1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Bị trêu chọc thế mà mãi vào việc chính. Đến ta cũng thấy thống khổ thay heo mà.

    2. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 161 Luận bàn trong gió tuyết ( )

      Năm mới là lúc để cho mọi người thả lỏng vui sướng nhất. nhà nam nữ già trẻ nắm tay đến chùa miếu để cầu phúc, thả hoa đăng, dòng người tham gia đông đảo và đa dạng hoạt động khác. Ban đêm vây quanh chậu than và hồi ức về những thời gian tốt đẹp trước kia, khát khao về tương lai, lên kế hoạch tiếp theo cùng nỗ lực hướng tới mục tiêu đặt ra, cơ hồ mỗi người đều tràn đầy nhiệt tình cùng sức sống cho năm mới.
      Nhưng là qua năm mới xong, các đại thần Cổ Cách lần đầu vào phòng nghị tham chính lại phát vị Vương vĩ đại của bọn họ có biểu tình lãnh khốc, khóe miệng sắc bén như đao, đôi mắt ưng uy nghiêm sắc bén nhuộm đầy băng tuyết lạnh lẽo đỉnh núi vạn năm tan, chỉ cái liếc mắt nhàn nhạt cũng như gió lạnh thấu xương tủy. Mùi vị máu tanh hắc ám tràn ngập vương tọa trong phạm vi ba trượng, sau vương tọa là vách tường miêu tả diêm vương miệng ngậm đồ án sinh tử luân hồi, vừa qua tân niên liền tựa hồ có vẻ càng thêm dữ tợn đáng sợ.


      Bọn họ năm trước từng bất hạnh gặp qua lần, lúc ấy cơ hồ mỗi người đều sợ tới mức xuất thân mồ hôi lạnh. Tan triều ít người tìm mọi cách mà tìm hiểu tin tức, cuối cùng biết được Vương ngày đó trừ bỏ trước khi thượng triều đem nữ nô hầu hạ tại bên người đánh vào địa lao liền có bất kỳ tình huống phiền lòng nào khác, tất cả bọn họ đều có chút ngây ngốc.
      Vương...... là bởi vì cái nữ nô đê tiện mà xuất biểu khác thường? Sao có thể?!
      Nữ nô bị đẩy vào địa lao bọn họ đều gặp qua nhiều rồi và cũng chẳng thấy quá khác lạ hay mới gì cả. Nữ nô đó là Vương bắt được trở về, vốn nên đưa đến phòng lai giống cùng nam nô lai giống, kết quả chỉ huy đứng đầu của đội quân chó ngao là Ngân Nghê lại lựa chọn nàng, liền chuyển nàng thành ngao nô, sau lại tùy thời ở cạnh Ngân Nghê hầu hạ bên người Vương. Nàng ở cạnh Vương hầu hạ hơn hai tháng, chẳng những kỳ tích mà sống sót còn có được đặc quyền tự do ra vào tẩm cung của Vương.
      Hồi ức của các đại thần từng tí dần dần ùa về khiến bọn họ lại cảm thấy thế đạo tựa hồ có gì là có khả năng.


      Nữ nô từng lấy thân phận nô lệ xuất ở trong yến hội hầu cạnh Vương gia, còn theo vương đến chùa Thác Lâm tham gia pháp hội mùa đông. Thời khắc nào cũng đều kính cẩn hèn mọn cúi xuống nửa khuôn mặt trắng nõn tế hoạt, diễm lệ đủ cũng phải là tuyệt đại vưu vật nhưng thanh tú đáng có thừa. Nên sau khi nữ nô bị đưa vào địa lao đêm đó rồi được thả ra, từ đó nơi ngủ từ ngao phòng nhảy thành giường của Vương. Vương tự mình đút nàng uống thuốc, dùng chính miệng mình đút nàng ăn, tự mình thay nàng bôi thuốc chữa thương...... Cảm xúc của Vương tốt hay xấu cùng nữ nô kia cùng nhịp thở!


      Này...... đủ loại dấu hiệu biểu lộ cái gì a? Biểu lộ cái gì a a a! Có hay khả năng ý nghĩa với việc Vương giết các hầu phi hoàn toàn chấm dứt, tỷ muội nữ nhi nhà bọn họ có thể chạy thoát khỏi vận mệnh tuyển tú thê thảm a?!
      Đáng thương các đại thần vừa mừng vừa sợ, nơm nớp lo sợ quỳ mặt đất bái lạy. Bãi triều xong lại trăm phương nghìn kế mà nghe ngóng tìm hiểu, quả nhiên nữ nô vốn nên hầu hạ ở bên người Vương bị Vương hiến dâng cho Pháp Vương làm tế phẩm song tu, trước mắt ngày về , khó trách cảm xúc của Vương ác liệt như thế.
      Tin tức này tốt, phi thường tốt, dị thường tốt. Được coi là con trời rốt cuộc Vương cũng có cảm tình của phàm nhân, người gì cản nổi rốt cuộc cũng có nhược điểm. Tuy rằng nữ nô kia có thân phận thấp kém và cho dù biến thành liên nữ song tu của Pháp Vương cũng tạm xứng đôi với Vương những vẫn đê tiện chút, chỉ cần làm chính phi, tùy Vương thích như thế nào bọn họ đều có bất luận ý kiến gì. tại liền cầu nguyện nữ nô đó có thể nhanh từ chùa Thác Lâm trở về, Vương tra tấn nàng vài cái liền tốt hơn là tra tấn bọn họ a.

      Các đại thần đếm ngày đêm, cẩn thận mà hầu hạ dè dặt hạ thấp mình trước Vương, sống ngày như năm, lần liền chính là hơn hai mươi ngày. Chính mắt mình nhìn quanh thân Vương từ máu tanh hắc ám dần dần trở nên lãnh khốc bạo ngược, mỗi ngày đều có thể nghe có nô lệ bị băm làm đồ ăn cho chó ngao. May mắn trước mắt Vương có thể nỗ lực khống chế tính tình, còn có bắt đầu nảy sinh ý định giết cả bọn họ, bất quá chiếu theo tình hình áp suất thấp ngày càng sa sút này phỏng chừng con đao chém người kia cũng sắp đến đầu bọn họ rồi.


      Hôm nay bãi triều xong, mấy cái trọng thần bị truyền triệu kiến đến thư phòng của Vương. Ngay say khi Tán Bố Trác Đốn ngồi ngay ngắn ở án thư, mắt ưng lạnh lùng nhìn về hai hàng trọng thần đứng kính cẩn bên tay mình chờ đợi bọn họ mật báo.
      “Vương, đây là tình hình dị động trong nước của Đạt Kéo Khắc.”
      Đại tướng từ trong túi áo móc ra tình báo mà thám tử truyền về, cung kính trình lên, hành động hay lời đều điểm lôi thôi trói buộc. Thân phận của Đại tướng có thể như là người vạn người, kỳ địa vị cao tránh khỏi đón gió lớn. Phải biết rằng làm chim đầu đàn rất nhiều lúc đều là trực tiếp đối thoại cùng Vương. Nếu là vị Vương cao cao tại thượng bình thường có thể may mắn mà hưởng thụ quyền thần quyền chức. Cố tình lại đứng trước vị Vương minh thông tuệ nhưng lãnh khốc. Năm đó đăng vị Vương lấy thủ đoạn tàn nhẫn nhất quét ngang hết thảy trở ngại, vương quyền còn bao trùm quyền sở hữu của toàn bộ Cổ Cách, vốn là hề chịu bất cứ kiềm chế cùng hiếp bức của các thủ lĩnh đại quý tộc. Khi đối mặt người khác bất luận người đó có thân phận giàu sang hay nghèo hèn, hết thảy đều là thuận ta sống, nghịch ta chết.


      Tán Bố Trác Đốn tiếp nhận tấm da dê mỏng, mở ra thoáng nhìn quét lượt, mắt ưng càng lên thâm ám lạnh lẽo. Ngón trỏ gõ gõ bàn, trầm ngâm phân phó, “Lại tăng số lượng ám sát, tận lực đuổi trước tháng tư đảo loạn vương thất Kéo Đạt Khắc.” Khóe miệng mỉa mai mà nhếch lên, thanh bình đạm có nửa phần cảm tình, ánh mắt chuyển hướng phó tướng đối diện Đại tướng, nhàn nhạt phun ra tám chữ, “Tập binh luyện chiến, tháng năm xuất chinh.”
      .” Phó tướng là đại hán ba mươi tuổi, lời việc làm đều là vô cùng kính cẩn, bất quá ước chừng là thường xuyên đứng bên cạnh Vương ở bên ngoài lãnh binh tác chiến, mày rậm mắt sắc giống như Đại tướng cẩn thận thấp thỏm, ngược lại lộ ra cỗ dũng nội liễm dũng cảm cùng nghiêm túc.


      “Dẹp xong Đạt Kéo Khắc, toàn bộ vùng đất liền tất cả đều là lãnh địa của Cổ Cách ta. Kế tiếp nên đến Phiên tông khách, Á trạch, Nhã long, Tang gia, La chút......” Tán Bố Trác Đốn lười biếng ưu nhã mà dựa lưng ghế, khóe môi nhiễm màu đỏ tươi khát máu lạnh lẽo, “Chúa tể của cao nguyên tuyết vực chỉ có thể là ta Cổ Cách Vương Mục Xích Tán bố Trác Đốn.” Mặc kệ là trực hệ con cháu vương thất Thổ Phiên hay vẫn là thế lực cường hào thực lực hùng hậu các nơi, hoặc là Đại nguyên như hổ rình mồi, ai đều cũng thể ngăn trở từng bước càn quét tuyết vực.
      Băng hàn sâm lệ sát khí đặc sệt mang theo uy thế dời non lấp biển ở trong thư phòng lẳng lặng tràn ngập, ép tới người khác cơ hồ hít thở thông. Mấy cái đại thần áo trong bất giác bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Trong mắt đều là mảnh kính sợ thuần túy. Đây là Cổ Cách Vương vĩ đại của bọn họ. Bọn họ cũng có đủ lý do tin tưởng, Vương nhất định dẫn dắt người dân Cổ Cách khai sáng ra Cổ Cách thịnh thế so với Thổ Phiên còn càng cường đại phồn vinh hơn, toàn bộ cao nguyên tuyết vực đều chỉ thuộc về Cổ Cách huy hoàng cùng vinh quang.


      Tán Bố Trác Đốn phất tay ý bảo bọn họ lui ra, mấy trọng thần lòng mang kích động cùng tràn đầy kính sợ theo thứ tự nối đuôi nhau rời khỏi.
      Rèm của nhung dày nặng vừa mới buông xuống, trong phòng liền truyền ra tiếng vang nặng nề, như là có vật gì bị ném hay rơi mặt đất, nhóm trọng thần trong lòng kinh hoàng cả kinh, dưới chân như mọc cánh phi nhanh ra ngoài, đảo mắt liền quẹo khỏi con đường rời xa thư phòng.


      Tán Bố Trác Đốn chân đá án thư trước mặt, tư thái uy nghiêm lãnh khốc lúc nãy giờ phút này toàn bộ hóa thành cuồng táo bạo ngược. Đôi mắt ưng sắc bén của gắt gao nhìn chằm chằm bàn gỗ vỡ tan mặt thảm, lâu động đậy, tựa hồ lâm vào trầm tư. Sau lúc lâu mới nhàng hỏi; “Liệt, Pháp Vương hết lòng tuân thủ hứa hẹn đem heo trả lại cho ta sao?” Dựa theo lời của Bạch Mã Đan Tăng, trong cơ thể heo chứa linh khí đặc biệt hiếm thấy và nó đối với mỗi người tu hành cực kỳ hữu ích, vất vả mới tìm được cái, có thể bỏ được thả nàng trở về?


      Vẫn luôn đứng ở bên cạnh là Thích Già Thát Tu hơi hơi kinh ngạc, mắt mất mấy giây mới lên tia ý cười thể thấy , vị Vương lãnh khốc kiên nghị cư nhiên cũng ngày giống như tiểu hài tử lo được lo mất? Này đúng là tình huống ngàn năm mới có lần “Vương, Pháp Vương ——” ngừng chút, vẫn là quyết định tiếp, “Theo thần được biết, nhiều năm như vậy Pháp Vương chưa bao giờ nuốt lời đối với ngài.”
      Tầm mắt bạo ngược từ án thư nát tan thảm chậm rãi chuyển qua mặt Thích Già Thát Tu, “Ngươi đúng, nhiều năm như vậy Pháp Vương chưa bao giờ nuốt lời với ta,” Tán Bố Trác Đốn dửng dưng, nở nụ cười tàn nhẫn , “Bất quá, dùng chút chủ ý thủ đoạn ở người ta. Ngươi , luyện chế linh hồn heo , và còn chừa lại khối thân thể cho ta?”


      Thích Già Thát Tu cứng lại, đích xác Pháp Vương trông có vẻ như ôn hòa nhân từ, kỳ cực kỳ cực đoan ác liệt, trong dĩ vãng phải có cái khả năng này. cẩn thận hồi tưởng chút, nhắc tới làm nhớ lại khiến tâm tình lại chùng xuống, trầm giọng : “ , nếu cảm giác của thần sai Pháp Vương đối với cỗ linh khí hiếm thấy của heo giống như loại thương kỳ quái.”
      Tán Bố Trác Đốn nghe được sắc mặt lại càng lạnh hơn càng trầm hơn, mắt ưng cấp tốc xẹt qua tia sát ý. bỗng dưng đứng lên, tay phải đè lại chuôi hồn đao bên hông, thanh lạnh lẽo : “Ngươi và ta lâu chưa có luận bàn qua, hôm nay lên đỉnh núi tranh tài trận.” xong, dẫn đầu cất bước ra khỏi thư phòng.
      .”
      Thích Già Thát Tu cười đáp ứng theo sát, tay phải cũng nắm chặt chuôi đao bên hông, chờ giờ khắc này lâu. Mà Vương cư nhiên có thể nhẫn lâu hơn cả dự đoán của .
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ7 others thích bài này.

    3. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chúc mừng năm mới cả nhà Mong chúng ta kịp lấp hố trong năm này. Hí hí các nàng nhiều
      Pi ẹt: chả là ăn Tết nên chưa chắc có chương mới nhé. Hehe
      Mèo Tuki, Dung Nguyễn 1995SiAm thích bài này.

    4. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 162 Luận bàn trong gió tuyết ( hai )
      Trong trung gió thổi bông tuyết bay phần phật tùy thời đều có thể đổ ập xuống. Gió tuyết tuy quá lớn lại cũng ồ ồ thổi mạnh xé rách khí như muốn cắt da cắt thịt. Tuyết trắng như lông ngỗng rơi rải rác tung bay trong gió như thể vũ đạo của tinh linh.
      Hàng trăm thị vệ bưu hãn bảo hộ Cổ Cách Vương đứng lặng yên dọc đường lên đỉnh núi. Vì để đối phó với giá rét tàn khốc, bọn họ mặc những cái áo khoác dày nặng, mang thêm khăn quàng cổ, gương mặt cùng miệng mũi đều được bao bọc bởi mũ da, liền ngay cả tay cầm trường mâu cũng đeo bao tay da dê dày, họ chỉ lộ ra đôi mắt hưng phấn. Nguyên nhân chỉ có thể là vì hai nam nhân có tối cao của đất nước Cổ Cách sắp sửa bàn luận võ nghệ dưới trời gió tuyết nơi đây. Đối với người Bác Ba, họ rất tôn trọng cường giả, đặc biệt đối với những nam nhân Bác Ba thường xuyên tham gia chiến trường mà , tự nhiên so với pháp hội mùa đông còn hấp dẫn hơn thế.

      Vài chục trượng đất trống phía trước là hai nam nhân ngang tàng cao lớn cường tráng đơn độc, cùng với thị vệ mặc đồ kín mít bên ngoài hoàn toàn tương phản, hai người bọn họ đều có mang mũ da hay găng tay, chỉ buộc dải lụa sau đầu để cột tóc lại, áo khoác dày người chỉ được cởi ra nửa phần thân , rồi được buộc chặt lại ở bên hông. Áo khoác dày nặng dưới cái lạnh thấu xương của gió tuyết bay phần phật, vài sợi tóc mai lơ thơ vương rên khuôn mặt cảm xúc càng làm khắc sâu tùy ý của họ.


      Trong tay Vương là hồn đao phiếm quỷ ô kim hoàn, nó xếp hàng thứ nhất về các trường đao sâm lệ lạnh lẽo sáng như tuyết bạc. Người nghiêm nghị như lưỡi đao. Huyết tinh sát khí từ hai thân hình cao dài to lớn tầng tầng lớp lớp trùng điệp mà tản ra, mang theo uy nghiêm sát khí hủy thiên diệt địa. Bông tuyết tung bay cơ hồ bị ngưng tụ thành sát khí thế nhưng lại chút dám dừng ở người hai nam nhân này.
      Xa xa bọn thị vệ xem trận đấu cũng cảm nhận được gió tuyết kia còn muốn lãnh lẽo sát khí mãnh liệt đáng sợ gấp ngàn lần, cơ hồ hít thở thông, đồng thời máu trong người trong nháy mắt kích phát sôi sùng sục, từng đôi đôi mắt càng là từ hưng phấn chuyển thành cuồng nhiệt.
      Vương cùng Liệt Đội trưởng cũng phải lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ luận bàn võ nghệ, nhưng chưa bao giờ có lần nào giống nhu hôm nay phóng xuất ra nhiều sát khí như vậy.

      Này sát khí giống như là luận bàn nữa mà giống như cuộc chiến sinh tử vậy.
      Mắt ưng sắc bén sâu thấy đáy, uy nghiêm lạnh lẽo, giống như đối mặt với lưỡi hái của thần chết. Con ngươi màu đen nặng nề, tàn nịnh sâm hàn. Bọn họ người là Vương, người là thần tử; người có huyết thống của vương thất chi thứ Thổ Phiên, người có huyết thống vương thất Tượng Hùng, mấy trăm năm trước, Thổ Phiên cùng Tượng Hùng tranh đấu tựa hồ trong khắc này liền xuất . Nhưng là, trong cơ thể bọn họ còn chảy xuôi dòng máu mà muốn người khác biết được, bọn họ là huynh đệ cùng mẹ khác cha.

      Huynh đệ? Tán Bố Trác Đốn trong lòng lạnh lùng cười, huynh đệ cùng huyết mạch chết ở trong tay kém này người. Vô luận tình nghĩa trong dĩ vãng có thâm sâu như nào phàm là bất cứ ai có tư tâm gây dù chỉ điểm bất lợi với đều chỉ có kết cục —— chết! Uổng phí Bạch Mã Đan Tăng đời thông minh, lại làm ra kiện sai lầm duy nhất chính là nên tạo ra Liệt. Thích Già Thát Tu biết được chân tướng bọn họ cùng mẹ khác cha.


      Từ lúc Pháp Vương chân tướng, hai mươi năm trung thành như của liền lung lay sắp đổ trong lòng Vương. Vương đối với có hoài nghi, có phòng bị, tuy rằng ngoài mặt có thay đổ lớn gì nhưng nội tâm hề đem coi là thần tử tín nhiệm nhất nữa. Cùng Vương luận bàn võ nghệ lúc này là được như ý nguyện cùng Vương sở hữu heo . Hai là...... là chết!
      Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu yên lặng ngưng trọng mà giằng co, ai cũng đều có dẫn đầu ra tay đánh trước.


      đầu chó tuyết cường tráng khoẻ mạnh cùng hai con báo tuyết ưu nhã tuyệt đẹp đột nhiên xuất ở bên cạnh khu đất trống, con mắt tam giác màu lam cùng con ngươi sáng quắc của lx báo nhìn chăm chú vào hai thân hình cao lớn trước sau vẫn bảo trì bất động đất trống. Đôi mắt màu lam càng dần trở nên trầm lãnh, tàn nhẫn độc ác nhuốm màu đỏ tươi. Ngân Nghê chân trước cào cào đống tuyết dưới chân rồi đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng gầm như sấm rền.
      tiếng gầm này giống như quả bom oanh tạc phá vỡ giằng co đình trệ, hai thân hình đứng yên bỗng chốc chợt lóe, ngay sau đó là tiếng “Keng” vang lên của hai thanh kim loại giao nhau. thanh ràng từ trong làn gió tuyết truyền ra, có thể thấy được là các tia lửa bắn ra khi chúng chạm nhau. “Tới nào!” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng cười , mắt ưng nồng đậm ánh sáng giết chóc. Thủ đoạn nhanh chóng, hồn đao đẩy ra trường đao, lôi cuốn gió sét kình phong như tia chớp hướng tới vùng bụng của Thích Già Thát Tu.


      Thích Già Thát Tu cũng là khẽ nhếch khóe môi, trong mắt là hung quang dữ tợn. Trường đao đúng lúc xoay ngang ngăn chặn càn quét của hồn đao. Đồng thời xoay nửa người thân dùng đùi phải như gió cuốn quét tới eo sườn của Tán Bố Trác Đốn, cùng với tiếng trầm thấp kêu: “Vương, cẩn thận!”
      Trong phút chốc, chỉ thấy bóng người xê dịch di chuyển, ánh đao liên tục lóe sáng, gió lớn kích cuồng, tiếng kim loại va chạm tiếng quyền cước giao nhau dứt bên tai, sát khí tanh lệ hóa thành hàng ngàn xiềng xích, cuốn lấy cổ đòi mạng. mặt đất là từng lớp tuyết dày nặng bị hất lên bay bụi mù trắng xóa nhưu làn sương phảng phất phiêu tán khắp nơi. Gió lạnh thấu xương cùng từng tảng tuyết lớn bị sát khí cùng đấu khí xé rách, dập nát!


      có người dám tới gần bước, hai chân của những khán giả tại đó giống như tất cả đều bị đông lại ở chỗ, trong mắt cuồng nhiệt cũng bị kinh sợ cùng kinh hãi vô biên thay thế. Bọn họ chỉ biết là đối thủ chiến trường ai có thể ở cùng Vương hay Liệt Đội trưởng tiếp được đến mười chiêu, chỉ biết là Vương cùng Liệt Đội trưởng rất cường hãn, nhưng đến tột cùng cường hãn tới trình độ nào lại có trải nghiệm qua trước đó. Thẳng đến giờ phút này bọn họ mới xem như chân chính hiểu được thực lực của Vương cùng Liệt Đội trưởng, là khiến người khác run rẩy sợ hãi cũng quá chút nào.

      Thời gian từng phút từng giấy trôi qua, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu trí mạng và cứ thế cuộc luận bàn vẫn tiếp tục. Đại đa số bọn thị vệ thấy các chiêu thức mau lẹ như gió như sét đánh, bất quá vẫn như cũ mỗi người mang vẻ mặt kính sợ mà xem trận đấu này dường như vĩnh viễn phân ra cao thấp, màu luận bàn tuyệt vời. Quên mất chớp mắt, quên mất hoan hô, thậm chí liền hô hấp cũng quên luôn.


      Keng ——
      chuỗi đóa hoa lửa lóa mắt ở trong tuyết bay lên, mơ hồ thân ảnh chớp động bỗng chốc yên lặng. thân hình bỗng nhiên đứng thẳng, hồn đao u ám đặt tại bên cái cổ cường tráng. thân hình khác quỳ gối nền tuyết, tay phải cầm đao, thân đao thẳng tắp nền tuyết chống đỡ cơ thể. dòng máu đỏ thắm từ bàn tay nắm chặt chuôi đao chảy dọc uốn lượn theo thân đao, nhìn thấy mà ghê người. Nền tuyết đọng trong phạm vi bốn năm trượng thước đều bị xới lên lung tung, thay vào đó là từng vết ngang dọc đan xen vết đao chém khắc sâu, ít địa phương còn lộ ra vết chôn sâu màu nâu thạch.


      Gió tuyết vẫn tiếp tục ồ ồ thổi quét, đỉnh núi lâm vào trạng thái yên tĩnh giống như chết vậy. Mỗi cái thị vệ đột nhiên đều thể xác định trận luận bàn này có hay kết thúc? Lần đầu tiên Vương đem hồn đao đặt lên cổ Liệt Đội trưởng người mà tín nhiệm nhất. Tán Bố Trác Đốn đỉnh đầu xuất khói trắng bốc lên, vẻ mặt bọc kín tầng mồ hôi tinh mịn, hơi thở có chút hỗn độn. từ cao nhìn xuống nam nhân nửa quỳ bên dưới, mắt ưng như cũ sâu thấy đáy, chỉ là ham muốn thích giết chóc bên trong dần dần phai nhạt .
      “Liệt, ngươi thua!”
      “Đúng vậy, thần nhận thua.”


      Mắt chút nào hèn mọn mà ngước nhìn lên người kề con đao cổ mình, ánh sáng hung nanh tà ác bên trong cũng thu liễm lại, lên ý cười nhàn nhạt. Khuôn mặt oai hùng cũng treo đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, hô hấp dồn dập, mặt mày có thể như rất thản nhiên tiếp thu, cũng có đối với tử vong hề sợ hãi.
      “Ngươi phải thua ở võ kỹ mà là thua ở nửa thần phật nhân từ cùng thể lực trời sinh kia.” Thanh Tán Bố Trác Đốn lạnh nhạt thực , trừ bỏ Thích Già Thát Tu gần mới có thể nghe được ra, còn lại những người khác chỉ có thể nghe được tiếng gió tuyết thét gào.

      Thích Già Thát Tu sốt ruột chờ hô bình ổn lại mới nhếch lên khóe môi, nhàn nhạt : “Vô luận phát sinh chuyện gì, thần vĩnh viễn trung thành với Vương thay đổi dù chỉ chút ít.”
      “Chẳng sợ luyện công xong, thực lực của ngươi có thể cùng đẳng cấp với ta? Chẳng sợ ta mệnh lệnh cho ngươi từ giờ trở được gần gũi heo nửa bước?”
      “Vâng.” chữ duy nhất nghe tựa như có chút cảm tình, lại nặng ngàn cân.
      Tán Bố Trác Đốn nhướng mày, hồn đao trong tay ở giữa trung vẽ ra đạo nửa hình cung u lãnh, “Cạch” tiếng trở về vỏ đao.

      Mũi đao của Liệt khi chạm đến cổ tay của mà lưỡi đao của cũng nghiêng đường có chém bay đầu Liệt. Ở trong nháy mắt đó, trong đầu đột nhiên trồi lên rất rất nhiều những hình ảnh hỗn độn nên xuất . Tâm vẫn là do dự.
      “Liệt,” gọi, tiếp theo lặng im hồi lâu, mới lại trầm giọng , “Kỳ , lúc ta đem con ngựa quý tặng nửa cho ngươi liền thầm coi ngươi thành huynh đệ. Khi đó, ta...... còn biết ngươi là huynh trưởng cùng mẹ với ta.” chậm rãi xoay người, miếng vải lụa vấn tóc trong lúc kịch liệt đánh nhau bị bung ra, máit óc dài nâu đậm như có sinh mệnh tùy ý nhảy múa trong gió, “Liệt, cùng có chung heo . Còn có, đừng làm cho ta thất vọng.”
      “......
      Thích Già Thát tu nhìn bóng dáng nguy nga dần dần rời xa, mắt hơi hơi nheo lại, như suy tư gì đó rồi tầm mắt lại chuyển dời đến miệng vết thương cổ tay phải. Máu sớm ngưng kết thành băng, đường vệt đỏ tinh tế chỉ cần sâu thêm chút nữa thôi là có thể thương chạm đến gân mạch. Tay vừa chuyển trường đao trở lại vỏ. Hai đầu gối quỳ xuống đất, cái trán khẽ chạm băng tuyết, quỳ rạp xuống đất dập đầu, hành đại lễ cung tiễn vị Vương cao cao tại thượng của , cũng là huynh đệ cùng mẹ của mình.

      Ngân Nghê dùng sức lắc lắc lông tóc người, đem hết thảy tuyết đọng rớt khỏi thân mình, quay về hai đầu báo tuyết kêu tiếng, báo tuyết gật đầu ứng hòa. Ba con dã thú lập tức duỗi chân đứng dậy theo đuôi phía sau Tán Bố Trác Đốn.
      màn này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng các thị vệ có mặt, đến chết cũng quên. Vương là vị Vương vĩ đại của Cổ Cách. Liệt Đội trưởng đúng là thần tử mà Vương tín nhiệm nhất. Vương chính là kiêu ngạo của nước Cổ Cách, là kiêu ngạo của bọn họ, cuộc đời này có thể được dưới trướng, được theo Vương là thần phật ban phát may mắn cùng vinh quang cho bọn họ.


      Đôi mắt to màu nâu của Liệt mang vẻ kính sợ kính thoáng lên chính là tràn đầy sung sướng cùng nghiền ngẫm, có vẻ hợp nhau cho lắm. Bạch Mã Đan Tăng, Pháp Vương thân ái của ta, kế ly gián châm ngòi của người tựa hồ có kết quả xấu như dự đoán ? Vẫn là , trong lòng ngươi vốn dĩ liền tồn tại hai kết quả bất đồng? Tsk tsk (tiếng chặc lưỡi), người đúng là đủ nhàm chán.
      Nhiên Nhiên, chau007153, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    5. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 163 Tâm tư Tán Bố Trác Đốn ( )


      Ở giữa sườn núi có cái ao suối nước nóng rộng bảy tám mét vuông, ao vừa lúc nằm ở vị trí đắc đại sát sườn núi. Phía ao hoàn toàn là khoảng hướng tới tận đỉnh núi, lưng dựa vách núi, bên cạnh là các tuyệt bích chênh vênh còn bên là tòa Phật tháp cao ngất. Nước ao màu xanh nhạt trong suốt, bốc lên trong khí là sương khói màu trắng, chỗ nông nhất ước chừng tầm ba thước, ở giữa chỗ sâu nhất có năm thước mỗi bên. Bên cạnh ao cùng đáy ao đều dùng ngọc thạch từ Côn Luân chạm trổ, ống dẫn nước vào cùng ra lúc nào cũng mở để duy trì mực nước cố định trong ao. Bên cạnh ao có người hầu hạ, chỉ có con chó ngao xám bạc cùng hai chỉ con báo tuyết nằm cạnh đó bảo vệ.


      Tán Bố Trác Đốn nhắm mắt trầm mình xuống mặt nước, thân hình cường kiện cao lớn trần trụi tùy ý mà ở trong nước giãn ra. Buông tha Liệt, chỉ là bởi vì trung thành của Liệt là thể nghi ngờ, còn bởi vì nếu muốn trở thành chúa tể của cao nguyên tuyết vực này Liệt là cánh tay mà thể thiếu. Mà sau này muốn bảo vệ an nguy của heo cũng cần dựa vào sức mạnh của Liệt.
      Đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, ngay khi nước ấm ùa vào hốc mắt lập tức nhanh chóng từ trong nước ngồi dậy. duỗi tay quệt những bọt nước dư thừa mặt và đem các sợi tóc dài ướt dầm dề toàn bộ hất ra đằng sau để lộ ra cái trán hoàn mỹ trơn bón cùng khuôn mặt sắc bén. Nửa người phía nghiêng dựa bên cạnh ao, hai tay mở rộng đặt vào hai bên thành ngửa đầu nhìn phía chân trời xa xăm, có lẽ quá tập trung nên cũng chẳng để ý những bông tuyết lạnh lẽo từng đóa từng đóa bay xuống rơi mặt mình. Mắt ưng dần dần nheo lại, ánh mắt như nước sâu thâm trầm khó dò.


      Kiên định trung thành, cùng chia sẻ nửa huyết thống có khi cũng thắng nổi quyền lợi ăn mòn cùng dụ hoặc, từ đầu chí cuối đều cho dù chỉ chút tín nhiệm nào đối với Liệt. , chuẩn xác mà ở sâu trong nội tâm chưa bao giờ đối với bất kỳ ai hoàn toàn tín nhiệm, chân chính tín nhiệm của vĩnh viễn chỉ có chính mà thôi. Người nào nắm giữ quyền lực tối cao vương giả, người đó liền phải thừa nhận tịch mịch vĩnh hằng của vương giả, đó là công bằng mà thần phật ban cho.


      Chính là cũng quá mức tịch mịch. Cho nên, khi phát chính mình thích nữ nhân liền màng thân phận nô lệ đê tiện, cũng màng việc nàng kịch liệt giãy giụa kháng cự, mạnh mẽ mà đem nàng chặt chẽ chộp vào trong tay.
      Từng bông tuyết mảnh trong suốt trắng tinh vừa mới dừng ở mặt nước ấm liền trong chớp mắt biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.
      Kỳ thích liền giống như bông tuyết này, mặc kệ lúc đó có bao nhiêu mãnh liệt say đắm, cuối cùng cũng đọ nổi với năm tháng trôi . chỉ nghĩ lúc còn có loại cảm xúc này cần tận tình mà hưởng thụ phóng túng phen, lấy nó để đền bù cho tịch mịch chỗ sâu trong linh hồn.


      “Ngân Nghê, ngươi linh khí cổ hiếm thấy trong cơ thể heo kia sau này có biến mất ? Lúc đó Bạch Mã Đan tăng vẫn đối thương chăm sóc nàng ý chứ?” duỗi tay xoa cái đầu to lớn của Ngân Nghê, giọng hỏi.
      “Ngao ngao ngao ——”
      Ngân Nghê thích ý híp lại hai con mắt tam giác, thấp giọng kêu.
      biết ư?” Tán Bố Trác Đốn hứng thú mười phần mà nhướng mày tiếp tục hỏi, “ thích của Liệt đối với heo cùng với trung thành của với ta, loại cảm tình nào kéo dài lâu hơn?”
      “Ngao ngao ngao ——”
      “Vẫn là biết sao......” tựa hồ thích hỏi đến nghiện, “ thích của ta với heo kéo dài trong bao lâu?”
      “Ngao ngao ngao ——”
      thích của ngươi với nàng tiếp tục tới bao lâu?”


      Đôi tai mềm mềm của Ngân Nghê đột nhiên dựng đứng, đôi mắt tam giác híp lại thỏa mãn cũng mở tỏ trở nên rực rỡ lấp lánh, thâm thúy trấn tĩnh trong mắt nó lên tia giống như là suy nghĩ sâu xa, giống như hai viên ngọc bích thần bí. Qua hồi lâu, nó mới thấp giọng kêu ra hai tiếng.
      Hai tiếng này phải uy lực mãnh liệt mà là có chút mơ hồ triền miên. Cẩn thận phân tích , tựa hồ còn có vài phần xấu hổ cùng ngượng ngùng.


      Tán Bố Trác Đốn khóe miệng vừa nhếch, nhìn chằm chằm nghiêm túc đôi mắt tam giác hung nanh của nó, bàn tay xoa đầu nó đột nhiên nhàng vỗ vỗ chút, cười giận, “Súc sinh nhà ngươi cũng dám lâu mới trả lời. Như thế nào, ỷ vào việc heo ở trước mặt ngươi cười vui làm nũng nên cái đuôi chó ngao liền nhếch lên cao hả?” Dừng chút, nửa nửa giả , “Bất quá nếu ngươi có thể vẫn luôn thích nàng, như vậy chờ ta chán ghét nàng liền đem băm ra tặng cho ngươi ăn.”


      Ngân Nghê chẹp chẹp cái miệng của mình, nửa cái lưỡi màu đỏ tươi vươn ra khỏi bên ngoài miệng, tức khắc tràn lan ra vài vết nước dãi trong suốt. Nó hít hít khí xung quanh rồi đột nhiên đứng lên, hai chân trước thủ phục phía rồi liên tục làm ra vài điệu bộ tư thế hạ đẳng đáng khinh đến cực điểm. Sau đó nó đứng thẳng ngồi xổm xuống, đôi mắt tội nghiệp mà nhìn khuôn mặt có chút cứng ngắc lạnh lẽo của nam nhân.

      Nó chậm rãi nâng cao lên hai chân trước để lộ ra dưới lớp lông dày dưới bụng là cây gậy hồng dài to lớn. Chó ngao hoang dã này vốn có thân hình so với những chó ngao bình thường khác cường tráng mạnh mẽ hơn rất nhiều, khi bị trọng thương đưa đến chỗ Bạch Mã Đan Tăng lại biết bị đút ăn đồ vật quỷ dị gì khiến hạ thân hoàn toàn bành trướng to lớn hơn, thế mà so với cánh tay trẻ con còn muốn to hơn. Giờ phút này, đỉnh đầu “cây gậy” đỏ tươi hơi cong còn chảy ra chút dịch dinh dính, thoạt nhìn thực xấu xí đáng sợ. Súc sinh này, thế nhưng còn có ý nghĩ cường gian heo a.

      “Cút!”

      Tán Bố Trác Đốn giận sôi máu, tâm phiền ý loạn mà vung cánh tay quát mạnh, thiếu chút nữa tay đánh phải cây gậy khí hồng của nó. Ít nhiều động tác Ngân Nghê cũng đủ nhanh nhẹn, lui về phía sau cái tảng đá, cấp tốc lui nhảy ba thước, lúc này mới tránh khỏi hồi bi kịch.

      “Ngao —— ngao ——”

      Chân trước hạ xuống đầy thuần phục, cái đuôi vì lấy lòng mà ra sức lay động, con mắt xanh ủy khuất mà nịnh nọt nhìn Tán Bố Trác Đốn, yết hầu cẩn thận mà hừ hừ rền rĩ.

      Tán Bố Trác Đốn ngoắc mắt từ hồ nước đứng lên, nhấc chân ra khỏi ao, từ chỗ cao lạnh lùng mà bễ nghễ nhìn dã thú thủ phục dưới chân mình. Cánh môi nở nang đỏ sẫm lạnh lẽo hỏi: “Ngươi thích heo?”

      “Ngao —— ngao ——” cái đuôi vẫy đến càng nhanh.

      “Vậy ngươi chậm rãi chờ .” Khóe môi Tán Bố Trác Đốn cong , “Chờ ta hoàn toàn mất thích thú đối với nàng liền thỏa mãn tâm ý của ngươi, cũng uổng công ngươi trung thành với ta bấy lâu.” vỗ tay ý bảo người hầu chờ ở sau núi tiến đến thay quần áo cho mình.

      “Ngao ngao —— ngao ngao ——”

      Ngân Nghê hân hoan mà rảo bước chạy dọc theo hồ nước chạy qua chạy lại. Cuối cùng còn hưng phấn đến nỗi cắn cổ đầu báo tuyết, đem kéo vào trong suối nước nóng cùng nhau phịch.

      Tán Bố Trác Đốn mặc áo bào xong xuôi, nhìn xem Ngân Nghê còn ở trong nước vui vẻ chơi đùa, tâm tình buông lỏng tí lại có chút lo được lo mất. Nghiêm túc mà thực là từ dưới móng vuốt Ngân Nghê cướp heo . Như vậy, loại bỏ khả năng Bạch Mã Đan Tăng từ trong tay cướp heo. vừa mới cấp Ngân Nghê câu trả lời đại khái vĩnh viễn cũng thực , khó bảo toàn Bạch Mã Đan tăng cũng ưng thuận thực hứa hẹn tốt đẹp đó với biết đến khi nào mới xảy ra. Heo khi nào mới có thể cải thiện thể chất đủ để thừa nhận dục vọng của , vốn là có ước định chính xác thời gian! Vạn nhất là năm, hai năm, ba năm, thậm chí mười năm đâu? Đáng chết, như thế nào phạm phải sai lầm cấp thấp thế này! hề để ý tới Ngân Nghê cùng báo tuyết, cất bước vội vã mà bước vào ám đạo.
      Nhiên Nhiên, chau007153, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :