1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đúng là con người luôn ko tin vào những lời giản đơn mà chỉ thích màu mè hoa lá cành.
      Thanks nàng nha, mỗi lần load thấy có chương mới là vui lắm luôn ấy. Cố lên bạn nhé
      haimap2346thuyt thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 16: Lén đến nhà


      Khi Lâu Minh nhận tin nhắn là lúc vừa ăn tối xong, nhìn chằm chằm điện thoại di động lúc lâu, trong lòng trào lên cảm giác lạ thường, đủ thứ cảm xúc lẫn lộn làm thể hình dung được.

      “Hà Thất.” Lâu Minh ngẩng đầu gọi Hà Thất thu dọn bàn ăn.

      “Tam thiếu?” Hà Thất dừng tay, đứng thẳng chờ giao việc.

      “Trong nhà còn gì ăn được ?” Lâu Minh hỏi.

      ăn chưa no sao ạ?” Hà Thất nhìn qua bàn ăn còn thừa nửa đồ ăn, mù mờ hỏi.

      phải, được rồi …” Lâu Minh thở dài “Cậu ra ngoài mua ít thức ăn và đồ uống về , những thứ mà các trẻ bây giờ thích ăn ấy.”

      trẻ? Ai? Hà Thất kinh sợ há to miệng.

      Bởi vì biết Trần Ngư tới nhà nên Lâu Minh tiếp tục nghiên cứu như ban ngày nữa mà chọn quyển sách ngồi ở phòng khách đọc. Nhưng mà khi sách đọc được nửa, đồ ăn vặt Hà Thất cũng mua về bày kín mặt bàn mà người nào đó đến lại chậm chạp mãi xuất .

      Lâu Minh nhìn đồng hồ, thấy gần mười giờ tối. giờ này rồi, chắc là nhóc đó đến được rồi. Lâu Minh đoán nhóc chắc mải chuyện với người nhà mà quên việc hẹn với rồi. Dù sao vắng nhà thời gian, vợ chồng thị trưởng Trần chắc chắn có nhiều điều muốn tâm với con .

      Nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, Lâu Minh cười khổ lắc đầu, quả nhiên là lâu giao tiếp bình thường với mọi người nên mới có chút chờ mong đến vậy. Lâu Minh khép sách lại, định cất vào phòng sách rồi về phòng ngủ.

      “Tam thiếu.” Hà Thất từ ngoài vào, vẻ mặt có chút phức tạp “Trần tiểu thư hẹn tối nay ấy đến nhà chơi.”

      ra trẻ mà Tam thiếu muốn chỉ là tiểu thư nhà họ Trần, hại cậu ta suýt chút nữa nghĩ sai.

      “…” Vừa mới nghĩ người nào đó tới – vẻ mặt Lâu Minh cũng phức tạp “Để ấy vào .”

      Khi Trần Ngư bước vào trong sân, linh khí nồng đậm lập tức xuyên qua người qua, thấm vào từng khớp xương làm cho cảm thấy sảng khoái suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng. Cùng cảm giác sảng khoái giống như là chiếc la bàn nằm trong túi, nó kích động đến mức run run lên hai lần.

      “Bình tĩnh chút.” Trần Ngư lấy la bàn ra, đặt tay gõ gõ lên nó rồi tò mò quan sát xung quanh. Lần trước đến đây quá vội vàng nên phát ra trong nhà này có bố trí Tụ Linh trận.

      “Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu đợi ở phòng khách.” Hà Thất nhắc nhở.

      Trần Ngư ồ lên tiếng, nhàng chạy vào nhà, đối mặt với ánh mắt muốn lại thôi của Lâu Minh.

      Ba, em tới rồi nè.” Trần Ngư vui vẻ đầy sức sống chào hỏi Lâu Minh, rồi liếc mắt nhìn thấy bàn sô pha chất đầy đồ ăn vặt, nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt to tròn mong ngóng nhìn Lâu Minh “Những thứ này … chuẩn bị cho em hả?”

      thể trách tự kỷ được, bởi vì cách sắp xếp ràng là giành cho khách đến nhà mà.

      “Ừ.” Lâu Minh gật đầu, vốn chính là chuẩn bị cho .

      “Cám ơn Ba.” Trần Ngư reo lên tiếng, nhảy tung tăng rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu lục đồ ăn. Mặc dù bây giờ có tiền nhưng mà biết tiết kiệm, thể phung phí được.

      Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp, xoay người, chờ nhóc ăn được hai món mới lên tiếng hỏi “Em tới đây, thị trưởng Trần và phu nhân có biết ?”

      ạ.” Trần Ngư vừa ăn vừa trả lời “Em chờ cả nhà ngủ say mới lén trốn , nếu ba mẹ biết em đêm hôm khuya khoắt mà còn ở bên ngoài tốt lắm.”

      “Em cũng biết là đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài là tốt?” Lâu Minh nhíu mày.

      “Dạ, biết chứ ạ.” Trần Ngư trả lời đương nhiên.

      “…” Lâu tam thiếu học thức uyên bác, lần đầu tiên biết tiếp như thế nào. Tốt hay xấu em đều ra, em còn muốn gì nữa. Lâu Tam thiếu có chút chán nản.

      “Em có thể xem TV ?” Trần Ngư ăn bánh quy socola, hỏi.

      “Em xem .” Lâu Minh chờ Trần Ngư bấm remote mở TV, lại hỏi “Tây … Nhóc con, em định khi nào về nhà?” Dù sao bây giờ cũng là mười giờ tối rồi.

      “Ai da, đừng để ý đến em, trước rạng sáng em tự .” Trần Ngư xong ngọ nguậy đổi tư thế, tay lấy remote đổi kênh, tay lấy cái gối ôm vào lòng, còn giọng lầm bầm “Cái gối ôm này sao cứng quá vậy nè.”

      Rạng sáng? Sắc mặt Lâu Minh cũng đen lại, nhìn cái la bàn mà Trần Ngư tiện tay để ở góc bàn, “Em cứ để la bàn ở đây cũng được, ngày mai lại đến lấy, cần chờ cả đêm đâu.”

      “Nhưng mà em cũng muốn hấp thu linh khí mà.” Trần Ngư vô cùng đáng thương “Hôm núi bắt ác ma, em bị tiêu hao rất nhiều linh khí đó, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại nữa đâu.”

      Nhớ đến chuyện hôm đó, Lâu Minh liền liếc qua cánh tay phải của nhóc, thấy vết thương đóng vảy gần khỏi rồi mới yên lòng, lại “Vậy mai em đến ban ngày .”

      “Ai da, dù sao đều là lén lút đến nhà , ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau.” Trần Ngư “Với lại ban ngày ra ngoài phải có lý do, mẹ em nhất định hỏi.”

      'Lén lút đến nhà , ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau’, câu mờ ám này làm gân xanh trán Lâu Minh cũng nhảy lên.

      được.” Lâu Minh cau mày “Cùng lắm là mười hai giờ, em nhất định phải về nhà.”

      Trần Ngư thấy Lâu Minh tức giận, mặc dù nguyên nhân nhưng vẫn thành thành gật đầu.

      Sắc mặt Lâu Minh dịu xuống, muốn giáo dục cho nhóc mối nguy hiểm khi ở mình trong tòa nhà toàn là đàn ông thế này, điện thoại di động bên cạnh ghế sô pha bỗng reo lên.

      Trần Ngư thấy liền lấy lòng đưa qua cho .

      Lâu Minh cầm điện thoại, thấy mẹ mình gọi điện thoại video quay đầu với Trần Ngư “Em ở đây xem TV nhé, lên lầu nhận điện thoại.”

      xong, Lâu Minh lên phòng sách ở lầu hai, nhấn nút nhận cuộc gọi.

      Mẹ Lâu là quý bà thanh lịch quý phái gần sáu mươi tuổi, mặt còn mang theo nụ cười nhàng “Lâu như vậy mới bắt máy, có phải con lại mải vẽ ?”

      Lâu Minh cười cười xem như là đồng ý, sau đó ngạc nhiên hỏi “Mẹ, sao muộn rồi mà mẹ còn chưa ngủ.”

      Mẹ Lâu khi lớn tuổi rất chú trọng sức khỏe, bình thường đều ngủ trước mười giờ tối.

      “Tất nhiên là có lý do rồi.” Mẹ Lâu xong, màn hình điện thoại di động bỗng chuyển động.

      “Cậu !” giọng non nớt, trong trẻo từ đầu bên kia truyền tới, cậu bé bốn năm tuổi xuất .

      “Tông Tông?” Lâu Minh vô cùng vui mừng.

      “Cậu Ba, hôm nay con về thăm ông bà ngoại, sao cậu có ở nhà?” Tông Tông nhíu khuôn mặt nhắn lại, phàn nàn “Con lớn đến chừng này rồi mà vẫn chưa được gặp cậu Ba lần nào cả, khi nào cậu mới gặp con?”

      Tông Tông là con trai của chị Lâu Tĩnh Tâm. rể Lâu Minh là cán bộ ngoại giao nên cả nhà thường xuyên phải sống ở nước ngoài. Lâu Tĩnh Tâm hàng năm đưa con trai về nước thăm người thân vài lần nhưng Lâu Minh vẫn chưa gặp được cháu trai Tông Tông lần nào cả. Dù sao sức đề kháng của trẻ con còn yếu, Lâu Minh sợ sát khí người mình làm bị thương cậu nhóc nên mấy năm nay chỉ gặp chuyện với Tông Tông qua điện thoại video. Nhưng kì lạ là, trong nhà có ba người Tông Tông lại thích Lâu Minh nhất.

      “Con đừng làm phiền cậu con.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại từ tay con trai, “Lâu Minh, làm phiền em nghỉ ngơi chứ.”

      đâu ạ.”

      chị và cháu mới từ sân bay về, Tông Tông nháo lên đòi gặp em liền luôn, là có quà muốn tặng em. Đến chị cũng biết là chuẩn bị quà gì nữa đó.” Lâu Tĩnh Tâm vừa vừa cười.

      “Vậy sao?” Vẻ mặt Lâu Minh cũng tò mò.

      “Cậu Ba.” Tông Tông lại sán đến bên người mẹ “Con có quà tặng cho cậu nè. Mai cậu đến gặp con, con tặng cho cậu nha.”

      Lâu Minh còn chưa kịp nghe chị với con trai “Tông Tông, cậu của con bận rộn nhiều việc lắm, để mẹ đưa quà cho cậu giúp con nha.”

      đâu, đâu, cậu về gặp con được , cậu Ba.” Vẻ mặt Tông Tông mong đợi “Hình như hôm nay con hơi bị cảm, mai cậu đến thăm con mà.”

      “Con bị ốm mau ngủ sớm chút nha.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại lên, với Lâu Minh “ làm phiền em nữa, chị cho Tông Tông ngủ. Chắc hôm nay máy bay ngồi điều hòa lâu quá nên nhóc hơi bị cảm rồi.”

      “Vâng.”

      Lâu Minh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tắt, trước mắt lên gương mặt của người nhà mình, bên tai là giọng đáng thương của Tông Tông muốn về nhà. Hình như vài chục năm rồi, chưa cùng người nhà ăn bữa cơm nào đừng đến mấy đứa cháu trong nhà cũng chưa được gặp lần nào.

      Những năm trước, mỗi khi Tết đến, mẹ và chị đều đau lòng vì có mặt , cả nhà được đoàn tụ ăn bữa cơm Tất niên, nhưng nhiều năm trôi qua, mọi người cũng dần quen với điều đó. Tết năm ngoái khi Lâu Minh gọi điện chúc Tết, mọi người hình như vừa mới khai tiệc tất niên xong.

      Lâu Minh tức giận nhưng trong lòng có chút chua xót, người quen với độc mình càng thêm nhớ nhà, huống hồ, ràng từ nơi này đến nhà của ba mẹ chỉ có hai mươi phút chạy xe.

      “Ha ha ha …” Dưới lầu bỗng truyền đến trận cười của ai đó, đột ngột đến mức bảo vệ tuần tra ngoài sân xém chút nữa xông vào nhà, may mà Hà Thất cản lại, là Trần tiểu thư xem tiết mục giải trí.

      Lâu Minh lấy lại tinh thần, thả điện thoại xuống, ra khỏi phòng sách, đứng ở hành lang lầu hai nhìn cười ngặt ngẽo dưới phòng khách, hai mắt sáng lên.

      xuống lầu, đến bên Trần Ngư “Nhóc con, nhờ em việc được

      xem tiết mục giải trí cười nhặt được mồm, Trần Ngư chú ý “Việc gì ạ?”

      “Em lại vẽ cho lá bùa trấn sát nữa được ?” Lâu Minh nhớ lời Trần Ngư , lá bùa trấn sát có tác dụng trong hai giờ, trừ thời gian thời gian về là bốn mươi phút, có thể ở nhà thăm mọi người được tiếng hai mươi phút.

      “Được ạ, lúc nào muốn.” Vẽ bùa linh (bùa bằng linh lực) mặc dù tốn sức nhưng bây giờ có thể thoải mái đến nhà ‘cọ’ (ăn ké) linh khí, nếu ở đây khoảng tiếng đồng hồ là khôi phục lại như cũ được.

      “Sáng mai.” Giọng của Lâu Minh chút chờ mong.

      Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư lấy cớ cùng bạn học ra ngoài chơi, trước ánh mắt vui mừng của mẹ Trần vì con cuối cùng có bạn, đến chỗ khuất rồi rẽ ngoặt đến tòa nhà họ Lâu.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ba đừng quá phụ thuộc vào Tây Thi đó nha, tốt đâu, hí hí
      haimap2346 thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Lần 1 rồi có lần 2 nha nha :”>
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương này rất dài nên mình cắt làm hai nha!

      Chương 17.1: Thăm nhà

      Trần Ngư vào nhà họ Lâu được mười phút, chiếc xe hơi màu đen vô cùng bình thường lần đầu tiên vào ban ngày ra khỏi nhà họ Lâu, hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp đường phố.

      Trước khi ra khỏi nhà, Lâu Minh gọi điện thoại cho mẹ nhưng ai bắt máy, đành để lại tin nhắn cho mẹ mình chuyện về thăm nhà. Thực ra, muốn bất ngờ xuất trước cửa nhà hơn, cho mọi người bất ngờ, nhưng cân nhắc đến tình huống đặc biệt của , Lâu Minh vẫn bỏ ý nghĩ này .

      Trong lòng bàn tay chỗ vẽ bùa trấn sát truyền đến từng luồng hơi lạnh, theo bản năng giơ tay lên, ngơ ngẩn nhìn vào đó hai giây rồi chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài đường rộn rã, náo nhiệt.

      Thế giới này, làm bất cứ điều gì cũng phải trả giá, bùa trấn sát có thể làm tổn thương cơ thể nhưng bù lại, cũng chỉ có bùa trấn sát mới làm giống như người bình thường ra ngoài, về nhà ăn bữa cơm với người nhà. Lâu Minh sợ trả giá đắt, chỉ sợ cho dù tự nguyện chịu bất kì cái giá nào chăng nữa cũng đạt được kết quả gì.

      Hai mươi phút qua, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà được xây theo phong cách Trung Hoa, Lâu Minh hồi hộp đứng trước cổng, ngập ngừng dám gõ cửa. lấy điện thoại ra nhìn, thấy mẹ vẫn chưa trả lời tin nhắn của , bên khung chat vẫn y nguyên chỉ có mình tin nhắn của gửi cách đây hai mươi phút (Mẹ, hai mươi phút sau con về nhà. người con có mang bùa trấn sát khống chế sát khí, nhưng con chỉ ở nhà được giờ. Mẹ đừng trước cho Tông Tông, con muốn cho nhóc bất ngờ.)

      Lâu Minh do dự rồi bấm điện thoại gọi cho mẹ lần nữa nhưng vẫn có ai bắt máy. Lâu Minh liền chuyển qua số của chị gọi cuộc gọi video qua Wechat. Chị mới về nước chắc là chưa đăng kí số điện thoại nên chọn gọi video. Rất nhanh, video được kết nối.

      “Lâu Minh, sao em gọi điện thoại sớm thế?” Lâu Tĩnh Tâm chơi cùng con trai ngoài vườn.

      “Cậu Ba, cậu Ba.” Tông Tông nghe thấy tên cậu Ba mà mình vẫn luôn mong ngóng, cách màn hình điện thoại lớn giọng reo hò, giọng lớn đến mức đứng ở ngoài cổng cũng nghe thấy.

      Lâu Minh mỉm cười, “Chị, em đứng bên ngoài nhà mình.”

      “Em ở ngoài cổng?” Trong nháy mắt, Lâu Tĩnh Tâm ngơ ngác, Lâu Minh phải là thể tùy ý ra ngoài căn nhà đó sao.

      “Cậu Ba ngoài cửa sao? Để con ra ngoài mở cửa cho.” Tông Tông xong, nhảy xuống từ trong lòng mẹ, chạy nhanh về phía cổng.

      “Tông Tông, Tông Tông, con chờ chút …” Lâu Tĩnh Tâm vừa sốt ruột cũng đáp lại Lâu Minh, để điện thoại xuống rồi chạy theo Tông Tông. Chỉ là mang giày cao gót lại chạy cỏ nên thể đuổi kịp bạn chạy nhanh như thỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tông Tông chạy đến cổng, mở cổng, vẻ mặt hưng phấn nhào ra ngoài.

      Lâu Minh ngồi xổm xuống giang tay ôm chặt cậu nhóc nhào vào lòng .

      “Cậu Ba, cậu Ba, cậu đến gặp con phải ạ?” Tông Tông giương đôi mắt to tròn nhìn cười vui vẻ.

      “Đúng vậy.” Lâu Minh cười gật đầu.

      Lúc này, Lâu Tĩnh Tâm đuổi đến nơi, nhìn thấy con trai ôm Lâu Minh, mặt lập tức biến sắc, theo bản năng bước đến ôm Tông Tông từ tay Lâu Minh ra rồi quay đầu chạy vào trong nhà, đứng cách ba mét mới dừng lại.

      Nụ cười mặt Lâu Minh cứng đờ, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm Tông Tông, ánh mắt kinh ngạc nhìn chị mình.

      “Ma ma, mẹ làm gì vậy?” Tông Tông hiểu, ngẩng đầu hỏi mẹ.

      “Mẹ …” Lâu Tĩnh Tâm cúi đầu nhìn con trai, lại ngẩng đầu nhìn Lâu Minh ngoài cổng, bỗng nhiên nhận ra mình làm điều đúng.

      Lúc này, Lâu Minh điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười ấm áp rồi từ từ đứng dậy, cũng tiến thêm bước nào, dù là cổng nhà ngay trước mắt.

      “Ma ma chơi cùng con đó.” Lâu Minh cười, thay Lâu Tĩnh Tâm.

      “Nhưng con muốn chơi cùng cậu cơ.” Tông Tông .

      Miệng Lâu Tĩnh Tâm mấp máy, nhìn em trai mình, mặt lúc đỏ lúc trắng, biết sao.

      Lúc này, nghe tiếng động, mẹ Lâu từ phòng khách ra, nhìn Lâu Tĩnh Tâm “Tĩnh Tâm, con đứng đây làm gì, Tông Tông đâu?”

      “Mẹ.” Lâu Tĩnh Tâm nhìn mẹ muốn lại thôi.

      “Mẹ.” Lâu Minh nhìn thấy người mẹ mà lâu gặp, mỉm cười gọi.

      Mẹ Lâu bỗng nhiên nghe giọng của Lâu Minh, thể tin quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy con trai, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, bước chân run run muốn lại gần “Lâu Minh, sao con lại về nhà.”

      “Mẹ!” Lâu Tĩnh Tâm đưa tay kéo mẹ Lâu lại.

      “Con làm gì thế?” Mẹ Lâu hiểu nhìn con .

      phải là gần đây mẹ được khỏe sao?” Lâu Tĩnh Tâm lên tiếng nhắc nhở, cẩn thận nhìn về phía Lâu Minh dường như muốn giải thích điều gì đó.

      Mẹ Lâu sững sờ, bước chân cũng ngừng lại.

      Biểu lộ của Lâu Minh cũng thay đổi nhiều, vẫn nở nụ cười ôn hòa, thân thiết “Chị đúng đó mẹ, mẹ, nếu sức khỏe mẹ tốt, mẹ đừng đứng gần con.”

      “Nhưng mà …”

      “Con chỉ ngang đây, nghĩ hôm qua Tông Tông có quà cho con nên con rất tò mò mới ghé về chút.” Lâu Minh cười nhìn Tông Tông “Cậu phải liền bây giờ, Tông Tông có quà đem cho cậu xem nào.”

      “Cậu Ba phải giờ hay sao? Vậy để con lấy quà nha!” Tông Tông gật đầu, kéo cánh tay mẹ cậu nhóc giữ chặt cậu “Ma ma, mẹ bỏ con ra, con về phòng lấy quà tặng cho cậu.”

      “A? À, được rồi.” Lâu Tĩnh Tâm lúc này mới hoàn hồn, buông tay để con trai chạy về phòng cậu nhóc.

      “Lâu Minh, chị … lúc nãy …” Lâu Tĩnh Tâm định giải thích nhưng khi mở miệng biết sao cho phải, đành lắp bắp.

      “Em hiểu mà.” Lâu Minh cười an ủi “Mẹ và Tông Tông sức khỏe tốt, đúng là em nên đến gần, chị làm như vậy là phải.”

      “Nhưng mà … nhưng mà chị …” Lâu Minh vậy làm Lâu Tĩnh Tâm càng cảm thấy áy náy, tuy cơ thể em trai đặc biệt như vậy nhưng đó phải là điều mong muốn. biết, làm vậy làm em trai đau lòng nhưng vì an toàn của Tông Tông, làm khác được.

      “Đều do em tốt, thấy Tông Tông vui quá mà quên mất giữ khoảng cách an toàn.” Lâu Minh ‘tự trách’ “Nếu Tông Tông vì em mà xảy ra chuyện gì em vô cùng hối hận. Vì vậy, chị, chị sai, ngược lại, em phải cám ơn chị mới đúng.”

      Mẹ Lâu nghe hai con mình chuyện dường như hiểu điều gì xảy ra. Bà thể là con sai nhưng lại cảm thấy như vậy công bằng với Lâu Minh. Vài chục năm nay, Lâu Minh chưa bao giờ chủ động tìm bà và người nhà, hôm nay bỗng nhiên đến chứng tỏ Lâu Minh rất nhớ mọi người, nhưng mà …

      “Mẹ, gần đây mẹ khỏe sao?” Lâu Minh thấy khí nặng nề nên hỏi sang chuyện khác.

      “Mẹ sao, chẳng là hai ngày trước mẹ bị cảm nắng nên miệng có chút nhạt nhẽo.” Mẹ Lâu muốn con trai lo lắng nên nhàng bâng quơ.

      “Mẹ bị cảm nắng sao cho con biết?” Lâu Minh cau mày hỏi.

      có chuyện gì lớn, trừ việc ảnh hưởng đến khẩu vị còn gì khác.” Mẹ Lâu vội vàng .

      “Dù thấy ngon miệng, mẹ cũng ráng ăn nhiều cơm chút.” Lâu Minh che dấu khác thường trong lòng, ân cần .

      Lâu Minh vẫn biết, nếu trong nhà có người bị bệnh, nếu bị gọi điện báo cho biết nhưng bệnh nặng chưa từng với bao giờ. Thực ra, ra có ích gì, đến cả việc đến bệnh viện thăm hỏi cũng làm được, ngoại trừ việc lo lắng, còn có thể làm được gì đây?

      “Ừ, mẹ biết rồi.” Mẹ Lâu cười ha ha đáp lời.

      Bầu khí được xoa dịu, lúc này Tông Tông cầm quà tặng từ trong nhà chạy ra, khi Lâu Tĩnh Tâm còn do dự có nên ngăn cản con lần nữa Lâu Minh chủ động .

      “Tông Tông, con đứng ở đó được rồi.”

      Bạn Tông Tông ôm quà tặng, hiểu nhìn cậu nhà mình.

      “Quà tặng con tặng cậu là do chính con chuẩn bị hay sao?” Lâu Minh cười hỏi.

      “Chính tay con làm đó cậu.” Tông Tông kiêu ngạo .

      “Chính tay con làm sao?” Lâu Minh thấy Tông Tông gật đầu mạnh, cười “Nhưng cậu tin đâu, Tông Tông còn xíu sao mà tự làm được.”

      “Đúng là con tự làm mà.” Tông Tông nôn nóng giải thích.

      “Vậy để cậu kiểm tra nha.” Dưới ánh mắt chờ mong của cậu nhóc, Lâu Minh “Nếu là do con tự làm chắc chắn con phải biết về quà tặng này, đúng ?”

      Tông Tông gật đầu.

      “Vậy con đưa qua cho Mama để Mama đưa cho cậu, cậu mở quà ra sau đó hỏi con mấy câu liên quan đến quà tặng xem con có trả lời được nha.” Lâu Minh .

      “Hừ, con sợ đâu, cậu cứ hỏi , hỏi xong cậu biết đúng là con tự làm.” Tông Tông tình nguyện đưa quà tặng qua cho mẹ mình đứng bên cạnh.

      Đưa tay cầm món quà mà Lâu Tĩnh Tâm cứ đứng thừ ra, bị Tông Tông thúc giục hai lần, vẻ mặt phức tạp đưa món quà đến tay Lâu Minh.

      Lâu Minh nhận món quà, nở nụ cười khác gì ngày thường với chị , lập tức cúi đầu mở món quà.

      “Để cậu xem bên trong Tông Tông chuẩn bị những gì nào …” Lâu Minh vừa mở gói quà vừa lớn tiếng.

      Tông Tông hồi hộp nhìn cậu nhà mình mở quà, thấy cậu Ba nhìn thấy món quà bên trong mới lớn tiếng “Đó là khung hình, con lấy hình chụp của con và hình chụp cậu Ba nhờ người ta ghép chung vào đó.”

      Lâu Minh nhìn khung hình, bên trong là tấm hình ghép và Tông Tông chụp chung, hai cái đầu lớn tựa vào nhau, nhìn chính là chụp từ hình chụp màn hình (Screenshot) cắt ra. Trong lòng trào ra chút ấm áp, cong khóe miệng, nhìn Tông Tông “Cám ơn con, cậu Ba thích lắm.”

      “Hi hi, cậu Ba có gì muốn hỏi cứ hỏi , nhất định là con trả lời được.” Tông Tông vừa cười vừa .

      “Chắc chắn như vậy sao, vậy cậu phải hỏi câu nào khó khó chút mới được. Vậy hình ghép này con làm từ bao nhiêu hình ghép thành?” Lâu Minh quyết định, cho dù Tông Tông trả lời bao nhiêu miếng ghép đều gật đầu đúng rồi.

      trăm lẻ tám miếng.” Tông Tông nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay.

      Lâu Minh học toán rất giỏi, chỉ nhìn lướt qua hình ghép là biết Tông Tông trả lời đúng “Trả lời chính xác, vậy đúng là Tông Tông tự tay ghép tấm hình này tặng cậu rồi.”

      “Tất nhiên rồi.” Tông Tông chứng minh được vô cùng đắc ý.

      “Cậu nhận quà con tặng rồi. Bây giờ cậu có việc phải , sau này cậu lại về thăm con nha.” Lâu Minh bỗng nhiên .

      “A, cậu, cậu phải rồi sao?” Tông Tông cuống lên muốn chạy ra ôm cậu nhà mình, nhưng cậu nhóc vừa định chạy bị mẹ mình kéo tay lại. Cậu nhóc hiểu nhìn mẹ, kêu lên “Mama …”

      “Mẹ, chị, con đây.” Lâu Minh nhìn mẹ Lâu và chị chào rồi quay người ra xe.

      Khi Lâu Minh mở cửa xe còn nghe giọng tiếc nuối của Tông Tông “Cậu còn chưa vào nhà ngồi chơi nữa mà, sao phải rồi?”

      Động tác mở cửa xe của ngừng lại chút, rất nhanh trở lại bình thường, cúi người ngồi vào xe.

      Vẫn yên tĩnh ngồi xe chờ, Điền Phi vừa khởi động xe vừa “Tam thiếu, muốn đâu nữa?”

      “Về nhà thôi.” Ngoại trừ về đây, cũng chẳng có nơi nào muốn .

      Mà lúc này trong sân vườn, mẹ Lâu nghe câu của cháu ngoại đỏ cả vành mắt.

      Điền Phi nhìn qua gương chiếu hậu thấy nét mặt đơn của Lâu Minh, việc ở trước cửa nhà, tuy Điền Phi xuống xe nhưng cũng nghe thấy bảy tám phần. Tuy cậu ta có thể hiểu được lý do Lâu Tĩnh Tâm làm như vậy nhưng cậu ta càng cảm thấy đau lòng cho Lâu Minh hơn.

      “Tam thiếu, sao với người nhà, người có bùa trấn sát làm sát khí phát ra ngoài.” Điền Phi nhịn được hỏi.

      Nghe Điền Phi thế, Lâu Minh mới nhớ ra chuyện, lấy điện thoại ra, mở mục chat với mẹ Lâu, nhắn thêm tin (Mẹ, chuyện bùa trấn sát mẹ đừng với chị nha, hôm nào con lại về thăm mẹ).

      đến mức như vậy ra cũng còn thích hợp nữa.” Nếu như sau khi chị có phản ứng quá mức như vậy, lại có bùa trấn sát người làm sát khí phát ra ngoài, làm tổn thương đến Tông Tông, nếu như vậy chị rất xấu hổ và khó xử.

      Với lại … Nếu người bị AIDS bỗng nhiên chạy đến trước mặt với , bệnh của người đó được chữa khỏi, lây bệnh cho người khác nữa. có thể ngay lập tức mà có vướng mắc gì tiếp xúc thân mật với người đó , chắc chắn là trong lòng vẫn có e ngại rồi.

      Lâu Minh suy nghĩ nhiều bởi vì đó đều là người nhà của nên hẳn là dành cho rất nhiều tin cậy, muốn thử thách lòng dạ con người, cũng nghĩ là làm điều đó.

      khó khăn mới kìm nén cảm xúc đau lòng, mẹ Lâu về phòng định lấy điện thoại sạc pin để gọi điện thoại cho chồng, kể cho ông nghe chuyện Lâu Minh về nhà. Bà lại thấy tin nhắn Lâu Minh gửi cho bà cách đây nửa giờ và hai tin nhắn tiếp theo. Mẹ Lâu kìm nén được nữa, che miệng khóc nấc lên.

      (Editor: Đọc khúc này mà thấy tội nghiệp Ba quá, hiu hiu!)

      ===

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :