1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chúc các nàng năm mới vui vẻ, hạnh phúc! Yeahhhh
      Và hành trình của chúng ta lại tiếp tục nhaaa!!!

      Chương 21: Trận chiến ác liệt


      La bàn tỏa ra ánh sáng đỏ là cảnh báo nguy hiểm cho Trần Ngư, cảm nhận luồng ác khí ngừng đến gần với tốc độ giống như bình thường làm cho Trần Ngư có thời gian chuẩn bị.

      quay trở lại giường, lấy mấy lá bùa, la bàn bỏ vào túi vải để ở bàn đầu giường rồi khoác vội lên vai, kịp đổi dép, nhón chân bước lên bậu cửa sổ chuẩn bị nhảy ra ngoài.

      làm gì vậy?” Đồng Triều thấy sắc mặt của Trần Ngư đột nhiên thay đổi, sau đó cầm túi vải chuẩn bị nhảy xuống lầu, lập tức hiểu hỏi.

      Suýt nữa quên mất, còn có thằng oắt này.

      Trần Ngư đưa tay bắt lấy tay Đồng Triều, ném cậu ta ra ngoài cửa sổ, theo tiếng hét hoảng sợ chói tai của cậu ta mà thả người nhảy xuống dưới.

      tính mưu sát tôi hả.” Đồng Triễu vất vả giữ vững thân thể, bay đến trước mặt Trần Ngư, nổi giận đùng đùng quát .

      muốn chết ngậm miệng lại.” Trần Ngư lấy từ túi vải lá bùa bắt ma trung cấp, chút do dự chạy về phía bắc khu tập thể.

      Con ác ma này có ác khí quá nặng, dù nó chưa đến gần nhưng cũng đủ là cho Trần Ngư cảm nhận được nguy hiểm, vì thế thể ra tay ở nơi có nhiều người được. Cả khu tập thể này, chỉ có phía Bắc nơi có tòa nhà của nhà họ Lâu, bên cạnh có công viên trống trải, ở đó mới có thể thoải mái hành động được.

      Trần Ngư thấy mang dép chạy vướng chân nên lập tức hất văng ra, chân trần chạy về phía trước.

      Vốn cảm thấy Trần Ngư lại lên cơn, lúc này Đồng Triều cũng cảm nhận được điều gì đó, hành động nãy giờ của Trần Ngư lên sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đồng Triều theo sát Trần Ngư, lo lắng hỏi.

      “Có thể bảo vệ được đến lúc chú Hai đến , chắc phải chờ vận may của .” chuyện, luồng ác khí đen sì còn hơn bóng đêm cuồn cuộn kéo đến. Luồng ác khí dày đặc đến mức cần mở Mắt dương, Trần Ngư cũng có thể cảm nhận được.

      “Đó là cái gì vậy?” Bỗng nhiên Đồng Triều cảm nhận luồng khí lạnh buốt, từ khi cậu ta biến thành hồn ma, cậu ta chưa từng cảm nhận được bất kì cảm giác nào như vậy.

      “Mau chạy về phía trước.” Bước chân Trần Ngư ngừng lại, người ma chạy đến dãy phòng trước mặt gần công viên .

      Dãy phòng này là khu nhà ở của các lính đặc chủng bảo vệ cho Lâu Minh, lúc này thay phiên nhau nghỉ ngơi. đứng bên cửa sổ lầu hai hút thuốc Hà Thất chợt nghe dưới đất có tiếng động lạ. Cậu ta cúi đầu nhìn xuống thấy Trần Ngư chạy gấp gáp, cậu lẩm bẩm “Xem ra nhóc nhà họ Trần này rất thích Tam thiếu nhà chúng ta, mới chia tay hồi chiều mà bây giờ lại chạy đến nữa rồi.”

      Linh hồn có trọng lượng nên chuyển động nhanh hơn so với Trần Ngư. Đồng Triều cũng cảm nhận được mối nguy hiểm từ luồng khí đen, nghe lời dặn của Trần Ngư chạy mạch đến công viên trước mặt. Nhưng luồng khí đen kia còn di chuyển nhanh hơn cậu ta, trong chốc lát áp sát gần Đồng Triều.

      Trần Ngư thấy luồng khí đen kia bỏ qua mà trực tiếp chạy theo Đồng Triều, do dự, cầm lá bùa trừ ma trung cấp quăng về phía trước.

      “Đùng”, thanh vang lên, bùa trừ ma và luồng khí đen va chạm vào nhau, hóa thành ngọn lửa màu xanh lam rồi biến mất tăm mất tích. Luồng khí đen khựng cứng lại trung, dường như lúc này mới nhìn thấy Trần Ngư, tụ lại trước mặt .

      Ngay cả hình dạng tồn tại (bản thể) cũng có!


      Bản thể (khái niệm quan trọng trong triết học theo chủ nghĩa duy tâm của triết gia người Đức Kant, ý chỉ "vật tồn tại" thể nhận thức được đối lập với tượng. Chủ nghĩa duy vật biện chứng phủ nhận giới hạn thể vượt qua giữa tượng và bản thể, và cho rằng chỉ có vật chưa biết, chứ có vật thể nhận thức được)


      Vẻ mặt Trần Ngư khiếp sợ nhìn luồng khí đen dày đặc trước mặt, con ác ma này ngay cả hình dạng tồn tại cũng có sao, đúng là con ác ma vô cùng hung bạo, tay Trần Ngư cầm lá bùa trừ ma cao cấp cũng run lên.

      “Ầm!”

      cụm khí đen từ luồng khí đen dày đặc trước mắt tách ra, nhanh như chớp bắn về phía Trần Ngư, Trần Ngư đưa tay tập trung linh lực cản nó lại, nhưng áp chế nổi ác khí hung bạo làm bị đánh bay ra ngoài.

      Ở lầu hai, Hà Thất thấy Trần Ngư còn đứng đó, đột nhiên có gì tác động mà bị hất tung lên, vẻ mặt hết sức khiếp sợ. Cậu ta ở bên người Tam thiếu cũng thời gian khá dài nên tất nhiên cũng biết số chuyện của huyền học. Cậu ta suy đoán có thứ gì đó đuổi đánh Trần Ngư.

      Hà Thất muốn quan sát cẩn thận thêm chút nữa xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trần Ngư chồm dậy nhanh rồi tiếp tục chạy về phía trước.

      Đó là hướng nhà Tam thiếu.

      “Tam thiếu!” Hà Thất giật bắn người, cậu ta quay trở lại phòng lấy bộ đàm, sau đó lại nhanh chóng chạy ra ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài. Cậu ta thấy phải Trần Ngư chạy đến nhà Lâu Minh mà chạy về hướng công viên bên cạnh, Hà Thất liền ngừng kết nối bộ đàm.

      Trần Ngư chạy theo luồng khí đen đến công viên nhưng tốc độ di chuyển của luồng khí đen quá nhanh, chớp mắt bỏ xa chạy đến trước mặt Đồng Triều. bỗng thấy luồng khí đen phình lớn lên, giống như miếng vải đen khổng lồ bọc kín toàn bộ hồn phách của Đồng Triều lại.

      Ngay lúc đó, đường ánh sáng vàng lên, miếng vải đen bị luồng linh lực mạnh mẽ đẩy ra.

      Cùng lúc đó, cách nơi đây vạn dặm, trong trung tâm massage nào đó, ông già nằm hưởng thụ việc xoa bóp bỗng dưng mở mắt.

      “Lão tiên sinh, có phải con xoa bóp mạnh quá ạ?” Nhân viên massage thấy sắc mặt ông lão đột nhiên thay đổi, cẩn thận hỏi.

      có gì, cậu tiếp tục bóp .” Ông lão dừng lại chút, sau đó lại nhắm mắt lại, nằm lại ghế.

      nhóc nhà ông phải là người có tướng đoản mệnh, chắc chắn là chết được, đúng vậy, ông vẫn nên tiếp tục bóp chân thôi.

      Trần Ngư thừa dịp luồng khí đen bị chặn lại chút, chạy nhanh đến, đem Đồng Triều ra sau lưng .

      “Đó là cái gì vậy?” Lúc nãy khi bị khí đen bao phủ, Đồng Triều có cảm giác suýt chút nữa cậu ta bị cắn nuốt.

      “Cậu tránh ra chút.” Trần Ngư móc trong túi năm lá bùa trừ ma trung cấp.

      trăm vạn tiêu mất rồi, đau tim mà.

      Đồng Triều cũng dám đứng quá xa Trần Ngư, lúc nãy, trong nháy mắt cậu ta nhận ra, mục tiêu của luồng khí đen kia chính là cậu ta. Hiển nhiên là tốc độ của Trần Ngư thể sánh kịp với tốc độ của khí đen, nếu cậu ta đứng cách quá xa, Trần Ngư kịp cứu cậu ta, lúc đó cậu ta thực tiêu đời. Nghĩ đến đây, Đồng Triều nắm chặt lá bùa phòng ngự trong tay, vẻ mặt sợ hãi đứng sau Trần Ngư cách hai mét.

      Trần Ngư vung tay ném năm lá bùa trừ ma trung cấp ra, năm lá bùa tạo thành hình ngũ giác dán lên luồng khí đen, linh khí biến thành vệt sáng vẽ từ lá bùa thành hình ngôi sao năm cánh màu vàng nhạt. Ngôi sao năm cánh sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng. Phịch tiếng, khí đen nổi lên cuồn cuộn khắp nơi, tỏa ra bốn phía, trong màn sương khói đen dày đặc cuối cùng lên bóng dáng mờ ảo.

      Đó là dánh người vô cùng cao lớn, con ác ma này khi còn sống chắc là người đàn ông có thân hình vô cùng cường tráng, nhưng mà … sao thân con ác ma này lại có sinh khí? (mùi của người sống).

      Hồn ma làm gì có sinh khí? Cho dù là sinh hồn, cũng là trong trạng thái của hồn ma nên sinh khí bên trong hồn phách cũng vô cùng yếu ớt. Nhưng đây là ác ma chết từ sớm rồi nhưng thân dường như lại có sinh khí gần giống như của người bình thường. Nếu như phải Trần Ngư tận mắt nhìn thấy nó từ xa bay đến, lại thêm quanh cơ thể bao vây luồng ác khí đen đậm đặc Trần Ngư cũng ngộ nhận nó là con người.

      người mi sao lại có sinh khí lớn như vậy?” Tay trái cầm la bàn, tay phải cầm bùa chú, vẻ mặt Trần Ngư đề phòng nhìn người đàn ông trong màn sương đen.

      Mà lúc này, thấy giữa trung trống đột nhiên xuất ngọn lửa xanh, rồi lại lóe lên ánh sáng vàng, lúc sau lại xuất ngôi sao năm cánh, Hà Thất sớm trợn mắt há mồm.

      Hà Thất tiếp xúc với huyền học, cậu ta biết bên trong tòa nhà họ Lâu có trận pháp Tụ Linh do Mao đại sư bố trí, nhưng trừ việc cậu ta thấy ở bên trong nhà dễ chịu hơn ở ngoài Hà Thất cũng chẳng thấy gì khác biệt. Cho dù là hàng năm cùng Tam thiếu đến đại học Đế Đô lợi dụng khí lành cản sát khí, cậu ta chưa bao giờ gặp qua cái gọi là ác khí. Xem như cậu ta bên cạnh Tam thiếu nhiều năm, ngoại trừ việc tinh thần mỏi mệt để cậu ta cảm nhận được đó là sát khí, Hà Thất cũng chưa thấy ràng sát khí là như thế nào.

      Nhưng mà Trần Ngư vừa vung mấy lá bùa ra có ánh sáng tỏa ra. Đây là lần đầu tiên Hà Thất tận mắt nhìn thấy những việc, những vật huyền bí của huyền học.

      “Điền Phi.” Hà Thất chần chừ nữa, cầm bộ đàm lên.

      “Lão đại, sao thế?” Tiếng của Điền Phi từ máy bộ đàm truyền đến.

      “Hình như nhóc nhà họ Trần gặp rắc rối rồi.”

      ấy làm sao?” Tiếng của Lâu Minh lập tức truyền đến từ bộ đàm.

      ==

      Trần Ngư vừa dứt lời, ác ma vẫn cúi đầu từ nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh tia sáng nhìn chăm chú vào Trần Ngư.

      Trần Ngư thầm tiếng ‘ ổn rồi’, chỉ thấy ác ma đứng thẳng yên lặng chợt hóa thành luồng khí nhào về phía .

      Trần Ngư lăn ra khỏi chỗ cũ về phía bên cạnh.

      Ác ma cũng đeo bám Trần Ngư, thấy chướng ngại vật bị loại bỏ liền nhào về phía Đồng Triều đứng cách đó xa.

      “A!”

      Ác ma nhào về phía Đồng Triều đồng thời há miệng ra, cái miệng bình thường bỗng nhiên biến thành to lớn hướng về phía Đồng Triều làm cậu ta bị dọa sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt kêu la thảm thiết.

      “Ầm!”

      Lại luồng sáng vàng lên, ác ma lại bị bắn ra ngoài lần nữa.

      xoa bóp xong chân, ngồi sửa móng chân, ông Ngô mở mắt lần nữa “Lần thứ hai.”

      “Lão tiên sinh, ngài còn cần gì nữa ạ.” Nhân viên sửa móng vội vàng hỏi

      có gì.” lá bùa phòng ngự cao cấp chỉ có thể dùng ba lần, hi vọng nhóc có thể giải quyết xong trước lần thứ ba, nếu chắc chắn bị thương.

      Được rồi, dù sao nhóc này cũng chết được, ông vẫn nên tiếp tục sửa móng , thế là ông Ngô tiếp tục thoải mái nhắm mắt lại.

      lá bùa chỉ có thể dùng ba lần, giờ dùng hai lần rồi, lần nữa, chắc Đồng Triều phải chết.

      Trần Ngư dường như nghĩ đến tiền nữa, rút từ túi lá rồi lá bùa phóng về hướng ác ma. Mỗi lá bùa bay , tim Trần Ngư như bị ai đó khoét mất lỗ, đó đều là tiền của đó.

      Từng luồng từng luồng ánh sáng xanh lóe lên trong gian, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm, đập vào mắt Hà Thất và năm người nữa chạy đến.

      Sáu người đều là những người từng trải, nếu bình thường lấy đánh bảy vẫn vô tư, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn thể áp dụng theo cách thông thường được. Kẻ địch ở chỗ nào mấy người bọn họ thể nhìn thấy, muốn giúp đỡ Trần Ngư cũng biết phải ra tay như thế nào.

      Lúc này, ác ma rốt cục cũng ý thức được, nếu giải quyết triệt để Thiên Sư đáng ghét này có cách nào cắn nuốt sinh hồn trước mắt được. Thế là nó thay đổi mục tiêu, quay đầu về phía Trần Ngư, trong chớp mắt đến trước mặt . Khi Trần Ngư chưa kịp định thần, phóng luồng khí đen hất bay Trần Ngư ra ngoài.

      Ác ma đuổi theo sát sao, phóng hai tay ra định chụp lấy tim Trần Ngư.

      tiếng “vù vù” vang lên, la bàn vừa bay nhanh vừa xoay tròn tản ra luồng ánh sáng vàng nhạt ngăn cản ác ma và Trần Ngư, làm nó thể đến gần Trần Ngư nữa.

      “Tiểu thư Trần Ngư.” Hà Thất thấy Trần Ngư bị hất tung lên, lập tức gấp gáp đuổi theo, ai ngờ khi chạy đến còn cách Trần Ngư hai mét bị luồng khí xoáy vô hình chặn lại.

      “Các … Đừng đến đây!” Ánh mắt của Trần Ngư bị ác khí hung bạo thổi làm suýt nữa né tránh được.

      “Các cậu còn đứng đó làm gì? Mau cứu ấy !” Tiếng Lâu Minh truyền đến từ bộ đàm Hà Thất mang bên người.

      Hà Thất sững sờ, quay đầu nhìn về tòa nhà bên cạnh công viên, liền thấy Lâu Minh đứng bên cửa sổ lầu hai.

      Hà Thất và các bảo vệ nghe lời Lâu Minh cố gắng xông vào nhưng vẫn bị ác khí chặn lại.

      “Tam thiếu, chúng tôi vào được.” Hà Thất cũng gấp gáp biết phải làm sao. Khó có khi Tam thiếu quan tâm đến người như vậy, nếu để cho ấy gặp chuyện gì trước mặt Tam thiếu, hậu quả sau đó như thế nào, Hà Thất cũng dám nghĩ đến.

      Đứng ở xa, trong lòng Lâu Minh cũng như lửa đốt, may mắn là vẫn còn chút lý trí, nếu hận thể lao đến cứu . Nhưng vẫn còn nhớ , lần trước ở biệt thự Hàn Sơn, nhóc đó , sát khí của có thể làm cho khí của những hồn ma ác quỷ càng thêm lớn mạnh.

      lần nữa, Lâu Minh vô cùng căm ghét sát khí người , nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ đấm vào vách tường giải tỏa áp lực.

      “Tam thiếu.” Đứng bên cạnh, Điền Phi kêu lên.

      “Hà Thất.” Lâu Minh ép mình phải tỉnh táo lại “Cậu hỏi nhóc xem các cậu có giúp gì được cho ấy ?”

      Hà Thất lập tức nhìn Trần Ngư lợi dụng la bàn để chống đỡ ác ma, hỏi “Tiểu thư Trần Ngư, chúng tôi có thể giúp gì được cho ?”

      Trần Ngư cố sức quay đầu, lúc vừa rồi hình như nghe thấy giọng của Ba, hai mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng “Dưới bàn trà trong phòng khách của Ba, tôi có để hai lá bùa, mau lấy đến đây cho tôi.”

      Gần như là cùng lúc với khi Trần Ngư chữ lá bùa, Lâu Minh lập tức chạy vội xuống lầu, từ dưới bàn trà trong khách tìm ra được hai lá bùa, lá bùa màu vàng khi chạm vào tay Lâu Minh, trong nháy mắt tỏa ra quầng sáng màu đỏ, nhưng Lâu Minh chú ý đến. đưa ngay hai lá bùa cho Điền Phi “Cậu chạy nhanh đưa cho ấy.”

      Điền Phi chút chần chừ, chạy vội ra ngoài, đến phút ra đến trường.

      “Trần tiểu thư, lá bùa đây rồi, bây giờ chúng tôi phải làm thế nào?” Hà Thất vội vàng hỏi.

      “Ném … Ném vào .” Trần Ngư cật lực giữ sức chiến đấu của la bàn.

      Trần Ngư vừa dứt lời, Điền Phi liền ném hai lá bùa trong tay về phía Trần Ngư, trong nháy mắt khi lá bùa màu vàng chạm vào ác khí đen kịt liền biến thành hai mũi tên ánh sáng màu đỏ, xuyên qua bức màn ác khí, bắn thẳng lên lưng ác ma.

      “Gừ …gừ …” Ác ma kêu lên thảm thiết, thu hồi cánh tay hướng về Trần Ngư, liên tiếp lui về sau mấy bước. chần chừ nhìn Trần Ngư lúc này đứng lên và Đồng Triều mặt mũi trắng bệch đứng sau lưng Trần Ngư, bỗng nhiên hóa thành luồng khí đen chạy mất.

      Trần Ngư thu hồi la bàn bay lơ lửng trong trung, thở dài hơi, hướng về phía ác ma mới chạy mất, lên mặt “Có bản lĩnh mi đừng có chạy, Tây Thi ta chưa bao giờ sợ kẻ nào nha!”

      “Vào lúc này đừng làm tôi mắc cười.” Vừa trở về từ cõi chết, Đồng Triều nhịn được mà .

      Quần chúng vây xem khỏi yên lặng gật đầu.


      Tác giả có lời muốn :


      Ác ma: Luồng sáng đó rất là kỳ lạ, suýt nữa là ta thành công rồi.

      Ông Ngô: Ra chính là mi, là kẻ làm gián đoạn tâm trạng dễ chịu của ta khi ta massage và sơn sửa móng chân a.

      Tây Thi: Ông biết con gặp nguy hiểm vậy mà ông vẫn bình chân như vại hưởng thụ cuộc sống như vậy a.

      Ông Ngô: A … a … (bỏ chạy nhanh như bay)
      Last edited: 5/1/19

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ông Ngô hưởng thụ quá nha :))
      haimap2346 thích bài này.

    3. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Tây Thi nhà ta chắc tiếc đứt ruột mất. Quả này lỗ vốn nặng rồi. (⊙o⊙)
      haimap2346 thích bài này.

    4. Giarn_chii

      Giarn_chii Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      87
      Aaaaaaaaa hay quá đeeeeeee >< hóng, hónggggg
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      @Trang4496 Bạn đoán chuẩn cần chỉnh

      Chương 22: Lỗ nặng rồi


      Dưới bảo vệ của bảy người đàn ông to cao, vạm vỡ, Trần Ngư bước vào nhà họ Lâu.

      Cánh cổng vừa mở, Lâu Minh đứng ở đằng sau cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.

      Ba.” Trần Ngư cười, về phía trước vài bước, bước vào sân.

      Lâu Minh cẩn thận quan sát Trần Ngư, bím tóc đuôi ngựa bung ra, rối bời xõa sau lưng, quần áo dính ít bùn đất và cỏ xanh, mặt cũng dính đầy vết bẩn, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn rất tươi tỉnh. Lúc này, Lâu Minh mới thả lỏng người, ánh mắt lại đột nhiên nhìn xuống chân Trần Ngư, lập tức nhíu mày lại, sải bước tới, khom lưng bế Trần Ngư lên.

      Mấy tên đàn ông còn lại giật mình, sau đó giả bộ nhìn trời, cái gì cũng thấy.

      “…” Vẫn chưa tỉnh hồn, Đồng Triều cực kì im lặng nhìn màn này, đầu óc của đám đàn ông này có phải có vấn đề gì , trình diễn quá gượng ép.

      Ba?” Bỗng nhiên bị Lâu Minh bế lên, Trần Ngư cũng kinh ngạc.

      Lâu Minh để ý đến Trần Ngư, sải bước ôm Trần Ngư vào nhà, đến khi cẩn thận đặt Trần Ngư xuống ghế sô pha, lập tức có người đưa cho hộp thuốc y tế.

      “Thêm nước và khăn mặt đến.” Điền Phi nhìn người bên cạnh giọng thêm.

      trai vừa đem hộp y tế đến, lập tức quay người bưng chậu nước và khăn mặt tới.

      “Giày của em đâu?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.

      Trần Ngư phủi phủi bàn chân dính đầy cát của mình, “Em chạy gấp quá, chưa kịp giày.”

      Nhìn vẻ mặt vô tội của nhóc, Lâu Minh nhịn được thở dài hơi, lấy khăn mặt trong chậu nước, vắt khô rồi đưa cho Trần Ngư “Em lau mặt trước .”

      Lúc nãy lăn mấy vòng mặt đất, Trần Ngư biết mặt mình chắc là lấm lem lắm, thế là ngượng ngùng cười cười, nhận khăn mặt lau lung tung lúc.

      Lâu Minh lấy lại khăn mặt giặt, vắt khô rồi đưa về phía hai bàn chân Trần Ngư để dưới đất.

      Trần Ngư giật mình, rụt hai chân lên ghế, hốt hoảng “Em … chân em sao đâu.”

      Lâu Minh ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, phát vẻ mặt nhóc vừa luống cuống vừa ngượng ngùng, im lặng trong chốc lát rồi đưa khăn tay cho Trần Ngư “Bàn chân em bị thương rồi, em lau cho sạch chút rồi bôi thuốc cho em.”

      Lúc này Trần Ngư mới thở phào, nhận khăn mặt rồi lau chân của mình.

      “Suýt …” cẩn thận đụng vào vết thương trong lòng bàn chân, Trần Ngư hít vào hơi.

      Lâu Minh cau mày lại, đưa tay túm lấy bàn chân của Trần Ngư rồi để trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn. Vết thương dài khoảng ba cm, mặc dù chảy máu nhiều nhưng trong miệng vết thương toàn là đất cát.

      Lâu Minh mở hộp thuốc y tế, lấy cồn sát trùng “Để lau vết thương cho em, ráng chịu đau chút.”

      cần phiền phức như vậy đâu. Hai ngày nữa là nó tự khỏi ý mà. Trước đây khi em leo núi cũng bị vậy, em toàn để nó tự khỏi thôi.” Trần Ngư để ý .

      Hơi thở ôn hòa người Lâu Minh trở nên lạnh lẽo, trầm mặc nhìn Trần Ngư.

      Chẳng biết tại sao, Trần Ngư cảm thấy chột dạ “À … Sát trùng vết thương nhanh khỏi hơn phải , ha ha ha … Vậy làm , làm .”

      Hơi thở người Lâu Minh mới dịu xuống, cầm miếng bông bắt đầu sát trùng cho Trần Ngư. Chỉ là khi miếng bông đựng cồn chạm vào vết thương làm Trần Ngư vô thức co chân lại, trong lòng thầm oán trách: Làm sao mà sát trùng vết thương còn đau hơn cả lúc bị thương vậy trời.

      “Tiểu thư Trần Ngư, ăn chút gì nhé.” biết chuẩn bị từ lúc nào. Điền Phi bưng khay đồ ăn vặt bày bàn trà trước mặt Trần Ngư.

      Trần Ngư vui mừng thôi, cuối cùng cũng có thức ăn ngon an ủi đau đớn.

      “Cám ơn .” Trần Ngư cười cám ơn.

      đừng khách sáo.” Nhận được ánh mắt khen ngợi của Tam thiếu, Điền Phi lui xuống.

      Reng … reng … reng …

      Chuông điện thoại di động từ trong túi vải truyền đến, lúc nãy khi đánh nhau, Trần Ngư bỏ vào đó.

      lấy điện thoại ra nhìn, phát là điện thoại của Đồng Uy nhấn nút nhận cuộc gọi.

      “Tôi đến rồi, Đồng Triều vẫn an toàn chứ?” đợi Trần Ngư chuyện, Đồng Uy vội vội vàng vàng hỏi trước.

      “Cậu ta sao hết, còn tôi sắp ngỏm rồi đây.” Nghĩ đến việc mình bị tổn thất bao nhiêu là bùa chú, Trần Ngư đau lòng muốn chết rồi.

      Động tác sát trùng vết thương của Lâu Minh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, sau khi xác định nhóc chỉ thuận tiện phàn nàn mà thôi, mới cúi đầu tiếp tục lau rửa vết thương.

      có việc gì tốt quá.” Nghe thấy cháu trai bị sao hết, Đồng Uy thở phào hơi.

      Tai người này có phải là nghe có lựa chọn hay , ông ta chỉ nghe thấy câu đầu thôi hả?

      chuyện xong, Trần Ngư cúp điện thoại, nhìn Lâu Minh băng bó vết thương cho mình mà ngoan ngoãn hỏi “ Ba, em muốn ra ngoài chút?”

      “Em ra ngoài làm gì?” Vẻ mặt Lâu Minh rất là đồng ý.

      “Chú của Đồng Triều …” Lúc này Trần Ngư mới phát thấy Đồng Triều trong phòng, kinh ngạc nhìn xung quanh “Đồng Triều đâu rồi?”

      Lâu Minh suy tư lúc, rất nhanh đoán được ai là Đồng Triều “Đồng Triều là hồn ma lúc ban ngày?”

      “Vâng.” Trần Ngư đáp “Tên kia chắc là bị chặn lại bên ngoài nhà rồi. Em muốn dẫn cậu ta gặp chú cậu ta để còn đòi tiền nữa đó. Tốn của em quá trời bùa luôn rồi, vậy mà chỉ lấy của ông ấy có hai trăm vạn, kì này em lỗ lớn rồi.”

      Trần Ngư càng càng đau lòng, vẻ mặt đau đớn như muốn sống nữa.

      “Vậy nên tối nay vật kia là do cậu ta dẫn đến?” Mặc dù Lâu Minh nhìn thấy luồng khí đen nhưng vẫn có thể đoán được.

      “Vâng ạ, nếu em biết cậu là mang đến phiền toái lớn như vậy, em nhất định là đem cậu ta về nhà.” Trần Ngư càng nghĩ càng ảo não. Nhưng mà dù gì có hai trăm vạn cũng đền bù tổn thất đôi chút, Trần Ngư nghĩ rồi định nhảy xuống ghế sô pha.

      “Em đừng nhúc nhích.” Lâu Minh đè Trần Ngư lại, quay đầu với Điền Phi “Cậu ra ngoài dẫn ông ta vào.”

      Ba, để em ra ngoài .” Trần Ngư ngăn cản “Chú Hai của Đồng Triều cũng là Thiên Sư, linh khí trong nhà dày đặc như vậy, coi chừng bị ông ấy để ý.”

      “Trừ em ra ai dám để ý đến nơi này.” Lâu Minh thản nhiên .

      “Sao có thể giống nhau được, em chỉ muốn xin ké chút linh khí thôi, làm tổn thương đến . Còn người khác chưa chắc như vậy đâu.” Trần Ngư thà .

      Nghe Trần Ngư , vẻ mặt Lâu Minh lúc nãy còn bình thản chợt lộ ra ý cười, đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư, cười “Em yên tâm, chỉ đưa ông ta đến cửa sân, cho ông ấy vào trong nhà.”

      Ba, chưa có rửa tay đâu đó.” Trần Ngư ghét bỏ, trốn tránh về phía sau.

      Lâu Minh cứng đờ, rồi lại xoa hai cái nữa “Dù sao cũng là chân của em.”

      Điền Phi biết vậy là Trần Ngư đồng ý nên định ra ngoài đón người, khi cậu ta ra đến cửa nghe Trần Ngư gọi lại, sau đó nghe tiếng hét to “Trợ lý Điền Phi, tiền của tôi, đừng quên tiền của tôi đó. Hai trăm vạn, nhất định phải cầu ông ta chuyển cho tôi, hôm nay tôi lỗ nặng rồi.”

      “Tiểu thư Trần Ngư yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Điền Phi nhìn Trần Ngư chào theo nghi thức quân đội, rồi mới quay người .

      Trong chốc lát, Điền Phi dẫn chiếc xe hơi màu đen chạy chậm đến. Khi xe dừng trước cổng tòa nhà, từ xa Đồng Uy nhìn thấy Đồng Triều đứng cách đó xa, ngừng nhìn vào trong sân nhà. Ông lập tức vui mừng chạy đến, mắng “Thằng nhóc thúi, mấy ngày này cháu chạy đâu vậy?”

      “Chú Hai?” Đồng Triều cuối cùng cũng nhìn thấy chú Hai nhà mình, kích động kêu lên, tiến lên muốn ôm chú Hai cái nhưng lại bước xuyên qua người ông luôn.

      “Cháu có ngốc vậy?” Chú Hai nhà họ Đồng ghét bỏ , hơn hai tuần rồi mà ý thức được mình là hồn ma sao.

      Điền Phi thấy Đồng Uy nhìn khí trước mặt mà chuyện, tuy cậu ta nhìn thấy nhưng cũng cản trở cậu ta nhận thấy là Đồng Uy tìm được cháu trai, thế là cậu ta bắt đầu giúp Trần Ngư đòi tiền “Đồng tiên sinh.”

      “Trợ lý Điền.” Đồng Uy khách khí nhìn Điền Phi.

      “Vậy là ngài tìm được … hồn, như vậy có thể kết toán đơn hàng rồi .” Điền Phi sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp mở miệng đòi tiền người khác như vậy, hơn nữa còn là số tiền lớn như thế, thể , cảm giác này con mẹ nó quá sướng.

      Nghe thấy tính tiền, Đồng Triều lập tức nhớ đến Trần Ngư, vậy là cậu ta lên tiếng “Chú Hai, chú hỏi thăm xem Trần Ngư sao rồi, chính là Thiên Sư gọi điện cho chú á, lúc nãy vì bảo vệ con, hình như ấy bị thương rồi.”

      Đồng Triều muốn tự mình vào coi nhưng biết vì sao, cậu ta vào trong ngôi nhà này được, vì vậy, nãy giờ cậu ta cứ đứng ở trước cổng chờ.

      Đồng Uy nghe xong, liền nhìn Điền Phi hỏi “Trần Thiên Sư sao chứ?”

      Điền Phi ngẩn ra lúc mới nhận ra đối phương đến Trần Ngư, nhưng mà cái tên Trần Thiên Sư này biết vì sao cậu ta nghe thấy thích hợp với tiểu thư Trần Ngư lắm.

      “Trần Thiên Sư sao, chỉ hơi mệt chút, cho nên nhờ tôi ra ngoài này tính toán cùng ngài.” Điền Phi cười trả lời.

      “Được, tôi chuyển khoản hai trăm vạn cho Trần Thiên Sư ngay đây.” Chú Hai nhà họ Đồng nhiều tiền lắm của, thèm để ý chút tiền lẻ này.

      Điền Phi chợt nhớ đến hình ảnh Trần Ngư kêu khóc thảm thiết mình lỗ nặng rồi, ánh mắt chợt sáng lên, cậu ta cười “Đồng tiên sinh, tối nay, vật kia nguy hiểm ngoài dự đoán, vì bảo vệ quý công tử nhà ngài, Trần Thiên Sư nhà chúng tôi sử dụng ít bùa pháp, còn bị thương người nữa.”

      Đồng Uy sững người, biết phải phản ứng như thế nào.

      “Chú Hai, chú chuyển nhiều hơn trăm vạn . nhóc kia vì bảo vệ con, đúng là chịu khổ ít.” Vừa rồi, là người duy nhất chứng kiến màn đấu ác liệt đó, lúc này Đồng Triều vẫn còn sợ hãi.

      Đồng Uy nghe cháu trai thế hiểu được, ông gật đầu, thực ra, khi biết được ác ma cắn nuốt sinh hồn bay đến đây, Đồng Uy cảm thấy có lẽ khi mình đến còn gặp được cháu trai nữa. Kết quả khi đến đây thấy cháu mình chẳng những sao, mà còn khỏe mạnh, nhìn hồn phách chút xíu tổn hại cũng có, chỉ như vừa mới thoát ra khỏi cơ thể mà thôi. là vui mừng ngoài sức tưởng tượng mà.

      Vừa rồi ông sững người phải vì tiền, mà chỉ kinh ngạc vì thấy vị đồng nghiệp có tu vi cao siêu như thế, thế mà lại thẳng … khụ … tiền.

      “Đúng là nhờ bảo vệ của Trần Thiên Sư, vậy tôi chuyển khoản nhiều hơn trăm vạn .” Đồng Uy , lấy điện thoại di động ra chuyển vào số tài khoản mà Trần Ngư sớm nhắn cho ông số tiền ba trăm vạn.

      Điền Phi ngờ mình chỉ mới câu mà có thêm trăm vạn thu nhập cho Trần Ngư, trong lòng sợ chết khiếp, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng.

      Mà lúc này, Trần Ngư ngồi trong phòng ăn đồ ăn vặt bổ sung thể lực, nghe tiếng điện thoại di động nhắc có tin nhắn, liền nhanh chóng cầm lên xem.

      “Hai trăm vạn, trăm vạn, tất cả là ba trăm vạn.” Trần Ngư thể tin “Ông ấy chuyển cho em nhiều hơn trăm vạn luôn này.”

      “Vui thế sao?” Lâu Minh chế nhạo.

      “Vâng! Thực ra, em muốn tăng giá với ông ấy, nhưng trước đó thỏa thuận rồi, bây giờ em lại đổi ý tăng giá tốt lắm. Nhưng mà ông ấy lại tự nguyện tăng giá cho em, em là cao hứng, ha ha ha …” Trần Ngư cầm điện thoại, cười ngây ngốc.

      Quả nhiên là cái đồ mê tiền.

      Thấy cháu trai có việc gì, chú Hai nhà họ Đồng định cùng Điền Phi cáo từ, chợt nghe giọng truyền đến từ máy bộ đàm Điền Phi mang bên người (trong truyện tác giả viết là camera, mình thấy hợp lý lắm nên tự ý sửa lại) Điền, nhận được tiền rồi.”

      “Tôi biết rồi.” Điền Phi trả lời, ngẩng đầu liền đối mặt với vẻ mặt phức tạp của chú Hai nhà họ Đồng, cười ha ha “Đồng tiên sinh, ngài có thể cùng cháu trai được rồi.”

      Có ý gì đây? Vậy là, nếu ông chuyển tiền hoặc ngân hàng gặp trục trặc ông thể rời khỏi đây phải ? Thiên Sư “bình dân và sặc mùi tiền” như thế, sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên chú Hai nhà họ Đồng mới gặp được.

      Điền Phi giả bộ hiểu nét mặt của đối phương, vừa cười vừa làm động tác mời.

      Chú Hai nhà họ Đồng lại được mở mắt lần nữa, lần đầu tiên từ khi ông ta làm Thiên Sư bị người khác dùng thái độ như vậy “đuổi ”. Đến cả cửa sân cũng cho ông ta bước vào, , ngay cả cửa sân cũng chẳng mở nữa là, có chút uất ức hiểu được, chú Hai quay người lên xe. Đồng Triều do dự nhìn ngôi nhà phía sau lưng, vẻ mặt hơi lo lắng rồi theo chú Hai lên xe.

      Còn trong nhà, bỗng nhiên có thêm trăm vạn, Trần Ngư vui vẻ cười to.


      Tác giả có lời muốn :


      Trong khu nhà kí túc xá, nhóm trợ lý bàn luận việc vừa rồi.

      Trình Bằng: A … nhóc kia dám tự xưng là Tây Thi, đúng là đồ tự kỷ.

      Trợ lý A: Chắc là trong giới Thiên Sư có rất ít nữ.

      Trợ lý B: Các cậu có thấy lúc nãy , Tam thiếu có phải bế Tây Thi theo kiểu công chúa ?

      Trình Bằng: nhóc đó giống Tây Thi chỗ nào chứ.

      Điền Phi giao ban xong trở về, ngây ngô : Ông đây cũng là nhân vật có lời đáng giá ngàn vàng đó …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :