267.Đem người đuổi ra ngoài cho tôi. William đứng kia cười lạnh. là biết lượng sức mình, bằng sao, còn nghĩ muốn đấu với Diệp Chanh? Ba mươi năm, ta cũng đuổi kịp bằng đầu ngón tay của Diệp Chanh. Diệp Chanh trực tiếp thèm để ý “Thuyên tỷ, chị đánh tôi tay, tôi cũng là thấy bình thường, có thể hối hận hay , vậy xem chị có ngốc hay , ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chuyện ba mươi năm sau, ai lại biết được, chỉ là ít nhất bây giờ, vẫn là tôi ở nơi này.” “…” Người bên cạnh, nhìn dáng vẻ Diệp Chanh, trong lúc nhất thời như cảm thấy nữ vương tại thượng. Làm phụ nữ xem ra phải mạnh mẽ. Lưu Thuyên liền ăn vạ . “Tôi , tôi xem các người làm gì tôi.” khoanh tay ôm ngực, ngang ngạnh như cục đá. Lúc này, Alice cảm thấy khó chịu. “Tôi rốt cuộc sao lại kết bạn với như vậy chứ.” Alice bưởi vì tức giận mà sắc mặt ửng hồng lên, “ , đừng trách tôi khách khí.” Nếu là như vậy, khi nãy còn cùng Lưu Thuyên, có chút tự trách. Cảm thấy hai người dù sao cũng là bạn bè, đuổi , rất khó nhìn. Chỉ là tại, nhìn Lưu Thuyên như vậy, trong lòng Alice chỉ nghĩ đến chuyện. Cái trứng ngu ngốc Lưu Thuyên, quả ngu ngốc có cách gì sánh được. Khó trách Diệp Chanh lại coi thường ta như vậy. Lại nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Chanh, được người thích, dường như giống với vật tỏa hào quang, làm người nhìn cảm thấy khí độ phi phàm, lại thêm khí thế mạnh mẽ. Lưu Thuyên như ngược lại, ràng là tiền bối trong giới giải trí, nhìn lại chơi bẩn vô lại, hề có chút phẩm vị khí thế đáng , so với Diệp Chanh là kém xa. William bắt đầu vui. ta còn ở đây,làm Diệp Chanh vui, bọn họ biết chuyện này có hậu quả như thế nào ? “Alice, còn làm trò gì đó.” Alice vội “Dạ, William tiên sinh.” Alice cuối cùng cũng hết nhẫn nại. “ muốn , tôi tìm người giúp rời .” “…” Vài người lên, trực tiếp kéo Lưu Thuyên lôi ra ngoài. “Các người chờ đó, các người….” Lưu Thuyên chỉ có thể ỡm ờ rời khỏi đây, Tôn Nhu Nhu muốn theo, Lưu Thuyên còn đẩy Tôn Nhu Nhu ra “Đồ vô dụng.” Nhìn người rồi, William với Diệp Chanh “Đừng để loại người này làm phiền tâm tình của , chúng ta hôm nay, còn muốn tiếp tục quay chụp, có đúng ?” Alice nhìn Diệp Chanh, trong lòng nghĩ đến chuyện này. “William tiên sinh yên tâm, Diệp tiểu thư quay chụp quảng bá tuyên truyền nhất định đẹp.” có Lưu Thuyên ở đây quấy rồi, bữa tiệc cũng thuận lợi kết thúc. Lâm Vũ Oánh lôi kéo Diệp Chanh hồi. “Ai nha, quá sung sướng, nhìn Lưu Thuyên bị đuổi , tất cả mọi người đều cảm thấy cậu trâu a, như nữ hoàng, chúng ta nhất định phải ăn mừng chút, tớ mời, Lưu Thuyên muốn hại chúng ta, kết quả muốn trộm gà thành lại mất luôn nắm thóc.” Hà Nhã Huệ ở phía sau “Được rồi, xem em đắc ý kìa, chúng ta đừng làm cho Diệp Chanh nhuộm đen.” “Sợ gì chứ, Chanh Chanh của em cái gì cũng sợ, hừ.” Hà Nhã Huệ hết cách, cũng quản tiểu hoa si này nữa. Chỉ nhìn Diệp Chanh, nghĩ Lưu Thuyên cam lòng lui quân như vậy đâu. Chỉ là, đúng Diệp Chanh hề sợ Lưu Thuyên. Bây giờ lại thấy, vốn cho rằng, Diệp Chanh ở bên này quen biết ai, mặc dù lo lắng cho bởi vì sau lưng có Mộ Dạ Lê, ai có lá gan trêu chọc . Nhưng mà, lại nghĩ đến, có Mộ Dạ Lê, cũng để bản thân mình chịu oan ức chút nào cả. Diệp Chanh. So với suy nghĩ của , mạnh mẽ hơn nhiều. Lúc này, Lâm Vũ Oánh lại “ tôi, tớ mời.” 268. Lâm Vũ Oánh là bị người bắt sao? Lâm Vũ Oánh lôi kéo Diệp Chanh, ba người cùng tìm nơi ăn uống. Hà Nhã Huệ còn nhìn Diệp Chanh, lúc trước còn lo lắng mình ứng phó được, ai biết, tiếng của lại quá trâu như vậy, rốt cuộc là ai đồn đại Diệp Chanh là đồ nhà quê? Rốt cuộc, có chỗ nào là giống người nhà quê? Lúc ăn uống, Lâm Vũ Oánh cũng luôn khoa trương. “Cậu thấy ánh mắt Lưu Thuyên đâu, còn có Tôn Nhu Nhu nữa, có lẽ là chờ đợi chúng ta đẹp mặt, kết quả nghĩ đến, chúng ta căn bản là mặc quần áo kia, ha ha ha, quần áo bọn họ đưa đến, tớ thấy, đặc biệt là khó coi, may là Mộ đại BOSS trước cho chúng ta.” “Được rồi, ăn nhanh .” Diệp Chanh còn gì để . cũng nghĩ làm khó dễ Lưu Thuyên, ai bảo ta tự mình tìm đến cửa, hơn nữa, bọn họ va chạm lẫn nhau, biết vì cái râu mèo nào mà Lưu Thuyên lại có thể gai mắt như vậy. Lâm Vũ Oánh ăn lát, phòng vệ sinh. đến phòng vệ sinh, lại nghĩ… Có người từ phía sau lao đến, giữ chặt lấy yết hầu của . Lâm Vũ Oánh dọa sợ kêu lên. “A…. Cứu mạng, a….” Từ trong gương, nhìn thấy gương mặt xa lạ, nhìn qua là người nước ngoài, bộ dáng hung ác, làm người run sợ, mới la lên, liền bị người đó làm cho hôn mê…. Phía sau… “ mau, chuyện QM giao làm xong, mang về cho ta là hoàn thành.” “Kỳ quái, phải là khó đối phó sao, sao lại dễ dàng bắt được như vậy.” Hai người rồi, đặt Lâm Vũ Oánh vào cái túi, mang . …. Hai người chờ lâu cũng chưa thấy người ra. Diệp Chanh lập tức cảm giác thích hợp. Giác quan thứ sáu cho biết có chuyện gì xảy ra. lập tức đứng dậy vào bên trong, lại phát …. Trong phòng vệ sinh còn bóng người. “Làm sao vậy, Vũ Oánh bị tiêu chảy sao?” “ phải.” Diệp Chanh liền ngồi xổm đất. Hà Nhã Huệ tò mò nhìn , thấy Diệp Chanh dùng ngón tay chỉ vào dấu chân trêm mặt đất. “Xảy ra chuyện gì…Em nhìn dấu chân làm gì?” Vẻ mặt Diệp Chanh bình tĩnh, làm cho người khác cảm thấy chuyện cũng đơn giản. Dấu chân lộn xộn, tóc rụng rơi vãi, phía trước vòi nước còn mở… “Vũ Oánh xảy ra chuyện.” Diệp Chanh đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh. “Cái gì?” Vẻ mặt Hà Nhã Huệ kinh ngạc “Là… Là do trai ấy đưa ?” “Nhìn giống.” Nếu là trai ấy đưa , hẳn thô bạo như vậy. Thế , là ai? …… QM nhìn gương mặt xa lạ trong túi trước mặt. cắn môi. “Các người là người chết à? Ngay cả người còn có thể bắt nhầm!” Lúc QM quay đầu lại, thái độ kia làm người đều lạnh run theo. Bắt sai người rồi….. “Có điều cũng hay.” QM nhìn người trước mặt. Người này phải là…. Là bé hay bên cạnh Diệp Chanh sao? “Còn dùng túi nữa, a, may mắn người này phải là Diệp Chanh, nếu các người…” Từng bước, từng bước trở thành người chết rồi. QM nhìn trước mắt, trong lòng nghĩ ra cách. Nghĩ đến bộ dạng phát điên của kia, khóe môi liền cười nụ cười đầy quỷ dị, người bên cạnh, nhìn liền muốn điên. “Gọi người mang tin cho Diệp Chanh, liền , muốn mang bé này về, tự mình ngoan ngoan đến đây.” Hình như là muốn gặp mặt sao? QM cảm thấy mong chờ, Diệp Chanh hoàn toàn mới…. ….. Khi Diệp Chanh nhận được tin tức, mày càng nhíu chặt. Bên cạnh, Mộ Dạ Lê hỏi “ phải Lâm gia?” “ phải.”
269.Để phu nhân bị thương, bọn họ cũng vui. Mộ Dạ Lê nghĩ, nếu phải là Lâm gia, chuyện có chút kỳ lạ. “ cho người điều tra rồi, em cần lo lắng.” Mộ Dạ Lê , vẫy tay gọi Mộ Bát vào “Gọi Mộ Thất đến đây, điều tra chuyện này chút.” “Dạ, tiên sinh.” Diệp Chanh “Cái đó, bằng để em…” “Em vào trong nghỉ ngơi cho tốt , chờ có tin cho em.” Diệp Chanh bị Mộ mặt đen đẩy mạnh vào. “Hôm nay cần về khách sạn.” Bên đó có lẽ bị người theo dõi, vẫn là ở chỗ này tương đối an toàn hơn. “Nhưng mà….” “ có gì nhưng mà hết” Mộ Dạ Lê khỏi ngắt lời, trực tiếp đem người nhét vào phòng. “Ai….” Mộ Dạ Lê dính vào người “Có vào hay ?” “Em còn chưa xong mà.” Mộ mặt than cúi người bế lên, trực tiếp vào trong phòng. Người này… Có thể đừng nên hở tí là ôm người ta hay nha. Phía sau Mộ Tám còn nhìn bọn họ đó. Vẻ mặt của Mộ Tám nhìn họ như nhìn, Diệp Chanh liền đỏ mặt. Diệp Chanh bị ném lên giường, nhét người thẳng vào trong chăn. còn muốn giãy giụa. Mộ mặt lạnh, đưa tay đè lại, cúi đầu “Sức lực nhiều như vậy, chi bằng chúng ta làm chút chuyện khác ?” “……” Làm…… Làm chuyện có thể làm. Nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày đó, Diệp Chanh lập tức đỏ mặt. “ cần!” “ sao, em cần làm, giúp em làm là được…” “ cần! Em ngủ, em ngủ là được chứ gì.” Mặt càng lúc càng đỏ, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể như xem thực đơn, nhìn từ bên lại nóng bỏng nhìn xuống dưới. là, cũng quá lưu manh rồi đó! Mộ mặt lạnh, nhìn liền ngoan như vậy, cúi người xuống hôn đến, Diệp Chanh nhìn gương mặt đẹp trai của đến gần, bị dọa nhanh nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, chỉ nhàng hôn trán cái, sau đó liền đứng dậy ra ngoài. Diệp Chanh còn nằm ở đó sững sờ… Chỉ cảm thấy trái mình còn bị bỏng. Mà Mộ Dạ Lê…. Thái độ vừa nãy của , động tác ga lăng, còn có đôi mắt sâu thẳm tựa biển sâu, giống như là ấn ký, vẫn vờn quanh trong đầu… Chán ghét…. Người đàn ông này càng ngày càng triêu người mà! hồi lâu sau, Diệp Chanh mới nhớ đến. sao còn suy nghĩ về chứ, còn mở miệng tìm Lâm Vũ Oánh cho hay. xoay người cái, bật dậy từ giường. là, sắc đẹp hại người mà. Nhìn nhìn cửa sổ, lại nhìn đến phòng vệ nghiêm ngặt bên ngoài. Còn may, mấy ngày này sớm thăm dò hệ thống bảo an của Mộ gia, dễ dàng mà nhảy từ cửa sổ ra ngoài… ……….. Mộ Dạ Lê nhìn Mộ Thất “Cậu có manh mối gì chưa?” “Tiên sinh, chúng tôi tra được, những người này dường như khả năng.” “Sao?” “Dường như có quan hệ với QM.” QM…. Lại là người này. Mộ Dạ Lê “Năm đó, bất quá tôi chỉ phá hỏng hệ thống của ta, mấy năm nay vẫn cứ luôn dây dưa dứt.” Khi đó tuổi so với bây giờ còn quá , quá mê chơi, cảm thấy thế lực của QM thú vị, liền đơn thân độc mã chạy đến khiêu chiến, sau khi đem đội hệ thống làm tê liệt hoàn toàn, bản thân liền trở thành cái đinh trong mắt của QM. híp mắt, trầm nhìn ra bên ngoài. “ được để phu nhân mạo hiểm, QM cũng dễ đối phó, tra vị trí chút, dẫn người đến đó.” “Dạ, tiên sinh.” Mộ Thất, cũng vô cùng kiên quyết “Chúng tôi tuyệt đối cũng để cho phu nhân chịu chút thương tổn nào.” Để phu nhân bị thương, đừng là tiên sinh, bọn họ cũng vui. 270. Còn phải là ngôi sao , biết bao nhiêu người nhìn. Lúc Lâm Vũ Oánh tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Phía sau có hai người chuyện, lập tức làm chú ý. “ phải trông chừng bé này gắt gao, thấy hôm nay lão đại phát hỏa a.” “ bé như vậy, có gì đẹp.” “Ai bảo các người bắt sai người.” “Đó cũng là, còn phải là phụ nữ sao, bên còn coi trọng như vậy, tôi đều cảm thấy buồn bực, mình cậu canh chừng là được, còn muốn nhiều người canh chừng.” “Nếu canh chừng cho đàng hoàng, thành chút, lúc này người trốn , cậu chết thế nào còn biết đấy.” Nhìn ra là thanh niên tóc vàng cùng người đàn ông tóc nâu. Hai người chuyện, nhìn yếu ớt bên trong, vẻ mặt đầy khó chịu. Nhìn lại đồng bọn thủ bên ngoài chơi bài, liền càng cảm thấy nhàm chán hơn. , còn cần phải nhiều người canh chừng như vậy, biết, bên làm gì. “Người phụ nữ mà lão đại muốn bắt, rốt cuộc là ai?” “Nghe lớn lên rất đẹp, là ngôi sao của nước Z.” “Tôi nhổ, chỉ là ngôi sao , nhiều người dòm ngó như vậy….” Nhưng mà lúc này…. “ xong rồi, có người đến.” “Ai đến.” “Chỉ thấy tia hồng ngoại có phản ứng chứ chưa nhìn thấy người.” Mấy người còn tò mò, chỉ nghe cạch cái, bên trong điện đều bị ngắt hết. “Sao lại như vậy, vì sao lại cúp điện.” “Cậu hỏi tôi, xong rồi, mau tìm kia.” Vài người lập tức chạy vào phòng, lại thấy Lâm Vũ Oánh còn ở đó, co rụt lại bên trong, biết làm sao. bị người kéo . “Các người, các người muốn làm gì?” Lâm Vũ Oánh lúc này hiểu ra, người đến bắt mình, phải là trai. Biết được điều này, trong lòng giống như có chút vui vẻ, nhưng mà lúc này nhìn những người vô cùng hung bạo này, lập tức liền lo lắng hơn. Lúc này…. “Người bên ngoài có vẻ bình thường, ràng là thăm dò được vị trí của chúng ta, mới có thể chuẩn xác đến như vậy, hơn nữa nhìn thủ pháp cũng tuyệt đối phải là lần đầu làm chuyện như thế này.” “Sao chứ, kia… phải là ngôi sao sao? “Cậu cảm thấy, đó đơn thuần chỉ là ngôi sao có thể xông qua thiết bị tia tử ngoại như vậy, trực tiếp vào bên trong cắt nguồn điện của chúng ta?” Lúc này…… “Cái đó……” “Thủ pháp này, thấy bóng dáng, qua rất giống là……” “Giống ai?” “Mộ gia…” “Thiết kỵ quân? thể nào….” Vài người liền rùng mình, lão đại bọn họ chưa qua, này cũng thiết kỵ quân có quan hệ gì nha. Mà lúc này…… Gió từng cơn thổi đến, ánh trăng tinh khiết soi vào mặt , làm trong đêm tối, tựa như phát ra ánh sáng u. Diệp Chanh với điện thoại “Nhị sư huynh, vị trí cụ thể?” “Còn chưa, bên trong tối thui, điện hình như bị cắt rồi, phải là em làm chứ?” “ phải….” “Như vậy, hẳn là có người phá hủy tia hồng ngoại rồi, em vào cẩn thận chút.” “ chắc chắn?” “ ở đây kiểm tra nhận được tia hồng ngoại bên trong, cái này… Chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê làm?” Diệp Chanh khựng lại chút. Cung Dã đột phá vòng vây, phá đến hệ thống bảo an của tòa nhà này, cũng nhất định mất ít thời gian. Mộ Dạ lê trước bước sao? kịp nghĩ nhiều, Diệp Chanh nhảy vọt cái, nhảy vọt vào tầng 16 của tòa nhà. Vừa , vừa nghe qua tai nghe, Cung Dã “Mộ Dạ Lê chẳng lẽ là phá hủy toàn bộ hệ thống bảo an của họ sao, ở đây tìm ra được người.”
271. Người đẹp thầm theo. “ ta sao?” “Chẳng lẽ em biết, bản thân Mộ Dạ Lê cũng là hacker chuyên nghiệp sao?” “ ?” Ở tổ chức, Diệp Chanh phụ trách hành động, còn về thông tin, tin tức này nọ, vẫn là do Cung Dã phụ trách. Cung Dã “Đương nhiên, nếu sao QM lại Mộ Dạ Lê đến như vậy, lúc trước ta vừa hoàn thành hệ thống, khi đó Mộ Dạ Lê mới hơn mười tuổi vô tình phá hỏng, cho nên QM vô cùng tức giận, hai người bọn họ hẳn là chưa từng gặp mặt, nhưng lại giao chiến ngừng, mấy năm nay vẫn luôn có lời đồn a.” Diệp Chanh nghĩ đến dáng vẻ của Mộ Dạ Lê, khỏi buồn cười. nhảy vào cửa sổ, nhìn bóng tối im ắng, lại nhìn thấy người, chình là nhàng nhảy từ cửa sổ xuống, nhanh chóng hòa vào đêm tối, thẳng vào bên trong. Mộ Thất. Diệp Chanh cong môi, liền theo. Lại thấy Mộ Thất qua tai nghe “Boss. Khu A có người.” Sau đó, người đàn ông bỗng nhiên chạy trốn từ phía sau. Diệp Chanh suy nghĩ có nên lên tiếng nhắc nhở hay , nhưng mà lại thấy ánh mắt Mộ Thất biến đổi, biết phát ra, liền vui vẻ ở bên mà nhìn. Bóng người liền vọt thẳng lên phía trước, lại ngờ bị bàn tay của Mộ Thất trực tiếp bắt lấy, liền xoay người, nghiêng qua bên, đánh vào chân người nọ cái, liền ngã rạp xuống đất, Mộ Thất dùng khuỷu tay đánh lên người, đôi mắt gã đó chợt hoa lên, ngẩng đầu, khi nhi thấy Mộ Thất, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi. “Mộ…. Mộ gia….” Mộ Thất qua tai nghe “BOSS, bắt được người.” Sau đó, chưởng đánh xuống, làm người đó hôn mê bất tỉnh tức khắc. Mộ Thất đem người giấu , mới xoay người rời . Diệp Chanh trong bóng tối nhìn thấy, cười khẽ, nhóc con, thân thủ cũng tệ. Sau đó cũng thầm theo. …. Trong xe tối tăm, Mộ Dạ Lê dựa vào nơi đó, thân quần áo đen màu, nhìn qua giống vị vua của bóng đêm, trong tay là máy tính hoạt động liên tục, trước mặt, Mộ Bát điều khiển lúc sáu cái màn hình máy tính, vừa nhìn số liệu đó, vừa di chuyển ngón tay ngừng. “Tiên sinh, còn tìm ra được người nào, làm sao bây giờ??” “Tiếp tục.” “Nhưng là, hình như bên đó phát thâm nhập của chúng ta, bây giờ chống đỡ.” “Đổi qua đường khác .” “ được…” Mộ Tám nhíu mày “Phòng tuyến rất lợi hại, tôi làm được.” Lúc này, Mộ Bát bỗng nhiên phát thân ảnh mới “Tiên sinh, đây cũng phải là người của chúng ta, cũng phải là người của đối phương, nhìn dáng vẻ …. Như là…Như là…” Như là phu nhân. Nhưng mà mấy chữ này còn chưa ra miệng, Mộ Dạ Lê đẩy Mộ Bát qua bên. híp mắt lại, cẩn thận nhìn chấm đỏ màn hình. Màu đỏ chớp động, theo sau Mộ Thất, xa gần. Diệp Chanh? Mộ Bát liền thấy, lâu Mộ Dạ Lê động qua máy tính, bỗng nhiên liền đăng nhập vào, đôi tay lướt bàn phím, cơ hồ là nhìn ra được động tác, mà màn hình, từng hàng con số ký hiệu lướt qua, liền nhanh thấy mở ra được cổng khác. Mộ Dạ Lê mất phút, đăng nhập vào hệ thống theo dõi của đối phương. Mà đối phương cũng vừa mới sửa lại nguồn điện, lúc này cũng bị Mộ Dạ Lê hay biết cài virut vào, tại hoàn toàn nằm bị khống chế trong tay. Mộ Bát, há miệng tròn mắt, nhìn nhìn, với Imie, “Tiên sinh lợi hại….” Imie cũng kinh ngạc cảm thán, đại BOSS vậy mà lại tự mình ra tay, sức mạnh tình a, cũng rất lợi hại nha. Người ngoài chỉ biết được, Mộ Dạ Lê là đại thiếu gia Mộ gia, Mộ gia gia chủ, chủ nhân tương lai của thiết kỵ quân, lại hề biết, Mộ Dạ Lê là hacker số thế giới, là người sáng lập nhóm hacker TK vô cùng mạnh, trong bóng đêm, lực lượng kia muốn lớn đến bao nhiêu, ai biết được. 272. Phu nhân, tôi sùng bái nhất. Quả nhiên. Mộ Dạ Lê liếc mắt là nhìn thấy được người theo là ai. “SHIT, ấy vậy mà….” Sao lại trốn nhà chạy đến đây, nguy hiểm đừng đến rồi mà. Mộ Dạ Lê đẩy người ra, trực tiếp kéo cửa rời khỏi xe, ra ngoài. “Ai, tiên sinh…” Mộ Bát với Imie mắt với mắt nhìn nhau. Phu nhân là năng lượng nha…. …. Mộ Thất rất nhanh thâm nhập đến bên trong. Nhung mà lúc này, cậu gọi cả nửa ngày “BOSS, bây giờ nên làm gì?” Bên trong tai nghe có thanh. Cậu nhất thời thấy kì quái, cúi đầu liền thấy…. Có người cắt đứt tín hiệu ở đây, vậy mà cậu lại chú ý đến. “Sao, có lầm đây.” Mộ Thất là buồn bực. Diệp Chanh ở phía trong, lặng lẽ cười trộm, trong lòng nghĩ, lúc nãy gã đàn ông kia bị cậu đánh xỉu, trước đó ấn tín hiệu báo nguy rồi, bởi vậy mới phát được có người xông vào đây, mới làm nhiễu cắt tín hiệu, vậy mà Mộ Thất lại phát ra. Lúc này…… Mộ Thất nhìn thấy vài người lao đến, liền cười lạnh. “Phát ra tao rồi à?” Mấy người đó nhìn Mộ Thất, hung ác “Mộ gia? Đáng tiếc chỉ có mình mày.” “Mình tao, cũng đủ dọn dẹp tụi mày rồi.” Mộ Thất quét qua mấy người nọ, lau cái mũi . “Ha, con bé kia vậy mà có quen biết người Mộ gia, tao , QM sao lại muốn chúng ta cẩn thận như vậy chứ.” Mộ Thất “ kia đâu?” “Muốn biết? Sau khi mày chết, tụi tao đốt vàng mã cho mày biết.” rồi, tên tóc vàng dẫn đầu trực tiếp ra tay. Cũng may, trong nháy mắt Mộ Thất cảm giác được, đưa tay chặn người, liền cái đem người quật ngã. Tóc vàng bị quăng ngã đau cả eo, lại bật dậy trong nháy mắt, thiết kỵ quân có bao nhiêu lợi hại, gã biết, cũng nghĩ mình xông lên. “Tất cả lên cho tao.” Mộ Thất cho dù lợi hại, nhưng dù sao cũng nhiều người, có chút làm cậu hoa cả mắt, bởi vậy có chút mệt mỏi, ít nhiều có chút chật vật. Nhưng mà Mộ Thất vẫn là Mộ Thất, vài tên này, đều nằm thành đống. Tóc vàng đứng phía sau, hừ cái, chậm rãi đưa súng lên. Có lợi hại, cũng phải là tường đồng vách sắt đâu nhỉ? Gã cười lạnh, ngón tay chuẩn bị bóp cò…. Lúc này…. “Mộ Thất, tôi cứu cậu mạng, cậu nhớ phải trả cho tôi đó….” giọng nữ lạnh lùng như băng rơi làm người ta thấy rùng mình từ phía sau vang lên. Gã đàn ông vừa quay đầu lại. Diệp Chanh đưa tay đến, súng nằm trong tay , thời điểm súng cướp cò, đám người nhanh chóng nằm xuống đất, tuy là như thế, đạn lạc vẫn làm hai người gục xuống. Sau đó, Diệp Chanh dùng chân đá văng tên tóc vàng, khi đứng trước mặt Mộ Thất, Mộ Thất hoàn toàn là sùng bái giống như gặp được thần tượng của mình. “Phu nhân, …” Diệp Chanh nhìn cậu “Ngốc, bị người ta theo cả đoạn đường, bây giờ mới nhìn thấy.” Mộ Thất thiếu chút nữa là chấp hai tay sùng bái “Nếu là phu nhân, tôi nhìn ra được, đó là chuyện bình thường.” Ai bảo phu nhân quá lợi hại chứ. Lúc này, người phía trước thể tin được nhìn Diệp Chanh. này từ đâu đến, lại…. Tóc vàng nằm dưới đất ì ạch bò dậy “Được lắm, mày dám làm em tao bị thương, tới, lên hết cho tao, đem con đàn bà này đánh chết cho tao.” Lúc này gã còn biết, quên mất QM chờ tự mình tìm đến, bây giờ lại…
273 Đây là chuyện mà nông thôn có thể làm sao? Gã tóc vàng chỉ huy người xông lên, lại ngờ, Diệp Chanh dùng tay trực tiếp bẻ gãy tay của người nọ. Khuôn mặt thiên thần, lập tức nhuộm đầy máu. Nhìn vẫn cứ đẹp như thường. Tóc vàng lập tức có chút hoảng “Đây là phụ nữ sao....” Lúc này, mới bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước QM từng dặn dò qua, bọn họ nhất định phải cẩn thận, hơn nữa, tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác hết sức có thể, ngay cả con ruồi con muỗi cũng khó bay lọt vào. Chẳng lẽ là ta sao? Gã lập tức ngây người, vừa định hô to, cần đánh. QM biết được, nhất định giết chết bọn họ mất. Chính là nhận thấy..... Người bị đánh ràng là bọn họ.... .... Lúc này. Trong góc tối. Mộ Dạ Lê nhìn bên ngoài, lúc vừa mới vọt vào, liền nhìn thấy... Diệp Chanh dùng tay bẻ cổ người đàn ông. Bẻ gãy ở đây phải là như vậy, chỉ là đem kéo người đàn ông đó đến trước mặt mình, nâng gối, đánh thẳng lên ngực gã, sau đó vòng cánh tay, đánh vào sau cổ gã, gã liền phun thẳng ngụm máu tươi, ngã đùng xuống đất. Mộ Dạ Lê híp mắt, cản Mộ Bát ở phía sau. Mộ Bát cũng nhìn thấy, chỉ thấy phu nhân nhà mình, động tác vẫn đẹp như trước, cũng máu me như trước.... Đàn ông trong tay , giống như đồ chơi, đều có đủ cho cảm giác luyện tập. Quả . Bọn họ cũng biết, QM là lo lắng gây thương tích cho Diệp Chanh, người tình nhuệ làm sao dám phái đến đây, phái tới, toàn bộ đều là mấy tên đồ dạng tầm, tên còn biết, cho nên ta mới cố ý dạn dò những người này, chăm chăm nhìn , chính là biết có năng lực này. Lần này làm cho mấy tên côn đồ này cùng mở rộng tầm mắt rồi. Quả nhiên, bọn họ đúng là dã mở rộng tầm mắt, có nhắm mắt cũng tuyệt đối mở ra. Diệp Chanh nhìn họng súng chỉ thẳng về phái mình. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến. Mộ Dạ Lê còn chưa qua, liền thấy Diệp Chanh bay nhanh tới đá cái, họng súng bị lệch ít, viên đạn bay qua sợ tóc của , bang cái gim vào tường, gã đàn ông cầm súng, liền bị Diệp Chanh dùng tay kéo qua, thẳng tay dập vào tường, máu tươi tung tóe dính đầy tay. lạnh lùng, xé rách vải người gã, lau tay. Tổ chức huấn luyện vô cùng tàn khốc, máu lạnh, từ biết, chiến trường liền có tình người. Nếu có, ngay sau đó, người chết có lẽ chính là mình. Cho nên mỗi khi như vậy, liền khống chế được bản thân. Bên kia, Mộ Bát kinh hô “Phu nhân... lợi hại.” Mà Mộ Dạ Lê, chỉ là nhìn thấy cảnh này, làm như trong lòng có điều gì đó lên. nhớ , bối cảnh của Diệp Chanh hề có cái gì đáng giá, đủ để trở nên mạnh mẽ đến như vậy. Diệp Chanh là con riêng của Diệp gia, cái này sai, từ lớn lên ở nông thôn, điều này cũng đúng. Như vậy tại…… màn trước mắt này, là chuyện bé con nông thôn có thể tạo tra sao? Mộ Dạ Lê “Sau khi về mang tư liệu của phu nhân, kiểm tra lại chút rồi đưa cho tôi.” “Dạ... Tiên sinh.” Mộ Bát hiểu lắm, vì sao Mộ Dạ Lê lại muốn tư liệu của phu nhân. “Tiên sinh... Ngài cảm thấy phu nhân có điểm đúng sao? Ngài ....” 274. QM gọi đến. Mộ Bát còn lo lắng trong lòng, lại thấy lúc này... Có người tập kích từ phía sau. Diệp Chanh chỉ lo nhìn phía trước, làm như chú ý đến. Mộ Dạ Lê đen mặt đột ngột ra. “Tiên sinh……” Diệp Chanh quay đầu lại, liền thấy có người đến gần. đưa tay ra chắn, lại thấy bóng người áo đen, vọt đến trước mặt. Dường như mang theo chết chóc, bàn tay nắm lấy bàn tay gã trước mặt, dao vào màu trắng, ra là màu đỏ, nháy mắt máu từ vết dao cắt hẹp tại yết hầu phun ra. Diệp Chanh sửng sốt, lại thấy máu tươi bắn qua thái dương, có vẻ càng thêm tà mị, ôm lại. “Để .” Diệp Chanh cứng họng “ ...” Mộ Dạ Lê hung ác nhìn người đàn ông trước mặt, chân đá lên Thế mà muốn đụng Diệp Chanh. Lúc này... tay lôi kéo ra ngoài, bên đem mấy gã kia dẹp , đá văng người, lại xoay người cái, đem người khác nằm dài đất, dùng tay cũng khó khăn, tay khác vẫn nắm chặt tay Diệp Chanh, cứ như vậy, cần động tay dù chút, hai người cứ thẳng ra ngoài. “Trứng thối, đây là ai a???” Bên trong, tóc vàng cũng chưa kịp nhìn thấy người, chỉ thấy người của mình nằm đầy đất. Người này, tựa như là sát thủ ác ma phái tới, hung ác như vậy, máu me ngập tràn, gã định gọi người đuổi theo, liền nghe được tiếng huýt sáo từ phía sau. QM gọi bọn họ rút lui. …… Mà phía trước, Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, “ ra em……” Mộ Dạ Lê lạnh lùng nhìn “Ai cho em chạy ra đây?” “Cái đó em....” Lúc này, điện thoại Diệp Chanh vang lên. Diệp Chanh nhìn thấy là dãy số giả, cảm thấy kì lạ, bắt máy. Mộ Dạ Lê lãnh liếc nàng, “Ai làm ngươi chạy ra.” “Cái kia ta……” Lúc này, Diệp Nịnh di động bỗng nhiên vang lên. “Hắc, đúng là .” QM Móa nó.... Còn sống, lại còn nghe được giọng của ta lần nữa, đúng là... “ muốn làm gì? Vũ Oánh có phải là do bắt hay ?” Diệp Chanh hầm hừ . QM cười “Nhìn thấy xé quần áo người chết lau tay, tôi liền biết đó chính là sai.” “Này, tôi hỏi đó.” tại tâm tình rất là tốt. QM “Được, người là ở chỗ tôi, muốn ta...” “ tốt nhất là đừng có mà động tới ấy, bằng yên với tôi đâu.” “ muốn động, nghĩ cách tìm ấy , ha ha ha, đúng rồi, đợi lát nữa gửi wechat cho , nhớ thêm vào đó nha~~” “..... còn có ý muồn chơi trò này à?” “Cố ý đăng ký vì đó, biết , khi tôi biết chưa chết vui đến bao nhiêu, chưa chết cũng tôi tiếc, làm hại tôi đau lòng đáng tiếc lâu đến như vậy, đúng rồi, khôn có hứng thú gia nhập tổ chức của tôi sao?” “Lăn!” Ai muốn gia nhập nhà bọn họ chứ…… Điên rồi sao. còn chưa kịp hỏi Lâm Vũ Oánh rốt cuộc ở đâu, ta cắt điện thoại.... Tên này chính là chuyên môn chọc tức mình chắc? Diệp Chanh cất điện thoại, Mộ Dạ Lê nhìn “Ai gọi?” “A....Là người bắt Lâm Vũ Oánh, cố ý muốn đối nghịch chúng ta.” Mộ Dạ Lê nhìn nhìn chung quanh, lại nhìn cả người đầy máu tươi “, đưa em rời khỏ đây trước.” Mộ Dạ Lê nhìn . cảm thấy thân phận thần bí, tuyệt đối cũng phải chỉ có chút thân thủ mà thôi. tuyệt đối giống lời đồn đãi bên ngoài, chỉ là nhóc nông thôn. Như vậy, rốt cuộc là ai? phát bản thân có chút mơ hồ. nhìn nhìn “ thôi, chúng ta về nhà lại .” .”