1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      CHương 56 (tiếp)
      Trong nội điện của hoàng đế mưa rền gió dữ cùng vơi tiếng mắng, rồi im lặng mười phẫn rồi lại truyền đến tiếng thở dốc ái muội, thế cục thay đổi bất ngờ, làm người ta thể nắm giữ được.
      Nhưng Lý Đức và Tiểu Khang tử đều là biểu tình thấy nhiều trách, rốt cuộc ngôi cửu ngũ cũng luôn làm điều mình muốn.
      Ngay từ đầu còn nghĩ, dù sao trong nội điện cũng chỉ có và Viên Diệu Diệu, cho nên cầm tay nn mắng chửi cũng có trở ngại gì, sau đó lại cảm thấy, mình là chân long thiên tử, Viên Diệu Diệu là phi tần của , đương nhiên là muốn làm gì làm, hà tất phải để ý nhiều như vậy.
      Nghĩ vậy, dục vọng trong lòng liền khống chế được, giây do dự chần chừ cũng có, trực tiếp ôm người vào trong điện.
      Lúc Viên Diệu Diệu ra ngoài là buổi tối, lúc này Hoàng thượng cho người dùng kiệu đưa nn về.
      người nn mặc áo lông cừu dày của Hoàng thượng, cảm thụ gió lạnh trực tiếp thổi tới, khỏi thở ra hơi.
      Cũng biết Hoàng thượng làm như vậy có xảy ra vấn đề gì , giờ hoàn toàn phá vỡ kế hoạch ban đầu.
      Nhưng sau khi cùng nn triền miên xong, có trấn an nn, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay , cần lo lắng những điều đâu, nhân sinh đời, vẫn là nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
      Đến lời như vậy cũng ra, có thể thấy được ngôi cửu ngũ vì muốn lấy cớ cho hành vi của mình, là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
      Viên Diệu Diệu tỏ vẻ hiểu ý, làm phi tần đủ tư cách còn phải trái phải ôm lấy , cẩn thận khen ngợi hai câu, cho Hoàng thượng thấy tin tưởng mười phần.
      Nn ho tiếng, tự cho biểu lúc đó của mình mười điểm, rốt cuộc loại phi tần thông minh săn sóc giống như nàng khó tìm.
      Thời điểm Hoàng thượng thượng triều ngày tiếp theo, lại bám riết tha mà đưa ra chuyện cho mt nuôi Tam hoàng tử.
      Đương nhiên triều vẫn là trận gió tanh mưa máu, chẳng qua lúc này phải là toàn bộ triều thần phản đối, ngược lại có bộ phận triều thần bắt đầu buông lỏng, thậm chí còn có vài ba triều thần đứng ra biện hộ thay Hoàng thượng.
      Cho rằng việc nhận nuôi Tam hoàng tử là chuyện nhà của Hoàng thượng, muốn đưa ai chăm sóc liền cho ngừoi đó, những người khác nên chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi, làm Hoàng thượng bực bội.
      Đương nhiên phía triều thần phản đối vẫn còn rất nhiều, họ trình ra đống chứng cứ hành động của Hoàng thượng là ổn. Hai bên ồn ào đến túi bụi.
      Nhưng lúc này Vệ Cảnh lại nhàng rất nhiều, rốt cuộc lần này có rất nhiều liên minh, cần tự mình ra trận, có người giúp .
      Cộng thêm ngẫu nhiên ra mấy câu, thế cục dần dần hướng về phía .
      Bên phía các triều thần đồng ý là vẻ mặt hiểu được, thậm chí còn phát hoả, như kiến bò chảo nóng.
      Bọn họ hiểu, vì sao mới qua buổi tối, tình liền biến thành dạng này, ngày hôm qua còn là đồng minh đứng chung chiến tuyến với họ, giờ quay đầu thành bên phản chiến.
      Hơn nữa đám đều chiến đấu hết sức hung mãnh, cảm giác có chút chống đỡ nổi.
      Vệ Cảnh ngồi xem hổ đấu, làm cho họ đánh nhau tơi bời, tuy mặt là bộ dạng sung sướng, bởi vì thế cục đều đảo về phía , nhưng trong lòng lại hề vui vẻ.
      Ngày hôm qua còn mãnh liệt phản đối , hôm nay quay đầu cùng đối phó các triều thần, rất có khả năng là có vấn đề. Thay vì trung thành với , bằng trung thành với chủ tử đứng sau tên Quản công công.
      Tuy rất muốn chất vấn những người này chút, nhưng giờ ván cờ chỉ mới bắt đầu mà thôi, thể trực tiếp dò hỏi, tránh rút dây động rừng.
      Qua mấy ngày sau, Tam hoàng tử vẫn được ôm tới Như Ngọc cung, hoàn toàn trở thành con của Viên Diệu Diệu.
      Nhìn bé con được bọc trong chăn gấm, mở to đôi mắt nho đen tò mò nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
      Viên Diệu Diệu cảm thấy lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, nn nhàng ôm lấy , thấp giọng với vài lời.
      “Con xem, đây là chung trà, hề giống ở Long Càn cung, cái này là màu sứ. Cái này là bình phong, mặt vẽ con bướm và ong mật…”
      Nn tinh tế miêu tả cho cấu tạo nơi này, bé con cũng trợn to mắt nhìn hết tất cả.
      Ngẫu nhiên còn phát ra vài tiếng “ nga nga” rất giống như trả lời nn.
      Viên Diệu Diệu nghe thanh này, trong lòng kích động thôi, tươi cười mặt càng thu lại được.
      Lúc Vệ Cảnh vào liền thấy được cảnh tượng ấy. Bé con mềm mại được nn cẩn thận ôm vào ngực, loại động tác mềm giống như ôm ấp thứ trân bảo tốt nhất đời, làm người ta chống đỡ được.
      lập tức qua, cũng cho ngừoi thông truyền, cứ như vậy an tĩnh nhìn nàng và bé con khắp mọi chỗ trong nội điện. Trong lúc nn vô tình ngẩng đầu để giới thiệu cho Tam hoàng tử cửa ra vào, mới nhìn thấy ngôi cửu ngũ đứng ở ngạch cửa.
      “Hoàng Thượng.” Nn giọng gọi tiếng, mặt mang theo tươi cười ôn hoà.
      biết là do ánh mặt trời chiếu tới, hay là vì nn ôm đứa , mà hình ảnh phá lệ ôn nhu, khoé mắt đuôi lông mày của nn đều mang theo mừoi phần ý cười.
      Ôn nhu mà nhàng, ấm áp mà đầy đủ. Làm cho người nhìn cũng chỉ muốn cảm thán câu năm tháng yên bình.
      “Vui vẻ ?” Vệ Cảnh tới, duỗi tay ôm bả vai nn, đem nn và Tam hoàng tử cùng ôm trong ngực.
      “Rất vui.” Viên Diệu Diệu lập tức gật đầu, nn rốt cuộc cần sợ có ai đó làm tổn thương Tam hoàng tử, con trai của nn vẫn là con trai của nn, gọi người khác là mẫu phi.
      “Tần thiếp ban đầu cũng dám tưởng tượng, Hoàng thượng đem Tam hoàng tử giao cho tần thiếp.”
      Lời nn , rất khó tưởng tượng, Hoàng thượng có thể thống khoái như vậy mà đem Tam hoàng tử giao cho nn.
      Trong lòng nn biết, bản thân mình trong cung căn bản phù hợp điều kiện để nhận nuôi , hơn nữa còn kém rất xa. Nếu cũng phải hao tốn hết tâm cơ, cuối cùng mới có thể đạt như ước nguyện.
      Nhưng Vệ Cảnh lại cừoi cười: “Trẫm có thể là có thể.”
      Trong giọng của tràn ngập tự tin, nâng tay nhangd vuốt ve búi tóc của nn, mặt xuất vài phần biểu tình hoài niệm.
      “Tam hoàng tử rất thích ngươi, thêm nữa trẫm cũng cảm thấy giao cho ngươi là quyết định tốt nhất, đừng hỏi trẫm vì sao, cảm giác là quan trọng nhất!”
      ra vẻ cao thâm mà , lại chọc cừoi Viên Diệu Diệu. ra Vệ cẩu tử cũng chú ý tới loại giác quan thứ sáu này.
      yuki0129, Lazzy Le, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 57: Nhìn lén tấu chương
      Editor: Chôm chôm
      Sau khi Viên Diệu Diệu nhận nuôi Tam Hoàng thượng mấy ngày, Quản công công liền tới tìm nàng.
      Đương nhiên đầu tiên là chúc mừng nàng được như ước nguyện, Viên Diệu Diệu cũng lập tức giơ lên gương mặt tươi cười, biểu vô cùng vui vẻ.
      “Chuyện này còn phải cảm ơn Quản công công từ giữa trợ giúp, nếu ta chắc thua trong chuyện này, thậm chí còn bị Hoàng thượng chán ghét. “
      Lúc nàng mấy lời này, lúc đầu mang bộ mang ơn đội nghĩa,ngay sau đó là mười phần nuối tiếc, giống như sợ hãi.
      Quản công công liên tục xua tay, “Đều do chủ tử an bài tốt, nô tài đảm đương nổi câu cảm tạ này của Miêu tần nương nương.
      Viên Diệu Diệu lập tức duỗi tay vỗ vỗ, “Công công đúng, là ta hồ đồ. Đầu tiên là phải cảm tạ chủ tử, có những người đó hậu thuẫn, trong lòng ta kiên định ít. Như vậy từ nay về sau, có ai dám coi thường ta, ta cũng còn là tiểu phi tần nơi nương tựa nữa.”
      Thời điểm nàng những lời này, trước sau đều treo bộ mặt chân tình thành ý.
      Quản công công gật đầu, tươi cười mặt càng rựa rỡ: “Miêu tần nương nương có thể nghĩ được như vậy, quả quá đúng, chủ tử mà nghe được lời này, hẳn rất vui mừng. Cuối cùng có người hỗ trợ, ngài về sau cần sợ.”
      “Về sau gặp loại chuyện này, trước tiên phải cùng chủ tử trước, chủ tử đều đồng ý. Dù sau đều là để làm ngài đứng vững chân trong hậu cung, càng thêm có lợi cho việc chủ tử có thể biết được hướng của Hoàng thượng.”
      Lời này của Quản công công mười phần trắng trợn lộ liễu, hiển nhiên là đem nàng trở thành người nhà, mặt Viên Diệu Diệu trước sau đều là tươi cười.
      Tuy sau khi nghe câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên nhảy lỡ nhịp, nhưng cũng hề ảnh hưởng chút nào tới tâm tình của nàng.
      “Có mấy lời này của công công, ta liền yên tâm.”
      Viên Diệu Diệu cùng lôi kéo vài câu, quả nhiên Quản công công lại muốn nàng thám thính tin tức.
      ràng lúc này, Hoàng thượng cũng có bước lớn nào, nhưng Quản công công cầu nàng ít, thậm chí muốn nàng nếu như có cơ hội có thể xem trộm tấu chương của Hoàng thượng.
      “Nô tài biết Miêu tần nương nương có bản lĩnh , chỉ cần lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, ngài ngồi bên cạnh nhìn lén vài lần là được. Trước kia Hoàng thượng thích nhất là để tiên hoàng hậu giúp mài mực, bàn tay trắng mài mực, ngài cũng có thể làm mà. Dù cho cần ngài mài mực, ngài cũng có thể bưng trà nước qua cho .”
      Viên Diệu Diệu vừa nghe mấy lời này, mặt liền lộ ra thần sắc khó xử.
      “Hoàng thượng đâu phải là người dễ dỗ như vậy, cộng thêm lúc phê duyệt tấu chương thường xuyên phát giận. Ta sợ ta chưa kịp sát vào, bị mắng cho chạy mất.”
      Điều nàng lo lắng là hoàn toàn có cơ sở, rốt cuộc ngôi cửu ngũ chính là ngừoi như vậy, chuyển trở mặt có thể xảy ra chỉ trong giây. Tươi cười mặt Quản công công đình trệ chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
      “Miêu tần nương nương cần lo sợ, vị Hoàng thượng này của chúng ta có điểm đặc biệt. Đó chính là đối với người đặt đầu quả tim, dù xảy ra chuyện gì cũng luyến tiếc giận giữ. Chỉ có những người liên quan mới tuỳ ý phát giận chửi bậy.”
      “Người giờ chính là đầu quả tim của Hoàng thượng, bất kể ra sao cũng phát giận với ngài, cho nên ngài hoàn toàn có thể yên tâm.”
      Quản công công tận tình mà khuyên bảo trấn an nàng, tư thế kia giống như hận thể thay nàng đón ý hùa sủng ái của Hoàng thượng, sau đó tự mình nhìn trộm tấu chương.
      “Ta cố gắng.” Viên Diệu Diệu lập tức cười gật đầu.
      Nàng cũng hề đảm bảo nhất định xem được nội dung tấu chương, chuyện này còn phải bàn lại với Hoàng thượng, xem quyết định phản ứng lại như thế nào.
      “Có những lời này của ngài là có thể thành công.”
      Sau khi được nàng nhận lời, Quản công công cũng ở lại lâu, liền quay người rời .
      Nhìn bóng dáng Quản công công rời , tươi cười mặt Viên Diệu Diệu liền biến mất, thậm chí còn gắt gao nhíu chặt lông mày, đáy lòng nàng dâng lên vài phần dự cảm xấu.
      Chỉ sợ Hoàng thượng bị nhiều phiền toái, loại chuyện nhìn trộm tấu chương này là từng bước ép sát, người phía sau bức màn sai nàng làm loại chuyện này, chỉ có thể chuẩn bị cho biến động lớn, nếu cũng nhanh chóng như vậy.
      Lúc Vệ Cảnh nghe được đáp án này, mày kiếm của cũng gắt gao nhăn lại, so với Viên Diệu Diệu nghĩ sâu xa hơn, cho nên lo lắng cũng càng sâu hơn.
      “Những người này có động tác lớn như vậy, chỉ sợ là có điều bất thường.”
      Vệ Cảnh duỗi tay gõ bàn, tường cái từng cái, tiếng thùng thùng nặng nề vang lên truyền vào lỗ tai, làm cho người ta có chuý khó chống đỡ được.
      “Điều gì mà tần thiếp có thể giúp được xin Hoàng thượng phân phó.” Viên Diệu Diệu thấy phiền não đến vậy, khỏi gấp giọng câu.
      Vệ Cảnh thấy bộ dạng nàng sốt ruột như vậy, hận thể lập tức có thể làm điều gì đó có tác dụng, khỏi cười khẽ ra tiếng, trực tiếp giơ tay gõ mũi nàng.
      “Xem ngừoi gấp đến độ nào, cứ vậy chờ nổi mà muốn nhìn lén tấu chương của trẫm?”
      Viên Diệu Diệu giương mắt trừng , lúc chuyện chính mà cũng là bộ dạng cà lơ phất phơ như thế, làm cho nàng cảm thấy bộ dạng vội vàng kia của nàng vô cùng buồn cừoi.
      “Tần thiếp chuyện với người!”
      Vệ Cảnh giơ tay lên làm bộ tư thế xin khoan dung: “Được, được, đừng giận.”
      Viên Diệu Diệu thấy vẫn là bộ dạng đứng đắn, mặt lộ ra vài phần tươi cười bất đắc dĩ.
      muốn ngươi xem xem, mỗi ngày trẫm đều phải xử lú quốc gia đại , cũng phải xem thứ gì dơ bẩn.”
      tại Vệ Cảnh lại thể bộ dạng sao cả, giống như người vừa rồi vô cùng lo lắng phải .
      “Chỉ là tấu chương là thứ thể tuỳ tiện tiết lộ, huống hồ lần này họ muốn ta xem tấu chương, chừng lần sau còn có cầu quá đáng hơn.”
      Viên Diệu Diệu vẫn là biểu tình mặt ủ mày chau như cũ, trong lòng nàng trước sau đều yên ổn, có lẽ là bởi vì muốn nàng nhìn lén tấu chương, nàng liền cảm thấy nội tâm phi thường bất an, rốt cuộc việc này liên quan tới quốc gia xã tắc.
      Nếu nàng cẩn thận để lộ là điều nên , rồi ảnh hưởng tới toàn bộ quốc gia, vậy hậu quả phải là thứ mà nàng có thể đảm đương.
      Nàng cũng muốn bởi vì thế mà ảnh hưởng tới giang sơn xã tắc của Hoàng thượng. Vệ Cảnh là hoàng đế tốt, ít nhất trước mắt Viên Diệu Diệu có tâm tư làm Thái hậu.
      Vệ Cảnh giơ tay sờ mặt nàng, cặp mắt kia sáng ngời rực rỡ sáng lấp lánh, giống như ngôi sao bầu trời.
      “Ý tứ kia của mẫu hậu là muốn ngươi ở bên trẫm nhiều, về sau tiện quan sát nhất cử nhất động của trẫm. Tuy sau này bên kia có khả năng có động tác lớn hơn nữa, nhưng hai chúng ta cùng nhau thương lượng, ít nhất cũng để xảy ra sai lầm gì lớn. Chuyện này cũng có thể lấy làm lý do để ngươi ở bên cạnh trẫm nhiều hơn.
      “Về sau nếu có người công kích ngưoi là hồng nhan hoạ thuỷ, hoạ quốc phi gì đó, cây cột đứng sau Quản công công thay ngươi xuất đầu giải thích.”
      thể , bản lĩnh trấn an người khác của Vệ Cảnht cao, dễ như trở bàn tay an ủi nỗi lòng của nàng.
      Viên Diệu Diệu đúng như bàn với Vệ Cảnh, thường xuyên ra vào Long Càn cung. Thịnh sủng của Hoàng với nàng ai cũng thấy.
      ít phi tần hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại có biện pháp nào.
      Khẩu hiệu “mưa móc dính đều” biết bị nhắc nhắc lại bao nhiêu lần, Hoàng thượng vẫn có phản ứng như cũ. Các triều thần cũng từng thử đề ra lần, kết quả làm Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
      “Dù trẫm làm gì các ngươi cũng muốn quản phải ? Muốn sủng hạnh phi tần nào đều phải đợi các ngươi đồng ý. Tốt, dứt khoát đem thẻ bài hậu cung giao cho các ngươi, để các ngươi quyết định buổi tối trẫm cũng của phi tần nào, các ngưoi xem có được ?”
      “Thần dám.” đám thần tử mặt biểu tình sợ hãi quỳ đầy đất.
      Thẻ bài của phi tần hậu cung bọn họ cũng dám muốn. Đến lúc có sai lầm gì, là họ ăn hết gói đem .
      dám?” Vệ Cảnh cười lạnh hai tiếng. “Còn có chuyện các ngưoi dám? Các ngươi cho trẫm nghe, có chuyện gì là các ngươi dám?”
      “Quản trời quản đất, còn muốn xen vào chuyện đem nay trẫm ngủ với ai? Được rồi, muốn quản có thể quản, giờ đem danh sách thê thiếp của các ngươi trình lên, nhìn xem có phải các ngươi cũng mưa móc đều dính, nếu ai dám độc sủng người chính là đạo nghịch bất đạo, có muốn con nối dõi hay , có muốn gia đình hoà thuận hay ?”
      Những lời Hoàng thượng ra quả là sắc bén dị thường, trong miệng như chưa hai thanh đao mang độc, nhìn ai thích liền phun đao vào ngừoi đó.
      xong mấy lời, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh như chết.
      ai dám nhiều lời thêm câu, thi nhau cúi đầu nhận tội, câu vô nghĩa cũng dám ra.
      Lý Đức vẫn như cũ đứng sau ghế rồng, cả người có vẻ vô cùng đứng đắn, nhưng thực tế mặt gắt gao nghẹn lại, bằng cười ra tiếng. Lời này của Hoàng thượng ra cũng đủ tàn nhẫn, nhóm thần tử này cả ngày quản thói quen của Hoàng thượng, chuyện gì của Hoàng thượng cũng phải cắm 1 chân vào.
      giờ Hoàng thượng đưa lời của bọn họ ném trở lại, những người này liền cảm thấy thích hợp.
      Vốn dĩ, người ta trở về nhà muốn ngủ với ai có liên quan gì đến người khác, đám người so với mấy bà tám hàng xóm ăn ngồi rồi còn muốn xen vào nhiều hơn.
      giờ đến lượt mình bị xen vào, biểu tình mặt phải gọi là xuất sắc, đều là bộ dạng dám nhìn thẳng, nhẫn nhịn cực kì vất vả.
      “Sao lại gì, lúc tiên hoàng hậu còn, các người phải rất thích trẫm mưa móc đều dính sao? Lúc ấy trẫm đều làm theo, tại nhắc đến, trẫm thấy xung quanh người làm được, các ngươi tốt xấu gì cũng là tâm gương, nhóm tiên sinh vừa khuyên nhủ trẫm đâu, lúc trẫm còn là Thái tử, thường xuyên được các ngươi dạy dỗ làm sao để trở thành minh quân, giờ mời các tiên sinh làm gương, cho trẫm biết thế nào là mưa móc đều dính!”
      Hoàng thượng vừa ra mấy câu đó, làm cho mấy vị thái phó (thầy dạy) lúc còn là Thái tử mặt mũi đỏ bừng. Đương nhiên trong số đó cũng có vào vị lúc trước gì, chỉ đứng lù lù bất động.
      Bọn họ cũng có người có cháu, càng có cảm giác thể đối mặt
      “Chúng thần biết sai.” Lại lần nữa bá quan văn võ cả triều quỳ xuống.
      Vệ Cảnh hừ lạnh, mặt là ý cười trào phúng.
      “Được, các ngươi cần trẫm mưa móc đều dính, về sau lúc thượng triều, được lung tung rối loạn, ai dám nhắc lại đừng trách trẫm cho mặt mũi.”
      Vệ Cảnh trầm giọng , sau đó đột nhiên đập bàn, đề tài này coi như định xong, về sau lúc thượng triều thảo luận được nhắc đến.
      “Vâng.” Bọn họ nhất loạt đồng ý.
      đồng ý được, nếu tất cả đều phải đem danh sách thê thiếp đưa lên, Hoàng thượng an bài bọn đêm nay ngủ với ai, ngày mai cùng ai, tất cả đều muốn mặt mũi, khí khái của người đọc sách thể bỏ. Ngầm làm bậy sao cả, nhưng bộ mặt nhất định phải đẹp.
      yuki0129, Lazzy Le, duyenktn112 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Haha, đúng là trải qua 1 kiếp có khác, diệu diệu giờ đc thương nhiều hơn rồi :))))
      Chôm chôm thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 58: Đồng loạt lùi bước
      Editor: Chôm chôm
      Mấy triều thần triều biết ăn , có sách mách có chứng đều đồng loạt lùi bước, đủ để thấy muốn khuyên được Hoàng thượng mưa móc đều dính, chỉ dựa vào bọn họ là thể.
      Thậm chí, sau buổi thượng triều hôm đó, có thể các triều thần lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chuyện về hậu cung của Hoàng thượng, bọn họ mực hỏi.
      Chỉ sợ Ngôi cửu ngũ lại bắt họ đem danh sách thê thiếp trình lên, sau đó nhất nhất quyết định tối nay bọn họ ngủ cùng ai.
      Đương nhiên những phi tần nhón chân chờ mong nhà mẹ đẻ chống lưng, để Hoàng thượng biết khó mà lui, cho dù thể mưa móc đều dính, ít nhất cũng để Hoàng thượng độc sủng mình Viên Diệu Diệu.
      Nhưng ý tưởng rất tốt đẹp, chờ đến lúc thực mới phát , đến những cha hiểm xảo trá nhà mình đều bị đánh lui. Thậm chí còn nổi lên tâm tư từ nay về sau bao giờ quản chuyện Hoàng thượng ngủ với ai nữa.
      Chuyện này đối với các phi tần hậu cung mà , quả như sét đánh. Các nàng thể nghĩ đến, kết quả cuối cùng lại như vậy, hoàn toàn ngược lại.
      Thậm chí, các triều thần đều thẳng với các phi tần, về sau ngay cả chuyện hoàng tử muốn nhúng tay cũng cần cẩn thận.
      Đến lúc đó, nếu Hoàng thượng lại câu đem con vợ cả vợ lẽ của các ngươi trình tên lên, để tuyển người thừa kế, đến lúc đó các triều thần khẳng định cũng đánh trống lui quân.
      xong mấy câu đó, người đầy mồ hôi, nhanh như chân bôi dầu.
      Bọn họ sợ hãi, Hoàng thượng phải ngừoi chưa từng trải, lúc trước khi Hoàng thượng mới đăng cơ, có thể so với bất cứ ai đều tuỳ hứng hơn. Khi đó đấu cùng với tham quan ô lại, quả là nghe con sợ hổ, thủ đoạn vô cùng.
      Sau đó mới tốt lên chút, ngần ấy năm trôi qua, Hoàng thượng xử lý chính càng thuần thục, thần tử thuần phục cũng rất nhiều.
      Cho nên thế lực của ngày càng lớn mãnh, rất nhiều thần tử phải thu liễm lại.
      Nhưng giờ vì chuyện thị tẩm mưa móc đều dính này, lần nữa náo loạn, làm các triều thần có cảm giác thể xuống tay.
      Hổ con cũng là hổ, vĩnh viễn thể thay đổi.
      Sau khi Vệ Cảnh phun bọn họ đống, lúc hạ triều cả người đều sảng khoái thoải mái, bước nhàng.
      Nếu phải phía sau còn có đám người hầu hạ theo. Có khả năng cố kỵ hát ra miệng.
      bao lâu có khoái cảm sảng khoái sau khi tuỳ ý làm bậy, giống như toàn thế giới đều đứng bên .
      Mỗi lần thượng triều, đưa ra điều gì, các triều thần đều sôi nổi phản đối, liền có cảm giác cả thế giới đều chống lại .
      Lúc đó, nếu nhất định theo ý mình, Ngự Sử Đài liền nhảy ra, hận thể phun chết .
      Nhưng giờ quá tốt, có thể quang minh chính đại mà mưa móc đều dính. Rốt cuộc chính họ cũng thể để người khác khống chế giường mình nằm cùng ai, sao có thể quản .
      Như Ngọc Cung.”
      Sau khi những lời này, lập tức thay đổi phương hướng, về Long Càn cung nữa.
      Lý Đức nhìn bóng dáng bước nhanh chân của Ngôi cửu ngũ, mặt lộ ra vài phần tươi cười.
      Nhìn bước chân vui sướng này, giống như tuỳ lúc đều muốn nhảy lên.
      Nhưng chỉ cần tâm tình của Ngôi cửu ngũ tốt, tâm tình của người hầu hạ như bọn họ cũng dung sướng, cần nơm nớp lo sợ Hoàng thượng có phải chuẩn bị phát hoả hay , có hay đem cơn giận trút lên ngừoi bọn họ.
      Lúc Vệ Cảnh đến Như Ngọc cung, Viên Diệu Diệu bước ra nghênh đón, hiển nhiên nàng được cung nhân thông truyền.
      “Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Nàng phúc thân hành lễ.
      Nàng còn chưa kịp đứng lên, thấy Vệ Cảnh bước tới trước mặt nàng, trực tiếp duỗi tay đem nàng ôm ngang lên.
      Viên Diệu Diệu lắp bắp kinh hãi, ngay cả người hầu hạ bên cạnh cũng trợn to mắt nhìn, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Lễ nghi quy củ của Hoàng thượng được dạy dỗ từ mà thành, vui buồn được ra nét mặt, đó là điều cơ bản nhất.
      Nhưng vào giờ phút này, Hoàng thượng giống như ăn phải thuốc kích thích, phải là vô cùng vui vẻ.
      Thậm chí làm trò trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp bế ngang Viên Diệu Diệu lên.
      Hành động thân mật như vậy, nếu có vị thần tử nào nhìn thấy, nhất định hô to “ thể”.
      Đương nhiên, nếu là các phi tần khác nhìn thấy, chỉ sợ có thể tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
      “Hoàng Thượng?” Viên Diệu Diệu lập tức bắt lấy vạt áo phía trước của nam nhân, rồng vàng năm chân thêu áo ở dưới lòng bàn tay, có chút cảm giác nắm mọi thứ trong tay. Điều này làm nàng vô cùng an tâm, nàng chỉ là vì sao Hoàng thượng lại vui vẻ đến vậy, vui đến mức ở trước mặt mọi người lộ ra biểu giống ngày thường như vậy.
      Vệ Cảnh trả lời nàng, mà cứ như vậy bế bn đến gần Như Ngọc Cung.
      Cái ôm của nam nhận vô cùng ấm áp. Cảm giác Ngôi cửu ngũ cả ngày đều hoả khí thịnh vượng (nóng), vào mùa đông chính là cái lò sửoi lớn, nhưng mùa hè lại quá tốt.
      Cộng thêm Hoàng thượng ôm nàng vào cung, cần nàng chạm chân xuống đất, loại cảm giác này cực kì tuyệt.
      Giống như có người đánh xe miễn phí, nếu nàng đặt nàng xuống chính là thuần tuý làm kiêu.
      Ôm nàng đến tận trong điện, Vệ Cảnh cũng buông nàng xuống, thậm chí còn cúi đầu xuống nhìn nàng.
      Lúc Viên Diệu Diệu nhìn thẳng , liền cảm thấy tâm tình của Hoàng thượng phải tốt bình thường, lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm nhận được sức nóng trong mắt , giống như muốn nướng chín nàng.
      “Hoàng Thượng ——” nàng lại hô câu, môi mấp máy giống như muốn cái gì.
      Chỉ là lời còn chưa kịp ra, là ngậm miệng lại.
      Bởi vì Ngôi cửu ngũ vậy mà lại ôm nàng xoay vòng tròn, hành động này lần nữa làm Viên Diệu Diệu kinh sợ.
      Lúc này, nàng nâng hai tay lên ôm lấy cổ , đầu tiên có chút khẩn trương, ngay sau đó liền thấy hưng phấn, thậm chí thi thoảng có đá đá hai chân.
      Các cung nhân xung quanh nhìn đến hoá đá, đây là loại chuyện gì?
      Cứ thế tự nhiên ở trước mặt họ ve vãn đương, , so với ve vãn đương càng thêm đáng giận. Bọn họ từ ôm ấp biến thành xoay tròn, ôn miêu tần xoay tròn? Thể lực của Ngôi cửu ngũ cũng quá tốt rồi, hẳn là triều, các triều thần cho quá ít vấn đề khó giải quyết.
      Trong lòng Lý Đức khỏi “sách” tiếng. Những triều thần đó đáng chán, sao thể đứng thẳng eo, cho Hoàng thượng biết bọn họ đồng ý để Hoàng thượng quyết định tối nay họ ngủ cùng ai.
      Nếu được như vậy, Ngôi cửu ngũ giờ phút này nhất định thể nhàn hạ thoái mái, ngược lại còn cúi đầu ủ rũ.
      Tiểu Khang tử phát ra sư phụ của mình có chút thất thần, hơn nữa mặt biểu ra biểu cảm vui mừng thay Hoàng thượng, khỏi nhíu mày.
      lập tức duỗi tay đẩy trộm phen, “Sư phụ, biểu vui vẻ.”
      vừa dứt lời, Lý Đức lập tức tươi cười, vô cùng chân thành đến mức người xun quanh đều phải hổ thẹn vì bằng.
      Tiểu Khang Tử cũng nhàng thở ra hơi, hổ là sư phụ của , kĩ năng thay đổi sắc mặt lợi hại như vậy.
      nhắc nhở cũng thừa, Hoàng thượng dù sao cũng là người dễ trở mặt. Lần trước Hoàng thượng có chuyện tốt, mà Tiểu Khang tử hơi chút thất thần, kịp biểu vì Hoàng thượng mà vui vẻ, Ngôi cửu ngũ liền trở mặt vô tình, hung hăng mắng trận.
      Cho nên mới phải nhanh nhắc nhở Lý Đức, hiển nhiên Lý Đức cũng nhớ tới kiện bi thảm kia của Tiểu Khang tử, cười vui hơn cả việc mình có thể sinh con trai.
      Vui vẻ, con mẹ nó vui vẻ!
      Đến tận khi ncc xoay có chút choáng, mới thả Viên Diệu Diệu xuống. Chẳng qua trước mắt quay cuồng, lúc buông ra có hơi chút lảo đảo, thiếu chút nữa đem n vứt mặt đất.
      Viên Diệu Diệu trực tiếp cười ra tiếng, tiếng cười thanh thuý dễ nghe, hiển nhiên là cảm thấy thú vị.
      “Hoàng thượng vất vả rồi, tần thiếp tặng ngài lễ vật.” xong nàng nhanh chân nhảy đến bàn , từ mâm lấy ra quả nho nhét vào miệng .
      Nàng vẫn ngẩng đầu. Mặt mày mỉm cười nhìn ăn xong. Trong tay cầm sẵn khăn, đợi nhả vỏ và hạt.
      Cho dù khả năng nhẫn nhịng tốt như Lý Đức, nhìn tại cũng có chút cười nổi nữa.
      Nhìn xem hai vị chủ tử chuyện đương đến nghiện rồi, Miêu tần dâng nho lên,Hoàng thượng ăn xong, nàng còn chờ hạt và vỏ để vứt . Vậy người hầu hạ như bọn họ còn tác dụng gì?
      “Có ngọt hay ?” Viên Diệu Diệu ngẩng đầu cừoi với .
      Tiểu Khang tử cũng chịu nổi, trợn trắng mắt trong lòng.
      Từ nơi phía nam nóng nhất dâng lên, được ướp lạnh, ngựa chạy ngày đêm đưa tới, sợ hỏng dập đường, nên phải dùng vải bông dày bọc lại.
      Có thể ngọt sao? Quả là hỏi vô nghĩa, còn hỏi trước mặt bọn họ, như là thiểu năng trí tuệ!
      “Ngọt, nhưng ngọt bằng ngươi!” Vệ Cảnh chớp mắt, tâm tình của Ngôi cửu ngũ hôm nay tốt đến mức mấy lời buồn nôn này cũng có thể ra miệng.
      Toàn bộ cung nhân hầu hạ đều dừng hình, bọn họ bị doạ tới đông lạnh.
      Mấy lời âu yếm xấu hổ này cũng ra được, bọn họ nhìn nhầm Ngôi cửu ngũ.
      Lúc này cả Viên Diệu Diệu cũng ngây ngẩn người, nàng ngờ Vệ Cẩu tử lại có kỹ năng lời âu yếm này, câu này ra làm nàng đột nhiên kịp phòng ngừa.
      Tuy rằng người ngoài nghe được, thấy có chút khôi hài, có chút buồn nôn, thậm chí làm người ta đông cứng.
      Nhưng Viên Diệu Diệu nghe xong lại đặc biệt vui vẻ, bởi vì cuối cùng hôm nay Vệ Cẩu tử ra lời âu yếm với nàng, quả dễ dàng.
      Lúc trước khi nàng còn là Hoàng Quý Phi, phải lâu mới làm cho người chút lãng mạn như Vệ Cẩu tử, ngẫu nhiên ra hai câu âu yếm. Nhưng giờ, nàng mới phấn đấu đến vị trí tần, là có thể làm Vệ Cẩu tử ra loại lời này, quả nội tâm vô cùng kích động.
      Điều đó chứng minh mị lực của nàng lớn hơn!
      Viên Diệu Diệu nghĩ như vậy, liền nhịn được cười ra tiếng, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
      “Vui như vậy?”
      Vệ Cảnh phát nàng cúi đầu, che mặt cười trộm, hiển nhiên là vui vẻ hơn bất cứ lần nào thấy.
      “Vui, niềm vui này so với những điều khác giống nhau. Chính là, dù ta ăn nho, nhưng trong lòng lại ngọt, giống như cảm nhận được vị ngọt như lời Hoàng thượng .”
      Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chăm chú, đôi mắt nàng sáng ngời, loé lên như muốn đem cả người cất vào.
      “Vui là được rồi.” Vệ Cảnh đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, ngữ khí dịu dàng.
      Bọn họ cứ chuyện lúc như vậy, quả làm mấy cung nhân xung quanh đều có cảm giác như bị chọc mù mắt, đồng loạt cúi đầu đành lòng nhìn thẳng.
      Sợ rằng nếu còn xem, hai mắt bị chọc mù.
      yuki0129, Lazzy Le, MitNa Minh9 others thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Oa oa lâu lắm mới đc gặp vệ cẩu tử và miêu tần

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :