249. Tiên sinh , đêm qua phu nhân mệt mỏi. “……” là muốn vào, nhưng phải là như thế này a.... Sau khi vào cửa, bên trong rất sạch , thoải mái, trang trí vô cùng hào nhoáng, làm người đưa mắt cái là có thể thấy bên trong, có bồn tắm lớn. “Này, muốn làm gì!” Thấy đến bồn tắm, vội đá chân hét lên. cho rằng muốn làm gì? híp mắt tựa sát mặt “Em ?” “……” Trong đầu Diệp Chanh liền nhớ đến mấy tư thế bá đạo trong trí nhớ kia, lập tức trái tìm đều muốn nhảy ra ngoài, trong đầu ngừng kháng cự, chống lại gió rềm sấm dữ. “ muốn muốn! Em mới cần, buông em ra..., phải, phải là mới giải quyết xong sao!!!” Diệp Chanh lại tiếp tục đấm đá, nhắm mắt chống cự, thét chói tai. Mộ Dạ Lê vẫn cứ mỉm môi cười “Sao hả, em tin hay , có rất nhiều cách, làm cho nó trong năm phút liền hồi phục lại nguyên dạng.” “……” Có cần biến thái như vậy hả !!!!???? phải là , đàn ông sau khi mềm xuống, trong chốc lát lại.... ấy nhất định là lừa mình! Nhưng mà Diệp Chanh xác cảm giác được luồng khí nóng bên dưới tiếp cận mình. phải đâu.... Mộ Dạ Lê nhìn “Sao nào, cảm giác được chưa?” “ , cần, em cần....” Diệp Chanh vội kêu lên. Mộ Dạ Lê cười “Sợ như vậy...” “Đúng đúng đúng, em còn chưa có khỏe hẳn đâu, đó, tha cho em ...” Diệp Chanh màng mặt mũi kêu lên. Mộ Dạ Lê nhíu mày, như suy tư nhìn nhìn bên dưới. Nhớ đến vết thương nơi đó, là làm nhất thời khó mà có thể xuống tay. Nhưng là…… duỗi tay vuốt ve đùi “Bằng cũng giúp em....” “ muốn muốn...” “ làm đau em.” “Kia em cũng cần, đó.” Diệp Chanh nhanh chạy mất. nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh mở cửa, rửa sạch mùi vị của tay. là kỳ cục, cái gì mà ...Giúp mình.... Nghĩ đến cái loại gọi là 'giúp', mặt của Diệp Chanh đỏ bừng lên. mới giống như , biết xấu hổ thế đâu. Người bên ngoài, chờ đến sốt cả ruột. Mộ Bát nghe bên trong có động tĩnh, cảm thấy đúng lắm “Tiên sinh là xong việc?” Imie đỏ mặt “Xong việc cái gì mà xong việc.” “Đương nhiên là... Cái chuyện này, hắc hắc hắc, vừa rồi nghe được giọng của tiên sinh sao?” “……” Imie , “Mộ Bát, có muốn tôi hỏi tiên sinh giúp , nghe được thanh lạ, đó là cái gì ?” “A cần cần.” Để tiên sinh biết bọn họ nghe lén, nhất định giết chết cậu. Mộ Đại bị lưu đày hắc lao, cậu cũng nghĩ muốn đâu! Có điều... Thanh của tiên sinh vừa nãy, nghe mất hồn làm sao. Diệp Chanh buổi tối tự nhiên là ở lại đây. Bởi vì quá quen thuộc, lại còn phải ngồi xe về, bằng khỏi về luôn. Lúc cùng Lâm Vũ Oánh chuyện, bạn còn vội “ sao, sao, tớ hiểu mà, cậu ở bên đó chơi vui vẻ , cần về đâu.” “……” Có bạn bè nào như ? Ngày hôm sau. Sáng sớm, Diệp Chanh thiếu chút nữa là dậy trễ, bởi vì ở đây căn bản là ai gọi dậy. Chờ dậy cũng muộn rồi, chạy vội ra ngoài. “Mọi người sao gọi tôi dậy.” Nhìn Mộ Bát đứng bên ngoài, gào lên. Vẻ mặt Mộ Bát thần bí vô cùng “Bởi vì tiên sinh , đêm qua phu nhân mệt mỏi rồi, muốn để phu nhân nghỉ ngơi thêm chút, cần gọi ....” 250. Bị chặn ngoài cửa trường quay. “……” Là mệt mỏi. Nhưng mà, tuyệt đối phải mệt kiểu bọn họ tưởng tượng đâu. Là luôn phải giúp .... dưới vận động a. Nhìn vẻ mặt kia của Mộ Bát, Diệp Chanh vốn nghĩ muốn giải thích chút, phía sau, Mộ Dạ Lê thầm ra “Em phải là bị muộn?” Diệp Chanh choáng. “A...Em trước a.” Ngày đầu tiên đến phim trường liền đến trễ, còn muốn sống hay . Lúc này, bọn họ là đến phim trường lấy cảnh. Phim trường bên này có rất nhiều cảnh để lựa chọn. Diệp Chanh rất nhanh đến, thấy nhiều người vào cửa, nhanh chân muốn theo vào, lập tức lại bị người chặn lại. vài người nhìn Diệp Chanh. Bọn họ sớm chờ ở đây rồi. Người này chính là xinh đẹp mà Lưu Thuyên . Bọn họ nhìn “ muốn làm gì?” “Hắc, tôi muốn vào trong, tôi là diễn viên của đoàn phim ‘Lưu Thương’ bên trong. Nghe thấy họ tiếng Trung, Diệp Chanh cũng tiếng Trung theo. Bọn họ nhìn nhau, người tóc vàng cố ý cười khinh miệt “Thẻ vào cửa.” “……” Thẻ vào cửa? Còn có cái này nữa sao? quét nhìn người này, cảm thấy vẻ mặt của có vẻ được bình thường. Diệp Chanh “Tôi có thẻ.” “Vậy thể vào.” Tóc vàng làm như có kiên nhẫn, vẫy tay cho người đóng cửa lại. “Này.” Diệp Chanh “Tôi liên hệ đoàn phim.” “Tùy , muốn làm gì làm, là, có loại người rảnh rỗi có gì làm, cái gì cũng biết liền muốn vào.” Diệp Chanh gọi điện cho Lâm Vũ Oánh. Lâm Vũ Oánh cũng là mới đến, bởi vì chỗ Diệp Chanh ở cũng có chút gần ở đây, cho nên Diệp Chanh coi như là đến sớm. Lâm Vũ Oánh rất nhanh chạy đến. Trùng hợp là Lưu Thuyên cũng đến. Lưu Thuyên cùng Tôn Nhu Nhu đến, vui vẻ thoải mái đến cửa, người ở cửa thấy Lưu Thuyên liền nghĩ đến chuyện buổi tối người ta nhờ vả. Buổi tối bọn họ có , Lưu Thuyên là vợ của đạo diễn lớn, muốn bọn họ chăm sóc tận tình hơn. Còn muốn “Chăm sóc, chăm sóc” cho Diệp Chanh tận tình hơn nữa. “Chăm sóc” Cũng rất là nhiều cách. Bọn họ liền nghĩ, này đại khái là đắc tội với Lưu Thuyên . Vì thế nhìn qua Lưu Thuyên, vài người vội vã lên. “Thuyên tỷ đến.” “Thuyên tỷ, Trần đạo diễn lâu nay luôn quay quảng cáo tuyên truyền cho chúng tôi, ông ấy đối với tốt, còn cố ý gọi điện đến, để chúng tôi chăm sóc cho nữa.” Lưu Thuyên khẽ cười, rốt cuộc cũng tháo kính râm xuống. “Lão Trần là, tôi đến đây chỉ để đóng phim thôi, chăm sóc cái gì chứ, lại phải là chưa từng tới qua.” Lúc những lời này, nhìn lước qua Diệp Chanh ở phía sau là chưa từng đến đây. Vài người cười “Đúng, đúng, là khách quen ở đây, cho cùng Trần đạo diễn lợi hại như vậy, có việc gì liền đến đây, hoặc là đến để mở cuộc họp, hoặc là đến để quay phim, còn đảm nhận vị trí giám khảo nữa, nơi này có lẽ còn là rất quen thuộc, có khi còn lười đến đây a.” Lưu Thuyên lấy thẻ vào cửa ra “Đúng rồi, tôi quen mang theo thẻ vào của đoàn phim, cái này biết có dùng được ?” Đó là thẻ chuyên dùng của đạo diễn a, là thẻ của đạo diễn Trần Tĩnh Đức, có việc gì chạy đến nơi này, còn thường xuyên mang theo thẻ của ông xã nha.... Diệp Chanh nhìn về phía sau, người của đoàn phim khác, nhất thời cảm thấy khó chịu khi ta khoe khoang như vậy, nhưng vẫn nghĩ thầm, ai bảo người ta có ông chồng tốt như vậy làm gì.
251. Đồ quê mùa quen biết được ai. Tóc vàng thấy vậy, vội cười tủm tỉm “Đương nhiên là có thể rồi, ai lại biết chứ, đây là thẻ dùng lâu năm của Trần đạo diễn, khẳng định là có thể vào.” Mọi người nhìn Lưu Thuyên, nhớ đến, Trần Tĩnh Đức là giám khảo kì cựu, là lợi hại a, ở chỗ này lại được tôn trọng như thế, ai cũng quen biết. rồi, Lưu Thuyên quay đầu nhìn vài người rồi vào. Lâm Vũ Oánh phục “Chồng có bản lĩnh chứ đâu phải .” Nhìn Lưu Thuyên vào, Lâm Vũ Oánh hừ hừ, với Diệp Chanh, “, Diệp Chanh, chúng ta cũng vào thôi.” Chỉ là ngay lập tức, tóc vàng liền quay lại, đổi sắc mặt nhanh như lật bàn tay. “Các được vào.” Lâm Vũ Oánh chống nạnh “Làm gì, ta có thể vào, chúng tôi tại sao lại được.” Tóc vàng chỉ vào chữ cửa “Đọc mà hiểu à, cầu có thẻ mới được vào.” Chữ tiếng cửa viết rất rỏ ràng. Lâm Vũ Oanh lại tức giận lần nữa “Có ý gì, bọn họ cũng đâu có thẻ.” Tóc vàng hừ hạ “Bọn họ sao lại có.” “Đó phải là thẻ của ta!” Tóc vàng “ biết cái gì, Trần đạo diễn là khách quen nơi này, chúng tôi đều biết Thuyên tỷ, thẻ là đề phòng mấy phần tử hợp pháp vào, con nhóc cái gì cũng biết, vào liền gây , Thuyên tỷ nổi tiếng như vậy, đó là người chúng ta ai cũng biết, có hiểu hả?” Lưu Thuyên cao ngạo lời nào, đứng trước cửa nhìn. Tôn Nhu Nhu lại “Này, các lần đầu đến đây, chúng tôi biết, chưa từng ra nước ngoài, cũng biết tiếng , có phải hay ? Nơi này là muốn thẻ ra vào, các còn biết tự mình với đoàn phim trước à, trách ai được, là đồ quê mùa.” Tóc vàng “ Ha hả, biết tiếng à, khó trách, lần sau khuyên các lo mà học khóa , có thẻ được vào.” “....” Lâm Vũ Oánh tức đến đỏ bừng cả mặt. Diệp Chanh lướt nhìn Lưu Thuyên lại nhìn người xung quanh, nhịn được khẽ cười. Tóc vàng khoanh tay với tóc bạc bên cạnh “ là, bây giờ hiếm thấy có ai lại ngay cả tiếng cơ bản cũng biết.” “Vậy mà còn chưa từng xuất ngoại, chuyện bên ngoài biết liền chịu hỏi, lại còn xông vào như vậy.” “Cậu chưa từng nghe qua, điêu dân vùng khỉ ho cò gáy sao?” Hai người thẳng như vậy, người phía sau nhìn họ, tuy cũng rất là tức giận, cảm thấy họ quá xấu tính rồi, sao lại có thể người ta như vậy. Chỉ là... Diệp Chanh cùng Lâm Vũ Oánh đứng ở chỗ này, bị người ta chỉ trỏ, trách mắng như vậy cũng đủ mất mặt. Trong ấn tượng thường ngày của mọi người Diệp Chanh, cũng nghĩ đến là đồ quê mùa chưa từng xuất ngoại, lúc này nhìn , cũng rất là kinh ngạc, vậy mà là chưa từng ra nước ngoài a. Có chút quên mua . Nhìn liền bằng Lưu Thuyên cao ngạo rồi. Lúc này... Diệp Chanh nhìn tóc vàng “Đó là ý , có thẻ, nhưng có người đảm bảo là tôi có thể vào?” Lời này đủ có lý . Chỉ là... Xác minh bằng cách nào? Tóc vàng ghét bỏ nhìn “ đừng có ở chỗ này mà khôn vặt với tôi, nơi này phải là nước Z, tùy tiện là có thể gạt người đâu.” “Tôi gọi người đến đưa tôi vào, chắc là được chứ?” Diệp Chanh cười cười. Tóc vàng có chút nghi ngờ. gọi ai đến, ở đây, còn có người quen biết hay sao? Lưu Thuyên cũng cảm thấy, phải là tìm đạo diễn đưa vào . 252. phải là giả vờ gọi điện chứ, người đâu? Lưu Thuyên “Đúng vậy, nhanh gọi cho đạo diễn, để ta đưa vào.” Câu này mặn nhạt. Mọi người nghe xong, trong lòng còn nghĩ, cũng đúng, gọi điện cho đạo diễn phải là được sao. Tuy có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng là được vào cửa. Cho cùng , phải ai cũng quen biết rộng như Lưu Thuyên, chồng của người ta, dù sao cũng là đạo diễn nổi tiếng quốc tế. Đạo diễn, nghệ sĩ trong nước, muốn đến Hollywood là dễ, Trần Tĩnh Đức chính là đạo diễn duy nhất trong nước có được chút tiếng tăm ở Hollywood, chính là như thế, trong hàng đạo diễn trong nước, cũng là xếp hạng cao. Diệp Chanh cười gì, Lâm Vũ Oánh bên cạnh có chút ngơ, trong lòng nghĩ, phải là gọi điện cho Mộ Đại Đại . Có điều, nếu Mộ Đại Đại đến, đúng là có thể vào được. Mộ đại Boss, ở nơi nào mà người khác phải ngoan ngoãn nhường đường đâu. Diệp Chanh lúc này cầm điện thoại, lui về sau hai bước gọi điện. Mọi người lập tức nhìn qua, muốn nghe cái gì. Diệp Chanh cầm máy. Gọi cho Cung Dã. “Alo, em ở phim trường Hoàn Cầu, đến đây chút.” “Sao vậy, có người làm khó em à? Em phải là có chuẩn bị, sang đây phải đem theo ít đồ à? đúng là có chuẩn bị, nhưng lại nghĩ tới những người này, ở cổng lớn bắt đầu làm khó rồi. “Được rồi, dù sao cũng nhanh đến đây , nhiều làm gì.” Người bên cạnh nghe được, nhất thời tò mò. Vốn nghĩ là gọi cho đạo diễn. Nhưng mà, cùng đạo diễn chuyện phải là giọng điệu ghét bỏ này ? Lưu Thuyên khóe mắt giật giật, thể tin được, ở chỗ này còn có người nào cho cầu cứu. Hay là giả thần giả quỷ? Lưu Thuyên hừ tiếng, cũng vội rời , còn người khác cũng ở lại, nhìn Diệp Chanh. Trong lòng Lưu Thuyên nghĩ, để xem còn có thể kêu ai đến. Diệp Chanh cười cười “Được rồi, mọi người có thẻ vào trước , tôi từ từ.” Lưu Thuyên thầm nghĩ, chẳng lẽ là cố ý gọi điện thoại, để người ta trước, chính là muốn mặt mặt trước bao nhiêu người, để bọn họ rồi, ta gọi cho ai đưa thẻ mà được. Lưu Thuyên càng muốn . Diệp Chanh thấy họ , thôi cũng kệ, nhướng mày chờ. Cung Dã cũng có phòng ở gần đây, bất quá chạy đến đây cũng mất chút thời gian. Lâm Vũ Oánh cũng biết là tìm ai, nắm lấy cánh tay hỏi “Diệp Chanh, rốt cuộc là gọi ai đến a?” Diệp Chanh “Tới rồi chẳng phải cậu biết, đợi chút .” Lâm Vũ Oánh nhìn Diệp Chanh, cảm thấy mình nên tin tưởng , ấy luôn có cách làm mình bất ngờ, vui sướng. Tôn Nhu Nhu dò xét Diệp Chanh, đứng đó hừ hừ “Này, phải là gọi người đến sao, người đâu?” Diệp Chanh “Các vào lo tốt chuyện các , cần phải xem vào chuyện của tôi.” Tôn Nhu Nhu cố ý nhìn đồng hồ “Mười phút rồi, còn chưa đến, mới là giả vờ gọi điện thoại đứng , căn bản là hề gọi , tôi nó cho biết, ở nước ngoài, điện thoại trong nước là dùng được đâu, cần phải chuyển đầu số, có phải là có gọi điện đúng , cố ý lừa gạt chúng tôi .” “ phải chứ?” Tóc vàng bên cạnh “Ra nước ngoài, chuyển đổi số máy mà còn biết, phải ngốc như vậy chứ?” Tôn Nhu Nhu “Cậu phải biết rằng, rốt cuộc là có người, chưa từng ra nước ngoài, biết, nhưng mà ta biết, cho rằng người khác cũng đều biết a.” Tóc vàng, ra vẻ như được mở rộng tầm mắt “ có người có người, giả vờ quen biết làm gì, là cái đoàn phim này, chỉ cần ngoan ngoãn gọi điện cho đạo diễn để người đến đưa vào, là....” Người bên cạnh nhìn thấy chướng mắt, lại nhìn Diệp Chanh “Diệp Chanh, dùng thẻ của tôi vào trước .”
253. Sao Cung Dã lại đến với hình tượng như thế này... Diệp Chanh nhìn người bên cạnh biết ơn “Cảm ơn, cần, mọi người vào trước , tôi chờ chút theo.” Bọn họ ức hiếp người như vậy, lại là người cùng đoàn phim, nhìn vào mà. ràng muốn Diệp Chanh bị chê cười như vậy, ỷ mình là người quen biết rộng, cũng thể ức hiếp người mới như vậy được. Bọn họ ở bên cạnh cũng thầm bàn tán “Diệp Chanh cũng đáng thương.” “Đúng đó, chắc chắn là vì ấy là nữ chính, Lưu Thuyên là nữ xứng, cho nên muốn ra oai phủ đầu Diệp Chanh.” “Đúng đó, chồng ta lợi hại có được gì.” “Mau để Diệp Chanh vào thôi, Diệp Chanh đấu lại ta đâu.” Khi mà mọi người đến đây, Tôn Nhu Nhu càng là cười khẩy “Làm sao vậy, mười lăm phút rồi, còn có đến, có phải hay là chưa mở chuyển số, số máy bao nhiêu, tôi giúp gọi, phải là gọi về nước chứ, còn muốn đợi ở đây đến mười mấy giờ?” Mấy người đứng ở cửa giống như vui đùa, cười ha ha. Diệp Chanh hừ cái, tất cả mọi người đều bối rối. Lúc này... Bên ngoài có chiếc xe đậu lại. Mọi người nhìn, là loại xe thường thấy ở đây là BMW, người mở cửa ra, còn ăn mặc lôi thôi chỉ với cái quần cộc hoa hòe, giống như du khách biển vậy, mang theo kính râm loại lớn, nhảy xuống xe. Đó là ai? “Ha ha ha, phải là gọi công nhân chuyển hàng đến mang vào chứ?” Tôn Nhu Nhu đứng kia che miệng cười ha ha. Diệp Chanh cũng là hơi sửng sờ chút. Đây đúng là nhị sư huynh nhà mình, sai.” Bởi vì, ở tổ chức, nhị sư huynh cũng thường hay xuất như vậy. Nhưng mà... Ở trong mắt người ngoài, đặc biệt là trong mắt người dân nước Z, Cung Dã chính là ngôi sao quốc tế cao cao tại thượng a. Bây giờ lại xuất như thế này... Bọn họ nhất thời cũng nhận ra, cũng là về tình có thể tha thứ. Diệp Chanh cũng nghĩ đến, lại trực tiếp chạy đến đây như vậy. Chờ Cung Dã đến gần, mọi người mới nhận ra được. “Kia, phải là ...Cung Dã sao???” “Cái gì?” “ phải đâu, Cung Dã sao lại có bộ dáng này....” “Oa đúng là Cung Dã rồi.” “ ta sao lại đến đây?” Cung Dã cũng là bị dựng đầu dậy trong cơn ngủ say a ~~ đến đây là để mang Diệp Chanh vào là xong chuyện. Nơi nào lại nghĩ đến, lại có nhiều người ở đây như vậy. Xong rồi, xong rồi, hình tượng của mình a ~~~~ liền hung hăng liếc Diệp Chanh. “Diệp Chanh!!!” Diệp Chanh cười gượng. “Cái kia…… Cái này……” Tóc vàng tập trung nhìn …… Cung dã. Người này có khả năng là gã biết. Ngôi sao hàng đầu người Hoa, ở Hollywood là ngôi sao tuyến , ai là biết. Bộ dạng này của chưa phải là chưa thấy qua, lúc trước đến quay phim ở đây, đều là bộ dạng này. Cho nên bọn họ, có kinh ngạc, chỉ là .... “Cung tiên sinh, sao lại đến đây?” Tóc vàng vội mở cửa ra “Hôm nay muốn đến quay phim sao?” Cung Dã phục hồi tinh thần “A, phải, tôi có người bạn, có thẻ vào, nên tôi đến đưa ấy vào rồi ngay.” “A, đương nhiên có thế, đương nhiên có thể, mời .” Tóc vàng, cụp mắt, rũ mày . Lưu Thuyên ở bên trong ra “Cái gì? Các thể làm vậy được, có thẻ sao lại được vào cửa...” Tóc vàng quay đầu lại “Thuyên tỷ, gì vậy, đây là người khác sao, đây chính là Cung tiên sinh đó, ấy muốn đến đây đến, cần gì đến thẻ.” Trần Tĩnh Đức tuy rằng cũng được xem là đạo diễn tồi, nhưng ở Hollywood tính được gì, cũng chỉ là đạo diễn loại hai mà thôi. Còn Cung Dã tuyệt đối là ngôi sao hạng nhất a, ở chỗ này bao nhiêu năm, thế lực tung hoàng khắp nước mỹ a. Lưu Thuyên nhìn vẻ mặt của tóc vàng, thái độ như Cung tiên sinh mà đạo diễn Trần nhà các người có thể so sánh được sao, sắc mặt Lưu Thuyên lập tức tối sầm lại. 254. Đạo diễn nhà tính là gì? Cung Dã là cảm thấy quá đậu móa.... Đen mặt đường chạy đến, nhìn ai cũng thèm nhìn. Đôi mắt kia tựa như làm người ta khiếp sợ, mọi người nhìn được nhìn Diệp Chanh, ấy chết chắc rồi. Cung Dã đứng bên cạnh Diệp Chanh. toạt ra “Em sớm là có nhiều người vây xem ! còn tưởng chỉ có mình em.” Diệp Chanh vô tội “Ai biết được chạy ra ngoài thế này a...” Cung Dã “... ở bên này luôn là như vậy, nhà cũng gần đây.” rồi còn ngẩng đầu lên, giống như xác nhận “Cậu , có đúng hay ?” Tóc vàng, vội “Đúng, đúng, Cung tiên sinh thường xuyên đến đây, cũng coi đây như nhà mình, tùy ý ăn mặc a.” Mọi người chỉ là trợn to mắt, há to mồm mà nhìn Diệp Chanh cùng Cung Dã. Hai người họ vậy mà quen nhau.... Bọn họ vậy mà cũng biết. Lại nhìn bộ dạng của Lưu Thuyên, chỉ cảm thánh mình vừa rồi còn thấy Diệp Chanh đáng thương, tại lại cảm thấy, căn bản là Diệp Chanh có giả vờ giả vịt, nhưng dáng vẻ hùng hổ dọa người của Lưu Thuyên, bây giờ có vẻ càng ghê tởm hơn. Mọi nghĩ trong lòng đều nghĩ, đáng đời. “Ỷ vào chồng mình là Trần Tĩnh Đức, liền đắc ý như vậy, lại cũng chịu nghĩ, người có người cao hơn, trời còn có trời cao hơn .” “Ở đó mà chê cười người ta nhà quê này nọ, xem lại mình có bao nhiêu quê mùa, Cung Dã so với Trần Tĩnh Đức, ở đây quen biết còn rộng hơn .” “Đó là tất nhiên, Trần đạo diễn ở Hollywood cũng là xếp hàng trung mà thôi, đừng thấy ở đây nhiều đạo diễn trong nước, đó là bởi vì đại diễn trong nước phổ biến a, nhưng mà Cung Dã, đó chính là nổi tiếng thế giới, trước nay đều ngụp lặn ở Hollywood a.” “Ai ui, khi nãy Lưu Thuyên còn khinh thường Diệp Chanh, ấy là giả vờ gọi điện thoại nữa.” Cung Dã làm như thấy Lưu Thuyên, lôi kéo Diệp Chanh “ , đứng chỗ này làm gì, đưa em vào, em quay hình ở chỗ nào.” Tóc vàng nhanh để vào. Lưu Thuyên đứng tại chỗ nhìn bên đó, hừ cái, trong lòng chửi rủa đến lật trời rồi. Diệp Tử vậy mà chưa từng qua, chuyện ta quen biết Cung Dã. Diệp Tử phải , Diệp Chanh là lần đầu xuất ngoại sao, ngay cả cửa ở đâu còn biết? Tuy rằng nghe lời mọi người , chỉ là nhìn sắc mặt chán ghét của mọi người nhìn mình, Lưu Thuyên liền đoán được, bọn họ nhất định là cười nhạo mình. Liền hừ tiếng, “Quen biết Cung Dã có là gì, Nhu Nhu chúng ta .” Lâm Vũ Oánh còn ở phía sau, nghe ta vậy, liền kinh miệt cười “Làm như ông xã mình lợi hại lắm.” “....” Lâm Vũ Oánh nhanh lướt qua, Lưu Thuyên muốn ngăn lại cũng ngăn được. Lâm Vũ Oánh cười ha ha theo Diệp Chanh. Quả nhiên, Diệp Chanh nhà luôn làm người thất vọng. Vậy mà có thể lôi Cung Dã ra, hơn nữa, cái chính là.... Bọn họ cũng chưa gặp qua bộ dạng này của Cung Dã, vừa thấy chính là như rất quen thuộc với Diệp Chanh, mới có thế ăn mặc tùy ý xuất như vậy, nhìn giống như hàng xóm của Diệp Chanh, khó trách người người hâm mộ như vậy, Diệp Chanh có quan hệ tốt với Cung Dã như vậy, hoàn toàn là được Cung Dã đối đãi như người nhà. Sau khi Cung Dã vào, quay đầy lại nhìn nhìn “Em đến đây đóng phim hả, nơi này đều quen, có cái gì cứ ai, muốn hay trợ lý theo em.” “ cần, em tự mình có thể ứng phó được.” Cung Dã ngẫm lại cũng đúng “Cũng đúng, tiểu sư muội ở đây cũng nhiều năm rồi, lại phải là lần đầu xuất ngoại.” Những người đó cho là Diệp Chanh lần đầu tiên xuất ngoại a, là sai lầm....