1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 170: Đừng thương tổn

      Câu lạc bộ đêm Xinh Đẹp.

      Lúc giữa trưa, câu lạc bộ đêm vẫn còn tối thui, ánh sáng phồn hoa luôn khinh thường tồn tại chung với ánh mặt trời.

      Tiếng bước chân ở trong tai xa dần, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi mở mắt nhìn quanh bốn phía. Lúc nãy nghe thấy mùi thuốc mê gay mũi lập tức nín thở lại, vì thế chỉ choáng váng trong chốc lát thôi chứ cũng ngất xỉu, giả bộ ngất là muốn tìm cơ hội trốn cầu cứu, nhưng hai tên tội phạm bắt cóc lại rất cẩn thận, vừa lấy khăn tay ra dùng băng keo che miệng lại, quấn lấy tay chân của , đường xốc nảy mới đem ném đất ở chỗ này, làm xong hai người mới dắt tay nhau ăn cơm trưa.

      Trong phòng tối đen là mấy cái sô pha và bàn trà bày biện lung tung, đất còn đầy tàn thuốc và bụi bẩn, có mấy con xúc xắc và mấy chai bia vung vẫy khắp phòng, còn có thêm dấu vết ố vàng cũ sót lại, toàn bộ căn phòng bốc mùi làm cho người ta buồn nôn vô cùng, bẩn loạn dị thường. Ở chân tường còn ném lại mấy cây gậy đánh bóng chày, tường có poster con âu mỹ khoả thân bị tàn thuốc chọc thủng lung tung, đất là cái gạt tàn có khắc chữ ‘câu lạc bộ đêm Xinh Đẹp’.

      Từ mặt đất tiện tay nhặt lại cái mảnh vỡ cắt băng dán tay chân ra, Hà Nhạc Nhạc vừa xé băng keo dán ở miệng vừa đứng dậy vào phía cửa. Nhìn ra bên ngoài chút, bên ngoài là đại sảnh của quán bar, phòng giữa có khả năng chính là nơi nghỉ ngơi của đám người ăn chơi. Bên ngoài có ai, Hà Nhạc Nhạc thử kéo kéo cạy cạy ổ khoá, cửa sổ của phòng lại là cửa kính thể cạy.

      Làm sao đây? khi ── khi! Bây giờ được sợ hãi! Nghĩ cách! Phải nghĩ cách!

      ngừng nhìn quanh khắp phòng, tìm kiếm vật gì có thể lợi dụng được, cuối cùng ánh mắt dừng băng keo bị cắt đứt! từ từ mở hết tầng tầng băng dán chuyển thành dán lên cửa sổ, rồi mới cầm cây gậy bóng chày từ chân tường, dùng gậy gõ gõ vào cửa sổ nghe tiếng thử, cuối cùng dùng hết sức đánh mạnh vào cửa sổ làm cho kính thuỷ tinh vỡ nát ra.

      Mặc kệ tiếng động có lớn hay , Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng ra cửa sổ.

      May mắn! Hình như cũng kinh động đến những người khác. dám cửa chính, Hà Nhạc Nhạc theo bảng chỉ dẫn ‘Exit’ tìm được cửa sau liền chạy ra ngoài. Liều mạng chạy về lầu 1, thiếu chút nữa quên mất lối ra lầu 1 chắc chắn bị chặn lại!

      Nhất định phải có đường ra! Nhất định! Phải nhanh lên! Mau!

      lầu hai! Vẫn như trước cửa mở được; lầu 3, vẫn được; lầu 4, , lầu 4 chính là chỗ hồi nãy trốn ra, rất nguy hiểm! Lầu 5, lầu 5 có thể!

      Từ lầu 5 vừa ra bên cạnh chính là tủ rượu ở giữa, đó còn có bàn đựng mâm trái cây to , Hà Nhạc Nhạc dám dừng lại thêm, ra ngoài.

      là! để yên cho người ta ngủ ngon mà.” giọng kiều mị của nữ nhân đột nhiên truyền đến từ trước cửa Hà Nhạc Nhạc đứng, Hà Nhạc Nhạc hết hồn vội vàng vòng lại đường cũ, nhưng cũng dám có tật giật mình chạy nhanh, chỉ có thể áp chế khẩn trương bước nhanh về phía trước, ai ngờ…

      “A! Người kia!”

      Hà Nhạc Nhạc ra vẻ bình tĩnh dừng bước, xoay người, lẳng lặng nhìn mặc trang phục tiếp viên hàng cách đó xa.

      Thuỷ tìm tới?” ‘Tiếp viên hàng ’ hỏi. “ chạy đâu, lại đây thay quần áo nhanh.”

      Hà Nhạc Nhạc hiểu ra sao, nhưng đơn giản đâm lao phải theo lao theo “Tiếp viên hàng ” vào phòng thay quần áo. ‘Tiếp viên hàng ’ vạch vạch đống quần áo móc, vừa chán ghét :

      “Tôi ghét nhất phải hầu hạ đám ngôi sao, đạo diễn gì đó… hứ, cũng là khách làng chơi tìm kỹ nữ, tôi thèm, còn non kém lắm nên vội vàng tranh , tôi thèm. còn thời gian cho trang điểm đâu, mặc cái này .” ‘Tiếp viên hàng ’ ném cho Hà Nhạc Nhạc bồ đồ thuỷ thủ.

      Da đầu Hà Nhạc Nhạc run lên.

      “Nhanh chút! Hoa nhi, khách chờ đó.” Ngoài cửa bỗng nhiên có người thúc giục, Hà Nhạc Nhạc giật mình run lên.

      “Để cho bọn họ chờ ! Giờ này đến còn muốn có người hầu hạ? Ngôi sao rất giỏi hả? Bọn tôi tiếp đón bao nhiêu người khác còn nổi tiếng hơn so với bọn họ? đám bán sắc.” ‘Tiếp viên hàng chút khách khí trả lời.

      Nghe thấy lời của ‘tiếp viên hàng ’, Hà Nhạc Nhạc lại bình tĩnh dần, nghĩ đến cuộc chuyện của hai tên bắt cóc đường nghe thấy, to gan hỏi thử, “Khách gì mà lại có mặt mũi lớn như thế?”

      biết? biết còn phải để ý thêm? Hừ… vài người kia, ỷ vào việc bọn họ ôm đùi xu nịnh ông chủ Hồng để làm ăn chung, có việc gì cũng đến chiếm lợi. Hôm nay càng hay, cái lão già kia muốn đến tầng cao nhất để hưởng thụ khoái lạc mới mẻ ở đó, còn xuống dưới tìm nữ nhân lên hầu hạ! Ha!”

      Trái tim Hà Nhạc Nhạc căng thẳng, “Mới mẻ? Ai vậy?”

      “Mặc kệ nó! Mau thay quần áo , muốn biết đợi lát nữa hỏi cái người mà làm cho mềm trứng đó?”

      “...” cần đoán! Nhất định chính là đám người Sử Cổ Kim! Sử Cổ Kim muốn Đỗ Vi giúp hẹn Tần Chi Tu ra ngoài, kêu xã hội đen mai phục bắt cóc Tần Chi Tu, còn trực tiếp trói lại đem đến địa bàn của xã hội đen! Pháp luật… ở trong mắt của đám cặn bã này chỉ là chút chê cười mà thôi!

      Tần Chi Tu…

      “Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như thế.”

      , có gì.” Hà Nhạc Nhạc mạnh dạn tươi cười, thay quần áo, ‘Tiếp viên hàng ’ còn giúp buộc tóc lại. Do dự trong chốc lát, Hà Nhạc Nhạc mạo hiểm mượn điện thoại di động của ‘Tiếp viên hàng ’ gọi cho Linh Vũ, sợ làm cho ‘Tiếp viên hàng ’ hoài nghi nên cũng dám nhiều ──

      “Linh Vũ, cậu còn nhớ người chúng ta gặp ở bãi đỗ xe lúc sinh nhật cậu ? Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, thực trùng hợp.”

      “A? Nhạc Nhạc? Các cậu? Gặp được ai?”

      “Chúng ta ở câu lạc đêm Xinh Đẹp, có thời gian đến chơi nha!”

      “…Được ! Lập tức đến!”

      Nghe thấy giọng của Linh Vũ ở trong điện thoại, Hà Nhạc Nhạc biết Linh Vũ hiểu. Hai người cho đối phương biết dãy số, khi ở tình huống khẩn cấp có thể nhờ đối phương giúp đỡ! Báo cảnh sát? phải lúc nào cũng thích hợp trực tiếp báo cảnh sát được!

      chuyện điện thoại xong, “Tiếp viên hàng ” mang theo đến phòng khách thuê, Hà Nhạc Nhạc bụng thoải mái kêu ‘Tiếp viên hàng trước, đợi lát nữa qua sau, ‘Tiếp viên hàng ’ khó chịu lẩm bẩm vài câu, tiếng giày cao gót thanh thuý bước rời khỏi Hà Nhạc Nhạc.

      Tần Chi Tu…

      Trong đầu Hà Nhạc Nhạc ngừng lên dáng vẻ tươi cười nhu hoà của Tần Chi Tu, dáng vẻ im lặng đẹp đẽ, ánh mắt sạch , ánh mắt khát vọng…

      nhìn mâm đựng trái cây bên cạnh, trở lại phòng thay quần áo cầm vật , thong dong đến thang máy tầng trệt.

      Có mấy nam nhân trẻ tuổi ngồi sô pha giữ thang máy đánh bài, thấy Hà Nhạc Nhạc tới, ánh mắt gian tà cao thấp đánh giá Hà Nhạc Nhạc.

      đâu?” người hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc chỉ chỉ khu thuê phòng phía sau, “Vừa nãy mới nhận được điện thoại của khách, người mới đưa đến nghe lời…” rút sợi dây gấp lại trong tay ra, ‘vù vù’ hai cái, ái muội cười với mấy nam nhân, “Các biết rồi…”

      Mấy nam nhân mặt nhăn mày nhíu.

      “Nếu các người hỗ trợ ? Có vài vị trai đẹp trai như thế… khách vẫn hy vọng mặt là nam nhân ── ”

      !” Mấy nam nhân vẻ mặt ghét bỏ, trong đó có người còn trực tiếp bấm thang máy đẩy Hà Nhạc Nhạc vào, hình như rất sợ bị người ta bạo hoa cúc…

      Đứng ở cửa phòng tầng cao nhất, ôm theo bình hoa lấy ở hành lang, tay Hà Nhạc Nhạc run run thiếu chút nữa bấm chuông cửa được.

      Ông trời ơi! rất nhiều năm rồi con chưa cầu ông cái gì cả! Nhưng lần này… làm ơn! Ông đừng để Tần Chi Tu bị tổn thương!

      có người mở cửa.

      Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, giọng nghẹn ngào nũng nịu, “Sử đạo diễn! Thuỷ chuẩn bị cho chút rượu trợ hứng đó! Ngài muốn thử sao?”

      Sau lúc lâu, cửa phòng cuối cùng mở ra, Hà Nhạc Nhạc vừa muốn đem bình hoa nện xuống đầu người mở cửa lại giật mình đứng ngây ra ──

      Tần, Tần Chi Tu?

    2. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Đánh nhầm rồi :v
      Nhưng vậy nghĩa là Chi Tu ko sao đâu phải ko ^^?!
      Yenhi thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 171: cần tôi muốn

      … lại làm chuyện ngu xuẩn.

      Hà Nhạc Nhạc ngồi ở sô pha trong phòng khách, dựa vào sô pha nhìn trần nhà ngẩn người.

      Thoáng cái ba ngày trôi qua, chuyện xảy ra ba ngày trước giống như trôi qua thế kỷ… ba ngày trước, khi nhìn thấy Tần Chi Tu trước cửa phòng của tầng cao nhất bao lâu sau, Quý Tiết liền mang theo cảnh sát chạy tới, là Tần Chi Tu gọi điện thoại cho . Lúc Quý Tiết nhìn thấy liền ôm vào trong ngực chặt đến nỗi sắp bị ngạt chết, nhưng thân thể hơi run rẩy… làm cho kiềm lòng được cũng ôm sát .

      Sau đó cuối cùng Quý Tiết cũng buông ra, đến khi vào phòng nhìn chằm chằm Sử Cổ Kim thay đổi hoàn toàn kia lâu, đối với Tần Chi Tu cũng… có thêm mấy điều nhận thức mới.

      “Cậu là heo hả! Cậu làm như cậu là nữ siêu nhân kim cương vô địch vậy! mạnh mẽ đánh lại mọi thứ để cứu người hả! Cậu có biết cẩn thận bị người ta nhận ra có hậu quả gì hay ? Cậu thừa nhận nổi ? Cha và mẹ cậu chịu nổi sao? Mình chịu đựng được sao? Đầu óc của cậu để đâu? Để quên ở đũng quần rồi hả????”

      Trước mặt đám cảnh sát, Linh Vũ sau khi chạy đến nước mắt chảy tèm lem vừa mắng cho trận máu chó bay khắp trời.

      “… Thực xin lỗi.”

      “Xin lỗi con mẹ nó! Cậu, cậu… làm mình sợ muốn chết!”

      Linh Vũ đúng, là heo mà! Người thông minh giống như Tần Chi Tu, sao lại cần cứu chứ? liên lụy đến người ta là tốt rồi. Muốn làm người trong sạch cố ý mắc câu dẫn cảnh sát đến! đúng là ngu ngốc! Nhưng…

      có biết Đỗ Vi trao đổi với Sử Cổ Kim hay ? có chú ý xem tin tức, mấy ngày nay hoạt động của Đỗ Vi vẫn bình thường, có vì Sử Cổ Kim bị bắt mà chịu ảnh hưởng. , phải khi Sử Cổ Kim bị bắt, ấy còn nổi tiếng hơn, bởi vì ấy chỉ là nữ chính số hai của Sử Cổ Kim mà thôi.

      biết… hay là biết mà vẫn đuổi theo cứu giúp?

      Chắc là cái sau ── từ ba ngày trước sau khi trở lại nhà trọ cũng chưa từng ra khỏi lầu 2, cũng chưa câu nào. Hai mắt vô thần giống như có linh hồn, đành lòng xem, nhưng cũng… thể an ủi được.

      vẫn còn cha mẹ, còn có Linh Vũ là bạn tốt, mất tất cả thân nhân còn bị thanh mai trúc mã thân thiết duy nhất bán đứng, nghĩ cũng dám nghĩ, sợ mình lỗ mãng an ủi ngược lại làm đau đớn hơn.

      … đâu có tài cán gì để giúp đâu?

      Ngoài cửa sổ, Lamborghini của Quý Tiết chạy vào, bên cạnh ghế lái có người.

      Quý Tiết dẫn theo khách trở về? Hà Nhạc Nhạc nghĩ, đến khi nhìn thấy hình dáng người khách Quý Tiết mang về, thể kiềm chế được tức giận. Đỗ Vi!!!

      ngồi đây lát, tôi lên gọi .” Quý Tiết thản nhiên . “Nhạc Nhạc, lấy cho Đỗ tiểu thư ly trà.”

      “…” Hà Nhạc Nhạc nhìn về phía Quý Tiết, “Tần tiên sinh mời ấy đến?”

      , là tôi mời ấy đến.” Quý Tiết trả lời, lại nhìn về phía Đỗ Vi, “Tâm trạng Tần tiểu tử tốt lắm, tôi hy vọng có thể an ủi chút.”

      Đỗ Vi gật gật đầu, “Tôi làm.” Giọng bình thản thong dong.

      Hà Nhạc Nhạc ngạc nhiên, cũng chờ gì nữa, Quý Tiết liền lên thang máy.

      Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn chằm chằm vào Đỗ Vi, ngay cả khi biết thế giới này có nhiều người nhiều chuyện thể giải thích được, nhưng…

      “Sao lại ở cùng chỗ với Tiểu Sửa.” Đỗ Vi tao nhã ngồi sô pha, ra vẻ thục nữ .

      “…”

      là tình nhân mà Quý Tiết nuôi dưỡng ở chỗ này?”

      “…”

      Đỗ Vi bất mãn nhíu mi.

      “Vì sao lại đến?” Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng mở miệng.

      “… phải tôi muốn đến, là do Quý Tiết nhờ tôi đến.” thực tế, cũng muốn đến xem thử, rốt cuộc Tiểu Sửa có biết chuyện Sử Cổ Kim và có liên quan với nhau.

      “Vì sao?”

      “Cái gì vì sao? có bệnh hả?”

      “Tần tiên sinh xem là người thân duy nhất, vì sao lại muốn bán đứng ?”

      “Tôi, tôi biết cái gì hết.”

      cùng nhau lớn lên, từ cũng chỉ có là bạn, chỉ thích mình ! Cố gắng lấy lòng , chuẩn bị tất cả những gì thích, cho dù , tại sao lại nhẫn tâm tổn thương như vậy? Tổn thương người đối xử tốt với như thế?”

      “…”

      “Chẳng lẽ vai diễn, so với người thân còn quan trọng hơn sao? Chẳng lẽ chỉ vì vai diễn, tổn thương người lòng với cũng sao cả? có biết đối với quan trọng bao nhiêu ? Tâm trạng bị người duy nhất mình để ý bán đứng là như thế nào nghĩ tới sao?”

      câm miệng ! Tôi đương nhiên biết tôi bao nhiêu! Nếu tôi như vậy, cùng lắm hy sinh chút cho tôi là được rồi? cũng thiếu miếng thịt nào!” Đỗ Vi kiên nhẫn trách mắng.

      Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn Đỗ Vi, tay trái gắt gao nắm lấy cổ tay phải, nếu sợ bản thân xông lên bóp chết trước mặt!

      “Hừ… chỉ dựa vào biết cái gì? chỉ xem đó là vai diễn, vậy có biết chỉ dựa vào vai diễn này tôi có thể sống yên, sống yên ổn màn ảnh đó! có hiểu ? Chờ tôi đạt được địa vị tôi muốn, tôi bồi thường ! làm ca sĩ đừng nhìn bây giờ kiếm được tiền, qua vài năm nữa hết thời thôi? Đừng vài năm nữa, chỉ tại, địa vị yếu muốn hậu thuẫn có hậu thuẫn, fan nhiều sao chứ? Người ta muốn động đến liền động, muốn đánh nhau cũng rất dễ dàng! tin hay , đến vài ngày nữa Sử Cổ Kim cũng ra ngoài, người ta có bối cảnh có địa vị, là có thể giẫm lên pháp luật giẫm lên bất kể người nào! Địa vị như vậy mới là thứ tôi muốn, Tiểu Sửa lấy cái gì cho tôi? Tốt với tôi, tôi, người thân gì đó, căn bản có ý nghĩa.”

      “Đủ rồi, ra ngoài .” Hà Nhạc Nhạc buông cổ tay của mình ra, lạnh lùng nhìn mặt đất.

      “... dám đuổi tôi ra ngoài?”

      “Tôi muốn cút !”

      !!”

      đối xử tốt với , , đối với như người thân, cảm thấy có ý nghĩa đúng ? hiếm lạ phải ? Được! Tốt lắm! cần! Tôi muốn! Phiền cút xa ra chút!”

      “A… Ha ha ha ha! ra là thế! Khó trách kích động như thế, chỉ bằng ? nên chết tâm ! có biết vì sao Tiểu Sửa lấy nghệ danh là Tần Chi Tu ? Bởi vì Tần Chỉ Tu chỉ là của mình tôi! Cho dù tôi cần, hiếm lạ, cho dù tôi bỏ , đó cũng là rác thuộc về mình tôi!” (Lời editor: Tên của Tần Chi Tu là Tần Chỉ Tu ở mấy chương trước có đề cập đến rồi)

      “… Đúng ?” thanh tự nhiên phảng phất như từ mây từ núi trút xuống.

      Hai giật mình.

      Đỗ Vi nhìn thấy Tần Chi Tu và Quý Tiết đứng ngay thang máy, vội vàng thay đổi biểu cảm lần nữa, khôi phục lại dáng vẻ thục nữ.

      “Tiểu Sửa, mình đến thăm cậu!”

      “... Cảm ơn!” Tần Chi Tu thản nhiên cười cười.

      “Tiểu Sửa, vừa nãy mình bị ta chọc giận, cậu giận mình đúng .”

      “Ừ.”

      “Mình biết mà, ba mẹ mình lâu gặp cậu, lúc nào rãnh cậu thăm họ với nha! Nhưng đừng để cho hàng xóm của mình nhìn thấy nhé!”

      “Ừ.”

      Hà Nhạc Nhạc cười khổ tiếng, yên lặng xuống phòng bếp.

      “Đây là lần đầu tiên mình đến đây! dẫn mình vào phòng cậu chơi sao?” Đỗ Vi tự nhiên khoát lấy cánh tay Tần Chi Tu, làm nũng .

      “… được, có người mất hứng vui.”

      Đỗ Vi sửng sốt, “Người? Ai?” Nhìn nhìn đôi mắt đầy khinh bỉ của Quý Tiết đối diện, “Sao vậy? Mình đến phòng cậu mà còn cần người đại diện đồng ý nữa sao? để ý quá rộng rồi đó!”

      trả lời câu hỏi của Đỗ Vi, Tần Chi Tu cúi đầu bình thản nhìn Đỗ Vi, gỡ đôi tay Đỗ Vi ôm lấy cánh tay của mình, cất bước về phía Hà Nhạc Nhạc.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 172: Nhanh quá sao

      “Tiểu Sửa?”

      Tần Chi Tu dừng lại, nhìn về phía Quý Tiết, “Có thể đưa Hơi Hơi về giúp tôi ?”

      “Tần Chỉ Tu! có ý gì? Tôi hảo tâm đến thăm , còn đối xử với tôi như thế?” Vẻ mặt Đỗ Vi giận dữ .

      Đối diện Đỗ Vi, Tần Chi Tu hạ tầm mắt xuống, khuôn mặt nổi lên chút tươi cười thoát tục. “Hơi Hơi, cậu về trước , mình có chuyện… rất quan trọng cần phải làm.”

      Ánh mắt Đỗ Vi mị mị xinh đẹp diễm lệ, “Quan trọng hơn cả… mình sao?”

      “...” Tần Chi Tu xoay người đối mặt với Đỗ Vi, dáng vẻ độc lập tuyệt đối làm cho trái tim Đỗ Vi có chút khác thường.

      “Tiểu Sửa, mình có chút khỏe, cậu đưa mình gặp bác sĩ được ?” Lúc trước chỉ cần như thế, cho dù có chuyện quan trọng cũng để lại, lần này cũng ngoại lệ! tin tưởng như vậy ──

      “Có thể chứ?” Tần Chi Tu quay đầu hỏi Hà Nhạc Nhạc cách đó xa mê mang.

      “A?”

      “Tiểu Sửa! Cậu!”

      hy vọng tôi cùng với ấy ?”

      Đối mặt với vấn đề của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc nhìn Đỗ Vi mang vẻ mặt phẫn hận nhìn ──

      “Nếu như tôi muốn, ở lại sao?”

      Tần Chi Tu cười cười, nhàng gật đầu.

      Giống như được cổ vũ, “Như vậy… tôi muốn. Sau này tôi biết thế nào, nhưng bây giờ ấy, đáng để mê muội trả giá như vậy.” muốn nhìn thấy lại tiếp tục bị Đỗ Vi tùy ý tổn thương.

      “Hà Nhạc Nhạc! cho là ai? Con mẹ nó miệng tiện quá!”

      “Hơi Hơi ── ”

      “Tiểu Sửa! Mình mặc kệ, mình muốn nhìn thấy này! Cậu được chuyện với ta nữa! Nếu cậu nghe mình, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa!” Đỗ Vi quyết liệt hét lên.

      Nhìn Đỗ Vi lâu, Tần Chi Tu nhắm mắt lại, xoay người đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc.

      “Tiểu Sửa ── ”

      “Được rồi, mời , Đỗ Vi tiểu thư.” Quý Tiết nhếch khóe môi đùa cợt, nâng tay chỉ về phía cửa ra vào.

      “Tần Chỉ Tu! Cậu, cậu…” Sắc mặt Đỗ Vi lúc đỏ lúc xanh, khó coi vô cùng. “Cậu đừng hối hận đó!”

      xong, Đỗ Vi phất tay áo mà ra. Vẻ mặt Quý Tiết phức tạp nhìn nhìn Tần Chi Tu, cũng theo ra ngoài.

      Cho đến khi xe chạy được lúc lâu rồi, Đỗ Vi xe vẫn mang vẻ mặt xanh lét tức giận kiềm được.

      “Hừ! Quý thiếu, bảo tôi đến phải là muốn tôi xem Tiểu Sửa diễn cảnh giận dỗi với tôi chứ? Tôi biết lần này tôi quá đáng, nhưng được Sử Cổ Kim coi trọng cũng tốt mà? Làm ca sĩ có tương lai gì chứ? là người đại diện vì sao khuyên nhủ ?”

      “... Ca hát chính là sở thích của .” Quý Tiết lạnh lùng trả lời.

      “Sở thích? A… nếu như vậy, vĩnh viễn cũng có cơ hội tiếp tục lên cao đâu!”

      “...”

      “Tôi thấy làm người đại diện làm đến quá mức rồi đó? Quý tổng.” Đỗ Vi khiêu khích cho hả giận.

      Quý Tiết cười lạnh tiếng.

      “Được rồi, phiền dừng xe ở phía trước, tôi cũng muốn là cái tên danh sách chuyện xấu của Quý thiếu truyền ra ngoài.”

      rất đúng.” Khi Đỗ Vi xuống xe, Quý Tiết đột nhiên ra câu.

      “Làm cổ đông lớn thứ 3 của Mâu Tư, người đầu tư mát tay trong nước trẻ tuổi nhất, đúng là có cơ hội lên cao nữa đâu ── đỉnh rồi. a… nên cầu nguyện chút coi tất cả những hợp đồng mời làm người đại diện bị hủy tất cả toàn bộ chỉ trong đêm .”

      “Cái gì? !”

      Liếc mắt thấy Đỗ Vi sắc mặt tái mét, Quý Tiết bĩu môi, đạp chân ga.

      Nữ nhân ghê tởm ngu xuẩn. hề nghĩ tới việc ta bán đứng Tần Chi Tu rồi còn muốn mang ta về nhà trọ, còn muốn ta an ủi Tần tiểu tử…

      Nhạc Nhạc… làm sao bây giờ? Ở bên cạnh em càng lâu, đối với những khác càng ngày càng có tính nhẫn nại.

      Ở nhà trọ.

      “Tần, Tần tiên sinh…” Hà Nhạc Nhạc ôn nhu .

      Đỗ Vi rồi, Tần Chi Tu vẫn đứng trước mặt cúi đầu chăm chú nhìn , làm ngẩng đầu cũng dám ngẩng lên, tay chân cũng biết làm sao.

      .”

      “Ừ?” Nhạc Nhạc ngẩng đầu, cái gì?

      muốn.”

      “Hả… à”

      Tần Chi Tu nhàng hôn lên trán , chạy xuống chiếc mũi khéo léo, in lên đôi môi của trong khi còn đứng ngây ra.

      “Có thể chứ?”

      ràng là giọng ngọt như thiên sứ, nghe vào lại dụ hoặc ác ma. có… lựa chọn nào khác sao?

      Thân thể liền kề, kiều mê người, khí ái muội nồng đậm mê say…

      Ánh mắt của giống như là nước ấm bị bao vây bởi ngọn lửa, nhìn đến chỗ nào cũng làm cho nhịn được cảm thấy ngứa ngáy. Môi của mềm mại nhàng như lông chim, từng nụ hôn lần lượt khẽ rơi người , hình như còn nghe thấy tiếng run rẩy của làn da.

      Mật huyệt dưới thân chịu đựng được dâm thủy tràn ra đầm đề, xấu hổ khép hai chân lại, sợ bị phát .

      Hai ngón tay thon dài xinh đẹp của cuối cùng vẫn trượt đến suối cốc ẩm ướt của , nhiệt tình ở dưới ngón tay làm cho có chút bất ngờ ngoài ý muốn, hơi dừng lại động tác trêu chọc.

      “Tôi…” muốn giải thích nhưng lại mở miệng được, chỉ có thể kẹp chặt bắp đùi hơn, cho tiếp tục xâm nhập nữa.

      nhàng rút ngón tay về, nắm lấy bàn tay bé của đặt lên nơi cứng rắn trướng lớn của .

      “Có thể… cho ?” dung nhan thuần mỹ lên dục vọng thuần túy, thanh mời gọi hoan ái tự nhiên, đôi mắt trong sáng tràn đầy ánh sáng mong đợi làm say lòng người…

      Hai má đỏ giống như bị hỏa thiêu, quàng tay lên cổ , hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho của , chậm rãi mở hai chân ra.

      “Muốn tôi… hối hận được đâu.”

      “Ừ? A ── ”

      “Đau sao?” vội vàng dừng lại tiến vào nữa.

      ngượng ngùng lắc đầu, của quá to quá dài…

      xin lỗi, … có thể tiếp tục ?”

      “Ừ.”

      Dịu dàng xâm nhập chút, rút ra chút lại tiến vào chút, động tác cẩn thận thương tiếc của ngừng mơn trớn trái tim mềm mại của . Hai chân quấn lên thắt lưng kiên cố dẻo dai của , hạ thể chủ động đón nhận đâm vào.

      “Ôm …”

      Dịu dàng vuốt ve hai vú của , nắm lấy vòng eo nhắn bắt đầu đong đưa cái mông xinh đẹp, ra vào trong mật huyệt ẩm ướt mềm dẻo lại chật trất của . bao vây nhanh như vậy, làm cho lo lắng nếu như động mạnh hơn chút làm bị thương , nhưng mà… rất muốn được ôm như vậy, ôm mình thương có gì trói buộc.

      “Nếu như đau, kêu ngừng lại.”

      “Ừ… A a! Đừng, đừng ngừng… A…”

      Côn thịt ra vào từ từ chậm chạp đến càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng, giống như con ngựa mất dây cương phóng đãng chạy rong ruổi khắp nơi.

      “Ách a… Tần, a… A a… A a… Chậm, chậm chút… A…” Mỗi chỗ mẫn cảm trong cơ thể đều bị côn thịt cực nóng của mãnh liệt ma sát, khoái cảm cuồng dã theo động tác rút cắm của ở tiểu huyệt tụ tập lại truyền ra khắp làn da, mạch máu, lan toả đến toàn bộ cơ thể.

      Tiếng nước “! !” ràng, tiếng ‘bốp bốp’ theo cơ thể va chạm ra tiếng, hương chanh thản nhiên người phiêu tán trong khí càng làm cho thêm mẫn cảm ngượng ngùng…

      “A a a… Đủ, đủ…Em, a a ──” cao trào như sóng to đánh tới, dưới thân co rút run rẩy dữ dội, hai mắt sương mù lại mang theo kiều mị nhìn nam nhân trước mắt.

      Sau lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu chôn mặt ở trong lòng Tần Chi Tu, hận thể trốn cả người vào chăn.

      nghĩ tới làm tình với như thế, còn, còn, làm cam tâm tình nguyện như thế nữa chứ! , … quả nhiên đối với loại việc như thế này bị sỉ nhục nữa rồi sao?

      … Thôi, nếu như vậy có thể an ủi được .

      “Có phải nhanh… quá hay .”

      đỉnh đầu truyền đến giọng từ tính tràn đầy mị hoặc. Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Để cho làm chậm lại chút…

      “A… Em chẳng chừa cho chút mặt mũi nào hết hả?”

      Ừ?

      dễ nghe an ủi chút ? Đánh giá của nữ nhân đối với nam nhân rất quan trọng đó.”

      A?? “ ── , … là xử nam hả?”

      “Khụ… Bây giờ phải nữa rồi. Mặc dù hình như có người vừa lòng.”

      , phải, em nghĩ là… ý của em là đúng ── ”

      “Phụt…”

      “…”

      “Khụ khụ.”

      , trêu, em! ──” thấy đuôi mắt lông mày của Tần Chi Tu tràn đầy ý cười, Hà Nhạc Nhạc xấu hổ vô cùng, vậy hết còn cười ngừng… tức giận dâng lên, lấy tay chọt vào hông để ‘làm ác’.

      “Này này này… Ha ha, đừng, đừng gãi! cười, cười nữa!” Tần Chi Tu dễ dàng bắt lấy bàn tay bé của để ngừng lại hành động ‘làm ác’ của .

      Hôn mấy cái lên miệng nhắn của , trong mắt vẫn nén được ý cười.

      Hà Nhạc Nhạc vốn dĩ còn có chút ngượng ngùng, nhưng vật cứng rắn dưới thân lại to lớn đứng vững lên, làm cho ngượng ngùng của toàn bộ biến thành sợ hãi khẩn trương.

      “Có thể làm lại lần nữa ?”

      “… Này…”



      “Còn có thể làm lại lần nữa ?”

      “Kia, cái kia…”



      “Ừ… Còn ── ”

      , cần!”

      Hu hu hu hu… Cứu mạng a!

      :yoyo60: cuối cùng Tần Chi Tu cũng được ăn thịt rồi, hoan hô....
      Từ nay mình cố gắng đưa 2 chương/ ngày để nhanh hoàn bộ này trong năm nay :yoyo39::yoyo39:

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 173: Hai người

      Da đầu… Run lên.

      Tuy rằng Tần Chi Tu giống mấy nam nhân kia dùng nhiều tư thế khác nhau, tư thế bình thường cũng làm cơ thể vất vả quá mức, nhưng lần sau so với lần trước lâu hơn rất nhiều, ở trong lòng lại càng mẫn cảm ngượng ngùng hơn nhiều, chỉ cần nghĩ đến sau này còn ôm nữa, dưới thân lên men rồi.

      “Mệt ?”

      Hà Nhạc Nhạc có chút ai oán ngẩng cổ nhìn mỹ nam vừa mới khai trai dũng mãnh chiến đấu liên tục lắc đầu, “Nhưng còn chút sức nào.”

      “A, có lỗi… hình như có nhiều điều cần xin lỗi lắm.” Tần Chi Tu cúi người hôn lên trán , ngón tay dài khẽ vuốt hai má trắng nõn hồng hào của . “Thực xin lỗi, hai lần đều để em gặp nguy hiểm như vậy. nghĩ tới… bọn họ bắt cả em.”

      Tiếp tục lắc đầu, Hà Nhạc Nhạc đón nhận ánh mắt động lòng người của , có thói quen đột nhiên thân thiết với như thế. Trước khi phát sinh quan hệ và sau khi phát sinh quan hệ, thái độ của nam nhân đối với nữ nhân đều khác nhau nhiều như thế sao? Hà Nhạc Nhạc nhớ lại, hình như Quý Tiết cũng giống như vậy. “Đây cũng phải là lỗi của , tại sao lại đem chuyện người xấu làm ác ôm vào người bản thân chứ?”

      “Ừ.” Tần Chi Tu cong khóe môi cười cười.

      Nhìn thấy lại tươi cười ngọt ngào, Hà Nhạc Nhạc nhàng thở ra. rất lo lắng lời buổi sáng của Đỗ Vi đâm bị thương, nhưng bây giờ chắc là vẫn ổn. Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

      Đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, lúc giữa trưa chưa ăn cơm lại liên tục tiêu hao thể lực, Tần Chi Tu như thế nào biết, nhưng đói đến mức bủn rủn, hơn nữa biết giữa trưa Quý Tiết có trở về hay , dì Vương và chú Ý vài ngày trước trở về bên kia, giữa trưa có người nấu cơm, Quý Tiết trở lại mà chưa có cơm ăn cũng biết có giở tính tình đại thiếu gia mà ồn ào nữa.

      Hà Nhạc Nhạc vừa muốn xuống lầu chuẩn bị bữa tối, Tần Chi Tu lại nắm tay về phía thang máy, là phải giúp , Hà Nhạc Nhạc biết thể lay chuyển được đành phải trước với được lộn xộn, chỉ khi nào muốn giúp nhờ. Tần Chi Tu cười cười gật gật đầu, vừa muốn gì đó, cửa thang máy mở ra rồi, sau đó ──

      Mùi thuốc lá dày đặc khắp phòng.

      Trong gạt tàn bàn trà ở phòng khách, rất nhiều điếu thuốc đốt hết.

      “Tần Chỉ Tu cậu lại đây.” Quý Tiết dùng giọng điệu người đại diện lạnh lùng .

      Năm phút sau.

      Hà Nhạc Nhạc ở phòng bếp yên lòng làm đồ ăn, lỗ tai hận thể dài ra chút để nghe được động tĩnh trong phòng khách. Lúc nào bản thân lại nhiều chuyện như thế chứ? Nhưng… có biện pháp nào có thể ra vẻ mặc kệ Tần Chi Tu.

      Để rau cải xanh trong tay xuống, Hà Nhạc Nhạc nhàng bước đến cạnh vách tường, nửa ngày nghe thấy thanh gì, liền cả gan nghe vậy ── ách!

      Quý Tiết xanh mặt nhìn chằm chằm cái đầu tò mò của Hà Nhạc Nhạc, bàn tay to túm cổ áo của nửa lôi nửa kéo mang đến sô pha trong phòng khách, ném tới bên cạnh Tần Chi Tu.

      Quý Tiết ngồi xuống đối diện với Hà Nhạc Nhạc và Tần Chi Tu, tiếp tục hút thuốc làm khói thuốc bay vẩn vương khắp phòng, nhếch chân lên bắt chéo, Quý Tiết giống như có cừu hận với thuốc lá, hung hăng hút ngụm, nửa ngày mới phun khói ra.

      Hà Nhạc Nhạc ngồi yên, nhìn sang Quý Tiết lại nhìn về Tần Chi Tu, thấy hai người đều lời nào cả, cũng chầm chậm đứng lên, “Em, em ── ”

      “Ngồi xuống!” Quý Tiết quát khẽ tiếng.

      Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức lập tức cúi đầu ngồi xuống lại.

      Tần Chi Tu vỗ vỗ lên tay , cho ánh mắt yên tâm.

      “Hai người các cậu, chuẩn bị lúc nào thành với tôi?” Quý Tiết hơi hơi rủ mắt xuống, chất vấn.

      “Quý Tiết ──” Tần Chi Tu vừa muốn mở miệng.

      “Cậu câm miệng!” Quý Tiết giương cằm hướng về phía Hà Nhạc Nhạc, “Em !”

      “A?” Hà Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, cái gì a?

      “Khi nào em biết việc bắt cóc có liên quan với Đỗ Vi?”

      “Em… em trong lúc vô tình nghe được…”

      “Ở đâu? Lúc nào?”

      “Lần đó trong tiệc rượu, ở hoa viên. Nhưng lúc đó em chắc chắn, vì thế…”

      “Vì thế em cố ý theo Tần tiểu tử gặp Đỗ Vi? Biết Đỗ Vi đối với có ý tốt em còn muốn chung?”

      “Em… lúc đó…”

      “Đừng xin lỗi với ! Giải thích xong cho trước.” Quý Tiết quăng xấp ảnh chụp lên bàn trà, “Còn đây là chuyện lúc nào?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn ảnh chụp, là hình ảnh lần trước ở bãi đỗ xe của karaoke lúc sinh nhật Linh Vũ.

      “Hai người được lắm! A? Tần Chi Tu, cậu coi tôi thành cái gì? Có người có ý đồ tốt đến nghệ sĩ của tôi, vậy mà tôi là người cuối cùng biết được? Hai người có phải là thương lượng với nhau hết rồi, cũng tính cho tôi biết đúng , chờ ngày tôi nhặt xác cho hai người hả!!!!”

      Tần Chi Tu cái gì cũng cho Quý Tiết biết sao? Hà Nhạc Nhạc nhìn Tần Chi Tu bên cạnh, khó trách Quý Tiết tức giận lớn như thế…

      “Tôi! Mẹ nó! Tôi còn lo lắng cậu bị kích thích gì đó, mặc kệ Đỗ Vi nể mặt gọi ta đến an ủi cậu, ha! Cậu rất hào phóng ha! Biết người ta bán đứng cậu còn vội vàng đưa đến cửa! Cúc hoa của cậu ngứa đúng ?”

      “Quý tiên sinh ── ”

      “Còn em nữa! Em cảm thấy giao tiếp với xã hội đen rất kích thích phải ? Em cảm thấy bản thân rất có năng lực đúng ? Cảm thấy bản thân bị người ta bắt lại cưỡng dâm tốt lắm đúng ? Em có biết lần trước tôi xém chút nữa bị hù chết rồi! Kết quả em sao! Em vậy mà cái gì cũng còn chờ bị người ta bắt! Muốn bị làm đúng ? Được! Lần này làm đến mức mông em nở hoa tôi mang họ Quý!”

      Quý Tiết dập điếu thuốc, đứng dậy túm Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhưng cũng né tránh, Tần Chi Tu lại đứng cản trước người ngăn lại cơn giận dữ của Quý Tiết.

      “Thực xin lỗi… Lần sau như vậy.” Đối diện với Quý Tiết giận dữ, Tần Chi Tu thấp giọng thành khẩn xin lỗi.

      Ngực kịch liệt chập chùng, Quý Tiết lại biết cảm giác khó chịu trong lòng đó rốt cuộc là thứ gì.

      “Nếu như cậu cảm thấy tôi làm người đại diện thích hợp, lúc nào cũng có thể huỷ hợp đồng chạy , tôi tuyệt đối cản cậu!” Quý Tiết có chút gian nan phun ra những lời này, nhìn Hà Nhạc Nhạc sâu, xoay người rời khỏi nhà trọ.

      Hồi lâu sau…

      “Cảm giác được ?” Hà Nhạc Nhạc giọng hỏi.

      “Cái gì?”

      “Đây là cảm giác ở chung với người thân đó.”

      “… ừ.”

      nhàng ôm lấy nước mắt đầy mặt, khuôn mặt tuấn tú của Tần Chi Tu nụ cười tươi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :