Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      edit ghê , tết đọc luôn :yoyo45::yoyo26::yoyo19:

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      chiều vk qa a, làm e ghen tị quá ~

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      243. phải là bạn trai, bởi vì là chồng của chị ấy.

      Mộ Bát lúc này cùng Imie, là lặng lẽ từ ở phía sau, nhìn hai người ở kia mua đồ, Mộ Dạ Lê vậy mà còn đẩy xe đẩy nhở, nhất thời muốn chạy lên nhận lấy.

      Chỉ là, Imie, nhanh cản cậu lại, với cậu “ có hiểu gì đó, người ta là chuyện đương, chạy lên muốn náo nhiệt cái gì chứ.”

      Mộ Bát với vẻ mặt đưa đám “Để tiên sinh đẩy xe như thế, để cho mất thiết kỵ khác biết, đại ca biết, đều tiên là lột da tôi đó, có khi nào mà tiên sinh lại làm những việc nặng nhọc như thế này đâu chứ.”

      Imie cạn lời “Cái gì là việc nặng nhọc, cái này mà kêu là việc nặng nhọc hả?”

      “Đương nhiên……”

      Imie to mắt nhìn họ.

      So với thiết kỵ quan giống, tuy là cũng theo Mộ thiếu rất nhiều năm, nhung cũng phải là từ theo , cho nên đối với Mộ gia, Mộ Dạ Lê là vua, liếc mắt cái cũng run bắn lên, là có chút giải thích được.

      Chỉ là quan niệm này, ở Mộ gia,thân là thiết kỵ, tận sâu trong cốt tủy, trong mắt họ Mộ Dạ Lê chính là vua của bọn họ.

      Cho nên Mộ Tám, càng nhìn là càng chịu được, muốn chạy trốn xa, để lòng phải chấp nhận điều này.

      Chỉ la Mộ Dạ Lê chút cũng cần để ý, ở bên kia vẫn cứ đẩy xe, nhìn Diệp Chanh mua mua mua.

      Diệp Chanh ở tổ chức rành việc đời, vẫn là mạnh về kỹ năng, còn phương diện sinh hoạt lại dựa dẫm vào người khác, chuyện siêu thị này, cũng chỉ ít khi , lúc này vừa mua vừa nhìn, hứng thú cao độ, bản thân mình có thể sai bảo Dạ Vương, giống như sai bảo em trai , đặc biệt vô cùng chói mắt.

      Lúc này....

      “Oa hu hu...”

      Bên cạnh có bé trai ngồi dưới kệ hàng khóc đến vô cùng đau lòng.

      Diệp Chanh liếc mắng thấy, liền nhanh qua.

      “Em trai , sao em khóc thế?” Diệp Chanh dùng tiếng trôi chảy hỏi.

      Em trai ngẩng đầu, hai mắt đầy nước “Em tìm được mama....”

      Mộ Dạ Lê khựng lại chút, nhìn Diệp Chanh với ánh mắt có chút kỳ lạ.

      Diệp Chanh còn biết, ngồi xổm xuống tìm thấy mama a, chúng ta giúp em tìm mama có được ? Đừng khóc nữa...”

      Bé trai ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chanh, nhìn lại nhìn...

      “Chị, chị xinh đẹo như vậy, em liền tin tưởng chị.”

      “……”

      Mộ Dạ Lê suy nghĩ đầy xem thường, quả nhiên đàn ông từ có dạng này.

      Dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ.

      Diệp Chanh cười, kéo đứa bé đến, với Mộ Dạ Lê “chúng ta trước phòng thất lạc chút .”

      Mộ Dạ Lê gật đầu, bé trai ngẩng đầu nhìn, liếc mắt nhìn Mộ Dạ Lê trước nay vẫn lạnh nhạt cái, có chút địch ý “Chị, đây là ai a?”

      Diệp Chanh nhìn nhìn, “Là trai đó.”

      Bé trai liền thở ra nhõm, “Còn may, em tưởng đó là bạn trai chị.”

      “……”

      Khổng phải vì câu ‘Tưởng là bạn trai’ kia làm kinh ngạc, cái làm kinh ngạc chính là, sao cậu bé lại có dáng vẻ thở phào nhõm kia chứ.

      Bé tra giọng với “Chị ơi, chị đẹp như vậy, bạn trai chị nên xấu như thế, chị có thể tìm người tốt hơn, nếu tìm thấy, đợi em lớn lên, em có thể cưới chị.”

      “……”

      Cậu cho rằng mình rất khẽ nhưng mà Mộ Dạ Lê lại sớm nghe được rành mạch.

      Ha ha, lợi hại nha, như vậy lại muốn đào góc tường nhà người ta rồi.

      Mộ Dạ Lê sao cũng nghĩ tới, có ngày, chính mình bị thằng nhóc hay khóc nhè thọc gậy bánh xe chứ.

      cùi đầu, nắm lấy tóc cậu bé, cũng tiếng , “Lông còn chưa mọc đủ, liền bắt đầu muốn chọc gậy bánh xe, sao, phải là bạn trai của chị ấy, bởi vì, là chồng của chị ấy!”

      244. Chưa có em bé, chúng ta có thể trở về lập tức nổ lực tạo ra.

      Diệp Chanh kinh ngạc nhìn , liền ôm lấy vai , giống như thị uy nhìn bé trai đó.

      Trong ánh mắt bé trai tràn đầy nghi ngờ, cứ nhìn họ như vậy.

      Mộ Dạ Lê “Sao hả, ánh mắt đó là gì hả?”

      Bé trai bĩu môi “ đáng tiếc.”

      Lập tức từ hâm mộ trong ánh mắt của đứa bé trai, Mộ Dạ Lê có ít khoái cảm a.

      Hừ cái, lại càng ôm chặt Diệp Chanh.

      Đến cửa, Diệp Chanh đem chuyện của đứa bé cho nhân viên biết.

      Nhân viên đó nhanh chóng thông báo đến toàn siêu thị.

      Siêu thị này có ba tầng, rất lớn, nhất thời chưa có ai đến nhận người, đứa bé trai ngồi ở đó, gục đầu nhìn đùi mình, gương mặt kia đỏ hồng hào, nhìn qua vô cùng đáng .

      “Mama có phải cần em chứ?”

      “Sao có thể chứ.” Diệp Chanh ngồi xổm xuống “Mama em bây giờ nhất định rất sốt ruột, tìm em đó.”

      Bé trai lắc lắc đầu “Mama vẫn luôn thích bộ dạng của em.”

      “Sao lại như vậy?”

      “Bởi vì trước giờ em chưa từng thấy qua baba.”

      “Bé ngốc.” Diệp Chanh dừng lại chút, nghĩ đến trước khi mình xuyên qua, chính là nhi, đừng là baba, ngay cả người nhà cũng chưa từng gặp qua, nhất thời cảm xúc trào dâng, cười cười nhéo nhéo khuôn mặt của bé, “Mama rất là em, nên mới dấu kỹ như vậy, nhưng có người mẹ nào, là thương con cái của mình, chỉ là em nhìn ra được mà thôi, nhưng mà, nếu em mama em nhất định phải biết điều này.”

      Bé trai chu môi ?”

      “Đương nhiên, chị cũng là phụ nữ, cũng là phụ nữ giống như mama em nên chị biết.”

      Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn chưa bao giờ để ý đến hình tượng, tùy thời đều có thể ngồi xổm dưới đất này.

      Lúc này mới biết mình là phụ nữ a....

      Ngày thường chút dáng vẻ gì là phụ nữ cả.

      Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng an ủi đứa của , Mộ Dạ Lê nhịn được cười khẽ.

      đúng là biết, còn có bộ mặt như vậy.

      Lúc này....

      “A, hoey, con ở đây rồi, mama tìm con muốn phát điên rồi...”

      người phụ nữ tóc dài màu bạch kim vội vả chạy đến.

      “Mama.”

      Đứa bé trai chạy nhanh đến, ôm chặt mẹ mình.

      Mẹ của đứa bé nhìn thấy con, vui sướng khóc lên, ôm chặt con trai , rất lâu cũng buông ra.

      Diệp Chanh nhìn chăm chăm dáng vẻ của ấy phải là thương con mình.

      Lúc này, mẹ đứa bé mới chú ý đến hai người, nghe con trai nó, người này là chị , còn chú kia là chồng của chị ấy, mẹ đứa bé cười vô cùng biết ơn hai người, vợ chồng chắn chắn cũng có con , nên mới thương trẻ như vậy.”

      “……”

      Mộ Dạ Lê chỉ là hiểu, cái gì mà bọn họ, người là chị, còn người lại là chú kia chứ ...

      Có điều, đứa nhà bọn họ...

      Mộ Dạ Lê hơi mỉm cười, với người mẹ kia “Chưa có, nhưng chúng tôi cố gắng hơn.”

      “……”

      Diệp Chanh dùng sức giẫm chân cái

      “Ui da, cái này....”

      Mộ Dạ Lê nhảy dựng, tức giận nhìn .

      “Hai người tốt bụng như vậy, con của hai người, nhất định rất xinh đẹp, rất đáng .” Mẹ đứa bé .

      Mộ Dạ Lê nhìn vợ.

      Đúng vậy, đứa con do Diệp Chanh sinh ra, xinh đẹp mới là lạ đó.

      Diệp Chanh hừ lạnh trong lòng, thôi bỏ đo.

      Cùng sinh con?

      Mẹ đứa bé hâm mộ nhìn hai người.

      Nhìn cách ăn mặc kia, cũng phải người thường, lại còn ân ái như vậy.
      minmapmap2505, Tôm Thỏ, Sweet you5 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      245. đồng ý với người ta về nhà tạo em bé, liền phải nổ lực chứ.

      Diệp Chanh cuối cùng cũng mua được đồ mình muốn, Mộ Dạ Lê đưa Diệp Chanh rất nhanh đến .

      Diệp Chanh nhìn thấy, nơi này là biệt thự xa hoa, bên là bể bơi, bên là biệt thự hai tầng sáng đèn, cửa kính sát mặt đất, lộ ra thiết kế đề nghệ thuật bên trong, xem ra vô cùng là xa hoa a~~

      Bên ngoài, bên cạnh bể bơi, chuẩn bị cái bàn dài, bàn còn bày biện món ăn xinh đẹp, nhìn qua vô cùng có phẩm vị, Diệp Chanh khỏi ngẩng người, đứng ở chỗ này nó “Đây là gì, phải là ăn lẩu sao?”

      Mộ Dạ Lê lạnh mặt nhìn về phái sau.

      Mộ Tam co rụt cổ lại.

      Vốn dĩ là bữa tối dưới nến, đổi thành ăn lẩu sao, địa điểm cũng sửa lại, đành phải chấp nhận tạm chỗ này chút.

      Mộ Dạ Lê ho khan, vẻ mặt bình thản qua.

      “Đúng vậy, như vậy sao có thể ăn lẩu?”

      “……”

      Được rồi, chỉ là có chút....

      Chẳng ra cái quái gì hết.

      Nhưng mà cũng phải là thể ăn nha.

      Diệp Chanh nhìn thấy, cái lẩu dường như có chút làm lãng phí cảnh sắc này a, nhìn Mộ Dạ Lê cho người dọn dẹp chỗ này.

      Diệp Chanh “Ở chỗ này ăn lẩu a...”

      “Làm sao vậy?” Mộ Dạ Lê quay đầu lại hỏi.

      “Ách, có gì, chỉ cảm thấy là quá thích hợp thôi.”

      Diệp Chanh lại nhận ra thêm, bên cạnh còn có ít hoa tươi, thoang thoảng mùi hương, càng có nhạc cao nhã, lại vang lên, làm người nghe vô cũng thoải mái.

      Này...

      Nhìn như là tiểu chuẩn của bữa cơm tây.

      Phía sau, Mộ Bát đỡ trán.

      Đương nhiên là hợp rồi, vốn dĩ là bữa tối dưới nến, lại đổi thành ăn cái lẩu, có thể trách sao.

      Đều do tiên sinh nhà mình, lập trường vững mà!!!

      ở trước mặt phu nhân, liền có chút chủ kiến nào hết trơn.

      đúng, sao mình lại có thể nghi ngờ quyết định của tiên sinh nhà mình chứ, được, được, như vậy là đúng.

      Chính là, ở trước mặt phu nhân, tiên sinh vẫn còn là tiên sinh nhà mình trước đây ?

      đổi thành ăn lẩu, mặc kệ trách hay , hương vị ra cũng rất tốt.

      Diệp Chanh ngồi ở đó, ăn vô cùng vui vẻ, miệng cay hồng hồng, so với các loại son môi, đều có vẻ đẹp tự nhiên mê người hơn.

      Mộ Dạ Lê cũng ở bên cạnh, hờ hững ăn chút, ăn toàn là canh suông thôi.

      Diệp Chanh thấy vậy, kẹp đôi đũa sao ăn cay, cái lẩu này có cay, so với ăn có gì khác nhau đâu.”

      Đôi mắt dừng chút, lại “Em đút cho , ăn.”

      “A, dựa vào cái gì chứ?”

      “Dựa vào em là vợ .”

      “Vợ là phải đút cho ăn sao?”

      “Đương nhiên, em nghe vị phu nhân khi nãy sao, cảm thấy chúng ta hẳn là có con, em cho ăn nhiều, sao có thể sinh em bé?”

      “……”

      Lời này có chút đen tối.

      Đôi mắt Diệp Chanh đảo vòng, mới bất giác nhận ra, tên già này lại muốn lái xe.

      Đồ lưu manh.

      “Ai muốn sinh con với !”

      “Chúng ta phải là hứa với người ta, về nhà liền nổ lực tạo em bé, em chuyện thể tính toán gì hết ?”

      “……”

      Còn có loại này nữa hả?

      Mộ Dạ Lê đến gần chút, nhìn nó “Đến, đút ăn miếng, ngoan.”

      Diệp Chanh cúi đầu, nhìn nhìn ớt đỏ tươi trong nồi, chút đùa dai nổi lên trong đầu.

      “Được a, nhắm mắt lại , em đút ăn.”

      Mộ Dạ Lê nhíu mày, chính là, nhìn thấy nụ cười gian xảo của , vẫn có hơi nhắm mắt lại.

      “Há miệng nào...”

      Diệp Chanh nhìn ngoan ngoãn há miệng, liền đem ớt cay bỏ thẳng vào miệng .

      Ô ....

      Mộ Dạ Lê cảm thấy đúng, phun ra cái, liền phun hết ra ngoài.

      Còn phải là xui xẻo, lại phun thẳng vào nồi lẩu.

      Mới ăn được nửa, nháy mắt, vẻ mặt Diệp Chanh như đưa đám.

      “Nồi lẩu của em!!!!”

      246. Làm quen với nước bọt của , lập tức cảm thấy sao hết.

      Mộ Dạ Lê có chút muốn bật cười,.

      Con bé này, lại dám trêu mình.

      Diệp Chanh tức giận trực mắt với nhất định là cố ý!”

      Mộ Dạ Lê hừ tiếng “Ai bảo em dám trêu , cái này gọi là báo ứng, hơn nữa....”

      dùng cái muỗng khuấy khuấy nồi chút “Này có là gì, còn phải là nước bọt của ....”

      cười nheo nheo hai mắt “Em lại đâu phải là chưa ăn qua.”

      “Lăn!”

      Diệp Chanh là còn tiếc cái nồi lẩu của mình.

      Mộ Dạ Lê lại coi như có chuyện gì, gắp gắp “Ăn , đến ăn, ăn ngon lắm.”

      Nếu là ngày thường, chính còn ghét bỏ, nhưng tại lại càng thích nhìn dáng vẻ quẫn bách của .

      Diệp Chanh phẫn hận nhìn .

      lại càng cảm thấy thú vị hơn.

      lấy cho miếng măng mà thích nhất “Có muốn ăn hay a?”

      “Hừ, em mới thèm ăn.”

      “Sao thế, lại để ý đến nước bọt của hả?” Ánh mắt Mộ Dạ Lê gian manh, lạnh càng có vẻ lóe sáng hơn,

      “Hứ.”

      cách, có thể làm em còn để ý như vậy.”

      Diệp Chanh nhìn , có chút nghi ngờ.

      “Muốn thứ ?”

      “Cách gì...”

      Mộ Dạ Lê bỗng nhiên nâng lấy gáy lên, cười gian cái, môi hoàn toàn dán xuống môi .

      Diệp Chanh hoảng....

      Mộ Dạ Lê bá đạo mà tùy ý, cho người khác có bất kỳ con đường sống nào.

      Hơn nữa cảm giác được, mang theo hơi cay ẩm ướt, vẫn luôn cố ý chà sát miệng mình.

      Diệp Chanh nghĩ muốn thoát ra, chỉ là môi lưỡi quấn chặt, buông ra dù là chút.

      Môi lưỡi quấn quýt, làm Diệp Chanh thở được, chỉ có thể mở miệng mút vào ướt át của thông qua, để cho mình chết vì ngạt thở.

      biết bao lâu, mới hổn hển thả ra, nhìn môi hoàn toàn dính nước bọt của , nhất thời cười càng thêm gian xảo.

      Diệp Chanh cũng cảm giác được, có cái gì đó từ khóe miệng nhè rơi ra.

      biết đó là cái gì.

      buồn bực lau miệng, ngẩng đầu hung tợn nhìn Mộ Dạ Lê làm cái gì đó!”

      đuổi theo Mộ Dạ Lê mà đánh.

      Mộ Dạ Lê ha ha cười xấu xa “Sao vậy, trước để em làm quen với nước bọt của , bây giờ ăn nhiều, có phải hay , cảm thấy chuyện cái lẩu còn tính là gì?”

      “……”

      Diệp Chanh đỏ mặt, đuổi theo Mộ Dạ Lê, chạy vòng quanh.

      Nhìn thấy sao cũng bắt được , nhảy phốc lên, vượt qua cái bàn, trực tiếp nhảy thẳng tới trước mặt , lôi kéo , thấy xoay người tránh , hai chân liền thẳng đến kẹp chặt eo, nhảy lên lưng .

      Mộ Dạ Lê cõng , dùng sức quăng vòng, Diệp Chanh tất nhiên là ném xuống được, hai chân kẹp chặt như cũ, quấn lấy vòng eo cường tráng của .

      Làm như vậy, khiến người ta thể mềm nhũn thân thể được.

      Diệp Chanh này....

      biết là cọ xát bên dưới như vậy, làm người ta dễ có cảm giác khác hay sao?

      Mộ Dạ Lê trực tiếp dùng tay nâng hai chân , vòng lại như vậy, đem tư thế cõng sau lưng trực tiếp biến thành tư thế phía trước mặt đối mặt.

      híp mắt nhìn Diệp Chanh đối diện, ánh mắt thâm thúy kia liền chấn động.

      Sau đó, lại hôn xuống lần nữa.

      Ôm , trực tiếp đặt bàn, thân thể chen vào giữa hai chân , cúi đầu, vừa lúc có thể nâng đến mặt của .

      Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng giải tán.

      Mộ Bát còn muốn quay đầu nhìn lén, Imie nhanh chóng lôi cậu chạy .

      Tiên sinh nhà họ lợi hại, bữa tối dưới nến thành, nhưng mà lại có thể lãng mạng như vậy.

      Có điều, bị phu nhân đuổi đánh như vậy, nhìn cũng được lịch nhã nhặn cho lắm....
      minmapmap2505, Tôm Thỏ, Sweet you6 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      247. Đừng chuyện lung tung

      Mộ Dạ Lê nâng khuôn mặt hôn đủ, cảm thấy miệng của Diệp Chanh mềm, cũng muốn buông tha .

      Rốt cuộc khi buông ra, nóng chịu được, nhìn Diệp Chanh cả khuôn mặt như rạng mây đỏ.

      Nhìn dáng vẻ đó, Diệp Chanh cũng cảm thấy nóng lên.

      Mộ Dạ Lê “Làm sao bây giờ?”

      Diệp Chanh biết gì “ làm sao bây giờ...”

      ấy... vào tạo em bé ....”

      muốn!” mới cần lại phát sinh quan hệ đó với .

      Có lần đầu tiên kia, lần kinh nghiệm như vậy là đủ.

      lần cũng đủ là bóng ma theo suốt đời

      cúi đầu nhìn phía dưới thẳng đầu chào “Em nhẫn tâm sao, em xem, đều như vậy rồi.”

      Diệp Chanh cũng nhìn theo xuống dưới.

      Chiếc quần nâng lên dọa người, nó....

      Như thế nào ……

      Còn đợi phản ứng, bất ngờ nắm lấy tay .

      Bàn tay thể nắm lại và cầm thứ gì đó cứng như thanh sắt.

      Vừa cứng vừa nóng, chỉ cảm thấy dọa người.


      Mộ Dạ Lê đột nhiên ngẩng đầu thoải mái, nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng, sao, có phải là mơ tưởng lâu, nghẹn lâu, cho nên bàn tay mềm bé của mới chạm vào, liền cảm thấy muốn đầu hàng hay

      Thiếu chút nữa là bắn ra rồi.

      Cũng là quá mất mặt.

      Hơn nữa, sao có thể bỏ được.

      Cảm giác này, còn nghĩ, muốn trân trọng chút, lại muốn hưởng thụ phen.

      Diệp Chanh đỏ mặt, lại nghe được tiếng thở dài thoải mái của , liền càng thêm đỏ mặt hơn nữa.

      muốn, sao lại như vậy, chỉ có vuốt ve nó, sao lại có ứng lớn đến như vậy?

      Ngoài ra .... còn

      Rên rĩ...

      Diệp Chanh nghĩ muốn rút tay về.

      Chỉ là, Mộ Dạ Lê vừa mới hưởng thụ được ngon ngọt, sao có thể buông ra.

      “Đừng động, ngoan, đến đây, lại tiếp tục.”

      đến gần , nhàng hôn lên cánh môi , như xoa dịu lại giống như chậm rãi gặm căn , bên nắm lấy tay , từ đũng quần, liền duỗi thẳng vào trong.

      A, nóng...

      Diệp Chanh cảm thấy chịu nổi.

      Nhưng mà, giọng như mê hoặc, như dụ dỗ, vang bên tai , “Ngoan, động theo , lên xuống, đúng rồi, cứ như vậy, ngoan, em là thông minh...”

      Thông minh cái quỷ a.

      Diệp Chanh muốn hét lên, chỉ là thành tiếng.

      Mỗi lần muốn thở, đều bị hôn tới tấp.

      Mồ hôi nhễ nhãi, hai người quần áo lộn xộn, Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, nhìn bộ dạng mê ly của , dường như trầm mê trong ảo mộng, khác với của lúc trước, đều trở nên nhu hòa vài phần.

      Khi dỗ dành, dường như là người đàn ông dịu dàng, nhàng dỗ dành nằm trong ngực như đứa trẻ.

      Cảm giác đó, làm người bất giác giật mình.

      Đặc biệt là biểu tình hưởng thụ kia, là làm người ta có cách nào từ chối.

      Còn phải là...

      Còn phải là chỉ dùng tay thôi sao.

      Chính ngày thường cũng phải là chưa làm qua, làm gì lại có cảm giác hưởng thụ như vậy?


      Chẳng lẽ là bởi vì sao?

      Suy nghĩ này làm cho Diệp Chanh trong lòng có chút phức tạp, có chút ngọt ngào, lại có chút hưng phấn, có chút thẹn thùng, lại có chút khó .

      Chỉ cảm thấy tay bị nắm, động lên xuống, xúc cảm đó, cũng chưa từng trãi qua, nhất thời cảm thấy thần kỳ như vậy.

      vừa động liền cảm giác được, càng là căng chặt cơ thể, gầm lên thành tiếng.

      Diệp Chanh bị dọa ngẩng đầu.

      Lớn tiếng như vậy, gọi người đến chứ.

      248. Rất quý đó, rửa sạch tốt đâu.

      nhanh chóng nhìn xung quanh.

      Cũng may xung quanh có bất cứ ai.

      Chỉ là nơi trống trải, làm người luôn có cảm giác an toàn.

      Mộ Dạ Lê dường như chút cũng cho là đúng, cảm thấy ngừng lại, lại lần nữa cắn lỗ tai , giọng nặng nề lại càng tăng thêm.

      “Tiếp tục, đừng dừng lại.”

      “……”

      Lại còn tiếp tục, dây dưa xong.

      cảm giác đánh úp lại, Mộ Dạ Lê thiếu chút nữa liền nộp vũ khí đầu hàng.

      Còn may, Diệp Chanh lại thả lỏng tay, liền nhịn xuống ngay lập tức.

      Lần đầu tiên là bị bỏ thuốc, tuy rằng lúc đó cũng cảm thấy rất sảng khoái, nhừng mà lúc đó cũng rất là khó chịu.

      Đại khái là đời này, lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

      Bời vì ăn qua hương vị của Diệp Chanh, làm quý trọng thôi, mặc dù trong lòng sung sướng đến nhảy loạn, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, cảm giác này chính là thể nhanh như vậy mà dừng lại được.

      Cho nên vẫn luôn đè nén, kiềm chế, xoa nắn thân thể Diệp Chanh, cơ hồ muốn đem cả người hòa vào thân thể mình.

      Diệp Chanh cảm thấy bản thân thở được rồi.

      Bị ôm như vậy,cả người đều hoa thành cục bông mềm, cứ bị nhéo qua, vuốt lại, bị thân thể như cái lò kia ôm chặt, là nóng muốn chết được.

      Chỉ hy vọng nhanh nhanh kết thúc .

      Bằng , để người ta nhìn thấy vậy mà cùng người đàn ông...

      Làm ... Làm chuyện như vậy...

      còn muốn gặp người ta nha.

      đường đường là Tố Diện S.

      hoảng loạn nhìn ra bên ngoài, lại đẩy nhanh tốc độ.

      “A...” Mộ Dạ Lê đè Diệp Chanh lại.

      Con bé này, là muốn giết mà.

      Diệp Chanh chỉ cảm thấy, bỗng nhiên ôm chặt lấy mình, động tác kia, đều muốn đè chết mà.

      Sau đó, liền ngã người .

      Đôi mắt Diệp Chanh mở to.

      .......”

      Mộ Dạ Lê thở hổn hển, chậm rãi cắn lấy lỗ tai , cánh môi .

      Thở dài tiếng, mới cảm thấy mỹ mãn, lại ôm chặt lần nữa.

      Diệp Chanh hoảng đánh ngực .

      “Tránh ra, tránh ra , em muốn rửa tay.”

      “Rửa cái gì.”

      ái muội dán mặt .

      !”

      , em .” cọ cọ gương mặt .

      Vừa nãy bởi vì quá hưng phấn, mồ hôi đầy mặt, cọ cọ ướt đẫm mặt .

      .....”

      “Em là , muốn rửa trôi đồ của ?”

      “……”

      “Cái đó rất quý giá, rửa sạch rất là đáng tiếc.”

      “……”

      Diệp Chanh gào to, nhất định là lên nhầm xe rồi.

      À , là lên thuyền giặc.

      Nghĩ là được ăn cái gì, kết quả....

      muốn ăn, cũng phải là cái lẩu!

      cười nhìn , bởi vì tâm tình tốt, cả khuôn mặt đểu trở nên hồng nhuận.

      hừ cái “Nhanh lên, bên ngoài còn có người, lát nữa vào lại thấy....”

      tốt a.

      nghe vậy, nhìn nhìn bên ngoài, làm như suy nghĩ chút, sau đó, liền bế cơm lên.

      cũng đúng, chúng ta vào thôi.”

      :th_27: vào trong làm giề ????
      minmapmap2505, Tôm Thỏ, Sweet you7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :