229. Lạnh rồi, cho em ấm áp Có điều, Diệp Chanh nghĩ cũng sai. Thiết kỵ Mộ gia, sao lại được người tung hô, chức trách của bọn họ vẫn là bảo vệ người của nhà họ Mộ, chứ phải là đối nghịch với họ. Mà Diệp Chanh, bây giờ dù sao vẫn là Mộ phu nhân. Diệp Chanh bị dùng tay xoa đầu như vậy, liền cảm thấy mình đường đường là Tố Diện S sao lại đứng trước mặt giống như lại trở thành đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. lẩm bẩm, sờ sờ đầu của mình. Bị làm cho ngứa, co người chút, che miệng hắt hơi cái. Mộ Dạ Lê nhìn phía trước “Tôi rồi, điều hòa quá lạnh, Bát, chỉnh lại .” Diệp Chanh thấy mình phải là bị cảm. Mà là do Mộ Dạ Lê vẫn cứ đưa tay xoa đầu mình. Tựa mặt sát vào, mang theo hơi thở tinh khiết, làm cho Diệp Chanh mở to hai mắt, hô hấp nghẹn lại, nữa ngày có động, nhìn , nghẹn đỏ cả mặt. Lão đại à, làm ơn, cần dựa gần đến như vậy, hơi thở nam tính gần như vậy, làm người ta dám thở a. Đặc biệt là làm trò trước mặt Bát. Mộ Dạ Lê nhìn thấy, sao mặt còn đỏ như thế chứ. “Em phải là phát sốt chứ, sao mặt lại đỏ như vậy?” Mộ Dạ Lê hỏi, lại cảm thấy hình như phải là rất nóng. Như vậy có lẽ là.... Xấu hổ, thẹn thùng? Nghĩ nghĩ như vậy, trong lòng liền ấm áp, Mộ Đại Đại cười, nhéo nhéo môi , lúc ngón tay mơn trơn, cảm thấy mềm mại, nhịn được, đem ngón tay chuyển đến siết cằm của , giữ chặt, đem gương mặt của kéo đến trước mặt mình, liền hôn xuống. Diệp Chanh đơ người, đây là chỗ nào, sao lại có thể tùy tiện hôn người chứ? Bàn tay to cả Mộ Dạ Lê xoa đầu , ngón tay xuyên qua những sợi tóc mịn màng đen óng như rong biển, chữ chặt đầu , lòng bàn tay chạm vào vành tai đáng , nhàng lướt qua vành tai, cả lỗ tai cũng đỏ lên, thở hổn hễn, muốn né tránh mà lại tránh được. Mộ Bát ở phía trước xong rồi. Tiên sinh và phu nhân thân mật ở chỗ này a.... Mình phải làm sao bây giờ.....? Bây giờ cảm thấ, cũng muốn hắc lao với Mộ Đại a, ít nhất nơi đó cũng có loại cẩu lương lạnh lẽo này a.... Xe như bị lệch về bên, Diệp Chanh liền thấy đôi mắt nhìn lén của Mộ Bát, còn có gương mặt đỏ au của cậu. Diệp Chanh càng cảm thấy ngượng vô cùng, đẩy Mộ Đại Đại ra, với Mộ Bát “Còn chưa tới sao, tôi muốn xuống xe.” “Đến rồi đến rồi, phu nhân.” Xe dừng lại tại của Mộ gia. Mộ Dạ Lê nhìn bóng dáng chạy trốn kia, cũng vội vàng chạy theo. “Diệp Chanh.” nắm tay kéo lại, đem người tóm ngược trở về, liền gắt gao ôm chặt trong ngực mình. Dựa vào lòng ngực nóng bỏng, tiếng tim đập thình thịch, làm trong nhất thời có loại cảm giác an toàn khó , làm như dựa vào nơi đó, liền giống như có năng lượng. muốn , Mộ Dạ Lê, có thể cần ấm áp như vậy được , làm người ta rất khó mà thích ứng a. Mộ Dạ Lê vỗ về thân thể , ở bên tai giọng nỉ non “Cho em ấm áp, lạnh muốn hỏng người rồi.” Trái tim Diệp Chanh chịu được mà nhảy bật lên. Trời ạ, muốn tố cáo, Mộ Dạ Lê đây là dụ dỗ . giữ chặt đầu , cúi đầu cụng vào trán , đôi tay lại vỗ về gương mặt , nhìn gương mặt đỏ bừng của , cảm thấy thỏa mãn, cần cũng biết. Mà lúc này... Diệp Tử lại đứng ở sau bờ tường, nhìn màn như vậy, trái tim tựa như bị dao cắt thành từng mảnh. Mộ Dạ Lê ... Vậy mà cùng Diệp Chanh..... vốn nghĩ đến tìm Mộ Dạ Lê khóc lóc kể lể trận, chuyện mình bị Diệp Chanh cùng công ty MK chỉnh, lại ngờ... 230. Gần đây, nên ít xuất trước mặt Mộ Thiếu hơn. Cái ôm ấp đó, là Diệp Tử từng khát vọng. Bây giờ, lại bị Diệp Chanh cướp mất. Bởi vì phải làm người hiểu chuyện, cũng chưa từng biểu khát vọng quá mức, cho nên chỉ là cái nắm tay cũng làm cảm thấy mãn nguyện. Nhưng mà, bây giừ, Mộ Dạ Lê vậy mà lại ôm Diệp Chanh, nắm tay ta, ôm ấp ta, còn hôm trán ta nữa.... Nghĩ đến đây, Diệp Tử liền cảm thấy chát đắng muốn trào ra ngoài, rất khó chịu. nghĩ muốn lao ra, lại nghĩ lại, lại cố kiềm chế đè nén xuống, lùi lại, yên lặng rời . ... Về đến nhà, liền mắng chửi “Diệp Chanh, Diệp Chanh đáng chết.... Sao mày chết !” Biết Diệp Tử tìm Mộ Dạ Lê, Lâm Thư nhìn bộ dạng này của , cũng biết kế hoạch thất bại, Diệp Tử tìm được an ủi từ Mộ Dạ Lê. Lâm Thư vội với “Diệp Tử ngoan, Mộ Dạ Lê đối với vẫn còn cảm tình, chỉ là, tôi cũng , tình trạng bây giờ, vẫn là yên ắng mấy hôm, chờ ảnh hưởng lắng xuống, lại tìm Mộ thiếu, đến lúc đó Mộ thiếu còn tức giận, phải là tốt sao.” Diệp Tử ngẫm lại cũng thấy có lý, gần đây mình làm có chút quá mức, chỉ là Diệp Chanh quá gian xảo, mỗi lần đều bị ta trêu chọc, làm mình trúng kế. Trước kia, Diệp Chanh cũng như vậy. Diệp Tử siết chặt tay nghĩ, sau này xem ra hành phải cẩn thận mới được. ...... Diệp Chanh vừa mới đóng máy phim truyền hình, sau lại quay chụp hai mẫu quảng cáo, bây giờ cũng nhận được điện thoại của Lưu An, nhanh ra mắt đoàn phim, chuẩn bị quay chụp bộ phim huyền huyễn của Lưu An “ Lưu Thương” Bộ huyền huyễn này cũng coi là dự án phim lớn nhất năm nay, bất quá, Diệp Chanh đóng vai chính là bình hoa, so với những vai nam khác đích thực đây là làm nền a.... Tuy là như vậy, nhưng cũng làm ít người hâm mộ thôi. Ngày đầu tiên Diệp Chanh ra mắt đoàn phim, mọi người lập tức mở bữa tiệc chào đón . Diệp Chanh đến rồi, giật mình thôi, nhìn người trong đoàn nhiệt tình như vậy cũng là rất cảm động “Mọi người tốt, cảm ơn mọi người cổ vũ như vậy.” ra đoàn phim khởi quay mấy ngày rồi, chỉ là Diệp Chanh là ngày đầu mới đến thôi. Mọi người sớm bàn luận về nữ chính ủa bọn họ là nghệ sĩ mới rồ. Trước đó xó diễ qua vai , gần đây có đấu trí đấu dũng quảng cáo cùng Diệp Tử, kết quả đều thắng, làm Diệp tử đường đường là ảnh hậu cũng phải tích mấy ngày liền. Tất cả mọi người chỉ là xem TV và mạng đều gọi Diệp Chanh là mỹ nhân có hai, hôm nay là lần đầu nhìn tháy người , cảm thấy TV là gạt người a, người cũng đẹp đến như vậy. Làm người trầm trồ kinh ngạc. Nhất hời mọi người đều chạy đến bắt tay Diệp Chanh. Lâm Vũ Oánh cùng theo vào, cũng vô cùng vinh hạnh, lén với Diệp Chanh “Xem ra đãi ngộ của nữ chính là rất tốt nha.” Diệp Chanh cười cười, vỗ vỗ Lâm Vũ Oánh. Lúc này. chuỗi tiếng cười lạnh như băng. Mọi người nhìn đến lạnh như băng, lướt qua tiệc chào mừng, thẳng vào phòng hóa trang.” Đó là diễn viên vai nữ xứng thứ nhất của ‘Lưu Thương’ nghệ sĩ Lưu Thuyên chìm nổi nhiều năm. Bời vì ta là vợ của đạo diễn lớn, bởi vậy khi ra mắt nhận được rất nhiều chú ý, mọi người vì thấy có giá trị nhan sắc liền có hảo cảm, nhưng mà, tuy rằng là vợ của đạo diễn lớn, ta vẫn cứ lềnh bềnh, thể bật lên được.
231. Ai đem ai thành súng để dùng? Lưu Thuyên vào bên trong, người quản lý vội mang cà phê đưa qua “Người kia là Diệp Chanh?” “Đúng vậy, đúng vậy.” “Ai, chỉ là nghệ sĩ , vậy mà còn mở tiệc chào mừng ta...” Lưu Thuyên đến cũng chưa hề mở tiệc chào mừng a. Người quản lý vội vàng “ ta còn chưa hiểu việc đời, việc người, đâu giống Andehit tỷ, cần mở tiệc chào đón gì, quay có bộ phim truyền hình thôi mà, cần gì lắm chuyện như thế.” Lưu Thuyên bưng ly cà phê, nhìn mình trong gương, cuốn sợi tóc ven tai “Diệp Tử chính là bị người nghệ sĩ mới này chọc cho tức giận như vậy? ấy a, vẫn còn , mấy năm nay thuận buồm xuôi gió quen, cho nên hiểu chuyện.” “Đó là, Andehit tỷ chưa thấy qua, khẳng định là giống ấy.” Lưu Thuyên cầm lấy di động, nhìn thấy Diệp Tử gọi đến. bắt máy với Diệp Tử “Vừa mới gặp qua Diệp Chanh,cảm giác đâu có gì.” Diệp Tử “Andehit tỷ, chị là vẫn nên cẩn thận chút, ấy giỏi nhất là giả heo ăn hổ, em trước cũng cảm thấy ta có gì, mới thành đối đãi, kết quả, lại là tiểu nhân đầu mưu mô a, ta nhìn rất đơn thuần, tâm cơ khó lường, Andehit tỷ, em là rất lo lắng cho chị, cho nên mới gọi điện đến hỏi thăm, hôm nay có chuyện gì ?” Lưu Thuyên thở dài, “ , là nhìn người biết mặt biết lòng a, nhìn như vậy lại.... Làm khó cho em còn nhớ đến chị, yên tâm, chị sao, chị ra mắt nhiều năm, lăn lê bò lết, cái gì chưa thấy qua, ta còn muốn đùa bỡn chị sao? có cửa đâu.” Diệp Tử nghe xong, làm như thở phào nhõm “Vậy là tốt rồi, ngày đó em bị ta chọc tức, đến bây giờ vẫn còn nằm giường bệnh, tạm thời giúp được Andehit tỷ.” “Ai ui, thương quá, em cứ ở nhà dưỡng bệnh , cục tức này chị nhấy định giúp em lấy lại.” “Ưm, đúng rồi, nghe các chị lần này sang Mỹ qua ngoại cảnh, em biết, Diệp Chanh xuất thân là đứa nghèo hèn, đừng là xuất ngoại, ngay cả máy bay còn biết từng ngồi qua chưa, đến lúc đó ở nước ngoài, nhất định có cơ hội tốt mà dạy dỗ ta, chị ở đó, em thể sang giúp chị được, nhưng mà em cũng có thể giúp được cho chị vài chuyện, dù sao có tư liệu, tài nguyện, em đều gửi sang cho chị, Andehit tỷ, chị cẩn thận là được.” Lưu Thuyên nhất thời cảm kích, thả điện thoại xuống, với người quản lý “ Diệp Tử ra là đau lòng cho tôi, sợ tôi sập bẫy của Diệp Chanh, có thể nhìn ra được, lần này ta đúng là bị Diệp Chanh dọa sợ rồi.” Lưu Thuyên ra mắt sớm hơn Diệp Tử chút, vừa mới bắt đầu là sư tỷ của Diệp Tử, cho nên giao tình giữa hai người vẫn là tệ. Lưu Thuyên chỉ cho là Diệp Tử bị Diệp Chanh đào hố, lại biết được giữa hai người là tầng ân oán sâu nặng, cũng biết được rằng Diệp Tử vô cùng oán hận Diệp Chanh, vẫn luôn muốn trừ bỏ cho sảng khoái, cho nên cho rằng Diệp Tử giúp mình, sao mà nghĩ đến được, lúc này Diệp Tử cười trộm bên kia, cảm thấy bản thân mình xem như tìm được nòng súng tốt. Lúc này Diệp Chanh vào tới. Hai người ở trong phòng hóa tráng, nhìn thấy Diệp Chanh vào, thanh xuân dào dạt mặt, chút nếp nhăn cũng có, đàn hồi co giãn, khuôn mặt tinh xảo góc chết, nhìn mình cũng rất là kiêu ngạo, cũng giống bộ dáng nghệ sĩ mới nhìn mình. Cái nghĩ chính là nghệ sĩ mới, ở trước mặt hẳn là nên khom lưng, khụy gối, Diệp Chanh cũng dám cười nhìn mình như vậy, đây là đem mình là vai thứ, nên nhìn mình như nữ chính nhìn nữ phụ sao? ra Diệp Chanh chỉ nhìn , quen thân, cho nên chỉ là cười cười khách khí. 232. Sắp xếp cho phòng hóa trang tốt nhất. Lưu Thuyên đáp lại cũng rất là lạnh nhạt. Nhưng lại quay đầu nhìn thoáng qua người phía sau, chậm rãi vuốt tóc mình, bâng quơ “Đoàn phim làm thế là sao, tôi vì cái gì mà phải dùng chung phòng hóa trang với người khác. Người quản lý thấy vậy, nhanh “A, xin lỗi, nhất định đoàn phim biết được thói quen của Andehit tỷ, để tôi liền gọi người đến đổi.” Người quản lý liếc Diệp Chanh cái, làm như Diệp Chanh là đầu sỏ mới hãm hại ta, chán ghét hừ cái, rồi chạy nhanh ra ngoài. “Dù sao tôi cũng mặc kệ, các người nhanh cho chúng tôi, Andehit tỷ mà lại dùng chung phòng hóa trang với người mới như vậy sao, các người có lầm đó.” Bên ngoài liền ầm ĩ lên. Lâm Vũ Oánh đứng bên cạnh Diệp Chanh, nghe người ta vậy, tức giận, khiều cánh tay Diệp Chanh “Đây phải là ra oai phủ đầu chúng ta sao?” Diệp Chanh cười nhìn Lâm Vũ Oánh “ tồi nha, biết cái gì là ra oai phủ đầu rồi a.” “...” Lâm Vũ Oánh thè lưỡi “Chậm chạp cũng phải nhìn ra chứ.” Bên ngoài người vừa nghe được, biết ý tứ của Lưu Thuyên, nhưng Diệp Chanh cũng vào, lúc này mà Diệp Chanh, cũng là quá... Diệp Chanh tìm chỗ ngồi, ngồi xuống trước, nhìn Lưu Thuyên, y như là xem kịch vui. Lưu Thuyên nhìn tiếng cũng hé lời ngồi tại chỗ, trong nhất thời nhìn , chỉ là bưng ly cà phê, nhìn phía trước lộ thái độ gì, cũng chẳng có tí cảm xúc mặt, lạnh nhạt làm người cảm thấy thanh cao. Trong lòng ta nghĩ, Diệp Chanh này, còn phải là ngoan ngoãn ngồi im dám đáp trả nữa lời sao. Lúc này. Bên ngoài có người đem chuyện này lại cho Lưu An. Lưu An nghe thấy, đây là Lưu Thuyên muốn làm đẹp mặt Diệp Chanh? Tất nhiên có điều là chọn sai người rồi. Lưu An suy nghĩ xong “Sắp xếp cho Diệp Chanh phòng hóa trang tốt nhất.” Cấp dưới nghe thấy, Lưu An đây là có ý gì? Lưu An nghĩ, Diệp Chanh là do Mộ Dạ Lê tự mình đưa đến, mình sao có thể nể mặt Lưu Thuyên, cũng tuyệt đối dám làm Diệp Chanh uất ức. Lập tức, nhân viên công tác vào phòng hóa tráng, nhìn Diệp Chanh ngồi ở kia, Lâm Vũ Oánh đứng bên cạnh , liền cười hì hì “Chanh tỷ, ra ngoài cùng tôi chút.” Thân thể Lâm Vũ Oánh lập tức căng cứng. Đây là có ý gì, để Diệp Chanh ra ngoài? Đoàn phim cũng quá.. Quá xem thường người khác . Vẻ mặt Lâm Vũ Oánh cam lòng. Nhìn Diệp Chanh, đầy oan ức. Diêp Chanh vỗ vỗ vai , kéo cùng ra ngoài. “Được.” Bên kia. Lưu Thuyên lập tức lộ vẻ mặt đầy đắc ý. Bọn họ cũng ngoan , trực tiếp đem Diệp Chanh mời ra ngoài. Người quản lý thấy vậy, cũng rất là đắc ý. “Andehit tỷ, người cũng rồi, có thể hóa trang được rồi” Lưu Thuyên rầu rĩ hừ ra tiếng, làm như có chuyện gì xẩy ra, quay đầu lại, tiếp tục uống cà phê. Mười phần giả vờ... Nhưng mà... Mở cửa ra, nhân viên công tác với Diệp Chanh “Lưu đạo diễn , sắp xếp cho phòng hóa trang tốt hơn, theo tôi.” “……” Miệng Lâm Vũ Oánh còn treo hai thùng dầu được, vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười. Mà bên trong... Người quản lý lập tức ngây cả người. Cà phê trong tay Lưu Thuyên liền rơi xuống bàn. Cái gì? nghe nhầm chứ? Vừa rồi bọn họ , cấp cho Diệp Chanh phòng hóa trang tốt hơn? Người quản lý khi nãy còn vuốt mông ngựa, bây giờ nghẹn lời, thập chí cả mắt Lưu Thuyên cũng dám nhìn.
233. Lớn như vậy mà cho chưa từng xuất ngoại. Đoàn phim cũng quá nể mặt rồi! ..... Tới phòng hóa trang riêng. Chuyên viên trang điểm vốn dĩ chờ bên kia, nghe Diệp Chanh được sắp phòng hóa trang riêng nên cũng nhanh chạy đến đây, cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, sau đó bắt đầu hóa trang cho . “Hôm nay chúng ta chỉ chụp tạo hình trước, lát nữa Lưu đạo diễn tự mình đến xem, Chanh tỷ, chuyện của với Andehit tỷ, ta luôn như vậy, người rất độc đoán.” Chuyện viên trang điểm cũng khuyên “Đúng vậy, chúng ta vẫn là người mới, rốt cuộc bằng được người nhiều nhân mạch được, nghe ta trong vòng này rất lớn, dù sao cũng là... Vợ của đạo diễn Trần.” Vợ của đạo diễn lớn, nơi nào cũng có người quen. Đạo diễn Trần Tĩnh Đưc, là đạo diễn hàng đầu quốc tế, rất am hiểu về quay chụp, đạt được ít giải thưởng ở Hollywood, độ nổi tiếng quốc tế rất cao, thế lực cũng vươn tay đến Hollywood rồi, tự nhiên ta cũng hưởng ké ít . Diệp Chanh cười “Tôi với ta cũng là nước giếng chạm nước sông, mọi người đến đóng phim, chứ phải đến để tranh giành, đúng ?” Chỉ là ta động mình, mình cũng động ta, chỉ hy vọng, ta đừng tự mình tìm phiền phức là được. Tạo hình rất nhanh xong. Bởi vì phim nam chủ cho nên các vai diễn nữ trong đó bất qua chỉ là làm bình hoa. Diệp Chanh thân y trang xanh biếc, có vẻ vô cùng nhu hòa, cốn là mang gương mặt sắc bén, trang điểm nhạt chút, dường như liền thay đổi hoàn toàn. Mềm mại xinh đẹp như nước xuân, nhuộm ánh sáng rạng rỡ, tựa đóa hoa đào, bị gió xuân thổi đến, mang theo hương hoa. Chuyên viên trang điểm nhận thấy, mặt của Diệp Chanh rất dễ hóa trang, chỉ cần vài né liền có thể thành, kiểu nào ra kiểu nấy, còn có đặc sắc riêng của mình. “Lưu đạo diễn, đến rồi, hóa trang xong rồi.” Lưu An vào liền thấy, cái này chính là cảm nhận của . Lưu An cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, nhất thời vô cùng thích a. “Rất tốt, lát nữa chụp ảnh tạo hình, chúng ta hôm nay làm chuyện gì khác nữa, chủ yếu là hình ảnh, muốn Mỹ quay ngoại cảnh, biết ?” Diệp Chanh đúng là biết. và Lâm Vũ Oánh nhìn nhau, vẻ mặt mê mang. “ Mỹ?” ........ Mộ Dạ Lê nghe vợ là muốn Mỹ, sau khi từ công ty chạy về, liền chạy thẳng vào phòng ngủ. Diệp Chanh sắp xếp đồ. Vali lớn như vậy cũng mang gì nhiều, ít đồ trang điểm, ít quần áo, sao với đứa bé, mang theo xem ra còn ít hơn. Bởi Diệp Chanh có thói quen khi làm nhiệm vụ, cố gắng mang càng ít đồ càng tốt, quần áo nhàng ra trận, đồ trang điểm cũng chỉ mang theo ít cần thiết, xem như cũng được rồi, bây giờ chủ yếu là có tiền, bằng càng thích đến đâu mua đến đó. Mộ Dạ Lê dựa vào đâu đó nhìn Diệp Chanh “Khi nào em ?” “Ngày mai em .” Diệp Chanh ngẩng đầu lên . Nhanh như vậy. Mộ Dạ Lê nhíu mày, “Để Mộ Thất cùng em .” “A? cần, em cùng đoàn phim có nhiều người như vậy, mang theo Thất thấy kỳ lắm.” “Sao mà kỳ?” “Cậu ấy...” Cậu ta là thiết kỵ đó nha, tương đối là danh tiếng có thừa, lỡ người ta nhận ra hết đường chối cãi á. Quá phiền á... Chỉ là Mộ Dạ Lê nhìn , là thể yên tâm. Sau khi ra ngoài, liền cho người tìm hiểu chút. Diệp Chanh vậy mà chưa từng xuất ngoại lần nào? hai nhà họ Diệp, lớn như vậy rồi mà máy bay ngồi chưa quá lần, xuất ngoại càng cần phải . Mộ Dạ Lê nhất thời càng thêm lo lắng. “Mộ Thất.” gọi Mộ Thất đến, muốn cậu theo Diệp Chanh, nghĩ nghĩ, lại phẩy tay “Thôi, đem cuộc họp ngày mai dời lại .” bằng tự mình theo có vẻ tốt hơn. 234. Thấp kém như vậy, chắc tìm thấy khoang hạng nhất ở đâu . Diệp Chanh thu xếp đồ xong, ngày hôm sau tụ hợp với Lâm Vũ Oánh, được Hà Nhã Huệ vui vẻ đưa ra sân bay. Hà Nhã Huệ nhìn Diệp Chanh “Lần này, chị theo em được, em cẩn thận chút, chị làm xong việc bên này liền qua.” Diệp Chanh “Yên tâm, có Vũ Oánh chăm sóc em là được á.” “Vũ Oánh còn chưa chăm sóc bản thân mình được đó.” Hà Nhã Huệ trừng mắt với Lâm Vũ Oánh. Lâm Vũ Oánh với vẻ mặt oan ức “Nào có... Em ít nhất có thể làm chạy vặt mà.” Diệp Chanh cười ha ha. Lúc này. “A, Hà tỷ!” Lưu Thuyên cùng người quản lý đến. Người quản lý của là Tôn Nhu Nhu, gọi Hà Nhã Huệ tiếng. Bởi vì trong giới này, Hà Nhã Huệ rất nổi danh, Tôn Nhu Nhu là theo kịp . Lưu Thuyên trưng vẻ mặt bất đồng với Tôn Nhu Nhu nhiệt tình kia, lạnh nhạt giống như hề quen biết ai, tự mình cầm túi hàng hiệu, cúi đầu chơi di động, kính râm to bảng che khuất nửa khuôn mặt, làm người khác thể nhìn ra được cảm xúc. Bộ dạng này... Tôn Nhu Nhu “Hà tỷ, phải em chị, công ty chị đây là muốn đóng băng chị sao, thế nào lại đưa nghệ sĩ mới cho chị dẫn dắt... bằng chị sang công ty em, công ty em cần người.” Hà Nhã Huệ cười lạnh. Bên kia, Lâm Vũ Oánh trực tiếp khách khí “Cần gì đến nơi đó của , công ty giải trí hạng nhất còn đợi .” Hà Nhã Huệ cúi đầu, dáng vẻ buồn cười. Ngẩng đầu lên “Xin lỗi, Vũ Oánh là người mới, hiểu chuyện.” quay đầu cho Vũ Oánh cái liếc mắt, là trách cứ nhưng lại có chút ý tứ trách cứ gì cả. Tôn Nhu Nhu dùng sức trừng mắt với Lâm Vũ Oánh. Lúc này Lưu Thuyên ho khan cái. Tôn Nhu Nhu vội qua. “Andehit tỷ, thôi.” Lưu Thuyên lướt qua người bọn họ. Diệp Chanh xoa xoa cánh tay Vũ Oánh, cũng hướng vào bên trong mà . Phần lớn người của đoàn phim đến đầy đủ. Bọn họ vẫn là mua vé khoang hạng nhất cho số nghệ sĩ, giống như Lưu Thuyên vậy, mua cho ta khoang hạng nhất, ta cũng thèm ngồi. Nhân viên công tác còn lại, phần lớn là ngồi khoang phổ thông. Lưu An cuối cùng cũng đến, cũng chọn chỗ ở khoang hạng nhất. Lưu Thuyên nhìn bên kia, lại yên lặng mở di động, nhìn tin nhắn của Diệp Tử gửi đến.” “ nghĩ đến, Diệp Chanh này cái gì cũng chưa từng ha.” Lưu Thuyên cười lạnh. tư liệu có , Diệp Chanh là đến từ nông thôn, học văn hóa chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, cái gì cũng , nước ngoài lần nào, ngay cả máy bay của ngồi quá vài lần, hộ chiếu cũng là khẩn cấp mà làm. Tôn Nhu Nhu nhìn thấy cũng cười nhạo “ chừng là có tiền , trước kia nhìn cũng là kẻ nghèo hèn, đến từ nông thôn a, chậc chậc, là thấp kém.” Lưu Thuyên nhìn nhân viên bên kia giúp Diệp Chanh, lại cười lạnh thêm cái. Lên máy bay xong, Lâm Vũ Oánh cùng Diệp Chanh liền tách ra. Lâm Vũ Oánh ô ô “ là, tớ là khoang phổ thông, khoang phổ thông mệt mỏi quá.” “Ngoan, ấy tớ qua cùng cậu nha.” Diệp Chanh thấy cái nào cũng được, dù sao cũng là lên máy bay rồi ngủ. “Ai nha, bỏ , khoang hạng nhất để lãng phí như vậy, cậu nhanh .” “Có phải cậu chưa từng ngồi khoang phổ thông phải ?” Diệp Chanh cười nhìn Lâm Vũ Oánh. Liền cho là bây giờ nàng là bị người nhà ‘Lưu đày’ nhưng cho cùng vẫn là chủ nhà họ Lâm. “Ách, đúng vậy đó... Cũng coi như là trãi nghiệm chút .” Lâm Vũ Oánh . “Vậy được rồi.” Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau. Tôn Nhu Nhu ngang qua “Này, có vài người có phải là tìm thấy cửa khoang ha, sao lại chạy đến khoang phổ thông bên kia chứ ha ha ha...” Diệp Chanh hừ lạnh. Đúng vậy, là chưa từng ngồi máy bay như vậy. Trước kia khi ở tổ chức cần ra ngoài, cơ bản đều là thuê cả máy bay.
235. máy bay ngẫu nhiên gặp được Mộ Dạ Lê. Diệp Chanh nhanh ngồi vào chỗ lại thấy bên cạnh, Lưu Thuyên ngồi cũng gần mình, ta trước sau như cũ giống như thấy ai, mắt dán vào di động dường như chưa bao giờ ngẩng đầu lên. Lúc này lại thấy Lưu An vào. Lưu Thuyên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lưu An cười “Lưu đạo diễn, đến rồi à, ai, ngồi bên này a.” Lưu An cười cười “ Tôi ngồi ở bên này.” Lưu Thuyến nhìn lướt qua Diệp Chanh, thấy ngồi bên cạnh làm cho Lưu An phải ngồi phía sau. ta nhìn Diệp Chanh như nhìn thấy đá chắn đường, ánh mắt kia dường như ‘ có mắng, cũng biết đường mà nhường chỗ cho đạo diễn.’ Diệp Chanh học bộ dạng của Lưu Thuyên coi như thấy gì. Lưu Thuyên hừ hạ, lại tiếp tục xem di động. Lưu An chào hỏi Diệp Chanh trước, sau đó mới ngồi xuống. Nhưng mà, chuyện cũng chưa chịu dừng lại. Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt. “A, soái...” “Trời ạ....” Từng đợt khen ngợi, càng lúc càng gần. Theo đó, có người vững bước vào khoang hạng nhất, giày da đẹp đẽ dẫm thảm cabin, hai chân thẳng tắp đứng yên, đôi tay ta cắm trong túi quần, như vậy thôi cũng muốn hoa mắt. Lưu An là người đầu tiên quay đầu lại, lập tức đứng lên. Lưu Thuyên nghe động cũng lập tức quay đầu. Sau đó càng là sợ ngây người. Đầu tiên là sững sờ, trong lòng liền dâng lên nỗi vui mừng như điên. nghĩ là may mắn đến như vậy. Hôm nay máy bay, vậy mà gặp được Mộ Dạ Lê. Ánh mắt Mộ Dạ Lê quét khắp cabin vòng. Lập tức, dán chặt bào Diệp Chanh cắm đầu xem di động làm như căn bản nhìn thấy . Con bé này... tiếp tục bước lên, sau là Mộ Thất, Mộ Bát, lúc nhìn thấy Diệp Chanh, đều nhịn dám gọi phu nhân, lại nhìn về phía Lưu Thuyên si mê mừng như điên, trực tiếp khinh miệt lướt qua, liền qua trước mặt Lưu Thuyên. Mộ Dạ Lê đến bên cạnh Diệp Chanh, đứng yên. Bên cạnh là ánh mắt cuồng nhiệt của Lưu Thuyên. Trong lòng sôi trào lên, bởi vì Mộ Dạ Lê đứng gần mình như vậy, giơ tay ra là có thể với tới. Mộ Đại Đại ho cái. Diệp Chanh liền nghe được giọng quen thuộc, lúc này mới ngẩng đầu lên. Liếc mắt cái liền nhìn thây Mộ Dạ Lê đứng trước mặt mình. cũng sợ ngây người theo. ..... sao lại chạy đến đây. ngơ ngác, lại giống những người khác, hoảng sợ bật dậy, vẫn là ngồi tại chỗ, nhìn khắp nơi rồi “...” ra chữ, mới nhớ tới, đây là máy bay, bên cạnh còn có người khác. vội ngậm miệng lại, chỉ là đôi mắt sáng trong nhìn chăm chăm vào . Mộ Dạ Lê cong môi, cười cái. Sau đó, mới cất bước về phía trước. Chỗ ngỗi của là ngồi trước Diệp Chanh ghế. Môi mọng của Diệp Chanh khẽ nhếch, sau hồi lâu cũng có khép lại. Mộ Dạ Lê điên rồi, vậy mà lại chạy đến đây. Mà bên kia, Lưu Thuyên đứng lâu, còn chưa có phản ứng trở lại. Chỉ là liền nhớ đến, nhanh chóng khoe khoang cùng bạn bè “ máy bay, tôi gặp được Mộ Dạ Lê.” Rất nhiều bạn bè thấy được, hâm mộ cả lên. “May mắn như vậy.” “Chụp cái ảnh cho chúng tôi xem với.” “ muốn thăng tiến, mau làm quen, làm quen . Lưu Thuyên sao lại nghĩ làm quen chứ. Nhớ lúc trước, ràng là Diệp Tử ra mắt muộn hơn mình, chính là nhờ dựa vào danh tiếng của Mộ Dạ Lê, nên bây giờ mới đạt được địa vị thiên hậu, ngôi sao nổi tiếng, còn mình lại phải diễn vai nữ xứng cho Diệp Chanh. 236. Mang đồ uống nóng này, cho vị tiểu thư phía sau. Lưu Thuyên còn ngây ngốc si mê nhìn Mộ Dạ Lê, chỉ nghĩ, có cơ hội nào, có thể giả vờ đến gần hay . Lưu An ở phía sau, thấy được hết thảy, chỉ là lắc đầu. Mộ Dạ Lê vậy mà chạy đến máy bay giá rẻ này? Khi nào Mộ Dạ Lê ra ngoài ngồi loại máy bay này chứ? ta ra ngoài, còn bằng máy bay riêng à? Người giàu khác còn có khả năng lựa chọn máy bay để ngồi, Mộ Dạ Lê tuyệt đối là . Nghĩ từ lúc ta sinh ra, cuộc sống chỉ dừng lại hình ảnh báo chí đưa tinh, đâu cũng có người dọn đường, cho nên, công khai như thế này, Mộ Dạ Lê mới thèm đến. Chỉ là hôm nay... Lưu An như suy nghĩ gì đó, nhìn thoáng qua Diệp Chanh phía trước. Lúc trước, thư kí Imei của Mộ Dạ Lê bỗng nhiên đến tìm , đưa cho đoạn video, hơn nữa, gọn gàng, dứt khoát , là Mộ tổng đích thân cầu, hy vọng xem, Lưu An cũng khiếp sợ thôi. là chưa từng gặp qua Mộ Dạ Lê, đại khái là Mộ thiếu biết muốn quay bộ phim truyền hình, cho nên mới cố ý tìm đến cửa. Nếu là ngày thường, nhũng người khác rãnh rỗi cũng đưa đến, video gửi đến để casting, có xem cái nào đâu, nếu cái này là người khác đưa đến, vừa thấy là người mới, có lẽ cũng ném thèm nhìn rồi. Nhưng mà là Mộ Dạ Lê đưa đến, sao lại dám ném qua bên cho có lệ, vừa thấy như vậy, quả nhiên liếc mắt cái liền xem thử, bị đoạn biểu diễn kia của Diệp Chanh hoàn toàn thuyết phục, tuy rằng cũng suy xét qua, cũng chỉ là diễn viên mới, chỉ là dù có xem những video của người khác, cũng có loại cảm giác này, cho nên liền xác định, Diệp Chanh là người được chọn diễn vai chính trong phim của mình. Bây giờ lại thấy Mộ Dạ Lê đến đây, chậm rãi quyết định, ngồi tại chỗ nhìn hai người, trong lòng hiểu , xem ra Mộ Dạ Lê vì Diệp Chanh mới cố ý leo lên cái máy bay quèn này. Lưu Thuyên có cuồng nhiệt cũng vô dụng. Lưu An hừ lạnh, tựa như xem kịch vui, nhìn Lưu Thuyên, cười thâm ý, ngược lại có vẻ rất hiền hòa. Lưu Thuyên nào biết Lưu An có ý gì, thấy Lưu An nhìn mình cười, còn tưởng rằng đó là ánh mắt cổ vũ, Lưu Thuyên nhìn chăm chăm Mộ Dạ Lê, máy bay cất cánh, liền gấp chờ kịp liền đến bên kia. Lưu An cười, đúng . Nhìn Lưu Thuyên tươi cười hớn hở, trực tiếp bị thiết kỵ quân ngăn lại. Lưu Thuyên sửng sốt, nhìn dáng vẻ hung ác của Mộ Thất, nhanh chạy về chỗ ngồi, trong lòng còn cam, nghĩ, nếu phải bị người này chặn lại, Mộ Dạ Lê khẳng định liền nhìn đến mình. Nhìn mình rồi, sao Mộ Dạ Lê lại có thể hờ hững như vậy được. Lúc này, liền thấy Mộ Dạ Lê xoay đầu qua. là nhìn về hướng mình. Lưu Thuyên nhất định, thân thể vì khẩn trương mà căng cứng lên. Mộ Dạ Lê cười sâu kín, nâng tay lên. Tiếp viên hàng vội qua. “Mộ tiên sinh, có cầu gì?” “Lấy ly nước nóng đến đây.: “Dạ, tiên sinh.” Tiếp viên hàng cầm nước nóng đến. Đến chỗ Mộ Dạ Lê, Mộ Dạ Lê phất tay “ phải cho tôi.” Ánh mắt Mộ Dạ Lê nhìn về phía Lưu Thuyên. Lưu Thuyên trong lòng mừng như điên. là có ý gì, là cho mình sao? Mộ Dạ Lê cong môi “Cho vị tiểu thư phía sau tôi.” Tiếp viên hàng quay đầu lại. Phía sau.... Phía sau Mộ Dạ Lê, bên trái, bên phải, vị tiểu thư, là Lưu Thuyên hay Diệp Chanh, như vậy, là cho ai? Nhìn Lưu Thuyên bình tĩnh nhìn Mộ Dạ Lê như vậy, tiếp viên hàng hiểu , là cho Lưu Thuyên. Tiếp viên hàng chuyển bước về phía Lưu Thuyên.