1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 23: Người tới
      Minh thái hậu vỗ về mặt a Lạc, mắt nhìn a Lạc phá lệ ôn nhu và thương.

      Minh Lạc lại ngây người- ở chỗ của Minh thái hậu, nàng muốn lộ cảm xúc chân của mình, lời được lộ sơ hở, chỉ cần thi thoảng giả ngây ngốc là được- biết vì sao Minh thái hậu đặc biệt thích dáng vẻ ngây ngốc kinh ngạc của nàng, đại khái nàng càng giống đồ đần càng làm Minh thái hậu phát tình mẫu tử?

      Nhưng biểu của nàng vẫn có mấy phần chân .

      Việc này thái hậu ra nàng mới biết mình chọc phải phiền phức.

      Đích trước khi biết cái chết của phụ thân có nghi vấn, Cảnh Hạo muốn xin tứ hôn với thái hậu nàng do dự trong chớp mắt, cảm thấy gả Tây Phiền chưa chắc phải biện pháp rời xa Minh gia, biện pháp tránh bọn họ lợi dụng, nhưng lúc đó trong lòng liền lập tức bác bỏ.

      Huống chi tại nàng biết cái chết của phụ mẫu rất có thể là do người gây ra, nàng muốn tìm ra chân tướng, báo thù cho họ. cho nên nàng thể gả cho Cảnh hạo, nửa năm sau theo về tây Phiền lại thể trở về kinh thành.

      Nàng căn bản để lời của Cảnh hạo ở trong lòng.

      Nhưng lời Minh thái hậu phải là giả, việc này náo đến triều đình, nàng gả cũng phải gả- mấy nhà có quận chúa, huyện chủ chờ gả,tôn thất cũng liên hợp dùng cớ này ép thái hậu đáp ứng hôn này.

      Mà Minh thái hậu nhìn bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của Minh Lạc tâm cũng để xuống – nếu Minh Lạc chung tình với Cảnh Hạo có bộ dang như thế.

      Thái hậu cầm tay Minh Lạc thở dài “ A Lạc, gả Tây Phiền, mẫu liền thể bảo vệ con, tương lai khả năng thể gặp lại, mẫu thà đắc tội với tôn thất cũng gả con .”

      Minh Lạc cúi đầu cắn môi .

      Minh thái hậu thấy nàng lên tiếng liền ôn nhu : “ cũng may Túc vương cũng cầu hôn con với ta – mấy tháng trước Túc vương đánh lui Bắc Cốt, dẹp pahnr tặc, giải cứu kinh thành lúc nguy nan, lúc này uy tín triều thịnh, chỉ cần tổ mẫu con hứa hôn con Túc vương liền giải được mối nguy cơ này. Cảnh thế tử và Túc vương, a Lạc tại hôn của con chỉ có hai lựa chọn này.”

      Minh Lạc….

      Nàng bóp lòng bàn tay mình, dù bóp được ra nước mắt nhưng cũng làm vành mắt đỏ lên- nhưng nàng vẫn muốn chuyện.

      Kỳ nàng biết lấy tình hình tại của bản thân, muốn tra chân tướng, báo thù cho phụ mẫu, gả cho Triệu Thành, được ủng hộ mới là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng nghĩ đến cao lâm thiên hạ ‘ ta lấy nàng’, cộng với dáng vẻ cao ngạo ngoan lệ hung ác kiếp trước của - nàng liền ngăn hơi.

      “ a Lạc, con cho mẫu biết, con sợ Túc vương, muốn gả, có phải vì sợ tương lai Túc vương và biểu ca con và mẫu bất đồng chính kiến sinh ra tranh chấp, con liền ở tình thế khó xử?”

      Minh Lạc lập tức suy đoán, mẫu biết cuộc chuyện của mình và Minh Thiệu Án- chuyện ‘ đại ’ như vậy làm sao đại phòng có thể truyền cho thái hậu.

      Lúc ấy nàng thế nhưng thẳng thắn bi hùng ‘ tại gai tòng phụ, xuất giá tòng phu. A Lạc cha, chưa gả có thể cũng được, nhưng xuất giá, theo lễ giáo, làm sao có thể để ý lợi ích của phu quân, khắp nơi lấy lợi ích của đại bá phụ và nhị tỷ tỷ làm đầu?”

      Nhưng việc này chỉ cần Minh thái hậu nàng cũng giải thích, ở chỗ của Minh thái hậu nàng căn bản cần ‘ thông minh’ như thế.

      Nàng cắn môi mẫu, thế cũng phải. Túc vương dù tôn quý nhưng vẫn là thần, hoàng đế biểu ca là quân, coi như bất đồng chính kiến cũng là lệnh quân là trời, coi như bất đồng chính kiến sao a Lạc lại lâm vào tình trạng khó xử? a lạc- a lạc chỉ là có chút sợ , biết vì sao, chỉ cảm thấy quá mức chuyện quyền độc đoán, đối mặt với hô hấp cũng thông, lời đều ra.. mẫu, người cũng nghe Lâm Lang đấy, chỉ là gặp mặt hai lần mà lại làm chuyện thất lễ như vậy?”

      đến đây mặt đỏ bừng.

      “ nguyên lai là vì cái này” Minh thái hậu bật cười, bà nhìn khuôn mặt của Minh Lạc, trong mắt tràn đầy ý cười, thương “ đứa ngốc, con hiểu nam nhân, đối với con như vậy là do khó kìm lòng- nam nhân, nhất là nam nhân hành quân đánh giặc, khi đứng trước mặt người nữ nhân mình thích, phần lớn là ngay thẳng, biết quanh co. cũng là mẫu sơ sẩy, luôn cảm thấy con còn nên để ma ma dạy con số chuyện, kỳ con chỉ hơn a Tú tuổi thôi.”

      mẫu?”

      “ tốt, mẫu biết, nhưng việc hôn nhân, quan hệ đến chung thân của a Lạc chúng ta, a Lạc còn chứ định tâm ý, mẫu đương nhiên miễn cưỡng, việc này mẫu giúp con kéo dài thời gian, con hãy suy nghĩ ký, có quyết định cho mẫu. trong khoảng thời gian này, con theo ma ma học tốt, mặt khác nữ nhi đại Ngụy chưa từng nhăn nhó, có thời gian tiếp xúc với Cảnh thế tử và Túc vương để xem tâm ý, sau đó với mẫu, mẫu giúp con tứ hôn, được chứ?”

      Lúc này Minh thái hậu có mưu tính của mình nên gấp định hôn của Túc vương và Minh Lạc.

      tại thái hậu còn sợ tình náo đủ lớn- Túc vương có thể vì cháu mà đắc tội với đám lão già tôn thất và cựu thần trong triều là tốt nhất.

      ** ** **

      Minh phủ.

      “ Tam nương, thể nội của người rất tốt, da thịt như bạch ngọc thượng đẳng, tinh tế, tỉ mỉ thông thấu, nhưng dù thể nội tốt cũng vẫn phải điều dưỡng, đây là canh Thanh Nguyên, có thể thanh trọc khí, nuôi nguyên , giúp da thịt nương càng trơn bóng, chỉ cần nhìn là mê say, thể nội càng tốt, hiệu quả càng lớn.”

      Minh Lạc nhìn bồn tắm đen sì, bốc lên từng đợt mùi nước thuốc, nghe Cổ ma ma nghiêm chỉnh cứng nhắc khoa môi, vì kiếp trước trải qua nên cảm thấy hài hòa, vươn tay vào bồn tăm, ngâm lúc mới rút ra.

      Sau khi rút ra lui về sau mấy bước, lấy khăn xoa tay, quay đầu sầu khổ với Cổ ma ma : “ ma ma trong khoảng thời gian này thân thể của ta luôn tốt, ngửi đồ có hương vị nặng chút đều choáng váng, thang thuốc này mùi nặng như vậy ta sợ chịu nổi. thứ này là lần đầu ta sử dụng, có thể tiến hành theo chất lượng, ban đầu dùng thử chút, sau đó chậm rãi tăng phân lượng? dù sao việc hôn nhân của ta cũng chưa định, chẳng biết ngày nào xuất giá, nên chuyện dưỡng cơ mỹ nhan, cứ từ từ làm.”

      Cổ ma ma nhíu mày, nhìn Minh Lạc mảnh khảnh, “ cũng có thể, vậy lão nô trước kê cho nương thuốc uống điều trị thân thể, tắm thuốc chuyển thành đơn thuốc cường kiện thân thể trước, chờ thân thể nương khá hơn dùng vậy này.”

      “ Cảm ơn ma ma” Minh Lạc cảm kích.

      Đợi Cổ ma ma rời , Minh Lạc đến trước bồn tắm, nhìn nước thuốc đen sì ngây người hồi.

      Lúc này Minh Lạc về Minh phủ.

      Vị Cổ ma ma là Minh thái hậu ban cho Minh Lạc, ma ma dạy bảo nàng nhân ( nguyên gốc của tác giả, J cũng k biết dịch thành gì cho đúng). Vị Cổ ma ma này tướng mạo bình thường, vẻ mặt cứng nhắc, nhưng những thứ bà ta dạy lại khác biệt với tướng mạo của bà ta – Minh thía hậu để bà ta dạy Minh Lạc dưỡng nhan và chuyện khuê phòng.

      Cổ ma ma là sư phó dược lý, khi Minh thái hậu còn bé theo Minh lão thái gia Vân Nam gặp được, sau đó từ Vân Nam đến kinh thành, lại vào cùn, mấy chục năm bồi bên cạnh Minh thái hậu, kiếp trước trước khi xuất giá Minh Lạc cũng được bà ta ‘ dạy bảo’ hai tháng.

      Thái hậu ban vị Cổ ma ma cho Minh Tú, dạy con dâu của mình, hoàng hậu tương lai, mà cho Minh Lạc, có thể thấy đối với Minh lạc ‘ hậu ái’ như thế nào.

      Cổ ma ma vừa đến bên cạnh Minh Lạc, liền quản tất cả các mặt ăn, dùng, bôi. Đồ ăn của Minh Lạc, bà ta dạy người nấu dược thiện, bôi, bà ta tự tay điều chết tuyết cao, điều chế nước tắm, những thứ bà ta điều chế ra luôn làm người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cảm thấy mình thay đổi hình dạng biến thành người khác, giống như bị giam cầm ở chỗ - ra những thứ đó kiếp trước nàng đều dùng qua, đại bộ phận đều vô hại lại vô cùng công hiệu.

      Nhưng chỉ cần trong lòng có nghi ngờ, lại bị người khác thao túng ẩm thực và sinh hoạt thường ngày, đó phải chuyện vui sướng gì.

      Cũng mat thời gian nhẫn nại quá lâu, rốt cục Minh Lạc chờ được tin tức tốt từ Giang Nam- so với mong đợi của nàng còn tốt hơn.

      Cữu mẫu nàng đến kinh thành.

      Đảm nhiệm chức vụ Giang Nam bố chính sử tư tả tham chính đại cữu Dung gia ở Giang Nam xa xôi, nhận được thư riêng của cháu , trong lòng bất an, nhưng công vụ bề bộn, liền để thê tử Mẫn thị mang theo thứ tử Dung Viễn Hàm và nữ nhi Dung Tĩnh Nhã về kinh.

      Mẫn thị vốn xuất thân ở kinh thành, nàng theo Dung đại cữu nhậm chức, nhiều năm chưa từng hồi kinh, lần này trở về ngoại trừ theo phân phó của Dung đại cữu thăm Minh Lạc, cũng sớm muốn về nhà ngoại, thay thứ tử và nữ nhi tìm mối hôn tốt ở kinh thành.

      Minh Lạc nhận được tin, lại bị tổ mẫu gọi đến Vinh Thọ đường gặp Dung đại phu nhân, lúc đến Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân bồi chuyện Dung đại phu nhân.

      Minh Lạc tiến lên thi lễ, Dung đại phu nhân tự mình đỡ nàng dậy, mắt đỏ lên, nàng lôi kéo tay Minh Lạc, nhìn Minh Lạc thương cảm “ đứa này, lớn như vậy, lớn lên giống tiểu của chúng ta như đúc, nếu lão gia nhìn thấy, biết kích động thành dạng gì.”

      Sau đó gọi nhi tử Dung Viễn Hàm và nữ nhi Dung Tĩnh Nhã tiến lên ra mắt Minh Lạc.

      Sau khi hàn huyên phen, Minh lạc ngồi bên người Minh lão phu nhân. Dung đại phu nhân liền với Minh Lạc: “ A lạc, lần này cữu mẫu hồi kinh, ra vài ngày, vì nhà trong kinh lâu có người ở nên cần tu sửa, tạm thời ở lại trang tử suối nước nóng Thiên Mai sơn, ở đó thu dọn mấy ngày- con trách cữu mẫu, về kinh mà đến thăm con luôn chứ?”

      Trang tử suối nước nóng Dung đại phu nhân ở phải hồi môn của mẫu thân Minh Lạc, nhưng ở ngay sát vách, trước kia là trang tử, nhưng Dung lão phu nhân thương nữ nhi, liền đem trang tử tách làm hai, cho nữ nhi cái, trong lòng nghĩ, như thế tương lai có thể gần nữ nhi hơn chút.
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc19 others thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 24: Tấu chương
      Chỉ là Dung lão phu nhân nghĩ đến nữ nhi xuất giá hơn năm liền khó sinh mà chết.

      Minh lạc mất hết phụ mẫu. Dung lão phu nhân phải có suy nghĩ đón Minh lạc về Dung gia nuôi dưỡng. Nhưng Minh gia thế lớn, Minh Lạc lại là cốt nhục duy nhất của Minh Trọng Hằng, tình và lý, hay luật pháp Dung gia đều thể mang đứa bé , ngay sau đó Dung lão thái gia vì thân thể tốt mà chết. Dung đại bị điều nhậm chức ở Giang Nam, khí hậu Giang Nam rất tốt để điều dưỡng thân thể, cho nên cả nhà dứt khoát theo Dung đại cữu.

      Minh lạc vội : “ cữu mẫu là trưởng bối, lại vì chuyện của a Lạc mà ngạn dặm xa xôi từ Giang Nam về Kinh thành, là a Lạc nên đến cửa bái kiến mới đúng.”

      Dung đại phu nhân nghe a Lạc ‘ đến cửa bái kiến’ cười càng sâu, nàng cái gì bái kiến, mười mấy năm qua, ngoại tổ mẫu và cữu cữu con ngày ngày nhớ thương con, nhưng thân thể ngoại tổ mẫu con tốt, sớm chịu được đường dài xóc nảy, cữu cữu con lại bề bộn công vụ, trong lòng họ luôn áy náy với con.”

      “ lần này nhận được thư của con, ngoại tổ mẫu con nghĩ tự mình về kinh thăm con, ta và cữu cữu con phải cản lại, cữu cữu con để ta trước, đợi ta sắp xếp xong xuôi, đầu xuân sang năm, khí trời tốt lại để đại biểu ca của con đưa ngoại tổ mẫu con lên kinh thăm con. Thứ hai, đồ cưới và sản nghiệp của mẫu thân con, những năm gần đây là ta giúp đỡ quản lý, cữu cữu con để ta hồi kinh là muốn ta tự tay chuyển giao cho con, cữu cữu con mới có thể yên tâm.”

      Những lời này, Minh lão phu nhân cũng thôi, thần sắc của Minh đại phu nhân dù vẫn thân thiết khách khí nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút quái dị - lời này của Dung đại phu nhân chính là thể phòng bị Minh gia cách ràng, còn đối với cả nhà Dung gia lần lượt muốn hooig kinh, bà ta cũng có chút khó chịu.

      Minh Lạc nghe lời này vui nhưng cũng có chút áy náy, nàng “ Cữu mẫu, ngoại tổ mẫu lớn tuổi, thân thể lại tốt, cần gì vì con mà ngàn dặm xa xôi về kinh, con thấy, bằng để con chọn thời điểm Giang Nam thăm người.”

      Dung đại phu nhân thở dài, mang theo chút an ủi “ đứa ngốc, ngoại tổ mẫu con vốn xuất thân kinh thành, từ lớn lên trong kinh, thân bằng cố hữu đều ở đây, người muốn về cũng đơn thuần chỉ vì con.”

      Nghe lời này Minh Lạc khẽ giật mình- kiếp trước ngoại tổ mẫu đến chết cũng thể hồi kinh, đều vì nàng nên đại cữu cữu cũng thể về kinh.

      Minh Lạc ‘ ân’ tiếng, vì tâm nên lên tiếng, Dung đại phu nhân lại nghĩ nàng thẹn, nhu hòa nhìn nàng, quay đầu với Minh lão phu nhân: “ lão phu nhân, ra lần này bọn vãn bối hồi kinh, trực tiếp tranh tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn là vì nhận được tin của a Lạc, lần trước a Lạc gửi thư thân thể lão phu nhân tốt, a Lạc muốn phụng dưỡng lão phu nhân Kỳ mai trang điều dưỡng, vãn bối thấy chỗ đó lâu dùng đến, liền cố ý đến trang tử sát vách Kỳ Mai trang, thuận tiện dọn dẹp Kỳ Mai trang, để lão phu nhân và a Lạc có thể đến bất cứ lúc nào.”

      “ Mấy ngày nay đồ cưới vãn bối cũng chỉnh lý tốt, cũng triệu tập các quản của cửa hàng lớn , lão phu nhân xem lúc nào thuận tiện có thể để a Lạc đến trang tử đoạn thời gian, để vãn bối giúp nàng làm quen với tình hình các cửa hàng, cũng là để các quản xem a Lạc, về sau tất cả giao cho a Lạc xử lý”.

      Minh lão phu nhân vẫn hòa ái. mặt Minh đại phu nhân treo được bộ dáng thân thiết – những lời này của Dung đại phu nhân chính là trần trụi đề phòng Minh gia.

      Phụ mẫu a Lạc đều mất, dù Dung gia trần trụi như vậy, Minh đại phu nhân là đại bá mẫu thể gì.

      Cho nên Minh đại phu nhân chờ Minh lão phu nhân cự tuyệt.

      Kỳ lần này Minh lão phu nhân trong lòng cũng thích diễn xuất lần này của Dung đại phu nhân, nhưng bà ta định cảm thấy a Lạc ngồi bên cạnh kéo góc áo, bà quay đầu nhìn nàng, ánh mắt a Lạc vui vẻ, khát vọng, trong lòng Minh lão phu nhân bị chạm cái, nổi lên thương tiếc.

      Những biến hóa gần đây của a Lạc Minh lão phu nhân đều đặt trong mắt- chưa bao giờ nàng lộ ra có tâm nặng nề, mẫn cảm lại yếu ớt, đối với đại phòng như có như mâu thuẫn – a Lạc là Minh lão phu nhân nuôi lớn, tình tình nàng Minh lão phu nhân hiểu nhất, gần đây người bên cạnh nàng có dị dạng gì- dị dạng lớn nhất khả năng chính là hôn của nàng bị mang ra bàn luận, sau đó Cảnh thế tử và Túc vương cầu hôn.

      Bà đem những biến hóa đó quy là do nguyên nhân nữ hài tử trước khi cưới sinh ra bất an, nàng lại có mẫu thân, đại phòng lại đối đãi thực tình, cho nên nàng mới phản ứng ràng chút- loại tình huống này bà có thể lý giải.

      Minh lão phu nhân liền ôn hòa với Dung đại phu nhân: “ các ngươi vừa vào kinh, vẫn là có nhiều chuyện phải xử lý, chuyện đồ cưới của mẫu thân a Lạc cần vội vã như thế, ta thấy chờ qua ít ngày nữa, ta dẫn Lạc nha đầu Kỳ Mai trang, đến lúc đó mang nàng sang bái phỏng.”

      Đây vốn là mục đích của Dung đại phu nhân, nàng ta cười “ cũng tốt, nhưng dù sao vãn bối cũng nên sai người xử lý trang tử bên kia chút, ngày khác lão phu nhân phái quản xem chút, cần mua thêm hoặc tu chỉnh gì chỉ cần với quản trang tử- vãn bối phân phó quản bên kia, về sau trang tử là sản nghiệp của a Lạc, bọn họ nghe a Lạc phân phó.”

      Nhưng Dung đại phu nhân lại giao văn tự bán mình của nô bộc, sau khi xong nhìn qua nữ nhi Dung Tĩnh Nhã, với A Lạc: “ A lạc, biểu tỷ con mới vào kinh, quen biết ai, nếu con rảnh mang theo nàng làm quen kinh thành chút.”

      Minh Lạc tự nhiên đáp ứng.

      Nàng biết cữu mẫu là cố ý lấy cớ giúp nàng tiếp xúc nhiều với Dung gia – Dung đại cữu ở lâu trong quant rường, mười mấy năm muốn hồi kinh mà được, người ra tay ngăn cản có khả năng phát , thu được tin của cháu , liền phá lệ lưu tâm.

      Sau khi Dung đại phu nhân rời , Minh Lạc liền cọ Minh lão phu nhân, muốn trang tử nhìn trước, sau đó nghĩ cách tranh trí cho đẹp.

      Minh đại phu nhân ở bên cạnh cười : “ Lạc tỷ nhi, việc đó đâu cần con tự tay làm, trang tử kia con chưa đến, lại ở tận nam ngoại ô, vạn nhất để người ta thấy lại nghĩ là đường đột? ta phái quản qua nhìn, chờ dọn dẹp xong con và tổ mẫu qua, chẳng phải tốt hơn?”

      Minh Lạc nghe liền nhích lại gần bên người Minh lão phu nhân, nhìn Minh đại phu nhân , thấp giọng : “ Đại bá mẫu, người tranh tử kia con chưa từng quá, mặc dù cữu mẫu phân phó quản , để bọn từ nay về sau nghe con phân phó, nhưng bây giờ trong tay con có khế đất, hai có văn tự bán mình của quản và hậ nhân, cứ như vậy tùy tiện phân phó quản , phải thất lễ sao? Dù sao cũng nên là con mang người sang bên cữu mẫu bái phỏng, sau đó để các quản bái kiến con, lại để cữu mẫu mang con dạo ở trang tử mới tốt.”

      Minh đại phu nhân nhíu mày, bà ta còn muốn gì, Minh lão phu nhân cảm thấy tôn nữ nắm chặt quần áo mình, có chút gấp gáp, liền ho hai tiếng “ tốt, nàng dâu lão đại, ngươi là quan tâm lạc nha đầu, cảm thấy đây là việc , để hạ nhân làm là được, nhưng Lạc nha đầu cũng đúng, đây là lần đầu nên để Lạc nha đầu nhìn các quản mới tốt.”

      xong còn thâm ý nhìn Minh đại phu nhân. Trong lòng Minh đại phu nhân run lên, dù cam lòng nhưng cũng dám thêm điều gì.

      Ngày hôm đó Minh đại phu nhân trở về viện của mình, càng nghĩ càng bất an, trong đêm liền tìm nhi tử Minh Thiệu Án chuyện.

      ***

      Kinh thành Tây Phiền vương phủ, thư phòng.

      Cảnh Hạo mặc cẩm y đứng trong thư phòng, người mặc áo đen quỳ phía dưới, hai tay dâng phong thư- y phục của người áo đen đầy bụi bặm, hiển nhiên là lặn lội đường xa đến.

      Cảnh hạo nhận thư, có chút thâm trầm, nhíu mày, bình thường phụ vương đưa tin đều là rải rác vài câu, rất ít khi nặng như vậy.

      biểu lộ có chút ngưng trọng, đem thư cẩn thận mở ra, bên trong có phong thư và phong tấu chương. nhìn qua ám vệ quỳ, lại chuyển sang tấu chương- bên trong là tấu chương lấy danh nghĩa Tây Phiền vương phủ cầu Khánh An đế tứ hôn- cùng vị với Cảnh Hạo hướng thái hậu cầu hôn, Minh gia tam nương, Minh Lạc.

      Cảnh Hạo thở phào, đồng thời sinh ra lo lắng.

      Người áo đen : “ thế tử, vương gia , Túc vương hiếu chiến lại có ý muốn chưởng khống cực mạnh, nếu làm đế bất lợi với tây Phiền. Phần tấu chương này vương gia để thế tử thu trước, nếu Túc vương đối với Minh tam nương tình thâm, thế tử có thể dùng nó làm việc, trình tấu chương cầu thân, nhưng Túc vương chưởng khống quân quyền Đại Ngụy, thế tử được lấy tình cảm làm trọng, chỉ cần gây chuyện, sau đó bàng quan là đủ.”

      Nghe được câu cuối kia “ được lấy tình làm trọng” mặt Cảnh hạo trầm như nước.

      ***

      Cữu mẫu về kinh, tâm tư Minh Lạc đều đặt ở Dung gia và sản nghiệp của mẫu thân nàng, còn có người cũ nàng từng dùng qua – mặc dù ít đến đáng thương nhưng tốt xấu biết phẩm tính năng lực, cho nên căn bản ném câu ‘ con có thời gian rảnh gặp mặt Cảnh thế tử và Túc vương” của Minh thái hậu ném ra sau đầu.

      Nhưng Minh Lạc ném ra sau đầu, nhưng Minh thái hậu và số người quan tâm hôn của nàng đều chưa.

      Mà chuyện Cảnh thế tử hướng Minh thái hậu cầu hôn Minh Lạc, biết từ đâu lọt ra ngoài, rất nhanh những huân húy thế gia trong kinh đều biết- trái lại chuyện Túc vương cầu hôn lại có nửa điểm phong thanh.

      Vì thế huynh trưởng của Ôn Tuệ quận chúa, thế tử Khang vương phủ, Triệu Mão, tâm tình tốt, coi hôn này là ván đóng thuyền, đặc biệt tìm Cảnh Hạo trêu chọc : “a Hạo, nghĩ tới ngươi lại thích vị kia của Minh gia, sớm biết thế muội muội ta cũng cần cả ngày ở nhà lo lắng. ngươi cũng vậy, loại chuyện này che giấu làm gì, nếu ngươi sớm thánh chỉ tứ hôn chắc sớm hạ. Ầy, đừng huynh đệ ta giúp ngươi, ta vừa mới biết được, vị kia Minh gia trang tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn, nhà ta lại có cái phụ cận đó, thế nào, có muốn tụ tập?”

      ( Lời tác giả: Túc vương điện hạ, ngươi làm gì a? người ta nhìn lão bà ngươi chằm chằm a ~~~)

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 25: Tinh mang
      Mặc dù Cảnh Hạo nhận được tấu chương cầu thân từ phụ thân nhưng tâm tình lại chẳng ra sao – ý của phụ thân , cũng phải để cưới Minh Lạc, mà là để nhấc lên mâu thuẫn giữa tôn thất, đại thần trong triều với Túc vương, để thế lực trong triều cân bằng, mà phải Túc vương độc đại.

      , hướng thái hậu cầu hôn bất quá là ôm lòng cầu may mà thôi, vì trong tay Túc vương có di thư hứa hôn của phụ thân Minh lạc – nơi này cũng là Triệu Thành lừa dối .

      Trừ khi Túc vương chịu từ bỏ mà Minh Lạc cũng nguyện ý gả cho mình.

      Những ngày này đều nghĩ những thứ này.

      Mà lúc này Triệu Mão đến trêu chọc , quả thực là cào vào nỗi khổ riêng của – làm vừa đau ngứa lại vừa nghiện.

      lặp lại “ trang tử suối nước nóng?”

      Triệu Mão : “ Đúng, ta nghe Thiệu Án , thân thể tổ mẫu tốt, tam muội bồi tiếp tổ mẫu trang tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn, mà chỗ đó cách Thanh Nguyên tự xa, thuận tiện Minh lão phu nhân chùa bái phật. Thế nào, nếu ngươi muốn ở lại đó, ta gọi thêm Ôn Tuệ, nàng và Ôn Tuệ giao hảo, đến lúc đó để Ôn Tuệ hẹn nàng đến trang tử nhà chúng ta chơi, các ngươi có thể bồi dưỡng tình cảm - tiểu tử, đệ tửu gia đình huân quý thích Minh tam nương đếm hết, chỉ bất quá… hắc hắc”

      hắc hắc hai tiếng gì thêm, nhưng Triệu Mão Cảnh hạo cũng biết ý là gì.

      Chỉ là nàng là di phúc nữ, vừa ra đời phụ mẫu liền mất, mệnh cách tốt, vốn là tối kỵ, lại thêm tướng mạo kia. Minh gia tuy có quyền thế, lại là ngoại thích, nuôi nàng sợ căn bản là dùng để thông gia, thế gia huân quý phổ thông cũng cần suy nghĩ.

      Cho nên dù trong lòng thích, cũng phải suy nghĩ đè ép xuống, nên bộc lộ, tốt nhất tự gạt chính mình- gạt mình nghĩ, bất quá chỉ là khuôn mặt, có gì.

      Lúc trước cũng như vậy.

      Nghĩ đến đây tâm Cảnh Hạo giống như bị người bóp chặt đến thở nổi.

      quỷ dị nhìn Triệu Mão, trong lòng đầy ác ý, sớm biết đầu óc tốt, nhưng nghĩ đến là ngu xuẩn đến trình độ này – hôn của mình và Minh Lạc chưa định, liền mời mình đến trang tử nahf , còn để mình ở chung với Ôn Tuệ, người khác nghĩ như thế nào? chỉ cho là cố ý cưa – Cảnh Hạo biết, trước kia bên ngoài đều gả đến Tây Phiền vương phủ là Ôn Tuệ.

      Nghĩ đến đây càng phiền muộn – nếu lấy được Minh Lạc, cuối cùng có khả năng phải cưới Ôn Tuệ. nhìn ánh mắt bất thiện của Triệu Mão mà khó chịu.

      : “ cần, Thiên Mai sơn cách kinh thành xa, cưỡi khoái mã chỉ mất nửa canh giờ, các ngươi tự chơi .”

      Lúc đầu Triệu Mão nghe cảm thấy Cảnh Hạo già mồm, nhưng đợi Cảnh Hạo quay người rời , Triệu Mão cẩn thận ngẫm lại những lời kia, lấy lại tinh thần, cười hắc hắc mấy lần


      ** ** **

      Cuối tháng tám, Thiên Mai sơn, Kỳ Mai trang.

      nương, Ôn Tuệ quận chúa phái người đưa thiếp tới, mời người và Ôn Nhã huyện chủ hôm nay đến Thanh Nguyên tự thưởng cúc, hỏi người có rảnh , nếu nương rảnh có thể đổi sang ngày khác. QUận chúa còn Dung nương mới vào kinh , nếu chê có thể cùng, nương giới thiệu để mọi người cùng làm quen.”

      Đông Phù vém rèm bước vào báo cáo tình hình, mà Minh Lạc hỏi chuyện nha đầu tên Thanh Diệp.

      Lúc này Minh Lạc đến trang tử suối nước nóng của mẫu thân nàng, chỉ có nàng mà Minh lão phu nhân cũng cùng, ngay cả Minh đại phu nhân cũng lấy danh nghĩa hầu hạ lão phu nhân để cùng.

      Dung đại phu nhân làm việc rất thỏa đáng, đám người Minh Lạc tiến vào cũng cần thu thập thêm gì – cũng có thể là Minh lão phu nhân thông thấu, đặc biệt phân phó Minh đại phu nhân, ngoại trừ đồ cần thiết, có phép mang quá nhiều đồ vào tu chỉnh, đây cũng là tôn trọng mẫu thân Minh Lạc và Dung đại phu nhân - trước kia trang tử này là do Dung thị, mẫu thân Minh Lạc bài trí.

      Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân ở chủ viện, Minh Lạc ở tại tiểu viện trước đây của mẫu thân nàng.

      Kỳ mai trang trường kì bỏ trống, hạ nhân nhiều, trước kia chỉ có quản họ Trần và mấy bà tử thô sử và hộ vệ, đến khi Dung đại phu nhân hồi kinh, bà biết Minh Lạc muốn đến, lại yên lòng việc mua hạ nhân bên ngoài, liền từ trang tử khác của mình điều số người tới, đầu bếp nữ, nha hoàn, đều đầy đủ, nhưng bà cũng biết nên tỵ húy thứ gì, tự mình đem văn tự bán mình của họ giao cho Minh Lạc, còn tinh tế lai lịch của họ cho Minh lạc.

      Chỉ là Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân đến, người hầu hạ ở chủ viện, đầu bếp, nha hoàn đều đổi thành người Minh gia mang đến, những người ở trang tử liền trở thành người làm việc vặt.

      Trước mặt Minh Lạc lúc này là Thanh Diệp, ‘ cháu nhà mẹ đẻ’ của Chu đại nương, lão bà của quản trang tử, muốn đến trang tử phục thị, mong Minh Lạc coi trọng nàng, làm thiếp thân nha hoan của nàng.

      Kiếp trước hay kiếp này nàng đều coi trọng Thanh Diệp.

      Tướng mạo Thanh Diệp chỉ được xưng là thanh tú, nhưng lại thông minh mười phần, tài giỏi, còn rất giói làm điểm tâm, điểm tâm lạ qua tay nàng, nàng có thể làm giống đến từng hương vị.

      Kiếp trước Minh Lạc vì nàng làm điểm tâm tốt, nàng lại làm việc ổn trọng thỏa đáng liền đặt bên mình phục thị, chậm rãi càng ngày càng nể trọng nàng.

      Thanh Diệp trung tâm với nàng, còn nhiều lần cứu nàng, bất quá về sau nàng mới biết nàng ta càng trung tâm với Triệu Thành- kiếp trước thời điểm nàng biết được thân phận nàng ta là lúc nàng thương tâm nhất, lúc đó nàng cứng đối cứng với Triệu Thành, nàng biết được tình huống liền đuổi Thanh Diệp .

      Nhưng giờ ngẫm lại, nếu nàng đuổi Thanh Diệp , mà độc chết nàng cũng phải ý của Triệu Thành, Lăng thái phi có khả năng giết được mình.

      thanh đao tốt, cho dù có chủ, ở trong tay mình, chỉ cần dùng thỏa đáng cũng rất hữu dụng – có cách, nàng đâu tìm được người muốn thân thủ có thân thủ, muốn thông minh có thông minh, cón có ngoại trừ Triệu Thành, tuyệt đối ‘ trung tâm’ với mình?

      Trước khi bồ dưỡng được người của mình, nàng chỉ có thể học dùng người của người khác.

      Lần náy đến Kỳ Mai trang, Minh Lạc lấy lý do trông nom viện tử lưu Lục Hạnh lại Minh phủ, chỉ mang theo Đông Phù và hai tiểu nha hoàn, vì ‘ ngẫu nhiên’ ăn điểm tâm do Thanh Diệp làm, cảm thấy hợp khẩu vị, lại vì Thanh Diệp quen thuộc với trang tử liền ngày càng sai sử nàng nhiều, chậm rãi thành thiêp thân nha hoàn.

      Minh Lạc nhận thiếp mời, nhìn chút, tựa hồ hơi nghĩ nghĩ liền với ĐÔng Phù : “ tốt, ta biết, việc này cũng nên với bên tổ mẫu tiếng, lúc này tổ mẫu nghỉ trưa, ngươi giúp ta thay y phục để sang bên tổ mẫu.”

      Quay đầu với Thanh Diệp “ ngươi qua trang tử sát vách, chuyện này cho biểu tỷ ta, nếu tỷ ấy còn suy nghĩ chuyển sang ngày mai, ta và tỷ ấy chuyện trước.”

      Lại dường nhu tùy ý bổ sung thêm “ hôm đó ngươi và Đông Phù theo ta, đồ ăn chay của Thanh Nguyên tự tệ, lấy ngộ tính của ngươi, chừng khi về có thể làm giống, tổ mẫu cũng cần nhớ thương chùa dùng trai.” ( trai: đồ ăn chay).

      Đông phù:..

      Lúc đầu Thanh Diệp còn cảm thấy lo nghĩ vì Minh Lạc trọng dụng Đông phù, nghe câu này, lại thấy nương nhà mình tươi cười đắc ý, những lo nghĩ kia tiêu tán .


      ** ***

      Hai ngày sau, Thanh Nguyên tự.

      Dung Tĩnh Nhã tính tình hào phóng, phụ thân nàng là đại quan địa phương, nàng từng nhiều nơi, chuyện lý thú biết ít, mà kiến thức kinh nghiệm qua miệng nàng ra, còn hấp dẫn hơn tự mình trải nghiệm, ràng là dã tạp lại có thể kể cách phong nhã. Hai người Ôn Nhã huyện chủ và Ôn Tuệ quận chúa người luôn treo cao ngạo mặt, người giấu bản chất kiêu căng, dùng lỗ mùi nhìn người, nhưng nghe Dung Tĩnh Nhã hồi, lực chú ý liền bị dời .

      Ba người khí thế ngất trời, Minh lạc ngồi bên chen được câu nào, liền quan tâm- nhưng Ôn Tuệ và Ôn Nhã cũng biết điều chọc đến nàng.

      Gần đây tính tình Minh Lạc thay đổi ít, nhưng Ôn Tuệ và Ôn Nhã nghĩ theo hướng đó- các nàng chỉ coi Minh lạc như vậy là vì Cảnh Hạo cầu hôn- các nàng đều biết, mặc kệ Minh thái hậu có bao nhiêu thương Minh lạc, chỉ cần thế tử Tây Phiền vương cầu hôn, ngay cả công chúa mà hoàng đế thương nhất cũng phải gả, trước đây phải có tiền lệ.

      Các nàng là quý nữ bậc nhất, ai nguyện ý gả loại địa phương như Tây Phiền?

      Cho nên dù Minh Lạc thất hồn lạc phách chút, các nàng cũng cảm thấy kỳ quái.

      Mà lúc này tay Minh Lạc cầm thanh chủy thủy hoa lệ, tay nàng chậm rãi vuốt ve ngoài chủy thủy, phía tất cả có bảy viên bảo thạch, gắn thành hình ngôi sao xếp theo đồ án.

      Vừa nãy vị ni đưa cho nàng, : “ thí chủ, vừa nãy có 1 vị thí chủ nhờ tiểu tăng chuyển cây chủy thủy này cho thí chủ, ở hậu viện kinh đường chờ thí chủ.”

      Minh lạc ngồi do dự hồi lâu, cuối cùng với đám người Tĩnh Nhã, Ôn Tuệ: “ biểu tỷ, Ôn Tuệ, Ôn Nhã, ta có chút nóng, mọi người cứ chuyện, ta vào trong chút sau đó quay lại.”

      Dung Tĩnh Nhã nghe xong, nhìn về phía Minh Lạc, nàng ta vốn muốn ‘ ta cùng muội’ nhưng khi đối diện với ánh mắt của Minh Lạc, lời muốn lại nuốt xuống, sửa lời thành ‘ ân, vậy muội , thân thể muội yếu ớt, ngày thường nên chịu khó lại nhiều hơn. Muội nghỉ lát , lúc sau chúng ta đến dược viên, tỷ chưa đến chỗ đó bao giờ.”

      Minh lạc cười đáp ứng, Ôn Tuệ và Ôn Nhã gật đầu, Minh Lạc đứng dậy rời . Ôn Tuệ lên tiếng, Ôn Nhã huyện chủ lại nhìn bóng lưng nàng, thờ dài ai nghe thấy, ánh mắt mang theo đồng tình.
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc16 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 26: Ghen ghét
      Minh Lạc về phía hậu viện kinh đường, Đông Phù và Thanh Diệp theo, chỉ là đến ngã ba hướng trai đường, Minh lạc dừng lại.

      Nàng với Đông Phù: “ Đông Phù, ngươi đến trai phòng lấy ít bánh ngọt và rượu hoa quế đưa đến hậu viên cho biểu tỷ và các quận chúa, lúc nãy các nàng còn lẩm bẩm là muốn thử chút.”

      Lời này là có ý đuổi nàng ta .

      Đông Phù có chút ngạc nhiên, theo bản năng nhìn Thanh Diệp, nàng muốn để Thanh Diệp lấy, trong chùa có thiếp thân nha hoàn theo nương nàng ta yên lòng – nhưng chống lại ánh mắt kiên định còn mang theo tàn khốc của Minh lạc, lòng nàng ta chấn động, nhất thời nghẹn lời, dám làm trái, cúi đầu đáp ‘ vâng’ sau đó mang theo bụng tâm về hướng trai đường – nàng ta cảm giác sai, tam nương đích đề phòng nàng, nương dùng nàng hơn so với Lục Hạnh, có thể là nể trọng nàng, có đôi khi giống như thân thiết, nhưng vẫn loáng thoáng đề phòng nàng.

      Tam nương trong trí nhớ của nàng là tiểu nương hồn nhiên trọng tình, thiện lương, đối với đại phòng có chút hơi xa cách nhưng rất ỷ lại vào lão phu nhân và thái hậu nương nương, nhưng nàng đến phục thị nương lại phát hình như phải thế, nàng thậm chí căn bản hiểu nương.

      Giống như Thu Phù bên cạnh nhị nương, Đông Phù phải nha hoàn bình thường, nhưng lão phu nhân đưa nàng cho tam nương, lão thái gia và lão phu nhân đều dặn nàng, về sau ở cạnh tam nương phải nhớ kỹ tam nương và Minh gia là thể, nhất định phải phục thị nương tốt, mọi chuyện lấy nương làm trọng, càng nhất định phải trở thành đại nha hoàn nể trọng nhất bên cạnh nương.

      Cho nên Đông Phù liên tục cân nhắc, dù trong lòng lo nghĩ cũng tạm thời nhấn xuống – như lúc nàng chưa thăm dò tình huống, những việc đều bẩm báo cho lão phu nhân, lâu sau tam nương tất nhiên phát giác, lúc đó mà mất lớn.

      tại nàng nửa điểm cũng dám khinh thường tam nương.

      Đông Phù rời Minh Lạc liếc nhìn Thanh Diệp.

      Nàng mang theo Thanh Diệp phải tín nhiệm nàng ta mà là cân nhắc vì an toàn của bản thân- tuy có chủy thủ lại ở hậu viện kinh đường, phải người thường có thể vào, nhưng cẩn thận chút vẫn tốt, mà lúc tiểu ni Thanh Diệp cũng nghe thấy, coi như nàng đuổi nàng ta , nàng ta cũng tìm đến, nhưu vậy còn bằng trực tiếp mang nàng ta theo.

      Minh Lạc xuyên qua kinh đường, tiến vào hậu viện, thấy tiểu ni đưa chủy thủ cho nàng hầu ở đó.

      Nàng theo tiểu ni qua mấy hành lang, sau đó có chút giật mình khi thấy Cảnh hạo đứng quay lưng với nàng.

      Giật mình nhưng nếu để ý kỹ cũng giật mình như vậy.

      Mười năm trước, tiểu nam hài tám chin tuổi, mang theo chủy thủy khảm bảo thạch bằng đầu ngón tay, còn dùng cái này, lại chịu xuất trước mặt nàng, ở kinh thành tùy tiện tìm, có thể tìm mấy cái?

      Mà kiếp trước chưa từng xuất , nhưng lúc này lại đột nhiên xuất – kiếp này, trong khoảng thời gian ngắn, bên người nàng có nhiều cải biến, có thể liên lụy đến người ngoài, cải biến lớn nhất là Cảnh Hạo cầu hôn.

      Thời khắc Minh Lạc nhìn thấy thanh chủy thủy, kì trong lòng nàng có chút dự cảm.

      Nàng quay đầu với Thanh Diệp : “ ngươi ở đây chờ, ta có chuyện muốn với Cảnh thế tử.”

      Thanh Diệp chút do dự hay dị trạng, đáp ‘ vâng’ liền canh ở góc cua hành lang – bộ dáng đó làm Minh lạc nhìn nàng ta nhiều hơn chút, bộ dáng này của nàng ta có thể là đạo hạnh cao hơn Đông Phù rất nhiều – nàng sao có thể coi thường Triệu Thành a?

      ***

      Đại khái là cảm giác được có người tới, Cảnh Hạo xoay người qua, nhìn chằm chằm Minh Lạc chậm rãi đến gần, đến khi Minh Lạc dừng cách mấy bước, mới lên tiếng kêu: "A Lạc."

      Thanh mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có.

      “ nàng tên là gì?” trong đêm tối, tiểu nam hài tám tuổi cõng tiểu nương năm tuổi, hỏi.

      “ A Lạc, muội gọi a Lạc” nàng ở lưng , trong tay cầm chủy thủy đưa cho nàng, ý thức mơ hồ nhưng vẫn đáp lại.

      Nhưng những năm sau này, đều gọi nàng ‘ Minh tam nương’ lãnh đạm, chẳng thèm dòm ngó đến.

      “ là thế tử”

      Minh Lạc đứng vững, trong tay nắm chặt thanh chủy thủ kia, ngón tay chậm rãi sờ đồ án bảo thạch, thấp giọng .

      Mười năm trước, nàng năm tuổi, cũng tại Thanh Nguyên tự, nàng và đường huynh đường tỷ, còn có mấy đứa bé nhà mẹ đẻ của đại bá mẫu chơi ở hậu viên, nàng bị người dẫn ra sau núi, ‘ vô ý’ rớt xuống khe núi. Khi đó nàng mới 5 tuổi, trèo lên được vách đá, mặc dù sợ muốn chết nhưng nàng muốn mình ở trong khe núi, cho nên dù bị thương vẫn cố gắng dọc khe núi tìm đường ra – nàng nghĩ chỉ cần gặp được người có thể về nhà, thế nhưng nàng đến tận tối, tay chân đều bật máu, cũng thấy bóng người, khi đó nàng đau đớn, sợ hãi, chết lặng nhưng khong dám dừng lại vì sợ bị đêm tối của núi rừng thôn phệ.

      Sau khi nàng ngã sấp xuống ngẩng lên nhìn thấy đứng trước mặt nàng, trời rất toois, tay và tâm nàng đều đau nhức, cả người đau nhức, ý thức có chút mơ hồ, lúc nhìn thấy biết là kinh hỉ hay sợ hãi.

      Về sau cõng nàng, còn kín đáo đưa cho nàng thanh chủy thủ, sợ hãi cầm, cứ như vậy cõng nàng trong núi rừng đến khi nàng hoàn toàn hôn mê,

      Lúc nàng tỉnh lại nàng nằm giường của mình ở Minh gia – ma ma của nàng nàng hôn mê hai ngày hai đêm, nàng rớt xuống khe núi, hôm đó trong phủ phát nàng mất tích, gia đinh và hộ vệ lục soát núi cả đêm, cuối cùng tìm thấy nàng trong nhà thợ săn, thợ săn là phát nàng sau núi, có thể bị đập đầu nên luôn hôn mê.

      Minh lạc nghĩ đến chuyện buổi tối đó, đều nhớ , nàng nhớ bộ dáng của , cũng biết là ai, chỉ nhớ đồ án thanh chủy thủ, nàng nhớ với nàng, sau khi ngươi trở về, người khác hỏi cái gì ngươi cũng phải nhớ , nhớ vì sao lại rớt xuống sau núi, nhớ được cứu như thế nào, người khác ép hỏi, ngươi cứ ôm đầu tỏ vẻ rất đau là được.

      Sau khi tỉnh lại nàng bị mất giọng, tay chân bị thương nghiêm trọng, nàng vốn muốn gì, cho nên bọn họ hỏi nàng đều trả lời theo lời , hoàn toàn chính xác và tiện lợi, về sau chuyện đó có ai nhắc lại.

      Minh lạc nhìn Cảnh Hạo, nhất thời biết nên gì - hỏi vì sao trước đây cho nàng biết là cứu nàng?

      cho nàng là vì để nàng biết thân phận của , việc này nàng sớm đoán được.

      xin lỗi!”

      Cảnh hạo lên tiếng “ ra hôm đó lúc nàng bị người dẫn ra sau núi, đến khi rớt xuống khe núi ta đều ở đấy, về sau tìm thấy nàng nhưng ta muốn nàng nhìn thấy ta, cho nên trước khi trời tối ta xuất , xin lỗi .”

      Lúc đầu có thể ngăn cản nàng ngã xuống khe núi, nhưng lựa chọn của là đứng ngoài quan sát. Năm đó nàng tiểu nương 5 tuổi ở trong núi cố chấp hoảng sợ, giãy giụa mấy canh giờ, đều lựa chọn lạnh lùng ở bên cạnh nhìn, xuất ra thậm chí còn muốn cứu nàng, nhưng nhìn nàng vùng vẫy hai canh giờ mà có ý định từ bỏ, lúc này mới ra tay.

      Bên cạnh có hai ám vệ, chỉ là bọn họ can thiệp chuyện của , lên tiếng, bọn họ làm gì.

      Minh Lạc ha to miệng, ‘ tiểu nữ biết’

      Lúc ấy nàng biết, nhưng để chuyện này trong lòng nhiều năm, về sau tinh tế suy nghĩ thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ - quần áo giống như hoa lệ, mặc dù nàng nhìn thấy nhưng cõng nàng, nàng liền biết. lúc đó cũng mới lớn, sao êm đẹp lại đêm khuya xuất ở khe núi hoang tàn vắng vẻ, thấy nàng hỏi gì, chỉ an ủi, còn dạy nàng cách trả lời khi về nhà – điều đó chứng tỏ khi nàng bị người hại rơi xuống khe núi vẫn luôn ở đó.

      Minh Lạc “ Ân, tiểu nữ đoán được.”

      Nàng cười với “ cảm ơn thế tử, nếu có thế tử, tiểu nữ chết. sao tiểu nữ có thể vì thế tử cứu tiểu nữ, nhưng lại sớm cứu mà trách thế tử? tiểu nữ làm vậy sao còn là con người? mà thân phận của thế tử đặc thù, khi đó thế tử mới vào kinh lâu, chuyện của tiểu nữ, là việc nhà Minh gia, thế tử cũng tiện xen vào.”

      Hôm đó người dẫn nàng đến sau núi chính là nha hoàn của tiểu nương Chu gia- nhà mẹ đẻ của đại bá mẫu. tiểu nương Chu gia kia thích nàng- vì ca ca của tiểu nương kia đối với Minh Lạc tốt hơn nàng ta, cho nên nàng ta chán ghét Minh lạc, vì chuyện như vậy, thậm chí Minh Lạc còn nhớ mặt ca ca nàng ta mà nàng ta muốn nàng chết.

      Nàng mặc dù còn , nhưng phụ mẫu đều mất, đáy lòng vẫn mẫn cảm, cho nàng , nàng liền chưa từng – vì nàng cảm thấy nhất định có người tin nàng, xem như có người tin cũng đắc tội đại bá mẫu, mà tiểu nương Chu gia bị trừng phạt, bọn họ tìm hàng ngàn hàng vạn lý do để giải vây cho nàng ta, nàng cơ hồ là bản năng lựa chọn im miệng.

      Ước chừng từ lúc đó, về sau mặc kệ đại bá mẫu đối tốt với nàng bao nhiêu, đáy lòng nàng đều có 1 tầng ngăn cách, vĩnh viễn thân mật như với tổ mẫu và thái hậu.

      Kiếp trước nàng như đồ đần.

      Nghĩ tới đây trong đầu Minh Lạc toát ra câu này – nàng nhớ kĩ về sau mơ hồ nghe nha hoàn kia vì phạm sai lầm mà bị đuổi khỏi Chu gia, lớn lên nàng có gặp qua tiểu nương Chu gia, nàng ta thận trọng, nịnh nọt nàng đủ kiểu, nàng liền so đo chuyện đó với nàng ta.

      tại nhớ lại, nàng đột nhiên xúc động muốn vạch chuyện này ra.

      Nàng lắc đầu, đè chuyện này xuống, cười với Cảnh hạo “ thế tử xuất là đúng, chỉ là chưa thể tốt cảm ơn thế tử.”

      Trước khi Túc vương xuất , Minh gia muốn gả nàng cho Cảnh Hạo, nếu tra ngọn nguồn hẳn hôn này sớm định – chính là sợ chọc phải phiền toái này.

      Cảnh hạo mực nhìn nàng, thấy nàng cười, đôi mắt trong trẻo, cong cong, cười đến lòng người run lên – tại cảm thấy hối hận, trước kia có thể có được dễ như trở bàn tay tránh kịp, giờ mong lại khó có được càng làm người ta thống khổ.

      nhìn Minh Lạc, rất nhiều lời muốn nhưng cuối cùng chỉ biến thành câu : “ A lạc, nàng gả cho ta , về sau ta luôn bồi bên cạnh nàng, che chở nàng.”

      Minh Lạc giương mắt nhìn , nhìn cẩn thận, sau đó lắc đầu - nếu phải nàng biết cái chết của phụ mẫu có khả nghi, hạ quyết tâm tra ra chân tướng báo thù, có thể nàng bị Cảnh hạo đả động, theo đến Tây Phiền, cần quan tâm đến Minh gia.

      Nhưng bây giờ nàng làm được.

      Mà nàng hiểu Triệu Thành, thích kẻ nào làm trái ý , nàng cũng thôi, nhưng nếu là người khác, nghĩ đến thủ đoạn cảu – trước kia nàng có cảm giác với Cảnh hạo, nhưng từng cứu mạng nàng, nàng liền thể để liên lụy vào – suy nghĩ, nàng kiên định lại.

      Nàng : “ thế tử, gia phụ khi còn sống gả tiểu nữ cho Túc vương điện hạ, chuyện ngài thỉnh thái hậu tứ hôn, cin ngài làm sáng tỏ, việc này nháo đến triều đình, ngài cũng biết hôn ước với Túc vương của gia phụ, là sửa được, việc này nháo lớn, chỉ làm ngài và Tây Phiền vương phủ với Túc vương điện hạ càng thêm ngăn cách.”

      Sắc mặt Cảnh hạo có chút trắng, nhưng nhìn Minh Lạc kiên trì : “ Nàng sao, nàng muốn gả cho sao? Nếu nàng muốn ta tranh thủ.”

      Tranh thủ, tranh thủ như thế nào?

      Minh lạc nghĩ đến lời Minh thái hậu ‘ Nếu Cảnh thế tử cầu hôn triều, cho dù tiên đế còn sống, cũng thể cự tuyệt, đến lúc đó chỉ triều thân mà tôn thất cũng bỏ qua chúng ta’ nàng lại nghĩ đến mẫu đột nhiên thay đổi thái độ, nghĩ đến kiếp trước thái hậu và Minh gia lúc nào là đấu với Triệu Thành, lòng nàng run lên.

      Nếu chuyện này làm lớn lên, nàng trở thành cái gì mà hồng nhan họa thủy?

      Nàng cảm thấy việc này ảnh hưởng nhiều đến Triệu Thành, nhưng làm thuộc hạ của Triệu Thành coi nàng như cái gai trong mắt, đến lúc đó mình tái giá với Triệu Thành càng gian nan.

      Minh Lạc bình tĩnh nhìn Cảnh Hạo, nắm chặt tay, chậm rãi và kiên định : “ đúng, tiểu nữ gả cho ngài ấy.”

      Muốn hay quan trọng, nàng bây giờ có tư cách bốc đồng và do dự.

      "A Lạc!"

      Cảnh hạo nghe xong đầu óc nóng lên, đột nhiên tiến lên bước, bắt lấy tay Minh lạc – Minh Lạc lùi liền hai bước, nhưng Cảnh Hạo là người tập võ, nàng căn bản lui được nhiều, tay cẩm chủy thủ bị Cảnh Hạo cầm lấy.

      Dưới ánh mặt trời bảo thạch khảm chủy thủ lóe ra quang mang hoa lệ nhưng quang mang chói mắt đó cũng sánh nổi cái nắm của Cảnh Hạo - cánh tay tuyết trắng, tinh tế, non mềm như muốn cắt đứt.

      Minh lạc và Cảnh Hạo ở hậu viện kinh đường, nơi này rất ít người qua lại, ở nội kinh đường cũng chỉ có ít tăng nhân trong chùa mới có thể bước vào, hai người ở chỗ hành lang sâu nhất chuyện, căn bản phát sinh viện bị người nghe được như ở biệt viện của Thăng Bình đại công chúa.

      Nhưng nghe thấy có nghĩa là nhìn thấy.

      Triệu Thành ngồi ở gần cửa số tòa bên cạnh kinh đường, nghe được hai người gì, nhưng thị lực của vô cùng tốt, ở khoảng cách rất xa nhưng lại nhìn từng biểu gương mặt Minh Lạc, nhìn nàng hoặc giật mình, hoặc bất đắc dĩ, hoặc thống khổ hoặc mê mang, hoặc vui vẻ, biểu ràng đến hận nhìn thấy – lúc trước chỉ cho là Cảnh Hạo đơn phương, hai người có quan hệ đặc biệt, nhưng lúc nhìn hai người chuyện, giưa hai người có thư gợn sóng, thứ tình cảm vi diệu.

      nghe được Minh Lạc cự tuyệt Cảnh hạo, cũng nghe được Minh lạc với Cảnh hạo ‘ tiểu nữ gả cho ngài ấy’ chỉ thấy ánh mắt Minh lạc nhìn Cảnh hạo ôn nhu, ngẫu nhiên yếu ớt, trong trẻo, còn mang theo chút nghịc ngợm, nụ cười khổ, thứ mà nàng chưa bao giờ thể khi đối diện với .

      Điều đó làm ghen ghét trong lòng Triệu Thành bùng lên kém chút che hết – đúng vậy, ý thức được mình ghen ghét người mà trước kia chưa từng để vào mắt, thế tử Tây Phiền vương – loại ghen ghét này gần như là phẫn nộ.

      Cho đến khi Cảnh hạo nắm chặt tay Minh lạc, rốt cuộc nhin được ‘ phanh’ đứng lên.

      Mặc dù nhìn thấy Minh Lạc rất nhanh hất tay Cảnh Hạo nhưng lệ khí mặt vì thế mà tiêu tán, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt như muốn giết người.

      ‘ ai’ lão tăng ngồi ghế thở dài là oan nghiệt’

      Đêm đó, Túc vương phủ, thư phòng.

      “ vương gia, thanh chủy thủ kia là vật tùy thân của thế tử Tây Phiền, nghe đó là lễ vật khi thế tử Tây Phiền nhận lễ sắc phong, mỗi đời thế tử Tây Phiền vương thụ phong, Tây Phiền vương đem chủy thủ trong tay mình ban cho thế tử Tây Phiền vương thụ phong.”

      Triệu Thành nghe thuộc hạ hồi báo, sắc mặt lạnh như băng, gật đầu mang người của Bắc Lê tộc đến chưa?”

      mang đến, hầu ở cửa.Người này là Mộc Thuật, là trưởng lão Bắc Lê tộc, cổ thuật của cực nổi danh ở bắc cương, mẫu thân là trưởng nữ nhi của Miêu tộc Nam Cương, cho nên là cổ độc của Bắc Cương hay cổ trùng của nam Cương, đều biết tường tận.”

      Triệu Thành gật đầu “ truyền vào .”

      Cái gọi là cổ, trước kia Triệu Thành coi là đầu độc, hoặc độc trùng gây ảo cảnh, dược vật, trải qua trường kỳ điều chế nuôi nấng, dược tính càng dữ dội hơn mà thôi.

      Khi Mộc Thuật tiến vào, tướng mạo lại giống người cả ngày làm bạn với cổ độc, râu tóc bạc hết, diện mạo gầy gò, mà giống như dược sư tinh minh.

      Triệu Thành ngồi về ghế, Mộc Thuật hành lễ, khoát tay áo, trực tiếp : “ Mộc trưởng lão, nghe Bắc Lê tộc các ngươi thiện cổ, ngươi có thể cho ta biết cổ thuật khống chế lòng người ? cần cụ thể dược vật, chỉ cần tên và công hiệu là được.”

      Mộc Thuật biết Túc vương có ý gì- lúc trước thăm dò người mang tới, người đó tâm chí kiên định, mình dám tùy tiện dùng thuốc, vô luận thăm dò thế nào cũng ra nửa điểm tin tức. dám tùy ý lừa gạt, liền nghiêm túc đem cổ độc, cổ trùng có thể gây ảo cảnh, mê tâm trí người ta đều hết ra.

      Nhưng đây đều là tạm thời gây ảo cảnh, loạn tâm thần, hoặc dùng dược vật trường kỳ khiến người mất tâm trí, có gì đặc biệt.

      chậm rãi hỏi Mộc Thuật rất nhiều vẫn đề, cuối cùng như tùy ý “ vậy có cổ thuật nào có thể làm người khác chung tình với mình nhưng người thi cổ lại có bất kì ảnh hưởng gì?”

      Vấn đề của là nhằm vào loại thuốc hoặc cổ trùng, đây là lần đầu hỏi phải chăng có loại cổ có hiệu quả, Mộc Thuật phải người ngu, lập tức suy đoán khả năng mà vị Túc vương này ngàn dạm xa xôi mang mình đến đây.

      suy nghĩ phen, cẩn thận : “ chính xác là có cổ thuật có công hiệu như vậy, cổ dược và cổ trùng đều có, mọi người gọi là độc tình nhưng hiệu quả biết có phải như vương gia chùng tình. Loại độc tình này là lấy máu của nữ tử hoặc nam tử trường kỳ nuôi nấng, sau đó gieo xuống, khi người bị thi cổ gặp người thi cổ, ngửi được mùi người thi cổ tự nhiên mà kháng cự được sinh ra ái mộ, thân cận, hoặc khát vọng với thân thể đối phương, trường kỳ ở chung, tự nhiên có cảm tình, coi như là chung tình .”

      Giống, nhưng lại giống.

      Triệu Thành trầm mặc lát “ loại chuyện nuôi độc tình này có điều kiền như thế nào? Có cầu và hiệu quả bao lâu, còn có người bị thi cổ có hậu quả tốt nào? Ngươi tinh tế hết những vấn đề này.”

      Cái này… Mộc Thuật có chút tê dại da đầu, Túc vương gia, đặc biệt mang mình tới, phải là để hạ độc tình với người khác a?

      Túc vương Triệu Thành ở Tây Bắc nhiều năm, lâu dài chinh chiến, ở tây Bắc và Bắc Địa có danh chiến thần, tự nhiên Mộc Thuật có khả năng biết . Tây Vực, Bắc Cốt, còn có các bộ tộc lớn ở tây bắc và Bắc địa, nữ nhân mê luyến , hoặc gia tộc, bộ tộc muốn dâng nữ nhân cho nhiều kể hết, còn lại dính nửa điểm nữu sắc- vì vậy ở bắc địa cũng thầm có lời đồn Túc vương thích nam nhân.

      Nhưng giờ lại tìm mình, muốn nuôi độc tình? Cho nên gần nữ sắc, là vì có ý trung nhân cầu được nên muốn nuôi độc tình?

      Mộc Thuật tê cả da đầu, trong lòng thấp thỏm – nếu vị vương gia này làm chuyện này, rất có thể giết mình giệt khẩu – dạng này cầu được nữ nhân, khụ, hoặc nam nhân, chung quy là cái gai trong lòng . đời có người biết còn có thể tự gạt mình. Nhưng có người biết tình ái của đều là giả, là dùng dược vật đoạt lấy, lấy kiêu ngạo của chiến thần , chính là thể nhịn.

      Cho nên Mộc Thuật chọn từ “ vương gia, tình cổ dù là dược cổ hay cổ trùng đều thể nuôi trong thời gian ngắn”

      “ dược cổ của Bắc Cương là tình hương thảo, cần dùng máu tươi và dược vật khác, trường kì nuôi dưỡng,, ba năm mới có thể có gốc- cũng chỉ có thể nuôi gốc, nuôi nhiều thân thể chịu nổi- sau đó đem tình hương thảo luyện chế, cho người trong lòng mình ăn, liền có thể đạt hiệu quả. Nhưng tình hương thảo có công dụng giảm dần theo thời gian, sau ba năm gần như còn công hiệu, cho nên phải trường kỳ nuôi nấng, đối với người thi cổ, trường kì mất máu, gây hao tổn tính mạng, dược vật dùng máu tươi nuôi dưỡng đều trân quý, trường kỳ ăn, người bình thường khó mà chịu được, nhưng dùng dược vật đúng lại có hiệu quả như mong đợi.”

      Cái này có khả năng. điều tra Minh phủ và người cũ bên cạnh Minh Lạc, có khả năng làm chuyện này mà lưu lại dấu vết.

      “ còn cổ trùng sao” Triệu Thành hỏi.

      “ cổ trùng càng khó. Dược cổ ở Bắc cương cũng có người di tình trồng, nhưng cổ trùng đến nay chúng ta mới chỉ biết qua điển tịch, đầu tiên tìm cổ trùng, mỗi ngày ngâm trong nước thuốc, sau đó định thời gian dùng máu nuôi, ngắn ba ,năm năm, lâu mười mấy năm, thời gian càng dài hiệu quả càng tốt, nhưng cổ trùng lớn lên lượng máu cũng lớn, hao tổn lớn hơn rất nhiều so với người dùng dược cổ, có ai êm đẹp lại lấy tính mạng ra nuôi tình cổ mấy chục năm, tương lại gieo cho người thương. Theo ghi chép cổ trùng hiệu quả hơn rất nhiều dược cổ, có thể là cả đời.”

      “ có giải dược .” Triệu Thành nghe xong liền biết tình huống của mình liên quan đến độc tình, nhưng để vẹn toàn vẫn hỏi.

      “” cổ này phải độc cổ, cho nên chưa từng có giải dược, chỉ cần vĩnh viễn gặp người thi cổ hoặc trực tiếp giết người thi cổ liền được giải, chỉ là sau khi giết người thi cổ, người bị thi cổ sinh ra dục niệm với người khác.”

      Triệu Thành: ... Nghĩ đến chính mình đối những nữ nhân khác cảm giác, cảm thấy nên hỏi.

      Triệu Thành trấm mặc trong chốc lát, sau đó như tùy ý hỏi: “ đời này có vu thuật gì, có thể làm người lúc bị trọng bệnh liên tiếp mơ đến người khác,.. nhớ mãi quên, thậm chí người đó còn biết người kia.”

      Nào chỉ nhớ mãi quên, còn nóng ruột nóng gan, thần hồn điên đảo.

      Mộc Thuật hiểu lầm ý ‘ biết’ trong miệng Túc vương, là vị ý trung nhân của Túc vương và Túc vương quen biết, Túc vương gặp lần liền tương tư đơn phương – loại tình huống này phải rất phổ biến sao? – có nghĩ đến là Túc vương biết , căn bản chưa từng gặp qua!

      Cuối cúng Mộc Thuật thở ra, cười : “ Vương gia, theo triệu chứng ngài kể, người này phải trúng vu thuật, chỉ là tình cảm sâu đậm với nữ tử hoặc nam tử kia thôi, từ xưa tình cảm là vấn đề nan giải, cũng thể nắm chắc người luôn phải chung tình. Nhưng vương gia, có trăm ngàn cách lấy được lòng người, theo ý kiến của lão hủ, dùng tình cổ là hạ sách nhất, đến việc hao tổn nguyên khí và tính mệnh của mình, có được cũng mất ý nghĩa vốn có của tình - cái này vốn là vật hại người, sao có thể dùng người mình ?”

      Triệu Thành nhìn Mộc Thuật như nhìn quái vật - đây là thuyết giáo mà trưởng lão Bắc lê hay sao?

      Hôm sau.

      Nhan trưởng và quản gia vương phủ -Lâm Phúc cùng gặp Triệu Thành, Lâm Phúc mang danh sách sính lễ cho Triệu Thành xem qua, Triệu Thành liếc nhìn danh sách sính lễ, mặt càng lo lắng.

      Lâm Phúc biết vương gia vì thế tử Tây Phiền vương cầu hôn vị Minh gia tam nương kia, vương gia dự trước thất bại – nhưng phải mưu sĩ, việc phải làm là làm tốt những gì vương gia dặn dò là được rồi, cho nên quy củ trình danh sách, sau đó lui sang bên cạnh đợi lệnh, nửa lời, chờ Triệu Thành xem xong phân phó.

      Nhan trưởng lại khác, tâm tình Triệu Thành tốt, hai ngày nay tâm tình của Nhan trưởng lại rất tốt đẹp, tốt đến râu ria đều nhếch lên.

      cao hứng, ước chừng còn muốn đem vui sướng của mình truyền cho vương gia, nhìn Triệu Thành xem danh sách sính lễ, liền nhịn được tiến lên kiệt tác của mình- danh sách sính lễ cải biến, : “Vương gia, thế tử tây Phiền vương có mắt nhận ngọc, chủ động cầu hôn vị tam nương Minh gia, quả là phúc của Đại Ngụy ta.”

      Lâm Phúc tê dại cả da đầu, khóe miệng như muốn nứt ra.

      Nhưng Nhan trưởng chưa xong, sau lời dạo đầu lại tiếp “ chỉ là Minh tam nương thay hoàng thất Đại Ngụy ta thông gia Tây Phiền, danh sách sính kễ mà Lâm tổng quản làm cần cải biến- lão thần cắt nửa châu báu tơ lụa, tăng thêm danh họa cổ tịch, nghĩ đến thích hợp hơn..”

      “ Lâm Phúc, làm theo danh sách này, thêm châu báu tơ lụa bỏ, mặt khác mang danh sách đồ cưới của mẫu thân ta cho ta, ta muốn chọn phần thêm vào sính lễ.” Triệu Thành nhìn Nhan trưởng , trực tiếp đánh gãy lời .

      “ Vương gia?” Nhan trưởng ngạc nhiên, kinh nghi .

      Cuối cùng Triệu Thành chuyển ánh mắt nhìn , ánh mắt mang theo áp lực làm cong chân quỳ xuống.

      Triệu Thành lạnh lùng : “ ai với ngươi tam nương Minh gia gả cho thế tử Tây Phiền vương? Bản vương từng vương phi của bản vương phải do người ngoài tính toán! Vậy mà bản vương biết, thế tử Tây Phiền vương coi trọng vương phi của bản vương, trong mắt thuộc hạ của vương phủ lại là phúc của Đại Ngụy, khi nào Đại Ngụy lại luân lạc đến tình trạng này? Ngươi là nhục nhã bản vương hay nhục nhã Đại Ngụy?”

      Đến khi rời khỏi thư phòng khoảng xa, chân Nhan trưởng vẫn còn run, người chảy mồ hôi lạnh, Lâm Phúc và dừng lại “ Nhan trưởng , phải ngài biết tính của vương gia, ngay lúc ngài ấy nổi nóng, ngài lại bước đến, đây phải là tự tìm đánh sao?”

      Còn dám tự chủ trong, đổi vương phi cho vương gia! Lâm Phúc nghĩ đến đây cảm thấy đầu Nhan trưởng là làm bằng đá tảng – vương gia thổ táng đá tảng kia làm mọi người mười phần sợ hãi.

      Nhan trưởng lấy lại tinh thần, nghe Lâm Phúc liền hừ lạnh, phất ống tay áo, đùng đùng nổi giận rời .

      Lâm Phúc ‘ xùy’ tiếng, cảm thấy quả thực là tự mình làm mình mất mặt, tự nghĩ muốn hòn đá tảng đó nhìn sắc mặt người khác, cũng phất tay áo rời theo hướng khác – còn phải nhanh chóng chuẩn bị sính lễ a.

      ***

      Khác Triệu Thành tốt, các đại thần và vương gia triều lại vui vẻ ra mặt, dường như tạo thành hai đối cực, số lão vương phi còn tìm Minh thái hậu chúc mừng : “ Thái hậu nương nương, là đại hỉ a, đến cùng vẫn là nương nương dưỡng được nữ nhi làm cho người khác ưa thích, mấy đời gần đây, đây là lần đầu thế tử Tây Phiền vương chủ động cầu hôn triều đình, vương gia nhà thiếp muốn thỉnh phong Minh tam nương là quận chúa hoàng gia, như thế khi hứa gả cho Tây Phiền vương phủ mới thể ân điển của triều đình.”

      Lại “ việc này nên chậm trễ, nửa năm nữa Cảnh thế tử hồi Tây Phiền, sao nương nương sớm tứ hôn a? như thế chuẩn bị tốt hơn, đại hôn thế tử tây Phiền, chúng ta nên làm tốt”

      Minh thái hậu nhàn nhạt “ đúng là nên sớm tứ hôn cho thế tử . đây là mối hôn nhân tốt nhưng chuyện nghị thân của hoàng thất và Tây Phiền vương phủ, từ trước đến nay đều là triều đình và nội các bàn bạc kĩ lưỡng mới tứ hôn, việc này cần vội, chờ hoàng đế, Túc vương gia và nội các bàn bạc kĩ rồi sau.”

      Minh thái hậu lên tiếng, hôm sau liền có người dâng tấu mời nghị hôn của thế tử tây Phiền vương – vì chuyện Cảnh hạo cầu hôn Minh Lạc chỉ truyền miệng mà chưa đưa ra triều đình nên quan viên kia dám trắng trợn là nghị ‘ thế tử Tây Phiền vương và Minh tam nương’ – thái hậu, hoàng đế và người trong cuộc là Cảnh hạo lên tiếng, sao dám tự tiện lôi danh tự của nương ra, nếu sai lầm liền hủy khuê dự của người ta, rơi mũ ô sa.

      Hôn của Cảnh Hạo nháo đến triều đình, Minh lạc ở trang tử, hôm đó thỉnh an Minh lão phu nhân, vô tình nghe Minh đại phu nhân và Minh lão phu nhân chuyện.

      Minh Lạc nghe ngóng trong khoảng thời gian này Triệu Thành có bất kì động tác gì.

      Việc này là Minh Lạc bất an, nàng suy nghĩ tỷ mỉ liền viết công thức điểm tâm đưa cho Thanh Diệp : “ Thanh Diệp, ngươi cầm công thức này giao cho Như Ý phu nhân của Như Tâm trai, ta thấy đơn này cổ tịch nhưng trong đó có nhiều chỗ ta xem hiểu, hỏi nàng có hiểu , nếu nàng rảnh, hai ngày sau ta tìm nàng thỉnh giáo.”

      Thanh Diệp chớp mắt, sau đó đáp ứng lui xuống.

      Lúc Triệu Thành thu được tin Như Tâm trai truyền đến, lo lắng mấy ngày nay cũng tiêu tán- cuối cùng nàng cũng nhớ là phải tìm đến mình.

      ***

      Hai ngày sau, Như Tâm trai.

      Vẫn là căn phòng đó, Minh Lạc nhìn sắc mặt trầm của Triệu Thành, nàng coi như mắt mù thấy, thi lễ với , thẳng “ vương gia, tiểu nữ nghe mẫu , nếu Tây Phiền vương phủ cầu hôn, vô luận là ai đều phải hứa gả, việc này là sao?”

      Triệu Thành lạnh lùng nhìn nàng : “ A, đó phải ý nàng sao? Nàng tới tìm ta làm gì, sợ ta ngáng chân nàng?”

      Minh Lạc:…

      Nàng nhẫn.

      Nàng nghiêm mặt : “ vương gia, đến bây giờ tiểu nữ cũng chưa từng nghĩ gả đến Tây Phiền vương phủ, sao lại là như ý?vì tranh đấu trong triều,tiểu nữ muốn gả cho ngài, cho nên lo nghĩ với hôn ước phụ thân tiểu nữ lưu lại. nhưng tiểu nữ càng muốn gả Tây Phiền vương phủ - trước đây ngài với tiểu nữ và Tây Phiền vương phủ, tiểu nữ chưa từng phủ nhận, vì tiểu nữ cảm thấy việc này quan hệ đến vương gia.”

      Triệu Thành nhìn bộ dáng chính nghĩa của nàng, trong đầu lại lên bộ dáng nàng chuyện với Cảnh hạo hôm đó, trong lòng liền có tư vị khó chịu.

      Cho nên híp mắt, giễu cợt : “ cho nên nàng tìm ta là muốn ta giúp nàng nghĩ biện pháp cự tuyệt Tây Phiền vương phủ?”

      “ đúng vậy”

      Triệu Thành bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng : “ ra ta biết ý của Minh thái hậu, chẳng qua là muốn chờ ta ở triều hoặc trước mặt nội các cự tuyệt Cảnh Hạo cầu thân, sau đó náo với nội các và hoàng thất, Minh thái hậu ngư ông đắc lợi. ta có gì phải gấp, chỉ cần ngày mai ta phái người đến ngồi ở Trịnh phủ chút, sợ là Minh thái hậu ngồi yên- bà ta có ý gả nàng Tây Phiền .”

      Minh Lạc nghe ánh mắt đỏ lên, càng bị giọng lạnh lùng của kích thích, cả giận : “ tiểu nữ tính là gì, chỉ là công cụ, chỉ cần có chút lợi ích đẩy tiểu nữ lên đầu sóng ngọn gió, tiểu nữ gả cho ai quan trọng sao, chỉ cần đạt được mục đích là đủ?”

      Triệu Thành sững sờ, ngờ nàng trực tiếp ra những lời này.

      nhìn nàng, tay giật giật, thần sắc mềm xuống “ nàng muốn ta rat ay, dè những chuyện này xuống? như vậy nàng có nghĩ , chỉ cần ta rat ay nàng chỉ có thể gả cho ta – ta có thể phải là người nàng mong muốn.”

      Minh Lạc quay đầu nhìn - - nàng nhìn ra hôm nay tính tình rất nóng nảy, so với 2 lần gặp lần này ràng nóng hơn, rất giống kiếp trước. vì hom đó nàng và Thanh Diệp gặp Cảnh Hạo ở chùa sao?- nàng tin Thanh Diệp truyền tin này cho .
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc17 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 27: Trong lòng bàn tay
      “ Nàng chỉ có thể gả cho ta, ta có thể như nàng mong muốn” Triệu Thành .

      Minh Lạc quay đầu nhìn Triệu Thành, cũng nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau, đột nhiên mắt Minh Lạc có chút chua xót – vì sao nhất định muốn cưới nàng? Kiếp trước hai người trôi qua đều tốt, nàng trôi qua tốt nhưng nàng biết ra cũng vui vẻ gì.

      Minh Lạc quay mặt , hít hơi, kiềm chế chua xót, thanh có chút khan : “ Ân, tiểu nữ gả cho ngài. Vương gia, tiểu nữ đáp ứng ngài, tương lai vì Minh gia mà làm ra việc khiến ngài khó xử, chuyện tiểu nữ làm được vì người Minh gia cầu, mà cầu ngài làm, càng vì Minh gia mà phản bội ngài- như vậy, ngài có thể đáp ứng tiểu nữ, vĩnh viễn tin tưởng tiểu nữ sao?”

      Lúc hai người nhìn vào mắt nhau, Triệu Thành thấy ánh mắt nàng đột nhiên trở nên bi thương, sau đó quay mặt chỗ khác, trong lòng sinh ra cỗ phẫn nộ và đau đớn – cho là nàng bi thương là vì buộc phải gả cho muốn lấy nàng nhưng chưa ở mức phải ép buộc, chỉ là câu sau của nàng làm lửa giận của như trong nháy mắt đụng vào hồ nước đá ‘ xoẹt xoẹt’ tiếng, diệt sạch, còn lại người dính toàn tro tàn.

      ra sau khi quyết định cưới nàng rất kiên định, nhưng trước đó cũng suy nghĩ kỹ, trong đầu bóc tất cả quan hệ của nàng và Minh gia sau đó mới quyết định, vì ân tình và phó thác của Minh Trọng Hằng, di thư của , hạ quyết định như vậy cũng có gì khó – mà vốn là lịch luyện trong bão cát ra tính tình thô lệ, với chuyện nắm trong lòng bàn tay liền có gì là đại .

      Nhưng nàng, là bị Minh gia dùng cẩm y ngọc thực, nuông chiều lớn lên, quan tâm Minh gia đút nàng độc trộn lẫn đường, nàng có thể hạ quyết tâm gả cho mình, còn ‘ tuyệt đối vì Minh gia mà phản bội ngài’ lời đó- có thể biết nàng có bao nhiêu giãy giụa.

      đúng là hà khắc với nàng rồi – nàng giống như mình, đặt nàng trong lòng ba năm, nhưng đối với nàng mình chỉ là người mới quen, còn là đứng đối lập với Minh gia.

      Cho nên nàng sợ , dù bị buộc đáp ứng lấy , trong lòng vẫn sợ hãi, lại kiên trì ‘ tiểu nữ phản bội ngài, nhưng ngài tin tiểu nữ sao?”

      Trong nhất thời thể gì.

      Minh Lạc thấy nhìn mình chằm chằm, tâm nàng khẩn trương như muốn nhảy ra, cắn răng, quay mặt lại, nhìn như tuyên thệ: “ vương gia, tiểu nữ phản bội ngài, nhưng ngài có thể đáp ứng tiểu nữ, lợi dụng và mãi tin tiểu nữ sao?”

      Chỉ cần mở miệng ra lại khó như vậy – vì vượt qua kiếp trước gông cùm xiềng xích, nàng có gì mà thông suốt.

      Nàng muốn bảo , có thể tại nàng có gì, chỉ có cỗ thân thể vô dụng này, so với người đời tuyệt đối thể coi là đầu óc thông mình – nàng chỉ có nhẫn, nhẫn để cho bản thân tỉnh táo, làm chuyện có thể làm.

      Nàng biết với tình huống của mình thể dựa vào Minh gia, gả cho Triệu Thành, nàng cần nhất là tín nhiệm cảu , dù làm gì, chỉ lãnh đạm với mình, người bên cạnh cũng xé mình, nhường vị trí cho người khác- giống như kiếp trước.

      Cho nên gả thôi, nếu gả nàng thể vào vết xe đổ, dù nàng muốn dựa vào ủng hộ của để báo thù cũng thể đối địch , làm và người của Túc vương phủ trở thành chướng ngại của mình.

      Triệu Thành nhìn tiểu nương trước mặt, nàng ràng khẩn trương, thậm chí còn run nhè , nhưng vẫn chăm chú nhìn mình, yếu ớt lại kiên định, bộ dáng cần lời cam kết của mình, đôi mắt nàng trong trẻo, có chút nước, làm cho lòng có chút ê ẩm.

      vẫn luôn khao khát nàng – loại dục vọng này căn bản thể dùng lý trí để khống chế, chỉ là cố đè nén – vì chưa tới thời điểm, muốn dọa nàng.

      Lúc này muốn khắc chế- , khắc chế, vẫn muốn làm chút gì đó.

      giống lần đầu gặp nàng ở chỗ này, nắm lấy tay nàng, để khắc chế xúc động ôm nàng vào ngực, giống hôm đó kéo nàng đến cửa sổ.

      Nhưng Minh Lạc vẫn bị dọa sợ, lúc nắm tay nàng, theo bản năng nàng rút về, nhưng nàng kịp phản ứng lại, chịu đựng rút ra mà thuận theo , bị kéo đến cạnh cửa sổ.

      Tay rất nóng, cầm tay nàng làm nàng cũng run rẩy.

      Nàng từng là vương phi của , phải thiếu nữ chưa trải đồi, cho nên bị nắm tay cảm thấy thẹn thùng, sợ hãi, tức giận, nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc lăn lộn, mắt chua xót muốn rơi lệ những vẫn với lòng phải chịu đựng, phải tỉnh táo.

      Mà Triệu Thành cầm tay nàng, tay nàng như có xương, trơn mềm, còn có chút run, nắm trong tay như muốn hòa tay vào tận tâm, khảm vào cơ thể mình.

      tiến lên, sợ mình khắc chế được, nhìn nàng chỉ nắm chặt tay, nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng : “ đời này người mà ta có thể lợi dụng có rất nhiều,, nhưng vương phi của ta chỉ có , ta cưới nàng, là làm vương phi của ta, nàng phản bội ta, ta tự nhiên tin nàng, nàng, cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng.”

      Kiếp trước, vì cái gì?

      Minh Lạc vội lắc đầu, kiếp trước cũng được, do tâm tình phức tạp cũng được, được để bất cứ thứ gì ảnh hướng đến mình, quyết thể xử trí theo cảm tính.

      Nàng thấp giọng : “ cảm ơn, vương gia, tiểu nữ phản bội ngài.”

      Hôm nay nàng lặp lại câu này ba lần.

      Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, nhìn nàng cắn môi, mắt còn hơi nước, nhịn được, nhưng nhẫn, kéo nàng vào ngực, hôn lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng : “ a Lạc, nàng muốn ta tin nàng, nhưng nàng cũng nên tin ta.”

      Răng Minh Lạc cũng run rẩy- kiết trước có kết cục như vậy, nàng phải dùng bao nhiêu tâm lực để tin tưởng ?

      Nàng yên lặng trong ngực lát, rất ngắn nhưng lại giống như rất dài, hai người đều có chút run rẩy, đối với hai người có thể nguyên nhân giống nhau nhưng đều là loại tra tấn.

      Minh lạc đẩy ra, lui về sau mấy bước, thấp giọng : “ đa tạ”

      Triệu Thành nhìn động tác của nàng làm gì thêm, hôm nay nên làm gì hơn.

      nhìn nàng ôn nhu : “ a Lạc, chuyện Cảnh hạo cầu thân ta xử lý, có bao nhiêu sóng gió, khách quan mà so với gả nàng Tây Phiền tổ phụ nàng càng có khuynh hướng gả nàng cho ta – nàng cứ yên tâm ở nhà chờ. Yên tâm, hôn của chúng ta nhanh chóng định ra.”

      Phần sau thanh như là tình nhân với nhau – coi như minh Lạc chống cự cũng nghe được ôn nhu trong đó.

      Nàng ổn định lại, để cảm xúc ảnh hưởng suy nghĩ của mình, nghĩ chút liền hiểu ý ,, thi lễ với , “ đa tạ, nếu vương gia còn gì phân phó, vậy tiểu nữ cáo lui trước.” nàng quay người về phía cửa, trong thời gian này nàng luôn cúi đầu, nhìn cái.

      Chỉ là lúc đến cửa, nàng dừng lại “ lúc tiểu nữ còn , bị người đẩy xuống vách núi ở Thanh Nguyên tự, là Cảnh thế tử cứu tiểu nữ mạng – nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, giữa tiểu nữ và chỉ có thế thôi, có bất cứ quan hệ gì khác.”

      “ ta biết” hôm đó ở tàng kinh phòng, Hành Nguyên đại sư với .

      Đương nhiên Triệu thành câu này cũng có thể lý giải thành ‘ Ta biết nàng và có bất cứ quan hệ nào” cho nên Minh Lạc ngẩn người chút cũng để trong lòng. Nàng xong thấy Triệu Thành có dị dạng gì, tâm tình khẩn trương nới lỏng “ ân” tiếng kéo cửa rời .

      Triệu Thành nhìn bóng lưng nàng rời , đến khi thấy thân ảnh của nàng, mặt chậm rãi lộ ý cười, những lo lắng phẫn nộ đều biến mất, sót lại tư vị chỉ mình biết.

      ***

      Ngày thứ hai sau khi gặp Minh Lạc ở Như Tâm trai, Triệu Thành liền định ngày gặp tổ phụ của Minh Lạc, Thừa Ân công, Minh lão thái gia.

      đưa cho Minh lão thái gia di thư của phụ thân Minh lạc, Minh TRọng Hằng.

      Mười lăm năm trước, phó tướng của Minh Trọng hằng mang trọng thương, liều chết mang phong di thư này đưa tận tay nhũ mẫu Minh TRọng hằng, mấy thang trước lại chuyển đến tay Triệu Thành – nhưng trong lòng Triệu thành và Minh lão thái gia đều biết, phong di thư này từng qua tay Minh lão thái gia.

      Triệu Thành : “ Quốc công gia, mười lăm năm trước, Minh tướng quân và bản vương có chút duyên cũ – cũng vì chuyện này nên Minh tướng quân đoán được mình còn sống lâu nữa, cho nên đặc biệt lưu lị di thư, phó thác bản vương chiếu khán đứa con mồ côi của . việc này nguyên nhân cũng là từ bản vương, Minh tướng quân nhờ vả bản vương có khả năng bỏ mặc, cho nên vài ngày trước bản vương hướng Minh thái hậu cầu hôn Minh tam nương, chắc lão thái gia cũng nghe .”

      Vẻ mặt khoan thai và vẻ tươi cười của Minh lão thái gia biến mất.

      Minh lão thái gia vốn cho rằng Túc vương biết thứ tử của mình năm đó chống lại quân mệnh, từ bỏ ám sát, trợ giúp Túc vương đánh lui Bắc Cốt – Túc vương vừa ‘cũng vì chuyện này nên Minh tướng quân đoán được mình còn sống lâu nữa’ ràng Túc vương biết tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn nhận định cái chết của thứ tử là do tiên đế gây ra.

      Chuyện này vốn là chuyện tôt với Minh gia, nhưng hết lần này đến lần khác, ngồi hoàng vị là nhi tử của tiên đế, ngoại tôn của mình, mà chuyện ám sát Túc vương năm đó là có quan hệ với trưởng tử của mình.

      Việc này có thể là ân tình cũng có thể là huyết cừu.

      Cho nên chuyện thứ tử có ân với Túc vương, Minh gia mới giấu diếm.

      nghĩ tới Túc vương sớm biết tất cả, hơn nữa còn cố kỵ mà ra ám hiệu với mình – Túc vương còn chắc chắn mình vì Minh gia mà chuyện này cho thái hậu và trưởng tử!

      Vì bây giờ có cái gì cố kỵ. mang đại quân vào kinh, trong tay cầm binh quyền , nay binh mã trong triều cũng là tùy thời điều động.

      Nên nơm nớp lo sợ, cẩn thận mưu tính là thái hậu nương nương, là Minh gia! dám trực tiếp trở mặt cũng là thái hậu nương nương là Minh gia.

      Muốn lung lạc Túc vương, tê liệt Túc vương cũng là Minh gia – cho nên ban đầu mới có tính toán gả Minh Lạc cho .

      Trong lòng Minh lão thái gia đủ loại cảm xúc, nhưng mặt lại trấn định, thậm chí chậm rãi ra vẻ bi thống.

      chậm rãi “ chuyện năm đó, Minh gia cũng đồng ý, nên lúc đó Trọng Hằng mới kháng chỉ bất tuân, lại nghĩ.. Nhưng Trọng Hằng thân là đại tướng quân trấn thủ biên cương, làm tận chức trách, hành vì nghĩa, vương gia cần để trong lòng. Vương gia có thể vì chuyện năm xưa mà cầu hôn a Lạc chính là phúc khí của a Lạc.”

      Triệu Thành cười cười, vì vài câu của Minh lão thái gia mà động dung hay lời khách sáo, mà đột ngột vòng “ bất quá bản vương cầu hôn Minh tam nương, thái hậu nương nương lại có chỗ hiểu lầm, tam nương quý phủ mỹ mạo khuynh thành, sợ là thái hậu nương nương coi bản vương bị sắc đẹp mê luyến .”

      đến đây khóe miệng lộ vẻ châm chọc, lạnh lùng “ Quốc công gia, ngài cũng biết bản vương muốn nợ ân tình, vì ân tình của Minh tướng quân nên bản vương mới cầu hôn tam nương, nhưng bản vương thấy đây cũng phải lựa chọn tốt, nếu quý phủ muốn gả, việc này liền coi như thôi – nhưng nếu muốn dùng việc đó kích động phân tranh giữa bản vương và Tây Phiền vương phủ còn có tôn thất, thái hậu nương nương khỏi có chút coi trọng quá mức gia tộc mình.”

      Minh lão thái gia:… vẻ bi thống của tiếp tục được nữa.

      thở dài, sắc mặt dần ngưng trọng: “ vương gia, sợ là ngài hiểu lầm, chuyện Cảnh thế tử cấu hôn là ngoài ý muốn, lão thần cũng là sau khi Cảnh thế tử Từ Thọ cung cầu tứ hôn mới biết, ra thái hậu nương nương và lão thần cũng cảm thấy đau đầu. tuy gả vào tây Phiền vương phủ là vinh hạnh và trách nhiệm của quý nữ Đại Ngụy, nhưng a Lạc là hài tử duy nhất của Trọng hằng, lão thần lại tâm ngoan, cũng có tư tâm, Tây Phiền khổ hàn, nhưng công chúa, quận chúa trước nay gả phần lớn là có kết cục bi thảm, lão thần tuyệt muốn gả a Lạc Tây Phiền.”

      “ vương gia thân ở hoàng tộc, là cn trai trưởng của Thành Võ đế, ngài cũng biết khi vừa lập triều, hoàng thất liền thông gia với Tây Phiền, chỉ cần Tây Phiền vương phủ mở miệng cầu hôn, triều đình liền hứa hôn, thái hậu nương nương trực tiếp hứa hôn, mà kéo dài thời gian, biểu đạt ý của nương nương, chỉ là nhất thời chưa tìm được biện pháp giải quyết. Vương gia…”

      Minh lão thái gia thao thao bất tuyệt im bặt khi Túc vương đẩy hai tờ giấy ố vàng đến trước mặt .

      ngạc nhiên phát đây là văn thư đính hôn của bắc địa 15 năm trước, đóng dấu của nha môn bắc địa, chỉ thiếu dấu của Minh Trọng hằng.

      Triệu Thành mặt đổi : “ Quốc công gia, năm đó ở vân Châu, bản vương và Minh tướng quân sớm nghị hôn , đây là văn thư hứa hôn của Minh tướng quân, lúc đó chưa kịp đóng dấu tướng quân chiến tử sa trường bản vương nghĩ, bổ sung con dấu là chuyện đơn giản với quốc công gia.”

      Nhìn chằm chằm phong thư kia, mặt mo của Minh lão thái gia cũng muốn thành mặt mo

      ***

      Hôm sau, Túc vương phủ mang mấy chục rương sính lễ đến Thừa Ân công phủ.

      Toàn thành xôn xao.

      Trong thành ai biết nương của phủ Thừa Ân công chỉ có Minh nhị nương và Minh tam nương là con vợ cả. Minh nhị nương là hoàng hậu tương lai, Minh tam nương gần đây nghe gả tới tây Phiền vương phủ làm thế tử phi. còn có tứ nương nhưng là thứ nữ a.

      Nhưng tứ nương thể làm chính phi.

      Túc vương cưới cái trắc phi mà cũng đưa sính lễ như vậy?

      Người Minh gia cũng là bị đánh trở tay kịp, vì buổi chiều hôm trước Túc vương chuyện với Minh lão thái gia, sáng sớm hôm sau liền đưa sính lễ. đêm đó Minh lão thái gia chỉ kịp thương nghị với Minh lão phu nhân, trong cung, thậm chí trưởng tử Minh đại lão gia cũng biết.

      Hôm đó lại là ngày hưu mộ, Minh thượng thư cũng ở nhà, thấy Túc vương phủ khiêng từng rương sính lễ vào, mặt ngày càng đen - lẽ nào có thể như vậy, coi như là thân vương quyền lớn, cũng thể có quy củ như vậy, coi Minh gia bọn là nhà nghèo, lấy sính lễ để ép cưới sao?

      Minh đại lão gia nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của đại tổng quản Túc vương phủ - Lâm Phúc, cố gắn nén giận đến nghẹn, lúc nhịn được muốn đâm vài câu Minh đại phu nhân ở bên cạnh khuyên nhủ.

      Minh đại phu nhân thấp giọng : “ lão gia người nên so đo với Túc vương gia, chuyện này phải việc nhà của Minh gia ta, mà sớm thành quốc của triều đình, sao chúng ta có thể quyết định được? Thiếp thấy bằng để việc này cho triều thần thương nghị, để Túc vương gia và Cảnh thế tử tranh. Thái hậu nương nương biết việc này chắc là cũng cao hứng a.”

      Lúc này Minh đại lão gia mới tỉnh táo lại, đổi giận thành vui.

      ở lâu lưng ngựa ở tây Ninh, nên nhiễm thói quen của Man tộc, hiển nhiên là mãng phu.
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :