1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      @giangktmt đúng r nàng. Bữa giờ ở nhà dọn nhà quá trời luôn. Nay rảnh đc 1 xíu nên up cho mọi người đọc nè.
      Chương 17: Tố cáo

      Editor: Typard



      Khi xuân hạ thay mùa, khí hậu thay đổi nhiều nhất, buổi trưa ánh mặt trời còn chiếu khắp nơi, buổi chiều u đổ mưa rả rích.

      Bạch Khởi La mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ, nhìn quản gia che dù đưa từng vị khách lên xe, đợi tất cả xe chậm rãi lái rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Khởi La lập tức ra cửa, lạch bạch xuống lầu.

      “Cha đâu?”

      Nhị phu nhân trả lời ngay: “Ông ấy ở thư phòng, ông ấy...”

      đợi xong, thấy tiểu tổ tông chạy thình thịch tới, gõ cửa: “Cha, con có lời muốn với cha.”

      Cũng chờ có người mở cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, chẳng qua là tay mới vừa chạm đến nắm cửa, cửa thư phòng kéo ra từ bên trong, mở cửa phải là ai khác, chính là Phùng Kiêu.

      Bạch Khởi La sửng sốt chút, : “Sao còn ở đây?”

      Tầm mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy cha ngồi ghế thái sư, đung đưa điếu xì gà trong tay, thấy hơi cau mày, : “Sao lại mặc đồ ngủ xuống đây?”

      Bạch Khởi La cúi đầu nhìn lướt qua, đồ ngủ của cài nút áo kín tận cổ, quần dài đến mắt cá chân, hở chỗ nào, biết còn bảo thủ hơn sườn xám bao nhiêu phần đó! mặc kệ, mở miệng: “Con có chuyện quan trọng muốn với cha chút.”

      Liếc Phùng Kiêu cái, : “Có lẽ, người này mới với ngài xong.”

      Bạch Tu Nhiên: “Đóng cửa lại.”

      Phùng Kiêu mỉm cười để vị hôn thê của phải tốn sức, Bạch Khởi La kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêm túc: “Ba, cái tên Chương cảnh trưởng đó phải là người tốt, con tuyệt đối để dì gả cho thứ người như vậy.”

      kiên định nắm chặt quả đấm: “Cho dù dì lòng thích ông ta, con cũng thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.”

      Bạch Tu Nhiên dụi tắt xì gà tay, sau đó hé cửa sổ để thông gió, rồi : “Cha gọi điện thoại cho dì, chờ chút nữa dì tới.”

      Bạch Khởi La càng nghĩ càng nổi giận, đấm lên bàn cái: “Tên khốn kiếp này!”

      Bạch Tu Nhiên: “Được rồi, được rồi, bớt giận , con xem con tức giận đến như vậy có ích gì chứ?”

      Y đứng dậy tự mình châm trà cho con , suy nghĩ chút lại cảm thấy buổi chiều uống trà tốt, dứt khoát đổi qua pha hoa cúc lại lần nữa, y nhàng lắc lư bình trà, bình tĩnh: “Con yên tâm, nếu biết là cái bẫy, cha tuyệt đối thể bỏ qua dễ dàng. Cho đến bây giờ đều là Bạch Tu Nhiên cha tính toán người khác, thể để người ta mưu hại cha và người nhà của cha.”

      Y nghiêng đổ nước ngâm đầu ra, sau đó lại rót nước nóng, tiếp tục: “Đến đây, uống chút trà hoa cúc tiêu giận.”

      Y đưa tách trà cho A La, lại dặn dặn lại: “Cẩn thận chút, hơi nóng.”

      Bạch Khởi La bưng ly trà, hỏi: “Trưởng cục cảnh sát, cũng phải là chức quan đúng ạ? Muốn đối phó gã có phải rất khó khăn đúng ? Kéo dài lỡ mất cơ hội, chung đêm dài lắm mộng.”

      bóp quả đấm, nhao nhao muốn thử: “ ra phương pháp lần vất vả cả đời nhàn nhã tốt nhất là giết chết gã!”

      Bạch Tu Nhiên bật cười, mặt đầy cưng chiều, thế mà còn có tâm trạng trêu ghẹo chọc quê con : “Gã ta cẩn thận mười phần, bình thường đều là tiền hô hậu ủng, chân chó bên cạnh vô số, làm sao có thể giết gã mà để lại dấu vết chứ? Nếu làm ở nhà dì của con, sợ là dính líu dì ấy. Đây cũng phải là cứ có thân thủ tốt là được.”

      Bạch Khởi La nghi ngờ nhìn ba , : “Sao phải đến gần sát mới giết gã chứ?”

      “Vậy phải làm sao?” Bạch Tu Nhiên nhướng mày.

      Bạch Khởi La: “Có thể tìm chỗ cao cách mấy chục thước, hoàn toàn có thể bắn phát là trúng, cách xa như vậy, chờ chó săn của gã chạy tới, nên chạy cũng chạy.”

      “Phốc!” Phùng Kiêu nhịn được, bật cười, đứng ở bên, cũng coi là cao ngất thẳng tắp, có điều nụ cười mặt chứng minh vẫn là , Phùng ngứa da.

      “Nhưng em có biết xác suất bắn trúng chính xác mục tiêu cách mấy chục thước là bao nhiêu ?”

      nhịn được ngứa mồm trêu cợt vị hôn thê của mình.

      Bạch Khởi La ngước mắt: “Tôi có thể làm được.”

      rất bình tĩnh: “ làm được, là do bất lực; mà tôi, làm được.”

      Phùng Kiêu: “... Em nhất định phải người đàn ông là bất lực mới chịu sao?”

      Vừa dứt lời, quyển sách lập tức bay tới, chút lưu tình nhắm vào đầu Phùng Kiêu, theo bản năng né cái, sách nện vào hộc tủ, rơi mặt đất.

      Bạch Khởi La kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Bạch Tu Nhiên nhặt tách trà lên, vội vàng: “Ba ba, ngài kiềm chế tí, đánh ta cũng sao, nhưng thể lãng phí đồ của nhà chúng ta.”

      Bạch Tu Nhiên ha ha cười nhạt: “ sao, nhà chúng ta có tiền, thích mua.”

      Bạch Khởi La VS Phùng Kiêu nhất thời cạn lời.

      Tách trà cạch tiếng, thuận lợi nện lên cái đầu ngu ngốc của Phùng Kiêu, che đầu xin tha: “Cha vợ đại nhân, con sai rồi, con sai rồi. Ngài hãy bớt giận.”

      Bạch Tu Nhiên trừng : “Còn để tôi thấy cậu trêu đùa con tôi nữa, tôi đánh đứt cái chân chó của cậu.”

      Phùng Kiêu tủi thân hức hức, cũng gì mà, cha vợ già nóng nảy quá .

      Nhưng, vẫn nên giữ chừng mực, nếu , mình phải đổ máu tại đây.

      “Dạ dạ dạ!”

      Bạch Khởi La nhướng nhướng mày, ồ tiếng, ràng tin lời Phùng Kiêu lắm. Người này nếu có thể ngay thẳng làm người, sợ là mặt trời phải mọc ở đằng tây.

      “Ba, ba đánh tiếp , ta thay đổi đâu! Đánh chết cũng sao, con nguyện ý làm quả phụ.”

      Phùng Kiêu: “... ... ... ... ...”

      Đây đúng là vợ dấu của , giả chút nào, trị hề lưu tình.

      , con dám, dám mà!” Xin tha mới là đúng đắn.

      “Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Nhị phu nhân ôn nhu: “Lão gia, Trần tiểu thư đến.”

      Trần Mạn Du đến đây vào thời điểm này, thuận lợi giải cứu Phùng Kiêu bị hai cha con vây đánh.

      Trần Mạn Du tới rất gấp, đường mệt mỏi, vội vàng: “Trễ vậy mà gọi em tới làm gì? Có chuyện gì sao?”

      Bạch Tu Nhiên thuận thế: “Hai người bọn họ lại cãi nhau, nên kêu em tới hòa giải.”

      Mặt y dối biến sắc, xong khoát khoát tay, ý bảo Nhị phu nhân cần chờ ở đây, Nhị phu nhân nghe lệnh y, lắc eo lên lầu.

      Trần Mạn Du: “Hai đứa lại sao thế? Ôi trời, tiểu Ngũ tử, sao trán con đỏ vậy? Bị A La nhà chúng ta đánh hả? Nhưng đánh đánh, đánh là thân mắng là ! Thích con mới đánh con!”

      “Khụ, khụ!” Bạch Tu Nhiên đột nhiên ho khan.

      Bạch Khởi La che giấu, vui sướng trần thuật : “ ta ngứa mồm chọc ghẹo con nên ba con đánh.”

      Trần Mạn Du: “... ... ... Người lớn dạy dỗ con trẻ, cũng phải!”

      ra là như vậy, dù đánh sao cũng đúng!

      Bạch Tu Nhiên đưa ánh mắt cho Phùng Kiêu, lập tức : “Con canh ngoài cửa cho mọi người.”

      Cho tới bây giờ vào thời khắc mấu chốt tên này cũng đều thức thời, nếu ở lại, sợ là Trần Mạn Du cũng lúng túng, chính vì thế, Phùng Kiêu lập tức ra cửa, chỉ chừa cả nhà bọn họ trong phòng, dựa vào cửa, nghịch bật lửa trong tay, cái có cái đốt lửa.

      lâu sau, nghe được bên trong thư phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, cần nhiều, cũng biết có chuyện gì.

      Xem ra, Bạch Tu Nhiên có ý định bỏ qua, nhưng cụ thể y làm như thế nào, lại dễ phán đoán.

      Nhưng có thể khẳng định, chỉ cần có vị hôn thê của ở đó, chuyện này nhất định tốc chiến tốc thắng, ai bảo đó là quả bom chi!

      Mà lúc này quả bom ngừng lau nước mắt cho Trần Mạn Du, hốc mắt đỏ lên, giọng dỗ dành Trần Mạn Du, : “Dì đừng khóc mà, khóc vì người xấu đáng. Dì muốn gả, đừng ai mong ép được dì, chúng ta gả cho gã được ? Nếu gã đồng ý giải trừ hôn ước, chúng ta hại chết !”

      ra trong lòng Bạch Khởi La biết, lấy thân phận Chương cục trưởng mà , dù xé rách mặt cũng chưa chắc gây chút tổn thương nào cho gã. Phương pháp đơn giản nhất và nhanh nhất là khiến Chương cục trưởng chết ngay lập tức.

      khóc, khóc nha, tuyệt đối để dì gả cho tên khốn kia!” Hốc mắt Bạch Khởi La đỏ lên vẫn còn hơi sức hò hét mắng chửi người: “Cái tên tiểu nhân hiểm hèn hạ vô sỉ!”

      “Nhưng bọn dì đăng ký rồi, bọn dì là vợ chồng hợp pháp, toàn bộ người ở cục cảnh sát cũng đều biết, bọn dì chỉ còn thiếu hôn lễ chính thức thôi.” Trần Mạn Du che mặt khóc.

      Bạch Khởi La kiên định: “Vậy ly hôn, cũng chẳng sao! Ly hôn !”

      Bạch Tu Nhiên cứ ngồi bên, lời nào, hình như đợi Trần Mạn Du quyết định.

      “Ai dì muốn ly hôn?” Trần Mạn Du đột nhiên ngẩng đầu, kiên định: “ thể nào ly hôn!”

      Bạch Khởi La: “Hở?”

      “Cuộc đời của dì, có ly hôn, chỉ làm góa phụ!”

      Bạch Khởi La: “Hở hở?”

      Lúc này Trần Mạn Du cũng khóc, lau sạch nước mắt của mình, : “Họ Chương đó muốn tỏ thành ý lòng của mình với dì, đăng ký kết hôn với dì trước rồi. Dì còn nghĩ sao gã hảo tâm vậy, hóa ra là mưu bày ra liên hoàn kế trước cho dì!”

      tới đây, cắn răng nghiến lợi: “Đáng thương cho dì thế mà lại cảm động! là ngu xuẩn!”

      lau nước mắt cái, : “Dù sao dì cũng chết bốn người chồng,chết thêm người thứ năm nữa cũng sao! rể, em biết có cách, giúp em hại chết họ Chương . Ngay chính là ngày kết hôn, em muốn gã chết vào ngày đó! Gã chết, em lấy tất cả tài sản của họ Chương cho cháu thêm đồ cưới. xem, vụ làm ăn này làm được ?”

      Bạch Tu Nhiên nho nhã bật cười, y gật đầu: “Làm được, rất thích hợp.”

      Có điều nhanh chóng tiếp: “Nhưng lúc cha vợ lâm chung, hứa với ông ấy giúp đỡ em, nên tất nhiên chiếm số tiền này của em. Đồ cưới của A La, là nhà họ Bạch cho. Nếu em nguyện ý cho, là chuyện của em, nhưng làm ăn gì với em. Có những lời này của em, yên tâm sắp xếp rồi. Em đau lòng tốt rồi.”

      Trần Mạn Du hỏi ngược lại: “Em cũng chết bốn người chồng, chẳng lẽ còn sợ chết chồng thêm sao?”

      Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại.

      Bạch Khởi La nhớ lại chút, gật đầu: “Đúng thế, dù saothì dì con có chết thêm hai người chồng nữa cũng đâu có sao, nhưng tuyệt đối đừng vì bọn họ mà tức giận và đau lòng đáng nha.”

      vỗ vỗ bờ vai dì , cười lộ ra lúm đồng tiền: “Tối nay dì ở chung với con, buổi tối chúng ta tâm được ? Con mấy chuyện thú vị khi du học cho dì. Những chuyện râu ria kia, ba con nhất định có thể giải quyết.”

      Trần Mạn Du gật đầu: “Được! Tối nay chúng ta ngủ chung!”

      Bạch Khởi La cười híp mắt: “Còn có nha, chị họ cũng tới Bắc Bình nữa đó, lầu á! , con dẫn dì lên.”

      nhanh chóng kéo Trần Mạn Du ra khỏi thư phòng, vừa ra khỏi cửa thấy Phùng Kiêu còn chơi bật lửa, hung tợn trợn mắt với cái, sau đó kéo Trần Mạn Du cùng lên lầu: “ thôi, chúng ta lên.”

      Phùng Kiêu: “A La!”

      Bạch Khởi La hung hăng hỏi: “Gì?”

      Phùng Kiêu: “Em tới đây chút, tôi có mấy câu muốn riêng với em.”

      Chân mày Bạch Khởi La nhướng lên cao, ha ha: “Ai biết có ý gì tốt chứ, tôi mới thèm để ý đến .”

      Phùng Kiêu ý vị sâu xa cười : “Tôi đảm bảo em hối hận!”

      “Phùng khốn kiếp, cậu lại dụ dỗ con nhà tôi, cậu coi như tôi chết rồi đúng ? Xem tôi có đập gãy chân chó của cậu !” Tiếng Bạch Tu Nhiên nóng nảy mắng chửi vang lên từ thư phòng.

      Bạch Khởi La: “... . . .”

      Ba mưu gì vậy?

      Con rể chính mình nhìn trúng, lại nhìn thuận mắt như vậy, chậc chậc!

      chung, đến thời kỳ mãn kinh!

      Phùng Kiêu mấp máy môi với câu bằng khẩu ngữ, sau đó lập tức: “Cha vợ đại nhân à, sắc trời tối, con rể cút đây hehe!”

      xong, chạy vèo vèo ra cửa, giống như chạy nạn. . .

      “Cậu ta với con cái gì?” Trần Mạn Du cười hỏi.

      Mắt Bạch Khởi La lấp lánh, cười: “Con cho ba biết đâu!”

      Miệng của hình như là: . . . Chờ điện thoại của tôi, chia sẻ bí mật.

      Bí mật?

      Bí mật gì?

      Tò mò ing~
      Dương Linh, yuki0129, meyil0839 others thích bài này.

    2. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Chưa đọc, like bài của nàng trước, m còn ngày mai cúng tất niên và giao thừa sau khi dọn dẹp nhà cửa xong. Sao m ko là con trai nhỉ, chỉ ăn và lượn.

    3. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      ☆, Chương 18: ra là có tình
      Edit: Anita

      Sau trận mưa xuân là ngày nắng ấm, đêm qua vừa đổ trận mưa rào sáng nay ánh nắng lại lấp lánh sáng rọi.

      "Bang bang!"

      "Đoàng đoàng đoàng!"

      Tiếng súng liên tiếp vang lên, ngoài bãi bắn bia hai người ai nhường ai, đến nay chưa từng phân ra thắng bại.

      Lục Mỹ Lệ ngồi ở khu nghỉ ngơi của trường tập bắn, nhìn đám trẻ tỷ thí từ đàng xa, chậc chậc tiếng, cúi đầu uống ngụm cà phê.

      Cậu thanh niên bên cạnh khẽ nghiêng người rót thêm cà phê vô tách của , mỉm cười: "Phùng thiếu cùng Bạch tiểu thư đúng là tâm đầu ý hợp, chỉ có thể than hai người chúng ta vô dụng ngồi ở chỗ này, tự dưng thấy kì quá."

      Lục Mỹ Lệ khẽ nhướng mày nhìn qua: "Như thế nào? Để cậu ngồi chung với tôi làm mất thân phận của cậu phải ?"

      " lời đó là sai rồi, tất nhiên phải mất thân phận của tôi, mà là tôi làm cho Lục đại tiểu thư mất thể diện."

      "Từ Tiến Minh, cậu rảnh quá bớt mấy câu nhảm nhí đó , nếu phải mình tôi theo hai đứa nó ngại quá, cậu cho là tôi muốn tới nơi này làm bóng đèn sao? Bất quá chỉ kéo cậu làm bóng đèn thôi, cậu giống như các bà các chị, đâu đâu dứt." Lục Mỹ Lệ nhịn được trợn trừng mắt, còn : "Nếu phải Bắc Bình có thích hợp, tôi cần tìm cậu làm gì?"

      Người này phải ai xa lạ, đúng là Từ Tiến Minh.

      Từ Tiến Minh: "Lục đại tiểu thư tìm tôi, tất nhiên tôi vô cùng nguyện ý rồi. Nhưng tiểu thư bảo tôi đến đây với tiểu thư, phải chỉ là vì chuyện này chứ ?"

      ta cúi đầu nhấp miếng cà phê, thập phần bình tĩnh: "Tuy rằng tôi từng đến Bạch gia để cầu hôn, nhưng Bạch thúc thúc cự tuyệt và cự tuyệt, mà nay quan hệ của tôi với Phùng lão ngũ xem như cũng hòa thuận. phải chị cố ý muốn để tôi xem bọn họ xứng đôi với nhau đến mức độ nào đấy chứ?"

      Lục Mỹ Lệ cười lạnh, "Đây là do cậu bụng dạ hẹp hòi suy nghĩ nhiều, tôi cũng đâu có ý đó. Vả lại Tiểu Ngũ Tử cũng đâu có biết chuyện cậu lén hỏi cưới, tôi cần làm thế làm chi?”

      lắc cái chén, mặt tươi cười cảm khái: "Cậu nhìn bọn họ kìa, xứng đôi biết bao nhiêu. Đúng là duyên trời định, duyên trời định mà!"

      Từ Tiến Minh nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của .

      Hai người bên này đấu khẩu ai thua ai, Bạch Khởi La cùng Phùng Kiêu bên kia lại thẳng thắn gọn lẹ hơn nhiều, đến cuối cùng, bởi vì sai lầm mà Phùng Kiêu bại bởi Bạch Khởi La.

      Bạch Khởi La hôm nay mặc chiếc quần Âu dài, nhưng cũng phải kiểu dáng của nam, ngược lại là dáng nữ, hiếm có nhất nay cùng chiếc áo sơmi cùng màu được đóng thùng hẳn hoi, tư thế oai hùng hiên ngang. Nhưng ăn diện kiểu nam tính thế này cũng làm cho thân thể trở nên vạm vỡ hơn, với mái tóc dài xõa tung vai làm nét nam tính kia mềm mại ít.

      Tất nhiên, tuy rằng mềm mại ít, lại mang theo mấy phần thư sắc bén.

      Giống như hoa hồng, vừa nhìn thấy cực đẹp nhưng lại đầy gai nhọn.

      “Tài bắn súng này của em, ít nhất cũng luyện hơn mười năm nhỉ?" Phùng Kiêu cất súng , nhưng ngoài miệng cũng dừng.

      Bạch Khởi La đúng lý hợp tình: "Luyện sau khi xuất ngoại."

      đương nhiên , lúc gần mười tuổi tôi bắt đầu luyện, từng đoạt ít giải quốc tế. Ba tuy rằng tìm ít "Cao thủ võ lâm" dạy con cưng công phu, nhưng cũng có dạy phương pháp bắn súng.

      tuy rằng tùy tiện, nhưng cũng để bất cứ cơ hội để lộ tẩy nào.

      "Thiệt hay giả thế?" Phùng Kiêu cười liếc nhìn Bạch Khởi La.

      Bạch Khởi La nghiêm trang khoác lác: " cứ điều tra , tôi có học bắn súng hay , phải quá dễ để điều tra sao? Tôi với rồi, đời này có 1 số người có thiên phú dù cho có thúc ngựa cũng đuổi kịp."

      mở chai nước, mỉm cười: "Và, người đó chính là tôi."

      Phùng Kiêu: "......"

      Ờ, đứng yên nghe khoác lác đây!

      “Em thấy đó, trùng hợp quá trời luôn, cũng mới học bắn súng y như em luôn, em xem có phải chúng ta là duyên trời định ?” dựa vào bàn, tiếp"Haiiiz, nghe cha , hôm qua bọn họ định ngày đính hôn rồi?”

      đề cập tới ngày hôm qua thôi, nhắc tới ngày hôm qua, Bạch Khởi La nhíu mày:

      " còn biết xấu hổ dám nhắc đến ngày hôm qua? Hôm qua phải gọi điện thoại sao? Có gọi sao? thấy tôi dễ ăn hiếp lắm đúng ?”

      Chuyện này nhắc đến quên mất rồi, nhắc tới liền muốn đánh người.

      Bạch Khởi La nắm quả đấm, cảm thấy mình có chút ngứa tay.

      Phùng Kiêu lập tức : "Tôi muốn giải thích, tôi bị oan, tôi thực có gọi mà. Mới reo có tiếng là có người nhận, là ba em nhận điện thoại đó. Lúc ấy tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức ném luôn cái điện thoại, sau đó làm sao tôi dám gọi lại chứ? Đây phải là muốn chết sao? Nhưng có chuyện này tôi nên làm sáng tỏ, tuy rằng gọi lại, nhưng tôi có tìm hiểu tin tức cho em nha. Chúng ta hứa chia sẻ tin tức với nhau rồi, tôi đâu gài bẫy em làm chi.”

      Bạch Khởi La cười lạnh, " Được, vậy !"

      Phùng Kiêu: "Tôi thấy em, nhìn cũng muốn nhìn Bát phu nhân gì đó nhà em, đây phải là tôi tận tâm tận lực trút giận thay em sao? Kỳ , hôm đó Bát phu nhân vừa đến gần tôi, tôi cảm thấy ta rất quen.

      "Hừ, còn rất quen, chiêu này cũ quá rồi bạn. Nếu thích ta, cứ tận tình mà xông tới . Tôi ngại, đúng dịp tôi còn chưa có lý do gì để từ hôn đây." Tuy Bạch Khởi La mỉm cười, nhưng Phùng Kiêu lại rất quý mạng sống của chính mình, lập tức ngay: “Tôi đâu có mù đâu mà coi trọng ta chứ. Tuy Phùng lão ngũ tôi là chính nhân quân tử gì, nhưng bao giờ làm loại chuyện thế này? Với lại, có ai làm con như em ? Còn cổ động chồng chưa cưới của mình cướp vợ bé của cha ruột mình, đúng là uổng công nuôi con bé lưu manh như em mà.”

      Bạch Khởi La nắm quả đấm, " nhiều quá, có muốn tiếp hay !"

      Phùng Kiêu: "Hôm qua lúc em lầu đếm tiền, phải tôi ở dưới lầu để bị khinh bỉ sao? Bát phu nhân nhà em liền õng ẹo tới. chuyện khác, chỉ riêng việc ta bước xuống lầu làm nhóm người chung với ba tôi kinh hoàng. Trong lúc đó, Lương bát thúc của tôi còn buột miệng gọi ‘Tiểu Phượng tiên’. Sau đó tôi ngồi ngẫm lại, sao tôi lại cảm thấy Tiểu Phượng tiên mà bọn họ chính là đào nổi tiếng mấy năm trước ở Phụng Thiên Hứa Phượng Di. Hứa Phượng Di, Hứa Giai Di, có cảm thấy thú vị ?”

      Bạch Khởi La rất giỏi về nắm bắt trọng điểm.

      "Ngay cả khuê danh của ta cũng biết luôn nhỉ." như cười như , mang theo mấy phần nguy hiểm.

      Phùng Kiêu: "Hôm đó lúc mới gặp, ta tự giới thiệu tên ta như thế, trí nhớ tôi quá tốt nên đành chịu thôi.”

      nghiêng tới trước vài phần, cách rất gần, mởi mỉm cười hỏi: "Em có muốn nghe thêm tin tức hay đây? Hay tôi nữa nhỉ? Tối qua tôi thức suốt đêm để uống rượu với Lương bát thúc mới nghe được cái tin này đó.”

      Bạch Khởi La dùng ngón tay đâm đâm lên bờ vai của : “ chuyện cứ , bại tướng dưới tay tôi đừng có đứng quá gần tôi, xứng."

      Phùng Kiêu: "......Là tôi nhường em thôi mà?

      Bạch Khởi La cầm súng lên, "Vậy đến đấu tiếp nhỉ? Ha ha! Bại tướng nhận đại , mạnh miệng làm gì.”

      Phùng Kiêu: "Nếu em muốn nghe, tôi..." Giả vờ xoay người muốn .

      Bạch Khởi La lập tức giữ chặt tay áo của lại, Phùng Kiêu lập tức bật cười, "Vậy xem như nể mặt em vậy.”

      Bạch Khởi La cảm thấy, nếu quả như bị buộc kết hôn cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này, ngày nào đó có lẽ mang tiếng góa chồng.

      đánh chết ta, thực quá có lỗi với bản thân phải chịu đựng ta.

      Cũng may, Phùng Kiêu rất nhanh lại xoay vào chính đề: "Lúc Tiểu Phượng tiên còn nổi tiếng, tôi chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, khi đó mẹ tôi còn sống, lúc đấy phải bà ấy canh chừng tôi cực chặt chẽ sao? Cho nên bản thân tôi biết về ấy nhiều lắm. Nhưng nghe ít quan lại quyền quý ở thành Phụng Thiên đều là khách quen giường ta. Mấy … Chú, bác của tôi, ba tôi, khụ, khụ người này cho qua . Nhưng bọn họ vẫn phải là người nổi tiếng nhất. Người nổi tiếng thứ nhất chính là Lục đại soái, người còn lại chính là người em của tôi, Lục thiếu soái."

      Bạch Khởi La mở to hai mắt, khó tin, nhưng cũng ngắt lời Phùng Kiêu, chờ tiếp.

      "Tiểu Phượng tiên là vì bị đại soái phát ta câu dẫn thiếu soái, nên mới bị ông ta đập chết. Tôi thấy dáng dấp giống, họ tên cũng gần giống, chừng Bát phu nhân nhà em cùng Tiểu Phượng tiên Hứa Phượng Di là hai chị em. Nếu như thế mọi chuyện trở nên thú vị hơn nhiều rồi, ba em năm xưa phải từng gặp qua Tiểu Phượng tiên, chẳng lẽ ông ấy thấy bộ dạng của bọn họ giống nhau như đúc sao? Còn dì của em nữa, năm xưa chồng trước của dì ấy cũng từng tằng tịu với Tiểu Phượng tiên mà? Chẳng lẽ ấy nhận ra mặt của Tiểu Phượng tiên? Ngoài ra còn chị cả nữa…”

      Phùng Kiêu xề gần Bạch Khởi La, nhìn về phía Lục Mỹ Lệ: "Em xem, chẳng lẽ chị cả có thể nhận ra người phụ nữ từng câu dẫn cha chị ấy cùng em trai chị ấy sao? Tối hôm qua tôi xác thực qua, Hứa Giai Di cùng Hứa Phượng Di có bộ dạng giống nhau như đúc. Em , có phải câu chuyện càng ngày càng trở nên thú vị hơn rồi ?”

      Bạch Khởi La trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ điều gì.

      Phùng Kiêu: "Tất cả mọi người bọn họ hi vừa gặp Bát phu nhân Hứa Giai Di đều biết ít nhất có tám chín phần mười là ta chắc chắn có quan hệ gì đó với Tiểu Phượng tiên, nhưng cố tình . Thậm chí còn gạt em, thú vị ? Mặc dù biết trong đó có nội tình gì, nhưng tôi cảm thấy, tình đơn giản."

      "Chuyện này, coi như chưa từng tôi nghe." Giọng của Bạch Khởi La rất .

      Phùng Kiêu: "Vậy em hôn tôi cái, tôi hứa với em.”

      Bạch Khởi La lập tức nổi giận đùng đùng, vung chân đạp tới, cái quần trắng tinh của Phùng Kiêu lập tức xuất dấu chân.

      bật cười ha hả, "Đánh là thân mắng là , em muốn hôn tôi rồi, thực đáng giá mà!”

      Bạch Khởi La trợn trắng mắt: " câm miệng ngay."

      Phùng Kiêu cười đủ, : "Được rồi. Em thoải mái , ngừng quan tâm chuyện đó nữa, bước nào tính bước đấy. Kỳ lúc đầu tôi cảm thấy ba em vì người đàn bà mà đưa em ra nước ngoài có gì đó sai sai, tại xem ra, ra thực tình.”

      hảo tâm nhắc nhở: "Đừng vì người đàn bà đáng giá mà tranh đấu với cha ruột của mình, đáng đâu."

      Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn , nhìn hơn nữa ngày, chậm rãi : "Phùng Kiêu, tôi đột nhiên cảm thấy, con người hình như có chút thú vị."

      Phùng Kiêu nghiêm trang sửa đúng: "Tôi cực kì thú vị, em cứ từ từ khai quật con người tôi , cam đoan tràn đầy kinh hỉ."

      "Ngừng!"

      Bạch Khởi La liếc cái, dẫn đầu về hướng Lục Mỹ Lệ.

      "Các em chơi xong rồi à." Lục Mỹ Lệ đợi đến liền đứng dậy nở nụ cười: "Vừa rồi chị còn với Tiến Minh. trong thiên hạ này, sao có người hợp tâm hợp ý, hợp từ dáng vóc đến tính cách như hai em vậy chứ. Nhìn sao cũng thấy hai đứa xứng ơi là xứng. Ai thua ai thắng đây?"

      Bọn họ từ xa nhìn sang có thể thấy được dáng vẻ thân mật hỗ động của hai người, cực kì ăn ý nhau.

      Lúc này Phùng Kiêu cũng bước đến, tùy ý ngồi ở bên cạnh Từ Tiến Minh, cười : "Tất nhiên là vợ của em rồi, vợ của em làm được. Vợ em rất xuất sắc, thiên tư hơn người, bách phát bách trúng. Ai, Tiến Minh, cậu giúp đây tuyên truyền với mấy ông của chúng ta là, sau này đây có núi dựa rồi nhé, về sau các người ai dám chọc tới , vợ của cho các người biết làm người phải như thế nào.”

      Từ Tiến Minh cười ôn hòa, liếc mắt nhìn Bạch Khởi La sau đó chuyển tầm mắt rất nhanh: "Bọn tôi sao dám chạm gì vào chứ? Vợ của lợi hại đến mức nào phải mọi người đều sớm biết sao?"

      Phùng Kiêu: "Vậy giống rồi, vợ của đây chỉ lợi hại về quyền cước, mà tài bắn súng cũng cực kì lợi hại nha! Chúng ta thực phải ngưỡng mộ ấy, tính đây thích khoa trương đâu, nhưng tất nhiên cũng thể để tài năng của vợ bị giảm . Tài năng của A La nhà nhiều đến nỗi thể kể hết, chuyện này sao lại để ở trong lòng chứ, quá lợi hại nên đây mới khen thôi.”

      Bạch Khởi La: ".................."

      "Được rồi được rồi, biết vợ cậu lợi hại rồi, Tiến Minh còn dám biết sao? Đều là người ở cái đất Bắc Bình này. thôi, chị có đặt trước nhà hàng Pháp, cùng nhau nếm thử nhé?"

      "Vợ của em hình như thích ăn cơm Tây đâu!" Phùng Kiêu lại lên tiếng.

      Bạch Khởi La: "............Chị họ, chị đừng để ý đến ta."

      Phùng Kiêu nhún nhún vai, theo.

      Bốn người rời khỏi trường tập bắn, Phùng Kiêu gallant mở cửa xe giúp Bạch Khởi La: "Mời tiểu thư xinh đẹp.”

      Vừa dứt lời, đuôi mắt của dường như liếc thấy tia phản quang, chút do dự, ôm cổ Bạch Khởi La, nhào sang bên..."Phằng!"

      Tiếng súng vang lên.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Các ngươi đoán xem, Phùng Kiêu có biết Từ Tiến Minh từng đến Bạch gia cầu hôn hay ? Hắc hắc hắc!
      Dương Linh, yuki0129, Phong Vũ Yên38 others thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Hóng chương mới ❤
      Typard thích bài này.

    5. Cửu Vỹ Hồ

      Cửu Vỹ Hồ New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      6
      Các nàng ơi các nàng bận gì hay sao tuần này có chương mới luôn :021:
      Last edited: 14/2/19
      Typard thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :