275. Em chỉ là bé ở nông thôn sao? Diệp Chanh, cùng về đến biệt thự. Trong lòng còn nghĩ đến chuyện QM đúng phát thân phận của mình. tự nhiên là mảy may dám nhắc đến QM trước mặt Mộ Dạ Lê, bởi vì, rốt cuộc QM là người như vậy, cũng phải là người bình thường có thể quen biết, trước hết nhà họ Diệp chắc chắn là có thể quen được. Diệp Chanh trước giờ cũng chỉ là môt đứa bé nông dã, sao có thể quen biết với QM? Mà QM là ai, chắc cũng biết được. muốn bây giờ mọi người biết là hàng giả, lỡ như phát xuyên qua, mang làm thí nghiệm. wechat thêm QM, nhưng ta câu cũng . Người này, tuy gặp qua vài lần, chính là ta vẫn luôn muốn lôi kéo gia nhập tổ chức của mình, người khác có lẽ rất sợ , nhưng mà Diệp Chanh sợ trời, sợ đất thành thói, chuyện với ta cũng có chừng mực, mà may là ta đối với có mấy phần thường thức, cho nên cũng có tức giận. Diệp Chanh nhìn nhìn, quả nhiên là tài khoản mới đăng ký, cũng để ý đến ta nữa, chỉ là chuyện này với Cung Dã. Cung Dã thẳng “ này, người như ta, tâm tư cẩn trọng, khẳng định là phát điều gì đó, bất quá cảm thấy ta cũng cho người khác biết.” “Diệp Chanh “Nếu, người khác biết thân thế của em, ….” Loại chuyện quái dị này, có thể làm người ta cảm thấy đáng sợ hay ? “Cái khác biết, các nước khác bắt em làm nghiên cứu, đặc biệt là nhiều nước có tổ chức thần bí, trong đó có phòng thí nghiệm, em biết rồi đó….” Đúng, hiểu điều đó, khi ở tổ chức, tiếp xúc hơn cái phòng thí nghiệm. mới cần bị xem là giống loài thần bí đem nghiên cứu đâu! ………. Mộ Dạ Lê cầm tư liệu của Diệp Chanh. Chuyện từ đến lớn, đều có đây, nhưng mà đúng là có điểm nào để nghi ngờ. Ánh mắt Mộ Dạ Lê chợt lóe, sâu kín nhìn ra bên ngoài. Tư liệu cũng có thể làm giả. nhất định là giấu diếm điều gì đó, thể cho ai biết, cho nên mới có thể dọn dẹp sạch đến như vậy. Mộ Dạ Lê cảm thấy, nhà họ Diệp coi như đứa bé thôn quê thô lỗ, nhà họ Diệp quá mức hẹp hòi, biết tự lượng sức mình. Bọn họ cũng biết, con của mình, lại kinh người đến như thế. “Nghe , mẹ ấy còn ở nông thôn.” Mộ Dạ Lê . Mộ Bát gật đầu “Đúng vậy, tiên sinh.” “ điều tra chút.” “Dạ” Mẹ ruột Diệp Chanh năm đó, cắt cổ tay tự sát, đổi lấy tương lai cho Diệp Chanh vào nhà họ Diệp, đến nay vẫn ở lại vùng nông thôn, chuyện này rất nhiều người biết. …… Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh còn ở đó chơi di động, với “ đem chuyện của Lâm Vũ Oánh cho nhà họ Lâm rồi.” Diệp Chanh quay đầu đến “Cái gì?” Lâm Vũ Oánh nhất định là muốn Lâm Tư Khuynh biết đến chuyện này . Diệp Chanh tuy rằng chưa từng hỏi qua, nhưng trong lòng luôn có cảm giác này. “Chính là…” “Chuyện này vượt qua mức độ em có thể quản rồi, ấy cho cùng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Lâm, người nhà họ có quyền biết chuyện này.” Diệp Chanh gật đầu, cảm thấy sai. Mộ Dạ Lê dựa vào đó, đôi mắt sáng rực nhìn Diệp Chanh “Thân thủ của em tệ, nhớ , nhà họ Diệp dạy em những thứ này…” “……” Đôi mắt Diệp Chanh chợt lóe. “Cái đó, bọn họ hiểu về em, em học phòng thân chút.” “À, học ở đâu?” là đậu móa. Diệp Chanh thầm xong tồi, còn suy nghĩ dối kiểu nào, liền thấy khuôn mặt chút nhiệt độ của Mộ Dạ Lê đến gần, tuy rằng cũng có hùng hổ dọa người, chỉ là…chỉ là làm người ta có cảm giác thể mở miệng được. thể nào được, mình là xuyên qua đây . Trong tình thế cấp bách, liền nhìn thấy thân thể của đến gần…. Trực tiếp mang chính mình dâng lên…. 276. Hai kẻ mạnh bắt tay nhau. Diệp Chanh lao qua người Mộ Dạ Lê, liền muốn cắn lấy môi . Mộ Dạ Lê có chút sững thờ, theo phản xạ né , đẩy ra “Diệp Chanh, em muốn làm gì?” Diệp Chanh hôn đến môi được, nhưng lại cọ xát vào cổ của . Cánh môi mềm mại kia, cọ qua yết hầu . cơn mềm mại qua, làm cảm thấy thỏa mãn. Con bé này…. ấy có biết bản thân làm gì ?” Diệp Chanh lập tức ngồi lên người , đem đẩy ngã xuống thảm. May mà thảm lông dê là loại tốt nhất, chút bụi bẩn. ngã xuống cũng có chút cảm giác nào, chỉ thấy hai chân kẹp như vậy, ngồi cao nhìn mình. “Em…” còn muốn hỏi, cánh môi Diệp Chanh lần này chính xác sai, dán lên cánh môi . Cảm giác, tùy ý, điên cuồng, mang theo chút ngây ngô, lập tức làm toàn thân căng cứng cả lên. Đáng chết…. Con bé này, là muốn đùa chết mình có phải ? Mộ Dạ Lê nhìn , sao còn có thể nhịn được, trực tiếp đem người đè dưới thân. trận hôn môi, mưa rền gió dữ, cuồng nhiệt, hăng say, làm cả hai đều thở gấp hồng hộc. Diệp Chanh muốn động thêm lần nữa, lại nghe bên ngoài….. “Tiên sinh, tốt rồi, Lâm thiếu gia đến.” Lâm Tư Khuynh đến đúng lúc. Có điều, vừa mới báo cho ta biết, người liền đến đây…. Xem ra Lâm Tư Khuynh đối với em của mình vẫn là rất quan tâm . Diệp Chanh nhanh đẩy Mộ Dạ Lê ra. Nhưng mà, Mộ Bát xông vào, vẫn là nhìn thấy được…. Cảnh nên nhìn này…. Xong rồi, làm phiền tiên sinh với phu nhân, tiên sinh …. Mộ Dạ Lê đen mặt, đứng dậy vuốt lại quần áo, trừng mắt với Mộ Bát cái, mới thẳng ra ngoài. Diệp Chanh đỏ mặt. Nhưng mà, nghĩ đây là kế sách đối phó tạm thời, tự an ủi bản thân đây là mưu kế, đây là mưu kế, sau đó cũng chạy nhanh ra ngoài. Lúc này, Hà Nhã Huệ cũng đến. là nghe Diệp Chanh có tin của Lâm Vũ Oánh, mới vội vàng chạy đến. nghĩ đến , liền thấy Lâm đại thiếu gia đứng cùng chỗ với Mộ Dạ Lê. Hà Nhã Huệ nghĩ đây chính là lần đầu tiên trong đời gặp được nhân vật cao cấp đến vậy. Lại thấy Diệp Chanh, từ bên trong coi ai ra gì mà ra, nhìn thấy Hà Nhã Huệ, liền đến bên cạnh “Hà tỷ, chị đến rồi.” “Đúng rồi, bên này….” “À, báo cho Lâm gia biết, có lẽ đến để bàn chuyện tìm người.” Lâm Tư Khuynh hung hăng liếc Diệp Chanh, bắt tay cùng Mộ Dạ Lê. Hai người gặp mặt, nhưng tri kỷ lâu, cho nên đều là biết đến. “ chắc chắn là QM?” “Đúng vậy.” “Tìm được ấy cũng khó, chỉ là tôi cảm thấy, vẫn là nên báo cho tiếng.” “Cảm ơn , đứa em này quá nghịch ngợm, lại gây phiền tối cho mọi người.” Nhìn hai người ở bên kia chuyện, Hà Nhã Huệ “Hai người họ hợp tác…Xem ra Vũ Oánh có chuyện gì rồi.” Diệp Chanh ra là lo lắng QM làm gì Lâm Vũ Oánh, nhưng mà, Vũ Oánh rất sợ hãi . cũng hy vọng sớm đưa Vũ Oánh về nhanh chút. Diệp Chanh “Cứ để hai người họ bàn chuyện, chúng ta vào trong .” Hai người vào cửa, Hà Nhã Huệ nhìn nơi này, cẩn thận mà vào. Diệp Chanh mở máy tính, lo lắng nhìn trang web, lại với Cung Dã “Bây giờ QM làm cái gì cũng tra ra được sao?” “Tra được, ta là ăn vạ em như vậy, là có ý với em rồi.” “Cút !” , có bốn lần gặp QM. Mỗi lần cũng là rất vội vàng. QM vì chuyện tổ chức của , chắc chắn là làm khó Lâm Vũ Oánh, bằng , ta là người đối nghịch với GT, ta vì chút vui đùa mà vô cớ đắc tội GT đâu.
277. Ngày mai, lập tức theo về nhà. QM thưởng thức là , từ lúc bắt đầu, Diệp Chanh liền biết, chỉ là cùng với ta cho cùng cũng quen thân, cho nên cũng lắm, có phải ta giống như mình nghĩ như vậy hay nữa. Tóm lại, vẫn là muốn nhanh đưa Vũ Oánh về là tốt nhất. “Cung Dã, lát nữa bọn họ đàm phán với QM, nhân cơ hội lẻn vào đó, thầm giúp đỡ bọn em chút!” Cung Dã cười “Được a, chỉ có mỗi Lâm Vũ Oanh, Lâm gia, lại có Mộ Dạ lê, thêm GT, yên tâm, ấy nhất định được cứu ra cách an toàn. ……….. Lâm Vũ Oánh lo lắng nhìn người bên ngoài. Trải qua chuyện ngày hôm qua, hôm nay những người này càng thêm cẩn thận nghiêm ngặt hơn. “ ngày hôm qua đến biết là ai, là mạnh.” “Đúng đó, giết chết nhiều em của chúng ta.” “Canh chừng cho đàng hoàng, QM sai, người này là khó đối phó.” Lâm Vũ Oánh nghĩ, người đến hôm qua, là Diệp Chanh? Giết người …Lại là cái quỷ gì a? Trời ạ, đáng sợ. Lâm Vũ Oánh liền thấy những người này đáng sợ, làm thế nào cũng dám ngồi ở đây mà chờ được. Nhìn thẳng ra bên ngoài, thấy họ nhìn mình, liền lén lút chạy trốn ra ngoài. “QM, xong rồi, người chạy trốn, ….” QM có trước đó, được là bị thương, vậy phải làm sao bây giờ? QM nhìn chằm chằm máy tính của mình. Lẩm bẩm, “Ha ha, chỉ là đứa , để nhiều người đuổi bắt như vậy, Diệp Chanh lại tự mình đến, Diệp Chanh cũng là, gặp ta lần là chết sao?” lẩm bẩm xong rồi “Bỏ , để ấy .” Nghĩ nghĩ lại lầm bầm tiếp “Trông chừng chút, đừng để bị lạc.” “……” Thường QM nhà bọn họ có vài tính lạ như vậy, người nào vào tay , nhiểu nhất chỉ có thể để lại nửa cái mạng. Bây giờ, QM nhà bọn họ vậy mà muốn bọn họ trông chừng bé chạy trốn ra ngoài. phải là đem người bắt về mà là bảo vệ an toàn cho ? …… Lâm Vũ Oánh mãi, liền nhìn phía sau dường như có người theo mình. đâu biết được, địa hình nơi này phức tạp, bọn họ lo lắng chạy trốn bị ngã, lại nghe theo lời của QM cho nên họ mới ở gần hơn chút. Nhìn Lâm Vũ Oánh xiêu vẹo xuống, đám người họ là lo lắng a. “Đáng chết, con nhà tao còn chưa được tao quan tâm như vậy.” “Đúng vậy, ngay cả mẹ già của tao, tao còn chưa lo lắng nhiều đến thế này đâu.” Khó khăn lắm mới nhìn thấy xuống được, lúc này bọn họ thở phào nhõm. Nhưng mà, Lâm Vũ Oánh vừa mới xuống, vướng cái chân cái…. “A……” “ xong.” “ hay rồi……” Đám người bị dọa muốn chạy nhanh đến, lại thấy ngay lúc này. người đàn ông lao đến, trực tiếp đến trước mặt , ôm lấy . Lâm Vũ Oánh che ngực mình, ngẩng đâu lên, liền nhìn thấy được người đàn ông trước mắt. “ hai….” Lần này, so với bị dọa sợ khi bị té lăn xuống còn gấp hơn mấy lần “Em….” Lâm Tư Khuynh nhanh đem người kéo đến “Để nhìn, bị ngã ở đâu, sao em lại chạy ra ngoài.” “Em…Em thừa dịp bọn họ chú ý, lén chạy .” Lâm Vũ Oánh nhìn phía sau, người theo khi nãy biến mất, lúc này mới nhàng thở ra. Lâm Tư Khuynh khựng người. Nơi này, còn có thể nhân lúc người chú ý mà chạy ra ngoài được? Chỉ là, cũng có ai đuổi theo, mang trước, nhanh chóng rời khỏi chỗ này. ……. Bệnh viện. Lâm Vũ Oánh vừa tỉnh lại, liền bị Lâm Tư Khuynh trực tiếp đè xuống. “ hai….” kinh hoảng nhìn . Lâm Tư Khuynh “Ngày mai theo về nhà.” “Cái gì?” 278. Diệp Tử lại bị đả kích chịu nổi. Lâm Vũ Oánh sống chết đồng ý “Em muốn, em muốn….” “ muốn cũng được, chuyện nguy hiểm như thế này, ngay cả cha mẹ cũng tuyệt đối cho phép, theo về .” Lâm Vũ Oánh sắp khóc rồi. Nhưng mà Lâm Tư Khuynh vẫn cứ trực tiếp ôm người mang ra ngoài. Lâm Vũ Oánh ra ngoài rồi, mới nhớ đến gửi cho Diệp Chanh tin nhắn. , bị hai mang về nhà. Người nuôi này, thậy là rất bá đạo so với những người trai khác, Lâm Vũ Oánh trong lòng tức giận, mà lại gấp nhưng cũng dám hó hé. …… Diệp Chanh nhìn tin nhắn, với Mộ Dạ Lê “ ấy bị đưa về rồi…” Mộ Dạ Lê nhìn nhìn vợ nhà mình cứ thích xen vào chuyện người khác “ ấy vốn dĩ là người của Lâm gia, bây giờ có nguy hiểm, trai ấy muốn đưa ấy về, chúng ta có thể làm gì bây giờ?” Diệp Chanh cảm thấy chuyện này mình cũng có trách nhiệm, đứng đó suy nghĩ, nhưng mà lúc này đúng là còn cách nào khác “Khi về nước, lại suy nghĩ kỹ.” ….. Lúc này, poster tuyên truyền của Diệp Chanh cũng được chính thức đưa ra. Bởi vì là nữ chủ là bình hoa, cho nên poster chụp vô cùng đẹp. Lưu An khi nhìn thấy poster, liền vô cùng tự hào, gật gù với Steven “Thế nào?” Steven liên tục tán thưởng “Tôi còn chưa từng thấy poster phim nào lại đẹp như cái này a.” “Tất nhiên, là người tôi nhìn trúng đó.” “Đúng vậy, ánh mắt luôn luôn tôi.” Steven cười . Trong nước…. Diệp Tử với Lâm Thư “Mấy ngày nay, bên Hollywood có tin tức, tôi thế nào cũng nhìn thấy bình luận gì về Diệp Chanh.” “ biết có phải là Diệp Chanh quá mất mặt hay , công ty bọn họ liền cắt phần bình luận, bây giờ bên ngoài còn có chút tiếng gió.” “Ha ha ha.” Diệp Tử cười ha hả “Đó rốt cuộc là rất là mất mặt .” Lâm Thư “Mặt mũi bị ném ở nước Mỹ rồi, còn dám về đâu, có phải là xấu hổ quay về hay .” Lúc này, Lâm Thư lướt weibo, đó đăng tải đợt quảng bá đầu tiên của ‘Lưu Thương’ “Ai nha, video tuyên truyền phát rồi này.” Cái Lâm Thư nghĩ chính là, có lẽ có Diệp Chanh.” Nhưng mà khi mở ra, đập vào mắt ….. Trong video Diệp Chanh tóc dài thướt tha, đẹp chút bụi trần…. Lâm Thư hét tiếng… Xem đến bình luận, từng cái lại từng cái là khen ngợi. Trong video tuyên truyền này, Diệp Chanh trong tưởng tượng của họ, giống nữ thần tiên. Diệp Tử ở bên cạnh “Hét cái gì, Diệp Chanh quá dọa người sao?” “Cái đó…. Đừng xem, có gì đẹp.” lâm Thư là lo lắng, Diệp Tử nhìn thấy nổi điên. Nhưng mà Diệp Tử mở điện thoại mình ra, lướt vòng. cười mở video ra, nhưng mà khi xem đến nội dung, sắc mặt liền cứng đờ lại. Đây là cái gì? Diệp Chanh ở bên đó mất mặt như vậy, thế mà công ty CLIN vẫn còn quay video cho ta? Hơn nữa, xem những bình luận bên dưới, cái sau so cái trước đều khen ngợi, Diệp Tử giận kìm được. “Rốt cuộc Lưu Thuyên làm chuyện thế nào để như bây giờ?” ném di động , sắc mặt căng cứng. Lâm Thư đứng bên lau mồ hôi hột “ biết nữa, nếu để liên lạc hỏi thử rốt cuộc là chuyện gì.”
279. Em còn giải thích với chuyện lúc bị đánh sao đánh lại? Diệp Tử phẫn hận nhìn, gọi điện thoại cho Lưu Thuyên. Lưu Thuyên bên kia đều sớm sứt đầu mẻ trán, lười để ý đến Diệp Tử, cầm điện thoại thẳng “Diệp Tử, là tốt với tôi hay là hại tôi vậy, phải là căn bản Diệp Chanh chưa từng xuất ngoại lần nào, ở Hollywood cũng quen biết ai.” Diệp Tử sửng sốt “Em đều là a.” “A, phải là hại tôi sao, ta bên này quen biết còn nhiều nữa là, lão đại ngành đầu tư dầu mỏ CLIN vẫn là cung kính đối với ta, tư liệu cho tôi, có cái nào đúng.” “…..” Diệp Tử còn muốn hỏi thêm Lưu Thuyên tức giận thẳng tay tắt máy. Diệp Tử nghĩ ra, Diệp Chanh sao có thể quen biết người bên kia được. từ nhìn Diệp Chanh lớn lên, cái đồ quê mùa Diệp Chanh này như thế nào, còn biết ràng sao? Nhưng là…. Đương nhiên, Diệp Chanh bây giờ, thay đổi quá nhiều, làm cũng có chút biết đâu là đúng. Chẳng lẽ Diệp Chanh lúc trước đều là giả vờ? Chỉ là có giống. Diệp Tử trong nhất thời, cũng có chút mê mang… ….. Diệp Chanh bên này quay lấy cảnh cũng lệch thời gian, vì thế mọi người bắt đầu họp bàn vấn đề về nước. Mộ Dạ Lê bên đó, cũng điều tra thân thế của Diệp Chanh như trước, có điều đến giờ cùng tra ra được dấu vết gì. Buổi chiều, Mộ Dạ Lê ngồi ở quán cà phê, liếc mắt nhìn vợ mình. Diệp Chanh thấy cứ im lặng mà nhìn chăm chăm mình, nhất thời bị nóng mặt. Hà Nhã Huệ theo cùng, lại làm ra vẻ mình cái gì cũng biết, ở kia như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ cảm thấy Mộ Dạ Lê coi ai ra gì, đùa bỡn Diệp Chanh, muốn tông cửa chạy ra. Diệp Chanh cuối cùng chịu nổi, nhìn Mộ Dạ Lê “ nhìn chằm chằm em làm cái gì?” “Có sao?” “Đương nhiên là có!” “Sao biết.” “ chính là nhìm chăm chăm người ta!” “Có lẽ đôi mắt con người luôn thích ngắm nhìn cái đẹp, cho nên mới nhìn em , thấy.” “……” Đây là lời âu yếm sao? Diệp Nịnh mặt đỏ. Hà Nhã Huệ chịu nổi “Diệp Chanh à, Mộ tổng, tôi còn có việc, ra ngoài trước.” là đến uống cà phê bàn chuyện về nước, sao bây giờ lại biết thành màn ngược cẩu đa dạng này chứ? Mộ Dạ Lê thấy Hà Nhã Huệ rồi, mới nhìn Diệp Chanh :”Em còn với , em học đánh nhau với ai.” “…..” phải vài ngày rồi sao, sao còn nhớ tới chứ. “Em…. Em cái đó, phải là khi còn em thường xuyên bị đánh cho nên mới cố ý….” “Được rồi, hỏi em, trước đây em chính là rất nhát gan, chuyện bị đánh thường xuyên là , chỉ là trước giờ đều đánh trả lại, bao gồm cả chuyện sau khi em học, cũng là như vậy.” Theo kết quả điều tra, là từ nông thôn đến thành thị, tuy rằng là con riêng của nhà họ Diệp, nhưng thân phận lại được người ngoài biết đến, tất cả mọi người đều rất thích Diệp Tử, còn đối với là dùng để trêu đùa đủ cách. Nghĩ chuyện như vậy xẩy ra người Diệp Chanh, trong lòng Mộ Dạ Lê liền có hồi thoải mái, chỉ là càng thấy kỳ quái, khi đó vì sao Diệp Chanh lại phản kháng. Nếu khi đó thân thủ giống như nay, đều giống như trong báo cáo điều tra viết, bị mấy tên côn đồ trong trường lôi lên sân thượng đánh, kéo vào WC đánh, bị lập, bị nhục nhã. Diệp Chanh hết đường chối cái, ở đó “Cái đó… Khi đó còn , hiểu, dù sao trải qua những chuyện đó, em mới hiểu ra, được sao, a, được rồi, em chuẩn bị sắp xếp đồ về nước.” Diệp Chanh vội vã đứng lên, trong lòng tự biết mình giải thích loạn tung lên, chỉ là…. Dù sao cũng có điều tra ra được cái gì khác, là Diệp Chanh, máu là Diệp Chanh, thân thể cũng là của Diệp Chanh. Giống như người khác, thể nào nghĩ được, có chuyện linh hồn xuyên qua. 280. Cầu người phải có dáng vẻ cầu người a. Đoàn phim của Diệp Chanh thu xếp liền về nước. Lưu Thuyên bởi vì tức giận, căn bản là theo chân họ lên cùng máy bay mà tự mình trước. Lần này Mộ Dạ Lê cũng theo làm loạn, biết đâu. Về nước Z. Vừa xuống máy bay, Diệp Chanh liền nhìn thấy nhóm người đứng bên ngoài giơ cao bảng hiệu. “Thiên tiên, hoan nghênh về nhà.” Diệp Chanh ngạc nhiên nhìn Hà Nhã Huệ. Hà Nhã Huệ “Fans tự nhiên đến đón, có là là biết hành trình của đoàn phim nên cố ý đến đây.” Lập tức, người của Thiên đều tràng lên, làm chờ người đoàn phim đều hoảng sợ. Có người liền với Lưu An “Diệp Chanh này cũng kỳ lạ, người còn chưa nổi tiếng bao nhiêu, fans ngầm lại nhiều đến như vậy.” Lưu An cũng rất là tò mò, trong vòng này lâu như vậy, nhưng ra lại thấy rất ít nghệ sĩ nào như Diệp Chanh, người còn chưa nóng, mà fans nóng trước rồi. Thiên đoàn này, càng ngày càng phát triển, nhân số càng lúc càng nhiều, tabao nóng hổi… Giống như chợ bán thức ăn, chỉ cần tùy tiện phát cái tin, chỉ cần là liên quan quan đến Diệp Chanh, số người chạy đến nhiều vô số. Cuồng nhiệt như vậy, làm Hà Nhã Huệ có chút ngốc. Chính vì do thiên đoàn phát triển như vậy làm người ngoài ghen ghét, ai có thể kháng cự. Lưu An cũng chỉ là cười cười, đối với chuyện này, cũng có gì để . Xem ra bé này có tiềm lực vô hạn, mình còn cái gì cho tốt chứ. Diệp Chanh chào hỏi mọi người. “Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi.” Fans nghe được giọng của thiên tiên nhà mình, trong lúc nhất thời càng thêm cuồng nhiệt “Chúng tôi vất vả, Tiên nhi ngồi máy bay, bay tới bay lui mới vất vả.” “……” Diệp Nịnh tiếp tục mỉm cười, bị vây quanh ra ngoài, làm những người khác trong đoàn phim hâm mộ thôi. làm nghệ sĩ nhiều năm như vậy, đều có fan, vậy mà Diệp Chanh …. Diệp Chanh rất nhanh về đến nhà, lại thấy Mộ Dạ Lệ về sớm hơn. Diệp Chanh ném đồ xuống, chuẩn bị Lâm gia thăm Vũ Oánh chút, nghĩ đến Mộ Dạ Lê ra mặt có lẽ càng tốt hơn, ỏng ẹo lết đến phòng sách của . “Mộ Đại Đại, làm gì đó?” Đến phòng sách, cũng có người làm ngăn cản, biết tiên sinh nhà mình có giận phu nhân, bọn họ đối với phu nhân đều là dùng thái độ khác đối đãi, cơ bản chính là…. Tiên sinh bất luận phân phó việc gì, đều trừ phu nhân ra, giống như cái này, được cho bất cứ ai vào phòng sách. Quả nhiên, phu nhân vào, tiên sinh nhà họ cũng hề nổi nóng. nhướn mắt nhìn Diệp Chanh như vậy. Con bé này, khó mà chịu hạ mình như vậy nha. Thái độ này… Là cầu cạnh mình? Ha ha, hiếm có nha… Mộ Dạ Lê tự nhiên cũng bỏ qua cơ hội này, dựa người ở đó, “Em muốn làm gì?” “Cái đó….” “ trước, có việc cầu cạnh, thái độ phải đàng hoàng chút.” “……” Đàn ông gì chứ, còn có chút khí khái đàn ông. Có điều Diệp Chanh cũng có cách nào khác, tự với mình, bỏ , tại là nhờ vả người ta, ở dưới mái hiên người khác, thể cúi đầu. “Mộ Đại Đại, mình thần võ, tuấn tiêu sái, muôn người đổ xô ra đường…Đòi đánh, đòi giết….” Mộ Dạ Lê vừa nghe, con bé này, ngữ văn trả thầy trả rồi . “Được rồi, dừng lại, bằng dùng hành động trực tiếp .” Mộ Dạ Lê ôm thân thể kéo đến bên người, để ngồi trong lòng mình “ , em muốn làm gì?” “ Lâm gia……” Mộ Dạ Lê cười, “Được, trước thu phí sử dụng .” rồi, Mộ Dạ Lê đè xuống, trực tiếp ở bàn làm việc, đem thân thể đè ép thân thể .
281. Về sau nhất định bảo vệ em tốt. Diệp Chanh bị đè chặt, chỉ cảm thấy đồ vật bàn bị quét rơi đầy đất. “Mộ Dạ Lê, làm gì đó, đồ đều rơi hết rồi!” “Rơi cái gì?” “!!!” “ có, còn ở đây, em tin sờ thử. ám chỉ thứ đồ vật khác, nắm tay lôi kéo chạm vào. Diệp Chanh lập tức nóng mặt “Em có cái này.” “Là cái gì?” cười nhìn , cảm thấy đè bên dưới thú vị. Vẻ mặt Diệp Chanh như đưa đám. sai rồi, nên chạy đến đây cầu giúp đỡ của , lợi tức cũng quá đắt đỏ. Mộ Dạ Lê, trong lòng nghĩ cũng hiểu, vì cái gì mà khi đó Diệp Chanh lại bị khi dễ như vậy, mà người khác lại biết. Nhưng mà, càng nghĩ càng thấy tức giận. Diệp Tử khi đó làm gì? ta làm tốt trách nhiệm của người chị sao? Bây giờ xem ra, cũng có. Nghĩ đến như vậy, Mộ Dạ Lê bóp chặt tay thành đấm, lúc này chỉ nghĩ đến chuyện lấy lại công bằng cho Diệp Chanh, cũng càng muốn bảo vệ Diệp Chanh tốt hơn nữa, để sau này bị bất cứ người nào khi dễ. Diệp Chanh chỉ cảm thấy nặng tay hơn, ôm chặt thân thể mình, làm nhúc nhích được. “Này, này, làm gì á, còn buông tay em ra….” biết được mình làm đau tay Diệp Chanh, liền có phản ứng lại. Nhanh buông ta ra, nhìn người , liền thấy khối xanh tím, khỏi tự trách, đem ôm lên “Được rồi, quay lại chuyện lời lãi nào, em em muốn làm gì trước?” Diệp Chanh bị ôm ra ngoài, sau đó người làm liền nhanh chạy vào bên trong dọn dẹp. Nhìn đồ vật rơi đầy đất, cho nhau ánh mắt ái muội. Tiên sinh với phu nhân …. là càng ngày tình cảm càng mãnh liệt nha. Nếu Mộ Dạ Lê biết được suy nghĩ của họ như vậy, nhất định là khóc ròng. Mỗi lần đều thành nha… Bởi vì Diệp Chanh ràng là kháng cự, sao có thể tùy tiện xuống tay? Diệp Chanh với rằng muốn Lâm gia. “ Lâm gia có lẽ có chút nguy hiểm, nhà họ thích có người làm phiền, hơn nữa, Lâm Tư Khuynh biết em gặp Lâm Vũ Oánh, khẳng định là người phản đối đầu tiên, cho em vào.” “Vậy em phải làm sao?” “ để người dụ ta ra ngoài.” Mộ Dạ Lê . Rất nhanh, Mộ Dạ Lê gọi điện thoại cho Giang Úc Bạch. Giang Úc Bạch ở đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi “Cậu muốn tổ chức buổi đấu giá? Định đưa cái gì ra?” “Tôi có thể đưa khu căn hộ bên sông kia ra đấu giá.” “Oa, nơi tốt như vậy, cậu bán lại cho tớ .” “, Lâm gia vẫn luôn có hứng thú nơi đó, cậu chịu phần đưa Lâm Tư Khuynh cùng em ta đến là được.” “A… phải chứ, cậu lại để Lâm gia có lợi, cậu khi nào lại có hứng thú với người con nuôi kia của Lâm gia vậy?” ra trong giới điều biết chuyện Lâm Tư Khuynh là con nuôi của Lâm gia, năm đó họ cũng công khai. Mộ Dạ Lê “Lâm Vũ Oánh làm trợ lý cho Diệp Chanh.” “……” đến cùng vẫn là vì Diệp Chanh sao? Giang Úc Bạch mang dáng vẻ thở dài, gửi tin trong vòng bạn bè “Mộ Dạ lê giận dữ vì hồng nhan, bộ dáng là đáng sợ.” Bên dưới bình luận ít. Cố Hành Chi hỏi “Mộ Dạ Lê vì ai? Diệp Tử?” Âu Dương “ là chuyện cũ.” Tôn Bỉnh Hiền “ phải chứ, người mới à?” Càng có ít người qua đường tò mò sôi nổi cả lên “Ai ai ai, ai lại tốt số đến như vậy?” …… Mộ Dạ Lê sáng sớm lôi Diệp Chanh dậy “, chúng ta tham gia buổi đấu giá.” “Đấu giá? muốn .” “Sao, em muốn gặp Lâm Vũ Oánh?” Diệp Chanh lập tức xoay người, chạy nhanh thay quần áo. Mộ Dạ lê cạn lời nghĩ, lúc nhắc đến mình, cũng có thể quả quyết như vậy ? là…. 282. Quan hệ của Diệp Chanh và Mộ Dạ Lê chẳng lẽ ngày càng tốt hơn sao? Bên kia. Diệp Tử thấy Tôn Bỉnh Hiền trong vòng bạn bè, Mộ Dạ Lê vì hồng nhan giận dữ đáng sợ, lập tức có chút kinh ngạc. Mấy người bạn kia của Mộ Dạ Lê, Diệp Tử cũng có mỗi wechat của Tôn Bỉnh Hiền, cho nên vì thế Diệp Tử cũng dùng rất nhiều tâm tư để giữ gìn, chỉ hi vọng người bạn duy nhất này, ít nhiều có thể đứng về phía mình chút. Nhìn thấy cái này, lại thấy số người hỏi “Là Diệp Tử à?” Cũng giống như bạn bè của , Diệp Tử dù gì cũng là đệ nhất danh viện, bạn bè trong giới cũng ít. Người bên dưới liền “ phải là Diệp Tử chứ?’ Trong lòng Diệp Chanh lập tức đầy chờ mong, chẳng lẽ Mộ Dạ Lê tạo điều bất ngờ cho mình? Nhưng mà, bên dưới lập tức có người đáp lại “ phải là Diệp Tử, nghe là phu nhân của ta, người vợ mới cưới chưa bao giờ lộ diện ấy.” “A, ta cưng chiều vợ mình như vậy, tôi còn tưởng Diệp Tử á, chậc chậc.” Phu nhân …. Diệp Chanh? Trái tim Diệp Tử nặng trịch, nắm tóc nghĩ, Mộ Dạ Lê làm cho Diệp Chanh cái gì, vì sao biết? Chính bởi vì chuyện lần trước, Diệp Tử dám ra ngoài lộn xộn, mấy này đều ngoan ngoãn nhốt mình trong nhà, bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Mộ Dạ Lê cùng Diệp Tử …. Diệp Tử cảm thấy, bọn họ dường như càng ngày càng gần, điều này làm cho trong lòng lo lắng ngừng. Nhưng mà, bây giờ có thể làm gì? …… Diệp Chanh thân trang phục lộng lẫy, theo Mộ Dạ Lê đến hội trường đấu giá. Mà bên kia, Lâm Vũ Oánh cũng theo trai nhà mình, thong thả vào trong. Lâm Tư Khuynh trong chừng Lâm Vũ Oánh vô cùng chặt chẽ, bước cũng cho rời . Lâm Vũ Oánh năm lần bảy lượt dám qua mặt, mà người trong nhà, đều sợ Lâm Tư Khuynh, ai nghe . Lúc này, Lâm Tư Khuynh ra cũng hoàn toàn nghĩ là đến, Lâm Vũ Oánh hiểu chuyện đời, được bảo vệ quá mức chặt chẽ, bởi vậ làm việc theo cảm tính, hiểu việc đối nhân xử thế, trong nhà cũng có người với Lâm Tư Khuynh, để Vũ Oánh ra ngoài va chạm có gì là tốt, chỉ là Lâm Vũ Oánh được. Sau khi để Lâm Vũ Oánh rời khỏi nhà, ra cũng là vì cùng Lâm Tư Khuynh ồn ào trận lớn. Người làm chỉ biết là, Lâm Vũ Oánh hoàn toàn chọc giận Lâm Tư Khuynh, lý do là gì lại biết. Chỉ có mình Lâm Vũ Oánh biết, ngày nọ… Ngày đó gào to trước mặt Lâm Tư Khuynh “ cho mình là trai tôi hả, liền khua tay múa chân với tôi, căn bản phải là ruột của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi?” Lâm Tư Khuynh tức giận, ném đồ trong phòng, cũng đem Lâm Vũ Oánh đuổi ra ngoài. Người làm đều biết, mấy ngày nay Lâm Tư Khuynh vui, hai em cũng ồn ào suốt mấy tháng, Lâm Tư Khuynh mới đột ngột đưa Lâm Vũ Oánh trở về, nhưng nhìn dáng vẻ hai người, người làm cùng người trong nhà đều hiểu rỏ, hai người họ chưa làm lành với nhau. Lúc này, Lâm Vũ Oánh mặc bộ váy liền thân, đứng ở phía sau, trầm mặc ít , lúc trước có hứng thú đến đây, chỉ là khi Giang Úc Bạch gửi thiệp cho Lâm gia, rằng hy vọng em Lâm gia đều đến, là Lâm gia rất muốn có được khu trang viên này, liền cho Lâm Tư Khuynh nhất định phải đưa Lâm Vũ Oánh theo, nghĩ là hai người cùng , quan hệ dịu bớt lại. Lâm Vũ Oánh tới lui, để người làm đỡ mình chút, lại ngờ, người làm cẩn thận, Lâm Vũ Oánh suýt nữa là té ngã. Lâm Tư Khuynh quay đầu lại, thẳng tay đánh người làm kia cái “Làm việc kiểu gì đó.” Người làm cùng Lâm Vũ Oánh đều hoảng sợ. “ làm gì mà hung dữ như vậy.” Lâm Vũ Oánh ngẩng đầu lên , nhìn chút, Diệp Chanh đến.
283 Để tổ chức tra, lần là ra hết. Lâm Tư Khuynh tức muốn chết, mình hung dữ? Người làm câu cũng dám , chỉ có thể co quắp núp phái sau, hai em này, gây nhau liên lụy rất rộng. Hơn nữa, thiếu gia đúng là có chút đáng sợ. Tất cả mọi người đều sợ thiếu gia. Cũng đều cảm thấy, thiếu gia đối với tiểu thư rất tốt, chỉ là quá nghiêm khắc. Tự nhiên, tiểu thư đơn thuần như vậy, nếu nghiêm khắc, chỉ sợ phải là bộ dáng đơn thuần như hôm nay. Bây giờ đó, trong cái giới lẩn quẩn này, quá đen tối, những cái gọi là danh viện kia, rất đáng sợ. Nơi nào có được như tiểu thư nhà họ, đơn thuần lại đáng như vậy Lâm Tư Khuynh nghe được tiếng Lâm Vũ Oánh vui sướng gọi Diệp Chanh, liếc mắt nhìn qua, liền thấy Diệp Chanh thẳng đến đây. thân nhanh nhẹn, khí thế tràn đầy. Căn bản phải dáng vẻ diễn viên bình thường nên có. Lâm Tư Khuynh nhìn , trực tiếp giữ Lâm Vũ Oánh lại. Lâm Vũ Oánh tức giận quay đầu lại trừng Lâm Tư Khuynh. Diệp Chanh cười cười, bắn cho Lâm Vũ Oánh ánh mắt yên tâm, mói với Lâm Tư Khuynh “Lâm tiên sinh, tôi có thể mấy câu với chứ?” Lâm Tư Khuynh “Tôi rất cảm ơn hỗ trợ cứu Vũ Oánh, nhưng mà tôi nghĩ chuyện cùng .” Diệp Chanh tiếp tục duy trì nụ cười “Như vậy, tôi nghĩ muốn cho Lâm tiên sinh xem thứ.” “Cái gì?” Lâm Tư Khuynh hề có chút nào là khẩn trương, cũng hoàn toàn cảm thấy Diệp Chanh cũng cho mình xem món đồ gì có ích cả. Tuy rằng này rất nguy hiểm, nhưng là Lâm Tư Khuynh hoàn toàn cảm thấy được uy hiếp điều gì. Diệp Chanh “ đến đây xem, hối hận đâu.” “ cần quanh co với tôi.” Diệp Chanh đến gần vài bước. Lâm Vũ Oánh có chút lo lắng nhìn Diệp Chanh, nghĩ muốn với , trai là đáng sợ, cần ở mình với . Lại nghĩ, Diệp Chanh thẳng đến gần . biết Diệp Chanh cho xem cái gì, Lâm Vũ Oánh nhìn thấy, sắc mặt Lâm Tư Khuynh thay đổi nhanh chóng. Diệp Chanh lại lui về phía sau “Thế nào, được ?” Lâm Tư Khuynh nhìn Diệp Chanh chằm chằm, cuối cũng, vẫn là xua xua tay, để cho người phía sau trông chừng Lâm Vũ Oánh, còn mình đến bên cạnh Diệp Chanh, Lâm Tư Khuynh nhìn “ muốn làm gì?” Diệp Chanh tắt màn hình điện thoại, phóng khoáng ném sang cho . di động chỉ có tư liệu, đó viết, chính là tìm được ba mẹ ruột của Lâm Tư Khuynh, giờ ở địa phương xa xôi. Lâm Tư Khuynh hiển nghiên cũng biết đến, nhưng mà còn công bố ra ngoài, cho nên Lâm gia cùng người ngoài, cũng ai biết đến. Diệp Chanh nhờ Cung Dã tra chút, rất nhanh tra ra. Người ngoài sao biết được cách thức điều tra của tổ chức bọn họ. Diệp Chanh “Tôi muốn Lâm Vũ Oánh trở về, hy vọng về sau có thể cho ấy tự do, ấy muốn về, cũng đừng ép ấy về, tôi cũng có thể cam đoan với về an toàn của ấy, có tôi ở đây, ấy chịu bất cứ tổn thương nào.” Thấy sắc mặt Lâm Tư Khuynh ảm đạm, Diêp Chanh nhìn thoáng qua di động kia “Tôi có thể tra được cái này, cũng nên biết, tôi có năng lực, tự nhiên tôi rất có tự tin bảo vệ Lâm Vũ Oánh. Lâm Tư Khuynh cắn răng. này, .... Càng làm người đoán ra. Chính là, khi nãy còn mang vẻ khinh thường, hoài nghi, lúc này bởi vì thấy được tư liệu đó, lập tức biến thành cảnh giác. này, so với tưởng tượng của mình, nguy hiểm đáng sợ hơn rất nhiều. “Được, nhưng mà, nếu Vũ Oánh chịu bất cứ thương tổn nào, tôi cũng bỏ qua cho đâu.” “Yên tâm.” Diệp Nịnh hơi hơi mỉm cười. 284. Em biết Mộ Dạ Lê vì em mà làm gì sao? Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh bên kia. Giang Úc Bạch “Đừng nhìn, nhìn nữa đôi mắt rớt ra ngoài đấy.” , Giang Úc Bạch, đưa tay che hờ phía trước mắt lại. Mộ Dạ Lê nhíu mày, đẩy tay cậu ra, giống như là ghét bỏ. “Này này này, ngay cả nhìn cái cũng được à.” Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh trở lại, trực tiếp đứng dậy, coi như thấy Giang Úc Bạch, lập tức về phía Diệp Chanh. Lập tức, đường người gặp Mộ Dạ Lê, muốn đến gần cuống cả lên. Nhưng mà Mộ Dạ Lê lại chưa từng đặt người vào mắt, coi như thấy ai, đến bên người Diệp Chanh. Phía sau, Giang Úc Bạch chậc lưỡi hai tiếng, Diệp Chanh ở đây, mấy nàng mặt hoa mặt phấn còn nghĩ muốn Mộ Dạ Lê để mắt chú ý? có khả năng. Mộ Dạ Lê “Xong rồi?” Diệp Chanh gật đầu “Đó là đương nhiên, thấy là ai ra tay à?” Mộ Dạ Lê nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của , hừ hừ hai cái. Phía sau, Giang Úc Bạch giả vờ nôn mửa. Nhìn thấy Mộ Dạ Lê là khinh bỉ, chứ ra là vô cùng tự hào đấy. Giống như vợ nhà có bao nhiêu là trâu bò . Mộ Dạ Lê nắm tay lôi thẳng ra ngoài “ thôi, tìm chỗ yên tĩnh chút.” Người ở đây quá nhiều, Mộ Dạ Lê cảm thấy phiền chết được. Diệp Chanh nhìn nhìn, tất cả người xung quanh đều nhìn chăm chăm Mộ Dạ Lê, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống . Mình bị liên quan trở thành tiêu điểm. Quả nhiên, uy lực của nam thần quốc dân phải hạng vừa. Thấy đúng là quá phiền người mà. “Từ từ, em với .” Diệp Chanh đuổi kịp Mộ Dạ Lê cũng cảm thấy, ở nơi yên tĩnh thoải mái hơn. nghĩ, Mộ Dạ Lê từ bị người chú ý như vậy.... là rất phiền a. Cuối cùng theo như cách của nhị sư huynh, từ ta WC cũng có thể giật tít được. Chậc chậc.... Diệp Chanh cứ như vậy cùng Mộ Dạ Lê biến mất ở đại sảnh. Lại nghĩ, như vậy ra càng làm cho người ta mơ màng. Mọi người đều hâm mộ bàn tán “Hai người họ cùng nhau nha.” “Bọn họ có quan hệ gì nha.” “ là hâm mộ a, đây là làm gì thế nhỉ? Hahaha “ Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê cùng nhau giải quyết chuyện qua, dường như cũng gần nhau thêm chút. Diệp Chanh chằm chằm nhìn Mộ Dạ Lê rời. ra, có thể nhìn gần như vậy, đúng là cảm thấy rất có sức hấp dẫn. Chỉ tiếc…… Bộ dạng tốt như vậy, thế mà lại thích Diệp Tử nha. Diệp Chanh thở dài. Mộ Dạ Lê chú ý thấy hỏi “Nghĩ cái gì đó?” Diệp Chanh hoảng sợ, nghĩ đến vừa rồi mình còn cảm thấy tiếc, nhanh chóng chột dạ gãi đầu “ có gì, có gì.” Vậy mà còn thấy đáng tiếc, là bị điên rồi sao? Quả nhiên gần gũi quá sinh ra ảo tưởng? nhanh lắc đầu “A, em Wc trước.” Vừa ra cửa, liền đụng phải Giang Úc Bạch. “Này, em vội vã chạy ra ngoài làm gì đó?” “ có gì có gì, cùng ấy ở bên trong, là rất rất rất bị áp lực.” Diệp Chanh khoa trương . Giang Úc Bạch cười ha ha “Người ta tốt với em như vậy, có cái gì mà áp lực hả, em biết, mấy bên ngoài thấy hai người vào, đều muốn bóp chết em đó sao, lỗ tai em cảm thấy nóng à?” “……” Diệp Nịnh phi chút, “Thôi , ai biết Mộ Dạ Lê thích chính là Diệp Tử, muốn mắng ai, cũng là mắng Diệp Tử trước .” Giang Úc Bạch nhíu mày “ chuyện khác, chỉ biết cái buổi đấu giá hôm nay, căn hộ đó có giá trị vô cùng cao, nhưng ta vì người nào đó, hề nghĩ ngợi, liền thẳng tay lấy ra đấu gia, chậc chậc.” Người nào đó…… Là mình? Diệp Chanh ngẩn người “ , vì em cho nên ấy mới đưa ra căn hộ đó.” Đúng vậy, trang viên đó em chưa thấy đâu, vô cùng đẹp, ngay gần bờ sông, đôi mắt cậu ấy hề chớp liền lấy ra.” Diệp chanh trong lòng lập tức nghĩ, giàu ha~~~ Bởi vì việc như vậy, cần thiết như vậy. ra tất cả đều là vình mình sao?