1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 208: Xin tìm người khác

      “Tới đây được rồi.” Hà Nhạc Nhạc tháo dây an toàn ra, với Mục Duy.

      Mục Duy dùng ngón trỏ chỉ lên hai má, Hà Nhạc Nhạc do dự chút, nhưng vẫn hiểu ý hôn lên khuôn mặt tuấn tú của rồi mang khuôn mặt nhắn ửng hồng leo xuống xe. Tuy rằng chuyện này làm rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn rất thẹn thùng, loại chuyện như thế này chỉ có những cặp tình nhân mới làm mà thôi.

      Dù sao , cũng phải là ‘người’ gì của .

      Cho đến khi thân ảnh Hà Nhạc Nhạc biến mất trong tầm mắt, Mục Duy mới cầm điện thoại gọi , “ cần theo Phạm Tư Nghị nữa, còn giá trị lợi dụng.”

      “Dạ.”

      đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhưng nếu quá khéo hoặc quá nhiều, nhất định có nguyên nhân.

      Thân Đồ Mặc… Tuy rằng cố ý lợi dụng cơ hội ngày hôm qua để Thân Đồ Mặc có thể gặp Nhạc Nhạc, nhưng nghĩ tới ảnh hưởng của Nhạc Nhạc đối với Thân Đồ Mặc trình độ nhất định, nếu bây giờ Thân Đồ Mặc muốn bao dưỡng Nhạc Nhạc, thực đó phải chuyện muốn.

      Nhưng, Thân Đồ Mặc muốn bao dưỡng bao dưỡng được sao?

      nhìn có vẻ dịu dàng ngoan hiền nhưng có bao nhiêu quật cường với phản nghịch, Thân Đồ Mặc, cậu cũng nên biết chút.

      Để nhìn xem Thân Đồ Mặc có thân phận địa vị quyền lực to lớn như thế, Hà Nhạc Nhạc ở đó, rốt cuộc có giá trị bao nhiêu!

      Khẽ cười tiếng, Mục Duy khởi động xe, khóe môi nhếch lên, đầy vẻ trêu tức.

      Cố gắng chống cự tinh thần đến giữa trưa, Hà Nhạc Nhạc cơm trưa cũng muốn ăn. Thân thể bị sử dụng quá độ vừa mỏi vừa mềm, thậm chí mật huyệt còn lưu lại… cảm giác đau xót, vì sao loại chuyện này nam nhân sau khi làm xong đều rất thoải mái, còn nữ nhân sau đó còn phải chịu tra tấn nữa?

      Linh Vũ trở lại, vừa lúc lãnh lương làm thêm mời Linh Vũ ăn vặt. Lần này công tác Lê Dĩ Quyền chỉ dẫn theo mình Linh Vũ, Linh Vũ người ủy thác sau khi nhìn thấy Lê Dĩ Quyền, từ ngày đầu tiên bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ con của , ngày hôm sau liền dẫn con ra, ngày thứ ba Linh Vũ chịu nổi nữa, trước mặt người ủy thác ôm lấy cánh tay Lê Dĩ Quyền, cuối cùng mới làm cho người ủy thác tạm thời thu lại trái tim muốn tuyển con rể, thành thành kể lại việc muốn nhờ pháp luật.

      “Vậy, có tiến triển gì ?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

      “Tiến triển cái gì?”

      “Cậu với Khải Tát kia có cuộc hẹn tháng đó, nam theo đuổi nữ cách dãy núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, nếu cậu chịu ra tay, chừng ngày nào đó Lê luật sư liền bị người khác đoạt mất đó!”

      Vừa nghe Hà Nhạc Nhạc nhắc tới Khải Tát, Nhậm Linh Vũ đột nhiên lộ ra biểu tình suy tư mê hoặc, nhưng vào trong mắt Hà Nhạc Nhạc, tự nhiên nghĩ tới lần do dự này là vì Lê Dĩ Quyền.

      “Linh Vũ…”

      “Ai nha, cái này nữa. Đúng rồi, album của Tần Chi Tu tháng 11 phát hành đó, như thế nào? Cậu có thể xin vé mời được ? Tim mình ngứa muốn chết rồi!”

      “… Để mình hỏi chút xem.”

      “Nhạc Nhạc! Mình cậu chết mất!”

      Nhìn Linh Vũ tươi cười như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, Hà Nhạc Nhạc cũng mỉm cười. Cuộc sống là như thế này, chỉ cần cố gắng còn sống, cố gắng mỉm cười, chuyện vui vẻ vẫn xảy ra.

      Đương nhiên, chuyện vui cũng có.

      Buổi chiều, sáu giờ hai mươi phút.

      Hai ngày kế tiếp là cuối tuần được nghỉ ngơi, Hà Nhạc Nhạc vừa lên kế hoạch sắp xếp trong lòng cho hai ngày tới, vừa ra cổng. Mới ra được nửa đường, thân ảnh thẳng về phía , Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ dừng bước lại, nhìn người bước tới.

      “Hà tiểu thư, Thân Đồ giám chế mời .” Lâm Kỳ lễ phép hơi hơi khom người .

      Trái tim Hà Nhạc Nhạc căng thẳng, “Có, có việc gì sao?”

      “Chuyện này Hà tiểu thư phải giáp mặt hỏi Thân Đồ giám chế rồi.”

      Nuốt nuốt nước miếng, Hà Nhạc Nhạc cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. ,

      “Thực xin lỗi, phiền chuyển lời cho Thân Đồ tiên sinh giúp tôi… Tôi rời khỏi công việc đó rồi, xin ta tìm người khác .” xong, Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng rời .

      Lâm Kỳ nhất thời có phản ứng lại đứng ngốc tại chỗ, sau khi chờ tỉnh táo lại, liền vội vàng đuổi theo Hà Nhạc Nhạc, nhưng vào giờ tan tầm, người đến người , trong nháy mắt hoàn toàn mất dấu vết của Hà Nhạc Nhạc.

      “Thực xin lỗi, Thân Đồ giám chế, tôi, tôi mời được Hà tiểu thư.”

      “…”

      ấy nhờ tôi chuyển lời cho ngài: ấy rời khỏi công việc đó rồi, xin, xin tìm người khác .”

      “… A.”

      ràng là tiếng cười , nhưng Lâm Kỳ nghe vào tai, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập! Tắt điện thoại, Lâm Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Hà Nhạc Nhạc vừa biến mất ── này, chuyện duy nhất có thể làm chính là chúc may mắn.

      đường về quan sát đánh giá hoàn cảnh xung quanh giống như ăn trộm, cuối cùng đến khi về cổng nhà trọ, trái tim Hà Nhạc Nhạc mới bình tĩnh lại. Dưới lầu có ngừng chiếc xe tải lớn của công ty chuyển nhà, vài công nhân chuyển đồ điện gia dụng lên lầu, Hà Nhạc Nhạc theo bọn họ lên lầu, phát bọn họ chuyển đồ vào căn phòng đối diện ! Chủ cho thuê nhà dọn kho hàng cho người khác thuê à?

      nghĩ nhiều lắm, Hà Nhạc Nhạc lấy chìa khoá ra mở cửa. Hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai… là ngày phỏng vấn phối hoạt hình!

      Thứ Bảy, sáng sớm.

      Ngày mùa thu, ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng chim chóc thanh thuý kêu, Hà Nhạc Nhạc rời giường hoạt động thân thể chút, trải qua đêm nghỉ ngơi, thân thể cũng thư thái rất nhiều. Nấu cháo, rửa mặt, ăn bữa sáng, sáng sớm bình thường an bình, làm cho vô cùng vui vẻ.

      “Cốc cốc cốc.” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

      “… Ai vậy?” Hà Nhạc Nhạc cảnh giác hỏi.

      “Hàng xóm vừa mới chuyển tới đối diện.” giọng quen thuộc mang điệu bộ khoái trá .

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 209: Còn có

      Hà Nhạc Nhạc đánh giá nam nhân đứng ngoài cửa từ đầu đến chân, biết nên bảo về thay đồ, hay là quay đầu vào tự bản thân thay đồ khác.

      “Sớm!” Quý Tiết luôn luôn mặc quần áo nghiêm túc nay lại ăn mặc đơn giản đến cực điểm, áo trắng quần bò màu lam nhạt, mới nhìn qua rất giống học trưởng thời trung học! Mà theo phía sau , thể nghi ngờ chính là học đệ tuấn tú tài giỏi thanh xuân vô địch.

      “Sớm.” Tần Chi Tu mặc bộ quần áo vận động mang theo mũ lưỡi trai cũng mỉm cười giọng lên chào .

      Quý Tiết vừa chào xong liền tự chen vào phòng Hà Nhạc Nhạc, dạo vòng cuối cùng vào phòng bếp, chút khách khí đem cháo còn lại ở trong chén của , đưa lên ăn. nữa lại bị coi thường, mặc kệ là bay trời hay chạy dưới đất, có loại sơn hào hải vị nào chưa từng ăn đâu, nhưng càng ăn lại càng có hương vị gì, mặc kệ thứ gì cái gì khi qua tay , liền đặc biệt thèm ăn!

      Rất ràng, đây là bệnh! Nhưng cho muốn trị.

      Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Quý Tiết ăn xong chén cháo, nhìn bộ dáng chưa thèm của , quả thực rất giống chuẩn bị liếm chén!

      “Các …” Vì sao lại chuyển đến đối diện?

      “Lần sau nấu nhiều chút, muốn ăn bất cứ cái gì Tần tiểu tử nấu nữa.” Quý Tiết cầm chén dơ quăng vào chậu rửa chén, xoay người đến toilet kiêm phòng tắm lấy khăn mặt của Hà Nhạc Nhạc lau miệng.

      Hà Nhạc Nhạc khóe miệng hơi hơi run rẩy. “Quý tiên sinh, hình như tôi chưa mời vào nhà, cũng chưa hề mời ăn cái gì hết!”

      “Cần gì phải làm phiền em ‘mời’ chứ.” Quý Tiết ưỡn mặt nghiêng vai đem hai tay đặt lên vai , “Chúng ta đâu phân biệt ai với ai a!”

      Cái này, khóe mắt Hà Nhạc Nhạc liền bắt đầu run rẩy ── nam nhân giống như lưu manh này họ Quý tên Tiết à?

      Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chi Tu, dùng ánh mắt hỏi, “Người này có phải uống nhầm thuốc rồi ?”

      Tần Chi Tu cười cười, ôm lấy Đậu Đỏ vừa thấy chạy đến chân cọ cọ, thương tiếc vuốt ve.

      “Meo meo…”

      “Quý tiên sinh!” Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vô lực, Tần Chi Tu thôi , là do nhất thời xúc động “nhận người thân”, theo tới đây cũng kỳ quái, nhưng Quý Tiết… nhìn chằm chằm vẻ mặt phong lưu hào hoa của nam nhân trước mắt, vẫn biết rốt cuộc coi trọng điểm gì ở nữa? Rốt cuộc bản thân có chỗ nào làm cho hoa hoa thiếu gia như lo lắng như thế? Hay là đạt được chính là tốt nhất?

      Đẩy hai tay Quý Tiết ra, “Thực xin lỗi, hai người, tôi có việc muốn ra ngoài.”

      “Ừ, thôi, cùng nhau! Chi Tu, cậu coi nhà nha, thuận tiện xem kịch bản ngày mai luôn.” Quý Tiết vịn vai Hà Nhạc Nhạc .

      Cùng nhau?

      đúng là cùng nhau!

      Hà Nhạc Nhạc gì nhìn Quý Tiết theo xếp hàng, báo danh, cuối cùng vào phòng phỏng vấn, điền vào số báo danh. vì sao cũng tới tham gia thử giọng? Hình như bên này cũng có ai nhận ra !

      Mang theo nghi vấn, Hà Nhạc Nhạc thiếu chút nữa lơ đãng lúc thử , mang tai nghe, nhìn hình ảnh màn hình, Hà Nhạc Nhạc hít sâu vài lần để làm cho bản thân tập trung tinh thần! Người phỏng vấn có 4 người, nhưng bọn họ đều mang tai nghe nhìn màn hình ── biết như vậy mới dám tới tham gia phỏng vấn!

      Bất kể như thế nào, làm hết sức thôi!

      biết là do ngày đó Âu hết sức dạy dỗ có tác dụng hay sao, thử xong chính cũng cảm thấy biểu rất tốt, vừa nhấc đầu, quả nhiên thấy 4 người phỏng vấn đều mang vẻ mặt mỉm cười nhìn !

      có! có phát tác! Chứng sợ hãi ánh mắt lại tạm thời phát tác! Hà Nhạc Nhạc vui mừng cảm ơn, ra khỏi phòng thu , khi nhìn thấy Quý Tiết, cũng cảm thấy vẻ mặt phong lưu tuấn của thuận mắt ít!

      “Ngại quá, phiền hai người cho qua.” Quý Tiết với hai người nữ cũng thử giọng tính tới gần , lướt qua hai người, đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, “Thế nào?”

      Quý Tiết đến cũng đem theo những ánh mắt chung quanh hấp dẫn đến thân thể , cảm giác hoảng hốt khẩn trương quen thuộc đánh úp lại, Hà Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế phản ứng của thân thể, muốn mở miệng ──

      “Hai người …là người hả?” lúc nãy đến gần được Quý Tiết vui hỏi.

      Trong nháy mắt, sợ hãi giảm , Hà Nhạc Nhạc xem thường liếc Quý Tiết, đẩy cánh tay ra, về phía cuối hành lang chờ kết quả thử giọng.

      “Hứ! Kiêu làm gì chứ!” bất mãn .

      Cho đến giữa trưa có kết quả, thành công giành được suất lồng tiếng cho nhân vật nữ, mà Quý Tiết ──

      đường trở về, Hà Nhạc Nhạc thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Tiết bên cạnh, vốn tưởng rằng chỉ chơi cho vui thôi, nhưng nhìn lên khán đài chuẩn bị cho vòng hai cuộc thi ngày mai, lại xác định được nữa.

      Quý Tiết dự thi là nhân vật nam thứ trong hoạt hình, có thể làm cho người phỏng vấn cầu cùng với diễn viên lồng tiếng bí mật khác tham gia thi vòng hai, đủ chứng minh đạt tiêu chuẩn!

      Có lẽ, quá đề cao bản thân rồi? tham gia thử giọng phải vì

      “Xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ cái gì?” Quý Tiết để kịch bản xuống, khóe miệng giương lên chút tươi cười ngả ngớn.

      …”

      “Ừ?”

      “… có gì.” Quay đầu hề nhìn nữa, hồi lâu, Hà Nhạc Nhạc nhịn được, “, làm gì mà nhìn tôi hoài vậy?”

      “Bởi vì xem đủ.”

      “…”

      Im lặng, Hà Nhạc Nhạc vùi đầu nhanh về phía trước, Quý Tiết trong lòng thoải mái mà theo, nhưng vài lần khi muốn cầm lấy bàn tay bé của đều bị kiên quyết bỏ ra.

      Lần lượt bị gạt , Quý Tiết lần lượt chìa tay ra, cũng dùng lực mạnh gắt gao cầm lấy bàn tay , chỉ lần lượt thử, sợ phiền mà liên tục tới gần.

      “Quý tiên sinh!” đến chỗ hẻo lánh, Hà Nhạc Nhạc ngừng lại, “Tôi hy vọng nên ràng chuyện ── quan hệ của tôi và nhà trọ chấm dứt, xin cần quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

      “... chỉ có thể xin lỗi.” Quý Tiết thản nhiên cười cười, nâng tay phủ lên khuôn mặt nhắn của , Hà Nhạc Nhạc lùi về sau từng bước né , cũng lộ ra chút hờn giận nào, “ Tương lai trong đời này của em, chắc chắn có .”

      “Khụ… Thực xin lỗi, Quý tổng, Thân Đồ giám chế đợi Hà tiểu thư.” Giọng Lâm Kỳ bỗng nhiên vang lên.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 210: Nhẫn nại đến hỏng mất

      Nâng mắt từ trong văn kiện lên, Thân Đồ Mặc bấm cửa sổ xe xuống, liếc nhìn ba người cách đó xa, trong đó có đôi nam nữ đều mặc quần bò lam áo trắng thuần khiết, dáng người cao ngất tuyệt đẹp, giống như đôi tình nhân thanh xuân thuần khiết.

      “…” Thân Đồ Mặc cúi mắt nhìn chăm chú cây bút máy màu đen trong tay, lát sau bấm di động, “Tiểu Kỳ, về công ty.”

      Nhận được mệnh lệnh Lâm Kỳ khó hiểu sửng sốt chút, cổ quái nhìn hai người Quý Tiết và Hà Nhạc Nhạc, thu lại biểu cảm khom người tạ lỗi.

      “Thực xin lỗi, quấy rầy.”

      Quý Tiết cau mày nhìn chằm chằm chiếc xe Bingley màu đen cách đó xa, lấy điện thoại ra gọi cho Thân Đồ Mặc, “Thân Đồ, cậu muốn làm gì?”

      “…” Thân Đồ Mặc có trả lời, còn tắt điện thoại.

      Nhìn nhìn bên cạnh, Quý Tiết cất điện thoại, cầm tay bước .

      !” Hà Nhạc Nhạc muốn bỏ ra nữa, nhưng lần này động đậy được. “Quý Tiết ── ”

      Hà Nhạc Nhạc đột nhiên im lặng, có chút do dự nhìn sườn mặt lo lắng áp lực của Quý Tiết.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhạc Nhạc giọng hỏi.

      Quý Tiết dừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn ở trong lòng, nhợt nhạt cười, “Em lo lắng cho à?”

      Hà Nhạc Nhạc lập tức thu lại thần sắc quan tâm, tức giận trừng mắt liếc nhìn cái, dùng sức rút tay về, “Quý tiên sinh! Phiền mau buông ra!”

      thả.” Nếu thả xuống được nôn nóng như vậy.

      , nếu như thả tôi báo cảnh sát!”

      “Đứa ngốc, em gọi cảnh sát.”

      !” Hà Nhạc Nhạc tức chịu nổi, lại thấy ánh mắt lưu manh của , lửa giận bùng lên, nâng bàn tay to của lên táp ngụm.

      “A!” Quý Tiết bị đau buông lỏng tay, Hà Nhạc Nhạc nhanh chân bỏ chạy.

      Nhìn dấu răng ràng mu bàn tay, Quý Tiết tà nịnh cười dưới ánh mặt trời, nhanh về phía ‘nhà’.

      Hà Nhạc Nhạc thở hồng hộc chạy về nhà mở cửa ra, Tần Chi Tu đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại, Đậu Đỏ im lặng nằm bên dép lê của , xem ra nghe điện thoại cũng được lúc rồi.

      Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc trở về, Tần Chi Tu hạ giọng lại, “Tôi biết, lần sau tiếp vậy.”

      “Tiểu Sửa, tiệc tối từ thiện lần này mình nhất định phải lấy được thiệp mời, cậu nhất định có cách đúng hay ?” Trong điện thoại bên kia là giọng nữ ngọt ngào dễ nghe.

      “… Ngày mai mình cho người chuyển cho cậu.”

      cần, mình muốn cậu tự tay đưa cho mình, ngày mai mình về nhà, cậu lại đây ăn bữa cơm .”

      “… biết.”

      Thấy Tần Chi Tu cuối cùng cũng tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc vội vàng hỏi, “Chìa khóa em đưa cho , có đưa cho Quý Tiết vậy?”

      Tần Chi Tu mỉm cười lắc đầu, Hà Nhạc Nhạc lớn tiếng thở dài nhõm hơi.

      “Nhưng…” Tần Chi Tu cúi người ôm lấy Đậu Đỏ, “ tự cắt cái.”

      “Cái gì?”

      Phía sau truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Hà Nhạc Nhạc giật mình lo sợ, trong cái gian hẹp này có chỗ nào để trốn chứ! Cửa toilet và phòng bếp chỉ có tác dụng để chưng thôi!

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Hà Nhạc Nhạc vẻ mặt đau khổ vừa định xin giúp đỡ, giọng của Quý Tiết vang lên bên tai, “ ấy cắn mình, cậu có phải mình nên cắn ngược trở lại ?”

      “Tôi ── a…” Hà Nhạc Nhạc vừa quay đầu lại, cái miệng nhắn bị che lại, kỹ xảo ngọt ngào hôn lên môi làm cho làn da nổi lên từng đợt tê nóng, đầu óc trống rỗng!

      , buông…” Bị giam ở trong lòng , chẳng thể chống cự được, “Chi Tu!”

      “Tôi nấu cơm.” Tần Chi Tu nhìn Quý Tiết giở trò, giọng .

      , cần ── ”

      Hai tay chung quanh đốt lửa, Quý Tiết vừa hôn vừa đem áp lên giường gỗ, phòng có chỗ tốt là đây, vừa vào cửa có thể lên giường.

      Hôn lên đôi môi hồng phấn từ chối của , Quý Tiết quỳ gối đè lên người , làm cho hai chân thể khép lại, tay vuốt ve hai vú mềm mại co dãn trước ngực , ngón trỏ chút dịu dàng véo nặn đầu vú đỏ bừng cứng rắn, tay tiến vào trong quần bò của , cách mảnh vải mỏng manh yếu ớt đè lên hoa hạch giữa khe hở, mỗi khi ngón tay qua hoa hạch đều làm cả người run lên, đáng mẫn cảm. Nửa tháng ôm , trời mới biết muốn bao nhiêu!

      “Cho .” Thở hổn hển cầu xin bên tai .

      Hà Nhạc Nhạc chống cự nữa nhưng vẫn nhắm mắt nhúc nhích, cắn răng chịu đựng ham muốn tràn đầy trong cơ thể.

      “Ngoan, em cũng muốn.”

      Vén quần lót người lên, Quý Tiết trực tiếp đem ngón áp út đưa vào u huyệt, dịu dàng rút cắm hơn mười cái, ngón giữa cũng xâm nhập vào tiểu huyệt ẩm ướt trơn trượt quấy rối.

      “A…” Khoái cảm khó nhịn làm người ta thần trí tan rã, cố đè nén, nâng tay lên cắn chặt lấy da thịt mỏng manh mu bàn tay.

      Mắt đẹp phong lưu của Quý Tiết hơi ảm đạm, ngón tay ngừng rút cắm tiểu huyệt, tay kia mạnh mẽ kéo lên bàn tay bị cắn, đem ngón tay của bản thân đưa vào giữa hàm răng .

      mở mắt ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh phức tạp của , răng giữa chậm rãi dùng sức cắn xuống.

      Vẻ mặt Quý Tiết cũng thay đổi, hai ngón tay xâm nhập vào nơi riêng tư của tăng nhanh tốc độ rút cắm, vừa xoay tròn vừa hung hăng đâm vào, càng cắm càng sâu.

      “A ừ ──” kích thích lớn làm cái mông theo phản xạ buộc chặt lại, run run, thân thể cũng căng lên, răng giữa chịu được khống chế dùng sức cắn mạnh, cho đến khi trong miệng có mùi gỉ sắt mới giật mình nhả ra, lại nhân cơ hội nhìn chằm chằm mà liên tiếp chọc đánh vào điểm mẫn cảm trong dâm huyệt ──

      “A a ── ”

      Xuân dịch phun trào, thấm ướt cả quần áo còn vươn ở giữa hai chân, Hà Nhạc Nhạc bi ai nhắm mắt lại, thân thể còn trong khoái cảm run rẩy, khóe mặt lại chảy ra nước mắt hổ thẹn.

      Nhìn chằm chằm vào hai mắt , tạm thời dừng lại động tác, lát sau, thấy chậm chạp run rẩy, lại bắt đầu co rúm lại.

      “A…”

      lần lại lần, dùng tay hung hăng xâm nhập vào dâm huyệt của , nhìn nước mắt giọt trong suốt của chảy xuống, nghe tiếng rên rỉ nghẹn ngào của .

      Hồi lâu sau, Tần Chi Tu bưng đồ ăn ra đặt bàn ở phòng bếp, nhìn giường gỗ, tuấn mi nhíu lại. biết Quý Tiết thương tổn , chỉ cần Quý Tiết vẫn còn duy trì được bình tĩnh.

      Để đồ ăn xuống bàn, Tần Chi Tu thấp giọng , “Chớ chọc ấy khóc.”

      Nghe vậy động tác ở tay Quý Tiết dừng lại chút, sau đó càng thêm kịch liệt khi dễ , làm cho gắt gao nắm lấy ra giường tiểu huyệt buộc chặt, cuối cùng lại thể khống chế được thân thể dưới rút cắm mạnh mẽ thâm sâu của .

      “Ách a a…”

      Sau vài cái kịch liệt run rẩy, thân thể hoàn toàn mất khống chế, gần như muốn ngất .

      Đồng thời rút ngón tay từ hai cái miệng nhắn ẩm ướt của , Quý Tiết ôm lấy , ngay trước mặt vặn điện thoại gọi cảnh sát đưa tới bên cạnh miệng .

      “Alo, ai vậy, đây là trung tâm cảnh sát. Alo? Nghe thấy ? Xin hỏi có chuyện gì ? Này? Alo?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn di động, thê lương cười cười.

      “Alo, xin chào, tôi muốn báo án ──” thấy Hà Nhạc Nhạc mở miệng, Quý Tiết chính mình tự , chữ “Án” vừa mới ra khỏi miệng, Hà Nhạc Nhạc liền đoạt lấy điện thoại hung hăng quăn ra ngoài!

      Nhìn chiếc di dộng bị vỡ nằm mặt đất, nước mắt giống như vòng cổ thủy tinh bị đứt, ào ạt chảy ra trong đôi mắt .

      “Cút.” Hơi thở mong manh tiếng.

      “Cút!” Dùng hết tất cả sức lực tiếng.

      Dịu dàng ôm vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, giọng Quý Tiết bình tĩnh mà kiên định, “ còn kịp rồi. Nếu như vừa nãy em tiếp tục cắn nữa, có lẽ buông tay em. Đáng tiếc… Em có.”

      Từ khi buông lỏng khớp hàm ra, vẫn cắn nữa, nhẫn nại đến hỏng rồi, nhưng vẫn như cũ lựa chọn thương tổn .

      ngốc của .
      A-annt, CandyTN, Winter13 others thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 211: Chỉ dựa vào

      “Tôi kêu hai người cút , nghe thấy sao?”

      Bị Quý Tiết ôm vào trong ngực, giọng Hà Nhạc Nhạc lạnh như băng miệt thị.

      Rất buồn cười.

      nghĩ chỉ cần rời khỏi nhà trọ thoát khỏi ác mộng.

      nghĩ chỉ cần còn hợp đồng phải làm đồ chơi dưới thân bọn họ nữa.

      nghĩ cho dù có gặp lại, cũng chỉ là người xa lạ tên tuổi đối với bọn họ mà thôi.

      Kết quả sao?

      “Nhạc Nhạc?” Tần Chi Tu chìa tay muốn lau nước mắt còn vươn lại mặt , Hà Nhạc Nhạc lại nghiêng đầu, nhìn .

      chút kinh hoảng xẹt qua đôi mắt xinh đẹp của , “Nhạc Nhạc, …”

      Quý Tiết buông cánh tay ra, cúi đầu nhìn , “Ngoan, đừng tức giận.” Nhìn thấy trong tiềm thức cũng đành lòng thương tổn , biết được mình cũng có chút trọng lượng trong lòng , trái tim Quý Tiết dần bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút ngọt ngào.

      “A…” Hà Nhạc Nhạc cười lạnh tiếng, đẩy cánh tay Quý Tiết ra xuống giường, yên lặng lấy quần áo rồi vào phòng tắm, tiếng nước vòi sen truyền ra.

      Sau lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc tóc ướt sũng thay quần áo ra, đôi mắt khẽ nhìn xuống, khuôn mặt nhắn mịn màng, tóc ẩm ướt dán lên quần áo trong suốt, lộ ra màu da hồng hào.

      “Hai người đúng ? Vậy tôi .” Hà Nhạc Nhạc cầm lấy balo về phía cửa phòng.

      “Nhạc Nhạc!”

      “Nhạc Nhạc!”

      Tần Chi Tu tới trước Quý Tiết bước lên bắt được tay , trong mắt đều là vẻ đau lòng.

      “Em…”

      Hà Nhạc Nhạc đẩy tay Tần Chi Tu ra, vẫn nhìn , “... Thực xin lỗi, mong để chìa khoá phòng của tôi lại.”

      Cả người Tần Chi Tu run lên, thốt nên lời.

      Quý Tiết cầm cánh tay Hà Nhạc Nhạc, có chút áy náy nhìn Tần Chi Tu, “Đừng tức giận, em cắn tiếp .”

      Hà Nhạc Nhạc nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra, ánh mắt đỏ bừng sau khi khóc rống làm trái tim của hai nam nhân đau đớn.

      Vừa nãy ở trong phòng tắm…

      trả thù đủ chưa?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

      …”

      “Hy vọng trước khi tôi trở về các người rời khỏi đây.” xong, Hà Nhạc Nhạc tránh khỏi tay Quý Tiết mở cửa ra ngoài, để lại hai nam nhân biết phải làm gì.

      “Vừa nãy mình nên ngăn cản hai người đúng ?” Tần Chi Tu nghĩ lại… hai người họ lúc nãy.

      Quý Tiết xấu hổ nhìn Tần Chi Tu, cũng nghĩ tới tức giận như thế, thậm chí giận chó đánh mèo lên Tần Chi Tu. “Mình xin lỗi ấy, cậu đừng ra.”

      Ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ba tầng trước mắt, Hà Nhạc Nhạc cũng biết vì sao bản thân lại đến đây. Hơi cười khổ, biết đâu bây giờ?

      , tìm ai?” phụ nữ tóc hoa râm mặt mũi hiền lành vừa vặn ra thấy Hà Nhạc Nhạc đứng ở ngoài cửa, liền thân thiết hỏi câu.

      “Dạ, , con, con ngang qua thôi, ngại quá.” Hà Nhạc Nhạc hơi khom người, vội vàng chạy .

      “Nhạc Nhạc!”

      Nghe thấy tiếng kêu của Quý Tiết, sắc mặt Hà Nhạc Nhạc lạnh , chân bước nhanh hơn.

      Sau khi hai người trẻ tuổi trước sau chạy qua mặt người phụ nữ, bà nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra.

      “Con trai, hôm nay có về nhà hay ?”

      “Hôm nay có khả năng ── ”

      “Đúng rồi, con có biết tên Nhạc Nhạc ? ấy vừa nãy đứng ở trước cửa giống như tìm con đó.”

      ấy tìm con? Vì sao? Con lập tức về. Mẹ, mẹ đừng dọa ấy đó!”

      “... Mẹ con là bà lão quái hay sao hả? A? Tôi khổ cực nuôi dưỡng con trai ba mươi năm, từ năm mười tám tuổi con trai trưởng thành, người làm mẹ như tôi mới thoải mái được chút, bây giờ muốn con trai trả thời thanh xuân lại cho tôi làm sao được chứ, kết quả sao? A? Nhiều năm như thế cũng chưa đem được nào về nhà?”

      “... Mẹ, ấy có ở bên cạnh mẹ chứ?”

      ở bên cạnh mẹ đó? Ở bên cạnh mẹ càng phải ! Đến nằm mơ mẹ cũng thấy con nhà người ta lớn bụng tìm tới cửa muốn con chịu trách nhiệm! Con còn cười! Bà già ta sắp xuống mồ rồi, con nếu như còn sinh cháu cho ta, mẹ đưa con Thái Lan được rồi đó!”

      “Mẹ, con cúp máy trước, lái xe.”

      Vừa tắt điện thoại, Lê Dĩ Quyền liền nhấn ga chạy .

      Vui Vẻ tìm ? Có chuyện gì sao?

      Lê Dĩ Quyền vừa lái xe vừa do dự có nên tìm Nhậm Linh Vũ hỏi số điện thoại di dộng của Vui Vẻ hay , dù sao tính cách của mẹ

      Từng Hương Nghi còn biết mình bị con liệt vào phần tử khủng bố, vừa nghe thấy con mình với kia quen biết nhau, còn rất nóng lòng, quả thực tâm trạng bà vui như tết, mắt phượng xinh đẹp chuyển vòng vòng, cầm chắc túi xách tay bước nhanh về phía Hà Nhạc Nhạc vừa biến mất.

      “Được rồi.” Quý Tiết ngăn Hà Nhạc Nhạc lại, vặn thân thể của qua, nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của ôn nhu dỗ dành, “Chúng ta về ăn cơm tối ? Tần tiểu tử buổi sáng còn có chương trình nữa.”

      “…” Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn thẳng , lời.

      “Đừng như vậy, cùng lắm trở về chịu đòn nhận tội để em tra tấn nha?”

      “Quý tiên sinh, tôi rất muốn biết chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Rốt cuộc tôi làm gì, để cho rằng có thể dùng loại giọng điệu như thế này chuyện với tôi? Để cho cảm thấy, sau khi tôi rời khỏi nhà trọ rồi vẫn có thể đùa bỡn cơ thể của tôi, để coi đó là chuyện bình thường như thế?”

      “…”

      “Mặc kệ tôi làm gì để cho hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng bây giờ tôi ràng cho biết ── , Quý Tiết, ở chỗ này của tôi…” Hà Nhạc Nhạc chỉ vào trái tim của mình, “... là gì cả. ở trước mắt tôi mỗi giây đều lãng phí sinh mệnh của tôi ── ”

      “Em dối!”

      “Xin buông ra, đụng chạm của làm cho tôi ghê tởm!”

      “Câm mồm!” Quý Tiết hít sâu hơi, “Thực xin lỗi, biết bây giờ em tức giận, cũng biết làm sai rất nhiều chuyện. học cách em như thế nào, dù sao em cũng phải cho thời gian chứ!”

      “... Chỉ vì nghĩ, mà tôi phải nhận sao, bởi vì muốn, mà tôi phải cho sao. Quý tiên sinh, tôi hỏi ba chữ ── dựa vào đâu?”

      …”

      “Dựa vào việc là Quý tổng của Mâu Tư hả? Dựa vào việc bộ dáng đẹp trai, công phu giường tốt hay sao? Hay là dựa vào việc luôn miệng tôi? Quý Tiết, nghe nè: tôi, xứng!”

      Từng Hương Nghi rất muốn vỗ tay.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 212: cần buông tay

      Đau.

      Cảm giác bị ngàn mũi tên xuyên qua đại khái chính là như thế này… nhưng vì sao, bây giờ lại cảm thấy rất xinh đẹp mà trái tim cũng đập rất nhanh! Đôi mắt tức giận lóe ra kiêu ngạo, khóe miệng bất khuất đùa cợt, cằm hơi hơi nghiêng, thân hình nho giống như sắt thép…

      xứng ── nhưng mà rồi! thể… quay lại rồi.

      Vì sao lại ngốc như thế, lần nữa khống chế được, lần nữa phạm sai lầm, lần nữa chọc tức giận, lại lần nữa làm cho tổn thương, nên… như thế nào, mới có thể chấp nhận được?

      Giãy khỏi cánh tay Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc xoay người rời , Từng Hương Nghi thấy thế vội vàng chạy chậm vòng tới trước mặt Hà Nhạc Nhạc, vừa thấy Hà Nhạc Nhạc tới lập tức chân mềm nhũn ra ──

      “Ai u!”

      Hà Nhạc Nhạc tiếp tục nhìn dưới mặt đất về phía trước, giống như có nghe thấy tiếng rên rỉ của Từng Hương Nghi.

      “Ai u!” Từng Hương Nghi hô to tiếng nữa, lần này Hà Nhạc Nhạc nghe thấy được.

      Mười phút sau, phòng khách Lê gia.

      Hà Nhạc Nhạc lấy ly nước đưa tới tay cho Từng Hương Nghi.

      ngại quá, Hà tiểu thư, làm phiền con trở về còn phải đưa nước cho dì nữa.” Từng Hương Nghi ‘xin lỗi’ cười .

      Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, “Dì khách sáo quá rồi, tiện tay mà thôi. Chân dì còn đau ? Có cần đưa dì vào bệnh viện kiểm tra thử ?”

      có việc gì, sao, nghỉ ngơi là tốt liền thôi.”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn nhìn cổ chân của Từng Hương Nghi, có sưng đỏ, Từng Hương Nghi nhìn qua cũng đau lắm, liền đứng lên, “Dì nghỉ ngơi nhiều hơn , con quấy rầy dì nữa.”

      “Ai ai ai! Đợi chút, ai u… Đau đau đau…” Cái tên nhóc chết tiệt kia sao còn chưa trở về nữa, bà già ta giả vờ nổi nữa rồi!

      Hà Nhạc Nhạc thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, tuy rằng nhìn ra gì cả, nhưng vẫn giúp Từng Hương Nghi lấy cái hòm rượu thuốc nhàng xoa bóp.

      Từng Hương Nghi quả thực muốn rơi nước mắt, bà muốn có con như vậy nhiều năm rồi, muốn ba mươi năm, cuối cùng chỉ có thể mong cháu thôi.

      “Vừa mới nãy hình như dì thấy con cãi nhau với tên nhóc, sao vậy? Cãi nhau với bạn trai hả?” Từng Hương Nghi hỏi.

      Động tác xoa bóp của Hà Nhạc Nhạc dừng chút nhưng rất nhanh lại tiếp tục, “ phải, phải là bạn trai của con.”

      Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Từng Hương Nghi thấy rất may mắn, “Vậy bây giờ con có bạn trai ?”

      Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười cười, bây giờ các dì thế hệ trước nhìn thấy người trẻ tuổi đều thích trực tiếp hỏi mấy vấn đề này hay sao vậy?

      nhàng lắc đầu, Hà Nhạc Nhạc để chân Từng Hương Nghi xuống, “ mình hay sao? trật chân hành động tiện, vẫn nên có người bên cạnh chăm sóc tốt hơn.”

      “Đúng vậy, người già rồi phải có người chăm sóc, cái tên nhóc hay cười kia chút nữa mới về được. A! sao, con vội cứ ! Sao có thể phiền con như thế chứ, còn phiền con phải chờ con của dì trở về. Ha ha…”

      “…” Hà Nhạc Nhạc nhìn dì tươi cười thân thiện ấm áp, vẫn cảm thấy là lạ, “ sao, dù sao con cũng bận.”

      “Vậy tốt quá, ? Con còn học hay làm rồi? Nhà con ở đâu?”

      “…”

      Hà Nhạc Nhạc kiên trì hơn mười phút để ‘trả lời các câu hỏi’, vất vả đến cuối cùng cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng xe lái vào gara.

      “Dì Từng, con trai của dì về đến rồi, con trước.” Hà Nhạc Nhạc đứng dậy xách balo muốn .

      “Ai ai ai!” Từng Hương Nghi dưới hoàn cảnh bất ngờ đứng lên ngăn lại, “Ngồi lát nữa !”

      Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn vào chân Từng Hương Nghi.

      “Ai u!” Từng Hương Nghi sửng sốt chút, vội vàng ngã ngồi trở lại lên sô pha, cúi người sờ chân của mình.

      Lê Dĩ Quyền vừa vào phòng khách chợt nghe thấy tiếng hô đau sắc bén của mẹ mình, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc nhìn Từng Hương Nghi, chuyển mắt mỉm cười nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc.

      “Em tìm hả?”

      “Ách…”

      Hà Nhạc Nhạc vừa giải thích, Lê Dĩ Quyền nhàng liếc mắt cái cũng biết bà có ý gì, gọi điện thoại cho cha chơi cờ ở công viên, liền đứng lên đưa Hà Nhạc Nhạc về nhà.

      “Ngại quá, mẹ của … làm phiền em rồi.” Vừa , Lê Dĩ Quyền vừa .

      Sắc trời tối, đèn đường đều sáng lên, nhìn bóng dáng song song của hai người dưới chân, Hà Nhạc Nhạc nhếch khóe môi, “ có việc gì… cần đưa em về đâu, vài bước thôi mà.”

      “Xảy ra chuyện gì? Tâm trạng tốt sao?”

      “… , cảm ơn , cần đưa về đâu, chân dì đau, trở về với dì .”

      “…” Lê Dĩ Quyền dừng bước lại, nhìn bộ dáng xa cách của , lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt . màn hình viết ràng lời vừa mới , chính là hai câu kia.

      L: Vui vẻ, xảy ra chuyện gì? Tâm tình tốt?

      Hà Nhạc Nhạc cắn răng nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, câu ngắn ngủi lại làm cho nước mắt trào ra.

      L, NG. Ba năm… thoáng cái ba năm, sớm chủ động tới gần người khác, bao giờ chủ động tin tưởng người khác, cũng có khả năng chủ động kết bạn. Nhưng mà bản thân lại cực kỳ may mắn, có cha mẹ vô tư , tin tưởng , bên cạnh vẫn có Linh Vũ nguyện ý cười cùng , ở góc nhìn tới, còn có người quan tâm , thỉnh thoảng nghe tâm chuyện vụn vặt, nghe ca hát.

      Nhưng đột nhiên có ngày, L thấy đâu nữa. Cái người có thể cầm kiêng kị giỡn, thậm chí phóng túng bản thân làm nũng, vụng trộm ỷ lại ở trong lòng chút, L, biến mất rồi. Khi L, cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy chữ, lại đột nhiên có ngày nghe thấy tiếng, L của còn.

      Còn lại bên cạnh chỉ là, nam nhân vĩ đại đến mức làm cho người ta tự biết xấu hổ, người Linh Vũ ái mộ sùng bái nhiều năm, người làm ra bản hợp đồng chặt chẽ làm cho dám phản kháng ── Lê Dĩ Quyền.

      Cố gắng kiềm chế nước mắt, Hà Nhạc Nhạc giật khóe miệng, “ có việc gì, cảm ơn Lê luật sư quan tâm.”

      Bàn tay cầm điện thoại của Lê Dĩ Quyền dừng ở trung vài giây, “Vui Vẻ, cũng phải mới quen biết em ngày ngày hai. cũng cho rằng việc giấu diếm thân phận là có thể gạt bỏ giao tình ba năm nay của chúng ta, em cố ý xa cách như thế. Là do trong lúc vô tình làm chuyện gì sai hay là do chuyện của Tiểu Vũ hả?”

      Lê Dĩ Quyền quá nhạy cảm làm cho Hà Nhạc Nhạc giật mình, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của , thể trả lời vấn đề của .

      “Hay là… em sợ Mục tiên sinh hiểu lầm?”

      Ừ?

      “Vừa nãy nghe mẹ , em với Mục tiên sinh xảy ra vấn đề gì sao?”

      phải…” Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ tính phủ nhận. , nghĩ cãi nhau với Mục Duy?

      “… Xem ra là làm cho chuyện của em phức tạp hơn?” Lê Dĩ Quyền nhìn biểu cảm lo lắng của , “Nếu như là như vậy, rất có lỗi. Xem ra, nhất thời nhịn được mở miệng quyết định sai lầm nhất trong mấy năm gần đây của .”

      “Lê luật sư, em…”

      “Vui Vẻ, có phải mất người bạn này hay ?”

      Nước mắt, cuối cùng cũng nhịn được. Hà Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống đem khuôn mặt nhắn của bản thân vùi vào giữa hai tay, cắn răng gắt gao kiềm chế tiếng khóc, cho dù hai mắt giấu ở trong cánh tay, nước mắt vẫn chảy ra, nhanh chóng thấm ướt ống tay áo.

      Phải mất người bạn này sao?

      Buông tha cho người bạn này sao?

      , cần… cần bỏ em …”

      Trong tai truyền đến tiếng nghẹn ngào làm cho Lê Dĩ Quyền lo lắng đến đau đớn, cũng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt mái tóc dài của , lần đầu tiên hôn lên trán , chìa tay ôm vào trong lòng.

      Cách đó mười bước, Tần Chi Tu đội mũ lưỡi trai yên lặng đứng thẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :