1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 161: Thay đổi nhân vật

      Sau khi Tông Kiên Định rời , Hà Nhạc Nhạc vẫn đợi đến khi Nguyễn Lân bớt sốt mới rửa mặt chải đầu chút, ngủ giường kế bên ở phòng bệnh. Mỗi lần thay đổi giường đều thể ngủ được, ngày hôm qua cơm chiều cũng chưa ăn, làm cho đến rạng sáng bị đói bụng đến mức tỉnh lại, lăn lộn lại cũng thể ngủ tiếp.

      Ngoài cửa giống như có người lại, trễ như thế rồi biết trong bệnh viện còn bán đồ ăn hay , nhưng xung quanh hình như có cửa hàng 24 giờ. Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, đứng dậy xuống giường.

      Ngọn đèn hành lang làm cho thể thích ứng kịp thời, chắc là lúc đổi ca, hàng lang bóng người, nghĩ nghĩ lại nghe thấy tiếng bước chân, khỏi mỉm cười, lẽ gặp ‘bạn tốt’ chứ?

      Xuống đến lầu , Hà Nhạc Nhạc muốn ra ngoài, lại nhìn thấy bên cạnh vách tường hành lang có mặc trang phục bệnh nhân về phía đại sảnh, hơn nửa đêm lại có bộ dạng lén lút khả nghi.

      Hà Nhạc Nhạc bấm cửa thang máy, ho tiếng, quái dị lập tức giật mình quay đầu!

      Tiêu Toa?

      “Tiêu ── ”

      “Câm miệng!” Tiêu Toa hung tợn trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, gấp gáp quát tiếng. Chỉ thấy ta nhìn chằm chằm về phía đại sảnh, lại nhìn Hà Nhạc Nhạc từ cao xuống thấp, liền lôi kéo Hà Nhạc Nhạc quẹo vào toilet.

      “Sao lại ở trong này? Mặc kệ! Cởi quần áo ra đưa cho tôi!” Đóng cửa lại, Tiêu Toa cau mày, cả người nôn nóng vội vàng.

      Hà Nhạc Nhạc lùi về sau từng bước, “Tiêu tiểu thư, là bệnh nhân, tốt nhất cần ── ”

      “Tôi kêu cởi quần áo ra cho tôi!”

      Thấy tình trạng Tiêu Toa đúng, Hà Nhạc Nhạc quyết đoán xoay người mở cửa, nhưng Tiêu Toa sớm có phòng bị, cước liền đá vào chân Hà Nhạc Nhạc, ôm đầu hung hăng đập vào bồn rửa tay.

      Lạnh lùng nhìn Hà Nhạc Nhạc bị đánh ngất , ánh mắt Tiêu Toa chán ghét, “Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt.” muốn dạy dỗ tiện nhân này sớm rồi, trợ lý nho lại dám ở trước đám đông đùa giỡn ! Hứ! Sau lần trước có tìm người kiếm tiện nhân này lâu cũng tìm thấy, ngờ lại gặp được ở đây! Nếu phải bây giờ vội vàng ra ngoài, tuyệt đối cho con tiện nhân này bài học nhớ đời!

      Nhớ lại lần trước bị đùa giỡn, Tiêu Toa lại tức giận thêm, giương tay quăng vài cái tát lên mặt Hà Nhạc Nhạc, mới cởi quần áo Hà Nhạc Nhạc ra để thay.

      Liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc nằm dưới đất, hận ý nổi lên trong đôi mắt Tiêu Toa, lại nhớ tới thái độ của Nguyễn Lân và Tần Chi Tu đối với xấu xí này, tức giận trong lòng Tiêu Toa dâng lên, cước đạp lên tay Hà Nhạc Nhạc, hung hăng nghiền…

      “Đối nghịch với tôi đều có kết quả tốt! Lần này xem như gặp may, lần sau tôi cho tỉnh táo mà cầu xin tôi tha thứ!”

      Nửa tiếng sau, bệnh viện Tông thị muốn nổ tung.

      Ba ngày sau.

      “Để tôi tự lấy là được rồi, tôi sao.” Hà Nhạc Nhạc nhìn đồ ăn được đưa đến bên miệng, lại nhìn Nguyễn Lân cau mày, há mồm cũng được, há mồm cũng được.

      “. . .” Nguyễn Lân ngược lại đem đồ ăn bỏ vào miệng mình, rồi cúi người hôn lên môi !

      Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức nâng tay để ở ngực tạo khoảng cách, “Tôi ăn, tôi ăn!” thấy uống nước như thế này rồi, chưa từng thấy ăn cơm như thế này a!

      Y tá ở bên cạnh thấp giọng cười khẽ, hâm mộ nhìn Hà Nhạc Nhạc, vừa thẹn thùng nhìn dáng vẻ của Nguyễn Lân, bưng băng gạc vừa thay ra khỏi phòng bệnh.

      Hà Nhạc Nhạc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Nguyễn ── Nguyễn Lân, tôi sao, bác sĩ Tông phải qua thời gian quan sát là có thể xuất viện rồi sao?”

      “. . . Cơm nước xong rồi sau.” Giọng từ tính trầm thấp đánh thẳng vào lòng người, làm người khác kháng cự được.

      Hà Nhạc Nhạc máy móc há mồm, cắn, hoàn toàn biết mùi vị gì cả. Vẫn là phòng bệnh cũ, chỉ là bắt đầu từ ba ngày trước, nhân vật bệnh nhân thay đổi. Nguyễn Lân trước mặt thân quần đen áo trắng, đơn giản có phụ kiện gì, nhưng vẻ bá đạo lại càng ràng hơn.

      vất vả cơm nước xong, đợi mở miệng, Nguyễn Lân hôn lên môi , hôn cho đến khi mặt đỏ tai hồng thể thở nổi mới buông môi ra.

      “Nguyễn Lân, . . .” Hà Nhạc Nhạc nhìn cửa sổ . Tuy nơi này là bên trong bệnh viện, nhưng khó đảm bảo có tin đồn bị truyền ra ngoài, lỡ như… “Nơi này có y tá chăm sóc cho tôi, còn có công việc mà?”

      “Em hy vọng tôi ra ngoài?” Đôi mắt uy thế nhìn chằm chằm .

      “Tôi. . .”

      “Nếu như bây giờ tôi ra ngoài, em cảm thấy tôi làm gì?”

      Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng. nhớ , lúc vừa tỉnh liền thấy Tông Kiên Định cùng với vài bác sĩ nam ôm lấy Nguyễn Lân mới có thể giữ lại, lúc đó mặt và tay Nguyễn Lân có gân xanh gồ lên, thấy sát khí vì tức giận bốc lên từ .

      Nguyễn Lân xoa bóp phục vụ lát, rồi mới xốc Hà Nhạc Nhạc lên để ngồi thảm bên cạnh, cầm lấy kịch bản lên xem.

      Phim điện ảnh còn chưa quay xong, phần diễn của cũng chưa chụp ảnh xong, lần này chỉ nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.

      Hà Nhạc Nhạc hề mở miệng, lẳng lặng nhìn sườn mặt hoàn mỹ của , mày rậm như dao, lông mi dài, chiếc mũi tuấn, đôi môi độ dày vừa phải… rời khỏi màn ảnh rồi mị lực của vẫn thay đổi, dùng toàn bộ trái tim, cố chấp bảo vệ hình tượng và danh tiếng, là diễn viên, làm cho kính nể. Nhưng là nam nhân, là chủ trọ mà phải phục vụ…

      Tuy đều là ác mộng, tuy rằng cố gắng quên . cường bạo , lần lượt… nhưng vẫn rất cảm kích, cảm kích đối xử tốt với .

      ngủ lát sao?”

      “. . . béo.”

      “Vậy ra ngoài chút ?” Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, muốn bị nhiều người nhìn thấy.

      Nguyễn Lân thấy thế gấp kịch bản lại, đem điều khiển từ xa để vào tay trái của , rồi nhàng cầm lấy bàn tay phải sưng đỏ của áp lên người.

      Hà Nhạc Nhạc có chút cảm động “Nguyễn Lân. . .”

      “Đừng , cái gì cũng đừng .” Khuôn mặt tuấn có chút thâm sâu.

      ...” Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, rút tay phải về, xuống giường, “Đủ rồi, đừng như vậy. Tôi phải là cái gì của cả, cũng chịu nổi quan hệ ái muội như vậy. Ba tháng sau, tôi xuất trong cuộc sống của nữa.” chỉ chỉ vào tivi, “Sau này đối với tôi mà , cũng chỉ là người trong màn hình thôi, mà tôi…”

      Hà Nhạc Nhạc đến trước tivi, làm cho Nguyễn Lân trong màn hình tivi đối diện với “Tôi cũng có gì đáng giá để cho phải nhớ.”

      “. . . Tôi biết.” Nguyễn Lân xuống giường đến cửa phòng ── đóng cửa sổ, khóa trái.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân về phía , bước chân lùi lại phía sau, cho đến khi bị thoải mái ôm lấy.

      “Đối với tôi, trừ em ra, tôi thể nhìn nào nữa rồi.”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 162: Quần hùng nổi lên bốn phía

      Ngoài cửa phòng bệnh.

      “Khụ, xem ra chúng ta đến đúng lúc rồi.” Tông Kiên Định buồn cười nhìn Mục Duy bên cạnh, “ thôi, đến văn phòng của tôi ngồi chờ .”

      Trở lại văn phòng, Tông Kiên Định thảnh thơi pha cà phê. Nhưng đừng nhìn bây giờ giống như người bình thường có chuyện gì, ba ngày trước khi Hà Nhạc Nhạc bị phát nửa thân trần trụi té xỉu ở toilet, chỉ muốn trốn thôi, may mắn kiểm tra cũng bị xâm hại.

      “Tin tức Tiêu Toa hít thuốc phiện là cậu tung ra đúng ?” Tông Kiên Định hỏi. Ba ngày trước, Tiêu Toa vừa quay phim xong rời khỏi đoàn phim, liền chung với đám người đến KTV chúc mừng, kết quả vừa vặn bị cảnh sát kiểm tra bắt được, cha của Tiêu Toa khẩn cấp kêu người đưa Tiêu Toa đến chỗ .

      Trong giới giải trí kẻ nghiện cũng ít, nhưng Mâu Tư đối với vấn đề này rất kiêng kị, cha của Tiêu Toa biết thể gạt được Thân Đồ, vì thế ông ấy liền tự thân đưa Tiêu Toa ngoan ngoãn tới bệnh viện cai nghiện, cầu cho Thân Đồ nể mặt truy cứu, ai ngờ Tiêu Toa nửa đêm đánh Hà Nhạc Nhạc bất tỉnh, lấy quần áo trốn . Y tá và bảo vệ trực ban thấy Tiêu Toa mặc đồ bình thường, cũng nghi ngờ, nên để cho ta nghênh ngang trốn ra ngoài.

      Vốn dĩ cha của Tiêu Toa đối với chuyện này dùng số tiền lớn để che giấu, tạo áp lực, vì thế sáng ngày hôm sau cũng có tin tức gì truyền ra ngoài cả. Kết quả buổi tối ngày hôm sau, tin tức các loại tuôn ra ồ ạt, thậm chí còn có cả ảnh chụp Tiêu Toa dâm loạn hút thuốc phiện, truyền ra khắp mọi nơi.

      Tiêu lão xin Thân Đồ, Thân Đồ trực tiếp hủy hợp đồng, quăng lại cho luật sư giải quyết, sau đó Tiêu lão tìm cha nuôi của Tiêu Toa, vì thế hai ngày nay truyền thông yên lặng được chút, nhưng tin tức Internet vẫn ùn ùn. Tông Kiên Định tùy tiện xem vài trang, liền nhìn thấy vô số bình luận của mọi người.

      trái lo phải nghĩ, miệng truyền thông im lặng phần nào, vừa có năng lực vừa có động cơ này… có khả năng nhất chính là Mục Duy_ biến thái quái thai trong giới quý tộc này truyền ra.

      Mục Duy mặc thân quần áo màu nhạt gác chân lên đùi, khẽ cười tao nhã, nhưng tươi cười như vậy vẫn lộ ra tà khí làm người ta lạnh cả sống lưng.

      “Cậu chơi như thế, sợ Thân Đồ khó chịu? Dù sao Tiêu Toa cũng coi như là hàng hóa kiếm ra tiền trong tay .”

      “A. . . kia còn may mắn, bây giờ ta gặp là tôi.” Mục Duy thoải mái cười .

      Hiểu được ý của Mục Duy, Tông Kiên Định cũng nhướng mày, nghe Mục Duy về Quý Tiết chút, ngắn gọn ── chỉnh người như chuyện vặt.

      “. . . Cho dù bây giờ là cậu, cũng dừng ở đây rồi đúng ?”

      Mục Duy vẫn mỉm cười, cười đến Tông Kiên Định nhịn được phải rùng mình cái.

      Trong phòng bệnh.

      “Ừ a. . . Chậm, chậm chút. . . A. . .” Ôm chặt tấm lưng dày rộng của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc thể kháng cự lại khoái cảm, hưng phấn đến choáng váng. Mới nãy còn phải phân giới hạn, bây giờ bị nam nhân ôm lên giường bệnh nặng nề rút cắm… rất châm chọc , vậy mà đây lại là .

      Nam nhân này ba ngày qua vẫn rất dịu dàng chăm sóc , vừa lên giường như thói cũ, côn thịt khó thừa nhận mỗi lần rút ra đều chỉ còn lại phần, rồi sau đó lại cắm hết vào, mới cắm được bao lâu, dâm thủy ở hoa huyệt chảy dài, mật nước lành lạnh chạy theo côn thịt lướt qua cúc huyệt làm ẩm ướt cả mông kiều mị.

      “A a. . . Đừng, đừng. . . , cần. . .” Lại, lại tới nữa! Chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể bị cự vật nóng như lửa hung hăng nghiền nát, làm cho cả người run rẩy, khuây khỏa mãnh liệt liên tiếp nổ mạnh trong thân thể, cao trào lần lại tiếp lần, nhịn được khó chịu khóc thành tiếng.

      , cần. . . Nguyễn Lân, ừ ── đau, đau đầu. . .” Tiếng khóc mang theo thanh cầu xin tha thứ cuối cùng nam nhân cũng chịu thả chậm tiết tấu.

      Nguyễn Lân hôn sâu lên cái miệng nhắn ngọt ngấy của , cái mông rắn chắc sít chạt ngừng kích thích giữa hai chân . Vài buổi tối liên tiếp đều nhìn khuôn mặt ngủ của mà tự an ủi, bây giờ được chạm vào, căn bản dừng được.

      Đông, đông, đông!

      Tiếng đập cửa phá phong cảnh đột nhiên vang lên.

      “Nguyễn Lân. . .” Hà Nhạc Nhạc khẩn trương kẹp côn thịt của chặt hơn, Nguyễn Lân khẽ cắn môi, ôm thân thể của lên, ôm lấy kiều mông của nhanh chóng rút cắm gần hơn trăm cái mời hào hển bắt ra.

      Đông, đông, đông!

      Quý Tiết lạnh lùng gõ cửa. Ban ngày ban mặt khóa trái cửa, quỷ cũng biết làm chuyện gì! Huống chi. . . cái này mà kêu “Tĩnh dưỡng” gì? Mẹ nó!!!

      Phía sau Quý Tiết, Tần Chi Tu im lặng đứng dựa vào tường, vẻ mặt bình thản.

      Trong phòng im lặng hồi lâu, cửa phòng vẫn thấy mở, Quý Tiết buồn bực muốn đá cửa, Tông Kiên Định và Mục Duy lại đúng lúc xuất .

      Tông Kiên Định dùng thẻ mở cửa phòng, mọi người vừa vào chỉ thấy giường bừa bộn nhưng bóng người.

      Chỉ chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Nguyễn Lân cường tráng ôm Hà Nhạc Nhạc quấn khăn tắm coi ai ra gì ra, để Hà Nhạc Nhạc lên giường của , Nguyễn Lân cũng theo đó ngồi xuống.

      Trong lúc nhất thời, phòng năm nam nữ người nào mở miệng.

      Ánh mắt vô hình của mọi người như muốn đốt cháy thân thể , Hà Nhạc Nhạc run rẩy dựa sát vào Nguyễn Lân, trong mắt đám nam nhân, rất giống con thú yếu bị thương tìm giống đực cường hãn bảo vệ, yếu ớt, ỷ lại như vậy.

      Nguyễn Lân đau lòng xoa vai , mắt lạnh nhìn bốn nam nhân còn lại, “ ấy cần nghỉ ngơi, có việc gì các cậu có thể được rồi.”

      “. . . Cậu còn biết ấy cần nghỉ ngơi.” Quý Tiết châm chọc , “Có cậu tại đây, ấy càng nguy hiểm hơn!”

      Nguyễn Lân hừ lạnh tiếng, trừng mắt nhìn lại Quý Tiết, rất giống đấu võ.

      Tông Kiên Định hưng trí dạt dào nhìn Nguyễn Lân rồi lại nhìn Quý Tiết, lại quay đầu nhìn Mục Duy bên cạnh mình cười cười vẻ mặt rất phong độ, cuối cùng liếc nhìn Tần Chi Tu sau lưng Quý Tiết ──

      Ách. . . Người ta gọt xong quả táo rồi.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 163: Chân tướng vô vị

      Cái miệng của Hà Nhạc Nhạc ăn quả táo mà Tần Chi Tu gọt cho , khẩn trương trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh dần.

      Nguyễn Lân và Quý Tiết cùng nhau trừng mắt về phía Tần Chi Tu, sắc mặt hai người nhất thời rất khó coi.

      “Khụ. . . Được rồi a! Các cậu chuẩn bị xử lý chuyện Tiêu Toa như thế nào vậy?” Tông Kiên Định hỏi.

      Câu này vừa hỏi ra, Nguyễn Lân và Quý Tiết lập tức ăn ý nhìn về phía Mục Duy. Ba ngày trước Mục Duy lên tiếng chuyện này để xử lý, nhưng ba ngày rồi, bọn họ cũng chỉ nghe được ít tin tức liên quan mà thôi!

      phải. . . Có cảnh sát xử lý sao?” Hà Nhạc Nhạc hỏi lại.

      “Hừ. . .” Nguyễn Lân hừ lạnh tiếng, lấy quả táo trong tay Hà Nhạc Nhạc ném vào thùng rác, lại rút khăn ướt lau tay cho Hà Nhạc Nhạc. “Loại chuyện như vậy, cần phiền đến cảnh sát.”

      “Lại càng phiền đến cậu…” Quý Tiết khiêu khích , trừng mắt nhìn Nguyễn Lân cái, lại liếc nhìn Mục Duy, “Nếu cậu dừng rồi, để tôi.”

      Mục Duy cười cười, để ý tới giọng khinh thường của Quý Tiết, “Nhạc Nhạc, ra ngoài chút ?”

      Ngồi ở trong xe việt dã của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc có chút mờ mịt nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ. chỉ nghĩ Mục Duy muốn đưa đến hoa viên trong bệnh viện chút thôi, ai ngờ trực tiếp mang đến bãi đỗ xe.

      Nhưng ra ngoài hít thở khí cũng tốt, mấy ngày nay. . . biết nên đối mặt như thế nào với Nguyễn Lân. Tươi cười của , cánh tay của , khiêu khích của , rất nhiều lúc cũng biết câu nào của bản thân buồn cười mà lại cười thoải mái đến như vậy, cười đến mức phải cười rộ lên.

      kể về rất nhiều chuyện trước đây của ── trước đây là tên nhóc suốt ngày đánh nhau gây chuyện, kể về em trai của , người mẹ ôn nhu lương thiện của , lại kể về người cha tính tình độc đoán chuyên quyền của . nghe rất nhiều chuyện vốn nên nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ khi còn bé của , cảnh tượng hai em hợp lại trêu chọc cha … buổi sáng hôm nay tỉnh lại, đột nhiên có chút sợ hãi.

      sợ hãi trong thời gian này có cảm giác quen thuộc dần dần với Nguyễn Lân, sợ hãi trong trí nhớ của lưu lại nhiều dấu vết của ── khoảng cách, mới là thứ duy nhất nên tồn tại giữa và bọn !

      Khách sạn? Thấy Mục Duy chạy xe vào bãi đỗ xe của khách sạn lớn, Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc, “Mục tiên sinh ── ”

      “Lại quên rồi?”

      “. . . Duy, chúng ta tới đây làm gì?” muốn. . .

      “A. . .” Mục Duy ngừng xe, nhéo cái mũi của Hà Nhạc Nhạc, “Em nghĩ đâu vậy. Tôi đưa em đến buổi họp báo.”

      “. . . Ai?”

      “Em đoán ?”

      cần đoán. Ra thang máy bao lâu, lỗ tai Hà Nhạc Nhạc nghe thấy toàn là tên của ‘Tiêu Toa’. Ba ngày trước Tiêu Toa cướp quần áo của , cũng tiện thể lấy di động và ví tiền của , nhưng ngày hôm sau Mục Duy đem ví tiền của và di động trở về, là tìm thấy ở thùng rác trong khu phố.

      do dự có nên báo cảnh sát hay , thậm chí nghĩ có thể dùng việc này để trao đổi làm điều kiện hủy bỏ hợp đồng với Địch Phi Vân , dù sao Tiêu Toa cũng là người của Mâu Tư, công ty luôn phản đối những tin tức tốt. Nhưng hôm kia sau khi Thân Đồ Mặc đến bệnh viện liếc mắt nhìn cái lát, cảnh sát lập tức đến bệnh viện lấy lời khai của .

      Bây giờ Tiêu Toa mở họp báo có tin tức muốn tuyên bố là vì chuyện này sao?

      Mục Duy nắm tay Hà Nhạc Nhạc ngồi ở góc xa xa hội trường, ràng là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, còn có trẻ đầu quấn băng, tổ hợp như vậy xuất ở hội trường thông thường có người chú ý mới phải, nhưng hình như lực chú ý của mọi người đều đặt lên sân khấu phía trước, tiếng động ở toàn bộ hội trường ồn ào như cái chợ buổi sáng.

      “Đến đây! Đến đây đến đây!” Theo tiếng kêu kích động của phóng viên và lời ồn ào của mọi người cố gắng chen tới gần hơn sân khấu, Hà Nhạc Nhạc thấy được bóng dáng.

      “Mời các vị phóng viên an tâm chờ chút nữa! Mời mọi người trở về chỗ ngồi của bản thân, mời ── ”

      “Vivian, nghe ba ngày trước tụ tập hút thuốc phiện bị bắt, có đúng vậy ?” phóng viên đợi người chủ trì xong giành trước.

      “Tôi có!” giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở trả lời.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn xem Mục Duy bên cạnh, tại sao Mục Duy mang đến đây.

      “Vậy đoạn clip lan truyền mạng kia là đúng ?”

      phải tôi! Tôi bị hãm hại! Tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”

      “Vivian, nghe hút thuốc phiện nhiều năm rồi ── ”

      “Yên lặng chút, yên lặng chút!” giọng mạnh mẽ ở sân khấu truyền ra, “Hôm nay mời mọi người đến là muốn làm sáng tỏ lời đồn mấy ngày nay, mời mọi người cho chúng tôi chút thời gian, để Vivian ràng hoàn cảnh của bản thân. Cảm ơn mọi người.”

      Người đàn ông lớn tuổi chuyện rất uy nghiêm, bởi vì khi mở miệng, phóng viên đều tạm thời im lặng lại, tuy rằng vẫn còn có người giọng thảo luận, nhưng cuối cùng cũng hỗn loạn như trước nữa.

      “Vivian, giải thích ràng với mọi người .”

      “Ừ. Mọi người tốt lành, tôi là Vivian.” Giọng Tiêu Toa tràn ngập uất ức, “Mọi người cũng biết tôi khá lâu rồi, từ nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, bình thường ── ”

      trọng điểm !” phóng viên ở góc sáng lớn tiếng hô.

      “A. . .” Mục Duy cười khẽ tiếng. Hà Nhạc Nhạc gì nhìn Mục Duy vui sướng khi người gặp hoa.

      Giọng Tiêu Toa cách lúc nữa mới vang lên, giống như bị áp lực gì đó, “Tôi biết mọi người bị lời đồn ảnh hưởng, hiểu lầm Vivian, Vivian trách mọi người, bởi vì Vivian cũng ngờ tới, bản thân bị em họ hãm hại.”

      Rào rào ── quả bom này vừa tung ra, đám phóng viên cuối cùng cũng có phản ứng.

      “Vivian, em họ của là ai? Chúng tôi trước giờ cũng chưa nghe qua mà!”

      “Em họ của tôi rất nhiều bạn cũng gặp qua, là trợ lý của tôi Tiêu Diễm.”

      Tiêu Diễm. . . trong đầu Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng lên vẻ mặt kiêu ngạo của có mái tóc ngắn cằm nhọn.

      “A. . . Tôi biết! Trong đoạn clip kia cũng có nữ ── khụ khụ. . .” phóng viên vội vàng dừng lại.

      “Tuy việc xấu trong nhà nên ra ngoài, nhưng hôm nay Vivian cũng chỉ có thể bêu xấu với mọi người! Tiêu Diễm tuy rằng là em họ của tôi, nhưng người chú kia của tôi tác phong tốt, hai nhà chúng tôi qua lại từ lâu rồi. Nhưng mấy tháng trước, Tiêu Diễm đột nhiên tới tìm tôi, khóc lóc cầu xin tôi giới thiệu công việc của ấy, rằng ấy bị người trong nhà đuổi ra ngoài. Tôi thấy ấy đáng thương, nên tạm thời cho ấy làm trợ lý của tôi, có thể là… ấy sớm nghiện rồi!”

      “Nga. . .” Các phóng viên đều là cao thủ liên tưởng, Tiêu Toa ra hoàn cảnh của Tiêu Diễm, bọn họ đại khái cũng đoán được chuyện gì tiếp theo! Mà giải thích kế tiếp của Tiêu Toa cũng chứng thực suy đoán của bọn họ.

      “Tiêu Diễm tiếp cận tôi là vì muốn tìm cơ hội hãm hại tôi, đoạn clip này cũng là ấy cố ý chụp ảnh quay phim tốt rồi biên tập cắt nối để mọi người nhầm lẫn! Tất cả đoạn clip này đều là giả, tôi đương nhiên chấp nhận, đồng thời cũng báo cảnh sát! Vì thế ba ngày trước Tiêu Diễm bị người nhà che giấu! Vốn dĩ ấy bị bắt cũng là đúng tội, nhưng ấy lại cam lòng, liền cố ý truyền ra thông tin về đoạn clip giả cắt nối biên tập cố ý vu hại tôi!” Vừa xong, Tiêu Toa đau lòng khóc thành tiếng. Tiếng khóc cực kỳ bi ai làm cho trái tim của các phóng viên nam đều đau, nghĩ lại lúc trước có thể mình oan uổng cho ảnh hậu trẻ tuổi xinh đẹp này rồi.

      Mục Duy gật gật đầu, “ hổ là ảnh hậu.”

      ấy. . . Hình như là dối đúng .”

      Mục Duy ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Làm sao em biết?”

      “. . . Bởi vì tôi biết cảm giác bị người khác ác ý hãm hại, mà ấy…” Hà Nhạc Nhạc nhìn về đám người kia, “Chúng ta thôi.”

      “Chờ chút.” Mục Duy vỗ vỗ tay Hà Nhạc Nhạc, trong lòng co rút đau đớn, “Cảm giác của em đúng rồi, ta hút thuốc phiện tuy là do bị Tiêu Diễm ảnh hưởng, nhưng tụ tập lại hút thuốc phiện rồi dâm loạn là do ta chủ động, bởi vì Tiêu Diễm bị bắt nên thể phản bác, ta liền đem tất cả đổ lên đầu Tiêu Diễm, còn đổ sạch như vậy, tự nhiên như vậy, a… đây chắc là lý do thoái thác mà cha của ta nghĩ ra được.”

      “. . . Ai nắm giữ quyền lực của lời , người đó liền nắm giữ ‘chân tướng’.” Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh , có chút hận đời, khuôn mặt ôn nhu nhắn lộ ra vẻ rộng rãi thông hiểu thế cuộc đời.

      “Đúng vậy, nhưng có rất nhiều lúc, chân tướng là gì cũng quan trọng.” Mục Duy .

      “Trong khoảng thời gian này Vivian chịu đựng rất nhiều áp lực và uất ức, lần họp báo này hy vọng công chúng có thể hiểu chân tướng, cần bị người xấu lợi dụng ── ”

      dối!” tiếng thét lớn đột nhiên vang lên từ trong đám phóng viên! “ kỹ nữ ti tiện! Lại xấu con của tôi!”

      “A a a a ── ”

      “A! Axít sunfuric!” “Trời ạ! Mặt của ấy!” “Cảnh sát! Mau gọi cảnh sát!” “Mau gọi xe cứu thương!”

      “Tiêu Vĩnh! Mày! Bắt lấy ! Mau bắt lấy ! Toa Toa! Toa Toa!”

      “Ba ba! Ba ba!”

      Trong cảnh hỗn loạn, Mục Duy mang Hà Nhạc Nhạc đứng dậy rời , trước khi , Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn về phía sân khấu, Mục Duy lại chìa tay che mắt .

      thôi.”

      Hà Nhạc Nhạc nhịn được cả người lạnh như băng. dám hỏi ── tất cả những việc này có phải làm …. hay .

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      HAPPY NEW YEAR 2019 mọi người nhé
      Để chúc mừng Béo tặng mọi người 3 chương, trong tuần cố gắng đăng 7 chương còn lại nha!!!
      Ráng hoàn thành bộ này trước tết ta mà sợ k kịp quá, cuối năm việc ngập đầu :032:

    5. sabera.tran

      sabera.tran Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      53
      cảm ơn nàng nhiều ❤❤❤❤❤
      chúc nàng năm mới vui vẻ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :