1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 230: Cuối cùng cũng phát

      Hà Nhạc Nhạc quay đầu gì, Nguyễn Lân mang mặt nạ silicon đứng phía sau thỉnh thoảng đẩy xích đu, làm cho lần nữa bay lên.

      Thời gian lẳng lặng trôi qua, trường sau khi tan học ồn ào náo nhiệt, học sinh sinh viên ngang qua xích đu liền chú ý đến hai người kia, thường nhìn nhiều hơn chút, tuy rằng bầu khí nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ── chắc chắn họ là đôi.

      Hoàng hôn mùa thu, ánh mặt trời tắt nắng rất nhanh, ánh nắng chiều rất đẹp lại vội vàng như ngang qua nhân gian.

      “Được rồi.”

      Nguyễn Lân nghe tiếng dừng tay lại.

      Hà Nhạc Nhạc đứng lên lấy tai nghe xuống, di động hết pin từ lâu.

      Xoay người chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, tình cảm trong đôi mắt như thể thoát ra khỏi xiềng xích vô hình, trói lấy , làm cho thể nhúc nhích, thể mở miệng.

      ăn cơm sao?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, chậm rãi về phía khu nhà ba tầng xa xa. Nguyễn Lân yên lặng theo phía sau , đến dưới lầu, chuyển mắt nhìn bảng hiệu của khu nhà ── trung tâm hoạt động của sinh viên.

      Ở giữa là câu lạc bộ trình diễn nhạc, phòng vũ đạo, phòng chụp ảnh… những gương mặt thanh xuân tươi tắn tinh thần phấn chấn, đám ngôi sao trường học giàu có tự tin. Hà Nhạc Nhạc dẫn Nguyễn Lân từng tầng , nhìn nhìn, cuối cùng lên sân thượng, nhìn xuống màn đêm qua ngọn đèn ở trường học.

      “Nguyễn Lân, có thể cho em biết, rốt cuộc thích em ở điểm nào ?”

      Nguyễn Lân theo phía sau , lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của , cuối cùng vẫn đưa tay đút vào túi quần của .

      “Em trai của cũng từng hỏi qua câu hỏi này.”

      “... Vậy trả lời như thế nào?”

      Nguyễn Lân lặng yên .

      “Thấy các dưới lầu ? So sánh với họ, em lại bình thường hơn rất ── ”

      Nguyễn Lân chìa tay đặt lên môi , “Tất cả những gì của em, đều muốn. Vì sao lại là em, vì sao lại buông tay được, vì sao lại quên được, vì sao đau đớn muốn nổi điên vẫn muốn em, vì sao.... biết chọc em tức giận vui vẫn muốn xuất trước mặt em.”

      Hà Nhạc Nhạc lui lại nửa bước, xoay mặt , Nguyễn Lân lại nắm lấy tay đặt lên ngực .

      “Bởi vì em muốn, nhưng nó từ lâu là của em.”

      Lòng bàn tay truyền tới tiếng tim đập có tiết tấu, qua lỗ tai là lời tuyên bố kiên định của ── ông trời cho trò đùa lớn.

      Sau khi yên lặng chấp nhận vận mệnh làm đồ chơi ba tháng, khi đối với tình , hôn nhân ôm hy vọng gì nữa, vài tên thiên tử con trời lại trước sau , muốn .

      Rút tay về, “Tùy .”

      Bọn họ sớm muộn gì cũng hối hận.

      “Đợi chút.” Thấy phải , Nguyễn Lân vội vàng bắt lấy cánh tay .

      Hà Nhạc Nhạc đau đến mức hừ tiếng.

      “Đây là chuyện gì vậy? Còn nữa, tay trái của em!” Vén tay áo của lên nhìn băng gạc cánh tay của , lông mày Nguyễn Lân nhăn lại đống.

      sao.”

      sao? Em có biết khi em hai chữ này làm có ý nghĩ mỗi phút mỗi giây đều đem em trói lại hay ?”

      Hà Nhạc Nhạc sửng sốt chút, giơ hai cổ tay lên trước mặt .

      “Em muốn chọc tức chết đúng ?” Nguyễn Lân tức giận trừng mắt nhìn , nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm vừa vô tội vừa bất đắc dĩ của , tức giận trong mắt liền biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại thương tiếc cùng thương tràn đầy.

      Nhìn đôi mắt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc than trong lòng.

      ra … là người đơn giản. Thô bạo, mãnh liệt, bá đạo, bướng bỉnh, kiêu ngạo, tùy hứng, đơn thuần, trực tiếp. . . Nếu như có ba tháng ở nhà trọ, sao?

      Bàn tay ôm lấy , khẽ hôn lên môi , hôn xong chính lại nở nụ cười trước, “Chưa bao giờ nghĩ tới ở bên ngoài trường quay làm chuyện giống vậy.”

      Gương mặt xa lạ, nụ cười giống nhau, hình như bị nụ cười tươi tắn của cuốn hút, cũng hơi hơi nhếch khóe miệng lên.

      biết. nên làm thế nào đây. có thể làm gì.

      “Trong nhà có thuốc ? nhìn thử xem.”

      cần, em thoa thuốc rồi.”

      “Nhạc Nhạc ── ”

      “Nguyễn Lân! Tay trái em bị thương là tự bản thân làm, vì Quý Tiết mà làm, vì cho biết ép buộc của đối với em so với bị thương càng làm em đau khổ hơn.” Hà Nhạc Nhạc dừng chút, “ muốn em cắt luôn tay bên kia sao?”

      “... thà rằng em chặt đứt tay còn hơn.”

      Hà Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, ép nước mắt biết vì sao lại dâng lên. “Em về đây, xin , cần theo nữa.”

      mình đường đêm, dài dài, vì sao vẫn nhìn thấy vị trí nhà đâu???

      Cuối cùng đến dưới lầu, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, lầu 6 vẫn tối thui, Quý Tiết còn chưa trở về? Lẳng lặng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, chìa tay sờ lên chốt mở vách tường ──

      Tay lạnh như băng!

      Trong nháy mắt Hà Nhạc Nhạc liền ý thức được mình đụng phải thứ gì!

      “Nguyễn Lân! Cứu ── a. . .” Miệng bị người khác thô bạo che lại, toàn bộ thân thể bị người phía sau ôm lấy.

      muốn chết liền câm miệng lại!”

      Trong lúc giãy dụa Hà Nhạc Nhạc gian nan lấy điện thoại di động ra sức ném về phía cửa sổ!

      Binh! Choang! Tiếng vỡ lớn vang lên.

      “Con mẹ nó! Đánh ngất nó !”

      ! cần! Nguyễn Lân! Nguyễn Lân. . . Quý Tiết. . . Mục Duy. . . Sửa. . .

      Trước khi hôn mê, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên phát việc ── cho tới nay, phải từ chối bọn họ, mà chính là… sợ hãi bản thân sinh ra ỷ lại với bọn họ.

      Nhưng chuyện sợ hãi nhất… hình như, xảy ra, rồi…

      “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!”

      Giọng của Nguyễn Lân?

      “Nguyễn. . . Lân. . .”

      “Là , có việc gì, sao rồi!”

      “Nguyễn Lân. . .”

      ở đây, ở đây, có việc gì, sao, ngoan, đừng sợ.”

      “Nguyễn Lân!” Nước mắt giàn giụa như mưa.

      Thừa nhận , mày chính là người nhát gan, mày vẫn trông ngóng có người bảo vệ có người để mày có thể yếu đuối ỷ lại!
      CandyTN, Winter, 阮美何11 others thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 231: thể nhận

      Tay!

      Lạnh như băng tuyết! Ai?

      Tránh ra! cần lại đây!

      có việc gì, có việc gì, đừng khóc, đừng khóc. . .

      “Nhạc Nhạc, theo . . . Về nhà trọ .”

      “Em có thể nhận Mục Duy, nhiều thêm người có sao đâu?”

      “Mỗi người đều là ác ma, ai là thiên sứ cả. Nếu như ngày mai là ngày cuối cùng còn sống, vẫn kiên trì từ chối bọn họ như cũ sao?”

      Từ cảnh hỗn loạn trong mơ tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc cẩn thận đứng dậy, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh xắn khắc sâu của nam nhân nằm giường, thể nhận.

      Trước tiên, phải cảm ơn Nguyễn Lân có nghe lời , mà là thẳng theo đến dưới lầu, nghe thấy tiếng động liền lập tức lên lầu cứu . Làm cho có chút ngoài ý muốn là, Lê Dĩ Quyền và Linh Vũ còn có Khải Tát vậy mà lại kêu cảnh sát chạy tới.

      Lê Dĩ Quyền nhìn thấy tin nhắn sau đó gọi điện cho nhưng thấy trả lời, di động lại liên lạc được, Linh Vũ lo lắng muốn đến xem thử, ngờ xảy ra chuyện.

      Ở cục cảnh sát làm xong thủ tục, sắc mặt Nguyễn Lân thực tốt, cho dù cách lớp mặt nạ silicon cũng có thể nhìn thấy tức giận mặt .

      “Các người ràng biết ấy có khả năng bị liên lụy chuyện trả thù, vậy mà biện pháp phòng ngừa cũng làm?”

      “Nguyễn ── là bản thân em cẩn thận, liên quan đến chuyện của bọn họ.” Hà Nhạc Nhạc .

      “Nhạc Nhạc, thực xin lỗi. . .”

      “Linh Vũ, phải mình sao đó thôi! Cho dù sai cũng là đám người xấu kia có lỗi. Khuya rồi, các cậu trở về nghỉ ngơi .”

      “Vậy còn cậu? Chỗ đó chắc chắn thể ở lại, hay cậu đến nhà mình ở !”

      cần.” Nguyễn Lân ôm lấy vai Hà Nhạc Nhạc, “Các người tốt nhất nên giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn nhất , nếu tôi lấy cách của tôi giải quyết.”

      “Nhạc Nhạc. . .” Nhậm Linh Vũ , lần trước là Mục Duy, bởi vì Nhạc Nhạc muốn nên cũng hỏi, sao lúc này lại thêm người nữa? Nhạc Nhạc rốt cuộc có chuyện gì gạt chứ?

      Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười cười, nhìn Khải Tát với Lê Dĩ Quyền, “Linh Vũ, có việc gì, bảo vệ mình.”

      vất vả Hà Nhạc Nhạc mới khuyên được Nhậm Linh Vũ, Khải Tát và Lê Dĩ Quyền cùng nhau rời .

      “Nhạc Nhạc, theo … về nhà trọ .” Nguyễn Lân thấp giọng .

      Hai chữ ‘nhà trọ’ vừa vào tai , tay trái đột nhiên cảm thấy đau đớn, “, em quay về đâu.”

      “Chúng ta tới khách sạn ở vài ngày trước , đợi mua nhà rồi mấy ngày nữa chuyển qua?”

      Nhìn biểu cảm của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc ra khỏi cục cảnh sát, nhờ màn đêm che giấu bản thân, gian nan mỗi câu mỗi chữ đều thể chịu nổi.

      “Nguyễn Lân, em biết rất tốt với em, em biết, nhưng thể nhận.”

      Đời người có rất nhiều thứ, phải muốn là được, phải muốn là có thể bắt lấy.

      “Vì sao?”

      “. . . Em nhận nổi.” thể cho bản thân bất cứ ảo tưởng gì nữa. Mặc kệ là Quý Tiết hay là , chấp nhận ở cùng bọn họ, đám người quyền lực, thời gian càng lâu, rất khó thoát ra!

      Thống khổ và giãy dụa tràn ngập hai mắt của Nguyễn Lân, cho dù trong bóng đêm vẫn như cũ có thể thu hết dáng vẻ áp lực của vào mắt. hiểu được ý của , hiểu được, nhưng mà…

      có chuyện gì chịu được.” Giọng Mục Duy bỗng nhiên vang lên, hai bóng người từ bãi đỗ xe yên lặng xuất .

      Nhìn thấy Mục Duy và Quý Tiết cùng nhau xuất , sắc mặt Nguyễn Lân càng thêm khó coi.

      “Hai người…” Hà Nhạc Nhạc có chút bối rối.

      “Bọn họ muốn cho, em cứ mượn chơi, nếu có chuyện gì chính bọn họ tự thu dọn, dọn dẹp tốt… tới thu thập bọn họ, như thế nào?” Mục Duy mỉm cười, thái độ vừa ngang ngược vừa ngạo mạn.

      Quý Tiết liếc mắt nhìn Mục Duy cái, gì.

      . . . Có ý gì? Trong đầu Hà Nhạc Nhạc hỗn loạn, giống như hiểu được chút chút lại giống như hiểu gì cả.

      Bầu khí giữa bốn người thay đổi, ngọn đèn dưới màn đêm, nhìn thấy tất cả những ràng buộc chậm rãi xuất .

      “Cậu cho cậu là ai?” Nguyễn Lân lạnh nhạt .

      Mục Duy cười khẽ, “Nhạc Nhạc, đến đây.”

      Hà Nhạc Nhạc giật mình, nhìn vào mắt Nguyễn Lân, nâng chân chạy về phía Mục Duy.

      Nguyễn Lân khiếp sợ nhìn bóng dáng Hà Nhạc Nhạc, “... Vì sao? Đừng là em tên này chứ!”

      “A, Nhạc Nhạc, trước tiên em ở tại chỗ Quý Tiết , gần đây rảnh rỗi có thời gian làm vệ sĩ cho em.” Mục Duy ôn nhu .

      “Em ── ”

      “Nghe lời.”

      Quý Tiết bình thản nhìn vào mắt Nguyễn Lân, ôm lấy vòng eo Hà Nhạc Nhạc. “ về nghỉ ngơi trước , ngày mai còn phải công ty X đó?”

      Hà Nhạc Nhạc hạ mắt nhìn bàn tay mạnh mẽ ấm áp bên hông, biết theo ai, nâng mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mục Duy.

      “Ngoan, đừng nghĩ gì cả, về tắm rửa nghỉ ngơi trước , chút nữa về.”

      “. . . ừ.”

      Ánh mắt Nguyễn Lân vẫn đuổi theo bóng dáng của , cho đến khi biến mất hẳn trong bóng đêm, cho đến khi ánh đèn ô tô chói mắt hung hăng xẹt qua đôi mắt .

      “Đầu tiên, trả lời vấn đề vừa nãy của cậu ── ấy tôi. Nhưng mà… chỉ cần tôi muốn, cả đời này ấy cũng rời khỏi tôi.”

      “. . . Vì sao?”

      “‘Vì sao’ quan trọng, quan trọng là, biết được điều đó, cậu tính như thế nào?”

      “. . .”

      “Sao vậy? Chưa từ bỏ ý định? Ha ha. . . Được rồi, để tôi cho cậu biết, miễn cho cậu khổ sở muốn làm cho Nhạc Nhạc cậu, cuối cùng cậu chết cũng có chỗ chôn. Biết ? Từ đầu tới đuôi, căn bản là có ‘nha đầu thông phòng’ gì cả.”

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 232: Cái gì gọi là thiên phú

      ấy chỉ là quản lý nhà trọ bình thường, là cậu ăn ấy trước, làm ấy hiểu lầm cũng làm tất cả mọi người hiểu lầm, mà ấy lại vì có điều kiện bồi thường hợp đồng, lại dám tố cáo với pháp luật, dì Vân của cậu thấy vậy, đành phải ‘đâm lao theo lao’ làm cho ấy thành ‘nha đầu thông phòng’ của chúng ta ba tháng.” Mục Duy ngừng vài giây lại tiếp, “Cậu cảm thấy, nếu như Nhạc Nhạc biết được chuyện này, ấy hận cậu cả đời? Hay là hận cậu đời kiếp?”

      Tươi cười ấm áp khác thường, Mục Duy xoay người về phía bãi đỗ xe.

      Nguyễn Lân như bị sét đánh đóng đinh đứng tại chỗ, mà tại góc u ám hơn, còn có người khác phải trải qua cảm giác nóng bỏng như lửa địa ngục.

      Nha đầu thông phòng ba tháng.

      Nhà trọ Thâm Lam! Nguyễn Lân, Mục Duy, Quý Tiết, Tần Chi Tu, Thân Đồ Mặc!

      Hợp đồng tự tay nghĩ ra, ép bị vây dưới thân nam nhân khác!

      Ba tháng!

      Ba tháng!

      Đêm, dịu dàng im lặng, mà ai cũng biết, bầu trời đêm buông xuống nhân gian, chưa bao giờ bình tĩnh.

      Hà Nhạc Nhạc chữ cũng theo Quý Tiết trở về nhà thuê của , im lặng để sắp xếp ở tại phòng của Tần Chi Tu. Chỉ chốc lát sau, Quý Tiết về phòng ở đối diện lấy đồ ngủ và dụng cụ rửa mặt của qua.

      Ngồi ở trước mặt , nhìn ngồi ở giường, “... Nghỉ ngơi sớm chút .”

      Thấy lên tiếng, Quý Tiết đứng lên, nhưng mà vừa xoay người góc áo bị chìa tay túm lại.

      “Xảy ra chuyện gì?” Trở lại nhìn ánh mắt yếu ớt của , Quý Tiết thương tiếc ôm .

      rửa mặt , nhìn em ngủ.”

      Hà Nhạc Nhạc cũng biết bản thân xảy ra chuyện gì, chỉ biết là, muốn mình. . .

      Tắm rửa nằm lên giường, nhìn Quý Tiết bên cạnh, cũng mệt lắm, nhưng dưới ánh mắt ấm áp của , lâu sau liền ngủ mất, tựa như… thân thể tự động trốn tránh.

      Nửa đêm khi tỉnh lại, Mục Duy nằm ở bên cạnh thở đều đặn, nghe nước hoa thản nhiên người , giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn làm người ta yên tâm của .

      “Ừ?” Mục Duy cũng từ từ mở mắt ra, đem ôm vào trong lòng, “Ngủ , trời sáng lại cho em nhìn khoả thân.”

      “. . .”

      Ngày hôm sau, Quý Tiết đề nghị ở nhà nghỉ ngơi ngày, Hà Nhạc Nhạc điều chỉnh lại tâm trạng chút, vẫn cùng công ty X.

      Có lẽ là lo lắng hai người bọn họ đều là người mới, nội dung ngày đầu tiên cũng nhiều lắm, biểu thành thạo ổn định của Quý Tiết làm cho các nhân viên công tác đều rất hoài nghi có phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp hay . Mà biểu của Hà Nhạc Nhạc biểu . . .

      xin lỗi, có thể tạm thời nghỉ ngơi chút được , ấy thoải mái lắm.” Quý Tiết thỉnh cầu .

      Người phiên dịch với chỉ đạo phối người Nhật Bản mới cam kết với công ty, vị nam nhân trung niên Nhật Bản kia hình như có chút tức giận, huyên thuyên đống sau khi nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng ghi .

      “Ách. . .” Nữ phiên dịch nhìn khuôn mặt tuấn xuất chúng của Quý Tiết, có chút nỡ dịch lại, “À, cái đó, người chỉ đạo . . .”

      “Tôi nghe hiểu được, cảm ơn .”

      “Ách, à, mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, 10 giờ rưỡi lại tiếp tục.” Phiên dịch .

      Sau khi tất cả mọi người khỏi phòng ghi , cuối cùng tinh thần buộc chặt của Hà Nhạc Nhạc mới chậm rãi lui dần, nghĩ hôm nay lại có nhiều người như vậy, hơn nữa toàn nhìn chằm chằm !

      “Có phải em rất mất mặt hay .”

      “Đâu có, da mặt của em rất mỏng rồi, sao có thể mất được nữa.”

      “. . . Buồn cười sao?” Bọn họ đều là đám thích cười lạnh giỡn thôi.

      “Ha ha. . .” Quý Tiết cười khẽ. “ đây là buồn cười…”

      Nửa tiếng, hầu như 25 phút là Quý Tiết dùng tất cả nội hàm để chê cười người khác, Hà Nhạc Nhạc nghe thấy cười cũng được, cười cũng xong, chỉ có thể làm vẻ mặt quái dị nhìn Quý Tiết, rất hoài nghi tên hoa hoa công tử này suốt ngày nhìn cái thứ gì vậy.

      Đợi đến 10 rưỡi khi bắt đầu ghi lại, biết có phải do Quý Tiết chọc cười có tác dụng hay , cho dù bị hơn 3 người đồng thời nhìn chằm chằm, Hà Nhạc Nhạc cũng miễn cưỡng có thể khống chế được giọng , hơn nữa ngày càng lưu loát, khống chế được nhân vật hơn 8 phần. Sau thời gian sắc mặt của người chỉ đạo ghi Nhật Bản kia cũng chậm chạp từ trời nhiều mây sang có ánh mặt trời, thỉnh thoảng lộ ra chút tán thưởng.

      “Bốp bốp bốp!” Quý Tiết vỗ tay.

      Hà Nhạc Nhạc có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng trừng mắt liếc cái, theo Thái chủ nhiệm vào văn phòng.

      Chỉ chốc lát sau, Hà Nhạc Nhạc cầm hợp đồng ra.

      Ngoài cửa Quý Tiết liếc mắt hợp đồng, “Em ký hợp đồng với công ty ×?”

      “Ừ.” Mặc dù có chút xúc động thậm chí có thể là ngoài ý muốn, xuất thân là kế toán chuyên nghiệp lại chạy làm phối , nhưng muốn thử xem!

      Nếu như, giống như Thái chủ nhiệm ── có thiên phú!

      Rất nhiều rất nhiều năm trước kia, cũng có người từng có thiên phú.

      “Hà Hoan, em rất có thiên phú ca hát, lần này lễ kỷ niệm đề cử em hát chính, nhất định phải cố lên nha!”

      ơi, cái gì là thiên phú vậy?”

      “À! Thiên phú chính là, chính là ── là khi Hà Hoan hát, rất đáng , mọi người nghe thấy tiếng hát của em càng thích em, cùng làm bạn với em!”

      “Vậy đến nghe em hát sao?”

      “Ừ. . . cũng muốn dối, ra, hết kỳ thực tập nên sắp phải rời , nhưng nhất định nhờ thầy giáo khác quay lại phần biểu diễn của em cho , vì thế nhất định phải hát nha!”

      “. . .”

      “Sao lại có dáng vẻ muốn khóc thế, chừng ngày nào đó em trở thành ngôi sao ca nhạc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em ở tivi, nghe thấy tiếng hát của em đó!”

      “Nhưng mà, em nhìn thấy a!”

      “Ha ha, nỡ rời xa như vậy sao, em thích như vậy à?”

      “Dạ! Em rất thích , mọi người đều rất thích , có được !”

      cũng rất thích em, rất thích mọi người.”

      Trước khi xảy ra chuyện đó trí nhớ của rất mơ hồ rồi, thậm chí cũng nhớ nổi gương mặt và tên của giáo trẻ tuổi thực tập lúc đó, nhưng ấy là người đầu tiên khen có thiên phú, còn dạy luyện hát. Nhưng mà ngay khi ấy rời lâu, ác mộng của bắt đầu, cũng có cơ hội để cho ấy nghe được tiếng hát của .

      “Nhớ tới chuyện gì hả?” Quý Tiết tò mò hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng ngẩng đầu nhìn ── nhưng tên này thực là nhân tài có thiên phú trong phối lồng tiếng mà. “Thái chủ nhiệm tìm sao?”

      tìm rồi!” Quý Tiết đương nhiên đáp.

      “Vậy ──” Hà Nhạc Nhạc nuốt vào nửa câu sau. choáng váng, đường đường là cổ đông lớn thứ hai của Mâu Tư, người đại diện hoàng kim, nếu để cho người ta biết chạy làm diễn viên phối lồng tiếng chừng người ta cười thôi.

      Quý Tiết cười cười, đương nhiên biết suy nghĩ gì. Lúc nãy Thái Minh Hiểu có tìm , tự nhiên từ chối, nhưng bây giờ… thu mua công ty × này biết Thân Đồ có hứng thú hay .

      Hai người chuyện, chỉ đạo người Nhật Bản và nữ phiên dịch tới.

      “Đem những lời tôi phiên dịch lại cho ấy nghe!” Chỉ đạo nghiêm khắc .

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 233: Muốn bao nhiêu

      Nữ phiên dịch có chút khó xử nhìn Quý Tiết, nhưng vẫn phải mở miệng với Hà Nhạc Nhạc, “Cái đó, chỉ đạo ── ”

      đúng…” Quý Tiết đột nhiên ngắt lời, dùng tiếng Nhật lưu loát với người chỉ đạo, “Quản lý thân thể nghiêm túc đúng là rèn luyện hàng ngày cơ bản nhất của công việc phối lồng tiếng. Nhưng ấy thoải mái phải vì ấy chăm sóc cẩn thận, mà là vì tối hôm qua ấy thiếu chút nữa bị người xấu bắt cóc, cho dù như vậy, vẫn muốn dạy dỗ ấy sao?”

      Chỉ đạo Nhật Bản chớp mắt hai cái, “Vậy, vậy ấy có thể xin phép…”

      Quý Tiết cười cười, “Đúng vậy, nhưng ấy cũng có thể lựa chọn cố gắng hoàn thành công việc ── ấy hoàn toàn tệ đúng ?”

      “Khụ khụ. . .” Chỉ đạo Nhật Bản ho khan hai tiếng, còn nhìn trẻ tuổi trước mặt, bối rối với Hà Nhạc Nhạc câu tiếng Trung, “ sao, cố lên!”

      Bởi vì câu này, Hà Nhạc Nhạc ngây ngô cười suốt đường về nhà.

      Nhìn tươi cười, đôi mắt Quý Tiết phát ra ý cười nồng đậm, vất vả mới nhẫn nại đến khi về nhà, mới hôn sâu cái lên môi .

      “Quý Tiết. . .”

      “Nếu như. . . Mặc kệ như thế nào em cũng muốn thuộc về , như vậy, cứ để cho thuộc về em được ?”

      . . .”

      “Nhạc Nhạc, muốn nhiều lắm. Cũng là thích, em có thể chấp nhận Mục Duy, thêm nữa cũng nhiều? so với cũng em kém phần nào cả, chỉ cần… em chấp nhận.”

      , giống nhau! , . . .Em . . .”

      Nhìn vào trong mắt hề có tình dục, được lời từ chối.

      Đừng. Đừng nhìn như vậy…

      Chiều tối, Mục Duy trở về, vừa vào phòng khách thấy dáng vẻ trầm ngâm của Quý Tiết sô pha, biết rằng chắc lại đạp phải đinh nữa rồi.

      “Cần hỗ trợ gì ?”

      “. . .” Quý Tiết nâng mắt nhìn về phía Mục Duy, “Trả giá là gì?”

      “Cái này…”

      “Cái gì cũng được.”

      Mục Duy dương dương tự đắc mi, cười gật gật đầu, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nhìn Quý Tiết từ xuống dưới. Hoa hoa công tử trước nay nhân gian khó khăn… cuối cùng cũng có chút tính người rồi.

      Trải qua đau khổ tận cùng, hiểu hạnh phúc say lòng người, đời người nếu trải qua hai loại cảm giác này tuyệt đối thể chịu được cuộc sống nhàm chán.

      Mặc dù là thống khổ, cũng cố gắng bắt lấy thả, chỉ cần còn có chút tư vị hạnh phúc buông tha.

      “Nhạc Nhạc. . .” Ôm lấy sau khi hoan ái thở gấp liên tục, Mục Duy như ác ma mê hoặc hỏi. “Nếu như đời này đều muốn ôm em như vậy, em làm thế nào đây?”

      “. . .” Cả đời? Cả đời là bao lâu? “Cho tất cả.”

      Nếu như muốn trái tim của em sao? Mục Duy ra, bởi vì biết đáp án.

      “Vậy Quý Tiết, Nguyễn Lân sao. . .”

      “. . . Vì sao lại nhắc đến bọn họ.”

      “Bởi vì muốn nhìn thấy em tra tấn bản thân mình.”

      “Em, em có.”

      có? Đối mặt bọn họ, em rung động chút nào sao? Chưa từng nghĩ tới việc chấp nhận bọn họ?” Hai tay có ý định trêu chọc tình dục ở người , cúi đầu thầm giống như muốn thức tỉnh dục vọng chôn sâu trong nội tâm của .

      “A. . .”

      Dâm dịch lan tràn từ vách tường mẫn cảm trào ra, cảm giác trống rỗng cực độ ở giữa hai chân tràn khắp toàn thân, khó nhịn được, lần lượt chà xát hai chân thon dài cân xứng nhưng khát vọng ở giữa hai chân cũng giảm bớt được chút nào.

      “Duy. . .”

      Tách hai chân ra, thắt lưng sâu nặng mà vào, làm cho người ta sợ hãi tấc lại thước xâm nhập vào chỗ mất hỗn của , tiểu huyệt mềm mại bị chống đỡ tràn đầy đến cực hạn, cũng thỏa mãn vô cùng.

      “A a. . .”

      “Quý Tiết ở ngay cách vách, nghĩ xem nếu như nghe thấy giọng của em bây giờ làm cái gì. . .”

      , , a. . .”

      Chậm rãi rút ra, côn thịt lớn ma sát tiểu huyệt vừa điên cuồng vừa tê dại, mông buộc chặt, cái miệng nhắn hút hút, hoàn toàn bị khoái cảm của tình dục bắt làm tù binh.

      Đâm vào sâu, nghiền nát cả hoa tâm, đôi môi khêu gợi nặng nề mút lấy nụ hoa trước ngực của , tạo thành làn sóng sung sướng liên tục dâng trào trong thân thể .

      “A a a! Đừng, đừng cắn, , chút a. . .”

      Bên hông nhàng chậm chạp rút cắm, Mục Duy phun ra nhũ hoa đỏ bừng, lấy hai ngón tay nhàng xoa nắn.

      “Ừ. . . A. . .”

      “Thoải mái sao?”

      “. . . ừ.”

      “Vậy làm cho nghe chút, em sung sướng bao nhiêu.” Mục Duy đột nhiên ôm lấy hai chân đặt lên khuỷu tay, phân thân lại đứng thẳng đâm sâu mạnh.

      Tiền diễn đầy đủ làm cho mật huyệt ướt át, cũng làm cho rút cắm mạnh mẽ của tạo thêm sung sướng cho .

      “A a a. . .” Đôi mắt trào ra chút nước mắt cao trào, hai tay đặt lên hai chân của bản thân, phối hợp với động tác rút cắm của .

      Côn thịt cực lớn theo dịch trào ra bốn phía cứng rắn đánh thẳng vào hoa huyệt phía trước, đem lên cao trào, chịu được áp lực mà thét chói tai rên rỉ.

      “Nhạc Nhạc, muốn được ?” Liên tục chà đạp hoa huyệt ướt đẫm của , đôi tay véo lấy da thịt mềm mại co dãn mông , Mục Duy vừa hưởng thụ cảm giác thỏa mãn sung sướng, vừa hỏi.

      “A ừ. . . A a. . . Duy. . .”

      “Muốn ?” ngừng biến hóa góc độ đâm vào lỗ dâm đãng của , nhìn kịch liệt vặn vẹo vòng eo, ngừng hỏi tới.

      “Muốn, muốn. . .”

      “Muốn cái gì?”

      . . . Muốn được . . .”

      “Muốn bao nhiêu?”

      “Hu hu. . .”

      lời trong lòng ra, ở trước mặt , em cần che giấu gì cả…”

      “A a. . . Chậm, chậm chút, a a. . .”

      ra, giải thoát cho em, khiến cho em sung sướng đến điên mất.”

      “Em, em…” , cần! được thừa nhận!

      Hô khóc để đè ép dục vọng tà ác nơi đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc biết bản thân sắp bị bức đến cực hạn rồi.

      “Nhạc Nhạc, đừng sợ. Mỗi người đều là ác ma, ai là thiên sứ cả. Nếu như ngày mai chính là ngày cuối cùng em còn sống, em vẫn kiên trì muốn từ chối bọn họ như cũ sao?”

      “Đừng, đừng ép em. . .”

      “Nghĩ lại dáng vẻ Quý Tiết ở phòng bên cạnh tự an ủi, nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ có em trải qua bao nhiêu thống khổ… nghĩ lại…. em muốn chấp nhận bọn họ sao?”

      “Em ── a a a a. . .” Cuối cùng đáp án bị bao phủ trong tiếng thét chói tai cao trào của , nhưng lại khắc sâu trong đầu .

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 234: thể bù lại

      Thứ 4, ngày 10 tháng 11, mạng nội bộ ở Mâu Tư bị tê liệt. Mới đầu mọi người cứ tưởng là do Internet có vấn đề, chờ đến khi tất cả máy tính ở toàn bộ các lầu đều bị chết máy hoặc tự khởi động lại, các dịch vụ sử dụng mạng bị lỗi liên tục, mọi người mới biết đây là việc rất nghiêm trọng, đều báo cáo với trung tâm internet.

      “Có chuyện gì vậy?” Thân Đồ Mặc cất bút máy, đứng dậy vừa chuyện điện thoại vừa hỏi Lâm Kỳ.

      “Bên chỗ Hứa Công phán đoán, chắc là chúng ta bị tổ chức hacker cường đại xâm nhập rồi.”

      “Kết quả tệ nhất.”

      “Hứa Công : các tư liệu quan trọng của chúng ta đều có phép tính mã hóa tương đối phức tạp, trong thời gian ngắn như thế, chắc cũng đến nổi bị tiết lộ . . .”

      “Chắc là? Hừ. . . Báo cho tất cả các bộ phận, khởi động ngay biện pháp xử lý nguy cơ xảy ra.”

      “Dạ.”

      Văn phòng luật sư Bình Minh, khí quỷ dị.

      “Sư phụ có phải hay . . . bị nghẹn lâu lắm rồi. . .”

      “Làm ơn, đàn ông xem phim heo có gì ngạc nhiên chứ, tôi còn có tuyển tập kinh điển đó, các người coi tôi có nên đem cho sư phụ xem chút?”

      “Đừng để ý cái tên có đầu óc kia! Sư phụ ở bên trong buổi sáng rồi, chẳng lẽ có vụ án lớn nào cần tìm manh mối?”

      “Ừ, có khả năng đó. Hay mình hỏi thử xem có giúp gì được ?”

      “Ặc… Cậu , sắc mặt sư phụ rất giống bị người ta cho đội nón xanh, tôi dám đâu.”

      “Phi phi phi! Còn chưa có sư mẫu, sư phụ có nón xanh đâu!”

      Văn phòng Lê Dĩ Quyền.

      “Còn muốn. . . Tuyệt quá! Thân Đồ tiên sinh, a. . . A a a ── ”

      “Ừ. . . Rất ngứa. . . Bên trong. . . Cắm, cắm tôi. . . Hu. . . Tôi muốn. . .”

      Tóc dài hỗn loạn, đôi mắt mông lung, hai vú no đủ trước ngực theo động tác xoay tròn phóng đãng kịch liệt của ngừng rung động, nhũ nhọn đỉnh đỏ ửng, quả ngực đứng thẳng, ai có thể so sánh được.

      “A. . . thoải mái. . . Tuyệt quá. . .”

      Rên rỉ kiều mị đến tận xương, lời dâm đãng, nam nhân gì đó rốt cuộc cho thân thể của bao nhiêu sung sướng, thần thái mê loạn mặt kia chính là đáp án tốt nhất.

      Khi nghiền nát khi bất động, thỉnh thoảng biến hóa góc độ làm eo vặn vẹo, như hoàn toàn biết mệt mỏi hoàn toàn chìm đắm trong động tác kịch liệt.

      “Rất ngứa. . . Cầu . . .”

      Vui vẻ. . . Vui vẻ. . . Vui vẻ!

      nên sớm phát ! Nên sớm phát !

      L, em sao cả, chỉ là công việc mới bắt đầu nên có chút bận rộn, buổi tối cũng có tinh thần nên lên diễn đàn được.

      Bận rộn… có tinh thần...

      Vui vẻ. . . Nhạc Nhạc!

      Thống khổ, tức giận, áy náy điên cuồng xé rách trái tim của , nghĩ đến hợp đồng bản thân tự tay làm ra lại đem đẩy vào đường cùng, mà bị đám nam nhân chà đạp suốt ba tháng thể thoát khỏi, Lê Dĩ Quyền hận thể đem dao đâm vào trái tim của mình.

      Nhạc Nhạc… xin hãy cho biết, nên làm sao mới có thể bù lại những tổn thương của !

      , bù lại được. . . Cuối cùng cả đời cũng bù lại được. . .

      khuôn mặt tuấn là là tuyệt vọng khôn cùng, giống như thiên sứ đánh xuống địa ngục, chờ đợi tra tấn vô tận.

      “Ừ. . . Đừng, chút. . . Đau. . .” Trong phòng bếp, Hà Nhạc Nhạc cau mày chịu đựng cúc huyệt phía sau bị đùa bỡn.

      “Nơi này làm thường xuyên, đương nhiên đau, chậm rãi quen dần sao nữa.” Mục Duy kề sát thân thể , tay ôm lấy người , tay vói vào giữa hai mông , dùng hai ngón tay nhàng trêu chọc cúc huyệt chặt trất của .

      Quần bò cùng quần lót nhắn bị kéo xuống, lộ ra nửa mông trắng trẻo, ngón tay thô tô của nam nhân vô sỉ chơi đùa cúc huyệt mảnh mai, làm cho cố gắng đè nén rên rỉ, nhưng có cách nào ức chế được phải hừ ra tiếng.

      ràng là cúc huyệt bị đùa bỡn, hoa huyệt giữa hai chân lại rất nhanh ẩm ướt, mật hoa dính dính hơi hơi ngứa.

      “Mục Duy. . . Chờ, chờ ăn cơm xong lại làm, được ?”

      Mục Duy cười khẽ, “Nghe lời em.” Vừa xong còn giúp kéo quần lên mặc vào, hôn vào hai má hồng hào của .

      Hà Nhạc Nhạc nhàng thở ra, nhưng giữa hai chân trống rỗng lại mãnh liệt hơn, sau khi Mục Duy vào phòng bếp, trong lòng giống như có thứ gì đó bị mất .

      Quả nhiên… bản chất của chính là nữ nhân dâm đãng vô sỉ?

      Vì thế mặc dù bị bọn họ đùa giỡn như vậy cũng có cách nào hận bọn họ.

      Vì thế dù đối mặt với dây dưa của bọn họ, có tức giận có bất đắc dĩ nhưng cũng cảm động ngầm đồng ý.

      Vì thế khi gặp nguy hiểm, theo phản xạ nhớ đến bọn họ…

      Đây là… bọn họ sao? Bọn họ?

      A… Rốt cuộc là hạng người như thế nào chứ…

      Cười khổ, Hà Nhạc Nhạc tiếp tục cắt đồ ăn, vết thương tay trái nhìn qua rất kinh khủng, nhưng ra vết thương cũng sao, động tác lớn cũng có vấn đề gì, cho nên với Mục Duy cùng nhau mua đồ ăn về rồi tự làm.

      Phía sau có tiếng bước chân, Hà Nhạc Nhạc cũng quay đầu lại, “Đừng quấy rầy em nữa, nếu cũng có cơm ăn đâu.”

      “. . . Là .” Giọng của Quý Tiết.

      Tay Hà Nhạc Nhạc run lên, may mà có cắt trúng tay. Quý Tiết tới lấy dao tay , tiếp tục công việc cắt đồ ăn của , tự nhiên như bình thường.

      Quý Tiết. . . Hà Nhạc Nhạc dời ánh mắt.

      Thuộc về , muốn thuộc về . Nhịn được liếc trộm cái, dáng vẻ bình tĩnh yên lặng nhìn ra cảm xúc gì cả.

      “Muốn nhìn cứ nhìn thoải mái, biết đẹp trai phải bình thường.” Quý Tiết cầm lấy đao, dáng vẻ đứng đắn thân dao chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của .

      Hà Nhạc Nhạc trợn tròn mắt lát, lúc buồn cười phun ra tiếng.

      Nhìn tươi cười đơn thuần tốt đẹp của , Quý Tiết cũng nhàng cong khóe miệng lên, chân mày dịu dàng.

      Ở phía sau bọn họ, Mục Duy bưng chén rượu lên ngụm uống cạn, đôi mắt hơi hơi mỉm cười chứa đầy vẻ thâm trầm.
      CandyTN, Winter, 阮美何11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :