Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 189 Mộ tổng, nguyên tắc của chúng ta đâu
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Chanh là nóng hết chịu nổi, mới với “Em nóng quá…”

      nghĩ muốn kéo cái khăn ra, nhưng Mộ Dạ Lê kiểu nào cũng cho, trực tiếp nhíu mày, nhìn bên cạnh, dứt khoát ôm lê, vào bên trong.

      Xuống đến tầng dưới.

      kéo ngăn áo tắm ra, quét vòng, có cái nào vừa lòng cả.

      cảm thấy cần thiết tìm người mua sắm, đây là làm việc như thế nào, mua đồ tắm cũng làm xong.

      Nhìn lại Diệp Chanh, lấy bộ đồ bình thường ra, ném cho “Mặc cái này .”

      Diệp Chanh cầm quần áo lên nhìn…

      phải chứ, áo thun, quần đùi…

      mặc cái này bơi kiểu nào?

      Diệp Chanh u oán nhìn Mộ Dạ Lê: “Lầm đó, em là đến bơi mà…”

      Mộ Dạ Lê “Mặc cái này cũng có thể bơi!”

      Sao có thể!

      Diệp Chanh vẫn là dẩu miệng lên.

      Mộ Dạ Lê đứng tại chỗ, hồi lâu sau…

      “Được rồi, em mặc áo tắm .”

      Bên ngoài, Mộ Đại bưng trán…

      Tiên sinh nhà họ có nguyên tắc….

      Chỉ là, Diệp Chanh mặc áo tắm mảnh xonh, Mộ Dạ Lê mang theo, thẳng ra bể bơi phía sau du thuyền có bóng người…

      Diệp Chanh ai oán muốn!”

      Mộ Dạ Lê lại trực tiếp ôm người ném vào bên trong.

      “Ở đây cũng là bơi đó!”

      Diệp Chanh bị ném vào nước, vuốt nước má, liền nghe tiếng nhảy xuống nước của Mộ Dạ Lê, trực tiếp ôm vào ngực, nhìn no đủ của trong nước.

      Sau khi người dính nước, cơ bắp của lại càng thêm vị đàn ông, nhìn gợi cảm vô cùng.

      dán chặt vào bầu ngực tựa mật đào của , trong nước cảm thấy trọng lực, chạm vào thân thể càng cảm thấy giống nhau.

      Gục đầu vào cổ , hít lấy hơi đầy hương thơm, cười cười, bắt lấy đùi .

      “Ô…” Cảm xúc từ bên dưới lan đến toàn thân, muốn tránh né, nhưng mà bể bơi quá , liền bị đẩy đến thành bể.

      “A, bơi, dính chặt em như vậy, em sao bơi được!!”

      Mộ Dạ Lê : “Nước ở đây rất sâu, khá nguy hiểm, để giúp em.”

      Nguy hiểm cái con chim!!!!

      cần giúp.”

      cần?”

      “Đương nhiên là cần.”

      lại phải là đâu…

      ghé sát tai , nhàng lướt qua vàng tai, hơi thở ướt át, nóng hổi trêu đùa vành tai , lúc rời , đầu lưỡi ẩm ướt của còn cố ý liếm vòng vành tai của .

      A!

      Tựa như có dòng điện, lan khắp toàn thân.

      Đồng thời, cũng buông tay.

      Dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã vào trong nước.

      May mắn là Mộ Dạ lê ôm lại kịp thời, nâng mông lên, trực tiếp lại dán lên thân thể lần nữa.

      Chỉ là lúc này đây cánh tay rắn chắc của , trực tiếp xuyên qua giữa hai chân .

      Cọ xát vị trí mềm mại xấu hổ kia, thỉnh thoảng còn đụng chút, liền mặt đỏ tai hồng, cảm thấy mỗi lần động chạm đều làm cảm thấy vừa thẹn vừa giận lại vừa muốn mắng người.

      “Em thấy , ở đây nguy hiểm, em còn tin, nếu phải ánh kéo em lại, bây giờ em ngã xuống rồi.”

      Môi mỏng của khẽ kéo, khóe mắt đầy ý cười, mang theo mấy phần trêu chọc.

      Diệp Chanh cảm thấy….

      ràng là cố ý!!!!

      Nhưng mà cố ý ràng như vậy là muốn đùa .

      cảm thấy chỗ mềm mại kia vô cùng có hứng thú, cánh tay cọ xát xuống, từng chút từng chút cảm thấy thân thể mẫn cảm của theo động tác của mà co chặt, liền hơi nở nụ cười, cắn môi cái, tăng thêm mức độ thân mật giữa hai người.

      Chương 190 ấy cũng dám đánh tiên sinh nhà chúng ta.
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Chanh mở miệng to ra để thở, đem ướt át của cùng nuốt vào trong, hai người chỗ hòa , thân thể trong nước nhanh chóng nóng lên.

      Nhưng mà lúc này, di động Mộ Dạ Lê lại vang lên.

      Diệp Chanh muốn đẩy ra, Mộ Dạ Lê vẫn cứ vong tình mà xoa nắn thân thể , làm cho cảm thấy mềm nhũn yếu ớt, đôi tay ôm lấy cổ , toàn bộ cơ thể hầu như đều đặt người .

      Nhưng mà…

      Đôi mắt chìm vào mê ly của nhìn qua bên cạnh, liền nhìn thấy di động ra hai chữ “Lá

      Diệp Tử?

      biết vì cái gì, đối với nickname này dành cho ta, liền làm Diệp Chanh cảm thấy ghê tởm.

      Chớp mắt như khôi phục sức lực, trực tiếp đẩy Mộ Dạ Lê ra, sức lớn đến độ làm cho ngã nhào vào nước.

      Bùm cái, nước văng tung tóe khắp nơi, vẻ mặt đầy kinh ngạc, thể hiểu được nhìn Diệp Chanh.

      Dùng sức đến như vậy.

      Diệp Chanh nhìn lướt qua di động còn đổ chuông, nhíu mày nhảy thẳng lên khỏi bể bơi.

      Mộ Dạ Lê bị đẩy có chút tức giận “Diệp Chanh, em làm gì vậy hả?”

      Diệp Chanh quay đầy lại hỏi “ làm gì, rảnh rỗi nên chơi trò lưu manh hả, là rảnh rỗi nên lôi em ra làm trò chơi phải ?”

      rồi, quay người bỏ .

      Mộ Dạ Lê vọt lên, trực tiếp bắt Diệp Chanh lại “Em gì?”

      Lấy làm trò chơi?

      “Diệp Chanh, em có hiểu em làm gì hả?”

      Diệp Chanh lười chuyện, thẳng tay đẩy người, đem đẩy ra phía sau.

      Bên ngoài, Mộ Đại là nghe được tiếng rầm rì bên trong, chàng xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng mà được bao lâu liền nghe thấy tiếng nước bùm bùm, còn có tiếng gào của lão đại nhà mình…

      chạy nhanh vọt vào trong.

      Bên trong là hai người giằng co buông.

      Mộ Dạ Lê nắm lấy tay , liền trở tay đánh đến quyền, Mộ Dạ Lê đưa tay ra cái là bắt được tay , hơi khựng lại, có thể bắt được nắm đấm của , quá mấy người.

      Mộ Dạ Lê chợt lóe, mới vừa kéo xuống liền cảm thấy Diệp Chanh xoay người, lướt qua đầu vai mình, lại xoay người theo, trở tay bắt lấy l;ần nữa.

      Lúc này Diệp Chanh linh động chui dưới hai chân , lại lần nữa từ dưới chân chui ra ngoài.

      Mộ Dạ Lê cúi đầu giữ lại bả vai , lại xoay tay, dùng khủy tay đánh về ngực .

      Mộ Dạ Lê ăn đau, trực tiếp lùi về phía sau hai bước.

      Mộ Đại sợ ngây người đứng tại chỗ.

      Diệp Chanh muốn chết, cũng dám đánh tiên sinh nhà họ.

      Kỳ nhìn hai người so chiêu Mộ Đại cũng rất ngạc nhiên.

      Phải biết rằng Mộ Dạ Lê có bao nhiêu lợi hại, người ngoài biết, nhưng bọn họ người nào chưa thấy qua.

      Nhưng mà Diệp Chanh lại có thể so chiêu cùng tiên sinh nhà họ.

      chỉ vậy mà còn đem tiên sinh nhà họ đánh tơi bời…

      Đương nhiên… Là cũng thấy được ràng là tiên sinh nỡ mạnh tay, bằng chân thôi Diệp Chanh cũng thoát được.

      Nhưng những điều này cũng đủ làm giật mình.

      Thân thủ Diệp Chanh lợi hại.

      Tất nhiên lá gan cũng là lớn kinh người.

      Cao thủ so chiêu, người trong nghề nhìn đều hiểu, với tốc độ này của họ, bên ngoài căn bản là nhìn ra được.

      Hơn nữa, động tác nhanh nhạy, phán đoán cực chính xác, động tác lại đẹp mắt làm người cảm thán, Mộ Đại nhìn thấy thậm chí còn líu cả lưỡi.

      Chính là…

      Mấy cái đó cũng thể ngăn cản được kinh ngạc của .

      Diệp Chanh cũng dám đánh tiên sinh nhà mình!

      Muốn chết sao, tiên sinh nhà mình nhất định tha cho !

      Mộ Đại nhìn Diệp Chanh ra ngoài liền “Tiên sinh, có cần…”

      Mộ Dạ Lê được xong, bàn tay đưa đến ngăn cản , trực tiếp tự mình nhíu mày đuổi theo.

      bàn tay liền đánh thẳng vào mặt .

      đưa tay ra , muốn trực tiếp đánh ngay tức .

      Chỉ là nhìn gương mặt quật cường của , tay có chút khựng lại, lơ lững đánh .

      Đáng chết…
      Yoolirm Park, Sweet you, buithuyngan3 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 191 Muốn theo đuổi như Diệp Chanh cần nổ lực gấp 200 lần
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Chanh ngẩng đầu lên hừ với cái rồi trực tiếp ra ngoài.

      Mộ Dạ Lê nhíu mày, nhìn rời , nhất thời cứng họng, nhìn lại bàn tay giơ lên của mình, muốn đánh cái lên mặt mình quá.

      Sao lại hèn đến vây!

      Vậy mà cũng có lúc đánh được.

      Mộ Đại ở phía sau ngơ ngác nhìn “Tiên sinh…”

      “Cút!”

      Mộ Đại nhanh chạy ra ngoài.

      Lại thấy Diệp Chanh thẳng lưng rời , trong lòng thành lời nghĩ, tiên sinh nhà bọn họ… quá nuông chiều Diệp Chanh!

      vậy mà lại luôn đối xử tiên sinh như vậy.

      Bây giờ lại cảm thấy tiên sinh nhà bọn họ đáng thương là cái quỷ gì vậy a?

      Mà bên ngoài.

      Sau khi Diệp Chanh ra liền xuống thuyền rời .

      Có người vào hỏi Mộ Dạ Lê, phu nhân rồi giờ nên làm sao.

      Mộ Dạ Lê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là hờ hững phẫy tay.

      “Để ấy .”

      Sau đó ngã dựa ra phía sau lời nào.

      Lại ngay lúc này, Diệp Tử gọi điện đến cho .

      buồn bực nhìn lướt qua, lười nghe máy.

      Giang Úc Bạch vào, nhìn vẻ mặt chưa được thỏa mãn của , hỏi “Diệp Chanh làm sao vậy, cãi nhau à?”

      Nhìn lướt qua hồ bơi trong phòng… Giang Úc Bạch dường như nghĩ đến điều gì, cười, ngồi xuống, trêu chọc”Này, cậu phải là muốn tắm uyên ương, người ta muốn, sau đó liền giận hờn bỏ .”

      Mắt lạnh nhìn qua, Giang Úc Bạch lập tức kết luận.

      trực tiếp vỗ tay “Ai nha, chẳng lẽ là đúng rồi, ha ha, Mộ Dạ Lê, cậu mà cũng có ngày hôm nay.”

      Vẻ mặt Mộ Dạ Lê lại trầm, tựa như chỉ cần cậu câu nữa là bị giết chết.

      Giang Úc Bạch vỗ vỗ tay “Được rồi, cậu cần đỏ mặt, tớ cậu nghe, con là muốn dỗ dàn, đặc biệt là như Diệp Chanh, cậu cũng thể cứng đối cứng với ấy được.”

      Bây giờ là đối cứng với sao?

      ràng là bị đánh mà?

      Nghĩ đến cái tát mặt, Mộ Dạ Lê còn muốn mắng người.

      Giang Úc Bạch “Diệp Chanh cũng phải là bình thường, cậu xem mấy bên ngoài , cần cậu , ánh mắt họ cũng điên cuồng vì cậu.”

      Mộ Dạ Lê nghĩ đến những đó, liền khỏi nhíu mày.

      Giang Úc Bạch “Nếu các là điểm O vậy Diệp Chanh chính là 200, như vậy, muốn có được trái tim ấy, tớ cảm thấy cần quá cứng ngắc…”

      Mộ Dạ Lê nhướng cao mày, làm như tâm trang rất thoải mái.

      Lúc này Diệp Tử lại gọi điện đến.

      Bên hai chữ Lá là trước đây Diệp Tử lì lợm bắt sửa tên.

      nhìn lướt qua, trực tiếp tắt máy.

      Giang Úc Bạch cảm thấy tâm tình rất tốt, bây giờ còn nhận điện thoại của Diệp Tử, rất tốt.

      Xem ra, Mộ Dạ Lê là nghiêm túc với Diệp Chanh.

      Giang Úc Bạch “Bằng lần sau tớ nghĩ cách tốt cho cậu, để cậu theo đuổi Diệp Chanh ….”

      Mộ Dạ Lê “Được rồi, cần cậu lo lắng.”

      xong, liền thẳng ra ngoài.

      ….

      Diệp Tử vừa thấy, liền gọi điện thoại mấy lần, Mộ Dạ Lê đều nhận máy, liền có chút nóng nảy.

      “Lâm Thư, hỏi cho tôi, Mộ Dạ Lê ở đâu, tôi muốn tìm ấy.”

      Lâm Thư “Tôi hỏi qua, hôm nay Mộ thiếu cùng mọi người du thuyền ra biển.”

      Du thuyền?

      ……

      Diệp Tử xe hơn giờ mới đến được chỗ đó.

      Du thuyền này là của Giang gia, Diệp Tử biết.

      đến phía , lạ bị thiết kỵ quần cản lại.

      Diệp Tử nhíu mày “Các người biết tôi là ai sao, còn dám cản tôi.”

      Chương 192 sao lại khiến người chán ghét như vậy?
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Tử cảm thấy bọn họ nhìn mình với ánh mắt khinh thường, nhất thời càng tăng thêm tức giận, đẩy thiết kỵ ra, bọn họ đúng là cũng dám làm gì , rốt cuộc có bệnh trong người, lỡ như đụng cái mà té xỉu, ai cũng nhận nổi trách nhiệm này.

      Diệp Tử tới, vừa vừa hỏi chỗ của Mộ Dạ Lê.

      boong tàu nhóm người đẹp nhìn thấy Diệp Tử đến, đều cảm thấy kinh ngạc nhìn đến.

      Diệp Tử hung hăng trừng mắt liếc các .

      Nhưng mà mấy này cũng có biểu sợ hãi gì với Diệp Tử cả.

      Các nghĩ đến Diệp Chanh khi nãy, chỉ cảm thấy Diệp Tử là quá khứ, ngẫm lại, nếu hai người đứng cùng chỗ, Diệp Tử cũng xinh đẹp bằng Diệp Chanh, hơn nữa nhìn cách Mộ Dạ Lê đối xử với Diệp Chanh như vậy, liền cảm thấy Diệp Tử nhất định còn chỗ để diễn ~~

      Diệp Tử hừ cái, ngẩng cao đầu, lướt qua mặt bọn họ.

      Lập tức liền nhìn thấy Giang Úc Bạch đến.

      Nhìn thấy Diệp Tử, lại cảm thấy phiền, Diệp Tử vội “Giang….”

      Nhưng lời còn chưa xong, Giang Úc Bạch hừ tiếng qua.

      Giống như nhìn thấy Diệp Tử.

      Sắc mặt Diệp Tử trở nên khó coi, tay nắm chặt túi xách.

      Thái độ của những người này đối với mình, làm rất tức giận.

      Vì điều gì mà bọn họ đều có dáng vẻ tỏ ra phiền chán với chứ.

      Nhưng mà nghĩ mặc kệ là giới giải trí, trong nhà hay là bên ngoài, nhân duyên luôn rất tốt.

      Diệp Tử nghĩ nghĩ, thẳng vào phòng Mộ Dạ Lê ở bên dưới.

      Mộ Dạ Lê đứng dậy thấy Diệp Tử vào, nhíu mày hỏi “ sao lại đến đây?”

      “Em…Em là gọi điện thoại nhưng nghe máy, em lo lắng có chuyện nên liền đến đây xem thử.”

      Mộ Dạ Lê muốn về, thẳng “Bây giờ tôi phải về nhà.”

      “A, vậy em cùng .”

      rồi, thẳng đến, vài bước liền nắm lấy tay Mộ Dạ Lê.

      Mộ Dạ Lê cúi đầu bực bội đẩy ra, “Được, đừng như vậy, để bị chụp được ảnh hưởng tốt đâu.”

      Diệp Tử bĩu môi, chình là thấy tâm trạng tốt chút dị nghị cũng có.

      đến nhà tôi làm gì?”

      “Em qua lấy thuốc…” ra lấy rồi, mỗi tháng cho người lấy lần, nhưng là tìm được lý do khác.

      Mộ Dạ Lê chỉ có thể mặc , cùng đưa rời thuyền, về nhà.

      Vào nhà, co còn nghĩ hỏi chuyện của An Khả Nhi có phải là do làm hay .

      Nhưng là Mộ Dạ Lê lại ném vào phòng khách đợi ở đây , tôi có việc bận.”

      Diệp Tử dậm chân tại chỗ, nhìn Mộ Dạ Lê vào bên trong.

      Người làm thấy vậy liền vây xem, núp sau cánh cửa nhìn Diệp Tử.

      Diệp sao lại đến đây.”

      “Hơn nữa hình như phu nhân có về.”

      phải là giận dỗi tiên sinh rồi.”

      “Tiên sinh lại mang Diệp Tử về, cần phu nhân nữa sao…”

      “A… muốn vậy đâu…”

      Mọi người nhìn Diệp Tử càng thêm ghét bỏ, trực tiếp mang ly nước mát qua.

      Diệp Tử nhìn nhìn “Tôi cần nước mát, tôi muốn cà phê.”

      “Xin lỗi Diệp, máy pha cà phê hỏng rồi, muốn uống, chỉ có thể cho uống hàng gọi đến thôi.”

      “cái gì?” Diệp Tử nhìn bộ dạng xa cách của người làm kia, tức giận vỗ bàn “ đừng nghĩ lừa tôi, Mộ gia thiếu gì cái máy pha cà phê?”

      Người làm “Kia cũng còn cách đâu, máy pha hư rồi, bằng hỏi tiên sinh , chúng tôi quản được chuyện này.”

      Chuyện này lại hỏi Mộ Dạ Lê? Sao có thể.

      “Các người, các người là cố ý?” Diệp Tủ bổng dưng nhận ra, người làm bây giờ nhìn , đều giống như viết hai chữ chán ghét.

      Chuyện này làm cho tức đến bốc khói.

      “Ồn ào cái gì?”

      Ngày thường trong nhà vô cùng yên ắng, hôm nay vậy mà có cãi nhau, Mộ Dạ Lê vui ra mặt.

      Diệp Tử vừa thấy, quả nhiên là ồn ào đến tai Mộ Dạ Lê, vội có gì… Em chỉ nhờ họ đổi cho em ít nước ấm, để uống thuốc.”

      Nháy mắt Diệp Tử liền lật mặt, càng làm cho người ta thêm vô cùng ghê tởm.

      Mộ Dạ Lê nhìn qua, rồi lại vào.

      liền đăng câu mạng điện thoại

      Con khi tức giận, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?

      Còn treo thưởng 100 vạn cho vấn đề này, ở diễn đàn liền tạo nên sóng to gió lớn, chớp mắt, liền có vô số tin nhắn đến, đến tranh 100 vạn tiền thưởng a.

      Ngay lập tức, đầu Mộ Dạ Lê có chút căng cứng, lười quản người khác, chỉ chăm chú lướt từng cái từng cái bình luận ~~~
      Yoolirm Park, buithuyngan, thuyt2 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Đọc vừa vui mà vừa chán MDL ghê . Tình địch mau mau xuất theo đuổi Chanh Nhi . Cho MDL biết mặt , nam chính gì mà còn giúp nữ phụ tiểu tam nữa .

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 193 Đại Boss đây là muốn làm gì?
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Chanh còn ở công ty.

      Lúc này, Giang Úc Bạch lại gọi điện đến.

      “Diệp Chanh, em chưa làm hòa với Mộ Dạ Lê nữa hả?”

      “Ai cần lo.” Diệp Chanh .

      Giang Úc Bạch “Hahaha…Em còn chịu về, Mộ Dạ Lê muốn điên rồi.”

      “Điên cái gì, điên là muốn đến đánh em sao?”

      “Cậu ta á, bây giờ có thời gian đâu.”

      ?”

      Diệp Chanh giọng điệu chua lòm, trợn to mắt ta bận rộn như vậy à?”

      Giang Úc Bạch “Đó bởi, em còn chưa biết cậu ta bận cái gì nha.”

      ……

      Mộ Dạ Lê bên kia đúng là rất bận rộn.

      Bận xem bình luận di động.

      Mọi người vì tranh nhau 100 vạn, cho nên rất có lòng gửi bình luận lên.

      Mộ Dạ Lê xem cả nửa ngày, lại càng thấy thêm đau đầu.

      “Mua hoa hồng tặng ấy a.” Mộ Dạ Lê nhìn thấy cái này, nghĩ liền thấy sao quá ghê tởm, quá bồn nôn.

      “Tặng tiền .” Quá tục, pass…

      “Tặng nhẫn kim cương,” Quá bình thường, pass…

      “Đánh ngã ấy, sau đó bạch bạch bạch…. Bảo đảm tốt đẹp.”

      Bạch bạch bạch là ý gì….

      tra Baidu ý nghĩa của bạch bạch bạch, sau đó lại cảm thấy cái này rất hợp ý mình…Nhưng mà…

      Diệp Chanh cũng đâu phải bình thường, đó là người mà nghĩ muốn đánh là đánh được sao?

      Cuối cùng…

      ….

      Công ty, Hà Nhã Huệ khi nhìn thấy màn hình điện thoại reo lên, liền hoảng hốt trong lòng.

      Đại Boss gọi điện thoại đến làm gì?

      Sau khi nhận điện thoại, cảm thấy khóe miệng càng thêm run rẩy.

      Đại Boss đây là muốn làm gì….???

      “Diệp Chanh, ra ngoài với chị chút, chúng ta đến chỗ.” Hà Nhã Huệ với Diệp Chanh.

      “A, đâu?”

      Nhìn dáng vẻ tin tưởng của Diệp Chanh dành cho mình, Hà Nhã Huệ liền đầy áy náy.

      Nhưng mà lệnh của đại Boss là thể chống lại nha….

      ra ngoài biết.” Hà Nhã Huệ chột dạ , đưa cùng ra ngoài.

      “Em đợi chị chút, chị lấy xe.” với Diệp Chanh xong, rồi chuồn mất.

      Trong lòng mặc niệm, Diệp Chanh em đừng trách chị, tại đại Boss quá đáng sợ, chị dám đắc tội đâu….

      Diệp Chanh yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi, lại nghĩ rằng, chưa chờ được Hà Nhã Huệ lấy xe đến, lại nhìn thấy phía sau chiết Rolls-Royce, bỗng nhiên đỗ lại bên cạnh mình….

      Chương 194 Lão già Mộ Dạ Lê, vậy mà dám đối với mình....
      Edit: Lựu Đạn


      Rolls-Royce……

      Mộ Dạ Lê!

      Cửa xe mở ra, hai người từ bên trong bước ra.

      “Phu nhân, mời lên xe.”

      Diệp Chanh đương nhiên dễ dàng mà lên xe như vậy.

      lên.”

      “Phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi.”

      .” Diệp Chanh xoay người muốn .

      Hai người lập tức lên.

      Tiên sinh , mặc kệ là dùng cách gì, cũng phải đưa Diệp Chanh .

      Bọn họ phải nghe theo lệnh, hơn nữa phải hoàn thành mệnh lệnh của tiên sinh.

      Hai người cùng nhau về phía Diệp Chanh.

      Diệp Chanh dùng tay đẩy người, dùng chân đá người.

      Hai người nhớ lời Mộ Thất qua, thân thủ phu nhân rất lợi hại, trực tiếp ra tay trước, người hướng vây lên.

      Nhưng mà, Diệp Chanh nhảy cái, nhảy khỏi vòng vây của họ, đồng thời nhảy lên ban can phía sau muốn chạy.

      Hai người thấy vậy liền ổn, chỉ có thể dùng cách cực đoan…

      Trực tiếp nhảy theo, sau đó, người ném bom cay ra trước, người bọc đánh phía sau….

      Móa nó, bom cay, có lầm đó….

      Diệp Chanh chỉ thấy đôi mắt có chút đau xót, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

      Mấy người này…Ra ngoài mà còn mang theo bom cay, khoa học!

      Lúc này, hai người nọ nhanh lao về phía trước, trực tiếp cầm ống phun sương, phun lên mặt Diệp Chanh.

      Thuốc mê loại cao cấp, Diệp Chanh hoảng, trong lòng chỉ có suy nghĩ.

      Tên già Mộ Dạ Lê, dám dùng chiêu này với bà đây….

      Diệp Chanh sao cũng nghĩ tới, bọn họ dùng cách này.

      Bởi vì thiết kỵ quân của Mộ gia, quá mức tin tưởng, cảm thấy họ dám làm gì với mình, mới có thể nhất thời sơ suất.

      Lại nghĩ, mệnh lệnh của Mộ Dạ Lê chính là thánh chỉ, bọn họ kiên quyết phải chấp hành đến cuối cùng.

      Cho nên trước tiên là họ nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng chọn ra cái dùng được nhất, chính là dùng cách này đây….

      Mộ Dạ Lê chờ ở phòng cao nhất khách sạn.

      Cứ phút là nhìn vào điện thoại trong tay.

      Lâu như vậy, nhưng mà còn chưa đưa người đến.

      Chẳng lẽ Diệp Chanh lại chạy mất?

      Lúc này….

      “Tiên sinh, phu nhân đến.”

      Vài người đỡ Diệp Chanh vào….

      Đáy mắt Mộ Dạ Lê tối sầm lại.

      “Diệp Chanh!” qua, liền thấy sao, chỉ là nằm tại chỗ, giống như ngủ, khóe mắt còn mang theo chút nước, người nhìn thấy tim đau tê rần.

      Mộ Dạ Lê liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

      Vài người thấy trong lòng lộp độp rồi, nhanh giải thích “Tiên sinh… như vậy, chúng tôi đưa phu nhân đến được…”

      Bọn họ nhanh kể lại quá trình mời người cách thành .

      Sắc mặt Mộ Dạ Lê càng ngày càng đen, trong lòng thấy hết cách, đây là làm đau Diệp Chanh a~~

      Nghĩ lại cũng đúng, với mấy người này, đích phải đối thủ của Diệp Chanh.

      Hơn nữa, nghĩ lại đối xử với mình như vậy, mình đau lòng cái con chim !!!

      là hèn ~~~

      Nghĩ như vậy, lại cũng có cách nào ngăn được trái tim đau cho .

      phất tay để mấy người hết chuyện để dùng sang bên, còn mình cẩn thận mang Diệp Chanh đặt ghế.

      Diệp Chanh tỉnh, mở mắt ra, nhìn cái liền nhìn thấy tên đàn ông trước mắt phải Mộ Dạ Lê còn có thể là ai.

      Sau đó, trong lòng nghĩ đến mình xẩy ra chuyện gì khi nãy, liền tức , nhảy dựng lên, xù lông “Mộ Dạ Lê, lão già kia, vậy mà dùng bom cay với tôi, lại bỏ thuốc tôi, ….”

      Mộ Dạ Lê híp mắt, con bé này, chửi người mà còn thô lỗ như vậy….

      Thiết kỵ bên cạnh nghe thấy, trong lòng còn kinh ngạc nghĩ, phu nhân nhà họ quá hung dữ, vậy mà còn mắng tiên sinh nhà họ là lão già~~~~
      Yoolirm Park, buithuyngan, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 195 Chẳng lẽ phải là ăn tối dưới nến sao?
      Edit: Lựu Đạn


      Lại nhìn Mộ Dạ Lê…

      Bọn họ nhay quay đầu chỗ khác.

      nghe, chưa nghe, chẳng nghe được gì, cái gì cũng chưa nghe hết….

      Mộ Dạ Lê quay đầu lại quát “ ra ngoài.”

      Nghe lời, cả đoàn người kéo nhau chạy nhanh ra ngoài.

      Diệp Chanh lúc này mới nhìn đến, bản thân dường như cao.

      trời là những đóa mây trắng, bên cạnh là mảnh chân trời xanh thẳm.

      Nơi đây là tòa nhà cao nhất thành phố B, đứng tại chỗ này, liền cảm thấy như đứng đỉnh thế giới.

      Chính là, nơi này tại đầy hoa hồng, hương hoa bay bốn phía, ở giữa đặt cái bàn dài, bàn có nến, đồ ăn, có ly chân cao, ở giữa còn đặt chai rượu vang đỏ chưa mở nắp…

      Đây là…

      Diệp Chanh có chút ngốc rồi, nhìn hỏi “ làm gì….”

      Mộ Dạ Lê ngạc nhiên.

      Đúng vậy, mình làm gì?

      Ha, là ý kiến theo đuổi con trị giá 100 vạn ….

      Chỉ là lựa chọn có chút trở ngại, cuối cùng quyết định, dứt khoát là trộn lẫn chút….

      Nhưng là, vừa mới bị người nào đó mắng tiếng lão già kia, làm lập tức cứng họng, trong lòng mắng con bé chuyên biết phá hư khí đáng chết này, quát làm gì là làm gì, chuẩn bị ăn cơm.”

      Nơi này….

      Cái này phải là……

      Bữa ăn dưới ánh nến .

      Diệp Chanh nhất thời sợ ngây người.

      Lớn đến từng này, còn chưa có bao giờ, cùng người ta ăn tối dưới ánh nến lần nào cả.

      Huống chi, là nơi tốt đẹp đến như vậy.

      Đương nhiên, nếu sắc mặt lão đàn ông trước mắt tốt chút, vậy càng là tốt đẹp hơn.

      Mộ Dạ Lê đỏ mặt, nhất thời biết gì cho tốt, vốn là chuẩn bị đống lời ngon ngọt, bây giờ chỉ còn lại bụng đầy buồn bực, nhìn liền giận sôi máu lê, dứt khoát rống lên “Nhìn cái gì mà nhì, bộ chưa thấy qua à.”

      Diệp Chanh bị rống cho, lại thấy vô cùng buồn cười

      “Đồ ăn ở đâu!” cũng rống lại với .

      Mộ Dạ Lê vỗ tay cái.

      Tiếng đàn violon du dương, đoàn người trực tiếp đẩy xe đồ ăn gồm bò bít tết cùng gan ngỗng lên.

      Diệp Chang hoảng sợ, nhìn mấy người nước ngoài, dưới ánh nắng chiều, vô cùng dịu dàng mà kéo đàn, đồ ăn bày biện bàn vô cùng đẹp mắt, nhìn đến liền muốn ăn ngay.

      Khoa trương như vậy.

      Diệp Chanh mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt đen thui của Mộ Dạ Lê ở đối diện.

      Này còn là ăn cơm thôi hả?

      Này là cố ý sắp xếp mà

      phì cái, nhịn được lại bật cười.

      Sau đó liền nhìn đến, mặt Mộ Dạ Lê đen như bầu trời ban đêm ấy.

      Diệp Chanh lại làm mặt nghiêm, cho bản thân cười nữa.

      Chỉ là, vừa mới cầm bánh mì trước mặt lên ăn, cắn lại cắn trúng cái gì đó cứng rắn.

      Tê tái chút, răng thiếu chút nữa là gãy rồi.

      Đối diện, Mộ Dạ Lê còn chưa kịp được ăn, cái con bé đáng chết này, giống như các bình thường được sao, chịu cắt ra từng miếng được sao, lại đưa thẳng vào miệng, mở to ra mà cắn cái…

      Diệp Chanh hét to lên cái, từ trong miệng ọc ra cái gì đó sáng lấp la lấp lánh.

      Cúi đầu liền thấy…

      Móa nó, nhẫn kim cương.

      viên bồ câu lớn á.

      chớp chớp mắt nhìn, rồi lại ngẩng đầu.

      Ngay sau đó, trứng bồ câu bị Mộ Dạ Lê thẳng tay cướp về.

      “Ai, làm gì đó, cái này là tặng em sao?”

      “Tặng, tặng cái gì mà tặng … Cái nhà hàng này, ăn bữa cơm còn mang mấy đồ này ra, ai cho họ tự ý chứ!”

      Đây là nhà hàng tặng sao?

      Diệp Chanh lại chớp chớp đôi mắt mơ màng…

      Bây giờ nhà hàng cũng phục vụ chu đáo như vậy sao ~~~

      Nhưng mà cũng phải hiểu gì về kim cương, tuy rằng chỉ mới nhìn sơ qua, cũng chưa lắm, đó cũng đâu phải là giả, cũng tuyệt đối phải đồ hư.

      ràng đó là chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu bự chảng hàng giá a.

      Giá trị tuyệt đối trăm vạn.

      Nhà hàng này... Cũng chơi quá hào phóng nha.

      Chương 196 Em ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân của .
      Edit: Lựu Đạn


      nâng mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông lạnh như sông băng về đêm kia, lạnh đến cực điểm.

      “Này, nếu là đồ tặng… Đó chính là của em, tranh cái gì, cho em, cho em.”

      Diệp Chanh , còn đưa tay tới.

      Mộ Dạ Lê muốn ném .

      Diệp Chanh nhanh nhanh chạy sang ôm lấy.

      là, nên lãng phí.” sau khi tranh lấy được, cúi đầu đeo vào ngón tay giữa của mình, lớn vừa đủ, như đo theo ngón tay vậy.

      cười sáng lạng, cảm thấy nặng trĩu, nhưng mà vẫn là xinh đẹp.

      Thấy nở nụ cười, người đan ông vừa rồi còn lạnh như băng, sắc mặt từ từ hòa tan dần.

      Ngón tay vốn xinh đẹp rồi, còn đeo lên, chiếc nhẫn kia càng có vẻ nặng và lớn, theo là làn da trắng nõn của , nhìn qua tựa như sao Kim sáng ngời bầu trời.

      Dừng dừng, nếu mà đeo vào, vậy hái được.

      cười hì hì “Nhà hàng này tốt, về sau thường đến nha.”

      “….”

      Có phải ngốc hay !

      Cái này nhà hàng có thể tặng sao?

      Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn nào đó, hận đến ngứa răng.

      Diệp Chanh đương nhiên là biết.

      Chỉ là nhìn thái độ Mộ Dạ Lê như vậy, liền cảm thấy thú vị.

      Chỉ là, phải là đánh sao, làm gì còn tặng quà cho .

      vui vẻ ăn đồ ăn.

      “Ai nha, gan ngỗng này ăn ngon.”

      Nhìn ăn thoải mái như vậy, Mộ Dạ Lê cũng lắc đầu, rốt cuộc hề so đo mấy chuyện kia nữa.”

      Chỉ là lúc này, di động của lại vang lên.

      cúi đầu nhìn thấy “Lá con”

      Diệp Chanh cũng nhìn thấy.

      Nhưng lần này giận như lần trước, chỉ là trong lòng vẫn đổ giấm, câu chua lòm “Diệp Tử nhà gọi điện thoại cho kìa, mau nghe .”

      Mộ Dạ lê nâng mi, nhìn Diệp Chanh cái, tắt máy điện thoại.

      nhận điện thoại?

      Diệp Chanh nghĩ, cũng sợ Diệp Tử giận sao.

      Mộ Dạ Lê nhìn “Em sao biết đó là Diệp Tử?”

      “Diệp Tử, lá con, ràng như vậy.” Diệp Chanh nhịn được trợn tròn mắt.

      Mộ Dạ Lê cầm điện thoại “Cái này a, Diệp Tử lung tung làm, nhiều năm có đổi.”

      Diệp Chanh nghĩ, đâu có muốn giải thích, dù sao bọn họ quan hệ cũng là quang minh chính đại, mới thèm để ý.

      Nhưng mà cũng tò mò, biết lưu số mình máy điện thoại là gì.

      Suy nghĩ chút, “Em đâu? lưu cái gì á?”

      “….”

      Mộ Dạ Lê liền nắm chặt điện thoại.

      Động tác này, làm Diệp Chanh thấy hợp lý.

      Sao lại khẩn trương như vậy?

      nhất định phải xem.

      “Mặc kệ, em muốn xem, cho em xem, có phải là đặt cho em cái biệt danh ác độc nào ?”

      “Nhàm chán như vậy, sao có thể chứ.” Mộ Dạ Lê nhíu mày.

      vừa như vậy, Diệp Chanh càng thêm hoài nghi, vì vậy trực tiếp qua, đưa tay đoạt lấy.

      “Này, em làm gì đó.”

      “Diệp Chanh em buông tay ra.”

      “Đừng động đậy, muốn chết à.”

      “A…Em còn cắn .”

      Mộ Dạ Lê lơi tay chút, Diệp Chanh thành công cướp được điện thoại.

      nhanh dò tìm số của mình, mở ra liền thấy…

      “Áp trại phu nhân” Là cái quỷ gì đây….

      Ta chém, dám gọi mình là áp trại phu nhân?

      Nhưng là, vì cọng lông nào mà biệt danh này lại làm lòng người ấm áp, lại còn cảm thấy thú vị?
      Ljpark2504, Yoolirm Park, buithuyngan2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :