1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 204: ấy biết

      Tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng, Hà Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu nhìn trong gương liền thấy khuôn mặt như bước ra từ địa ngục kia!

      “Ừ…” Bất chấp sợ hãi, Hà Nhạc Nhạc cắn răng chịu đựng bụng quặn đau nghiêng trời lệch đất, vẫn nhịn nổi mà kêu ra tiếng.

      “...” Vẻ mặt Thân Đồ Mặc vốn dĩđang lạnh lùng chậm rãi nhíu mày lại, con ngươi đen sâu thẳm.

      “Đợi lát nữa đâu chơi vậy? Ách…” Phía sau Thân Đồ Mặc là hai trẻ tuổi, vừa thấy bóng dáng Thân Đồ Mặc họ còn tưởng rằng mình nhầm toilet nữa, vội vàng xin lỗi lui ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài nhìn lại mới thấy họ đâu có nhầm!

      này, ngại quá, đây là toilet nữ, phiền ra ngoài !” .

      “Có chuyện gì vậy?” để ý tới lớn, Thân Đồ Mặc hỏi Hà Nhạc Nhạc.

      Ngực co rút đau đớn, trong bụng quặn đau, đầu cũng bắt đầu choáng váng từng đợt, Hà Nhạc Nhạc nhìn nam nhân phản chiếu trong gương, bắt buộc bản thân đứng thẳng lên.

      Xoay người, đối mặt với nam nhân này cũng dám làm trái ý , Hà Nhạc Nhạc cực kỳ cảm ơn giờ phút này toàn thân đều đau đớn, làm cho đến nỗi hoàn toàn chìm vào khí thế cường đại của .

      “A! có chuyện gì thế! cũng ? biến ──” vừa vừa đến chỗ Thân Đồ Mặc, chờ đến khi gần bên cạnh , còn chưa kịp mở miệng hết câu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của liền lâm vào ‘trạng thái đứng hình’.

      Giống như bị đóng băng, đứng hình miệng cứng lại khép được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen đến bên cạnh bồn rửa tay.

      Hà Nhạc Nhạc lui từng bước, “Tôi sao.”

      Thân Đồ Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn trắng bệch của , lát sau, cái trán trơn bóng no đủ của tiết ra lớp mồ hôi tinh mịn. Thân Đồ Mặc vừa muốn tiếp bước nữa ──

      đừng tới đây! Tôi, tôi ──” Hà Nhạc Nhạc nhịn được hoảng sợ lui lại mấy bước, “Tôi rời khỏi công việc đó rồi, xin, xin, cần ── a! ! thả tôi xuống!”

      Thân Đồ Mặc ôm lấy Hà Nhạc Nhạc, nhìn hai ngẩn ngơđứng trong toilet ra ngoài.

      “Rất, rất soái, nha!” hề có lập trường háo sắc .

      tiếng sau, bệnh viện Tông thị, văn phòng của viện trưởng.

      Tông Kiên Định môi hồng răng trắng, tóc xoăn gợn sóng, mị lực dị tận xương - viện trưởng bệnh viện Tông thị ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt có chút nghiêm túc nhìn bệnh án của Hà Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng giương mắt liếc liếc hai nam nhân tuấn sô pha.

      Mục Duy chân dài lần lượt xoay xoay thay đổi đặt bàn trà bên cạnh, hai tròng mắt thâm thúy có chút suy nghĩ. Thân Đồ Mặc hai chân bắt chéo tay tùy ý chống mặt sô pha, tay đặt đùi phải, vẻ mặt bình tĩnh hề bận tâm.

      “Khụ… Các cậu tính làm sao đây?” Tông Kiên Định thử hỏi.

      Hai nam nhân còn chưa kịp , cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra, Tần Chi Tu vẻ mặt lo lắng đến, phía sau còn có Quý Tiết mang sắc mặt nặng nề.

      Thân Đồ Mặc vừa thấy hai người, nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Tông Kiên Định nhiều chuyện.

      “Nhạc Nhạc bây giờ thế nào? Vì sao chúng tôi thể thăm côấy?” Giọng Tần Chi Tu tuy , nhưng rất gấp gáp.

      ấy cần nghỉ ngơi, các cậu ngồi trước .” Tông Kiên Định khuyên nhủ.

      “Tình huống rốt cuộc như thế nào? ấy sao đúng ?” Quý Tiết cẩn thận nhìn sắc mặt Tông Kiên Định, muốn từ mặt nhìn thấy đáp án nhanh chút. Nửa tiếng trước thuận đường đưa Tần Chi Tu đến đài truyền hình quay thử tiết mục, đường nhận được điện thoại của Tông Kiên Định, bởi vì mang tai nghe nên liền mở loa, kết quả nghe thấy Tông Kiên Định Hà Nhạc Nhạc bởi vì đau bụng bị Thân Đồ Mặc đưa vào bệnh viện, tình huống như thế nào còn kiểm tra, nhưng hình như… tốt lắm.

      Đau bụng… tốt lắm.

      Tông Kiên Định vòng nhìn sắc mặt bốn nam nhân trong phòng, do dự lát, cho câu trả lời thuyết phục chút nào, “Khó mà .”

      “Khó mà gì chứ? ấy rốt cuộc thế nào! Vì sao ấy lại đau bụng? ấy… mang thai hả?” Quý Tiết lúc này sao có thể nhẫn nhịn được Tông Kiên Định lề mề, trực tiếp hỏi liên tục như pháo nổ.

      Vấn đề cuối cùng vừa ra, ba người khác cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tông Kiên Định.

      “…” Tông Kiên Định tiếng động than , ngồi xuống bên cạnh Mục Duy, cũng tỏ ý bảo Quý Tiết và Tần Chi Tu cũng ngồi xuống.

      “Nếu như mình đúng, các cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?” Tông Kiên Định hỏi, “Nguyễn Lân đâu?”

      Bốn nam nhân im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Mục Duy gọi cho Nguyễn Lân, có người nhận, nhưng vừa tắt điện thoại Nguyễn Lân gọi ngược lại.

      “Có chuyện gì?” Giọng cứng rắn lạnh lẽo.

      Từ sau ngày thấy Mục Duy và Quý Tiết cùng nhau ôm Hà Nhạc Nhạc, thái độ Nguyễn Lân đối với 4 người còn lại trong nhà trọ rất lạnh lẽo, cho dù ở bên ngoài nhà trọ, cũng duy trì phong thái thân sĩ trước mặt bọn họ.

      “Nhạc Nhạc ở bệnh viện Tông thị.”

      Mục Duy vừa xong, điện thoại đối diện cúp máy.

      “Khụ… các cậu thương lượng trước , tôi xem chút.” Tông Kiên Định đứng lên .

      “Đợi chút, ấy biết ?” Quý Tiết truy hỏi.

      Tông Kiên Định lắc đầu, ra ngoài. Chân trước Tông Kiên Định vừa mới , Tần Chi Tu liền đứng lên.

      “Cậu đâu vậy?” Quý Tiết nhíu mày.

      “Mình muốn cầu hôn Nhạc Nhạc. Mặc kệ đứa là con của ai, mình đều coi như con của mình mà thương.”

      “... Con nối dõng của nhà Thân Đồ, vĩnh viễn theo họ người khác.” Thân Đồ Mặc lạnh lẽo liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.

      Mục Duy hừ lạnh tiếng, “Hình như cậu quên ngay từ đầu là cậu cho ấy uống thuốc tránh thai, dưới tình huống như vậy đứa đó của nhà Thân Đồ sao? Cho dù cậu muốn, còn ấy sao?”

      “…”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 205: Tình huống tốt

      Đứa .

      Hai chữ đơn giản làm cho bốn người đều trầm tư, bản thân Mục Duy cũng có chút thất thần.

      Đứa của , cốt nhục của . Là bé trai hay là bé ? Giống hay giống ? Cười rộ lên có dáng vẻ như thế nào? Còn khi khóc sao?

      Trong bụng của có đứa , đứa thuộc về sao?

      “Mặc kệ là của ai, ấy cũng muốn đứa này đâu.” mặt Quý Tiết lộ ra thống khổ.

      Nửa tháng này suy nghĩ lâu, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. kiêu ngạo nhẫn nại sống như thế nào, cố chấp kiên trì ra sao, cười khổ mềm mại làm cho người ta thương tiếc, thỏa hiệp, thuận theo, kháng cự, dối… , sau tất cả toàn bộ vẫn có thể tươi cười dịu dàng.

      trong cuộc sống, quyến luyến đối với càng ngày càng tăng, chịu đựng khát vọng tìm , tự trừng phạt mình.

      Bởi vì ở trong thế giới của , là tên trứng thối, cặn bã! có mặt mũi gặp .

      muốn tìm cơ hội thích hợp để bắt đầu với lần nữa, làm cho nhận , , bù lại những thương tổn từng gây ra cho , thực lời hứa chấp nhận . Chỉ cần nhận , làm bạn , tin tưởng trở thành nam nhân hoàn mỹ hơn, làm cho thất vọng, mang đến hạnh phúc chô !

      Đúng vậy, ở bên người sung sướng như thế. Mặc dù là thường xuyên vì bản thân ngu xuẩn mà bị chọc giận, nhưng nhớ lại vẫn rất sung sướng, thỏa mãn, giống như chỉ cần ở cùng với , cuộc sống chính là ly cà phê nồng đậm, vị đắng phong phú vô cùng.

      Đứa … Đứa của , nghĩ lại làm cho hưng phấn đến mức cả người run run. Nhưng mà tại ──

      Mặc kệ là đứa của ai, đều chỉ làm cho thống khổ thôi! Làm cho hận bọn hơn nữa, làm cho còn cơ hội trở về bên cạnh !

      “Đứa này thể muốn, hơn nữa, cũng thể để cho biết.”

      Đứa rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn.

      Tần Chi Tu chậm rãi ngồi xuống, Mục Duy thả hai chân xuống để cạnh bàn trà, ý của bọn họ Quý Tiết hiểu, cũng thể ủng hộ.

      Con ngươi đen của Thân Đồ Mặc hạ xuống, từ đầu đến cuối, tư thế vẫn nhúc nhích.

      chưa bao giờ do dự như thế.

      Chưa bao giờ.

      Chậm rãi nhấm nuốt cảm xúc xa lạ này, là lo lắng? Là thương tiếc? Giống như còn có cảm giác muốn giữ lấy.

      Mục Duy liếc mắt nhìn Thân Đồ Mặc, đúng lúc thấy khóe miệng gợi lên nụ cười như có như ── ma vương tỉnh ngủ rồi sao?

      Nhưng bây giờ tỉnh ngủ, hình như vẫn hơi sớm. muốn làm cho tất cả bọn họ cùng sa đọa dứt ra được, cũng muốn đem ma vương lạnh lùng này quỳ dưới chân !

      biết qua bao lâu, Thân Đồ Mặc đứng lên ra ngoài, ba người khác nhìn nhau, hẹn mà cùng đứng dậy.

      Vừa bước vào tầng VIP, Nguyễn Lân chút để ý tới hình tượng, tiếng gầm liền truyền vào tai bốn người đến.

      “Tránh ra!”

      “Nguyễn tiên sinh, viện trưởng Tông rồi, bây giờ Hà tiểu thư thể cho người vào thăm, nhất là ── nam nhân”. Y tá vẻ mặt đau khổ khó xử . phải Nguyễn Lân cực kỳ thân sỹ dịu dàng sao? Sao lại… “A! Thân Đồ tiên sinh!”

      Vừa thấy mấy người Thân Đồ Mặc, y tá vội vàng trốn qua bên, hề khuyên Nguyễn Lân nữa. Dù sao cửa khóa, cũng sợ bọn họ xông vào.

      “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Nguyễn Lân căm tức nhìn 4 người.

      “... ấy có.” Thấy những người khác đều đáp lại, Quý Tiết giọng giải thích, “Nhưng tình huống tốt lắm.”

      Vẻ khiếp sợ, thất thần đồng thời lướt qua khuôn mặt hoa mỹ tinh xảo của Nguyễn Lân, hồi lâu sau mới tìm lại được tiết tấu hơi thở bình thường, “Tông Kiên Định đâu?”

      “Ở bên trong.” Thấy Nguyễn Lân muốn gõ cửa, Quý Tiết vội vàng cảnh cáo, “Cậu bình tĩnh chút, ấy còn chưa biết.”

      “Ai?”

      “Cho dù biết thời gian thụ thai, cậu cảm thấy có thể phán đoán được sao?” Mục Duy thấp giọng trào phúng . Lấy tần suất và khoảng cách bọn họ ôm , ai cũng có thể, vì thế lúc nãy bọn họ căn bản hỏi vấn đề này. “Khống chế cảm xúc của cậu , nếu cậu đừng mong nhìn thấy ấy.”

      Đẩy Nguyễn Lân ra, Mục Duy gõ gõ cửa, “Nhạc Nhạc, là .”

      Khóa cửa khẽ nhúc nhích, năm người nối đuôi nhau mà vào.

      Tông Kiên Định đứng ở cuối giường thấp giọng ho khụ hai tiếng, liếc mắt vẻ mặt bất an của Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc khẩn trương lại lo sợ yên, vì sao rời khỏi nhà trọ rồi vẫn nhiều lần gặp lại bọn họ! muốn trốn Mục Duy, nhưng những người khác…

      Vẫn là , vốn nên tin vào may mắn ở lại thành phố này? Nhưng muốn cách Linh Vũ quá xa…

      “Khá hơn chút nào ?” Mục Duy ngồi vào bên giường, bàn tay nhàng đặt lên đùi .

      “Ừ.” Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, chuyển mắt nhìn Tông Kiên Định. Vừa nãy Tông Kiên Định kêu trong vòng mười phút được mở miệng chuyện, biết vì sao, nhưng trực giác cho rằng hại .

      “Nếu thoải mái, nhất định phải với bác sĩ.”

      “Ừ.” Tiếp tục nhu thuận gật đầu, khí nghiêm túc trong phòng bệnh cũng làm cho nên lời.

      Nguyễn Lân nhìn sâu vào trước mặt làm cho trái tim đau đớn… Em trai nên tạm thời buông tha, để cho nghĩ lại ràng. thử qua, đều thử qua, có thể… cho dù nghĩđến làm đau lòng muốn điên lên, nhưng cứ nghĩ đến sau này trong sinh mệnh ── giây cũng thể nghĩ tiếp tục!

      nhận thua, đầu hàng, cái gì cũng muốn suy nghĩ nữa.

      “Theo về nhà ! Người nhà của nhất định rất thích em.” đến bên giường, Nguyễn Lân thấp giọng dịu dàng.

      “…” Hà Nhạc Nhạc hoàn toàn hiểu.

      “Nguyễn Lân!” Quý Tiết lớn tiếng quát.

      “Câm mồm! Các cậu cần tôi muốn! Tôi mặc kệ đứa trong bụng ấy là của ai, ấy phải là vợ của tôi, các cậu ai cũng đừng nghĩ đến ấy nữa!”

      Tần Chi Tu chữ cũng đến đầu giường nắm lấy bàn tay bé của , đạm mạc nhìn Nguyễn Lân.

      “Cậu!!!” Nguyễn Lân ngạc nhiên.

      “Khụ khụ…” Tông Kiên Định nhịn được ý cười, liên tục ho khan che giấu, nhưng kịp.

      Thân Đồ Mặc liếc nhìn, con ngươi đen mang theo vẻ nguy hiểm làm cho sống lưng Tông Kiên Định lạnh ngắt.

      , cái gì vậy? Đứa gì? Tôi, tôi chỉ là gần đây ăn uống điều độ, đau dạ dày mà thôi!” Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ cẩn thận.

      “…”

      “…”

      “…”

      “…”

      “…”

      “Ách… Này, cái gì tôi cũng chưa , tôi chỉ là ‘nếu như’, ‘nếu như’ mọi người đều hiểu đúng ! Được rồi, Hà tiểu thư sao có thể xuất viện được rồi, sau này nên ăn uống điều độ hơn, dáng người của rất tiêu chuẩn! Khụ khụ, còn sớm nữa, tôi về trước đây!”

      “Tông, Kiên, Định!” Quý Tiết cắn răng, nghiến từng chữ hung hăng .

      Rắc rắc!

      Mục Duy cùng Nguyễn Lân, song song hoạt động các đốt ngón tay.
      Last edited by a moderator: 12/6/19
      CandyTN, Winter, 阮美何18 others thích bài này.

    3. Bunny_big

      Bunny_big Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      1,849
      Ôi đau bụng quá, hahaha... Năm chàng ăn quả lừa của bác sĩ thúi, chắc mềm như chuối với năm ông hung thần:059:. Tiếp nữa bạn ui, để xem tên bác sĩ thúi này có thành chuối ??
      YenhiHale205 thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sức khỏe, luô tươi trẻ để ủng hộ truyện nhé :Cheerleader:

      Chương 206: Cố gắng chống đỡ rồi ngã xuống


      Bọn họ… Nghĩ là mang thai?

      Liếc trộm Mục Duy bên cạnh lái xe đưa về nhà, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng xoa lên cái bụng bằng phẳng của mình, khuôn mặt nhắn trong sáng thuần khiết chứa tầng u sầu thản nhiên.

      Ở trước phòng bệnh, vừa thấy động tác bẻ tay răng rắc của Mục Duy và Nguyễn Lân, Tông bác sĩ liền chạy nhanh trốn mất, nhưng vừa mới ra khỏi cửa chút bị mang vẻ mặt sắc nét đẩy cửa tiến vào, Tông bác sĩ miễn cưỡng chống đỡ được mấy phút… sau đó bị chỉnh rất thảm.

      muốn khuyên nhủ, nhưng kia lại kêu được cử động, Tông Kiên Định là “Tên đê tiện này xương cốt cứng rắn chết được đâu”, cuối cùng kia còn cầm kéo đem đầu tóc quăn xinh đẹp của Tông bác sĩ cắt thành ổ gà!

      bá đạo thua gì nam nhân, làm người ta ấn tượng rất sâu ── bây giờ hình như phải là lúc ấn tượng.

      Nhưng mà, nên nghĩ cái gì đây? Mang thai? Tình trạng của mình rất ràng, lúc trước vẫn đúng thời gian uống thuốc tránh thai dài hạn, sau khi rời khỏi nhà trọ mua thuốc tránh thai ngắn hạn, bởi vì thuốc tránh thai dài kỳ thể ngừng đột nhiên được, nếu đối với thân thể tốt. Lúc uống thuốc tình trạng cơ thể rất bình thường, cơ hội mang thai cực kỳ , hầu như có, cho nên cũng lo lắng đến vấn đề này. Chỉ là nghĩ tới, bọn họ… bây giờ vì vấn đề này lại xuất cùng lúc trước mặt .

      Đợi chút… vừa nãy chứng sợ hãi hình như phát tác? Vì sao? Đây là lần thứ hai trong mấy tháng qua, chứng sợ hãi xuất ?

      “Còn đau ?” Mục Duy vừa lái xe vừa nhìn , hỏi.

      “Ừ?”

      “Sao đột nhiên lại muốn ăn kiêng giảm cân?”

      thể giải thích, Hà Nhạc Nhạc cong cong khóe miệng.

      “Lần sau lại vì lý do ngu xuẩn này làm hại cơ thể, liền đánh sưng mông của em.”

      Hai má hơi hơi phiếm hồng, Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, cũng cãi lại.

      Đợi Mục Duy chạy xe đến dưới lầu chỗ nhà cho thuê, Hà Nhạc Nhạc thấy Mục Duy rút chìa khóa xuống xe vòng qua mở cửa xe cho , vội vàng tự mở cửa xuống xe.

      muốn lên sao?

      Hà Nhạc Nhạc hỏi, để mặc Mục Duy ôm lấy vai , cùng vào cửa.

      Bên ngoài tòa nhà, thân ảnh thon dài từ bóng tối ra, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng lên ở lầu 6, lại cúi đầu nhìn con cá heo hàng mỹ nghệ trong tay, đột nhiên giọng bật cười.

      Lúc nãy còn do dự nửa ngày nghĩ xem có nên gói quà lại hay , cảm thấy như vậy có khả năng thấy được tự nhiên, cứ cầm lại đây đơn giản như vậy thôi. Bây giờ nghĩ lại, nghĩ nhiều rồi, con người ta có bạn trai, vẫn nên làm loại chuyện dễ gây hiểu lầm hơn.

      Lê Dĩ Quyền cầm quà kỷ niệm đặc biệt mang về chậm rãi bước , trong đầu nhớ lại vài lần gặp Hà Nhạc Nhạc. vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiếng hát của làm bạn với ba năm, từng vào giai đoạn cẩu thả bừa bãi yên lặng trấn an , giúp kiềm chế. Khi đó, tiếng hát của là thứ duy nhất có thể giúp bình yên vào giấc ngủ, cố ý kiềm chế tò mò đối với , điều tra về , muốn phá hủy tiếng hát an ủi tâm hồn .

      ngờ là… vẫn gặp mặt.

      Trong khoảng thời gian này nghe thấy tiếng hát của làm nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy , trong đám người, dưới bộ quần áo sạch thuần khiết, quần bò màu lam nhạt, áo thun trắng tay kiểu, khuôn mặt nhắn hơi hơi ngẩng lên…

      với tiếng hát mềm dẻo lại tràn ngập sức sống.

      Lê Dĩ Quyền lại mỉm cười, đời này rất nhiều nam nhân có mắt nhìn, nhưng mắt biết nhìn hàng nam nhân cũng phải có, chẳng qua nghĩ tới là Mục Duy ── cực phẩm kết hợp của hai đại gia tộc trung tây cổ xưa cũng biết cách thưởng thức trân châu.

      “Hắt xì…”, mới vừa bước vào phòng trọ Hà Nhạc Nhạc thuê, Mục Duy liền giọng hắt xì cái. Thời tiết tháng 10 bắt đầu chuyển lạnh, mà phòng của Hà Nhạc Nhạc hình như còn khá lạnh lẽo.

      “Lạnh sao?” Hà Nhạc Nhạc quan tâm hỏi.

      có, chắc là có người mắng ở sau lưng đó.” Mục Duy cười cười.

      Chuyện này rất có thể, Hà Nhạc Nhạc cũng cười cười, “Vậy ngồi chút, em nấu nước uống, ngồi ở giường .”

      Mục Duy đánh giá vòng, trang trí đơn sơ trong phòng đều thu vào mắt ── lông mày khỏi nhăn lại. Lúc này mới phát bọn họ đều nhầm cả rồi, bọn họ đều nghĩ ăn kiêng là vì giống với những khác muốn giảm béo, bây giờ nhìn lại…

      “Em…”

      “Ngại quá, trong nhà cái gì cũng có, chỉ có thể nấu nước.”

      “Nhạc Nhạc, đừng với em ăn uống điều độ là vì có tiền ăn cơm.” Mục Duy ngồi ở giường, kéo Hà Nhạc Nhạc qua, nhìn hỏi.

      “Em có ăn cơm mà… Ách, chẳng qua ăn ít hơn mà thôi.” Hà Nhạc Nhạc có chút chột dạ .

      “…” Mục Duy đau lòng thở dài. hỏi vì sao có tiền cũng tìm , ở phương diện này quật cường bao nhiêu rất . Mặc kệ về tiền bạc hay là phương diện khác, khi gặp khó khăn gì, này cũng cầu xin giúp đỡ từ người ngoài.

      vẫn cắn răng hết sức chống đỡ rồi ngã xuống.

      này, ngốc đến mức làm cho muốn cúng bái!

      “Bây giờ muốn uống nước.”

      “Mục Duy…”

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 207: Kẽo kẹt kẽo kẹt :1:

      Kéo thân thể của xuống, Mục Duy dịu dàng lại bá đạo hôn lên cánh môi mềm mại của . Bộ váy bị kéo khóa tiếng động rơi xuống, bàn tay to lớn nóng bỏng quyến luyến vuốt ve thân thể xinh đẹp của . Từ giường đến phòng tắm rồi quay lại giường, môi của hầu như có rời khỏi , dùng kỹ xảo khống chế hơi thở của để có thể hít thở bình thường…

      “Ừ…” Đầu choáng váng muốn ngất, thân thể bị tận tình âu yếm nhiệt tình như lửa, mật huyệt dần dần quen thuộc với tình ái thậm chí học được cách hưởng thụ chảy đầy mật dịch, chờ đợi được cưng chiều.

      Mục Duy cuối cùng cũng rời khỏi môi , vừa lòng thưởng thức cái miệng nhắn bị hôn đến sưng đỏ.

      “Duy…” vỗ về mảnh lưng to lớn của , thân thể mảnh mai của lên vẻ mê người cực độ.

      Nhìn ngày càng mê hoặc dưới thân, Mục Duy thương khẽ vuốt mấy sợi tóc vướng trán , hôn lên cái miệng nhắn, rồi dần dần hôn khắp thân thể , mút làm nổi lên mấy vết đỏ đỏ.

      “Ừ a…” Đầu vú mẫn cảm bị nặng nề hút vào, giữa hai chân lập tức tràn ngập cảm giác ngứa ngáy bủn rủn, nhịn được kẹp chặt hai chân e lệ nhìn , hy vọng hành động nhanh hơn.

      Tha cho hai vú mềm mại của , Mục Duy vuốt ve thắt lưng Nhạc Nhạc, đầu lưỡi ẩm ướt đường liếm từ vú kéo dài xung quanh lỗ rốn, bàn tay dịu dàng vỗ về chơi đùa bụng , đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ vào rừng rậm giữa hai chân, chọc cho kẹp chặt chân lại, cố gắng kiềm chế khát vọng của cơ thể.

      Mục Duy nâng chân lên, bàn tay nhàng tách hai chân ra, xem xét dâm thủy ướt át chảy đầy cánh hoa hồng nhạt, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng.

      “Duy…” Đừng nhìn, đừng nhìn…

      Mục Duy cúi người hôn lên đóa hoa xấu hổ, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua đóa hoa nhắm chặt, đem dâm thủy giọt toàn bộ mút vào trong miệng.

      “A a… , đừng…” Đừng như vậy, rất, rất tà ác…

      giọt bị cuốn , dâm thủy liên tiếp trào ra, hai cánh hoa giống như có hơi thở hé ra! thể động đậy, cố gắng tránh né cuồng dã mút vào.

      “Duy, đừng, đừng liếm… A a…”

      Đầu lưỡi mềm dẻo mở cánh hoa chui vào miệng huyệt, quấy trộn ra vào, vừa liếm vừa hút, đùa bỡn hoa huyệt phát điên.

      “Ừ, xin , đừng… ừ a ── ”

      thanh dâm mỹ vang lên làm thẹn thùng vô cùng, bàn tay bé đưa xuống muốn che ngọt ngào tra tấn của , lên nâng hai chân lên cao, cong lại, đem hoa huyệt dâng hẳn lên miệng để mặc chơi đùa.

      “A ừ ── ”

      Hoa đế cực độ yếu ớt thỉnh thoảng bị gắt gao ngậm vào miệng hút mạnh, mật nước trong hoa huyệt chảy ra ngừng, bị liếm mút dính đầy vào rừng rậm xung quanh!

      Khó trách, khó trách người xưa kêu nam nhân háo sắc là ong bướm! Chắc là muốn bọn họ hay hút mật ngắt hoa!

      Ôm lấy hai chân mở lớn ra, thể thừa nhận kích thích làm cho người ta dục tiên dục tử, thở hổn hển kịch liệt muốn kiềm chế rên rỉ điên cuồng, lại thể đè nén được vui thích khôn cùng từ dưới thân truyền đến.

      “Duy, Duy…” Mau cho ! muốn điên rồi!

      Biết trêu đùa đủ rồi, Mục Duy cười cười, đôi mắt thâm thúy quấn quýt si mê, đỡ lấy lửa nóng dính dính dâm thủy của , đụng đụng vào hoa đế mẫn cảm, kích thích khẽ ngâm vài tiếng, mới thẳng lưng vào.

      Côn thịt gạt bỏ tầng tầng thịt huyệt xâm nhập vào trong, hơi cắm thẳng đến chỗ sâu trong hoa huyệt, nhưng vẫn còn đoạn ở bên ngoài.

      Cảm giác trong cơ thể bị chống đỡ tràn đầy phong phú làm cho thỏa mãn thở dài, hoa tâm bị đè nén kinh khủng làm cho run rẩy.

      Côn thịt hơi hơi lui lại.

      , cần ──” kinh hãi buông hai tay giữ lấy chân ra, chống xuống giường muốn lui lại, nhưng thân hình cường tráng của nam nhân sớm đè lên nặng nề mà thẳng vào ──

      “A ──” sau tiếng thét chói tai dồn dập, hơi thở của liền nén lại. Hoa tâm bị xỏ xuyên qua, toàn bộ thân thể giống như bị cắm côn thịt của , mà

      Gân xanh trán lúc lúc , Mục Duy tay chống lên giường, tay ôm lấy thắt lưng , chậm rãi rút khỏi, lại đâm vào mạnh. Sau vài lần, rốt cuộc cũng kiềm chế được nữa, nức nở kiều khóc khẽ.

      “A, a… A…”

      lần lại lần nữa đâm vào sâu, hai người kết hợp rất chặt chẽ, ái ân thân mật, buông bỏ tất cả phản kháng, ôm lấy bờ vai rộng của , thân thể run rẩy đón nhận côn thịt của ra vào trong .

      Giường gỗ dưới thân kẽo kẹt rung động theo mỗi lần rút cắm của , giống như bất ngờ cũng có thể rớt ra, nhưng vẫn ngừng rút cắm, lần lượt tiến vào thân thể ẩm ướt trơn trượt của . Ôm, âu yếm, đáng nhất thiên hạ, cắm vào tiểu huyệt tuyệt mỹ ngọt ngào của , hưởng thụ khoái cảm điên cuồng, phát tiết tình cảm ngày càng sâu đậm của mình, nghe được tên của mình xen lẫn tiếng khóc của rất may mắn, may mắn trước khi gặp được chưa đánh mất tất cả.

      Thực xin lỗi, quật cường của , sau khi hưởng qua tư vị sung sướng của , thể thả rời . Vì để cam tâm tình nguyện dừng lại, … tự tay tạo cho cái nhà giam xa hoa nhất!

      hơi làm cho run rẩy lên cao trào, mới ôm lấy , để cho mặt đối mặt ngồi trong lòng , vòng tay ôm lấy eo , mượn lực xỏ xuyên qua thân thể .

      “Giường giống như sắp sụp rồi…” Sau lần nữa, Mục Duy ôm vào trong ngực khẽ cười .

      Bị cao trào liên tiếp kích thích thần kinh làm Hà Nhạc Nhạc thỉnh thoảng run rẩy vài cái, nghe thấy , bất mãn quệt quệt cái miệng nhắn.

      “Giường gỗ của chủ nhà cho thuê, hỏng rồi, còn phải bồi thường.” Hữu khí vô lực .

      còn muốn.” tuyệt đối nguyện ý bồi thường.

      “Vậy… xuống dưới làm ?”

      mở miệng, tự nhiên khách khí, tư thế đủ loại đa dạng, còn sợ thẹn thùng muốn…

      “A a a… A a… A a a…” Hà Nhạc Nhạc lên nhầm thuyền giặc điểm mũi chân miễn cưỡng chống đỡ thân thể dựa vào mép giường, Mục Duy ở phía sau , đứng trung bình tấn, bên hông giống như được gắn mô tơ hoạt động rất nhanh, cự vật vốn làm người ta sợ hãi cứ lấy tốc độ như vậy điên cuồng mạnh mẽ ra vào tiểu huyệt mềm mại, cắm đến mức hai đùi của mỏi vô cùng, da thịt mềm mại mông bị va chạm đỏ bừng, dâm thuỷ bắn ra bốn phía, hương vị tình dục tràn ngập khắp phòng!

      , cần…”

      “Ở phía sau còn chưa chạm qua nữa.”

      “Xuống, để lần sau …”

      “Được, vậy phía trước phải làm cho ăn no .”

      “A a a… A a…”

      Thứ Sáu, Mục Duy biết, muốn ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi là có khả năng, liền thành đưa làm, nhìn xe đầu nghiêng qua bên ngủ gà ngủ gật, khỏi cong môi cười.

      biết rằng tạm thời thả ra khỏi nhà trọ là đúng ── có hợp đồng trói buộc, thân thể của mềm mại hơn rất nhiều.
      CandyTN, Winter, 阮美何16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :