213. Để cho biết thế nào là … Khóe miệng Diệp Tử có chút co gắp. Dung Lệ Hoa cả nửa ngày mới có phản ứng. “Diệp Chanh, mày đừng có hươu vượn! Đừng ở chỗ này mà năng lung tung, chị mày có ý tặng lễ cho ba mày, mày liền vui, tìm cách khó dễ như vậy.” Dung Lệ Mỹ cũng hùa theo “Đúng vậy, cũng quá ác , chút lòng bao dung cũng có.” Diệp Chanh “A, cũng đúng, vậy cứ đế các người tận tình nổ, tôi nên cắt ngang lời dối trá của mấy người.” “Mày…” “Tao dối trá, chẳng lẽ mày lại cố ý làm loạn sao?” Bên dưới, Diệp Chanh tiếp tục cúi đầu, nhạc vang lên cắt đứt tiếng thét của Dung Lệ Hoa. khúc nhạc thay đổi trực tiếp vào tai người nghe, làm lòng người chỉ cảm thấy du dương. dễ nghe, khi nãy Dung Lệ Hoa có Diệp Tử lợi hại, mọi người cũng thấy được đông tác ta cũng nhanh, nhưng mà lúc này nhìn động tác của Diệp Chanh, mới cảm thấy rằng có so sánh liền tổn thương nha. Tay trái kéo, tay phải bấm phím, lên lên xuống xuống, lập tức toát ra đầy kỹ xảo, tay lên xuống dừng. nhạc dễ nghe đến mức làm lỗ tai người như muốn khiêu vũ. Sắc mặt Diệp Tử lại chùng xuống tận đáy cốc. Nhóm người nọ, rốt cuộc thành lời. Diệp Chanh khúc nhạc cũng xong, buông đàn xuống “Đây là khúc nhạc phổ violon trong bách khoa toàn thư nhạc, gồm có hai mươi bốn khúc, đây là khúc thứ nhất, mọi người có thể tìm xem thử, nhìn xem để biết cái gì gọi là kỹ thuật đàn violon.” “……” Mọi người lại tiếp tục trầm mặc. Diệp Chanh ngồi xuống. hờ hững “Đến nỗi có hay có hiệp hội quốc tế gì đó, mọi người cũng có thể tra, đừng để sau này bị đứa con nít đưa cái Fawkes gì đó ra lòe, rồi lại bị lừa, chị cả của con có lẽ biết điều này, cho nên mới bị Fawkes lừa, lần sau con mà gặp , nhất định đòi lại công bằng cho chị cả.” “……” Những lời này, là…… Kiêu ngạo làm người muốn đánh a. Vốn dĩ Dung lệ Hoa chỉ cảm thấy, thổi phồng chút, dù sao mọi người cũng hiều, đều tin, nhưng mà bây giờ… Vậy mà bị Diệp Chanh đâm thủng còn mặt mũi. Sắc mặt Diệp Tử cũng chưa lấy lại, đứng ở nơi đó lúc lâu sau mới “Ba, xin lỗi, có lẽ là con biết, con chỉ nghĩ là tặng cho ba món quà đặc biệt, cho nên mới học.” Diệp Chanh ngẩng đầu lên, mỉm cười “Đúng vậy, đúng vậy, tấm lòng của chị, ba nhận được rồi.” Dung Lệ Hoa tức giận đến nỗi thể xông lên xé rách miệng Diệp Chanh. Diệp Vinh Quang ngồi đó, đập mạnh xuống bàn cái. “Được rồi, các người đủ rồi đó.” nhà đầy người, lập tức yên lặng xuống. Diệp Chanh ngồi ở kia, coi như chẳng có việc gì, cứ ăn đồ ăn, nhìn cũng nhìn Diệp Tử cái dù là liếc mắt. Lúc này…. “Ba, sinh nhật là sinh nhật, hai con của ba tranh nhau mà mừng sinh nhật ba như vậy, ba phải là nên vui mừng sao.” Người mở miệng lại là Mộ Dạ Lê. Diệp Vinh Quanh liền mới nhớ đến, Mộ Dạ Lê còn có mặt ở đây. Ông nhanh chóng dịu xuống, “Đúng đúng, hai đứa con này của ba, đều rất mạnh mẽ.” Sau đó Mộ Dạ Lê trực tiếp đưa ra hộp nhung tơ, đặt trước mặt Diệp Vinh Quang. Có điều còn nhìn thoáng qua Dung Lệ Hoa ở đối diện, “Tuy rằng là dùng tiền để mua, nhưng mà cũng là tâm ý của chúng con.” Vừa mới khi nãy, Dung Lệ Hoa còn qua, dùng tiền mua cũng có tâm ý. Liền nghe Mộ Dạ Lê như vậy, mặt Dung Lê Hoa liền thấy tê rần. 214. Đây mới là tâm ý Ai dám ghét bỏ tâm ý của Mộ Dạ Lê. có thể đến đây là tâm ý lớn nhất rồi. Mọi người thấy vậy đều đồng cảm nhìn Dung Lệ Hoa, nhưng cũng cảm thấy bà ta cũng có điểm quá đáng, cũng khó trách Mộ Dạ Lê nổi giận. Có người nhanh chóng chuyển đề tài “Ai nha, Vinh Quang, ông cũng là có đứa con rể tốt đến như vậy, mau mau xem thử, con rể tốt tặng ông quà gì .” Diệp Vinh Quang nhanh tay, mở hộp quà ra xem. Chỉ thấy bên trong là quả đào trường thọ bằng ngọc xanh biếc. “Chúc ba mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có sáng mai.” Mộ Dạ Lê nhàn nhạt . Người bên cạnh lập tức vây xem, muồn nhìn chút quà tặng của Mộ Dạ Lê đưa đến, là đồ vật quý hiếm gì. Vừa thấy được lại càng thêm kinh ngạc. “Ai nha, xem màu sắc của ngọc này.” “Nhìn kìa, trong suốt.” “Bây giờ chính là tìm được tỉ lệ hoàn hảo đến như vậy đâu.” “ nhạc tôi còn biết nhưng cái này tôi hiểu, tôi chính là có ít nhiều năm xem đồ cổ, khối ngọc này, tuyệt đối là giá trị cao, đào mừng thọ được làm tinh xảo như vậy, là tuyệt phẩm.” “Đó là tự nhiên, đồ Mộ thiếu đưa đến, còn có thể tốt sao.” “Vinh Quang, ông làm tôi hâm mộ quá.” Mọi người nhất thời vây lại đây, tất cả chỉ là cảm thán cùng kinh ngạc. Có người còn nhìn Dung Lệ Hoa bên kia thầm “Cái gì là tâm ý, học điệu múa, đàn khúc nhặc, đó chính là tâm ý sao, cái này giá trị cao như vậy, Mộ thiếu còn bỏ ra như vậy, đây mới là tâm ý đó.” Lập tức, Dung Lệ Hoa lại cảm thấy mặt càng thêm đau rát. Diệp Tử cũng nhịn được, ngồi bên kia cười gượng, căn bản là biết cái gì cho tốt. Diệp Chanh nhìn lướt qua khối ngọc, là cảm thấy siêu đẹp, nhưng mà cũng có nghiên cứu gì về ngọc, chỉ là nhìn dáng vẻ Diệp Vinh Quang vui vẻ đến như vậy, phỏng chừng là món đồ đó cũng rất là có mặt mũi. Diệp Chanh nhìn đối diện, Diệp Tử cùng Dung Lệ Hoa cúi đầu, câu cũng dám . Diệp Chanh hừ lạnh, cứ nghĩ hai mẹ con nhà này lợi hại lắm, chỉ là dựa vào đấy mà lừa lọc, chính là đào hố chôn ít danh tốt a. Dù sao cũng có rất nhiều người hiểu biết này nọ, hai mẹ con họ cái gì, bên ngoài liền lan truyền cái đó. Khó trách bên ngoài lại nâng Diệp Tử lên đến như vậy, là tốt giống như ta thất rất lợi hại, xem ra, đều là nhờ vào cái miệng khoác lác của Dung Lệ Hoa ít. Mộ Dạ Lê nhìn bên kia hừ lạnh. Rất nhanh bữa tiệc cũng kết thúc, còn có người đến hỏi Diệp Chanh “Diệp Chanh à, con học đàn violon ở đâu vậy, đứa nhà dì gần đây cũng muốn học.” Diệp Chanh cười cười “Cái này á, con là học máy tính thôi, các dì vẫn là nên hỏi ở mấy trường chuyên môn , đừng có việc gì lại để mấy tên giả danh lừa bịp, nếu là người có tiếng, làm sao rảnh rỗi mà dạy chúng ta.” Lúc này, Diệp Tử cạnh bên, nghe được lời này, càng cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhanh ra ngoài. Diệp Tử ra ngoài nhìn thấy Mộ Dạ lê, chớp mắt liền nhanh qua. “Dạ Lê…” Mộ Dạ Lê quay đầu, nhìn Diệp Tử đến, hơi dừng bước. Vừa định chuyện, liền thấy Dung Lệ Hoa từ phía sau ra đến, lắc đầu với Diệp Tử “Quản mẹ của cho tốt vào.” Trong lòng Diệp Tử chùng xuống. Nhưng là nhìn thấy Dung Lệ Hoa, lúc này chỉ có thể “Mẹ em là như vậy, ra chỉ là chuyện , mẹ liền hai mãi, em đôi khi cũng là….” rồi, đỏ cả mắt, dáng oan uổng, như vừa bị người làm liên lụy. Mộ Dạ Lệ nghĩ cũng muốn nhìn, phẩy tay “Tôi trước.” Thấy Diệp Chanh đến đây, Mộ Dạ Lê vội qua đón. “ thôi, lên xe.” Diệp Tử nhìn Diệp Chanh đến, tức giận cắn răng rắc.
215. Dung Lệ Hoa lái xe như điên lao đến. Diệp Chanh vui mừng hớn hở nghĩ trong lòng, vừa rồi biểu của mấy người nhà kia, bị Mộ Dạ Lê chán ghét, bây giờ còn biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt người ta, là ghê tởm. Lại là người thích , bây giờ nổi nối nóng cũng có khả năng chuyện với đâu. Diệp Chanh trực tiếp muốn lên xe. Dung Lệ Hoa phía sau tức điên đến cực điểm rồi, trực tiếp nhìn chiếc xe nhà mình bên cạnh, tự mình leo lên. Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thiết kỵ quân kêu lên. “Phu nhân, mau tránh ra.” Diệp Chanh quay đầu lại, liền thấy chiếc BMW màu xanh như điên lao thẳng đến chỗ mình. xe đúng là có Dung Lệ Hoa nổi điên. Mộ Dạ Lê nhanh xoay người cái, ôm Diệp Chanh qua, chính là xe xiêu vẹo chạy đến, lần này cũng phải là có thể tránh được. Cũng may, Diệp Chanh cũng phải như người thường, trực tiếp “Nhảy.” Mộ Dạ Lê bế lên, dẫm chân lên đầu nắp xe nhảy qua. Trong tiếng thét chói tai của mọi người, hai người trực tiếp đáp xuống đất sau chiếc xe. Làn váy của Diệp Chanh vẫn vướng vào xe, liền ngã từ người Mộ Dạ Lê xuống đất, đầu gối va đập mạnh. Diệp Tử có chút sợ hãi. Mộ Dạ Lê lập tức bế Diệp Chanh lên. “Diệp Chanh, em có sao ?” ra Diệp Chanh cũng có việc gì, đầu gối chảy máu, trầy mảnh da thịt. Diệp Vinh Quang, Diệp Tử cùng ít người nhà Diệp gia chạy đến. Thấy cả người Mộ Dạ Lê phát lạnh, tựa như núi băng gặp sông lạnh, áp lực lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, làm cho người ta cảm thấy nếu sau khi bùng nổ chắc chắn là cơn đại hồng thủy khó mà cản được. Nhưng là, khi Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn Diệp Chanh, trong mắt chỉ toàn là đau lòng thôi, trực tiếp nâng đầu gối lên, đặt gần bờ môi ra sức thổi “Đau em?” ra, tính là đau lắm, chỉ là nghĩ đến bộ dạng ma quỷ kia của Dung Lệ Hoa, liền giận sôi máu, lúc này trong mắt liền dâng đầy nước, nâng con mắt lên nhìn Mộ Dạ Lê, ngẩng đầu lên, thuận tiện lướt nhìn bà con chung quanh. Lập tức, mọi người đều bị đôi mắt chứa đầy nước kia làm cho bối rối vô cùng, làm người khác muốn thương …. Dung Lệ Hoa lúc này mới xuống xe. Bước chân chếnh choáng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định. “Diệp Chanh, ai kêu mày chịu tránh ra, tao mới học lái xe chưa bao lâu, dừng được, tao cũng có cách.” Dung Lệ Hoa trong lòng trộm nghĩ, đâm chết mày là đáng tiếc, có điều cũng sao, va chạm chút chỉ là trầy da, có ba là Diệp Vinh Quang còn ở đây, lại có Diệp Tử nữa, Diệp Chanh cũng thể làm gì mình. Diệp Vinh Quang nhìn Dung Lệ Hoa, tức đến xì cả khói. “Bà, bà rốt cuộc là làm gì hả?” Ông trừng mắt thở phì phò, thiếu chút nữa là động tay. Mà Diệp Tử căn bản là biết gì cho tốt. Nhìn Mộ Dạ Lê còn làm trò như vậy trước mặt nhiều người, ôm Diệp Chanh như vậy, trong lòng lại ghen ghét, lại còn đau lòng, lại có thêm chút cam lòng, nếu Dung Lệ Hoa tàn nhẫn như vậy cớ sao lại đâm chết Diệp Chanh luôn . tại nếu người chết, Diệp Tử cảm thấy may mắn phải là do mình làm, làm mẹ mình làm, tuy rằng mất mặt… Rốt cuộc cũng chẳng liên quan gì đến mình. “Mẹ, mẹ sao lại, vậy còn lái xe, may mắn là có Dạ Lê ở đây, bằng Diệp Chanh nhất định bị thương, may là chỉ va chạm trầy chút da.” Nhưng mà trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dạ Lê, liền ngưng đọng tầng băng lạnh. Trầy chút da? A… Mộ Dạ Lê buông Diệp Chanh xuống, từng bước lên. Nhìn thái độ này của , Diệp Tử bị dọa sợ rồi. Đôi mắt chớp động cái, nghĩ nên cái gì. chính là chưa từng thấy qua Mộ Dạ Lê như vậy. 216. Diệp Chanh, em mau cầu xin Dạ Lê . Dung Lệ Hoa khoanh tay trước ngực, còn la hét “Đúng là, phải là trầy tí da sao, có cái gì mà chuyện bé xé ra to, người lớn như vậy rồi, đứa bé té ngã cái còn chưa có khóc đâu.” Nhưng mà, vừa dứt lời, Dung Lê Hoa chỉ cảm thấy mặt liền bị đánh chát cái. Tất cả đều trố mắt. Mọi người thấy Mộ Dạ Lê đứng trước mặt Dung Lệ Hoa, cánh tay còn giơ cao. Người vừa đánh bà ta tát chính là Mộ Dạ Lê. Dung Lệ Hoa còn cho rằng mình là nằm mơ. Mộ Dạ Lê vậy mà vì Diệp Chanh va chạm đầu gối có chút, liền đưa tay đánh mình? mặt bà ta cảm thấy nóng rát, lập tức đưa tay lên che mặt, nhìn Mộ Dạ Lê “Cậu… Cậu lại dám động tay?” ràng chỉ là bề dưới, sao lại dám ra tay với bà. Hơn nữa còn là vì Diệp Chanh. Còn như vậy ở trước mặt nhiều người. Còn… “Tôi tuy rằng thích đánh phụ nữ, nhưng mà nếu có người chọc tôi nóng giận, tôi cũng nhân từ mà nương tay chút, bà vừa cái gì, trầy chút da hả?” Diệp Tử thấy vậy, vội nôn nóng đưa mắt ra hiệu với Dung Lệ Hoa, “Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ là người sai trước, Dạ Lê đánh mẹ cũng là khó chịu.” Đây là Mộ Dạ Lê a, là Mộ Dạ Lê đó. Chuyện chém giết cũng làm ít, huống chi là đánh người. câu cũng làm Dung Lệ Hoa thanh tỉnh ít. Bà ta nhìn Mộ Dạ Lê trước mặt, rốt cuộc cũng thấy sợ hãi ập đến, đặc biệt là đôi mắt mang theo lệ khí, làm người chỉ cảm thấy được ý lạnh sâu trong con ngươi thấy đáy đó. Lập tức nhìn tay , đôi tay kia, ngày thường dính ít máu tươi, huống chi là đánh cái. Mộ Dạ Lê lẳng lặng nhìn bà ta, môi mỏng hé mở, giọng đầy tức giận, làm người nghe qua liền khiếp sợ “Bà vừa gì, còn dám lại lần nữa?” Dung Lê Hoa lúc này biết sợ, đặt mông ngồi đất, cả người run bần bật. Phía sau, Diệp Vinh Quang chạy nhanh đến phía trước “Dạ Lê, bà ấy luôn là như vậy, ba đưa bà ấy về, rồi để bà ấy ra cửa nữa, con tạm tha cho bà ấy , Diệp Chanh, con cũng mấy câu, ba mang con trị thương mới là chuyện chính, đừng để nhiễm trùng vết thương.” câu thôi nhưng lại làm cho Mộ Dạ Lê nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn lại Diệp Chanh ngồi dưới đất, dặn dò thiết kỵ quân” gọi sĩ , lát nữa mang phu nhân qua.” Thiết kỵ quân rời như cơn gió. Mọi người nhìn Diệp Chanh, trong lòng đều cảm thán, Mộ Dạ Lê đối với vô cùng tốt. Lo lắng cho Diệp Chanh như vậy, vì mà phát hỏa lớn như vậy. Diệp Tử cũng thấy mà tan nát cõi lòng, đặc biệt, lúc này Mộ Dạ Lê lại quên chăm sóc vết thương cho Diệp Chanh. Nhìn Mộ Dạ Lê ta nhanh miệng “Diệp Chanh, mau cầu xin Dạ lê , đừng để ấy xử lý mẹ, mấy năm nay, cũng là bà ấy thay mẹ em chăm sóc em, dù là miệng của mẹ năng khó nghe, nhưng mà lại xấu tính, đó.” Lúc này đến cầu cạnh mình sao? Diệp Chanh muốn cười, lại thấy Diệp Tử quỳ xuống, lay cánh tay của , từ thành mạnh “Diệp Chanh, Diệp Chanh, cho là chị cầu xin em.” Lay vài cái, Diệp Chanh lại ngã trái ngã phải, Mộ Dạ Lê nhìn lại càng thêm tức giận, trực tiếp ngồi xuống, đẩy Diệp Tử ra. “Đủ rồi.” Diệp Chanh thấy họ hàng còn ở đây, hơn nữa Diệp Tử bị đẩy ra như vậy, sắc mặt khó coi muốn chết, giọng nắm lấy cánh tay của “Được rồi, em đau, mang em cầm máu trước .” Sắc mặt Mộ Dạ Lê khẽ biến, khẩn trương nhìn “Rất đau? , mang em trước.”
217. Em cần vì sợ lo lắng mà đau. Làm nhiều trò như vậy trước mặt nhiều người, Diệp Tử ở chỗ này cũng cầu xin người, mà lại tuyệt tình tuyệt nghĩa mặc kệ Dung Lệ Hoa. Diệp Chanh biết, Diệp Tử nào có lòng tốt như vậy, liền cho là mẹ ruột ta nữa, ngay lúc ta nghĩ muốn vứt bỏ bà, tuyệt đối cũng chút do dự, nhưng bây giờ ta lại cầu xin người như vậy. Còn phải là do họ hàng nhìn vào hay sao, lại suy nghĩ giành tiếng tốt cho bản thân. Lúc này, nếu đồng ý, ngày mai truyền lời ra tiếng vào, lời lẽ càng dễ nghe. chừng đồng ý lại thành Diệp Chanh độc ác, Diệp Tử vì mẹ mà quỳ gối van xin. Diệp Chanh lại nghĩ muốn để Diệp Tử dễ dàng thực được ý đồ như vậy. Mộ Dạ Lê ôm Diệp Chanh, nhìn cũng nhìn Dung Lệ Hoa dù là nửa cái liếc mắt, chỉ với Diệp Vinh Quang “Tôi muốn nhìn thấy bà ấy xuất trước mặt tôi dù là bất cứ nơi nào, cũng muốn bà ta cùng Mộ gia chúng tôi có bất kỳ mối quan hệ nào.” Diệp Vinh Quang nghe thấy, vội vàng cảm kích “Được, được, ba mang bà ta về, tuyệt đối cho bà ta ra khỏi nhà.” Dung Lệ Hoa còn bệt đất mà khóc lóc, nhìn thấy cảnh Mộ Dạ Lê đẩy Diệp Tử ra, hận thù trong lòng đối với Diệp Chanh đạt đến cực điểm. Chỉ cảm thấy bản thân làm liên lụy đến Diệp Tử, con bé ngốc nghếch Diệp Tử này, bây giờ lại vì mình mà quỳ gối cầu xin Diệp Chanh. Quá uất ức. Mộ Dạ Lê cứ như vậy mà ôm Diệp Chanh rời . Diệp Tử ngồi đất, thất thần hồi lâu. sao cũng nghĩ được, người khi nãy vừa đẩy mình là chính là Mộ Dạ Lê. , , nhất định là bởi vì hôm nay Dung Lệ Hoa làm cho nổi giận, cho nên mới liên lụy đến mình. Nhưng mà, tim của mình, vẫn là rất đau đớn. …… Mộ Dạ Lê mang Diệp Chanh vào bệnh viện. “Bác sĩ, mau đến xem chân cho phu nhân của tôi.” Bác sĩ cho rằng xảy ra chuyện lớn, liền vội vàng chạy qua. Nhưng mà vừa cúi đầu nhìn, đầu gối của Diệp Chanh bất quá chỉ trầy chút. Khóe miệng lập tức co giật, bác sĩ mới “Mộ tiên sinh, cái này chỉ cần sát trùng là được…” “Vậy còn nhanh mà làm!” Mộ Dạ Lê quát. “……” Bác sĩ là bị dọa rồi. Dùng tốc độ chạy cấp cứu, vọt lẹ ra bên ngoài, lấy nước sát trùng, nhanh chóng sát trùng cầm máu cho Diệp Chanh. Mộ Dạ Lê còn lo lắng gấp gáp nhìn Diệp Chanh, “Em đau , la lên, còn ở đây, sao đâu.” “…..” Đau cái cọng lông. Thương tích nào mà chưa trải qua, cái này tính là cái gì. Vừa nãy chỉ làm quá chút, làm mọi người chú ý đến mình, cần xem Diệp Tử diễn kịch. Nhìn Mộ Dạ Lê với bộ dáng như vây, nhất thời chỉ có thể cười gượng, “ đau….” “ thể nào, khi nãy em còn kêu đau, cần vì sợ lo lắng rồi cố ý đau.” “…..” Nhưng mà là đau a. Mộ Dạ Lê còn cảm thấy được, quay đầu với Mộ Đại “Gọi điện cho Âu Dương, bệnh viện bên này được, Âu Dương chuẩn bị phòng bệnh trước.” Vẻ mặt Mộ Đại xanh mét. Ngã trầy có tí da mà còn muốn làm phiền đến Âu thiếu. là… Nhưng mà Mộ Đại vẫn là nhanh chóng gọi điện thoại . Sau đó, Âu Dương hấp tấp chạy đến. “Làm sao vậy, nghe Diệp Chanh bị thương, rất nghiêm trọng sao?” Diệp Chanh ngồi giường cười gượng. Âu Dương nhìn miệng vết thương kia…… biết có lẽ do Mộ Dạ Lê quá khẩn trương, cũng chẳng gì, nhanh xử lý vết thương tốt cho Diệp Chanh, rồi mới “Có lẽ có chuyện gì, nếu sợ nhiễm trùng, tiêm mũi ngừa phòng, vậy là tốt rồi.” Phía sau, bác sĩ nhìn Âu Dương ngưỡng mộ lâu, vậy mà lại ở nơi này, đôi mắt như muốn trồi ra ngoài. Nghe Âu Dương cái gì là cái đó, hề phản bác câu nào. 218. Cậu chắc chắn là gọi tớ đến phải là xem các cậu show ân ái? “Vậy tiêm phòng giảm sốt .” Mộ Dạ Lê . Cái gì mà sợ nhiễm trùng tiêm cái chứ. “Cần tiêm cái gì cứ tiêm .” Mộ Dạ Lê lại “…..” Cái gì á, xem thành cái gì, còn là đều tiêm …. “ cần! Chút vết thương này, hoàn toàn cần tiêm, xem, em hết đau rồi, còn tung tăng nhảy nhót được mà.” Diệp Chanh liền chạy qua lại vòng. Mộ Dạ Lê nhíu mi, ấn xuống, nghiêm túc “ được, , em đừng vì sợ lo lắng mà giả vờ như có việc gì, miệng vết thương này lớn như vậy, sao lại đau kia chứ.” “…..” Âu Dương đứng bên cạnh “Tớ có thể xin tránh ?” Mộ Dạ Lê nhìn . Âu Dương tạo dáng như muốn nôn ói “Tớ cảm thấy tớ choáng váng vì cậu.” nghe qua say xe, chứ chưa nghe qua choáng váng vì người! Âu Dương nhìn Mộ Dạ Lê, trong lòng nghĩ, chắc chắn là cậu, gọi tớ để phải để xem cậu show ân á à? Mộ Dạ Lê liền nắm lấy cổ áo Âu Dương “Tiêm thuốc trước rồi cậu có thể lập tức lăn .” “Được, được, tiêm tiêm, cậu lôi kéo tớ làm gì.” Âu Dương cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh “Tiêm thuốc giảm sốt, chỉ là tiêm vào mông.” “……” Tiêm vào mông…… Chính là cởi quần ra, rồi tiêm lên mông sao? Diệp Chanh trong lòng rất là cự tuyệt. Nhưng mà còn đợi từ chối, Mộ Dạ Lê cũng nghĩ đến. “ cần, cậu bây giờ có thể lăn rồi.” “Ai?” Mộ Dạ Lê bế Diệp Chanh lên “Về nhà.” Mộ Dạ Lê nghĩ, về nhà để bác sĩ trong nhà tiêm cho . Âu Dương nghĩ, quả nhiên nha, là tiêm vào mông, lập tức liền làm. cũng rất nghi ngờ, cái người đàn ông cuồng vợ đến độ biến thái này lại là Mộ Dạ Lê sao? Nhưng đáp án là, cần cũng biết. Âu Dương quát “Cậu làm gì đó, phải là tiêm sao?” Mộ Dạ Lê thẳng “Y thuật cậu cao, tớ tìm người khác.” “….” Bác sĩ phái sau, run rẩy khóe miệng, suy nghĩ, Mộ thiếu đúng là Mộ thiếu, cũng dám nghi ngờ trình độ của bác sĩ Âu Dương a. Bác sĩ Âu Dương kia chính là thiên tài trong giới y học, gia đình có truyền thống y đức, hơn mười tuổi lần đầu tiên thuyết trình luân văn y học “Tế bào sinh sản” Lập tức gây chấn động thế giới, càng cần phải đến kỹ thuật giải phẫu não. Nhưng mà bây giờ người được xưng là đôi tay thần y Âu Dương vậy mà lại bị Mộ thiếu là kỹ thuật tốt. Được rồi, từ chuyện Âu Dương bị gọi đến chỉ để xem cái đầu gối bị trầy kia, nên biết, quan hệ giữa Âu Dương cùng Mộ thiếu là thế nào. Bác sĩ với ánh mắt trong mong nhìn Âu Dương cùng Mộ Dạ Lê ra ngoài. Âu Dương “ là cần tớ à?” “Hoàn toàn cần.” “Được rồi, tiện thể đưa tớ về chung , tớ là chạy thẳng đến, xe cũng có .” Âu Dương ngòi phía trước, đóng cửa xe lại. Mộ Dạ Lê cẩn thận buông Diệp Chanh xuống, cúi đầu nhìn đầu gối . “ còn chảy máu chứ?” “ chảy lâu rồi….” “Đau , được tự mình chịu đựng đó.” “….. đau.” “Mộ Bát, chạy chậm thôi, đừng làm đầu gối phu nhân đau.” “…..” Âu Dương “Dừng, Mộ Bát, để tôi xuống xe.” là nghĩ muốn xem Mộ Dạ Lê show ân ái như vậy nữa đâu! là xem Diệp Chanh mong manh như giấy, lại còn cẩn thận như vậy. Âu Dương khó có thể tưởng tượng được, tại trước mắt mình, người đàn ông dịu dàng tình cảm thể tả hết này vậy mà là Mộ Dạ Lê! Mộ Dạ Lê lại nhíu mày lần nữa “Âu Dương, cậu là muốn lên hay xuống xe, có thể quyết định hay hả, chút dừng xe, chút lại lái xe…Diệp Chanh mới mất máu, dễ bị say xe đó. “……” Xuống xe, kiên quyết muốn xuống xe, đánh chết cũng leo lê chiếc xe nào mà có hai người này ngồi đâu.
219. Con có rất nhiều cách làm Mộ Dạ Lê hồi tâm chuyển ý. Âu Dương rồi, Mộ Dạ Lê mang Diệp Chanh cùng nhau về nhà. Về đến nhà rồi, gọi bác sĩ nữ đế tiêm cho Diệp Chanh. Bất quá dưới thái độ kiên quyết của , cuối cùng cũng là tiêm vào tay. Đường đường là Tố Diện S mà để người ta đánh mông tiêm thuốc, Diệp Chanh cũng thể nào tiếp nhận được. Diệp Chanh nhanh lên mạng xem chút, thành phần ngọc, xem thử quả đào mừng thọ xanh ngọc kia, rốt cuộc là bao nhiêu tiền. Quả nhiên, liền lên mạng xem thử. “A a a … Mộ Dạ Lê, đưa cho Diệp… tặng cho ba em quả đào thọ kia, vậy mà giá hơn ngàn vạn.” Mộ Dạ Lê quay đầu nhìn sơ qua “Vậy hả?” “Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ biết sao?” “ lấy của mẹ, cũng hỏi là bao nhiêu tiền.” “…” Diệp Chanh nghĩ, tặng cho Diệp Vinh Quang làm gì chứ, cho là được rồi, là…” Mộ Dạ Lê “Bất quá là chút tâm ý của chúng ta, bao nhiêu tiền cũng quan trọng, biết có chút lợi, lần sau em về nhà coi như là bồi thường cho họ.” “……” Lợi cái gì chứ…… ràng là ghét bỏ mà. “ cần, cho họ nhiều đồ quý giá như vậy làm gì.” Mộ Dạ Lê nhìn cái, chỉ là cảm thấy, xme ra mối quan hệ của với người nhà tốt lắm. Mộ Dạ Lê cho người điều tra qua, đại để là bởi vì từ do việc xuất thân từ nông thôn, cho nên làm người thích. Tuy là người thích, liền cũng thích, chỉ là vẫn hy vọng, người Diệp gia đối với Diệp Chanh tôn trọng hơn, quan tâm hơn, nếu là thể ít nhất là kiêng kị. Mà phải qua mấy lời đồn đãi kia, bởi vì là con riêng nên mới bị kinh thường. Mộ Dạ Lê “Cho nhà mẹ đẻ em tiền, em còn vui a.” Diệp Chanh với ánh mắt trông chờ nhìn “ cho nhà mẹ đẻ em làm gì, cho thẳng em là được rồi.” Mộ Dạ Lê híp mắt, nhéo cái mũi của chút “Của còn phải của em, em nghĩ muốn cái gì, còn phải tự mình mua là được sao.” “……” Quá có lệ rồi. Hừ, nghĩ cho thôi. Diệp Chanh đứng dậy, nhảy tắm. Mộ Dạ Lê vội gọi qua giúp . Con bé này, là cứng đầu, đầu gối thành ra như vậy, còn tự mình chạy tắm rữa, vào nước làm sao bậy giờ. Lúc này, nghe tiếng nước ào ào bên trong, trái tim Mộ Dạ Lê ngứa ngáy dừng. “ được, Diệp Chanh còn bị thương, vẫn là thôi .” Mộ Dạ Lê cảm thấy mình nên rời , rồi lại được, do dự nửa ngày, vẫn là nhịn được, chạy nhanh về phòng trước, được , tự mình giải quyết trước rồi tính…. ….. Diệp Tử ở nhà an ủi mẹ mình mới bị dạy dỗ cả ngày. “Mẹ, mẹ nên ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày, đừng ra ngoài.” “Ô ô, ba con muốn giam lỏng mẹ, cho mẹ ra ngoài, con với ba con , mẹ ở đây chán mà chết mất.” Diệp Tử cũng khó xử “Con sao với ba đây, ba vẫn còn nổi nóng, mẹ, con biết là mẹ muốn tốt cho con, nhưng lần sau đừng xúc động như vậy, đặc biệt là làm trước mặt Mộ Dạ Lê.” Dung Lệ Hoa tức giận “Ai biết được con Diệp Chanh kia, bây giờ vậy mà đem Mộ Dạ Lê mê mẫn xoay quanh nó, cả ngày hôm nay đều là đứng bên cạnh nó.” Diệp Tử nghe xong cắn môi dưới, khổ sở thành lời. Trong lòng nghĩ, hôm nay còn phải do biểu của mẹ sao, chọc cho Mộ Dạ Lê vui, xem ra lần sau thể nhờ cậy gì vào mẹ mình được nữa. “Con có rất nhiều cách để Dạ Lê hồi tâm chuyển ý, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, lần này Dạ Lê đến vẫn là vì do con gọi ấy đến. 220. Diệp Tử là người phát ngôn chính của MK, Diệp Chanh chỉ là vai . “Vậy tốt, vậy tốt, Diệp Chanh này, quá kiêu ngạo, hừ.” Dung Lệ Hoa bây giờ như cà tím phơi sương, vô cùng bất lực. Nhất là khi nghĩ đến, vậy mà bị con bé đến từ nông thôn kia phá nát kế hoạch hôm nay của mình, trong lòng có chút cam lòng. lần tụ tập tốt như thế, trước mặt nhiều thân thích như vậy, mặt mũi của coi như là bị ném hết. Diệp Tử hừ lạnh “Nhưng mà ta có thế nào, cũng là vẫn bị con đạp dưới lòng bàn chân, lập tức, quảng cáo của con tung ra, Diệp Chanh có nhảy nhót như thế nào, cũng là vai phụ thôi.” “ sai, nó sao bì được với con, Diệp Tử nhà chúng ta, chính là thiên hậu a.” cái khác với Diệp Chanh, phương diện này, tuyệt đối là so được với Diệp Tử nhà bọn họ. Đây chính là niềm kiêu ngạo của Diệp gia. …… Diệp Tử đến công ty, Lâm Thư đem quảng cáo dạng giấy đưa đến “Đến xem thử, có phải rất xinh đẹp hay ?” Diệp Tử xem, quả nhiên là tươi sáng cũng xinh đẹp rất có phong phạm chủ đạo, MK tuyển nhà thiết kế, rất lợi hại a. “Ngày mai quảng cáo được phát ra, đến lúc đó công ty mở họp báo cho , làm chút hoạt động để fans có thể share quảng cáo của weibo, sau đó đưa fans thiết kế chủ đạo của MK.” “Được, nhớ lúc đó chúng ta là chủ bài.” “Đó là nhất định rồi, đến lúc đó dùng chủ bài dẫm Diệp Chanh ngẩng đầu lên được, để xem lần này ta kiêu ngạo như thế nào.” Lâm Thư trong cuộc họp báo, chỉ là trực tiếp thẳng Diệp Tử làm đại diện phát ngôn cho MK. Phóng viên qua chỉ đạo của Lâm Thư, đặt câu hỏi đều là Lâm Thư đồng ý trả lời. “Nghe lần này cũng giống như lần trước, Diệp Chanh cũng nhận lời làm người đại diện phát ngôn, vì cớ gì cả hai người đều nhận lời mời của MK?” Diệp Tử cười “Đúng vậy, đúng là chúng tôi có quay chụp quảng cáo chúng với nhau.” “A, là hợp tác sao?” “Đúng vậy, là hợp tác.” “Nhưng quảng cáo phát ra đều có hình ảnh của Diệp Chanh.” Diệp Tử chép miệng “Bởi vì quảng cáo MK chia teho chủ đề, chủ đề của tôi cùng Diệp Chanh giống nhau.” “A, vậy chủ đề của là chủ đạo phải ?” “Có lẽ là vậy.” Phóng viên liền lập tức khen ngợi “Đó là đương nhiên, Diệp Tử xuất mã, khẳng định là chủ bài rồi, Diệp Chanh kia, khẳng định chỉ là vai phụ.” “Hơn nữa xem cái quảng cáo lớn như thế này, nhất định Diệp Tử là trung tâm rồi.” “Xem ra, Diệp Chanh đây là chủ động, làm cái bóng của Diệp Tử rồi.” “Cũng đúng, đắc tội với nhất tỷ Diệp Tử như vậy, Diệp Chanh sau này còn nghĩ muốn lăn lộn sao.” Lập tức, mạng, tin tức, đều Diệp Chanh cùng làm đại diện phát ngôn chung với Diệp Tử, nhưng mà lại giống nhau, Diệp Tử là nhân vật trung tâm còn Diệp Chanh bất quá chỉ là đại diện nhánh của MK. Diệp Tử cũng trực tiếp đăng đoạn quảng cáo ngắn weibo, hơn nữa thẳng “Chủ đạo lần này của MK là xinh đẹp, mọi người có thể đến xem.” Hai chữ chủ đạo tuy cố tình, lại liền làm người cảm thấy Diệp Chanh đáng thương. Bên kia, người của MK nhìn đến, Diệp Tử vì cái đại diện phát ngôn này mà còn bày ra buổi họp báo, cảm thấy người phát ngôn này làm đúng quy cách a. Mk cũng liền hưởng lợi cùng, chỉ là bọn họ thấy kỳ quái, Diệp Tử làm gì mà còn mình là chủ bài. Người ở MK đều biết, chủ đề đen trắng mới là chủ đạo của quý này, sao lại thành chủ đề trong sáng tươi mát chứ. La Duy nhìn thấy, trực tiếp hừ lạnh, “Chỉ số thông minh của Diệp Tử đúng là cảm động.”
221.Chúng ta là tông màu chủ đạo, sao chủ đề màu đen lại lên trước? Nhiếp ảnh gia bên cạnh “ ta cũng tự cho là đúng , cho rằng cái mình chọn chắc chắn là chủ bài , ai, lại nhìn ra thẩm mỹ thời trang lại kém đến như thế, vậy mà hiểu sao danh hiệu nữ hoàng thời thượng hàng năm ta luôn chiếm hàng đầu kia chứ.” ……. Ngày hôm sau MK cũng mở cuộc họp báo, tuyên báo sản phẩm mới quý này của mình. Cuộc họp báo tự nhiên được bố trí theo kiểu biễu diễn thời trang. Diệp Chanh đến rất sớm, nhìn bên trong hậu trường, người mẫu chuẩn bị, sản phẩm mùa thu, lấy màu đen trắng là chủ, là hành động rất can đảm, chỉ là quần áo này quá đẹp, La Duy rất có tự tin, trang phục nhất định gây chấn động lớn, làm mọi người khiếp sợ. La Duy nhìn thấy Diệp Chanh đến, cũng cười tươi đến đón . “ xem qua ảnh chụp chưa, biểu của quá tuyệt vời.” “Phải , tôi chỉ nhìn chút, nhiều, nghĩ rằng hôm nay đến có lẽ bị kinh hỉ phen.” “Tuyệt đối là kinh hỉ, so với Diệp Tử kia là…” Rất tầm thường. La Duy chậc lưỡi lắc đầu “ biết được, đến cùng ta làm sao có thể trở thành ảnh hậu, diễn xuất kiểu này, quá hời hợt.” Trong lòng Hà Nhã Huệ lại rất ràng nguyên nhân trong đó, vốn dĩ là kỹ thuật diễn xuất của nữ diễn viên rất hạn chế. Bây giờ có phần lớn đều nhìn vào danh khí của diễn viên, chỉ cần người có danh tiếng, liền mời ngươi đến chụp, phần lớn dự án, những thứ bạn quay chụp chính là cơ hội để bạn bộc lộ diễn xuất. Cho nên ta chụp ảnh bìa nhiều đến như vậy, đạt đến ảnh hậu là cũng là điều có thể giải thích. Nhìn thấy Diệp Chanh cùng La Duy đứng chỗ, Diệp Tử cũng qua góp phần náo nhiệt. Khi đến, ta nghiễm nhiên là bộ dáng nhân vật chính rồi, cười vẫy tay “Diệp Chanh, đến sớm a.” Lâm Thư phía sau hừ hạ “Ha ha, chỉ là làm nền cho người mà còn đến sớm như vậy, là chuyên nghiệp ha.” Diệp Tử còn vờ bộ cả giận mắng “Lâm Thư, sao lại chuyện như vậy.” Lâm Thư cố ý “Có điều cũng đúng, có số người cho cùng cũng giống như Diệp Tử, nhiều dự án như vậy, khẳng định là thể đến sớm được, thời gian còn có.” Diệp Tử ngượng ngùng nhìn hai người “Đừng trách ấy, con người ấy là như vậy đó.” Nhìn hai người vào trong, La Duy hừ lạnh “ chưa từng thấy qua nào có chỉ số thông minh kém như vậy.” Hà Nhã Huệ cũng nhìn rồi “Lâm Thư theo ấy nhiều năm như vậy, là…” Diệp Tử cảm thấy sung sướng trong lòng, với Lâm Thư “Vừa nãy có nhìn thấy sắc mặt của Diệp Chanh , hừ, cho đáng, nhớ đến ngày đó ta cướp Mộ Dạ Lê với tôi, tôi liền thấy tức.” Lâm Thư “Tức hay chuyện ngày hôm nay ta nằm dưới lòng bàn chân của là chuyện chắc chắn rồi.” Lúc này, bên ngoài liền nổi nhạc lên. Cuộc họp báo sắp bắt đầu, người mẫu cũng chuẩn bị ổn thỏa. Lâm Thư liền nhìn người mẫu bên ngoài, tất cả đều là màu đen, liền có chút kinh ngạc “Sao chủ đề đen trắng lại lên trước.” “Đưa cái khác lên trước, cái tốt đưa lên sau để áp lại đó.” Diệp Tử lười biếng nhìn bên ngoài, cầm lấy nước trà uống ngụm. Lâm Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, nhìn bên ngoài chuẩn bị tốt, Diệp Chanh, Hà Nhã Huệ bên cạnh La Duy, lại càng thấy kỳ quái hơn, bọn họ sao lại sắp xếp mình cùng Diệp Tử ở bên trong. Lát nữa biễu diễn kết thúc, phải các là người đại diện phát ngôn, cùng nhà thiết kế lên sân khấu sao? 222. Tự mình chọn còn trách được người khác sao? Mà bên này, người mẫu chuẩn bị tốt, tiếng nhạc cũng tiếng Mc vang lên. “Năm nay Mk mở cuộc họp báo sản phẩm mới mùa thu, trong chờ đợi của mọi người, được bắt đầu ngay lập tức, đây đầy kỳ ảo, kỳ tích, chờ mong, mọi người sẵn sàng chưa, bây giờ chúng ta sắp được nhìn thấy, nhà thiết kế vĩ đại của chúng ta, La Duy tiên sinh, sau năm nhốt mình trong phòng làm việc, mặc sức tưởng tượng, cuối cùng cũng làm ra sưu tập chủ đạo mùa thu.” Diệp Tử cùng Lâm Thư thẳng lưng ngồi ngay ngắn nhìn ra đài T, lại thấy lúc này, người mẫu trang phục đen trắng từ bên trong từ người nối tiếp từ người ra. Nhan sắc sắc sảo hợp với trang dung sắc bén. Lại thêm ánh đèn mờ ảo khán đài phối hợp. Lập tức thiết kế tông màu đen trắng vô cùng chói mắt, làm mọi người có cảm giác bản thân ở thời cổ đại. “Chủ đạo của bọn họ vậy mà là màu đen.” “Nhà thiết kế mới quá táo bạo.” “Trời ạ, mùa thu cần tông màu ấm sao?” “Chỉ là cái này quá đẹp quá sắc, quá mê người.” “Hơn nữa lại có chút cảm giác nào nặng nề cả, thoạt nhìn nhàng, là đẹp, muốn mua ngay.” Người bên dưới ngừng kinh ngạc cảm thán, từ hoàn toàn ngờ đến đến ngạc, sau đó là vô cùng thích và tán thưởng, trong lúc nhất thời đều bị vẻ đẹp giống ai này mê hoặc. Mà bên kia.... Lâm Thư lập tức bật dậy, cả người cơ hồ muốn nổi điên. “Đây là ý gì, là có ý gì chứ, có phải bọn họ lầm hay , vì cái gì mà đem tông màu đen trắng thành chủ đạo.” “Chúng tôi là mẫu chính? Này, tôi hỏi đó, lại đây cho tôi, chủ đạo quý này phải là chủ đề tươi mát sao?” Lâm Thư kéo lung tung nhân viên công tác qua. Nhân viên nọ mang vẻ mặt đầy kinh ngạc “Cái gì.... Tông chính vẫn luôn là tông màu đen trắng mà.” “Cái ...Cái gì... thể nào, ràng chúng ta là giữ vị trí chính cơ mà, sao lại có thể là....” “ mấy người là vị trí chính khi nào, ngay từ đầu tông chủ của chúng tôi là màu đen trắng rồi.” Diệp Tử bên cạnh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần “Lâm Thư.” cố gắng đè nén tức giận bản thân xuống, đôi mắt bình tĩnh chuyển động “ ta biết cái gì, hỏi La Duy .” “Đúng vậy, , tôi hỏi La Duy cho rỏ, rốt cuộc ta làm sao, họp báo sản phẩm mới đều có thể sai.” Lâm Thư lảo đảo chạy tìm La Duy. Bên kia La Duy cùng Diệp Chanh ra hậu trường chuẩn bị, trong chốc lát người mẫu trình diễn kết thúc, bọn họ cùng nhau lên sân khấu. Lâm Thư bắt được cánh tay La Duy buông “Rốt cuộc sao lại thế này, vị trí chính phải là chúng tôi sao, sao lại biến thành Diệp Chanh, có phải Diệp Chanh cho đồ tốt gì hay .....” La Duy chán ghét hất tay Lâm Thư ra “ làm cho rỏ ràng, ngay từ đầu màu đen là chủ đề chính, là các tự chọn chủ đề tươi mát, bây giờ còn chạy đến trách người khác?” “ thể nào....” Diệp Chanh bên cạnh nhìn, câu môi hờ hững nhìn Lâm Thư. Lúc này, bên ngoài gọi tên, triễn lãm cũng đến giai đoạn cuối, Diệp Chanh cùng La Duy nên lên sân khấu rồi. “Bảo vệ, ddenm người này mang , buổi tuyên báo sản phẩm mới thể có bất cứ ảnh hưởng nào, ta dám nổi điên liền mang ta đuổi ra ngoài cho tôi.” La Duy ra lệnh cho người bảo vệ, sau đó, lôi kéo Diệp Chanh cùng nhau lên sân khấu. Vui sướng tràn đầy qua , cảm xúc mọi người dâng cao, nhìn thấy nhà thiết kế mang Diệp Chanh lên sàn, lập tức càng nhiệt liệt hơn. Nhưng mà Diệp Tử bên dưới, sắc mặt cứng đến cực hạn. Cuối năm cv dồn dập nên edit dc trang nào, mong các bạn thông cảm