷ Dao cũng lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ gật đầu.
      Ba người ngồi một cỗ kiệu Thẩm gia.
      Thẩm lão gia làm quan cùng triều với Kỷ Chương, là cấp dưới của Kỷ Chương, Thẩm phu nhân chơi thân với Liêu thị nên hai nhà cũng thường lui tới . Bất quá so với Liêu thị, nhà mẹ đẻ Thẩm phu nhân rất giàu có, nàng cũng càng thích giao tế, ở nhà hay tổ chức yến hội.
      Lúc mẹ con Liêu thị đến, trong viện rất náo nhiệt.
      Nhìn thấy hai nương Kỷ gia, Thẩm phu nhân tươi cười, cùng Liêu thị : “Ngươi cũng có phúc, Nguyệt Nhi cùng Dao Dao đều ngoan cực kỳ, giống ta , nhà chỉ có một đứa, còn luôn là nghe lời.”
      “Nương,” Thẩm Nghiên chu miệng, “Nào có ai như nương vậy? Cứ chê bai con! Chút con theo Dao Dao luôn, về nữa”
      Thẩm phu nhân cười to: “Nhìn xem, nàng thích nhất nhà các ngươi, liền ngay cả ta là nương cũng cần .”
      Thẩm Nghiên là con duy nhất của Thẩm gia, lớn lên xinh xắn lanh lợi, gương mặt tròn tròn, mắt hạnh đen lúng liếng, hiền lành dễ thân cận, miệng nàng , lần đầu gặp Kỷ Dao đã thích.
      Lúc này gặp mặt, Thẩm Nghiên kéo tay Kỷ Dao, ngọt ngào : “Dao Dao, ta nhớ ngươi muốn chết, ta đến nhà ngươi ở được ?”
      được! Kỷ Dao thiếu chút nữa liền nói thẳng ra .
      Trước kia, nàng nguyện ý, là bởi vì Thẩm Nghiên làm người quá khéo léo, biết lấy lòng người, ngươi cái gì nàng đều có thể xuôi theo, khiến người ta rất thoải mái. Nhưng về sau Kỷ Dao biết, tất cả chỉ vì Kỷ Đình Nguyên, Thẩm Nghiên muốn được gả cho ca ca cho nên mới tận sức lấy lòng nàng thôi.
      Thẩm Nghiên dưới trợ giúp của nàng, rồi cũng thực được ý đồ, chỉ là sau khi gả cho ca ca, thường xuyên nháo đến gà bay chó sủa, sau lại còn cùng ca ca hòa li, khiến cho đứa cháu của nàng từ liền có mẹ chăm sóc, thật đáng thương.
      Kỷ Dao nhíu mày, đôi oan gia như thế, cũng biết trước kia nàng nghĩ như thế nào, lại chỉ vì chút chỗ tốt, liền bán đứng ca ca.
      Hai người kia, căn bản là thích hợp !
      Thẩm Nghiên nhìn thấy ánh mắt nàng lãnh đạm, sửng sốt vội : “Dao Dao, ngươi phải thích quạt sao? Ta tìm được cây xinh đẹp nè, ngươi nhìn một chút xem.”
      Nàng từ bên hông lấy ra một cây quạt, xòe ra, cây quạt hai mặt, hoạ mẫu đơn, thanh sơn đen mạ vàng, rực rỡ lung linh.
      “Ngươi thích , ta tặng cho ngươi.” Thẩm Nghiên dụ dỗ nàng.
      Kỷ Dao từ trước đến nay thích những gì tinh xảo, xa hoa , cho nên nàng mới chẳng e dè xuất thân, lòng thì ái mộ Tống Vân có thân phận hoàng gia, rồi lại gả cho Hoài Viễn hầu Dương Thiệu, việc này cùng tính tình nàng phải có quan hệ, trời sinh nàng chính là tiểu nương thích hư vinh.
      Thẩm Nghiên cũng sớm nhìn ra điểm này, còn có biện pháp gãi đúng chỗ ngứa.
      Ai ngờ Kỷ Dao chỉ thưởng thức chút, liền : “Ta cần, ngươi giữ cho chính mình chơi .”
      Ca ca, tại cây quạt chẳng thể quan trọng bằng ca ca được nha!
      Tác giả có lời muốn :
      Kỷ Đình Nguyên: Ngươi có ý là trước kia ta quan trọng bằng cây quạt hả?
      Kỷ Dao bĩu môi: với bánh bao còn hơn một chút .
      Kỷ Đình Nguyên:…… ( vén tay áo. )

    4. Lan Duy

      Lan Duy Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      49
      Chương 03

      Editor: Lan Duy


      Thẩm Nghiên nghĩ tới Kỷ Dao lại có thể cự tuyệt!

      Nàng có chút hoảng.

      Năm trước, nàng mười bốn tuổi, vừa thấy Kỷ Đình Nguyên liền thích. Người thiếu niên cao ráo, ánh mắt sáng ngời, cười rộ lên tựa mặt trời rực rỡ, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, giống như muốn bay ra ngoài.

      Lần đầu tiên nàng có loại cảm giác này.

      tại nàng mười lăm, muốn gả cho Kỷ Đình Nguyên, nhưng tính tình Kỷ Đình Nguyên tốt, mặc kệ nàng gợi chuyện như thế nào vẫn luôn kiên nhẫn. Nàng chỉ có thể tìm biện pháp khác, tỷ như bắt đầu từ Kỷ Dao.

      "Dao Dao, ngươi lời khách khí với ta làm gì? Giữa chúng ta còn cần phân của ngươi, của ta sao?" Nàng đem cây quạt cố dúi vào tay Kỷ Dao.

      "Ta cần", Kỷ Dao nhíu lông mày, "Thứ này quá quý trọng."

      Tay Thẩm Nghiên cứng đờ.

      Liêu thị có chút kỳ quái. Bà cũng rất thích Thẩm Nghiên, sợ nàng xấu hổ nên hoà giải: "Thẩm nương, Dao Dao luôn nhận đồ của ngươi, nàng ngượng ngùng. Hơn nữa cây quạt này đúng là vật hiếm, vậy chắc tốn ít bạc, Dao Dao băn khoăn nàng thể lấy ra vật tốt như vậy đến đáp lễ."

      Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này? Thẩm Nghiên suy nghĩ chút: "Vậy thôi , lần sau ta đưa cái khác cho ngươi. Dao Dao, chúng ta ngắm hoa nhé?"

      Kỷ Dao cũng muốn lui tới nhiều cùng nàng, nhưng lãnh đạm như vậy làm cho người khác hoài nghi, nàng cười cười: " Được."

      Liêu thị lại mang theo Kỷ Nguyệt cùng các phu nhân khác chuyện.

      Kỷ Nguyệt nhớ mẹ nhắc nhở, lần này chủ động hơn chút.

      Liêu thị cao hứng.

      Chờ Kỷ Chương trở về, nàng : "Có hai vị phu nhân rất thích Nguyệt nhi là Tương phu nhân và Chung phu nhân, muốn kết thông gia (1), nhưng thiếp hiểu lắm về công tử nhà bọn họ, lão gia thấy thế nào?"

      Kỷ Chương bận rộn ngày, thầm nghĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, hàm hồ : "Ta cũng lắm, chờ ngày mai..." Lời còn chưa dứt, đùi bị nhéo cái.

      Đau đến tan lòng nát dạ!

      "Ôi!" Kỷ chương ôm chân từ giường bật dậy, lập tức thanh tỉnh, nhìn đôi mày liễu thẳng của thê tử, nghi ngờ hỏi: "Tú nhi, nàng làm cái gì vậy?"

      "Làm gì?" Liêu thị liền cho biết, "Chuyện của Nguyệt nhi nếu thể bỏ qua chàng luôn miễn cưỡng có lệ, vậy phải tới khi nào mới có thể chính đáng hợp tình chọn chồng cho Nguyệt nhi? Thiếp sợ chờ đến khi chàng rảnh rỗi, Nguyệt nhi cũng già rồi!"

      "Nàng gấp cái gì cơ chứ?" Kỷ Chương trấn an nàng, "Thời gian này ta có chút bận rộn. Đại Yến hai năm liên tục gặp nạn lụt, bạc tại Hộ bộ cũng rỗng, chờ chuyện này qua là tốt rồi."

      "Thiếp biết, chuyện của nữ nhi chàng phải phụ trách." Liêu thị cảm thấy Kỷ Chương là người vô cùng ngốc nghếch lại cố chấp, đẩy cái cũng biết tự tiếp về phía trước. Nàng thể tiếp tục đợi nữa.

      "Được được được." Kỷ Chương hiểu thê tử gả cho là ủy khuất. thể cho nàng quyền thế, cũng thể cho nàng phú quý, chỉ có thể tận tâm săn sóc. "Ta cam đoan, trong vòng hơn nửa năm nhất định đem chuyện của Nguyệt nhi định xuống."

      Liêu thị lúc này mới vừa lòng.

      Kỷ Chương bị nàng nháo hồi, cũng buồn ngủ nữa, ôm thê tử thân mật.

      Trượng phu nguyện ý xuất lực, thái độ Liêu thị cũng càng tích cực hơn, sang ngày thứ hai liền mang Kỷ Nguyệt đến miếu xin quẻ, xem xem nhân duyên của nàng như thế nào.

      Kỷ Dao đương nhiên cũng cùng theo .

      Chùa Bạch Mã ở ngoài thành. Liêu thị mướn chiếc xe ngựa chỉ ngồi được dưới bốn người, cho nên nô tỳ bên người chỉ dẫn theo Chu ma ma. Bởi vì nàng thể bỏ ra khoản nữa để mướn chiếc chuyên chở nô tỳ được.

      Ngồi xe, Liêu thị nhìn Kỷ Dao ăn bánh quýt, hỏi: "Dao Dao, con trước kia cùng Thẩm nương phải là rất tốt sao? Làm sao lần trước lại để ý nàng?"

      "Sao lại để ý, con cùng nàng ngắm hoa."

      Chính là có vẻ có lệ. Nàng muốn cho Thẩm Nghiên biết khó mà lui, cần dây dưa với ca ca nữa.

      "Ta chỉ là muốn nhận đồ của nàng." Kỷ Dao , "Nương, nương cũng làm vậy con băn khoăn, vả lại nàng luôn như thế khiến con có chút khó xử."

      Liêu thị ngẫm lại cũng phải.

      Thẩm nương về điểm này đúng là quá nhiệt tình.

      Có thể là bởi vì Thẩm gia có tiền, coi thỏi bạc là gì? Nhưng với của cải nhà bọn họ đúng là mua nổi vật quý trọng gì để tặng lại. Nàng chỉ là chuẩn bị đồ cưới cho Kỷ Nguyệt cũng đem tiền tích trữ mấy năm nay tiêu bảy, tám phần, còn dư lại chỉ đủ chi phí hằng ngày, hơi có chút dư dả.

      "Cũng được, chuyện này con hãy cùng nàng giải thích."

      Kỷ Dao lên tiếng.

      Xe ngựa chạy quan đạo nửa canh giờ tới chùa Bạch Mã.

      Chùa tọa ở chân núi, giống nơi khác thích xây ở đỉnh núi, khách hành hương mỗi nhóm khi lên đều đến thở dốc. Chùa Bạch Mã rất thuận lợi, bước chừng mười thềm đá là thấy.

      Liêu thị dẫn các nàng dâng hương, sau đó cho Kỷ Nguyệt rút quẻ.

      Kỷ Dao nhìn có chút khẩn trương.

      Nếu ở trước tết Trùng Cửu (2) tỷ tỷ xuất giá, rất có khả năng phải vào cung, bởi khi đó Hoàng Thái Hậu vì áp chế Hoàng Quý phi, cũng chính là mẹ ruột của Tống Quân quá mức được sủng ái nên đột ngột vì Hoàng Thượng tuyển phi. Mà Hoàng Thượng là người hiếu thuận, cũng tiến hành ngăn cản.

      tại, mẫu thân coi trọng việc này hơn so với kiếp trước, chắc là có chuyện gì ?

      Kỷ Nguyệt rút quẻ ra.

      Liêu thị vội vàng lấy xem, chỉ thấy mặt viết "Tử nha khí cung", lúc ấy cảm thấy quá may mắn. "Khí" là vứt bỏ, "Cung" là hoàng cung, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ là quẻ thấp, liền có chút nôn nóng. Nhưng thấy nữ nhi cũng chưa biểu gì ngoài mặt, cười : "Đợi lát nữa ta tìm người giải quẻ hỏi chút. Nguyệt nhi, con cùng Dao Dao dạo chung quanh chút , thời điểm này là lúc chùa Bạch Mã đẹp nhất đó", lại phân phó Chu ma ma:"Ngươi theo các nàng."

      Có lẽ là muốn các nương nghe được, Chu ma ma đề nghị: "Các tiểu thư phía đông xem hoa lan , nghe Minh Trí đại sư trồng rất nhiều hoa lan quý báu."

      Kỷ Nguyệt lắc đầu: "Chỗ kia nhất định là đông nghịt người, hay là chúng ta tìm chỗ thanh tịnh, chờ mẫu thân vấn an xong liền trở về."

      Nàng luôn luôn thích náo nhiệt.

      Chu ma ma suy nghĩ chút, mời các nàng tới rừng trúc: "Bên cạnh có cái ao , nghe bên trong nuôi vài con rùa lớn, cũng rất thú vị."

      Ba người liền tìm rùa.

      Nào ngờ vừa xuyên qua rừng trúc, Kỷ Nguyệt nhìn thấy mặt đất có vài giọt máu đỏ, nàng dừng bước lại, thấp giọng : "Chu ma ma, chúng ta hay là thôi."

      Chu ma ma kỳ quái, cảm thấy Kỷ Nguyệt hôm nay có chút kén chọn, khuyên giải : "Đại nương, hoa lan người nhìn thôi, nhưng thế nào ngay cả rùa lớn cũng muốn xem? Nô tỳ tìm thấy chỗ khác, hay là người nhường chút, chừng Nhị nương thích đấy."

      Kỷ Dao tuổi còn , đúng là rất hứng thú.

      Kỷ Nguyệt đưa tay chỉ mặt đất: "Ngươi xem, đây là cái gì? nhanh ."

      Chu ma ma cùng Kỷ Dao vừa cúi đầu, chỉ thấy toàn là vết máu. Kỷ Dao lắp bắp kinh hãi, Chu ma ma lại thèm để ý: "Đại nương đừng kinh ngạc, có lẽ là vị tăng nhân nào cẩn thận bị thương xuống." Thấy đôi mi thanh tú của Kỷ Nguyệt khẽ nhăn, yếu đuối, lại an ủi: "Nếu Đại nương thực sợ, ta theo vết máu xem..."

      Ai ngờ lên trước đến năm bước, đột nhiên có người ra, từ phía sau đem Chu ma ma đánh ngất xỉu.

      Hai tỷ muội cái còn chưa kịp kêu to, chủy thủ trong tay người kia kề Kỷ Nguyệt cổ, trầm giọng : "Đừng lên tiếng."

      Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là người đàn ông trẻ tuổi dáng cao thon, mặc bộ xuân bào xanh nhạt, tay áo bó chặt, mặt vết máu loang lổ, bên hông của treo khối ngọc dương chi cùng hai cái hà bao.

      Nàng hướng lên nữa, chờ khi chuyển đến gương mặt đó ánh mắt nhịn được trợn tròn.

      Người này mi dài mắt phượng, màu da như ngọc, tuấn tú giống như trong tranh. có nhận sai mà , đây chính là Thủ Phụ tương lai, cũng là vây cánh của Tống Quân sau này, phụ tá lật đổ thái tử, vào ở Đông cung, cho đến khi trở thành Hoàng Đế: Tạ Minh Kha.

      Kỷ Dao che miệng, ngăn chặn tiếng kinh hô của mình.

      Nàng nhớ ràng, Tạ Minh Kha là người tàn phế. Những nương kia nhắc tới Tạ Minh Kha luôn là vẻ mặt tiếc hận, trước kia phong tư động lòng người như thế nào, còn cho dù phế cũng có nhiều người thương nhung nhớ... Đời trước gặp, đúng là ngồi xe lăn bốn bánh, còn có hai gã sai vặt ở phía sau phụ giúp, sao hôm nay chân vẫn rất tốt?

      Lại còn bị phế?

      "Công tử", Kỷ Nguyệt lúc này lên tiếng, "Ta cùng với muội muội tuyệt tiết lộ hành tung của công tử, xin thả chúng ta ."

      Nàng nhìn ra đây là tình huống gì.

      Người đàn ông trẻ tuổi này khẳng định là gặp đuổi giết nên mới thân như thế. sợ các nàng tiết lộ hành tung, đưa tới sát thủ cho nên mới đem Chu ma ma đánh ngất xỉu bởi sợ bà la to. Dáng người Chu ma ma như vậy cũng dễ khống chế.

      Tạ Minh Kha con ngươi vừa động, chủy thủ càng gần sát: "Ta có thể tin tưởng lời các ngươi sao?"

      "Công tử muốn ta chứng minh như thế nào?" Kỷ Nguyệt lông mi khẽ run, làn môi trắng bệch, "Ta chỉ là nương gia, lại mang theo muội muội, ta muốn rước họa vào thân. Chỉ cần công tử thả chúng ta ra, ta có thể thay công tử che lấp vết máu..."

      Tạ Minh Kha nghĩ tới nàng đưa ra điều kiện trao đổi.

      nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng.

      nương gia gặp phải uy hiếp lại còn có thể trấn định như vậy rất hiếm thấy. để cây chủy thủ lên cổ Kỷ Dao, nhìn Kỷ Nguyệt: "Che lấp vết máu dễ dàng nhưng vết thương người ta lại khó khép lại, bằng ngươi thay ta băng bó."

      Máu của mực chảy, chống đỡ được bao lâu nữa, sợ là thể chịu đựng đến... cần phải có người thay cầm máu!

      tại hai nàng này vô thanh vô tức (3), đúng là thích hợp.

      cầu như thế đối với Kỷ Nguyệt có chút khó khăn. Dù sao nàng cũng là nương gia, băng bó cho nhất định tiếp xúc, đương nhiên là có chút băn khoăn.

      Kỷ Dao nghe như thế, lại căm tức, nhíu mày : "Vị công tử này, ngươi nên được voi đòi tiên!"

      Tạ Minh Kha cũng để ý đến nàng. Kỷ Dao dưới tay chẳng qua là cá nằm thớt.

      động đậy chủy thủ, nhìn Kỷ Nguyệt: "Lại kéo dài thời gian, đối với ngươi cũng có lợi. Nếu người nhà ngươi tìm đến đây, gây ra tiếng thanh lớn, những sát thủ kia cũng để ý các ngươi là ai, đến lúc đó liền cùng ta đồng quy vu tận."

      muốn để cho tỷ tỷ làm, Kỷ Dao : "Ta thay ngươi băng bó..."

      ", Dao Dao." Kỷ Nguyệt ngăn cản.

      Muội muội tính tình như nào nàng hiểu nhất, chẳng may cẩn thận làm vị công tử này tức giận, có lẽ mang đến cho các nàng tai ương lớn.

      Kỷ Nguyệt ngón tay hơi xiết chặt: "Công tử, ta nguyện ý giúp ngươi, nhưng..."

      Nàng sợ bị người khác biết.

      "Ngươi yên tâm, " Tạ Minh Kha cam kết, "Việc này ta tuyệt đối truyền ra ngoài. Ngươi làm xong, ta thả lập tức các ngươi ."

      Đến lúc đó, máu chảy nữa, cũng có thể từ chùa Bạch Mã rời .

      "Trong hà bao của ta có kim sang dược."

      Kỷ Nguyệt nghe theo, đưa tay tới lấy.

      Máu theo ống tay áo của thấm ra, giống như dòng suối quanh co, Kỷ Dao nhìn ở trong mắt, giận dữ nhưng dám động. Tạ Minh Kha ở chỗ Tạ phụ thân sau khi biết tường tận việc, diệt sạch chi thứ hai của Tạ gia , làm cho Tạ lão phu nhân hộc máu mà chết. Người này tuyệt tình, hai tỷ muội các nàng nếu như bị ghi hận, tương lai cũng biết như thế nào.

      Có thể giống con kiến bị giẫm chết...

      Nhưng bị uy hiếp cảm thấy khó nhịn. Nghĩ đến Tạ Minh Kha về sau trở nên tàn phế, trong lòng mới thoải mái chút. Bất quá nghĩ lại, nếu đúng như lời Tạ Minh Kha sát thủ đuổi theo kia e rằng chính là người phế chân . Tạ Minh Kha kiếp trước cũng là khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về, giờ các nàng cùng ở chung chỗ, có thể có kết quả gì tốt?

      Kỷ Dao lập tức thoải mái đứng dậy, chỉ hy vọng động tác của tỷ tỷ có thể nhanh chút!

      Kỷ Nguyệt thay Tạ Minh Kha cởi xuống đai lưng, lại đẩy ống tay áo ra, chỉ thấy tay trái cùng vai có ba miệng vết thương, da thịt mất, thập phần dữ tợn, máu chính là từ giữa chảy ra, sâu thấy xương.

      Ngón tay nàng hơi hơi phát run, do dự lát, lấy khăn thấm kim sang dược hướng lên lau .

      Cảm giác lạnh lẽo lại nhói đau như kim châm. Coi như trúng kiếm ở ngực, Tạ Minh Kha cũng ức chế được run run phía dưới, chủy thủ đảo qua cổ Kỷ Dao, làm nàng cũng bị đâm đến, suýt nữa kêu tiếng. Ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Minh Kha, muốn để chú ý chút, thấy hai má như ngọc của thế nhưng lại nổi lên màn màu đỏ.

      Mà ánh mắt của dừng ở người tỷ tỷ.

      Kỷ Dao nhìn sang, tỷ tỷ lúc này có điểm rất đẹp, chỉ vì sắc mặt nàng thanh lệ mà cũng bởi động tác nàng ôn nhu. Quanh thân nàng tỏa ra tia sáng, giữa chân mày cất giấu thương xót, như ánh mặt trời ngày xuân khiến tuyết cao nhất đỉnh núi cũng có thể bị hòa tan.

      Nhưng mà, Tạ Minh Kha đây là có chuyện gì?

      Ngươi đỏ mặt cái gì!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tạ Minh Kha: Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều.

      Kỷ Dao: Ha ha ha, người nào đỏ người đó biết.

      Kỷ Nguyệt: ? ? ?

      Chú thích:

      (1) Nguyên mẫu là Tần Tấn chi hảo: Xuất xứ từ "Tả truyện - Hi Công năm thứ 23" (theo http://vietnamese.cri.cn/561/2011/02/28/1s152108.htm). Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.

      (2) Tết Trùng Cửu (còn gọi là tết Trùng Dương), theo phong tục của người Trung Quốc diễn ra vào ngày 9 tháng 9 lịch hàng năm. Tết Trùng Dương uống rượu cúc hoa, đeo cành thù du cũng có tác dụng giống như Tết Đoan Ngọ uống rượu hùng hoàng và treo cành xương bồ, trần ngải. Mục đích là phòng trừ bệnh tật, côn trùng.

      (3) Vô thanh vô tức [无声无息] : thanh, có hơi thở. Cũng có khi chỉ người có tiếng tăm, được người khác biết.
      Last edited: 26/2/19
      Phuongphuong57500, nhoxbina, Chris_Luu20 others thích bài này.

    5. Lan Duy

      Lan Duy Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      49
      Chương 04

      Editor: Lan Duy

      Chỉ cần hạ quyết tâm, chuyện gì Kỷ Nguyệt cũng có thể làm tốt, rất nhanh băng kỹ miệng vết thương.

      Váy hơi bị tổn hại chút, nàng sửa sang sơ qua.

      "Công tử, có thể thả chúng tôi chưa?"

      Nàng ôn nhu hỏi.

      Mặt Tạ Minh Kha sớm còn đỏ. Chỉ là vì chảy rất nhiều máu, lúc ngồi dậy đầu có chút choáng váng. Thân hình lắc lắc, khua tay níu lên vai Kỷ Nguyệt.

      Tay chạm phải chỗ ấm áp, thoáng phân tâm.

      Kỷ Dao hoài nghi cố ý sàm sỡ tỷ tỷ, trách mắng: "Ngươi làm gì đó?"

      Tạ Minh Kha cúi đầu, thấy mặt Kỷ Nguyệt có chút ửng hồng. Khí chất của nàng vốn dĩ trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lúc này đây lại ra nét xinh đẹp khác biệt, làm nghĩ tới hồng liên (1) mình từng nhìn thấy ở cánh đồng tuyết.

      (1)Sen hồng

      nới tay: "Các ngươi hay ở tùy ý, nhưng nhớ kỹ, nên tiết lộ hướng của ta."

      Kỷ Nguyệt : "Nếu lời của công tử đáng giá ngàn vàng, ta cũng vi phạm."

      Tạ Minh Kha liếc nhìn nàng cái rồi xoay người .

      Kỷ Nguyệt thở hắt ra, lau mồ hôi trán.

      Từ đầu đến cuối tỷ tỷ đều rất bình tĩnh. Kỷ Dao mới nhớ nếu phải nàng sống lại cũng sợ tới mức khóc, cũng bởi chính vì nàng biết Tạ Minh Kha làm người như thế nào, khóc lóc tuyệt đối làm mềm lòng. Nhưng tỷ tỷ cũng phải sống lại lại có thể trấn định như vậy, khó trách nàng có thể trở thành sủng phi, cùng Hoàng Quý phi tranh cao thấp.

      Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ sợ sao?"

      "Sao lại sợ chứ? Áo trong của ta đều ướt đẫm. May mắn muội la to, bằng là gặp rủi rồi. Dao Dao, muội làm rất khá." Nàng khen muội muội câu rồi ngồi xuống kêu Chu ma ma.

      Ai ngờ Chu ma ma bị đánh quá nặng, gọi kiểu gì cũng tỉnh.

      còn cách nào khác, Kỷ Nguyệt đành phải thỉnh tăng nhân. Chu ma ma dáng người cao lớn cường tráng. Sau đó có hai tăng nhân tới đem bà đưa đến phòng khách.

      Liêu thị còn giải đoán quẻ.

      Đây là quẻ tốt cũng xấu, là tiên hạc ly lung chi tượng (2).

      (2)Tiên hạc ly lung chi tượng: chim hạc sổ lồng rơi xuống lưng voi, ý chỉ sau gian khổ được sung sướng, hạnh phúc

      Người giải quẻ , "Tựa như tiên hạc vượt ra khỏi lồng, vượt được lộ trình thuận lợi, từ Nam chí Bắc, từ Tây sang Đông bị ngăn trở, lên thẳng chín tầng mây."

      Trước hung sau cát.

      Liêu thị quá hài lòng. Nàng vốn hy vọng nữ nhi cầu được quẻ tốt nhất, bây giờ lại trúng quẻ như vậy, ngụ ý này rốt cuộc là tốt hay là tốt?

      Lúc nàng thấy phiền lòng có tăng nhân tới tìm, báo chuyện của Chu ma ma, nàng vội vàng theo đến phòng khách.

      Chu ma ma còn chưa tỉnh. Liêu thị đóng cửa lại, dò hỏi: "Sao lại thế này? Các con phải ngắm hoa sao, sao Chu ma ma lại té xỉu? Vừa rồi tăng nhân kia nàng bị thương ở sau cổ, nàng làm sao có thể bị thương ở đó?"

      "Bị va trúng!" Kỷ Dao chớp mắt, "Chúng con thong thả, đột nhiên có vật bay đến đập vào cổ ma ma"

      "Cái gì?"

      "Hình như là hòn đá."

      Liêu thị quá tin tưởng, con này của bà trước nay tinh quái, bà nhìn về phía Kỷ Nguyệt.

      Kỷ Nguyệt : "Là hòn đá."

      Lần này Liêu thị hoài nghi nữa.

      Chu ma ma tỉnh lại, đầu tiên là là kêu to tiếng: "Ôi, đau! Cổ của ta!" Tạ Minh Kha tập kích bà ấy từ phía sau nên bà thấy gì cả, chỉ thấy đau.

      "Ma ma, ngươi bị tảng đá đập phải, mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi cho tốt." Liêu thị trấn an, kéo nàng đứng lên, "Chúng ta trở về thôi."

      "Hòn đá?" Chu ma ma kinh ngạc, " Hòn đá ở đâu ra ?"

      "Có thể là đứa bướng bỉnh nào đó ném." Kỷ Dao , "Ta nhìn thấy đứa bé chạy ra ngoài, nhưng đuổi theo."

      Chu ma ma cực tức giận, lập tức ra sức mắng đứa kia.

      Kỷ Dao nghe xong khóe miệng vểnh vểnh lên. Coi như là mắng Tạ Minh Kha , Chu ma ma phải mắng nhiều chút mới tốt!

      Bốn người tới chỗ xe ngựa ở ngoài chùa.

      Xa phu luôn chờ ở đó, nhìn thấy Chu ma ma bước chân yên ra, hơi hơi ngẩn người.

      "Hết sức xui xẻo, " Chu ma ma , "Hôm nay có lẽ phải ngày hoàng đạo."

      Liêu thị nghĩ, cũng có thể phải lắm, bằng cũng bốc phải quẻ đó.

      Hai người đều quá cao hứng.

      Xe ngựa từ từ .

      Vì băng bó, Kỷ Nguyệt mảnh lót váy, sợ mẫu thân nhìn đến nên vẫn liên tục che, dáng ngồi vô cùng thận trọng. Kỷ Dao cũng mang tâm . được lát, trong gió truyền đến hồi tiếng vó ngựa ầm ầm, mơ hồ còn có tiếng nam nhân.

      Kỷ Dao tò mò, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.

      Chỉ thấy được ba người lướt qua nhanh như bay. trước là bóng người cao ngất, mặc xuân bào dài màu xanh đậm, cưỡi con tuấn mã đen sẫm. Kỷ Dao ngẩn người, lập tức lắc đầu.

      Tại sao có thể là ? Nhất định là nhìn lầm rồi.

      Nàng còn hoài nghi, ba kị nhân kia xa.

      Về đến nhà, Liêu thị chuyện giải quẻ với Kỷ Chương.

      Kỷ Chương : "Nàng tin những việc này làm chi? Chớ có lo quá" lại cho thê tử tin tốt, "Từ tam lão gia có ý định kết thân, con của làm Thông phán ở Thuận Thiên phủ."

      "?" Liêu thị cau mày cái, "Thiếp nhớ diện mạo có chút bình thường."

      "Nam nhi cần gì diện mạo, ngũ quan đoan chính là được. Ta hỏi qua vài vị đồng nghiệp, đều rất tôn sùng Từ gia, Từ gia mấy đời đều làm quan, xem như trâm thế tộc. Nhưng đến đời Từ tam lão gia lại phát triển nhiều, nhưng nhà chúng ta vốn cũng phải thư hương môn đệ gì, nàng đúng ?"

      Nhà bọn họ vốn cũng phải dòng dõi lớn gì.

      Nhắc đến lại còn là với cao, Liêu thị : "Nhìn chút cũng được, vậy hai vị công tử lúc trước thiếp sao?"

      " Công tử của Tương gia tệ, tuấn tú lịch như nàng mong muốn, chỉ là gia thế hơi kém chút."

      quá thập toàn thập mỹ nhưng vẫn chọn được hai người. Liêu thị có chút cao hứng, gọi tới nữ nhi cùng nhi tử đến dùng bữa.

      Kỷ Đình Nguyên : "Có việc vui gì sao?"

      "Thế nào, nhất định phải có việc vui sao?" Liêu thị sợ con lớn thẹn thùng, đề cập, "Người nhà nên như thế. Đình Nguyên, con cũng đừng luôn ra ngoài ăn, cùng đám hồ bằng cẩu hữu (3) lăn lộn với nhau làm gì?"

      (3)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu

      "Hồ bằng cẩu hữu gì chứ? Bọn họ người nào phải cử nhân?" Kỷ Đình Nguyên nhìn phụ thân, "Phụ thân đều biết."

      "Đúng vậy, nàng đừng lo lắng, trong lòng con đều biết, làm bừa, càn quấy đâu." Kỷ Chương là người hiền lành, chưa bao giờ trách cứ con cái.

      Liêu thị đối với trượng phu đúng là bó tay.

      Kỷ Dao ở dưới cười trộm, gắp viên thịt viên lớn cho cha: "Phụ thân, sao người có thể gầy như vậy chứ? Ăn nhiều chút."

      "Dao Dao thực ngoan." Kỷ Chương mặt mày hớn hở, "Phụ thân là vì công vụ bề bộn, gần đây bạc ở Hộ bộ đủ, đều dùng để đổi lương thực giúp nạn thiên tai hết, cứ từng nhóm chuyển ."

      Gì mà đổi lương thực giúp nạn thiên tai chứ, tất cả đều bị tham quan nuốt trắng, chuyện này Kỷ Dao từng trải qua nên rất ràng. Phụ thân mất ăn mất ngủ, lòng vì nước vì dân nhưng tới nay đều được hồi báo, chức quan thăng nổi, bạc thưởng cũng đến tay. Trước kia, chính bởi vậy mà nàng cảm thấy phẫn hận, cảm thấy phụ thân uất ức nên mới nghĩ cách để gả cho những quyền quý ấy, mong ước được sống ngày lành.

      tại nàng tỉnh táo, đương nhiên nghĩ như vậy, nhưng vẫn rất đáng tiếc cho phụ thân.

      Kỷ Dao : "Nhiều bạc như vậy nếu thực đều dùng để đưa đến nơi thiên tai, chung quy lại làm sao có thể đủ chứ? Phụ thân, người nên điều tra chút mới được. Tựa như Chu ma ma chợ mua thức ăn, có lần nào quay về tính ràng? Mỗi loại đồ ăn mua hết bao nhiêu tiền đều ghi rất chi tiết”.

      Kỷ Chương sửng sốt.

      Liêu thị lại quát lớn: "Dao Dao, đừng bừa, chuyện trong nha môn con sao biết được? Cha con quá bận rộn, con còn khiến ông ấy phải tra này tra kia!"

      Đều là rỗi hơi, cũng đâu được lợi ích gì từ mấy chuyện đó.

      Nếu cha nắm được cơ hội lần này nữa trễ.

      Đương kim hoàng đế coi như là minh quân. Lúc này Đại Yến thế cục ổn định, chính là thuận tay muốn chỉnh đốn tác phong của quan lại, vừa vặn lấy nhóm tham quan ra khai đao, lại phân công lại các quan thanh liêm, vì dân chúng tạo phúc. Nếu bây giờ phụ thân tham dự buộc tội, có lẽ có thể thăng quan.

      Người nghe có lòng, Kỷ Đình Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới tin tức lấy được ở chỗ hồ bằng cẩu hữu, với phụ thân: "Dao Dao rất có lý. Phụ thân, người nên suy tính chút, những quan viên kia ngồi ăn bám, ngay cả lương thực để cứu mạng dân chúng cũng muốn nuốt riêng, thiên lý bất dung! Phụ thân, con có thể giúp người."

      Liêu thị khóe miệng đều rút.

      Mấy đứa này!

      Đợi cho cơm nước xong, ba huynh muội cáo từ ra, Kỷ Dao giữ chặt tay áo Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, huynh chuyện giữ lời chứ, nhất định phải giúp phụ thân!"

      So với phụ thân, Kỷ Đình Nguyên hiển nhiên thông minh hơn, hai mươi sáu tuổi làm tới Tả thiêm đô Ngự Sử, nếu phải vì nàng mà nhất thời hồ đồ...

      Bàn tay bé của Kỷ Dao càng dùng sức.

      Kỷ Đình Nguyên cảm giác tay áo mình sắp bị kéo rách, quát: "Buông tay, còn ra thể thống gì nữa?"

      "Muội , huynh hứa với muội muội mới buông!"

      giống với khi còn bé. Kỷ Đình Nguyên đau đầu. ràng sau đó cố ý lạnh nhạt với muội muội, nàng cũng lập tức xa lánh , hề quấn quít lấy , làm cho thể ra ngoài gặp bằng hữu như trước. biết tại sao trong lòng lại xuất vài phần mềm mại, nhớ lại thời ấu thơ.

      "Được, ta hứa với muội, được chưa?" Kỷ Đình Nguyên cầm cổ tay nàng, "Lôi làm cái gì? Muội buông ra, ta cũng chạy!"

      Lúc này Kỷ Dao mới nới tay, nhìn huynh trưởng nhe răng cười.

      "Ca ca, phụ thân ngốc, huynh phải cẩn thận chút đó."

      Có con cha mình như vậy sao? Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, tuy rằng đúng là như thế. tự tay chọc nàng cái: "Muội biết cái gì, còn ở đây chuyện nha môn. Được rồi, ta nhìn mà làm."

      Kỷ Nguyệt lúc này mới thêm vào: "Ca ca, huynh đừng coi chuyện này là trò đùa. Huynh phải chú ý đến phụ thân, đây phải là chuyện thường đâu". Lại liếc mắt nhìn Kỷ Dao, "Lời của nhị muội là lời nhất thời của trẻ , huynh nếu nghe lọt tai cũng cần nóng vội làm gì, nhỡ lại gây ra sơ suất!"

      Ở nhà, nếu Kỷ Dao đại biểu cho nghịch ngợm bốc đồng Kỷ Nguyệt lại rất nghe lời hiểu chuyện. Thái độ Kỷ Đình Nguyên cũng thay đổi, nghiêm túc : "Ta biết, có việc gì."

      xong liền muốn quay về phòng mình.

      Kỷ Dao cố tình thân cận với để gắn kết thêm tình huynh muội, đuổi theo : "Ca ca, chùa Bạch Mã nuôi nhiều rùa lớn, huynh cũng tìm cho muội con , nuôi ở trong vại nước!"

      "Cái gì, rùa lớn?" Kỷ Đình Nguyên đau đầu, "Ta biết nơi nào tìm rùa lớn?"

      " phải huynh có rất nhiều bằng hữu sao?"

      " có nghe nương sao, đều là hồ bằng cẩu hữu!"

      " , bằng hữu của huynh đều là tài tử, là tuổi trẻ tài tuấn giống như ca ca! Huynh nghĩ biện pháp mà, muội chỉ muốn rùa lớn khoảng trăm tuổi”.

      Kỷ Đình Nguyên muốn đem Kỷ Dao ném ra xa, nhưng đối với ánh mắt trong veo như nước, tràn ngập ý làm nũng cùng ỷ lại của nàng, lại mềm nhũn ra: "Được rồi, được rồi."

      Kỷ Dao là người được tấc lại muốn thêm thước, được ca ca đáp ứng, lại ôm lấy cánh tay , quấn quít lấy muốn thư phòng.

      Hai người cãi nhau ầm ĩ, dần dần xa.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Kinh hỉ sao, khà khà, có ai phát ra nam chủ , giơ tay ~

      Kỷ Đình Nguyên: Dao Dao, rùa lớn đến đây.

      Kỷ Dao: Muốn đôi.

      Kỷ Đình Nguyên: Lão tử! (vén ống tay áo)…

      (4)Lão tử = bố mày: là câu khi tức giận hoặc khi vui đùa
      Phuongphuong57500, dhtt, inbeibe23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :