1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 4 - Đêm dài
      Editor : Michellevn
      Beta : B.Cat

      Nơi Giang Mạn ở là căn hộ nằm tầng cao trong tiểu khu, do bố mẹ bỏ tiền ra mua lúc học đại học. may là cách nơi làm việc xa lắm. Sau này làm sống mình ở nơi này luôn.

      Mở cửa ra, bởi sắc trời tối, lại kéo tấm rèm cửa, bóng tối tràn ngập bao phủ cả căn phòng. Giang Mạn định đưa tay lên bật đèn, nào biết còn chưa chạm tới được công tắc bên cửa, bỗng dưng cả người bị Trình Khiên Bắc ôm lấy từ phía sau, đè lên phía sau cửa, hơi thở ấm áp quen thuộc phả thẳng vào mặt. Trong bóng tối cứ thế bắt nạt người trước mặt, hung hăng ngậm lấy môi .

      Giang Mạn bất ngờ kịp phòng bị, trong quang cảnh tối om lại đột ngột bị thân mật khiến có loại cảm giác an toàn, theo bản năng lấy tay đẩy ra. Nhưng mà người đàn ông này cao hơn cả cái đầu, tuy thoạt nhìn mặc quần áo có chút gầy, nhưng biết rất khối cơ thể dưới lớp quần áo này của có bao nhiêu sức lực mạnh mẽ.

      Có lẽ thấy có chút bất mãn phối hợp, Trình Khiên Bắc sau khi cạy mở đôi môi , nặng cắn vào đầu lưỡi cái, cảm giác hơi đau, làm cho Giang Mạn dừng lại động tác trong tay, chỉ yếu ớt phủ lên vòng eo săn chắc của . Độ ấm làn da xuyên qua lớp áo mỏng, truyền tới lòng bàn tay , trong lúc ngẩn ngơ dường như có cảm giác bỏng cháy.

      Cả người đều rất nóng, nhất là hơi thở ẩm ướt giữa hai bờ môi, giống như làn hơi nóng rực tỏa lên từ nước sôi. Mặc dù trải qua rất nhiều lần quấn quýt triền miên hôn gần gũi như vậy, nhưng Giang Mạn vẫn có chút chịu nổi, cảm giác sắp nghẹt thở đến nơi, đầu óc mơ hồ, sức lực toàn thân đều theo xúc cảm nơi đầu lưỡi, bòn rút dần dần. Nếu phải cánh tay mạnh mẽ của Trình Khiên Bắc siết chặt lấy , chỉ sợ đứng nổi từ lâu.

      Cũng may người đàn ông này còn có chút nhân tính, giữa lúc sắp chịu nổi, hơi tách khỏi bờ môi .

      "Tách" tiếng .

      Là Trình Khiên Bắc tiện tay bật điện lên.

      Ánh sáng bất ngờ xuất , khiến Giang Mạn vừa quen với cảnh tối theo bản năng hơi nheo mắt lại.

      Trình Khiên Bắc cười như cười nhìn gương mặt , đưa tay vuốt ve đôi môi bị mình hôn đến đỏ tươi, cố ý dán sát cơ thể vào , mập mờ cọ xát. Phản ứng cơ thể cực kỳ ràng, Giang Mạn mở to cặp mặt mang theo chút sương mù trừng tức tối.

      Trình Khiên Bắc cong khóe môi, nhướng nhướng mày, đôi mắt đen nhánh thâm sâu nhìn thẳng vào mắt , đáy mắt hơi lay động, giống như muốn nhìn thấu .

      Cái cảm giác như sâu thẳm trong con người mình có thể bị người ta nhìn trộm, làm cho Giang Mạn có phần thoải mái. Ngay khi lần nữa bao phủ lên môi , hơi nghiêng đầu tránh , đẩy ra. Câu "Có thể đừng vừa vào cửa liền động dục được hay " tính còn chưa ra khỏi miệng, chợt bừng tỉnh lại, mối quan hệ của hai người ban đầu chính là dựa vào "động dục" mà nên, vì thế lời đến bên miệng, lại đổi thành: "Còn chưa có tắm rửa nữa đó!"

      Trình Khiên Bắc nở nụ cười trầm thấp, cuối cùng vẫn buông ra.

      Giang Mạn nhặt túi xách rơi sàn nhà treo lên, đổi dép lê vào trong phòng, vẫn quay đầu với người phía sau: " muốn uống gì tự mình mở tủ lạnh mà lấy, có điều tôi công tác hơn tuần, cũng chỉ còn nước suối và mấy lon coca, uống đỡ chút."

      Đến cửa phòng ngủ, nghe thấy Trình Khiên Bắc đáp lại, theo bản năng quay đầu lại, người kia thế mà vẫn còn đứng ở huyền quan, nửa người dựa vào tủ giày. Bởi vì vừa trải qua ôm hôn mà mái tóc và trang phục có phần hỗn độn, vậy mà trông chẳng hề nhếch nhác khó coi, ngược lại thoạt nhìn còn có loại lười biếng gợi cảm.

      [​IMG]
      ( Huyền quan)
      Ánh mắt nhìn , khóe miệng cong lên mang ý cười, vẻ mặt thật khó đoán.

      "Gì vậy?" Giang Mạn hỏi.

      Trình Khiên Bắc nhún nhún vai, khẽ cười một tiếng, vẫn nói gì, đứng thẳng lên vào phòng bếp.

      Giang Mạn nhíu nhíu mày, hơi khó hiểu. Song trước nay vẫn nhìn ra được suy nghĩ gì, cũng có ý ̣nh đọc hiểu người đàn ông này, vì thế bĩu môi vào trong phòng.

      *

      Dầm mình dưới dòng nước ấm, khiến con người ta dễ chịu nhắm hai mắt lại. Sau mười ngày ở bên ngoài, loại cảm giác khoan khoái lâu rồi mới tận hưởng, thật sự khiến cho tâm tình con người tệ.

      Chỉ có điều còn chưa hưởng thụ được bao lâu, tấm rèm phòng tắm đã bị người ta roạt roạt kéo qua.

      Đắm chìm dưới vòi sen, Giang Mạn nhất thời phòng bị, tí xíu nữa bị dọa hết hồn, tựa hồ vô thức kéo khăn tắm che lại cơ thể.

      Dường như động tác này của làm cho Trình Khiên Bắc buồn cười, nhìn cong môi khẽ cười ra tiếng.

      Giang Mạn tắt vòi hoa sen, nhíu mày hỏi: " làm gì vậy?"

      Trình Khiên Bắc đưa tay cởi quần áo mình, giọng nói rất chi là trịnh trọng: "Tiết kiệm nước, cùng nhau tắm."

      Tin được chết liền! Giang Mạn oán thầm.

      Đối với bất mãn của , Trình Khiên Bắc coi như thấy, mau chóng cởi quần áo, tiện tay quăng lên bệ rửa mặt .

      Mặc dù đã phải lần đầu, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sáng chói, nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể như vậy, mặt Giang Mạn vẫn có chút mất tự nhiên.

      Ấy vậy mà Trình Khiên Bắc lại thản nhiên như ruồi, chen vào gian tắm vòi sen hẹp.

      Phản ứng đầu tiên của Giang Mạn là xê dịch lên phía trước, lại bị tay từ phía sau kéo vào trong lòng, sau đó đưa tay mở vòi hoa sen.

      Dĩ nhiên, nếu Giang Mạn cho rằng chỉ đơn thuần là tắm rửa, vậy thực quá đơn thuần rồi.

      ngoài dự đoán, tắm rửa như thế chưa được nửa chừng, thành màn hỗn loạn. Đêm dài của đôi nam nữ, trong dòng nước ấm tỏa nhiệt dưới vòi tắm hoa sen chính thức bắt đầu.

      *

      "Ầm" tiếng, đường tia chớp xẹt qua cảnh đêm ngoài cửa sổ, làm cho phòng ngủ tối đen chợt lóe lên ánh sáng .

      Giang Mạn vốn mơ mơ màng màng, bị tiếng sấm sét làm giật mình mở mắt, vửa mở ra đập vào mắt là hình ảnh quấn quít nhấp nhô của hai bóng hình tường. Tuy rằng chỉ lóe lên cái rồi thôi, nhưng hiểu sao lại nảy sinh loại cảm giác thẹn thùng, cơ thể đột nhiên co rút.

      Trình Khiên Bắc bao trùm lưng , bật ra tiếng rên rỉ, bỗng dưng ôm siết lấy mạnh mẽ phát động.

      Trong bóng tối tiếng thở gấp kéo dài hòa cùng tiếng rên rỉ, rốt cuộc sau nửa phút từ từ chậm dần.

      Giang Mạn được giảm bớt lực nằm dúi đầu xuống gối, toàn thân giống như được vớt lên từ trong nước nóng. gắng gượng với tay cầm lấy điện thoại di động tủ đầu giường lên nhìn, sắp mười hai giờ rồi.

      Haizz! Cuộc sống phóng túng này.

      Trình Khiên Bắc xoay người nằm xuống bên cạnh , đưa tay mở đèn đầu giường, bên trong căn phòng tối đen được thắp sáng bằng ánh sáng vàng ấm áp, nhìn , khàn giọng hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

      Giang Mạn yếu ớt đáp: "Chắc là còn sống."

      biết người này sao mà sức lực dồi dào như vậy, mỗi lần làm tiêu hao nửa cái mạng ngừng lại. Cho dù cũng cảm thấy được hưởng thụ, nhưng vẫn khó có thể tránh khỏi cảm giác hơi xấu hổ vì buông thả thể xác thuần túy như này.

      Trình Khiên Bắc nghe được thanh rầu rĩ của , khẽ cười tiếng, cầm lấy bao thuốc từ đầu giường, quay đầu lại nhìn cái đầu bù xù bên cạnh, do dự lát, lại để điếu thuốc rút ra trở về chỗ cũ.

      Tiếng sấm ầm ầm lại vang lên bên ngoài cửa sổ, gió lùa qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thổi nhè làm bức rèm lay động.

      Đôi nam nữ giường, tựa đầu giường ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt nằm sấp gối đầu, nhúc nhích.

      ai gì cả.

      Chỉ có bóng đêm lặng lẽ trôi qua cùng thời gian.

      Cũng biết qua bau lâu, tiếng sấm sét rốt cuộc dừng lại, thay thế bằng thanh khác, từ từng giọt tí tách đến tiếng rào rào dồn dập, trong cảnh đêm mọi thứ yên ắng tịch, lại nghe có vẻ đặc biệt.

      "Mưa rồi!" Trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng khẽ khàng của Trình Khiên Bắc, tựa như với người bên cạnh, lại như chỉ là lơ đãng mình.

      Giang Mạn sắp ngủ, bởi vì câu thầm này, mơ mơ màng màng tỉnh lại, cơn buồn ngủ hiểu sao bay mất nửa.

      lật người nằm thẳng lại, đầu hơi xoay về phía cửa sổ.

      Gió thổi qua tấm màn lụa trắng, tiếng mưa rơi vào tai, giật mình có loại ảo giác biết đêm nay là đêm nào.

      Hai người ngủ, cũng chuyện gì nữa, như thể lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ. Cả căn phòng tĩnh lặng, thế nhưng gây cho người ta loại ảo tưởng ấm áp khoan khoái.

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Mới lọt hố, tự nhủ rằng:" Yên tâm, hố cũng sâu vừa vừa thôi". :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 5 - Khoảng cách
      Editor : Michellevn
      Beta : B.Cat

      Giang Mạn nhớ rõ mình ngủ lúc nào, trong giấc mộng tiếng mưa kia giống như những hạt ngọc rơi la bàn mùa xuân.

      Sau một đêm phóng túng, giấc ngủ nặng nề kéo dài, mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chói chang rực rỡ. Mưa biết đã tạnh từ lúc nào, ánh nắng xuyên qua bức rèm cửa sổ, chiếu sáng căn phòng ngủ nho nhỏ.

      Bởi vì vừa thức giấc, đầu óc vẫn hơi mơ hồ hỗn độn, mở to mắt nhìn trần nhà trắng sáng một lát, mới tỉnh táo phần nào.

      Bên tai có tiếng hít thở trầm ổn, hơi nóng vấn vít quấn quanh sườn mặt . khẽ quay đầu, trong mắt là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

      thể thừa nhận, người đàn ông này có làn da rất đẹp. Hai mắt khép chặt, ẩn chứa trong đó luôn là những toan tính lạnh lùng, hàng mi dày dậm lay động theo từng hơi thở, gia tăng phần nào vẻ mềm mại. Nét mặt ôn hòa khi ngủ so với ngày thường, tựa hồ có phần như hai người khác biệt.

      Giang Mạn yên lặng ngắm nhìn , rồi nhìn về phía tấm rèm cửa khẽ đong đưa.

      Một năm này, thường xuyên có loại cảm giác chân thực, giống như nằm mơ giữa ban ngày. Từ nhỏ là người bảo thủ, ́ gắng làm một gái ngoan, học sinh giỏi, ước muốn có được một công việc thích, một tình tốt đẹp. Tuy nhiên khi dần trưởng thành, mới biết rất nhiều chuyện chỉ cần ́ gắng là có thể đạt được, chỉ duy nhất tình là được. Nhưng đồng thời, dần nhận ra rằng trong suốt cuộc đời này, tình cũng quan trọng đến như vậy. Cho dù có tình , vẫn có thể tận hưởng niềm vui thú của tình dục.

      chỉ đàn ông, mà cả phụ nữ cũng thế.

      Đây có lẽ chính là trưởng thành, phải là ảo tưởng bởi những câu chuyện cổ tích đầy đam mê. biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

      Cho đến bây giờ thật ra Giang Mạn vẫn hiểu được, quan hệ của mình và Trình Khiên Bắc được bắt đầu như thế nào. nghĩ, có lẽ là do từng có lần đầu tiên hoang đường, vô hình trung giới hạn trở nên bấp bênh, rất dễ bị chệch hướng. Thế là trong lúc mơ hồ cứ thế có lần thứ hai, thứ ba ....

      Sau đó nhận thức rõ về mối quan hệ này, ngầm hiểu lẫn nhau mà tiếp tục duy trì.

      Con người là động vật có cơ quan cảm giác và con mắt nhìn nhận, Trình Khiên Bắc là đối tác tốt về mọi mặt, vóc người diện mạo năng lực thành thạo. Lần nào cũng có thể cho Giang Mạn những trải nghiệm tuyệt diệu. Khiến có thể phần nào giải tỏa được áp lực căng thẳng trong công việc và vực dậy khỏi di chứng của chuyện tình cảm thất bại.

      Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là người phụ nữ bình thường. Đôi khi vẫn chút mệt mỏi và xấu hổ thể ra.

      biết là đối với Trình Khiên Bắc, hay là đối với chính bản thân mình, cũng có thể là vì loại quan hệ mà ai biết này.

      ngơ ngẩn, hàng mi người đàn ông bên cạnh khẽ động đậy, mở mắt ra nhìn.

      Giang Mạn nhận ra, thu lại ánh mắt thả trôi bên ngoài cửa sổ và nhìn .

      Hai người cách nhau trong gang tấc, ngay cả lông mi của nhau đều thấy ràng. Trong con mắt đen như mực của Trình Khiên Bắc, vẫn hơi mang vẻ lim dim lười biếng.

      bình tĩnh nhìn , môi hơi cong lên, đưa tay kéo vào trong lòng mình. Đêm qua, sau khi kết thúc, hai người cũng tắm rửa lại, lúc này đây cơ thể đều lõa lồ, phản ứng của đàn ông vào buổi sáng lại cực kỳ rệt.

      Giang Mạn đẩy tay của ra, lật người lại: "Vừa sáng sớm lại động dục hả? Mồ hôi đầy người ghê chết được."

      Vừa dứt lời, điện thoại di động ở đầu giường vang lên, thuận tay cầm lấy, là dãy số xa lạ: "Alo, xin chào! "

      "Sư muội! Chào buổi sáng nhé! Tối qua rời trước, giận sư huynh chứ?" Giọng đàn ông sang sảng từ đầu bên kia truyền đến.

      Giang Mạn sửng sốt, có chút xác định mà hỏi: " là Lê sư huynh sao?"

      " tệ đó, vẫn nghe ra được thanh của sư huynh."

      Giang Mạn đỡ trán, chậm rì rì ngồi lên: "Sao có số của em vậy?"

      Vừa động đậy liền cảm thấy giữa hai chân có chút ê ẩm, nhịn được rùng mình chút, rồi hung hăng trừng mắt với tên đầu xỏ gây tội.

      Trình Khiên Bắc cười cợt rất nghiêm túc, nửa người tựa vào đầu giường, chăn bên hông tuột xuống, lộ ra cơ bụng quyến rũ.

      Giang Mạn thu lại tầm nhìn, liền nghe thấy tiếng cười của Lê Lạc từ đầu dây bên kia: "Dĩ nhiên là phải hỏi lãnh đạo tụi em rồi, tối qua vội vàng, ngay cả số điện thoại cũng quên lưu lại."

      "Sư huynh, có chuyện gì ạ?"

      Lê Lạc cất cao giọng : " có chuyện gì thể gọi điện cho em được hả? Tốt nghiệp mấy năm tình cờ mới gặp được, nghĩ lại vẫn có chút xúc động đấy! Đây phải chính là duyên phận trong truyền thuyết đó hay sao?"

      Đầu kia, tâm trạng người đàn ông có vẻ rất tốt, nhưng đối với Giang Mạn, số lần tiếp xúc với nhiều lắm, chắc là người này khi nào có tâm trạng xấu.

      Lê Lạc tiếp tục : "Hôm nay em có rảnh ? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm !"

      Giang Mạn ngây người, : "A, được rồi ạ, hôm nay em có hẹn với bạn rồi ạ."

      Dường như Lê Lạc nghe ra đây ràng là lời từ chối khéo léo, cười ha ha : " sao, vậy hẹn lần sau nhé, sau này thường xuyên liên lạc đấy!"

      Giang Mạn gượng cười "Dạ" tiếng, lễ phép chờ đối phương cúp máy mới đặt điện thoại di động xuống.

      quay đầu nhìn Trình Khiên Bắc, ấy vậy mà phát giác ánh mắt Trình Khiên Bắc dừng người mình. Cúi xuống liền thấy, hóa ra biết từ khi nào chăn người tuột xuống, cảnh xuân cứ gọi là nhìn sót chỗ nào. Mặt vẫn còn các loại kiệt tác do người nào đó lưu lại đêm qua, hơi nhíu mày, theo bản năng kéo chăn lên che chút.

      Trình Khiên Bắc nở nụ cười trầm thấp.

      Giang Mạn khỏi có chút xấu hổ bực tức: " cười cái gì?"

      Trình Khiên Bắc buông lỏng tay, nhàng bâng quơ mở miệng: "Điện thoại của Lê Lạc hả?"

      "Uhm".

      Giang Mạn trỗi dậy, vòng qua lưng ngồi ở mép giường, khom người nhặt áo ngủ rải rác sàn nhà, qua loa khoác lên người.

      Trình Khiên Bắc làm như thờ ơ hỏi: "Lúc ở trường học, cậu ta từng theo đuổi em sao?"

      Giang Mạn buồn cười đáp: "Số người ta theo đuổi ở trường học hai bàn tay đếm hết đâu."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười: "Đúng vậy, chỉ là hình như đối với em bám chặt rời hơn mấy tháng trời như vậy, chắc cũng phải nhiều lắm."

      Giang Mạn thắt lại dây buộc áo ngủ, tay có hơi dừng lại, quay đầu nhìn kỳ lạ: "Sao biết ta đối với tôi mấy tháng bám chặt rời?"

      Vị giường này năm đó là người tài hoa của khoa tài chính thuộc học viện quản lý kinh tế của bọn họ. Phần lớn mọi người chỉ nghe tên chứ nhìn thấy người, càng đến chuyện quen biết. Tuy rằng khi Lê Lạc theo đuổi mình, người người đều biết tình cảnh hỗn loạn đến ồn ào, nhưng nghĩ rằng, năm đó, Trình Khiên Bắc người cũng bắt đầu con đường nhà tư bản lại quan tâm đến loại chuyện cười phá phách thế này.

      Chẳng ngờ, Trình Khiên Bắc phẩy phẩy tay, cười đáp: "Đối với các loại hành động vĩ đại của mình, Lê Lạc chỉ còn mỗi việc cầm loa quảng bá rộng rãi nữa thôi, tôi muốn biết cũng khó à!"

      Trong đầu Giang Mạn ngừng lên quãng thời gian năm đó gần như suy sụp bởi Lê Lạc.

      Ăn mặc như tên hề nhảy ra từ giữa đường chặn lại, lẻn vào phòng truyền thanh của trường phát thông báo. Vào ngày đông lạnh giá để thể hiện sự chân thành của mình, dưới con mắt theo dõi của quần chúng đã nhảy vào trong ao sen. Về phần đốt nến suýt nữa gây hỏa hoạn thì càng cần nhắc tới làm gì.

      Năm đó trong lòng chỉ toàn là Hứa Thận Hành, vừa nghĩ đến việc này mà bị Hứa Thận Hành biết được, lúc đó suy nghĩ muốn chết cũng đã có luôn rồi.

      Vốn đã quên mất tiêu từ lâu giai thoại đáng xấu hổ này, nay bị Trình Khiên Bắc mang ra chọc ghẹo, mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, Giang Mạn vẫn hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.

      xụ mặt giận dỗi nói: "Buồn cười lắm hả?"

      Trình Khiên Bắc sờ sờ mũi, cong môi đáp: "Tôi chỉ cảm thấy cái cậu Lê Lạc này đáng tin chút nào, sau này em cần để ý cậu ta làm gì."

      Giang Mạn nói luôn: " đáng tin mà còn đầu tư cho ta?"

      Trình Khiên Bắc cười: "Chuyện làm ăn và quan hệ nam nữ có thể giống nhau được sao? Cho dù phẩm hạnh cậu ta kém chăng nữa, chỉ cần công ty cậu ta cùng hạng mục có triển vọng, đối với người đầu tư chúng tôi mà nói, thế là đủ rồi."

      Giang Mạn suy nghĩ chút, tự dưng cong môi cười, lúng liếng liếc nhìn : "Tiết mục ghi hình ngày hôm qua, đâu có nói như vậy? Nói cái gì mà phẩm hạnh của người lập nghiệp cũng là nhân tố cần xem xét, thì ra cũng chỉ là thuận miệng mà thôi."

      Trình Khiên Bắc lơ đễnh cười cười: "Dù sao cũng là chương trình, dĩ nhiên phải nói sao cho dễ nghe một chút."

      Giang Mạn xuy một tiếng, nhe răng hung dữ nói: "Cái đồ nhà tư bản gian ác."

      Nói xong xỏ đôi dép lê tới phòng vệ sinh.

      Trình Khiên Bắc tựa vào đầu giường, nhìn bóng lưng ra cửa, cười khẽ một tiếng, cầm bao thuốc ở tủ đầu giường lên, xỏ cái quần mặc ở nhà vào và ra khỏi giường.

      *

      Giang Mạn tắm rửa xong, sấy khô tóc, từ trong phòng vệ sinh ra, thấy Trình Khiên Bắc dậy, đứng ở ngoài ban công phòng khách hút thuốc.

      ra ngoài, chuyển hai chậu hoa đá trước người qua bên, cố ý than vãn: "Đá đá đáng thương của tôi, lại phải hút thuốc thụ động."

      Trình Khiên Bắc ngậm điếu thuốc miệng, cười như cười nhìn , nhân lúc đề phòng thình lình tiến lên phía trước, hôn lên bờ môi , khói thuốc trong miệng chuyển hết sang cho .

      Giang Mạn nhất thời phòng bị, cứ thế mà hít vào hai ngụm, kêu oai oái đẩy người ra, gắng sức nhổ ra hai ngụm khí, nhe răng trợn mắt phẫn nộ : " tự mình hút thuốc tính tự sát từ từ, đừng có kéo tôi theo."

      Trình Khiên Bắc dập tắt nửa điếu thuốc còn lại dụi vào trong chậu hoa, cười : “Vậy em phải cẩn thận chút. Nếu ngày nào đó tôi muốn tự sát, chừng kéo em theo bầu bạn với tôi."

      "Đồ điên!" Giang Mạn xuy tiếng, vừa xoay người vừa , "Tôi ra ngoài ăn sáng đây, tắm xong đừng quên đem quần áo bẩn bỏ vào trong máy giặt đấy."

      Trình Khiên Bắc tựa vào ban công, sau khi nhìn theo đổi giày ở huyền quan xong ra cửa, mới thong thả vào phòng trong.

      mở cánh cửa tủ gỗ bên cạnh ti vi trong phòng khách, lấy quần áo sạch của mình ra. Đây là ngăn tủ mà Giang Mạn chuẩn bị dành riêng cho , bên trong là đồ dùng cá nhân của mang đến nhà , tạo điều kiện cho ở lại qua đêm.

      Cái tủ này đặt ở phòng khách, cách phòng ngủ của mấy mét. Tựa hồ như chỉ ra mối quan hệ giữa hai người theo nghĩa nào đó, mặc dù cơ thể gắn bó thân mật, nhưng trái tim lại bị ngăn cách bởi rào cản rất khó vượt qua.

      Nét mặt Trình Khiên Bắc chút thay đổi mà lấy ra bộ quần áo từ trong ngăn tủ, xoay người vào toilet.

    4. Chy ruby

      Chy ruby New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      ❤️❤️❤️

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 6 - Trở lại chốn cũ
      Editor : Michellevn
      Beta : B.Cat

      Trận mưa đêm qua, khiến cả thành phố đều mát mẻ ít.

      Bởi vì là cuối tuần, mặc dù có hơi muộn, nhưng quán ăn sáng ở cổng tiểu khu vẫn khá đông người. Khẩu vị thức ăn sáng của quán nhà này tệ lắm, chỉ có điều hai năm nay Giang Mạn công việc quá bận rộn, cuối tuần lại lười dậy sớm ra cửa, lâu rồi ngồi bên lề đường chậm rãi tận hưởng loại mùi vị khói lửa nhân gian này.

      tìm chỗ trống ngồi xuống, gọi chén tàu hũ, hai cái bánh nướng. Tàu hũ vị mặn, rắc tôm lên, cải bẹ, chao, hành băm, thêm thìa sa tế, nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng mùi vị lại tươi ngon được, kèm với bánh nướng ngọt phủ bên ngoài lớp mè(vừng) mỏng. Cơn gió sớm mai nhè thổi qua, tiệc lớn tại Đào Nguyên Cư tối qua, cũng hơn cái này là mấy.

      Giang Mạn ăn chưa được mấy miếng, đối diện bàn người ngồi xuống. cần nhìn lên, cảm giác quen thuộc.

      ngẩng đầu, quả nhiên là Trình Khiên Bắc.

      Người này tắm qua, mặc bộ quần áo thoải mái. Cả người đều lộ ra hương vị nhàng khoan khoái, so với cách ăn mặc trang trọng, nom lại trẻ trung rất nhiều. Chỉ là người vẫn mang theo khí chất ngạo mạn, người này cùng với quán xá khói lửa ven đường dù sao vẫn có hơi thích hợp.

      nhìn bữa sáng của Giang Mạn, vẫy tay với ông chủ quán: " chén tàu hũ, hai cái bánh nướng."

      "Có liền!"

      Giang Mạn cười tủm tỉm nhìn , chế nhạo : "Đến chỗ này ăn sáng, hình như có chút phù hợp với thân phận và phong cách của Trình tổng đó nha!”

      Trình Khiên Bắc nhướn nhướn mày gì, chờ ông chủ đặt bữa sáng lên bàn, cầm lấy cái thìa dùng lần nhàng khuấy khuấy tàu hũ, mới ung dung mở miệng: "Hồi nhà tôi cũng mở quán ăn sáng, khác nơi này lắm."

      Giang Mạn hơi sửng sốt, chỉ biết sơ sơ thân thế của , cũng biết chi tiết. Trước nay cũng chưa tự mình đề cập trước mặt , đột nhiên bây giờ nghe tới, khỏi có chút bất ngờ.

      Trình Khiên Bắc nhướng mắt nhìn , cười : "Sao hả? Kinh ngạc lắm sao?"

      Giang Mạn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

      Trình Khiên Bắc khẽ cười, cúi xuống nếm miếng tàu hũ, rồi : "Mùi vị này vẫn kém hơn chút so với tay nghề của mẹ tôi."

      Bởi vì chuyện thân thế, Giang Mạn vẫn luôn cảm thấy đối với , từ mẹ này chắc là câu chuyện giấu kín. Cho tới bây giờ trước mặt vẫn chưa từng nhắc tới, đương nhiên cũng thể tò mò hỏi. Dù sao quan hệ của hai người cũng thích hợp tìm hiểu riêng tư của nhau.

      Giang Mạn lẳng lặng nhìn , nhận ra gương mặt mang theo chút ý cười ấm áp hiếm thấy, như thể đó chỉ là điều nhặt trong cuộc sống, còn lẫn lộn mơ hồ khi hoài niệm về quá khứ tươi đẹp.

      Xem ra cũng giống như trong tưởng tượng của về cái gì mà bí mật danh môn thể .

      cười cười, dùng từ ngữ an toàn : "Vậy chắc chắn dì là người phụ nữ rất khéo léo."

      Trình Khiên Bắc gật đầu: "Dĩ nhiên." rồi lại nhìn , như là thuận miệng ra, "Tiếc là bà ấy ra quá sớm, tôi có thể đưa em nếm thử tay nghề của bà ấy, nhất định đều phải ngon hơn so với tất cả các đầu bếp nhà hàng danh tiếng."

      Giang Mạn khẽ cười: "Vậy rất lấy làm tiếc."

      vẫn luôn cho rằng người này là một ̃ máy kiếm tiền chỉ mưu cầu lợi lộc, vì lợi ích cả ông nội cũng tính kế, ngờ vẫn còn một mặt ôn nhu như vậy. Xem ra đó thực sự là một người mẹ tốt.

      Một bữa ăn cả người đều dễ chịu, loại quán nhỏ lề đường này, Giang Mạn vừa phải lo lắng bị ai nhìn thấy ở cùng chỗ với Trình Khiên Bắc, lại càng phải sợ quan hệ bí mật kia của hai người bị người ta biết được.

      Lúc này hai người họ và thực khách bên cạnh có gì khác biệt, chỉ là một đôi nam nữ đến ăn sáng bình thường mà thôi.

      ăn xong trước, cầm điện thoại di động thanh toán tiền, muốn nói tiếng tạm biệt với Trình Khiên Bắc hẵng còn ngồi tại bàn, bỗng dưng nhìn thấy tin tức nhảy ra trong điện thoại di động. Mở ra đọc, tiêu đề phía khiến miệng cong lên, cười đưa điện thoại đặt ở trước mặt , nhỏ giọng nói: "Trình tổng giờ ngày càng nổi tiếng rồi, cũng lên hot search rồi này!"

      Trình Khiên Bắc đưa mắt quét xuống màn hình điện thoại của , là một tin sốt dẻo --------- Con gái ông trùm nước giải khát có tình mới, dùng bữa tối cùng người đàn ông tuấn thần bí.

      con gái của ông trùm nước giải khát này tên Du Hoan, là một danh viện(*) phú nhị đại kênh kiệu, tần xuất lên hot search còn nhiều hơn minh tinh. Tin này xuất hiện bao lâu, thì lại có kẻ nhiều chuyện đào ra người đàn ông bí mật chính là nhà sáng lập quỹ số 7 Trình Khiên Bắc.

      Vì thế Trình Khiên Bắc với tư cách "tình mới" của Du Hoan hôm nay đã lên hot search.

      (*)Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách ( nguồn : Tàng Thư Viện)

      Thế nhưng, có lẽ ai ngờ được, vị cao phú soái giờ hot search lúc này lại ngồi quán lề đường ăn sáng.

      (*) Cao phú soái: Cao ráo, giàu có, đẹp trai

      Trình Khiên Bắc xem nữa, chậm rãi ăn nốt miếng bánh nướng cuối cùng, rồi lại nhìn vẻ mặt xem kịch vui của Giang Mạn, khẽ cười, thờ ơ : "Giới truyền thông còn rất biết dựng chuyện tưởng tượng. Nếu như em để ý, tôi kêu người ta hủy bỏ."

      Giang Mạn ngẩn người, hơi buồn cười : "Tôi để ý gì chứ? Đừng tôi biết xác định có quan hệ với vị thiên kim này, cho dù có, cũng liên quan đến tôi. chỉ cần tôi tiếng, chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình là được."

      Mặc dù quá quen thuộc với cuộc sống của , nhưng về mặt sinh hoạt cá nhân này có lẽ hiểu rất . Đơn giản hơn tưởng tượng. theo cách riêng của , bận rộn đến cả thời gian giao hợp còn có, lấy đâu ra hơi sức quan hệ nam nữ bậy bạ.

      Cũng chính vì vậy, mới yên tâm mà bắt đầu mối quan hệ khống chế này. cho cùng có sở thích cùng người phụ nữ khác xài đồ chung.

      Trình Khiên Bắc vẻ mặt khó đoán nhìn , vô thức nhíu mày, để ý lắm mà nhún nhún vai.

      Giang Mạn cầm lại điện thoại di động: "Vậy , tự bận bịu rồi, tôi hẹn đồng nghiệp uống cà phê rồi. Tôi vừa huấn luyện trở về, chắc bận rộn thời gian, đợi rảnh rỗi lại liên lạc với sau."

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu, nhìn theo đến bên đường lấy xe ô tô rời , nghĩ nghĩ, rút điện thoại di động ra bấm dãy số.

      "Xóa hot search ngày hôm nay. Sau này hễ có loại chuyện này, cứ xử lý nhanh gọn ngay lập tức, tôi muốn nhìn thấy tên tôi và bất luận phụ nữ hay chuyện xấu nào dính chùm với nhau."

      *

      Cuối tuần ngắn ngủi loáng cái qua, lại làm, quả nhiên Giang Mạn lại nghênh đón chuỗi ngày đau khổ thuộc về mình. Công việc tại đài truyền hình áp lực vốn nặng, hơn nữa bọn họ vừa tuần ba kỳ, còn phải theo sát thời , mỗi ngày đảm nhiệm chọn lựa chủ đề, thu thập tư liệu, viết kịch bản, còn phải liên hệ với khách mời giao tiếp trước giờ nữa. Ngay cả thời gian để thở cũng có.

      Hầu hết người trong đài truyền hình bấm thẻ chấm công, bề ngoài là thời gian làm việc thay đổi, nhưng thực tế bọn họ quanh năm suốt tháng vẫn được mấy ngày thay đổi.

      Giang Mạn cũng cảm thấy khổ mấy, thích công việc này. giờ vẫn là lão Vương tập chung đào tạo người kế thừa, công việc đem lại cho hài lòng và cảm giác thành tựu, làm còn giống như thời thiếu nữ, tất thảy những ước ao chẳng qua là được ở cùng với người mình , ngây thơ nghĩ rằng điều quan trọng nhất thế giới này là tình .

      Đây có lẽ chính là chín chắn.

      Sau khi Trình Khiên Bắc xuất lan truyền trong kỳ tiết mục kia, nhận được phản hồi rất tốt, tên và Lê Lạc, trở nên phổ biến internet. Nhưng đối với tất cả các loại tin đồn nhảm ở khắp mọi nơi, như Lê Lạc chỉ thiếu điều bị lột quần ra nữa thôi, tin tức lưu truyền mạng về Trình Khiên Bắc lại rất ít. Ngay cả hình ảnh trước đó bị chụp cùng với Du Hoan, cũng chỉ bị tên nhiều chuyện nào đó cẩn thận nhắc qua, rằng hai người chỉ là có quan hệ hợp tác qua lại, cũng có quan hệ cá nhân nào cả. Về phần tin tức riêng tư khác, càng cực kỳ ít, thậm chí hoàn cảnh gia đình cũng có bị người ta bới móc ra.

      Dĩ nhiên, Giang Mạn vẫn để ý tới những điều này, chỉ thích thú lắng nghe các loại tin tức mà Chương Tiếu Tiếu tò mò sưu tầm được.

      Từ lần cuối gặp Trình Khiên Bắc nháy mắt hơn mười ngày, hầu như ngày nào cũng tăng ca, thường là phải qua mười giờ mới có thể về đến nhà, ngay cả cuối tuần cũng có may mắn tránh khỏi. Cuộc sống cứ ngả đầu liền ngủ, đừng có tâm tư suy nghĩ con mẹ nó hay , căn bản ngay cả ham muốn giao hợp cũng có.

      Cũng may, Trình Khiên Bắc cũng giống , hai chữ "đúng mực" giải quyết rất tốt. lúc nào hết bận liên lạc , cũng thình lình xuất tới quấy rầy. Tất nhiên, bản thân cũng là người vô cùng bận rộn, cả ngày bay khắp nơi từ nam ra bắc, còn nhiều việc hơn so với thời gian bận nhất.

      Nhưng bất luận thế nào, loại cảm giác khoảng cách vừa đủ thế này, có lẽ cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà Giang Mạn để mối quan hệ này tiếp tục duy trì.

      *

      Cuối tháng trùng với dịp kỷ niệm 60 năm thành lập học viện quản lý Giang Đại, bọn họ làm tiết mục tài chính nổi tiếng, dĩ nhiên cũng được mời. Ngoại trừ đại MC Văn Hạo là vị khách quan trọng được mời phát biểu sân khấu, tổ tiết mục vẫn còn mấy tấm vé mời, Giang Mạn là cựu sinh viên, hiển nhiên cũng được lão Vương phái làm đại biểu.

      Tiệc tối buổi lễ chúc mừng bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, bởi vì trước đó mấy vị lão đại trong tổ tiết mục muốn gặp mặt lãnh đạo học viện, hiếm khi buổi chiều được kết thúc công việc sớm rồi cứ thế phóng tới Giang Đại. Có điều loại gặp mặt này là chuyện của nhóm lão đại, chẳng liên quan gì đến nhân viên công tác bình thường như Giang Mạn. Sau khi tới trường, lấy cớ muốn dạo trường xưa, tạm thời thoát khỏi đội hình.

      Tất nhiên, cũng tính là lấy cớ đơn thuần. Từ sau khi tốt nghiệp, vẫn chưa từng quay lại trường học, dù cho vô tình chạy xe ngang qua, cũng dừng xe lại.

      Bấm ngón tay, ba năm.

      Kỳ cuộc sống đại học của rất vui vẻ, chỉ là tình chiếm quá nhiều trọng lượng. Dù cho cái gọi là tình chủ yếu cũng chỉ là vở hài kịch của chính mình, nhưng đó cũng sắc màu chủ đạo trong những năm thanh xuân của . Để rồi sau đó nhận lấy kết cục thất bại, có nhiều dũng khí để mà trở về chốn cũ.

      Vừa sợ phải sống lại ngây thơ và lố bịch của chính mình, vừa lo lắng lại lần nữa nhận ra rằng cho đến bây giờ cảm giác thất bại chưa được loại bỏ hoàn toàn.

      Thế nhưng, khiến có hơi bất ngờ, chính là, ba năm xa cách kể từ lúc đó, rốt cuộc khi lần nữa bước vào vườn trường quen thuộc, những cảm giác từng dự liệu cũng đến như mong đợi. Hơn nữa những mảnh ghép rời rạc mà đẹp đẽ chân thực cứ ùn ùn kéo tới. Ví như giày Converse thích, miến chua cay trong căn tin, đến sân thể dục với bạn cùng phòng ngắm nhìn các trai đẹp đổ mồ hôi...

      ra màu sắc thanh xuân, cũng đơn điệu giống như trong tưởng tượng của , phải chỉ có đoạn tình cảm thất bại kia, còn có rất nhiều rất nhiều nhưng cái khác nữa.

      Hiểu được điểm này, tâm trạng Giang Mạn bỗng dưng trở nên tốt hơn, buông lỏng cả người, lang thang vô định các nẻo đường trong trường, sát bên cạnh đều là các sinh viên tuổi trẻ phơi phới, là bộ dạng thời của .

      ý thức đến đường ven hồ của trường, lúc này hoàng hôn buông xuống, đèn đường bên cạnh sáng lên nhàn nhạt. Gió bên hồ lướt qua khuôn viên trường học, ngoài tiếng cười nho của học sinh ngang qua, cùng thanh xào xạc của gió thổi qua lớp lá cây, có bất cứ hối hả nhộn nhịp nào của dân thành thị, đem đến cho người ta loại cảm giác thanh bình và yên tĩnh.

      hàng cây liễu được trồng dọc theo con đường ven hồ, được mấy chục năm rồi, cây vừa cao vừa thô, mùa này đúng là thời điểm xanh um tươi tốt.

      Giang Mạn lúc, bỗng dưng như nhớ ra cái gì, giữa những cây liễu dừng lại ở thân cây.

      thân cây này bị học sinh khắc lên rất nhiều chữ , phần lớn đều là các loại biểu lộ tỏ tình. Có số còn rất mới, thấy cực kỳ ràng, có số mà thời gian lâu, ngày ngày phơi trong nắng gió, trở nên mờ mờ, tựa như thanh xuân trở lại.

      Giang Mạn tới gần thân cây, ngón tay khẽ sờ lên phía , theo ký ức tìm lại những dòng chữ thể thốt nên lời mà mình từng lưu lại ở đây.

      Vốn cho rằng sắp qua bảy năm, bốn mùa thay đổi, nét chữ đó từ lâu biến mất còn hình dạng, thế nhưng nghĩ tới, lớp ngoài thân cây xù xì thô ráp, thế mà lại khiến mơ hồ tìm được cái tên "Hành" quen thuộc. Nhưng cũng chỉ có chữ này mà thôi.

      Hành, Hứa Thận Hành.

      Đây là ba chữ từng lưu thân cây này, cũng là cái tên quan trọng nhất trong tuổi thanh xuân của .

      Chỉ là, bây giờ thấy cái tên "Hành" trơ trọi mờ mờ kia, mới phát giác ra đoạn tình cảm từng thất bại đó, còn quan trọng lắm.

      Người mà bản thân bắt đầu thích từ năm mười lăm tuổi, rốt cuộc hoàn toàn triệt để dừng lại trong tuổi thanh xuân trôi qua, trở thành ký hiệu. làm đau nữa, cũng để lần nữa.

      rút tay lại, tựa người thân cây, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió lướt qua mặt, tâm trạng đột nhiên có thư giãn và niềm vui mà lâu rồi thấy.

      Trưởng thành cùng thời gian, điều tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :