Bà Lưu Thuyên đug là nằm mơ giữa ban ngày. Má đó tưởng tượng giỏi . Mong chuog sau của b. Cho má đó bẻ mặt lun.
237. Tôi phía sau tôi chính là người này. Ánh mắt Lưu Thuyên lập tức sáng rỡ, gợn sóng tình, nhìn đồ uống nóng kia, kích động đến run rẩy cả ngón tay. Mộ Dạ Lê vậy mà cho đồ uống nóng. vừa mới chú ý đến nha. Nháy mắt, trong lòng Lưu Thuyên nổi bong bóng, biểu tình tinh ngạc, mừng rỡ đều lộ hết ra ngoài. Đáng tiếc thời trẻ tuổi gả cho đạo diễn nổi danh hơn mình mười tuổi, bằng , bây giờ tính ra cũng quá lớn, chỉ là Mộ Dạ Lê phải là có quan hệ với Diệp Tử sap, nhiều năm như vậy rồi, trừ bỏ Diệp Tử ra, cũng hề có scandal với bất cứ ai, bởi vậy mọi người ai cũng rất hâm mộ Diệp Tử, tuy rằng quan hệ hai người khó , cuối cùng có phải là quan hệ nam nữ, bạn bè gì hay , hai người còn bị chụp qua vài lần chung khung hình, nhưng mà phải, Mộ Dạ Lê là chỉ có quan hệ với Diệp Tử. Bây giờ, Mộ Dạ Lê bỗng nhiên lại nhìn trúng mình... Trong lòng Lưu Thuyên hoàn toàn là suy nghĩ linh tinh. với vẻ mặt vui sướng đưa tay ra nhận đồ uống nóng. Nhưng mà... “Từ từ.” Mộ Dạ Lê nhăn mi lại, môi mỏng khẽ nhếch, nhìn tiếp viên hàng . Tiếp viên hàng sửng sốt “Tiên sinh...” Tay Lưu Thuyên đưa ra nửa, giờ phút này chính là xấu hổ dừng lại giữa trung. Mộ Dạ Lê “Vị tiểu thư phía sau tôi này.” “……” Ánh mắt đen nhánh của khẽ nhìn đến đây. Tiếp viên hàng liền xấu hổ thôi “A... xin lỗi, xin lỗi, tiên sinh là tôi nhầm...” “……” mặt Lưu Thuyên mảnh xanh tím, mặt ra mặt, mũi ra mũi, cánh tay giữ trung cũng cứng đờ, cả người nhìn qua giống như vừa mới diễn màn hài kịch khó coi. Tiếp viên hàng vội mỉm cười, đặt đồ uống nóng lên cái bàn của Diệp Chanh. Mộ Dạ Lê hơi hơi quay đầu lại, nhìn Diệp Chanh, tràn ngập ý cười sâu. Diệp Chanh chớp chớp mắt nhìn Mộ Dạ Lê. Người này, quá xấu rồi... Đây phải là trêu đùa Lưu Thuyên sao? Có điều... thích... Ha ha. Diệp Chanh lời cảm ơn với tiếp viên hàng , cúi đầu cầm lấy đồ uống nóng đến, uống ngụm. Chờ tiếp viên hàng quay đầu lại, Lưu Thuyên mới phát , mất mặt ném về nhà rồi, ta tức giận đến nỗi thèm nhìn ai dù là liếc mắt, trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Lại là nhìn được, nhìn lén Diệp Chanh uống đồ nóng. làm như có chút phản ứng, ngay cả lời cảm ơn với Mộ Dạ Lê cũng , chỉ là lẳng lặng mà uống, dường như ngay cả nhìn cũng thèm nhìn Mộ Dạ Lê cái. Đáng chết,Mộ Dạ Lê vì cớ gì mà lại cho ta, chẳng lẽ là thấy mới mẻ sao? Phía sau Lưu An lại thấy ràng, ý cười càng đậm hơn. Lúc mà Mộ Dạ Lê nó muốn tặng đồ uống cho vị tiểu thư phía sau, liền biết là Diệp Chanh rồi. Cho nên, lại nhìn thấy động tác cùng thái độ của Lưu Thuyên, chỉ là cảm thấy buồn cười cực kỳ. Lưu Thuyên sau đó xem di động, lại nhìn về phía Diệp Chanh, càng thêm hận hơn. Chỗ tốt của khoang hạng nhất đó chính là chỗ để ngủ, buổi tối Diệp Chanh chỉ cần chụp mắt lên là ngủ ngon. Chờ đến lúc nữa đêm, ánh đèn mờ ảo, mọi người hầu như đều ngủ rồi. Diệp Chanh chỉ cảm thấy có người vuốt ve khuôn mặt mình. đơ chút, lập tức mở to đôi mắt sắc bén lên. Bởi vì là cảm giác quen thuộc kia, mới trực tiếp khóa cổ . Quả nhiên…… Gương mặt đẹp trai của Mộ Dạ Lê áp đến gần, môi mòng mang theo độ ấm, nhìn Diệp Chanh, liền thở dài tiếng. Sau đó, cánh môi liền trực tiếp xuống, gặm lấy môi hôn sâu... Làm gì đó.... Diệp Chanh vẫn chưa quên, đây là còn máy bay. Tuy rằng bốn phía đều là tiếng ngáy o o, mọi người dường như ngủ hết. Chỉ là cũng quá... Mộ Dạ Lê cuốn đầu lưỡi , làm ra lời, chậm rì rì hôn môi , hút lấy ngọt ngào ướt át trong miệng , phát ra thanh chép chép mờ ám ngừng... 238. Đáng chết, ở đây còn nhiều người như vậy. tay Diệp Chanh nhéo ngực , đôi môi bị làm cho ướt đẫm, lâu cũng phân , đó là nước bọt của hay của , vẫn là cánh môi của và cùng nhau ướt đẫm.... rời chút, bàn tay to đặt má , ngừng vuốt ve, vén từng sợi tóc loạn của lên, nhéo nhéo lấy lỗ tai xinh của , đôi mắt híp lại, cười tươi nhìn đỏ bừng mặt. Hai người chen chúc nơi hẹp như vậy, chỗ ngồi bé cũng đều nóng lên. là, khoang hạng nhất chỗ ngồi cũng lớn, vậy mà còn chạy đến ôm ấp. Loại khoang hạng nhất này, hai bên có chỗ ngồi, ở giữa là đường ta ngăn cách, ghế dựa tuy rằng rộng nhưng tuyệt đối cũng thể chứa được hai người ngồi chung. dựa vào bên, cơ hồ đè lên người . Lẳng lặng lại hôn thêm chút, ở chỗ này cũng chỉ có thể trêu chọc trong chốc lát, làm động tác lớn, tuy là muốn làm, nhưng cũng có cơ hội để làm. cười cười, rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, hướng toilet mà đến. Dáng chết, còn may, người đoàn phim ở đây cũng nhiều, cũng chỉ có Lưu Thuyên ngồi đối diện trùm mắt ngủ như heo chết, còn có phía sau, là Lưu An hình như cũng ngủ lâu rồi. ho khan, chột dạ nhanh nhanh xoa miệng mình... Nào ngờ được... Lưu An ở phía sau, có ngủ khi nào... ta lên máy bay, căn bản là ngủ được. Chỉ là, nhìn thấy màn như vậy, giả bộ ngủ phải làm thế nào? Tiếp tục xem, chỉ sợ bị Mộ Dạ Lê đánh chết, hơn nữa cũng rất xấu hổ, cho nên chỉ có thể nhắm chặt mắt, nghe lấy thanh mờ ám vụn kia, trong lòng niệm kinh. để cho Diệp Chanh đến quay bộ phim này, lại nghĩ đến, Mộ Dạ Lê lại nóng lòng chạy đến show ân ái chứ. Hơn nữa, vốn nghĩ hai người có quan hệ mờ ám, bây giờ trực tiếp được chứng mình suy nghĩ trong lòng rồi sao. Thấy Mộ Dạ Lê nhịn được như vậy, vừa mới nãy còn sợ hai người bọn họ trực tiếp ‘đánh gôn’ tại chỗ này đó chứ. Còn may, Mộ Dạ Lê vẫn là có chừng mực. Nhưng mà lại cảm thấy, số mình khổ a... Mang vẻ mặt đưa đám vừa mở to mắt, thấy Mộ Dạ Lê quay lại. lại buồn bực nhắm nhanh mắt lại, chỉ chừa khe hở hi hí để nhìn. Cũng may, Mộ Dạ Lê chỉ dịu dàng nhìn Diệp Chanh, mặt mang theo tự nào, chiều, mỉm cười, tựa như gió xuân. Đường đường là Mộ Dạ Lê, khi nào lại đối xử ấm áp với người khác như vậy? nhớ , mỗi lần lên bảng tin, thái độ Mộ Dạ Lê đều lạnh lẽo như băng ngàn năm vậy. Máy bay rất nhanh sắp đáp xuống. Sáng sớm, Diệp Chanh thức dậy, vô cùng có tinh thần, buổi tối ngủ ngon, làn da cũng rất mềm mại, máy bay cũng chẳng cần trang điểm, nhìn qua thanh xuân dào dạt. Lưu Thuyên bên cạnh, chỉ biết hâm mộ, ta vừa dậy liền bụm mặt chạy nhanh vào toilet, tháo trang sức, trang điểm cũng mất nửa giờ, để người ta giục lâu mới chịu ra. Nếu là ngày thường còn , nhưng mà, bây giờ có Mộ Dạ Lê ở đây, dám để Mộ Dạ Lê nhìn vẻ mặt mộc của mình. Vì có thể được Mộ Dạ Lê nhìn đến, lần này trang điểm, là đặc biệt cầu kỳ. Nhưng mà..... Sau khi máy bay đáp xuống, Mộ Dạ Lê đứng dậy, chỉ là cười cười với Diệp Chanh. Liền coi ai ra gì, ra ngoài. Lưu Thuyên lần thứ ghi hận Diệp Chanh. Chỉ chuyến bay, trong mắt Mộ Dạ Lê chỉ có mình Diệp Chanh sao? Bên cạnh có người khác nhìn thấy cảnh này, giọng “Xinh đẹp là tốt, Mộ Dạ Lê đều cười với Diệp Chanh...” Hừ, xinh đẹp phải là toàn nàng! Tới Mỹ rồi, đồ quê mùa này, chừng lại gây ra ít chuyện chê cười đâu!
239. Nơi này là trụ sở thứ hai của tổ chức, còn quen thuộc? Xuống máy bay. Mọi người nhìn thấy, tất cả thiết kỵ quân đều tập hợp. Sử dụng BMW hộ tống chiếc Bentley màu đen của Mộ Dạ Lê, chạy thẳng đến bên dưới máy bay. Đoàn người cứ như vậy nhìn Mộ Dạ Lê khí thế rời . Lúc này, Lưu An mới nhanh đến bên cạnh Diệp Chanh, trong lòng nghĩ, xem ra lần đến Mỹ này, cần phải chăm sóc cẩn thận mới được. Bằng để chịu khổ, Mộ thiếu trách tội xuống là ăn cho hết. Lưu An dặn dò Diệp Chanh “Diệp Chanh, nghe là lần đầu xuất ngoại, nếu có gì hiểu cứ hỏi tôi, nếu ra ngoài, có thể mang theo thông dịch của đoàn, bên này với trong nước giống nhau, hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi, đúng rồi, nơi này, vào đêm được an ninh, cố gắng ra ngoài ít thôi.” Lưu Thuyên nghe thế, cười lạnh tiếng. “Ra ngoài cẩn thận chút, đừng làm cho nước Z chúng ta mất mặt.” xong, ta lại mang kính râm to bản lên lần nữa, Tôn Nhu Nhu từ sau đến, hừ cái, nghe Tôn Nhu Nhu hỏi, đêm qua xẩy ra chuyện gì , nghe , Mộ Dạ Lê vậy mà ở máy bay, còn là ở khoang hạng nhất, ghen tị. Lưu Thuyên càng nghĩ đến chuyện này, càng cảm thấy tức giận thôi, quay đầu lại hung tợn nhìn Diệp Chanh, mới nhanh ra ngoài. Ra đến bên ngoài. Người Nhất bang chào đón ta. “ Lưu, cuối cùng cũng đến.” “Hắc, lại gặp mặt, ở nơi nào,có muốn tham quan bên kia hay ?” “Đúng rồi, các người là ngày mai muốn đến Hollywood quay phim , đến lúc đó nhớ đến tìm tôi.” Người phía sau hâm mộ nhìn Lưu Thuyên. Có người “ tốt, bởi vì chồng ấy ở bên này quen biết, cho nên bên này đều là bạn bè của ấy.” “Đúng vậy, còn có người đến đón rước, nhìn đó đều là diễn viên ở Hollywood đó, vậy mà ấy đều quen biết.” “Nghe Diệp Chanh vậy mà là lần đầu tiên xuất ngoại đó, chậc chậc..” “Vẫn là nữ chính thôi, xem, Lưu Thuyên nhìn càng giống như nữ chủ nhân a.” Mọi người đều thương cảm cho Diệp Chanh, cảm thấy lần này nhất định rất thảm. Lưu Thuyên mới tìm được tự mãn trở về, liền nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong lòng có cảm giác khoái trá báo được thù. Quay đầu lại khinh thường nhìn Diệp Chanh bên này, hừ tiếng, nghĩ đến ngày mai Hollywood quay ngoại cảnh, đến lúc đó có bạn bè giúp đỡ, dạy dỗ cái đồ quê mùa nay lại. Dù sao cái gì ta cũng hiểu. Lâm Vũ Oánh tung ta tung tăng chạy đến, nhìn lướt qua Lưu Thuyên, đối diện với ánh mắt đắc ý kia của ta, nhất thời dừng lại chút, “ ta phải là muốn chơi xấu chứ, trời ại, bộ dạng quen thuộc địa phương của ta kìa, đến lúc đó, phải là chỉnh chúng ta chứ?” Diệp Chanh cong môi, nhìn bạn, kéo miệng ra “Chẳng lẽ chúng ta chỗ này liền quen?” “A? phải cậu....” Chưa từng xuất ngoại sao? Diệp Chanh nghĩ, nhanh cất bước , ngựa quen đường cũng, liền ra ngoài. Nước Mỹ nha, California nha~~~ Người ngoài chỉ sợ còn biết, nơi này chính là tổng bộ thứ hai của tổ chức . Nhị sư huynh đến đây, thường là ở nơi này. đối với nơi này quen thuộc sao? Ít nhiều xó xỉnh nơi này, đều lưu lại dấu chân a.... 240. Ai lại dám tìm tiểu sư muội gây chuyện, là ngại sống tốt quá sao? Bên kia. Lưu Thuyên với vài người “Bên kia có , là nữ chính lần này của chúng tôi, ngày mai.... Tôi phải nhờ mọi người rồi.” “Gấp cái gì?” “ ta lần đầu đến Hollywood, nhất định là biết, bên kia có thẻ là vào được, chờ ngày mai đến đó, làm cho ta vào được, các lúc đó....” ... Vào đêm. Là thời gian xa hoa, trụy lạc, ồn ào náo nhiệt vô cùng. dáng người Châu A, len lõi vào các loại màu da, đủ loại người tụ tập tại vũ trường. Nơi này tường đối loạn, giống như du khách, chỉ sợ tránh còn kịp. Nhưng mà cái người Châu Á này, lại như ngựa quen đường cũ, liền thẳng vào tận cùng bên trong. Khuôn mặt làm người ghé nhìn, mang theo đầy tự tin, nhìn lướt qua những người đàn ông đủ màu da, trực tiếp mặt lạnh về phía sau, chỉ là đến tận cùng bên trong, nắm cà vạt bartender “Hắc, Lan Bác, mật mã đổi.” “... ...” Bartender nhìn thấy bổng nhiên kiếp sợ, nhảy lui lại bước. “Lui cái gì mà lui, bộ dạng cái nào mà em chưa thấy qua, trốn nhanh như vậy.” Diệp Chanh tiện tay cầm ly rượu, ngụm uống xuống “Hừ hừ, khẩu vị nặng như vậy, rượu này khó uống.” “……” Mỗi ngày đều pha toàn là rượu mạnh, dám uống mà lại khó uống... Có điều, giống như những người khác, đều giấu diếm thân phận, cho nên loại trâu bò này ra cũng hiếm thấy. “Nima(chửi thề) , biết cái này bao nhiêu tiền , vậy mà...” Lan Bác, da đen, tóc vàng, tứ chi phát triễn, bắt lấy cổ Diệp Chanh, “Trả tiền, nếu mất mạng, đừng cho nơi này là nơi có thể ra oai...” Nhưng mà, cú đấm mạnh mẽ kia còn chưa xuống đến, bị Diệp Chanh nhàng ngăn lại. Lan Bác giật mình nhìn Diệp Chanh. Diệp Chanh nhướn mày cười “ tồi nha, có chút tiến bộ rồi, đáng tiếc, vẫn đánh lại em.” Khẩu khí này, cảm giác này... “....” “Móa nó, tiểu sư muội mà cậu cũng dám đánh, cậu tự tìm chết hả?” Cung Dã là từ phiá sau vọt đến, trực tiếp chân đá văng Lan Bác. Tiểu sư muội.... “A...Diệp Ninh...” Diệp Chanh cong môi cười, người trước mặt thiếu chút nữa té ngữa. Băng qua hành lang gấp khúc, xuống hầm ngầm, bên trong làm vách tường màu lam, với kỹ thuật đại, kiểm tra mắt và vân tay, tức cửa được mở ra. vào, bọn họ quen đường quen nẻo mà . “A, tiểu sư muội à, em bây giờ đẹp đến thể tin được nha.” Lan Bác . “Vậy mà còn đánh em.” Diệp Chanh hừ . “Tiểu sư muội à, biết là em, bằng làm sao dám đánh em chứ,” Lan Bác vội . Cung Dã “A, vài người như cậu mà đòi đánh tiểu sư muội? Hơn nữa, tiểu sư muội chỉ có uống của cậu mấy ngụm rượu mà cậu còn tiếc?” “Em là biết đó sao, bằng ...Tiểu sư muội đừng là uống mấy ngụm, ngay cả hầm rượu nhà em, em cũng đào lên hết, hai tay mà dâng lên cho em ấy.” “Được, vậy ngày mai em đào hầm rượu nhà .” Diệp Chanh nghĩ, cần làm nghệ sĩ kiếm tiền nữa, tùy tiện lấy rượu bán với giá trời là được. Vẻ mặt Lan Bác đại biến.... Cung Dã lắc đầu, lười để ý Lan Bác rượu như mạng, “Đáng tiếc, tiểu sư muội đến đúng lúc, đại sư huynh làm nhiệm vụ ở Bắc Âu chưa về, còn sư phụ ở nam cực sưu tầm này nọ, cũng có đây, có điều em đến là thăm người thân vẫn là nên đến.” “Em chỉ là nghĩ đến mượn chút đồ.” Diệp Chanh cười với “Sắp đến chắc có người muốn gây phiền cho em, em muốn chuẩn bị trước chút.” “Ha hả, ai ngại mình quá vui vẻ, vậy mà tìm em gây phiền vậy?”
241. Vậy mà leo cửa sổ tìm cậu, tình cảm mãnh liệt. Diệp Chanh nghĩ cũng thấy buồn cười. Vốn dĩ và Lưu Thuyên hẳn là nước sông phạm nước giếng, vậy mà ta lại có vẻ vô cùng chán ghét mình. Tổng bộ so với trước khi xuyên qua cũng có gì thay đổi. về phòng của mình, tiện tay cầm theo ít đồ, nhìn căn phòng trước đây của mình, nhìn tường, vẫn còn treo ảnh chụp cùng Thời Tuyên. Đôi mắt như phải men say, người lay được. Cung Dã bên cạnh nhìn, “Em về, nghĩ nơi này hẳn là để cho em xử lý, cho nên liền...” “Đốt .” Diệp Chanh “Diệp Ninh của quá khứ chết, những thứ này nên chết theo ấy .” Cung Dã há miệng thở dài, lại khuyên lơn, mấy thứ này, đốt cũng tốt, dù sao Thời Tuyên cũng làm người ta cảm thấy ghê tởm. “Thời Tuyên nước Z, gã biết tin tức em còn sống, bị sa thải khỏi tổ chức , tại ở đâu biết, hại chết Tố Diện S, nó còn nghĩ muốn ở lại tổ chức là có khả năng, loại phản đồ này, chúng ta cũng kiên quyết cần, cho nên, em cứ yên tâm, nếu có ngày, các người chạm mặt, chúng ta đều đứng về phía em.” Diệp Chanh ngẩng đầu lên, cười cười với Cung Dã, “Cảm ơn , nhị sư huynh.” tiện tay lấy mấy thứ có khả năng dùng đến, liền rời chỗ này. Về đến khách sạn, Lâm Vũ Oánh còn chưa ngủ. “Diệp Chanh, cậu đâu á, cậu cũng chưa ra nước ngoài lần nào, tớ rất là lo lắng cậu lạc đó.” “Yên tâm, tớ lạc đâu.” Diệp Chanh . Lâm Vũ Oánh ở chung phòng với , ngồi đó ôm vai mình, “Nghe , Lưu Thuyên cùng bạn bè đến chỗ khác nghỉ ngơi rồi, ghét bỏ khách sạn của chúng ta tốt, nên ở villa, những người khác cũng là rất hâm mộ ta, ở nơi này đều có người quen.” Diệp Chanh cười cười “Cậu muốn cũng có thể a, tớ cũng tin, bên này nhà cậu còn có biệt thự a.” “Ai đừng nữa...” Lâm Vũ Oánh mang vẻ mặt đưa đám “Nhà tớ còn có trụ sở ở đây, nhưng mà mẹ lại nhận tớ, tớ có cách gì...” “Ha ha..” Diệp Chanh cảm thấy được, Lâm gia đối với con rượu của mình là càng nhiều càng cho roi đây mà. Quá nhẫn tâm. Diệp Chanh muốn thay đồ tắm, liền nghe được, tiếng thét chói tai của Lâm Vũ Oánh bên trong. “A a a ...” Diệp Chanh cho là xẩy ra chuyện gì, nắm chặt tay, nhảy vọt ra, chuẩn bị tư thế chiến đấu tốt... Ai ngờ.... Lâm Vũ Oánh vẫn là thét chói tai, nhưng mà hai chân lùi bước , hai tay che miệng, mắt nhìn người đàn ông thân đồ đen phía trước, hét lên tiếng hét chói tai đầy hưng phấn. Mộ Dạ Lê…… Trước tiên, Diệp Chanh nhạy bén nhìn qua. Cửa sở mở ra, bức rèm màu xám tung bay. Đây là lầu mười hai đó, là.... biết là sao lại nhảy vào từ cửa sổ nữa. Mộ Dạ Lê hiển nhiên nghĩ đến nơi này còn có Lâm Vũ Oánh, ngớ chút mới có phản ứng lại. Diệp Chanh chạy qua, “ sao lại chạy đến đây....” Mộ Dạ Lê cười cười với Lâm Vũ Oánh. Diệp Chanh cũng chỉ là cười gượng, với Lâm Vũ Oánh “Cậu ngủ trước , tụi mình ra ngoài chuyện.” “Được, được, các cậu cứ việc ra ngoài, cần về đâu.” “……” Lâm Vũ Oánh bò đến cửa sổ, lặng lẽ dùng thanh kích động khó kìm chế được “Ai nham vậy mà nhảy cửa sổ vào tìm cậu, soái, thần bí, là mãnh liệt...” Diệp Chanh trừng mắt nhìn Lâm Vũ Oánh cái, nhanh lôi kéo Mộ Dạ Lê ra ngoài. 242. Phương án hẹn hò khẩn cấp. Bên ngoài. Mộ Dạ Lê quay đầu lại hỏi “Sao em lại ở cùng người khác?” “ có hai người tụi em, ở cùng nhau liền có thể chăm sóc cho nhau.” muốn , bởi vì đạo diễn thấy lần đầu xuất ngoại, lo lắng chăm sóc được bản thân, cho nên mới cố ý sắp xếp trợ lý cùng, vì thế còn cố ý giải thích với hồi lâu. Mộ Dạ Lê nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Ít nhất, khi ở cũng nhau, liền có người đến làm phiền . “Bên còn phòng trống, bằng em qua ở với .” “A, ở đâu?” “Beverly Hills.” “.....” Diệp Chanh cũng nghĩ là, gần Hollywood nhất chính là nhà giàu ở. Vấn đề này cần hỏi. “Bỏ , bên đó xa như vậy, em theo mọi người là được rồi.” thích như vậy, Mộ Dạ Lê cũng chiều . Nhìn nhìn bên ngoài, “Em ăn gì chưa? đưa em ăn gì đó.” Khó có nơi nhận ra , cũng biết Diệp Chanh, Mộ Dạ Lê đưa ra bên ngoài. “Em muốn ăn gì?” Mộ Dạ Lê hỏi “Nào cũng được.” “Vậy cứ dạo phố, thích cái gì ăn cái đó.” Đôi mắt Mộ Dạ Lê loe lóe, nghĩ đến trước đó, sớm cho người chuẩn bị bữa ăn dưới nến ngon rồi. Lúc này thấy thế, liền nháy mắt ra hiệu cho người phía sau, để người làm chuẩn bị tốt phen. theo phía sau là Mộ Bát cùng Imie, trong lòng cảm thán, đại tổng tài nhà bọn họ, càng ngày càng có tế bào lãng mạng, đều chuẩn bị ngạc nhiên vui mừng cho phu nhân a... “Được á.” Diệp Chanh đối với suy nghĩ của họ hoàn toàn biết, thuận miệng đồng ý. Diệp Chanh thấy cũng sao, nơi này đồ ăn ngon lắm, đến nước Z rồi cảm thấy có nơi nào ăn ngon bằng đồ ăn nước Z. Ăn đồ ăn bên này nhiều năm như vậy, lại có nhà hàng nào có thể so sánh với quán lẩu ở nước Z, càng càm cho người ta có cảm giác thỏa mãn. Diệp Chanh nghĩ nghĩ, khỏi nghĩ đến hương vị món lẩu, thèm chảy nước dãi. “ xem, bên này có bán lẩu á?” ra, ở nơi này nhiều năm như vậy, đúng là chưa ăn qua cái lẩu nào. “……” Sắc mặt Mộ Dạ Lê hơi cương. Phía sau, Imie cùng Mộ Bát nhìn nhau. Phu nhân sao còn bỗng nhiên nhắc đến lẩu chứ. Tiên sinh nhà họ chuẩn bị bữa tối dưới nến hoàn hảo rồi, có lẽ cháy nồi, phu nhân còn chưa kịp ăn. Mộ Dạ Lê ho khan hạ, cắn răng làm như rất khổ sở , “Có thể mua được.” “……” “……” Mộ Bát lần thứ hai cùng Imie mặt đối mặt. Tiên sinh nhà mình là có ý gì đây.... Mộ Dạ Lê quay đầu lại, hung hăng nhìn Mộ Bát, thuận tiện cho cậu ánh mắt, dường như là ‘ nghe thấy phu nhân gì sao?’ “……” phải chứ, phu nhân nhà họ cũng là... Quá mức có lập trường nha~~ Bởi vì phu nhân bỗng nhiên đổi ý, bữa tối dưới nến ....Liền phải đổi thành lẩu sao? Chính là bây giờ mà đổi, sao lại phải đổi, chỗ đặt chỗ tốt ....Bữa ăn tối dưới nến lãng mạng như vậy mà.... Diệp chanh chợt nhớ đến, quanh đây có siêu thị của người hoa. “Đúng vậy, siêu thị người Hoa nhất định là có bán, chúng ta tốt nhất tự mua đồ về nấu là được rồi.” Mộ Dạ Lê còn chưa kịp , bị vợ lôi kéo chạy đến siêu thị người Hoa rồi. Mộ Dạ Lê theo, Mộ Bát cùng Imie ở phía sau chờ dọn bãi chiến trường. Nhanh chóng thay đổi phương án hẹn hò . Siêu thị người hoa quả nhiên là có bán đầy đủ nguyên liệu. Diệp Chanh cầm cái xe đẩy, để Mộ Dạ Lê đẩy, nhìn kệ hàng nguyên liệu quen thuộc, mỗi người tự tay ‘hốt’ hết vào xe. Chương sau : Mộ Đại Đại lần đầu được ngậm thịt nhưng nghẹn họng ăn vào