1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Thanks bạn vì vẫn cố gắng ra chương dù bị nạn trộm cắp hoành hành.
      Cố lên ban nhé

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      @Chris_Luu mai noel có chương mới nhé
      Chris_Luu thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      @Nhitocngan thanks nàng nha ;) chỉ cần bạn ko drop là mừng rồi .

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 31.Chu Thừa Vũ bị ép buộc, lần đầu trong đời vùi đầu trong ngực.


      Mẹ của Qúy Thành Vân…


      Lòng Chu Thừa Vũkhẽ động, tức khắc nghiêng đầu nhìn Hồ Ngọc Nhu. Thấy gương mặt chan chứa vẻ thương cảm và xót xa, chút khó chịu vừa rồi có tính là gì chứ. Chàng vươn tay nắm lấy tay nàng, nắm chặt.


      Hồ Ngọc Nhu ngạc nhiên nhìn chàng.


      Chu Thừa Vũ : "Nàng còn có ta."


      Dù nàng mất mẹ từ , dù nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử, nhưng trong cuộc đời dài đẵng mai sau, nàng còn có ta, ta bù đắp cho nàng.


      Ý gì đây?


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời kịp phản ứng, mà chỉ kịp bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Chu Thừa Vũ, còn có bàn tay bị nắm chặt, ngọt ngàodâng trào trong lòng. chớp mắt mấy cái với Chu Thừa Vũ, cũng hùa theo thổ lộ: "Chàng cũng còn có thiếp!"


      Vốn Chu Thừa Vũ thương tiếc nàng, thậm chí tâm trạng chàng còn hơi nặng nề. Nhưng nàng thổ lộ trông như vậy, Chu Thừa Vũ nhất thời nhịn được, đầu cúi xuống, cười khẽ.


      Hồ Ngọc Nhu cũng cười.


      Mặc dù bị nắm tay thế này lấy màn thầu ăn khá bất tiện, nhưng thà bị cầmvậy, dòm lên bàn, gắp cho Chu Thừa Vũ cái trứng gà.


      Chu Thừa Vũ buông tay và đích thân gắp cái bánh bao cho Hồ Ngọc Nhu, mặt đổi sắc gắp trứng bỏ vào miệng, rồi từ tốn : "Hôm nay, ta nóirõ với nương rồi, nàng cần lo lắng nữa."


      Trong lòng Hồ Ngọc Nhu càng ngọthơn,vội gật mạnh.


      Ăn xong bữa tối, Tú Vân và Tú Hươngtới dọn bàn. Vẫn còn sớm, ở thời cổ đại này có hoạt động vui chơi gì cả. Trước đây, Chu Thừa Vũ sắp sửa thư phòng, nhưng hôm nay chàng có thê tử, mà thê tử chàng vừa rồi có vẻ hơi thương cảm cho bản thân, nên hôm nay chàng liền ở lại đây vậy.


      Hồ Ngọc Nhu kéo chàng dạo mát tiêu cơm.


      Các chủ tử , song bọn hạ nhân vẫn có việc phải làm. A Quỳnh là đại nha hoàn của Hồ Ngọc Nhu, nhiều công việc tay chân nặng nhọc tới phiên nàng làm, nhưng mấy việc trong cuộc sống hàng ngày của Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu, nàngnhất định phải chăm chămđể ý. Do đó, nàng ở đây dặn dò người nấu nước sớm, để chuẩn bị cho hai chủ tử đêm về tắm rửa.


      Tú Hương và Tú Vân thoải mái vui lòng, vội trở về phòng.


      Hai người vốn là , Tú Hương luôn nghe lời Tú Vân, lúc này Tú vân mới lấy ra thúc-tình hương, đương nhiên gạt Tú Hương.


      "Muội ra ngoài , hương này mà đốt lên là muội bị trúng chiêu, bằng chốc nữa cả hai đứa đềukhó chịu." Tú Vân khuyên nhủ.


      Tú Hương lại có ý khác.


      "Tú Vân tỷ, nếu hiệu quả hương này tốt như vậy, bằng ..." Nàng tiến tới tai Tú Vân, thầm, " bằng chọn tỷ, sau đó hầu hạ lão gia, dứt khoát khiến cho lão gia thu tỷ.Chúng ta cần phải giúp phu nhân nữa. Nếu lão gia độc sủng mình tỷ phải tốt hơn sao?"


      Đạo lý đơn giản vậy, sao nàng lại biết chứ?


      Nhưng nàng chỉ là nha hoàn, nào dám làm thế, nếu nàng làm , sau, nếu chuyện xong rồi, những lão gia tha cho nàng, mà e là ngay cả lão phu nhân cũng thể dung (tha thứ) nàng được.


      Nàng có thời gian giải thích cho Tú Hương. Lát nữa lão gia phu nhân quay lại tắm rửa. Đây là cơ hội duy nhất chonàng, thế nên nàng đẩy Tú Hương ra ngoài và : "Muội nghe tỷ , chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở Chu gia, ngàn vạn lần thể có suy nghĩ vậy nữa. Ra ngoài mau, tỷ phải bắt đầu. "


      Tú Hương chờ cửa lúc, nhưng trong lòng nàng lại phục. ràng đây là chủ ý thể nào tốt hơn nữa. Nàng ghi nhớ tình nghĩa tỷ muội, nên muốn để cho Tú Hương hưởng trước, vậy mà Tú Vân lại biết cảm kích. Dứt khoát tự mình dùng thôi!


      Do đó, sau khi Tú Vân khỏi, nàng những nghe lời tú Vân, mở cửa cho bay mùi, mà thay vào đó, đóng kín cửa lại, vào trong.


      ·


      Chu Thừa Vũ tắm rửa cho phép ai vào hầu hạ, nên mục tiêu của Tú Vân phải là chàng. Đợi Hồ Ngọc Nhu vào tịnh phòng, nàng mới vội vã cướp lấy y phục ở nhà lát thay của Hồ Ngọc Nhu.


      Mấy việc này đều là thiếp thân nha hoàn- A Quỳnh trước giờ làm, lần này bị Tú Vân nhanh chân cướp trước, A Quỳnhliếc Tú Vân với vẻ ngờ vực.


      Tú Vân cười lấy lòng: "Từ khi A Quỳnh tỷ tới đây, tỷ luôn bân rộn hầu hạ mọi chuyện của lão gia và phu nhân. Hôm nay tỷ mệt mỏi hết cả ngày trời. Giờ hầu hạ phu nhân tắm rửa. Để muội làm cho?"


      A Quỳnh sợ Tú Vân chiếm địa vị của nàng trong lòng Hồ Ngọc Nhu. Thấy Tú Vân chủ động vậy, nàng liền vung tay làm chưởng quầy vậy.


      Tú Vân giữ chặt y phục của Hồ Ngọc Nhu vào trong ngực. Bước vào tịnh phòng, nàng thấy Hồ Ngọc Nhu ở trong bồn tắm. Nàng lập tức bỏ y phục xuống, mà hỏi Hồ Ngọc Nhu: "Phu nhân, có cần nô tỳ tới hầu hạ ạ?"


      Hồ Ngọc Nhu là người đại. Tắm rửa tự nhiên thích người khác hầu hạ. Như thường lệ, A Quỳnh cũng chỉ giúp lấy quần áo mà thôi. Chuyện này đương nhiên cần cũng biết, nhưng Tú Vân lại ra ngoài, vì Hồ Ngọc Nhu đương quay lưng với nàng ấy, nên trái lại hay biết gì.


      Tú Vân ôm chặt y phục. Mặc dù mùa hè trời nóng nực, nước tắm của Hồ Ngọc Nhu thực chất chỉ ấm, nhưng trong tịnh phòng vẫn có hơi nước bốc lên. Trong hơi nước bốc lên lãng đãng, chiếc cổ thon dài của người con như cổ thiên nga như như , bờ vai bóng loáng mịn màng, còn có cánh tay thon thả chơi đùa nghịch nước ...


      Tú Vân thể kiềm chế nổi nuốt ực miếng nước miếng.


      Phu nhânthật quá xinh đẹp!


      xinh đẹp, đừng là lão gia, ngay cả nàng còn muốn nhào tới ...ý thức được bản thân mình nghĩ gì, Tú Vân lập tức tỉnh táo lại, nhất thờixấu hổ mặt nóng bừng, vội đặt y phục xuống, chạy ra.


      Hồ Ngọc Nhu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại. chỉ thấy tấm mành còn lắc lư , cũng để trong lòng. Tắm rửa xong, bước ra lau khô người và mặc bộ quần áo Tú Vân mang đến. Chỗ có chuyện gì, còn Chu Thừa Vũ bên ấy tạm thời nhớ tới 1 cuốn sách trong thư phòng. Lần này là muốn xem , nên dứt khoát đứng lên lấy cầm qua.


      Vốn là Tú Hương đứng giữ cửa, lo lắng có cơ hội. Đột nhiên nàng thấy Chu Thừa Vũ bước ra, nhất thời lòng nàng như nở hoa. Xem , ngay cả ông trời cũng giúp nàng đây này!


      Hiệu quả hương kia quả đặc biệt tốt, mặc dù khi nước vào phòng mùi tan gần hết, nhưng lâu như vậy rồi mà mặt mày nàng vẫn còn ửng đỏ. Chờ được lúc, nàng lại sợ Chu Thừa Vũ về liền, thế là gấp gáp tới thư phòng.


      Nếu là ở chính phòng, phu nhân có bên cạnh. Dù lão gia có bị dính hương mà muốn nữ nhân, ngài ấy chắc chắn tìm phu nhân trước. Cho nên thư phòng là tốt nhất rồi. Nếu nàng có thể giữ lại lão gia ở thư phòng đêm nay, vị trí di nương kia ngày mai nhất định chạy khỏi. Hơn nữa, nếu nàng có thể lần mà có thai, vậy còn gì bằng!


      Tú Hương tràn đầy mong đợi, trong lòng nàng như có con hươu chạy loạn, nhảy bịch bịch. Đến cửa thư phòng, đúng là trời xanh giúp đỡ, ngay lúc Chu Thừa Vũ từ trong ra, nàng đâm thẳng vào ngực Chu Thừa Vũ.


      Tú Hương lưỡng lự trong nháy mắt ngắn ngủi, nàng quyết định liều mạng, đời người nên đánh cược lần, nếu cược thắng, chờ nàng là cuộc đời đầy tươi đẹp.


      Nàng những nhận sai tránh , mà còn vươn tay ra ôm chầm lấy eo Chu Thừa Vũ, đỏ mặt và run rẩy : "... Lão, lão gia ... nô tỳ, nô tỳ ..." Có mấy lời rất khó mở miệng, ngẩng đầu, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn Chu Thừa Vũ.


      Nàng nghĩ, miễn là nam nhân,đều hiểu.


      Chống lại nàng là ánh mắt chứa lửa giận, mặc dù gương mặt bình thường, nhưng trong ánh mắt kia chứa lửa giận ngập trời. Dù Tú Hương hơikhông tỉnh táo, nhưng trước hết vẫn bị dọa tới run rẩy.


      "Lão, lão gia, nô tỳ, nô tỳ ..." Tú Hương muốn nhận lỗi.


      Kế đó, Chu Thưa Vũ đưa tay nhấc cổ áo sau gáy nàng ta, thẳng tay ném xuống đất.


      Đau đương nhiên rất đau, nhưng thúc-tình hương còn tác dụng, cảm giác Tú Hương lắm. Nàng chỉ biết đây là điềm xấu, nàngnhận thấy cónỗisợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Thừa Vũ, vẫn thể khống chế vẻ mặt của mình, lộ ra vẻ **(tác giả để dấu sao mình để lại vậy).


      Chu Thừa Vũ đương nhiên biết ta có chỗ đúng, chỉ cần nghĩ là biết, nếu phải chính ta cố ý làm, làm sao dễ bị người khác đâm sau lưng được chứ.


      Ả nha đầu này, tâmlớn quá nhỉ.


      Vốn còn muốn chọn cho ả người để gả.


      “Lô Nghiễm!” Chu Thừa Vũ gọi tùy tùng thân cận. “Dẫn ta xuống, hỏi tình huống thế nào, trực tiếp bán ”.


      Tú Hương nhất thời xụi lơ thành đống.


      Bán ...


      Nàng sai rồi, nàng nên cãi lại lời Tú Vân.


      ·


      Chu Thừa Vũ trở lại hậu viện, cơn tức còn chưa lắng xuống, như có ngọn lửa trong lòng, còn chưa vào phòng trong, chàng sai người đưa nước, dứt khoát tắm nước lạnh


      Lúc này mới thấy khí nóng người tan hơn phân nửa, thay y phục sạch , vẫy tay xua hạ nhân ra ngoài, bước vào phòng trong.


      Màn lụa đỏ thẫm ngày đại hôn vẫn chưa gỡ xuống. Chu Thừa Vũ thấy màn lụa đỏ thẫm này hiểu sao lòng lại hơi khát, chàng khỏi nghĩ, chả lẽ trong nháy mắt vừa rồi tiếp xúc với Tú Vân, có thứ gì sạch dính vào rồi?


      Nếu đúng như vậy...


      Chàng bỗng dừng chân.


      Nếu đúng như chàng nghĩ, tốt nhất là tối nay chàng nên ngủ lại tân phòng. mấy ngày qua, chỉ cóchàng biết mỗi đêm chàng phải gian nan cỡ nào. Nếu phải chàng là người tập võthân thể tráng kiện quanh năm, bằng mỗi đêm tắm nước lạnh 2 lần người bình thương nào sống sót nổi.


      Chàng muốn , bỗng nhiên giường truyền tới tiếng hừ , như thể là thoải mái lắm, lại như rất dễ chịu theo bản năng phát ra. nhàng tinh tế, như con mèo con.


      Gần như ngay lập tức, có luồng khí nóng lan tỏa toàn thân, Chu Thừa Vũ mất kiểm soát bước lên 2 bước, đứng cạnh giường.


      Màn lụa đỏ chỉ rủ xuống bên, nương theo chỉ thấy bóng dáng mông lungmờ ảo,chăn mỏng tơ lụa xanh sẫm che phủ, chỉ che bụng chút. biết trời có nóng quá mà chiếc áo ngủ trắng như tuyết sớm bị bung ra, cái yếm màu hồng thêu hoa sen cứ thế bị phơi bày


      Bởi vì hồ Ngọc Nhulớn lên cực tốt, hoa sen hoàn toàn căng ra, mà hoa tâm cũng dựng đứng. Kết hợp với hô hấp của Hồ Ngọc Nhu, run run rẩy rẩy nhấp nhô.


      Ngay lúc này, Hồ Ngọc Nhu lại hừ mũi khó chịu, lật người vào trong, lộ ra bờ vai trần. Bờ vai ngọc trắng trong như tuyết được phản chiếu với chăn mỏng xanh sẫm, đẹp tới mức rung động lòng người.


      Rốt cuộc Chu Thừa Vũ thể kiềm chế bản thân được nữa, lên giường.


      Bàn tay vừa chạm vào bờ vai ấm áp của Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu dường như thoải mái với lòng bàn tay lạnh giá. Sau tiếng thở dài, xoay người, chui vào trong ngực Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ vừa mới tắm nước lạnh, cả người tỏa ra hơi mát lạnh. Hồ Ngọc Nhu ôm lấy muốn buông, gắt gao siết lại vòng eo cứng rắn mạnh mẽ, cơ thể vô thức chà xát.


      Vì Chu Thừa Vũ chưa nằm xuống hoàn toàn, tư thế hai người đúng. Hồ Ngọc Nhu cứ thế cọ cọ hai lần, trực tiếp ôm lấy đầu Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ bị ép buộc, lần đầu trong đời vùi đầu trong ngực.


      Tác giả có lời muốn :


      Báo trước: có thịt ăn → _ →


      Hơn nữa vì mộ tinternet trong sạch, nên dù có thịt ăn, cũng là trực tiếp tắt đèn.
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri24 others thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 32. Đại nhân, giúp thiếp mà, xin chàng đó, giúp thiếp với...


      Vô cùng mềm mại.


      Ấm áp, mang theo hơi hương mờ nhạt.


      Chu Thừa Vũ dám cử động chút nào.


      Mặc chokhỏa mềm mại kia ép chàng, cũng khôn hề thấy khó chịu, cảm giác rất tốt là đằng khác. Tốt tới mức chàng dám cử động,thậm chí thở cũng dám thở mạnh, sợ sợ ...... hơi thở nóng phả ra ngoài, dọa Hồ Ngọc Nhu sợ.


      Ý thức Hồ Ngọc Nhukhông còn tỉnh táo nữa, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể khó chịu, cóloại cảm giác khao khát khó hiểu, loại cảm giác trước giờ chưa từng có. biết làm sao bây giờ, chỉ biết theo bản năng ôm đầu lâu vào ngực.


      Chu Thừa Vũ thương tiếc nàng, bị nàng hành hạ như vậy hơi nhịn được rồi. Ôn hương nhuyễn ngọc[32], mỹ nhân nhi chủ động thế này, chàng vốn ngửi tí mùi hương, giờ phút này lại ngửi thêm hơi nữa, hô hấp chàng càng lúc càng nặng hơn.


      Nỗi khiếp sợ ban đầu qua , chàng còn hài lòng với trạng, hai tay thử thăm dò eo thon người trong ngực, Chu Thừa Vũ xoay người, đặt Hồ Ngọc Nhu dưới thân.


      Hồ Ngọc Nhu nằm im ắng, trung y trắng sáng hoàn toàn mở rộng, Chu Thừa Vũ hơi cúi người, cặp mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm đóa hoa sen nở rộ lúc, sau đó nhắm ngay hoa tâm bên phải hoa sen, đầu cúi xuống.


      Cảm nhận được trước ngực là lạ, Hồ Ngọc Nhu mơ màng mở mắt, chỉ thấy được đỉnh đầu Chu Thừa Vũ, cũng nhưhành động ngẫu nhiên vừa hay lộ nửa gương mặt.


      Người này ... là đẹp quá !


      Ngay cả lúc làm chuyện này nọ, mà ... còn đẹp như vậy ...


      Thế nênhai người đây là, muốn động phòng hở?


      Đêm đồng phòng hoa chúc tới trễ.


      Hồ Ngọc Nhu híp mắt lại, đuôi mắt lại nhếch lên, chủ động ôm lấy vai Chu Thừa Vũ, cơ thể vô thức hùa theo hướng lên chút. Nhưng tới giây phút này rồi, vẫn cònnghĩ: nghe đồn lần đầu của phụ nữ rất đau đớn, thế là nhàng vỗ về lên lưng Chu Thừa Vũ.


      "Đại nhân này, chút nữa chàng phải chút nha." dường như ngâm nga, cũng như tiếng thở dài, lại như thỉnh cầu, trong thanh toát ra vẻ kiều yếu ớt, làm lòng Chu Thừa Vũ xao động trận.


      Chàng buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn.


      Đây là lần đầu của nàng, mặc dù chàng cũng vậy, nhưng khi nàng thỉnh cầu chàng chút, đương nhiên phải đáp ứng nàng rồi. Nhưng cái ngẩng đầu này, trông thấy tấm thân kiều diễm như đào lý của Hồ Ngọc Nhu, biểu cảm ngất ngây mãn nguyện, Chu Thừa Vũ bỗng cứng đờ.


      Điều này đúng!


      Nàng thích chàng, nhưng lại còn xa mới tới trình độ này. Hằng đêm mấy hôm nay chàng và nàng chung chăn gối, chàng nhận ra nàng còn xoắn xuýt, phát nàng còn chưa chắc chắn, chàng cũng nghĩ, nên chọn ngày lành tháng tốt mới được chủ động muốn nàng.


      Nhưng bây giờ, chỉ bởi vì chàng dính đồ sạch của Tú Hương, còn nàng sao? Nhu Nhu tuyệt đối phải là loại người dùng thủ đoạn bẩn thỉu, nàng vốn cần dùng. Miễn là nàng sẵn sàng, nàng cần làm gì chàng cũng muốn nàng mà chờ kịp nữa.


      Cho nên, đây là đường kẻ khác đẩy nàng vào!


      Là ai?


      Chết tiệt !


      Chàng muốn nàng, muốn hơn bao giờ hết, muốn sắp nổ tung.


      Nhưng thể, tình thế kiểu này, dù sao cũng được.


      Lần đầu của nàng, phải ở trong tình cảnh này, chỉ vì thứ đồ bẩn đó mà mất. Đêm tân hôn của họ, cả đời chỉ có đêm tân hôn, nhất định phải ở trong hoàn cảnh cả hai đều tỉnh táo, nhất định phải trong hoàn cảnh cả hai đều vui vẻ, chứ phải như bây giờ, cả hai đều bị bẫy!


      Là Tú Hương sao?


      Chu Thừa Vũ còn tinh lực nghĩ nhiều nữa, éplửa giận xuống, chàng kiềm chế cơ thể và tâm lý. Bước xuống giường, chật vật kéo Hồ Ngọc Nhu ra, sau đó tới cửa gọi người tới.

      A Quỳnh ở ngoài cửa, "Lão gia, ngài có gì phân phó?"


      Chu Thừa Vũ : "Kêu người mang nước lạnh tới, còn ngươi tự mình tìm Lô Nghiễm, bảo mời đại phu tới!"


      Hầu như mấy đêm nay đêm nào Chu Thừa Vũ cũng tắm nước lạnh, A Quỳnh cũng quen, nhưng nghe giọng lão gia có vẻ khác với mọi hôm. Mặc dù ngày trước vẫn có kiềm nén, nhưng sao nàng cảm thấy giọng kiềm nén hôm nay có chút nghiến răng nghiến lợi nhỉ?


      Vả lại còn mời đại phu!


      A Quỳnhvội hỏi: "Sao vậy lão gia, phu nhân khó chịu ạ?"


      Nàng vốn theo Hồ Ngọc Nhu từ khi ở Hồ gia, Tiết thị mặc kệ hai người tự sinh tự diệt, đương nhiên có dạy quy củ. Trái lại Quản ma ma có lòng muốn dạy, nhưng cạnh Hồ Ngọc Nhu chỉ có tiểu nha đầu này thôi, công việc bận rộn người làm xuể, sao có thời gian dạy được chứ. Và sau đó tới Chu gia, bây giờ Hồ Ngọc Nhu hiểu quy củở cổ đại, bảo nàng thừa dịp chú ý học theo hạ nhân Chu gia, nhưng tới thời điểm quan trọng A Quỳnh nhớ nổi, chỉ theo bản năng làm việc.


      "Bảo ngươi ngươi , ở đâu ra nhảm nhiều như vậy! Nếu có chút chuyện đó mà còn làm xong, ta dứt khoát cho ngươi hầu hạ trước mặt phu nhân nữa!" Chu Thừa Vũ nổi nóng, nếu có ý chí tốt, chỉ sợ rằng thể kiểm soát bản thân mình nữa. Vậy mà lúc này A Quỳnh còn vâng lời lập tức làm, trái lại còn hỏi đông hỏi tây, chàng lập tức phát giận.


      A Quỳnh bị dạy dỗ mà hiểu gì hết, nhưng có thể nghe ra lời Chu Thừa Vũ tức giận, vội giọng xác nhận lại, quay lại chạy .


      Lúc này Chu Thừa Vũ mới vào tịnh phòng, trước lấy khăn ngấm vào nước lạnh lau mặt, sau bưng chậu nước vào phòng trong.


      Hồ Ngọc Nhu thoải mái co thành cụm giường, thanh có vẻ như đau khổ mà dường như khao khát liên tục phát ra, nghe giọng của nàng, Chu Thừa Vũ vừa vất vả mới yên tĩnh được trong lòng giờ khô trở lại, khi lau mặt cho Hồ Ngọc Nhu hai tay đều run lên.


      Khăn vắt khô nước, nên khi lau lên mặt, khiến người ta nhất thời tỉnh táo. Sau đó cơ thể Hồ Ngọc Nhu run , nghiêng nghiêng người nhìn Chu Thừa Vũ ngồi bên giường, ánh mắt thoáng ràng và sáng trong hơn tí.


      "Tôi thấy khó chịu quá." vẻ mặt nàng đau khổ, thầm: "Rất khó khó chịu, biết nbị gì nữa....." giơ tay, lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ cổ tay cháy hừng hực, "Đại nhân, tôi bị sao vậy? tôi ...... " giờ phút này đây, mặt mũi và thân thể đều bị giày vò tới độ còn gì nữa, Hồ Ngọc Nhu đại khái biết được mình bị gì rồi, thế là cầu Chu Thừa Vũ, " Đại nhân, giúp thiếp mà, xin chàng đó, giúp thiếp với... "


      Chàng sao muốn giúp nàng chứ!


      Nhưng ...


      Chu Thừa Vũ hít hơi sâu và cảm thấy mình khó có thể ở lại phòng chờ rồi, chàng thực thể nhịn được nữa.


      "Nàng chờ chút, ta cho người mời đại phu rồi,tới ngay lập tức." Giọng của chàng càng lúc càng trầm càng khàn, dường như nhiễm phải hơi mập mờ, "Nàng ngoan nào, thả lỏng chút, ta sai người đem nước tới."


      Chàng muốn rút tay ra.


      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, "Đừng ...... đừng . Đại nhân, Đại nhân, chàng muốn ta mà!" Nàng thốt lên, thậm chí chống đỡ cơ thể nhào qua, giữ cánh tay Chu Thừa Vũ, gương mặt oán trách lên.


      Tay Chu Thừa Vũchợt bắt phải khối mềm mại


      Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, cả người như bị châm lửa, khẽ nóikèm theo giọng bất chấp: "Đây là do chính nàng cầu ta, đừng hối hận!".


      Mặt Hồ Ngọc Nhunằm đùi Chu Thừa Vũ, lẩm bẩm ờ đáp lời: " hối hận.... quyết hối hận......"


      Bàn tay Chu Thừa Vũ dời lên, kẹp nách Hồ Ngọc Nhu, ôm người trả lại giường, tiếp theo là mình cởi giày lên giường, lên bao phủ.


      Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị gõ thùng thùng thùng, "Đại nhân, mở cửa, mở cửa nhanh!" Là A Quỳnh, giọng của nàng trong đêm tối lớn thấy sợ, "Rốt cuộc phu nhân bị sao ạ, đại phu tới rồi, mau mau mau, mau để đại phu xem phu nhân sao rồi! "


      Mặc dù sợ Chu Thừa Vũ, nhưng A Quỳnh quan tâm Hồ Ngọc Nhu hơn.


      Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vẫn còn tí tỉnh táo cuối cùng, nghe thanh gõ cửa lớn như vậy, muốn giả vờ nghe cũng khó, muốn trách cứ cũng muộn rồi.


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời có chút sống còn gì luyến tức nữa.

      Chu Thừa Vũ còn bụng lửa lớn, thấy nét mặt Hồ Ngọc Nhu vậy, chỉ có thể đè lại. Chàng nhàng chạm vào gương mặt nóng bỏng của Hồ Ngọc Nhu, cuối cùng cúi xuống và hôn lên môi nàng, "Đừng lo lắng, đợi xong chuyện này, vi phu nhất định hảo hảo muốn nàng ."


      xong, gắng gượng cơ thể đứng dậy.


      Hồ Ngọc Nhu sớm xấu hổ, hai tay che mặt.


      Chu Thừa Vũ thấy vậy, vừa bước tới cửa, rốt cuộc chút khách khí văn vê nhào nặn ngực Hồ Ngọc Nhu hồi.


      Cánh cửa vừa mở, A Quỳnh thèm nhìn tới Chu Thừa Vũ, cắm đầu chạy thẳng vào phòng trong, "Phu nhân, đại phu tới rồi, đại phu tới rồi!"


      Đại phu dám xông bừa vào như vậy.


      Ông hành lễ với Chu Thừa Vũ xong, cung kính đứng chờ tại chỗ.


      Chu Thừa Vũ thực rất bắc đắc dĩ với A Quỳnh, rốt cuộc là Hồ gia dạy dỗ hạ nhân kiểu gì vậy, sao ra được kẻ mắt thế này! Nhưng mà tại, Tú Hương bị nhốt, còn Tú Vân đâu? Động tĩnh lớn như vậy mà Tú Vân đến đây, đúng là hợp lý.


      Chu Thừa Vũ muốn phân phó hai nha hoàn nhị đẳng lôi A Quỳnh xuống, Quản ma ma nghe được tiếng gió chạy tới,Chu Thừa Vũ thở phào nhõm,nhanh chóng bảo bà: "Ngươi vào trông coi nha đầu kia, trước hết hầu hạ phu nhân cho tốt, chờ ta phân phó! "


      Quản ma ma vội vàng vâng dạ, vọt vào phòng trong.


      Chẳng mấy chốc,phòng bên trong còn thanh nhất kinh nhất sạ[33] của A Quỳnh nữa.


      Lúc bấy giờ Chu Thừa Vũ mới nhìn đại phu.


      Vị đại phu này là lão đại phu ở Thiên Kim Đường trong huyện, y thuật vô cùng cao minh, trước đây Chu gia có chuyện gì cũng mời ông tới. Thế nên vừa rồi gặp chuyện Tú Hương, Chu gia cho mời đại phu là mời ông ấy qua.


      Bởi vì trước đó ông gặp qua Tú Hương rồi, cần phải hỏi cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức : "Đại nhân tuổi còn trẻ, cơ thể mạnh mẽ, cần dùng thuốc, chỉ cần ngâm tắm nước lạnh tốt thôi."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, mắt tối tâm liếc vào nội thất.


      "Nếu dính thuốc quá nhiều, phải dùng thuốc, đúng ?" Chàng hỏi.


      Đại phu hiểu ý ngay: "Nếu là nữ tử, bất kể dính ít hay nhiều, vẫn phải dùng thuốc cho thỏa đáng. Thân thể nữ tử yếu ớt, thể hàn chịu nổi lạnh, nếu cương quyết e là tương lai cản trở khả năng sinh dưỡng."


      Chu Thừa Vũ siết chặt nắm đắm, :"Mời Ngô đại phu kê đơn."


      Ngô đại phu và Lô Nghiễm xuống, nghe được động tĩnh, A Quỳnh bị Quản ma ma khiển trách cũng ra. chỉ cúi đầu dám nhìn Chu Thừa Vũ, :"Nô tỳ xuống trước, chuẩn bị nấu thuốc cho phu nhân ạ."


      Chu Thừa Vũ biết Hồ Ngọc Nhu rất coi trọng A Quỳnh, có giận cũng tự mình nén lại, lạnh lùng hừ tiếng.


      A Quỳnh lập tức chạy như bay mất.


      Chu Thừa Vũ tiếp tục vào phòng trong, đến tới cửa phòng vọng vào:. "Quản ma ma, cực khổ cho ngươi chăm sóc tốt cho phu nhân, lát nữa phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này để ta xử lý."


      ———————————————


      Vở kịch :


      A Quỳnh: Ta giống đứa thiểu năng quá.


      Hồ Ngọc Nhu: Hahaha, sờ sờ nào, hôn hôn nào


      Chu Thừa Vũ: Hừ!


      (32)Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

      (33) 一惊一乍 - nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của người quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :